Tái Hôn! Ông Xã Mới Rất Xảo Quyệt
Chương 10: Không có tiền? Vậy thì em muốn bồi thường anh thế nào đây?
“Tốt, tôi biết rồi, vậy trước tiên cứ như vậy đi."
Trì Tiểu Úc cúp điện thoại, Vương thúc cũng không biết Lam Tiểu Băng làm thế nào lại tìm ra chỗ ở của cô.
Quên đi, qua một thời gian nữa cô sẽ biết thôi.
Hiện tại, không có gì so với chuyện lấy lòng lão công quan trọng hơn. Chuyện đã xảy ra rồi, cô nên nhanh chóng giải quyết cuộc chiến tranh lạnh này, càng để lâu sự việc sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Mặc dù hiện tại Giản Diệc Tu đã bớt giận, cô vẫn nên biểu hiện tốt một chút, ngàn vạn lần không thể lại khiến anh ấy tức giận thêm nữa.
Trì Tiểu Úc gõ cửa, sau đó mở cửa đi vào thư phòng.
“Lão công, anh có đói bụng không?"
Giản Diệc Tu mí mắt khẽ nâng, sau đó lại rũ mắt, tiếp tục xem tài liệu trong laptop.
Trì Tiểu Úc đi qua cái bàn, dùng hai cánh tay thon dài, ôm lấy cổ anh, ngồi trên đùi anh, tay đặt lên mặt anh, bắt anh không thể không nhìn cô.
Giản Diệc Tu ánh mắt lúc này mới rơi trên người cô.
“Lão công, em mời anh ăn cơm, anh có đi không?" Trì Tiểu Úc từ trong túi xách lấy ra hai phiếu ăn, vẻ mặt vui vẻ nói: “Lão bà của anh rất là may mắn, rút được hai phiếu ăn giảm giá a."
Giản Diệc Tu tự tiếu phi tiếu nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, nói:“ Chỉ bằng mấy đồng tiền này, em cho rằng sẽ mua chuộc được anh sao?"
Trì Tiểu Úc híp mắt cười, hỏi lại: “Vậy anh có đi không?"
“Không đi." Giản Diệc Tu đẩy Trì Tiểu Úc đang ngồi trên đùi của anh ra, không chớp mắt tiếp tục chăm chỉ làm việc.
Trì Tiểu Úc lườm anh một cái, thật là một người khó hầu hạ.
“Không đi thì quên đi." Trì Tiểu Úc xoay người rời đi, nói vọng lại: “ Ah giờ mới nhớ, hôm nay em còn gặp được một người bạn đại học, nếu không có ai đi cùng đành tìm anh ấy vậy, số điện thoại của anh ta là gì nhỉ? Để xem nào … “
Trì Tiểu Úc lấy điện thoại di động ra, giả vờ tra xét danh bạ.
“Đứng lại." Giản Diệc Tu khép lại laptop, không lạnh không nóng nhìn cô. “Em mới vừa nói cái gì?"
Trì Tiểu Úc miệng cười đắc ý, quay đầu lại, cũng đã đội lên một chiếc mặt nạ lạnh lùng, tùy ý nói: “Dĩ nhiên,em là muốn cùng Giản tiên sinh đi ăn tối, nhưng anh lại bận rộn không thể đi được. Ai~~~ Thật là đáng tiếc."
Giản Diệc Tu cầm áo khoác trên ghế dựa lên, khóe miệng cười khẽ: “Bữa ăn sau, món điểm tâm ngọt tùy anh quyết định."
Trì Tiểu Úc mím môi, anh mỗi lần bị cô dụ dỗ cũng chỉ kéo dài không quá ba giây, liền lập tức tỉnh táo, rồi quay lại tính kế cô, việc này thật sự đả kích lòng tự tin nhỏ bé của cô.
Trung tâm thành phố phồn hoa, náo nhiệt, một chiếc Bentley dừng ở ven đường.
Giản Diệc Tu mở cửa kính, gió đêm theo đó thổi vào trong xe, ngón tay Giản Diệc Tu không kiên nhẫn đang gõ lên trên tay lái, theo một nhịp điệu nhất định, anh đang chờ một lời giải thích từ Trì Tiểu Úc.
