Tà Y Độc Phi

Chương 108: Yến hội Dạ gia

Ba thể loại không chữa trị.

Ba câu nói vừa dứt, trong nháy mắt mọi người ở đây đều hiện lên vẻ phức tạp, rồi lại cảm thấy rất bình thường, làm gì có ai mà chữa bệnh cho kẻ địch? Không cho ngươi thêm một kích mất mạng luôn là may lắm rồi.

Nhất thời tại đây, có người âm thầm quyết định không đối địch cùng Dạ Nhiễm, nhưng cũng không thiếu người ánh mắt mang theo ý lạnh.

Bắc Minh Phượng gia.

Trong ghế lô, một vị trung niên của Phượng gia tộc giương ánh mắt lạnh lẽo nhìn thiếu nữ bên cạnh hỏi: “Chính là nàng ta?"

Đại tiểu thư Phượng gia gật đầu, ánh mắt nhìn Dạ Nhiễm có chút phức tạp “Vâng."

Lúc trước, Dạ Nhiễm giết chết một vị Tiên Thiên tông sư của Phượng gia, việc này Phượng gia có lẽ vẫn còn ghi nhớ, chỉ là thận phận của Dạ Nhiễm ngày càng đặc thù, bối cảnh càng lúc càng cường hãn, dường như muốn động đến nàng cũng không có khả năng.

Phượng gia quả thực ở toàn bộ Thương Minh đại lục cũng không tệ nhưng nếu hôm nay bọn họ đối đầu với Dạ Nhiễm thì quả thật không thể địch lại!

Đại lục có mười ba đại thế lực nhưng quan hệ tốt với nàng lại chiếm một bộ phận lớn rồi.

“Về sau chuyện này đừng vội nhắc lại." Một vị nữ tử ngồi cạnh người trung niên nhíu mày thản nhiên nói.

Thấy nữ tử lên tiếng, những người khác cũng không nói thêm gì nữa.

Nếu như Dạ Nhiễm chỉ đơn thuần là một thiếu nữ có bối cảnh bình thường, thậm chí coi như là Thiếu chủ Dạ gia cũng được, vậy Bắc Minh Phượng gia muốn mạng của nàng cũng chỉ tốn nhiều thêm một chút tâm tư mà thôi.

Nhưng hôm nay…

Quyền thế này. ——

Bất luận trong ghế lô mọi người nghĩ như thế nào, đám người bên trên đều hồi thần lại, tâm tư lưu chuyển, Dạ Nhiễm nhìn phía dưới tùy ý cười cười: “Các vị còn có chuyện gì không?"

“Linh Dược sư các hạ tương lai sắp sửa sẽ phát triển ở mặt nào? Võ đạo? Đan dược? Hay là y thuật ?" Trong đám người lần nữa vang lên câu hỏi

Dạ Nhiễm nhíu mày, tâm tư không hiểu sao liền nghĩ đến kiếp trước, thò tay vén sợi tóc trên mặt, nhướng mày nói: “Đương nhiên là võ đạo đỉnh phong."

Kiếp trước, Tiên Thiên tông sư chính là đỉnh phong, hôm nay đi tới nơi đại lục lấy võ vi tôn này, đã có được điều kiện tu luyện, tương lai nàng đương nhiên muốn theo đuổi con đường võ đạo đỉnh phong, kiếp trước không hoàn thành thì kiếp này nàng đều chắc chắn hoàn thành từng cái!

“Linh Dược sư các hạ thật sự có quan hệ cùng Minh vực Cẩn Vương sao?" Lại một lời nói vang lên.

Vấn đề vừa hỏi lên, khóe miệng mấy người Liễu Phi Tiếu và Dạ Nhiễm cũng co lại, hỏi không sợ chết sao!

Mà trong lô ghế, Quân Mặc Trạch và Lưu Vũ Phi nhìn sắc mặt bỗng nhiên lạnh như băng của lão đại, con ngươi liền mở to, vì mọi người dưới đài mặc niệm một tiếng, ngươi hỏi việc gì không hỏi lại hỏi loại vấn đề này.

Dạ Nhiễm nghe vậy thoáng hé mắt, khóe môi tươi cười tùy ý, vừa định vào trong, bỗng nhiên eo của nàng lòi ra một vòng tay đem nàng ôm vào lòng, chóp mũi xuất hiện mùi hương quen thuộc.

Đôi mắt đen nhánh của Quân Mặc Hoàng quét qua dưới đài, lập tức toàn bộ tràng diện yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người rụt rụt cổ, nắm thật chặt quần áo, quá lạnh.

“Các người hỏi nữ nhân của ta thật không ít nhỉ?" Quân Mặc Hoàng đôi mắt màu đen bên trong cất dấu vài phần lạnh như băng giống như cười mà không phải cười.

Cái gì gọi là có quan hệ cùng Minh vực Cẩn Vương ư? Có phải thật sự có quan hệ không?

Không người nào dám nói tiếp, cũng không có ai còn dám hỏi, thậm chí đầu cũng không dám ngẩng lên. Ba chữ Quân Mặc Hoàng kia tại Thương Minh đại lục đại biểu cho cái gì tất cả mọi người biết rõ.

Đã từng có mấy người ngu ngốc tự cho là gia thế thuộc loại trâu bò, thực lực thiên phú của mình cũng thuộc loại trâu bò nên đi khiêu khích Quân Mặc Hoàng, kết quả ngày hôm sau, vị thuộc loại trâu bò này chỉ còn một cái đầu máu chảy đầm đìa lăn lốc trước của gia tộc mình.

Quân Mặc Hoàng lãnh khốc thiết huyết tàn nhẫn, cả Thương Minh đại lục ai nghe cũng đều biến sắc.

“Đã không có vấn đề, đổi xong hết đan dược liền giải tán." Quân Mặc Hoàng lạnh lùng ném những lời này, quay người nhìn về phía mấy người Dạ Huyền Diệp trong rạp nói, “Con mang theo Dạ Nhiễm đi trước."

Mắt Vũ Nhược Phiêu đã bốc lên tinh quang, con rể nhà mình thật sự càng xem càng thích, một ánh mắt mấy câu liền giải quyết hết thảy, quả nhiên không hổ là nam nhân mà con gái bảo bối của nàng vừa ý!

Mặt Dạ Huyền Diệp tối sầm, lại không nói thêm gì, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Quân Mặc Trạch và Lưu Vũ Phi gật gật đầu, lão đại mà nói chính là thánh chỉ.

Sau đó, trước mắt bao người, Quân Mặc Hoàng ôm ngang eo bảo bối nhà mình, vận khởi khinh công liền biến mất.

Hội trưởng công hội đan dược và vài tên trưởng lão đứng trên đài đấu giá, nhịn không được hiện ra vẻ trâu bò, hôm nay nhân vật chính quả nhiên không phải bọn họ đúng không, đúng không!

Hai người Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm chỉ vừa đi ra phòng đấu giá, bỗng nhiên Dạ Nhiễm thò tay giữ chặt Mặc Hoàng, nhìn một chỗ trong không khí, ánh mắt lạnh lẽo: “Đã đến rồi, sao không hiện thân?"

Quân Mặc Hoàng khiêu mi, hắn lại không phát hiện có người.

“Ha ha ha, nhóc con quả nhiên giống như Lỵ nhi nói, thực lực thích khách cường hãn vô cùng." Thanh âm nam tử cởi mở theo bầu trời truyền đến, sau đó một bóng người thon dài xuất hiện trước mặt Dạ Nhiễm và Mặc Hoàng.

Lông mày Quân Mặc Hoàng nhàn nhạt nhảy lên, nhìn về phía người tới: “La gia chủ?"

“Phụ thân La Lỵ?" Dạ Nhiễm rời khỏi vòng ôm của Mặc Hoàng, nghe được lời nói của Mặc Hoàng liền suy đoán được thân phận của người đến.

Trong các thế lực ở đại lục này, chỉ có gia chủ La gia tộc là không phải cùng thế hệ với gia gia nàng.

“Đúng, ha ha, thật sự là anh hùng xuất thiếu niên, ta là thích khách thế gia gia chủ, cũng đã già rồi." La gia chủ cười nhìn Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm, trên gương mặt anh tuấn tràn đầy vẻ thoải mái, người như vậy nếu không nghe nói đến, nhất định không thể tưởng được đây lại là một thích khách.

“Phụ thân! Chẳng phải con nói tất cả rồi sẽ giới thiệu cho cha mà, sao cha…" Giọng nói La Lỵ có chút tức giận truyền đến từ phía sau, sau khi thấy Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng liền thoáng chốc thu lại lời nói, thiếu nữ La Lỵ nhìn sư phụ nhà mình, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, không được tự nhiên kéo kéo cha mình qua, nói: “Sư phụ, đây là cha con, vừa rồi phụ thân chỉ muốn thử xem thực lực thích khách của sư phụ, thật không có ác ý đâu."

Vừa nói cũng không quên dùng ánh mắt trừng cha mình, mặc dù biết phụ thân làm như vậy vì tốt cho nàng, nhưng nàng có thể an bài thời gian cho họ gặp nhau, thăm dò như vậy thật không lễ phép rồi.

“Không sao, bá phụ cũng chỉ là vì ái nữ mà sốt ruột." Dạ Nhiễm cười khoát tay áo, nếu là phụ thân của La Lỵ, chuyện thăm dò này hiển nhiên là điều bình thường.

“Ha ha, nhóc con, lúc nào có rảnh, cùng bá phụ ta so một lần?" La gia chủ sủng ái vỗ vỗ đầu con gái mình, đảo mắt nhìn về phía Dạ Nhiễm, người thiếu nữ này liếc một cái có thể nhìn ra y ẩn nấp, hơn nữa La Lỵ cho tới nay đều tán thưởng Dạ Nhiễm, La gia chủ cũng không khỏi có suy nghĩ nên đến thử một lần.

Không quan hệ gì đến thực lực võ giả, chỉ là muốn tỷ thí kỹ năng thích khách của nàng.

“Không có vấn đề, đến lúc đó kính xin bá phụ hạ thủ lưu tình." Dạ Nhiễm nghiêng đầu, cười tủm tỉm đáp ứng.

“Hai cha con chúng ta sẽ không quấy rầy hai vị nữa, ha ha." La gia chủ thần sắc hơi trêu tức nhìn thoáng qua sắc mặt có chút biến thành màu đen của Quân Mặc Hoàng cười, câu nói vừa dứt liền ôm con gái La Lỵ đi ra.

Quân Mặc Hoàng khiêu mày, rất hài lòng đối với La gia chủ thức thời.

“Đi." Mặc Hoàng nắm bàn tay nhỏ bé của Dạ Nhiễm, bước chậm đi trên đường phố trống vắng người.

“Đi đâu?" Dạ Nhiễm ngẩng đầu nhìn Mặc Hoàng, đột nhiên mang nàng từ phòng đấu giá đi ra đây, mang nàng đi đâu vậy?

“Ngủ." Đôi mắt đen của Quân Mặc Hoàng có chút giơ lên, cây ngay không sợ chết đứng hai lần nói ra lại để cho Dạ Nhiễm đen mặt.

Ngủ, ngủ…

Oán niệm sau lưng Dạ Nhiễm đen kịt khói đen, bây giờ toàn bộ đại lục đều trở nên điên cuồng tại phòng đấu giá, Quân Mặc Hoàng lôi nàng đi ra lại là vì ngủ?

Quân Mặc Hoàng vui vẻ nhìn Dạ Nhiễm đang ai oán, hắn cũng không thể nói thật ra do hắn nhìn những ánh mắt như sói của đám người kia làm hắn thật không thoải mái mà!

Trở lại trong phòng khách điếm, Quân Mặc Hoàng không nói hai lời, trực tiếp ôm lấy Dạ Nhiễm đi đến giường, thân thể Dạ Nhiễm mềm nhũn trong ngực hắn, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ, chính là như vậy, buộc Dạ Nhiễm lại trong lồng ngực mình, nhất định không để cho những …..giống đực bên ngoài kia thấy nàng.

Khóe miệng Dạ Nhiễm khẽ giật giật vài cái, lúc chạm đến lông mày đen như mực đang cau lại của Quân Mực Hoàng, ngón tay nhịn không được vuốt lên lông mày kia, Mực Hoàng của nàng không thích hợp khi cau mày.

Khóe miệng Quân Mặc Hoàng khẽ cong, tay cầm lấy tay Dạ Nhiễm nắm thật chặt nhưng lại không nói gì cũng không có mở mắt ra.

Nhìn vẻ mặt Quân Mặc Hoàng dần dần ngủ say, Dạ Nhiễm cũng bị chu công chọn trúng, lười biếng ngáp một cái, nhắm mắt lại trong ngực Quân Mặc Hoàng hơi mỉm cười ngủ thiếp đi.

Mà ở hội đấu giá bên kia, sau khi Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng rời khỏi, cuối cùng cũng bùng nổ cao trào, đổi một trăm viên đan dược xong, những người tham gia đấu giá hội mới dần dần rời đi.

Đến lúc đêm khuya, Quân Mặc Trạch và Lưu Vũ Phi mới trở lại khách điếm, Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược trở về Dạ gia.

Sau khi hai người trở về, đầu tiên là hỏi thăm tiểu nhị Dạ Nhiễm và Mặc Hoàng đã trở lại hay chưa, lại nghe được hai người đã trở lại từ vài giờ trước, Lưu Vũ Phi nhịn không được muốn mắng luôn cả đội trưởng nhà mình, rõ ràng đối với Dạ Nhiễm dịu dàng như vậy, sao lại không hiểu được lãng mạn.

Sáng sớm hôm sau, Dạ Nhiễm mở mắt ra nằm trong ngực Quân Mặc Hoàng, chỉ vừa tỉnh ngủ đã phải nhận một cái hôn chào buổi sáng thật sâu của Mặc Hoàng đại nhân.

Rửa mặt xong, đến ghế lô trên lầu hai ăn điểm tâm.

Thường ngày, tất cả ghế lô đều chật kín người, nhưng buổi sáng hôm nay chỉ có Dạ Nhiễm và Mặc Hoàng, hơn nữa bốn người Quân Mặc Trạch và Lưu Vũ Phi bỗng nhiên thiếu một, thật đúng là có chút không quen.

“Việc xây dựng Dạ thị gia tộc hôm nay sẽ xong." Quân Mặc Trạch vừa lấy điểm tâm ăn, vừa ngẩng đầu nhìn tẩu tử nhà mình.

“Ừm, chỉ còn lại Linh Phong và Thanh Việt phụ trách trận pháp và phòng ngự." Dạ Nhiễm gật gật đầu, không thể không tán thưởng một câu thế lực này thật cường đại, trong thời gian ba ngày dựng lên một tòa nhà hơn một ngàn mét vuông nội viện, như nghĩ đến điều gì, Dạ Nhiễm nháy mắt mấy cái: “Đại khái đợi yến hội đêm nay xong là có thể chuyển vào."

Tuy rằng ở khách điếm này cũng không tệ nhưng nếu gia tộc đã có lời mời, Dạ Nhiễm vẫn tương đối nghiêng về ở trong nhà hơn, huống chi bản vẽ Dạ thị gia tộc là do nàng phụ trách.

“A? Tẩu tử cũng trở về Dạ gia ở?" Quân Mặc Trạch mở to hai mắt, không phải chứ, nếu tẩu tử ở Dạ gia, vậy bọn họ ở đâu?

“Ở bên trong nội viện Dạ thị ta có đặc biệt thiết kế ra ba tiểu viện, một là Mặc Nhiễm Các, một là Vô Địch Các, cái còn lại là Thánh Huy Các." Dạ Nhiễm cười tủm tỉm nhìn Quân Mặc Trạch và Lưu Vũ Phi, tên của ba tiểu viện này đã nói rõ rồi, nên có thể hiểu được công dụng của nó ?

Mặc Nhiễm Các, Quân Mặc Hoàng cười cười nhìn Dạ Nhiễm, cái tên này, hắn thích.

Dạ Nhiễm đắc ý nhìn Quân Mặc Hoàng, đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là do ai đặt tên.

“Ôi ôi, lại còn có cả tiểu viện cho tiểu đội Thánh Huy chúng ta? Tẩu tử, người thật sự là người tốt." Quân Mặc Trạch có chút không dám tin, dù sao đó cũng là gia tộc Dạ thị bổn gia, làm sao có thể dung túng Dạ Nhiễm như vậy?

“Hơn nữa ba tiểu viện cũng không ở cùng một chỗ với gia tộc Dạ Thị bổn gia, xem như là một viện nhỏ của mình." Dạ Nhiễm nở nụ cười, đã muốn dựng lên, tự nhiên sẽ dựng lên được nhà của mình.

“Ha ha, đã có, nếu không về sau khi chúng ta rời khỏi sẽ xây dựng cái phòng ở đó lại thật tốt, không cần lúc nào cũng ở khách điếm." Lưu Vũ Phi mặt mày hớn hở mở miệng nói, thân là thành viên của Học Viện Quân Sự, bọn họ quanh năm đều ở bên ngoài làm nhiệm vụ, mỗi lần không phải màn trời chiếu đất thì cũng là ngủ lại trong khách điếm.

Nếu như về sau khi đi đến nơi nào liền theo như lời Dạ Nhiễm nói lập một cái viện nhỏ riêng biệt, có ba tiểu viện, cảm giác này cũng không tệ nha.

“Tốt!" Người đầu tiên nói chuyện ngoài ý muốn lại chính là Quân Mặc Hoàng, đối với đề nghị này của Lưu Vũ Phi, Quân Mặc Hoàng cảm thấy cũng không tệ.

Phải biết rằng đội ngũ Học Viện Quân Sự, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai hoặc là khi tốt nghiệp rời khỏi học viện sẽ phải tan rã. Nhưng lại có đội ngũ vĩnh viễn không tan rã, năm người cùng nhau ở chung một chỗ làm nhiệm vụ, cùng nhau tiến giai, tất cả đều theo đuổi cảnh giới cao nhất.

Quân Mặc hoàng và năm người Thánh Huy thần đội cũng là như thế.

Cũng như vậy, Quân Mặc Hoàng cũng tin tưởng, Tiểu đội của Dạ Nhiễm trong tương lai cũng sẽ không bao giờ gặp phải loại chuyện giải tán này.

“Đồng ý." Dạ Nhiễm cười tủm tỉm gật đầu đáp ứng, cảm giác chỗ nào cũng có nhà, thật là không tệ.

Trong khoảng thời gian sống cùng với nhau này, bởi vì mối quan hệ giữa Quân Mặc Hoàng và Dạ Nhiễm, còn có tỷ đệ Liễu Ngọc Kiều và Liễu Phi Tiếu, nên mối quan hệ giữa Thánh Huy thần đội và Vô Địch thần đội ngày càng thân thiết.

“Cứ quyết định như vậy đi!" Cuối cùng Quân Mặc Trạch vỗ bàn một cái nói.

Cũng chỉ vì bốn người này ở một buổi sáng nào đó bị động kinh, kết quả khiến cho tương lai hai tiểu chi đội khi đi đến mỗi một tòa thành mỗi một rừng rậm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lại bắt đầu xây dựng lên nhà của bọn họ, cũng trong tương lai hai chi đội nào đó mới phát hiện, dường như nhà của bọn họ hơi nhiều rồi.

Ăn xong bữa sáng, bốn người cùng nhau đi tới gia tộc Dạ Thị.

Đứng ở ngoài cửa lớn gia tộc Dạ thị mới được xây dựng, Dạ Nhiễm vừa lòng gật đầu, hoa lệ mà trang nghiêm.

Ánh mắt Bắc Thân Linh nhìn về Dạ Nhiễm, trong mắt vàng là vẻ tươi cười: “Đối với hệ thống phòng ngự, muội tự mình đến xem đi."

“Được." Dạ Nhiễm nắm tay Quân Mặc Hoàng, đi theo sau lưng Bắc Thần Linh.

Lưu Vũ Phi và Quân Mặc Trạch lại kề vai sát cánh theo lời Dạ Nhiễm đi xem một tòa viện nhỏ nhưng độc lập kia.

Sau khi Dạ Nhiễm tự mình xem xét một loạt hệ thống phòng ngự và trận pháp, mới gật đầu ý bảo hai học viện có thể bắt đầu khởi công.

Dạ Nhiễm cũng ở một bên giúp đỡ, Quân Mặc Hoàng nhìn Dạ Nhiễm, không khỏi có chút cảm thán, trên đời này còn có cái gì mà bảo bối nhà mình không biết đây?

Dạ Nhiễm trong lúc lơ đãng thấy được sắc mặt Quân Mặc Hoàng, vỗ vỗ tro bụi dính trên tay, đi đến bên người Quân Mặc Hoàng nhíu mày nói: “Ta không biết nấu cơm."

Dạ Nhiễm đối với nhà bếp, tuyệt đối là nơi có bắn đại bác cũng không tới.

Cho dù có chút không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không nói, Dạ Nhiễm nàng đời trước tuyệt đối có cừu hận với nhà bếp.

Cho nên nếu Quân Mặc Hoàng muốn ăn đồ ăn do Dạ Nhiễm làm, sợ sẽ gặp khó khăn rất lớn.

“Ha ha ha, đội trưởng, chẳng lẽ tỷ còn muốn làm cơm hay sao?" Tập Diệt Nguyệt thật vất vả chuồn ra ngoài từ trong Tập gia, vừa đến Dạ gia nghe được bốn chữ đội trưởng nhà mình nói, nhịn không được cười ra thành tiếng.

