Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay
Chương 15: Ta chờ em lớn lên
Xong xuôi rồi người kia mới ném một túi trữ vật qua cho Lam Túc, hắn liếc qua kiểm tra xong rồi cất đi luôn.
Từ lúc đổi được đồ hắn muốn, nam nhân hết hẳn hứng thú với nơi này, hắn rảnh rỗi khi thì xoa lưng, khi thì cầm tay thiếu niên để chơi đùa.
Lâm Khinh thì mải mê xem đến nỗi không hề biết mình bị chiếm tiện nghi. Đến lúc giao dịch kết thúc, nam nhân vẫn còn giơ tay y lên để ngắm nghía.
Lâm Khinh lúc này không kiêng nể gì nữa, nhảy thẳng xuống đất rồi giãy tay ra, cuối cùng y cũng thoát được ma trảo của nam nhân này.
Trên đường về, Lâm Khinh còn lôi kéo Lam Túc đi khắp các cửa tiệm lớn nhỏ quanh Ngũ Dương trấn, cuối cùng, ngoài mua được thêm vài tấm Hoả cầu phù, Linh Tiêu Phù và một ít Linh trà thì y chẳng ưng ý thêm món nào nữa.
Đi dạo chán chê mà còn chưa đến giờ hẹn với mọi người, Lâm Khinh quyết định kéo nam nhân vào Tụ Ngọc lâu ở ngay đầu Ngũ Dương trấn để nghỉ ngơi.
Vào đến nơi, gọi hai cốc linh trà, Lâm Khinh và Lam Túc câu có câu không nói chuyện với nhau, y lúc này mới bạo gan hỏi: "Sao lúc nãy ngươi lại dẫn ta đi cùng?"
Nam nhân miệng nhấp một ngụm trà, trông rất thanh cao, khuôn mặt đẹp đẽ mỉm cười, thong thả đáp: "Ta nói rồi, sau này ta có việc phải cần nhờ đến ngươi, bây giờ dẫn ngươi đi làm quen một chút thôi. Sau này ta còn muốn ngươi phải mạnh lên thật nhanh."
"Nhanh là bao lâu? Việc gì mà phải cần ta mạnh lên, giết người cướp của à?" Lâm Khinh đáp.
Nam nhân chỉ nhìn Lâm Khinh rồi cười cười mà không trả lời, y đang định hỏi tiếp thì đúng lúc này, có hai tu sĩ bước vào tửu lâu làm Lâm Khinh chú ý.
Một người Lâm Khinh chưa gặp bao giờ, người này cao, khá gầy, có đôi lông mày rậm, mũi cao thẳng, trông rất tuấn tú.
Người đi bên cạnh thì Lâm Khinh nhận ra chính là vị nhị sư huynh La Minh của Hoả Đan phong. Hắn cười nói rất vui vẻ với người bên cạnh, khác hẳn vẻ lầm lì vào lần xuống núi khảo hạch đệ tử.
Lâm Khinh quan sát hai người kia một lúc, không giống bằng hữu, không giống huynh đệ, y cảm thấy hai người... khá giống đạo lữ.
"Ách! Ta nghĩ gì trong đầu thế này, phi... phi... Sao tự dưng trí tưởng tượng của ta lại phong phú vậy?" Lâm Khinh tự kiểm điểm mình, sao lại nghĩ hai người đàn ông là đạo lữ được chứ!
Ngẩng đầu lên thì thấy hai người kia ngồi ngay phía đối diện. Đang đút linh quả cho nhau, vừa ăn vừa cúi đầu thầm thì với nhau.
Lâm Khinh: "..."
Hôm nay Lâm Khinh lần đầu tiên được thấy cảnh đó. Có lẽ vì tam quan được đổi mới nên suốt đường về Lâm Khinh không mở miệng ra nói câu nào nữa.
Về đến động phủ, Lâm Khinh mới trở lại bình thường, y vui vẻ mời mọi người ở lại ăn Linh mễ mới thu hoạch. Nghe đến ăn thì không ai từ chối, Tiêu Nam còn xách ra một bình Linh tửu. Hắn ta bắt đầu khoe khoang:
"Bình Linh tửu cô đọng từ Hải Đường hoa này ta trộm được của lão cha. Ta cũng chưa nếm thử lần nào, hôm nay mời các ngươi uống, chúng ta không say không về!"
Lâm Khinh cũng chưa uống thử Linh tửu bao giờ, y nhấp một ngụm cảm thấy khá thơm, một dòng linh lực mát mẻ tinh khiết từ ngụm rượu ngấm vào người làm y thấy thật sảng khoái. Rượu ngon cộng thêm Linh mễ rất thơm, kết quả cả bọn cùng say khướt, say nhất lại chính là Lâm Khinh.
Ngay cả Ngâm Thiên Dự cũng uống hai ngụm rượu rồi đỏ bừng mặt vội vàng xin phép về để luyện hoá Linh tửu.
Chỉ còn Lam Túc là tỉnh táo nhất, hắn không biết làm gì với đống ma men này, cuối cùng, hắn đành giải quyết bằng cách cho mỗi người một đạo Thanh Thuỷ quyết để tỉnh táo đầu óc rồi đuổi cả đám về.
Cuối cùng trong động phủ chỉ còn hai người. Lam Túc bế Lâm Khinh lên giường, nhìn thiếu niên mặt đỏ bừng, y không cầm lòng nổi nên khẽ hôn lên cánh môi đỏ, hôn hôn nhẹ một lúc lại thấy không đủ, nam nhân lùa lưỡi vào cướp lấy dịch thể thơm ngọt trong miệng Lâm Khinh.
Nhưng Lam Túc cũng chỉ dám thân thiết một chút rồi vội vàng dừng lại. Hắn ngắm nhìn Lâm Khinh đang ngủ say sưa rồi lấy ra một cái nhẫn trữ vật. Nhẫn này có mặt đá màu đen, có bề ngoài giống y hệt cái hắn đang đeo trên tay.
Lam Túc lúc này mới thật cẩn thận mà đeo vào cho thiếu niên.
"Bảo bối. Ta chờ ngươi lớn lên!"
\*\*\*
Hôm sau Lâm Khinh tỉnh lại, mờ mịt nhìn lên vách đá trong động phủ.
Thân thể thật ra rất thoải mái, thơm tho chứ không có chút nặng nề đau nhức nào như khi uống rượu của kiếp trước. Sau khi kiểm tra kỹ, xác định xung quanh động phủ của mình không còn ai nữa. Lâm Khinh mới mò vào không gian ngâm Linh đàm để tu luyện.
Cởi hết quần áo ra, Lâm Khinh lúc này mới phát hiện trên tay mình có thêm một chiếc nhẫn, nhìn khá quen mắt.
Thật ra Lâm Khinh đã đoán được đây là tác phẩm của ai đó rồi. Y không ngốc, biết rõ người kia rất để ý đến mình, nhưng mà khi chưa tìm được lý do cho hành động của đối phương thì Lâm Khinh vẫn làm bộ như không có gì.
Quyết định xem xét chiếc nhẫn đã. Tu luyện sau.
Đưa một tia linh lực vào chiếc nhẫn. Lâm Khinh nhận ra đây chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật thông thường, chỉ là diện tích bên trong rất lớn. Khoảng chừng năm mươi trượng. Bên trong thật ra không có gì, chỉ có một chút linh thạch và vài cái bình.
Mở nắp một cái bình đầu tiên ra, Lâm Khinh ngạc nhiên khi nó chính là mười giọt tinh huyết của Bạch Cốt Long mà hôm qua bao nhiêu tu sĩ thèm muốn.
Thật ra thứ này cũng xuất hiện trong Vạn Niên Bách Mộc Linh và Lâm Khinh cũng hiểu rõ đây là một thứ rất hiếm có, Bạch Long khá nhiều, nhưng Bạch Cốt Long lại cực kỳ hiếm gặp, trong Long tộc, phải vài trăm năm mới sinh ra một bạch Cốt Long...
Tinh Huyết Bạch Cốt Long có thể tăng cường thể chất tu sĩ, chỉ một giọt cũng giúp huyết nhục cơ thể càng thêm dẻo dai, Nếu phối hợp với công pháp luyện thể thích hợp, thì làn da sẽ chống lại được cả công kích vật lý từ tu sĩ cùng cấp.
Điều đó nghĩa là gì, nếu luyện hoá hết mười giọt tinh huyết này, nghĩa là Lâm Khinh y sẽ có đủ tự tin để chiến đấu vượt cấp.
Nhưng y không có công pháp luyện thể thích hợp, mà bản tính y cũng không thích chiến đấu ngươi sống ta chết...
Nghĩ đến lời nam nhân mong muốn y mạnh lên, Lâm Khinh vẫn quyết định luyện hoá thứ này. Dù sao thứ này dùng càng sớm thì càng tốt cho thể chất tu sĩ. Nhưng tạm thời Lâm Khinh bỏ bình tinh huyết sang một bên, rồi bắt đầu kiểm tra mấy cái bình còn lại.
Tinh Cô linh tuỷ, thứ này có thể trợ giúp quá trình tấn cấp thuận lợi thêm ba mươi phần trăm. Tác dụng dưới Kết Đan kỳ. Dùng trong khi tấn cấp.
Vân Chi lộ \- Đây là dịch do Vân Chi Hoa chiết ra, hoa này một trăm năm thành cây, một trăm năm sau mới nở hoa, có tác dụng tăng cường khí huyết, trị liệu nội thương mà không cần chế thành Đan.
Thạch linh nhũ, không ngờ còn có thứ này, thứ này luyện hoá xong có thể tăng lên một tiểu cảnh giới, nhưng chỉ dùng được một lần duy nhất, dùng đến lần hai sẽ không có tác dụng.
"Sao hắn lại đem cho ta nhiều thứ tốt vậy?". Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Đạo lý này Lâm Khinh hiểu rõ. Nên y bây giờ rất rối rắm, không hiểu việc hắn cần y trợ giúp có nguy hiểm đến tính mạng không?
Nhưng Lâm Khinh lại cảm giác được một điều, là Lam Túc người này không có ác ý với y...
Ngẫm nghĩ hồi lâu Lâm Khinh quyết định đi luyện hoá tinh huyết Bạch Cốt Long. Để đề phòng, Lâm Khinh ngâm mình dưới Linh đàm rồi ổn định tâm thần, lúc này mới nuốt vào một giọt tinh huyết.
Dù đã chuẩn bị rất kỹ nhưng Lâm Khinh vẫn không thể tưởng tượng nổi dược lực của giọt tinh huyết này lại có thể cường hãn đến thế. Giọt tinh huyết Bạch Cốt Long khi vừa vào miệng Lâm Khinh liền hoá thành một dòng năng lượng khổng lồ tấn công vào mọi ngõ ngách trong thể nội của y.
Lúc này, nếu có ai nhìn vào cơ thể của y, sẽ thấy Kinh mạch Lâm Khinh như muốn nứt ra, từng dòng năng lượng chạy ngược chạy xuôi không theo một quy luật nào.
Gân xanh trên người Lâm Khinh nổi nên, làn da bình thường trắng trẻo mềm mại bây giờ phồng rộp, từng tia máu rỉ ra khỏi lỗ chân lông nhìn thật ghê rợn. Cơn đau cứ liên tục đánh sâu vào tâm thần, nhưng y vẫn phải cắn răng vận chuyển công pháp để luyện hoá giọt tinh huyết này...
Cũng may là Lâm Khinh đang ở dưới Linh đàm. Từng sợi linh khí cứ thế tự động bị hút vào người y theo sự vận chuyển công pháp, làm dịu dần luồng năng lượng cuồng bạo kia.
Từ lúc đổi được đồ hắn muốn, nam nhân hết hẳn hứng thú với nơi này, hắn rảnh rỗi khi thì xoa lưng, khi thì cầm tay thiếu niên để chơi đùa.
Lâm Khinh thì mải mê xem đến nỗi không hề biết mình bị chiếm tiện nghi. Đến lúc giao dịch kết thúc, nam nhân vẫn còn giơ tay y lên để ngắm nghía.
Lâm Khinh lúc này không kiêng nể gì nữa, nhảy thẳng xuống đất rồi giãy tay ra, cuối cùng y cũng thoát được ma trảo của nam nhân này.
Trên đường về, Lâm Khinh còn lôi kéo Lam Túc đi khắp các cửa tiệm lớn nhỏ quanh Ngũ Dương trấn, cuối cùng, ngoài mua được thêm vài tấm Hoả cầu phù, Linh Tiêu Phù và một ít Linh trà thì y chẳng ưng ý thêm món nào nữa.
Đi dạo chán chê mà còn chưa đến giờ hẹn với mọi người, Lâm Khinh quyết định kéo nam nhân vào Tụ Ngọc lâu ở ngay đầu Ngũ Dương trấn để nghỉ ngơi.
Vào đến nơi, gọi hai cốc linh trà, Lâm Khinh và Lam Túc câu có câu không nói chuyện với nhau, y lúc này mới bạo gan hỏi: "Sao lúc nãy ngươi lại dẫn ta đi cùng?"
Nam nhân miệng nhấp một ngụm trà, trông rất thanh cao, khuôn mặt đẹp đẽ mỉm cười, thong thả đáp: "Ta nói rồi, sau này ta có việc phải cần nhờ đến ngươi, bây giờ dẫn ngươi đi làm quen một chút thôi. Sau này ta còn muốn ngươi phải mạnh lên thật nhanh."
"Nhanh là bao lâu? Việc gì mà phải cần ta mạnh lên, giết người cướp của à?" Lâm Khinh đáp.
Nam nhân chỉ nhìn Lâm Khinh rồi cười cười mà không trả lời, y đang định hỏi tiếp thì đúng lúc này, có hai tu sĩ bước vào tửu lâu làm Lâm Khinh chú ý.
Một người Lâm Khinh chưa gặp bao giờ, người này cao, khá gầy, có đôi lông mày rậm, mũi cao thẳng, trông rất tuấn tú.
Người đi bên cạnh thì Lâm Khinh nhận ra chính là vị nhị sư huynh La Minh của Hoả Đan phong. Hắn cười nói rất vui vẻ với người bên cạnh, khác hẳn vẻ lầm lì vào lần xuống núi khảo hạch đệ tử.
Lâm Khinh quan sát hai người kia một lúc, không giống bằng hữu, không giống huynh đệ, y cảm thấy hai người... khá giống đạo lữ.
"Ách! Ta nghĩ gì trong đầu thế này, phi... phi... Sao tự dưng trí tưởng tượng của ta lại phong phú vậy?" Lâm Khinh tự kiểm điểm mình, sao lại nghĩ hai người đàn ông là đạo lữ được chứ!
Ngẩng đầu lên thì thấy hai người kia ngồi ngay phía đối diện. Đang đút linh quả cho nhau, vừa ăn vừa cúi đầu thầm thì với nhau.
Lâm Khinh: "..."
Hôm nay Lâm Khinh lần đầu tiên được thấy cảnh đó. Có lẽ vì tam quan được đổi mới nên suốt đường về Lâm Khinh không mở miệng ra nói câu nào nữa.
Về đến động phủ, Lâm Khinh mới trở lại bình thường, y vui vẻ mời mọi người ở lại ăn Linh mễ mới thu hoạch. Nghe đến ăn thì không ai từ chối, Tiêu Nam còn xách ra một bình Linh tửu. Hắn ta bắt đầu khoe khoang:
"Bình Linh tửu cô đọng từ Hải Đường hoa này ta trộm được của lão cha. Ta cũng chưa nếm thử lần nào, hôm nay mời các ngươi uống, chúng ta không say không về!"
Lâm Khinh cũng chưa uống thử Linh tửu bao giờ, y nhấp một ngụm cảm thấy khá thơm, một dòng linh lực mát mẻ tinh khiết từ ngụm rượu ngấm vào người làm y thấy thật sảng khoái. Rượu ngon cộng thêm Linh mễ rất thơm, kết quả cả bọn cùng say khướt, say nhất lại chính là Lâm Khinh.
Ngay cả Ngâm Thiên Dự cũng uống hai ngụm rượu rồi đỏ bừng mặt vội vàng xin phép về để luyện hoá Linh tửu.
Chỉ còn Lam Túc là tỉnh táo nhất, hắn không biết làm gì với đống ma men này, cuối cùng, hắn đành giải quyết bằng cách cho mỗi người một đạo Thanh Thuỷ quyết để tỉnh táo đầu óc rồi đuổi cả đám về.
Cuối cùng trong động phủ chỉ còn hai người. Lam Túc bế Lâm Khinh lên giường, nhìn thiếu niên mặt đỏ bừng, y không cầm lòng nổi nên khẽ hôn lên cánh môi đỏ, hôn hôn nhẹ một lúc lại thấy không đủ, nam nhân lùa lưỡi vào cướp lấy dịch thể thơm ngọt trong miệng Lâm Khinh.
Nhưng Lam Túc cũng chỉ dám thân thiết một chút rồi vội vàng dừng lại. Hắn ngắm nhìn Lâm Khinh đang ngủ say sưa rồi lấy ra một cái nhẫn trữ vật. Nhẫn này có mặt đá màu đen, có bề ngoài giống y hệt cái hắn đang đeo trên tay.
Lam Túc lúc này mới thật cẩn thận mà đeo vào cho thiếu niên.
"Bảo bối. Ta chờ ngươi lớn lên!"
\*\*\*
Hôm sau Lâm Khinh tỉnh lại, mờ mịt nhìn lên vách đá trong động phủ.
Thân thể thật ra rất thoải mái, thơm tho chứ không có chút nặng nề đau nhức nào như khi uống rượu của kiếp trước. Sau khi kiểm tra kỹ, xác định xung quanh động phủ của mình không còn ai nữa. Lâm Khinh mới mò vào không gian ngâm Linh đàm để tu luyện.
Cởi hết quần áo ra, Lâm Khinh lúc này mới phát hiện trên tay mình có thêm một chiếc nhẫn, nhìn khá quen mắt.
Thật ra Lâm Khinh đã đoán được đây là tác phẩm của ai đó rồi. Y không ngốc, biết rõ người kia rất để ý đến mình, nhưng mà khi chưa tìm được lý do cho hành động của đối phương thì Lâm Khinh vẫn làm bộ như không có gì.
Quyết định xem xét chiếc nhẫn đã. Tu luyện sau.
Đưa một tia linh lực vào chiếc nhẫn. Lâm Khinh nhận ra đây chỉ là một chiếc nhẫn trữ vật thông thường, chỉ là diện tích bên trong rất lớn. Khoảng chừng năm mươi trượng. Bên trong thật ra không có gì, chỉ có một chút linh thạch và vài cái bình.
Mở nắp một cái bình đầu tiên ra, Lâm Khinh ngạc nhiên khi nó chính là mười giọt tinh huyết của Bạch Cốt Long mà hôm qua bao nhiêu tu sĩ thèm muốn.
Thật ra thứ này cũng xuất hiện trong Vạn Niên Bách Mộc Linh và Lâm Khinh cũng hiểu rõ đây là một thứ rất hiếm có, Bạch Long khá nhiều, nhưng Bạch Cốt Long lại cực kỳ hiếm gặp, trong Long tộc, phải vài trăm năm mới sinh ra một bạch Cốt Long...
Tinh Huyết Bạch Cốt Long có thể tăng cường thể chất tu sĩ, chỉ một giọt cũng giúp huyết nhục cơ thể càng thêm dẻo dai, Nếu phối hợp với công pháp luyện thể thích hợp, thì làn da sẽ chống lại được cả công kích vật lý từ tu sĩ cùng cấp.
Điều đó nghĩa là gì, nếu luyện hoá hết mười giọt tinh huyết này, nghĩa là Lâm Khinh y sẽ có đủ tự tin để chiến đấu vượt cấp.
Nhưng y không có công pháp luyện thể thích hợp, mà bản tính y cũng không thích chiến đấu ngươi sống ta chết...
Nghĩ đến lời nam nhân mong muốn y mạnh lên, Lâm Khinh vẫn quyết định luyện hoá thứ này. Dù sao thứ này dùng càng sớm thì càng tốt cho thể chất tu sĩ. Nhưng tạm thời Lâm Khinh bỏ bình tinh huyết sang một bên, rồi bắt đầu kiểm tra mấy cái bình còn lại.
Tinh Cô linh tuỷ, thứ này có thể trợ giúp quá trình tấn cấp thuận lợi thêm ba mươi phần trăm. Tác dụng dưới Kết Đan kỳ. Dùng trong khi tấn cấp.
Vân Chi lộ \- Đây là dịch do Vân Chi Hoa chiết ra, hoa này một trăm năm thành cây, một trăm năm sau mới nở hoa, có tác dụng tăng cường khí huyết, trị liệu nội thương mà không cần chế thành Đan.
Thạch linh nhũ, không ngờ còn có thứ này, thứ này luyện hoá xong có thể tăng lên một tiểu cảnh giới, nhưng chỉ dùng được một lần duy nhất, dùng đến lần hai sẽ không có tác dụng.
"Sao hắn lại đem cho ta nhiều thứ tốt vậy?". Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Đạo lý này Lâm Khinh hiểu rõ. Nên y bây giờ rất rối rắm, không hiểu việc hắn cần y trợ giúp có nguy hiểm đến tính mạng không?
Nhưng Lâm Khinh lại cảm giác được một điều, là Lam Túc người này không có ác ý với y...
Ngẫm nghĩ hồi lâu Lâm Khinh quyết định đi luyện hoá tinh huyết Bạch Cốt Long. Để đề phòng, Lâm Khinh ngâm mình dưới Linh đàm rồi ổn định tâm thần, lúc này mới nuốt vào một giọt tinh huyết.
Dù đã chuẩn bị rất kỹ nhưng Lâm Khinh vẫn không thể tưởng tượng nổi dược lực của giọt tinh huyết này lại có thể cường hãn đến thế. Giọt tinh huyết Bạch Cốt Long khi vừa vào miệng Lâm Khinh liền hoá thành một dòng năng lượng khổng lồ tấn công vào mọi ngõ ngách trong thể nội của y.
Lúc này, nếu có ai nhìn vào cơ thể của y, sẽ thấy Kinh mạch Lâm Khinh như muốn nứt ra, từng dòng năng lượng chạy ngược chạy xuôi không theo một quy luật nào.
Gân xanh trên người Lâm Khinh nổi nên, làn da bình thường trắng trẻo mềm mại bây giờ phồng rộp, từng tia máu rỉ ra khỏi lỗ chân lông nhìn thật ghê rợn. Cơn đau cứ liên tục đánh sâu vào tâm thần, nhưng y vẫn phải cắn răng vận chuyển công pháp để luyện hoá giọt tinh huyết này...
Cũng may là Lâm Khinh đang ở dưới Linh đàm. Từng sợi linh khí cứ thế tự động bị hút vào người y theo sự vận chuyển công pháp, làm dịu dần luồng năng lượng cuồng bạo kia.
Tác giả :
Hắc Miêu Vô Miên