Tà Y Độc Phi
Chương 74: Giao Nhị gia của Dạ gia ra!
Chuyển ngữ: Tiểu Linh
Beta: Nhã Vy
Thiên lý ở đâu?
Người giàu nhất đại lục, rõ ràng đang đứng trước mặt bọn họ, càng làm cho người khác ngạc nhiên chính là, môn chủ của Tầm Bảo Môn chính là Dạ Huyền Diệp?
Không tưởng tượng được, như thế nào cũng không tưởng tượng được, một người bị phế đi đan điền, một người bị Dạ thị gia tộc giam lỏng mười lăm năm, một nam nhân suốt mười lăm năm không có bất kỳ biểu hiện nào, vậy mà lại có một thân phận làm cho người khác kinh ngạc như vậy.
Nếu nói bọn Khúc Thừa Trạch là kinh ngạc, thì người của Dạ gia khi nghe đến tin tức này, có thể nói chính là hoảng sợ!
Môn chủ của đệ nhất thương đoàn trên đại lục – Tầm Bảo Môn, đây là thân phận như thế nào? Tầm Bảo Môn, cùng vô số gia tộc, vô số quốc gia lui tới giao dịch. Có một hôm, môn chủ Tầm Bảo Môn nhìn không vừa mắt một gia tộc, chấm dứt hết thảy mọi giao dịch cung cấp hàng hóa, gia tộc này phải gặp bao nhiêu tổn thất?
Người của Dạ gia nhìn về phía Dạ Huyền Diệp cùng Vũ Nhược Phiêu đang ngồi trên Tử Kim điêu, nuốt nuốt nước miếng. . .
Lật bàn! Như vậy giàu nhất đại lục, thì ngươi ở Dạ gia làm cái cọng lông gì mà yếu như thế!
Dạ Huyền Diệp bĩu môi, cái chức môn chủ bỏ đi này, cũng không phải là ông muốn làm.
Ánh mắt Vũ Nhược Phiêu thủy chung không thay đổi, đối với nàng, kể cả khi Dạ Huyền Diệp bị phế sạch đan điền, kể cả khi trở thành phế nhân không làm được gì, vẫn như cũ là trượng phu của bà, là người bà yêu.
Thân phận môn chủ Tầm Bảo Môn này, Vũ Nhược Phiêu biết, nhưng Dạ Huyền Diệp trời sinh tính khí quái đản, lúc ấy chỉ đơn giản là đánh chuộc thôi lại ù ù cạc cạc bất đắt dĩ trở thành môn chủ Tầm Bảo Môn này.
Dạ Huyền Diệp nếu chịu thành thành thật thật đi làm cái chức môn chủ này mới là kỳ quái. Cho nên Vũ Nhược Phiêu cũng không để ý thân phận này.
“Ba ngày sau, Dạ thị gia tộc ta đại biểu cho Á Lâm thành mời Vô Địch thần đội cùng hai Tân Nhân Vương của Học Viện Quân Sự từ phương xa đến dùng cơm." Dạ gia gia chủ sau nửa ngày chỉ nói một câu.
Dạ Nhiễm nhướng mày cười khẽ, mục đích của nàng hôm nay còn chưa đạt được đâu: “Gia chủ Dạ gia, bổn cô nương hôm nay đến, cũng không phải chờ Dạ gia ngươi hoan nghênh đâu."
“Đây là thái độ ngươi dùng để đối đãi với gia gia sao?" Gia chủ Dạ gia trả lời.
“Ha ha ha, gia gia? Chính là người gia gia đã nhẫn tâm hạ lệnh ban thưởng cho hài nhi một tháng tuổi uống mấy chục loại độc tố? Bổn cô nương không có gia gia vĩ đại như vậy đâu!" Khóe môi Dạ Nhiễm giơ lên nụ cười chế nhạo, gia gia? Tộc trưởng Dạ thị gia tộc, xứng sao?! Hai chữ này xứng đáng sao?
“Làm càn!" Gia chủ Dạ gia hiển nhiên bị lời nói của Dạ Nhiễm chọc tức chết rồi, một tiếng làm càn phẫn nộ khiến cho khống khí toàn bộ Dạ gia chấn động nghiêm trọng.
“Làm càn? Còn làm càn hơn nữa đấy! Tộc trưởng Dạ thị gia tộc, mục đích ta đến đây hôm nay chỉ có một, chính là giao ra lão Nhị của Dạ gia và nữ nhân của hắn! Mạng của hai người kia, hoặc là toàn bộ Dạ gia tiếp nhận một phen tiến công của những bảo bối này!" Dạ Nhiễm không ngừng cười lạnh, dăm ba câu liền muốn làm suy nghĩa của Dạ Nhiễm chuyển đi? Nằm mơ.
“Càn rỡ, ngươi quả thật quá càn rỡ!" Nhịn không được nữa, thân ảnh của Dạ gia chủ thoáng chốc xuất hiện trên không trung, dung mạo thoạt nhìn không quá 40 tuổi, đôi mắt trợn tròn, lão nhân này không có cảm giác của Cổ Đạo tiên phong, chỉ có một cỗ lực lượng thô kệch rắn rỏi thuộc về con người.
Dạ Nhiễm ngoái đầu nhìn nhìn cha mình, lại nhìn vị gia chủ kia, khóe miệng co quắp, cái này gọi là đột biến gen? May mắn lão cha của mình hông phải bộ dạng thô kệch như vậy.
“Lão đầu tử, một mình ngươi, có thể cứu bao nhiêu người?" Dạ Nhiễm nhàn nhã ngồi trên lưng Tử Kim điêu, lười biếng nở nụ cười, nhìn về phía Dạ gia chủ.
Một mình hắn, có thể cứu bao nhiêu người?
Dạ thị gia tộc lợi hại, nhưng cũng chỉ vì phân bố rộng rãi, cơ hồ các nơi trên toàn bộ Thương Minh đại lục đều có các loại hiệu buôn của Dạ thị gia tộc. Nhưng người trong tộc cấp bậc trên Tiên Thiên cường đại siêu việt có thể có bao nhiêu?
Đối mặt với một trăm con Tử Kim điêu cấp thất giai trở lên sau lưng Dạ Nhiễm, chỉ dựa vào một mình Dạ gia chủ, có bao nhiêu tác dụng?
“Không nên quên, trên người ngươi chảy dòng máu của Dạ gia!" Dạ gia chủ nhìn Dạ Nhiễm, từng câu từng chữ nặn từ trong kẽ răng ra.
“Thật là có lỗi, trên người ta chỉ chảy dòng máu của cha mẹ, một tia quan hệ với Dạ gia ngươi cũng không có. Lão đầu tử, có giao người hay không, chính ngươi xử lý đi!" Chảy dòng máu của Dạ gia? Đùa cái lông gì vậy, trong toàn bộ Dạ gia ,Dạ Nhiễm chỉ thừa nhận có phụ thân và mẫu thân, còn có vị tiểu thúc thúc cực kỳ thần bí trong tư liệu nhưng lại ở khắp nơi trợ giúp cha mẹ.
“Dạ Huyền Diệp." Dạ gia chủ biết rõ Dạ Nhiễm ở trước mặt nhất định là nói không thông, trực tiếp đem mục tiêu chuyển đến Dạ Huyền Diệp.
Dạ Huyền Diệp liền giương mắt nhìn trời, tay phải đặt bên tai: “Ai nha, vừa mới có trận gió không nhỏ thổi qua, Nhược Phiêu, nàng vừa rồi có nghe thấy gì không?"
Vũ Nhược Phiêu chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chậm rãi lắc đầu: “Nghe gì cơ?"
Một đôi vợ chồng làm cho người khác thổ huyết.
Không đúng, là một đôi vợ chồng làm cho Dạ gia chủ thổ huyết.
Vừa rồi có gió sao? Có sao? Vì sao hắn đứng trên này cũng không cảm giác được gió thổi qua?
Dạ Nhiễm nở nụ cười, nàng đây có thể nói không cùng một nhà, không vào một cửa không? Ánh mắt khiêu khích nhìn Dạ gia chủ, “Lão đầu tử, bổn cô nương còn đang chờ ra ngoài hội tụ với cha mẹ, ngươi nhanh giao con trai ra được hay không?"
Bây giờ Dạ gia chủ ngay cả tâm tư muốn mắng người đều đã có đủ, đường đường là một Thất Giai mộng cấp võ giả, lại bị một thiếu nữ thất giai võ giả uy hiếp! Mà thiếu nữ này lại còn là cháu gái của hắn, là cháu gái mười lăm năm trước hắn nhẫn tâm hạ lệnh giết chết.
Đồng thời hắn lại không có cách nào ra tay, cũng không dám ra tay! Nhìn một bầy Tử Kim điêu đầy trời, Dạ gia chủ nghiến răng nghiến lợi, nếu trực tiếp động thủ, một giây sau bổn gia Dạ thị gia tộc đoán chừng sẽ thành tổ ong vò vẽ!
Ngay thời điểm Dạ gia gia chủ rối loạn, một đạo thân ảnh thon dài màu đen bỗng dưng xuất hiện trên không trung, trên tay xách theo một nam một nữ, ánh mắt lạnh như băng nhìn Dạ Nhiễm: “Ngươi muốn người."
Dạ Nhiễm giơ mắt nhìn lên, chủ nhân của thân ảnh kia, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo cực kì tuấn mỹ, chỉ là khí tức lại lạnh như băng, hơn nữa, giọng của hắn, lại rất quen thuộc ah.
“A!" Khúc Thừa Trạch vỗ vỗ đầu mình, thanh âm này, thanh âm này không phải là ————-
“Ngươi chính là người đã bắn tên khi chúng ta xông vào Học Viện Hoàng Gia lần thứ nhất đúng không?" Khúc Thừa Trạch nhìn hắc y mỹ nam kia, ánh mắt còn mang theo một chút đắc ý, xem xem trí nhớ của hắn rất tốt đúng không?
Liễu Phi Tiêu đánh một cái vào đầu Khúc Thừa Trạch, tiểu tử, trí nhớ của ngươi còn kém xa lắm.
Nghe thấy Khúc Thừa Trạch nói vậy, Dạ Nhiễm cũng nhớ tới một câu ‘Người tự tiện xông vào Học Viện Hoàng Gia, giết không tha.’ lạnh như băng kia.
Trách không được âm thanh này có chút quen thuộc, Dạ Nhiễm híp mắt cười tà mị, phi thân đến bên người hắc y nhân, đem Lão nhị Dạ gia cùng vợ của hắn từ trong tay hắc y nhân trực tiếp ném cho một con Tử Kim điêu, lúc xoay người, Dạ Nhiễm nhẹ giọng nói một tiếng: “Tiểu thúc thúc, đa tạ."
Dạ Nhiễm có thể như vậy xác định người này chính là tiểu thúc thúc Dạ Huyền Tự thần bí, là nhờ lúc trước nhìn thấy trong tư liệu, tiểu thúc thúc nhậm chức lão sư ở Học Viện Hoàng Gia, hơn nữa Khúc Thừa Trạch cũng vừa mới nhắc lại, Dạ Nhiễm liền biết được thân phận của vị nam nhân tuấn mỹ này.
Dạ Huyền Tự chỉ đạm mạc gật đầu, quay người biến mất tại chỗ.
Dạ Nhiễm cũng không để ý, tính cách của vị tiểu thúc thúc này vốn cực kỳ lãnh đạm, quay người nhìn Dạ gia chủ vì động tác của Dạ Huyền Tự mà tức giận đến sắp nổi trận lôi đình, Dạ Nhiễm chỉ chỉ vào hai người đang hôn mê trên Tử Kim điêu, cong cong khóe miệng: “Ba ngày sau, bổn cô nương sẽ cùng Vô Địch thần đội đến dùng cơm do Dạ thị gia tộc các ngươi mời khách."
Xoay người, búng tay một cái, sau đó một bầy Tử Kim điêu đông nghịt liền bay đi, chỉ còn lại ba con Tử Kim điêu cấp bậc Tiên Thiên.
Năm người Liễu Phi Tiếu ngồi trên lưng một con, Dạ Nhiễm, Tạp Tạp, Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu ngồi trên lưng một con.
Quái đại thúc, ah không đúng, phải là Tuyên Nhất Minh, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng trên lưng con Tử Kim điêu đang mang theo hai kẻ sắp bị hành hạ đến chết.
Ba con Tử Kim điêu mang theo một đám người vô cùng hung hăng càn quấy rời đi.
Nghe nói, ngày đó, gia chủ Dạ gia đập vỡ vài loại trân bảo.
Nghe nói, ngày đó, Dạ Huyền Tự của Dạ gia, bốc hơi trong Dạ gia, mặc cho Dạ gia tìm kiếm như thế nào, đều không thấy bóng hắn.
Nghe nói, ngày đó, toàn bộ Dạ gia lưu truyền một lời đồn đại: sứ giả báo thù đã đến, bầu trời của Dạ gia, sắp phải thay đổi.
Những lời này tạm thời không đề cập tới, sau khi bọn người Dạ Nhiễm quay về tửu điếm, Tư Mạt Tiêu cùng Khúc Thừa Trạch mang theo hai người đang hôn mê, đi vào một gian phòng.
Dạ Nhiễm đưa Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu cả đêm không ngủ đến một gian phòng để bọn họ nghỉ ngơi trước, sau khi dàn xếp tốt cho cha mẹ, khóe miệng Dạ Nhiễm mang theo nụ cười lạnh, đi vào gian phòng của mấy người Tư Mạt Tiêu cùng Khúc Thừa Trạch, để Tạp Tạp bố trí một tầng kết giới, sau đó, trực tiếp đem hai thùng nước đổ xuống đầu hai người kia.
Nhìn hai người kia từ từ tỉnh lại, Dạ Nhiễm cười đến phi thường ôn hòa: “Tỉnh ngủ rồi?"
“Đây là nơi nào?" Lão nhị Dạ gia cùng Nhị phu nhân có chút mê mang, sau khi nhìn thấy mấy người Dạ Nhiễm, đồng tử bỗng dưng mở to, cái gì chóng mặt buồn ngủ cũng đều biến mất không thấy, chỉ còn lại hoảng sợ!
“Là ngươi? Người sao lại bắt được chúng ta?" Một bầy Tử Kim điêu kia của Dạ Nhiễm, Lão Nhị cùng Nhị phu nhân làm sao không thấy không chú ý được, làm sao không nghe thấy câu nói làm cho hai người bọn họ hoảng sợ của Dạ Nhiễm.
Tự cho là mình trốn rất kỹ, trốn kỹ đến không ai biết, nhưng mà bây giờ hai người bọn họ lại giống như hai kẻ ngốc, chuyện bọn họ làm với phu thê Dạ Huyền Diệp, sau đó toàn bộ Dạ gia đều biết, nhưng dù biết rõ thì sao?
Vốn dĩ thiếu chủ thiên tài đã trở thành phế vật, đã mất đi giá trị lợi dụng, muốn khôi phục địa vị của Dạ Huyền Diệp là chuyện không thể nào.
Cho nên bọn họ tiếp tục càn rỡ, lại không thể tưởng tượng được, hài nhi lúc trước bọn họ cho uống mấy chục loại kịch độc lại không chết, không chỉ đơn giản là không chết, lại còn trưởng thành đến mức làm cho người ta khiếp sợ, tới trả thù rồi.
Con trai của bọn họ bị chặt đứt cánh tay, con gái bị chặt đứt ngón tay, lúc ấy bọn họ không để tâm, chỉ chờ đến khi Vô Địch tiểu đội làm nhiệm vụ kế tiếp thì ám sát nữ nhân đã chém đứt tay phải của nhi tử.
Chính là người này.
Nhưng mà tới nay, bọn họ còn chưa đi tìm nàng, ngược lại Dạ Nhiễm đã đến tìm bọn họ!
Sau khi xảy ra, bọn họ mới phát hiện, cái gì cũng muộn rồi! Sau khi rơi vào tay Dạ Nhiễm, bọn họ mới nhận ra, tận thế lại đến nhanh như vậy.
Beta: Nhã Vy
Thiên lý ở đâu?
Người giàu nhất đại lục, rõ ràng đang đứng trước mặt bọn họ, càng làm cho người khác ngạc nhiên chính là, môn chủ của Tầm Bảo Môn chính là Dạ Huyền Diệp?
Không tưởng tượng được, như thế nào cũng không tưởng tượng được, một người bị phế đi đan điền, một người bị Dạ thị gia tộc giam lỏng mười lăm năm, một nam nhân suốt mười lăm năm không có bất kỳ biểu hiện nào, vậy mà lại có một thân phận làm cho người khác kinh ngạc như vậy.
Nếu nói bọn Khúc Thừa Trạch là kinh ngạc, thì người của Dạ gia khi nghe đến tin tức này, có thể nói chính là hoảng sợ!
Môn chủ của đệ nhất thương đoàn trên đại lục – Tầm Bảo Môn, đây là thân phận như thế nào? Tầm Bảo Môn, cùng vô số gia tộc, vô số quốc gia lui tới giao dịch. Có một hôm, môn chủ Tầm Bảo Môn nhìn không vừa mắt một gia tộc, chấm dứt hết thảy mọi giao dịch cung cấp hàng hóa, gia tộc này phải gặp bao nhiêu tổn thất?
Người của Dạ gia nhìn về phía Dạ Huyền Diệp cùng Vũ Nhược Phiêu đang ngồi trên Tử Kim điêu, nuốt nuốt nước miếng. . .
Lật bàn! Như vậy giàu nhất đại lục, thì ngươi ở Dạ gia làm cái cọng lông gì mà yếu như thế!
Dạ Huyền Diệp bĩu môi, cái chức môn chủ bỏ đi này, cũng không phải là ông muốn làm.
Ánh mắt Vũ Nhược Phiêu thủy chung không thay đổi, đối với nàng, kể cả khi Dạ Huyền Diệp bị phế sạch đan điền, kể cả khi trở thành phế nhân không làm được gì, vẫn như cũ là trượng phu của bà, là người bà yêu.
Thân phận môn chủ Tầm Bảo Môn này, Vũ Nhược Phiêu biết, nhưng Dạ Huyền Diệp trời sinh tính khí quái đản, lúc ấy chỉ đơn giản là đánh chuộc thôi lại ù ù cạc cạc bất đắt dĩ trở thành môn chủ Tầm Bảo Môn này.
Dạ Huyền Diệp nếu chịu thành thành thật thật đi làm cái chức môn chủ này mới là kỳ quái. Cho nên Vũ Nhược Phiêu cũng không để ý thân phận này.
“Ba ngày sau, Dạ thị gia tộc ta đại biểu cho Á Lâm thành mời Vô Địch thần đội cùng hai Tân Nhân Vương của Học Viện Quân Sự từ phương xa đến dùng cơm." Dạ gia gia chủ sau nửa ngày chỉ nói một câu.
Dạ Nhiễm nhướng mày cười khẽ, mục đích của nàng hôm nay còn chưa đạt được đâu: “Gia chủ Dạ gia, bổn cô nương hôm nay đến, cũng không phải chờ Dạ gia ngươi hoan nghênh đâu."
“Đây là thái độ ngươi dùng để đối đãi với gia gia sao?" Gia chủ Dạ gia trả lời.
“Ha ha ha, gia gia? Chính là người gia gia đã nhẫn tâm hạ lệnh ban thưởng cho hài nhi một tháng tuổi uống mấy chục loại độc tố? Bổn cô nương không có gia gia vĩ đại như vậy đâu!" Khóe môi Dạ Nhiễm giơ lên nụ cười chế nhạo, gia gia? Tộc trưởng Dạ thị gia tộc, xứng sao?! Hai chữ này xứng đáng sao?
“Làm càn!" Gia chủ Dạ gia hiển nhiên bị lời nói của Dạ Nhiễm chọc tức chết rồi, một tiếng làm càn phẫn nộ khiến cho khống khí toàn bộ Dạ gia chấn động nghiêm trọng.
“Làm càn? Còn làm càn hơn nữa đấy! Tộc trưởng Dạ thị gia tộc, mục đích ta đến đây hôm nay chỉ có một, chính là giao ra lão Nhị của Dạ gia và nữ nhân của hắn! Mạng của hai người kia, hoặc là toàn bộ Dạ gia tiếp nhận một phen tiến công của những bảo bối này!" Dạ Nhiễm không ngừng cười lạnh, dăm ba câu liền muốn làm suy nghĩa của Dạ Nhiễm chuyển đi? Nằm mơ.
“Càn rỡ, ngươi quả thật quá càn rỡ!" Nhịn không được nữa, thân ảnh của Dạ gia chủ thoáng chốc xuất hiện trên không trung, dung mạo thoạt nhìn không quá 40 tuổi, đôi mắt trợn tròn, lão nhân này không có cảm giác của Cổ Đạo tiên phong, chỉ có một cỗ lực lượng thô kệch rắn rỏi thuộc về con người.
Dạ Nhiễm ngoái đầu nhìn nhìn cha mình, lại nhìn vị gia chủ kia, khóe miệng co quắp, cái này gọi là đột biến gen? May mắn lão cha của mình hông phải bộ dạng thô kệch như vậy.
“Lão đầu tử, một mình ngươi, có thể cứu bao nhiêu người?" Dạ Nhiễm nhàn nhã ngồi trên lưng Tử Kim điêu, lười biếng nở nụ cười, nhìn về phía Dạ gia chủ.
Một mình hắn, có thể cứu bao nhiêu người?
Dạ thị gia tộc lợi hại, nhưng cũng chỉ vì phân bố rộng rãi, cơ hồ các nơi trên toàn bộ Thương Minh đại lục đều có các loại hiệu buôn của Dạ thị gia tộc. Nhưng người trong tộc cấp bậc trên Tiên Thiên cường đại siêu việt có thể có bao nhiêu?
Đối mặt với một trăm con Tử Kim điêu cấp thất giai trở lên sau lưng Dạ Nhiễm, chỉ dựa vào một mình Dạ gia chủ, có bao nhiêu tác dụng?
“Không nên quên, trên người ngươi chảy dòng máu của Dạ gia!" Dạ gia chủ nhìn Dạ Nhiễm, từng câu từng chữ nặn từ trong kẽ răng ra.
“Thật là có lỗi, trên người ta chỉ chảy dòng máu của cha mẹ, một tia quan hệ với Dạ gia ngươi cũng không có. Lão đầu tử, có giao người hay không, chính ngươi xử lý đi!" Chảy dòng máu của Dạ gia? Đùa cái lông gì vậy, trong toàn bộ Dạ gia ,Dạ Nhiễm chỉ thừa nhận có phụ thân và mẫu thân, còn có vị tiểu thúc thúc cực kỳ thần bí trong tư liệu nhưng lại ở khắp nơi trợ giúp cha mẹ.
“Dạ Huyền Diệp." Dạ gia chủ biết rõ Dạ Nhiễm ở trước mặt nhất định là nói không thông, trực tiếp đem mục tiêu chuyển đến Dạ Huyền Diệp.
Dạ Huyền Diệp liền giương mắt nhìn trời, tay phải đặt bên tai: “Ai nha, vừa mới có trận gió không nhỏ thổi qua, Nhược Phiêu, nàng vừa rồi có nghe thấy gì không?"
Vũ Nhược Phiêu chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, chậm rãi lắc đầu: “Nghe gì cơ?"
Một đôi vợ chồng làm cho người khác thổ huyết.
Không đúng, là một đôi vợ chồng làm cho Dạ gia chủ thổ huyết.
Vừa rồi có gió sao? Có sao? Vì sao hắn đứng trên này cũng không cảm giác được gió thổi qua?
Dạ Nhiễm nở nụ cười, nàng đây có thể nói không cùng một nhà, không vào một cửa không? Ánh mắt khiêu khích nhìn Dạ gia chủ, “Lão đầu tử, bổn cô nương còn đang chờ ra ngoài hội tụ với cha mẹ, ngươi nhanh giao con trai ra được hay không?"
Bây giờ Dạ gia chủ ngay cả tâm tư muốn mắng người đều đã có đủ, đường đường là một Thất Giai mộng cấp võ giả, lại bị một thiếu nữ thất giai võ giả uy hiếp! Mà thiếu nữ này lại còn là cháu gái của hắn, là cháu gái mười lăm năm trước hắn nhẫn tâm hạ lệnh giết chết.
Đồng thời hắn lại không có cách nào ra tay, cũng không dám ra tay! Nhìn một bầy Tử Kim điêu đầy trời, Dạ gia chủ nghiến răng nghiến lợi, nếu trực tiếp động thủ, một giây sau bổn gia Dạ thị gia tộc đoán chừng sẽ thành tổ ong vò vẽ!
Ngay thời điểm Dạ gia gia chủ rối loạn, một đạo thân ảnh thon dài màu đen bỗng dưng xuất hiện trên không trung, trên tay xách theo một nam một nữ, ánh mắt lạnh như băng nhìn Dạ Nhiễm: “Ngươi muốn người."
Dạ Nhiễm giơ mắt nhìn lên, chủ nhân của thân ảnh kia, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo cực kì tuấn mỹ, chỉ là khí tức lại lạnh như băng, hơn nữa, giọng của hắn, lại rất quen thuộc ah.
“A!" Khúc Thừa Trạch vỗ vỗ đầu mình, thanh âm này, thanh âm này không phải là ————-
“Ngươi chính là người đã bắn tên khi chúng ta xông vào Học Viện Hoàng Gia lần thứ nhất đúng không?" Khúc Thừa Trạch nhìn hắc y mỹ nam kia, ánh mắt còn mang theo một chút đắc ý, xem xem trí nhớ của hắn rất tốt đúng không?
Liễu Phi Tiêu đánh một cái vào đầu Khúc Thừa Trạch, tiểu tử, trí nhớ của ngươi còn kém xa lắm.
Nghe thấy Khúc Thừa Trạch nói vậy, Dạ Nhiễm cũng nhớ tới một câu ‘Người tự tiện xông vào Học Viện Hoàng Gia, giết không tha.’ lạnh như băng kia.
Trách không được âm thanh này có chút quen thuộc, Dạ Nhiễm híp mắt cười tà mị, phi thân đến bên người hắc y nhân, đem Lão nhị Dạ gia cùng vợ của hắn từ trong tay hắc y nhân trực tiếp ném cho một con Tử Kim điêu, lúc xoay người, Dạ Nhiễm nhẹ giọng nói một tiếng: “Tiểu thúc thúc, đa tạ."
Dạ Nhiễm có thể như vậy xác định người này chính là tiểu thúc thúc Dạ Huyền Tự thần bí, là nhờ lúc trước nhìn thấy trong tư liệu, tiểu thúc thúc nhậm chức lão sư ở Học Viện Hoàng Gia, hơn nữa Khúc Thừa Trạch cũng vừa mới nhắc lại, Dạ Nhiễm liền biết được thân phận của vị nam nhân tuấn mỹ này.
Dạ Huyền Tự chỉ đạm mạc gật đầu, quay người biến mất tại chỗ.
Dạ Nhiễm cũng không để ý, tính cách của vị tiểu thúc thúc này vốn cực kỳ lãnh đạm, quay người nhìn Dạ gia chủ vì động tác của Dạ Huyền Tự mà tức giận đến sắp nổi trận lôi đình, Dạ Nhiễm chỉ chỉ vào hai người đang hôn mê trên Tử Kim điêu, cong cong khóe miệng: “Ba ngày sau, bổn cô nương sẽ cùng Vô Địch thần đội đến dùng cơm do Dạ thị gia tộc các ngươi mời khách."
Xoay người, búng tay một cái, sau đó một bầy Tử Kim điêu đông nghịt liền bay đi, chỉ còn lại ba con Tử Kim điêu cấp bậc Tiên Thiên.
Năm người Liễu Phi Tiếu ngồi trên lưng một con, Dạ Nhiễm, Tạp Tạp, Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu ngồi trên lưng một con.
Quái đại thúc, ah không đúng, phải là Tuyên Nhất Minh, nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt bất đắc dĩ đứng trên lưng con Tử Kim điêu đang mang theo hai kẻ sắp bị hành hạ đến chết.
Ba con Tử Kim điêu mang theo một đám người vô cùng hung hăng càn quấy rời đi.
Nghe nói, ngày đó, gia chủ Dạ gia đập vỡ vài loại trân bảo.
Nghe nói, ngày đó, Dạ Huyền Tự của Dạ gia, bốc hơi trong Dạ gia, mặc cho Dạ gia tìm kiếm như thế nào, đều không thấy bóng hắn.
Nghe nói, ngày đó, toàn bộ Dạ gia lưu truyền một lời đồn đại: sứ giả báo thù đã đến, bầu trời của Dạ gia, sắp phải thay đổi.
Những lời này tạm thời không đề cập tới, sau khi bọn người Dạ Nhiễm quay về tửu điếm, Tư Mạt Tiêu cùng Khúc Thừa Trạch mang theo hai người đang hôn mê, đi vào một gian phòng.
Dạ Nhiễm đưa Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu cả đêm không ngủ đến một gian phòng để bọn họ nghỉ ngơi trước, sau khi dàn xếp tốt cho cha mẹ, khóe miệng Dạ Nhiễm mang theo nụ cười lạnh, đi vào gian phòng của mấy người Tư Mạt Tiêu cùng Khúc Thừa Trạch, để Tạp Tạp bố trí một tầng kết giới, sau đó, trực tiếp đem hai thùng nước đổ xuống đầu hai người kia.
Nhìn hai người kia từ từ tỉnh lại, Dạ Nhiễm cười đến phi thường ôn hòa: “Tỉnh ngủ rồi?"
“Đây là nơi nào?" Lão nhị Dạ gia cùng Nhị phu nhân có chút mê mang, sau khi nhìn thấy mấy người Dạ Nhiễm, đồng tử bỗng dưng mở to, cái gì chóng mặt buồn ngủ cũng đều biến mất không thấy, chỉ còn lại hoảng sợ!
“Là ngươi? Người sao lại bắt được chúng ta?" Một bầy Tử Kim điêu kia của Dạ Nhiễm, Lão Nhị cùng Nhị phu nhân làm sao không thấy không chú ý được, làm sao không nghe thấy câu nói làm cho hai người bọn họ hoảng sợ của Dạ Nhiễm.
Tự cho là mình trốn rất kỹ, trốn kỹ đến không ai biết, nhưng mà bây giờ hai người bọn họ lại giống như hai kẻ ngốc, chuyện bọn họ làm với phu thê Dạ Huyền Diệp, sau đó toàn bộ Dạ gia đều biết, nhưng dù biết rõ thì sao?
Vốn dĩ thiếu chủ thiên tài đã trở thành phế vật, đã mất đi giá trị lợi dụng, muốn khôi phục địa vị của Dạ Huyền Diệp là chuyện không thể nào.
Cho nên bọn họ tiếp tục càn rỡ, lại không thể tưởng tượng được, hài nhi lúc trước bọn họ cho uống mấy chục loại kịch độc lại không chết, không chỉ đơn giản là không chết, lại còn trưởng thành đến mức làm cho người ta khiếp sợ, tới trả thù rồi.
Con trai của bọn họ bị chặt đứt cánh tay, con gái bị chặt đứt ngón tay, lúc ấy bọn họ không để tâm, chỉ chờ đến khi Vô Địch tiểu đội làm nhiệm vụ kế tiếp thì ám sát nữ nhân đã chém đứt tay phải của nhi tử.
Chính là người này.
Nhưng mà tới nay, bọn họ còn chưa đi tìm nàng, ngược lại Dạ Nhiễm đã đến tìm bọn họ!
Sau khi xảy ra, bọn họ mới phát hiện, cái gì cũng muộn rồi! Sau khi rơi vào tay Dạ Nhiễm, bọn họ mới nhận ra, tận thế lại đến nhanh như vậy.
Tác giả :
Mặc Tà Trần