Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
Quyển 1 - Chương 53-3: Quần phương tranh hương (3)
Edit: Cửu Trùng Cát
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Lúc này con ngươi Nam Cung Lăng Thiên u ám chìm vào sâu thẳm, khóe môi gợi cảm mím chặt, khuôn mặt tuấn mỹ, dưới ngọn đèn vàng mờ ảo, tựa như ảo mộng, bất quá hơi thở quanh thân vô cùng lạnh lẽo, rất rõ ràng, tên gia hỏa này đang tức giận.
Hoa Kinh Vũ không khỏi lo lắng, là lúc nãy vừa nói xấu người ta, còn bị người ta bắt được ngay tại chỗ, đây cũng không phải là chuyện tốt, không có một người nam nhân nào nguyện ý bị người ta biết được chuyện đoạn tay áo của bản thân hắn a, cho nên nói nàng thật sự là gặp đại họa rồi.
Hoa Kinh Vũ một bên ảo não, một bên mặt lộ vẻ tươi cười, tao nhã chào hỏi: “Thì ra là Bắc U vương điện hạ, làm sao có thể đến hậu viện?"
“Bổn vương ngại buồn liền đi ra ngoài dạo, không nghĩ tới nghe được có người bại hoại thanh danh của bổn vương," Lời Bắc U vương vừa rơi xuống đất, sắc mặt Nhan Băng biến thành trắng một chút, nhanh chóng giành trước mở miệng: “Bắc U vương điện hạ, tiểu thư của chúng ta cái gì cũng đều không có nói a, ngươi đừng oan uổng người tốt a."
Nam Cung Lăng Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, cũng không để ý gì tới Nhan Băng.
Hoa Kinh Vũ trấn định tâm thần một chút, thản nhiên nói: “Bắc U vương điện hạ, ta cái gì cũng đều không có nói, là có người nghĩ nhiều thôi."
“Đó cũng là ngươi cố ý mới khiến cho người khác nghĩ nhiều," Nam Cung Lăng Thiên không khách khí nhắc nhở Hoa Kinh Vũ, chính là bởi vì của nàng cố ý, mới có thể khiến cho Giang Nguyệt Nhã suy nghĩ nhiều.
Hoa Kinh Vũ một cái đầu có thể biến thành hai cái, thế nào chết tử tế không chết lại bắt gặp tên này, thế nhưng còn bị hắn nghe được nữa, nàng cũng thật đủ xui xẻo.
“Nếu không, ta đi giúp ngươi làm sáng tỏ một chút?"
“Ngươi không biết là càng tô càng đen ư?" Thanh âm u ám, trầm thấp của Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên ẩn chứa sát khí, thân hình hắn vừa động, nhanh như chớp lưu chuyển, trong chớp mắt người đã đứng ở trước mặt Hoa Kinh Vũ, trên cao nhìn xuống Hoa Kinh Vũ, khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo, sóng ngầm bắt đầu khởi động, con ngươi đen như mực nước sâu thẳm, xinh đẹp thanh mát, khiến người không biết rõ hắn vào giờ phút này chắc sẽ nảy ra suy nghĩ khác, Hoa Kinh Vũ trấn định mở miệng.
“Vậy ngươi muốn thế nào, ta phải làm sao?"
Hoa Kinh Vũ một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi. Dù sao nàng làm cũng đã làm, hắn tính làm sao chứ? Chẳng lẽ bởi vì chuyện này, hắn muốn giận dữ giết nàng giải hận sao? Nơi này nhưng mà là Hoa phủ a.
Thân mình Nam Cung Lăng Thiên đột nhiên phủ xuống, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân cách hai má Hoa Kinh Vũ rất gần, hơi thở của hắn đều phun lên mặt Hoa Kinh Vũ, xúc cảm tê dại làm người ta thập phần không được tự nhiên, bất quá gần gũi nhìn kỹ người nam nhân này, mười phần yêu nghiệt thật sự, da thịt mịn màng như ngọc thế nhưng một chút khuyết điểm cũng không có, chẳng những không có khuyết điểm, còn là bộ dáng non mềm, thật sự làm cho nữ nhân ghen tị a. Hoa Kinh Vũ đang muốn nhập thần, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo của Nam Cung Lăng Thiên vang lên.
“Nếu không ngươi bồi cho bổn vương một Vương phi thế nào?"
Sắc mặt Hoa Kinh Vũ lập tức tối sầm, con ngươi có chút lạnh lẽo, kêu nàng tới chỗ nào kiếm cho hắn một Vương phi a, lời này của hắn có ý tứ gì, nếu như không phải nàng nói xấu hắn, hắn tính thú Giang gia đại tiểu thư Giang Nguyệt Nhã làm vợ sao, cho nên nói hiện tại nàng đã làm hư chuyện của hắn, Hoa Kinh Vũ ngẫm lại cũng hiểu, Nam Cung Lăng Thiên tuy là một kẻ đoạn tay áo, nhưng mà hắn đương nhiên không muốn để cho người khác biết được, cho nên cuối cùng hắn vẫn như cũ sẽ lấy Giang gia đại tiểu thư, chẳng lẽ nàng thật sự làm hư chuyện rồi ư?
Sắc mặt Hoa Kinh Vũ trong nháy mắt thay đổi mấy lần, Nam Cung Lăng Thiên giúp nàng rất nhiều lần, tự mình chẳng những không giúp gì cho hắn, thế nhưng còn làm hỏng chuyện, trong lòng ảo não không thôi, nhanh chóng mở miệng: “Nếu không ta giúp Vương gia đi về phía Giang đại tiểu thư giải thích một chút, nói là Vương gia kỳ thật cái gì cũng không phải, Vương gia kỳ thật là muốn cưới nàng, ta nghĩ nàng nhất định sẽ vui vẻ."
