Tái Giá
Chương 4
Cơ thể mệt mỏi, Tạ mẫu không hề để ý rằng trước giường bà lúc này là một đôi vợ chồng mới cưới xem ra rất là xứng đôi, liền quay lưng lại giả bộ ngủ, không ngờ mê mê hồ hồ ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đợi khi tỉnh lại, bên ngoài đã vang lên tiếng trống canh ba.
Trong phòng ngủ lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ có một ngọn nến đang cháy, tỏa vầng sáng dịu dàng xuyên qua màn trướng.
Tạ mẫu thấy con dâu mới Nguyên Nghi Chi đang ngồi bên bàn vuông cạnh cửa sổ, tay phải chống mặt, đầu tựa xuống, đang ngủ gà ngủ gật.
Nguyên Nghi Chi ngày hôm qua trời chưa sáng đã phải dậy sớm trang điểm, chỉnh chu trang phục, cả ngày cũng chưa hề được nghỉ ngơi, bây giờ còn phải thức đêm cùng với bà, cho dù là người trẻ thì cũng khó mà chịu nổi.
Tạ mẫu biết ngày đại hôn sẽ rất khổ cực, lúc này đáng lý là Nguyên Nghi Chi phải được trải qua đêm tân hôn ngột ngào cư nhiên lại vì bà mà chịu ngoan ngoãn ở lại phòng phục vụ mình , không khóc làm khó, lòng bà cũng có chút thâm tình.
Tạ mẫu đang định mở miệng gọi Nguyên Nghi Chi đi nghỉ ngơi thì màn cửa nhẹ nhàng được vén lên, con trai của bà - Tạ Ung đi vào, Tạ mẫu không hiểu, có phần chột dạ vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Tạ Ung trong tay bưng một cái khay, phía trên là hai chén canh miến vịt, trên khuỷu tay còn mang theo một cái áo choàng dày lót lông thỏ, đường viền lông chồn tía tinh xảo.
Tạ Ung để cái khay lên bàn, sau đó đem áo choàng nhẹ nhàng che trên người Nguyên Nghi Chi, trở lại phía đầu giường, thấy mẫu thân đang ngủ say như cũ, mới nhẹ giọng kêu Nguyên Nghi Chi tỉnh lại rồi hỏi: "Nghi Chi?! Ăn một chút gì rồi ngủ tiếp, phải làm ấm dạ dày đã."
Chính mắt thấy con trai bà dịu dàng chăm sóc nàng dâu mới như thế, còn cẩn thận như thế, điều mà trước nay bà chưa từng thấy, Tạ mẫu không khỏi cảm thấy bị đả kích lớn.
Con trai bà cư nhiên tự tay nấu canh rồi còn mang áo cho nàng dâu mới, đây có đúng là người con lạnh lùng thường thấy của bà không?
Trước kia hắn cũng không hề đối xử với Đinh Cẩm Tú như thế!
Đối với nàng dâu mới thì hắn lại chăm sóc như thế, đối với người mẹ đang đau ốm thì hắn cũng chỉ là liếc nhìn xa xa, bà cảm nhận thấy sự khác biệt này, Tạ mẫu càng thấy u oán trong lòng.
Chính miệng hắn đã nói là một lòng nuôi con phụng dưỡng mẹ già, nhưng con trai của bà bây giờ thì sao? Rõ ràng là hắn chỉ lo thân cận cùng nàng dâu kia, không hề quan tâm tới người mẫu thân già nua này, như vậy chẳng phải là đứa con bất hiếu sao!
Dĩ nhiên con trai mình nuôi lớn kia không hề có lỗi, lỗi đó khẳng định là do tân nương tử kia.
Vì vậy, Tạ mẫu thuận nước đẩy thuyền lại càng chán ghét Nguyên Nghi Chi.
Nguyên Nghi Chi không hề biết rằng trong lúc nàng say giấc thì vô tình phải gánh chịu sự tức giận của Tạ mẫu, lúc này nàng miễn cưỡng mở mắt ra, mơ hồ nhìn nam nhân trước mắt, còn chưa ý thức được hắn là ai, chỉ thấy một mùi hương thơm ngát xông thẳng vào mũi, không khỏi động lòng.
Ban ngày nàng cơ hồ chưa ăn gì, sau khi tắm rửa cũng mới chỉ ăn tạm vài thứ, đến bây giờ quả thật nàng rất đói bụng, nhìn bát canh vịt tỏa hương trên bàn, nàng rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, chớp chớp đôi mắt sáng long lanh, Nguyên Nghi Chi ngẩng đầu hướng về phía Tạ Ung nở một nụ cười như hoa xuân đua nở đẹp không sao tả xiết, khiến Tạ Ung cơ hồ lóa mắt.
Nguyên Nghi Chi ngồi thẳng dậy, lúc này mới phát giác trên người mình còn có một cái áo choàng dày, nàng hướng Tạ Ung cười cười: "Cám ơn phu quân."
Tạ Ung ngồi xuống đối diện nàng, không biến sắc "Ừ" một tiếng rồi nói: "Nhân lúc còn nóng hãy ăn đi."
Canh miến vịt là sản phẩm nổi tiếng của Kim Lăng, cách nấu lại tương đối đơn giản, đem sợi miến thả vào nồi canh vịt đang sôi sùng sục, sau đó đổ vào trong chén, bỏ tiết vịt, dạ dày vịt, gan vịt, hành lá cắt nhỏ, rau thơm cùng nhiều loại gia vị khác, sau đó mới múc một chén canh vịt nhỏ, chỉ một chén nhỏ thôi cũng bao hàm bao nhiêu vị ngon trong đó.
Một ngày mệt nhọc, lại còn phải thức đêm, đêm cuối thu như thế này lại được thưởng thức món ngon này, đối với Nguyên Nghi Chi mà nói đây thật sự là một sự hưởng thụ tuyệt vời.
Mặc dù nàng cực đói, Nguyên Nghi Chi vẫn ăn rất mực từ tốn, ăn được một nửa còn cười nói với Tạ Ung: "So với khẩu vị thường ngày của ta thì quả thực món này rất hoàn hảo, ta muốn ban thưởng cho nữ đầu bếp."
Nguyên Nghi Chi không giống các cô gái khác, nàng không thích ăn các món điểm tâm ngọt mà thích ăn những món điểm tâm mặn cùng đồ ăn vặt, nàng thích ăn nhất chính là canh miến vịt Kim Lăng này, Nguyên phủ đặc biệt vì nàng mà thuê hẳn một vị đầu bếp am hiểu tường tận những món này, lúc Nguyên Nghi Chi xuất giá thậm chí nàng còn muốn đem nữ đầu bếp kia theo làm của hồi môn.
Nàng cho rằng món canh ở Nguyên phủ đã là tuyệt nhất, vạn vạn không nghĩ tới ở Tạ gia lại có thể thưởng thức bát canh so với Nguyên phủ còn có phần ngon hơn thế này.
Tạ Ung ngẩng đầu nhìn nàng, thấy khuôn mặt đang ăn của nàng phơn phớt hồng, đôi môi diễm diễm, ánh mắt càng thêm sóng sánh, mắt Tạ Ung tối sầm, cổ họng căng lên, hắn cúi đầu nhìn chén canh trước mặt, cảm thấy thật ra canh dù ngon thế nào thì làm sao bằng mỹ vị của tân nương tử trước mặt chứ.
Cho nên hắn chỉ là cúi đầu"Ừ" một tiếng, không nói gì nữa.
Nguyên Nghi Chi phát hiện vị phu quân của nàng luôn trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện. Nhưng điều này cũng không sao, tuy hắn không lời ngon tiếng ngọt, nhưng hắn biết cách chăm sóc thê tử, vậy là tốt rồi.
Nguyên Nghi Chi len lén nhìn Tạ Ung một cái, nàng bỗng phát hiện hắn có một đôi mắt phượng cực kì tao nhã, lông mi dài, mũi cao, môi mỏng, bình thường thì không nói làm gì nhưng nếu hắn đứng từ xa thì cả người hắn càng lộ vẻ tuyệt trần, nam nhân này có cốt cách lạnh lùng, trời sanh đã có sẵn khí chất uy nghiêm không thể chạm tới.
Nguyên Nghi Chi không nhịn được thầm nghĩ, cốt cách này không phải là do hắn liên tiếp giành được các chức Giải Tam nguyên mà sinh ra kiêu ngạo đấy chứ? Xem ra nàng phải cẩn thận khi sống cùng hắn, ngàn vạn lần không thể làm gì sai đụng chạm phải Đại Tài tử này được.
Hai vợ chồng yên tĩnh thưởng thức món điểm tâm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển càng thêm mập mờ, vốn là đêm động phòng lại bị phá nhưng tư vị ngoài ý muốn đã thầm phát sinh, xem ra tình cảnh này cũng không tệ.
Chỉ có Tạ mẫu đang nằm giả bệnh là hận không thể cắn nát ngón tay, trong lòng cảm thấy oán hận ngút ngàn.
Trước đó vài ngày tiểu tử này thẩm định các nữ đầu bếp, bà không hề để ý chuyện đó, giờ nghĩ lại hóa ra là để lấy lòng tân nương tử nên mới cố ý làm thế mà.
Nghĩ lại mới thấy! Hơn nửa đêm còn đặc biệt vì Nguyên Nghi Chi làm canh miến vịt, không chê phiền toái sao?
Trước đây Tạ Ung thức đêm giải quyết công sự, cùng lắm cũng chỉ uống ly trà nóng, ăn mấy khối điểm tâm mà thôi, chưa bao giờ hăn phiền nữ đầu bếp đi đốt lửa lò nấu rượu hay huy động nhân lực làm gì.
Tạ mẫu tức giận nhắm mắt lại, có chút rã rời, bà đã chịu trăm nghìn cay đắng để nuôi được người con tài giỏi như vậy đến bây giờ, thế mà nhìn xem sao nó lại thành ra như vậy chứ ?
Con lớn không nghe mẹ, lấy vợ mới mà quên mất mẹ già, không phải là việc tốt rồi!
Bởi vì đêm qua tâm tình tốt, ngày thứ hai tinh thần Nguyên Nghi Chi xem ra cũng không quá kém.
Trước khi Tạ mẫu rời giường, nàng cùng Tạ Ung đã trở về phòng riêng nhanh chóng rửa mặt soạn sửa, đổi trang phục cho ngày đầu tiên sau khi kết hôn.
Xíu mại nóng hổi, cháo tổ yến được đem tới để phục vụ hai vị chủ tử. Hôm nay còn rất nhiều việc đang chờ, cũng không thể bụng đói đi phục vụ lão phu nhân.
Đúng lúc ấy thì tiểu nha hoàn đi vào bẩm báo: "Lão gia, phu nhân, thiếu gia tới thỉnh an."
Nguyên Nghi Chi đang chuẩn bị gắp chút thức ăn, chiếc đũa bỗng dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục gắp thức ăn.
Chân mày Tạ Ung không tự chủ cau lại.
Dựa vào tập tục tái giá mà nói, đầu tiên phải là cô dâu mới theo phu quân của nàng tới bái kiến cha mẹ chồng, sau đó sẽ vào am ni cô bái tế tổ tiên, khi toàn bộ lễ nghi hoàn thành, cô dâu mới thực sự trở thành người Tạ gia. Sau đó thê thiếp con cái của Tạ Ung mới có thể bái kiến tân chủ mẫu, hành lễ vấn an nàng, bày tỏ về sau đều muốn được nàng quan tâm.
Đợi khi tỉnh lại, bên ngoài đã vang lên tiếng trống canh ba.
Trong phòng ngủ lúc này vô cùng yên tĩnh, chỉ có một ngọn nến đang cháy, tỏa vầng sáng dịu dàng xuyên qua màn trướng.
Tạ mẫu thấy con dâu mới Nguyên Nghi Chi đang ngồi bên bàn vuông cạnh cửa sổ, tay phải chống mặt, đầu tựa xuống, đang ngủ gà ngủ gật.
Nguyên Nghi Chi ngày hôm qua trời chưa sáng đã phải dậy sớm trang điểm, chỉnh chu trang phục, cả ngày cũng chưa hề được nghỉ ngơi, bây giờ còn phải thức đêm cùng với bà, cho dù là người trẻ thì cũng khó mà chịu nổi.
Tạ mẫu biết ngày đại hôn sẽ rất khổ cực, lúc này đáng lý là Nguyên Nghi Chi phải được trải qua đêm tân hôn ngột ngào cư nhiên lại vì bà mà chịu ngoan ngoãn ở lại phòng phục vụ mình , không khóc làm khó, lòng bà cũng có chút thâm tình.
Tạ mẫu đang định mở miệng gọi Nguyên Nghi Chi đi nghỉ ngơi thì màn cửa nhẹ nhàng được vén lên, con trai của bà - Tạ Ung đi vào, Tạ mẫu không hiểu, có phần chột dạ vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Tạ Ung trong tay bưng một cái khay, phía trên là hai chén canh miến vịt, trên khuỷu tay còn mang theo một cái áo choàng dày lót lông thỏ, đường viền lông chồn tía tinh xảo.
Tạ Ung để cái khay lên bàn, sau đó đem áo choàng nhẹ nhàng che trên người Nguyên Nghi Chi, trở lại phía đầu giường, thấy mẫu thân đang ngủ say như cũ, mới nhẹ giọng kêu Nguyên Nghi Chi tỉnh lại rồi hỏi: "Nghi Chi?! Ăn một chút gì rồi ngủ tiếp, phải làm ấm dạ dày đã."
Chính mắt thấy con trai bà dịu dàng chăm sóc nàng dâu mới như thế, còn cẩn thận như thế, điều mà trước nay bà chưa từng thấy, Tạ mẫu không khỏi cảm thấy bị đả kích lớn.
Con trai bà cư nhiên tự tay nấu canh rồi còn mang áo cho nàng dâu mới, đây có đúng là người con lạnh lùng thường thấy của bà không?
Trước kia hắn cũng không hề đối xử với Đinh Cẩm Tú như thế!
Đối với nàng dâu mới thì hắn lại chăm sóc như thế, đối với người mẹ đang đau ốm thì hắn cũng chỉ là liếc nhìn xa xa, bà cảm nhận thấy sự khác biệt này, Tạ mẫu càng thấy u oán trong lòng.
Chính miệng hắn đã nói là một lòng nuôi con phụng dưỡng mẹ già, nhưng con trai của bà bây giờ thì sao? Rõ ràng là hắn chỉ lo thân cận cùng nàng dâu kia, không hề quan tâm tới người mẫu thân già nua này, như vậy chẳng phải là đứa con bất hiếu sao!
Dĩ nhiên con trai mình nuôi lớn kia không hề có lỗi, lỗi đó khẳng định là do tân nương tử kia.
Vì vậy, Tạ mẫu thuận nước đẩy thuyền lại càng chán ghét Nguyên Nghi Chi.
Nguyên Nghi Chi không hề biết rằng trong lúc nàng say giấc thì vô tình phải gánh chịu sự tức giận của Tạ mẫu, lúc này nàng miễn cưỡng mở mắt ra, mơ hồ nhìn nam nhân trước mắt, còn chưa ý thức được hắn là ai, chỉ thấy một mùi hương thơm ngát xông thẳng vào mũi, không khỏi động lòng.
Ban ngày nàng cơ hồ chưa ăn gì, sau khi tắm rửa cũng mới chỉ ăn tạm vài thứ, đến bây giờ quả thật nàng rất đói bụng, nhìn bát canh vịt tỏa hương trên bàn, nàng rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, chớp chớp đôi mắt sáng long lanh, Nguyên Nghi Chi ngẩng đầu hướng về phía Tạ Ung nở một nụ cười như hoa xuân đua nở đẹp không sao tả xiết, khiến Tạ Ung cơ hồ lóa mắt.
Nguyên Nghi Chi ngồi thẳng dậy, lúc này mới phát giác trên người mình còn có một cái áo choàng dày, nàng hướng Tạ Ung cười cười: "Cám ơn phu quân."
Tạ Ung ngồi xuống đối diện nàng, không biến sắc "Ừ" một tiếng rồi nói: "Nhân lúc còn nóng hãy ăn đi."
Canh miến vịt là sản phẩm nổi tiếng của Kim Lăng, cách nấu lại tương đối đơn giản, đem sợi miến thả vào nồi canh vịt đang sôi sùng sục, sau đó đổ vào trong chén, bỏ tiết vịt, dạ dày vịt, gan vịt, hành lá cắt nhỏ, rau thơm cùng nhiều loại gia vị khác, sau đó mới múc một chén canh vịt nhỏ, chỉ một chén nhỏ thôi cũng bao hàm bao nhiêu vị ngon trong đó.
Một ngày mệt nhọc, lại còn phải thức đêm, đêm cuối thu như thế này lại được thưởng thức món ngon này, đối với Nguyên Nghi Chi mà nói đây thật sự là một sự hưởng thụ tuyệt vời.
Mặc dù nàng cực đói, Nguyên Nghi Chi vẫn ăn rất mực từ tốn, ăn được một nửa còn cười nói với Tạ Ung: "So với khẩu vị thường ngày của ta thì quả thực món này rất hoàn hảo, ta muốn ban thưởng cho nữ đầu bếp."
Nguyên Nghi Chi không giống các cô gái khác, nàng không thích ăn các món điểm tâm ngọt mà thích ăn những món điểm tâm mặn cùng đồ ăn vặt, nàng thích ăn nhất chính là canh miến vịt Kim Lăng này, Nguyên phủ đặc biệt vì nàng mà thuê hẳn một vị đầu bếp am hiểu tường tận những món này, lúc Nguyên Nghi Chi xuất giá thậm chí nàng còn muốn đem nữ đầu bếp kia theo làm của hồi môn.
Nàng cho rằng món canh ở Nguyên phủ đã là tuyệt nhất, vạn vạn không nghĩ tới ở Tạ gia lại có thể thưởng thức bát canh so với Nguyên phủ còn có phần ngon hơn thế này.
Tạ Ung ngẩng đầu nhìn nàng, thấy khuôn mặt đang ăn của nàng phơn phớt hồng, đôi môi diễm diễm, ánh mắt càng thêm sóng sánh, mắt Tạ Ung tối sầm, cổ họng căng lên, hắn cúi đầu nhìn chén canh trước mặt, cảm thấy thật ra canh dù ngon thế nào thì làm sao bằng mỹ vị của tân nương tử trước mặt chứ.
Cho nên hắn chỉ là cúi đầu"Ừ" một tiếng, không nói gì nữa.
Nguyên Nghi Chi phát hiện vị phu quân của nàng luôn trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện. Nhưng điều này cũng không sao, tuy hắn không lời ngon tiếng ngọt, nhưng hắn biết cách chăm sóc thê tử, vậy là tốt rồi.
Nguyên Nghi Chi len lén nhìn Tạ Ung một cái, nàng bỗng phát hiện hắn có một đôi mắt phượng cực kì tao nhã, lông mi dài, mũi cao, môi mỏng, bình thường thì không nói làm gì nhưng nếu hắn đứng từ xa thì cả người hắn càng lộ vẻ tuyệt trần, nam nhân này có cốt cách lạnh lùng, trời sanh đã có sẵn khí chất uy nghiêm không thể chạm tới.
Nguyên Nghi Chi không nhịn được thầm nghĩ, cốt cách này không phải là do hắn liên tiếp giành được các chức Giải Tam nguyên mà sinh ra kiêu ngạo đấy chứ? Xem ra nàng phải cẩn thận khi sống cùng hắn, ngàn vạn lần không thể làm gì sai đụng chạm phải Đại Tài tử này được.
Hai vợ chồng yên tĩnh thưởng thức món điểm tâm, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhau, sóng mắt lưu chuyển càng thêm mập mờ, vốn là đêm động phòng lại bị phá nhưng tư vị ngoài ý muốn đã thầm phát sinh, xem ra tình cảnh này cũng không tệ.
Chỉ có Tạ mẫu đang nằm giả bệnh là hận không thể cắn nát ngón tay, trong lòng cảm thấy oán hận ngút ngàn.
Trước đó vài ngày tiểu tử này thẩm định các nữ đầu bếp, bà không hề để ý chuyện đó, giờ nghĩ lại hóa ra là để lấy lòng tân nương tử nên mới cố ý làm thế mà.
Nghĩ lại mới thấy! Hơn nửa đêm còn đặc biệt vì Nguyên Nghi Chi làm canh miến vịt, không chê phiền toái sao?
Trước đây Tạ Ung thức đêm giải quyết công sự, cùng lắm cũng chỉ uống ly trà nóng, ăn mấy khối điểm tâm mà thôi, chưa bao giờ hăn phiền nữ đầu bếp đi đốt lửa lò nấu rượu hay huy động nhân lực làm gì.
Tạ mẫu tức giận nhắm mắt lại, có chút rã rời, bà đã chịu trăm nghìn cay đắng để nuôi được người con tài giỏi như vậy đến bây giờ, thế mà nhìn xem sao nó lại thành ra như vậy chứ ?
Con lớn không nghe mẹ, lấy vợ mới mà quên mất mẹ già, không phải là việc tốt rồi!
Bởi vì đêm qua tâm tình tốt, ngày thứ hai tinh thần Nguyên Nghi Chi xem ra cũng không quá kém.
Trước khi Tạ mẫu rời giường, nàng cùng Tạ Ung đã trở về phòng riêng nhanh chóng rửa mặt soạn sửa, đổi trang phục cho ngày đầu tiên sau khi kết hôn.
Xíu mại nóng hổi, cháo tổ yến được đem tới để phục vụ hai vị chủ tử. Hôm nay còn rất nhiều việc đang chờ, cũng không thể bụng đói đi phục vụ lão phu nhân.
Đúng lúc ấy thì tiểu nha hoàn đi vào bẩm báo: "Lão gia, phu nhân, thiếu gia tới thỉnh an."
Nguyên Nghi Chi đang chuẩn bị gắp chút thức ăn, chiếc đũa bỗng dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục gắp thức ăn.
Chân mày Tạ Ung không tự chủ cau lại.
Dựa vào tập tục tái giá mà nói, đầu tiên phải là cô dâu mới theo phu quân của nàng tới bái kiến cha mẹ chồng, sau đó sẽ vào am ni cô bái tế tổ tiên, khi toàn bộ lễ nghi hoàn thành, cô dâu mới thực sự trở thành người Tạ gia. Sau đó thê thiếp con cái của Tạ Ung mới có thể bái kiến tân chủ mẫu, hành lễ vấn an nàng, bày tỏ về sau đều muốn được nàng quan tâm.
Tác giả :
Nhạc Nhan