Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
Quyển 1 - Chương 47: Tiến cung ngăn cản hôn sự. Thái tử đê tiện
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong chính sảnh của Hoa gia, tròng mắt của mọi người thiếu chút nữa rớt xuống đất, đây là công khai cướp bóc a, còn có ai so với tên này mặt dày hơn không, còn là Tiểu vương gia của Hiếu Thân vương phủ, ngươi chính là một tên thổ phỉ, bất quá không ai dám nói, Nam Cung Cẩn nói xong còn nhìn về phía Hoa lão tướng quân: “Ta xử trí coi như thỏa đáng đi."
Hoa lão tướng quân nhanh chóng gật đầu, nếu lưu lại tên này thêm nữa tuyệt đối còn có phiền toái hơn, xui xẻo biến đi, ông trời a, về sau nhìn thấy tên này tuyệt đối đi đường vòng a.
“Vậy còn không đem ngân phiếu cùng bí kiếp đưa tới a," Nam Cung Cẩn mắt trợn trắng, Hoa lão tướng quân ra lệnh một tiếng, lập tức có người đi chuẩn bị mười vạn ngân phiếu dâng lên, Hoa Kinh Vũ cùng Nam Cung Cẩn mỗi người năm vạn lượng, mặt khác lại mang tới hai quyển bí quyết võ công cao cấp, mọi người nhìn thấy đau lòng không thôi, quyển Thiên Phật Thủ này của Hoa gia, trước mắt ngoại trừ những người bề trên của Hoa gia luyện, ngay cả Hoa Như Yên cũng không có luyện qua đâu, thoáng cái lại phải tặng cho Hoa Kinh Vũ, mọi người thật sự kích động đến thổ huyết.
Đợi giải quyết cho xong việc này, Tiểu ma vương Nam Cung Cẩn mới để cho mọi người Hoa gia rời đi, hắn thì tự mình cùng Hoa Kinh Vũ một đường đi thẳng về Khinh Vũ Các, Hoa Thanh Phong phía sau cười ha ha, giơ ngón tay cái lên khen Nam Cung Cẩn: “Cẩn tiểu vương gia, không tệ không tệ, lợi hại."
“Tất nhiên, Tiểu vương gia ra mặt, mã đáo thành công." Nam Cung Cẩn ngạo nghễ cười, tiêu sái hất tóc lên một cái, hào sảng không thôi, Hoa Kinh Vũ nhìn hắn, ôn thanh nói lời cảm tạ: “Cẩn tiểu vương gia, cám ơn ngươi."
Vài người nở nụ cười, một đường vào phòng khách của Khinh Vũ Các, chia nhau ngồi xuống, Nam Cung Cẩn lấy ngân phiếu năm vạn lượng ra, đưa tới trước mặt Hoa Kinh Vũ: “Ừ, cái này là cho ngươi."
“Cho ta làm cái gì? Đây là của ngươi a." Hoa Kinh Vũ kinh ngạc không thôi, làm gì muốn năm vạn lượng ngân phiếu của Nam Cung Cẩn, nàng bởi vì được hắn giúp đỡ không duyên cớ được năm vạn lượng ngân phiếu, cộng thêm hai quyển bí kíp võ công lợi hại, cho nên nàng làm sao còn muốn năm vạn lượng ngân phiếu của hắn a. Nam Cung Cẩn cười sang sảng, trêu chọc Hoa Kinh Vũ: “Ngươi sẽ không thật sự nghĩ rằng ta lừa gạt năm vạn lượng ngân phiếu của Hoa gia đi, Hiếu Thân vương phủ chúng ta cũng không thiếu chút bạc ấy, đây là ta vì ngươi mới lừa gạt bọn họ."
“Cẩn tiểu vương gia thật sự khiến người kính nể a," Hoa Thanh Phong trước hết tán thưởng, quả thật cho rằng Nam Cung Cẩn không tệ, Nam Cung Cẩn nhíu cao mày: “Ta xem Tiểu Vũ Nhi là bằng hữu, cho nên mới giúp nàng, nếu xem ta là bằng hữu thì hãy nhận lấy."
Hoa Kinh Vũ thấy Nam Cung Cẩn kiên trì, đành phải nhận lấy, bất quá phần nhân tình này của Nam Cung Cẩn nàng nhận, ngày sau nếu có cơ hội nhất nhất định sẽ trả lại cho hắn, bất quá có một một núi dựa bằng hữu như thế, ngược lại không tệ.
“Được, ta nhận, sau này nếu có lúc dùng đến ta, chỉ cần nói một tiếng."
“Dĩ nhiên, ta và ngươi cũng không khách khí, bất quá về sau ngươi không được gọi ta là Tiểu vương gia, là bằng hữu thì phải gọi tên, như vậy thì càng tự nhiên hơn."
Nam Cung Cẩn đề nghị, hắn xem Hoa Kinh Vũ là bằng hữu, cũng không muốn nghe Hoa Kinh Vũ luôn gọi hắn Cẩn tiểu vương gia, Cẩn tiểu vương gia, có vẻ cực kì xa lạ, Hoa Kinh Vũ nghe xong lời của hắn, lập tức đồng ý, mọi người trong phòng khách nở nụ cười, Nhan Băng bưng nước trà lên, vài người nói chuyện lúc trước Hoa Kinh Vũ bị hãm hại, Hoa Thanh Phong trực tiếp buồn bực mở miệng.
“Không cần phải nói, chuyện này chắc chắn là chủ ý của tiện nhân Hoa Như Yên kia nghĩ ra, chỉ tiếc là hai người kia tự sát, bằng không nhất định làm cho bọn họ khai ra cái đồ đê tiện kia, không có việc chỉ muốn nghĩ ra chủ ý hãm hại Vũ Nhi."
Nam Cung Cẩn ánh mắt lạnh lùng, trên mi có chút vẻ độc ác, thân là Tiểu vương gia của Hiếu Thân vương phủ, tuy rằng mọi lúc đều cởi mở, nhưng thủ đoạn cũng không kém phần tàn nhẫn, nhất là hắn xem Hoa Kinh Vũ là bằng hữu của hắn, như vậy có người khi dễ bằng hữu của hắn, hắn liền mất hứng.
“Muốn ta giúp ngươi ra mặt thu thập nữ nhân này không?"
Hoa Kinh Vũ vừa nghe nhanh chóng ngăn hắn lại, sau lưng Nam Cung Cẩn chính là Hiếu Thân vương phủ, nếu hắn nhúng tay vào việc này, không có việc gì xảy ra thì không sao, nếu có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chẳng phải là rước thêm phiền toái cho hắn, hắn xem nàng là bằng hữu, nàng đương nhiên cũng không hy vọng để hắn rước thêm phiền toái.
“Chuyện này ngươi đừng nhúng tay, đây là chuyện của ta cùng nàng ta, sớm muộn cũng sẽ tính, hơn nữa chúng ta náo lên, nhiều nhất là chuyện tỷ muội Hoa gia không hợp nhau, không có nguyên nhân khác, nếu là ngươi nhúng tay vào, chỉ sợ triều đình sẽ nhúng tay vào, đến lúc đó sẽ bị người có dã tâm lợi dụng, chẳng phải là phiền toái."
Hiếu Thân vương phủ bên phe hoàng đế, trong triều đình có vài vị hoàng tử có quyền thế, chỉ sợ đều nhìn chằm chằm vào Hiếu Thân vương phủ của bọn họ, trong đó không có ít người muốn ra tay đối phó với Hiếu Thân vương phủ, nếu Nam Cung Cẩn còn nhúng tay vào loại việc riêng này, Hiếu Thân vương phủ có thể sẽ bị người ta nói, cho nên tốt nhất là không nên nhúng tay vào.
Nam Cung Cẩn nghe xong lời nói của Hoa Kinh Vũ, cuối cùng không nói, bất quá cũng không quên dặn dò Hoa Kinh Vũ: “Nếu có phiền phức gì, chỉ cần phái người đi Hiếu Thân vương phủ tìm ta, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi."
Mắt thấy đã trưa, Hoa Kinh Vũ giữ Nam Cung Cẩn ở lai Khinh Vũ Các dùng bữa, nhưng Nam Cung Cẩn cự tuyệt, đứng dậy cáo từ đi trở về Hiếu Thân vương phủ.
Nam Cung Cẩn quay về Hiếu Thân vương phủ, còn chưa vào tới phủ đệ của mình, liền bị người ngăn cản, ngăn hắn lại chính là thủ hạ Mặc Trúc của Bắc U vương phủ: “Cẩn tiểu vương gia, Vương gia nhà ta cho mời."
“Vương gia nhà ngươi tìm ta có việc?" Nam Cung Cẩn nhíu mày, Mặc Trúc mặt tràn đầy ý cười nói: “Chuyện của gia, thuộc hạ không rõ lắm."
Nam Cung Cẩn không nói chuyện, đi theo phía sau Mặc Trúc một đường vào Bắc U vương phủ.
Trong thư phòng Bắc U vương phủ, Nam Cung Lăng Thiên đang lật xem tư liệu chất đống trên bàn, những thứ này đều là tư liệu cần thiết trong tay hắn, trước cửa có tiếng bước chân vang lên, Thanh Trúc đi đến: “Vương gia, Cẩn tiểu vương gia đã đến?"
“Để hắn vào đi." Nam Cung Lăng Thiên phất tay, thuận tay cầm tư liệu trong tay để qua một bên, nâng mắt nhìn Nam Cung Cẩn từ ngoài cửa đi vào, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt thâm thúy mà u hàn, Nam Cung Cẩn vừa đi vào liền có cảm giác có cái gì không đúng, hoài nghi nhìn Nam Cung Lăng Thiên, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, tên này tựa hồ tâm tình không tốt lắm, ai trêu chọc lão nhân gia hắn.
“Sao thế?"
“Nghe nói hôm nay ngươi vào Hoa phủ," Nam Cung Lăng Thiên u ám lên tiếng, đưa tay nâng chén trà trong tay nhẹ nhàng uống một ngụm, cuối cùng không nhìn chằm chằm Nam Cung Cẩn nữa, Nam Cung Cẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi, không biết vì sao, ánh mắt của tên này làm cho người khác có chút bất an a, hắn tiến vào Hoa phủ giúp Tiểu Vũ Nhi, nhưng việc này thì liên quan gì đến lão nhân gia hắn a, lão nhân gia hắn hôm nay như thế nào lại để ý tới việc này.
“Ta vào Hoa gia là bởi vì những lão khốn kiếp kia dám khi dễ Tiểu Vũ Nhi, làm bằng hữu, ta đương nhiên phải giúp đỡ Tiểu Vũ Nhi."
Nam Cung Cẩn cũng không thấy mình làm việc này có gì là không đúng, tiêu sái mở miệng, Nam Cung Lăng Thiên nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, giống như tùy ý mở miệng: “Ngươi cảm thấy Đại tiểu thư Hoa gia như thế nào?"
“Tiểu Vũ Nhi là một người rất tốt." Nam Cung Cẩn sang sảng mở miệng, một chút cũng không có nghĩ nhiều, hắn chính là người không hay nghĩ ngợi, Nam Cung Lăng Thiên nhíu mày, con ngươi liễm diễm khẽ nhìn về phía Nam Cung Cẩn, khóe môi tà lãnh cười, Nam Cung Cẩn vừa thấy ánh mắt của hắn, liền có chút đứng ngồi không yên: “Gia, ngươi lại làm sao? Vì sao phái người nhìn chằm chằm ta, chẳng lẽ là ta gần đây trêu chọc đến lão nhân gia ngươi a, lão nhân gia ngươi muốn tìm ra lỗi sai của ta, bằng không vì sao nhìn chằm chằm ta a."
Hắn mới đi ra từ Hoa phủ, liền bị người mời lại đây, cái này không phải là phái người theo dõi hắn sao?
Nam Cung Lăng Thiên vứt một cái mặt lạnh cho hắn, bất quá cũng không có nói cho Nam Cung Cẩn, hắn cũng không phái người theo dõi hắn, mà là phái người theo dõi Hoa phủ, hắn là muốn nhìn một chút Hoa Kinh Vũ bình thường cùng người nào tiếp xúc, sắp xếp điều tra tốt một lần, nhìn xem nàng đến tột cùng là ai, lúc trước hắn nghe thuộc hạ bẩm báo nói Nam Cung Cẩn vào Hoa phủ, trong lòng lập tức có chút khó chịu, liền phân phó thủ hạ đem Nam Cung Cẩn dẫn đến đây.
Nam Cung Lăng Thiên miễn cưỡng mở miệng: “Không có việc gì, tìm ngươi lại đây nói chuyện phiếm."
“Nói chuyện phiếm?" Nam Cung Cẩn có chút không thể phản ứng, khi nào thì vị gia này tìm hắn nói chuyện phiếm, nhớ rõ lúc trước hắn cùng hắn nói chuyện phiếm, đều bị hắn một chưởng bay ra ngoài.
‘Ta đói chết, nếu ngươi muốn nói chuyện phiếm, liền cho người dọn một bàn đồ ăn, ta cùng ngươi chậm rãi tán gẫu như thế nào?"
“Không có hứng thú, ngươi quay về đi," Nam Cung Lăng Thiên phất tay, bộ dáng một mặt không có hứng thú, cũng không thèm nhìn tới Nam Cung Cẩn, đưa tay lấy tư liệu bên cạnh xem, Nam Cung Cẩn một mặt hắc tuyến, đuôi mày nhíu lại, thiếu chút nữa phát điên, hắn không phải nói muốn tìm hắn nói chuyện phiếm sao, còn chưa tán gẫu xong, liền đuổi hắn đi rồi.
“Nam Cung Lăng Thiên? Ngươi?"
Nam Cung Lăng Thiên nâng mắt, đôi mắt tối đen u ám như đêm tối, u lãnh âm trầm, Nam Cung Cẩn thấy vậy da đầu run lên, lời đến miệng lập tức thu hồi lại: “Xem như ngươi lợi hại."
Hắn nói xong đứng dậy nhấc chân đi ra ngoài, Nam Cung Lăng Thiên phía sau đột nhiên mở miệng: “Ngươi không phải là thích Hoa gia đại tiểu thư đi, đây chính là Thái tử phi tương lai?"
Nam Cung Cẩn ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu trừng về phía Nam Cung Lăng Thiên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó a, Tiểu Vũ Nhi chính là bằng hữu của ta, không thể đùa biết không?" Nam Cung Cẩn nói xong hung hăng đá cửa rời đi, Nam Cung Lăng Thiên phía sau nhíu cao mi hẹp dài, con ngươi tràn đầy suy nghĩ sâu xa, bằng hữu sao? Khóe môi cong lên đường cong nhạt, tâm tình tựa hồ không tồi.
Hoa gia, trong chính sảnh của Khinh Vũ Các, Hoa Thanh Phong có chút hoảng thần, Hoa Kinh Vũ nói nói mấy câu mà nàng cũng không để ý, Hoa Kinh Vũ không khỏi kỳ quái nhìn vào hai mắt của nàng, liên tưởng đến quang cảnh lúc trước, không khỏi cười rộ lên: “Thanh Phong, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Sẽ không phải là động xuân tư gì đó chứ."
Hoa Thanh Phong lập tức đỏ mặt, nhảy dựng lên, bổ nhào đến bên cạnh Hoa Kinh Vũ, đưa tay véo eo của Hoa Kinh Vũ: “Cho muội cười ta, cho muội cười ta. Ta động xuân tư gì chứ?"
Hoa Kinh Vũ sợ nhất là cù lét, bị nhột đến nỗi cười rộ lên, hai người ở trên ghế lăn qua lăn lại, cuối cùng Hoa Thanh Phong buông tha trước, bởi vì thương tích trên người nàng còn chưa khỏi, một lát sau liền thở hổn hển như trâu, sắc mặt có chút trắng, Hoa Kinh Vũ nhanh chóng dìu nàng ngồi xuống, trách cứ nàng: “Cho ngươi nháo, còn chưa khỏi hết đâu."
“Ai biểu muội cười ta?" Hoa Thanh Phong bất mãn chu miệng làm nũng, Hoa Kinh Vũ cười mở miệng: “Được, lỗi của ta, bất quá ngày hôm nay cám ơn ngươi."
Nguyên nhân vì Thanh Phong quyết đoán, mời Nam Cung Cẩn lại đây, cho nên chuyện này mới có thể giải quyết thuận lợi như thế, Hoa Thanh Phong lắc đầu: “Cùng ta khách khí làm gì, chúng ta là người thân a."
“Ừm, ta không khách khí, bất quá ngươi nên trở về nghỉ ngơi cho tốt, ta không giữ ngươi lại ăn cơm."
Hoa Kinh Vũ gọi nha hoàn ngoài cửa hầu hạ Hoa Thanh Phong, ý bảo các nàng dìu Hoa Thanh Phong trở về nghỉ ngơi, Hoa Thanh Phong cùng Hoa Kinh Vũ dặn dò nhau một tiếng, sau đó đi ra ngoài, Hoa Kinh Vũ phía sau nhìn thân ảnh Hoa Thanh Phong đi xa, nghĩ đến chuyện lúc trước nha đầu kia thất thần, nàng đoán được hẳn không sai, Thanh Phong tựa hồ có chút ý tứ đối với Cẩn tiểu vương gia, chỉ là không biết trong lòng Cẩn tiểu vương gia có nàng không, nếu hai người bọn họ có thể có được kết quả, cũng là chuyện tốt.
Trong đại sảnh Mai Viện của Hoa phủ, vang lên một trận tiếng vang thật lớn.
Trong phòng nha hoàn đều bị đuổi đi ra ngoài, Hoa Như Yên đang đập đồ vật này nọ, chuyện hôm nay ả bị chọc tới tức điên rồi, không tới nghĩ tới ả tự cho là kết cục không chê vào đâu được, thế nhưng nhanh như vậy đã bị phá tan, không chỉ như thế, Hoa Kinh Vũ còn trong họa được phúc, chẳng những có được hai quyển bí kíp võ công lợi hại, còn có không ngân phiếu năm vạn lượng, điều này khiến người không hận sao được.
Vân Thị sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, không nói lời nào nhìn nữ nhi tức giận, tâm tình Vân thị so với Hoa Như Yên còn tức giận hơn, Vân gia bên kia chết hơn nửa người, ngay cả ca ca Phủ Doãn kinh thành của bà cũng bị đánh trọng thương, Hoàng thượng còn thừa cơ tước đi chức vụ trên người của ca ca, nói là để cho hắn chữa bệnh, đây là thừa cơ tước đoạt quyền lợi của hắn, ca ca bởi vì tin tức này lại chịu thêm đả kích, chỉ sợ cuối cùng chống đỡ không nổi, tuy rằng Hoàng thượng hạ chỉ tra rõ việc này, nhưng cuối cùng nhất định sẽ không giải quyết được chuyện gì. Tất cả đều là do muốn hãm hại Hoa Kinh Vũ mà ra, hiện tại thì ngược lại, Hoa Kinh Vũ chẳng những không bị trừng phạt nên có, lại còn được nhiều thứ tốt như thế, bọn họ có thể không tức giận sao?
“Yên Nhi, lời hôm nay của Hoa Kinh Vũ, lại khiến cho bề trên của Hoa gia, đối với con có chút phê bình kín đáo, lão tướng quân tựa hồ có chút hoài nghi chuyện này là do con đứng sau lưng giở trò, cho nên gần đây con vạn lần không nên tùy tiện động thủ nữa," Vân Thị nhắc nhở nữ nhi mình, lão tướng quân cũng không phải là ngồi không, nhiều năm kiếp sống binh mã như vậy, lại là một người khôn khéo. Hắn sở dĩ làm bộ không biết, hoàn toàn là bởi vì sau lưng nữ nhi có liên quan đến Vân Hà Cung, cho nên mới biết mà làm như không biết, nếu nữ nhi lại làm ra cái gì, chưa chắc hắn không nói gì.
Hoa Như Yên tức giận trong chốc lát, oán hận ngồi xuống: “Ta đã biết."
Hoa Như Yên miệng đáp, bất quá trong lòng lại tính toán không buông tha, nghĩ đến lời nói trước đó của tiểu ma đầu, thật sự là rất kích thích ả, Hoa Như Yên ả nếu thật sự gả vào phủ Thái tử, nhưng chỉ là nô tài. Không, ả mới không muốn gả vào phủ Thái tử làm trắc phi.
“Mẫu thân, có thể nghe tin tức, Hoàng hậu nương nương lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn được ngày hoàng đạo chưa?"
“Ta vẫn phái người chú ý đến chuyện này, bất quá ngược lại không có tin tức gì?"
Không biết Hoàng hậu nương nương tính thế nào.
Hoa Như Yên không nói, dù sao ả nhất định phải trừ bỏ Hoa Kinh Vũ, nữ nhân này không thể giữ lại, vô luận như thế nào ả cũng sẽ không để cho nàng ta thuận lợi gả vào phủ Thái tử.
Trong chính sảnh, Vân Thị nói sang chuyện khác: “Yên Nhi, gần đây con vẫn nên luyện công đi, con không phải muốn đánh bại Giang Nguyệt Nhã ở tranh đấu khôi thủ lần này sao? Nếu con có thể lấy được khôi thủ, thêm vào thân phận Vân Hà Cung, nhất định sẽ làm cho Hoàng hậu nương nương xem trọng."
Tranh đấu võ khôi năm trước người đứng đầu là Giang Nguyệt Nhã, mục đích hiện tại của Hoa Như Yên là đánh bại Giang Nguyệt Nhã, đoạt được danh hiệu đệ nhất.
Tranh đấu võ khôi hàng năm đều là người mới tham gia, bỏ qua người mới, năm trước đã có mười tuyển thủ tham gia cuộc đua tranh giành danh hiệu đệ nhất.
“Ta nghe nói nội công của Giang Nguyệt Nhã hình như đã đạt tới cấp bảy, hiện tại con mới cấp sáu a," Vân Thị nghĩ vậy liền có chút đau đầu, thân thủ như vậy làm sao đánh bại Giang Nguyệt Nhã đây.
Vân Thị vừa nhắc tới, Hoa Như Yên thanh tỉnh một ít, ánh mắt u ám gật đầu: “Ừm, ta đã biết, gần đây ta sẽ chuyên tâm luyện công, lần này sư phụ cũng đặt kỳ vọng rất cao với ta, tuy nói rằng không trông cậy ta vượt qua Vân Phù công chúa sư tỷ, nhưng hy vọng ta có thể đoạt khôi thủ của tranh đấu võ khôi ở Yến Vân quốc, vì vinh dự của Vân Hà Cung, sư phụ sẽ được nở mày nở mặt, sư phụ vì để ta giành được vị trí khôi thủ, đã tặng ta hai quyển bí kíp võ công cao cấp."
“Tốt, thật sự là quá tốt, vậy con nhất định phải chuyên tâm luyện công, biết không?"
“Dạ, mẫu thân," Hoa Như Yên lên tiếng trả lời, ả vừa muốn luyện công, còn muốn trừ bỏ Hoa Kinh Vũ, tóm lại nữ nhân này giữ lại không được. Trong chính sảnh cuối cùng yên tĩnh trở lại, mẹ con hai người không nói chuyện nữa.
Trong Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ thay Tiểu Bạch phối chế độc hoàn, Tiểu Bạch ở một bên hứng thú ngửi mùi, Hoa Kinh Vũ thỉnh thoảng đùa nó, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, đó là phải tiến cung gặp Hoàng hậu nương nương, nàng còn chưa nói cho Hoàng hậu nương nương biết chuyện nàng tham gia tranh đấu võ khôi lần này, bất luận như thế nào, bất luận như thế nào cũng không thể để Hoàng hậu nương nương xác định ngày hoàng đạo.
Chủ tớ hai người ngồi xe ngựa tiến cung, trước cửa cung, nói lên thân phận của mình, thị vệ canh giữ cửa cung lập tức thúc ngựa vào trong cung bẩm báo, Thái tử phi nương nương muốn gặp Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu lệnh cho thái giám mời Hoa Kinh Vũ tiến cung.
Trong Túy Giai điện, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở trên, nhìn xuống Hoa Kinh Vũ, gần đây chuyện xảy ra trên người Hoa Kinh Vũ, Hoàng hậu biết cũng không ít, cho nên đối với quyết định của mình càng thêm kiên định, sở dĩ gần đây không có lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ra ngày hoàng đạo, đó là muốn nhìn một chút biểu hiện của Hoa Kinh Vũ, hiện tại nhận định Hoa Kinh Vũ có năng lực làm Đông cung Thái tử phi.
“Vũ Nhi đứng lên đi," Hoàng hậu đối với Hoa Kinh Vũ thập phần hòa ái, phất tay để cho Hoa Kinh Vũ đứng lên.
Hoa Kinh Vũ cũng không đứng lên, cung kính mở miệng: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Kinh Vũ tiến cung là có một chuyện cầu Hoàng hậu nương nương?"
“Ngươi nói?" Hoàng hậu phất tay ý bảo Hoa Kinh Vũ nói, Hoa Kinh Vũ dịu dàng mở miệng: “Ta Hoa Kinh Vũ bởi vì trời sinh da đen, cho nên làm cho người ta sinh lòng chán ghét, Thái tử điện hạ luôn không muốn cưới ta, cho nên ta mới mười tám tuổi vẫn chưa gả ra, tuy rằng Hoàng hậu có ân đức, để cho ta gả cho Thái tử làm Thái tử phi, nhưng cho dù ta gả vào phủ Thái tử làm Thái tử phi, chỉ sợ Thái tử cũng không thích ta, nếu Thái tử không thích ta, như vậy Đông Cung Thái tử phủ tất nhiên không cần ở, Đông Cung Thái tử phủ chính là thiên hạ ngoại trừ hoàng cung ra, là nơi vạn dân chú ý nhất, nếu ta cùng Thái tử bất hòa, chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng tới hoàng thất, loại sự tình này khiến cho Thái tử ở trong lòng Hoàng thượng càng thêm suy giảm."
Hoa Kinh Vũ nói một tràng dài xong, Hoàng hậu vừa lòng nhìn nàng, con dâu này quả nhiên đủ thông minh, chẳng ai hoàn mỹ, tuy rằng da đen một chút, nhưng thế thì đã sao, cưới vợ phải hiền, có Thái tử phi như vậy, ngược lại là phúc của Thái tử.
Bất quá Vũ Nhi nói cũng không sai, nếu Thái tử cùng Thái tử phi vợ chồng bất hòa, dễ dàng trở thành trò cười cho người trong thiên hạ, nhất là Hoàng thượng bên này, một lần hai lần Hoàng thượng cũng không thèm để ý, thời gian lâu dài, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ có phê bình kín đáo với Thái tử, khẳng định sẽ làm lung lay địa vị của thái tử, nguyên nhân này có hơi băn khoăn, vì thế bà đang suy nghĩ, lúc trước lệnh Khâm Thiên Giám tiến cung chọn ra ngày hoàng đạo, nhưng sau đó lại để cho Khâm Thiên Giám xuất cung, để bà suy nghĩ.
Hiện tại nghe thấy lời nói của Hoa Kinh Vũ, rõ ràng là rất có chủ ý, Hoàng hậu nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, dịu dàng hỏi nói: “Vậy Vũ Nhi có chủ ý gì hay sao?"
Hoa Kinh Vũ nhíu mày, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng: “Ý của ta là nếu đã đợi mười tám năm, nhất thời cũng không cần gấp, không bằng dời lại mấy tháng, không lâu sẽ tranh đấu võ khôi ở Yến Vân quốc, ta muốn tại tranh đấu võ khôi lần này đạt được thủ khôi, đến lúc đó tin chắc Thái tử sẽ không còn ghét ta, cũng làm cho những người trong thiên hạ nhìn thấy, mắt nhìn trước đó của Hoàng hậu nương nương cũng không sai, đến lúc đó, chỉ sợ Thái tử cũng sẽ xem trọng liếc mắt nhìn ta một cái, khi đó chuyện của hai chúng ta sẽ thuận lý thành chương."
Lời nói của Hoa Kinh Vũ rơi xuống, Hoàng hậu ngược lại có chút kinh ngạc: “Ngươi muốn tham gia tranh đấu võ khôi, điều này có hơi khó a."
Khôi thủ năm trước chính là cháu gái của Giang Thừa tướng, Giang Nguyệt Nhã, Giang Nguyệt Nhã chẳng những là khôi thủ năm trước còn là cao thủ đứng thứ tư Phượng bảng, trải qua một năm, võ công của Giang Nguyệt Nhã chỉ sợ lợi hại hơn, nếu muốn đánh bại nàng cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Ngươi có nắm chắc không?" Bà không có nghe nói võ công của Thái tử phi cao bao nhiêu a, ngược lại chỉ nghe nói công phu của nàng cũng không tốt, nếu muốn đánh bại Giang Nguyệt Nhã, thực sự có điểm khó khăn a.
“Nương nương yên tâm đi, dù cho không thể lấy được khôi thủ, vị trí thứ ba hẳn là không thành vấn đề, đến lúc đó gả cho Thái tử, Thái tử khẳng định sẽ ghét bỏ nữa," Hoa Kinh Vũ cũng không nói khẳng định như thế, chỉ uyển chuyển nói.
Hoàng hậu nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên suy nghĩ, bất quá đây cũng thật là là một biện pháp tốt, nếu Hoa Kinh Vũ thật sự lấy được đứng vị trí thứ ba trong tranh đấu võ khôi, đừng nói Thái tử sẽ không nói, dù cho Hoàng thượng khẳng định cũng sẽ vừa lòng.
Lúc này Hoàng Hậu nương nương lại quên mất một sự việc quan trọng, đó chính là Hoa Kinh Vũ thật sự muốn gả cho Thái tử sao? Trong lòng bà cho tới bây giờ chưa nghĩ tới có một ngày, có nữ nhân không muốn gả cho Thái tử.
“Được, bổn cung toàn lực ủng hộ ngươi." Hoàng hậu nói xong hướng ra phía bên ngoài điện gọi người: “Ninh Toàn, lập tức dẫn Thái tử phi vào Ngu Bảo Các của Túy Giai Cung chọn ra một số thứ."
Ninh Toàn chính đại thái giám bên Túy Giai Cung, là thân tín bên người Hoàng hậu, lúc này nghe thấy Hoàng hậu ra lệnh, nhanh chóng tiến vào, cung kính cúi người mở miệng: “Thái tử phi nương nương, mời đi theo nô tài vào Ngu Bảo Các."
Hoa Kinh Vũ hơi ngạc nhiên, nói thật ra tuy chán ghét Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, ngược lại không có bao nhiêu ác ý, hiện tại nàng rõ ràng là muốn không lấy chồng Thái tử, lại làm cho Hoàng hậu nghĩ sai tưởng nàng muốn gả cho Thái tử, đi vào trong Ngu Bảo Các lấy đồ, nàng tựa hồ có chút đuối lý.
Nhưng mà nếu nàng cự tuyệt, Hoàng hậu nhất định sẽ nghi, cho nên trước mắt chỉ có thể đi Ngu Bảo Các lấy đồ: “Tạ Hoàng hậu nương nương."
“Ừ, ngươi hãy cố gắng nhiều vào, bổn cung tin tưởng ngươi nhất định có thể lấy được thành tích đứng thứ ba."
Hoàng hậu đối với Hoa Kinh Vũ là tin tưởng không có nguyên do, trên người nha đầu này tựa hồ có một loại năng lực, nếu nàng nói ra lời như vậy, khẳng định sẽ lấy được vị trí thứ ba, đến lúc đó bà lần nữa chỉ định gả nàng cho Huy Nhi, chính là chuyện danh chính ngôn thuận, bà cũng coi như đã thực hiện được lời hứa ban đầu.
Hoa Kinh Vũ đi ra Túy Giai Điện, tiến về phía trước Ngu Bảo Các, trên đường Ninh Toàn cười híp mắt đánh giá Hoa Kinh Vũ, Thái tử phi tuy rằng người có hơi đen, bất quá bộ dáng cũng không kém như vậy, quan trọng nhất là điệu bộ này, quả thật có sự khôn khéo của Thái tử phi đương triều.
Ánh mắt của hoàng hậu luôn luôn không tệ, chỉ tiếc Thái tử lại cố tình không nghe lời Hoàng hậu nương nương.
Đoàn người một đường đi xuyên qua một cái đình, đi về phía Ngu Bảo Các ở phía sau cùng của Túy Giai Điện, Ngu Bảo Các chính là bảo các tư nhân của Hoàng hậu, có đại thái giám Tiêu Phúc Hổ ở bên Túy Giai Điện canh gác.
Đoàn người đi tới trước cửa Ngu Bảo Các, Tiêu Phúc Hổ kia liền xụ mặt đi ra, bất quá lúc nhìn thấy Hoa Kinh Vũ, thần sắc ôn hòa một chút, vị này chính là Thái tử phi tương lai, Tiêu Phúc Hổ không có mắt không có đầu óc đi chăng nữa cũng không dám khiêu khích quyền uy của Thái tử phi, nghe nói Hoàng hậu rất yêu thích Thái tử phi nương nương.
“Nô tài ra mắt Thái tử phi."
Hoa Kinh Vũ nhận ra Tiêu Phúc Hổ này, hắn là đại thái giám bên người Hoàng hậu, rất được Hoàng hậu xem trọng: “Tiêu công công hữu lễ."
Ninh Toàn bên cạnh Hoa Kinh Vũ sắc mặt lạnh lùng, hắn cùng Tiêu Phúc Hổ tuy rằng đều là phụ tá đắc lực của Hoàng hậu, bất quá hai người có chút mâu thuẫn với nhau, người này không ưa người kia, Hoàng hậu đối với chuyện của bọn họ, chính là mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần hai người bọn họ trung thành, bà liền tùy bọn họ đấu, đây là lấy sự cân đong trong đạo dùng người, cho nên hai người đều âm thầm công kích lẫn nhau.
Ninh Toàn không khách khí mở miệng: “Truyền khẩu dụ của Hoàng hậu, Thái tử phi muốn vào Ngu Bảo Các đoạt bảo, Tiêu công công vẫn là nhanh chóng mở cửa lớn của Ngu Bảo Các ra đi."
Tiêu Phúc Hổ có chút đau lòng, mấy thứ này tuy rằng không phải của hắn, là của Hoàng hậu, nhưng hắn ngày đêm coi chừng dùm, không có việc gì nhìn xem cũng vui vẻ, hiện tại có người muốn lấy, thật giống như khoét tim của hắn vậy, hơn nữa đồ có thể đưa vào Ngu Bảo Các, đều là thứ tốt a, thứ đồ tầm thường sẽ không được đưa vào đấy.
Bất quá Tiêu Phúc Hổ không dám cãi lại ý chỉ của Hoàng hậu, đành phải bình tĩnh mở miệng: “Được. Thái tử phi mời theo ta đi vào."
Tiêu Phúc Hổ vung tay lên, một kình khí màu xanh cường đại bao phủ ở trước cửa của Ngu Bảo Các, chỉ thấy phía trước cửa treo một cái khóa lớn màu vàng, Tiêu Phúc Hổ mở khóa ra, cửa lớn mở ra. Tiêu Phúc Hổ đang muốn dẫn Hoa Kinh Vũ đi vào, Ninh Toàn đưa tay ra, đúng lúc ngăn cản Tiêu Phúc Hổ, trầm giọng quát: “Tiêu công công, làm cái gì, ta đã lâu không có cùng ngươi thân thiết, tay có chút ngứa ngáy, chúng ta trao đổi một chút đi."
Hắn nói xong còn thừa cơ hướng Hoa Kinh Vũ nháy mắt, Hoa Kinh Vũ ngầm hiểu, xem ra Ninh Toàn là cố ý giúp nàng, như vậy nàng có thể tự do lựa chọn đồ mà mình muốn.
Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng muốn đi vào, Nhan Băng lại bị thái giám khác chặn ngoài cửa, chỉ cho một mình Hoa Kinh Vũ đi vào.
“Nhan Băng, vậy ngươi ở bên ngoài chờ, ta vào xem," Hoa Kinh Vũ nói xong rồi đi vào, phía sau cửa đóng lại, chỉ thấy bên trong Ngu Bảo Các rất lớn, tùy ý có thể thấy được cái giá bằng gỗ tơ vàng, các nơi đều bày đầy đồ đạc, người xem hoa cả mắt, may mắn những thứ đồ này đều được phân loại rõ ràng, cho nên muốn tìm đồ gì cũng không khó như thế, Hoa Kinh Vũ liếc mắt nhìn một cái, có các loại trang sức châu báu, ngọc khí lỗi thời, còn có bí kíp võ công, binh khí quý báu, toàn bộ Ngu Bảo Các tựa như một cái bảo tàng vậy.
Hoa Kinh Vũ nhìn đến toát mồ hôi, không nghĩ tới một bảo các của Hoàng hậu lại nhiều bảo bối như thế, nếu là bảo bối trong cung, lại nhiều hơn biết bao nhiêu nữa, Hoa Kinh Vũ nhìn một vòng, nghĩ nghĩ, tuy rằng bảo bối rất nhiều, nhưng nàng cũng không tính lấy bao nhiêu đồ kia, hôm nay lấy được nhiều rồi, chung quy trong lòng có hơi mệt.
Nàng vốn không nghĩ lấy đồ của Hoàng hậu, nhưng lại sợ Hoàng hậu nghi ngờ, cho nên mới quyết định cố lấy đi hai thứ khác nhau, Hoa Kinh Vũ cũng không vội vã lấy đồ trước, mà trước tiên đi dạo một vòng, trong lòng cẩn thận tính toán một chút, mới quyết định lấy cái gì, nàng tổng cộng lấy đi ba món từ Ngu Bảo Các, một thứ là binh khí, bảo kiếm chém sắt như chém bùn, bảo kiếm này không phải nàng muốn dùng, chính là lấy vì Hoa Thanh Phong mà chọn, thân là một kiếm khách, có một thanh kiếm tốt là quan trọng nhất, kiếm của Thanh Phong có hơi mòn, nếu để nàng phối với một thanh tuyệt thế bảo kiếm, thân thủ của nàng nhất định sẽ lợi hại nhiều lắm.
Đồ vật thứ hai là một quyển bí kíp võ công, đương nhiên quyển bí kíp võ công này không phải cho nàng dùng, trước mắt trong tay nàng đã có mấy quyển bí kíp võ công, Ẩm Huyết Tam Thức, Kim Long Thiên Liệt Trảo, Thiên Phật Thủ, còn có Linh Ảnh Bộ, có thể đem mấy thứ này học tốt, nàng chính là cao thủ, căn bản không cần học cái khác, cho nên quyển bí kíp võ công này, nàng là vì đưa cho Nhan Băng, tuy nội lực của Nhan Băng đạt cấp ba, nhưng nàng cũng không có bí kíp võ công lợi hại, thân là chủ tử của nàng, nàng đương nhiên nên vì nha hoàn của mình mà tính toán.
Đồ vật thứ ba là một quả Hỏa Vân đạn, cùng Hỏa Vân đạn lúc trước sư huynh đưa nàng giống nhau, bất quá uy lực lại lớn hơn một chút, bởi vì mặt trên rương có ghi rõ, Hỏa Vân có thể đả thương cao thủ nội lực dưới cấp bảy, có một đồ vật như vậy, chính mình chẳng khác gì có thêm mạng, cho nên Hoa Kinh Vũ không chút do dự cầm quả Hỏa Vân đạn này.
Hoa Kinh Vũ chọn xong ba món đồ cảm thấy vừa ý liền tiêu sái đi đến trước cửa, vừa định đưa tay kéo cửa, cửa bị người từ bên ngoài kéo vào, một người vội vàng từ bên ngoài muốn tiến vào, người kéo cửa chuẩn bị tiến vào đúng là người chưởng quản Ngu Bảo Các đại thái giám Tiêu Phúc Hổ.
Tiêu Phúc Hổ nhìn Hoa Kinh Vũ, ánh mắt trước hết nhìn chăm chú vào trong tay nàng, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ cầm một thanh kiếm, còn cầm một quyển bí kíp võ công, mặt khác còn cầm một quả Hỏa Vân đạn, nàng cũng không lấy nhiều thứ, trong lòng Tiêu Phúc Hổ cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt lập tức hớn hở nở nụ cười, trong lòng đối với Hoa Kinh Vũ hơi thích một chút.
“Tiêu công công, ta cầm mấy thứ này, không vấn đề chứ."
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề," ánh mắt Tiêu Phúc Hổ híp lại thành một đường, vui vẻ nói không nên lời.
So với hắn đang vui mừng, Ninh Toàn ngoài cửa liền không vui, vốn hắn chặn Tiêu Phúc Hổ, chính là muốn cho Hoa Kinh Vũ lấy nhiều bảo bối khác nhau, bảo bối khác nhau, nào biết nha đầu kia chỉ lấy ba thứ, cái này có thể khiến hắn vui mừng sao? Không phải là uổng phí một phen tâm tư của hắn sao?
Dọc theo đường đi sắc mặt Ninh Toàn có chút khó coi, Hoa Kinh Vũ sao lại không biết hắn vì sao mất hứng.
“Ninh công công, lúc trước cám ơn ngươi," Hoa Kinh Vũ làm bộ không biết hướng Ninh Toàn nói lời cảm tạ, Ninh Toàn hừ một tiếng, cuối cùng nhịn không được mở miệng quở trách Hoa Kinh Vũ: “Ngươi để ta nói cái gì mới tốt đây, trong Ngu Bảo Các kia có bao nhiêu thứ tốt, chỉ lấy ba thứ a? Uổng phí một phen tâm tư của ta."
Hoa Kinh Vũ lẳng lặng nghe, đợi cho Ninh Công Công phát hỏa xong, nàng mới chậm rãi mở miệng: “Làm người không thể quá tham lam, kỳ thật mấy thứ này đã không tệ, là thứ trước mắt ta cần nhất, chỉ có thứ cần mới là thứ tốt nhất, không cần cho dù có quý báu cũng vô dụng."
Ninh Toàn nghe lời Hoa Kinh Vũ nói xong sửng sốt, hắn chỉ gặp qua người tham, chứ chưa gặp qua người không tham.
Ninh Toàn nhíu mi, suy nghĩ lời nói của Hoa Kinh Vũ, không khỏi từ trong lòng tán thưởng một tiếng, Thái tử phi này thật sự không tồi, nếu gả cho Thái tử điện hạ, tương lai tuyệt đối là người vợ hiền tốt nhất: “Một khi đã như vậy, ta cũng không nhiều lời."
Ninh Toàn cuối cùng không phát hỏa, một đường đưa Hoa Kinh Vũ ra khỏi Túy Giai điện. Cửa cung, Hoa Kinh Vũ cùng Ninh Toàn nói lời từ biệt, ngồi xe ngựa nhà mình rời khỏi Túy Giai cung, ra cung quay về Hoa phủ.
Trong xe ngựa Hoa gia, Nhan Băng nhìn Hoa Kinh Vũ, nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, có phải trong Ngu Bảo Các kia có rất nhiều thứ tốt?"
Hoa Kinh Vũ gật đầu, Nhan Băng lập tức mở miệng: “Sao tiểu thư không lấy nhiều thứ tốt?"
“Đó là đồ của Hoàng hậu, kỳ thật trước mắt ta cầm mấy thứ này của bà ta, trong lòng liền cảm thấy băn khoăn, ngươi nói ta cố gắng như thế là vì lấy một đạo thánh chỉ của Hoàng thượng, thánh chỉ kia là không làm Hoàng tử phi, cũng không phải công chúa, mà là muốn Hoàng thượng hạ chỉ hủy bỏ hôn sự của ta với Thái tử, nhưng hiện tại Hoàng hậu lại cho rằng ta một lòng muốn gả cho Thái tử mà cố gắng, nếu ngày sau bà ta biết được chuyện này, ngươi nghĩ bà ta làm sao chịu nổi, mà ta cũng không còn mặt mũi, sở dĩ lúc trước vào Ngu Bảo Các lấy đồ, chính là không muốn làm cho Hoàng hậu nghi ngờ, nếu không phải như thế, ta sẽ không động một món nào của bà ta, bất quá hôm nay ta lấy của bà ta, là ta thiếu nợ ân tình của bà, ngày sau nếu Hoàng hậu có chỗ cần ta, ta nhất định ra tay trả lại cho bà ta một nhân tình."
Hoa Kinh Vũ nặng nề nói, nàng luôn luôn là người có ân báo ân, có oán báo oán.
Trong chính sảnh của Hoa gia, tròng mắt của mọi người thiếu chút nữa rớt xuống đất, đây là công khai cướp bóc a, còn có ai so với tên này mặt dày hơn không, còn là Tiểu vương gia của Hiếu Thân vương phủ, ngươi chính là một tên thổ phỉ, bất quá không ai dám nói, Nam Cung Cẩn nói xong còn nhìn về phía Hoa lão tướng quân: “Ta xử trí coi như thỏa đáng đi."
Hoa lão tướng quân nhanh chóng gật đầu, nếu lưu lại tên này thêm nữa tuyệt đối còn có phiền toái hơn, xui xẻo biến đi, ông trời a, về sau nhìn thấy tên này tuyệt đối đi đường vòng a.
“Vậy còn không đem ngân phiếu cùng bí kiếp đưa tới a," Nam Cung Cẩn mắt trợn trắng, Hoa lão tướng quân ra lệnh một tiếng, lập tức có người đi chuẩn bị mười vạn ngân phiếu dâng lên, Hoa Kinh Vũ cùng Nam Cung Cẩn mỗi người năm vạn lượng, mặt khác lại mang tới hai quyển bí quyết võ công cao cấp, mọi người nhìn thấy đau lòng không thôi, quyển Thiên Phật Thủ này của Hoa gia, trước mắt ngoại trừ những người bề trên của Hoa gia luyện, ngay cả Hoa Như Yên cũng không có luyện qua đâu, thoáng cái lại phải tặng cho Hoa Kinh Vũ, mọi người thật sự kích động đến thổ huyết.
Đợi giải quyết cho xong việc này, Tiểu ma vương Nam Cung Cẩn mới để cho mọi người Hoa gia rời đi, hắn thì tự mình cùng Hoa Kinh Vũ một đường đi thẳng về Khinh Vũ Các, Hoa Thanh Phong phía sau cười ha ha, giơ ngón tay cái lên khen Nam Cung Cẩn: “Cẩn tiểu vương gia, không tệ không tệ, lợi hại."
“Tất nhiên, Tiểu vương gia ra mặt, mã đáo thành công." Nam Cung Cẩn ngạo nghễ cười, tiêu sái hất tóc lên một cái, hào sảng không thôi, Hoa Kinh Vũ nhìn hắn, ôn thanh nói lời cảm tạ: “Cẩn tiểu vương gia, cám ơn ngươi."
Vài người nở nụ cười, một đường vào phòng khách của Khinh Vũ Các, chia nhau ngồi xuống, Nam Cung Cẩn lấy ngân phiếu năm vạn lượng ra, đưa tới trước mặt Hoa Kinh Vũ: “Ừ, cái này là cho ngươi."
“Cho ta làm cái gì? Đây là của ngươi a." Hoa Kinh Vũ kinh ngạc không thôi, làm gì muốn năm vạn lượng ngân phiếu của Nam Cung Cẩn, nàng bởi vì được hắn giúp đỡ không duyên cớ được năm vạn lượng ngân phiếu, cộng thêm hai quyển bí kíp võ công lợi hại, cho nên nàng làm sao còn muốn năm vạn lượng ngân phiếu của hắn a. Nam Cung Cẩn cười sang sảng, trêu chọc Hoa Kinh Vũ: “Ngươi sẽ không thật sự nghĩ rằng ta lừa gạt năm vạn lượng ngân phiếu của Hoa gia đi, Hiếu Thân vương phủ chúng ta cũng không thiếu chút bạc ấy, đây là ta vì ngươi mới lừa gạt bọn họ."
“Cẩn tiểu vương gia thật sự khiến người kính nể a," Hoa Thanh Phong trước hết tán thưởng, quả thật cho rằng Nam Cung Cẩn không tệ, Nam Cung Cẩn nhíu cao mày: “Ta xem Tiểu Vũ Nhi là bằng hữu, cho nên mới giúp nàng, nếu xem ta là bằng hữu thì hãy nhận lấy."
Hoa Kinh Vũ thấy Nam Cung Cẩn kiên trì, đành phải nhận lấy, bất quá phần nhân tình này của Nam Cung Cẩn nàng nhận, ngày sau nếu có cơ hội nhất nhất định sẽ trả lại cho hắn, bất quá có một một núi dựa bằng hữu như thế, ngược lại không tệ.
“Được, ta nhận, sau này nếu có lúc dùng đến ta, chỉ cần nói một tiếng."
“Dĩ nhiên, ta và ngươi cũng không khách khí, bất quá về sau ngươi không được gọi ta là Tiểu vương gia, là bằng hữu thì phải gọi tên, như vậy thì càng tự nhiên hơn."
Nam Cung Cẩn đề nghị, hắn xem Hoa Kinh Vũ là bằng hữu, cũng không muốn nghe Hoa Kinh Vũ luôn gọi hắn Cẩn tiểu vương gia, Cẩn tiểu vương gia, có vẻ cực kì xa lạ, Hoa Kinh Vũ nghe xong lời của hắn, lập tức đồng ý, mọi người trong phòng khách nở nụ cười, Nhan Băng bưng nước trà lên, vài người nói chuyện lúc trước Hoa Kinh Vũ bị hãm hại, Hoa Thanh Phong trực tiếp buồn bực mở miệng.
“Không cần phải nói, chuyện này chắc chắn là chủ ý của tiện nhân Hoa Như Yên kia nghĩ ra, chỉ tiếc là hai người kia tự sát, bằng không nhất định làm cho bọn họ khai ra cái đồ đê tiện kia, không có việc chỉ muốn nghĩ ra chủ ý hãm hại Vũ Nhi."
Nam Cung Cẩn ánh mắt lạnh lùng, trên mi có chút vẻ độc ác, thân là Tiểu vương gia của Hiếu Thân vương phủ, tuy rằng mọi lúc đều cởi mở, nhưng thủ đoạn cũng không kém phần tàn nhẫn, nhất là hắn xem Hoa Kinh Vũ là bằng hữu của hắn, như vậy có người khi dễ bằng hữu của hắn, hắn liền mất hứng.
“Muốn ta giúp ngươi ra mặt thu thập nữ nhân này không?"
Hoa Kinh Vũ vừa nghe nhanh chóng ngăn hắn lại, sau lưng Nam Cung Cẩn chính là Hiếu Thân vương phủ, nếu hắn nhúng tay vào việc này, không có việc gì xảy ra thì không sao, nếu có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chẳng phải là rước thêm phiền toái cho hắn, hắn xem nàng là bằng hữu, nàng đương nhiên cũng không hy vọng để hắn rước thêm phiền toái.
“Chuyện này ngươi đừng nhúng tay, đây là chuyện của ta cùng nàng ta, sớm muộn cũng sẽ tính, hơn nữa chúng ta náo lên, nhiều nhất là chuyện tỷ muội Hoa gia không hợp nhau, không có nguyên nhân khác, nếu là ngươi nhúng tay vào, chỉ sợ triều đình sẽ nhúng tay vào, đến lúc đó sẽ bị người có dã tâm lợi dụng, chẳng phải là phiền toái."
Hiếu Thân vương phủ bên phe hoàng đế, trong triều đình có vài vị hoàng tử có quyền thế, chỉ sợ đều nhìn chằm chằm vào Hiếu Thân vương phủ của bọn họ, trong đó không có ít người muốn ra tay đối phó với Hiếu Thân vương phủ, nếu Nam Cung Cẩn còn nhúng tay vào loại việc riêng này, Hiếu Thân vương phủ có thể sẽ bị người ta nói, cho nên tốt nhất là không nên nhúng tay vào.
Nam Cung Cẩn nghe xong lời nói của Hoa Kinh Vũ, cuối cùng không nói, bất quá cũng không quên dặn dò Hoa Kinh Vũ: “Nếu có phiền phức gì, chỉ cần phái người đi Hiếu Thân vương phủ tìm ta, ta chắc chắn sẽ giúp ngươi."
Mắt thấy đã trưa, Hoa Kinh Vũ giữ Nam Cung Cẩn ở lai Khinh Vũ Các dùng bữa, nhưng Nam Cung Cẩn cự tuyệt, đứng dậy cáo từ đi trở về Hiếu Thân vương phủ.
Nam Cung Cẩn quay về Hiếu Thân vương phủ, còn chưa vào tới phủ đệ của mình, liền bị người ngăn cản, ngăn hắn lại chính là thủ hạ Mặc Trúc của Bắc U vương phủ: “Cẩn tiểu vương gia, Vương gia nhà ta cho mời."
“Vương gia nhà ngươi tìm ta có việc?" Nam Cung Cẩn nhíu mày, Mặc Trúc mặt tràn đầy ý cười nói: “Chuyện của gia, thuộc hạ không rõ lắm."
Nam Cung Cẩn không nói chuyện, đi theo phía sau Mặc Trúc một đường vào Bắc U vương phủ.
Trong thư phòng Bắc U vương phủ, Nam Cung Lăng Thiên đang lật xem tư liệu chất đống trên bàn, những thứ này đều là tư liệu cần thiết trong tay hắn, trước cửa có tiếng bước chân vang lên, Thanh Trúc đi đến: “Vương gia, Cẩn tiểu vương gia đã đến?"
“Để hắn vào đi." Nam Cung Lăng Thiên phất tay, thuận tay cầm tư liệu trong tay để qua một bên, nâng mắt nhìn Nam Cung Cẩn từ ngoài cửa đi vào, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt thâm thúy mà u hàn, Nam Cung Cẩn vừa đi vào liền có cảm giác có cái gì không đúng, hoài nghi nhìn Nam Cung Lăng Thiên, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì, tên này tựa hồ tâm tình không tốt lắm, ai trêu chọc lão nhân gia hắn.
“Sao thế?"
“Nghe nói hôm nay ngươi vào Hoa phủ," Nam Cung Lăng Thiên u ám lên tiếng, đưa tay nâng chén trà trong tay nhẹ nhàng uống một ngụm, cuối cùng không nhìn chằm chằm Nam Cung Cẩn nữa, Nam Cung Cẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi, không biết vì sao, ánh mắt của tên này làm cho người khác có chút bất an a, hắn tiến vào Hoa phủ giúp Tiểu Vũ Nhi, nhưng việc này thì liên quan gì đến lão nhân gia hắn a, lão nhân gia hắn hôm nay như thế nào lại để ý tới việc này.
“Ta vào Hoa gia là bởi vì những lão khốn kiếp kia dám khi dễ Tiểu Vũ Nhi, làm bằng hữu, ta đương nhiên phải giúp đỡ Tiểu Vũ Nhi."
Nam Cung Cẩn cũng không thấy mình làm việc này có gì là không đúng, tiêu sái mở miệng, Nam Cung Lăng Thiên nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, giống như tùy ý mở miệng: “Ngươi cảm thấy Đại tiểu thư Hoa gia như thế nào?"
“Tiểu Vũ Nhi là một người rất tốt." Nam Cung Cẩn sang sảng mở miệng, một chút cũng không có nghĩ nhiều, hắn chính là người không hay nghĩ ngợi, Nam Cung Lăng Thiên nhíu mày, con ngươi liễm diễm khẽ nhìn về phía Nam Cung Cẩn, khóe môi tà lãnh cười, Nam Cung Cẩn vừa thấy ánh mắt của hắn, liền có chút đứng ngồi không yên: “Gia, ngươi lại làm sao? Vì sao phái người nhìn chằm chằm ta, chẳng lẽ là ta gần đây trêu chọc đến lão nhân gia ngươi a, lão nhân gia ngươi muốn tìm ra lỗi sai của ta, bằng không vì sao nhìn chằm chằm ta a."
Hắn mới đi ra từ Hoa phủ, liền bị người mời lại đây, cái này không phải là phái người theo dõi hắn sao?
Nam Cung Lăng Thiên vứt một cái mặt lạnh cho hắn, bất quá cũng không có nói cho Nam Cung Cẩn, hắn cũng không phái người theo dõi hắn, mà là phái người theo dõi Hoa phủ, hắn là muốn nhìn một chút Hoa Kinh Vũ bình thường cùng người nào tiếp xúc, sắp xếp điều tra tốt một lần, nhìn xem nàng đến tột cùng là ai, lúc trước hắn nghe thuộc hạ bẩm báo nói Nam Cung Cẩn vào Hoa phủ, trong lòng lập tức có chút khó chịu, liền phân phó thủ hạ đem Nam Cung Cẩn dẫn đến đây.
Nam Cung Lăng Thiên miễn cưỡng mở miệng: “Không có việc gì, tìm ngươi lại đây nói chuyện phiếm."
“Nói chuyện phiếm?" Nam Cung Cẩn có chút không thể phản ứng, khi nào thì vị gia này tìm hắn nói chuyện phiếm, nhớ rõ lúc trước hắn cùng hắn nói chuyện phiếm, đều bị hắn một chưởng bay ra ngoài.
‘Ta đói chết, nếu ngươi muốn nói chuyện phiếm, liền cho người dọn một bàn đồ ăn, ta cùng ngươi chậm rãi tán gẫu như thế nào?"
“Không có hứng thú, ngươi quay về đi," Nam Cung Lăng Thiên phất tay, bộ dáng một mặt không có hứng thú, cũng không thèm nhìn tới Nam Cung Cẩn, đưa tay lấy tư liệu bên cạnh xem, Nam Cung Cẩn một mặt hắc tuyến, đuôi mày nhíu lại, thiếu chút nữa phát điên, hắn không phải nói muốn tìm hắn nói chuyện phiếm sao, còn chưa tán gẫu xong, liền đuổi hắn đi rồi.
“Nam Cung Lăng Thiên? Ngươi?"
Nam Cung Lăng Thiên nâng mắt, đôi mắt tối đen u ám như đêm tối, u lãnh âm trầm, Nam Cung Cẩn thấy vậy da đầu run lên, lời đến miệng lập tức thu hồi lại: “Xem như ngươi lợi hại."
Hắn nói xong đứng dậy nhấc chân đi ra ngoài, Nam Cung Lăng Thiên phía sau đột nhiên mở miệng: “Ngươi không phải là thích Hoa gia đại tiểu thư đi, đây chính là Thái tử phi tương lai?"
Nam Cung Cẩn ngẩn ra, nhanh chóng quay đầu trừng về phía Nam Cung Lăng Thiên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó a, Tiểu Vũ Nhi chính là bằng hữu của ta, không thể đùa biết không?" Nam Cung Cẩn nói xong hung hăng đá cửa rời đi, Nam Cung Lăng Thiên phía sau nhíu cao mi hẹp dài, con ngươi tràn đầy suy nghĩ sâu xa, bằng hữu sao? Khóe môi cong lên đường cong nhạt, tâm tình tựa hồ không tồi.
Hoa gia, trong chính sảnh của Khinh Vũ Các, Hoa Thanh Phong có chút hoảng thần, Hoa Kinh Vũ nói nói mấy câu mà nàng cũng không để ý, Hoa Kinh Vũ không khỏi kỳ quái nhìn vào hai mắt của nàng, liên tưởng đến quang cảnh lúc trước, không khỏi cười rộ lên: “Thanh Phong, ngươi đang suy nghĩ gì đấy? Sẽ không phải là động xuân tư gì đó chứ."
Hoa Thanh Phong lập tức đỏ mặt, nhảy dựng lên, bổ nhào đến bên cạnh Hoa Kinh Vũ, đưa tay véo eo của Hoa Kinh Vũ: “Cho muội cười ta, cho muội cười ta. Ta động xuân tư gì chứ?"
Hoa Kinh Vũ sợ nhất là cù lét, bị nhột đến nỗi cười rộ lên, hai người ở trên ghế lăn qua lăn lại, cuối cùng Hoa Thanh Phong buông tha trước, bởi vì thương tích trên người nàng còn chưa khỏi, một lát sau liền thở hổn hển như trâu, sắc mặt có chút trắng, Hoa Kinh Vũ nhanh chóng dìu nàng ngồi xuống, trách cứ nàng: “Cho ngươi nháo, còn chưa khỏi hết đâu."
“Ai biểu muội cười ta?" Hoa Thanh Phong bất mãn chu miệng làm nũng, Hoa Kinh Vũ cười mở miệng: “Được, lỗi của ta, bất quá ngày hôm nay cám ơn ngươi."
Nguyên nhân vì Thanh Phong quyết đoán, mời Nam Cung Cẩn lại đây, cho nên chuyện này mới có thể giải quyết thuận lợi như thế, Hoa Thanh Phong lắc đầu: “Cùng ta khách khí làm gì, chúng ta là người thân a."
“Ừm, ta không khách khí, bất quá ngươi nên trở về nghỉ ngơi cho tốt, ta không giữ ngươi lại ăn cơm."
Hoa Kinh Vũ gọi nha hoàn ngoài cửa hầu hạ Hoa Thanh Phong, ý bảo các nàng dìu Hoa Thanh Phong trở về nghỉ ngơi, Hoa Thanh Phong cùng Hoa Kinh Vũ dặn dò nhau một tiếng, sau đó đi ra ngoài, Hoa Kinh Vũ phía sau nhìn thân ảnh Hoa Thanh Phong đi xa, nghĩ đến chuyện lúc trước nha đầu kia thất thần, nàng đoán được hẳn không sai, Thanh Phong tựa hồ có chút ý tứ đối với Cẩn tiểu vương gia, chỉ là không biết trong lòng Cẩn tiểu vương gia có nàng không, nếu hai người bọn họ có thể có được kết quả, cũng là chuyện tốt.
Trong đại sảnh Mai Viện của Hoa phủ, vang lên một trận tiếng vang thật lớn.
Trong phòng nha hoàn đều bị đuổi đi ra ngoài, Hoa Như Yên đang đập đồ vật này nọ, chuyện hôm nay ả bị chọc tới tức điên rồi, không tới nghĩ tới ả tự cho là kết cục không chê vào đâu được, thế nhưng nhanh như vậy đã bị phá tan, không chỉ như thế, Hoa Kinh Vũ còn trong họa được phúc, chẳng những có được hai quyển bí kíp võ công lợi hại, còn có không ngân phiếu năm vạn lượng, điều này khiến người không hận sao được.
Vân Thị sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, không nói lời nào nhìn nữ nhi tức giận, tâm tình Vân thị so với Hoa Như Yên còn tức giận hơn, Vân gia bên kia chết hơn nửa người, ngay cả ca ca Phủ Doãn kinh thành của bà cũng bị đánh trọng thương, Hoàng thượng còn thừa cơ tước đi chức vụ trên người của ca ca, nói là để cho hắn chữa bệnh, đây là thừa cơ tước đoạt quyền lợi của hắn, ca ca bởi vì tin tức này lại chịu thêm đả kích, chỉ sợ cuối cùng chống đỡ không nổi, tuy rằng Hoàng thượng hạ chỉ tra rõ việc này, nhưng cuối cùng nhất định sẽ không giải quyết được chuyện gì. Tất cả đều là do muốn hãm hại Hoa Kinh Vũ mà ra, hiện tại thì ngược lại, Hoa Kinh Vũ chẳng những không bị trừng phạt nên có, lại còn được nhiều thứ tốt như thế, bọn họ có thể không tức giận sao?
“Yên Nhi, lời hôm nay của Hoa Kinh Vũ, lại khiến cho bề trên của Hoa gia, đối với con có chút phê bình kín đáo, lão tướng quân tựa hồ có chút hoài nghi chuyện này là do con đứng sau lưng giở trò, cho nên gần đây con vạn lần không nên tùy tiện động thủ nữa," Vân Thị nhắc nhở nữ nhi mình, lão tướng quân cũng không phải là ngồi không, nhiều năm kiếp sống binh mã như vậy, lại là một người khôn khéo. Hắn sở dĩ làm bộ không biết, hoàn toàn là bởi vì sau lưng nữ nhi có liên quan đến Vân Hà Cung, cho nên mới biết mà làm như không biết, nếu nữ nhi lại làm ra cái gì, chưa chắc hắn không nói gì.
Hoa Như Yên tức giận trong chốc lát, oán hận ngồi xuống: “Ta đã biết."
Hoa Như Yên miệng đáp, bất quá trong lòng lại tính toán không buông tha, nghĩ đến lời nói trước đó của tiểu ma đầu, thật sự là rất kích thích ả, Hoa Như Yên ả nếu thật sự gả vào phủ Thái tử, nhưng chỉ là nô tài. Không, ả mới không muốn gả vào phủ Thái tử làm trắc phi.
“Mẫu thân, có thể nghe tin tức, Hoàng hậu nương nương lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn được ngày hoàng đạo chưa?"
“Ta vẫn phái người chú ý đến chuyện này, bất quá ngược lại không có tin tức gì?"
Không biết Hoàng hậu nương nương tính thế nào.
Hoa Như Yên không nói, dù sao ả nhất định phải trừ bỏ Hoa Kinh Vũ, nữ nhân này không thể giữ lại, vô luận như thế nào ả cũng sẽ không để cho nàng ta thuận lợi gả vào phủ Thái tử.
Trong chính sảnh, Vân Thị nói sang chuyện khác: “Yên Nhi, gần đây con vẫn nên luyện công đi, con không phải muốn đánh bại Giang Nguyệt Nhã ở tranh đấu khôi thủ lần này sao? Nếu con có thể lấy được khôi thủ, thêm vào thân phận Vân Hà Cung, nhất định sẽ làm cho Hoàng hậu nương nương xem trọng."
Tranh đấu võ khôi năm trước người đứng đầu là Giang Nguyệt Nhã, mục đích hiện tại của Hoa Như Yên là đánh bại Giang Nguyệt Nhã, đoạt được danh hiệu đệ nhất.
Tranh đấu võ khôi hàng năm đều là người mới tham gia, bỏ qua người mới, năm trước đã có mười tuyển thủ tham gia cuộc đua tranh giành danh hiệu đệ nhất.
“Ta nghe nói nội công của Giang Nguyệt Nhã hình như đã đạt tới cấp bảy, hiện tại con mới cấp sáu a," Vân Thị nghĩ vậy liền có chút đau đầu, thân thủ như vậy làm sao đánh bại Giang Nguyệt Nhã đây.
Vân Thị vừa nhắc tới, Hoa Như Yên thanh tỉnh một ít, ánh mắt u ám gật đầu: “Ừm, ta đã biết, gần đây ta sẽ chuyên tâm luyện công, lần này sư phụ cũng đặt kỳ vọng rất cao với ta, tuy nói rằng không trông cậy ta vượt qua Vân Phù công chúa sư tỷ, nhưng hy vọng ta có thể đoạt khôi thủ của tranh đấu võ khôi ở Yến Vân quốc, vì vinh dự của Vân Hà Cung, sư phụ sẽ được nở mày nở mặt, sư phụ vì để ta giành được vị trí khôi thủ, đã tặng ta hai quyển bí kíp võ công cao cấp."
“Tốt, thật sự là quá tốt, vậy con nhất định phải chuyên tâm luyện công, biết không?"
“Dạ, mẫu thân," Hoa Như Yên lên tiếng trả lời, ả vừa muốn luyện công, còn muốn trừ bỏ Hoa Kinh Vũ, tóm lại nữ nhân này giữ lại không được. Trong chính sảnh cuối cùng yên tĩnh trở lại, mẹ con hai người không nói chuyện nữa.
Trong Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ thay Tiểu Bạch phối chế độc hoàn, Tiểu Bạch ở một bên hứng thú ngửi mùi, Hoa Kinh Vũ thỉnh thoảng đùa nó, bỗng nhiên nghĩ tới một việc, đó là phải tiến cung gặp Hoàng hậu nương nương, nàng còn chưa nói cho Hoàng hậu nương nương biết chuyện nàng tham gia tranh đấu võ khôi lần này, bất luận như thế nào, bất luận như thế nào cũng không thể để Hoàng hậu nương nương xác định ngày hoàng đạo.
Chủ tớ hai người ngồi xe ngựa tiến cung, trước cửa cung, nói lên thân phận của mình, thị vệ canh giữ cửa cung lập tức thúc ngựa vào trong cung bẩm báo, Thái tử phi nương nương muốn gặp Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu lệnh cho thái giám mời Hoa Kinh Vũ tiến cung.
Trong Túy Giai điện, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở trên, nhìn xuống Hoa Kinh Vũ, gần đây chuyện xảy ra trên người Hoa Kinh Vũ, Hoàng hậu biết cũng không ít, cho nên đối với quyết định của mình càng thêm kiên định, sở dĩ gần đây không có lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ra ngày hoàng đạo, đó là muốn nhìn một chút biểu hiện của Hoa Kinh Vũ, hiện tại nhận định Hoa Kinh Vũ có năng lực làm Đông cung Thái tử phi.
“Vũ Nhi đứng lên đi," Hoàng hậu đối với Hoa Kinh Vũ thập phần hòa ái, phất tay để cho Hoa Kinh Vũ đứng lên.
Hoa Kinh Vũ cũng không đứng lên, cung kính mở miệng: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Kinh Vũ tiến cung là có một chuyện cầu Hoàng hậu nương nương?"
“Ngươi nói?" Hoàng hậu phất tay ý bảo Hoa Kinh Vũ nói, Hoa Kinh Vũ dịu dàng mở miệng: “Ta Hoa Kinh Vũ bởi vì trời sinh da đen, cho nên làm cho người ta sinh lòng chán ghét, Thái tử điện hạ luôn không muốn cưới ta, cho nên ta mới mười tám tuổi vẫn chưa gả ra, tuy rằng Hoàng hậu có ân đức, để cho ta gả cho Thái tử làm Thái tử phi, nhưng cho dù ta gả vào phủ Thái tử làm Thái tử phi, chỉ sợ Thái tử cũng không thích ta, nếu Thái tử không thích ta, như vậy Đông Cung Thái tử phủ tất nhiên không cần ở, Đông Cung Thái tử phủ chính là thiên hạ ngoại trừ hoàng cung ra, là nơi vạn dân chú ý nhất, nếu ta cùng Thái tử bất hòa, chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ, đồng thời cũng sẽ ảnh hưởng tới hoàng thất, loại sự tình này khiến cho Thái tử ở trong lòng Hoàng thượng càng thêm suy giảm."
Hoa Kinh Vũ nói một tràng dài xong, Hoàng hậu vừa lòng nhìn nàng, con dâu này quả nhiên đủ thông minh, chẳng ai hoàn mỹ, tuy rằng da đen một chút, nhưng thế thì đã sao, cưới vợ phải hiền, có Thái tử phi như vậy, ngược lại là phúc của Thái tử.
Bất quá Vũ Nhi nói cũng không sai, nếu Thái tử cùng Thái tử phi vợ chồng bất hòa, dễ dàng trở thành trò cười cho người trong thiên hạ, nhất là Hoàng thượng bên này, một lần hai lần Hoàng thượng cũng không thèm để ý, thời gian lâu dài, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ có phê bình kín đáo với Thái tử, khẳng định sẽ làm lung lay địa vị của thái tử, nguyên nhân này có hơi băn khoăn, vì thế bà đang suy nghĩ, lúc trước lệnh Khâm Thiên Giám tiến cung chọn ra ngày hoàng đạo, nhưng sau đó lại để cho Khâm Thiên Giám xuất cung, để bà suy nghĩ.
Hiện tại nghe thấy lời nói của Hoa Kinh Vũ, rõ ràng là rất có chủ ý, Hoàng hậu nhìn về phía Hoa Kinh Vũ, dịu dàng hỏi nói: “Vậy Vũ Nhi có chủ ý gì hay sao?"
Hoa Kinh Vũ nhíu mày, không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng: “Ý của ta là nếu đã đợi mười tám năm, nhất thời cũng không cần gấp, không bằng dời lại mấy tháng, không lâu sẽ tranh đấu võ khôi ở Yến Vân quốc, ta muốn tại tranh đấu võ khôi lần này đạt được thủ khôi, đến lúc đó tin chắc Thái tử sẽ không còn ghét ta, cũng làm cho những người trong thiên hạ nhìn thấy, mắt nhìn trước đó của Hoàng hậu nương nương cũng không sai, đến lúc đó, chỉ sợ Thái tử cũng sẽ xem trọng liếc mắt nhìn ta một cái, khi đó chuyện của hai chúng ta sẽ thuận lý thành chương."
Lời nói của Hoa Kinh Vũ rơi xuống, Hoàng hậu ngược lại có chút kinh ngạc: “Ngươi muốn tham gia tranh đấu võ khôi, điều này có hơi khó a."
Khôi thủ năm trước chính là cháu gái của Giang Thừa tướng, Giang Nguyệt Nhã, Giang Nguyệt Nhã chẳng những là khôi thủ năm trước còn là cao thủ đứng thứ tư Phượng bảng, trải qua một năm, võ công của Giang Nguyệt Nhã chỉ sợ lợi hại hơn, nếu muốn đánh bại nàng cũng không phải chuyện dễ dàng.
“Ngươi có nắm chắc không?" Bà không có nghe nói võ công của Thái tử phi cao bao nhiêu a, ngược lại chỉ nghe nói công phu của nàng cũng không tốt, nếu muốn đánh bại Giang Nguyệt Nhã, thực sự có điểm khó khăn a.
“Nương nương yên tâm đi, dù cho không thể lấy được khôi thủ, vị trí thứ ba hẳn là không thành vấn đề, đến lúc đó gả cho Thái tử, Thái tử khẳng định sẽ ghét bỏ nữa," Hoa Kinh Vũ cũng không nói khẳng định như thế, chỉ uyển chuyển nói.
Hoàng hậu nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên suy nghĩ, bất quá đây cũng thật là là một biện pháp tốt, nếu Hoa Kinh Vũ thật sự lấy được đứng vị trí thứ ba trong tranh đấu võ khôi, đừng nói Thái tử sẽ không nói, dù cho Hoàng thượng khẳng định cũng sẽ vừa lòng.
Lúc này Hoàng Hậu nương nương lại quên mất một sự việc quan trọng, đó chính là Hoa Kinh Vũ thật sự muốn gả cho Thái tử sao? Trong lòng bà cho tới bây giờ chưa nghĩ tới có một ngày, có nữ nhân không muốn gả cho Thái tử.
“Được, bổn cung toàn lực ủng hộ ngươi." Hoàng hậu nói xong hướng ra phía bên ngoài điện gọi người: “Ninh Toàn, lập tức dẫn Thái tử phi vào Ngu Bảo Các của Túy Giai Cung chọn ra một số thứ."
Ninh Toàn chính đại thái giám bên Túy Giai Cung, là thân tín bên người Hoàng hậu, lúc này nghe thấy Hoàng hậu ra lệnh, nhanh chóng tiến vào, cung kính cúi người mở miệng: “Thái tử phi nương nương, mời đi theo nô tài vào Ngu Bảo Các."
Hoa Kinh Vũ hơi ngạc nhiên, nói thật ra tuy chán ghét Thái tử Nam Cung Nguyên Huy, ngược lại không có bao nhiêu ác ý, hiện tại nàng rõ ràng là muốn không lấy chồng Thái tử, lại làm cho Hoàng hậu nghĩ sai tưởng nàng muốn gả cho Thái tử, đi vào trong Ngu Bảo Các lấy đồ, nàng tựa hồ có chút đuối lý.
Nhưng mà nếu nàng cự tuyệt, Hoàng hậu nhất định sẽ nghi, cho nên trước mắt chỉ có thể đi Ngu Bảo Các lấy đồ: “Tạ Hoàng hậu nương nương."
“Ừ, ngươi hãy cố gắng nhiều vào, bổn cung tin tưởng ngươi nhất định có thể lấy được thành tích đứng thứ ba."
Hoàng hậu đối với Hoa Kinh Vũ là tin tưởng không có nguyên do, trên người nha đầu này tựa hồ có một loại năng lực, nếu nàng nói ra lời như vậy, khẳng định sẽ lấy được vị trí thứ ba, đến lúc đó bà lần nữa chỉ định gả nàng cho Huy Nhi, chính là chuyện danh chính ngôn thuận, bà cũng coi như đã thực hiện được lời hứa ban đầu.
Hoa Kinh Vũ đi ra Túy Giai Điện, tiến về phía trước Ngu Bảo Các, trên đường Ninh Toàn cười híp mắt đánh giá Hoa Kinh Vũ, Thái tử phi tuy rằng người có hơi đen, bất quá bộ dáng cũng không kém như vậy, quan trọng nhất là điệu bộ này, quả thật có sự khôn khéo của Thái tử phi đương triều.
Ánh mắt của hoàng hậu luôn luôn không tệ, chỉ tiếc Thái tử lại cố tình không nghe lời Hoàng hậu nương nương.
Đoàn người một đường đi xuyên qua một cái đình, đi về phía Ngu Bảo Các ở phía sau cùng của Túy Giai Điện, Ngu Bảo Các chính là bảo các tư nhân của Hoàng hậu, có đại thái giám Tiêu Phúc Hổ ở bên Túy Giai Điện canh gác.
Đoàn người đi tới trước cửa Ngu Bảo Các, Tiêu Phúc Hổ kia liền xụ mặt đi ra, bất quá lúc nhìn thấy Hoa Kinh Vũ, thần sắc ôn hòa một chút, vị này chính là Thái tử phi tương lai, Tiêu Phúc Hổ không có mắt không có đầu óc đi chăng nữa cũng không dám khiêu khích quyền uy của Thái tử phi, nghe nói Hoàng hậu rất yêu thích Thái tử phi nương nương.
“Nô tài ra mắt Thái tử phi."
Hoa Kinh Vũ nhận ra Tiêu Phúc Hổ này, hắn là đại thái giám bên người Hoàng hậu, rất được Hoàng hậu xem trọng: “Tiêu công công hữu lễ."
Ninh Toàn bên cạnh Hoa Kinh Vũ sắc mặt lạnh lùng, hắn cùng Tiêu Phúc Hổ tuy rằng đều là phụ tá đắc lực của Hoàng hậu, bất quá hai người có chút mâu thuẫn với nhau, người này không ưa người kia, Hoàng hậu đối với chuyện của bọn họ, chính là mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần hai người bọn họ trung thành, bà liền tùy bọn họ đấu, đây là lấy sự cân đong trong đạo dùng người, cho nên hai người đều âm thầm công kích lẫn nhau.
Ninh Toàn không khách khí mở miệng: “Truyền khẩu dụ của Hoàng hậu, Thái tử phi muốn vào Ngu Bảo Các đoạt bảo, Tiêu công công vẫn là nhanh chóng mở cửa lớn của Ngu Bảo Các ra đi."
Tiêu Phúc Hổ có chút đau lòng, mấy thứ này tuy rằng không phải của hắn, là của Hoàng hậu, nhưng hắn ngày đêm coi chừng dùm, không có việc gì nhìn xem cũng vui vẻ, hiện tại có người muốn lấy, thật giống như khoét tim của hắn vậy, hơn nữa đồ có thể đưa vào Ngu Bảo Các, đều là thứ tốt a, thứ đồ tầm thường sẽ không được đưa vào đấy.
Bất quá Tiêu Phúc Hổ không dám cãi lại ý chỉ của Hoàng hậu, đành phải bình tĩnh mở miệng: “Được. Thái tử phi mời theo ta đi vào."
Tiêu Phúc Hổ vung tay lên, một kình khí màu xanh cường đại bao phủ ở trước cửa của Ngu Bảo Các, chỉ thấy phía trước cửa treo một cái khóa lớn màu vàng, Tiêu Phúc Hổ mở khóa ra, cửa lớn mở ra. Tiêu Phúc Hổ đang muốn dẫn Hoa Kinh Vũ đi vào, Ninh Toàn đưa tay ra, đúng lúc ngăn cản Tiêu Phúc Hổ, trầm giọng quát: “Tiêu công công, làm cái gì, ta đã lâu không có cùng ngươi thân thiết, tay có chút ngứa ngáy, chúng ta trao đổi một chút đi."
Hắn nói xong còn thừa cơ hướng Hoa Kinh Vũ nháy mắt, Hoa Kinh Vũ ngầm hiểu, xem ra Ninh Toàn là cố ý giúp nàng, như vậy nàng có thể tự do lựa chọn đồ mà mình muốn.
Hoa Kinh Vũ dẫn Nhan Băng muốn đi vào, Nhan Băng lại bị thái giám khác chặn ngoài cửa, chỉ cho một mình Hoa Kinh Vũ đi vào.
“Nhan Băng, vậy ngươi ở bên ngoài chờ, ta vào xem," Hoa Kinh Vũ nói xong rồi đi vào, phía sau cửa đóng lại, chỉ thấy bên trong Ngu Bảo Các rất lớn, tùy ý có thể thấy được cái giá bằng gỗ tơ vàng, các nơi đều bày đầy đồ đạc, người xem hoa cả mắt, may mắn những thứ đồ này đều được phân loại rõ ràng, cho nên muốn tìm đồ gì cũng không khó như thế, Hoa Kinh Vũ liếc mắt nhìn một cái, có các loại trang sức châu báu, ngọc khí lỗi thời, còn có bí kíp võ công, binh khí quý báu, toàn bộ Ngu Bảo Các tựa như một cái bảo tàng vậy.
Hoa Kinh Vũ nhìn đến toát mồ hôi, không nghĩ tới một bảo các của Hoàng hậu lại nhiều bảo bối như thế, nếu là bảo bối trong cung, lại nhiều hơn biết bao nhiêu nữa, Hoa Kinh Vũ nhìn một vòng, nghĩ nghĩ, tuy rằng bảo bối rất nhiều, nhưng nàng cũng không tính lấy bao nhiêu đồ kia, hôm nay lấy được nhiều rồi, chung quy trong lòng có hơi mệt.
Nàng vốn không nghĩ lấy đồ của Hoàng hậu, nhưng lại sợ Hoàng hậu nghi ngờ, cho nên mới quyết định cố lấy đi hai thứ khác nhau, Hoa Kinh Vũ cũng không vội vã lấy đồ trước, mà trước tiên đi dạo một vòng, trong lòng cẩn thận tính toán một chút, mới quyết định lấy cái gì, nàng tổng cộng lấy đi ba món từ Ngu Bảo Các, một thứ là binh khí, bảo kiếm chém sắt như chém bùn, bảo kiếm này không phải nàng muốn dùng, chính là lấy vì Hoa Thanh Phong mà chọn, thân là một kiếm khách, có một thanh kiếm tốt là quan trọng nhất, kiếm của Thanh Phong có hơi mòn, nếu để nàng phối với một thanh tuyệt thế bảo kiếm, thân thủ của nàng nhất định sẽ lợi hại nhiều lắm.
Đồ vật thứ hai là một quyển bí kíp võ công, đương nhiên quyển bí kíp võ công này không phải cho nàng dùng, trước mắt trong tay nàng đã có mấy quyển bí kíp võ công, Ẩm Huyết Tam Thức, Kim Long Thiên Liệt Trảo, Thiên Phật Thủ, còn có Linh Ảnh Bộ, có thể đem mấy thứ này học tốt, nàng chính là cao thủ, căn bản không cần học cái khác, cho nên quyển bí kíp võ công này, nàng là vì đưa cho Nhan Băng, tuy nội lực của Nhan Băng đạt cấp ba, nhưng nàng cũng không có bí kíp võ công lợi hại, thân là chủ tử của nàng, nàng đương nhiên nên vì nha hoàn của mình mà tính toán.
Đồ vật thứ ba là một quả Hỏa Vân đạn, cùng Hỏa Vân đạn lúc trước sư huynh đưa nàng giống nhau, bất quá uy lực lại lớn hơn một chút, bởi vì mặt trên rương có ghi rõ, Hỏa Vân có thể đả thương cao thủ nội lực dưới cấp bảy, có một đồ vật như vậy, chính mình chẳng khác gì có thêm mạng, cho nên Hoa Kinh Vũ không chút do dự cầm quả Hỏa Vân đạn này.
Hoa Kinh Vũ chọn xong ba món đồ cảm thấy vừa ý liền tiêu sái đi đến trước cửa, vừa định đưa tay kéo cửa, cửa bị người từ bên ngoài kéo vào, một người vội vàng từ bên ngoài muốn tiến vào, người kéo cửa chuẩn bị tiến vào đúng là người chưởng quản Ngu Bảo Các đại thái giám Tiêu Phúc Hổ.
Tiêu Phúc Hổ nhìn Hoa Kinh Vũ, ánh mắt trước hết nhìn chăm chú vào trong tay nàng, nhìn thấy Hoa Kinh Vũ cầm một thanh kiếm, còn cầm một quyển bí kíp võ công, mặt khác còn cầm một quả Hỏa Vân đạn, nàng cũng không lấy nhiều thứ, trong lòng Tiêu Phúc Hổ cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, sắc mặt lập tức hớn hở nở nụ cười, trong lòng đối với Hoa Kinh Vũ hơi thích một chút.
“Tiêu công công, ta cầm mấy thứ này, không vấn đề chứ."
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề," ánh mắt Tiêu Phúc Hổ híp lại thành một đường, vui vẻ nói không nên lời.
So với hắn đang vui mừng, Ninh Toàn ngoài cửa liền không vui, vốn hắn chặn Tiêu Phúc Hổ, chính là muốn cho Hoa Kinh Vũ lấy nhiều bảo bối khác nhau, bảo bối khác nhau, nào biết nha đầu kia chỉ lấy ba thứ, cái này có thể khiến hắn vui mừng sao? Không phải là uổng phí một phen tâm tư của hắn sao?
Dọc theo đường đi sắc mặt Ninh Toàn có chút khó coi, Hoa Kinh Vũ sao lại không biết hắn vì sao mất hứng.
“Ninh công công, lúc trước cám ơn ngươi," Hoa Kinh Vũ làm bộ không biết hướng Ninh Toàn nói lời cảm tạ, Ninh Toàn hừ một tiếng, cuối cùng nhịn không được mở miệng quở trách Hoa Kinh Vũ: “Ngươi để ta nói cái gì mới tốt đây, trong Ngu Bảo Các kia có bao nhiêu thứ tốt, chỉ lấy ba thứ a? Uổng phí một phen tâm tư của ta."
Hoa Kinh Vũ lẳng lặng nghe, đợi cho Ninh Công Công phát hỏa xong, nàng mới chậm rãi mở miệng: “Làm người không thể quá tham lam, kỳ thật mấy thứ này đã không tệ, là thứ trước mắt ta cần nhất, chỉ có thứ cần mới là thứ tốt nhất, không cần cho dù có quý báu cũng vô dụng."
Ninh Toàn nghe lời Hoa Kinh Vũ nói xong sửng sốt, hắn chỉ gặp qua người tham, chứ chưa gặp qua người không tham.
Ninh Toàn nhíu mi, suy nghĩ lời nói của Hoa Kinh Vũ, không khỏi từ trong lòng tán thưởng một tiếng, Thái tử phi này thật sự không tồi, nếu gả cho Thái tử điện hạ, tương lai tuyệt đối là người vợ hiền tốt nhất: “Một khi đã như vậy, ta cũng không nhiều lời."
Ninh Toàn cuối cùng không phát hỏa, một đường đưa Hoa Kinh Vũ ra khỏi Túy Giai điện. Cửa cung, Hoa Kinh Vũ cùng Ninh Toàn nói lời từ biệt, ngồi xe ngựa nhà mình rời khỏi Túy Giai cung, ra cung quay về Hoa phủ.
Trong xe ngựa Hoa gia, Nhan Băng nhìn Hoa Kinh Vũ, nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, có phải trong Ngu Bảo Các kia có rất nhiều thứ tốt?"
Hoa Kinh Vũ gật đầu, Nhan Băng lập tức mở miệng: “Sao tiểu thư không lấy nhiều thứ tốt?"
“Đó là đồ của Hoàng hậu, kỳ thật trước mắt ta cầm mấy thứ này của bà ta, trong lòng liền cảm thấy băn khoăn, ngươi nói ta cố gắng như thế là vì lấy một đạo thánh chỉ của Hoàng thượng, thánh chỉ kia là không làm Hoàng tử phi, cũng không phải công chúa, mà là muốn Hoàng thượng hạ chỉ hủy bỏ hôn sự của ta với Thái tử, nhưng hiện tại Hoàng hậu lại cho rằng ta một lòng muốn gả cho Thái tử mà cố gắng, nếu ngày sau bà ta biết được chuyện này, ngươi nghĩ bà ta làm sao chịu nổi, mà ta cũng không còn mặt mũi, sở dĩ lúc trước vào Ngu Bảo Các lấy đồ, chính là không muốn làm cho Hoàng hậu nghi ngờ, nếu không phải như thế, ta sẽ không động một món nào của bà ta, bất quá hôm nay ta lấy của bà ta, là ta thiếu nợ ân tình của bà, ngày sau nếu Hoàng hậu có chỗ cần ta, ta nhất định ra tay trả lại cho bà ta một nhân tình."
Hoa Kinh Vũ nặng nề nói, nàng luôn luôn là người có ân báo ân, có oán báo oán.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu