Ta Xuyên Dị Giới Làm Gay
Chương 11: Bí mật của tàn đồ
Lâm Khinh ngồi xếp bằng tĩnh tâm tu luyện một lúc nữa, nhưng lại không thể tập trung nổi. Y lại lôi hết Linh thảo mà cha mẹ y để lại ra ngâm vào Linh đàm. Tiện thể y múc kha khá nước hồ vào những cái bình đề phòng sau này có khi dùng tới.
Làm hết mọi việc rồi, Lâm Khinh mới nhớ ra cái tàn đồ in hình ấn ký không gian. Lấy nó ra, y phát hiện giọt máu hôm nọ nhỏ vào đây đã biến mất. Khi vừa giơ lên kiểm tra bỗng nhiên tàn đồ rực sáng lên, một đạo lam quang loé lên rồi bay thẳng vào trán y.
Quá nhiều tin tức dồn dập chảy vào đầu khiến cho đầu óc Lâm Khinh muốn nổ tung, đau đớn và hỗn loạn, y gục xuống đất ôm đầu kêu gào thảm thiết. Cho đến khoảng một nén hương sau, cơn đau mới bắt đầu dịu dần.
Lâm Khinh đợi khi thân thể trở lại bình thường mới nhắm mắt lại để tiếp thu tin tức trong đầu, lúc này y thầm kêu may mắn.
Hoá ra tàn đồ này không phải là Hoàng cấp công pháp mà là Địa cấp sơ giai công pháp, nếu lúc nãy Lâm Khinh không đột phá Ngưng Mạch mà đã mở ra nó thì chỉ có nước đi đời nhà ma. Bởi vì công pháp Địa cấp không phải ai cũng tu luyện được, chí ít là y bây giờ chưa được.
"Có lẽ thân thể này và người sáng tạo công pháp có cùng huyết mạch nên ta mới thoát khỏi một kiếp". Nghĩ tới đây Lâm Khinh toát mồ hôi lạnh.
Theo tin tức mà Lâm Khinh nhận được, y phỏng đoán nguyên chủ không phải là người đại lục này, bởi vì bộ Địa cấp sơ giai công pháp này chỉ con cháu trực hệ Lâm gia mới có thể tu luyện.
Đến tận bây giờ Lâm Khinh mới biết hoá ra là Tu Chân giới bao gồm rất nhiều vị diện, trong đó có cấp thấp vị diện, trung cấp vị diện và cao cấp vị diện, tất nhiên mức độ đậm đặc của linh khí cũng theo đó mà chia ra.
Mỗi một vị diện lại bao gồm rất nhiều đại lục giống như Nhật Nguyệt đại lục.
Lâm gia là một gia tộc tu tiên hạng nhì trên Không Minh đại lục thuộc cao cấp Vị diện.
Ở đấy, linh khí cực kỳ dồi dào, theo thời gian tích luỹ, đệ tử của một gia tộc cũng đông đúc và mạnh mẽ không kém gì một đại tông môn. Mà Lâm gia chính là một gia tộc như thế. Qua nhiều đời gia tộc đã sản sinh không biết bao nhiêu thiên tài, dần dần hình thành nên một thế lực vững vàng khó có thể đổ vỡ.
Lâm gia có rất nhiều tu sĩ đã phi thăng thành công, cứ mỗi một người trước khi phi thăng sẽ vận dụng không gian chi lực mở ra vài không gian để lại cho con cháu.
Mỗi thành viên trực hệ của gia tộc sẽ được đeo một chiếc vòng không gian để làm ký hiệu, khi được mười tuổi không gian sẽ nhận chủ, ấn ký sẽ khắc sâu vào người, kể cả khi chủ nhân chết nó cũng sẽ biến mất theo, mà chỉ có máu của trực hệ Lâm gia mới mở được khối không gian này.
Về phần Lâm Khinh đến giờ mới mở ra, chắc là do nguyên chủ còn nhỏ đã rời gia đình. Không hề biết về không gian. Còn Linh đàm trong không gian đã được khảm một Linh mạch trung phẩm. Có Linh mạch này, đệ tử trực hệ của Lâm gia sẽ một đường bình an tu luyện đến Nguyên Anh kỳ.
Hơn nữa, đệ tử Lâm gia tuyệt đối không được đấu đá nhau, nếu bị phát hiện, nhẹ thì bị phạt diện bích. Nặng nhất có thể phế tu vi, đuổi khỏi gia tộc. Vậy nên trên cơ bản Lâm gia rất đoàn kết. Không có việc mưu quyền soán vị.
"Rốt cuộc là Lâm gia đã xảy ra chuyện gì?"
"Tại sao ta lại lưu lạc một mình ở nơi đây?"
"Cha mẹ ta bây giờ ra sao?"
Quá nhiều điều bí ẩn làm Lâm Khinh rất khó chịu.
"Được rồi, bây giờ chỉ còn một cách, đó là ta phải trở nên cường đại, thật cường đại. Lúc đó thì ta mới có đủ khả năng rời khỏi đại lục này đi tìm hiểu chân tướng sự việc."
Lâm Khinh nắm chặt tay quyết tâm, lần đầu tiên từ khi đến thế giới này y có một mục tiêu rõ ràng đến vậy!
Địa cấp sơ giai công pháp này là một bộ công pháp tu luyện thần thức, tên là Thần Du Cửu quyết, công pháp này chỉ dành cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên tu luyện. Đặc biệt tu sĩ này phải có dòng máu Lâm gia, nếu người khác nhặt được công pháp cũng chỉ là một thứ vô dụng.
Lâm Khinh đã thử vận chuyển công pháp một chút nhưng mà tâm trí y không chịu nổi nên đành dừng. Còn một điểm bất tiện là công pháp này chỉ có thể tu luyện ở trong không gian mà không thể đem đi nơi khác được.
Tất nhiên bây giờ Lâm Khinh chưa lo đến chuyện đó, bây giờ y đang lo lắng làm sao để ra được ngoài, y vẫn muốn quay lại động phủ...
Vừa nghĩ đến động phủ, một lực hút quen thuộc kéo y ra khỏi đây.
Lâm Khinh ngồi ngơ ngác nhìn vách đá quen thuộc trong động phủ mà câm nín.
"Hoá ra cách để ra vào động phủ cũng khá là dễ, chỉ cần nghĩ trong đầu là được". Lâm Khinh sau mấy lần thử nghiệm đã tổng kết lại một câu như vậy.
Nhìn ra ngoài bầu trời vẫn còn tối mịt, Lâm Khinh còn tiếc nuối tại sao thời gian bên trong không gian lại giống hệt bên ngoài thế giới thực chứ.
"Không phải mấy loại không gian này thời gian sẽ trôi chậm hơn bên ngoài sao?"
Bây giờ tâm trạng của Lâm Khinh khá là phức tạp. Y cũng không có tâm tư nào nằm xuống ngủ được nữa mà nằm nhắm mắt để sắp xếp hết lại những tin tức trong đầu. Trời vừa sáng Lâm Khinh đã tìm đến động phủ của Phùng trưởng lão rồi, bắt đầu từ hôm nay, Lâm Khinh muốn học bản lĩnh.
Nhưng thân thể này mới có mười ba tuổi thôi, tu vi thì không ra sao cả.
"Thôi thì cứ bắt đầu bằng việc luyện đan đi."
Khi Lâm Khinh đến thì Phùng trưởng lão đang nghiên cứu một đan phương.
Phùng lão này điểm gì cũng tốt, đối với Dược đồng cũng khá quan tâm. Chỉ là quá say mê đan đạo không ăn đến khói lửa nhân gian, một bó tuổi rồi mà đạo lữ cũng chưa có, mà nếu có thì chắc cũng không được sủng ái bằng đan dược nữa.
Thôi thì chớ gieo vạ cho nữ tử nhà người ta...
Nhìn sắc mặt quyết tâm khi đến nơi của Lâm Khinh, Phùng trưởng lão bỏ đan phương ra rồi vui vẻ nói:
"Sao. Tiểu tử ngươi bây giờ đã nghĩ kỹ rồi à? Ta còn tưởng ngươi chê bản lĩnh Phùng lão ta không ra sao, không làm được sư phụ ngươi chứ?"
"Đệ tử đâu dám, mấy hôm nay đệ tử bận tu luyện để tấn cấp Ngưng Mạch." Lâm Khinh vội vàng nói.
Phùng trưởng lão liếc mắt là đã thấy tu vi Ngưng Mạch sơ kỳ của Lâm Khinh rồi nhưng vẫn muốn trêu đùa y, lão bảo:
"Vậy là tấn cấp rồi mới nhớ đến lão già này chứ gì?"
"Sư phụ một chút cũng không già, trông người còn phong độ lắm!!!" Lâm Khinh nịnh nọt mà mặt cũng không đổi sắc chút nào.
"Sao, đã gọi sư phụ cơ à?"
"Đệ tử bái kiến sư phụ!!!" Lâm Khinh quỳ xuống. Thực hành nghi lễ bái sư.
Lúc này Phùng trưởng lão mới thu lại vẻ cợt nhả trên mặt rồi đỡ Lâm Khinh đứng dậy, nói:
"Ngay từ đầu nhìn thấy tiểu tử ngươi trắng trẻo sạch sẽ là ta đã thấy ưng ý rồi, ngươi đứng lên. Ta là Phùng Hạ, trưởng lão của Hoả Đan phong thuộc Huyền Phong môn. Hôm nay thu Lâm Khinh ngươi làm đệ tử thứ ba. Trên ngươi còn có đại sư huynh Lưu Tả Ý. Và nhị sư huynh Mạnh Bân. Từ hôm nay, ta hứa sẽ mang hết vốn liếng của mình đi chỉ dạy ngươi. Nhưng ngươi chớ như hai vị sư huynh không nên thân kia, ta nhìn chúng mà ngứa mắt lắm rồi!"
Lúc này nhị vị sư huynh Lưu, Mạnh đang hì hục dọn dẹp đan phòng, không biết rằng sư phụ đang nói xấu bọn hắn...
Kỳ thực cũng khá oan cho hai vị sư huynh, Lưu sư huynh thì về phương diện luyện đan có hơi kém một chút nhưng tu vi lại tiến triển cực nhanh, năm nay mới có hai mươi mốt tuổi đã là Trúc Cơ trung kỳ rồi.
Còn Mạnh sư huynh, tu vi tiến triển chậm nhưng bây giờ hai mươi ba tuổi, là Luyện đan sư cấp bốn, mặc dù mới vừa đạt được cấp bốn không lâu nhưng người ta cũng là cấp bốn hàng thật giá thật đấy.
Phùng trưởng lão nói xấu đệ tử một hồi thì lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh chuỷ thủ màu đen bóng, đưa cho Lâm Khinh.
Lâm Khinh nhận lấy thanh chuỷ thủ và quan sát kỹ thì nhìn thấy có phù văn chạy dọc thân đao nhìn trông khá sắc bén, y quán trú một ít Linh lực vào chuỷ thủ thì thấy mũi đao loé lên hồng quang.
"Ngươi thử chém cái bàn này xem nào?" Phùng lão lúc này mới bình tĩnh đi tới và chỉ dẫn Lâm Khinh. Y sợ làm hỏng bàn chỉ dám cầm thanh chuỷ thủ gọt nhẹ một góc nho nhỏ.
"Xoạt..." góc bàn bị cắt ra một miếng.
Lâm Khinh : "..."
"Sư phụ, đây là?" Thầm khen thứ tốt, Lâm Khinh mới vờ vịt hỏi Phùng lão.
"Đây là quà sư phụ tặng ngươi. Chỉ là Hoàng giai trung cấp pháp bảo nhưng ta đảm bảo chuỷ thủ này chém sắt như chém bùn. Mỗi tội hơi ngắn, có thể dùng để cận chiến." Phùng Lão nói.
Lâm Khinh cất vội thanh chuỷ thủ như sợ lão đổi ý rồi mới bắt đầu giở công phu sư tử ngoạm ra đối phó với vị sư phụ vừa mới nhận.
"Vậy sư phụ có thuật pháp công kích nào không?
Đệ tử cho đến bây giờ mới biết có hai thuật pháp công kích là Vô ảnh nhất chỉ và Thanh thuỷ nhận thôi. Mà với tu vi của đệ tử, đi ra ngoài chỉ có nước làm xấu mặt sư phụ. Chậc, nhưng mà điểm cống hiến của đệ tử lại không còn nữa. Sư phụ có món nào tốt thì..."
Phùng lão nghe Lâm Khinh giả nghèo giả khổ đành nhịn đau ném cho y một cái ngọc giản rồi nói với vẻ miễn cưỡng:
"Hừ. Ngươi coi công pháp là Linh thảo cấp một mọc đầy Linh điền, thích thì thu thập đó hả? Đây là thuật pháp công kích Mộc hệ Xạ mộc lục nguyên công, Hoàng cấp cao giai công pháp. Ngươi mà ham tu luyện công pháp mà không tập chung vào luyện đan thì đừng trách sư phụ phạt ngươi diện bích luôn trong đan phòng!"
"Vậy sư phụ còn gì cho đệ tử nữa không?"
Lâm Khinh hỏi chơi vậy thôi không ngờ Phùng lão lại ném cho Lâm Khinh hai tấm ngọc phù. Đồ chơi này y chưa thấy bao giờ, chưa kịp nhìn đã vội vàng cất đi rồi cảm ơn rối rít.
Làm hết mọi việc rồi, Lâm Khinh mới nhớ ra cái tàn đồ in hình ấn ký không gian. Lấy nó ra, y phát hiện giọt máu hôm nọ nhỏ vào đây đã biến mất. Khi vừa giơ lên kiểm tra bỗng nhiên tàn đồ rực sáng lên, một đạo lam quang loé lên rồi bay thẳng vào trán y.
Quá nhiều tin tức dồn dập chảy vào đầu khiến cho đầu óc Lâm Khinh muốn nổ tung, đau đớn và hỗn loạn, y gục xuống đất ôm đầu kêu gào thảm thiết. Cho đến khoảng một nén hương sau, cơn đau mới bắt đầu dịu dần.
Lâm Khinh đợi khi thân thể trở lại bình thường mới nhắm mắt lại để tiếp thu tin tức trong đầu, lúc này y thầm kêu may mắn.
Hoá ra tàn đồ này không phải là Hoàng cấp công pháp mà là Địa cấp sơ giai công pháp, nếu lúc nãy Lâm Khinh không đột phá Ngưng Mạch mà đã mở ra nó thì chỉ có nước đi đời nhà ma. Bởi vì công pháp Địa cấp không phải ai cũng tu luyện được, chí ít là y bây giờ chưa được.
"Có lẽ thân thể này và người sáng tạo công pháp có cùng huyết mạch nên ta mới thoát khỏi một kiếp". Nghĩ tới đây Lâm Khinh toát mồ hôi lạnh.
Theo tin tức mà Lâm Khinh nhận được, y phỏng đoán nguyên chủ không phải là người đại lục này, bởi vì bộ Địa cấp sơ giai công pháp này chỉ con cháu trực hệ Lâm gia mới có thể tu luyện.
Đến tận bây giờ Lâm Khinh mới biết hoá ra là Tu Chân giới bao gồm rất nhiều vị diện, trong đó có cấp thấp vị diện, trung cấp vị diện và cao cấp vị diện, tất nhiên mức độ đậm đặc của linh khí cũng theo đó mà chia ra.
Mỗi một vị diện lại bao gồm rất nhiều đại lục giống như Nhật Nguyệt đại lục.
Lâm gia là một gia tộc tu tiên hạng nhì trên Không Minh đại lục thuộc cao cấp Vị diện.
Ở đấy, linh khí cực kỳ dồi dào, theo thời gian tích luỹ, đệ tử của một gia tộc cũng đông đúc và mạnh mẽ không kém gì một đại tông môn. Mà Lâm gia chính là một gia tộc như thế. Qua nhiều đời gia tộc đã sản sinh không biết bao nhiêu thiên tài, dần dần hình thành nên một thế lực vững vàng khó có thể đổ vỡ.
Lâm gia có rất nhiều tu sĩ đã phi thăng thành công, cứ mỗi một người trước khi phi thăng sẽ vận dụng không gian chi lực mở ra vài không gian để lại cho con cháu.
Mỗi thành viên trực hệ của gia tộc sẽ được đeo một chiếc vòng không gian để làm ký hiệu, khi được mười tuổi không gian sẽ nhận chủ, ấn ký sẽ khắc sâu vào người, kể cả khi chủ nhân chết nó cũng sẽ biến mất theo, mà chỉ có máu của trực hệ Lâm gia mới mở được khối không gian này.
Về phần Lâm Khinh đến giờ mới mở ra, chắc là do nguyên chủ còn nhỏ đã rời gia đình. Không hề biết về không gian. Còn Linh đàm trong không gian đã được khảm một Linh mạch trung phẩm. Có Linh mạch này, đệ tử trực hệ của Lâm gia sẽ một đường bình an tu luyện đến Nguyên Anh kỳ.
Hơn nữa, đệ tử Lâm gia tuyệt đối không được đấu đá nhau, nếu bị phát hiện, nhẹ thì bị phạt diện bích. Nặng nhất có thể phế tu vi, đuổi khỏi gia tộc. Vậy nên trên cơ bản Lâm gia rất đoàn kết. Không có việc mưu quyền soán vị.
"Rốt cuộc là Lâm gia đã xảy ra chuyện gì?"
"Tại sao ta lại lưu lạc một mình ở nơi đây?"
"Cha mẹ ta bây giờ ra sao?"
Quá nhiều điều bí ẩn làm Lâm Khinh rất khó chịu.
"Được rồi, bây giờ chỉ còn một cách, đó là ta phải trở nên cường đại, thật cường đại. Lúc đó thì ta mới có đủ khả năng rời khỏi đại lục này đi tìm hiểu chân tướng sự việc."
Lâm Khinh nắm chặt tay quyết tâm, lần đầu tiên từ khi đến thế giới này y có một mục tiêu rõ ràng đến vậy!
Địa cấp sơ giai công pháp này là một bộ công pháp tu luyện thần thức, tên là Thần Du Cửu quyết, công pháp này chỉ dành cho tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên tu luyện. Đặc biệt tu sĩ này phải có dòng máu Lâm gia, nếu người khác nhặt được công pháp cũng chỉ là một thứ vô dụng.
Lâm Khinh đã thử vận chuyển công pháp một chút nhưng mà tâm trí y không chịu nổi nên đành dừng. Còn một điểm bất tiện là công pháp này chỉ có thể tu luyện ở trong không gian mà không thể đem đi nơi khác được.
Tất nhiên bây giờ Lâm Khinh chưa lo đến chuyện đó, bây giờ y đang lo lắng làm sao để ra được ngoài, y vẫn muốn quay lại động phủ...
Vừa nghĩ đến động phủ, một lực hút quen thuộc kéo y ra khỏi đây.
Lâm Khinh ngồi ngơ ngác nhìn vách đá quen thuộc trong động phủ mà câm nín.
"Hoá ra cách để ra vào động phủ cũng khá là dễ, chỉ cần nghĩ trong đầu là được". Lâm Khinh sau mấy lần thử nghiệm đã tổng kết lại một câu như vậy.
Nhìn ra ngoài bầu trời vẫn còn tối mịt, Lâm Khinh còn tiếc nuối tại sao thời gian bên trong không gian lại giống hệt bên ngoài thế giới thực chứ.
"Không phải mấy loại không gian này thời gian sẽ trôi chậm hơn bên ngoài sao?"
Bây giờ tâm trạng của Lâm Khinh khá là phức tạp. Y cũng không có tâm tư nào nằm xuống ngủ được nữa mà nằm nhắm mắt để sắp xếp hết lại những tin tức trong đầu. Trời vừa sáng Lâm Khinh đã tìm đến động phủ của Phùng trưởng lão rồi, bắt đầu từ hôm nay, Lâm Khinh muốn học bản lĩnh.
Nhưng thân thể này mới có mười ba tuổi thôi, tu vi thì không ra sao cả.
"Thôi thì cứ bắt đầu bằng việc luyện đan đi."
Khi Lâm Khinh đến thì Phùng trưởng lão đang nghiên cứu một đan phương.
Phùng lão này điểm gì cũng tốt, đối với Dược đồng cũng khá quan tâm. Chỉ là quá say mê đan đạo không ăn đến khói lửa nhân gian, một bó tuổi rồi mà đạo lữ cũng chưa có, mà nếu có thì chắc cũng không được sủng ái bằng đan dược nữa.
Thôi thì chớ gieo vạ cho nữ tử nhà người ta...
Nhìn sắc mặt quyết tâm khi đến nơi của Lâm Khinh, Phùng trưởng lão bỏ đan phương ra rồi vui vẻ nói:
"Sao. Tiểu tử ngươi bây giờ đã nghĩ kỹ rồi à? Ta còn tưởng ngươi chê bản lĩnh Phùng lão ta không ra sao, không làm được sư phụ ngươi chứ?"
"Đệ tử đâu dám, mấy hôm nay đệ tử bận tu luyện để tấn cấp Ngưng Mạch." Lâm Khinh vội vàng nói.
Phùng trưởng lão liếc mắt là đã thấy tu vi Ngưng Mạch sơ kỳ của Lâm Khinh rồi nhưng vẫn muốn trêu đùa y, lão bảo:
"Vậy là tấn cấp rồi mới nhớ đến lão già này chứ gì?"
"Sư phụ một chút cũng không già, trông người còn phong độ lắm!!!" Lâm Khinh nịnh nọt mà mặt cũng không đổi sắc chút nào.
"Sao, đã gọi sư phụ cơ à?"
"Đệ tử bái kiến sư phụ!!!" Lâm Khinh quỳ xuống. Thực hành nghi lễ bái sư.
Lúc này Phùng trưởng lão mới thu lại vẻ cợt nhả trên mặt rồi đỡ Lâm Khinh đứng dậy, nói:
"Ngay từ đầu nhìn thấy tiểu tử ngươi trắng trẻo sạch sẽ là ta đã thấy ưng ý rồi, ngươi đứng lên. Ta là Phùng Hạ, trưởng lão của Hoả Đan phong thuộc Huyền Phong môn. Hôm nay thu Lâm Khinh ngươi làm đệ tử thứ ba. Trên ngươi còn có đại sư huynh Lưu Tả Ý. Và nhị sư huynh Mạnh Bân. Từ hôm nay, ta hứa sẽ mang hết vốn liếng của mình đi chỉ dạy ngươi. Nhưng ngươi chớ như hai vị sư huynh không nên thân kia, ta nhìn chúng mà ngứa mắt lắm rồi!"
Lúc này nhị vị sư huynh Lưu, Mạnh đang hì hục dọn dẹp đan phòng, không biết rằng sư phụ đang nói xấu bọn hắn...
Kỳ thực cũng khá oan cho hai vị sư huynh, Lưu sư huynh thì về phương diện luyện đan có hơi kém một chút nhưng tu vi lại tiến triển cực nhanh, năm nay mới có hai mươi mốt tuổi đã là Trúc Cơ trung kỳ rồi.
Còn Mạnh sư huynh, tu vi tiến triển chậm nhưng bây giờ hai mươi ba tuổi, là Luyện đan sư cấp bốn, mặc dù mới vừa đạt được cấp bốn không lâu nhưng người ta cũng là cấp bốn hàng thật giá thật đấy.
Phùng trưởng lão nói xấu đệ tử một hồi thì lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh chuỷ thủ màu đen bóng, đưa cho Lâm Khinh.
Lâm Khinh nhận lấy thanh chuỷ thủ và quan sát kỹ thì nhìn thấy có phù văn chạy dọc thân đao nhìn trông khá sắc bén, y quán trú một ít Linh lực vào chuỷ thủ thì thấy mũi đao loé lên hồng quang.
"Ngươi thử chém cái bàn này xem nào?" Phùng lão lúc này mới bình tĩnh đi tới và chỉ dẫn Lâm Khinh. Y sợ làm hỏng bàn chỉ dám cầm thanh chuỷ thủ gọt nhẹ một góc nho nhỏ.
"Xoạt..." góc bàn bị cắt ra một miếng.
Lâm Khinh : "..."
"Sư phụ, đây là?" Thầm khen thứ tốt, Lâm Khinh mới vờ vịt hỏi Phùng lão.
"Đây là quà sư phụ tặng ngươi. Chỉ là Hoàng giai trung cấp pháp bảo nhưng ta đảm bảo chuỷ thủ này chém sắt như chém bùn. Mỗi tội hơi ngắn, có thể dùng để cận chiến." Phùng Lão nói.
Lâm Khinh cất vội thanh chuỷ thủ như sợ lão đổi ý rồi mới bắt đầu giở công phu sư tử ngoạm ra đối phó với vị sư phụ vừa mới nhận.
"Vậy sư phụ có thuật pháp công kích nào không?
Đệ tử cho đến bây giờ mới biết có hai thuật pháp công kích là Vô ảnh nhất chỉ và Thanh thuỷ nhận thôi. Mà với tu vi của đệ tử, đi ra ngoài chỉ có nước làm xấu mặt sư phụ. Chậc, nhưng mà điểm cống hiến của đệ tử lại không còn nữa. Sư phụ có món nào tốt thì..."
Phùng lão nghe Lâm Khinh giả nghèo giả khổ đành nhịn đau ném cho y một cái ngọc giản rồi nói với vẻ miễn cưỡng:
"Hừ. Ngươi coi công pháp là Linh thảo cấp một mọc đầy Linh điền, thích thì thu thập đó hả? Đây là thuật pháp công kích Mộc hệ Xạ mộc lục nguyên công, Hoàng cấp cao giai công pháp. Ngươi mà ham tu luyện công pháp mà không tập chung vào luyện đan thì đừng trách sư phụ phạt ngươi diện bích luôn trong đan phòng!"
"Vậy sư phụ còn gì cho đệ tử nữa không?"
Lâm Khinh hỏi chơi vậy thôi không ngờ Phùng lão lại ném cho Lâm Khinh hai tấm ngọc phù. Đồ chơi này y chưa thấy bao giờ, chưa kịp nhìn đã vội vàng cất đi rồi cảm ơn rối rít.
Tác giả :
Hắc Miêu Vô Miên