Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa
Quyển 1 - Chương 30: Hoàng hậu triệu kiến
Hoa Như Yên thanh âm mềm mại đáng yêu, lời nói ra lại ôn nhu, thật sự làm cho Thái tử thoải mái từ đầu đến chân: “Nữ nhân này, so với một ngón tay của Yên Nhi cũng không bằng, bổn cung thật sự xui xẻo tám đời mới có một Thái tử phi như thế."
“Điện hạ, đừng nói như vậy, nếu để cho hoàng hậu nương nương nghe được, chắc chắn sẽ phiền toái."
“Sợ cái gì? Lúc trước ta đã cùng với mẫu hậu nói qua, chỉ cần ta bắt được lỗi của Hoa Kinh Vũ, mẫu hậu liền đồng ý cho bổn vương hủy hôn sự này."
“Hoàng hậu nương nương đồng ý?" Hoa Như Yên sắc mặt hớn hở, đáy mắt mừng rỡ như dời núi lấp biển. Nếu thật như vậy thì tốt rồi, bọn họ nhất định phải hãm hại Hoa Kinh Vũ, khiến nàng ta vĩnh viễn cũng không trở mình được, nghĩ như thế, nàng không phải rất nhanh sẽ tiến vào phủ thái tử sao.
Vân Thị cũng thập phần cao hứng, cùng nữ nhi trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu lẫn nhau. Hoa Như Yên thu lại cảm xúc mừng như điên, đứng lên dịu dàng nói: “Điện hạ, ngài vạn lần không nên vứt bỏ đại tỷ tỷ, nếu ngài vứt bỏ đại tỷ tỷ, sau này nàng sẽ gả cho ai a?"
“Chẳng lẽ bổn vương phải thu phế phẩm, người khác không nên cho bổn cung sao?" Nam Cung Nguyên Huy bởi vì câu nói của Hoa Như Yên, càng tỏ ra tức giận, cuối cùng lại trực tiếp đi ra ngoài, đi tìm Hoa Kinh Vũ tính sổ, nữ nhân chết tiệt này không chỉ xấu, còn kiêu ngạo như thế, lại không đem Thái tử hắn để vào mắt, đáng giận.
Hoa Như Yên chạy nhanh theo phía sau hắn: “Điện hạ, điện hạ?"
Đoàn người nhanh chóng đi về phía Vũ Khinh Các, trên đường rất nhiều người nhìn xung quanh, không ít hạ nhân xem kịch vui. Nhìn Thái tử điện hạ bộ dáng nổi giận đùng đùng, rõ ràng là đi tìm Đại tiểu thư tính sổ, lần này Đại tiểu thư gặp xui xẻo rồi.
Ở Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ đang tựa vào trên tháp nghỉ ngơi, sở dĩ nàng không có trên giường, chính là biết, Hoa Như Yên chắc chắn sẽ khiến cho Thái tử nổi giận rồi đến đây làm phiền nàng, vì thế nàng cũng không lên giường nghỉ ngơi, liền tựa vào trên tháp nghỉ ngơi một chút.
Chí ít dưỡng một chút tinh thần để đối phó với bọn đầu trâu mặt ngựa này. Nhan Băng ở ngoài cửa trông chừng, vừa nhìn thấy một đám người đi đến cửa viện của Khinh Vũ Các, liền chạy vào phòng: “Thái tử điện hạ và Nhị tiểu thư quả nhiên tới rồi?"
Tiểu thư thật sự là thần thông, vậy mà đoán được. Nhưng Thái tử đến đây nhất định sẽ gây phiền phức cho tiểu thư.
“Hoa Kinh Vũ, ra đây!" Thanh âm của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy ở bên ngoài vang lên, khóe môi Hoa Kinh Vũ cong lên nụ cười châm chọc, đối với Thái tử bị nữ nhân dắt mũi mày, một chút hảo cảm cũng không có, đồng thời nàng thật sâu biết được, người nam nhân này ra đường không lớn lối được bao nhiêu.
