Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
Chương 283: Luyện Dược Sư Sơ Cấp (8)
Nam Cung Lưu Vân có thói quen kiểm soát mọi việc, khó mà nhìn thấy thần sắc hắn thay đổi, đương nhiên thấy phải thưởng thức thật trọn vẹn rồi. Thật hy vọng trong tay giờ có cái máy ảnh, có thể đem bộ dạng kinh ngạc của hắn chụp lại, sau này có thể lấy ra trêu ghẹo hắn, trong lòng Tô Lạc thầm nghĩ.
Nam Cung Lưu Vân không hề chớp mắt nhìn Tô Lạc, mắt đen sâu thẳm lộ ra vẻ nồng đậm, yết hầu đẹp đẽ khẽ động, giống như muốn nuốt Tô Lạc vào trong miệng.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Tô Lạc có cảm giác đứng ngồi không yên, nàng ho khan một tiếng, đẩy Nam Cung Lưu Vân một cái: “Không phải chỉ là mấy viên thuốc sao? Có đến mức như vậy không?" Nàng còn chưa nói việc nàng lên đến cấp ba đâu, nếu như nói ra, Nam Cung Lưu Vân sẽ có biểu tình gì?
Nam Cung Lưu Vân nghe vậy, khóe miệng hơi kéo ra, chẳng lẽ nha đầu này không biết, giá trị của đan dược biến dị sẽ cao hơn rất nhiều so với đan dược bình thường sao?
Nam Cung Lưu Vân không hề do dự, lấy một viên Linh Nguyên Đan nuốt vào trong miệng.
Mắt phượng khép hờ, cảm nhận kỹ càng một dòng linh lực mãnh liệt.
Rất nhanh, hắn mở mắt ra, mắt phượng đẹp đẽ, ánh mắt tà mị nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, nhìn đến mức đáy lòng Tô Lạc cảm thấy sợ hãi.
Không đợi Tô Lạc đặt câu hỏi, khóe miệng hắn đã kéo ra nụ cười thâm thúy, giọng nói tà mị lười biếng, giống như tâm trạng đang rất tốt.
“Nam Cung Lưu Vân, Linh Nguyên Đan này có vấn đề gì sao?" Vừa rồi Tô Lạc còn rất tự đắc, lúc này lại có chút hoài nghi nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân. Sau khi hắn nuốt Linh Nguyên Đan thì có chút kỳ quái.
Nam Cung Lưu Vân cong đôi môi đỏ thẫm, tóc đen trên vai khẽ động bay trong gió, vẻ đẹp cực kỳ quyến rũ lòng người.
Đôi mắt hắn anh tuấn sáng ngời, thâm thúy nhìn chằm chằm Tô Lạc, một lát sau mới chậm rãi thở dài: “Lạc nha đầu, ngươi đúng là bảo bối, bảo bối có một không hai trong thiên hạ, ta Nam Cung Lưu Vân thật may mắn mới có thể nắm tay đồng hành cùng ngươi."
Đôi mắt đẹp của Tô Lạc hiện lên tia hoài nghi: “Sao lại đột nhiên cảm thán cao như vậy? Linh Nguyên Đơn này rất kỳ quái sao?" Tô Lạc có chút không tin, nàng lấy một viên Linh Nguyên Đơn nuốt vào.
Linh Nguyên Đơn vào bụng, có thể cảm nhận rõ ràng linh lực trong đơn điền ào ào gia tăng.
“Bây giờ ngươi đã hiểu Nguyên Linh Đan do ngươi luyện chế có giá trị đến mức nào chưa?" Con ngươi Nam Cung Lưu Vân đen sâu thẳm giống như áng mây trắng yên tĩnh nơi biển, yên lặng thâm thúy, an tĩnh nhìn Tô Lạc.
“Gia tăng… Hai mươi phần trăm linh lực?" Tô Lạc có chút khó tin.
Cho dù nàng ở phương diện luyện dược như mù chữ, cũng biết sơ cấp Nguyên Linh Đan chỉ có thể gia tăng mười phần trăm, nhưng sơ cấp Nguyên Linh Đan của nàng có thể gia tăng hai mươi phần trăm linh lực.
Đây rõ ràng không phải là sơ cấp Nguyên Linh Đan, mà là trung cấp Nguyên Linh Đơn.
Đây không chỉ là vấn đề linh lực gia tăng hai mươi phần trăm, mà là… Nàng có thể dùng sơ cấp dược liệu, luyện chế ra trung cấp dược liệu. Đây mới chính là vấn đề mấu chốt.
Như vậy suy ra, chẳng phải khi nàng vẫn còn là sơ cấp đã có sức mạnh trung cấp sao? Ở trung cấp là đã có sức mạnh cao cấp?
Nghĩ đến đây, Tô Lạc bị suy nghĩ to gan của mình dọa sợ.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân tà nịnh cong lên, một đôi mắt đẹp cười như không cười nhìn Tô Lạc: “Lạc nha đầu, đừng quên hứa hẹn lúc trước, bệnh cũ của bổn vương đều phải dựa vào người ngươi."
Lấy bệnh cũ ăn vạ với nàng, như vậy, nàng sẽ luôn nhớ nhung hắn, ít nhất, lúc nàng luyện dược, người thứ nhất nhớ đến là hắn.
Đôi môi của Nam Cung Lưu Vân đỏ như son, óng ánh lóng lánh, khiến hắn càng thêm yêu mị, vô cùng tà khí.
Nam Cung Lưu Vân không hề chớp mắt nhìn Tô Lạc, mắt đen sâu thẳm lộ ra vẻ nồng đậm, yết hầu đẹp đẽ khẽ động, giống như muốn nuốt Tô Lạc vào trong miệng.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Tô Lạc có cảm giác đứng ngồi không yên, nàng ho khan một tiếng, đẩy Nam Cung Lưu Vân một cái: “Không phải chỉ là mấy viên thuốc sao? Có đến mức như vậy không?" Nàng còn chưa nói việc nàng lên đến cấp ba đâu, nếu như nói ra, Nam Cung Lưu Vân sẽ có biểu tình gì?
Nam Cung Lưu Vân nghe vậy, khóe miệng hơi kéo ra, chẳng lẽ nha đầu này không biết, giá trị của đan dược biến dị sẽ cao hơn rất nhiều so với đan dược bình thường sao?
Nam Cung Lưu Vân không hề do dự, lấy một viên Linh Nguyên Đan nuốt vào trong miệng.
Mắt phượng khép hờ, cảm nhận kỹ càng một dòng linh lực mãnh liệt.
Rất nhanh, hắn mở mắt ra, mắt phượng đẹp đẽ, ánh mắt tà mị nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, nhìn đến mức đáy lòng Tô Lạc cảm thấy sợ hãi.
Không đợi Tô Lạc đặt câu hỏi, khóe miệng hắn đã kéo ra nụ cười thâm thúy, giọng nói tà mị lười biếng, giống như tâm trạng đang rất tốt.
“Nam Cung Lưu Vân, Linh Nguyên Đan này có vấn đề gì sao?" Vừa rồi Tô Lạc còn rất tự đắc, lúc này lại có chút hoài nghi nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân. Sau khi hắn nuốt Linh Nguyên Đan thì có chút kỳ quái.
Nam Cung Lưu Vân cong đôi môi đỏ thẫm, tóc đen trên vai khẽ động bay trong gió, vẻ đẹp cực kỳ quyến rũ lòng người.
Đôi mắt hắn anh tuấn sáng ngời, thâm thúy nhìn chằm chằm Tô Lạc, một lát sau mới chậm rãi thở dài: “Lạc nha đầu, ngươi đúng là bảo bối, bảo bối có một không hai trong thiên hạ, ta Nam Cung Lưu Vân thật may mắn mới có thể nắm tay đồng hành cùng ngươi."
Đôi mắt đẹp của Tô Lạc hiện lên tia hoài nghi: “Sao lại đột nhiên cảm thán cao như vậy? Linh Nguyên Đơn này rất kỳ quái sao?" Tô Lạc có chút không tin, nàng lấy một viên Linh Nguyên Đơn nuốt vào.
Linh Nguyên Đơn vào bụng, có thể cảm nhận rõ ràng linh lực trong đơn điền ào ào gia tăng.
“Bây giờ ngươi đã hiểu Nguyên Linh Đan do ngươi luyện chế có giá trị đến mức nào chưa?" Con ngươi Nam Cung Lưu Vân đen sâu thẳm giống như áng mây trắng yên tĩnh nơi biển, yên lặng thâm thúy, an tĩnh nhìn Tô Lạc.
“Gia tăng… Hai mươi phần trăm linh lực?" Tô Lạc có chút khó tin.
Cho dù nàng ở phương diện luyện dược như mù chữ, cũng biết sơ cấp Nguyên Linh Đan chỉ có thể gia tăng mười phần trăm, nhưng sơ cấp Nguyên Linh Đan của nàng có thể gia tăng hai mươi phần trăm linh lực.
Đây rõ ràng không phải là sơ cấp Nguyên Linh Đan, mà là trung cấp Nguyên Linh Đơn.
Đây không chỉ là vấn đề linh lực gia tăng hai mươi phần trăm, mà là… Nàng có thể dùng sơ cấp dược liệu, luyện chế ra trung cấp dược liệu. Đây mới chính là vấn đề mấu chốt.
Như vậy suy ra, chẳng phải khi nàng vẫn còn là sơ cấp đã có sức mạnh trung cấp sao? Ở trung cấp là đã có sức mạnh cao cấp?
Nghĩ đến đây, Tô Lạc bị suy nghĩ to gan của mình dọa sợ.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân tà nịnh cong lên, một đôi mắt đẹp cười như không cười nhìn Tô Lạc: “Lạc nha đầu, đừng quên hứa hẹn lúc trước, bệnh cũ của bổn vương đều phải dựa vào người ngươi."
Lấy bệnh cũ ăn vạ với nàng, như vậy, nàng sẽ luôn nhớ nhung hắn, ít nhất, lúc nàng luyện dược, người thứ nhất nhớ đến là hắn.
Đôi môi của Nam Cung Lưu Vân đỏ như son, óng ánh lóng lánh, khiến hắn càng thêm yêu mị, vô cùng tà khí.
Tác giả :
Tô Tiểu Noãn