Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay
Chương 42: Chiếc quan tài màu đỏ
Lập Tức Lâm Khinh cảm thấy cả người như bị nhấc bổng lên. Không giống lực hút khi tiến vào không gian mà cảm giác cực kỳ bí bách khó chịu. Bỗng nhiên một lực đạo mạnh mẽ kéo y ra. Bàn tay đang được nam nhân nắm lấy liền trống rỗng. Đến khi y đặt chân được xuống mặt đất thì cũng là một lúc lâu sau đó.
Nhìn xung quanh là một sa mạc rộng lớn không có một bóng người. Tâm tình của Lâm Khinh trùng xuống. Việc bị tách ra với Lam Túc là điều y không ngờ đến nhất. Sờ soạng trong ống tay áo, may quá tiểu Bạch vẫn rất ngoan ngoãn ở trong đó. Thả nó ra y mới cảm thấy tốt lên một chút.
Kiểm tra nhẫn trữ vật trên tay, Lâm Khinh lấy ra một tấm bản đồ cũ kỹ, chính là vật mà nữ nhân tên Linh Linh đưa cho. Tìm hiểu một lúc, thiếu niên cảm thấy vận đen cũng thật chiếu cố chính mình. Y đang ở một góc của bí cảnh, cách xa trung tâm một ngàn dặm. Nơi đây không có tên mà chỉ đánh dấu một dấu cấm đỏ.
Chưa hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh nên Lâm Khinh cân nhắc tìm hiểu sơ qua về nơi đây rồi tính tiếp. Ai dè vừa phóng thần thức ra để kiểm tra phương hướng thì thức hải đã đau nhói. Vội vàng dừng lại, một suy nghĩ lập tức hiện lên trong đầu. "Nơi này bị ngăn cách thần thức?" Để xác nhận, y cố bình tĩnh lấy phi kiếm ra kiểm tra và kiểm chứng một sự thật đau lòng. Điều khiển bằng linh lực bình thường thì được, còn dùng thần thức để phi hành thì không thể.
"Một ngàn dặm, làm sao ta lết được khỏi đây bây giờ???"
Tính toán một lúc, Lâm Khinh quyết định phi độn để thoát khỏi nơi quái quỷ này đã. Nhìn trước mặt chỉ toàn cát vàng. Đến một cây cỏ cũng không mọc nổi, y vội vàng vứt tiểu Bạch lên vai rồi đi.
Liên tục phi độn được năm mươi dặm thì cạn kiệt linh lực, y ngồi xuống một gò đá màu nâu nhô ra rồi nuốt một viên Hồi khí đan. Đến khi linh lực hồi phục được một chút, vừa chuẩn bị đi tiếp thì tiểu Bạch trên vai đột nhiên kêu chi chi liên hồi. Đồng thời ngay lúc ấy, cảm giác nguy hiểm từ đằng sau ập tới. Lâm Khinh theo bản năng nhảy lên tránh khỏi nơi này. "Vụt!" Một đạo phong nhận lướt qua tai cắt đứt vài sợi tóc của y.
"Soạt... soạt...!" Tiếng ma sát vang lên làm Lâm Khinh nổi hết gai ốc. Quay lại nhìn thấy nơi mình vừa đứng đã sụp xuống thành một cái hố sâu, còn cái gò đá màu nâu lúc nãy hoá ra là đuôi của một con Hắc phong nghĩ cấp hai khổng lồ, chân đầy lông lá. Dường như vì bị làm phiền nên nó nhảy bật lên với tốc độ khá nhanh, sáu chân liên tục vung ra phong nhận chém tới.
Nhưng thứ này lực sát thương không cao, y lập tức dùng phi kiếm đón đỡ rồi tiện tay chém đứt hai cái chân của nó.
Hắc phong nghĩ cấp hai chưa có linh trí, nó đau quá bèn rít lên bằng một âm thanh khó hiểu. Lâm Khinh cảm giác không ổn vội vàng dùng phi kiếm chém đứt đôi người nó rồi nhanh chóng lui lại. Quả nhiên, dưới chân y liền rung lắc dữ dội, sa mạc nổi lên từng ụ cát khổng lồ. Lâm Khinh tận mắt chứng kiến một đàn Hắc phong nghĩ tầm khoảng hai mươi con nổi lên, bò lổm ngổm. Hầu hết bọn chúng đều là yêu thú cấp một cấp hai, chỉ có một con là cấp ba. Nhìn đám lông lá trên chân chúng y cảm giác muốn chạy cũng có luôn rồi.
Nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, môi Lâm Khinh cong lên, tâm tình chợt tốt hơn hẳn. Y quay đầu lại dùng ánh mắt sáng rực đối diện với đám yêu thú, miệng thì thào: "Vừa lúc ta đang ngại phi độn, nhìn chúng mày hơi xấu nhưng thôi tạm chấp nhận vậy!"
Vừa dứt lời Lâm Khinh liền dùng phi kiếm lao vào đại khai sát giới, Hắc phong nghĩ cấp một cấp hai quá yếu, chẳng mấy chốc trên đất đã ngổn ngang thi thể yêu thú. Đến lúc chỉ còn duy nhất một con cấp ba, nó sợ hãi tính quay đầu bỏ chạy liền bị Lâm Khinh chế trụ.
Hạ một cấm chế lên người Hắc phong nghĩ rồi sử dụng thuật pháp thuần dưỡng. Lâm Khinh ung dung xách tiểu Bạch leo lên trên người nó ngồi, tuỳ tiện bắt nó làm thú cưỡi tạm thời.
Yêu thú Hắc phong nghĩ này nhìn xấu nhưng tốc độ thì không kém. Nửa ngày trôi qua, nó đã chở y đi được bốn trăm dặm. Nhìn thấy yêu thú cũng đã kiệt sức, ngẫm nghĩ một chút y liền ném nó vào không gian rồi tiếp tục phi độn.
Đi thêm được vài dặm thì bất ngờ tiểu Bạch đang ngồi trên vai y bỗng nhảy xuống chạy về một hướng khác, Lâm Khinh cảm giác được là nó muốn dẫn mình đến nơi nào đó nên vội đi theo. Đúng là Thử yêu người tuy nhỏ mà tốc độ rất nhanh, Lâm Khinh đuổi theo nó mà cũng mệt. Chỉ thấy nó chạy tầm một dặm thì dừng lại và nhảy tưng tưng, miệng kêu ầm ĩ trước một ụ cát lớn.
Lâm Khinh đến gần thì phát hiện đây đâu phải là ụ cát gì, có vật gì đó bên dưới bị cát che phủ lên. Y hiếu kỳ lấy tay phủi nhẹ một cái, một góc thứ gì đó bằng gỗ lộ ra. Dứt khoát dùng linh lực quét sạch cát bên trên, một chiếc quan tài màu đỏ cổ xưa đơn độc nằm đó. Lâm Khinh bị giật mình lùi lại phía sau vài bước, trong lòng không bình tĩnh nổi.
Ở trên sa mạc hoang vắng không một bóng người tự dưng lại đặt một chiếc quan tài. Nhìn vào thế nào cũng là điềm xấu. Lâm Khinh đang do dự không biết có nên mở nó ra không thì tiểu Bạch bên cạch cứ liên mồm kêu chi chi... Nghĩ đến tác dụng duy nhất của nó là tầm bảo y bèn quyết tâm thử một lần.
Lâm Khinh dùng linh lực bao chặt cánh tay rồi mới cẩn thận lật nắp quan tài ra. Ấn tượng đầu tiên của y là nó là rất nặng, không biết là gỗ gì mà cỡ phải vài trăm cân, y phải dùng hết sức mới dịch chuyển được một chút.
Nắp quan tài vừa hé ra, một làn khí lạnh âm u từ bên trong bay ra ngoài làm y thiếu niên thấy rờn rợn. Cắn răng vận dụng linh lực rồi kéo mạnh. Chiếc nắp gỗ bật ra, bên dưới là một hầm sâu hun hút có thiết kế cầu thang đi xuống. Lâm Khinh thấy vừa tò mò vừa sợ hãi. Đột nhiên tiểu Bạch đang ở bên cạnh nhảy vụt vào hầm rồi biến mất luôn làm y không thể do dự được nữa, đành bám vào mép quan tài mà chậm rãi bước xuống.
Bậc cầu thang bằng gỗ chẳng biết được làm từ thời nào, mỗi bước chân của Lâm Khinh dẫm lên đều kêu "két... két..." Đi xuống được tầm hai mươi trượng thì chợt thấy gió ở đâu đó nổi lên thổi khẽ qua da thịt, vài ngọn trường minh đăng liền bốc cháy làm y hết hồn. Nương theo ánh đèn Lâm Khinh nhận ra mình đã đi gần đến đáy hầm.
Nhờ vào ánh sáng lay lắt đó. Lâm Khinh nhìn rõ ràng cảnh vật xung quanh, nơi đây không giống một căn phòng mà khá giống một hang động tự nhiên, ở trên đỉnh đầu còn có nhũ đá nhỏ nước xuống kêu tách tách. Hang động này trống không chẳng có một thứ gì, bốn phía toàn là vách đá.
"Tiểu Bạch, tiểu Bạch. Mày ở đâu?" Lâm Khinh gọi to.
"Chi... chi..." tiểu Bạch đang dùng cả bốn chân của nó để đứng trên một cái trụ be bé bằng đá. Lâm Khinh tới gần nhấc nó lên vai rồi mới quan sát cái vật thể hình trụ này.
Vật này nhìn khá giống một thanh trường thương cắm xuống đất. Lâm Khinh thò tay thử rút ra nhưng không được. Ngẫm nghĩ chút y lại thử ấn nhẹ xuống một cái, bất ngờ là vách đá trước mặt y liền kêu cạch cạch rồi mở ra.
"Ô được thật này, như vậy chứng tỏ trọng lượng của mày quá nhẹ rồi!" Lâm Khinh trước tiên là lùi lại đằng sau vài bước rồi mới hớn hở nói với tiểu Bạch ở trên vai.
Phía bên kia cánh cửa lại là một đường hầm khác. Để đề phòng Lâm Khinh nhặt một cục đá rồi ném vào bên trong, sau khi không thấy động tĩnh gì thì y mới thật cẩn thận mà bước tới.
Không biết có phải Lâm Khinh nghĩ nhiều hay không mà càng đi vào sâu bên trong lại càng cảm thấy âm khí nặng nề. Nhưng đã đi đến đây rồi y cũng không có ý định quay lại nữa, dứt khoát bước nhanh về phía trước, đến một ngã ba, y thấy đường bên trái dày đặc âm khí, còn bên phải lại khá là bình thường. Y do dự một lúc rồi chọn đi về phía bên trái, nguy hiểm luôn đi với kỳ ngộ mà.
Âm khí càng nặng thì nhiệt độ càng giảm, đi một lúc thì y gặp một cánh cửa đá. Hình như cấm chế đã bị phá hay sao mà âm khí tràn đầy qua khe cửa ra ngoài. Lâm Khinh vừa dùng tay chạm nhẹ, cánh cửa đã hoá thành bột phấn rơi lả tả.
Âm khí nồng nặc toả ra ngoài, Lâm Khinh đi vào bên trong liền há hốc mồm trước cảnh tượng trước mắt. Một trận pháp to lớn được bố trí bao phủ toàn bộ mặt đất. Ở các mắt trận đều được gắn bằng cực phẩm linh thạch, âm khí bốc lên từ đây.
Quan trọng nhất, ngay chính giữa trận pháp là một bộ xương tu sĩ áo xanh đang ngồi xếp bằng, trên tay cầm một viên đá hết sức tầm thường, người này không biết đã toạ hoá từ bao giờ nhưng nhìn chất xương trắng như ngọc là biết hắn chắc chắn là một đại năng.
Ngay lập tức, Lâm Khinh đã chú ý đến chiếc nhẫn trữ vật ở trên tay người nọ. Y cắn răng quỳ xuống dập đầu ba cái, miệng lầm bầm: "Tiền bối, người toạ hoá đã lâu. Nay tình cờ gặp nhau, ta hứa sẽ chôn cất cho người tử tế." Nói xong y đứng dậy, phủi phủi quần rồi thò tay ra định lấy chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay người kia.
Nhưng vừa chạm vào xương ngón tay hắn thì dị biến phát sinh. Một đạo lam quang từ nhẫn loé lên, hất bay Lâm khinh ra ngoài làm cả người y đập mạnh vào vách đá.
Nhìn xung quanh là một sa mạc rộng lớn không có một bóng người. Tâm tình của Lâm Khinh trùng xuống. Việc bị tách ra với Lam Túc là điều y không ngờ đến nhất. Sờ soạng trong ống tay áo, may quá tiểu Bạch vẫn rất ngoan ngoãn ở trong đó. Thả nó ra y mới cảm thấy tốt lên một chút.
Kiểm tra nhẫn trữ vật trên tay, Lâm Khinh lấy ra một tấm bản đồ cũ kỹ, chính là vật mà nữ nhân tên Linh Linh đưa cho. Tìm hiểu một lúc, thiếu niên cảm thấy vận đen cũng thật chiếu cố chính mình. Y đang ở một góc của bí cảnh, cách xa trung tâm một ngàn dặm. Nơi đây không có tên mà chỉ đánh dấu một dấu cấm đỏ.
Chưa hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh nên Lâm Khinh cân nhắc tìm hiểu sơ qua về nơi đây rồi tính tiếp. Ai dè vừa phóng thần thức ra để kiểm tra phương hướng thì thức hải đã đau nhói. Vội vàng dừng lại, một suy nghĩ lập tức hiện lên trong đầu. "Nơi này bị ngăn cách thần thức?" Để xác nhận, y cố bình tĩnh lấy phi kiếm ra kiểm tra và kiểm chứng một sự thật đau lòng. Điều khiển bằng linh lực bình thường thì được, còn dùng thần thức để phi hành thì không thể.
"Một ngàn dặm, làm sao ta lết được khỏi đây bây giờ???"
Tính toán một lúc, Lâm Khinh quyết định phi độn để thoát khỏi nơi quái quỷ này đã. Nhìn trước mặt chỉ toàn cát vàng. Đến một cây cỏ cũng không mọc nổi, y vội vàng vứt tiểu Bạch lên vai rồi đi.
Liên tục phi độn được năm mươi dặm thì cạn kiệt linh lực, y ngồi xuống một gò đá màu nâu nhô ra rồi nuốt một viên Hồi khí đan. Đến khi linh lực hồi phục được một chút, vừa chuẩn bị đi tiếp thì tiểu Bạch trên vai đột nhiên kêu chi chi liên hồi. Đồng thời ngay lúc ấy, cảm giác nguy hiểm từ đằng sau ập tới. Lâm Khinh theo bản năng nhảy lên tránh khỏi nơi này. "Vụt!" Một đạo phong nhận lướt qua tai cắt đứt vài sợi tóc của y.
"Soạt... soạt...!" Tiếng ma sát vang lên làm Lâm Khinh nổi hết gai ốc. Quay lại nhìn thấy nơi mình vừa đứng đã sụp xuống thành một cái hố sâu, còn cái gò đá màu nâu lúc nãy hoá ra là đuôi của một con Hắc phong nghĩ cấp hai khổng lồ, chân đầy lông lá. Dường như vì bị làm phiền nên nó nhảy bật lên với tốc độ khá nhanh, sáu chân liên tục vung ra phong nhận chém tới.
Nhưng thứ này lực sát thương không cao, y lập tức dùng phi kiếm đón đỡ rồi tiện tay chém đứt hai cái chân của nó.
Hắc phong nghĩ cấp hai chưa có linh trí, nó đau quá bèn rít lên bằng một âm thanh khó hiểu. Lâm Khinh cảm giác không ổn vội vàng dùng phi kiếm chém đứt đôi người nó rồi nhanh chóng lui lại. Quả nhiên, dưới chân y liền rung lắc dữ dội, sa mạc nổi lên từng ụ cát khổng lồ. Lâm Khinh tận mắt chứng kiến một đàn Hắc phong nghĩ tầm khoảng hai mươi con nổi lên, bò lổm ngổm. Hầu hết bọn chúng đều là yêu thú cấp một cấp hai, chỉ có một con là cấp ba. Nhìn đám lông lá trên chân chúng y cảm giác muốn chạy cũng có luôn rồi.
Nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, môi Lâm Khinh cong lên, tâm tình chợt tốt hơn hẳn. Y quay đầu lại dùng ánh mắt sáng rực đối diện với đám yêu thú, miệng thì thào: "Vừa lúc ta đang ngại phi độn, nhìn chúng mày hơi xấu nhưng thôi tạm chấp nhận vậy!"
Vừa dứt lời Lâm Khinh liền dùng phi kiếm lao vào đại khai sát giới, Hắc phong nghĩ cấp một cấp hai quá yếu, chẳng mấy chốc trên đất đã ngổn ngang thi thể yêu thú. Đến lúc chỉ còn duy nhất một con cấp ba, nó sợ hãi tính quay đầu bỏ chạy liền bị Lâm Khinh chế trụ.
Hạ một cấm chế lên người Hắc phong nghĩ rồi sử dụng thuật pháp thuần dưỡng. Lâm Khinh ung dung xách tiểu Bạch leo lên trên người nó ngồi, tuỳ tiện bắt nó làm thú cưỡi tạm thời.
Yêu thú Hắc phong nghĩ này nhìn xấu nhưng tốc độ thì không kém. Nửa ngày trôi qua, nó đã chở y đi được bốn trăm dặm. Nhìn thấy yêu thú cũng đã kiệt sức, ngẫm nghĩ một chút y liền ném nó vào không gian rồi tiếp tục phi độn.
Đi thêm được vài dặm thì bất ngờ tiểu Bạch đang ngồi trên vai y bỗng nhảy xuống chạy về một hướng khác, Lâm Khinh cảm giác được là nó muốn dẫn mình đến nơi nào đó nên vội đi theo. Đúng là Thử yêu người tuy nhỏ mà tốc độ rất nhanh, Lâm Khinh đuổi theo nó mà cũng mệt. Chỉ thấy nó chạy tầm một dặm thì dừng lại và nhảy tưng tưng, miệng kêu ầm ĩ trước một ụ cát lớn.
Lâm Khinh đến gần thì phát hiện đây đâu phải là ụ cát gì, có vật gì đó bên dưới bị cát che phủ lên. Y hiếu kỳ lấy tay phủi nhẹ một cái, một góc thứ gì đó bằng gỗ lộ ra. Dứt khoát dùng linh lực quét sạch cát bên trên, một chiếc quan tài màu đỏ cổ xưa đơn độc nằm đó. Lâm Khinh bị giật mình lùi lại phía sau vài bước, trong lòng không bình tĩnh nổi.
Ở trên sa mạc hoang vắng không một bóng người tự dưng lại đặt một chiếc quan tài. Nhìn vào thế nào cũng là điềm xấu. Lâm Khinh đang do dự không biết có nên mở nó ra không thì tiểu Bạch bên cạch cứ liên mồm kêu chi chi... Nghĩ đến tác dụng duy nhất của nó là tầm bảo y bèn quyết tâm thử một lần.
Lâm Khinh dùng linh lực bao chặt cánh tay rồi mới cẩn thận lật nắp quan tài ra. Ấn tượng đầu tiên của y là nó là rất nặng, không biết là gỗ gì mà cỡ phải vài trăm cân, y phải dùng hết sức mới dịch chuyển được một chút.
Nắp quan tài vừa hé ra, một làn khí lạnh âm u từ bên trong bay ra ngoài làm y thiếu niên thấy rờn rợn. Cắn răng vận dụng linh lực rồi kéo mạnh. Chiếc nắp gỗ bật ra, bên dưới là một hầm sâu hun hút có thiết kế cầu thang đi xuống. Lâm Khinh thấy vừa tò mò vừa sợ hãi. Đột nhiên tiểu Bạch đang ở bên cạnh nhảy vụt vào hầm rồi biến mất luôn làm y không thể do dự được nữa, đành bám vào mép quan tài mà chậm rãi bước xuống.
Bậc cầu thang bằng gỗ chẳng biết được làm từ thời nào, mỗi bước chân của Lâm Khinh dẫm lên đều kêu "két... két..." Đi xuống được tầm hai mươi trượng thì chợt thấy gió ở đâu đó nổi lên thổi khẽ qua da thịt, vài ngọn trường minh đăng liền bốc cháy làm y hết hồn. Nương theo ánh đèn Lâm Khinh nhận ra mình đã đi gần đến đáy hầm.
Nhờ vào ánh sáng lay lắt đó. Lâm Khinh nhìn rõ ràng cảnh vật xung quanh, nơi đây không giống một căn phòng mà khá giống một hang động tự nhiên, ở trên đỉnh đầu còn có nhũ đá nhỏ nước xuống kêu tách tách. Hang động này trống không chẳng có một thứ gì, bốn phía toàn là vách đá.
"Tiểu Bạch, tiểu Bạch. Mày ở đâu?" Lâm Khinh gọi to.
"Chi... chi..." tiểu Bạch đang dùng cả bốn chân của nó để đứng trên một cái trụ be bé bằng đá. Lâm Khinh tới gần nhấc nó lên vai rồi mới quan sát cái vật thể hình trụ này.
Vật này nhìn khá giống một thanh trường thương cắm xuống đất. Lâm Khinh thò tay thử rút ra nhưng không được. Ngẫm nghĩ chút y lại thử ấn nhẹ xuống một cái, bất ngờ là vách đá trước mặt y liền kêu cạch cạch rồi mở ra.
"Ô được thật này, như vậy chứng tỏ trọng lượng của mày quá nhẹ rồi!" Lâm Khinh trước tiên là lùi lại đằng sau vài bước rồi mới hớn hở nói với tiểu Bạch ở trên vai.
Phía bên kia cánh cửa lại là một đường hầm khác. Để đề phòng Lâm Khinh nhặt một cục đá rồi ném vào bên trong, sau khi không thấy động tĩnh gì thì y mới thật cẩn thận mà bước tới.
Không biết có phải Lâm Khinh nghĩ nhiều hay không mà càng đi vào sâu bên trong lại càng cảm thấy âm khí nặng nề. Nhưng đã đi đến đây rồi y cũng không có ý định quay lại nữa, dứt khoát bước nhanh về phía trước, đến một ngã ba, y thấy đường bên trái dày đặc âm khí, còn bên phải lại khá là bình thường. Y do dự một lúc rồi chọn đi về phía bên trái, nguy hiểm luôn đi với kỳ ngộ mà.
Âm khí càng nặng thì nhiệt độ càng giảm, đi một lúc thì y gặp một cánh cửa đá. Hình như cấm chế đã bị phá hay sao mà âm khí tràn đầy qua khe cửa ra ngoài. Lâm Khinh vừa dùng tay chạm nhẹ, cánh cửa đã hoá thành bột phấn rơi lả tả.
Âm khí nồng nặc toả ra ngoài, Lâm Khinh đi vào bên trong liền há hốc mồm trước cảnh tượng trước mắt. Một trận pháp to lớn được bố trí bao phủ toàn bộ mặt đất. Ở các mắt trận đều được gắn bằng cực phẩm linh thạch, âm khí bốc lên từ đây.
Quan trọng nhất, ngay chính giữa trận pháp là một bộ xương tu sĩ áo xanh đang ngồi xếp bằng, trên tay cầm một viên đá hết sức tầm thường, người này không biết đã toạ hoá từ bao giờ nhưng nhìn chất xương trắng như ngọc là biết hắn chắc chắn là một đại năng.
Ngay lập tức, Lâm Khinh đã chú ý đến chiếc nhẫn trữ vật ở trên tay người nọ. Y cắn răng quỳ xuống dập đầu ba cái, miệng lầm bầm: "Tiền bối, người toạ hoá đã lâu. Nay tình cờ gặp nhau, ta hứa sẽ chôn cất cho người tử tế." Nói xong y đứng dậy, phủi phủi quần rồi thò tay ra định lấy chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay người kia.
Nhưng vừa chạm vào xương ngón tay hắn thì dị biến phát sinh. Một đạo lam quang từ nhẫn loé lên, hất bay Lâm khinh ra ngoài làm cả người y đập mạnh vào vách đá.
Tác giả :
Hắc Miêu Vô Miên