Hoa Kinh Vũ nói xong, thân ảnh cao lớn trước mắt quanh thân bao phủ lên một tầng âm u lạnh lẽo, trên gương mặt xinh đẹp cũng họp lại giống như bão táp cuồng nộ sắp sửa kéo đến, tay hắn duỗi ra túm lấy cánh tay của nàng, ánh mắt âm u: “Hoa tiểu thư, ngươi xác định ngươi muốn đi nói?"
Hoa Kinh Vũ muốn gật đầu, bất quá thấy hai mắt nam nhân này thị huyết kéo đến, sát khí dữ tợn, hắn tựa hồ không vui nếu nàng đi tìm Giang Nguyệt Nhã a, chẳng lẽ là sợ nàng lại làm hỏng chuyện, nghĩ như vậy nàng cười nói: “Quên đi quên đi, là ta nhiều chuyện, về sau ta sẽ không nhắc với bất kì người nào về chuyện này, được chưa?"
Ánh mắt Nam Cung Lăng Thiên u ám, con ngươi khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn Hoa Kinh Vũ, chậm rãi trở nên dịu dàng, lệ khí tán đi, lúc trước nghe thấy nàng nói như vậy, thế nhưng trong lòng không thể khống chế phẫn nộ, thiếu chút nữa muốn động thủ thu thập tiểu nha đầu lừa đảo này.
“Nếu về sau ta biết ngươi ở sau lưng nói xấu bổn vương, bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi, biết không?"
Hoa Kinh Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, rất nghiêm túc đáp ứng rồi: “Được, về sau ta sẽ không tùy tiện đi nói lung tung."
Việc này cứ để trong bụng là tốt lắm rồi, đây là việc riêng của người khác, nàng tốt nhất không nên nói lung tung, nam nhân này tóm lại cũng để ý đến mặt mũi.
“Vậy là tốt rồi, bổn vương lần này sẽ không so đo với ngươi," Khóe môi gợi cảm của Nam Cung Lăng Thiên cuối cùng cũng không dễ nhận ra mà cong lên một chút độ cong, khóe môi tà mị phun ra một chút hơi thở, hơi thở phun kia phun đến vành tai của Hoa Kinh Vũ, cảm giác tê dại giống như đùa giỡn truyền đến, Hoa Kinh Vũ cả kinh, xoay mình lui lại, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, muốn tức giận, ngẫm lại cảm thấy không thể nào bắt đầu mở miệng được, người ta là kẻ đoạn tay áo, đương nhiên không có khả năng đùa giỡn với nàng, huống chi bây giờ nàng đang mang trên đầu danh phận Đông cung Thái tử phi chứ.
“Tốt lắm, ta muốn quay lại Lang Tâm Viên," Hai má Hoa Kinh Vũ có chút nóng, kiếp trước kiếp này, nàng chỉ tiếp xúc qua một nam nhân là Ninh Duệ, cho nên cùng với nam nhân khác thật đúng là không có thói quen thân cận như thế, hiện tại cùng với vị Bắc U vương điện hạ ngược lại dây dưa lần nữa, chủ yếu nhất là người nam nhân này là kẻ đoạn tay áo, đây gọi là chuyện gì a, Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng nhanh chóng rời đi.
Phía sau Nam Cung Lăng Thiên tao nhã hai tay ôm ngực, nhìn tiểu nha đầu đang chạy trối chết kia, nghĩ nàng bởi vì động tác cố ý trêu đùa của hắn, liền toát ra ngây ngô, trên mặt của hắn không khỏi lộ ra ý cười, nha đầu này càng ngày càng mê người a.
Thanh Trúc và Mặc Trúc hai người lắc mình lộ ra, đồng dạng đưa mắt nhìn theo bóng dáng dần khuất của chủ tớ hai người Hoa Kinh Vũ, sau đó nhìn về phía chủ tử nhà mình.
“Gia, Hoa tiểu thư thế nhưng ám chỉ với Giang tiểu thư, người là đoạn tay áo, đây là không phải rất ác liệt?"
Giang tiểu thư kia rất có thể trở thành Bắc U Vương phi a, nếu nàng thật sự tin, bỏ quên gia nhà bọn họ thì phải làm sao đây?
“Kỳ thật làm một kẻ đoạn tay áo cũng không tệ," Nam Cung Lăng Thiên mạc danh kỳ diệu nói ra một câu, sau đó nhớ tới vẻ mặt nha đầu đen muốn giận nhưng không thể giận vừa nãy, hắn cảm thấy tóm lại tâm tình của hắn rất tốt.
Đoạn tay áo cũng không tệ, là một việc vui, Mặc Trúc và Thanh Trúc vẻ mặt khó hiểu: “Gia ý tứ của người là?"
“Không biết tiểu nha đầu kia khi nào thì mới phát hiện bổn vương không giống như nàng suy nghĩ vậy," Nam Cung Lăng Thiên thế nhưng ẩn ẩn có chút chờ mong, nếu Hoa Kinh Vũ biết được hắn không phải kẻ đoạn tay áo, sẽ như thế nào?
Nam Cung Lăng Thiên muốn xoay người rời đi, phía sau hai tên thủ hạ hai mặt nhìn nhau, gia đây là làm sao? Bị hiểu lầm là kẻ đoạn tay áo, như thế lại không tệ à?
Yến hội ở Lang Tâm Viên rất nhanh bắt đầu, giữa tiếng hoan hô, thập phần náo nhiệt, mọi người ngồi vây quanh thành một đoàn, thưởng thức ca múa, ăn món ngon mỹ vị, uống rượu trái cây.
Một khúc ca múa xong, mọi người đều vỗ tay tán thưởng, thỉnh thoảng gật đầu tán thưởng ca múa tốt, mỗi người đều kiêng kị lời nói, Hoa phủ là nhà quyền quý, địa vị một trong tứ đại gia tộc củng cố như núi, ở đây vô cùng nhiều tiểu thư, ngoại trừ vài người tâm cao khí ngạo muốn gả vào hoàng thất, những người khác đều muốn gả vào Hoa gia.
Cho nên đêm nay tránh không được tranh đấu gay gắt một phen, các tiểu thư ai cũng đều muốn lên đài biểu diễn một phen, để cho người Hoa phủ nhìn, các nàng có thể tiến vào cửa Hoa gia hay không, gả cho Hoa Thiên Tầm làm vợ.
Tiểu Chiêu muội tử dùng đôi mắt giống như ra đa không ngừng xem xét, nhìn thấy ai ai cũng không chợp mắt, thỉnh thoảng dùng ánh mắt u oán nhìn những thiên kim tiểu thư, khiến cho người ta trong lòng buồn bực, tiểu nha đầu kia là ai a, sao lại dùng ánh mắt như nhìn thấy kẻ thù mà nhìn các nàng a.
Ngồi ở vị trí chính chủ là phu nhân của Hộ quốc phủ tướng quân Hoa Mộ Tướng quân, một bên là mẫu thân của Hoa Thanh Phong, phu nhân của Hộ bộ Thị Lang Hoa Vân, bên kia chính là đại biểu cho phu nhân thượng lưu ở kinh thành, nữ chủ nhân của Hiếu Thân vương phủ Hiếu Thân vương phi, bên dưới Hiếu Thân vương phi một người miễn cưỡng dựa vào ghế ngồi, chính là trưởng công chúa hoàng thất, vị trưởng công chúa này là tỷ tỷ của đương kim hoàng thượng, bởi vì năm mới thủ tiết, vẫn ở tại kinh đô, nữ nhân này sinh hoạt cá nhân nhưng mà cực đoan phấn khích, nghe nói nuôi không ít nam sủng, hơn nữa nàng là tỷ tỷ của Hoàng thượng, cũng không còn người dám đắc tội với nàng, phía dưới trưởng công chúa là Minh vương phủ Minh vương phi.
Minh vương phủ cũng có tâm tiểu quận chúa Minh gia gả vào Hoa gia, tuy rằng Minh vương phủ chính là Vương hậu, đáng tiếc chỉ là một Vương hậu không có thực quyền, Hoa gia tuy rằng là một môn hổ tướng, nhưng trên tay cầm thực quyền hổ tướng, cho nên nói gả vào Hoa phủ, Minh gia không có thiệt.
Ánh mắt Minh vương phi hơi lóe ra, cười nhìn về phía phu nhân của Hoa Mộ Tướng quân.
“Lưu phu nhân, buổi tối hôm nay ta xem những tiểu nha đầu này đều có chút rục rịch, người người đều có chút bộ dáng ngứa tay, không bằng làm cho nhóm các nàng đi lên biểu diễn đi, cũng được để chúng ta ăn no nhìn đã mắt."
Minh vương phi dứt lời, ánh mắt liền rơi xuống đến vị trí không xa nơi đó, nơi đó đang ngồi một nữ tử xinh đẹp, yêu mị động lòng người, nữ tử này chính là tiểu quận chúa của Minh vương phủ, muội muội của Minh Bích Thạnh, Minh Ngọc Nhi, Minh Ngọc Nhi bộ dạng thập phần chọc người trìu mến, là dạng nữ tử yếu đuối khiến cho nam nhân nhìn thấy sẽ muốn bảo hộ.
Đối với nữ nhi của mình, Minh vương phi rất nắm chắc, nữ nhi như thế, nếu bị Hoa Thiên Tầm nhìn thấy, nhất định sẽ sinh ra ý muốn bảo hộ, muốn kết hôn với nữ nhi của nàng, huống chi nữ nhi của nàng đã được tận lực dạy dỗ, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, tuy rằng không có võ công gì, nhưng dựa theo câu nói kia, nữ nhân làm từ nước, nam nhân làm sao có thể thích loại nữ tử kiên cường không sợ chết chứ, nhất định là thích loại nữ tử yếu ớt nhu nhược như nước.
Minh vương phi vừa dứt lời, vài vị phu nhân đang ngồi bên dưới đều cười gật đầu, ánh mắt mọi người đều có ý tứ tranh đấu một phen, mọi người đều tin tưởng nữ nhi nhà mình, muốn gả vào Hoa phủ, cho nên chỉ có thể để cho nhóm các nàng hảo hảo mà tỷ thí với nhau.
Phu nhân Lưu Thị của Hoa Mộ Tướng quân, nhìn một nhóm phu nhân, rồn nhìn bên dưới có không ít tiểu thư, ý tứ muốn lên đài biểu diễn một phen, kỳ thật tâm tư của những phu nhân và tiểu thư này, Lưu Thị cũng hiểu rõ, đều muốn gả vào Hoa phủ, gả cho Hoa Thiên Tầm tuổi trẻ đầy hứa hẹn làm vợ.
Bất quá điều này ngay cả nàng cũng không làm chủ được, Hoa Thiên Tầm chính là khách quý trong triều, hôn sự này chỉ sợ phải được Thánh Thượng chỉ hôn mới được.
Bất quá thịnh tình không thể chối từ, Lưu Thị cười gật đầu: “Nếu như thế, cứ để cho nhóm các nàng lên trước biểu diễn một phen đi, ngày hôm nay coi như chúng ta có nhãn phúc."
Một lời rơi xuống, không khí của yến hội lập tức tăng vọt lên, không ít người bắt đầu nghị luận, cuối cùng có một người nữ tử dẫn đầu lên đài bắt đầu biểu diễn.
Đánh đàn.
Tiếng đàn mênh mông, du dương bay xa, ở dưới bóng đêm, tâm ý say lòng người, bình phẩm rượu ngon, nghe tiếng đàn du dương, rượu không say mà mỗi người đều say, Hoa Kinh Vũ hơi hơi nâng mắt lên, hưởng thụ thời khắc tốt đẹp này.
Giờ khắc này không có tính kế, không có lục đục với nhau, có chỉ là rượu ngon, âm nhạc, mỹ nhân, tiếng đàn này quả thật không sai, tuy rằng Hoa Kinh Vũ chưa từng học qua đàn một cách chân chính, nhưng kiếp trước Mộc Lâm nhưng mà bắt chước qua cầm, thân là sát thủ của tổ chức hắc ám tỉ mỉ bồi dưỡng, nàng phải tinh thông mọi thứ, mới có thể trở thành một người đủ tư cách làm sát thủ, tuy rằng cuối cùng nàng không có trở thành một sát thủ, mà thành một chế độc sư, nhưng bắt chước gì đó cũng giống nhau, đều có thể bắt chước được.
Bên người có không ít người gật đầu tán thưởng, bất quá trong đó còn có mấy nữ nhân liếc mắc bĩu môi khiêu khích nói nhỏ: “Bình thường mà thôi,."
Hoa Thanh Phong ngồi bên cạnh Hoa Kinh Vũ và Tiểu Chiêu, Hoa Thanh Phong nghiêng người nói nhỏ với Hoa Kinh Vũ.
“Nàng chính là nhi nữ của Hình bộ Thượng Thư Uông Thành, Uông Dung Nhi, năm nay mới mười sáu tuổi."
Hoa Kinh Vũ gật đầu, Uông Dung Nhi này có tướng mạo tú lệ, giơ tay nhấc chân cũng dịu dàng động lòng người, không tệ, không tệ, điển hình của nhàn thê lương mẫu, bất quá nữ tử như thế chỉ sợ không phải người mà Thiên Tầm ca muốn. Khi tiếng đàn kết thúc, giữa yến hội có không ít người cố vỗ tay tán thưởng, xem như cho Uông Dung Nhi mặt mũi, Uông Dung Nhi thật cũng không có bao nhiêu e lệ, tự nhiên hào phóng lui xuống, kế tiếp lại có người lên sân khấu biểu diễn, bất quá lại bị người khác đánh gãy.
Một nha hoàn nhanh chóng từ ngoài cửa Lang Tâm Viên chạy vội tiến vào, thẳng về phía trước bên cạnh Lưu Thị bẩm báo chuyện, sắc mặt Lưu Thị khẽ biến thành bối rối, sau đó đứng lên, bên dưới tất cả mọi người dừng lại động tác, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn Lưu Thị, Lưu Thị ý cười rực rỡ mở miệng: “Vừa rồi Uông tiểu thư đàn một khúc như thế, thế nhưng kinh động đến người ở tiền thính, cho nên đám người Thái tử điện hạ lại đây muốn thưởng thức biểu diễn, hy vọng mọi người không cần chấn kinh."
Vừa nghe nói đám người Thái tử điện hạ thế nhưng đã tới, tiểu thư các nhà không khỏi nghị luận, không ít người sắc mặt vô cùng kích động đến đỏ hồng, đám người Thái tử điện hạ thế nhưng muốn tới đây, điều này thật sự là quá tốt, đến như vậy khẳng định có không ít thanh niên tài tuấn trong triều, mặc kệ lọt vào mắt ai, cũng sẽ không kém a.
Không khí yến hội thật sự là trước nay chưa có tăng vọt, Lưu Thị thấy các vị tiểu thư không có phản đối, đều rất kích động, liền cười phất phất tay, ý bảo tiểu nha hoàn mời đám người Thái tử điện hạ tiến vào.
Huyền Vũ đại lục, dùng võ vi tôn, cũng không kiêng dè nam nữ chung sống một phòng, chỉ cần không đả thương phong nhã thì được, tiểu nha hoàn lĩnh mệnh mà đi, Lưu Thị hướng mắt nhìn về phía hai nữ nhi Hoa Mạo, Hoa Nguyệt, ý bảo nữ nhi cũng phải biểu hiện cho thật tốt mới được.
Nhất là đại nữ nhi của mình, bởi vì sinh tốt, cho nên tầm mắt khá cao, đến bây giờ cũng đã * tuổi rồi, thế nhưng còn chưa định ra việc hôn nhân, điều này làm cho người làm mẫu thân như nàng rất là lo lắng.
Ngoài vườn Lang Tâm Viên, rất nhanh đi tới một đám công tử cao quý phong thần như ngọc, cầm đầu là hai người song song mà đi, một người chính là Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, một người khác đúng là Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, Thái tử tôn quý tao nhã, thì chỉ có tao nhã. Bắc U vương điện hạ còn lại là thị huyết hoa lệ, quần áo màu đen áo khoác cẩm bào thêu huyết sắc Yêu Hoa màu đỏ au, lộ ra quỷ dị âm u, sát khí, da trắng như tuyết, con ngươi đen như đá hoa lệ màu đen, lóe ra ánh sáng âm u, hơi thở lạnh lẽo, hắn vừa xuất hiện, yến hội lập tức có một chút áp lực, người nhát gan trực tiếp cúi đầu không dám nhìn hắn, bất quá người gan lớn lại vụng trộm nhìn, trong lòng vừa sợ hãi lại ngưỡng mộ.
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Lúc này con ngươi Nam Cung Lăng Thiên u ám chìm vào sâu thẳm, khóe môi gợi cảm mím chặt, khuôn mặt tuấn mỹ, dưới ngọn đèn vàng mờ ảo, tựa như ảo mộng, bất quá hơi thở quanh thân vô cùng lạnh lẽo, rất rõ ràng, tên gia hỏa này đang tức giận.
Hoa Kinh Vũ không khỏi lo lắng, là lúc nãy vừa nói xấu người ta, còn bị người ta bắt được ngay tại chỗ, đây cũng không phải là chuyện tốt, không có một người nam nhân nào nguyện ý bị người ta biết được chuyện đoạn tay áo của bản thân hắn a, cho nên nói nàng thật sự là gặp đại họa rồi.
Hoa Kinh Vũ một bên ảo não, một bên mặt lộ vẻ tươi cười, tao nhã chào hỏi: “Thì ra là Bắc U vương điện hạ, làm sao có thể đến hậu viện?"
“Bổn vương ngại buồn liền đi ra ngoài dạo, không nghĩ tới nghe được có người bại hoại thanh danh của bổn vương," Lời Bắc U vương vừa rơi xuống đất, sắc mặt Nhan Băng biến thành trắng một chút, nhanh chóng giành trước mở miệng: “Bắc U vương điện hạ, tiểu thư của chúng ta cái gì cũng đều không có nói a, ngươi đừng oan uổng người tốt a."
Nam Cung Lăng Thiên tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, cũng không để ý gì tới Nhan Băng.
Hoa Kinh Vũ trấn định tâm thần một chút, thản nhiên nói: “Bắc U vương điện hạ, ta cái gì cũng đều không có nói, là có người nghĩ nhiều thôi."
“Đó cũng là ngươi cố ý mới khiến cho người khác nghĩ nhiều," Nam Cung Lăng Thiên không khách khí nhắc nhở Hoa Kinh Vũ, chính là bởi vì của nàng cố ý, mới có thể khiến cho Giang Nguyệt Nhã suy nghĩ nhiều.
Hoa Kinh Vũ một cái đầu có thể biến thành hai cái, thế nào chết tử tế không chết lại bắt gặp tên này, thế nhưng còn bị hắn nghe được nữa, nàng cũng thật đủ xui xẻo.
“Nếu không, ta đi giúp ngươi làm sáng tỏ một chút?"
“Ngươi không biết là càng tô càng đen ư?" Thanh âm u ám, trầm thấp của Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên ẩn chứa sát khí, thân hình hắn vừa động, nhanh như chớp lưu chuyển, trong chớp mắt người đã đứng ở trước mặt Hoa Kinh Vũ, trên cao nhìn xuống Hoa Kinh Vũ, khuôn mặt tuấn mỹ tinh xảo, sóng ngầm bắt đầu khởi động, con ngươi đen như mực nước sâu thẳm, xinh đẹp thanh mát, khiến người không biết rõ hắn vào giờ phút này chắc sẽ nảy ra suy nghĩ khác, Hoa Kinh Vũ trấn định mở miệng.
“Vậy ngươi muốn thế nào, ta phải làm sao?"
Hoa Kinh Vũ một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi. Dù sao nàng làm cũng đã làm, hắn tính làm sao chứ? Chẳng lẽ bởi vì chuyện này, hắn muốn giận dữ giết nàng giải hận sao? Nơi này nhưng mà là Hoa phủ a.
Thân mình Nam Cung Lăng Thiên đột nhiên phủ xuống, gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân cách hai má Hoa Kinh Vũ rất gần, hơi thở của hắn đều phun lên mặt Hoa Kinh Vũ, xúc cảm tê dại làm người ta thập phần không được tự nhiên, bất quá gần gũi nhìn kỹ người nam nhân này, mười phần yêu nghiệt thật sự, da thịt mịn màng như ngọc thế nhưng một chút khuyết điểm cũng không có, chẳng những không có khuyết điểm, còn là bộ dáng non mềm, thật sự làm cho nữ nhân ghen tị a. Hoa Kinh Vũ đang muốn nhập thần, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo của Nam Cung Lăng Thiên vang lên.
“Nếu không ngươi bồi cho bổn vương một Vương phi thế nào?"
Sắc mặt Hoa Kinh Vũ lập tức tối sầm, con ngươi có chút lạnh lẽo, kêu nàng tới chỗ nào kiếm cho hắn một Vương phi a, lời này của hắn có ý tứ gì, nếu như không phải nàng nói xấu hắn, hắn tính thú Giang gia đại tiểu thư Giang Nguyệt Nhã làm vợ sao, cho nên nói hiện tại nàng đã làm hư chuyện của hắn, Hoa Kinh Vũ ngẫm lại cũng hiểu, Nam Cung Lăng Thiên tuy là một kẻ đoạn tay áo, nhưng mà hắn đương nhiên không muốn để cho người khác biết được, cho nên cuối cùng hắn vẫn như cũ sẽ lấy Giang gia đại tiểu thư, chẳng lẽ nàng thật sự làm hư chuyện rồi ư?
Sắc mặt Hoa Kinh Vũ trong nháy mắt thay đổi mấy lần, Nam Cung Lăng Thiên giúp nàng rất nhiều lần, tự mình chẳng những không giúp gì cho hắn, thế nhưng còn làm hỏng chuyện, trong lòng ảo não không thôi, nhanh chóng mở miệng: “Nếu không ta giúp Vương gia đi về phía Giang đại tiểu thư giải thích một chút, nói là Vương gia kỳ thật cái gì cũng không phải, Vương gia kỳ thật là muốn cưới nàng, ta nghĩ nàng nhất định sẽ vui vẻ."
Hoa Kinh Vũ nói xong, thân ảnh cao lớn trước mắt quanh thân bao phủ lên một tầng âm u lạnh lẽo, trên gương mặt xinh đẹp cũng họp lại giống như bão táp cuồng nộ sắp sửa kéo đến, tay hắn duỗi ra túm lấy cánh tay của nàng, ánh mắt âm u: “Hoa tiểu thư, ngươi xác định ngươi muốn đi nói?"
Hoa Kinh Vũ muốn gật đầu, bất quá thấy hai mắt nam nhân này thị huyết kéo đến, sát khí dữ tợn, hắn tựa hồ không vui nếu nàng đi tìm Giang Nguyệt Nhã a, chẳng lẽ là sợ nàng lại làm hỏng chuyện, nghĩ như vậy nàng cười nói: “Quên đi quên đi, là ta nhiều chuyện, về sau ta sẽ không nhắc với bất kì người nào về chuyện này, được chưa?"
Ánh mắt Nam Cung Lăng Thiên u ám, con ngươi khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn Hoa Kinh Vũ, chậm rãi trở nên dịu dàng, lệ khí tán đi, lúc trước nghe thấy nàng nói như vậy, thế nhưng trong lòng không thể khống chế phẫn nộ, thiếu chút nữa muốn động thủ thu thập tiểu nha đầu lừa đảo này.
“Nếu về sau ta biết ngươi ở sau lưng nói xấu bổn vương, bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi, biết không?"
Hoa Kinh Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, rất nghiêm túc đáp ứng rồi: “Được, về sau ta sẽ không tùy tiện đi nói lung tung."
Việc này cứ để trong bụng là tốt lắm rồi, đây là việc riêng của người khác, nàng tốt nhất không nên nói lung tung, nam nhân này tóm lại cũng để ý đến mặt mũi.
“Vậy là tốt rồi, bổn vương lần này sẽ không so đo với ngươi," Khóe môi gợi cảm của Nam Cung Lăng Thiên cuối cùng cũng không dễ nhận ra mà cong lên một chút độ cong, khóe môi tà mị phun ra một chút hơi thở, hơi thở phun kia phun đến vành tai của Hoa Kinh Vũ, cảm giác tê dại giống như đùa giỡn truyền đến, Hoa Kinh Vũ cả kinh, xoay mình lui lại, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, muốn tức giận, ngẫm lại cảm thấy không thể nào bắt đầu mở miệng được, người ta là kẻ đoạn tay áo, đương nhiên không có khả năng đùa giỡn với nàng, huống chi bây giờ nàng đang mang trên đầu danh phận Đông cung Thái tử phi chứ.
“Tốt lắm, ta muốn quay lại Lang Tâm Viên," Hai má Hoa Kinh Vũ có chút nóng, kiếp trước kiếp này, nàng chỉ tiếp xúc qua một nam nhân là Ninh Duệ, cho nên cùng với nam nhân khác thật đúng là không có thói quen thân cận như thế, hiện tại cùng với vị Bắc U vương điện hạ ngược lại dây dưa lần nữa, chủ yếu nhất là người nam nhân này là kẻ đoạn tay áo, đây gọi là chuyện gì a, Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng nhanh chóng rời đi.
Phía sau Nam Cung Lăng Thiên tao nhã hai tay ôm ngực, nhìn tiểu nha đầu đang chạy trối chết kia, nghĩ nàng bởi vì động tác cố ý trêu đùa của hắn, liền toát ra ngây ngô, trên mặt của hắn không khỏi lộ ra ý cười, nha đầu này càng ngày càng mê người a.
Thanh Trúc và Mặc Trúc hai người lắc mình lộ ra, đồng dạng đưa mắt nhìn theo bóng dáng dần khuất của chủ tớ hai người Hoa Kinh Vũ, sau đó nhìn về phía chủ tử nhà mình.
“Gia, Hoa tiểu thư thế nhưng ám chỉ với Giang tiểu thư, người là đoạn tay áo, đây là không phải rất ác liệt?"
Giang tiểu thư kia rất có thể trở thành Bắc U Vương phi a, nếu nàng thật sự tin, bỏ quên gia nhà bọn họ thì phải làm sao đây?
“Kỳ thật làm một kẻ đoạn tay áo cũng không tệ," Nam Cung Lăng Thiên mạc danh kỳ diệu nói ra một câu, sau đó nhớ tới vẻ mặt nha đầu đen muốn giận nhưng không thể giận vừa nãy, hắn cảm thấy tóm lại tâm tình của hắn rất tốt.
Đoạn tay áo cũng không tệ, là một việc vui, Mặc Trúc và Thanh Trúc vẻ mặt khó hiểu: “Gia ý tứ của người là?"
“Không biết tiểu nha đầu kia khi nào thì mới phát hiện bổn vương không giống như nàng suy nghĩ vậy," Nam Cung Lăng Thiên thế nhưng ẩn ẩn có chút chờ mong, nếu Hoa Kinh Vũ biết được hắn không phải kẻ đoạn tay áo, sẽ như thế nào?
Nam Cung Lăng Thiên muốn xoay người rời đi, phía sau hai tên thủ hạ hai mặt nhìn nhau, gia đây là làm sao? Bị hiểu lầm là kẻ đoạn tay áo, như thế lại không tệ à?
Yến hội ở Lang Tâm Viên rất nhanh bắt đầu, giữa tiếng hoan hô, thập phần náo nhiệt, mọi người ngồi vây quanh thành một đoàn, thưởng thức ca múa, ăn món ngon mỹ vị, uống rượu trái cây.