Trì Tiểu Úc cầm điện thoại di động đã được một lúc lâu rồi, không ngừng nghiên cứu bản đồ, ngón tay vẽ loạn trên màn hình di động.
“Bên này, sau đó quẹo trái, không đúng, quẹo phải... Ai~~~"
Trì Tiểu Úc nhìn về phía Giản Diệc Tu, chán nản nói: “Em tìm không ra."
Giản Diệc Tu giật lấy điện thoại di động từ tay Trì Tiểu Úc, đại khái xem một chút, chắc chắn cô không có giở trò quỷ gì, mới đem điện thoại trả lại cho cô, nói: “Bản đồ này mấy năm rồi không được update sao?"
Thật giống như sau khi cô tốt nghiệp đại học đã không dùng qua lần nào.
Trì Tiểu Úc yên lặng nhận lại điện thoại di động, sau đó hướng về phía Giản Diệc Tu vươn ra ma trảo, muốn ôm anh.
Giản Diệc Tu chặn tay cô lại, ra lệnh: “Xuống xe."
Trì Tiểu Úc xuống xe, vừa nhìn thấy đây là nơi nào, ôm cánh tay Giản Diệc Tu, than vãn nói: “Nơi này quá mắc, không đi được không?"
Giản Diệc Tu lườm cô một cái, không hề có chút cản chở nào, kéo cô đi về phía trước.
“Lão công, lão bà của anh không có nhiều tiền a." Trì Tiểu Úc bắt đầu giả bộ đáng thương. “Chúng ta tìm tiếp nhà hàng kia, được không? Chẳng lẽ lãng phí hai phiếu giảm giá kia sao?"
“Em không có tiền sao?" Giản Diệc Tu quét trên dưới người Trì Tiểu Úc một cái, ánh mắt như đang đánh giá một món hàng hóa.
Thấy vậy Trì Tiểu Úc rùng mình, lấy tay che ngực, miễn cưỡng nói: “Vậy thì đến chỗ khác ăn tối có được không?"
Trì Tiểu Úc cúp điện thoại, Vương thúc cũng không biết Lam Tiểu Băng làm thế nào lại tìm ra chỗ ở của cô.
Quên đi, qua một thời gian nữa cô sẽ biết thôi.
Hiện tại, không có gì so với chuyện lấy lòng lão công quan trọng hơn. Chuyện đã xảy ra rồi, cô nên nhanh chóng giải quyết cuộc chiến tranh lạnh này, càng để lâu sự việc sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Mặc dù hiện tại Giản Diệc Tu đã bớt giận, cô vẫn nên biểu hiện tốt một chút, ngàn vạn lần không thể lại khiến anh ấy tức giận thêm nữa.
Trì Tiểu Úc gõ cửa, sau đó mở cửa đi vào thư phòng.
“Lão công, anh có đói bụng không?"
Giản Diệc Tu mí mắt khẽ nâng, sau đó lại rũ mắt, tiếp tục xem tài liệu trong laptop.
Trì Tiểu Úc đi qua cái bàn, dùng hai cánh tay thon dài, ôm lấy cổ anh, ngồi trên đùi anh, tay đặt lên mặt anh, bắt anh không thể không nhìn cô.
Giản Diệc Tu ánh mắt lúc này mới rơi trên người cô.
“Lão công, em mời anh ăn cơm, anh có đi không?" Trì Tiểu Úc từ trong túi xách lấy ra hai phiếu ăn, vẻ mặt vui vẻ nói: “Lão bà của anh rất là may mắn, rút được hai phiếu ăn giảm giá a."
Giản Diệc Tu tự tiếu phi tiếu nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, nói:“ Chỉ bằng mấy đồng tiền này, em cho rằng sẽ mua chuộc được anh sao?"
Trì Tiểu Úc híp mắt cười, hỏi lại: “Vậy anh có đi không?"