Nếu thật sự là nam nhân lợi hại, làm sao có thể bị nữ nhân dắt mũi như thế, một chút kỹ xảo kia của Hoa Như Yên cũng nhìn không thấu, hắn cũng chỉ có thể làm Thái tử, mà không phải Hoàng thượng. Từ tin tức trong đầu nàng cũng biết, Yến Vân quốc trước mắt chính là có không ít hoàng tử, hơn nữa trong đó có rất nhiều hoàng tử lợi hại.
Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên kia cũng là một trong số đó. Nhưng mà Bắc U vương dường như đối với ngôi vị hoàng đế không thèm để ý, đã sớm xin phong thành Vương gia. Bất quá ngoại trừ Bắc U vương còn có hoàng tử khác, tất nhiên có người có thể thay thế được vị trí Thái tử điện hạ này.
Hoa Kinh Vũ chậm rãi từ phòng đi ra, miễn cướng tựa vào cái trụ ở ngoài hành lang, nhìn Nam Cung Nguyên Huy ở bên ngoài, còn có một nữ tử cao gầy quyến rũ kiều diễm.
Nữ tử này chính là Hoa Như Yên, quả nhiên là một mỹ nhân quyến rũ kiều diễm, thảo nào Thái tử một lòng muốn lập nàng làm Thái tử phi.
Đúng là có năng lực này.
Lúc Hoa Kinh Vũ đánh giá Hoa Như Yên, Hoa Như Yên cũng đang đánh giá Hoa Kinh Vũ. Nhìn bộ dáng và vẽ mặt của nàng một chút cũng không giống trước kia, Hoa Như Yên không khỏi kinh hãi, đây là có chuyện gì? Hoa Như Yên là một nữ tử có đầu óc mưu tính, vừa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ liền cảm thấy có chỗ kì quái.
Nữ nhân này một điểm cũng không giống tỷ tỷ Hoa Kinh Vũ của nàng, mặc dù hình dạng là giống nhau, nhưng quanh thân trên dưới cùng thần thái lạnh lùng một chút cũng không giống, đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt Hoa Như Yên híp lại, nhìn chằm chằm nữ tử ở dưới hành lang. Hoa Kinh Vũ không để ý đến Hoa Như Yên, nhìn về phía Thái tử Nam Cung Nguyên Huy: “Không biết Thái tử điện hạ gọi ta có chuyện gì?"
“Ngươi thật to gan, lại dám cả gan đánh nha hoàn?"
Hoa Kinh Vũ nghe xong câu nói của Nam Cung Nguyên Huy, trực tiếp bật cười: “Thái tử điện hạ, người có phải đã lầm hay không, hai tên kia là nha hoàn của Hoa phủ chúng ta, ta thân là đại tiểu thư Hoa gia, hai nô tài không nghe sai khiến, đã phạm lỗi, ta đánh các nàng là phạm vào tội gì, chẳng lẽ chủ tớ trừng phạt hai nha hoàn cũng không được?"
Lời nói linh hoạt của Hoa Kinh Vũ vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy không cần phải nói khó coi cỡ nào. Hoa Như Yên ánh mắt càng cực kì cổ quái, nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, cảm nhận được một chút nguy cơ.
Ngoài hành lang Khinh Vũ Các, con người của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy âm trầm băng hàn, thật lâu mới lạnh lẽo mở miệng: “Ngươi biết rõ Bổn cung ở Mai Viện, lại dám cả gan không đến Mai Viện, đúng là không đem Bổn vương để vào trong mắt?"
Hoa Kinh Vũ vẻ mặt tươi cười như cũ, chậm rãi mở miệng: “Thái tử đến Mai Viện chắc là để nhìn Nhị muội, cũng không phải nhìn ta, ta đi Mai Viện làm cái gì, ta cũng không phải là chờ mong nhìn thấy ngươi."
Hoa Kinh Vũ ngừng lại một chút nói tiếp: “Một điều nữa, ai mà không biết Thái tử điện hạ ghét ta, ta cũng không tội gì đi qua chọc cho Thái tử ghét, lẽ nào như vậy cũng sai rồi, nếu Thái Tử không ở đó, ta đi qua không có vấn đề gì, thế nhưng Thái tử ở đó, ta muốn qua cũng không được, đỡ phải khiến Thái tử tức giận a."
Hoa Kinh Vũ nói xong, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy một câu nói cũng không nên lời. Miệng lưỡi của nữ nhân này sắc bén như vậy, sao trước đây không phát hiện ra?
Thái Tử tức giận nghĩ, Hoa Như Yên bên cạnh nhanh chóng cười quyến rũ nói: “Đại tỷ tỷ, Thái tử là quan tâm ngươi, cho nên muốn nhìn xem ngươi có tốt hay không, dù sao đi rừng rậm Đen cũng là chuyện nguy hiểm."
“Thái tử muốn nhìn ta sao? Điều này chỉ e là một trò cười, ngươi hỏi một chút người của Hoa phủ này, xem thử Thái tử có phải quan tâm ta hay không, nếu Thái tử muốn nhìn ta, vì sao không đến Khinh Vũ Các, lại đến Mai Viện?" Hoa Kinh Vũ nghe Hoa Như Yên nói xong, lạnh lùng nói.
Nữ nhân này muốn làm Bạch Liên Hoa, thực xin lỗi đừng diễn trò trước mặt nàng, nàng không chịu nổi bộ dạng này của nàng ta đâu.
Hoa Như Yên sắc mặt lạnh lùng, trong con ngươi chứa đầy hàn ý, nàng hảo tam giải vây, nữ nhân này này một chút sắc mặt cũng không có, rõ ràng là muốn chết. Đầu tiên là đả thương Tam muội muội, lúc này lại dám ra vẻ trước mặt nàng, xem ra đã lâu không có giáo huấn nó.
Tuy rằng nó không giống như trước kia, nhưng mà xấu như vậy. Nó nghĩ là có thể trở mình sao. Hoa Như Yên căm giận nghĩ, Hoa Kinh Vũ đã xoay người đi vào, lạnh lùng mở miệng: “Mời Thái tử điện hạ trở về đi, đừng có ở đây tăng thêm vướng víu, ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi."
Nàng vung rèm trực tiếp vào cửa, đồng thời ném lại một câu: “Thái tử không thích ta, có thể đi xin thánh chỉ đến, tội gì liên tục đến gây rối."
Khuôn mặt của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy chuyển từ hồng sang trắng, lại từ trắng sang hồng, khỏi phải nói khó coi cỡ nào.
Hoa Như Yên đưa tay kéo lấy tay của Nam Cung Nguyên Huy, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, đây là nàng dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, Thái tử điện hạ là người trong long phượng, đại tỷ tỷ làm sao không muốn gả chứ? Trước đây đại tỷ tỷ vẫn luôn muốn gả cho điện hạ a."
“Lạt mềm buộc chặt?" Sắc mặt của Nam Cung Nguyên Huy giãn ra một chút, sau đó hừ lạnh: “Quả nhiên là nhiều thủ đoạn, đừng tưởng rằng với thủ đoạn đó có thể khiến Bổn cung thích nàng, nằm mơ đi."
Nam Cung Nguyên Huy nói xong liền xoay người rời đi, Hoa Như Yên cũng xoay người đi theo, bất quá khi rời đi, ánh mắt kia ngoan lệ như sói.
Trong phòng, Hoa Kinh Vũ bĩu môi, nơi nào giống Thái tử của một quốc gia, rõ ràng là một đầu heo, không, nếu heo vẫn là ô nhục nó, hắn ngay cả heo cũng không bằng, chẳng lẽ mắt bị mù, nhìn không ra nàng thật không muốn gả cho hắn? Lại còn nói nàng lạt mềm buộc chặt.
Bất qua nàng lười để ý nàng ta, vẫn là nghỉ ngơi cho khỏe một chút, mấy ngày ngồi xe ngựa thật sự quá mệt rồi. Hoa Kinh Vũ ăn một chút đồ gì đó, liền đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Kinh Vũ vừa rời giường, liền nhận được bẩm báo của quản gia Hoa phủ.
“Hoàng hậu nương nương phái thái giám trong cung đến Hoa phủ đón Đại tiểu thư tiến cung."
“Hoàng hậu?" Trong đầu Hoa Kinh Vũ hiện ra một nữ tữ vẽ đẹp ung dung quý phái, người này là Hoàng hậu hiện tại, là mẹ ruột của Nam Cung Nguyên Huy.
“Điện hạ, đừng nói như vậy, nếu để cho hoàng hậu nương nương nghe được, chắc chắn sẽ phiền toái."
“Sợ cái gì? Lúc trước ta đã cùng với mẫu hậu nói qua, chỉ cần ta bắt được lỗi của Hoa Kinh Vũ, mẫu hậu liền đồng ý cho bổn vương hủy hôn sự này."
“Hoàng hậu nương nương đồng ý?" Hoa Như Yên sắc mặt hớn hở, đáy mắt mừng rỡ như dời núi lấp biển. Nếu thật như vậy thì tốt rồi, bọn họ nhất định phải hãm hại Hoa Kinh Vũ, khiến nàng ta vĩnh viễn cũng không trở mình được, nghĩ như thế, nàng không phải rất nhanh sẽ tiến vào phủ thái tử sao.
Vân Thị cũng thập phần cao hứng, cùng nữ nhi trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu lẫn nhau. Hoa Như Yên thu lại cảm xúc mừng như điên, đứng lên dịu dàng nói: “Điện hạ, ngài vạn lần không nên vứt bỏ đại tỷ tỷ, nếu ngài vứt bỏ đại tỷ tỷ, sau này nàng sẽ gả cho ai a?"
“Chẳng lẽ bổn vương phải thu phế phẩm, người khác không nên cho bổn cung sao?" Nam Cung Nguyên Huy bởi vì câu nói của Hoa Như Yên, càng tỏ ra tức giận, cuối cùng lại trực tiếp đi ra ngoài, đi tìm Hoa Kinh Vũ tính sổ, nữ nhân chết tiệt này không chỉ xấu, còn kiêu ngạo như thế, lại không đem Thái tử hắn để vào mắt, đáng giận.
Hoa Như Yên chạy nhanh theo phía sau hắn: “Điện hạ, điện hạ?"
Đoàn người nhanh chóng đi về phía Vũ Khinh Các, trên đường rất nhiều người nhìn xung quanh, không ít hạ nhân xem kịch vui. Nhìn Thái tử điện hạ bộ dáng nổi giận đùng đùng, rõ ràng là đi tìm Đại tiểu thư tính sổ, lần này Đại tiểu thư gặp xui xẻo rồi.
Ở Khinh Vũ Các, Hoa Kinh Vũ đang tựa vào trên tháp nghỉ ngơi, sở dĩ nàng không có trên giường, chính là biết, Hoa Như Yên chắc chắn sẽ khiến cho Thái tử nổi giận rồi đến đây làm phiền nàng, vì thế nàng cũng không lên giường nghỉ ngơi, liền tựa vào trên tháp nghỉ ngơi một chút.
Chí ít dưỡng một chút tinh thần để đối phó với bọn đầu trâu mặt ngựa này. Nhan Băng ở ngoài cửa trông chừng, vừa nhìn thấy một đám người đi đến cửa viện của Khinh Vũ Các, liền chạy vào phòng: “Thái tử điện hạ và Nhị tiểu thư quả nhiên tới rồi?"
Tiểu thư thật sự là thần thông, vậy mà đoán được. Nhưng Thái tử đến đây nhất định sẽ gây phiền phức cho tiểu thư.
“Hoa Kinh Vũ, ra đây!" Thanh âm của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy ở bên ngoài vang lên, khóe môi Hoa Kinh Vũ cong lên nụ cười châm chọc, đối với Thái tử bị nữ nhân dắt mũi mày, một chút hảo cảm cũng không có, đồng thời nàng thật sâu biết được, người nam nhân này ra đường không lớn lối được bao nhiêu.
Nếu thật sự là nam nhân lợi hại, làm sao có thể bị nữ nhân dắt mũi như thế, một chút kỹ xảo kia của Hoa Như Yên cũng nhìn không thấu, hắn cũng chỉ có thể làm Thái tử, mà không phải Hoàng thượng. Từ tin tức trong đầu nàng cũng biết, Yến Vân quốc trước mắt chính là có không ít hoàng tử, hơn nữa trong đó có rất nhiều hoàng tử lợi hại.
Bắc U vương Nam Cung Lăng Thiên kia cũng là một trong số đó. Nhưng mà Bắc U vương dường như đối với ngôi vị hoàng đế không thèm để ý, đã sớm xin phong thành Vương gia. Bất quá ngoại trừ Bắc U vương còn có hoàng tử khác, tất nhiên có người có thể thay thế được vị trí Thái tử điện hạ này.
Hoa Kinh Vũ chậm rãi từ phòng đi ra, miễn cướng tựa vào cái trụ ở ngoài hành lang, nhìn Nam Cung Nguyên Huy ở bên ngoài, còn có một nữ tử cao gầy quyến rũ kiều diễm.
Nữ tử này chính là Hoa Như Yên, quả nhiên là một mỹ nhân quyến rũ kiều diễm, thảo nào Thái tử một lòng muốn lập nàng làm Thái tử phi.
Đúng là có năng lực này.
Lúc Hoa Kinh Vũ đánh giá Hoa Như Yên, Hoa Như Yên cũng đang đánh giá Hoa Kinh Vũ. Nhìn bộ dáng và vẽ mặt của nàng một chút cũng không giống trước kia, Hoa Như Yên không khỏi kinh hãi, đây là có chuyện gì? Hoa Như Yên là một nữ tử có đầu óc mưu tính, vừa nhìn thấy Hoa Kinh Vũ liền cảm thấy có chỗ kì quái.
Nữ nhân này một điểm cũng không giống tỷ tỷ Hoa Kinh Vũ của nàng, mặc dù hình dạng là giống nhau, nhưng quanh thân trên dưới cùng thần thái lạnh lùng một chút cũng không giống, đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt Hoa Như Yên híp lại, nhìn chằm chằm nữ tử ở dưới hành lang. Hoa Kinh Vũ không để ý đến Hoa Như Yên, nhìn về phía Thái tử Nam Cung Nguyên Huy: “Không biết Thái tử điện hạ gọi ta có chuyện gì?"
“Ngươi thật to gan, lại dám cả gan đánh nha hoàn?"
Hoa Kinh Vũ nghe xong câu nói của Nam Cung Nguyên Huy, trực tiếp bật cười: “Thái tử điện hạ, người có phải đã lầm hay không, hai tên kia là nha hoàn của Hoa phủ chúng ta, ta thân là đại tiểu thư Hoa gia, hai nô tài không nghe sai khiến, đã phạm lỗi, ta đánh các nàng là phạm vào tội gì, chẳng lẽ chủ tớ trừng phạt hai nha hoàn cũng không được?"
Lời nói linh hoạt của Hoa Kinh Vũ vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy không cần phải nói khó coi cỡ nào. Hoa Như Yên ánh mắt càng cực kì cổ quái, nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, cảm nhận được một chút nguy cơ.
Ngoài hành lang Khinh Vũ Các, con người của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy âm trầm băng hàn, thật lâu mới lạnh lẽo mở miệng: “Ngươi biết rõ Bổn cung ở Mai Viện, lại dám cả gan không đến Mai Viện, đúng là không đem Bổn vương để vào trong mắt?"
Hoa Kinh Vũ vẻ mặt tươi cười như cũ, chậm rãi mở miệng: “Thái tử đến Mai Viện chắc là để nhìn Nhị muội, cũng không phải nhìn ta, ta đi Mai Viện làm cái gì, ta cũng không phải là chờ mong nhìn thấy ngươi."
Hoa Kinh Vũ ngừng lại một chút nói tiếp: “Một điều nữa, ai mà không biết Thái tử điện hạ ghét ta, ta cũng không tội gì đi qua chọc cho Thái tử ghét, lẽ nào như vậy cũng sai rồi, nếu Thái Tử không ở đó, ta đi qua không có vấn đề gì, thế nhưng Thái tử ở đó, ta muốn qua cũng không được, đỡ phải khiến Thái tử tức giận a."
Hoa Kinh Vũ nói xong, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy một câu nói cũng không nên lời. Miệng lưỡi của nữ nhân này sắc bén như vậy, sao trước đây không phát hiện ra?
Thái Tử tức giận nghĩ, Hoa Như Yên bên cạnh nhanh chóng cười quyến rũ nói: “Đại tỷ tỷ, Thái tử là quan tâm ngươi, cho nên muốn nhìn xem ngươi có tốt hay không, dù sao đi rừng rậm Đen cũng là chuyện nguy hiểm."
“Thái tử muốn nhìn ta sao? Điều này chỉ e là một trò cười, ngươi hỏi một chút người của Hoa phủ này, xem thử Thái tử có phải quan tâm ta hay không, nếu Thái tử muốn nhìn ta, vì sao không đến Khinh Vũ Các, lại đến Mai Viện?" Hoa Kinh Vũ nghe Hoa Như Yên nói xong, lạnh lùng nói.
Nữ nhân này muốn làm Bạch Liên Hoa, thực xin lỗi đừng diễn trò trước mặt nàng, nàng không chịu nổi bộ dạng này của nàng ta đâu.
Hoa Như Yên sắc mặt lạnh lùng, trong con ngươi chứa đầy hàn ý, nàng hảo tam giải vây, nữ nhân này này một chút sắc mặt cũng không có, rõ ràng là muốn chết. Đầu tiên là đả thương Tam muội muội, lúc này lại dám ra vẻ trước mặt nàng, xem ra đã lâu không có giáo huấn nó.
Tuy rằng nó không giống như trước kia, nhưng mà xấu như vậy. Nó nghĩ là có thể trở mình sao. Hoa Như Yên căm giận nghĩ, Hoa Kinh Vũ đã xoay người đi vào, lạnh lùng mở miệng: “Mời Thái tử điện hạ trở về đi, đừng có ở đây tăng thêm vướng víu, ta mệt mỏi muốn nghỉ ngơi."
Nàng vung rèm trực tiếp vào cửa, đồng thời ném lại một câu: “Thái tử không thích ta, có thể đi xin thánh chỉ đến, tội gì liên tục đến gây rối."
Khuôn mặt của Thái tử Nam Cung Nguyên Huy chuyển từ hồng sang trắng, lại từ trắng sang hồng, khỏi phải nói khó coi cỡ nào.
Hoa Như Yên đưa tay kéo lấy tay của Nam Cung Nguyên Huy, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, đây là nàng dùng thủ đoạn lạt mềm buộc chặt, Thái tử điện hạ là người trong long phượng, đại tỷ tỷ làm sao không muốn gả chứ? Trước đây đại tỷ tỷ vẫn luôn muốn gả cho điện hạ a."
“Lạt mềm buộc chặt?" Sắc mặt của Nam Cung Nguyên Huy giãn ra một chút, sau đó hừ lạnh: “Quả nhiên là nhiều thủ đoạn, đừng tưởng rằng với thủ đoạn đó có thể khiến Bổn cung thích nàng, nằm mơ đi."
Nam Cung Nguyên Huy nói xong liền xoay người rời đi, Hoa Như Yên cũng xoay người đi theo, bất quá khi rời đi, ánh mắt kia ngoan lệ như sói.
Trong phòng, Hoa Kinh Vũ bĩu môi, nơi nào giống Thái tử của một quốc gia, rõ ràng là một đầu heo, không, nếu heo vẫn là ô nhục nó, hắn ngay cả heo cũng không bằng, chẳng lẽ mắt bị mù, nhìn không ra nàng thật không muốn gả cho hắn? Lại còn nói nàng lạt mềm buộc chặt.
Bất qua nàng lười để ý nàng ta, vẫn là nghỉ ngơi cho khỏe một chút, mấy ngày ngồi xe ngựa thật sự quá mệt rồi. Hoa Kinh Vũ ăn một chút đồ gì đó, liền đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Kinh Vũ vừa rời giường, liền nhận được bẩm báo của quản gia Hoa phủ.
“Hoàng hậu nương nương phái thái giám trong cung đến Hoa phủ đón Đại tiểu thư tiến cung."
“Hoàng hậu?" Trong đầu Hoa Kinh Vũ hiện ra một nữ tữ vẽ đẹp ung dung quý phái, người này là Hoàng hậu hiện tại, là mẹ ruột của Nam Cung Nguyên Huy.
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu