Ta Xuyên Đến Ngược Văn
Chương 25 Kỳ vương phủ (trung)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Trăn chờ đã lâu.
Thật vất vả mới đợi được đại quản sự hiện thân, sắc mặt không vui mời nàng vào hậu hoa viên, nàng nhanh nhẹn đứng dậy, ba bước thành hai đi theo sau.
Không biết Kỳ Vương phủ ra sao, nhưng chiếm diện tích không nhỏ, hậu hoa viên cũng rất rộng, ao, đình đài. Chỉ là khi bước vào, đều là hoa cỏ bình thường, không có vật gì quý giá cả.
Có duy nhất một thứ hiếm thấy, đó chính là vườn ươm lưu ly phía xa xa kia.
Chủ nhân của nơi này, đang đứng trong vườn ươm cùng vài nông phu không biết đang thảo luận gì.
Thấy Lạc Trăn đến, Chu Hoài đưa tay chỉ một chậu hoa lan, dường như không có việc gì nhìn nông dân chuyên trồng hoa nói, "Cái chậu Hồ Cơ Lan này, phẩm chất rất tốt, là Lạc Quân dậy từ sớm, tỉ mỉ lựa chọn ở chợ hoa cách vách . Các ngươi cần phải chăm sóc thật tốt, đừng phụ lòng Lạc Quân."
Nông dân chuyên trồng hoa nào biết trong ý tứ trong đó, kinh sợ đồng ý.
Lạc Trăn lúng túng chắp tay sau lưng, chà chà tay chỉ, " Tốt thôi, việc này là lỗi của ta, ta không giữ lời hứa, mong ngũ gia thứ tội ."
Chu Hoài thản nhiên nói, "Hôm qua mới bồi tội, hôm nay lại tới đây bồi tội. Lạc Quân bồi tội nhìêu lần với những người khác nữa chắc cũng không có gì nhỉ? ."
Lạc Trăn hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt không tốt, đau lòng sờ sờ vạt áo, cắn răng đem con mèo Xim La muốn cho công chúa đưa ra, "Lần này là tấm lòng của ta, muốn trịnh trọng bồi tội với ngài! Nào, ngoại trừ Hồ Cơ Lan, đây cũng là lễ vật ta tận tâm chuẩn bị cho ngài ."
Chu Hoài quả thật không nghĩ đến nàng còn có cái này ra, nao nao, con mèo lông tuyết trắng mịn đưa tới trước mặt.
Lạc Trăn một tay nâng mèo, nhéo nhéo hai bên lỗ tai nhỏ hồng phấn, cười nói, "Đáng yêu quá đi. Đặc biệt chọn cho ngũ gia đấy."
"Đúng nha, ta nhìn một cái liền chọn trúng . Cảm thấy Ngũ Gia sẽ thích —— "
Mấy tên người hầu trong viện hồng hộc chạy tới, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người.
Nhị quan gia phụ trách hậu vịn chạy theo sau, "Bên này bên này! Chuẩn bị túi lưới! Căn phương hướng cho chuẩn rồi đông thủ!"
"Meo——" con meò đang nằm trong lòng bàn tay kêu lên một tiếng, còng lưng muốn nhảy xuống, bị Lạc Trăn đè lại.
Lùm cây nhỏ bên cạnh có tiếng động, từ dưới tán lá lộ ra một cái đầu mèo.
"Meo——" hai con mèo cùng mẹ không bíêt ai là chị ai là em đồng loạt kêu lên.
Chu Hoài: "..." Tình huống giống như không đúng lắm?
Lạc Trăn: "..." Đột nhiên cảm thấy có chuyện không tốt sắp sảy ra.
Người vây bắt nín thở, vươn cái túi ra, đem con mèo dưới lùm cây bắt lại, giơ lên cao.
"Cuối cùng cũng bắt được!" Nhị quản gia lau mồ hôi rồi hành lễ với vương gia nhà mình, "Không biết con meò hoang từ chỗ nào chạy tới, mất hơn nửa ngày mới bắt được... Ai? Nơi này còn có một con? !"
Nhìn hai còn mèo Xiêm La giống nhau như đúc, Chu Hoài như có điều suy nghĩ, "Hai con này là...mua một lần sao ?"
Lạc Trăn hắng giọng, mặt không đổi sắc nói, "Đúng a, thấy chúng nó đáng yêu, liền mua một lần luôn. Tính một con đưa Ngũ Gia, một con ta nuôi. Chỉ tiếc con của ta bướng bỉnh, nhảy tường chạy mất ."
Chu Hoài buông mắt quan sát hai con mèo một lát, bỗng nhiên hỏi một câu, "Của công chúa đâu?"
Lạc Trăn lập tức câm nín: "... Công, công chúa ?"
Chu Hoài: "Lạc Quân mua hai con, một con cho bản thân, một con tặng tiểu vương. Ta tuy rằng cảm động vạn phần, nhưng cảm thấy không hợp tình hợp lý, không giống như lcách hành sự của Lạc Quân."
Hắn ngẫm nghĩ một lát, gật gật đầu, "Nguyên lai là mua hai con, một con đưa công chúa, một con mình nuôi. Nói với ta nửa thật nửa giả, thực khó cho ngươi."
Lạc Trăn: "..."
Chu Hoài: "Đi chợ hoa mua hoa, nhãn cũng không thèm gỡ, trực tiếp đưa đến cửa, hành vi lỗ mãng như vậy cũng không giống cách hành xử thường ngày của ngươi. Có chuỵên gì ngoài ý muốn sao? Ngô, là , ngươi mới vừa nói , ở Hoa Điểu Thị mua hai con mèo, một con nhảy tường chạy."
Lạc Trăn: "..."
Sáng nay bị như thế, giờ chối cũng không được
Nàng chán nản nhất là con mèo đang dãy dụa trong túi kia, "Con kia nghịch ngợm, nửa đường chạy , chạy đến đại môn quý phủ, Tiểu Hà đang cầm hoa đuổi theo ta đến đây, kết quả ánh mắt đại quản sự nhà ngài quá tốt... Tóm lại, đều là đánh bậy đánh bạ... Ta xin lỗi ngũ gia, trịnh trọng nhận lỗi! Lần trước nói hươu bào còn chưa tới đúng không? Không quan trọng, không có hươu bào, thịt lộc cũng được. Ta kêu Tiểu Hà trở về lấy giá nướng, hôm nay lở hậu hoa viên này cho ngũ gia nếm thử hương vị mới!"
Thần sắc Chu Hoài bình thường, bình thường đến mức nhìn không ra hỉ nộ, "Thịt lộc rất bổ, không thích hợp dùng nhiều. Nhưng hươu bào lại có hai con, giờ phút này vừa tới núi Trường Bạch, đang ở Lương quốc, ít nhất nửa tháng sau mới có thể đưa đến kinh thành. —— bằng không, nửa tháng sau, tiểu vương lại mời Lạc Quân qua phủ?"
Lạc Trăn dò xét sắc mặt Chu Hoài, tiếng chuông báo động trong lòng vang lên.
Đừng nói quá nửa tháng, chỉ cần hôm nay cứ như vậy bị mời ra khỏi vương phủ, chỉ sợ người bạn mới này cũng mất luôn.
Lạc Trăn đem con mèo trong tay thả vào trong túi lưới, xoay người buồn rầu ngẫm nghĩ một phen, chợt có ý nghĩ lóe qua.
"Không nướng thịt... Cũng không sao. Bây giờ là tháng mười, có cua a. Phòng bếp của quý phủ chắc không thiếu cua tươi đâu nhỉ?"
Chu Hoài cứng rắn nỏ nụ cười..
Hắn nâng tay đè huyệt thái dương.
"Hoa lan là mua ở chợ hoa , mèo là định đưa cho công chúa , người còn muốn cua ở chỗ ta nữa sao?"
Lạc Trăn bình thường không sợ hắn giận, nhưng lúc này vô cùng sợ, ân cần biểu hiện nói, "Cua ăn ngon, thịt lại khó bóc. Bàn về công phu xử lý cua, toàn bộ Mạt Lăng Đô, ta xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất. Lấy cua thượng hạng chế biến, ta sẽ tự mình phục vụ ngũ gia."
Chu Hoài nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, quay đầu phân phó Nhị quản gia, "Ngươi tự mình đi đến phòng bếp, chọn một giỏ cua ngon. Truyền lời xuống, Lạc Quân sẽ ở lại ăn trưa."
Editor: Yuu
Chu Hoài đã sớm thức dậy .
Tin tức Lạc Quân tự mình đưa hoa đến phủ thì hắn đang ngồi ăn sáng, nghe bẩm báo xong liền cười cười, để bát xuống, đi ra nghênh đón.
Kết quả mới đi ra khỏi chính viện, đã có người hầu tới bẩm báo, Lạc Quân giả mạo hoa được đem tới từ Mạt Lăng Đô, bị đại quản sự nhìn thấu, kết quả người này bị xấu hổ nhưng không rời đi, lại còn mặt dày thêm mắm dặm muối muốn được cầu kiến.
Chu Hoài nghe xong, cười cười, phân phó người đón nàng, đưa đến Đông Uyển.
Lạc Trăn chờ đã lâu.
Thật vất vả mới đợi được đại quản sự hiện thân, sắc mặt không vui mời nàng vào hậu hoa viên, nàng nhanh nhẹn đứng dậy, ba bước thành hai đi theo sau.
Không biết Kỳ Vương phủ ra sao, nhưng chiếm diện tích không nhỏ, hậu hoa viên cũng rất rộng, ao, đình đài. Chỉ là khi bước vào, đều là hoa cỏ bình thường, không có vật gì quý giá cả.
Có duy nhất một thứ hiếm thấy, đó chính là vườn ươm lưu ly phía xa xa kia.
Chủ nhân của nơi này, đang đứng trong vườn ươm cùng vài nông phu không biết đang thảo luận gì.
Thấy Lạc Trăn đến, Chu Hoài đưa tay chỉ một chậu hoa lan, dường như không có việc gì nhìn nông dân chuyên trồng hoa nói, "Cái chậu Hồ Cơ Lan này, phẩm chất rất tốt, là Lạc Quân dậy từ sớm, tỉ mỉ lựa chọn ở chợ hoa cách vách . Các ngươi cần phải chăm sóc thật tốt, đừng phụ lòng Lạc Quân."
Nông dân chuyên trồng hoa nào biết trong ý tứ trong đó, kinh sợ đồng ý.
Lạc Trăn lúng túng chắp tay sau lưng, chà chà tay chỉ, " Tốt thôi, việc này là lỗi của ta, ta không giữ lời hứa, mong ngũ gia thứ tội ."
Chu Hoài thản nhiên nói, "Hôm qua mới bồi tội, hôm nay lại tới đây bồi tội. Lạc Quân bồi tội nhìêu lần với những người khác nữa chắc cũng không có gì nhỉ? ."
Lạc Trăn hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt không tốt, đau lòng sờ sờ vạt áo, cắn răng đem con mèo Xim La muốn cho công chúa đưa ra, "Lần này là tấm lòng của ta, muốn trịnh trọng bồi tội với ngài! Nào, ngoại trừ Hồ Cơ Lan, đây cũng là lễ vật ta tận tâm chuẩn bị cho ngài ."
Chu Hoài quả thật không nghĩ đến nàng còn có cái này ra, nao nao, con mèo lông tuyết trắng mịn đưa tới trước mặt.
Lạc Trăn một tay nâng mèo, nhéo nhéo hai bên lỗ tai nhỏ hồng phấn, cười nói, "Đáng yêu quá đi. Đặc biệt chọn cho ngũ gia đấy."
"Đúng nha, ta nhìn một cái liền chọn trúng . Cảm thấy Ngũ Gia sẽ thích —— "
Mấy tên người hầu trong viện hồng hộc chạy tới, cắt đứt cuộc nói chuyện giữa hai người.
Nhị quan gia phụ trách hậu vịn chạy theo sau, "Bên này bên này! Chuẩn bị túi lưới! Căn phương hướng cho chuẩn rồi đông thủ!"
"Meo——" con meò đang nằm trong lòng bàn tay kêu lên một tiếng, còng lưng muốn nhảy xuống, bị Lạc Trăn đè lại.
Lùm cây nhỏ bên cạnh có tiếng động, từ dưới tán lá lộ ra một cái đầu mèo.
"Meo——" hai con mèo cùng mẹ không bíêt ai là chị ai là em đồng loạt kêu lên.
Chu Hoài: "..." Tình huống giống như không đúng lắm?
Lạc Trăn: "..." Đột nhiên cảm thấy có chuyện không tốt sắp sảy ra.
Người vây bắt nín thở, vươn cái túi ra, đem con mèo dưới lùm cây bắt lại, giơ lên cao.
"Cuối cùng cũng bắt được!" Nhị quản gia lau mồ hôi rồi hành lễ với vương gia nhà mình, "Không biết con meò hoang từ chỗ nào chạy tới, mất hơn nửa ngày mới bắt được... Ai? Nơi này còn có một con? !"
Nhìn hai còn mèo Xiêm La giống nhau như đúc, Chu Hoài như có điều suy nghĩ, "Hai con này là...mua một lần sao ?"
Lạc Trăn hắng giọng, mặt không đổi sắc nói, "Đúng a, thấy chúng nó đáng yêu, liền mua một lần luôn. Tính một con đưa Ngũ Gia, một con ta nuôi. Chỉ tiếc con của ta bướng bỉnh, nhảy tường chạy mất ."
Chu Hoài buông mắt quan sát hai con mèo một lát, bỗng nhiên hỏi một câu, "Của công chúa đâu?"
Lạc Trăn lập tức câm nín: "... Công, công chúa ?"
Chu Hoài: "Lạc Quân mua hai con, một con cho bản thân, một con tặng tiểu vương. Ta tuy rằng cảm động vạn phần, nhưng cảm thấy không hợp tình hợp lý, không giống như lcách hành sự của Lạc Quân."
Hắn ngẫm nghĩ một lát, gật gật đầu, "Nguyên lai là mua hai con, một con đưa công chúa, một con mình nuôi. Nói với ta nửa thật nửa giả, thực khó cho ngươi."
Lạc Trăn: "..."
Chu Hoài: "Đi chợ hoa mua hoa, nhãn cũng không thèm gỡ, trực tiếp đưa đến cửa, hành vi lỗ mãng như vậy cũng không giống cách hành xử thường ngày của ngươi. Có chuỵên gì ngoài ý muốn sao? Ngô, là , ngươi mới vừa nói , ở Hoa Điểu Thị mua hai con mèo, một con nhảy tường chạy."
Lạc Trăn: "..."
Sáng nay bị như thế, giờ chối cũng không được
Nàng chán nản nhất là con mèo đang dãy dụa trong túi kia, "Con kia nghịch ngợm, nửa đường chạy , chạy đến đại môn quý phủ, Tiểu Hà đang cầm hoa đuổi theo ta đến đây, kết quả ánh mắt đại quản sự nhà ngài quá tốt... Tóm lại, đều là đánh bậy đánh bạ... Ta xin lỗi ngũ gia, trịnh trọng nhận lỗi! Lần trước nói hươu bào còn chưa tới đúng không? Không quan trọng, không có hươu bào, thịt lộc cũng được. Ta kêu Tiểu Hà trở về lấy giá nướng, hôm nay lở hậu hoa viên này cho ngũ gia nếm thử hương vị mới!"
Thần sắc Chu Hoài bình thường, bình thường đến mức nhìn không ra hỉ nộ, "Thịt lộc rất bổ, không thích hợp dùng nhiều. Nhưng hươu bào lại có hai con, giờ phút này vừa tới núi Trường Bạch, đang ở Lương quốc, ít nhất nửa tháng sau mới có thể đưa đến kinh thành. —— bằng không, nửa tháng sau, tiểu vương lại mời Lạc Quân qua phủ?"
Lạc Trăn dò xét sắc mặt Chu Hoài, tiếng chuông báo động trong lòng vang lên.
Đừng nói quá nửa tháng, chỉ cần hôm nay cứ như vậy bị mời ra khỏi vương phủ, chỉ sợ người bạn mới này cũng mất luôn.
Lạc Trăn đem con mèo trong tay thả vào trong túi lưới, xoay người buồn rầu ngẫm nghĩ một phen, chợt có ý nghĩ lóe qua.
"Không nướng thịt... Cũng không sao. Bây giờ là tháng mười, có cua a. Phòng bếp của quý phủ chắc không thiếu cua tươi đâu nhỉ?"
Chu Hoài cứng rắn nỏ nụ cười..
Hắn nâng tay đè huyệt thái dương.
"Hoa lan là mua ở chợ hoa , mèo là định đưa cho công chúa , người còn muốn cua ở chỗ ta nữa sao?"
Lạc Trăn bình thường không sợ hắn giận, nhưng lúc này vô cùng sợ, ân cần biểu hiện nói, "Cua ăn ngon, thịt lại khó bóc. Bàn về công phu xử lý cua, toàn bộ Mạt Lăng Đô, ta xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất. Lấy cua thượng hạng chế biến, ta sẽ tự mình phục vụ ngũ gia."
Chu Hoài nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, quay đầu phân phó Nhị quản gia, "Ngươi tự mình đi đến phòng bếp, chọn một giỏ cua ngon. Truyền lời xuống, Lạc Quân sẽ ở lại ăn trưa."
Tác giả :
Huong Thao Du Vien