Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi
Chương 7: Thứ không nên nhìn thấy
Mạc Cẩn Hàn vỗ ngực, đột nhiên nhìn Thúy Thúy đang quỳ dưới đất, "Tìm loại gia đình gì cho nàng thì tốt nhỉ?"
"Tùy ngươi, chỉ cần không chết đói, không ngược đãi nàng là được!" Vô Ưu nói xong, tiếp tục ăn cơm.
Thúy Thúy lại bò đến bên cạnh Vô Ưu, "Tiểu thư, van cầu người, không cần đuổi Thúy Thúy đi, Thúy Thúy cái gì cũng có thể ăn, mệt mỏi cũng có thể chịu!"
Vô Ưu nặng nề đặt chiếc đũa xuống, "Nếu như ngươi hy vọng, ta đưa ngươi trở về, như vậy ngươi tiếp tục quỳ gối ở đây, khóc lóc rối rít đi!"
Đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài. dien dan le quy don
Mạc Cẩn Hàn kéo tay Thúy Thúy, Thúy Thúy một bộ dạng nghi ngờ, rồi vội vàng đuổi theo.
Vô Ưu mới vừa đi tới đại sảnh của khách điếm, liền bị mấy nam tử uống đến say khướt chặn đường.
Vô Ưu hơi híp mắt lại, lại thấy bên ngoài khách điếm, một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy qua.
Trên xe ngựa, có người nào đó đang ngồi, Vô Ưu không biết, nhưng mà, Vô Ưu lại cảm thấy, người trên xe ngựa kia, không hiểu sao hấp dẫn nàng.
Trơ mắt nhìn xe ngựa chạy qua, Vô Ưu lạnh lùng quát, "Muốn sống, cút ngay!"
"Ha ha, mỹ nhân nổi giận!" Một nam tử đã say nói xong, bàn tay vươn tới trước mặt Vô Ưu.
Vô Ưu tức giận, đưa tay bắt cổ tay nam tử đã say, dùng sức kéo một cái, két một tiếng, cánh tay của nam tử đã say bị kéo đứt xuống.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, "A. . . . . ."
Vừa thấy Vô Ưu ra tay đả thương người, bằng hữu của nam tử đã say lập tức phát hỏa, "Này đàn bà thúi, dám ra tay đả thương người, bắt nàng, bán vào kỹ viện đi!"
Tốt cho một đám người vừa ăn cướp vừa la làng.
Bọn họ có thể đùa giỡn người khác, nhưng không cho phép người khác tổn thương họ?
Vô Ưu lạnh lùng nhìn, mặc kệ người nào gây chuyện, không cần nhìn, trực tiếp kéo đứt cánh tay của hắn, ném ra ngoài khách điếm.
Ngoài khách điếm, oa một tiếng, tiếng chửi rủa vang khắp bốn phía.
Vô Ưu đi ra khỏi khách điếm, nhìn người té xuống đất, một nhóm nam tử đã say không ngừng kêu rên, "Kêu nữa, kêu nữa ngay cả cổ của tất cả các ngươi ta đều tháo xuống, làm bóng đá!"
"Ai nha, giết người, giết người. . . . . ."
Một người trong đó kêu to, Vô Ưu đi tới, một cước đá vào trên người hắn, đá hắn bay đi thật xa, đụng vào trên vách tường, rơi xuống, hấp hối.
Cũng đã tỉnh rượu.
Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, đuổi theo xe ngựa kia.
Chỉ là, đuổi theo mấy con phố, xe ngựa kia giống như là hư không mà biến mất.
Ngăn một người đi đường lại, "Xin hỏi, mới vừa rồi ngươi có nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ đi qua nơi này không?"
Người đi đường vừa thấy Vô Ưu tuyệt sắc khuynh thành, giống như người điên, khẽ thở dài một cái, lắc đầu.
Vô Ưu hỏi thêm mấy người, lấy được đáp án, như cũ đều là không có nhìn thấy.
Trở lại khách điếm, Mạc Cẩn Hàn lập tức tiến lên, "Thế nào?"
"Mới vừa rồi nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ đi qua, ta đuổi theo, nhưng không gặp được, liền hỏi mấy người, lại nói không có nhìn thấy!"
Mạc Cẩn Hàn kinh hãi, "Xe ngựa kia có hình dáng như thế nào?"
Vô Ưu cẩn thận suy nghĩ một chút, "Rất hoa lệ, bốn phía treo đèn cung đình, bên cạnh có nam tử mặc áo trắng là người hầu!"
"Ngươi thật sự nhìn thấy?"
Vô Ưu gật đầu, sau đó giơ tay lên trước mặt Mạc Cẩn Hàn, Mạc Cẩn Hàn vội vàng hô to, "Những thứ này không tính, ta rõ ràng đang giúp ngươi giải thích nghi hoặc!"
"Nhưng một câu hữu dụng, cũng không có!"
Mạc Cẩn Hàn đưa tay kéo Vô Ưu, "Đi đi đi, vào trong gian phòng của chúng ta từ từ nói!"
Vô Ưu cắn môi, rút tay của mình về, "Được, nói chuyện thì nói chuyện, đừng lôi lôi kéo kéo!"
Mạc Cẩn Hàn bĩu môi.
Trở về phòng, Thúy Thúy vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, Vô Ưu nhìn rồi cau mày, xong lại nhìn Mạc Cẩn Hàn.
Mạc Cẩn Hàn vội vàng giải thích"Đừng nhìn ta, ta thấy ngươi vừa đi ra ngoài, liền đuổi theo rồi, lại còn giúp ngươi xử lý đống cặn bã kia, sau đó cùng ngươi trở về!"
Vô Ưu khẽ hít khí, nhìn về phía Thúy Thúy, "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
"Cầu xin tiểu thư chứa chấp Thúy Thúy, Thúy Thúy nhất định sẽ giữ đúng bổn phận, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho tiểu thư!"
"Bản thân ngươi chính là phiền toái!" Vô Ưu nhàn nhạt nói, thở ra một hơi, "Biết làm cơm, giặt quần áo, quét sân, phục vụ người khác sao?"
"Biết!" Thúy Thúy vội vàng trả lời.
"Có thể chịu cực khổ chịu vất vả, mặc cho đánh mặc cho mắng, tùy ý chọc ghẹo sao?"
"Chỉ cần tiểu thư không bán Thúy Thúy vào mấy nơi bẩn thỉu, Thúy Thúy đều có thể!"
Vô Ưu gật đầu, "Được, đứng lên đi, ta thu nhận ngươi!"
Lão đầu kia, nhìn cũng giống nhau, cũng sẽ đuổi theo, tìm nha hoàn phục vụ hắn, thì sẽ không tới làm phiền mình.
Cũng tốt.
"Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư!" Thúy Thúy lại dập đầu, đứng dậy đi tới sau lưng Vô Ưu, "Tiểu thư, Thúy Thúy gắp thức ăn cho ngươi!"
"Không cần gắp thức ăn, ngồi xuống ăn cơm, Mạc Cẩn Hàn, ngươi cũng ngồi xuống ăn đi, thuận tiện nói chuyện về chiếc xe ngựa kia cho ta nghe!"
Thúy Thúy do dự, Mạc Cẩn Hàn lại đặt mông ngồi xuống, "Ta đã nói với ngươi, xe ngựa kia, là của U Minh cung chủ - U Minh điện chuyên dùng, người bình thường vốn không dễ nhìn thấy!"
"Tại sao?"
"Bởi vì, người của U Minh điện biết dùng ảo thuật!"
"Rất lợi hại phải không?"
Mạc Cẩn Hàn gật đầu, "U Minh cung chủ độc nhất vô nhị, thiên hạ kỳ tài, lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt, hơn nữa nghe nói, hắn nghiện trẻ nhỏ, bên cạnh nuôi vô số Oa Nhi bốn năm tuổi, trước năm tuổi, sủng ái bằng mọi cách, sau năm tuổi. . . . . ."
Mạc Cẩn Hàn nói xong, lau một cái cổ.
"Giết?" Vô Ưu hỏi.
Mạc Cẩn Hàn gật đầu.
Vô Ưu không nói, một hồi lâu mới lên tiếng, "Nếu như nhìn thấy xe ngựa sẽ như thế nào?"
"Hoặc là Nhất Phi Trùng Thiên, hoặc là chết không có chỗ chôn!"
Vô Ưu cầm chiếc đũa, gắp rau thả vào trong miệng khẽ cắn, "Mạc Cẩn Hàn, ngươi cảm thấy kết quả của ta là loại nào?"
"Nói nhảm, ta đương nhiên hy vọng là Nhất Phi Trùng Thiên, kết quả cũng không đến nỗi nào, dù sao ta còn muốn dựa vào ngươi giải độc!"
Vô Ưu cười nhạt.
Ngược lại là lời thật lòng.
"Mạc Cẩn Hàn, nghĩ một biện pháp, ta muốn gặp U Minh cung chủ!"
Mạc Cẩn Hàn kêu to, "Ngươi điên rồi, đây chính là một tên gia hỏa giết người không chớp mắt, những người ăn no căng bụng, không có việc gì mà gặp hắn, tránh không kịp, ngươi còn đưa cổ lên cửa, cho hắn!"
Vô Ưu nặng nề đặt chiếc đũa xuống, "Mạc Cẩn Hàn, nếu như ngươi muốn giải độc, chuyện này phải hoàn thành cho ta, không làm được, ngươi cút đi cho ta!"
Mạc Cẩn Hàn sốt ruột, "Ngươi trở mặt vô tình phải hay không?"
"Đúng, ngươi nghĩ thế nào?" Vô Ưu mặt lạnh, nhìn Mạc Cẩn Hàn.
Thúy Thúy ở một bên nhìn, lo lắng hai người đánh nhau.
Lại thấy Mạc Cẩn Hàn chậm rãi ngồi xuống, "Ta sẽ nghĩ biện pháp, chỉ là, chúng ta sợ là phải nán lại đây mấy ngày!"
"Ngươi nhanh một chút!"
"Ta sẽ cố gắng!"
Vô Ưu đứng lên, đi tới bên cửa sổ, Mạc Cẩn Hàn nhìn Vô Ưu, lại nhìn Thúy Thúy nhát gan, "Ăn cơm, ăn cơm, ăn no mới có hơi sức bị nàng hành hạ, số ta khổ, ngươi cái ngốc tử này, cũng nhảy vào, đần!"
Thúy Thúy cúi đầu, an tĩnh ăn cơm.
Những món ăn này, đều là nàng chưa từng ăn qua, xiêm áo cũng là chưa từng mặc.
Thúy Thúy thề, cả đời này của nàng, sẽ luôn ở bên cạnh Vô Ưu, không đi đâu cả.
Đêm khuya.
Có người từ từ lẻn vào khách điếm, không biết bởi vì người nào mà đến, Vô Ưu ngồi dậy, nhìn người nằm ngủ ở dưới đất đang đánh chăn đệm, Thúy Thúy không ngừng mê sảng.
Chỉ nghe thấy từ phòng cách vách, truyền đến âm thanh đánh nhau, sau đó nghe Mạc Cẩn Hàn mắng to, "Còn không cho người khác ngủ, gia cả ngày vất vả, dễ dàng sao. . . . . ."
Vô Ưu cười nhạt, đứng dậy đứng ở bên cửa sổ, lại nhìn thấy một bóng dáng, nhanh chóng nhảy lên nóc nhà đối diện, bóng dáng kia, bóng dáng kia. . .
Không nghĩ nhiều, Vô Ưu lập tức đuổi theo. . . . . .
"Tùy ngươi, chỉ cần không chết đói, không ngược đãi nàng là được!" Vô Ưu nói xong, tiếp tục ăn cơm.
Thúy Thúy lại bò đến bên cạnh Vô Ưu, "Tiểu thư, van cầu người, không cần đuổi Thúy Thúy đi, Thúy Thúy cái gì cũng có thể ăn, mệt mỏi cũng có thể chịu!"
Vô Ưu nặng nề đặt chiếc đũa xuống, "Nếu như ngươi hy vọng, ta đưa ngươi trở về, như vậy ngươi tiếp tục quỳ gối ở đây, khóc lóc rối rít đi!"
Đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài. dien dan le quy don
Mạc Cẩn Hàn kéo tay Thúy Thúy, Thúy Thúy một bộ dạng nghi ngờ, rồi vội vàng đuổi theo.
Vô Ưu mới vừa đi tới đại sảnh của khách điếm, liền bị mấy nam tử uống đến say khướt chặn đường.
Vô Ưu hơi híp mắt lại, lại thấy bên ngoài khách điếm, một chiếc xe ngựa hoa lệ chạy qua.
Trên xe ngựa, có người nào đó đang ngồi, Vô Ưu không biết, nhưng mà, Vô Ưu lại cảm thấy, người trên xe ngựa kia, không hiểu sao hấp dẫn nàng.
Trơ mắt nhìn xe ngựa chạy qua, Vô Ưu lạnh lùng quát, "Muốn sống, cút ngay!"
"Ha ha, mỹ nhân nổi giận!" Một nam tử đã say nói xong, bàn tay vươn tới trước mặt Vô Ưu.
Vô Ưu tức giận, đưa tay bắt cổ tay nam tử đã say, dùng sức kéo một cái, két một tiếng, cánh tay của nam tử đã say bị kéo đứt xuống.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, "A. . . . . ."
Vừa thấy Vô Ưu ra tay đả thương người, bằng hữu của nam tử đã say lập tức phát hỏa, "Này đàn bà thúi, dám ra tay đả thương người, bắt nàng, bán vào kỹ viện đi!"
Tốt cho một đám người vừa ăn cướp vừa la làng.
Bọn họ có thể đùa giỡn người khác, nhưng không cho phép người khác tổn thương họ?
Vô Ưu lạnh lùng nhìn, mặc kệ người nào gây chuyện, không cần nhìn, trực tiếp kéo đứt cánh tay của hắn, ném ra ngoài khách điếm.
Ngoài khách điếm, oa một tiếng, tiếng chửi rủa vang khắp bốn phía.
Vô Ưu đi ra khỏi khách điếm, nhìn người té xuống đất, một nhóm nam tử đã say không ngừng kêu rên, "Kêu nữa, kêu nữa ngay cả cổ của tất cả các ngươi ta đều tháo xuống, làm bóng đá!"
"Ai nha, giết người, giết người. . . . . ."
Một người trong đó kêu to, Vô Ưu đi tới, một cước đá vào trên người hắn, đá hắn bay đi thật xa, đụng vào trên vách tường, rơi xuống, hấp hối.
Cũng đã tỉnh rượu.
Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, đuổi theo xe ngựa kia.
Chỉ là, đuổi theo mấy con phố, xe ngựa kia giống như là hư không mà biến mất.
Ngăn một người đi đường lại, "Xin hỏi, mới vừa rồi ngươi có nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ đi qua nơi này không?"
Người đi đường vừa thấy Vô Ưu tuyệt sắc khuynh thành, giống như người điên, khẽ thở dài một cái, lắc đầu.
Vô Ưu hỏi thêm mấy người, lấy được đáp án, như cũ đều là không có nhìn thấy.
Trở lại khách điếm, Mạc Cẩn Hàn lập tức tiến lên, "Thế nào?"
"Mới vừa rồi nhìn thấy một chiếc xe ngựa hoa lệ đi qua, ta đuổi theo, nhưng không gặp được, liền hỏi mấy người, lại nói không có nhìn thấy!"
Mạc Cẩn Hàn kinh hãi, "Xe ngựa kia có hình dáng như thế nào?"
Vô Ưu cẩn thận suy nghĩ một chút, "Rất hoa lệ, bốn phía treo đèn cung đình, bên cạnh có nam tử mặc áo trắng là người hầu!"
"Ngươi thật sự nhìn thấy?"
Vô Ưu gật đầu, sau đó giơ tay lên trước mặt Mạc Cẩn Hàn, Mạc Cẩn Hàn vội vàng hô to, "Những thứ này không tính, ta rõ ràng đang giúp ngươi giải thích nghi hoặc!"
"Nhưng một câu hữu dụng, cũng không có!"
Mạc Cẩn Hàn đưa tay kéo Vô Ưu, "Đi đi đi, vào trong gian phòng của chúng ta từ từ nói!"
Vô Ưu cắn môi, rút tay của mình về, "Được, nói chuyện thì nói chuyện, đừng lôi lôi kéo kéo!"
Mạc Cẩn Hàn bĩu môi.
Trở về phòng, Thúy Thúy vẫn quỳ trên mặt đất như cũ, Vô Ưu nhìn rồi cau mày, xong lại nhìn Mạc Cẩn Hàn.
Mạc Cẩn Hàn vội vàng giải thích"Đừng nhìn ta, ta thấy ngươi vừa đi ra ngoài, liền đuổi theo rồi, lại còn giúp ngươi xử lý đống cặn bã kia, sau đó cùng ngươi trở về!"
Vô Ưu khẽ hít khí, nhìn về phía Thúy Thúy, "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
"Cầu xin tiểu thư chứa chấp Thúy Thúy, Thúy Thúy nhất định sẽ giữ đúng bổn phận, tuyệt đối không gây thêm phiền toái cho tiểu thư!"
"Bản thân ngươi chính là phiền toái!" Vô Ưu nhàn nhạt nói, thở ra một hơi, "Biết làm cơm, giặt quần áo, quét sân, phục vụ người khác sao?"
"Biết!" Thúy Thúy vội vàng trả lời.
"Có thể chịu cực khổ chịu vất vả, mặc cho đánh mặc cho mắng, tùy ý chọc ghẹo sao?"
"Chỉ cần tiểu thư không bán Thúy Thúy vào mấy nơi bẩn thỉu, Thúy Thúy đều có thể!"
Vô Ưu gật đầu, "Được, đứng lên đi, ta thu nhận ngươi!"
Lão đầu kia, nhìn cũng giống nhau, cũng sẽ đuổi theo, tìm nha hoàn phục vụ hắn, thì sẽ không tới làm phiền mình.
Cũng tốt.
"Cám ơn tiểu thư, cám ơn tiểu thư!" Thúy Thúy lại dập đầu, đứng dậy đi tới sau lưng Vô Ưu, "Tiểu thư, Thúy Thúy gắp thức ăn cho ngươi!"
"Không cần gắp thức ăn, ngồi xuống ăn cơm, Mạc Cẩn Hàn, ngươi cũng ngồi xuống ăn đi, thuận tiện nói chuyện về chiếc xe ngựa kia cho ta nghe!"
Thúy Thúy do dự, Mạc Cẩn Hàn lại đặt mông ngồi xuống, "Ta đã nói với ngươi, xe ngựa kia, là của U Minh cung chủ - U Minh điện chuyên dùng, người bình thường vốn không dễ nhìn thấy!"
"Tại sao?"
"Bởi vì, người của U Minh điện biết dùng ảo thuật!"
"Rất lợi hại phải không?"
Mạc Cẩn Hàn gật đầu, "U Minh cung chủ độc nhất vô nhị, thiên hạ kỳ tài, lòng dạ độc ác, giết người không chớp mắt, hơn nữa nghe nói, hắn nghiện trẻ nhỏ, bên cạnh nuôi vô số Oa Nhi bốn năm tuổi, trước năm tuổi, sủng ái bằng mọi cách, sau năm tuổi. . . . . ."
Mạc Cẩn Hàn nói xong, lau một cái cổ.
"Giết?" Vô Ưu hỏi.
Mạc Cẩn Hàn gật đầu.
Vô Ưu không nói, một hồi lâu mới lên tiếng, "Nếu như nhìn thấy xe ngựa sẽ như thế nào?"
"Hoặc là Nhất Phi Trùng Thiên, hoặc là chết không có chỗ chôn!"
Vô Ưu cầm chiếc đũa, gắp rau thả vào trong miệng khẽ cắn, "Mạc Cẩn Hàn, ngươi cảm thấy kết quả của ta là loại nào?"
"Nói nhảm, ta đương nhiên hy vọng là Nhất Phi Trùng Thiên, kết quả cũng không đến nỗi nào, dù sao ta còn muốn dựa vào ngươi giải độc!"
Vô Ưu cười nhạt.
Ngược lại là lời thật lòng.
"Mạc Cẩn Hàn, nghĩ một biện pháp, ta muốn gặp U Minh cung chủ!"
Mạc Cẩn Hàn kêu to, "Ngươi điên rồi, đây chính là một tên gia hỏa giết người không chớp mắt, những người ăn no căng bụng, không có việc gì mà gặp hắn, tránh không kịp, ngươi còn đưa cổ lên cửa, cho hắn!"
Vô Ưu nặng nề đặt chiếc đũa xuống, "Mạc Cẩn Hàn, nếu như ngươi muốn giải độc, chuyện này phải hoàn thành cho ta, không làm được, ngươi cút đi cho ta!"
Mạc Cẩn Hàn sốt ruột, "Ngươi trở mặt vô tình phải hay không?"
"Đúng, ngươi nghĩ thế nào?" Vô Ưu mặt lạnh, nhìn Mạc Cẩn Hàn.
Thúy Thúy ở một bên nhìn, lo lắng hai người đánh nhau.
Lại thấy Mạc Cẩn Hàn chậm rãi ngồi xuống, "Ta sẽ nghĩ biện pháp, chỉ là, chúng ta sợ là phải nán lại đây mấy ngày!"
"Ngươi nhanh một chút!"
"Ta sẽ cố gắng!"
Vô Ưu đứng lên, đi tới bên cửa sổ, Mạc Cẩn Hàn nhìn Vô Ưu, lại nhìn Thúy Thúy nhát gan, "Ăn cơm, ăn cơm, ăn no mới có hơi sức bị nàng hành hạ, số ta khổ, ngươi cái ngốc tử này, cũng nhảy vào, đần!"
Thúy Thúy cúi đầu, an tĩnh ăn cơm.
Những món ăn này, đều là nàng chưa từng ăn qua, xiêm áo cũng là chưa từng mặc.
Thúy Thúy thề, cả đời này của nàng, sẽ luôn ở bên cạnh Vô Ưu, không đi đâu cả.
Đêm khuya.
Có người từ từ lẻn vào khách điếm, không biết bởi vì người nào mà đến, Vô Ưu ngồi dậy, nhìn người nằm ngủ ở dưới đất đang đánh chăn đệm, Thúy Thúy không ngừng mê sảng.
Chỉ nghe thấy từ phòng cách vách, truyền đến âm thanh đánh nhau, sau đó nghe Mạc Cẩn Hàn mắng to, "Còn không cho người khác ngủ, gia cả ngày vất vả, dễ dàng sao. . . . . ."
Vô Ưu cười nhạt, đứng dậy đứng ở bên cửa sổ, lại nhìn thấy một bóng dáng, nhanh chóng nhảy lên nóc nhà đối diện, bóng dáng kia, bóng dáng kia. . .
Không nghĩ nhiều, Vô Ưu lập tức đuổi theo. . . . . .
Tác giả :
Tiêu Tùy Duyên