Tà Y Độc Phi
Chương 130: Cảnh ban đêm đẹp như thế!
Chuyển ngữ ♥ Lặng Thầm
Beta ♥ Linh Tống
“Nhiễm, không được tiếp tục châm lửa." Quân Mặc Hoàng có chút bất đắc dĩ, đột nhiên ghé vào cổ Dạ Nhiễm, oán hận cắn một cái.
Khóe môi Dạ Nhiễm nở một nụ cười tà mị mê hoặc, thoáng cái khẽ cắn vành tai Mặc Hoàng, từng hơi thở phả lên da thịt hắn, thấp giọng lẩm bẩm: “Mặc Hoàng…"
Nghe được thanh âm hấp dẫn của Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng không cho Dạ Nhiễm có thời gian thời gian nói chuyện, một tay vịn sau đầu Dạ Nhiễm, cúi đầu xuống hôn lênh cánh môi ngọt ngào của nàng.
Đôi môi trằn trọc kề nhau, lưỡi lưu luyến triền miên, có bá đạo, cũng có dịu dàng.
Nụ hôn qua đi, thân thể Dạ Nhiễm đã xụi lơ trong ngực Mặc Hoàng, cánh môi hồng cám dỗ khẽ nhếch, khuôn mặt tùy ý xinh đẹp nay lại thêm mấy phần mị sắc.
“Nhiễm…" Dạ Nhiễm như vậy khiến cho tự chủ của Quân Mặc Hoàng trong nháy mắt bị đập nát, thanh âm trầm thấp khàn khàn nhẹ nhàng kêu tên Dạ Nhiễm, bàn tay lớn đặt sau lưng Dạ Nhiễm, chậm rãi vuốt.
Cảnh ban đêm lại đẹp như thế, những ngôi sao kia có thể sáng chói như thế, đêm, còn rất dài.
Cho đến lúc mặt trời lên cao, một vị tuyệt thiếu nữ tuyệt đẹp toàn thân đau nhức mới chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt nhìn đến mỹ nam tử vẫn còn ngủ say bên cạnh, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc, tối hôm qua từng màn hiện lên trong đầu, thần sắc Dạ Nhiễm mê mang, trong nháy mắt ngượng ngùng….
“Ưhm, tiếp tục ngủ…" Vị mỹ nam tử giống như là không muốn Dạ Nhiễm trong ngực ngồi dậy, bàn tay lớn nhanh chóng ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, thanh âm chưa tỉnh ngủ khàn khàn.
“Ta muốn rửa mặt." Dạ Nhiễm nắm cái mũi Quân Mặc Hoàng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Quân Mặc Hoàng mở đôi mắt còn đang ngái ngủ, hôn lên vành tai Dạ Nhiễm: " Thì ra nương tử vẫn còn khá nhiều sức, biểu hiện của vi phu xem ra vẫn không đủ…"
Dạ Nhiễm cảm giác được khí tức Quân Mặ c Hoàng cải biến, xấu hổ một cước đạp: “Chàng…. đại sắc lang!"
Mặc Hoàng nhấc chân kiềm chế bắp chân Dạ Nhiễm, xoay người đè lên, hôn lên đôi môi hồng phấn của nàng, mặc dù giờ phút này trong cơ thể lại kêu gào, Mặc Hoàng nhẫn nại kiềm hãm xuống ,xoay người cầm hai bộ áo ngoài, choàng lên trên thân thể, chặn ngang ôm lấy Dạ Nhiễm, khóe môi nhếch lên: " Vậy thì vi phu hầu hạ nương tử tắm rửa."
Đôi bàn tay trắng như phấn của Dạ Nhiễm đấm lên lồng ngực Mặc Hoàng, xấu hổ chui vào ngực hắn.
Mặc Hoàng ôm Dạ Nhiễm, đi vào phòng ngủ mở ngọc môn, đập vào mắt chính là bạch ngọc Thạch Thế thành, suối nước nóng ấm áp.
Tắm uyên ương, rất ấm áp, rất mập mờ.
Dạ Nhiễm trong suối nước nóng, khởi động nội lực chậm rãi tán ra trong cơ thể, mới không còn đau nhức, nhìn nam nhân yêu nghiệt tràn đầy vui vẻ bên cạnh, nhấc chân lên đạp!
“Bại hoại, thế này làm sao gặp người khác được chứ." Dạ Nhiễm lộ vẻ sầu thảm nhìn xương quai xanh toàn dấu hôn, muốn hung hăng cắn hắn một ngụm.
“Những ngày này chúng ta không ra khỏi cửa là tốt rồi…" Quân Mặc Hoàng không chút chú ý thò tay ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, vung tay lên, nhướng mày nói ra.
Dạ Nhiễm trừng mắt liếc Quân Mặc Hoàng, thật là đồ đại sắc lang.
Quân Mặc Hoàng cằm chống trên đầu Dạ Nhiễm, chậm rãi vuốt mái tóc dài của nàng, thấp giọng nói: “Nhiễm nhi , qua tiệc sinh thần của ta, đại hôn …"
Dạ Nhiễm giật mình chớp mắt, chợt nhếch khóe môi, nhẹ gật đầu, “Tốt."
Quân Mặc Hoàng gần như cuồng hỉ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Dạ Nhiễm, hắn biết rõ tương lai Dạ Nhiễm còn rất dài, hắn biết rõ Dạ Nhiễm không chỉ dừng lại trên đại lục này, hắn chỉ sợ Dạ Nhiễm không muốn lập gia đình quá sớm.
Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm, con đường tương lai, hắn sẽ cùng nàng đi qua, tương lai gian nguy, hắn sẽ cùng nàng vượt qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quân Mặc Hoàng rời giường đi hoàng cung, tham gia tảo triều.
Dạ Nhiễm vận công xua đi mệt mỏi, liên tục hai ngày hai đêm, rốt cục Mặc Hoàng cũng từ phòng ngủ đi ra.
“Dạ tiểu thư, điểm tâm đã chuẩn bị xong." Hắc Hổ nhìn thấy Dạ Nhiễm đi ra khỏi phòng, lập tức nghênh đón.
Dạ Nhiễm khẽ giật mình, mới nhớ tới nàng hình như hai ngày này đều không có ăn cái gì, cái kia… đại sắc lang Mặc Hoàng đáng giận.
Hắc Ưng Hắc Hổ liếc nhau, đáy mắt lóe ra vui vẻ, Vương gia động thủ, đúng thật là nhanh.
Sau khi dùng điểm tâm, Dạ Nhiễm lấy máy truyền tin từ trong không gian giới chỉ, đưa nội lực vào, đã nghe được hội trưởng của đan dược công hội nói: “Linh Dược sư các hạ bây giờ đang ở đế đô Minh vực? Buổi tối nay sẽ có đấu giá một viên băng chi tinh tâm."
Lúc sau liền không có âm thanh, Dạ Nhiễm mở trừng hai mắt, đáy mắt lóe ra hào quang, đã biết tung tích Băng chi tinh tâm!
Lúc trước , khi Dạ Nhiễm vừa mới biết được khẩu vị Tiểu Khung, liền truyền tin cho đan dược công hội, để cho bọn họ lưu ý tin tức Băng chi tinh tâm cùng Hỏa chi tinh vương.
Buổi tối ngày mười ba, Dạ Nhiễm suy nghĩ một chút, mới phát hiện hôm nay không phải là ngày mười ba sao.
Liếc mắt nhìn máy truyền tin, phát hiện hai ngày trước lưu lại đây, Dạ Nhiễm vỗ đầu một cái, may quá không có trễ mất, đôi mắt đảo một vòng, nàng quyết định hôm nay đến đan dược công xem, nghịch thiên đan tiêu thụ cũng không biết như thế nào.
“Hắc Ưng, Hắc Hổ, sau khi Mặc Hoàng trở về, nói cho hắn biết ta đi đến đan dược công hội." Dạ Nhiễm đi ra khỏi cửa phòng, nói với Hắc Ưng cùng Hắc Hổ ở bên ngoài.
“Vương phi, ta đưa ngươi đi." Hắc Ưng tiến lên một bước nói ra, nếu để cho Vương gia biết bọn hắn để cho Vương phi một mình đi ra ngoài, người không may không thể nghi ngờ sẽ là bọn họ.
Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu đáp ứng: “Tốt, ta cũng không biết đường."
Ra khỏi Cẩn vương phủ, Hắc Ứng dẫn đường cho Dạ Nhiễm, đi về hướng hướng đan dược công hội ở đế đô.
Trên đường, Hắc Ưng không biết nghĩ tới điều gì, nhìn Dạ Nhiễm luôn muốn nói lại thôi.
“Có lời gì cứ nói, buổi sáng ta thấy ngươi cùng Hắc Hổ hình như có chuyện muốn nói?" Dạ Nhiễm nhìn về phía Hắc Ưng, mang theo một chút kỳ quái hỏi.
“Vâng, Vương phi, nếu như Vương gia bất đắc dĩ làm chuyện có lỗi với ngài…" Hắc Ưng vốn không giỏi ăn nói, huống chi những lời như vậy…, lập tức càng cà lăm rồi.
“Hắn sẽ không." Dạ Nhiễm cười cười, thản nhiên nói, trong mắt là ngập tràn tín nhiệm với Quân Mặc Hoàn.
“Thế nhưng mà ——" Hắc Ưng thở dài, căn bản cũng không biết nói như thế nào.
“Thánh chỉ về chuyện nạp phi đến rồi?" Dạ Nhiễm đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, lúc trước Hoàng hậu nương nương nói điều này nàng căn bản vẫn nhớ.
“Ôi chao! Vương phi làm sao biết?" Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hắc Ưng xuất hiện tia kinh ngạc, bọn hắn cũng chưa công khai thánh chỉ mà, Vương phi thật đúng là thần rồi.
“Trước kia Hoàng hậu nương nương có nói." Dạ Nhiễm nhếch miệng thản nhiên nói, tốc độ của hoàng hậu thật đúng là nhanh, nhưng mà, tuy Dạ Nhiễm chưa nhìn thấy phụ hoàng Quân Mặc Hoàng, nhưng nàng cũng không cho rằng hoàng đế Minh vực quốc sẽ đơn giản ra thánh chỉ khi biết rõ Mặc Hoàng sẽ phản đối.
Hơn nữa, với nàng, việc tín nhiệm Mặc Hoàng đã sớm ăn sâu tận xương tủy.
“Vương phi không lo lắng sao?" Hắc Ưng có chút tò mò hỏi, vì sao nàng hình như không có lo lắng? Nghe được lời hắn nói cũng không phẫn nộ? Thậm chí Vương gia không có nói cho nàng biết cũng không tức giận?
" Vương gia của nhà ngươi, ngươi không biết hay sao?" Dạ Nhiễm nhếch khóe môi hỏi ngược lại Hắc Ưng.
Hắc Ưng một câu ngưng nghẹn, vương gia của hắn, chủ tử của hắn, hắn đương nhiên biết.
Việc Vương gia muốn làm không có người nào có thể ngăn được, việc Vương gia không muốn làm không có người có thể bức bách hắn.
Hắc Ưng nhếch môi, Vương Phi của bọn hắn, rất yêu vương gia của bọn hắn đây.
Một đường không nói chuyện, đi tới đế đô Minh vực quốc đan dược phân hội.
Dạ Nhiễm chỉ vừa mới tiến vào, người phụ trách đan dược công hội lập tức chạy ra đón chào: “Linh Dược sư các hạ, ngài đến rồi."
Lập tức, toàn bộ đan dược công hội chớp mắt yên tĩnh, tầm mắt mọi người đều tề tụ trên người Dạ Nhiễm khi tiến vào cửa, có người thậm chí dụi dụi mắt, không thể tin được con người trong truyền thuyết sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Dạ Nhiễm nhìn nữ tử khuôn mặt thùy mị trước mắt , ánh mắt lóe lóe: “Có việc gấp?"
Nữ tử nhẹ gật đầu, có chút cười khổ nói, “Hôm qua một vị khách nhân mua 50 viên nghịch thiên đan, hôm nay đã không còn hàng tồn, hai vị khách nhân bây giờ đang nổi giận."
Đan dược phân hội mở tại đế đô Minh vực quốc, gặp được các thiếu gia ăn chơi cũng không ít, nhưng ngày hôm nay hai vị này đều có lai lịch lớn, nữ tử cũng đã khuyên rất lâu, nói rõ ngày hôm sau sẽ đem đan dược mang đến quý phủ, bọn họ cũng không đồng ý.
Thời điểm nữ tử đã không còn biện pháp nào, vừa vặn thấy được thân ảnh Dạ Nhiễm, lập tức chạy ra đón chào.
Dạ Nhiễm hơi nheo mắt lại, ánh mắt nhìn về phía hai vị thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, lạnh nhạt hỏi: “Chính là bọn họ?"
Nữ tử khẽ gật đầu một cái, sử dụng truyền âm nói: “Hai vị này trong đó một vị là con trai Thượng thư, một vị khác áo lam chính là Bát hoàng tử Minh vực quốc."
“Hắc Ưng? Sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?" Lam thiếu niên có chút kinh ngạc cao giọng nói với nam tử bên cạnh Dạ Nhiễm.
Hắc Ưng chỉ nhìn thoáng qua Bát hoàng tử, nhàn nhạt thấp cúi đầu: “Bát hoàng tử."
Thủ hạ bên người Quân Mặc Hoàng, thấy hoàng tử thậm chí thái tử đều là đứng thẳng, tối đa chỉ gật đầu làm lễ, tại Minh vực quốc đã là chuyện thường rồi.
Vị Bát hoàng tử ngược lại cũng không để ý, chỉ nhẹ gật đầu liền chuyển ánh mắt nhìn về Dạ Nhiễm, đáy mắt nồng đậm kinh diễm, có vẻ đã biết thân phận Dạ Nhiễm, lập tức lộ ra bộ dáng y hệt một thằng nhóc, tươi cười: " Là Tam Hoàng tẩu sao? Ha ha… Ta là Bát đệ của Tam ca, Tam tẩu gọi ta là Mặc Tề là được."
Dạ Nhiễm nhàn nhạt xa cách tươi cười, tận sâu đáy mắt hiện lên một màu trang nhã, Quân Mặc Tề, em ruột thái tử Quân Mặc Thiên, thân ca ca của Quân Mặc Ca, đồng thời cũng là một hoàng tử thâm tàng bất lộ.
Quân Mặc Tề gọi nàng một tiếng Tam Hoàng tẩu đã thể hiện hắn rất thông minh.
Nếu hắn gọi một tiếng Hoàng tẩu, Dạ Nhiễm nếu dám đáp ứng, sợ ngày hôm sau chính là một thánh chỉ ban xuống về tội giả mạo hoàng gia.
“Không dám nhận. Không biết Bát hoàng tử cần mấy viên nghịch thiên đan?" Dạ Nhiễm hời hợt thăm dò Quân Mặc Tề, lạnh nhạt mà hỏi.
“Ha ha, ba viên là đủ, Tam tẩu bên người còn có?" Quân Mặc Tề xem Dạ Nhiễm dễ dàng bỏ qua thăm dò của hắn, lập tức cười đem chữ ‘Hoàng’ cất đi.
Dạ Nhiễm lấy ra một lọ đan dược đặt trên tay nữ tử: “Trong lúc này có 50 viên nghịch thiên đan."
Nữ tử nắm nghịch thiên đan trên tay, trong ánh mắt mang theo cảm kích, “Linh Dược sư các hạ thế mà vì chúng ta giải quyết vấn đề khẩn cấp…"
“Bát hoàng tử, ta còn có chuyện quan trọng cần xử lý, từ biệt." Dạ Nhiễm mỉm cười, đối với Bát hoàng tử nói ra, sau đó giơ ngón taychỉ một nhân viên công hội, nói, “Mang ta đi biệt viện."
Bị chỉ tên một thiếu nữ kích động nháy mắt, lập tức chạy chậm đến bên người Dạ Nhiễm, cung kính khom người nói với Dạ Nhiễm: “Thỉnh Linh Dược sư các hạ đi theo ta."
Thiếu nữ kích động tâm nhảy bang bang, đây chính là Linh Dược sư các hạ đó, nàng cũng vì Linh Dược sư các hạ mới học tập luyện đan, bây giờ nhìn thấy thần tượng của mình, còn bị thần tượng điểm danh dẫn đường, sao có thể không hưng phấn.
Dạ Nhiễm nhìn nhìn nữ tử phụ trách, nhẹ gật đầu, liền muốn theo cô gái kia rời khỏi.
“Đợi một chút!" thanh âm Quân Mặc Tề bên cạnh vang lên, mang theo chút ít vội vàng.
Dạ Nhiễm khó hiểu quay đầu lại, nhướn mày không nói, nàng bây giờ cũng không muốn nhiều lời với hoàng tử Minh vực quốc.
“Thì là, tiểu đệ lần thứ nhất nhìn thấy Tam Hoàng tẩu, Tam Hoàng tẩu sao không để tiểu đệ hân hạnh được tiếp đón?" Thanh âm Quân Mặc Tề có chút run rẩy, hắn quả thực là cũng không hiểu, cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc nhìn thấy Dạ Nhiễm quay người rời đi, không kịp nghĩ thì đã nói ra rồi.
“Thật có lỗi, hôm nay xác thực có chuyện quan trọng. Mặt khác, hai chữ Hoàng tẩu xác thực không dám nhận. Bát hoàng tử, tạm biệt." Dạ Nhiễm nói một câu, lại không ngừng bước đi đến hậu viện của đan dược công hội.
Bát hoàng tử đứng nguyên tại chỗ, có chút bất mãn cau lông mày, nhưng chỉ nhẹ khẽ thở dài một hơi, trên mặt lại một lần nữa bày ra tươi cười như trẻ con, mua ba viên nghịch thiên đan, liền cùng thiếu niên bên cạnh đi khỏi đan dược công hội.
Trên đường, Hắc Ưng đi sau lưng Dạ Nhiễm, âm thầm nhẹ gật đầu, sự việc vừa rồi hắn với tư cách một thuộc hạ xác thực không thể mở miệng, chỉ có thể nhìn một cảnh kia nhíu mày, bất quá đối với biểu hiện Dạ Nhiễm xác thực cực kỳ thoả mãn, được rồi, hắn thừa nhận trong lòng vẫn là có một điểm khảo sát tư tâm.
Dạ Nhiễm làm như chưa có gì phát sinh, đi vào một chỗ ghế lô, ngồi ở trên mặt ghế chờ đợi vị nữ tử phụ trách đến.
Vuốt vuốt chén trà trong tay, một đôi đôi mắt màu đen của Dạ Nhiễm mịt mờ không hiểu, hiện nay đang nhìn thấy mấy vị hoàng tử công chúa trong Minh vực quốc, có thể nói không có một người nào đơn giản.
Quân Mặc Thiên, trở thành thái tử quần là áo lượt của Minh vực Quốc, thật là quần là áo lượt sao? Dạ Nhiễm nghĩ đến biểu hiện của vị thái tử này, khẽ lắc đầu, khóe môi giơ lên một độ cong tùy ý, có đôi khi diễn kịch đã qua, có thể sẽ không tốt.
Quân Mặc Ca, vị công chúa dã tâm này, quyết không cùng các vị thân ca ca cùng chung một bầu trời.
Quân Mặc Tề, có thật là một oàng tử thoạt nhìn như một đứa trẻ lớn xác, lại thật thà vô hại?
Dạ Nhiễm vuốt ve chén trà trong tay, cười đến tùy ý, bất quá, cuộc tranh vị đoạt đích này, nếu quá yếu, Mặc Hoàng chẳng phải sẽ cảm thấy nhàm chán rồi sao?
Hắc Ưng đứng ở một bên, ánh mắt quét đến bộ dáng tươi cười của Dạ Nhiễm, nhịn không được rùng mình một cái, là ai lại chọc tới Vương Phi của bọn hắn rồi…
Chỉ chốc lát, cửa ghế lô mở ra, vị nữ tử kia đi đến, “Lại để cho Linh Dược sư các hạ đợi lâu."
Dạ Nhiễm lắc đầu, nhìn nữ tử ở đối diện, nói: “Không có sao, xưng hô như thế nào?"
“Tang Nguyệt, các hạ gọi thẳng danh tự là tốt rồi." Nữ tử châm một ly trà cho Dạ Nhiễm, vừa cười vừa nói.
" Cung kính không bằng tuân mệnh." Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, chợt mở miệng hỏi, “Tang Nguyệt, đấu giá buổi tối chuẩn bị ra sao rồi?"
Tang Nguyệt cũng biết việc Dạ Nhiễm cần Băng chi tinh tâm, đã nói: “Đấu giá hội đã chuẩn bị không sai biệt lắm, ghế lô cho các hạ cũng giữ lại."
“Giúp ta bán đấu giá cái này." Dạ Nhiễm đưa tay lấy ra một viên nội đan của thất giai mộng cấp linh thú, đưa cho Tang Nguyệt.
Tang Nguyệt nhìn viên nội đan trắng muốt trước mặt, đôi mắt trừng căng tròn, có chút gian nan nói: “Thất giai mộng cấp nội đan? ! Các hạ sao không giữ lại tự luyện chế đan dược?"
Dạ Nhiễm khoát khoát tay nói: “Đã không cần, buổi tối bán nó trước băng chi tinh tâm."
Tang Nguyệt nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu, cất kỹ nội đan.
Hắc Ưng ở phía sau cũng mở to hai mắt một hồi kinh ngạc, lần trước Dạ Nhiễm – Vô Địch thần đội mua một viên thất giai nội đan có thể nói là bỏ ra giá trên trời, hôm nay sao lại bán đấu giá đồ vật cực kỳ khó tìm như vậy chứ?
Dạ Nhiễm nhìn thần sắc hai người, có chút không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nội đan này đúng là trước kia vơ vét được trong chỉ giới của Viện trưởng Học Viện Hoàng Gia đấy, bảo bối của hắn đều đưa Khúc Béo quản, nàng chỉ lấy hai viên nội đan.
Chỉ có điều ——
Dạ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nắm thật chặt chén trà trong tay, nàng nhớ rõ Khúc Béo đang cầm trên tay thẻ vàng, bây giờ muốn tham gia buổi đấu giá, mà trên người nàng hiện giờ chỉ có tử kim tạp, chỉ có thể xuất ra một viên nội đan đấu giá.
Lúc này, Khúc Béo bị Dạ Nhiễm oán niệm, trốn trong phòng của mình đếm kim khố, cười đến co rút cơ miệng.
Đương nhiên, loại chuyện này Tang Nguyệt cùng Hắc Ưng vô luận như thế nào đều không đoán được, ai sẽ cho rằng trên người Thiếu chủ Tầm Bảo Môn không có tiền? ! Ai sẽ cho rằng trên người một Linh Dược sư lại không có tiền? !
“Đúng rồi, các hạ, hôm qua chúng ta thu về một thứ không biết là đồ vật gì, hội trưởng nói có thể cho ngươi nghiên cứu một chút." Tang Nguyệt vỗ đầu mình, thiếu chút nữa quên chuyện trọng yếu rồi.
Lông mày Dạ Nhiễm nhảy lên, ngược lại vô cùng hứng thú, “Hả? cho ta xem một chút."
Từ khi nàng phát hiện Thương Minh đại lục có đôi khi sẽ xem bảo bối như đám cỏ dại, nàng đã có hứng thú rất lớn với một ít người cho rằng đồ vật không có tác dụng.
Tang Nguyệt lấy trong không gian chỉ giới ra một hộp hắc mộc, đưa cho Dạ Nhiễm: “Ngay ở chỗ này."
Dạ Nhiễm thò tay tiếp nhận hộp hắc mộc, thoáng cảm giác một phen, đúng là còn có một cái kết giới, một tia nội lực xuất hiện, đơn giản bài trừ kết giới bên ngoài hộp gỗ, lập tức, một luồng hơi nóng nháy mắt đốt lên làm cho Dạ Nhiễm phải ném cái hộp đi.
Vừa lúc đó, trong cơ thể Dạ Nhiễm hỏa chi tinh linh có chút vội vàng nóng nảy bắt đầu chuyển động.
Dạ Nhiễm nhẹ nhàng nheo mắt lại, không để ý đến hỏa chi tinh linh xao động, đưa tay mở hộp gỗ ra.
Oanh ——
Một đạo lửa hào quang lập loè, trong chốc lát toàn bộ nhiệt độ trong ghế lô lập tức lên cao.
Dạ Nhiễm vận nội lực đóng hộp gỗ lại, tiện tay bố trí phong ấn kế tiếp, nhiệt độ trong ghế lô khôi phục bình thường, Dạ Nhiễm vuốt ve hộp gỗ, giương mắt nhìn về phía Tang Nguyệt, cười hỏi: “Cái này ta muốn, các ngươi cần gì?"
Người trong nội bộ Đan dược công hội nếu vừa ý một bảo bối, chỉ cần cung cấp cho những người khác đồ đạc tốt là được rồi.
Tang Nguyệt nghe Dạ Nhiễm nói như thế, lập tức cười lắc đầu: “Nó đặt ở phân hội chúng ta cũng không có dùng, các hạ đã có hứng thú, cứ tự nhiên cầm, huống chi các hạ vừa mới trả lại cho Tang Nguyệt 50 viên nghịch thiên đan."
Dạ Nhiễm cười cười cũng không hề chối từ, đem hộp gỗ để vào trong không gian chỉ giới, nghĩ nghĩ, lấy ra một viên mỹ nhan đan đưa cho Tang Nguyệt: “Một chút lễ vật dưỡng nhan, thành ý của ta."
Tang Nguyệt tại đan dược công hội làm phân hội trưởng, cầm đan dược cũng cảm giác được tác dụng của nó, nghe Dạ Nhiễm chính miệng nói lễ vật dưỡng nhan, muốn từ chối nhưng lời nói bị nuốt trở vào, nữ nhân, ai không yêu thích cái đẹp?
Chỉ có trong truyền thuyết, Tiên Nhân mới có thể xinh đẹp vĩnh viễn, chính là mộng cấp võ giả cũng chạy không thoát được dấu vết của tuổi già.
“Cảm ơn các hạ." Tang Nguyệt đối với Dạ Nhiễm chân thành vừa cười vừa nói, không bởi vì nàng vừa mới cố ý không thông báo có lửa nóng trong hộp gỗ mà tức giận, ngược lại còn đưa nàng lễ vật trân quý như thế, Tang Nguyệt cảm giác hành vi vừa rồi của mình thật sự là buồn cười quá.
Dạ Nhiễm khoát tay áo, không… chú ý lắm.
Lúc này, ánh mắt Hắc Ưng bỗng dưng nghiêm túc, lấy ra máy truyền tin, sau đó đi đến bên người Dạ Nhiễm nói: “Vương phi, hôm nay thuộc hạ còn phải đi tuần tra sự việc phía trước, Vương phi cần phải hồi phủ?"
“Không cần, buổi tối ta tham gia đấu giá xong sẽ trở về, ngươi đi trước đi." Dạ Nhiễm cười nói với Hắc Ưng, nàng mới không cần trở về phủ bây giờ, đại sắc lang kia cứ xử lý xong hoa đào sau lưng đi rồi nói sau.
Hắc Ưng nhẹ gật đầu, " Vương phi nhất định phải cẩn trọng." Sau khi nói xong quay người đi ra khỏi ghế lô.
Tang Nguyệt nắm chặt nắm đấm, cái gì gọi là nhất định phải cẩn trọng, cứ làm như đan dược công hội bọn hắn tham ăn Linh Dược sư các hạ.
Dạ Nhiễm cười cười đối với Tang Nguyệt nói ra: “Bỏ qua cho. Tang Nguyệt, chợ trao đổi đồ ngầm, đế đô có một cái đúng không?"
Chợ trao đổi đồ ngầm, gọi tắt là chợ đêm.
Tại chỗ đổi đồ trong chợ, có thể đổi được tất cả đồ vật, chỉ có ngươi không thể tưởng được, không có đồ ngươi không tìm được để đổi.
Chợ trao đổi đồ ngầm, tại toàn bộ Thương Minh đại lục chỉ có bảy cái, đế đô Minh vực quốc có lẽ có một cái.
Dạ Nhiễm đã sớm muốn mở rộng kiến thức một phen, đồng thời, càng làm cho nàng hiếu kỳ chính là sau lưng thế lực cường đại ngầm người nào là chủ sự.
Theo nàng biết mười ba đại thế lực, có vẻ như cũng điều tra chủ sự đứng đằng sau chợ trao đổi đồ ngầm.
Ngược lại Tang Nguyệt không ngờ Dạ Nhiễm muốn đi chợ đêm, lập tức có chút ngưng trọng nhíu mày nói: “ Chợ trao đổi đồ ngầm quá mức hỗn loạn cùng nguy hiểm, các hạ thật đúng muốn đến?"
Dạ Nhiễm ha ha nở nụ cười, uống xong chén trà, cười nói: “Chỉ là hiếu kỳ, muốn mở rộng kiến thức một phen mà thôi."
“Bây giờ vẫn còn sớm, ăn cơm trưa xong Tang Nguyệt mang các hạ đến đấy." Tang Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc trời, mở miệng nói ra, thực lực Dạ Nhiễm nàng mặc dù không được chứng kiến, nhưng cũng được nghe nói, tự bảo vệ mình hẳn là không có việc gì.
Huống chi, tại đế đô Minh vực quốc, là địa bàn Quân Mặc Hoàng, không người nào dám trong địa bàn của hắn làm bất cứ điều gì với Dạ Nhiễm.
“Tốt." Dạ Nhiễm cười tủm tỉm đáp ứng.
Về sau, Tang Nguyệt hỏi thăm không ít về vấn đề luyện đan, Dạ Nhiễm cũng biết đều đáp, một chút tâm đắc khi luyện đan và một số kỹ xảo đều nhất nhất nói cho Tang Nguyệt.
Học tập là vô bờ bến, đồng thời Dạ Nhiễm cũng đã lấy được không ít quan niệm mới lạ từ Tang Nguyệt, lập tức hai người ngược lại trò chuyện được thập phần tâm đầu ý hợp.
Bất tri bất giác liền đến buổi trưa, hai người dùng cơm trưa xong, Tang Nguyệt cùng Dạ Nhiễm đã khỏi đan dược công hội, đi đến chợ trao đổi đồ ngầm.
Một đường đi, Tang Nguyệt cuối cùng ngừng lại trước cửa lớn màu đen lạnh lẽo.
“Các hạ, đi theo ta." Tang Nguyệt nói với Dạ Nhiễm mấy chữ này, đầu tiên đi đến cửa lớn màu đen kia, lấy ra một lệnh bài màu đen đặt ở chỗ khảm trên cửa sắt.
Cửa sắt màu đen nhẹ nhàng chuyển động, mở ra.
Beta ♥ Linh Tống
“Nhiễm, không được tiếp tục châm lửa." Quân Mặc Hoàng có chút bất đắc dĩ, đột nhiên ghé vào cổ Dạ Nhiễm, oán hận cắn một cái.
Khóe môi Dạ Nhiễm nở một nụ cười tà mị mê hoặc, thoáng cái khẽ cắn vành tai Mặc Hoàng, từng hơi thở phả lên da thịt hắn, thấp giọng lẩm bẩm: “Mặc Hoàng…"
Nghe được thanh âm hấp dẫn của Dạ Nhiễm, Quân Mặc Hoàng không cho Dạ Nhiễm có thời gian thời gian nói chuyện, một tay vịn sau đầu Dạ Nhiễm, cúi đầu xuống hôn lênh cánh môi ngọt ngào của nàng.
Đôi môi trằn trọc kề nhau, lưỡi lưu luyến triền miên, có bá đạo, cũng có dịu dàng.
Nụ hôn qua đi, thân thể Dạ Nhiễm đã xụi lơ trong ngực Mặc Hoàng, cánh môi hồng cám dỗ khẽ nhếch, khuôn mặt tùy ý xinh đẹp nay lại thêm mấy phần mị sắc.
“Nhiễm…" Dạ Nhiễm như vậy khiến cho tự chủ của Quân Mặc Hoàng trong nháy mắt bị đập nát, thanh âm trầm thấp khàn khàn nhẹ nhàng kêu tên Dạ Nhiễm, bàn tay lớn đặt sau lưng Dạ Nhiễm, chậm rãi vuốt.
Cảnh ban đêm lại đẹp như thế, những ngôi sao kia có thể sáng chói như thế, đêm, còn rất dài.
Cho đến lúc mặt trời lên cao, một vị tuyệt thiếu nữ tuyệt đẹp toàn thân đau nhức mới chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt nhìn đến mỹ nam tử vẫn còn ngủ say bên cạnh, thân thể bỗng nhiên cứng ngắc, tối hôm qua từng màn hiện lên trong đầu, thần sắc Dạ Nhiễm mê mang, trong nháy mắt ngượng ngùng….
“Ưhm, tiếp tục ngủ…" Vị mỹ nam tử giống như là không muốn Dạ Nhiễm trong ngực ngồi dậy, bàn tay lớn nhanh chóng ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, thanh âm chưa tỉnh ngủ khàn khàn.
“Ta muốn rửa mặt." Dạ Nhiễm nắm cái mũi Quân Mặc Hoàng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Quân Mặc Hoàng mở đôi mắt còn đang ngái ngủ, hôn lên vành tai Dạ Nhiễm: " Thì ra nương tử vẫn còn khá nhiều sức, biểu hiện của vi phu xem ra vẫn không đủ…"
Dạ Nhiễm cảm giác được khí tức Quân Mặ c Hoàng cải biến, xấu hổ một cước đạp: “Chàng…. đại sắc lang!"
Mặc Hoàng nhấc chân kiềm chế bắp chân Dạ Nhiễm, xoay người đè lên, hôn lên đôi môi hồng phấn của nàng, mặc dù giờ phút này trong cơ thể lại kêu gào, Mặc Hoàng nhẫn nại kiềm hãm xuống ,xoay người cầm hai bộ áo ngoài, choàng lên trên thân thể, chặn ngang ôm lấy Dạ Nhiễm, khóe môi nhếch lên: " Vậy thì vi phu hầu hạ nương tử tắm rửa."
Đôi bàn tay trắng như phấn của Dạ Nhiễm đấm lên lồng ngực Mặc Hoàng, xấu hổ chui vào ngực hắn.
Mặc Hoàng ôm Dạ Nhiễm, đi vào phòng ngủ mở ngọc môn, đập vào mắt chính là bạch ngọc Thạch Thế thành, suối nước nóng ấm áp.
Tắm uyên ương, rất ấm áp, rất mập mờ.
Dạ Nhiễm trong suối nước nóng, khởi động nội lực chậm rãi tán ra trong cơ thể, mới không còn đau nhức, nhìn nam nhân yêu nghiệt tràn đầy vui vẻ bên cạnh, nhấc chân lên đạp!
“Bại hoại, thế này làm sao gặp người khác được chứ." Dạ Nhiễm lộ vẻ sầu thảm nhìn xương quai xanh toàn dấu hôn, muốn hung hăng cắn hắn một ngụm.
“Những ngày này chúng ta không ra khỏi cửa là tốt rồi…" Quân Mặc Hoàng không chút chú ý thò tay ôm Dạ Nhiễm vào trong ngực, vung tay lên, nhướng mày nói ra.
Dạ Nhiễm trừng mắt liếc Quân Mặc Hoàng, thật là đồ đại sắc lang.
Quân Mặc Hoàng cằm chống trên đầu Dạ Nhiễm, chậm rãi vuốt mái tóc dài của nàng, thấp giọng nói: “Nhiễm nhi , qua tiệc sinh thần của ta, đại hôn …"
Dạ Nhiễm giật mình chớp mắt, chợt nhếch khóe môi, nhẹ gật đầu, “Tốt."
Quân Mặc Hoàng gần như cuồng hỉ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Dạ Nhiễm, hắn biết rõ tương lai Dạ Nhiễm còn rất dài, hắn biết rõ Dạ Nhiễm không chỉ dừng lại trên đại lục này, hắn chỉ sợ Dạ Nhiễm không muốn lập gia đình quá sớm.
Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm, con đường tương lai, hắn sẽ cùng nàng đi qua, tương lai gian nguy, hắn sẽ cùng nàng vượt qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, Quân Mặc Hoàng rời giường đi hoàng cung, tham gia tảo triều.
Dạ Nhiễm vận công xua đi mệt mỏi, liên tục hai ngày hai đêm, rốt cục Mặc Hoàng cũng từ phòng ngủ đi ra.
“Dạ tiểu thư, điểm tâm đã chuẩn bị xong." Hắc Hổ nhìn thấy Dạ Nhiễm đi ra khỏi phòng, lập tức nghênh đón.
Dạ Nhiễm khẽ giật mình, mới nhớ tới nàng hình như hai ngày này đều không có ăn cái gì, cái kia… đại sắc lang Mặc Hoàng đáng giận.
Hắc Ưng Hắc Hổ liếc nhau, đáy mắt lóe ra vui vẻ, Vương gia động thủ, đúng thật là nhanh.
Sau khi dùng điểm tâm, Dạ Nhiễm lấy máy truyền tin từ trong không gian giới chỉ, đưa nội lực vào, đã nghe được hội trưởng của đan dược công hội nói: “Linh Dược sư các hạ bây giờ đang ở đế đô Minh vực? Buổi tối nay sẽ có đấu giá một viên băng chi tinh tâm."
Lúc sau liền không có âm thanh, Dạ Nhiễm mở trừng hai mắt, đáy mắt lóe ra hào quang, đã biết tung tích Băng chi tinh tâm!
Lúc trước , khi Dạ Nhiễm vừa mới biết được khẩu vị Tiểu Khung, liền truyền tin cho đan dược công hội, để cho bọn họ lưu ý tin tức Băng chi tinh tâm cùng Hỏa chi tinh vương.
Buổi tối ngày mười ba, Dạ Nhiễm suy nghĩ một chút, mới phát hiện hôm nay không phải là ngày mười ba sao.
Liếc mắt nhìn máy truyền tin, phát hiện hai ngày trước lưu lại đây, Dạ Nhiễm vỗ đầu một cái, may quá không có trễ mất, đôi mắt đảo một vòng, nàng quyết định hôm nay đến đan dược công xem, nghịch thiên đan tiêu thụ cũng không biết như thế nào.
“Hắc Ưng, Hắc Hổ, sau khi Mặc Hoàng trở về, nói cho hắn biết ta đi đến đan dược công hội." Dạ Nhiễm đi ra khỏi cửa phòng, nói với Hắc Ưng cùng Hắc Hổ ở bên ngoài.
“Vương phi, ta đưa ngươi đi." Hắc Ưng tiến lên một bước nói ra, nếu để cho Vương gia biết bọn hắn để cho Vương phi một mình đi ra ngoài, người không may không thể nghi ngờ sẽ là bọn họ.
Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu đáp ứng: “Tốt, ta cũng không biết đường."
Ra khỏi Cẩn vương phủ, Hắc Ứng dẫn đường cho Dạ Nhiễm, đi về hướng hướng đan dược công hội ở đế đô.
Trên đường, Hắc Ưng không biết nghĩ tới điều gì, nhìn Dạ Nhiễm luôn muốn nói lại thôi.
“Có lời gì cứ nói, buổi sáng ta thấy ngươi cùng Hắc Hổ hình như có chuyện muốn nói?" Dạ Nhiễm nhìn về phía Hắc Ưng, mang theo một chút kỳ quái hỏi.
“Vâng, Vương phi, nếu như Vương gia bất đắc dĩ làm chuyện có lỗi với ngài…" Hắc Ưng vốn không giỏi ăn nói, huống chi những lời như vậy…, lập tức càng cà lăm rồi.
“Hắn sẽ không." Dạ Nhiễm cười cười, thản nhiên nói, trong mắt là ngập tràn tín nhiệm với Quân Mặc Hoàn.
“Thế nhưng mà ——" Hắc Ưng thở dài, căn bản cũng không biết nói như thế nào.
“Thánh chỉ về chuyện nạp phi đến rồi?" Dạ Nhiễm đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, lúc trước Hoàng hậu nương nương nói điều này nàng căn bản vẫn nhớ.
“Ôi chao! Vương phi làm sao biết?" Trên khuôn mặt lạnh lùng của Hắc Ưng xuất hiện tia kinh ngạc, bọn hắn cũng chưa công khai thánh chỉ mà, Vương phi thật đúng là thần rồi.
“Trước kia Hoàng hậu nương nương có nói." Dạ Nhiễm nhếch miệng thản nhiên nói, tốc độ của hoàng hậu thật đúng là nhanh, nhưng mà, tuy Dạ Nhiễm chưa nhìn thấy phụ hoàng Quân Mặc Hoàng, nhưng nàng cũng không cho rằng hoàng đế Minh vực quốc sẽ đơn giản ra thánh chỉ khi biết rõ Mặc Hoàng sẽ phản đối.
Hơn nữa, với nàng, việc tín nhiệm Mặc Hoàng đã sớm ăn sâu tận xương tủy.
“Vương phi không lo lắng sao?" Hắc Ưng có chút tò mò hỏi, vì sao nàng hình như không có lo lắng? Nghe được lời hắn nói cũng không phẫn nộ? Thậm chí Vương gia không có nói cho nàng biết cũng không tức giận?
" Vương gia của nhà ngươi, ngươi không biết hay sao?" Dạ Nhiễm nhếch khóe môi hỏi ngược lại Hắc Ưng.
Hắc Ưng một câu ngưng nghẹn, vương gia của hắn, chủ tử của hắn, hắn đương nhiên biết.
Việc Vương gia muốn làm không có người nào có thể ngăn được, việc Vương gia không muốn làm không có người có thể bức bách hắn.
Hắc Ưng nhếch môi, Vương Phi của bọn hắn, rất yêu vương gia của bọn hắn đây.
Một đường không nói chuyện, đi tới đế đô Minh vực quốc đan dược phân hội.
Dạ Nhiễm chỉ vừa mới tiến vào, người phụ trách đan dược công hội lập tức chạy ra đón chào: “Linh Dược sư các hạ, ngài đến rồi."
Lập tức, toàn bộ đan dược công hội chớp mắt yên tĩnh, tầm mắt mọi người đều tề tụ trên người Dạ Nhiễm khi tiến vào cửa, có người thậm chí dụi dụi mắt, không thể tin được con người trong truyền thuyết sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Dạ Nhiễm nhìn nữ tử khuôn mặt thùy mị trước mắt , ánh mắt lóe lóe: “Có việc gấp?"
Nữ tử nhẹ gật đầu, có chút cười khổ nói, “Hôm qua một vị khách nhân mua 50 viên nghịch thiên đan, hôm nay đã không còn hàng tồn, hai vị khách nhân bây giờ đang nổi giận."
Đan dược phân hội mở tại đế đô Minh vực quốc, gặp được các thiếu gia ăn chơi cũng không ít, nhưng ngày hôm nay hai vị này đều có lai lịch lớn, nữ tử cũng đã khuyên rất lâu, nói rõ ngày hôm sau sẽ đem đan dược mang đến quý phủ, bọn họ cũng không đồng ý.
Thời điểm nữ tử đã không còn biện pháp nào, vừa vặn thấy được thân ảnh Dạ Nhiễm, lập tức chạy ra đón chào.
Dạ Nhiễm hơi nheo mắt lại, ánh mắt nhìn về phía hai vị thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, lạnh nhạt hỏi: “Chính là bọn họ?"
Nữ tử khẽ gật đầu một cái, sử dụng truyền âm nói: “Hai vị này trong đó một vị là con trai Thượng thư, một vị khác áo lam chính là Bát hoàng tử Minh vực quốc."
“Hắc Ưng? Sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này?" Lam thiếu niên có chút kinh ngạc cao giọng nói với nam tử bên cạnh Dạ Nhiễm.
Hắc Ưng chỉ nhìn thoáng qua Bát hoàng tử, nhàn nhạt thấp cúi đầu: “Bát hoàng tử."
Thủ hạ bên người Quân Mặc Hoàng, thấy hoàng tử thậm chí thái tử đều là đứng thẳng, tối đa chỉ gật đầu làm lễ, tại Minh vực quốc đã là chuyện thường rồi.
Vị Bát hoàng tử ngược lại cũng không để ý, chỉ nhẹ gật đầu liền chuyển ánh mắt nhìn về Dạ Nhiễm, đáy mắt nồng đậm kinh diễm, có vẻ đã biết thân phận Dạ Nhiễm, lập tức lộ ra bộ dáng y hệt một thằng nhóc, tươi cười: " Là Tam Hoàng tẩu sao? Ha ha… Ta là Bát đệ của Tam ca, Tam tẩu gọi ta là Mặc Tề là được."
Dạ Nhiễm nhàn nhạt xa cách tươi cười, tận sâu đáy mắt hiện lên một màu trang nhã, Quân Mặc Tề, em ruột thái tử Quân Mặc Thiên, thân ca ca của Quân Mặc Ca, đồng thời cũng là một hoàng tử thâm tàng bất lộ.
Quân Mặc Tề gọi nàng một tiếng Tam Hoàng tẩu đã thể hiện hắn rất thông minh.
Nếu hắn gọi một tiếng Hoàng tẩu, Dạ Nhiễm nếu dám đáp ứng, sợ ngày hôm sau chính là một thánh chỉ ban xuống về tội giả mạo hoàng gia.
“Không dám nhận. Không biết Bát hoàng tử cần mấy viên nghịch thiên đan?" Dạ Nhiễm hời hợt thăm dò Quân Mặc Tề, lạnh nhạt mà hỏi.
“Ha ha, ba viên là đủ, Tam tẩu bên người còn có?" Quân Mặc Tề xem Dạ Nhiễm dễ dàng bỏ qua thăm dò của hắn, lập tức cười đem chữ ‘Hoàng’ cất đi.
Dạ Nhiễm lấy ra một lọ đan dược đặt trên tay nữ tử: “Trong lúc này có 50 viên nghịch thiên đan."
Nữ tử nắm nghịch thiên đan trên tay, trong ánh mắt mang theo cảm kích, “Linh Dược sư các hạ thế mà vì chúng ta giải quyết vấn đề khẩn cấp…"
“Bát hoàng tử, ta còn có chuyện quan trọng cần xử lý, từ biệt." Dạ Nhiễm mỉm cười, đối với Bát hoàng tử nói ra, sau đó giơ ngón taychỉ một nhân viên công hội, nói, “Mang ta đi biệt viện."
Bị chỉ tên một thiếu nữ kích động nháy mắt, lập tức chạy chậm đến bên người Dạ Nhiễm, cung kính khom người nói với Dạ Nhiễm: “Thỉnh Linh Dược sư các hạ đi theo ta."
Thiếu nữ kích động tâm nhảy bang bang, đây chính là Linh Dược sư các hạ đó, nàng cũng vì Linh Dược sư các hạ mới học tập luyện đan, bây giờ nhìn thấy thần tượng của mình, còn bị thần tượng điểm danh dẫn đường, sao có thể không hưng phấn.
Dạ Nhiễm nhìn nhìn nữ tử phụ trách, nhẹ gật đầu, liền muốn theo cô gái kia rời khỏi.
“Đợi một chút!" thanh âm Quân Mặc Tề bên cạnh vang lên, mang theo chút ít vội vàng.
Dạ Nhiễm khó hiểu quay đầu lại, nhướn mày không nói, nàng bây giờ cũng không muốn nhiều lời với hoàng tử Minh vực quốc.
“Thì là, tiểu đệ lần thứ nhất nhìn thấy Tam Hoàng tẩu, Tam Hoàng tẩu sao không để tiểu đệ hân hạnh được tiếp đón?" Thanh âm Quân Mặc Tề có chút run rẩy, hắn quả thực là cũng không hiểu, cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc nhìn thấy Dạ Nhiễm quay người rời đi, không kịp nghĩ thì đã nói ra rồi.
“Thật có lỗi, hôm nay xác thực có chuyện quan trọng. Mặt khác, hai chữ Hoàng tẩu xác thực không dám nhận. Bát hoàng tử, tạm biệt." Dạ Nhiễm nói một câu, lại không ngừng bước đi đến hậu viện của đan dược công hội.
Bát hoàng tử đứng nguyên tại chỗ, có chút bất mãn cau lông mày, nhưng chỉ nhẹ khẽ thở dài một hơi, trên mặt lại một lần nữa bày ra tươi cười như trẻ con, mua ba viên nghịch thiên đan, liền cùng thiếu niên bên cạnh đi khỏi đan dược công hội.
Trên đường, Hắc Ưng đi sau lưng Dạ Nhiễm, âm thầm nhẹ gật đầu, sự việc vừa rồi hắn với tư cách một thuộc hạ xác thực không thể mở miệng, chỉ có thể nhìn một cảnh kia nhíu mày, bất quá đối với biểu hiện Dạ Nhiễm xác thực cực kỳ thoả mãn, được rồi, hắn thừa nhận trong lòng vẫn là có một điểm khảo sát tư tâm.
Dạ Nhiễm làm như chưa có gì phát sinh, đi vào một chỗ ghế lô, ngồi ở trên mặt ghế chờ đợi vị nữ tử phụ trách đến.
Vuốt vuốt chén trà trong tay, một đôi đôi mắt màu đen của Dạ Nhiễm mịt mờ không hiểu, hiện nay đang nhìn thấy mấy vị hoàng tử công chúa trong Minh vực quốc, có thể nói không có một người nào đơn giản.
Quân Mặc Thiên, trở thành thái tử quần là áo lượt của Minh vực Quốc, thật là quần là áo lượt sao? Dạ Nhiễm nghĩ đến biểu hiện của vị thái tử này, khẽ lắc đầu, khóe môi giơ lên một độ cong tùy ý, có đôi khi diễn kịch đã qua, có thể sẽ không tốt.
Quân Mặc Ca, vị công chúa dã tâm này, quyết không cùng các vị thân ca ca cùng chung một bầu trời.
Quân Mặc Tề, có thật là một oàng tử thoạt nhìn như một đứa trẻ lớn xác, lại thật thà vô hại?
Dạ Nhiễm vuốt ve chén trà trong tay, cười đến tùy ý, bất quá, cuộc tranh vị đoạt đích này, nếu quá yếu, Mặc Hoàng chẳng phải sẽ cảm thấy nhàm chán rồi sao?
Hắc Ưng đứng ở một bên, ánh mắt quét đến bộ dáng tươi cười của Dạ Nhiễm, nhịn không được rùng mình một cái, là ai lại chọc tới Vương Phi của bọn hắn rồi…
Chỉ chốc lát, cửa ghế lô mở ra, vị nữ tử kia đi đến, “Lại để cho Linh Dược sư các hạ đợi lâu."
Dạ Nhiễm lắc đầu, nhìn nữ tử ở đối diện, nói: “Không có sao, xưng hô như thế nào?"
“Tang Nguyệt, các hạ gọi thẳng danh tự là tốt rồi." Nữ tử châm một ly trà cho Dạ Nhiễm, vừa cười vừa nói.
" Cung kính không bằng tuân mệnh." Dạ Nhiễm nhẹ gật đầu, chợt mở miệng hỏi, “Tang Nguyệt, đấu giá buổi tối chuẩn bị ra sao rồi?"
Tang Nguyệt cũng biết việc Dạ Nhiễm cần Băng chi tinh tâm, đã nói: “Đấu giá hội đã chuẩn bị không sai biệt lắm, ghế lô cho các hạ cũng giữ lại."
“Giúp ta bán đấu giá cái này." Dạ Nhiễm đưa tay lấy ra một viên nội đan của thất giai mộng cấp linh thú, đưa cho Tang Nguyệt.
Tang Nguyệt nhìn viên nội đan trắng muốt trước mặt, đôi mắt trừng căng tròn, có chút gian nan nói: “Thất giai mộng cấp nội đan? ! Các hạ sao không giữ lại tự luyện chế đan dược?"
Dạ Nhiễm khoát khoát tay nói: “Đã không cần, buổi tối bán nó trước băng chi tinh tâm."
Tang Nguyệt nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu, cất kỹ nội đan.
Hắc Ưng ở phía sau cũng mở to hai mắt một hồi kinh ngạc, lần trước Dạ Nhiễm – Vô Địch thần đội mua một viên thất giai nội đan có thể nói là bỏ ra giá trên trời, hôm nay sao lại bán đấu giá đồ vật cực kỳ khó tìm như vậy chứ?
Dạ Nhiễm nhìn thần sắc hai người, có chút không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nội đan này đúng là trước kia vơ vét được trong chỉ giới của Viện trưởng Học Viện Hoàng Gia đấy, bảo bối của hắn đều đưa Khúc Béo quản, nàng chỉ lấy hai viên nội đan.
Chỉ có điều ——
Dạ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi nắm thật chặt chén trà trong tay, nàng nhớ rõ Khúc Béo đang cầm trên tay thẻ vàng, bây giờ muốn tham gia buổi đấu giá, mà trên người nàng hiện giờ chỉ có tử kim tạp, chỉ có thể xuất ra một viên nội đan đấu giá.
Lúc này, Khúc Béo bị Dạ Nhiễm oán niệm, trốn trong phòng của mình đếm kim khố, cười đến co rút cơ miệng.
Đương nhiên, loại chuyện này Tang Nguyệt cùng Hắc Ưng vô luận như thế nào đều không đoán được, ai sẽ cho rằng trên người Thiếu chủ Tầm Bảo Môn không có tiền? ! Ai sẽ cho rằng trên người một Linh Dược sư lại không có tiền? !
“Đúng rồi, các hạ, hôm qua chúng ta thu về một thứ không biết là đồ vật gì, hội trưởng nói có thể cho ngươi nghiên cứu một chút." Tang Nguyệt vỗ đầu mình, thiếu chút nữa quên chuyện trọng yếu rồi.
Lông mày Dạ Nhiễm nhảy lên, ngược lại vô cùng hứng thú, “Hả? cho ta xem một chút."
Từ khi nàng phát hiện Thương Minh đại lục có đôi khi sẽ xem bảo bối như đám cỏ dại, nàng đã có hứng thú rất lớn với một ít người cho rằng đồ vật không có tác dụng.
Tang Nguyệt lấy trong không gian chỉ giới ra một hộp hắc mộc, đưa cho Dạ Nhiễm: “Ngay ở chỗ này."
Dạ Nhiễm thò tay tiếp nhận hộp hắc mộc, thoáng cảm giác một phen, đúng là còn có một cái kết giới, một tia nội lực xuất hiện, đơn giản bài trừ kết giới bên ngoài hộp gỗ, lập tức, một luồng hơi nóng nháy mắt đốt lên làm cho Dạ Nhiễm phải ném cái hộp đi.
Vừa lúc đó, trong cơ thể Dạ Nhiễm hỏa chi tinh linh có chút vội vàng nóng nảy bắt đầu chuyển động.
Dạ Nhiễm nhẹ nhàng nheo mắt lại, không để ý đến hỏa chi tinh linh xao động, đưa tay mở hộp gỗ ra.
Oanh ——
Một đạo lửa hào quang lập loè, trong chốc lát toàn bộ nhiệt độ trong ghế lô lập tức lên cao.
Dạ Nhiễm vận nội lực đóng hộp gỗ lại, tiện tay bố trí phong ấn kế tiếp, nhiệt độ trong ghế lô khôi phục bình thường, Dạ Nhiễm vuốt ve hộp gỗ, giương mắt nhìn về phía Tang Nguyệt, cười hỏi: “Cái này ta muốn, các ngươi cần gì?"
Người trong nội bộ Đan dược công hội nếu vừa ý một bảo bối, chỉ cần cung cấp cho những người khác đồ đạc tốt là được rồi.
Tang Nguyệt nghe Dạ Nhiễm nói như thế, lập tức cười lắc đầu: “Nó đặt ở phân hội chúng ta cũng không có dùng, các hạ đã có hứng thú, cứ tự nhiên cầm, huống chi các hạ vừa mới trả lại cho Tang Nguyệt 50 viên nghịch thiên đan."
Dạ Nhiễm cười cười cũng không hề chối từ, đem hộp gỗ để vào trong không gian chỉ giới, nghĩ nghĩ, lấy ra một viên mỹ nhan đan đưa cho Tang Nguyệt: “Một chút lễ vật dưỡng nhan, thành ý của ta."
Tang Nguyệt tại đan dược công hội làm phân hội trưởng, cầm đan dược cũng cảm giác được tác dụng của nó, nghe Dạ Nhiễm chính miệng nói lễ vật dưỡng nhan, muốn từ chối nhưng lời nói bị nuốt trở vào, nữ nhân, ai không yêu thích cái đẹp?
Chỉ có trong truyền thuyết, Tiên Nhân mới có thể xinh đẹp vĩnh viễn, chính là mộng cấp võ giả cũng chạy không thoát được dấu vết của tuổi già.
“Cảm ơn các hạ." Tang Nguyệt đối với Dạ Nhiễm chân thành vừa cười vừa nói, không bởi vì nàng vừa mới cố ý không thông báo có lửa nóng trong hộp gỗ mà tức giận, ngược lại còn đưa nàng lễ vật trân quý như thế, Tang Nguyệt cảm giác hành vi vừa rồi của mình thật sự là buồn cười quá.
Dạ Nhiễm khoát tay áo, không… chú ý lắm.
Lúc này, ánh mắt Hắc Ưng bỗng dưng nghiêm túc, lấy ra máy truyền tin, sau đó đi đến bên người Dạ Nhiễm nói: “Vương phi, hôm nay thuộc hạ còn phải đi tuần tra sự việc phía trước, Vương phi cần phải hồi phủ?"
“Không cần, buổi tối ta tham gia đấu giá xong sẽ trở về, ngươi đi trước đi." Dạ Nhiễm cười nói với Hắc Ưng, nàng mới không cần trở về phủ bây giờ, đại sắc lang kia cứ xử lý xong hoa đào sau lưng đi rồi nói sau.
Hắc Ưng nhẹ gật đầu, " Vương phi nhất định phải cẩn trọng." Sau khi nói xong quay người đi ra khỏi ghế lô.
Tang Nguyệt nắm chặt nắm đấm, cái gì gọi là nhất định phải cẩn trọng, cứ làm như đan dược công hội bọn hắn tham ăn Linh Dược sư các hạ.
Dạ Nhiễm cười cười đối với Tang Nguyệt nói ra: “Bỏ qua cho. Tang Nguyệt, chợ trao đổi đồ ngầm, đế đô có một cái đúng không?"
Chợ trao đổi đồ ngầm, gọi tắt là chợ đêm.
Tại chỗ đổi đồ trong chợ, có thể đổi được tất cả đồ vật, chỉ có ngươi không thể tưởng được, không có đồ ngươi không tìm được để đổi.
Chợ trao đổi đồ ngầm, tại toàn bộ Thương Minh đại lục chỉ có bảy cái, đế đô Minh vực quốc có lẽ có một cái.
Dạ Nhiễm đã sớm muốn mở rộng kiến thức một phen, đồng thời, càng làm cho nàng hiếu kỳ chính là sau lưng thế lực cường đại ngầm người nào là chủ sự.
Theo nàng biết mười ba đại thế lực, có vẻ như cũng điều tra chủ sự đứng đằng sau chợ trao đổi đồ ngầm.
Ngược lại Tang Nguyệt không ngờ Dạ Nhiễm muốn đi chợ đêm, lập tức có chút ngưng trọng nhíu mày nói: “ Chợ trao đổi đồ ngầm quá mức hỗn loạn cùng nguy hiểm, các hạ thật đúng muốn đến?"
Dạ Nhiễm ha ha nở nụ cười, uống xong chén trà, cười nói: “Chỉ là hiếu kỳ, muốn mở rộng kiến thức một phen mà thôi."
“Bây giờ vẫn còn sớm, ăn cơm trưa xong Tang Nguyệt mang các hạ đến đấy." Tang Nguyệt ngẩng đầu nhìn sắc trời, mở miệng nói ra, thực lực Dạ Nhiễm nàng mặc dù không được chứng kiến, nhưng cũng được nghe nói, tự bảo vệ mình hẳn là không có việc gì.
Huống chi, tại đế đô Minh vực quốc, là địa bàn Quân Mặc Hoàng, không người nào dám trong địa bàn của hắn làm bất cứ điều gì với Dạ Nhiễm.
“Tốt." Dạ Nhiễm cười tủm tỉm đáp ứng.
Về sau, Tang Nguyệt hỏi thăm không ít về vấn đề luyện đan, Dạ Nhiễm cũng biết đều đáp, một chút tâm đắc khi luyện đan và một số kỹ xảo đều nhất nhất nói cho Tang Nguyệt.
Học tập là vô bờ bến, đồng thời Dạ Nhiễm cũng đã lấy được không ít quan niệm mới lạ từ Tang Nguyệt, lập tức hai người ngược lại trò chuyện được thập phần tâm đầu ý hợp.
Bất tri bất giác liền đến buổi trưa, hai người dùng cơm trưa xong, Tang Nguyệt cùng Dạ Nhiễm đã khỏi đan dược công hội, đi đến chợ trao đổi đồ ngầm.
Một đường đi, Tang Nguyệt cuối cùng ngừng lại trước cửa lớn màu đen lạnh lẽo.
“Các hạ, đi theo ta." Tang Nguyệt nói với Dạ Nhiễm mấy chữ này, đầu tiên đi đến cửa lớn màu đen kia, lấy ra một lệnh bài màu đen đặt ở chỗ khảm trên cửa sắt.
Cửa sắt màu đen nhẹ nhàng chuyển động, mở ra.
Tác giả :
Mặc Tà Trần