Tà Y
Chương 36
“Thế nào, ngươi cảm thấy ngươi có thể bắt chẹt Tiêu Nhi sao?" Phượng Tình Lam bưng trà lên trên bàn sách Thiên Tỳ Đế, thong thả ung dung nhấp một ngụm. Trà long tĩnh thượng hang, mùi vị quả nhiên không tệ.
Thiên Tỳ Đế hừ lạnh: “Ta là phụ hoàng của hắn, thánh chỉ ban xuống, hắn dám không nghe lời?"
Phượng Tình Lam cũng hừ theo: “Ngươi dám bắt nạt đồ nhi của ta, là muốn chết sao?" Hắn từ trước đến giờ luôn bao che người của mình, mặc dù nghiêm khắc với Trạm Ly Tiêu, nhưng cũng luôn bảo hộ đồ nhi duy nhất này.
Khiến Phượng Tình Lam tức giận lần nữa, Thiên Tỳ Đế hắn sẽ không đi theo vết xe đổ ấy, mặt dày tươi cười lấy lòng: “A Lam, đùa thôi, đùa thôi, chỉ đùa một chút thôi." Hắn vừa nói vừa đưa tay muốn nắm lấy tay Phượng Tình Lam, lại thấy ánh nhìn lạnh lung ném qua, hắn rất thức thời rút tay về, ha ha gãi lấy gương mặt tuấn tú.
Ở trước mặt Phượng Tình Lam, vị hoàng đế này từ trước đến giờ luôn không có uy nghiêm thiên tử.
“Ngươi không hài lòng Thôi Bán Hạ?" Trạm Ly Tiêu ở trước mặt bọn hắn không che giấu chút nào tâm tư đối với Thôi Bán Hạ, sau khi xuất cung càng làm càn không kiêng kỵ. Tiểu tử kia nhất định biết hoàng đế có phái người theo dõi y, nhưng vẫn muốn tự tung tự tác, không lo lắng chút nào hoàng đế lão tử sẽ tức giận, phế truất ngôi vị thái tử.
Nhưng đối với học trò gan dạ sáng suốt, Phượng Tình Lam rất hài lòng.
“Thân phận Thôi Bán Hạ không xứng." Thiên Tỳ Đế thành thực nói: “Dù là cháu nuôi của Thôi thần y, nó vẫn là thường dân, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm thiếp, muốn trở thành thái tử phi là không thể."
Phượng Tình Lam hừ nhẹ: “Từ khi nào mà ngươi cũng để ý loại vấn đề thân phận địa vị này?" Rõ ràng bản thân là bề trên nhưng vẫn quấn ở bên người hắn, lấy quyền gì quản chế con mình tuân theo quy củ?
Thiên Tỳ Đế than nhẹ: “A Lam, ngươi biết thân phận Thôi Bán Hạ không đơn giản như vậy." Thôi thần y vô cớ mang một nữ cô nhi vào cung, hắn làm sao có thể không lén lút điều tra.
Hắn là hoàng đế, tâm tư đế vương chính là luôn luôn phòng bị, tuyệt sẽ không để mặc cho người không rõ lai lịch tiến cung, huống chi địa vị Thôi thần y lại không tầm thường, hắn tin tưởng Thôi thần y, đồng thời cũng đề phòng, dù sao thầy thuốc cũng là người dễ dàng xuống tay với người hoàng tộc nhất.
Vì vậy hắn vẫn luôn theo dõi mọi hành động của Thôi thần y, dĩ nhiên cũng bao gồm thân phận chân thật của Thôi Bán Hạ, hắn chỉ không nói toạc ra mà thôi, dù sao đây chẳng qua cũng chỉ là đứa bé mới sinh, hắn không ngại giữ lại tính mạng một đứa trẻ vô tội.
Nhưng không có nghĩa là hắn sẵn lòng để đứa trẻ vô tội đó trở thành con dâu hắn, dù sao phụ thân Thôi Bán Hạ cũng phạm tội mưu phản, không có một vị quân vương nào có thể dễ dàng tha thứ hai chữ mưu phản này.
“Lại nói đến, trước đây người tự tay giết chết Thanh vương chẳng phải là A Lam ngươi sao." Thế nên, Phượng Tình Lam còn là kẻ thù giết cha của Thôi Bán Hạ, nếu Thôi Bán Hạ về sau biết tất cả, sẽ không có tâm tư muốn vì cha báo thù sao?
Phượng Tình Lam cau mày, hắn hiểu được điều lo lắng Thiên Tỳ Đế, chỉ là hắn cũng nhìn thấy Thôi Bán Hạ lớn lên, đối với tính cách thẳng thắn của nàng hắn cũng rất thích.
Thiên Tỳ Đế phẩy tay đánh gãy lời Phượng Tình Lam muốn nói: “A Lam, ta biết ngươi muốn bệnh vực Thôi Bán Hạ, chỉ là chuyện này không tới phiên ngươi. Người muốn Thôi Bán Hạ chính là Tiêu Nhi, kia sao được, ngay cả lão nhị cũng bị hắn đánh bại, chuyện Thôi Bán Hạ hắn lại không giải quyết được sao? Nếu không có bản lãnh này, dựa vào cái gì muốn cưới nữ nhân mình yêu thích!"
Thiên Tỳ Đế nhìn phía trên bàn giấy, trên giấy viết nhất cử nhất động Trạm Ly Tiêu che chở Thôi Bán Hạ, nhi tử này không phải đang dùng hành động để nói cho người cha này biết ý hắn muốn ám chỉ sao?
Chỉ là, liệu Tiêu Nhi có biết thân phận chân thật của Thôi Bán Hạ không? Thiên Tỳ Đế cười.
Hắn chờ, chờ đứa con thông minh cơ trí này làm thế nào để khiến hắn đồng ý cho Thôi Bán Hạ trở thành thái tử phi!
Thiên Tỳ Đế hừ lạnh: “Ta là phụ hoàng của hắn, thánh chỉ ban xuống, hắn dám không nghe lời?"
Phượng Tình Lam cũng hừ theo: “Ngươi dám bắt nạt đồ nhi của ta, là muốn chết sao?" Hắn từ trước đến giờ luôn bao che người của mình, mặc dù nghiêm khắc với Trạm Ly Tiêu, nhưng cũng luôn bảo hộ đồ nhi duy nhất này.
Khiến Phượng Tình Lam tức giận lần nữa, Thiên Tỳ Đế hắn sẽ không đi theo vết xe đổ ấy, mặt dày tươi cười lấy lòng: “A Lam, đùa thôi, đùa thôi, chỉ đùa một chút thôi." Hắn vừa nói vừa đưa tay muốn nắm lấy tay Phượng Tình Lam, lại thấy ánh nhìn lạnh lung ném qua, hắn rất thức thời rút tay về, ha ha gãi lấy gương mặt tuấn tú.
Ở trước mặt Phượng Tình Lam, vị hoàng đế này từ trước đến giờ luôn không có uy nghiêm thiên tử.
“Ngươi không hài lòng Thôi Bán Hạ?" Trạm Ly Tiêu ở trước mặt bọn hắn không che giấu chút nào tâm tư đối với Thôi Bán Hạ, sau khi xuất cung càng làm càn không kiêng kỵ. Tiểu tử kia nhất định biết hoàng đế có phái người theo dõi y, nhưng vẫn muốn tự tung tự tác, không lo lắng chút nào hoàng đế lão tử sẽ tức giận, phế truất ngôi vị thái tử.
Nhưng đối với học trò gan dạ sáng suốt, Phượng Tình Lam rất hài lòng.
“Thân phận Thôi Bán Hạ không xứng." Thiên Tỳ Đế thành thực nói: “Dù là cháu nuôi của Thôi thần y, nó vẫn là thường dân, nhiều lắm cũng chỉ có thể làm thiếp, muốn trở thành thái tử phi là không thể."
Phượng Tình Lam hừ nhẹ: “Từ khi nào mà ngươi cũng để ý loại vấn đề thân phận địa vị này?" Rõ ràng bản thân là bề trên nhưng vẫn quấn ở bên người hắn, lấy quyền gì quản chế con mình tuân theo quy củ?
Thiên Tỳ Đế than nhẹ: “A Lam, ngươi biết thân phận Thôi Bán Hạ không đơn giản như vậy." Thôi thần y vô cớ mang một nữ cô nhi vào cung, hắn làm sao có thể không lén lút điều tra.
Hắn là hoàng đế, tâm tư đế vương chính là luôn luôn phòng bị, tuyệt sẽ không để mặc cho người không rõ lai lịch tiến cung, huống chi địa vị Thôi thần y lại không tầm thường, hắn tin tưởng Thôi thần y, đồng thời cũng đề phòng, dù sao thầy thuốc cũng là người dễ dàng xuống tay với người hoàng tộc nhất.
Vì vậy hắn vẫn luôn theo dõi mọi hành động của Thôi thần y, dĩ nhiên cũng bao gồm thân phận chân thật của Thôi Bán Hạ, hắn chỉ không nói toạc ra mà thôi, dù sao đây chẳng qua cũng chỉ là đứa bé mới sinh, hắn không ngại giữ lại tính mạng một đứa trẻ vô tội.
Nhưng không có nghĩa là hắn sẵn lòng để đứa trẻ vô tội đó trở thành con dâu hắn, dù sao phụ thân Thôi Bán Hạ cũng phạm tội mưu phản, không có một vị quân vương nào có thể dễ dàng tha thứ hai chữ mưu phản này.
“Lại nói đến, trước đây người tự tay giết chết Thanh vương chẳng phải là A Lam ngươi sao." Thế nên, Phượng Tình Lam còn là kẻ thù giết cha của Thôi Bán Hạ, nếu Thôi Bán Hạ về sau biết tất cả, sẽ không có tâm tư muốn vì cha báo thù sao?
Phượng Tình Lam cau mày, hắn hiểu được điều lo lắng Thiên Tỳ Đế, chỉ là hắn cũng nhìn thấy Thôi Bán Hạ lớn lên, đối với tính cách thẳng thắn của nàng hắn cũng rất thích.
Thiên Tỳ Đế phẩy tay đánh gãy lời Phượng Tình Lam muốn nói: “A Lam, ta biết ngươi muốn bệnh vực Thôi Bán Hạ, chỉ là chuyện này không tới phiên ngươi. Người muốn Thôi Bán Hạ chính là Tiêu Nhi, kia sao được, ngay cả lão nhị cũng bị hắn đánh bại, chuyện Thôi Bán Hạ hắn lại không giải quyết được sao? Nếu không có bản lãnh này, dựa vào cái gì muốn cưới nữ nhân mình yêu thích!"
Thiên Tỳ Đế nhìn phía trên bàn giấy, trên giấy viết nhất cử nhất động Trạm Ly Tiêu che chở Thôi Bán Hạ, nhi tử này không phải đang dùng hành động để nói cho người cha này biết ý hắn muốn ám chỉ sao?
Chỉ là, liệu Tiêu Nhi có biết thân phận chân thật của Thôi Bán Hạ không? Thiên Tỳ Đế cười.
Hắn chờ, chờ đứa con thông minh cơ trí này làm thế nào để khiến hắn đồng ý cho Thôi Bán Hạ trở thành thái tử phi!
Tác giả :
Nguyên Viện