Dạ Nhiễm trợn trắng mắt liếc Tập Duyệt Nguyệt một cái, chợt lộ ra nụ cười tà ác: “Nữ đầu bếp Diệt Nguyệt, mấy ngày hôm nay không có ăn cơm muội làm, bổn cô nương thèm ăn đến hoảng rồi. Sợ bị chế nhạo một chút cũng vẫn muốn tưởng niệm Diệt Nguyệt làm đồ ăn ấy nhỉ?"

Khóe miệng Tập Diệt Nguyệt co quắp, nắm chặt nắm đấm hít sâu, không ngừng nói với mình người đứng trước mặt nàng chính là đội trưởng, đội trưởng nhà nàng vẫn là huấn luyện viên bên người nàng, đúng, phải kiềm chế, phải kiềm chế.

Tập Diệt Nguyệt quả thật đã muốn lật bàn! Rõ ràng trong đội ngũ nhà mình cũng có mấy người đều không bình thường có một chút việc nhà cũng không làm được? Rõ ràng là Tập Diệt Nguyệt nàng tuyệt đối bình thường nhất rồi, chuyện bình thường gì đó nàng đều biết.

“Diệt Nguyệt cô nương đừng tức giận, ha ha, đội trưởng nhường thiếu gia Thừa Trạch cho muội, cho thêm tiền tiêu vặt." Dạ Nhiễm đi lên phía trước, vỗ vỗ đầu Tập Diệt Nguyệt, thuận tiện xoa xoa tóc Tập Diệt Nguyệt cô nương, nhẹ giọng nói.

Tập Diệt Nguyệt liền quẫn bách, nhìn vẻ mặt đội trưởng nhà mình giống như đang dụ dỗ tiểu hài tử, thời điểm đang muốn phản kháng lại nghe đến câu thêm tiền tiêu vặt, ánh mắt liền lóe sáng: “Đội trưởng, không cần nhiều, người bảo Khúc mập mạp đem tất cả thẻ vàng đưa cho ta được không?"

Khóe mắt Dạ Nhiễm âm thầm run rẩy, cảm thấy tất cả đội viên nhà mình đều đang suy nghĩ đoạt lấy mấy trăm tấm thẻ vàng bị Khúc mập mạp chiếm giữ.

“Chỉ cần muội có thể lấy từ trong tay Khúc mập mạp ra, ta nhất định sẽ không ngại." Dạ Nhiễm nhìn Tập Diệt Nguyệt ý tứ hàm xúc nói.

Mắt Tập Diệt Nguyệt trợn trắng, đến đội trưởng cũng không chắc chắn lấy được tiền trong tay Khúc mập mạp ra, còn trông cậy vào Tập Diệt Nguyệt nàng có thể moi của cái tên mập mạp yêu tiền như mạng ra sao?

“Linh Phong, Thanh Việt, muội tới viện phía sau nhìn xem." Dạ Nhiễm xoay người vẫy vẫy tay với Bắc Thần Linh và Thanh Việt Nam, một tay nắm tay Quân Mặc Hoàng, một tay nắm tay Diệt Nguyệt cô nương, hướng tới viện phía sau đi tới.

Không ngoài dự đoán, Diệt Nguyệt cô nương khi nhìn thấy tên đình viện là Vô Địch Các, mắt đều nhìn thẳng, hưng phấn trực tiếp bổ nhào vào bên trong lựa một gian phòng mà bản thân mình thích.

Bên trong Vô Địch Các và Thánh Huy Các giống với biệt thự trong Học Viện Quân Sự đều là ba tầng lầu, bên trong cũng bố trí cơ bản cũng tương tự như nhau, năm gian phòng ngủ, năm gian phòng tu luyện.

Mặc Nhiễm Các lúc này còn chưa xây dựng xong, Dạ Nhiễm và Quân Mặc Hoàng chỉ ở bên ngoài nhìn một chút, đứng bên cạnh Quân Mặc Hoàng nhìn thấy lỗ tai dạ nhiễm hơi phiếm hồng, trong ánh mắt hiện lên ý cười, nha đầu kia vẫn còn vì chuyện thành lập lên Mặc Nhiễm Các mà thẹn thùng?

Sau khi toàn bộ gia tộc Dạ thị xây dựng xong thì đã qua một canh giờ, màn đêm lại lặng lẽ buông xuống.

Á Lâm Thành, sau khi giới thiệu về đan dược Nghịch Thiên tối hôm qua thì kế tiếp hôm nay lại nghênh đón yến hội lớn nhất lần đầu tiên có.

Gia tộc Dạ thị, Dạ Gia bổ nhiệm gia chủ mới, Dạ Huyền Diệp ở nơi tổ chức yến hội.

Dạ Nhiễm với tư cách là người thừa kế gia tộc Dạ thị, không thể không để Quân Mặc Hoàng ngồi lại một mình, đi theo phụ thân cùng mẫu thân của mình một đường khách sáo.

“Liễu thị gia tộc, Liễu gia chủ đến!"

Theo một tiếng thông báo, Dạ Nhiễm và Dạ Huyền Diệp đồng thời cùng nhìn hướng ra ngoài cửa, còn chưa thấy người, đã nghe được giọng nói lão giả hùng hậu: “Ha ha ha, cháu trai Huyền Diệp, mấy năm không thấy lại khiến cho lão phu mặc cảm nha."

Trên mặt Dạ Huyền Diệp hiện lên vui vẻ, hiển nhiên lại không phải bộ dáng tươi cười xa cách, ngược lại mang theo chút ôn hòa ấm áp, Dạ Nhiễm không khỏi kinh ngạc, xem ra Liễu gia chủ và phụ thân mình quan hệ hẳn là rất tốt.

Vũ Nhược Phiêu cũng nở nụ cười, mười lăm năm trước sau khi chuyện kia xảy ra, người khác hoặc bỏ đá xuống giếng, hoặc chẳng quan tâm nhưng lúc ấy vị Liễu gia chủ này là người duy nhất trợ giúp Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu, cho nên đối với Liễu gia chủ, trong đáy lòng Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu đều mang theo một phần cảm kích.

“Liễu bá phụ lại nói đùa rồi, phải là chất nhi xin lỗi bá phụ mới phải, nhiều năm như vậy cũng không qua vấn an bá phụ." Dạ Huyền Diệp tiến lên phía trước nhìn tóc mai hai bên Liễu gia chủ đã bạc, hốc mắt có chút ướt át, chính là vị lão giả này lúc trước đưa tay trợ giúp bọn họ, để cho y và Nhược Phiêu vượt qua thời kỳ khó khăn nhất của cuộc đời

“Khỏe là tốt rồi, là tốt rồi." Liễu gia chủ nhìn hốc mắt ửng đỏ của Dạ Huyền Diệp, cảm thấy chua xót, vỗ vỗ bả vai Dạ Huyền Diệp chỉ nói một câu này, đứa nhỏ này ông đã rõ, là đứa nhỏ có nghị lực cao, cứng cỏi nhưng năm đó lại…

Tóm lại, bây giờ không có việc gì, chính là chuyện tốt.

“Đây là Dạ Nhiễm sao? Quả thật là hổ phụ không sinh khuyển tử." Liễu gia chủ đảo mắt nhìn Dạ Nhiễm, ha ha cười nói, cháu gái lớn nhà mình vì đứa nhỏ này mà phấn chấn tỉnh lại, tôn tử mà mình yêu nhất cũng coi trọng, có vẻ như cũng đã trở thành cánh tay của đứa nhỏ này.

“Liễu gia gia khen nhầm rồi." Dạ Nhiễm nhàn nhạt nở nụ cười nói xong, nhìn sau lưng Liễu gia chủ trừng mắt nhìn Liễu Phi Tiếu và Liễu Ngọc Kiều.

“Gia gia, đây là đội trưởng của con." Liễu Phi Tiếu đi lên phía trước nhìn gia gia mình, sắc mặt hơi trịnh trọng.

Đây là đội trưởng của hắn, tương lai cũng sẽ mãi mãi là đội trưởng của hắn.

Liễu gia chủ gật gật đầu, cũng không nói thêm gì, ngay từ đầu đối với tôn nhi xuất sắc nhà mình đi theo một cô nương, Liễu gia chủ thật là khó chịu, trong mắt ông vẫn xem đứa bé Phi Tiếu này bất luận là thiên phú, thực lực hay năng lực lãnh đạo, mọi mặt đều không thua kém bất kỳ kẻ nào, đối với Liễu Phi Tiếu là thật lòng thấy bất bình và tổn thương cho hắn.

Nhưng về sau, Liễu gia chủ lần lượt nghe nói về chiến công của Dạ Nhiễm, lại hôm qua và hôm nay nhìn thấy Dạ Nhiễm, không thể không cảm thán một câu, tôn nhi nhà mình tốt thật, nhưng so với Dạ Nhiễm thì lại vẫn là kém rất nhiều, về phần đến cùng là kém ở nơi nào, bản thân Liễu gia chủ cũng không rõ.

“Gia chủ Tập thị gia tộc đến!"

“Gia chủ Khúc thị gia tộc đến!"

“Thái tử Minh vực quốc đến! Thái tử Ám Thiên quốc đến! Lam Vân quốc thái tử Thất hoàng tử đến!"

“Gia chủ Bắc Minh Phượng gia đến!"

“Gia chủ La thị gia tộc đến!"



Theo từng tiếng thông báo, tất cả các thế lực lớn trên đại lục đều đến đông đủ.

Dạ Nhiễm phân biệt đội viên nhà mình và thân nhân chào hỏi sau, cùng với mấy người Tập Diệt Nguyệt đi đến chỗ mấy người Thánh Huy thần đội ngồi xuống bàn bên cạnh.

Cái bàn Dạ Thị gia tộc tổ chức yên hội cũng không lớn lắm, một bàn chỉ có thể ngồi được sáu người, Dạ Nhiễm và tiểu đội vô địch ngồi xuống vừa vặn đủ.

“Đội trưởng, đã vài ngày không gặp, có nhớ đến bổn thiếu gia không? Hề hề." Khúc Thừa Trạch ngửa đầu dương dương tự đắc, mặt non nớt nhìn đội trưởng nhà mình cùng bằng hữu, đôi mắt màu đen sáng rực, hắ nhưng lại rất nhớ mọi người, rất nhớ.

Tư Mạt Tiêu ở một bên vươn tay ra, vừa định vỗ lên, ngẫm lại tuổi của mình, nháy mắt mấy cái, hay là thôi đi, nhưng ngoài miệng cũng không buông tha người: “ Khúc Thừa Trạch đại thiếu gia, bổn hoàng tử nghĩ trong tay huynh tích góp rất nhiều nha."

Tập Diệt Nguyệt cùng với Liễu Phi Tiếu gật đầu đồng ý, đồ trên người tiểu tử này có thể bằng bọn họ mười mấy năm qua vất vả tích góp từng chút từng chút một.

“Tích góp? Tích góp cái gì?" Thiếu nữ La Lỵ chớp mắt, nghi hoặc nhìn mấy người Dạ Nhiễm, nói thế nào bây giờ nàng cũng là một thành viên của Vô Địch thần đội.

“Ah, tiểu La Lỵ, Vô Địch thần đội chúng ta có văn bản quy định rõ ràng nha!!! Mỗi người đều phải nộp lên trên tất cả tiền tích góp của mình được gọi là phí tổn đoàn đội!!!" Mắt Khúc Thừa Trạch sáng ngời, gần đây nhiều việc nối tiếp nhau xảy ra, làm hắn quên tiểu La Lỵ trước mắt chưa giao nộp hết phí tổn, thật sự là không nên, thật sự là không nên mà.

Thiếu nữ La Lỵ nghi ngờ, gương mắt nhìn về phía Dạ Nhiễm, “Phải giao tất cả những thứ mình có sao sư phụ?"

Xem đồ đệ đơn thuần dùng ánh mắt nghi vấn không biết, Dạ Nhiễm đang định nói thật ra không cần, lại bị mấy người Tập Diệt Nguyệt trừng mắt nhìn trở về, cuối cùng bất đắc dĩ phải gật đầu: “Cho bản thân con giữ lại một phần thẻ vàng, cái khác giao cho Thừa Trạch đi, tiểu tử này những thứ khác không giỏi nhưng quản lý sổ sách lại rất tốt."

Tiểu La Lỵ gật gật đầu, nàng giống mấy người Dạ Nhiễm, đối với tiền bạc đều không quá để ý, thiếu nữ La Lỵ chỉ si mê võ kỹ thích khách, lập tức từ trong chiếc nhẫn không gian lấy ra toàn bộ ngân khố nhỏ của mình.

Ba tấm thẻ vàng.

Sau đó nghe lời lấy ra một tấm thẻ vàng trong đó, còn lại hai tấm đem đưa cho Khúc Thừa Trạch.

Khúc Thừa Trạch nhìn hai miếng thẻ vàng đáng thương trong tay, chớp chớp con mắt đen bóng: “Bổn thiếu gia đã thu lại rồi, về sau lúc cần tiền thì tới tìm ta."

“Được." La Lỵ gật gật đầu.

“Được rồi, thật ra thiếu nữ La Lỵ rất nghèo, có thể đưa ra ba tấm thẻ vàng thật sự đã rất tốt rồi.

Nhưng chỉ có thể nói năm người Dạ Nhiễm lúc đầu có chút giàu có quá mức rồi, cho nên hai tấm thẻ vàng lúc thiếu nữ La Lỵ đưa cho Khúc Thừa Trạch đã bị nhét vào nhẫn không gian thoáng một cái đã bị giấu đi.

Mấy người Thánh Huy thần đội ngồi bên cạnh thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, ồ, hâm mộ lần trước khi mấy vị này có thể xuất ra mấy trăm thẻ vàng để chụp được nội đan Tuyết Thần thuồng luồng, thì ra là do họ cứ như vậy nộp lên lấy ra.

Quân Mặc Hoàng cười cười, ánh mắt nhìn hướng về bốn phía bằng hữu đồng đội của mình, vừa muốn nói chuyện, bốn người Liễu Ngọc Kiều xoạt một tiếng đồng loạt cúi đầu, nói giỡn, bảo bọn họ giao tài sản do bọn họ tích góp ra, còn không bằng giết bọn họ chết một cách thống khoái.

Liễu Ngọc Kiều, Mộng Vũ Trúc, Lưu Vũ Phi cùng với Quân Mặc Trạch bốn người này yêu tiền như mạng, cũng không thua kém với Khúc Thừa Trạch bao nhiêu.

La gia chủ ở một bên thấy một màn như vậy, huyệt thái dương giật giật, con gái bảo bối của mình trên người lại có ba tấm thẻ vàng, nhiều như vậy? Y ai oán quá, nghĩ tới trên người mình bị thê tử cắt xén hết chỉ còn có mấy ngàn lượng hoàng kim tiền giấy, phía sau La gia chủ bốc khói, con gái còn giàu hơn y, không được, trở về phải mạnh mẽ nói cho thê tử biết, trên người nam nhân không thể chỉ có một chút tiền như vậy được!

“Dạ gia chủ, ngày tốt nhỉ, không phải nói, để cho con gái bảo bối của ngài thi triển một chút tài năng sao?" Gia chủ Phượng gia, bộ dáng thùy mị nhìn Dạ Huyền Diệp nói.

Lời nói của gia chủ Phượng gia vừa mới hạ xuống, tất cả ánh mắt mọi người sáng rực nhìn về vị trí Dạ Nhiễm đang ngồi.

Đối với Hoa Hạ nghệ nhân ở kiếp trước, nghệ nhân nơi đây cũng có chỗ đứng, cũng có nghĩa là trên đại lục này có địa vị cao. Giống như vũ đạo Lăng Nhược Hàm và bậc thầy đàn cổ Lâm Hân Nhi được Dạ Huyền Diệp mời đến trong ngày hôm nay.

Mọi người ở đây đều là vì hai vị có tiếng tăm lừng danh nổi danh tuyệt sắc diễm lệ nhất trên Thương Minh đại lục, ngay cả tứ đại gia chủ cũng vì hai vị này mà đến. Dù sao hai người này cùng xuất hiện chung một chỗ trên Thương Minh đại lục rất hiếm hoi.

Cho nên, gia chủ Phượng gia nói lời này cũng không phải là làm khó dễ, chỉ là ngẫu nghiên đề cập một chút thôi.

Nhưng ….

Dạ Nhiễm cùng với Quân Mặc Hoàng đều không cho là như vậy.

Ánh mắt Dạ Nhiễm nháy mắt băng lãnh, không khí xung quanh Quân Mặc Hoàng bỗng dưng cứng lại.

Sắc mặt Dạ Huyền Diệp và Vũ Nhược Phiêu cũng thoáng trầm xuống.

Để cho Dạ Nhiễm biểu diễn tài hoa của mình một phen, biểu diễn ở đây trước mặt tất cả mọi người?

“Phượng gia chủ…" Sắc mặt Dạ Huyền Diệp âm trầm, ánh mắt nhìn Phượng gia chủ mang theo vài tia nguy hiểm, lại không nghĩ vừa mở miệng lại bị Dạ Nhiễm cắt đứt.

Dạ Nhiễm thu liễm lạnh băng trong đáy mắt. Khóe môi tươi cười yêu nghiệt, tay cầm chén ngọc trên mặt bàn khẽ vuốt ve. Nhíu mi nhìn về phía Phượng gia gia chủ: “Không biết là Phượng gia gia chủ muốn nhìn bổn cô nương biểu diễn mặt tài hoa nào đây?"

Phượng gia gia chủ đã sống trên trăm năm, trở thành thượng giả lâu như vậy, làm sao có thể bị một tiểu cô nương như Dạ Nhiễm khiêu khích được, lập tức giảm bớt giọng nói hàm chứa yêu thương chậm rãi nói: “Đàn cổ thì sao?"

“Bây giờ đang có bậc thầy đàn cổ Thương Minh đại lục Lâm Hân Nhi đang biểu diễn, bổn cô nương làm sao dám bêu xấu." Dạ Nhiễm bất động thanh sắc nhàn nhạt trả lời, chỉ là nửa mắt rũ xuống trong đáy mắt ý lạnh lại bắt đầu dâng lên.

Cái này không phải là nói rõ Bắc Minh Phượng gia muốn gây khó dễ cho Dạ Nhiễm sao?

Trước kia có ý đồ đến cướp bóc Dạ Nhiễm nàng, bị nàng giết một Tiên Thiên tông sư, hiện nay liền nhìn chòng chọc vào không buông tha đúng không!

Bên trong đôi mắt đen của Tư Mạt Tiêu tràn đầy khó chịu, lúc trước Tiên Thiên tông sư kia là do hắn giết, Bắc Minh Phượng gia đáng chết này ngắm vào đội trưởng nhà hắn làm cái gì! Tư Mạt Tiêu vừa định mở miệng lại bị Dạ Nhiễm phất tay ngăn lại, nàng lại muốn nhìn một chút, Bắc Minh Phượng gia muốn làm cái gì?

“Vậy cũng không giống nhau, Lâm Hân Nhi tiểu thư là được mọi người mời đến, Dạ Nhiễm tiểu thư là đại diện cho Dạ thị gia tộc, điều này sao có thể đánh đồng?" Phượng gia gia chủ vừa cười vừa nói, vẻ mặt như viết nếu hôm nay Dạ Nhiễm không đồng ý khẳng định là sẽ không bỏ qua cho.

Ánh mắt Quân Mặc Hoàng và đám người Lưu Vũ Phi đều lạnh như băng dường như có thể đóng Phượng gia gia chủ thành băng, lại bị Dạ Nhiễm không tiếng động áp chế không để cho mở miệng.

“Ha ha, xem ra nếu hôm nay bổn cô nương không bêu xấu một phen, Phượng gia chủ nhất định sẽ không bỏ qua đâu." Dạ Nhiễm vì mình rót một chén trà, chợt lộ ra một chút tươi cười tà mị.

“Ý của Dạ Nhiễm tiểu thư chính là đồng ý?" Phượng gia gia chủ có thể không để đám tiểu bối này vào trong mắt, ngay từ lúc đầu bà ta đã tính toán khiến cho Dạ Nhiễm biểu diễn, tự nhiên cũng không xem nhẹ địch ý của một số người.

Nhưng…

Phượng gia gia chủ âm thầm cười lạnh, nàng giết một vị Tiên Thiên tông sư của Phượng gia, đã quyết định sẽ không báo thù rồi, nhưng cái trách cứ nho nhỏ này vẫn phải có?

“Phượng gia gia chủ đã nói như thế rồi, vãn bối lại cự tuyệt nữa chính là không phải rồi?" Dạ Nhiễm nhàn nhạt nhướng mày nói, đàn cổ của Thương Minh đại lục cũng chính là đàn tranh của Trung Hoa kiếp trước.

Đối với đàn tranh Dạ Nhiễm không nói là thích, nhưng kiếp trước một trong những chương trình học mà sư phụ an bài, đã nhiều năm không chạm vào đàn tranh, tâm tư Dạ Nhiễm không khỏi nhớ lại kiếp trước, nghĩ tới sư phụ hung dữ lại thương yêu nàng.

“Đội trưởng, tỷ thật sự muốn đánh đàn?" Khúc Thừa Trạch cau mày nhìn Dạ Nhiễm hỏi.

“Đội Trưởng là nhân tài toàn năng đấy nhé." Dạ Nhiễm vỗ vỗ đầu Khúc Thừa Trạch, cười tủm tỉm nói.
Tác giả : Mặc Tà Trần
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại