Tà Y Độc Phi
Chương 157: Vũ thánh trưởng lão giải thích bí mật Dạ gia
Dạ Nhiễm đem công pháp truyền lại cho mấy người Liễu Phi Tiếu, nhưng tầng thứ nhất có qua được hay không phải xem ở bản thân mỗi người.
Nộ lực nghịch chuyển huyệt đạo sẽ bị công phá, tầng thứ nhất vô cùng gian nan, lúc trước Dạ Nhiễm cũng không dễ dàng vượt qua.
Dạ Nhiễm chậm rãi thu lại nội công, hai tay đặt ở trên gối mở mắt nhìn năm người trước mặt, miệng mỉm cười, họ là đồng đội của nàng, tất cả đều cố gắng.
Đậu Mao Mao xuất hiện bên cạnh Dạ Nhiễm: “ Nhiễm Mao Mao ta rất nhớ nàng nha."
Dạ Nhiễm bật cười, tiểu gia hỏa Mao Mao nói ra những lời này chắc chắn không có ý gì tốt lành cả.
Quả nhiên, Dạ Nhiễm còn chưa lên tiếng Đậu Mao Mao hừ hừ lắc cái mông nhỏ, giơ tay ra chỉ về phía băng chi tinh tâm.
Nhất thời Dạ Nhiễm mở to hai mắt, ngay sau đó tâm trạng buồn bực mà không làm được gì: “ Đậu Mao Mao, ngươi, ngươi rõ ràng ăn hết một viên băng chi tinh tâm?"
Đậu Mao Mao tủi thân chớp chớp đôi mắt, chưng ra bộ dáng “ta vô tội mà", khiến cho Dạ Nhiễm có tức cũng không thể làm được gì. “người ta đói bụng mà, Nhiễm Mao Mao không cần tức giận nha, vài hôm sau người ta sẽ đưa cho nàng bảo bối rất tốt nha."
Dạ Nhiễm lắc đầu cười khổ, vươn tay nắm lấy khuôn mặt của Đậu Mao Mao, hung tợn nói: “Ngươi nha, giờ còn lại hai viên ngàn lần vạn lần không được ăn hết đó."
Thực lực Dạ Nhiễm muốn bước sang tầng thứ hai phải cần sáu viên băng chi linh tâm, hôm nay chỉ còn lại hai viên thiếu mất bốn viên, Dạ Nhiễm thật không biết đi đâu mà tìm.
“ Nhiễm Mao Mao, có phải rất cần cái này?"
Đậu Mao Mao nháy mắt mấy cái, nó không biết rằng băng chi tinh tâm rất quan trọng, đồ ăn trước kia của nó chẳng phải phần lớn đều là loại này?
“Ừ, Thương Khung bảo tháp tổng cộng có mười ba tầng, để tiến được vào tầng thứ hai cần có sáu viên băng chi tinh tâm." Dạ Nhiễm ngồi dưới đất, nghiêng đầu tự hỏi, cần phải đi đâu để tìm bốn viên băng chi linh tâm.
“ Ta biết rõ ở đâu có nha. Chờ thực lực Nhiễm Mao Mao cường đại hơn chút nữa, ta sẽ mang nàng đi." Đậu Mao Mao chăm chú nhìn Dạ Nhiễm, trong lòng có chút chột dạ, nó không biết rằng cái kia đối với Nhiễm Mao Mao lại quan trọng như vậy, nếu biết nó chắc chắn sẽ không ăn.
“Tốt." Dạ Nhiễm nháy nháy mắt mở nụ cười, thực lực cũng như thân phận của Đậu Đậu dường như không thể biết rõ được.
Lúc này, mấy người Liễu Phi Tiếu đột nhiên phun ra một ngụm máu, thần sắc Dạ Nhiễm ngưng trọng, nhưng lại chỉ ngồi yên một chỗ nhìn bọn họ, không thể lên tiếng cũng như quấy rầy bọn họ, muốn đạt được khả năng tu luyện Cửu Thiên Diệt Thần Quyết, cửa ải này cũng chỉ có thể dựa vào chính họ mà thôi.
Một ngụm lại một ngụm máu từ trong miệng năm người phun ra, nội lực trong cơ thể mấy người giờ phút này đang điên cuồng nghịch chuyển, huyệt đạo giờ phút này đang bị nội lực như đao chọc phá.
Khóe miệng Dạ Nhiễm cong lên một nụ cười, chỉ cần không ai từ bỏ, chỉ cần kiên trì, sau này chắc chắn bọn họ sẽ đạt được nhiều chỗ tốt, sẽ vô cùng cường đại.
Ở trong Thương Khung bảo tháp, mười ngày đã trôi qua, khí tức của Liễu Phi Tiếu cùng mấy người rốt cục cũng đã có biến hóa, sương trắng bao quanh toàn bộ thân thể năm người.
Dạ Nhiễm khóe mắt sáng ngời mang theo mấy phần vui vẻ, rốt cuộc họ đã thành công vượt qua được tầng thứ nhất rồi!
Thực lực của Liễu Phi Tiếu không có dấu hiệu lên cấp, vẫn là nhất giai mộng cấp võ giả, nhưng giờ phút này, thực lực chân chính của hắn cường đại như thế nào chỉ mình hắn biết.
Dù chưa đột phá lên mộng cấp song Khúc Thừa Trạch, thế nhưng Tư Mạt Tiêu và La Lỵ trực tiếp đột phá từ Tiên thiên tông sư lên nhất giai mộng cấp.
Liễu Phi Tiếu mở mắt đầu tiên, mặc dù không có lên cấp nhưng đôi mắt lạnh nhạt giờ phút này mang theo hào quang sáng chói: “Đội trưởng, chiêu thức thật mạnh."
Cửu Thiên Diệt Thần Quyết tầng thứ nhất – vạn cổ khai thiên.
Dạ Nhiễm cong môi cười: “Đó là tự nhiên, vạn cổ khai thiên có thể ở trong đó tự phát triển, từ đó ta lĩnh hội được ba chiêu thức, lĩnh hội được bao nhiêu thì hoàn toàn dựa vào bản thân mọi người rồi."
Liễu Phi Tiếu chớp chớp đôi mắt, hơi nghiêng đầu nói: “Đội trưởng, ta nhất định sẽ nhanh chóng vượt qua người đấy."
“Còn có chúng ta nữa." Liễu Phi Tiếu nói xong, cùng lúc truyền đến âm thanh kiên định của bốn người Khúc Thừa Trạch, Tư Mạt Tiêu, Tập Diệt Nguyệt và La Lỵ.
Vết thương của Tư Mạt Tiêu trong lần tiến giai này cũng được chữa trị tốt, mặc dù trong đáy mắt vẫn còn chút bi thương nhưng trên khuôn mặt đã rạng rỡ hơn.
Dạ Nhiễm nheo nửa đôi mắt, khóe môi hơi mỉm cười, trong mắt ngập tràn màu sắc: “Vậy thì cứ thử xem."
“Tốt, chờ xem." Tập Diệt Nguyệt mỉm cười vô cùng kiêu ngạo, đáy mắt tràn đầy vui vẻ, đội trưởng thật là ngốc.
Tuy giờ phút này khẩu quyết Cửu Thiên Diệt Thần Quyết vẫn bị phong ấn, song công pháp mấy người bọn họ đều đã hiểu rõ chỗ bá đạo và tuyệt diệu của nó, e rằng đối với công pháp trong thiên hạ sợ ràng sẽ hiếm có vô cùng.
Chẳng lẽ đội trưởng không sợ bọn phản bội hay sao? Rồi lại đưa tay lên ngực tự hỏi, nàng sẽ phản bội đội trưởng sao? Đáp án dĩ nhiên là không, tuyệt đối không, cho dù có chết hay sống không bằng chết nàng nhất định sẽ không phản bội đội trưởng.
Tập Diệt Nguyệt di chuyển tầm mắt sang mấy người Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch, không ngoài dự liệu thấy trong mắt mỗi người cảm xúc đều giống nhau. Đúng vậy, bọn họ sẽ không bao giờ phản bội đội trưởng.
“Tốt rồi, trước ngồi xuống nói tới chính sự." Dạ Nhiễm khoát tay áo trực tiếp ngồi xuống đất.
Liễu Phi Tiếu cùng mấy người đồng loạt ngồi xuống, sáu người tạo thành một vòng tròn.
Dạ Nhiễm lấy ra bản đồ mà nàng vẽ ra lúc trước, chỉ xuống chỗ xung quanh mà bán thú nhân chiếm giữ cho mấy người Liễu Phi Tiếu. Sau đó tay kia lấy ra một bản đồ của Lam Vân quốc, trầm tư một lúc, đem bản đồ cầm lên tay.
Dạ Nhiễm lần lượt một vòng năm người, nhướng mày hỏi: “Như mọi người đã thấy, nơi mà ta đánh dấu vong tròn màu đó đó chính là những nơi mà bán thú nhân đã chiếm giữ, mọi người có khả năng tiêu diệt toàn bộ bán thú nhân không?"
Trên bản đồ không chỉ ghi rõ ràng địa điểm mà ngay cả số lượng cùng thực lực cũng có ghi, năm người Liễu Phi Tiếu không dám tin nhìn Dạ Nhiễm, tư liệu này đội trưởng làm sao có được.
“Đây đều là kết quả do Tiểu Khung điều tra." Dạ Nhiễm ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo, bất luận là Tạp Tạp, hay là Tiểu Khung hoặc là Đậu Đậu tất cả đều làm rất tốt.
Năm người Liễu Phi Tiếu cười cười, nghĩ tới thực lực thần bí của Tạp Tạp, Tiểu Khung, mấy người cũng không nghi ngờ nữa, cúi xuống chăm chú nhìn nơi mà Dạ Nhiễm đánh dấu và số liệu ở đó.
Khoảng mười phút, Liễu Phi Tiếu ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vài phần tự tin: “Trong vòng một đêm, đích xác nắm chắc được 90%."
Dạ Nhiễm lắc đầu: “Liễu Phi Tiếu, ta cần 100%, tất cả các ngươi đều phải đảm bảo bản thân không xảy ra chuyện gì."
Liễu Phi Tiếu nghe vậy khẽ nở nụ cười, con ngươi xinh đẹp hướng mấy người Tập Diệt Nguyệt còn chưa lên tiếng, lại lần nữa nghe thấy thanh âm Dạ Nhiễm vang đến bên tai.
“Đêm qua, ta cùng hai vạn tướng sĩ tiêu diệt một cứ điểm của bán thú nhân mà không có một tổn vong nào." Khóe miệng Dạ Nhiễm mang theo vài phần cười như có như không.
Nghe được lời Dạ Nhiễm, hết thảy mọi chuyện đều không vấn đề, vô luận ra sao cũng không thể thấp hơn đội trưởng nhiều lắm.
Mấy người Liễu Phi Tiếu liếc nhau, nhìn ngọn lửa trong mắt mỗi người, lưng thẳng tắp hướng tới Dạ Nhiễm nói: “Đội trưởng, chúng ta cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Dạ Nhiễm lúc này mới nở nụ cười thỏa mãn, đối với mọi người khoát tay nói: “Ba ngày, ba ngày sau ta muốn nhìn thấy kết quả."
“Đã rõ, đội trưởng."
Giờ đây năm người Liễu Phi Tiếu tràn ngập nhiệt huyết,
Ra khỏi Thương Khung bảo tháp, một bóng người màu trắng nhào vào trong ngực Dạ Nhiễm, ánh mắt bất mãn nhìn năm người Liễu Phi Tiếu, Dạ Nhiễm. Còn chưa kịp giới thiệu, Đậu Mao Mao trợn mắt hướng năm người mà nói: “không phải mấy người các ngươi không cho nhân gia gần gũi Nhiễm Mao Mao chứ?"
Á….
Năm người Liễu Phi Tiếu mới từ trong Thương Khung bảo tháp bước ra, một hồi ngây ngốc, còn chưa biết thế nào đã bị Đậu Mao Mao làm cho không biết Đông Tây Nam Bắc rồi.
Ai có thể cho bọn họ biết, bọn họ đã từng gặp vật nhỏ trước mắt này chưa, bọn họ thật không hiểu vật nhỏ xinh đẹp này nói gì cả.
Còn có, Nhiễm, Nhiễm Mao Mao là ai?
Năm người Liễu Phi Tiếu đơ người nhìn biểu tình như không có gì của Dạ Nhiễm, Nhiễm Mao Mao, chẳng lẽ đó là đội trưởng?
Dạ Nhiễm ho nhẹ hai tiếng, khéo mắt không biểu tình: “Đây là Đậu Mao Mao, bạn của ta."
Đồng thời, Dạ Nhiễm hướng tới bóng người nhỏ bé chỉ năm người trước mặt nói: “Đây là huynh đệ tỷ muội thân thiết của ta, ngươi làm quen đi."
Đậu Mao Mao cố chấp lắc đầu, trừng mắt với năm người Liễu Phi Tiếu, lại đối với Dạ Nhiễm nói: “Có thật là bọn học không phải không cho nhân gia gần gũi Nhiễm Mao Mao ngươi chứ?"
Dạ Nhiễm còn chưa trả lời, Khúc Thừa Trạch và La Lỵ không nhịn được mà phì cười.
“Ha ha ha, Nhiễm Mao Mao, Nhiễm Mao Mao, đội trưởng, tên này thật sự quá cường hãn đi." Khúc Thừa Trạch ôm bụng cười, dường như lăn ra đất mà cười.
Dạ Nhiễm co rút khóe miệng, không nói được gì, Đậu Mao Mao rời khỏi ngực Dạ Nhiễm, bay tới người Khúc Thừa Trạch, chớp đôi mắt ngập nước, nói: “Ngươi đang cười ta sao?"
Tiếng cười của Khúc Thừa Trạch ngay lập tức bị nghẹn ở cổ họng, khuôn mặt em bé thoáng chốc đỏ bừng, rõ ràng rất muốn cười nhưng giờ phút này ngay cả động cũng không dám động rồi kịch liệt lắc đầu, thể hiện hắn không có cười tên tiểu tử này.
“Vậy ngươi cười Nhiễm Mao Mao rồi?" Đậu Mao Mao chớp chớp đôi mắt to với Khúc Thừa Trạch hỏi.
Khúc Trạch chăm chú nhìn ánh mắt vô hại kia, rõ ràng là một tiểu siêu cấp đáng yêu, vì sao mà hết lần này tới lần khác khiến hắn cảm giác nếu mà hắn gật đầu thì giây tiếp theo huyết sắc sẽ văng khắp nơi.
“Không, thật không phải vậy…" Khúc Thừa Trạch ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn Đậu Mao Mao, âm thanh mang theo vài phần nức nở, a ôi!!! Hắn chỉ cười một chút mà thôi, tại sao lại khi dễ hắn.
“Vậy ngươi tên là gì?" Đậu Mao Mao hồn nhiên nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt to ngập nước mang theo sự tò mò nhìn Khúc Thừa Trạch.
“Khúc Thừa Trạch." Khúc Thừa Trạch ngoan ngoãn thành thành thật thật trả lời.
Đậu Mao Mao hì hì cười, bay đến bên người Khúc Thừa Trạch, đột nhiên vuốt lại tóc đem mông nhỏ hướng tới Khúc Thừa Trạch, cái đuôi vỗ vỗ đầu của Khúc Thừa Trạch, sau đó hướng Khúc Thừa Trạch nói: “Béo Mao Mao, ta là Đậu Mao Mao, ta cho phép ngươi gọi ta là Đậu gia gia!"
Khúc Thừa Trạch ngây ngốc nhìn tiểu gia hỏa trước mắt này một cái, kêu hắn gọi gia gia, lập tức khóc không ra nước mắt, ánh mắt đáng thương hướng Dạ Nhiễm cầu cứu, các người đừng cười ta có được hay không!
Còn có, cái câu Béo Mao Mao, hắn có thể không để ý sao? Có thể sao?
Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn trần nhà, hôm nay như thế nào đây?
Bốn người Liễu Phi Tiếu thật nể tình mà cười thành tiếng, Khúc Thừa Trạch, cho cái miệng ngươi không biết chừng mực.
Ngay sau đó, bốn người Liễu Phi Tiếu cười không được mà khóc cũng không xong…
“ Nam nhân xinh đẹp, ngươi tên là gì?"
“Liễu Phi Tiếu."
“A, Tiếu Mao Mao."
“Còn ngươi cô gái kim y xinh đẹp?"
“… Tập Diệt Nguyệt."
“A, là Tẩy Mao Mao."
…
Sau đó, Đậu Mao Mao nhìn chằm chằm năm tượng đá: Béo Mao Mao, Tiếu Mao Mao, Tẩy Mao Mao, La Mao Mao, Tư Mao Mao. Như một làn khói bay tới bên người Dạ Nhiễm, hôn một cái lên má Dạ Nhiễm, khuôn mặt nhỏ thẹn thùng: “Nhiễm Mao Mao, người ta vừa mới làm quen năm người bạn tốt đây này."
Tiếp tục hóa đá, năm người Liễu Phi Tiếu nghe được câu này ngay lập tức muốn hô lên: không có.
Đợi bốn người Liễu Phi Tiếu từng người rời khỏi, Dạ Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm ngồi lên ghế đối diện với Tư Mạt Tiêu rót xuống một ly trà, cuối cùng Dạ Nhiễm cũng cảm giác được mình rút cuộc có thời gian uống một chén trà.
Ngay sau đó, Dạ Nhiễm giao nhiệm vụ cho Tiểu Khung, yêu cầu Tiểu Khung mang đến cho ba vị viện trưởng của ba trường học và các gia tộc xung quanh về những điểm mà bán thú nhân chiếm giữ, cấp cho bọn họ một ít đặc điểm và cách thức, nhắc họ không cần bại lộ thân phận.
Tiểu Khung lập tức rời đi, Dạ Nhiễm cũng không nghĩ nhiều nữa, đó là tất cả những gì nàng có thể làm, lần công kích này của bán thú nhân đối với nhân loại mà nói khó có thể một lần giải quyết tất cả?
Gia tộc nào không thể tránh né được công kích, cũng chỉ có trách thực lực của họ không tốt mà thôi.
Dạ Nhiễm nheo mắt lại, nhấp một ngụm trà, ánh mắt mang theo chút nguy hiểm.
Về phần Minh Vực quốc bên kia, Dạ Nhiễm liền nở nụ cười. Lúc nàng chọn cứ điểm của bán thú nhân mà chiếm lấy thì cùng lúc đó, Quân Mặc Hoàng xuất ra một ít thuộc hạ đem toàn bộ bán thú nhân ở đó tiêu diệt.
Đúng lúc này, Manh Tạp Tạp truyền âm đến: “Dạ Nhiễm, bổn đại gia mang theo người của Tầm bảo môn tiêu diệt toàn bộ những điểm mà bán thú nhân chiếm giữ ở đây và các vùng lân cận."
Nghe vậy Dạ Nhiễm đang sững sờ chợt phá lên cười: “Thế mới là Tạp Tạp chứ, trước giúp ta trông coi Tầm Bảo môn, đề phòng bán thú nhân lại giở thủ đoạn."
Hình như Tạp tạp chơi đùa rất thoải mái, nghe được lời Dạ Nhiễm đã nhanh chóng gật đầu đáp ứng: “Được, được, bổn đại gia nhất định sẽ bảo vệ tốt Tầm Bảo môn của Nhiễm Nhiễm."
Truyền âm xong, Dạ Nhiễm ngồi trên ghế, mặt mày không nhịn được vui vẻ, thật sự là một tin tức tốt.
Hơn nữa, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì Liễu Phi Tiếu và các gia tộc sáng sớm ngày mai hẳn là sẽ có kết quả.
“Mạt Tiêu, tâm tình đã có thể khôi phục?" Dạ Nhiễm đem một ly trà đặt trước mặt, khẽ thở dài mà hỏi.
Tư Mạt Tiêu thoáng giật mình, sau đó nhẹ gật đầu khôi phục nét mặt co quắp như thường, song đáy mắt mang theo vài phần dịu dàng. “Đội trưởng, đệ muốn biết vì sao?"
Dạ Nhiễm lắc đầu, cái tên tiểu tử chết tiệt này, tâm tư hẳn là khó có thể chấp nhận được.
“Bởi vì Tư Mạt Lam muốn xứng đế, muốn thỏa mãn dã tâm của hắn. Vì vậy mà nói, bán thú nhân đến mang cho hắn một cơ hội rất tốt." Dạ Nhiễm nhìn Tư Mạt Tiêu nói, ánh mắt có chút nhìn thấu, Mạt Tiêu, ngươi tin sao?
Tư Mạt Tiêu lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn Dạ Nhiễm: “Đội trưởng đệ muốn trở về."
Dạ Nhiễm hít sau một hơi, trừng mắt lớn nhìn bầu trời, đem tức giận trong lòng nén xuống, nhướng mi nhìn Tư Mạt Tiêu: “Mạt Tiêu, đệ muốn cầm đại đồ trở về có đúng hay không?"
Khuôn mặt Tư Mạt Tiêu co quắp, nhẹ gật đầu, hắn biết rõ tâm tư của mình không gạt được đội trưởng.
“Tư Mạt Tiêu à Tư Mạt Tiêu, đệ bảo tỷ nói đệ có cái gì tốt." Dạ Nhiễm buông chén trà trong tay, đứng lên đi về phía cửa sổ, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Tư Mạt Tiêu cũng đứng lên, chớp chớp mắt nhìn đội trưởng, nửa ngày sau cũng chỉ nói ra được ba chữ: “Thực xin lỗi."
Đội trưởng, thực xin lỗi sự quan tâm của ngươi, thực xin lỗi sự giúp đỡ, thực xin lỗi…
Dạ Nhiễm xoay người bước nhanh trở về, bất ngờ gõ một cái lên trán Tư Mạt Tiêu: “Có biết hay không ngoan cố cùng cố chấp chỉ là một đường chỉ, đệ cái tên ngu ngốc này thật đúng là ngoan cố."
Tư Mạt Tiêu thành thành thật thật đứng yên tại chỗ, trên trán rất đau cũng không dám đưa tay lên xoa.
Cuối cùng, Dạ Nhiễm thở dài thật sâu, đem phần địa đồ Lam Vân quốc để trên bàn: “Tư Mạt Tiêu, nếu đệ một lần nữa nửa sống nửa chết, bổn cô nương sẽ tự tay xử lý đệ."
Đôi mắt Tư Mạt Tiêu sáng ngời, bất chấp tất cả, vươn tay ôm Dạ Nhiễm thật chặt vào lòng: “Đội trưởng, đệ nhất định sẽ không để cho mình bị thương."
Dạ Nhiễm một cước đá bay tư Mạt Tiêu, liếc mắt: “Cút đi, chờ ta tỉnh nhất định sẽ hối hận."
Tư Mạt Tiêu hướng Dạ Nhiễm cúi đầu thật sâu, quay người rời khỏi Dạ Thị gia tộc. Trong những ngày này, ngoại trừ tu luyện, hắn luôn tự hỏi phụ hoàng và đại ca giờ này ra sao, có một số việc hắn cần tìm đại ca xác minh một lần nữa.
Dạ Nhiễm đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng Tư Mạt Tiêu rời đi một lúc lâu, sau nửa ngày mới bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, mấy tên gia hỏa này mỗi lúc một kiên cường.
Ban đêm, Dạ Nhiễm ôm Đậu Mao Mao nằm ở trên giường, nhắm mắt ngủ, khi tỉnh lại nàng sẽ chờ tin tức tốt của bọ hắn.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, tin tức của Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch, La Lỵ lần lượt được truyền về, mặc dù cũng có thương vong nghiêm trọng, nhưng tin tốt là bọn họ đã thành công, đem toàn bộ những nơi mà bán thú nhân chiếm giữ tiêu diệt.
Nghe được tin tức này, tâm tình của Dạ Nhiễm mới hạ xuống, sau khi dặn dò một lượt, Dạ Nhiễm mới đem Đậu Mao Mao rời khỏi phòng.
Trong thư phòng.
Dạ Nhiễm gõ cửa, sau khi vào, nghiêng đầu nhìn Dạ Nhung và Dạ Huyền Tự, mỉm cười, nói: “Gia gia, tiểu thúc thúc, cháu có chuyện rời đi vài ngày, những ngày này mọi người chú ý một chút, cháu lo lắng còn có tàn dư của bán thú nhân."
Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Tự cũng không hỏi Dạ Nhiễm muốn đi đâu, chỉ dặn dò một phen rồi để cho Dạ Nhiễm rời đi.
Dạ Nhiễm và Đậu Mao Mao vừa rời khỏi Dạ thị gia tộc liền thấy một bóng người màu trắng ở trên cây đại thụ, một đôi con ngươi màu lam nhạt đang mỉm cười nhìn nàng.
“Muốn đi núi Tùng Lâm?" Vũ Thánh trưởng lão phảng phất có thể nhìn thấu tất cả, nhìn về phương hướng núi Tùng Lâm.
Dạ Nhiễm không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhún nhún vai.
“Một mình cô muốn đấu với ba mươi bảy vi cửu giai mộng cấp võ giả?" Khí tức quanh Vũ Thánh trưởng lão chớp mắt trở nên sắc bén, nhưng chỉ thoáng qua một chút, sau đó đôi mắt mang theo nguy hiểm nhìn về phía Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm thần sắc khó xử, nàng không phải người ngu, khi trước nàng giết chết những mộng giai võ giả kia đều là do họ dựa vào dược vật, đối phó với thực lực bọn họ có thể dễ dàng, nhưng kia là ba mươi bảy vị cửu giai mộng cấp võ giả, hàng thật giá thật đó, Dạ Nhiễm tự nhận ngay cả một người cũng không đối phó được, huống chi là hơn ba mươi người? Bên cạnh đó còn có rất nhiều cao thủ bát giai mộng cấp khác.
“Vậy cô muốn đi làm cái gì?" Vũ Thánh trưởng lão dường như rất hài lòng khi nhìn thấy thần sắc của Dạ Nhiễm, khóe môi khẽ cười, mang theo vài phần vui vẻ mà hỏi.
“Không biết." Dạ Nhiễm lắc đầu, nàng cũng hoàn toàn không hiểu tại sao lại muốn đi vào đó, chỉ là trực giác cho nàng biết muốn đại lục sau này bình yên, chuyến này nàng nhất định phải đi.
“Nếu ta cho cô biết, bọn họ không thể giết, cô sẽ làm thế nào?" Vũ Thánh trưởng lão không nhanh không chậm nhìn Dạ Nhiễm hỏi, trong con ngươi màu lam nhạt là một mảnh chăm chú.
Dạ Nhiễm khẽ giật mình, Vũ Thánh trưởng lão và bán thú nhân có quan hệ sao?
“Ta giết không được bọn họ." Dạ Nhiễm ngẩng đầu, đây là câu trả lời của nàng, với thực lực bây giờ, hoàn toàn không thể giết được bọn họ.
Vũ Thánh trưởng lão ánh mắt mang theo vài phần yêu chiều, đưa tay về phía Dạ Nhiễm: “Ta mang cô đi một nơi." Dạ Nhiễm tuy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đưa tay về phía Vũ Thánh trưởng lão, trống ngực đập bang bang, nàng có cảm giác, sắp tới nàng sẽ thấy một vật quan trọng.
Vũ Thánh trưởng lão không có mang Dạ Nhiễm tới nơi ẩn nấp, mà trực tiếp ôm thắt lưng Dạ Nhiễm bay lên bầu trời, ngồi trên một đám mấy trắng.
Dạ Nhiễm mở mắt ra, trước mắt là một mảnh trống trải, toàn bộ khung cảnh xung quanh đều thu vào tầm mắt. Giờ phút này, tâm Dạ Nhiễm kịch liệt dao động, không nói được lên lời.
Bởi vì giờ khắc này, nàng đang chứng kiến toàn bộ khung cảnh dưới mặt đất, so với sa bàn mà trước đây Lưu Dược viện trưởng cho bọn nàng xem dường như giống nhau như đúc.
Nàng biết rõ, bây giờ nàng đang nhìn thấy là toàn bộ Thương Khung đại lục, chứ không phải địa phương nhỏ bị phong ấn nơi nàng đang ở.
“Nhìn rõ ràng rồi, đây mới chính là Thương Minh đại lục." Vũ Thánh trưởng lão đứng trên mây, quần áo phiêu dật trong gió, con ngươi màu lam nhạt hiện lên một phần đau thương.
“Trưởng lão, người muốn nói điều gì?" Thanh âm Dạ Nhiễm mang theo một chút run rẩy nhìn Vũ Thánh trưởng lão đang quay lưng về phía mình.
“Dạ Nhiễm, ngươi là thiếu chủ Dạ thị gia tộc, thiếu chủ duy nhất." Ánh mắt Vũ Thánh trưởng lão trở nên kiên định, lại có chút nguy hiểm và lãnh khốc, giờ khắc này đối với Dạ Nhiễm, Vũ Thánh trưởng lão không phải là trưởng lão dịu dàng như nước trước kia.
Dạ Nhiễm không nói gì, nàng không biết rốt cục Vũ Thánh trưởng lão là có ý gì.
“Ngươi xem." Bàn tay trắng nõn của Vũ Thánh trưởng lão chỉ một nơi trên mặt đất, Dạ Nhiễm không biết kia là địa phương nào, nhưng có thể thấy đó là một nơi phồn hoa hưng thịnh.
“Chỗ đó chính là Dạ thị gia tộc." Vũ Thánh trưởng lão nói như vậy, đau thương trong mắt càng nhiều.
Dạ Nhiễm nhăn mày, Dạ thị gia tộc, chẳng lẽ…
“Dạ thị gia tộc, một trong tam đại thế gia ở Thương Minh đại lục, thực lực và thế lực như rồng, chiếm giữ toàn bộ sơn mạch Sahara, đi ngang toàn bộ đại lục." Đây mới thực sự là Dạ thị gia tộc.
Dạ Nhiễm biết, theo như lời Vũ Thánh trưởng lão thì đây chính là Thương Minh đại lục. Như vậy, thế lực của Dạ thị gia tộc không thể đo lường hết.
Chỉ là, việc này có liên quan gì tới nàng? Hoặc là nói có quan hệ gì với Dạ gia?
“Tổ tiên của cô, Dạ Mạnh là Dạ thị gia tộc tam thiếu gia thuộc dòng chính, năm đó bởi vì một lần thi đấu với thiếu chủ của một đại gia tộc, đánh hắn tàn phế nên bị lưu đày ở đại lục bị phong ấn này." Vũ Thánh trưởng lão chậm rãi mở miệng nói ra chân tướng sự thật.
“Cho nên?" Thanh âm Dạ Nhiễm có chút lạnh lẽo, đối với nàng chỉ nhận định những người mà nàng xem trọng, đối với ngoại nhân hay một Dạ thị gia tộc khác nàng không có hứng thú.
“Sự thật là mọi việc không liên quan đến cô, nhưng mọi thứ vì sự xuất hiện của cô mà có liên quan." Vũ Thánh trưởng lão nhìn về phía xa xa, thanh âm cũng trở nên xa xôi: “Yêu mâu hiện, thiên hạ hủy, sáu chữ này cô hẳn đã biết, đây là sáu chữ được truyền lại từ xa xưa ở Dạ thị gia tộc."
“Bởi lẽ vậy khi tất cả những đứa trẻ của Dạ gia sinh ra ta đều tới kiểm tra, Dạ Nhiễm, ngươi – đôi mắt yêu dị, lẽ ra thời điểm cô sinh ra sẽ không được phép tồn tại." Vũ Thánh trưởng lão nheo nửa đôi mắt nhìn về phía Dạ Nhiễm, con ngươi thủy lam mịt mờ không ánh sáng.
Dạ Nhiễm cả kinh, hai mắt rủ xuống, không để cho Vũ Thánh trưởng lão đoán được tâm tư của nàng. Đôi mắt yêu dị này, nếu không có gì bất ngờ thì chính là di chứng do kiếp trước nàng mở ra Thương Khung bảo tháp, từ đó theo nàng trọng sinh mà xuất hiện.
“Ta tuyệt đối không ngờ, mười lăm năm sau, ngươi mang theo đôi mắt yêu dị xuất hiện ở Dạ thị gia tộc, có lẽ đây chính là ý trời…" Vũ Thánh trưởng lão thở dài, sắc mặt cũng trở lên nhu hòa: “Dạ Nhiễm, khi đôi mắt yêu dị xuất hiện, đằng sau thiên hạ hủy, kỳ thật còn có sáu chữ, thuận nàng hưng, nghịch nàng vong."
Dạ Nhiễm nhất thời lảo đảo, dường như muốn rơi từ trên mây xuống, ông trời ơi, sáu chữ thần thần bí bí thực khiến cho nàng không biết phải làm sao, sáu chữ này ngoại trừ mang lại thù hằn, còn có thể làm gì!?
“Mười lăm năm trước, khi mà cô đôi mắt yêu dị xuất hiện, ta sẽ trực tiếp giết chết cô." Vũ Thánh trưởng lão nhìn Dạ Nhiễm, từng chữ từng chữ một nói ra.
Sau lưng Dạ Nhiễm xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, thực lực Vũ Thánh trưởng lão quá cường đại, đến ngay cả ý nghĩ phản kháng nàng cũng không có, nàng đứng bật dậy: “Cái kia, bây giờ là… "
Dạ Nhiễm khởi động đại não, có mấy chuyện nàng có lẽ đã xác định được.
Một là, Dạ thị gia tộc một mực đang tìm kiếm người có đôi mắt yêu dị.
Hai là, Vũ Thánh trưởng lão là người Dạ Thị gia tộc phái tới để điều tra hậu thế bị lưu đày, xem có đôi mắt yêu dị hay không.
Ba là, Vũ Thánh trưởng lão đối với nàng động sát ý.
Dạ Nhiễm biết rõ, nếu Vũ Thánh trưởng lão muốn giết nàng, thì thậm chí có hội tiến vào bên trong Thương Khung bảo tháp mà lánh nạn cũng không có.
Vũ Thánh trưởng lão nhìn vẻ mặt của Dạ Nhiễm, dịu dàng nở nụ cười, hơi thở lạnh lẽo quanh thân đều biến mất không thấy: “Ta chỉ muốn xem một chút, chủ nhân đôi mắt yêu dị sẽ khiến thiên địa như thế nào."
“Trưởng lão, ông sẽ không giết ta chứ?" Dạ Nhiễm nghiêng đầu, nhìn Vũ Thánh trưởng lão, nhàn nhạt hỏi.
“Giết cô, chính là khiến đại lục bị hủy diệt." Vũ Thánh trưởng lão lắc đầu cười khổ, nàng chính là nữ nhân mà Quân Mặc Hoàng đặt trên lòng bàn tay mà yêu thương, hắn làm sao mà ra tay được.
Dạ Nhiễm nhướng mày, nàng thấy được Vũ Thánh trưởng lão như đang sợ hãi điều gì đó.
“Trưởng lão, ông vẫn chưa nói đến trọng điểm." Dạ Nhiễm nghiêng đầu, nhìn Vũ Thánh trưởng lão, khi mang nàng tới nơi này, hắn nhất định là muốn nói cho nàng một điều gì đó rất quan trọng.
“Khi mà bán thú nhân sinh ra, trong tiềm thức bọn họ sẽ xuất hiện một mệnh lệnh." Vũ Thánh trưởng lão nghiêng mắt nhìn Dạ Nhiễm mỉm cười, nói: “Chúng sẽ phục tùng mệnh lệnh của người có đôi mắt yêu dị một cách vô điều kiện."
Một câu, khiến cho Dạ Nhiễm rối tinh rối mù, này có ý là gì?
Dạ Nhiễm đờ người quay lại nhìn Vũ Thánh trưởng lão, đây là ý tứ gì, có ý gì?
“Đúng như suy nghĩ của cô." Vũ Thánh trưởng lão lạnh nhạt nói với Dạ Nhiễm.
Dạ nhiễm dường như muốn đào lên một đám mây đứng ở dưới chân.
“Nói cách khác, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, tất cả bán thú nhân đều thần phục?" Sắc mặt Dạ Nhiễm mang theo nguy hiểm, tựa như rống lên.
Vũ Thánh trưởng lão gật đầu, thuận tiện còn móc móc lỗ tai: “Hẳn là đúng như vậy."
“Trưởng lão, vì sao mà ông không nói sớm?" Dạ Nhiễm vẻ mặt đau khổ ngồi xuống, đây là chuyện gì? Không đúng, cái kia…
Phiền muộn, quả thật giờ phút này, Dạ Nhiễm thực sự phiền muộn, kia không phải chính là nàng đã tự tay tiêu diệt những thủ hạ của mình sao? Đây là chuyện gì vậy.
“Bị giết chết là những kẻ không có thần trí, một mực chỉ muốn giết chóc, thực lực cũng không ra gì, không phải sao?" Vũ Thánh trưởng lão nhàn nhạt nói với Dạ Nhiễm như vậy.
Dạ Nhiễm ngẩng đầu, nhìn Vũ Thánh trưởng lão: “Đây mới là nguyên nhân mà Dạ thị gia tộc muốn tiêu diệt người có đôi mắt yêu dị."
Đây chỉ là một mảnh đại lục bị phong ấn đã có nhiều bán thú nhân khổng lồ như vậy, có thể đem con người bao vậy lại nếu xem xét trên toàn bộ đại lục thì sẽ như thế nào?
Dạ Nhiễm nhìn sắc mặt của vũ Thánh trưởng lão, nàng biết mình đã đoán đúng, mỉa mai cười, lại đối với Vũ Thánh trưởng lão hỏi: “Vì sao Dạ thị gia tộc không khống chế ta?"
Vũ Thánh trưởng lão mỉm cười, nói: “Cô đã quên sáu chữ sau rồi sao? Thuận nàng hưng, nghịch nàng vong. Trừ khi, người đứng đầu Dạ thị gia tộc cùng các vị trưởng lão nguyện ý chắp tay mang tất cả quyền lực nhường cho cô."
Dạ Nhiễm nghe vậy, ngược lại có chút tức giận: “Trưởng lão, nhưng bây giờ một cửu giai mộng cấp võ giả cũng có thể tùy ý bóp chết ta!"
“Nếu chết rồi thì chứng tỏ sự thực là cô không phải kẻ có đôi mắt yêu dị." Lời Vũ Thánh trưởng lão tuy vô tình nhưng mắt lại mang theo sự vui vẻ.
“Thật sự là phiền phức." Dạ Nhiễm cười khổ một tiếng, có ai mà không muốn có được một thế lực khổng lồ, nhưng là điều kiện tiên quyết nàng có thể chiếm được hay sao?
“Cho nên nói cách khác, nếu bên ngoài đại lục nhìn thấy đôi mắt yêu dị của ta thì sẽ mang đến họa sát thân?" Dạ Nhiễm thở dài, hướng Vũ Thánh trưởng lão hỏi.
Vũ thánh trưởng lão nhẹ gật đầu, không nói gì thêm.
“Còn các thế lực khác đâu? Dạ gia biết nguyên do trong đó, các thế lực khác không hẳn cũng biết đi?" Dạ Nhiễm nằm ở trên mây trắng, nhắm mắt lại, để cho lòng mình yên tĩnh lại.
‘Thế lực bên ngoài đại lục, hoàn toàn không biết rõ tác dụng của đôi mắt yêu dị, nhưng bọn họ đã nghe qua các lời đồn đại. Nên Dạ Nhiễm, cô có đôi mắt yêu dị thực sự, bây giờ đã bị các thế lực ở Thương Minh đại lục theo dõi."
Nộ lực nghịch chuyển huyệt đạo sẽ bị công phá, tầng thứ nhất vô cùng gian nan, lúc trước Dạ Nhiễm cũng không dễ dàng vượt qua.
Dạ Nhiễm chậm rãi thu lại nội công, hai tay đặt ở trên gối mở mắt nhìn năm người trước mặt, miệng mỉm cười, họ là đồng đội của nàng, tất cả đều cố gắng.
Đậu Mao Mao xuất hiện bên cạnh Dạ Nhiễm: “ Nhiễm Mao Mao ta rất nhớ nàng nha."
Dạ Nhiễm bật cười, tiểu gia hỏa Mao Mao nói ra những lời này chắc chắn không có ý gì tốt lành cả.
Quả nhiên, Dạ Nhiễm còn chưa lên tiếng Đậu Mao Mao hừ hừ lắc cái mông nhỏ, giơ tay ra chỉ về phía băng chi tinh tâm.
Nhất thời Dạ Nhiễm mở to hai mắt, ngay sau đó tâm trạng buồn bực mà không làm được gì: “ Đậu Mao Mao, ngươi, ngươi rõ ràng ăn hết một viên băng chi tinh tâm?"
Đậu Mao Mao tủi thân chớp chớp đôi mắt, chưng ra bộ dáng “ta vô tội mà", khiến cho Dạ Nhiễm có tức cũng không thể làm được gì. “người ta đói bụng mà, Nhiễm Mao Mao không cần tức giận nha, vài hôm sau người ta sẽ đưa cho nàng bảo bối rất tốt nha."
Dạ Nhiễm lắc đầu cười khổ, vươn tay nắm lấy khuôn mặt của Đậu Mao Mao, hung tợn nói: “Ngươi nha, giờ còn lại hai viên ngàn lần vạn lần không được ăn hết đó."
Thực lực Dạ Nhiễm muốn bước sang tầng thứ hai phải cần sáu viên băng chi linh tâm, hôm nay chỉ còn lại hai viên thiếu mất bốn viên, Dạ Nhiễm thật không biết đi đâu mà tìm.
“ Nhiễm Mao Mao, có phải rất cần cái này?"
Đậu Mao Mao nháy mắt mấy cái, nó không biết rằng băng chi tinh tâm rất quan trọng, đồ ăn trước kia của nó chẳng phải phần lớn đều là loại này?
“Ừ, Thương Khung bảo tháp tổng cộng có mười ba tầng, để tiến được vào tầng thứ hai cần có sáu viên băng chi tinh tâm." Dạ Nhiễm ngồi dưới đất, nghiêng đầu tự hỏi, cần phải đi đâu để tìm bốn viên băng chi linh tâm.
“ Ta biết rõ ở đâu có nha. Chờ thực lực Nhiễm Mao Mao cường đại hơn chút nữa, ta sẽ mang nàng đi." Đậu Mao Mao chăm chú nhìn Dạ Nhiễm, trong lòng có chút chột dạ, nó không biết rằng cái kia đối với Nhiễm Mao Mao lại quan trọng như vậy, nếu biết nó chắc chắn sẽ không ăn.
“Tốt." Dạ Nhiễm nháy nháy mắt mở nụ cười, thực lực cũng như thân phận của Đậu Đậu dường như không thể biết rõ được.
Lúc này, mấy người Liễu Phi Tiếu đột nhiên phun ra một ngụm máu, thần sắc Dạ Nhiễm ngưng trọng, nhưng lại chỉ ngồi yên một chỗ nhìn bọn họ, không thể lên tiếng cũng như quấy rầy bọn họ, muốn đạt được khả năng tu luyện Cửu Thiên Diệt Thần Quyết, cửa ải này cũng chỉ có thể dựa vào chính họ mà thôi.
Một ngụm lại một ngụm máu từ trong miệng năm người phun ra, nội lực trong cơ thể mấy người giờ phút này đang điên cuồng nghịch chuyển, huyệt đạo giờ phút này đang bị nội lực như đao chọc phá.
Khóe miệng Dạ Nhiễm cong lên một nụ cười, chỉ cần không ai từ bỏ, chỉ cần kiên trì, sau này chắc chắn bọn họ sẽ đạt được nhiều chỗ tốt, sẽ vô cùng cường đại.
Ở trong Thương Khung bảo tháp, mười ngày đã trôi qua, khí tức của Liễu Phi Tiếu cùng mấy người rốt cục cũng đã có biến hóa, sương trắng bao quanh toàn bộ thân thể năm người.
Dạ Nhiễm khóe mắt sáng ngời mang theo mấy phần vui vẻ, rốt cuộc họ đã thành công vượt qua được tầng thứ nhất rồi!
Thực lực của Liễu Phi Tiếu không có dấu hiệu lên cấp, vẫn là nhất giai mộng cấp võ giả, nhưng giờ phút này, thực lực chân chính của hắn cường đại như thế nào chỉ mình hắn biết.
Dù chưa đột phá lên mộng cấp song Khúc Thừa Trạch, thế nhưng Tư Mạt Tiêu và La Lỵ trực tiếp đột phá từ Tiên thiên tông sư lên nhất giai mộng cấp.
Liễu Phi Tiếu mở mắt đầu tiên, mặc dù không có lên cấp nhưng đôi mắt lạnh nhạt giờ phút này mang theo hào quang sáng chói: “Đội trưởng, chiêu thức thật mạnh."
Cửu Thiên Diệt Thần Quyết tầng thứ nhất – vạn cổ khai thiên.
Dạ Nhiễm cong môi cười: “Đó là tự nhiên, vạn cổ khai thiên có thể ở trong đó tự phát triển, từ đó ta lĩnh hội được ba chiêu thức, lĩnh hội được bao nhiêu thì hoàn toàn dựa vào bản thân mọi người rồi."
Liễu Phi Tiếu chớp chớp đôi mắt, hơi nghiêng đầu nói: “Đội trưởng, ta nhất định sẽ nhanh chóng vượt qua người đấy."
“Còn có chúng ta nữa." Liễu Phi Tiếu nói xong, cùng lúc truyền đến âm thanh kiên định của bốn người Khúc Thừa Trạch, Tư Mạt Tiêu, Tập Diệt Nguyệt và La Lỵ.
Vết thương của Tư Mạt Tiêu trong lần tiến giai này cũng được chữa trị tốt, mặc dù trong đáy mắt vẫn còn chút bi thương nhưng trên khuôn mặt đã rạng rỡ hơn.
Dạ Nhiễm nheo nửa đôi mắt, khóe môi hơi mỉm cười, trong mắt ngập tràn màu sắc: “Vậy thì cứ thử xem."
“Tốt, chờ xem." Tập Diệt Nguyệt mỉm cười vô cùng kiêu ngạo, đáy mắt tràn đầy vui vẻ, đội trưởng thật là ngốc.
Tuy giờ phút này khẩu quyết Cửu Thiên Diệt Thần Quyết vẫn bị phong ấn, song công pháp mấy người bọn họ đều đã hiểu rõ chỗ bá đạo và tuyệt diệu của nó, e rằng đối với công pháp trong thiên hạ sợ ràng sẽ hiếm có vô cùng.
Chẳng lẽ đội trưởng không sợ bọn phản bội hay sao? Rồi lại đưa tay lên ngực tự hỏi, nàng sẽ phản bội đội trưởng sao? Đáp án dĩ nhiên là không, tuyệt đối không, cho dù có chết hay sống không bằng chết nàng nhất định sẽ không phản bội đội trưởng.
Tập Diệt Nguyệt di chuyển tầm mắt sang mấy người Liễu Phi Tiếu, Khúc Thừa Trạch, không ngoài dự liệu thấy trong mắt mỗi người cảm xúc đều giống nhau. Đúng vậy, bọn họ sẽ không bao giờ phản bội đội trưởng.
“Tốt rồi, trước ngồi xuống nói tới chính sự." Dạ Nhiễm khoát tay áo trực tiếp ngồi xuống đất.
Liễu Phi Tiếu cùng mấy người đồng loạt ngồi xuống, sáu người tạo thành một vòng tròn.
Dạ Nhiễm lấy ra bản đồ mà nàng vẽ ra lúc trước, chỉ xuống chỗ xung quanh mà bán thú nhân chiếm giữ cho mấy người Liễu Phi Tiếu. Sau đó tay kia lấy ra một bản đồ của Lam Vân quốc, trầm tư một lúc, đem bản đồ cầm lên tay.
Dạ Nhiễm lần lượt một vòng năm người, nhướng mày hỏi: “Như mọi người đã thấy, nơi mà ta đánh dấu vong tròn màu đó đó chính là những nơi mà bán thú nhân đã chiếm giữ, mọi người có khả năng tiêu diệt toàn bộ bán thú nhân không?"
Trên bản đồ không chỉ ghi rõ ràng địa điểm mà ngay cả số lượng cùng thực lực cũng có ghi, năm người Liễu Phi Tiếu không dám tin nhìn Dạ Nhiễm, tư liệu này đội trưởng làm sao có được.
“Đây đều là kết quả do Tiểu Khung điều tra." Dạ Nhiễm ánh mắt mang theo vài phần kiêu ngạo, bất luận là Tạp Tạp, hay là Tiểu Khung hoặc là Đậu Đậu tất cả đều làm rất tốt.
Năm người Liễu Phi Tiếu cười cười, nghĩ tới thực lực thần bí của Tạp Tạp, Tiểu Khung, mấy người cũng không nghi ngờ nữa, cúi xuống chăm chú nhìn nơi mà Dạ Nhiễm đánh dấu và số liệu ở đó.
Khoảng mười phút, Liễu Phi Tiếu ngẩng đầu, ánh mắt mang theo vài phần tự tin: “Trong vòng một đêm, đích xác nắm chắc được 90%."
Dạ Nhiễm lắc đầu: “Liễu Phi Tiếu, ta cần 100%, tất cả các ngươi đều phải đảm bảo bản thân không xảy ra chuyện gì."
Liễu Phi Tiếu nghe vậy khẽ nở nụ cười, con ngươi xinh đẹp hướng mấy người Tập Diệt Nguyệt còn chưa lên tiếng, lại lần nữa nghe thấy thanh âm Dạ Nhiễm vang đến bên tai.
“Đêm qua, ta cùng hai vạn tướng sĩ tiêu diệt một cứ điểm của bán thú nhân mà không có một tổn vong nào." Khóe miệng Dạ Nhiễm mang theo vài phần cười như có như không.
Nghe được lời Dạ Nhiễm, hết thảy mọi chuyện đều không vấn đề, vô luận ra sao cũng không thể thấp hơn đội trưởng nhiều lắm.
Mấy người Liễu Phi Tiếu liếc nhau, nhìn ngọn lửa trong mắt mỗi người, lưng thẳng tắp hướng tới Dạ Nhiễm nói: “Đội trưởng, chúng ta cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Dạ Nhiễm lúc này mới nở nụ cười thỏa mãn, đối với mọi người khoát tay nói: “Ba ngày, ba ngày sau ta muốn nhìn thấy kết quả."
“Đã rõ, đội trưởng."
Giờ đây năm người Liễu Phi Tiếu tràn ngập nhiệt huyết,
Ra khỏi Thương Khung bảo tháp, một bóng người màu trắng nhào vào trong ngực Dạ Nhiễm, ánh mắt bất mãn nhìn năm người Liễu Phi Tiếu, Dạ Nhiễm. Còn chưa kịp giới thiệu, Đậu Mao Mao trợn mắt hướng năm người mà nói: “không phải mấy người các ngươi không cho nhân gia gần gũi Nhiễm Mao Mao chứ?"
Á….
Năm người Liễu Phi Tiếu mới từ trong Thương Khung bảo tháp bước ra, một hồi ngây ngốc, còn chưa biết thế nào đã bị Đậu Mao Mao làm cho không biết Đông Tây Nam Bắc rồi.
Ai có thể cho bọn họ biết, bọn họ đã từng gặp vật nhỏ trước mắt này chưa, bọn họ thật không hiểu vật nhỏ xinh đẹp này nói gì cả.
Còn có, Nhiễm, Nhiễm Mao Mao là ai?
Năm người Liễu Phi Tiếu đơ người nhìn biểu tình như không có gì của Dạ Nhiễm, Nhiễm Mao Mao, chẳng lẽ đó là đội trưởng?
Dạ Nhiễm ho nhẹ hai tiếng, khéo mắt không biểu tình: “Đây là Đậu Mao Mao, bạn của ta."
Đồng thời, Dạ Nhiễm hướng tới bóng người nhỏ bé chỉ năm người trước mặt nói: “Đây là huynh đệ tỷ muội thân thiết của ta, ngươi làm quen đi."
Đậu Mao Mao cố chấp lắc đầu, trừng mắt với năm người Liễu Phi Tiếu, lại đối với Dạ Nhiễm nói: “Có thật là bọn học không phải không cho nhân gia gần gũi Nhiễm Mao Mao ngươi chứ?"
Dạ Nhiễm còn chưa trả lời, Khúc Thừa Trạch và La Lỵ không nhịn được mà phì cười.
“Ha ha ha, Nhiễm Mao Mao, Nhiễm Mao Mao, đội trưởng, tên này thật sự quá cường hãn đi." Khúc Thừa Trạch ôm bụng cười, dường như lăn ra đất mà cười.
Dạ Nhiễm co rút khóe miệng, không nói được gì, Đậu Mao Mao rời khỏi ngực Dạ Nhiễm, bay tới người Khúc Thừa Trạch, chớp đôi mắt ngập nước, nói: “Ngươi đang cười ta sao?"
Tiếng cười của Khúc Thừa Trạch ngay lập tức bị nghẹn ở cổ họng, khuôn mặt em bé thoáng chốc đỏ bừng, rõ ràng rất muốn cười nhưng giờ phút này ngay cả động cũng không dám động rồi kịch liệt lắc đầu, thể hiện hắn không có cười tên tiểu tử này.
“Vậy ngươi cười Nhiễm Mao Mao rồi?" Đậu Mao Mao chớp chớp đôi mắt to với Khúc Thừa Trạch hỏi.
Khúc Trạch chăm chú nhìn ánh mắt vô hại kia, rõ ràng là một tiểu siêu cấp đáng yêu, vì sao mà hết lần này tới lần khác khiến hắn cảm giác nếu mà hắn gật đầu thì giây tiếp theo huyết sắc sẽ văng khắp nơi.
“Không, thật không phải vậy…" Khúc Thừa Trạch ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn Đậu Mao Mao, âm thanh mang theo vài phần nức nở, a ôi!!! Hắn chỉ cười một chút mà thôi, tại sao lại khi dễ hắn.
“Vậy ngươi tên là gì?" Đậu Mao Mao hồn nhiên nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt to ngập nước mang theo sự tò mò nhìn Khúc Thừa Trạch.
“Khúc Thừa Trạch." Khúc Thừa Trạch ngoan ngoãn thành thành thật thật trả lời.
Đậu Mao Mao hì hì cười, bay đến bên người Khúc Thừa Trạch, đột nhiên vuốt lại tóc đem mông nhỏ hướng tới Khúc Thừa Trạch, cái đuôi vỗ vỗ đầu của Khúc Thừa Trạch, sau đó hướng Khúc Thừa Trạch nói: “Béo Mao Mao, ta là Đậu Mao Mao, ta cho phép ngươi gọi ta là Đậu gia gia!"
Khúc Thừa Trạch ngây ngốc nhìn tiểu gia hỏa trước mắt này một cái, kêu hắn gọi gia gia, lập tức khóc không ra nước mắt, ánh mắt đáng thương hướng Dạ Nhiễm cầu cứu, các người đừng cười ta có được hay không!
Còn có, cái câu Béo Mao Mao, hắn có thể không để ý sao? Có thể sao?
Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn trần nhà, hôm nay như thế nào đây?
Bốn người Liễu Phi Tiếu thật nể tình mà cười thành tiếng, Khúc Thừa Trạch, cho cái miệng ngươi không biết chừng mực.
Ngay sau đó, bốn người Liễu Phi Tiếu cười không được mà khóc cũng không xong…
“ Nam nhân xinh đẹp, ngươi tên là gì?"
“Liễu Phi Tiếu."
“A, Tiếu Mao Mao."
“Còn ngươi cô gái kim y xinh đẹp?"
“… Tập Diệt Nguyệt."
“A, là Tẩy Mao Mao."
…
Sau đó, Đậu Mao Mao nhìn chằm chằm năm tượng đá: Béo Mao Mao, Tiếu Mao Mao, Tẩy Mao Mao, La Mao Mao, Tư Mao Mao. Như một làn khói bay tới bên người Dạ Nhiễm, hôn một cái lên má Dạ Nhiễm, khuôn mặt nhỏ thẹn thùng: “Nhiễm Mao Mao, người ta vừa mới làm quen năm người bạn tốt đây này."
Tiếp tục hóa đá, năm người Liễu Phi Tiếu nghe được câu này ngay lập tức muốn hô lên: không có.
Đợi bốn người Liễu Phi Tiếu từng người rời khỏi, Dạ Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm ngồi lên ghế đối diện với Tư Mạt Tiêu rót xuống một ly trà, cuối cùng Dạ Nhiễm cũng cảm giác được mình rút cuộc có thời gian uống một chén trà.
Ngay sau đó, Dạ Nhiễm giao nhiệm vụ cho Tiểu Khung, yêu cầu Tiểu Khung mang đến cho ba vị viện trưởng của ba trường học và các gia tộc xung quanh về những điểm mà bán thú nhân chiếm giữ, cấp cho bọn họ một ít đặc điểm và cách thức, nhắc họ không cần bại lộ thân phận.
Tiểu Khung lập tức rời đi, Dạ Nhiễm cũng không nghĩ nhiều nữa, đó là tất cả những gì nàng có thể làm, lần công kích này của bán thú nhân đối với nhân loại mà nói khó có thể một lần giải quyết tất cả?
Gia tộc nào không thể tránh né được công kích, cũng chỉ có trách thực lực của họ không tốt mà thôi.
Dạ Nhiễm nheo mắt lại, nhấp một ngụm trà, ánh mắt mang theo chút nguy hiểm.
Về phần Minh Vực quốc bên kia, Dạ Nhiễm liền nở nụ cười. Lúc nàng chọn cứ điểm của bán thú nhân mà chiếm lấy thì cùng lúc đó, Quân Mặc Hoàng xuất ra một ít thuộc hạ đem toàn bộ bán thú nhân ở đó tiêu diệt.
Đúng lúc này, Manh Tạp Tạp truyền âm đến: “Dạ Nhiễm, bổn đại gia mang theo người của Tầm bảo môn tiêu diệt toàn bộ những điểm mà bán thú nhân chiếm giữ ở đây và các vùng lân cận."
Nghe vậy Dạ Nhiễm đang sững sờ chợt phá lên cười: “Thế mới là Tạp Tạp chứ, trước giúp ta trông coi Tầm Bảo môn, đề phòng bán thú nhân lại giở thủ đoạn."
Hình như Tạp tạp chơi đùa rất thoải mái, nghe được lời Dạ Nhiễm đã nhanh chóng gật đầu đáp ứng: “Được, được, bổn đại gia nhất định sẽ bảo vệ tốt Tầm Bảo môn của Nhiễm Nhiễm."
Truyền âm xong, Dạ Nhiễm ngồi trên ghế, mặt mày không nhịn được vui vẻ, thật sự là một tin tức tốt.
Hơn nữa, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì Liễu Phi Tiếu và các gia tộc sáng sớm ngày mai hẳn là sẽ có kết quả.
“Mạt Tiêu, tâm tình đã có thể khôi phục?" Dạ Nhiễm đem một ly trà đặt trước mặt, khẽ thở dài mà hỏi.
Tư Mạt Tiêu thoáng giật mình, sau đó nhẹ gật đầu khôi phục nét mặt co quắp như thường, song đáy mắt mang theo vài phần dịu dàng. “Đội trưởng, đệ muốn biết vì sao?"
Dạ Nhiễm lắc đầu, cái tên tiểu tử chết tiệt này, tâm tư hẳn là khó có thể chấp nhận được.
“Bởi vì Tư Mạt Lam muốn xứng đế, muốn thỏa mãn dã tâm của hắn. Vì vậy mà nói, bán thú nhân đến mang cho hắn một cơ hội rất tốt." Dạ Nhiễm nhìn Tư Mạt Tiêu nói, ánh mắt có chút nhìn thấu, Mạt Tiêu, ngươi tin sao?
Tư Mạt Tiêu lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn Dạ Nhiễm: “Đội trưởng đệ muốn trở về."
Dạ Nhiễm hít sau một hơi, trừng mắt lớn nhìn bầu trời, đem tức giận trong lòng nén xuống, nhướng mi nhìn Tư Mạt Tiêu: “Mạt Tiêu, đệ muốn cầm đại đồ trở về có đúng hay không?"
Khuôn mặt Tư Mạt Tiêu co quắp, nhẹ gật đầu, hắn biết rõ tâm tư của mình không gạt được đội trưởng.
“Tư Mạt Tiêu à Tư Mạt Tiêu, đệ bảo tỷ nói đệ có cái gì tốt." Dạ Nhiễm buông chén trà trong tay, đứng lên đi về phía cửa sổ, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Tư Mạt Tiêu cũng đứng lên, chớp chớp mắt nhìn đội trưởng, nửa ngày sau cũng chỉ nói ra được ba chữ: “Thực xin lỗi."
Đội trưởng, thực xin lỗi sự quan tâm của ngươi, thực xin lỗi sự giúp đỡ, thực xin lỗi…
Dạ Nhiễm xoay người bước nhanh trở về, bất ngờ gõ một cái lên trán Tư Mạt Tiêu: “Có biết hay không ngoan cố cùng cố chấp chỉ là một đường chỉ, đệ cái tên ngu ngốc này thật đúng là ngoan cố."
Tư Mạt Tiêu thành thành thật thật đứng yên tại chỗ, trên trán rất đau cũng không dám đưa tay lên xoa.
Cuối cùng, Dạ Nhiễm thở dài thật sâu, đem phần địa đồ Lam Vân quốc để trên bàn: “Tư Mạt Tiêu, nếu đệ một lần nữa nửa sống nửa chết, bổn cô nương sẽ tự tay xử lý đệ."
Đôi mắt Tư Mạt Tiêu sáng ngời, bất chấp tất cả, vươn tay ôm Dạ Nhiễm thật chặt vào lòng: “Đội trưởng, đệ nhất định sẽ không để cho mình bị thương."
Dạ Nhiễm một cước đá bay tư Mạt Tiêu, liếc mắt: “Cút đi, chờ ta tỉnh nhất định sẽ hối hận."
Tư Mạt Tiêu hướng Dạ Nhiễm cúi đầu thật sâu, quay người rời khỏi Dạ Thị gia tộc. Trong những ngày này, ngoại trừ tu luyện, hắn luôn tự hỏi phụ hoàng và đại ca giờ này ra sao, có một số việc hắn cần tìm đại ca xác minh một lần nữa.
Dạ Nhiễm đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng Tư Mạt Tiêu rời đi một lúc lâu, sau nửa ngày mới bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, mấy tên gia hỏa này mỗi lúc một kiên cường.
Ban đêm, Dạ Nhiễm ôm Đậu Mao Mao nằm ở trên giường, nhắm mắt ngủ, khi tỉnh lại nàng sẽ chờ tin tức tốt của bọ hắn.
Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, tin tức của Liễu Phi Tiếu, Tập Diệt Nguyệt, Khúc Thừa Trạch, La Lỵ lần lượt được truyền về, mặc dù cũng có thương vong nghiêm trọng, nhưng tin tốt là bọn họ đã thành công, đem toàn bộ những nơi mà bán thú nhân chiếm giữ tiêu diệt.
Nghe được tin tức này, tâm tình của Dạ Nhiễm mới hạ xuống, sau khi dặn dò một lượt, Dạ Nhiễm mới đem Đậu Mao Mao rời khỏi phòng.
Trong thư phòng.
Dạ Nhiễm gõ cửa, sau khi vào, nghiêng đầu nhìn Dạ Nhung và Dạ Huyền Tự, mỉm cười, nói: “Gia gia, tiểu thúc thúc, cháu có chuyện rời đi vài ngày, những ngày này mọi người chú ý một chút, cháu lo lắng còn có tàn dư của bán thú nhân."
Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Tự cũng không hỏi Dạ Nhiễm muốn đi đâu, chỉ dặn dò một phen rồi để cho Dạ Nhiễm rời đi.
Dạ Nhiễm và Đậu Mao Mao vừa rời khỏi Dạ thị gia tộc liền thấy một bóng người màu trắng ở trên cây đại thụ, một đôi con ngươi màu lam nhạt đang mỉm cười nhìn nàng.
“Muốn đi núi Tùng Lâm?" Vũ Thánh trưởng lão phảng phất có thể nhìn thấu tất cả, nhìn về phương hướng núi Tùng Lâm.
Dạ Nhiễm không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhún nhún vai.
“Một mình cô muốn đấu với ba mươi bảy vi cửu giai mộng cấp võ giả?" Khí tức quanh Vũ Thánh trưởng lão chớp mắt trở nên sắc bén, nhưng chỉ thoáng qua một chút, sau đó đôi mắt mang theo nguy hiểm nhìn về phía Dạ Nhiễm.
Dạ Nhiễm thần sắc khó xử, nàng không phải người ngu, khi trước nàng giết chết những mộng giai võ giả kia đều là do họ dựa vào dược vật, đối phó với thực lực bọn họ có thể dễ dàng, nhưng kia là ba mươi bảy vị cửu giai mộng cấp võ giả, hàng thật giá thật đó, Dạ Nhiễm tự nhận ngay cả một người cũng không đối phó được, huống chi là hơn ba mươi người? Bên cạnh đó còn có rất nhiều cao thủ bát giai mộng cấp khác.
“Vậy cô muốn đi làm cái gì?" Vũ Thánh trưởng lão dường như rất hài lòng khi nhìn thấy thần sắc của Dạ Nhiễm, khóe môi khẽ cười, mang theo vài phần vui vẻ mà hỏi.
“Không biết." Dạ Nhiễm lắc đầu, nàng cũng hoàn toàn không hiểu tại sao lại muốn đi vào đó, chỉ là trực giác cho nàng biết muốn đại lục sau này bình yên, chuyến này nàng nhất định phải đi.
“Nếu ta cho cô biết, bọn họ không thể giết, cô sẽ làm thế nào?" Vũ Thánh trưởng lão không nhanh không chậm nhìn Dạ Nhiễm hỏi, trong con ngươi màu lam nhạt là một mảnh chăm chú.
Dạ Nhiễm khẽ giật mình, Vũ Thánh trưởng lão và bán thú nhân có quan hệ sao?
“Ta giết không được bọn họ." Dạ Nhiễm ngẩng đầu, đây là câu trả lời của nàng, với thực lực bây giờ, hoàn toàn không thể giết được bọn họ.
Vũ Thánh trưởng lão ánh mắt mang theo vài phần yêu chiều, đưa tay về phía Dạ Nhiễm: “Ta mang cô đi một nơi." Dạ Nhiễm tuy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn đưa tay về phía Vũ Thánh trưởng lão, trống ngực đập bang bang, nàng có cảm giác, sắp tới nàng sẽ thấy một vật quan trọng.
Vũ Thánh trưởng lão không có mang Dạ Nhiễm tới nơi ẩn nấp, mà trực tiếp ôm thắt lưng Dạ Nhiễm bay lên bầu trời, ngồi trên một đám mấy trắng.
Dạ Nhiễm mở mắt ra, trước mắt là một mảnh trống trải, toàn bộ khung cảnh xung quanh đều thu vào tầm mắt. Giờ phút này, tâm Dạ Nhiễm kịch liệt dao động, không nói được lên lời.
Bởi vì giờ khắc này, nàng đang chứng kiến toàn bộ khung cảnh dưới mặt đất, so với sa bàn mà trước đây Lưu Dược viện trưởng cho bọn nàng xem dường như giống nhau như đúc.
Nàng biết rõ, bây giờ nàng đang nhìn thấy là toàn bộ Thương Khung đại lục, chứ không phải địa phương nhỏ bị phong ấn nơi nàng đang ở.
“Nhìn rõ ràng rồi, đây mới chính là Thương Minh đại lục." Vũ Thánh trưởng lão đứng trên mây, quần áo phiêu dật trong gió, con ngươi màu lam nhạt hiện lên một phần đau thương.
“Trưởng lão, người muốn nói điều gì?" Thanh âm Dạ Nhiễm mang theo một chút run rẩy nhìn Vũ Thánh trưởng lão đang quay lưng về phía mình.
“Dạ Nhiễm, ngươi là thiếu chủ Dạ thị gia tộc, thiếu chủ duy nhất." Ánh mắt Vũ Thánh trưởng lão trở nên kiên định, lại có chút nguy hiểm và lãnh khốc, giờ khắc này đối với Dạ Nhiễm, Vũ Thánh trưởng lão không phải là trưởng lão dịu dàng như nước trước kia.
Dạ Nhiễm không nói gì, nàng không biết rốt cục Vũ Thánh trưởng lão là có ý gì.
“Ngươi xem." Bàn tay trắng nõn của Vũ Thánh trưởng lão chỉ một nơi trên mặt đất, Dạ Nhiễm không biết kia là địa phương nào, nhưng có thể thấy đó là một nơi phồn hoa hưng thịnh.
“Chỗ đó chính là Dạ thị gia tộc." Vũ Thánh trưởng lão nói như vậy, đau thương trong mắt càng nhiều.
Dạ Nhiễm nhăn mày, Dạ thị gia tộc, chẳng lẽ…
“Dạ thị gia tộc, một trong tam đại thế gia ở Thương Minh đại lục, thực lực và thế lực như rồng, chiếm giữ toàn bộ sơn mạch Sahara, đi ngang toàn bộ đại lục." Đây mới thực sự là Dạ thị gia tộc.
Dạ Nhiễm biết, theo như lời Vũ Thánh trưởng lão thì đây chính là Thương Minh đại lục. Như vậy, thế lực của Dạ thị gia tộc không thể đo lường hết.
Chỉ là, việc này có liên quan gì tới nàng? Hoặc là nói có quan hệ gì với Dạ gia?
“Tổ tiên của cô, Dạ Mạnh là Dạ thị gia tộc tam thiếu gia thuộc dòng chính, năm đó bởi vì một lần thi đấu với thiếu chủ của một đại gia tộc, đánh hắn tàn phế nên bị lưu đày ở đại lục bị phong ấn này." Vũ Thánh trưởng lão chậm rãi mở miệng nói ra chân tướng sự thật.
“Cho nên?" Thanh âm Dạ Nhiễm có chút lạnh lẽo, đối với nàng chỉ nhận định những người mà nàng xem trọng, đối với ngoại nhân hay một Dạ thị gia tộc khác nàng không có hứng thú.
“Sự thật là mọi việc không liên quan đến cô, nhưng mọi thứ vì sự xuất hiện của cô mà có liên quan." Vũ Thánh trưởng lão nhìn về phía xa xa, thanh âm cũng trở nên xa xôi: “Yêu mâu hiện, thiên hạ hủy, sáu chữ này cô hẳn đã biết, đây là sáu chữ được truyền lại từ xa xưa ở Dạ thị gia tộc."
“Bởi lẽ vậy khi tất cả những đứa trẻ của Dạ gia sinh ra ta đều tới kiểm tra, Dạ Nhiễm, ngươi – đôi mắt yêu dị, lẽ ra thời điểm cô sinh ra sẽ không được phép tồn tại." Vũ Thánh trưởng lão nheo nửa đôi mắt nhìn về phía Dạ Nhiễm, con ngươi thủy lam mịt mờ không ánh sáng.
Dạ Nhiễm cả kinh, hai mắt rủ xuống, không để cho Vũ Thánh trưởng lão đoán được tâm tư của nàng. Đôi mắt yêu dị này, nếu không có gì bất ngờ thì chính là di chứng do kiếp trước nàng mở ra Thương Khung bảo tháp, từ đó theo nàng trọng sinh mà xuất hiện.
“Ta tuyệt đối không ngờ, mười lăm năm sau, ngươi mang theo đôi mắt yêu dị xuất hiện ở Dạ thị gia tộc, có lẽ đây chính là ý trời…" Vũ Thánh trưởng lão thở dài, sắc mặt cũng trở lên nhu hòa: “Dạ Nhiễm, khi đôi mắt yêu dị xuất hiện, đằng sau thiên hạ hủy, kỳ thật còn có sáu chữ, thuận nàng hưng, nghịch nàng vong."
Dạ Nhiễm nhất thời lảo đảo, dường như muốn rơi từ trên mây xuống, ông trời ơi, sáu chữ thần thần bí bí thực khiến cho nàng không biết phải làm sao, sáu chữ này ngoại trừ mang lại thù hằn, còn có thể làm gì!?
“Mười lăm năm trước, khi mà cô đôi mắt yêu dị xuất hiện, ta sẽ trực tiếp giết chết cô." Vũ Thánh trưởng lão nhìn Dạ Nhiễm, từng chữ từng chữ một nói ra.
Sau lưng Dạ Nhiễm xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, thực lực Vũ Thánh trưởng lão quá cường đại, đến ngay cả ý nghĩ phản kháng nàng cũng không có, nàng đứng bật dậy: “Cái kia, bây giờ là… "
Dạ Nhiễm khởi động đại não, có mấy chuyện nàng có lẽ đã xác định được.
Một là, Dạ thị gia tộc một mực đang tìm kiếm người có đôi mắt yêu dị.
Hai là, Vũ Thánh trưởng lão là người Dạ Thị gia tộc phái tới để điều tra hậu thế bị lưu đày, xem có đôi mắt yêu dị hay không.
Ba là, Vũ Thánh trưởng lão đối với nàng động sát ý.
Dạ Nhiễm biết rõ, nếu Vũ Thánh trưởng lão muốn giết nàng, thì thậm chí có hội tiến vào bên trong Thương Khung bảo tháp mà lánh nạn cũng không có.
Vũ Thánh trưởng lão nhìn vẻ mặt của Dạ Nhiễm, dịu dàng nở nụ cười, hơi thở lạnh lẽo quanh thân đều biến mất không thấy: “Ta chỉ muốn xem một chút, chủ nhân đôi mắt yêu dị sẽ khiến thiên địa như thế nào."
“Trưởng lão, ông sẽ không giết ta chứ?" Dạ Nhiễm nghiêng đầu, nhìn Vũ Thánh trưởng lão, nhàn nhạt hỏi.
“Giết cô, chính là khiến đại lục bị hủy diệt." Vũ Thánh trưởng lão lắc đầu cười khổ, nàng chính là nữ nhân mà Quân Mặc Hoàng đặt trên lòng bàn tay mà yêu thương, hắn làm sao mà ra tay được.
Dạ Nhiễm nhướng mày, nàng thấy được Vũ Thánh trưởng lão như đang sợ hãi điều gì đó.
“Trưởng lão, ông vẫn chưa nói đến trọng điểm." Dạ Nhiễm nghiêng đầu, nhìn Vũ Thánh trưởng lão, khi mang nàng tới nơi này, hắn nhất định là muốn nói cho nàng một điều gì đó rất quan trọng.
“Khi mà bán thú nhân sinh ra, trong tiềm thức bọn họ sẽ xuất hiện một mệnh lệnh." Vũ Thánh trưởng lão nghiêng mắt nhìn Dạ Nhiễm mỉm cười, nói: “Chúng sẽ phục tùng mệnh lệnh của người có đôi mắt yêu dị một cách vô điều kiện."
Một câu, khiến cho Dạ Nhiễm rối tinh rối mù, này có ý là gì?
Dạ Nhiễm đờ người quay lại nhìn Vũ Thánh trưởng lão, đây là ý tứ gì, có ý gì?
“Đúng như suy nghĩ của cô." Vũ Thánh trưởng lão lạnh nhạt nói với Dạ Nhiễm.
Dạ nhiễm dường như muốn đào lên một đám mây đứng ở dưới chân.
“Nói cách khác, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, tất cả bán thú nhân đều thần phục?" Sắc mặt Dạ Nhiễm mang theo nguy hiểm, tựa như rống lên.
Vũ Thánh trưởng lão gật đầu, thuận tiện còn móc móc lỗ tai: “Hẳn là đúng như vậy."
“Trưởng lão, vì sao mà ông không nói sớm?" Dạ Nhiễm vẻ mặt đau khổ ngồi xuống, đây là chuyện gì? Không đúng, cái kia…
Phiền muộn, quả thật giờ phút này, Dạ Nhiễm thực sự phiền muộn, kia không phải chính là nàng đã tự tay tiêu diệt những thủ hạ của mình sao? Đây là chuyện gì vậy.
“Bị giết chết là những kẻ không có thần trí, một mực chỉ muốn giết chóc, thực lực cũng không ra gì, không phải sao?" Vũ Thánh trưởng lão nhàn nhạt nói với Dạ Nhiễm như vậy.
Dạ Nhiễm ngẩng đầu, nhìn Vũ Thánh trưởng lão: “Đây mới là nguyên nhân mà Dạ thị gia tộc muốn tiêu diệt người có đôi mắt yêu dị."
Đây chỉ là một mảnh đại lục bị phong ấn đã có nhiều bán thú nhân khổng lồ như vậy, có thể đem con người bao vậy lại nếu xem xét trên toàn bộ đại lục thì sẽ như thế nào?
Dạ Nhiễm nhìn sắc mặt của vũ Thánh trưởng lão, nàng biết mình đã đoán đúng, mỉa mai cười, lại đối với Vũ Thánh trưởng lão hỏi: “Vì sao Dạ thị gia tộc không khống chế ta?"
Vũ Thánh trưởng lão mỉm cười, nói: “Cô đã quên sáu chữ sau rồi sao? Thuận nàng hưng, nghịch nàng vong. Trừ khi, người đứng đầu Dạ thị gia tộc cùng các vị trưởng lão nguyện ý chắp tay mang tất cả quyền lực nhường cho cô."
Dạ Nhiễm nghe vậy, ngược lại có chút tức giận: “Trưởng lão, nhưng bây giờ một cửu giai mộng cấp võ giả cũng có thể tùy ý bóp chết ta!"
“Nếu chết rồi thì chứng tỏ sự thực là cô không phải kẻ có đôi mắt yêu dị." Lời Vũ Thánh trưởng lão tuy vô tình nhưng mắt lại mang theo sự vui vẻ.
“Thật sự là phiền phức." Dạ Nhiễm cười khổ một tiếng, có ai mà không muốn có được một thế lực khổng lồ, nhưng là điều kiện tiên quyết nàng có thể chiếm được hay sao?
“Cho nên nói cách khác, nếu bên ngoài đại lục nhìn thấy đôi mắt yêu dị của ta thì sẽ mang đến họa sát thân?" Dạ Nhiễm thở dài, hướng Vũ Thánh trưởng lão hỏi.
Vũ thánh trưởng lão nhẹ gật đầu, không nói gì thêm.
“Còn các thế lực khác đâu? Dạ gia biết nguyên do trong đó, các thế lực khác không hẳn cũng biết đi?" Dạ Nhiễm nằm ở trên mây trắng, nhắm mắt lại, để cho lòng mình yên tĩnh lại.
‘Thế lực bên ngoài đại lục, hoàn toàn không biết rõ tác dụng của đôi mắt yêu dị, nhưng bọn họ đã nghe qua các lời đồn đại. Nên Dạ Nhiễm, cô có đôi mắt yêu dị thực sự, bây giờ đã bị các thế lực ở Thương Minh đại lục theo dõi."
Tác giả :
Mặc Tà Trần