Tà Y Độc Phi
Chương 124: Phá hủy sức mạnh!
“Đều ăn hết rồi hả?" Dạ Nhiễm nhìn mọi người chung quanh một lượt, nhìn xem bát cơm trên tay mỗi người đều sạch bách, âm thầm nhẹ gật đầu. “Vâng!" Giờ phút này mặc dù trong dạ dày lại nhào lộn, cũng không có ai dám biểu hiện ra ngoài, ánh mắt Dạ Nhiễm quá mức rét lạnh, bọn họ không chút nào hoài nghi nếu không phải mình ăn hết, trung đoàn trưởng rất có thể trực tiếp ép cho bọn họ ăn.
“Nghỉ ngơi và hồi phục nửa giờ, tiến về thành kế tiếp." Dạ Nhiễm ngầm thở dài, lúc này hiển nhiên lại ép buộc mọi người ăn cơm, có hơi tàn nhẫn, chỉ có thể làm như thế bức bách bọn họ, để bỏ đi thói quen của bọn họ.
Lập tức, tất cả mọi người thở dài một tiếng, bọn họ sợ sẽ bị trung đoàn trưởng trực tiếp gọi lên hạ một thành trì.
Thời gian nửa giờ nghỉ ngơi và hồi phục trôi qua, Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu cùng mấy người Khúc Thừa Trạch đứng lên đầu tiên, nhìn mọi người đã gần như phục hồi, Dạ Nhiễm cao giọng nói: “Trước khi mặt trời xuống núi, đánh hạ thêm một thành trì nữa, mọi người có ý kiến gì không?"
Mọi người lập tức đứng lên ngay ngắn, lắc đầu: “Không có!"
Sau khi học viên quân sự giương cờ trên cửa thành Tuyết Hoang, Dạ Nhiễm đưa tay vung lên “Rất tốt, theo ta xuất phát!" dẫn đầu mọi người đi hạ một thành trì khác.
Tuyết Vu thành, một trong mười ba tiểu thành trì của Tuyết Hoang. Thành trì hạ một buổi trưa, Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu không có động, chỉ để mọi người đơn giản chém tất cả quái vật.
Màn đêm, đen kịt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tất cả mọi người xếp thành hàng ngũ nghiêm chỉnh, một đôi đôi mắt nóng rực nhìn về phía thiếu nữ hồng y đứng phía trước, trung đoàn trưởng của bọn họ.
Dạ Nhiễm lấy danh sách thống kê mới nhất từ trong tay Liễu Phi Tiếu, khóe miệng lộ ra một nụ cười, so sánh với ngày hôm qua, kết quả thống kê hôm nay của từng tiểu đội đều đã có tiến bộ.
“Rất tốt, hôm nay đội trưởng của Top 10, ra khỏi hàng!" Dạ Nhiễm buông danh sách trong tay, đối với mọi người cao giọng nói.
Lập tức, mười thiếu niên thiếu nữ sắc mặt kích động đi ra, đứng ở phía đầu tiên của đội ngũ.
Dạ Nhiễm theo không trung lấy ra mười cái chai chứa đan dược, bắn ra về hướng mọi người, nhẹ nở một nụ cười: “Buổi tối trực tiếp ăn vào, thực lực của mọi người càng cao, tỉ lệ chúng ta thắng buổi diễn tập lần này lại càng cao."
“Vâng, cám ơn trung đoàn trưởng." Nắm bình đan dược ở trong tay, trong lòng mười thiếu niên và thiếu nữ không thể không kích động, trong thế giới này, nơi mà tôn trọng sức mạnh, ai mà không hi vọng cải thiện sức mạnh của bản thân?
Dạ Nhiễm khoát tay áo, mười thiếu niên thiếu nữ lập tức chào một cái, trở lại đội ngũ dưới những ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Dạ Nhiễm nhìn thần sắc của mọi người, khóe miệng nhẹ nhàng dẫn ra một nụ cười: “Sau mười ngày tác chiến, có ba đội ngũ có thành tích nổi bật hơn cả trong số mười tiểu đội, tiểu đội Vũ Thiên, tiểu đội Lạc Nhạn, tiểu đội Tuệ Ân, đội trưởng ra khỏi hàng!"
Ba đội ngũ được điểm đến danh tự đội ngũ, lập tức biểu lộ từ kinh ngạc đến cuồng hỉ, trong lòng còn ghi nhớ lời hứa hẹn của trung đoàn trưởng ngày hôm qua, hôm nay liều chết giết địch, mười đội ngũ bọn họ thi đua với nhau chính vì nâng lên thứ tự, hôm nay, thật sự thành công rồi…
Một thiếu nữ và hai thiếu niên sắc mặt kích động đi ra, đứng nghiêm, chỉ là không thể nào che dấu được đôi mắt nóng rực kia.
Dạ Nhiễm lấy ra ba bình đan dược, đưa cho ba thiếu niên thiếu nữ: “Có tiến bộ nhất định có thưởng, hi vọng mọi người có thể tiếp tục cố gắng."
“Vâng! Cám ơn trung đoàn trưởng!" Ba người kích động cùng trả lời, đã có nghịch thiên đan, thực lực tiểu đội bọn họ có thể tăng lên, bọn họ sẽ không còn là đội ngũ cấp thấp của Học viên Quân sự nữa, vậy nên bọn họ làm sao mà không thể không kích thích được.
“Về hàng đi." Dạ Nhiễm khoát tay áo,bây giờ đối với nàng mà nói nghịch thiên đan chỉ cần có nguyên liệu, có thể luyện chế không giới hạn, hơn nữa đây là những học sinh mới của Học Viện quân sự, bất luận là phẩm hạnh hay thiên phú đều đủ để cho nàng tán thành.
Ba người về hàng ngũ xong, ánh mắt Dạ Nhiễm hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn lướt qua những người khác: “Đối với ba tiểu đội có thành tích thấp nhất, bây giờ ta không điểm tên, nhưng tại nơi không thiếu hụt thiên tài ở độ tuổi này, ta hi vọng mọi người hạ quyết tâm, bởi vì bất kì người nào nhỏ yếu hơn mọi người, cũng có thể vượt qua mọi người, thay thế mọi người"
Không muốn bị vượt qua, không muốn bị thay thế, sẽ phải nỗ lực hơn người khác gấp nhiều lần. Đạo lý này, tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng.
Đồng thời bọn họ cũng làm như vậy, không có dương dương đắc ý, không có đắc chí vừa lòng, theo học tại Học viện Quân sự không thiếu hụt thiên tài, thiên phú của bọn họ ở chỗ này hoàn toàn không là gì.
“Tốt rồi, buổi tối hôm nay ở này Tuyết Vu thành nghỉ ngơi. Mười ba đội ngũ đạt được nghịch thiên đan, trực tiếp nuốt xuống, chúng ta ở chỗ này hộ pháp." Sau khi Dạ Nhiễm chậm rãi nói xong, liền quay người đi đến một góc vắng vẻ, khoanh chân ngồi xuống.
Mọi người cũng đều tại chỗ làm thành một vòng tròn, khoanh chân ngồi xuống, mười ba đội ngũ tại vị trí trung tâm, ăn vào nghịch thiên đan.
Một đêm đó, bình an vô sự.
Khi mặt trời mọc, Dạ Nhiễm mở mắt, mang theo vài tia nghi hoặc, hiển nhiên đối với bình yên đêm nay có chút kỳ quái.
“Đội trưởng." giọng nói Tập Diệt Nguyệt từ phía sau truyền đến.
Dạ Nhiễm quay đầu nhìn về Tập Diệt Nguyệt đang bưng cháo đi tới, tiếp nhận cháo trong tay Tập Diệt Nguyệt, nhìn Diệt Nguyệt ngồi xuống phía đối diện, Dạ Nhiễm cong khóe miệng: “Diệt Nguyệt có phải cũng thấy được ta quá độc ác hay không?"
Tập Diệt Nguyệt khẽ giật mình, lập tức lắc đầu: “Không có, đội trưởng làm như thế cũng vì muốn tốt cho chúng ta."
Dạ Nhiễm vỗ vỗ bả vai Diệt Nguyệt, ha ha cười nói: “Diệt nguyệt, Nhân Ma chiến trường, so với quái vật tại đây còn hung tàn hơn."
Đối với Nhân Ma chiến trường, Dạ Nhiễm đã nghe Quân Mặc Hoàng nói rất nhiều. Trước khi tham gia chiến trường bọn họ chỉ là những binh sĩ bình thường cấp thấp nhất của Chiến Sĩ chiến trường, nhưng tại các chiến trường thực sự, nơi quân đội ưu tú, phải đối mặt với toàn bộ trên chín bậc quỷ quái, thậm chí cả Thiên Ma.
Nhân Ma chiến trường, so với chỗ bọn họ bây giờ còn tàn khốc hơn ngàn vạn lần.
Tim Tập Diệt Nguyệt lộp bộp thoáng nhảy một phát, Nhân Ma chiến trường,Nhân Ma chiến trường chính thức là như thế nào, nàng đã từng nghe trưởng bối nói qua.
Chỉ là ——
“Đội trưởng, có người, chúng ta sợ cái gì?" Tập Diệt Nguyệt nháy mắt nói với Dạ Nhiễm, có đội trường ở đây, thậm chí bọn họ còn thừa lại một hơi cũng không chết được, đã như vậy thì bọn họ sợ gì?
Dạ Nhiễm khẽ giật mình, chợt thoải mái nở nụ cười, những lời này, thật giống như nàng đã từng ngây thơ đứng sau lưng sư phụ và sư mẫu, đối với không biết bao nhiêu nguy hiểm, nói một tiếng: có sư phụ và sư mẫu ở đây, con sợ cái gì?
Cảm giác được tín nhiệm toàn tâm toàn ý, thật sự rất tốt.
Dạ Nhiễm nhìn lên Tập Diệt Nguyệt, gằn từng chữ một: “Diệt Nguyệt, có ta Dạ Nhiễm ở đây một ngày, ai muốn động tới mọi người thì nói với bọn họ: trước hết phải bước qua xác Dạ Nhiễm ta đã!"
Bạn bè của Dạ Nhiễm không nhiều lắm, mà mấy người Vô Địch, trong lòng của nàng đã thăng lên từ hàng ngũ đội đến người nhà, đối những người xung quanh mình, Dạ Nhiễm tuyệt đối sẽ không để cho bất kì kẻ nào xúc phạm tới bọn họ.
Tập Diệt Nguyệt chăm chú nhìn Dạ Nhiễm, sau nửa ngày mới cong lên một nụ cười, tiến đến gần Dạ Nhiễm, hôn một cái lên gương mặt nàng: “Ha ha ha, về sau ai muốn động tới đội trưởng, cũng phải bước qua xác Tập Diệt Nguyệt ta!"
Dạ Nhiễm vuốt lên đôi má bị Diệt Nguyệt hôn, bỗng nhiên cảm giác rùng cả mình, giương mắt nhìn về phía cách đó không xa cái, Liễu Phi Tiếu kia cười đến yêu nghiệt, Dạ Nhiễm rùng mình một cái, thiếu niên Phi Tiếu, cái tiện nghi này nàng thật là không có chú ý tới!
“Ôi chao! Phi Tiếu, chiếc đũa của huynh như thế nào lại gãy vậy?" Thừa Trạch ngồi bên cạnh Liễu Phi Tiếu bỗng dưng cảm giác rùng cả mình, vừa mới quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy chiếc đữa trên tay Liễu Phi Tiếu thành hai nửa, sờ sờ cái ót nghi ngờ hỏi.
Liễu Phi Tiếu nở nụ cười ôn hòa, nhìn chiếc đũa trong tay, cười đối với Khúc Thừa Trạch nói: “Thật sự muốn biết?"
Còi báo động vang lớn!
Khúc Thừa Trạch lập tức bưng bát cháo của mình trốn sau lưng Tư Mạt Tiêu, lắc đầu như trống bỏi, nụ cười này của Liễu Phi Tiếu lại để cho người ta cảm giác đầy nguy hiểm.
Chăm chú theo dõi động tĩnh bên kia của Dạ Nhiễm, trong đầu không hiểu vì sao luôn chú ý đến Tập Diệt Nguyệt, lập tức hiện ra vẻ ngang ngược cúi đầu xuống húp cháo, thiếu nữ Diệt Nguyệt nàng không biết rằng thiếu niên Phi Tiếu đang bắt đầu một kế hoạch rất khủng bố…
Tập Diệt Nguyệt nhìn đội trưởng nhà mình, mặc dù có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn vuốt cái mũi nở nụ cười, nhớ ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy đội trưởng lúc đó đã bị quăng một cái tát, bây giờ nghĩ lại, nhìn đội trưởng lập tức nội tâm bên trong đã thông suốt, Tập Diệt Nguyệt thiệt tình cảm thấy rất thoải mái
Cho nên nói ——
Căn bản thiếu nữ Diệt Nguyệt này không ở tình trạng bình thường! Cho dù nha đầu kia vẫn mang thù đấy.
Đội trưởng, chúng ta hôm nay muốn đi một trong số bảy thành trì lớn- Tuyết Hạo thành, thời gian cấp bách đây nè." Liễu Phi Tiếu ra tay im lặng trong bát đũa, quyết đoán giơ lên nụ cười ôn hòa, đi đến phía Dạ Nhiễm và Tập Diệt Nguyệt, mang vẻ mặt khiêu khích Dạ Nhiễm.
Khóe miệng Dạ Nhiễm thoáng run rẩy một phát, nhìn bát cháo còn thừa một nửa trên tay, ho nhẹ một tiếng, rất nhanh đem cháo nuốt vào bụng, đứng dậy: “Ừ, thông báo xuống dưới, 10 phút sau lập tức xuất phát."
Tập Diệt Nguyệt trừng mắt liếc Liễu Phi Tiếu, hắn không thấy đội trưởng còn ăn chưa xong sao. Dạ dày Liễu Phi Tiếu lập tức đau. Dạ Nhiễm đảo mắt liếc qua, thiếu niên Phi Tiếu, lời đội trưởng chính là mệnh lệnh, như thế nào còn không đi chấp hành?
Nội tâm thiếu niên Phi Tiếu liền sung sướng, ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác đi thông báo cho toàn đại đội, quả nhiên trước mặt đội trưởng, cho dù hắn như thế nào đều không thể trở mình được
Chơi thì chơi, hôm nay muốn chiếm lĩnh thành trì bọn họ không được phép chủ quan một chút nào.
501 người, đứng tại Tuyết Hạo thành, Dạ Nhiễm thả hồn theo suy nghĩ, hôm nay bọn họ có việc để bận việc rồi.
“Ban thưởng không thay đổi, đồng thời đều coi chừng một ít. Đi thôi." Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua mọi người sau lưng, phất ống tay áo, mọi người lập tức theo tiểu đội phân tán đi.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu như cũ không có tham gia giết chóc.
Đứng trên không trung, Dạ Nhiễm nhìn sắc mặt xú tiểu tử bên cạnh, đáy mắt lóe ra vẻ trêu tức: “Ah này, Phi Tiếu huynh vẫn còn ăn dấm chua"
Liễu Phi Tiếu quay lại liền nhìn thấy hương vị xấu xa toát ra từ trong đôi mắt lẫn nụ cười của đội trưởng nhà mình, một chút cũng không ai oán, chỉ nháy mắt mấy cái, bình tĩnh mà nói: “Đội trưởng, ta tin tưởng muội và Diệt Nguyệt trong sạch."
Huyệt Thái Dương Dạ Nhiễm nhảy dựng.
Trong sạch đấy
Nàng không phải loại hành tây trộn lẫn đậu hủ!
Bỗng dưng ——
Một hồi gió lốc thổi qua trước mặt Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu, hai người lập tức biến sắc!
“Xem ra liên tục giết ba thành trì quái vật, quái vật cường giả bên trong trung tâm kia giờ mới hiện thân." Dạ Nhiễm nheo nửa mắt lại, trong thần sắc tràn đầy hàn ý cùng tà tứ.
Thần sắc Liễu Phi Tiếu cũng trở nên ngưng trọng.
Dạ Nhiễm không hề do dự chút nào, tâm niệm vừa động kéo Tạp Tạp ra từ bên trong trung tâm Thương Khung bảo tháp : “Tạp Tạp, trên không trung chú ý đến an nguy của các học vên, ta và Phi Tiếu sẽ đi đến trung tâm đám quái vật cao thủ này!"
Tạp Tạp đang tu luyện, thì đột nhiên bị tóm đi ra, nhìn thần sắc Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu, lập tức vỗ bộ ngực nhỏ nhẹ gật đầu: “Có bổn đại gia ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ có bất kỳ nguy hiểm gì đến tính mạng."
Có sức mạnh Tạp Tạp ở tại chỗ này, Dạ Nhiễm và Phi Tiếu cũng không lo lắng, lập tức liếc nhau, bay tới phía gió lốc kia .
Ba phút sau.
Cuối cùng Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu dừng tìm kiếm cơn gió lốc, đứng ở trên không trung.
“Không tìm thấy hơi thở của bọn chúng nữa." Liễu Phi Tiếu ngưng trọng nói, cỗ hơi thở của bọn chúng khi dẫn đến vị trí biên giới thành trì này, thì hoàn toàn biến mất.
Dạ Nhiễm thoáng hé mắt, sau đó thần sắc bỗng nhiên ngưng tụ, đưa tay đẩy Liễu Phi Tiếu ra, bóng người lệch lạc, lòng bàn tay lập tức tuôn ra một đạo nội lực hùng hậu, giơ tay bắt lấy không khí trước mặt: “Đi ra cho ta!"
Mới đầu Liễu Phi Tiếu không rõ ràng cho lắm, đến khi chứng kiến Dạ Nhiễm từ trong không khí lôi ra đến một thây ma, lập tức phản ứng, lập tức phi thân xuống, hét lớn một tiếng: “Oanh thiên lôi bạo quyền!"
Một quyền của Liễu Phi Tiếu và một chưởng của Dạ Nhiễm dường như là ra tay cùng một lúc, một cái đánh về phía lâu đầu của thây ma, một cái đánh về phía ngực thây ma!
Nhưng mà ——
Phanh! Phanh!
Liên tục hai tiếng, hai người Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu lập tức bị đẩy ngược ra ngoài, lòng bàn tay Dạ Nhiễm đỏ bừng đã chảy ra máu tươi, nắm đấm Liễu Phi Tiếu cũng như thế, trái lại cái thây ma kia, nó vẫn hoàn hảo vô khuyết đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt trống rỗng phảng phất như cười nhạo Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu không biết tự lượng sức mình.
“Con này là cái gì vậy! Cái gì mà cứng như vậy!" Liễu Phi Tiếu không dám tin hét lên, oanh thiên lôi bạo quyền, hắn hôm nay dùng nội lực Tiên Thiên tông sư đánh tới vô số chiêu, vậy mà cũng không thể đả thương được đối thủ!
“Coi chừng!" Nhìn thấy thây ma công kích lần nữa, Dạ Nhiễm hô to một tiếng với Liễu Phi Tiếu, lập tức lấy ra trường kiếm từ trong không trung, hướng phía thây ma mà công kích!
Thây ma tựa như không để Dạ Nhiễm vào trong mắt, đối với toàn lực công kích của Dạ Nhiễm, chỉ là khẽ giật giật ngón tay của nó.
Khóe miệng Dạ Nhiễm lộ ra một nụ cười lạnh, nhanh chóng thu hồi trường kiếm, hai tay kết xuất một cái ấn ký, hét lớn một tiếng: “"Cửu Tự Chân Ngôn" tầng thứ ba —— Đấu! Diệt cho ta!"
Rõ ràng, Dạ Nhiễm thấy được thân hình cái thây ma kia lập tức run rẩy một cái, Đạo gia “Cửu Tự Chân Ngôn" phát huy đến mức tận cùng, có thể tinh lọc hết tất cả tà ác trước mặt!
Một chữ Đấu màu vàng cực lớn lập tức đem toàn bộ thây ma trấn áp, một tiếng gào thét bén nhọn theo miệng thây ma truyền ra!
Lúc này, Liễu Phi Tiếu cũng không có chút nào nhàn rỗi, hắn đang nhìn thây ma bị trấn áp về phía sau, lập tức từ không trung bay xuống, nắm tay phải ẩn chứa nội lực cường đại, bay thẳng đến chỗ giữa lưng thây ma trên mặt đất đập tới: “Oanh thiên lôi bạo quyền, bạo cho ta! Bạo! Bạo!"
Cờ-rắc cờ-rắc…
Thanh âm xương cốt vỡ vụn của thây ma kia truyền ra, chữ Đấu cực lớn cũng theo đó mà biến mất.
Dạ Nhiễm mang theo nỗi khiếp sợ nhìn cái thây ma kia hồi lâu, “Cửu Tự Chân Ngôn" tầng thứ ba rõ ràng không thể tinh lọc thứ này!
Liễu Phi Tiếu nhìn thây ma đã vỡ vụn từ lâu trên mặt đất, thổi thổi nắm đấm của mình, hắn nghĩ mình đã đến Tiên Thiên thì có thể vận dụng quyền pháp làm sao có thể sẽ không có uy lực như vậy.
“Không đúng!" Dạ Nhiễm nhìn thây ma trên mặt đất, lập tức toàn thân mang đến một cỗ dự cảm bất an.
Liễu Phi Tiếu tựa hồ cũng ý thức được cái gì đó, quay người nhảy đến bên cạnh Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm nhìn thây ma trên mặt đất, vừa mới đưa tay kết xuất “Cửu Tự Chân Ngôn" tầng thứ tư thủ ấn, bỗng nhiên một tiếng cười mỉa mai ‘Khặc khặ-x-xxxxx’ theo bốn phương tám hướng truyền đến…
Ngay sau đó Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu liền chứng kiến thây ma mới bị hai người bọn họ liên thủ đánh thành vỡ từng mảnh, cư nhiên bây giờ mỗi một mảnh xương cốt đều một lần nữa trở thành một thây ma đứng lên!
Mười…
Hai mươi…
Năm mươi cái!
Chưa đến một giây, từ một thây ma vậy mà biến thành hơn hai trăm thây ma khác!
“Chết tiệt! Đây là quái vật gì vậy!" Dạ Nhiễm nhìn trước mặt bỗng nhiên xuất hiện hơn hai trăm thây ma, lập tức da đầu run lên một hồi, một thây ma thôi cũng đã cần nàng và Phi Tiếu hai người liên thủ rồi, bây giờ 200 con!
“Đội trưởng, chỉ có giết! Kiên quyết không thể để cho bọn hắn đến chỗ học viên được!" Liễu Phi Tiếu cầm ra sáo ngọc trực tiếp chạy về phía lũ thây ma.
Dạ Nhiễm nhấc chân bước lên không trung, ngưng trọng nhìn các thây ma trên mặt đất, hai tay nhanh chóng đan lấy ấn ký phức tạp!
“"Cửu Tự Chân Ngôn" tầng thứ tư —— Người!"
“"Cửu Tự Chân Ngôn" tầng thứ năm —— Đều!"
Lập tức chữ vàng khổng lồ và những chữ khác đột ngột xuất hiện sau lưng Dạ Nhiễm!
Bóng người Dạ Nhiễm từ không trung ầm ầm lao thẳng xuống dưới: “Diệt cho ta!"
Hai chữ màu vàng khổng lồ chồng lên nhau, một đạo màu vàng bàng bạc lập tức rung động cả đất trời, như sông Trường Giang, lập tức bao phủ toàn bộ bầy thây ma trên mặt đất!
Cỗ sức mạnh này giống như một trận tuyết lở, hiển nhiên lại để cho người ta sinh ra một cảm giác muốn quỳ lạy.
Trên mặt đất lũ thây ma lập tức tan tác, mãnh liệt hướng bốn phương tám hướng chạy thục mạng!
Liễu Phi Tiếu phi thân lên, thấy một cảnh như phá lên cười ha ha: “Muốn chạy trốn? Chạy thoát ư! Chấn thiên quyển sáo, vây quanh cho ta!"
Liễu Phi Tiếu vừa dứt lời, một vòng tròn màu trắng lập tức bao phủ xuống, đem toàn bộ thây ma một mực vòng lại bên trong!
Ánh mắt Dạ Nhiễm lóe lên, khá lắm Phi Tiếu, một chiêu này thật sự là giải nỗi lo về sau!
“Khặc khặ-x-xxxxx kiệt…" Lập tức, trán của bầy thây ma lóe ra một ánh sáng màu đỏ, thây ma kêu lớn vài tiếng, sau đó khí thế của bầy thây ma lập tức gia tăng, không lùi mà tiến tới, đại bộ phận bay thẳng đến nghênh chiến với chữ Người kia, còn lại một bộ phận thì là trực tiếp hung mãnh chạy về hướng phía Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu !
Trong nháy mắt Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu cảm thấy có cảm giác một cỗ uy hiếp cường đại, lập tức thúc dục nội lực trong cơ thể, hai người liếc nhau, đồng thời bay lên không trung, lập tức ra tay về phía bầy tha ma!
“"Cửu Tự Chân Ngôn" tầng thứ năm —— Đều!"
“Vạn vật quy chân chi hóa, đi!"
Hai đạo ẩn chứa lượng sức mạnh công kích to lớn lập tức tuôn ra trong tay Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu , chỉ cảm thấy trời đất trong nháy mắt chấn động, hai cỗ sức mạnh cường đại vừa ra, chỉ ngắn ngủn trong chớp mắt, công kích lũ thây ma kia hóa thành vỡ vụn!
“Ha ha, bổn cô nương còn có thể cho các ngươi cơ hội một lần nữa đứng lên sao? ! Hỏa chi tinh linh, hủy cho ta!" Xem trên các mảnh vỡ trên mặt đất rục rịch, Dạ Nhiễm giương giọng cười to vài tiếng, dĩ nhiên hôm nay Quả Cầu Lửa là đại hỏa cầu, bỗng nhiên ba quả đại hỏa cầu bay ra từ trong tay Dạ Nhiễm!
Rầm rầm rầm!
Theo vài tiếng nổ mạnh, tất cả mảnh vỡ trên mặt lập tức bị Quả Cầu Lửa công kích đến, biến thành một đám khối xanh trong không khí, không có khả năng tái sinh nữa.
Giải quyết mới được một phần nhỏ, lúc này tạm thời đại bộ phận thây ma bị trấn áp nhưng vẫn giãy dụa lấy muốn đột phá trấn áp từ chữ Đều và chữ Người!
Tại thời điểm Dạ Nhiễm muốn lần nữa trực tiếp đem Quả Cầu Lửa thiêu hủy những thây ma này, trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm của Tiểu Khung.
“Ồ? Miền đất thây ma? Nữ nhân, trước đừng động thủ!" giọng nói Tiểu Khung có chút nghi hoặc, lại có chút kinh ngạc, tự nhiên hơn nữa là kinh hỉ.
Dạ Nhiễm nhíu mày, nhìn thấy bầy quái trên mặt đất muốn đột phá trấn áp, nhưng lại không thể không thi triển tuyệt chiêu quần công hạng nhất, Liễu Phi Tiếu trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?"
“Loại này đến từ miền đất thây ma quỷ giới bình thường hay phá hoại nhưng mà có ích rất lớn! Nữ nhân mau cùng Liễu Phi Tiếu lập tức lui ra ngoài, để lại cho ta hủy!" Tiểu Khung có chút kích động, bọn chúng trợ giúp phá hủy ngưng tụ hình thể, hôm nay gần kề chỉ thiếu chút nữa, những thây ma ở miền đất thây ma này rất có thể phát huy ra tác dụng cuối cùng!
“Phi Tiếu, chúng ta đi!" Dạ Nhiễm trực tiếp kéo Phi Tiếu ra khỏi vòng sáng trắng!
Liễu Phi Tiếu còn chưa kịp hỏi cái gì, thì bỗng nhiên cảm giác được một cỗ sức mạnh hủy diệt to lớn mãnh liệt tỏa ra từ người Dạ Nhiễm !
Cỗ sức mạnh này vừa ra, lập tức tất cả ánh sáng trong trời đất bị thu lại thay vào đó chỉ còn bầu không khí âm u, sức mạnh kia mang theo một cỗ hắc ám, tà ác, điên cuồng, âm u đáng sợ.
Phảng phất trong trời đất mang tất cả khí tức tà ác, tụ tập lại chính giữa bầy thây ma!
Sức mạnh này chỉ hiện ra một lần, liền lập tức biến mất không thấy gì nữa!
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu đồng thời nuốt từng ngụm nước bọt, cỗ sức mạnh trước mặt, một tia tâm tư phản kháng của hai người bọn họ cũng không có, thời điểm xuất hiện sức mạnh này, mang theo từng đợt thanh âm âm u vang lên trong đầu hai người.
Thần phục, thần phục… Quỳ xuống, quỳ xuống!
Tâm trí Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu đều cực kỳ kiên định, nội tâm cực kỳ cao ngạo, nếu không có lẽ sớm đã không nhịn được quỳ rạp xuống đất.
Cỗ sức mạnh này, thật giống như cường đại tà ác nhất trong trời đất .
Dạ Nhiễm khiếp sợ nhìn toàn bộ thây ma trên mặt đất, quái vật và phòng ốc trong nháy mắt đều bị hủy diệt, cuối cùng nhịn không được hít sâu một hơi, cái này —— là sức mạnh hủy diệt thật sự sao?
“Đội trưởng, vừa mới đó là ——?" Liễu Phi Tiếu khó khăn hỏi Dạ Nhiễm, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa kia, đúng là phát ra từ trên người Dạ Nhiễm, cũng biến mất từ trên người Dạ Nhiễm
“Hủy." Dạ Nhiễm không có nhiều lời, chỉ là nói ra một chữ này, Hủy, đến tột cùng là lai lịch gì, đúng là cường đại như vậy sao.
Mà có thể ngăn chặn, hủy diệt được Mặc Hoàng, làm sao chỉ có thể gần kề tam giai mộng cấp võ giả?
Dạ Nhiễm chỉ cảm thấy một mảnh trời đất mới,bao la trước mặt nàng, Tiên Thiên tông sư, bất quá chỉ là khởi điểm của một võ giả mà thôi!
Mặc Hoàng, Mặc Hoàng…
Cho dù chàng cường đại đến cỡ nào, Dạ Nhiễm ta, nhất định sẽ cố gắng để sóng vai cùng chàng!
Liễu Phi Tiếu im lặng, Hủy.
Cái tên này hắn biết rõ, chiếm giữ trong Dạ Nhiễm, hơn nữa lúc trước đội trưởng biến mất trong một thời gian ngắn, đối với đội trường gần như là ơn cứu mạng.
Bọn họ cũng đều biết Hủy rất thần bí, rất cường đại.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lại sẽ cường đại như vậy, như vậy —— tà ác.
Liễu Phi Tiếu mở mắt ra nhìn hồng y thiếu nữ bên cạnh, sau nửa ngày khóe miệng kéo ra một cái độ cong khó thấy: “Đội trưởng, người —— “
Như vậy đại biểu cho khí tức tà ác của trời đất, đối với thân thế thật sự của đội trưởng thật sự vô hại sao?
Dạ Nhiễm lắc đầu, cười có chút khó khăn: “Phi Tiếu, Hủy không phải là địch nhân."
Điểm này, Dạ Nhiễm có thể cam đoan, Hủy tuyệt đối không phải là địch nhân của bọn họ.
Nhìn thấy Dạ Nhiễm nói như thế, Liễu Phi Tiếu cũng không nói cái gì nữa, chỉ nắm thật chặc nắm đấm, móng tay liền cắm sâu vào bên trong thịt cũng không biết, sức mạnh, sức mạnh!
Đứng trước mặt cường giả chân chính, sức mạnh Tiên Thiên tông sư chỉ như một con kiến!
Im lặng
Tương đối im lặng.
Sức mạnh cường đại của Hủy khiến cho Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu quá mức chấn động, thế nên hai người cũng không biết nên nói cái gì bây giờ, nên làm cái gì.
Cùng lúc đó, bên ngoài Tuyết quốc.
Phân tán khắp đại lục, mấy vị trung niên, lão nhân ngồi nhắm mắt, đồng thời mở mắt, nhìn về nơi trong nháy mắt mang tất cả ánh sáng của sức mạnh tà ác, gần đây bọn họ luôn bình tĩnh không hề có gợn sóng, bây giờ lộ cú sốc dưới các vẻ mặt khác nhau!
Mà giờ khắc này, phía trong Thương Khung bảo tháp.
Tiểu Khung khoanh chân ngồi dưới đất, bất đắc dĩ vuốt cái trán: “Hủy, ngươi có biết sức mạnh của ngươi khiến bọn họ sợ hãi hay không?"
Bọn họ đối với thứ gây ra sự sợ hãi đối với mình, hơn nữa là sức mạnh tà ác, làm sao có thể không đi điều tra cùng đuổi giết? Đến lúc đó tra được trên người Dạ Nhiễm, không thể cứu vãn được nữa!
Trong đầu Tiểu Khung rỗng tuếch, xuất hiện một đạo bóng người thon dài còn có chút hư tán, thấy không rõ dung nhan, lại có thể cảm giác được quanh thân một vẻ cuồng vọng cùng khí tức tà ác, “Ha ha ha, không đi ra ngoài một vòng, không biết còn bao nhiêu người có thể nhận ra bản tôn….!"
Khóe miệng Tiểu Khung thoáng co giật một phát, con người này chắc là không nhớ rõ nguyên thần của mình tại sao tụ tán nữa rồi.
Phảng phất cảm thấy suy nghĩ của Tiểu Khung, khí tức của Hủy bỗng dưng âm u xuống dưới, “Phá hủy linh hồn là sự trả thủ để giết thể xác, bản tôn tuyệt sẽ không từ bỏ ý định đó!"
“Ngươi có biếtnhư vậy sẽ mang đến nguy hiểm cho Dạ Nhiễm hay không?" Ánh mắt Tiểu Khung cũng lạnh xuống, hắn cho rằng Hủy là bằng hữu, có thể trợ giúp Hủy ngưng tụ hình thể, nhưng là hắn quyết không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương Dạ Nhiễm!
“Ha ha, bản tôn ở đây, ai dám tổn thương nha đầu này?" Hủy cuồng ngạo phá lên cười ha ha, hắn là tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Dạ Nhiễm, không có gì ngoài Mặc Hoàng, nhất là bản thân Dạ Nhiễm, đã khiến cho Hủy yêu chính chi ý của nàng.
“Tốt nhất là như thế, Hủy, thân hình này của ngươi đều nhờ sự trợ giúp của Thương Khung bảo tháp, nếu là ngươi làm ra bất cứ việc gì thương tổn Dạ Nhiễm, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!" Thanh âm của Tiểu Khung vô cùng lạnh, Hủy sở hữu tất cả khí tà ác trong thiên hạ, một người như vậy, mấy lời này vẫn phải nhắc nhở trước.
Khí tức Hủy trong nháy mắt rét lạnh, nhưng chỉ là phá lên cười ha ha: “Qủa thật bản tôn chưa từng có gì đáng nói, nhưng là đối với nha đầu kia, bản tôn nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương nàng!"
“Hi vọng ngươi nói được làm được." Tiểu Khung nhìn thoáng qua Hủy, rồi nhắm đôi mắt yêu dị lại.
Hủy đứng tại chỗ nhún vai cười khổ, nữ nhân kia, coi như là cho hắn một ngàn cái lá gan hắn cũng không dám làm ra tí tẹo việc nào.
Hơn nữa, Hủy, hắn hơn mấy vạn năm qua, có thể là lần đầu tiên yêu một người như vậy, hắn cũng muốn nhìn xem thiếu nữ nhỏ yếu như con kiến như vậy, có thể đi đến một bước kia hay không.
Tuyết Vu thành.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu đồng thời đứng lên, đi tói chỗ các học viên.
Đối với sức mạnh Hủy mới bày ra, một chữ cũng không đề cập tới.
“Xem ra tất cả quái vật đã bị sức mạnh đó tiêu diệt hết." Liễu Phi Tiếu nhìn không còn một bóng quái vật trên mặt đất, bất đắc dĩ nhún nhún vai nói ra.
Dạ Nhiễm cũng có chút bất đắc dĩ nhìn một cảnh trên mặt đất, biết rõ sức mạnh cường đại vừa rồi của Hủy, nhưng lại thật không ngờ, Hủy vừa xuất hiện trực tiếp hủy diệt toàn bộ quái vật Tuyết Vu thành và bầy thây ma.
Hai người đi đến chỗ học viên tụ tập, chứng kiến mọi người kinh ngạc há hốc mồm.
“Trung đoàn trưởng và đội phó đã trở lại rồi!" Không biết là ai run rẩy nói ra mấy chữ, lập tức tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn hướng về phía Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu.
Lập tức, không biết có bao nhiêu người hốc mắt ẩm ướt.
Vừa rồi bọn họ cảm giác được rõ ràng cỗ sức mạnh kia như vực sâu tử vong, tà ác xâm nhập, hủy diệt tàn nhẫn.
“Thành trì xem như bị chúng ta dẹp xong, hôm nay ở Tuyết Vu thành nghỉ ngơi và hồi phục một chút đi." Dạ Nhiễm khoát tay áo nói với mọi người, một chữ cũng không nói tới sức mạnh của Hủy .
Các học viên tuy bị sức mạnh của Hủy hù dọa, nhưng bọn họ cũng không ngu ngốc, đối với loại sức mạnh cường đại dường như không thể địch nổi này, bọn họ quyết định quên hết việc vừa rồi, có lẽ biết càng nhiều thì chết càng nhanh.
Mấy người Tập Diệt Nguyệt nhìn Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu trên không trung sắc mặt có chút tái nhợt, nghĩ tới điều gì đó, nhưng chỉ im lặng mà chống đỡ, có việc bọn họ không hay biết thì tốt hơn.
Cả ngày, đều không có người nói chuyện.
Toàn bộ mọi người ngồi khoanh chân, dùng tu luyện để cho mình bình tĩnh lại.
Đêm, dần dần tới.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hơn mười đạo bạch sắc quang sương mù xuất hiện, Dạ Nhiễm thoáng chốc mở mắt, đúng là có hơn mười học viên đột phá!
Trong mười học viên này, có ngũ giai võ giả, có lục giai võ giả.
Mọi người đang tu luyện, lập tức dừng lại, tự giác hộ pháp mười học viên này.
Hai giờ sau.
Cả mười bảy học viên, sức mạnh chính thức đã tiến đến tầng thứ nhất!
“Ha ha ha, đột phá!"
“Trung đoàn trưởng, ta đột phá!"
“Thật tốt quá, thật sự đột phá!"
…
Thanh âm mười bảy thiếu niên thiếu nữ kích động, bởi vì đột phá được mà đem sức mạnh của Hủy lúc sáng xua tán đi không ít.
Những người chưa đột phá được đều hâm mộ nhìn bọn họ, đã được nghịch thiên đan lại còn đột phá nữa nên bọn họ rất cao hứng.
Dạ Nhiễm dường như cả ngày âm trầm, cũng lộ ra dáng tươi cười, xem ra sức mạnh của Hủy đối với những thiếu niên, thiếu nữ này rất áp lực áp bách, tựa như khi nàng bị chủ nhân cái kia huyết chưởng chủ áp bách trước khi tiến đến giai Tiên Thiên.
Liễu Phi Tiếu đồng thời dùng Thần Niệm quét một lượt qua các học viên khác, lập tức phát hiện không còn học viên nào đột phá nữa, đúng là tất cả học viên sức mạnh đã đạt đến đỉnh, đối với việc thăng cấp, cũng gần kề chỉ kém một cái chỗ đột phá.
Tự nhiên Dạ Nhiễm cũng phát hiện ra, âm thầm gật đầu cười, xem ra ngày mai nếu lại chém giết một thành trì quái vật, những học viên này sợ là cũng đến thời điểm đột phá rồi.
Đúng vào lúc này ——
Bốn người Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu và La Lỵ, quanh thân cũng nổi lên sương mù ánh sáng màu trắng, đúng là báo hiệu đột phá!
Trong cơ thể bốn người Khúc Thừa Trạch vốn là chưa tiêu hóa hết Tuyết Thần đan, mặt khác bình thường Dạ Nhiễm cho bọn họ thêm các loại đan dược cường hãn, đồng thời lại dưới áp bức sức mạnh của Hủy, đột phá đỉnh bát giai võ giả, cất bước mà đi về phía cửu giai võ giả !
Ánh mắt Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu đồng thời lóe lên sợ hãi lẫn vui mừng!
Học viên khác trong lòng của bọn họ, tự nhiên là không bằng bốn người Tư Mạt Tiêu, lúc này nhìnbốn người sắp đột phá cửu giai, tự nhiên trong lòng là cực kỳ cao hứng.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thủ hộ bốn người Khúc Thừa Trạch, liếc nhau, hai người thấy được trong mắt đối phương là sự chờ mong cùng hưng phấn!
Bọn họ, chờ giây phút Vô Địch thần đội đều chính thức bước vào Tiên Thiên tông sư đã lâu!
“Nghỉ ngơi và hồi phục nửa giờ, tiến về thành kế tiếp." Dạ Nhiễm ngầm thở dài, lúc này hiển nhiên lại ép buộc mọi người ăn cơm, có hơi tàn nhẫn, chỉ có thể làm như thế bức bách bọn họ, để bỏ đi thói quen của bọn họ.
Lập tức, tất cả mọi người thở dài một tiếng, bọn họ sợ sẽ bị trung đoàn trưởng trực tiếp gọi lên hạ một thành trì.
Thời gian nửa giờ nghỉ ngơi và hồi phục trôi qua, Dạ Nhiễm, Liễu Phi Tiếu cùng mấy người Khúc Thừa Trạch đứng lên đầu tiên, nhìn mọi người đã gần như phục hồi, Dạ Nhiễm cao giọng nói: “Trước khi mặt trời xuống núi, đánh hạ thêm một thành trì nữa, mọi người có ý kiến gì không?"
Mọi người lập tức đứng lên ngay ngắn, lắc đầu: “Không có!"
Sau khi học viên quân sự giương cờ trên cửa thành Tuyết Hoang, Dạ Nhiễm đưa tay vung lên “Rất tốt, theo ta xuất phát!" dẫn đầu mọi người đi hạ một thành trì khác.
Tuyết Vu thành, một trong mười ba tiểu thành trì của Tuyết Hoang. Thành trì hạ một buổi trưa, Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu không có động, chỉ để mọi người đơn giản chém tất cả quái vật.
Màn đêm, đen kịt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Tất cả mọi người xếp thành hàng ngũ nghiêm chỉnh, một đôi đôi mắt nóng rực nhìn về phía thiếu nữ hồng y đứng phía trước, trung đoàn trưởng của bọn họ.
Dạ Nhiễm lấy danh sách thống kê mới nhất từ trong tay Liễu Phi Tiếu, khóe miệng lộ ra một nụ cười, so sánh với ngày hôm qua, kết quả thống kê hôm nay của từng tiểu đội đều đã có tiến bộ.
“Rất tốt, hôm nay đội trưởng của Top 10, ra khỏi hàng!" Dạ Nhiễm buông danh sách trong tay, đối với mọi người cao giọng nói.
Lập tức, mười thiếu niên thiếu nữ sắc mặt kích động đi ra, đứng ở phía đầu tiên của đội ngũ.
Dạ Nhiễm theo không trung lấy ra mười cái chai chứa đan dược, bắn ra về hướng mọi người, nhẹ nở một nụ cười: “Buổi tối trực tiếp ăn vào, thực lực của mọi người càng cao, tỉ lệ chúng ta thắng buổi diễn tập lần này lại càng cao."
“Vâng, cám ơn trung đoàn trưởng." Nắm bình đan dược ở trong tay, trong lòng mười thiếu niên và thiếu nữ không thể không kích động, trong thế giới này, nơi mà tôn trọng sức mạnh, ai mà không hi vọng cải thiện sức mạnh của bản thân?
Dạ Nhiễm khoát tay áo, mười thiếu niên thiếu nữ lập tức chào một cái, trở lại đội ngũ dưới những ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Dạ Nhiễm nhìn thần sắc của mọi người, khóe miệng nhẹ nhàng dẫn ra một nụ cười: “Sau mười ngày tác chiến, có ba đội ngũ có thành tích nổi bật hơn cả trong số mười tiểu đội, tiểu đội Vũ Thiên, tiểu đội Lạc Nhạn, tiểu đội Tuệ Ân, đội trưởng ra khỏi hàng!"
Ba đội ngũ được điểm đến danh tự đội ngũ, lập tức biểu lộ từ kinh ngạc đến cuồng hỉ, trong lòng còn ghi nhớ lời hứa hẹn của trung đoàn trưởng ngày hôm qua, hôm nay liều chết giết địch, mười đội ngũ bọn họ thi đua với nhau chính vì nâng lên thứ tự, hôm nay, thật sự thành công rồi…
Một thiếu nữ và hai thiếu niên sắc mặt kích động đi ra, đứng nghiêm, chỉ là không thể nào che dấu được đôi mắt nóng rực kia.
Dạ Nhiễm lấy ra ba bình đan dược, đưa cho ba thiếu niên thiếu nữ: “Có tiến bộ nhất định có thưởng, hi vọng mọi người có thể tiếp tục cố gắng."
“Vâng! Cám ơn trung đoàn trưởng!" Ba người kích động cùng trả lời, đã có nghịch thiên đan, thực lực tiểu đội bọn họ có thể tăng lên, bọn họ sẽ không còn là đội ngũ cấp thấp của Học viên Quân sự nữa, vậy nên bọn họ làm sao mà không thể không kích thích được.
“Về hàng đi." Dạ Nhiễm khoát tay áo,bây giờ đối với nàng mà nói nghịch thiên đan chỉ cần có nguyên liệu, có thể luyện chế không giới hạn, hơn nữa đây là những học sinh mới của Học Viện quân sự, bất luận là phẩm hạnh hay thiên phú đều đủ để cho nàng tán thành.
Ba người về hàng ngũ xong, ánh mắt Dạ Nhiễm hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn lướt qua những người khác: “Đối với ba tiểu đội có thành tích thấp nhất, bây giờ ta không điểm tên, nhưng tại nơi không thiếu hụt thiên tài ở độ tuổi này, ta hi vọng mọi người hạ quyết tâm, bởi vì bất kì người nào nhỏ yếu hơn mọi người, cũng có thể vượt qua mọi người, thay thế mọi người"
Không muốn bị vượt qua, không muốn bị thay thế, sẽ phải nỗ lực hơn người khác gấp nhiều lần. Đạo lý này, tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng.
Đồng thời bọn họ cũng làm như vậy, không có dương dương đắc ý, không có đắc chí vừa lòng, theo học tại Học viện Quân sự không thiếu hụt thiên tài, thiên phú của bọn họ ở chỗ này hoàn toàn không là gì.
“Tốt rồi, buổi tối hôm nay ở này Tuyết Vu thành nghỉ ngơi. Mười ba đội ngũ đạt được nghịch thiên đan, trực tiếp nuốt xuống, chúng ta ở chỗ này hộ pháp." Sau khi Dạ Nhiễm chậm rãi nói xong, liền quay người đi đến một góc vắng vẻ, khoanh chân ngồi xuống.
Mọi người cũng đều tại chỗ làm thành một vòng tròn, khoanh chân ngồi xuống, mười ba đội ngũ tại vị trí trung tâm, ăn vào nghịch thiên đan.
Một đêm đó, bình an vô sự.
Khi mặt trời mọc, Dạ Nhiễm mở mắt, mang theo vài tia nghi hoặc, hiển nhiên đối với bình yên đêm nay có chút kỳ quái.
“Đội trưởng." giọng nói Tập Diệt Nguyệt từ phía sau truyền đến.
Dạ Nhiễm quay đầu nhìn về Tập Diệt Nguyệt đang bưng cháo đi tới, tiếp nhận cháo trong tay Tập Diệt Nguyệt, nhìn Diệt Nguyệt ngồi xuống phía đối diện, Dạ Nhiễm cong khóe miệng: “Diệt Nguyệt có phải cũng thấy được ta quá độc ác hay không?"
Tập Diệt Nguyệt khẽ giật mình, lập tức lắc đầu: “Không có, đội trưởng làm như thế cũng vì muốn tốt cho chúng ta."
Dạ Nhiễm vỗ vỗ bả vai Diệt Nguyệt, ha ha cười nói: “Diệt nguyệt, Nhân Ma chiến trường, so với quái vật tại đây còn hung tàn hơn."
Đối với Nhân Ma chiến trường, Dạ Nhiễm đã nghe Quân Mặc Hoàng nói rất nhiều. Trước khi tham gia chiến trường bọn họ chỉ là những binh sĩ bình thường cấp thấp nhất của Chiến Sĩ chiến trường, nhưng tại các chiến trường thực sự, nơi quân đội ưu tú, phải đối mặt với toàn bộ trên chín bậc quỷ quái, thậm chí cả Thiên Ma.
Nhân Ma chiến trường, so với chỗ bọn họ bây giờ còn tàn khốc hơn ngàn vạn lần.
Tim Tập Diệt Nguyệt lộp bộp thoáng nhảy một phát, Nhân Ma chiến trường,Nhân Ma chiến trường chính thức là như thế nào, nàng đã từng nghe trưởng bối nói qua.
Chỉ là ——
“Đội trưởng, có người, chúng ta sợ cái gì?" Tập Diệt Nguyệt nháy mắt nói với Dạ Nhiễm, có đội trường ở đây, thậm chí bọn họ còn thừa lại một hơi cũng không chết được, đã như vậy thì bọn họ sợ gì?
Dạ Nhiễm khẽ giật mình, chợt thoải mái nở nụ cười, những lời này, thật giống như nàng đã từng ngây thơ đứng sau lưng sư phụ và sư mẫu, đối với không biết bao nhiêu nguy hiểm, nói một tiếng: có sư phụ và sư mẫu ở đây, con sợ cái gì?
Cảm giác được tín nhiệm toàn tâm toàn ý, thật sự rất tốt.
Dạ Nhiễm nhìn lên Tập Diệt Nguyệt, gằn từng chữ một: “Diệt Nguyệt, có ta Dạ Nhiễm ở đây một ngày, ai muốn động tới mọi người thì nói với bọn họ: trước hết phải bước qua xác Dạ Nhiễm ta đã!"
Bạn bè của Dạ Nhiễm không nhiều lắm, mà mấy người Vô Địch, trong lòng của nàng đã thăng lên từ hàng ngũ đội đến người nhà, đối những người xung quanh mình, Dạ Nhiễm tuyệt đối sẽ không để cho bất kì kẻ nào xúc phạm tới bọn họ.
Tập Diệt Nguyệt chăm chú nhìn Dạ Nhiễm, sau nửa ngày mới cong lên một nụ cười, tiến đến gần Dạ Nhiễm, hôn một cái lên gương mặt nàng: “Ha ha ha, về sau ai muốn động tới đội trưởng, cũng phải bước qua xác Tập Diệt Nguyệt ta!"
Dạ Nhiễm vuốt lên đôi má bị Diệt Nguyệt hôn, bỗng nhiên cảm giác rùng cả mình, giương mắt nhìn về phía cách đó không xa cái, Liễu Phi Tiếu kia cười đến yêu nghiệt, Dạ Nhiễm rùng mình một cái, thiếu niên Phi Tiếu, cái tiện nghi này nàng thật là không có chú ý tới!
“Ôi chao! Phi Tiếu, chiếc đũa của huynh như thế nào lại gãy vậy?" Thừa Trạch ngồi bên cạnh Liễu Phi Tiếu bỗng dưng cảm giác rùng cả mình, vừa mới quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy chiếc đữa trên tay Liễu Phi Tiếu thành hai nửa, sờ sờ cái ót nghi ngờ hỏi.
Liễu Phi Tiếu nở nụ cười ôn hòa, nhìn chiếc đũa trong tay, cười đối với Khúc Thừa Trạch nói: “Thật sự muốn biết?"
Còi báo động vang lớn!
Khúc Thừa Trạch lập tức bưng bát cháo của mình trốn sau lưng Tư Mạt Tiêu, lắc đầu như trống bỏi, nụ cười này của Liễu Phi Tiếu lại để cho người ta cảm giác đầy nguy hiểm.
Chăm chú theo dõi động tĩnh bên kia của Dạ Nhiễm, trong đầu không hiểu vì sao luôn chú ý đến Tập Diệt Nguyệt, lập tức hiện ra vẻ ngang ngược cúi đầu xuống húp cháo, thiếu nữ Diệt Nguyệt nàng không biết rằng thiếu niên Phi Tiếu đang bắt đầu một kế hoạch rất khủng bố…
Tập Diệt Nguyệt nhìn đội trưởng nhà mình, mặc dù có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn vuốt cái mũi nở nụ cười, nhớ ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy đội trưởng lúc đó đã bị quăng một cái tát, bây giờ nghĩ lại, nhìn đội trưởng lập tức nội tâm bên trong đã thông suốt, Tập Diệt Nguyệt thiệt tình cảm thấy rất thoải mái
Cho nên nói ——
Căn bản thiếu nữ Diệt Nguyệt này không ở tình trạng bình thường! Cho dù nha đầu kia vẫn mang thù đấy.
Đội trưởng, chúng ta hôm nay muốn đi một trong số bảy thành trì lớn- Tuyết Hạo thành, thời gian cấp bách đây nè." Liễu Phi Tiếu ra tay im lặng trong bát đũa, quyết đoán giơ lên nụ cười ôn hòa, đi đến phía Dạ Nhiễm và Tập Diệt Nguyệt, mang vẻ mặt khiêu khích Dạ Nhiễm.
Khóe miệng Dạ Nhiễm thoáng run rẩy một phát, nhìn bát cháo còn thừa một nửa trên tay, ho nhẹ một tiếng, rất nhanh đem cháo nuốt vào bụng, đứng dậy: “Ừ, thông báo xuống dưới, 10 phút sau lập tức xuất phát."
Tập Diệt Nguyệt trừng mắt liếc Liễu Phi Tiếu, hắn không thấy đội trưởng còn ăn chưa xong sao. Dạ dày Liễu Phi Tiếu lập tức đau. Dạ Nhiễm đảo mắt liếc qua, thiếu niên Phi Tiếu, lời đội trưởng chính là mệnh lệnh, như thế nào còn không đi chấp hành?
Nội tâm thiếu niên Phi Tiếu liền sung sướng, ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác đi thông báo cho toàn đại đội, quả nhiên trước mặt đội trưởng, cho dù hắn như thế nào đều không thể trở mình được
Chơi thì chơi, hôm nay muốn chiếm lĩnh thành trì bọn họ không được phép chủ quan một chút nào.
501 người, đứng tại Tuyết Hạo thành, Dạ Nhiễm thả hồn theo suy nghĩ, hôm nay bọn họ có việc để bận việc rồi.
“Ban thưởng không thay đổi, đồng thời đều coi chừng một ít. Đi thôi." Dạ Nhiễm nhìn thoáng qua mọi người sau lưng, phất ống tay áo, mọi người lập tức theo tiểu đội phân tán đi.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu như cũ không có tham gia giết chóc.
Đứng trên không trung, Dạ Nhiễm nhìn sắc mặt xú tiểu tử bên cạnh, đáy mắt lóe ra vẻ trêu tức: “Ah này, Phi Tiếu huynh vẫn còn ăn dấm chua"
Liễu Phi Tiếu quay lại liền nhìn thấy hương vị xấu xa toát ra từ trong đôi mắt lẫn nụ cười của đội trưởng nhà mình, một chút cũng không ai oán, chỉ nháy mắt mấy cái, bình tĩnh mà nói: “Đội trưởng, ta tin tưởng muội và Diệt Nguyệt trong sạch."
Huyệt Thái Dương Dạ Nhiễm nhảy dựng.
Trong sạch đấy
Nàng không phải loại hành tây trộn lẫn đậu hủ!
Bỗng dưng ——
Một hồi gió lốc thổi qua trước mặt Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu, hai người lập tức biến sắc!
“Xem ra liên tục giết ba thành trì quái vật, quái vật cường giả bên trong trung tâm kia giờ mới hiện thân." Dạ Nhiễm nheo nửa mắt lại, trong thần sắc tràn đầy hàn ý cùng tà tứ.
Thần sắc Liễu Phi Tiếu cũng trở nên ngưng trọng.
Dạ Nhiễm không hề do dự chút nào, tâm niệm vừa động kéo Tạp Tạp ra từ bên trong trung tâm Thương Khung bảo tháp : “Tạp Tạp, trên không trung chú ý đến an nguy của các học vên, ta và Phi Tiếu sẽ đi đến trung tâm đám quái vật cao thủ này!"
Tạp Tạp đang tu luyện, thì đột nhiên bị tóm đi ra, nhìn thần sắc Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu, lập tức vỗ bộ ngực nhỏ nhẹ gật đầu: “Có bổn đại gia ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ có bất kỳ nguy hiểm gì đến tính mạng."
Có sức mạnh Tạp Tạp ở tại chỗ này, Dạ Nhiễm và Phi Tiếu cũng không lo lắng, lập tức liếc nhau, bay tới phía gió lốc kia .
Ba phút sau.
Cuối cùng Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu dừng tìm kiếm cơn gió lốc, đứng ở trên không trung.
“Không tìm thấy hơi thở của bọn chúng nữa." Liễu Phi Tiếu ngưng trọng nói, cỗ hơi thở của bọn chúng khi dẫn đến vị trí biên giới thành trì này, thì hoàn toàn biến mất.
Dạ Nhiễm thoáng hé mắt, sau đó thần sắc bỗng nhiên ngưng tụ, đưa tay đẩy Liễu Phi Tiếu ra, bóng người lệch lạc, lòng bàn tay lập tức tuôn ra một đạo nội lực hùng hậu, giơ tay bắt lấy không khí trước mặt: “Đi ra cho ta!"
Mới đầu Liễu Phi Tiếu không rõ ràng cho lắm, đến khi chứng kiến Dạ Nhiễm từ trong không khí lôi ra đến một thây ma, lập tức phản ứng, lập tức phi thân xuống, hét lớn một tiếng: “Oanh thiên lôi bạo quyền!"
Một quyền của Liễu Phi Tiếu và một chưởng của Dạ Nhiễm dường như là ra tay cùng một lúc, một cái đánh về phía lâu đầu của thây ma, một cái đánh về phía ngực thây ma!
Nhưng mà ——
Phanh! Phanh!
Liên tục hai tiếng, hai người Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu lập tức bị đẩy ngược ra ngoài, lòng bàn tay Dạ Nhiễm đỏ bừng đã chảy ra máu tươi, nắm đấm Liễu Phi Tiếu cũng như thế, trái lại cái thây ma kia, nó vẫn hoàn hảo vô khuyết đứng nguyên tại chỗ, đôi mắt trống rỗng phảng phất như cười nhạo Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu không biết tự lượng sức mình.
“Con này là cái gì vậy! Cái gì mà cứng như vậy!" Liễu Phi Tiếu không dám tin hét lên, oanh thiên lôi bạo quyền, hắn hôm nay dùng nội lực Tiên Thiên tông sư đánh tới vô số chiêu, vậy mà cũng không thể đả thương được đối thủ!
“Coi chừng!" Nhìn thấy thây ma công kích lần nữa, Dạ Nhiễm hô to một tiếng với Liễu Phi Tiếu, lập tức lấy ra trường kiếm từ trong không trung, hướng phía thây ma mà công kích!
Thây ma tựa như không để Dạ Nhiễm vào trong mắt, đối với toàn lực công kích của Dạ Nhiễm, chỉ là khẽ giật giật ngón tay của nó.
Khóe miệng Dạ Nhiễm lộ ra một nụ cười lạnh, nhanh chóng thu hồi trường kiếm, hai tay kết xuất một cái ấn ký, hét lớn một tiếng: “"Cửu Tự Chân Ngôn" tầng thứ ba —— Đấu! Diệt cho ta!"
Rõ ràng, Dạ Nhiễm thấy được thân hình cái thây ma kia lập tức run rẩy một cái, Đạo gia “Cửu Tự Chân Ngôn" phát huy đến mức tận cùng, có thể tinh lọc hết tất cả tà ác trước mặt!
Một chữ Đấu màu vàng cực lớn lập tức đem toàn bộ thây ma trấn áp, một tiếng gào thét bén nhọn theo miệng thây ma truyền ra!
Lúc này, Liễu Phi Tiếu cũng không có chút nào nhàn rỗi, hắn đang nhìn thây ma bị trấn áp về phía sau, lập tức từ không trung bay xuống, nắm tay phải ẩn chứa nội lực cường đại, bay thẳng đến chỗ giữa lưng thây ma trên mặt đất đập tới: “Oanh thiên lôi bạo quyền, bạo cho ta! Bạo! Bạo!"
Cờ-rắc cờ-rắc…
Thanh âm xương cốt vỡ vụn của thây ma kia truyền ra, chữ Đấu cực lớn cũng theo đó mà biến mất.
Dạ Nhiễm mang theo nỗi khiếp sợ nhìn cái thây ma kia hồi lâu, “Cửu Tự Chân Ngôn" tầng thứ ba rõ ràng không thể tinh lọc thứ này!
Liễu Phi Tiếu nhìn thây ma đã vỡ vụn từ lâu trên mặt đất, thổi thổi nắm đấm của mình, hắn nghĩ mình đã đến Tiên Thiên thì có thể vận dụng quyền pháp làm sao có thể sẽ không có uy lực như vậy.
“Không đúng!" Dạ Nhiễm nhìn thây ma trên mặt đất, lập tức toàn thân mang đến một cỗ dự cảm bất an.
Liễu Phi Tiếu tựa hồ cũng ý thức được cái gì đó, quay người nhảy đến bên cạnh Dạ Nhiễm, Dạ Nhiễm nhìn thây ma trên mặt đất, vừa mới đưa tay kết xuất “Cửu Tự Chân Ngôn" tầng thứ tư thủ ấn, bỗng nhiên một tiếng cười mỉa mai ‘Khặc khặ-x-xxxxx’ theo bốn phương tám hướng truyền đến…
Ngay sau đó Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu liền chứng kiến thây ma mới bị hai người bọn họ liên thủ đánh thành vỡ từng mảnh, cư nhiên bây giờ mỗi một mảnh xương cốt đều một lần nữa trở thành một thây ma đứng lên!
Mười…
Hai mươi…
Năm mươi cái!
Chưa đến một giây, từ một thây ma vậy mà biến thành hơn hai trăm thây ma khác!
“Chết tiệt! Đây là quái vật gì vậy!" Dạ Nhiễm nhìn trước mặt bỗng nhiên xuất hiện hơn hai trăm thây ma, lập tức da đầu run lên một hồi, một thây ma thôi cũng đã cần nàng và Phi Tiếu hai người liên thủ rồi, bây giờ 200 con!
“Đội trưởng, chỉ có giết! Kiên quyết không thể để cho bọn hắn đến chỗ học viên được!" Liễu Phi Tiếu cầm ra sáo ngọc trực tiếp chạy về phía lũ thây ma.
Dạ Nhiễm nhấc chân bước lên không trung, ngưng trọng nhìn các thây ma trên mặt đất, hai tay nhanh chóng đan lấy ấn ký phức tạp!
“"Cửu Tự Chân Ngôn" tầng thứ tư —— Người!"
“"Cửu Tự Chân Ngôn" tầng thứ năm —— Đều!"
Lập tức chữ vàng khổng lồ và những chữ khác đột ngột xuất hiện sau lưng Dạ Nhiễm!
Bóng người Dạ Nhiễm từ không trung ầm ầm lao thẳng xuống dưới: “Diệt cho ta!"
Hai chữ màu vàng khổng lồ chồng lên nhau, một đạo màu vàng bàng bạc lập tức rung động cả đất trời, như sông Trường Giang, lập tức bao phủ toàn bộ bầy thây ma trên mặt đất!
Cỗ sức mạnh này giống như một trận tuyết lở, hiển nhiên lại để cho người ta sinh ra một cảm giác muốn quỳ lạy.
Trên mặt đất lũ thây ma lập tức tan tác, mãnh liệt hướng bốn phương tám hướng chạy thục mạng!
Liễu Phi Tiếu phi thân lên, thấy một cảnh như phá lên cười ha ha: “Muốn chạy trốn? Chạy thoát ư! Chấn thiên quyển sáo, vây quanh cho ta!"
Liễu Phi Tiếu vừa dứt lời, một vòng tròn màu trắng lập tức bao phủ xuống, đem toàn bộ thây ma một mực vòng lại bên trong!
Ánh mắt Dạ Nhiễm lóe lên, khá lắm Phi Tiếu, một chiêu này thật sự là giải nỗi lo về sau!
“Khặc khặ-x-xxxxx kiệt…" Lập tức, trán của bầy thây ma lóe ra một ánh sáng màu đỏ, thây ma kêu lớn vài tiếng, sau đó khí thế của bầy thây ma lập tức gia tăng, không lùi mà tiến tới, đại bộ phận bay thẳng đến nghênh chiến với chữ Người kia, còn lại một bộ phận thì là trực tiếp hung mãnh chạy về hướng phía Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu !
Trong nháy mắt Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu cảm thấy có cảm giác một cỗ uy hiếp cường đại, lập tức thúc dục nội lực trong cơ thể, hai người liếc nhau, đồng thời bay lên không trung, lập tức ra tay về phía bầy tha ma!
“"Cửu Tự Chân Ngôn" tầng thứ năm —— Đều!"
“Vạn vật quy chân chi hóa, đi!"
Hai đạo ẩn chứa lượng sức mạnh công kích to lớn lập tức tuôn ra trong tay Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu , chỉ cảm thấy trời đất trong nháy mắt chấn động, hai cỗ sức mạnh cường đại vừa ra, chỉ ngắn ngủn trong chớp mắt, công kích lũ thây ma kia hóa thành vỡ vụn!
“Ha ha, bổn cô nương còn có thể cho các ngươi cơ hội một lần nữa đứng lên sao? ! Hỏa chi tinh linh, hủy cho ta!" Xem trên các mảnh vỡ trên mặt đất rục rịch, Dạ Nhiễm giương giọng cười to vài tiếng, dĩ nhiên hôm nay Quả Cầu Lửa là đại hỏa cầu, bỗng nhiên ba quả đại hỏa cầu bay ra từ trong tay Dạ Nhiễm!
Rầm rầm rầm!
Theo vài tiếng nổ mạnh, tất cả mảnh vỡ trên mặt lập tức bị Quả Cầu Lửa công kích đến, biến thành một đám khối xanh trong không khí, không có khả năng tái sinh nữa.
Giải quyết mới được một phần nhỏ, lúc này tạm thời đại bộ phận thây ma bị trấn áp nhưng vẫn giãy dụa lấy muốn đột phá trấn áp từ chữ Đều và chữ Người!
Tại thời điểm Dạ Nhiễm muốn lần nữa trực tiếp đem Quả Cầu Lửa thiêu hủy những thây ma này, trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm của Tiểu Khung.
“Ồ? Miền đất thây ma? Nữ nhân, trước đừng động thủ!" giọng nói Tiểu Khung có chút nghi hoặc, lại có chút kinh ngạc, tự nhiên hơn nữa là kinh hỉ.
Dạ Nhiễm nhíu mày, nhìn thấy bầy quái trên mặt đất muốn đột phá trấn áp, nhưng lại không thể không thi triển tuyệt chiêu quần công hạng nhất, Liễu Phi Tiếu trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?"
“Loại này đến từ miền đất thây ma quỷ giới bình thường hay phá hoại nhưng mà có ích rất lớn! Nữ nhân mau cùng Liễu Phi Tiếu lập tức lui ra ngoài, để lại cho ta hủy!" Tiểu Khung có chút kích động, bọn chúng trợ giúp phá hủy ngưng tụ hình thể, hôm nay gần kề chỉ thiếu chút nữa, những thây ma ở miền đất thây ma này rất có thể phát huy ra tác dụng cuối cùng!
“Phi Tiếu, chúng ta đi!" Dạ Nhiễm trực tiếp kéo Phi Tiếu ra khỏi vòng sáng trắng!
Liễu Phi Tiếu còn chưa kịp hỏi cái gì, thì bỗng nhiên cảm giác được một cỗ sức mạnh hủy diệt to lớn mãnh liệt tỏa ra từ người Dạ Nhiễm !
Cỗ sức mạnh này vừa ra, lập tức tất cả ánh sáng trong trời đất bị thu lại thay vào đó chỉ còn bầu không khí âm u, sức mạnh kia mang theo một cỗ hắc ám, tà ác, điên cuồng, âm u đáng sợ.
Phảng phất trong trời đất mang tất cả khí tức tà ác, tụ tập lại chính giữa bầy thây ma!
Sức mạnh này chỉ hiện ra một lần, liền lập tức biến mất không thấy gì nữa!
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu đồng thời nuốt từng ngụm nước bọt, cỗ sức mạnh trước mặt, một tia tâm tư phản kháng của hai người bọn họ cũng không có, thời điểm xuất hiện sức mạnh này, mang theo từng đợt thanh âm âm u vang lên trong đầu hai người.
Thần phục, thần phục… Quỳ xuống, quỳ xuống!
Tâm trí Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu đều cực kỳ kiên định, nội tâm cực kỳ cao ngạo, nếu không có lẽ sớm đã không nhịn được quỳ rạp xuống đất.
Cỗ sức mạnh này, thật giống như cường đại tà ác nhất trong trời đất .
Dạ Nhiễm khiếp sợ nhìn toàn bộ thây ma trên mặt đất, quái vật và phòng ốc trong nháy mắt đều bị hủy diệt, cuối cùng nhịn không được hít sâu một hơi, cái này —— là sức mạnh hủy diệt thật sự sao?
“Đội trưởng, vừa mới đó là ——?" Liễu Phi Tiếu khó khăn hỏi Dạ Nhiễm, một cỗ khí tức hủy thiên diệt địa kia, đúng là phát ra từ trên người Dạ Nhiễm, cũng biến mất từ trên người Dạ Nhiễm
“Hủy." Dạ Nhiễm không có nhiều lời, chỉ là nói ra một chữ này, Hủy, đến tột cùng là lai lịch gì, đúng là cường đại như vậy sao.
Mà có thể ngăn chặn, hủy diệt được Mặc Hoàng, làm sao chỉ có thể gần kề tam giai mộng cấp võ giả?
Dạ Nhiễm chỉ cảm thấy một mảnh trời đất mới,bao la trước mặt nàng, Tiên Thiên tông sư, bất quá chỉ là khởi điểm của một võ giả mà thôi!
Mặc Hoàng, Mặc Hoàng…
Cho dù chàng cường đại đến cỡ nào, Dạ Nhiễm ta, nhất định sẽ cố gắng để sóng vai cùng chàng!
Liễu Phi Tiếu im lặng, Hủy.
Cái tên này hắn biết rõ, chiếm giữ trong Dạ Nhiễm, hơn nữa lúc trước đội trưởng biến mất trong một thời gian ngắn, đối với đội trường gần như là ơn cứu mạng.
Bọn họ cũng đều biết Hủy rất thần bí, rất cường đại.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lại sẽ cường đại như vậy, như vậy —— tà ác.
Liễu Phi Tiếu mở mắt ra nhìn hồng y thiếu nữ bên cạnh, sau nửa ngày khóe miệng kéo ra một cái độ cong khó thấy: “Đội trưởng, người —— “
Như vậy đại biểu cho khí tức tà ác của trời đất, đối với thân thế thật sự của đội trưởng thật sự vô hại sao?
Dạ Nhiễm lắc đầu, cười có chút khó khăn: “Phi Tiếu, Hủy không phải là địch nhân."
Điểm này, Dạ Nhiễm có thể cam đoan, Hủy tuyệt đối không phải là địch nhân của bọn họ.
Nhìn thấy Dạ Nhiễm nói như thế, Liễu Phi Tiếu cũng không nói cái gì nữa, chỉ nắm thật chặc nắm đấm, móng tay liền cắm sâu vào bên trong thịt cũng không biết, sức mạnh, sức mạnh!
Đứng trước mặt cường giả chân chính, sức mạnh Tiên Thiên tông sư chỉ như một con kiến!
Im lặng
Tương đối im lặng.
Sức mạnh cường đại của Hủy khiến cho Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu quá mức chấn động, thế nên hai người cũng không biết nên nói cái gì bây giờ, nên làm cái gì.
Cùng lúc đó, bên ngoài Tuyết quốc.
Phân tán khắp đại lục, mấy vị trung niên, lão nhân ngồi nhắm mắt, đồng thời mở mắt, nhìn về nơi trong nháy mắt mang tất cả ánh sáng của sức mạnh tà ác, gần đây bọn họ luôn bình tĩnh không hề có gợn sóng, bây giờ lộ cú sốc dưới các vẻ mặt khác nhau!
Mà giờ khắc này, phía trong Thương Khung bảo tháp.
Tiểu Khung khoanh chân ngồi dưới đất, bất đắc dĩ vuốt cái trán: “Hủy, ngươi có biết sức mạnh của ngươi khiến bọn họ sợ hãi hay không?"
Bọn họ đối với thứ gây ra sự sợ hãi đối với mình, hơn nữa là sức mạnh tà ác, làm sao có thể không đi điều tra cùng đuổi giết? Đến lúc đó tra được trên người Dạ Nhiễm, không thể cứu vãn được nữa!
Trong đầu Tiểu Khung rỗng tuếch, xuất hiện một đạo bóng người thon dài còn có chút hư tán, thấy không rõ dung nhan, lại có thể cảm giác được quanh thân một vẻ cuồng vọng cùng khí tức tà ác, “Ha ha ha, không đi ra ngoài một vòng, không biết còn bao nhiêu người có thể nhận ra bản tôn….!"
Khóe miệng Tiểu Khung thoáng co giật một phát, con người này chắc là không nhớ rõ nguyên thần của mình tại sao tụ tán nữa rồi.
Phảng phất cảm thấy suy nghĩ của Tiểu Khung, khí tức của Hủy bỗng dưng âm u xuống dưới, “Phá hủy linh hồn là sự trả thủ để giết thể xác, bản tôn tuyệt sẽ không từ bỏ ý định đó!"
“Ngươi có biếtnhư vậy sẽ mang đến nguy hiểm cho Dạ Nhiễm hay không?" Ánh mắt Tiểu Khung cũng lạnh xuống, hắn cho rằng Hủy là bằng hữu, có thể trợ giúp Hủy ngưng tụ hình thể, nhưng là hắn quyết không cho phép bất luận kẻ nào làm tổn thương Dạ Nhiễm!
“Ha ha, bản tôn ở đây, ai dám tổn thương nha đầu này?" Hủy cuồng ngạo phá lên cười ha ha, hắn là tuyệt đối sẽ không làm tổn thương Dạ Nhiễm, không có gì ngoài Mặc Hoàng, nhất là bản thân Dạ Nhiễm, đã khiến cho Hủy yêu chính chi ý của nàng.
“Tốt nhất là như thế, Hủy, thân hình này của ngươi đều nhờ sự trợ giúp của Thương Khung bảo tháp, nếu là ngươi làm ra bất cứ việc gì thương tổn Dạ Nhiễm, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!" Thanh âm của Tiểu Khung vô cùng lạnh, Hủy sở hữu tất cả khí tà ác trong thiên hạ, một người như vậy, mấy lời này vẫn phải nhắc nhở trước.
Khí tức Hủy trong nháy mắt rét lạnh, nhưng chỉ là phá lên cười ha ha: “Qủa thật bản tôn chưa từng có gì đáng nói, nhưng là đối với nha đầu kia, bản tôn nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương nàng!"
“Hi vọng ngươi nói được làm được." Tiểu Khung nhìn thoáng qua Hủy, rồi nhắm đôi mắt yêu dị lại.
Hủy đứng tại chỗ nhún vai cười khổ, nữ nhân kia, coi như là cho hắn một ngàn cái lá gan hắn cũng không dám làm ra tí tẹo việc nào.
Hơn nữa, Hủy, hắn hơn mấy vạn năm qua, có thể là lần đầu tiên yêu một người như vậy, hắn cũng muốn nhìn xem thiếu nữ nhỏ yếu như con kiến như vậy, có thể đi đến một bước kia hay không.
Tuyết Vu thành.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu đồng thời đứng lên, đi tói chỗ các học viên.
Đối với sức mạnh Hủy mới bày ra, một chữ cũng không đề cập tới.
“Xem ra tất cả quái vật đã bị sức mạnh đó tiêu diệt hết." Liễu Phi Tiếu nhìn không còn một bóng quái vật trên mặt đất, bất đắc dĩ nhún nhún vai nói ra.
Dạ Nhiễm cũng có chút bất đắc dĩ nhìn một cảnh trên mặt đất, biết rõ sức mạnh cường đại vừa rồi của Hủy, nhưng lại thật không ngờ, Hủy vừa xuất hiện trực tiếp hủy diệt toàn bộ quái vật Tuyết Vu thành và bầy thây ma.
Hai người đi đến chỗ học viên tụ tập, chứng kiến mọi người kinh ngạc há hốc mồm.
“Trung đoàn trưởng và đội phó đã trở lại rồi!" Không biết là ai run rẩy nói ra mấy chữ, lập tức tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn hướng về phía Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu.
Lập tức, không biết có bao nhiêu người hốc mắt ẩm ướt.
Vừa rồi bọn họ cảm giác được rõ ràng cỗ sức mạnh kia như vực sâu tử vong, tà ác xâm nhập, hủy diệt tàn nhẫn.
“Thành trì xem như bị chúng ta dẹp xong, hôm nay ở Tuyết Vu thành nghỉ ngơi và hồi phục một chút đi." Dạ Nhiễm khoát tay áo nói với mọi người, một chữ cũng không nói tới sức mạnh của Hủy .
Các học viên tuy bị sức mạnh của Hủy hù dọa, nhưng bọn họ cũng không ngu ngốc, đối với loại sức mạnh cường đại dường như không thể địch nổi này, bọn họ quyết định quên hết việc vừa rồi, có lẽ biết càng nhiều thì chết càng nhanh.
Mấy người Tập Diệt Nguyệt nhìn Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu trên không trung sắc mặt có chút tái nhợt, nghĩ tới điều gì đó, nhưng chỉ im lặng mà chống đỡ, có việc bọn họ không hay biết thì tốt hơn.
Cả ngày, đều không có người nói chuyện.
Toàn bộ mọi người ngồi khoanh chân, dùng tu luyện để cho mình bình tĩnh lại.
Đêm, dần dần tới.
Đúng lúc này, bỗng nhiên hơn mười đạo bạch sắc quang sương mù xuất hiện, Dạ Nhiễm thoáng chốc mở mắt, đúng là có hơn mười học viên đột phá!
Trong mười học viên này, có ngũ giai võ giả, có lục giai võ giả.
Mọi người đang tu luyện, lập tức dừng lại, tự giác hộ pháp mười học viên này.
Hai giờ sau.
Cả mười bảy học viên, sức mạnh chính thức đã tiến đến tầng thứ nhất!
“Ha ha ha, đột phá!"
“Trung đoàn trưởng, ta đột phá!"
“Thật tốt quá, thật sự đột phá!"
…
Thanh âm mười bảy thiếu niên thiếu nữ kích động, bởi vì đột phá được mà đem sức mạnh của Hủy lúc sáng xua tán đi không ít.
Những người chưa đột phá được đều hâm mộ nhìn bọn họ, đã được nghịch thiên đan lại còn đột phá nữa nên bọn họ rất cao hứng.
Dạ Nhiễm dường như cả ngày âm trầm, cũng lộ ra dáng tươi cười, xem ra sức mạnh của Hủy đối với những thiếu niên, thiếu nữ này rất áp lực áp bách, tựa như khi nàng bị chủ nhân cái kia huyết chưởng chủ áp bách trước khi tiến đến giai Tiên Thiên.
Liễu Phi Tiếu đồng thời dùng Thần Niệm quét một lượt qua các học viên khác, lập tức phát hiện không còn học viên nào đột phá nữa, đúng là tất cả học viên sức mạnh đã đạt đến đỉnh, đối với việc thăng cấp, cũng gần kề chỉ kém một cái chỗ đột phá.
Tự nhiên Dạ Nhiễm cũng phát hiện ra, âm thầm gật đầu cười, xem ra ngày mai nếu lại chém giết một thành trì quái vật, những học viên này sợ là cũng đến thời điểm đột phá rồi.
Đúng vào lúc này ——
Bốn người Khúc Thừa Trạch, Tập Diệt Nguyệt, Tư Mạt Tiêu và La Lỵ, quanh thân cũng nổi lên sương mù ánh sáng màu trắng, đúng là báo hiệu đột phá!
Trong cơ thể bốn người Khúc Thừa Trạch vốn là chưa tiêu hóa hết Tuyết Thần đan, mặt khác bình thường Dạ Nhiễm cho bọn họ thêm các loại đan dược cường hãn, đồng thời lại dưới áp bức sức mạnh của Hủy, đột phá đỉnh bát giai võ giả, cất bước mà đi về phía cửu giai võ giả !
Ánh mắt Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu đồng thời lóe lên sợ hãi lẫn vui mừng!
Học viên khác trong lòng của bọn họ, tự nhiên là không bằng bốn người Tư Mạt Tiêu, lúc này nhìnbốn người sắp đột phá cửu giai, tự nhiên trong lòng là cực kỳ cao hứng.
Dạ Nhiễm và Liễu Phi Tiếu khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thủ hộ bốn người Khúc Thừa Trạch, liếc nhau, hai người thấy được trong mắt đối phương là sự chờ mong cùng hưng phấn!
Bọn họ, chờ giây phút Vô Địch thần đội đều chính thức bước vào Tiên Thiên tông sư đã lâu!
Tác giả :
Mặc Tà Trần