Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
Quyển 1 - Chương 52-2: Ca ca của Tiểu Vũ Nhi (2)
Edit: Cửu Trùng Cát
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Tư Đồ Tiểu Chiêu lập tức bày ra một bộ dáng vô địch thục nữ, lấp lánh ý cười nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ chỉ phải thay nàng giới thiệu: “Ca ca, đây là bằng hữu Tư Đồ Tiểu Chiêu của ta."
“Nha, Tiểu Chiêu a, cảm tạ ngươi ở thư viện Ngọc Hoàng chiếu cố Vũ Nhi."
Tư Đồ Tiểu Chiêu lập tức dùng thanh âm dịu dàng nói: “Hoa ca ca, sao ngươi lại nói vậy a, về sau muội muội của Hoa ca ca chính là muội muội của ta, ngươi yên tâm, về sau không có người nào có thể khi dễ Vũ Nhi, nếu có người dám khi dễ nàng, ta là người đầu tiên không buông tha."
Thanh âm dịu dàng của Tư Đồ Tiểu Chiêu cơ hồ có thể chảy ra nước, vài người trong chính sảnh nghe thấy lời của nàng, dạ dày đau đến cuồn cuộn lên, thế nào mà trong nháy mắt, Hoa Thiên Tầm lập tức biến thành Hoa ca ca của nàng vậy, tốc độ này có phải quá nhanh hay không, muội nha, ngươi có thể chậm rãi kêu như vậy sao?
Đáng tiếc Tiểu Chiêu muội muội giờ phút này mang theo vẻ mặt hạnh phúc hiển thị: ta bị thần tình yêu bắn trúng: “Hoa ca ca, thế nào từ trước đến nay không nhìn thấy ngươi tới thư viện thăm Vũ Nhi a?"
“Ta đã rời khỏi Hiêu Kinh hai năm, đi trong quân lịch lãm."
“Oa, Hoa ca ca thật là lợi hại a, vậy Hoa ca ca bây giờ có chức vụ gì ở trong quân ngũ?"
“May mắn không làm nhục mệnh, trước mắt hoàng thượng đã hạ chỉ phong cho ta là trung dũng thiếu tướng quân."
“Trung dũng thiếu tướng quân? Oa, Hoa ca ca ngươi rất lợi hại a," Tiểu Chiêu muội muội hai mắt trở thành hình hai trái tim hồng lợi hại hơn, còn kém chút nữa là bổ nhào vào Hoa Thiên Tầm, chính là người nam nhân này. Hắn, nam nhân như vậy chính là người mà nàng vẫn luôn muốn tìm a.
Trong chính sảnh, vẻ mặt Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng còn có Tiểu Bạch đầy hắc tuyến, thiệt tình bị Tiểu Chiêu muội muội làm cho ghê tởm mà ra, có thể không cần khoa trương như vậy hay không, muốn ói a.
Bất quá rất nhanh Hoa Kinh Vũ nghĩ đến chuyện quan trọng hơn, ca ca thành trung dũng thiếu tướng quân, điều này đúng là chuyện đáng giá chúc mừng a, Hoa Kinh Vũ không khỏi mang theo ý cười nhìn về phía Hoa Thiên Tầm, dịu dàng nói: “Thiên Tầm ca, chúc mừng ngươi, không nghĩ tới ngươi vậy mà thành thiếu tướng quân."
Một bước này cách tướng quân không xa, thân phận như thế đủ để cho đám người Hoa gia không dám khinh thường, đồng thời về sau ai còn dám trêu chọc hắn a, nàng liên quan cũng nhận được người coi trọng, không nghĩ tới hắn thế nhưng thật sự thành công, nhưng mà Hoa Kinh Vũ biết được phía sau phần vinh quang này, nhất định có nhiều vất vả mà người thường không nhìn thấy được.
Hoa Kinh Vũ nhịn không được vươn tay nắm hoa tay Hoa Thiên Tầm, nhẹ giọng nói: “Ngươi vất vả."
Một tiếng dịu dàng ngươi vất vả này, khiến cho lòng Hoa Thiên Tầm thấy ấm áp, tất cả nhữn gì hắn làm hết thảy đều đáng giá, về sau để cho hắn đến bảo hộ Vũ Nhi đi, không ai có thể tùy tiện đến khi dễ nàng, huynh muội hai người ánh mắt giao triền cùng nhau một chỗ, thật lâu không có tách ra.
Ngoài phòng một đạo thân ảnh cao lớn cao ngất như tùng bách vọt tiến vào, vừa nhìn thấy trong chính sảnh, ánh mắt Hoa Kinh Vũ và Hoa Thiên Tầm giao triền cùng một chỗ, sắc mặt người xông tới đột nhiên thay đổi, con ngươi thâm thúy cũng thay đổi, hơn nữa ngày không nói gì, thẳng đến khi Hoa Kinh Vũ bừng tỉnh, nhìn lại, nhìn thấy trước cửa sắc mặt của Hách Liên Hiên tựa hồ có chút khó coi.
Hoa Kinh Vũ dẫn đầu chào hỏi: “Hách Liên, ngươi đã đến rồi, đây là ca ca Hoa Thiên Tầm của ta."
“Ca ca?" Trong lòng Hách Liên Hiên lập tức rơi xuống, chỉ cảm thấy lúc nãy hắn phẫn nộ có chút mạc danh kỳ diệu, Hoa Kinh Vũ là Thái tử phi tương lai của Yến Vân quốc, hắn nghĩ cái gì vậy, lúc nãy khi hắn bắt gặp hình ảnh ánh mắt nàng và ca ca của nàng giao triền cùng một chỗ, tựa hồ hắn còn ghen tị, phẫn nộ nữa, đây cũng không phải là chuyện gì tốt a.
Hách Liên Hiên quyết định áp chế dao động trong lòng, khóe môi cong lên một một nụ cười hoàn mỹ, hướng về phía Hoa Thiên Tầm chào hỏi: “Xin chào, tại hạ Hách Liên Hiên."
“Hoa Thiên Tầm." Ánh mắt Hoa Thiên Tầm híp lại, lúc nãy Hách Liên Hiên thất thố, hắn đã xem ở trong mắt, tên gia hỏa này không phải là có tâm tư đối với muội muội của hắn đó chứ, đúng rồi, trong đầu Hoa Thiên Tầm linh quang chợt lóe, nhớ tới thân phận của người nam nhân này: “Ngươi là Tây Lăng quốc hoàng tử."
Nhớ rõ tên gia hỏa này kinh tài (tài năng làm người ta sợ hãi) xinh đẹp, vẫn là một người nổi danh tương đối giàu có ở lục quốc, sau này không biết đã đã xảy ra chuyện gì, đi tới Yến Vân quốc, bất quá người kinh tài xinh đẹp như thế, nếu thật sự nhìn trúng muội muội Hoa Kinh Vũ của hắn thì sao? Hoa Thiên Tầm có chút hoài nghi, hắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới muội muội của hắn.
Đây là chuyện mà hắn đã đáp ứng với nghĩa mẫu.
Trong lúc Hoa Thiên Tầm và Hách Liên Hiên ba đào gợn sóng, không tiếng động đánh giá lẫn nhau, trong lúc nhất thời trong chính sảnh thế nhưng không có người nói chuyện, Hoa Kinh Vũ nhìn ca ca Hoa Thiên Tầm của mình, lại nhìn Hách Liên Hiên, không khỏi nhướn mi, ra tiếng tiếp đón: “Hai người các ngươi làm sao vậy?"
“Không có việc gì, không có việc gì," hai người đồng thời thu lại khí thế, nở nụ cười, nhìn về phía Hoa Kinh Vũ.
Hách Liên Hiên mở miệng trước: “Ngươi đi Bắc U vương phủ không có chuyện gì chứ? Ta còn sợ tên kia làm khó dễ ngươi."
Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên tuyệt đối sẽ không phải là người biết nói chuyện, cá tính hắn dị bẩm, làm người ta khó có thể nắm bắt, hắn thật đúng là sợ hãi Vũ Nhi phải ăn thiệt thòi. Cho nên vẫn rất lo lắng, hiện tại đã thấy nàng không có việc gì, hắn mới yên tâm, đồng thời hắn hạ quyết tâm, đợi cho giải hết chất độc trên người, hắn nhất định phải cố gắng luyện công, nhất định cường đại hơn nữa, chỉ có cường đại rồi, hắn mới có thể bảo hộ cho người mà hắn muốn bảo hộ, sẽ tốt hơn so với hôm nay, nếu như võ công của hắn không thua kém Nam Cung Lăng Thiên, như vậy hắn nhất định sẽ không để cho người nọ mang Vũ Nhi rời đi.
“Bắc U vương?" Hoa Thiên Tầm nhướn mi cao lên, đối với đại danh của Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, Hoa Thiên Tầm tự nhiên là biết đến, đối với người này. Hắn đồng dạng rất kiêng dè, bất quá không có nghĩa là hắn sợ người nọ.
“Không có việc gì, các ngươi đừng lo lắng, ta chỉ đi theo hắn lấy Ngũ Sắc Độc Liên thôi." Hoa Kinh Vũ nói xong từ trên bàn một bên lấy ra hộp gấm đựng Ngũ Sắc Độc Liên tới, mở ra, bên trong có một gốc cây ngũ sắc hoa sen, đẹp đẽ dị thường, thập phần xinh đẹp, bất quá Ngũ Sắc Độc Liên này, lại là vật chứa độc, cho nên không thể loạn chạm vào.
“Vũ Nhi, cẩn thận," Hoa Thiên Tầm nóng vội quát một tiếng, đưa tay đoạt lấy hộp gấm đựng Ngũ Sắc Độc Liên để qua một bên, lo lắng nhìn Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, sao muội lại chạm vào những thứ có độc đó, nhỡ may không cẩn thận trúng độc thì phải làm sao?"
Hách Liên Hiên kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Tầm, lại nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, đây là có chuyện gì, Vũ Nhi tuyệt không sợ hãi độc dược a, hơn nữa nàng năng lực dùng độc của nàng hẳn là rất lợi hại, bằng không cũng không khả năng thoải mái thay hắn tra ra chuyện hắn bị trúng độc, nhưng mà hình như huynh trưởng của nàng không biết chuyện này thì phải?
Hoa Kinh Vũ cười nhìn về phía Hoa Thiên Tầm: “Thiên Tầm ca, không có việc gì, ta muốn chính là gốc cây Ngũ Sắc Độc Liên này dùng để điều chế một loại thuốc."
“Chế thuốc? Sao ngươi lại muốn làm điều này."
Hoa Kinh Vũ nhìn Hoa Thiên Tầm, dịu dàng nói: “Thiên Tầm ca, hai năm nay ngươi không ở Hoa phủ, thời điểm ta rãnh rỗi thì nghiên cứu độc dược, dùng dược liệu có độc điều chế độc dược."
“Như thế a." Hoa Thiên Tầm gật đầu, sau đó hí mắt nhìn Hoa Kinh Vũ, trầm ổn lại đau lòng nói: “Vũ Nhi, muội thay đổi rồi, không giống trước kia nữa."
Hoa Kinh Vũ vừa nghe lời này đề, có chút kinh hãi, hắc hắc nở nụ cười, Nhan Băng ở một bên ngược lại mở miệng: “Đại thiếu gia, ngươi không thể trách tiểu thư được, lúc các nàng những người đó không có việc gì thì đến khi dễ tiểu thư, tiểu thư thật sự là bị khi dễ đủ thảm, lần trước kém chút nữa tiểu thư còn bị sói cắn chết, thật dọa người a, sau này đại tiểu thư thay đổi, nô tỳ cho rằng tiểu thư trở nên mạnh mẽ là chuyện tốt, về sau không có người nào có thể tùy tiện khi dễ tiểu thư."
Nhan Băng vừa nói, Hoa Thiên Tầm cảm thấy trong lòng càng đau, đồng thời còn có tự trách: “Vũ Nhi, là Thiên Tầm ca trở về trễ, về sau sẽ không có người nào dám khi dễ muội."
Hoa Kinh Vũ nghe thấy Hoa Thiên Tầm nói xong, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Hoa Thiên Tầm không nghi ngờ nàng thì tốt rồi: “Thiên Tầm ca, không có việc gì, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, hiện tại không phải ta rất tốt sao?"
Hoa Thiên Tầm đánh giá Hoa Kinh Vũ, thấy thần sắc nàng thong dong, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn không có giống như trước tự ti và khiếp đảm, càng không có giống sợ hãi một chút nào, tự nhiên hào phóng, thật sự là thay đổi rất lớn.
“Ừ, không tệ, Vũ Nhi như thế chính là nữ nhi mà nghĩa mẫu muốn."
Hoa Thiên Tầm tán thưởng một tiếng, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì nói: “Ca ca đến học viện là vì muốn thăm muội, thứ hai là muốn đón muội trở về ở trong Hoa phủ, về sau ca ca sẽ bảo vệ muội."
Hách Liên Hiên vừa nghe đến Hoa Kinh Vũ muốn hồi phủ, trong lòng dâng lên không muốn, ôn nhu vừa cười vừa nói: “Nàng ở chỗ này cũng rất tốt, phía sau núi học viện Ngọc Hoàng rất im lặng, có đại trận phụ trợ, luyện công có thể tăng hơn gấp đôi công lực, tăng rất nhanh."
“Nàng luyện công có thể tới nơi này luyện, nhưng ở nơi này là không được, về sau mỗi ngày ta sẽ phái người đưa nàng đến phía sau núi luyện công, nhưng không thể để cho nàng ở lại trong học viện, nàng là một nữ hài tử mà ở lại chỗ này, sẽ rước lấy sự đàm tiếu của thiên hạ, không được."
Hoa Thiên Tầm trực tiếp không khách khí nói, hắn cũng không hy vọng có người xúc phạm tới muội muội của mình. Bộ dáng vừa rồi của Hách Liên Liên là có rắp tâm, nguyên nhân vì người nọ như thế, hắn càng không yên lòng để cho Vũ Nhi ở lại Ngọc Hoàng thư viện.
Hoa Thiên Tầm nói xong nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Hôm nay ca ca khải hoàn quay lại, hoàng thượng hạ thánh chỉ ban thưởng phong cho ta là trung dũng thiếu tướng quân, yến hội tổ chức ở Hoa phủ, muội theo ta trở về đi."
Ngược lại Hoa Kinh Vũ không có cự tuyệt, bởi vì Hoa Thiên Tầm vừa mới trở về, cộng thêm việc vui như vậy, vô luận như thế nào nàng cũng không thể từ chối, nàng hưng phấn phân phó Nhan Băng: “Nhan Băng, thu thập đồ đạc của ta một chút, sau đó cùng đại thiếu gia quay về Hoa phủ."
Nàng nói xong dường như nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Hách Liên Hiên: “Hách Liên, tuy rằng ta không ở chỗ này, nhưng ngươi nhất định phải giữ lại vị trí cho ta, chờ ta đến luyện công, còn có ngày mai ngươi phái người đến Hoa phủ một chuyến, ta có thứ này đưa cho ngươi."
Mặc dù Hách Liên Hiên có chút không nỡ, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ gật đầu: “Được, ngày mai ta phái người đến Hoa phủ một chuyến."
Hách Liên Hiên biết Hoa Kinh Vũ là để hắn phái người đi qua lấy giải dược, cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ là lên tiếng. Trong chính sảnh, Tiểu Chiêu nhìn Hoa Kinh Vũ, trong mắt lóe ra ánh sáng, đột nhiên nói: “Vũ Nhi, ta có thể đi theo ngươi đến Hoa gia làm khách vài ngày hay không."
Trong lòng Tư Đồ Tiểu Chiêu nghĩ cái gì, người qua đường đều biết, người cả phòng không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Tư Đồ Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu cười đến như lang như hổ, Hoa Kinh Vũ nhìn Hoa Thiên Tầm, lại nhìn Tiểu Chiêu, nếu Tiểu Chiêu đã vừa mắt Hoa Thiên Tầm, nàng cũng không nên cự tuyệt, không bằng cho nàng ta một cơ hội đi, nghĩ vậy nên nàng đồng ý: “Được, Tiểu Chiêu, hoan nghênh ngươi đến Hoa gia chúng ta làm khách."
“Tốt, tốt, ta đi thu dọn đồ đạc, vậy gặp lại ở cửa học viện."
Tư Đồ Tiểu Chiêu lập tức lắc mình biến mất, đoàn người trong chính sảnh trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng kia biến mất nhanh như chớp, còn lại Hoa Kinh Vũ thì nhìn về phía Hách Liên Liên, cất tiếng ôn nhu: “Ta đây đi về trước."
“Ừ, ngươi trở về đi, bất quá đừng quên mỗi ngày đến đây luyện công, không phải ngươi nói nhất định phải trở nên cường đại sao?"
Hách Liên Hiên nhắc nhở Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ gật đầu đáp ứng, khóe môi Hách Liên Hiên tràn đầy ý cười, đôi mắt tùy ý nhìn lướt qua Hoa Thiên Tầm, người nam nhân này không muốn để cho hắn tiếp xúc với Vũ Nhi, hắn đã nhìn ra, nhưng mà người nọ càng không muốn để cho hắn tiếp xúc, hắn càng phải tiếp xúc, nhìn xem người nọ làm sao ngăn cản được hắn.
Hoa Thiên Tầm nhìn bóng lưng Hách Liên Hiên rời đi, trong mắt tràn đầy căm tức, hừ, thế nhưng dám cả gan khiêu khích hắn, để xem người ca ca như hắn quan trọng, hay là một người ngoài quan trọng.
“Thiên Tầm ca, chúng ta trở về đi."
“Được," huynh muội hai người ra khỏi ngọc hoàng học viện, nhìn thấy Tiểu Chiêu mang theo một tay nải đang ở chờ huynh muội bọn họ, vừa nhìn thấy hai người Hoa Kinh Vũ đi ra, mặt mày hớn hở tiến tới: “Hoa ca ca, ta đến Hoa phủ làm khách, ngươi không phải không chào đón ta đó chứ?"
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt hai người Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng đều đen lại, nàng đã chuẩn bị đi, hiện tại mới đến hỏi, có thể có điểm cố ý hay không, Hoa Thiên Tầm phong nhã mở miệng: “Ngươi đã là bằng hữu của Vũ Nhi, thì cũng chính là khách nhân của Hoa gia chúng ta, đến làm khách tự nhiên là hoan nghênh."
“Hoa ca ca, ngươi thật sự là quá tốt," Hoa Kinh Vũ nghe Tiểu Chiêu muội tử nói xong, tròng mắt thiếu chút nữa là rớt ra ngoài, hình như là nàng mời nàng ta đến Hoa gia làm khách mà, thế nào đến nơi đây, liền biến thành Hoa ca ca là người tốt vậy, vậy chỗ của nàng đâu.
Đoàn người lên xe ngựa của Hoa phủ, xe ngựa chạy nhanh cách xa ngọc hoàng thư viện, tiến về Hoa phủ ở phía trước mà đi. Trên đường, Tiểu Chiêu quấn quít lấy Hoa Thiên Tầm hỏi hắn rất nhiều chuyện trong quân doanh. Vài tiểu nha đầu trong xe ngựa đều nghe được mùi ngon.
Cuộc sống trong quân doanh đối với các nàng mà nói đều rất xa xôi, nghe qua ngược lại thập phần thú vị, nhưng Hoa Kinh Vũ biết được, Hoa Thiên Tầm cũng không có nói hết những chuyện mà hắn phải ăn đau khổ, chỉ chọn lựa những chuyện thú vị mà nói, hắn là sợ nàng lo lắng rồi, nghĩa huynh này ngược lại toàn tâm toàn ý đối xử với nàng, vì nàng, ngay cả một chút lo lắng nho nhỏ cũng không muốn để cho nàng biết.
Xe ngựa một đường trở về Hoa phủ, trước cửa lớn Hoa phủ, người đến người đi thập phần náo nhiệt, bất quá Hoa Thiên Tầm và đám người Hoa Kinh Vũ cũng không vào từ cửa chính, mà là ra lệnh cho hộ vệ chạy vào từ cửa hông, bất quá xe ngựa vừa mới tiến vào cửa hông phía tây của Hoa phủ, liền thấy có người đứng ở bên trong chờ đợi, người này tự nhiên là hạ nhân của Hoa phủ, vừa nhìn thấy Hoa Thiên Tầm, người nọ liền chạy vội lại đây, cung kính bẩm báo: “Đại thiếu gia. Lão tướng quân sai thuộc hạ đến mời đại thiếu gia, bảo đại thiếu gia một hồi đến phòng nghị sự trước, đám người lão tướng quân đang ở trong phòng nghị sự chờ thiếu gia."
Hoa Thiên Tầm thu lại ôn nhu như nước lúc nãy còn ở trên xe ngựa, quanh thân bao phủ lên hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt nhẹ nhàng nhướn cao, một cỗ không giận mà uy từ trong khung xương của hắn toát ra, hạ nhân không dám khinh thường, một tiếng cũng không dám hó hé nữa.
Hoa Thiên Tầm phân phó Nhan Băng: “Đưa Tiểu Chiêu cô nương đến Khinh Vũ Các an bài chỗ nghỉ ngơi đi, ta và Vũ Nhi đến phòng nghị sự."
Hoa Thiên Tầm đưa tay nắm lấy tay của Hoa Kinh Vũ, xoay người đi dọc theo hành lang dài hướng tới phòng nghị sự, hạ nhân phía sau không dám nói thêm cái gì nữa, nhanh chóng đuổi kịp bọn họ, còn Nhan Băng nhanh chóng mời Tiểu Chiêu đến Khinh Vũ Các.
Hoa Kinh Vũ một đường bị Hoa Thiên Tầm kép đi, tiến về phía trước phòng nghị sự của Hoa gia, trên môi nàng thủy chung vẫn lộ ra ý cười nhợt nhạt, mặt mày lóe ra ánh sáng, trong lòng ngược lại rất vui mừng, ít nhất về sau ở Hoa gia không ai dám tùy tiện nhằm vào nàng nữa, bởi vì Hoa Thiên Tầm sẽ là ngọn núi để nàng dựa vào, nàng cũng không cần mệt mỏi như vậy.
“Thiên Tầm ca, người bọn họ muốn gặp là ngươi, ta cần gì phải đi theo chứ?"
“Vì sao không đi, ta muốn cho bọn họ biết, về sau bọn họ có thể đắc tội ta, nhưng nếu đắc tội muội, vậy thì đừng trách Hoa Thiên Tầm ta trở mặt," Đồng lứa trẻ tuổi ở Hoa gia, cũng không có bao nhiêu người xuất sắc, Hoa Thiên Tầm Đại thiếu gia này lại đứng đầu ở Hoa gia, bây giờ còn thành trung dũng thiếu tướng quân, đây chính là căn cơ của Hoa gia, hiện tại ở Hoa gia có thể nói hắn có phân lượng hết sức quan trọng.
Hạ nhân Hoa gia đi theo phía sau Hoa Thiên Tầm, trên khuôn mặt tràn đầy quái dị, bất quá một chữ cũng không dám nói.
Đoàn người đi tới phòng nghị sự của Hoa gia, ngoài cửa có vài tên hạ nhân đang đứng gác, những người này nhìn thấy Hoa Thiên Tầm, đều thật cẩn thận thi lễ: “Ra mắt đại thiếu gia."
Về phần Hoa Kinh Vũ, bọn họ căn bản không có để ý, đương nhiên cũng quên thi lễ với nàng, đây là một ý thức quen coi thường, gương mặt Hoa Thiên Tầm trong nháy mắt bao phủ màu đen của bão táp, hắn ngẩng đầu lên, cho tên thủ hạ cầm đầu ở đó hai cái tát vang dội, kèm theo hung tợn giáo huấn người này: “Mắt ngươi mù ư? Người đứng sờ sờ ra đó, đại tiểu thư mà ngươi cũng không thấy được sao?"
Hoa Thiên Tầm vừa dứt lời, ra lệnh cho hai tên thân tín bên cạnh: “Hoa Uyên, Hoa Cẩm, lôi tên này xuống, đâm mù mắt hắn cho ta, thứ không có mắt nhìn."
Hoa Thiên Tầm vừa dứt lời, hai tên thủ hạ, thân hình vừa động, tiến lên chế trụ tên cầm đầu, sắc mặt người này trong nháy mắt trắng bệch một mảnh, sợ hãi bắt đầu cầu xin: “Đại thiếu gia tha mạng a, đại thiếu gia tha mạng a."
Hắn hô vài tiếng, nhớ tới người mấu chốt có tác dụng chân chính nhất ở đây không phải Hoa Thiên Tầm mà là Hoa Kinh Vũ, không khỏi nóng vội hướng tới Hoa Kinh Vũ cầu xin: “Đại tiểu thư tha mạng a, thuộc hạ không dám, về sau thuộc hạ cũng không dám nữa."
Phía sau người nọ là vài tên hạ nhân của Hoa gia nhìn Hoa Kinh Vũ, đem hy vọng đặt ở trên người Hoa Kinh Vũ, khóe môi Hoa Kinh Vũ cong lên ý cười lười nhác, bất quá nụ cười kia một chút độ ấm đều không có, nàng đi lên hai bước, từ trên cao nhìn xuống kẻ đang không ngừng giãy dụa, tựa như xem một con kiến bình thường, thanh âm lạnh nhạt không mang theo cảm tình vang lên: “Ánh mắt của ngươi đúng là mù, trăm không một dùng như thế còn giữ mắt để làm gì? Đâm mù rất tốt."
Lúc trước những người này cũng khi dễ nàng không ít, trong mắt của bọn họ chưa từng từng có nàng, hôm nay Hoa Thiên Tầm ác như vậy, đó là muốn giết gà dọa khỉ thôi, nếu như thế, nàng cần gì phải có lòng thương hại, trong quá khứ cũng không có người nào thương hại Hoa Kinh Vũ nàng.
Hoa Kinh Vũ vừa dứt lời, Hoa Uyên và Hoa Cẩm hai người động tác gọn gàng đem người nọ kéo ra ngoài.
Người trong phòng nghị sự của Hoa gia nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lập tức có người đi ra, nhìn thấy tình huống bên ngoài, không khỏi nhíu mày, không biết nên nói cái gì, Hoa Thiên Tầm đã dẫn Hoa Kinh Vũ, huynh muội hai người đi vào phòng nghị sự.
Trong phòng nghị sự, ngồi đầy người, mọi nhân vật thủ lãnh của Hoa gia cơ hồ đều có mặt, có thể thấy được bọn họ đối với Hoa Thiên Tầm là thập phần coi trọng, đầu lão tướng quân cầm đầu nhìn về phía Hoa Thiên Tầm, cất tiếng ôn nhu nói: “Làm sao, là người nào không có mắt va chạm ngươi?"
Hoa Thiên Tầm ôn nhu lắc đầu: “Thế thì không có, bất quá có người không có mắt va chạm với muội muội của ta, nếu như thế, cặp mắt kia có hay không cũng thế."
Trong nháy mắt, quanh thân Hoa Thiên Tầm tản mát ra ngoan lệ cường đại, trong mắt dâng lên sát khí thị huyết.
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Tư Đồ Tiểu Chiêu lập tức bày ra một bộ dáng vô địch thục nữ, lấp lánh ý cười nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ chỉ phải thay nàng giới thiệu: “Ca ca, đây là bằng hữu Tư Đồ Tiểu Chiêu của ta."
“Nha, Tiểu Chiêu a, cảm tạ ngươi ở thư viện Ngọc Hoàng chiếu cố Vũ Nhi."
Tư Đồ Tiểu Chiêu lập tức dùng thanh âm dịu dàng nói: “Hoa ca ca, sao ngươi lại nói vậy a, về sau muội muội của Hoa ca ca chính là muội muội của ta, ngươi yên tâm, về sau không có người nào có thể khi dễ Vũ Nhi, nếu có người dám khi dễ nàng, ta là người đầu tiên không buông tha."
Thanh âm dịu dàng của Tư Đồ Tiểu Chiêu cơ hồ có thể chảy ra nước, vài người trong chính sảnh nghe thấy lời của nàng, dạ dày đau đến cuồn cuộn lên, thế nào mà trong nháy mắt, Hoa Thiên Tầm lập tức biến thành Hoa ca ca của nàng vậy, tốc độ này có phải quá nhanh hay không, muội nha, ngươi có thể chậm rãi kêu như vậy sao?
Đáng tiếc Tiểu Chiêu muội muội giờ phút này mang theo vẻ mặt hạnh phúc hiển thị: ta bị thần tình yêu bắn trúng: “Hoa ca ca, thế nào từ trước đến nay không nhìn thấy ngươi tới thư viện thăm Vũ Nhi a?"
“Ta đã rời khỏi Hiêu Kinh hai năm, đi trong quân lịch lãm."
“Oa, Hoa ca ca thật là lợi hại a, vậy Hoa ca ca bây giờ có chức vụ gì ở trong quân ngũ?"
“May mắn không làm nhục mệnh, trước mắt hoàng thượng đã hạ chỉ phong cho ta là trung dũng thiếu tướng quân."
“Trung dũng thiếu tướng quân? Oa, Hoa ca ca ngươi rất lợi hại a," Tiểu Chiêu muội muội hai mắt trở thành hình hai trái tim hồng lợi hại hơn, còn kém chút nữa là bổ nhào vào Hoa Thiên Tầm, chính là người nam nhân này. Hắn, nam nhân như vậy chính là người mà nàng vẫn luôn muốn tìm a.
Trong chính sảnh, vẻ mặt Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng còn có Tiểu Bạch đầy hắc tuyến, thiệt tình bị Tiểu Chiêu muội muội làm cho ghê tởm mà ra, có thể không cần khoa trương như vậy hay không, muốn ói a.
Bất quá rất nhanh Hoa Kinh Vũ nghĩ đến chuyện quan trọng hơn, ca ca thành trung dũng thiếu tướng quân, điều này đúng là chuyện đáng giá chúc mừng a, Hoa Kinh Vũ không khỏi mang theo ý cười nhìn về phía Hoa Thiên Tầm, dịu dàng nói: “Thiên Tầm ca, chúc mừng ngươi, không nghĩ tới ngươi vậy mà thành thiếu tướng quân."
Một bước này cách tướng quân không xa, thân phận như thế đủ để cho đám người Hoa gia không dám khinh thường, đồng thời về sau ai còn dám trêu chọc hắn a, nàng liên quan cũng nhận được người coi trọng, không nghĩ tới hắn thế nhưng thật sự thành công, nhưng mà Hoa Kinh Vũ biết được phía sau phần vinh quang này, nhất định có nhiều vất vả mà người thường không nhìn thấy được.
Hoa Kinh Vũ nhịn không được vươn tay nắm hoa tay Hoa Thiên Tầm, nhẹ giọng nói: “Ngươi vất vả."
Một tiếng dịu dàng ngươi vất vả này, khiến cho lòng Hoa Thiên Tầm thấy ấm áp, tất cả nhữn gì hắn làm hết thảy đều đáng giá, về sau để cho hắn đến bảo hộ Vũ Nhi đi, không ai có thể tùy tiện đến khi dễ nàng, huynh muội hai người ánh mắt giao triền cùng nhau một chỗ, thật lâu không có tách ra.
Ngoài phòng một đạo thân ảnh cao lớn cao ngất như tùng bách vọt tiến vào, vừa nhìn thấy trong chính sảnh, ánh mắt Hoa Kinh Vũ và Hoa Thiên Tầm giao triền cùng một chỗ, sắc mặt người xông tới đột nhiên thay đổi, con ngươi thâm thúy cũng thay đổi, hơn nữa ngày không nói gì, thẳng đến khi Hoa Kinh Vũ bừng tỉnh, nhìn lại, nhìn thấy trước cửa sắc mặt của Hách Liên Hiên tựa hồ có chút khó coi.
Hoa Kinh Vũ dẫn đầu chào hỏi: “Hách Liên, ngươi đã đến rồi, đây là ca ca Hoa Thiên Tầm của ta."
“Ca ca?" Trong lòng Hách Liên Hiên lập tức rơi xuống, chỉ cảm thấy lúc nãy hắn phẫn nộ có chút mạc danh kỳ diệu, Hoa Kinh Vũ là Thái tử phi tương lai của Yến Vân quốc, hắn nghĩ cái gì vậy, lúc nãy khi hắn bắt gặp hình ảnh ánh mắt nàng và ca ca của nàng giao triền cùng một chỗ, tựa hồ hắn còn ghen tị, phẫn nộ nữa, đây cũng không phải là chuyện gì tốt a.
Hách Liên Hiên quyết định áp chế dao động trong lòng, khóe môi cong lên một một nụ cười hoàn mỹ, hướng về phía Hoa Thiên Tầm chào hỏi: “Xin chào, tại hạ Hách Liên Hiên."
“Hoa Thiên Tầm." Ánh mắt Hoa Thiên Tầm híp lại, lúc nãy Hách Liên Hiên thất thố, hắn đã xem ở trong mắt, tên gia hỏa này không phải là có tâm tư đối với muội muội của hắn đó chứ, đúng rồi, trong đầu Hoa Thiên Tầm linh quang chợt lóe, nhớ tới thân phận của người nam nhân này: “Ngươi là Tây Lăng quốc hoàng tử."
Nhớ rõ tên gia hỏa này kinh tài (tài năng làm người ta sợ hãi) xinh đẹp, vẫn là một người nổi danh tương đối giàu có ở lục quốc, sau này không biết đã đã xảy ra chuyện gì, đi tới Yến Vân quốc, bất quá người kinh tài xinh đẹp như thế, nếu thật sự nhìn trúng muội muội Hoa Kinh Vũ của hắn thì sao? Hoa Thiên Tầm có chút hoài nghi, hắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới muội muội của hắn.
Đây là chuyện mà hắn đã đáp ứng với nghĩa mẫu.
Trong lúc Hoa Thiên Tầm và Hách Liên Hiên ba đào gợn sóng, không tiếng động đánh giá lẫn nhau, trong lúc nhất thời trong chính sảnh thế nhưng không có người nói chuyện, Hoa Kinh Vũ nhìn ca ca Hoa Thiên Tầm của mình, lại nhìn Hách Liên Hiên, không khỏi nhướn mi, ra tiếng tiếp đón: “Hai người các ngươi làm sao vậy?"
“Không có việc gì, không có việc gì," hai người đồng thời thu lại khí thế, nở nụ cười, nhìn về phía Hoa Kinh Vũ.
Hách Liên Hiên mở miệng trước: “Ngươi đi Bắc U vương phủ không có chuyện gì chứ? Ta còn sợ tên kia làm khó dễ ngươi."
Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên tuyệt đối sẽ không phải là người biết nói chuyện, cá tính hắn dị bẩm, làm người ta khó có thể nắm bắt, hắn thật đúng là sợ hãi Vũ Nhi phải ăn thiệt thòi. Cho nên vẫn rất lo lắng, hiện tại đã thấy nàng không có việc gì, hắn mới yên tâm, đồng thời hắn hạ quyết tâm, đợi cho giải hết chất độc trên người, hắn nhất định phải cố gắng luyện công, nhất định cường đại hơn nữa, chỉ có cường đại rồi, hắn mới có thể bảo hộ cho người mà hắn muốn bảo hộ, sẽ tốt hơn so với hôm nay, nếu như võ công của hắn không thua kém Nam Cung Lăng Thiên, như vậy hắn nhất định sẽ không để cho người nọ mang Vũ Nhi rời đi.
“Bắc U vương?" Hoa Thiên Tầm nhướn mi cao lên, đối với đại danh của Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên, Hoa Thiên Tầm tự nhiên là biết đến, đối với người này. Hắn đồng dạng rất kiêng dè, bất quá không có nghĩa là hắn sợ người nọ.
“Không có việc gì, các ngươi đừng lo lắng, ta chỉ đi theo hắn lấy Ngũ Sắc Độc Liên thôi." Hoa Kinh Vũ nói xong từ trên bàn một bên lấy ra hộp gấm đựng Ngũ Sắc Độc Liên tới, mở ra, bên trong có một gốc cây ngũ sắc hoa sen, đẹp đẽ dị thường, thập phần xinh đẹp, bất quá Ngũ Sắc Độc Liên này, lại là vật chứa độc, cho nên không thể loạn chạm vào.
“Vũ Nhi, cẩn thận," Hoa Thiên Tầm nóng vội quát một tiếng, đưa tay đoạt lấy hộp gấm đựng Ngũ Sắc Độc Liên để qua một bên, lo lắng nhìn Hoa Kinh Vũ: “Vũ Nhi, sao muội lại chạm vào những thứ có độc đó, nhỡ may không cẩn thận trúng độc thì phải làm sao?"
Hách Liên Hiên kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Tầm, lại nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, đây là có chuyện gì, Vũ Nhi tuyệt không sợ hãi độc dược a, hơn nữa nàng năng lực dùng độc của nàng hẳn là rất lợi hại, bằng không cũng không khả năng thoải mái thay hắn tra ra chuyện hắn bị trúng độc, nhưng mà hình như huynh trưởng của nàng không biết chuyện này thì phải?
Hoa Kinh Vũ cười nhìn về phía Hoa Thiên Tầm: “Thiên Tầm ca, không có việc gì, ta muốn chính là gốc cây Ngũ Sắc Độc Liên này dùng để điều chế một loại thuốc."
“Chế thuốc? Sao ngươi lại muốn làm điều này."
Hoa Kinh Vũ nhìn Hoa Thiên Tầm, dịu dàng nói: “Thiên Tầm ca, hai năm nay ngươi không ở Hoa phủ, thời điểm ta rãnh rỗi thì nghiên cứu độc dược, dùng dược liệu có độc điều chế độc dược."
“Như thế a." Hoa Thiên Tầm gật đầu, sau đó hí mắt nhìn Hoa Kinh Vũ, trầm ổn lại đau lòng nói: “Vũ Nhi, muội thay đổi rồi, không giống trước kia nữa."
Hoa Kinh Vũ vừa nghe lời này đề, có chút kinh hãi, hắc hắc nở nụ cười, Nhan Băng ở một bên ngược lại mở miệng: “Đại thiếu gia, ngươi không thể trách tiểu thư được, lúc các nàng những người đó không có việc gì thì đến khi dễ tiểu thư, tiểu thư thật sự là bị khi dễ đủ thảm, lần trước kém chút nữa tiểu thư còn bị sói cắn chết, thật dọa người a, sau này đại tiểu thư thay đổi, nô tỳ cho rằng tiểu thư trở nên mạnh mẽ là chuyện tốt, về sau không có người nào có thể tùy tiện khi dễ tiểu thư."
Nhan Băng vừa nói, Hoa Thiên Tầm cảm thấy trong lòng càng đau, đồng thời còn có tự trách: “Vũ Nhi, là Thiên Tầm ca trở về trễ, về sau sẽ không có người nào dám khi dễ muội."
Hoa Kinh Vũ nghe thấy Hoa Thiên Tầm nói xong, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần Hoa Thiên Tầm không nghi ngờ nàng thì tốt rồi: “Thiên Tầm ca, không có việc gì, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, hiện tại không phải ta rất tốt sao?"
Hoa Thiên Tầm đánh giá Hoa Kinh Vũ, thấy thần sắc nàng thong dong, không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn không có giống như trước tự ti và khiếp đảm, càng không có giống sợ hãi một chút nào, tự nhiên hào phóng, thật sự là thay đổi rất lớn.
“Ừ, không tệ, Vũ Nhi như thế chính là nữ nhi mà nghĩa mẫu muốn."
Hoa Thiên Tầm tán thưởng một tiếng, sau đó dường như nghĩ đến chuyện gì nói: “Ca ca đến học viện là vì muốn thăm muội, thứ hai là muốn đón muội trở về ở trong Hoa phủ, về sau ca ca sẽ bảo vệ muội."
Hách Liên Hiên vừa nghe đến Hoa Kinh Vũ muốn hồi phủ, trong lòng dâng lên không muốn, ôn nhu vừa cười vừa nói: “Nàng ở chỗ này cũng rất tốt, phía sau núi học viện Ngọc Hoàng rất im lặng, có đại trận phụ trợ, luyện công có thể tăng hơn gấp đôi công lực, tăng rất nhanh."
“Nàng luyện công có thể tới nơi này luyện, nhưng ở nơi này là không được, về sau mỗi ngày ta sẽ phái người đưa nàng đến phía sau núi luyện công, nhưng không thể để cho nàng ở lại trong học viện, nàng là một nữ hài tử mà ở lại chỗ này, sẽ rước lấy sự đàm tiếu của thiên hạ, không được."
Hoa Thiên Tầm trực tiếp không khách khí nói, hắn cũng không hy vọng có người xúc phạm tới muội muội của mình. Bộ dáng vừa rồi của Hách Liên Liên là có rắp tâm, nguyên nhân vì người nọ như thế, hắn càng không yên lòng để cho Vũ Nhi ở lại Ngọc Hoàng thư viện.
Hoa Thiên Tầm nói xong nhìn về phía Hoa Kinh Vũ: “Hôm nay ca ca khải hoàn quay lại, hoàng thượng hạ thánh chỉ ban thưởng phong cho ta là trung dũng thiếu tướng quân, yến hội tổ chức ở Hoa phủ, muội theo ta trở về đi."
Ngược lại Hoa Kinh Vũ không có cự tuyệt, bởi vì Hoa Thiên Tầm vừa mới trở về, cộng thêm việc vui như vậy, vô luận như thế nào nàng cũng không thể từ chối, nàng hưng phấn phân phó Nhan Băng: “Nhan Băng, thu thập đồ đạc của ta một chút, sau đó cùng đại thiếu gia quay về Hoa phủ."
Nàng nói xong dường như nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Hách Liên Hiên: “Hách Liên, tuy rằng ta không ở chỗ này, nhưng ngươi nhất định phải giữ lại vị trí cho ta, chờ ta đến luyện công, còn có ngày mai ngươi phái người đến Hoa phủ một chuyến, ta có thứ này đưa cho ngươi."
Mặc dù Hách Liên Hiên có chút không nỡ, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ gật đầu: “Được, ngày mai ta phái người đến Hoa phủ một chuyến."
Hách Liên Hiên biết Hoa Kinh Vũ là để hắn phái người đi qua lấy giải dược, cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ là lên tiếng. Trong chính sảnh, Tiểu Chiêu nhìn Hoa Kinh Vũ, trong mắt lóe ra ánh sáng, đột nhiên nói: “Vũ Nhi, ta có thể đi theo ngươi đến Hoa gia làm khách vài ngày hay không."
Trong lòng Tư Đồ Tiểu Chiêu nghĩ cái gì, người qua đường đều biết, người cả phòng không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Tư Đồ Tiểu Chiêu, Tiểu Chiêu cười đến như lang như hổ, Hoa Kinh Vũ nhìn Hoa Thiên Tầm, lại nhìn Tiểu Chiêu, nếu Tiểu Chiêu đã vừa mắt Hoa Thiên Tầm, nàng cũng không nên cự tuyệt, không bằng cho nàng ta một cơ hội đi, nghĩ vậy nên nàng đồng ý: “Được, Tiểu Chiêu, hoan nghênh ngươi đến Hoa gia chúng ta làm khách."
“Tốt, tốt, ta đi thu dọn đồ đạc, vậy gặp lại ở cửa học viện."
Tư Đồ Tiểu Chiêu lập tức lắc mình biến mất, đoàn người trong chính sảnh trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng kia biến mất nhanh như chớp, còn lại Hoa Kinh Vũ thì nhìn về phía Hách Liên Liên, cất tiếng ôn nhu: “Ta đây đi về trước."
“Ừ, ngươi trở về đi, bất quá đừng quên mỗi ngày đến đây luyện công, không phải ngươi nói nhất định phải trở nên cường đại sao?"
Hách Liên Hiên nhắc nhở Hoa Kinh Vũ, Hoa Kinh Vũ gật đầu đáp ứng, khóe môi Hách Liên Hiên tràn đầy ý cười, đôi mắt tùy ý nhìn lướt qua Hoa Thiên Tầm, người nam nhân này không muốn để cho hắn tiếp xúc với Vũ Nhi, hắn đã nhìn ra, nhưng mà người nọ càng không muốn để cho hắn tiếp xúc, hắn càng phải tiếp xúc, nhìn xem người nọ làm sao ngăn cản được hắn.
Hoa Thiên Tầm nhìn bóng lưng Hách Liên Hiên rời đi, trong mắt tràn đầy căm tức, hừ, thế nhưng dám cả gan khiêu khích hắn, để xem người ca ca như hắn quan trọng, hay là một người ngoài quan trọng.
“Thiên Tầm ca, chúng ta trở về đi."
“Được," huynh muội hai người ra khỏi ngọc hoàng học viện, nhìn thấy Tiểu Chiêu mang theo một tay nải đang ở chờ huynh muội bọn họ, vừa nhìn thấy hai người Hoa Kinh Vũ đi ra, mặt mày hớn hở tiến tới: “Hoa ca ca, ta đến Hoa phủ làm khách, ngươi không phải không chào đón ta đó chứ?"
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt hai người Hoa Kinh Vũ và Nhan Băng đều đen lại, nàng đã chuẩn bị đi, hiện tại mới đến hỏi, có thể có điểm cố ý hay không, Hoa Thiên Tầm phong nhã mở miệng: “Ngươi đã là bằng hữu của Vũ Nhi, thì cũng chính là khách nhân của Hoa gia chúng ta, đến làm khách tự nhiên là hoan nghênh."
“Hoa ca ca, ngươi thật sự là quá tốt," Hoa Kinh Vũ nghe Tiểu Chiêu muội tử nói xong, tròng mắt thiếu chút nữa là rớt ra ngoài, hình như là nàng mời nàng ta đến Hoa gia làm khách mà, thế nào đến nơi đây, liền biến thành Hoa ca ca là người tốt vậy, vậy chỗ của nàng đâu.
Đoàn người lên xe ngựa của Hoa phủ, xe ngựa chạy nhanh cách xa ngọc hoàng thư viện, tiến về Hoa phủ ở phía trước mà đi. Trên đường, Tiểu Chiêu quấn quít lấy Hoa Thiên Tầm hỏi hắn rất nhiều chuyện trong quân doanh. Vài tiểu nha đầu trong xe ngựa đều nghe được mùi ngon.
Cuộc sống trong quân doanh đối với các nàng mà nói đều rất xa xôi, nghe qua ngược lại thập phần thú vị, nhưng Hoa Kinh Vũ biết được, Hoa Thiên Tầm cũng không có nói hết những chuyện mà hắn phải ăn đau khổ, chỉ chọn lựa những chuyện thú vị mà nói, hắn là sợ nàng lo lắng rồi, nghĩa huynh này ngược lại toàn tâm toàn ý đối xử với nàng, vì nàng, ngay cả một chút lo lắng nho nhỏ cũng không muốn để cho nàng biết.
Xe ngựa một đường trở về Hoa phủ, trước cửa lớn Hoa phủ, người đến người đi thập phần náo nhiệt, bất quá Hoa Thiên Tầm và đám người Hoa Kinh Vũ cũng không vào từ cửa chính, mà là ra lệnh cho hộ vệ chạy vào từ cửa hông, bất quá xe ngựa vừa mới tiến vào cửa hông phía tây của Hoa phủ, liền thấy có người đứng ở bên trong chờ đợi, người này tự nhiên là hạ nhân của Hoa phủ, vừa nhìn thấy Hoa Thiên Tầm, người nọ liền chạy vội lại đây, cung kính bẩm báo: “Đại thiếu gia. Lão tướng quân sai thuộc hạ đến mời đại thiếu gia, bảo đại thiếu gia một hồi đến phòng nghị sự trước, đám người lão tướng quân đang ở trong phòng nghị sự chờ thiếu gia."
Hoa Thiên Tầm thu lại ôn nhu như nước lúc nãy còn ở trên xe ngựa, quanh thân bao phủ lên hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt nhẹ nhàng nhướn cao, một cỗ không giận mà uy từ trong khung xương của hắn toát ra, hạ nhân không dám khinh thường, một tiếng cũng không dám hó hé nữa.
Hoa Thiên Tầm phân phó Nhan Băng: “Đưa Tiểu Chiêu cô nương đến Khinh Vũ Các an bài chỗ nghỉ ngơi đi, ta và Vũ Nhi đến phòng nghị sự."
Hoa Thiên Tầm đưa tay nắm lấy tay của Hoa Kinh Vũ, xoay người đi dọc theo hành lang dài hướng tới phòng nghị sự, hạ nhân phía sau không dám nói thêm cái gì nữa, nhanh chóng đuổi kịp bọn họ, còn Nhan Băng nhanh chóng mời Tiểu Chiêu đến Khinh Vũ Các.
Hoa Kinh Vũ một đường bị Hoa Thiên Tầm kép đi, tiến về phía trước phòng nghị sự của Hoa gia, trên môi nàng thủy chung vẫn lộ ra ý cười nhợt nhạt, mặt mày lóe ra ánh sáng, trong lòng ngược lại rất vui mừng, ít nhất về sau ở Hoa gia không ai dám tùy tiện nhằm vào nàng nữa, bởi vì Hoa Thiên Tầm sẽ là ngọn núi để nàng dựa vào, nàng cũng không cần mệt mỏi như vậy.
“Thiên Tầm ca, người bọn họ muốn gặp là ngươi, ta cần gì phải đi theo chứ?"
“Vì sao không đi, ta muốn cho bọn họ biết, về sau bọn họ có thể đắc tội ta, nhưng nếu đắc tội muội, vậy thì đừng trách Hoa Thiên Tầm ta trở mặt," Đồng lứa trẻ tuổi ở Hoa gia, cũng không có bao nhiêu người xuất sắc, Hoa Thiên Tầm Đại thiếu gia này lại đứng đầu ở Hoa gia, bây giờ còn thành trung dũng thiếu tướng quân, đây chính là căn cơ của Hoa gia, hiện tại ở Hoa gia có thể nói hắn có phân lượng hết sức quan trọng.
Hạ nhân Hoa gia đi theo phía sau Hoa Thiên Tầm, trên khuôn mặt tràn đầy quái dị, bất quá một chữ cũng không dám nói.
Đoàn người đi tới phòng nghị sự của Hoa gia, ngoài cửa có vài tên hạ nhân đang đứng gác, những người này nhìn thấy Hoa Thiên Tầm, đều thật cẩn thận thi lễ: “Ra mắt đại thiếu gia."
Về phần Hoa Kinh Vũ, bọn họ căn bản không có để ý, đương nhiên cũng quên thi lễ với nàng, đây là một ý thức quen coi thường, gương mặt Hoa Thiên Tầm trong nháy mắt bao phủ màu đen của bão táp, hắn ngẩng đầu lên, cho tên thủ hạ cầm đầu ở đó hai cái tát vang dội, kèm theo hung tợn giáo huấn người này: “Mắt ngươi mù ư? Người đứng sờ sờ ra đó, đại tiểu thư mà ngươi cũng không thấy được sao?"
Hoa Thiên Tầm vừa dứt lời, ra lệnh cho hai tên thân tín bên cạnh: “Hoa Uyên, Hoa Cẩm, lôi tên này xuống, đâm mù mắt hắn cho ta, thứ không có mắt nhìn."
Hoa Thiên Tầm vừa dứt lời, hai tên thủ hạ, thân hình vừa động, tiến lên chế trụ tên cầm đầu, sắc mặt người này trong nháy mắt trắng bệch một mảnh, sợ hãi bắt đầu cầu xin: “Đại thiếu gia tha mạng a, đại thiếu gia tha mạng a."
Hắn hô vài tiếng, nhớ tới người mấu chốt có tác dụng chân chính nhất ở đây không phải Hoa Thiên Tầm mà là Hoa Kinh Vũ, không khỏi nóng vội hướng tới Hoa Kinh Vũ cầu xin: “Đại tiểu thư tha mạng a, thuộc hạ không dám, về sau thuộc hạ cũng không dám nữa."
Phía sau người nọ là vài tên hạ nhân của Hoa gia nhìn Hoa Kinh Vũ, đem hy vọng đặt ở trên người Hoa Kinh Vũ, khóe môi Hoa Kinh Vũ cong lên ý cười lười nhác, bất quá nụ cười kia một chút độ ấm đều không có, nàng đi lên hai bước, từ trên cao nhìn xuống kẻ đang không ngừng giãy dụa, tựa như xem một con kiến bình thường, thanh âm lạnh nhạt không mang theo cảm tình vang lên: “Ánh mắt của ngươi đúng là mù, trăm không một dùng như thế còn giữ mắt để làm gì? Đâm mù rất tốt."
Lúc trước những người này cũng khi dễ nàng không ít, trong mắt của bọn họ chưa từng từng có nàng, hôm nay Hoa Thiên Tầm ác như vậy, đó là muốn giết gà dọa khỉ thôi, nếu như thế, nàng cần gì phải có lòng thương hại, trong quá khứ cũng không có người nào thương hại Hoa Kinh Vũ nàng.
Hoa Kinh Vũ vừa dứt lời, Hoa Uyên và Hoa Cẩm hai người động tác gọn gàng đem người nọ kéo ra ngoài.
Người trong phòng nghị sự của Hoa gia nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, lập tức có người đi ra, nhìn thấy tình huống bên ngoài, không khỏi nhíu mày, không biết nên nói cái gì, Hoa Thiên Tầm đã dẫn Hoa Kinh Vũ, huynh muội hai người đi vào phòng nghị sự.
Trong phòng nghị sự, ngồi đầy người, mọi nhân vật thủ lãnh của Hoa gia cơ hồ đều có mặt, có thể thấy được bọn họ đối với Hoa Thiên Tầm là thập phần coi trọng, đầu lão tướng quân cầm đầu nhìn về phía Hoa Thiên Tầm, cất tiếng ôn nhu nói: “Làm sao, là người nào không có mắt va chạm ngươi?"
Hoa Thiên Tầm ôn nhu lắc đầu: “Thế thì không có, bất quá có người không có mắt va chạm với muội muội của ta, nếu như thế, cặp mắt kia có hay không cũng thế."
Trong nháy mắt, quanh thân Hoa Thiên Tầm tản mát ra ngoan lệ cường đại, trong mắt dâng lên sát khí thị huyết.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu