Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Chương 87: Tiểu Manh Long Đáng Yêu (3)
Nàng không ngừng kêu gọi Tiểu Manh Long ở trong đầu, kêu đến mức đầu óc rút gân.
Nhưng mà Tiểu Manh Long lại gắt gao ghé vào linh tuyền, ngưỡng khuôn mặt nhỏ, một đôi mắt to long lanh lóe nước mắt, đáng thương nhìn Tô Lạc, vô cùng ủy khuất.
Trong không gian, Tô Lạc dữ tợn trừng nó: “Còn không đi ra mẹ ngươi sẽ dùng một ngụm hơi lửa phun chết ta! Đến lúc đó ngươi cũng mất mạng! Mọi người cùng nhau chết!"
Nàng nghĩ không ra, rõ ràng bên kia mới là mẹ nó, sao lại cứ bám mình riết không tha.
Chẳng lẽ thật là nhà mình không thơm bằng nhà người khác? Kỳ lạ đến mức bé con nhà mình không ăn vật quý nhà mình mà lại chạy sang nhà hàng xóm ăn cỏ dại?
Tiểu Manh Long tiếp tục tội nghiệp nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc ra vẻ hung ác, một tay xách Tiểu Manh Long lên bắt trở về.
Hai cái móng vuốt nhỏ của Tiểu Manh Long bám lấy linh tuyền không bỏ, mắt to rung rưng nước mắt, giống như Tô Lạc là bọn người buôn con nít vậy!
Tô Lạc đỡ trán. Bé con nhà ai đây, mau xách về nhà đi thôi, nàng nuôi không nổi đâu.
Nàng chỉ muốn đem nó trả lại nguyên vẹn thôi mà? Làm như nàng muốn đem nó lên đài hành hình vậy!
Cuối cùng, Tô Lạc thật sự bất đắc dĩ, bởi vì nếu không đi ra, Thần Long chắc chắn sẽ phun chết nàng.
Vì thế, Tô Lạc ôn tồn thương lượng, cắn răng trong lòng nhưng lại cười đến ôn nhu ấm áp: “Nếu không, chủ nhân múc một thùng nước lớn cho ngươi mang về?"
Tiểu Manh Long lắc đầu: “…"
Uống không đủ...
Tô Lạc đỡ trán, rồi lại nịnh nọt cười nói: “Không bằng… Chúng ta thỉnh an Long ma ma trước có được không? Sau khi ngươi ấp trứng rồi còn chưa gặp mẹ đâu."
Tiểu Manh Long lắc đầu: “…"
Sẽ bị xách đi!
Tô Lạc chỉ cảm thấy giữa trán run rẫy, cuối cùng, nàng cười âm hiểm, xách Tiểu Manh Long lên: “Ngươi cho rằng ta xách không được ngươi sao? Hừ hừ!"
Trong cái không gian này, nàng chính là lão đại!
Khi Tiểu Manh Long bị Tô Lạc xách ra khỏi không gian thì Thần Long đang ấp ủ hơi rồng thứ hai của nó.
“Ngài đó, nhanh chóng ôm lại đi thôi." Tô Lạc ômTiểu Manh Long, vội vội vàng vàng mà đưa lên.
Nàng để Tiểu Manh Long trên mặt đất, ý bảo bé con chạy nhanh đi lên thỉnh an.
Nói đến thì Thần Long cũng rất khổ, nàng trăm cay ngàn đắng sinh hạ tới lại ấp trứng thật lâu mới có được Tiểu Manh Long, thế nhưng sau khi sinh xong cũng không muốn về nha, làm hại người mẹ như nàng phải đuổi theo bắt về, thật là mất mặt!
Cho nên, khi Tiểu Manh Long lung lay, lưu luyến đi tới trước mặt Thần Long thì người mẹ đang tức giận này dùng ngón tay thô to của nó chọc đầu bé, vì thế, Tiểu Manh Long giống như con lật đật mà ngửa ra sau té cái đùng.
Tình huống buồn cười vô cùng, Tô Lạc hầu như muốn cười ra tiếng.
Nhưng là, Thần Long lại đạm mạc mà quét mắt về phía Tô Lạc.
Ánh mắt kia lạnh như hàn băng, tựa như một cổ hàn khí từ lòng bàn chân truyền lên, Tô Lạc lập tức cười không nổi.
Đáy mắt Thần Long ẩn chứa vô tận sát ý, ánh mắt dần hiện ra cảm xúc bạo nộ, đằng đằng sát khí, một ngụm hơi rồng phun ngay vào Tô Lạc.
Nhưng mà vào chính lúc này, Tiểu Manh Long lại bắt lấy ngón tay của Thần Long, lung lay bò lên trên, cuối cùng, đặt mông ngồi ở cái mũi của Thần Long, xóa sạch sẽ hơi rồng mà nó đang ấp ủ.
Lúc này, Long thần cùng Tiểu Manh Long vô cùng thâm tình, thân thiết cùng nhau
Tô Lạc trong lòng vừa động, lúc này không đi, khi nào mới đi?
Nếu Thần Long phát hiện Tiểu Manh Long cùng mình ký kết khế ước, chỉ sợ sẽ trực tiếp dùng một móng vuốt chụp chết mình.
Vì thế, Tô Lạc rón ra rón rén mà lui về phía sau vài bước, sau đó xoay người lén trốn đi.
Nhưng mà Tiểu Manh Long lại gắt gao ghé vào linh tuyền, ngưỡng khuôn mặt nhỏ, một đôi mắt to long lanh lóe nước mắt, đáng thương nhìn Tô Lạc, vô cùng ủy khuất.
Trong không gian, Tô Lạc dữ tợn trừng nó: “Còn không đi ra mẹ ngươi sẽ dùng một ngụm hơi lửa phun chết ta! Đến lúc đó ngươi cũng mất mạng! Mọi người cùng nhau chết!"
Nàng nghĩ không ra, rõ ràng bên kia mới là mẹ nó, sao lại cứ bám mình riết không tha.
Chẳng lẽ thật là nhà mình không thơm bằng nhà người khác? Kỳ lạ đến mức bé con nhà mình không ăn vật quý nhà mình mà lại chạy sang nhà hàng xóm ăn cỏ dại?
Tiểu Manh Long tiếp tục tội nghiệp nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc ra vẻ hung ác, một tay xách Tiểu Manh Long lên bắt trở về.
Hai cái móng vuốt nhỏ của Tiểu Manh Long bám lấy linh tuyền không bỏ, mắt to rung rưng nước mắt, giống như Tô Lạc là bọn người buôn con nít vậy!
Tô Lạc đỡ trán. Bé con nhà ai đây, mau xách về nhà đi thôi, nàng nuôi không nổi đâu.
Nàng chỉ muốn đem nó trả lại nguyên vẹn thôi mà? Làm như nàng muốn đem nó lên đài hành hình vậy!
Cuối cùng, Tô Lạc thật sự bất đắc dĩ, bởi vì nếu không đi ra, Thần Long chắc chắn sẽ phun chết nàng.
Vì thế, Tô Lạc ôn tồn thương lượng, cắn răng trong lòng nhưng lại cười đến ôn nhu ấm áp: “Nếu không, chủ nhân múc một thùng nước lớn cho ngươi mang về?"
Tiểu Manh Long lắc đầu: “…"
Uống không đủ...
Tô Lạc đỡ trán, rồi lại nịnh nọt cười nói: “Không bằng… Chúng ta thỉnh an Long ma ma trước có được không? Sau khi ngươi ấp trứng rồi còn chưa gặp mẹ đâu."
Tiểu Manh Long lắc đầu: “…"
Sẽ bị xách đi!
Tô Lạc chỉ cảm thấy giữa trán run rẫy, cuối cùng, nàng cười âm hiểm, xách Tiểu Manh Long lên: “Ngươi cho rằng ta xách không được ngươi sao? Hừ hừ!"
Trong cái không gian này, nàng chính là lão đại!
Khi Tiểu Manh Long bị Tô Lạc xách ra khỏi không gian thì Thần Long đang ấp ủ hơi rồng thứ hai của nó.
“Ngài đó, nhanh chóng ôm lại đi thôi." Tô Lạc ômTiểu Manh Long, vội vội vàng vàng mà đưa lên.
Nàng để Tiểu Manh Long trên mặt đất, ý bảo bé con chạy nhanh đi lên thỉnh an.
Nói đến thì Thần Long cũng rất khổ, nàng trăm cay ngàn đắng sinh hạ tới lại ấp trứng thật lâu mới có được Tiểu Manh Long, thế nhưng sau khi sinh xong cũng không muốn về nha, làm hại người mẹ như nàng phải đuổi theo bắt về, thật là mất mặt!
Cho nên, khi Tiểu Manh Long lung lay, lưu luyến đi tới trước mặt Thần Long thì người mẹ đang tức giận này dùng ngón tay thô to của nó chọc đầu bé, vì thế, Tiểu Manh Long giống như con lật đật mà ngửa ra sau té cái đùng.
Tình huống buồn cười vô cùng, Tô Lạc hầu như muốn cười ra tiếng.
Nhưng là, Thần Long lại đạm mạc mà quét mắt về phía Tô Lạc.
Ánh mắt kia lạnh như hàn băng, tựa như một cổ hàn khí từ lòng bàn chân truyền lên, Tô Lạc lập tức cười không nổi.
Đáy mắt Thần Long ẩn chứa vô tận sát ý, ánh mắt dần hiện ra cảm xúc bạo nộ, đằng đằng sát khí, một ngụm hơi rồng phun ngay vào Tô Lạc.
Nhưng mà vào chính lúc này, Tiểu Manh Long lại bắt lấy ngón tay của Thần Long, lung lay bò lên trên, cuối cùng, đặt mông ngồi ở cái mũi của Thần Long, xóa sạch sẽ hơi rồng mà nó đang ấp ủ.
Lúc này, Long thần cùng Tiểu Manh Long vô cùng thâm tình, thân thiết cùng nhau
Tô Lạc trong lòng vừa động, lúc này không đi, khi nào mới đi?
Nếu Thần Long phát hiện Tiểu Manh Long cùng mình ký kết khế ước, chỉ sợ sẽ trực tiếp dùng một móng vuốt chụp chết mình.
Vì thế, Tô Lạc rón ra rón rén mà lui về phía sau vài bước, sau đó xoay người lén trốn đi.
Tác giả :
Tô Tiểu Noãn