Ta Xuyên Đến Ngược Văn
Chương 45 Thủy tạ tứ phương (trung)
Editor: Yuu
Phùng đại quản sự còn đang ngăn cản ở ngoài cửa, "Ngũ Gia đóng cửa học hành, phân phó không cho người bên ngoài quấy rầy, kính xin các vị dời bước ra chính sảnh, tiểu nhân phân phó người dâng trà —— "
Văn Húc đứng sau lưng Sở Vương, cười lạnh nói, "Văn gia thiếu một ngụm trà nóng nhà ngươi sao?" Đi qua đá Phùng đại quản sự ra bên cạnh, đứng trước cánh cửa đang đóng chặt, kêu lớn, "Ngũ Gia, Tam gia cùng các vị các bạn học đến thăm ngươi . Ngươi vừa mới trúng tên, trời rất lạnh , không ở trong phòng, lại chạy đến hậu hoa viên uống gió sao? Đây là đang cố gắng đọc sách hay làm chuyện gì khác chứ?"
Lời còn chưa dứt, cánh cửa cót két từ bên trong mở ra.
Chu Hoài đứng bên trong, thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ, "Thừa dịp hôm nay trăng sáng, ta có mời các vị bạn học cùng đọc sách đối thơ. Không nghĩ tới các vị cũng muốn đến góp vui. Vậy cùng đi thôi. —— Tam ca thỉnh, Văn tiểu cữu thỉnh."
Bẩy tám người sồng sộc theo sau lưng Chu Hoài, dọc theo bên bờ đi vào trong thủy tạ.
Tư đồng thân tín của Sở vương là Hoa Chính Quân kĩ năng kị xạ không tốt, không theo đi săn bắn, nhưng hôm nay lại có mặt.
Còn chưa đi vào thuỷ tạ, Hoa Chính Quân ngửi ngửi, cười nói, "Thơm quá. Ngũ Gia đây là ăn cái gì a, mùi thơm tán ra cả mười dặm."
Chu Hoài quét mắt nhìn hắn một thoáng, không có đáp lại.
Mọi người dọc theo ván gỗ quanh co, đi thêm một đoạn thẳng nữa, tới khi không bị màn treo che mắt, thấy rõ cảnh bên trong thủy tạ, ai nấy đều sửng sốt.
Tuyên Chỉ công chúa và Lạc Trăn, đoan chính ngồi ở bàn nhỏ, trong tay mỗi người cẩm một quyển sách, quả là đang ôn bài.
Mục Tử Ngang một mình ngồi tựa ở một bàn khác, nhìn mấy tờ giấy tuyên thành ngẩn người.
Sở Vương bình tĩnh không để ý hắn, ngồi xuống đối diện Tuyên Chỉ.
Tề Minh quan sát Mục Tử Ngang vài lần, đi qua hắn, trực tiếp đi đến một bên thủy tạ, kiếm một cái bàn trống ngồi xuống.
Bình Xương Hầu thế tử Tiết Vi Đình dừng lại, đi đến bên người Mục Tử Ngang , qua lại quan sát vài lần.
"Tử Ngang huynh, " hắn đưa tay vẫy vẫy trước mặt Mục Tử Ngang, cười nói, "Hôm nay huynh uống bao nhiêu a, còn thấy rõ mấy ngón tay của tiểu đệ chứ."
Mục Tử Ngang nâng tay gạt tay của Tiết Vi Đình ra.
"Mục mỗ thanh tỉnh... Rất thanh tỉnh. Họ Tiết , đừng... đừng ở trước mặt ta làm loạn. Mục mỗ không... không muốn nói chuyện với ngươi."
Tiết Vi Đình trầm mặt, đang định phát tác, Hoa Chính Quân cười lại đây kéo hắn, "Đừng chấp nhặt với con ma men."
"Hôm nay trăng sáng, mấy ngày trước ta mời công chúa sang phủ, công chúa nói có chuyện, cự tuyệt . Ta cho rằng công chúa thật sự có chuyện bận, nhưng không nghĩ là đã nhận bái thiếp của Lão Ngũ —— đến đây dự tiệc a."
Tuyên Chỉ buông sách lãnh đạm nói, "Kỳ Vương điện hạ bị thương cần tĩnh dưỡng, trì hoãn việc học, ta cùng A Trăn lại đây đưa sách vở, thuận tiện ôn bài mà thôi. Sở Vương điện hạ suy nghĩ nhiều rồi."
Văn Húc từ khi vào thuỷ tạ, vẫn đi khắp nơi đánh giá, giờ phút này nghe được rõ ràng, nở nụ cười một tiếng, xoay người lại, "Tam gia, ngươi nghe rồi đó. Ta vừa mới nói với người, muốn từ miệng công chúa nghe được lời thật là không thể nào. Trong lòng công chúa chắc đang để phòng người đấy."
Sở Vương đen mặt, sắc mặt trông khó coi đi vài phần.
Tuyên Chỉ lạnh lùng nói, "Ta gạt Sở Vương điện hạ cái gì ."
Sở Vương im lặng một lúc, đôi mắt mang theo sát khí, âm lãnh nhìn chòng chọc Lạc Trăn bên cạnh Tuyên Chỉ một lúc, lại nhìn chòng chọc Chu Hoài đang ngồi ngang bên cạnh.
Trầm mặc hồi lâu sau, hắn cười lạnh một tiếng, "Lão Ngũ, công chúa, hai người quả là tương thông. Nếu không phải là ta sáng nay thấy phụ hoàng, hỏi thêm vài câu thì chỉ sợ cả Đông Đài quán cũng không ai biết. Hừ, làm bị thương huyết mạch hoàng gia, phạt vào vương phủ làm tùy thị, đúng là chuyện phụ hoàng có thể làm. —— chỉ là phụ hoàng cũng không nghĩ đến, khuỷu tay của lão Ngũ lại hướng ra ngoài !"
Tuyên Chỉ ầm vỗ bàn, muốn đứng dậy nói chuyện.
Lạc Trăn thấy không tốt, hôm nay không chỉ Mục Tử Ngang uống nhiều , công chúa cũng uống không ít, vội vàng ở dưới bàn đè tay Tuyên Chỉ xuống.
Chu Hoài lập tức đứng dậy, tự tay châm cho Chu Tầm một ly trà nóng, ung dung nói, "Tam ca bớt giận. Việc này cũng không phải cố ý gạt Tam ca. Chỉ là chúng ta cùng Dĩnh Xuyên quốc vừa mới ký kết minh ước, nối lại tình xưa, chuyện đính nữ Nhạn quận Lạc Thị vào phủ ta làm tùy thị truyền ra ngoài, chỉ sợ bị người lợi dụng châm ngòi ly gián, việc tư biến thành việc công, có tổn hại đến giao bang của hai nước. Việc này phụ hoàng chỉ truyền khẩu dụ, không có hạ chiếu thư, đệ đệ cũng không có thông báo ra ngoài."
Sở Vương nghe hắn nói có lý, nộ khí hơi thu lại, quay đầu nhìn người đang ngồi ngay ngắn đối diện, vẻ mặt Tuyên Chỉ công chúa lạnh lùng, hỏa khí trong lòng lại được đà bùng lên.
"Lạc Trăn nhập phủ làm tùy thị là chuyện của phủ ngươi, ta không đề cập tới, " hắn chăm chú nhìn lên bàn cười lạnh một tiếng, "Nhưng ta lại không biết, tình cảm của Lão Ngũ ngươi cùng công chúa lại tốt như vậy, ngươi bị thương, trì hoãn việc học, công chúa liền đưa sách vở tới cho ngươi? Mục Tử Ngang cũng là đến ôn tập sao? Như thế nào mà một miệng đầy mùi rượu? Hương vị thịt nướng cách mấy chục mét vẫn có thể ngửi được. Lão Ngũ, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn cùng ta mạnh miệng, nói ngươi đưa thiếp mời thỉnh công chúa qua phủ để ôn tập sao?"
Chu Hoài không thay đổi sắc mặt liếc Tuyên Chỉ một chút, lại nhìn Sở vương đang ghen tị trợn ngược mắt, đang lúc trầm ngâm, Lạc Trăn đã đáp lời, thần thái thoải mái mà xòe tay, "Tam gia nghĩ lầm rồi. Tuy rằng đưa thiếp mời cho công chúa là Ngũ Gia, nhưng khuyến khích Ngũ Gia đưa thiếp mời, mời được công chúa qua phủ —— là ta nha."
Nàng đem mấy tấm bình phong dời đi, lộ ra than lửa còn chưa hoàn toàn tắt, gí thịt nướng cùng mấy bầu rượu, đứng dậy cười nói,
"Ta cũng không gạt các vị . Bởi vì làm ngộ thương tới Kỳ vương, hai ba tháng tới chắc là phải ở trong Kỳ Vương phủ . Cái này, ăn uống đều dựa vào Ngũ Gia, ta cũng chỉ biết đóng góp chút ít, làm mấy loại đồ ăn mới hiếu kính Ngũ gia thôi." Nàng thò tay chỉ một cái giá thịt nướng, "Nhân dịp công chúa mang theo giá nướng lại phủ nên ta mới tổ chức tiệc nướng cùng vui với mọi người một chút."
Thần sắc của Sở vương lúc này mới hòa hoãn chút, mắt nhìn giá nướng, gật gật đầu, "Đúng là kiểu dang lạ ở Đông Lục chưa từng thấy. Cái này nướng thịt nghe rất thơm, Lạc Quân tự tay nướng sao?"
"Đúng vậy nha." Lạc Trăn mỉm cười cầm hơn mười xiên thịt, "Tam gia thích, ta sẽ nướng cho ngài."
Chu Hoài tiếp lời nói, "Tam ca nếu thích, ta kêu nàng nhiều nướng chút." Dứt lời nhìn Lạc Trăn nói, "Đem tất cả thịt còn lại ra nướng đi. Đúng rồi, bỏ giá nướng ra xa một chút, khói nặng, đừng hun Tam ca."
Lạc Trăn nghe xong, quả nhiên bưng giá nướng cùng thịt hươu bào, dựa theo ý của Chu Hoài, bưng ra bên ngoài thủy tạ.
Mới vừa đi ra không đến hai bước, lại có một chân để ngang trước mặt.
Lạc Trăn giương mắt nhìn, ngăn cản đường , lại là người thường ngày đi theo Văn Húc - thế tử Hứa Văn Cảnh.
Ngăn cản như thế một lát, Văn Húc liền đi tới, chặn Lạc Trăn lại, quan sát xiêm y của nàng một lát, "Nơi này nhiều người như vậy, đi vội vàng cái gì. Không phải là hoàng thượng phạt ngươi ào phủ làm tùy thị sao. Cái gọi là 'Tùy thị', chính là người hầu, mặc y phục tốt như này cho ai nhìn. Tìm người khác nướng thịt, ngươi, đi đổi một bộ xiêm y của thị tỳ, lại đây hầu rượu."
Lạc Trăn đứng tại chỗ, quan sát Văn Húc từ đầu tới chân vài lần, khóe miệng hướng lên trên cười nói, "Văn tiểu hầu gia, kêu ta hầu rượu, ngươi dám uống sao."
Văn Húc giận dữ, đưa tay muốn hất giá nướng trong tay Lạc Trăn.
Leng keng tiếng vật nặng rơi xuống đất, khay nướng bằng sắt lộn mấy vòng dưới mắt đất, bất động. Than bay đầy đất.
Mặt Tuyên Chỉ như sương lạnh, đứng dậy.
Sở Vương nhíu nhíu mày, xoay người lại nhìn Văn Húc, "Văn tiểu cữu, đang êm đẹp mà ầm ĩ gì thế!"
Văn Húc mắt điếc tai ngơ, đúng là không chú ý đến Sở Vương, ngón tay chỉ thân văng đầy đất, nhìn Lạc Trăn quát, "Ngươi còn dám giương oai! Phạt ngươi vào Kỳ Vương phủ làm tùy thị, là hoàng thượng tự mình hạ khẩu dụ, ngươi dám kháng mệnh không tuân! Thị tỳ phải có dáng vẻ của tỳ thị, nhặt từng hòn than lên cho ta!"