“Không đi." Giản Diệc Tu đẩy Trì Tiểu Úc đang ngồi trên đùi của anh ra, không chớp mắt tiếp tục chăm chỉ làm việc.
Trì Tiểu Úc lườm anh một cái, thật là một người khó hầu hạ.
“Không đi thì quên đi." Trì Tiểu Úc xoay người rời đi, nói vọng lại: “ Ah giờ mới nhớ, hôm nay em còn gặp được một người bạn đại học, nếu không có ai đi cùng đành tìm anh ấy vậy, số điện thoại của anh ta là gì nhỉ? Để xem nào … “
Trì Tiểu Úc lấy điện thoại di động ra, giả vờ tra xét danh bạ.
“Đứng lại." Giản Diệc Tu khép lại laptop, không lạnh không nóng nhìn cô. “Em mới vừa nói cái gì?"
Trì Tiểu Úc miệng cười đắc ý, quay đầu lại, cũng đã đội lên một chiếc mặt nạ lạnh lùng, tùy ý nói: “Dĩ nhiên,em là muốn cùng Giản tiên sinh đi ăn tối, nhưng anh lại bận rộn không thể đi được. Ai~~~ Thật là đáng tiếc."
Giản Diệc Tu cầm áo khoác trên ghế dựa lên, khóe miệng cười khẽ: “Bữa ăn sau, món điểm tâm ngọt tùy anh quyết định."
Trì Tiểu Úc mím môi, anh mỗi lần bị cô dụ dỗ cũng chỉ kéo dài không quá ba giây, liền lập tức tỉnh táo, rồi quay lại tính kế cô, việc này thật sự đả kích lòng tự tin nhỏ bé của cô.
Trung tâm thành phố phồn hoa, náo nhiệt, một chiếc Bentley dừng ở ven đường.
Giản Diệc Tu mở cửa kính, gió đêm theo đó thổi vào trong xe, ngón tay Giản Diệc Tu không kiên nhẫn đang gõ lên trên tay lái, theo một nhịp điệu nhất định, anh đang chờ một lời giải thích từ Trì Tiểu Úc.
Trì Tiểu Úc cầm điện thoại di động đã được một lúc lâu rồi, không ngừng nghiên cứu bản đồ, ngón tay vẽ loạn trên màn hình di động.
“Bên này, sau đó quẹo trái, không đúng, quẹo phải... Ai~~~"
Trì Tiểu Úc nhìn về phía Giản Diệc Tu, chán nản nói: “Em tìm không ra."
Giản Diệc Tu giật lấy điện thoại di động từ tay Trì Tiểu Úc, đại khái xem một chút, chắc chắn cô không có giở trò quỷ gì, mới đem điện thoại trả lại cho cô, nói: “Bản đồ này mấy năm rồi không được update sao?"
Thật giống như sau khi cô tốt nghiệp đại học đã không dùng qua lần nào.
Trì Tiểu Úc yên lặng nhận lại điện thoại di động, sau đó hướng về phía Giản Diệc Tu vươn ra ma trảo, muốn ôm anh.
Giản Diệc Tu chặn tay cô lại, ra lệnh: “Xuống xe."
Trì Tiểu Úc xuống xe, vừa nhìn thấy đây là nơi nào, ôm cánh tay Giản Diệc Tu, than vãn nói: “Nơi này quá mắc, không đi được không?"
Giản Diệc Tu lườm cô một cái, không hề có chút cản chở nào, kéo cô đi về phía trước.
“Lão công, lão bà của anh không có nhiều tiền a." Trì Tiểu Úc bắt đầu giả bộ đáng thương. “Chúng ta tìm tiếp nhà hàng kia, được không? Chẳng lẽ lãng phí hai phiếu giảm giá kia sao?"
“Em không có tiền sao?" Giản Diệc Tu quét trên dưới người Trì Tiểu Úc một cái, ánh mắt như đang đánh giá một món hàng hóa.
Thấy vậy Trì Tiểu Úc rùng mình, lấy tay che ngực, miễn cưỡng nói: “Vậy thì đến chỗ khác ăn tối có được không?"
Tác giả :
Hữu Úc