Tại Hạ Là Hệ Thống
Chương 336: Hoá phàm
Hương Gia Thôn.
Trong một căn nhà nhỏ đơn sơ.
Tinh...
Nhiệm vụ chính tuyến 2 không hoàn thành.
Thi hành sự trừng phạt của hệ thống, mười ngày phong ấn trở thành người bình thường.
Quá trình thi hành đếm ngược: 9 ngày 23 giờ 59 phút...
Một dòng thông báo hệ thống hiện lên ngay trước mặt Cao Lãng, hắn chỉ cảm nhận nguồn linh khí bên trong cơ thể như bị thoát hơi, nhanh chóng bị trôi ra ngoài cơ thể.
Cảnh giới của Cao Lãng, cũng ngay lập tức bị giảm xuống với tốc độ chóng mặt.
Linh Đan Cảnh thất trọng, Linh Đan Cảnh lục trọng,...
Linh Hải Cảnh...
Linh Khiếu Cảnh...
Vù...
Dòng linh khí cuối cùng trong cơ thể Cao Lãng từ bàn tay hắn lao ra.
Đến cuối cùng nó đã trở nên nhỏ bé đến mức chỉ tạo ra được một cơn gió nhỏ.
Cao Lãng cẩn thận cảm nhận, hắn bây giờ thậm chí không thể cảm nhận được một chút xíu linh khí nào. Cứ như thế giới này không tồn tại linh khí vậy.
Không tồn tại linh khí, cơ thể Cao Lãng cũng trở nên yếu ớt hơn rất nhiều. Hắn cẩn thận nhấc lên từng tảng đá đã chuẩn bị trước, đến mức độ hắn chỉ có thể nâng được hơn tám mươi cân là quá sức.
Sức lực thậm chí chỉ tương đương Linh Khiếu Cảnh nhất trọng.
Khoẻ hơn người bình thường một chút xíu...
" Sau khi hệ thống trừng phạt kết thúc, ngươi sẽ trở lại cảnh giới như bình thường." Tử Văn chậm rãi nói:
" Bây giờ dù có là vài tên Linh Khiếu Cảnh cao cấp cũng có thể giết được ngươi. Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên gây sự chú ý, dù cho ngươi có đi vào một thôn trang xa xôi này."
" Điều đó ta biết." Cao Lãng cười khổ:" Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chẳng may có một tên tu luyện nào đó đi qua thôn trang này, ngứa tay giết người trong thôn trang cũng là chuyện bình thường."
" Ngươi hiểu là tốt nhất, hiện tại ngươi chỉ là một người bình thường mà thôi. Nhớ kỹ khả năng của ngươi." Tử Văn nghiêm túc cảnh báo.
Không thể không khiến Tử Văn trở nên nghiêm trọng như vậy. Cao Lãng bây giờ đã được hắn lựa chọn trở thành hệ thống chính. Nếu chẳng may có vấn đề xảy ra, thiệt hại gây ra có thể uy hiếp tới cả bản thân hắn.
Cao Lãng mỉm cười nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hàng cây xanh xen lẫn với bụi cỏ dại ngoài sân, ánh nắng bầu trời chiếu lên da mặt của hắn.
Vì cảnh giới của hắn, linh khí tuy không bảo vệ rõ ràng nhưng vẫn luôn vận động điều hoà trong cơ thể. Giúp Cao Lãng loại bỏ những nhân tố gây hại ô nhiễm bên ngoài, loại bỏ bệnh tật.
Đã rất lâu rồi, Cao Lãng mới cảm nhận lại được hương vị bình dị này.
Nếu không phải trở về làm người bình thường, có lẽ hắn đã sớm quên đi nó.
Dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, nhưng hắn lại hoàn toàn quên đi việc chém giết bên ngoài, những âm mưu tranh đấu của những người thượng tầng xung quanh.
Cao Lãng dường như đã cảm nhận được một chút gì đó, vô cùng mơ hồ, giống như một làn khói bé nhỏ, chỉ cần hơi chạm vào nó, liền sẽ tan biến trong khoảnh khắc. Rồi để lại là cảm giác vô cùng hụt hẫng.
" Hoá phàm,... Hoá phàm là gì a..." Cao Lãng lẩm bẩm.
" Rốt cuộc phải như thế nào, ta mới ngộ ra. Cũng phải như thế nào, ta mới hiểu được nó."
" Tử Văn, ngươi không có gợi ý gì sao?"
" Ngươi có thể kiên nhẫn thêm một chút không? Thời gian trôi qua mới hơn mười phút." Tử Văn bất mãn.
" Ngươi xem xem... Thứ đó mơ hồ như vậy, ta nếu tìm không mục đích chẳng phải mãi cũng tìm không xong. Chi bằng ngươi chỉ cho ta một con đường sáng." Cao Lãng mềm giọng.
Bên ngoài Cao Lãng căn bản không cần nịnh nọt ai, nhưng ở đây có một kẻ hắn bắt buộc phải nịnh.
Lời nói dễ nghe vài câu có thể bớt đi cả một đời tu luyện của kẻ khác. Vậy ngu gì không nói?
Tử Văn nhàm chán lắc đầu.
Một phần Cao Lãng đang bị chịu sự trừng phạt hệ thống, hiện tại có giúp cũng chẳng được lợi gì. Một phần Tử Văn cũng muốn Cao Lãng nhanh chóng tăng cao thực lực, rút ngắn thời gian hấp thụ năng lượng thế giới bên ngoài để nâng cấp bản thân mình.
Điều này khiến Tử Văn chợt cảm thấy mâu thuẫn.
" Ta sẽ chỉ cho ngươi vài câu nói."
Cao Lãng liên tục gật đầu, gương mặt háo hức mong đợi.
Tử Văn hơi suy nghĩ chút, chậm rãi nói:" Tìm hiểu mục đích tu luyện của bản thân ngươi là gì. Nhìn lấy cuộc sống của người bình thường xung quanh, tự mình trải nghiệm cảm giác đó. Đã hoá phàm thì dùng tư tưởng của người phàm đi, cũng đừng dùng tư tưởng của kẻ tu luyện mà so sánh."
Cao Lãng cúi đầu suy nghĩ, lẩm bẩm:" Ta tu luyện chính là vì để bản thân mình mạnh hơn. Ban đầu là bản thân yếu kém nên muốn vượt qua người khác, được người xung quanh tôn trọng. Điều đó cơ bản ta đã làm được."
" Sau đó là muốn được nhìn ngắm thế giới bên ngoài, trong đầu chỉ luôn có một suy nghĩ duy nhất là trở nên mạnh hơn. Trở thành kẻ được gọi là cường giả. Nhưng cường giả đến mức độ... Cường giả đến mức độ..."
" Hoá Thần Cảnh, đã là giới hạn cao nhất sao?" Cao Lãng bỗng dưng hỏi.
" Ở đây Hoá Thần Cảnh là cuối cùng, nhưng ở nơi khác, Hoá Thần Cảnh lại là khởi đầu." Tử Văn mỉm cười đáp lại.
Trong đầu Cao Lãng bỗng loé linh quang, sau đó cả người bỗng chỗc trở nên ngây ngốc, hoang mang nói:
" Nếu không phải điểm cuối cùng, ta chẳng lẽ sau đó sẽ rời đi sao? Liệu ta có muốn rời đi không?"
" Ngươi dường như đang đi xa mục đích ban đầu. Hiện tại mục đích của ngươi là hoá phàm, suy nghĩ đến điều đó còn quá xa." Tử Văn nhắc nhở.
" Phải, là ta ngu muội." Cao Lãng tỉnh ngộ, những điều này đối với hắn ngoài việc khiến người hoang mang mơ hồ ra, cũng chẳng có tác dụng nào.
Đôi khi chỉ những luồng suy nghĩ đột xuất quá xa xôi khiến bản thân quên đi điểm mục đích ban đầu, cũng may là có Tử Văn đề tỉnh cho hắn.
Hiện tại Hoá Thần Cảnh còn chưa phải, nghĩ nhiều gì về những thứ còn chưa đạt đến ấy chứ?
...
Những ngày đầu, Cao Lãng đến làm quen chào hỏi với từng nhà trong thôn trang.
Nơi này phần lớn đều là người già và trẻ nhỏ, thanh niên hầu hết đều đi vào trong thành kiếm sống, xây dựng thực hiện mộng tưởng của bọn hắn, đến khi có tuổi, mới quay trở lại nơi đây.
Vì vậy, người trẻ tuổi như Cao Lãng ở thôn trang nhỏ bé này, đã hiếm lại càng hiếm.
" Cao Lãng ca ca..."
Bên ngoài căn nhà nhỏ của hắn, một thiếu nữ gần hai mươi tuổi xinh đẹp tiến vào, dẫn theo ba đứa trẻ nhỏ dưới tuổi nàng.
Soạt...
Tiến vào trong phòng, nhìn thấy nam tử gương mặt tuấn tú đang nghiêm túc vẽ tranh, vẻ cương nghị cùng sự tập trung của hắn khiến thiếu nữ bất chợt hơi ngại ngùng.
Trong khi đó ba đứa trẻ đi theo sau nàng, lại chỉ chú ý đến bức tranh Cao Lãng đang vẽ, vừa trầm trồ lại kinh ngạc. Lấy tay che miệng không dám làm ồn khiến hắn mất tập trung.
Vẽ xong đến nét cuối cùng, bấy giờ Cao Lãng mới ngẩng đầu lên, mỉm cười chào hỏi:
" Là Linh Nhi đó sao? Lần này tới, là nhìn trúng bức tranh gì ở nhà ta rồi?"
" Cao Lãng ca ca, ngươi cũng đừng có chọc ghẹo ta, bức tranh lần trước ngươi cho. Ta đã bị cha mẹ mắng một trận đâu, quá quý giá rồi." Linh Nhi nói.
Ba đứa trẻ bên kia vẫn còn đang tập trung thưởng thức bức tranh, gương mặt tràn đầy trầm trồ thán phục.
" Cao Lãng ca ca, ngươi tại sao không đem tranh đưa vào trong thành bán? Tranh ngươi đẹp như vậy. Nếu đem trong thành chắc chắn được giá rất cao." Linh Nhi hỏi, nàng nhìn quanh vòng căn phòng, đang được trưng bày rất nhiều bức tranh khác nhau.
Có bức vẽ hổ uy vũ vô song, có bức vẽ rắn lại âm lãnh vô cùng, vẽ hạc lại như một bức tiên cảnh cao quý, rất là đa dạng.
Cao Lãng mỉm cười:" Tranh của ta vẽ mục đích chỉ để luyện tay, không phải đem đi bán."
Linh Nhi bĩu môi, tranh này mỗi bức đều đẹp như vậy. Ngay cả bức tranh đầu rắn thân cá Cao Lãng vẽ cho nàng, cũng sống động như thật.
" Cao Lãng ca ca... Cao Lãng ca ca, con cá đầu rắn mà ca vẽ cho Linh Nhi tỷ là con gì vậy, ba chúng ta đi hỏi các trưởng bối xung quanh cũng không ai biết đến nó." Ba đứa trẻ đột nhiên thi nhau hỏi.
" Tên nó là Nhiễm Di Ngư, một loài cá đầu rắn, thân cá, sáu chân, có mắt như tai ngựa. Đây là một loài kỳ ngư có tác dụng ngăn điềm dữ trừ tà." Cao Lãng mỉm cười nói.
" Cao Lãng ca ca, trưởng bối trong nhà chúng ta bảo chỉ có truy cầu mới tặng quà cho người khác. Ngươi tặng cho Linh Nhi tỷ, có phải đang truy cầu tỷ ấy không?" Một đứa trẻ hỏi.
Linh Nhi bên cạnh nghe bất giác khẽ mỉm cười ngại ngùng, đầu quay đi len lén nhìn Cao Lãng.
" Ngươi vậy nhưng đừng quan tâm vấn đề này, có muốn vẽ tranh không, ta có thể dạy cho ngươi." Cao Lãng xoa đầu đứa trẻ đó.
" Tốt, Cao Lãng ca ca, ta nhất định sẽ nghiêm túc vẽ đẹp giống như ngươi."
" Ta cũng muốn vẽ..."
" Ta nữa, cả ta nữa..."
Linh Nhi vui vẻ nhìn ba đứa trẻ nhỏ đó chơi đùa với Cao Lãng, tuy biết Cao Lãng không mở miệng từ chối mà lại đánh trống lảng. Trong lòng liền có hơi thất vọng, lại có chút hi vọng.
Cao Lãng hơi liếc nhìn Linh Nhi, nhan sắc của nàng ở thôn trang có thể coi là hoa khôi nơi này. Dù là trong thành cũng rất ít người vượt qua.
Nhưng nàng lại chỉ là một thiếu nữ bình thường, không phải người tu luyện.
Đời này đã xác định cả hai người ở hai thế giới khác nhau.
Cao Lãng không nói, chỉ là không muốn tâm hồn thiếu nữ đó từ mến mộ trở thành yêu thích mà thôi. Cũng không muốn mạnh tay đập vỡ tư tưởng ngọt ngào ấy.
Thế giới này là của người tu luyện, nhưng không phải ai cũng có tài nguyên tu luyện.
Cao Lãng may mắn sinh sống ở một gia tộc lớn, có quyền quản lý một phần toà thành. Tài nguyên tu luyện không dư dả nhưng lại đủ cho hắn tiếp xúc được với thế giới tu luyện này.
Còn đối với những người sống bình dị ở như nơi này, không có cái thứ gọi là kỳ ngộ. Cả đời cũng chỉ như người bình thường.
Trong một căn nhà nhỏ đơn sơ.
Tinh...
Nhiệm vụ chính tuyến 2 không hoàn thành.
Thi hành sự trừng phạt của hệ thống, mười ngày phong ấn trở thành người bình thường.
Quá trình thi hành đếm ngược: 9 ngày 23 giờ 59 phút...
Một dòng thông báo hệ thống hiện lên ngay trước mặt Cao Lãng, hắn chỉ cảm nhận nguồn linh khí bên trong cơ thể như bị thoát hơi, nhanh chóng bị trôi ra ngoài cơ thể.
Cảnh giới của Cao Lãng, cũng ngay lập tức bị giảm xuống với tốc độ chóng mặt.
Linh Đan Cảnh thất trọng, Linh Đan Cảnh lục trọng,...
Linh Hải Cảnh...
Linh Khiếu Cảnh...
Vù...
Dòng linh khí cuối cùng trong cơ thể Cao Lãng từ bàn tay hắn lao ra.
Đến cuối cùng nó đã trở nên nhỏ bé đến mức chỉ tạo ra được một cơn gió nhỏ.
Cao Lãng cẩn thận cảm nhận, hắn bây giờ thậm chí không thể cảm nhận được một chút xíu linh khí nào. Cứ như thế giới này không tồn tại linh khí vậy.
Không tồn tại linh khí, cơ thể Cao Lãng cũng trở nên yếu ớt hơn rất nhiều. Hắn cẩn thận nhấc lên từng tảng đá đã chuẩn bị trước, đến mức độ hắn chỉ có thể nâng được hơn tám mươi cân là quá sức.
Sức lực thậm chí chỉ tương đương Linh Khiếu Cảnh nhất trọng.
Khoẻ hơn người bình thường một chút xíu...
" Sau khi hệ thống trừng phạt kết thúc, ngươi sẽ trở lại cảnh giới như bình thường." Tử Văn chậm rãi nói:
" Bây giờ dù có là vài tên Linh Khiếu Cảnh cao cấp cũng có thể giết được ngươi. Ta khuyên ngươi tốt nhất không nên gây sự chú ý, dù cho ngươi có đi vào một thôn trang xa xôi này."
" Điều đó ta biết." Cao Lãng cười khổ:" Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chẳng may có một tên tu luyện nào đó đi qua thôn trang này, ngứa tay giết người trong thôn trang cũng là chuyện bình thường."
" Ngươi hiểu là tốt nhất, hiện tại ngươi chỉ là một người bình thường mà thôi. Nhớ kỹ khả năng của ngươi." Tử Văn nghiêm túc cảnh báo.
Không thể không khiến Tử Văn trở nên nghiêm trọng như vậy. Cao Lãng bây giờ đã được hắn lựa chọn trở thành hệ thống chính. Nếu chẳng may có vấn đề xảy ra, thiệt hại gây ra có thể uy hiếp tới cả bản thân hắn.
Cao Lãng mỉm cười nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, hàng cây xanh xen lẫn với bụi cỏ dại ngoài sân, ánh nắng bầu trời chiếu lên da mặt của hắn.
Vì cảnh giới của hắn, linh khí tuy không bảo vệ rõ ràng nhưng vẫn luôn vận động điều hoà trong cơ thể. Giúp Cao Lãng loại bỏ những nhân tố gây hại ô nhiễm bên ngoài, loại bỏ bệnh tật.
Đã rất lâu rồi, Cao Lãng mới cảm nhận lại được hương vị bình dị này.
Nếu không phải trở về làm người bình thường, có lẽ hắn đã sớm quên đi nó.
Dù chỉ là một khoảnh khắc nhỏ, nhưng hắn lại hoàn toàn quên đi việc chém giết bên ngoài, những âm mưu tranh đấu của những người thượng tầng xung quanh.
Cao Lãng dường như đã cảm nhận được một chút gì đó, vô cùng mơ hồ, giống như một làn khói bé nhỏ, chỉ cần hơi chạm vào nó, liền sẽ tan biến trong khoảnh khắc. Rồi để lại là cảm giác vô cùng hụt hẫng.
" Hoá phàm,... Hoá phàm là gì a..." Cao Lãng lẩm bẩm.
" Rốt cuộc phải như thế nào, ta mới ngộ ra. Cũng phải như thế nào, ta mới hiểu được nó."
" Tử Văn, ngươi không có gợi ý gì sao?"
" Ngươi có thể kiên nhẫn thêm một chút không? Thời gian trôi qua mới hơn mười phút." Tử Văn bất mãn.
" Ngươi xem xem... Thứ đó mơ hồ như vậy, ta nếu tìm không mục đích chẳng phải mãi cũng tìm không xong. Chi bằng ngươi chỉ cho ta một con đường sáng." Cao Lãng mềm giọng.
Bên ngoài Cao Lãng căn bản không cần nịnh nọt ai, nhưng ở đây có một kẻ hắn bắt buộc phải nịnh.
Lời nói dễ nghe vài câu có thể bớt đi cả một đời tu luyện của kẻ khác. Vậy ngu gì không nói?
Tử Văn nhàm chán lắc đầu.
Một phần Cao Lãng đang bị chịu sự trừng phạt hệ thống, hiện tại có giúp cũng chẳng được lợi gì. Một phần Tử Văn cũng muốn Cao Lãng nhanh chóng tăng cao thực lực, rút ngắn thời gian hấp thụ năng lượng thế giới bên ngoài để nâng cấp bản thân mình.
Điều này khiến Tử Văn chợt cảm thấy mâu thuẫn.
" Ta sẽ chỉ cho ngươi vài câu nói."
Cao Lãng liên tục gật đầu, gương mặt háo hức mong đợi.
Tử Văn hơi suy nghĩ chút, chậm rãi nói:" Tìm hiểu mục đích tu luyện của bản thân ngươi là gì. Nhìn lấy cuộc sống của người bình thường xung quanh, tự mình trải nghiệm cảm giác đó. Đã hoá phàm thì dùng tư tưởng của người phàm đi, cũng đừng dùng tư tưởng của kẻ tu luyện mà so sánh."
Cao Lãng cúi đầu suy nghĩ, lẩm bẩm:" Ta tu luyện chính là vì để bản thân mình mạnh hơn. Ban đầu là bản thân yếu kém nên muốn vượt qua người khác, được người xung quanh tôn trọng. Điều đó cơ bản ta đã làm được."
" Sau đó là muốn được nhìn ngắm thế giới bên ngoài, trong đầu chỉ luôn có một suy nghĩ duy nhất là trở nên mạnh hơn. Trở thành kẻ được gọi là cường giả. Nhưng cường giả đến mức độ... Cường giả đến mức độ..."
" Hoá Thần Cảnh, đã là giới hạn cao nhất sao?" Cao Lãng bỗng dưng hỏi.
" Ở đây Hoá Thần Cảnh là cuối cùng, nhưng ở nơi khác, Hoá Thần Cảnh lại là khởi đầu." Tử Văn mỉm cười đáp lại.
Trong đầu Cao Lãng bỗng loé linh quang, sau đó cả người bỗng chỗc trở nên ngây ngốc, hoang mang nói:
" Nếu không phải điểm cuối cùng, ta chẳng lẽ sau đó sẽ rời đi sao? Liệu ta có muốn rời đi không?"
" Ngươi dường như đang đi xa mục đích ban đầu. Hiện tại mục đích của ngươi là hoá phàm, suy nghĩ đến điều đó còn quá xa." Tử Văn nhắc nhở.
" Phải, là ta ngu muội." Cao Lãng tỉnh ngộ, những điều này đối với hắn ngoài việc khiến người hoang mang mơ hồ ra, cũng chẳng có tác dụng nào.
Đôi khi chỉ những luồng suy nghĩ đột xuất quá xa xôi khiến bản thân quên đi điểm mục đích ban đầu, cũng may là có Tử Văn đề tỉnh cho hắn.
Hiện tại Hoá Thần Cảnh còn chưa phải, nghĩ nhiều gì về những thứ còn chưa đạt đến ấy chứ?
...
Những ngày đầu, Cao Lãng đến làm quen chào hỏi với từng nhà trong thôn trang.
Nơi này phần lớn đều là người già và trẻ nhỏ, thanh niên hầu hết đều đi vào trong thành kiếm sống, xây dựng thực hiện mộng tưởng của bọn hắn, đến khi có tuổi, mới quay trở lại nơi đây.
Vì vậy, người trẻ tuổi như Cao Lãng ở thôn trang nhỏ bé này, đã hiếm lại càng hiếm.
" Cao Lãng ca ca..."
Bên ngoài căn nhà nhỏ của hắn, một thiếu nữ gần hai mươi tuổi xinh đẹp tiến vào, dẫn theo ba đứa trẻ nhỏ dưới tuổi nàng.
Soạt...
Tiến vào trong phòng, nhìn thấy nam tử gương mặt tuấn tú đang nghiêm túc vẽ tranh, vẻ cương nghị cùng sự tập trung của hắn khiến thiếu nữ bất chợt hơi ngại ngùng.
Trong khi đó ba đứa trẻ đi theo sau nàng, lại chỉ chú ý đến bức tranh Cao Lãng đang vẽ, vừa trầm trồ lại kinh ngạc. Lấy tay che miệng không dám làm ồn khiến hắn mất tập trung.
Vẽ xong đến nét cuối cùng, bấy giờ Cao Lãng mới ngẩng đầu lên, mỉm cười chào hỏi:
" Là Linh Nhi đó sao? Lần này tới, là nhìn trúng bức tranh gì ở nhà ta rồi?"
" Cao Lãng ca ca, ngươi cũng đừng có chọc ghẹo ta, bức tranh lần trước ngươi cho. Ta đã bị cha mẹ mắng một trận đâu, quá quý giá rồi." Linh Nhi nói.
Ba đứa trẻ bên kia vẫn còn đang tập trung thưởng thức bức tranh, gương mặt tràn đầy trầm trồ thán phục.
" Cao Lãng ca ca, ngươi tại sao không đem tranh đưa vào trong thành bán? Tranh ngươi đẹp như vậy. Nếu đem trong thành chắc chắn được giá rất cao." Linh Nhi hỏi, nàng nhìn quanh vòng căn phòng, đang được trưng bày rất nhiều bức tranh khác nhau.
Có bức vẽ hổ uy vũ vô song, có bức vẽ rắn lại âm lãnh vô cùng, vẽ hạc lại như một bức tiên cảnh cao quý, rất là đa dạng.
Cao Lãng mỉm cười:" Tranh của ta vẽ mục đích chỉ để luyện tay, không phải đem đi bán."
Linh Nhi bĩu môi, tranh này mỗi bức đều đẹp như vậy. Ngay cả bức tranh đầu rắn thân cá Cao Lãng vẽ cho nàng, cũng sống động như thật.
" Cao Lãng ca ca... Cao Lãng ca ca, con cá đầu rắn mà ca vẽ cho Linh Nhi tỷ là con gì vậy, ba chúng ta đi hỏi các trưởng bối xung quanh cũng không ai biết đến nó." Ba đứa trẻ đột nhiên thi nhau hỏi.
" Tên nó là Nhiễm Di Ngư, một loài cá đầu rắn, thân cá, sáu chân, có mắt như tai ngựa. Đây là một loài kỳ ngư có tác dụng ngăn điềm dữ trừ tà." Cao Lãng mỉm cười nói.
" Cao Lãng ca ca, trưởng bối trong nhà chúng ta bảo chỉ có truy cầu mới tặng quà cho người khác. Ngươi tặng cho Linh Nhi tỷ, có phải đang truy cầu tỷ ấy không?" Một đứa trẻ hỏi.
Linh Nhi bên cạnh nghe bất giác khẽ mỉm cười ngại ngùng, đầu quay đi len lén nhìn Cao Lãng.
" Ngươi vậy nhưng đừng quan tâm vấn đề này, có muốn vẽ tranh không, ta có thể dạy cho ngươi." Cao Lãng xoa đầu đứa trẻ đó.
" Tốt, Cao Lãng ca ca, ta nhất định sẽ nghiêm túc vẽ đẹp giống như ngươi."
" Ta cũng muốn vẽ..."
" Ta nữa, cả ta nữa..."
Linh Nhi vui vẻ nhìn ba đứa trẻ nhỏ đó chơi đùa với Cao Lãng, tuy biết Cao Lãng không mở miệng từ chối mà lại đánh trống lảng. Trong lòng liền có hơi thất vọng, lại có chút hi vọng.
Cao Lãng hơi liếc nhìn Linh Nhi, nhan sắc của nàng ở thôn trang có thể coi là hoa khôi nơi này. Dù là trong thành cũng rất ít người vượt qua.
Nhưng nàng lại chỉ là một thiếu nữ bình thường, không phải người tu luyện.
Đời này đã xác định cả hai người ở hai thế giới khác nhau.
Cao Lãng không nói, chỉ là không muốn tâm hồn thiếu nữ đó từ mến mộ trở thành yêu thích mà thôi. Cũng không muốn mạnh tay đập vỡ tư tưởng ngọt ngào ấy.
Thế giới này là của người tu luyện, nhưng không phải ai cũng có tài nguyên tu luyện.
Cao Lãng may mắn sinh sống ở một gia tộc lớn, có quyền quản lý một phần toà thành. Tài nguyên tu luyện không dư dả nhưng lại đủ cho hắn tiếp xúc được với thế giới tu luyện này.
Còn đối với những người sống bình dị ở như nơi này, không có cái thứ gọi là kỳ ngộ. Cả đời cũng chỉ như người bình thường.
Tác giả :
Kiếm Vô Tà