Một khúc ca múa xong, mọi người đều vỗ tay tán thưởng, thỉnh thoảng gật đầu tán thưởng ca múa tốt, mỗi người đều kiêng kị lời nói, Hoa phủ là nhà quyền quý, địa vị một trong tứ đại gia tộc củng cố như núi, ở đây vô cùng nhiều tiểu thư, ngoại trừ vài người tâm cao khí ngạo muốn gả vào hoàng thất, những người khác đều muốn gả vào Hoa gia.
Cho nên đêm nay tránh không được tranh đấu gay gắt một phen, các tiểu thư ai cũng đều muốn lên đài biểu diễn một phen, để cho người Hoa phủ nhìn, các nàng có thể tiến vào cửa Hoa gia hay không, gả cho Hoa Thiên Tầm làm vợ.
Tiểu Chiêu muội tử dùng đôi mắt giống như ra đa không ngừng xem xét, nhìn thấy ai ai cũng không chợp mắt, thỉnh thoảng dùng ánh mắt u oán nhìn những thiên kim tiểu thư, khiến cho người ta trong lòng buồn bực, tiểu nha đầu kia là ai a, sao lại dùng ánh mắt như nhìn thấy kẻ thù mà nhìn các nàng a.
Ngồi ở vị trí chính chủ là phu nhân của Hộ quốc phủ tướng quân Hoa Mộ Tướng quân, một bên là mẫu thân của Hoa Thanh Phong, phu nhân của Hộ bộ Thị Lang Hoa Vân, bên kia chính là đại biểu cho phu nhân thượng lưu ở kinh thành, nữ chủ nhân của Hiếu Thân vương phủ Hiếu Thân vương phi, bên dưới Hiếu Thân vương phi một người miễn cưỡng dựa vào ghế ngồi, chính là trưởng công chúa hoàng thất, vị trưởng công chúa này là tỷ tỷ của đương kim hoàng thượng, bởi vì năm mới thủ tiết, vẫn ở tại kinh đô, nữ nhân này sinh hoạt cá nhân nhưng mà cực đoan phấn khích, nghe nói nuôi không ít nam sủng, hơn nữa nàng là tỷ tỷ của Hoàng thượng, cũng không còn người dám đắc tội với nàng, phía dưới trưởng công chúa là Minh vương phủ Minh vương phi.
Minh vương phủ cũng có tâm tiểu quận chúa Minh gia gả vào Hoa gia, tuy rằng Minh vương phủ chính là Vương hậu, đáng tiếc chỉ là một Vương hậu không có thực quyền, Hoa gia tuy rằng là một môn hổ tướng, nhưng trên tay cầm thực quyền hổ tướng, cho nên nói gả vào Hoa phủ, Minh gia không có thiệt.
Ánh mắt Minh vương phi hơi lóe ra, cười nhìn về phía phu nhân của Hoa Mộ Tướng quân.
“Lưu phu nhân, buổi tối hôm nay ta xem những tiểu nha đầu này đều có chút rục rịch, người người đều có chút bộ dáng ngứa tay, không bằng làm cho nhóm các nàng đi lên biểu diễn đi, cũng được để chúng ta ăn no nhìn đã mắt."
Minh vương phi dứt lời, ánh mắt liền rơi xuống đến vị trí không xa nơi đó, nơi đó đang ngồi một nữ tử xinh đẹp, yêu mị động lòng người, nữ tử này chính là tiểu quận chúa của Minh vương phủ, muội muội của Minh Bích Thạnh, Minh Ngọc Nhi, Minh Ngọc Nhi bộ dạng thập phần chọc người trìu mến, là dạng nữ tử yếu đuối khiến cho nam nhân nhìn thấy sẽ muốn bảo hộ.
Đối với nữ nhi của mình, Minh vương phi rất nắm chắc, nữ nhi như thế, nếu bị Hoa Thiên Tầm nhìn thấy, nhất định sẽ sinh ra ý muốn bảo hộ, muốn kết hôn với nữ nhi của nàng, huống chi nữ nhi của nàng đã được tận lực dạy dỗ, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, tuy rằng không có võ công gì, nhưng dựa theo câu nói kia, nữ nhân làm từ nước, nam nhân làm sao có thể thích loại nữ tử kiên cường không sợ chết chứ, nhất định là thích loại nữ tử yếu ớt nhu nhược như nước.
Minh vương phi vừa dứt lời, vài vị phu nhân đang ngồi bên dưới đều cười gật đầu, ánh mắt mọi người đều có ý tứ tranh đấu một phen, mọi người đều tin tưởng nữ nhi nhà mình, muốn gả vào Hoa phủ, cho nên chỉ có thể để cho nhóm các nàng hảo hảo mà tỷ thí với nhau.
Phu nhân Lưu Thị của Hoa Mộ Tướng quân, nhìn một nhóm phu nhân, rồn nhìn bên dưới có không ít tiểu thư, ý tứ muốn lên đài biểu diễn một phen, kỳ thật tâm tư của những phu nhân và tiểu thư này, Lưu Thị cũng hiểu rõ, đều muốn gả vào Hoa phủ, gả cho Hoa Thiên Tầm tuổi trẻ đầy hứa hẹn làm vợ.
Bất quá điều này ngay cả nàng cũng không làm chủ được, Hoa Thiên Tầm chính là khách quý trong triều, hôn sự này chỉ sợ phải được Thánh Thượng chỉ hôn mới được.
Bất quá thịnh tình không thể chối từ, Lưu Thị cười gật đầu: “Nếu như thế, cứ để cho nhóm các nàng lên trước biểu diễn một phen đi, ngày hôm nay coi như chúng ta có nhãn phúc."
Một lời rơi xuống, không khí của yến hội lập tức tăng vọt lên, không ít người bắt đầu nghị luận, cuối cùng có một người nữ tử dẫn đầu lên đài bắt đầu biểu diễn.
Đánh đàn.
Tiếng đàn mênh mông, du dương bay xa, ở dưới bóng đêm, tâm ý say lòng người, bình phẩm rượu ngon, nghe tiếng đàn du dương, rượu không say mà mỗi người đều say, Hoa Kinh Vũ hơi hơi nâng mắt lên, hưởng thụ thời khắc tốt đẹp này.
Giờ khắc này không có tính kế, không có lục đục với nhau, có chỉ là rượu ngon, âm nhạc, mỹ nhân, tiếng đàn này quả thật không sai, tuy rằng Hoa Kinh Vũ chưa từng học qua đàn một cách chân chính, nhưng kiếp trước Mộc Lâm nhưng mà bắt chước qua cầm, thân là sát thủ của tổ chức hắc ám tỉ mỉ bồi dưỡng, nàng phải tinh thông mọi thứ, mới có thể trở thành một người đủ tư cách làm sát thủ, tuy rằng cuối cùng nàng không có trở thành một sát thủ, mà thành một chế độc sư, nhưng bắt chước gì đó cũng giống nhau, đều có thể bắt chước được.
Bên người có không ít người gật đầu tán thưởng, bất quá trong đó còn có mấy nữ nhân liếc mắc bĩu môi khiêu khích nói nhỏ: “Bình thường mà thôi,."
Hoa Thanh Phong ngồi bên cạnh Hoa Kinh Vũ và Tiểu Chiêu, Hoa Thanh Phong nghiêng người nói nhỏ với Hoa Kinh Vũ.
“Nàng chính là nhi nữ của Hình bộ Thượng Thư Uông Thành, Uông Dung Nhi, năm nay mới mười sáu tuổi."
Hoa Kinh Vũ gật đầu, Uông Dung Nhi này có tướng mạo tú lệ, giơ tay nhấc chân cũng dịu dàng động lòng người, không tệ, không tệ, điển hình của nhàn thê lương mẫu, bất quá nữ tử như thế chỉ sợ không phải người mà Thiên Tầm ca muốn. Khi tiếng đàn kết thúc, giữa yến hội có không ít người cố vỗ tay tán thưởng, xem như cho Uông Dung Nhi mặt mũi, Uông Dung Nhi thật cũng không có bao nhiêu e lệ, tự nhiên hào phóng lui xuống, kế tiếp lại có người lên sân khấu biểu diễn, bất quá lại bị người khác đánh gãy.
Một nha hoàn nhanh chóng từ ngoài cửa Lang Tâm Viên chạy vội tiến vào, thẳng về phía trước bên cạnh Lưu Thị bẩm báo chuyện, sắc mặt Lưu Thị khẽ biến thành bối rối, sau đó đứng lên, bên dưới tất cả mọi người dừng lại động tác, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn Lưu Thị, Lưu Thị ý cười rực rỡ mở miệng: “Vừa rồi Uông tiểu thư đàn một khúc như thế, thế nhưng kinh động đến người ở tiền thính, cho nên đám người Thái tử điện hạ lại đây muốn thưởng thức biểu diễn, hy vọng mọi người không cần chấn kinh."
Vừa nghe nói đám người Thái tử điện hạ thế nhưng đã tới, tiểu thư các nhà không khỏi nghị luận, không ít người sắc mặt vô cùng kích động đến đỏ hồng, đám người Thái tử điện hạ thế nhưng muốn tới đây, điều này thật sự là quá tốt, đến như vậy khẳng định có không ít thanh niên tài tuấn trong triều, mặc kệ lọt vào mắt ai, cũng sẽ không kém a.
Không khí yến hội thật sự là trước nay chưa có tăng vọt, Lưu Thị thấy các vị tiểu thư không có phản đối, đều rất kích động, liền cười phất phất tay, ý bảo tiểu nha hoàn mời đám người Thái tử điện hạ tiến vào.
Huyền Vũ đại lục, dùng võ vi tôn, cũng không kiêng dè nam nữ chung sống một phòng, chỉ cần không đả thương phong nhã thì được, tiểu nha hoàn lĩnh mệnh mà đi, Lưu Thị hướng mắt nhìn về phía hai nữ nhi Hoa Mạo, Hoa Nguyệt, ý bảo nữ nhi cũng phải biểu hiện cho thật tốt mới được.
Nhất là đại nữ nhi của mình, bởi vì sinh tốt, cho nên tầm mắt khá cao, đến bây giờ cũng đã * tuổi rồi, thế nhưng còn chưa định ra việc hôn nhân, điều này làm cho người làm mẫu thân như nàng rất là lo lắng.
Ngoài vườn Lang Tâm Viên, rất nhanh đi tới một đám công tử cao quý phong thần như ngọc, cầm đầu là hai người song song mà đi, một người chính là Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, một người khác đúng là Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, Thái tử tôn quý tao nhã, thì chỉ có tao nhã. Bắc U vương điện hạ còn lại là thị huyết hoa lệ, quần áo màu đen áo khoác cẩm bào thêu huyết sắc Yêu Hoa màu đỏ au, lộ ra quỷ dị âm u, sát khí, da trắng như tuyết, con ngươi đen như đá hoa lệ màu đen, lóe ra ánh sáng âm u, hơi thở lạnh lẽo, hắn vừa xuất hiện, yến hội lập tức có một chút áp lực, người nhát gan trực tiếp cúi đầu không dám nhìn hắn, bất quá người gan lớn lại vụng trộm nhìn, trong lòng vừa sợ hãi lại ngưỡng mộ.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu