Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi
Chương 9: Tửu lầu nhiều mỹ nam
Mấy ngày nay Liễu Y Nhiễm vẫn giả nam trang đi dạo phố phường, gần như nàng đã đặt chân đến hết mấy quán rượu, quán trà lớn trong Ngụy đô rồi. Lúc mới đến cái nơi không nằm trong tầm hiểu biết lịch sử của nàng, nàng giống như một con sơn dương bị lạc đường, chỉ đành hao hết tâm tư ra ngoài từ từ tìm hiểu cái thế giới mà mình sắp sửa sinh tồn này.
Nàng cũng nghe được không ít tin tức, còn tin nóng nhất hiện nay là lời hẹn mỗi năm của trang chủ hai trang.
Nghe nói Long Tường sơn trang ở phía Bắc và Phi Ưng sơn trang ở phía Nam là hai sơn trang lớn nhất ở hoàng triều Thiên Sóc. Nhắc đến trang chủ của hai trang này, không ai là không biết bọn họ có địa vị cực kỳ quan trọng ở hoàng triều Thiên Sóc. Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì tuy bọn họ không để ý tới triều chính, nhưng bọn họ lại nắm giữ toàn bộ mạch máu kinh tế của hoàng triều. Dùng cụm từ phú khả địch quốc để hình dung tài lực của hai trang này cũng không phải là phóng đại.
Mọi người thường có câu cửa miệng là cây to đón gió. Tuy triều đình có chút kiêng kị, nhưng lại không thể không nhún nhường với bọn họ ba phần. Mà hiện nay hải tặc đang hoành hành ngang ngược, ngay cả triều đình cũng phải bất đắc dĩ với bọn chúng. Vì thế trang chủ hai trang đã lập giao ước mỗi năm sẽ tiêu trừ tai hoạ hải tặc. Do Long Tường sơn trang ở gần biển, có rất nhiều cuộc giao thương phải vận chuyển bằng đường biển, vì vậy hải tặc chính là một mối tai hoạ ngầm.
Nghe đồn hai vị trang chủ đều là thanh niên tài tuấn, khí vũ hiên ngang, đều có thủ đoạn đối nhân xử thế mang nét độc đáo riêng của họ.
Nghe đồn hai vị trang chủ chưa kết hôn, là phu quân trong lòng tất cả nữ tử khuê các ở hoàng triều Thiên Sóc.
Nghe đồn cha mẹ của hai vị trang chủ đều đang vân du tứ hải, thật ra là đang đích thân ra ngoài đi tìm kiếm con dâu.
Nghe đồn…
Cuối cùng tất cả lời đồn đều trở thành chủ đề cho mọi người buôn dưa, vậy nên Liễu Y Nhiễm cũng cười cho qua, chỉ nghe có chọn lọc tin tức mình cần.
Có sát khí!
Liễu Y Nhiễm vừa bước một chân vào ngạch cửa của quán rượu đã nhạy bén ngửi được một dòng khí không tầm thường. Tuy thân thể hiện giờ của nàng không bằng kiếp trước, nhưng nàng vẫn nhạy bén bắt được mạch nước ngầm bị ẩn sâu này.
Nếu đã bước chân vào cửa, đương nhiên sẽ không có chuyện lùi lại, huống chi thân phận hiện giờ của Liễu Y Nhiễm là “Thanh Liên". Nàng mang vẻ mặt tự nhiên, tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống. Hai người phía sau cũng không nói gì, chỉ là tay cầm kiếm lại nắm thật chặt, cảnh giác đi vào và ngồi xuống theo nàng.
Liễu Y Nhiễm bình tĩnh uống trà trong chén, trông như vô tình đánh giá sự bài trí của quán rượu, thật ra là có ý định xem xét tình hình trong quán rượu này.
Mấy bàn của người trong giang hồ thì đang nhỏ giọng nói chuyện, ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc qua liếc lại lẫn nhau, có lẽ là gặp phải kẻ thù gặp nên gây ra sóng gió mãnh liệt nhưng lại âm thầm giằng co, chỉ chờ xem ai thiếu kiên nhẫn trước.
Liễu Y Nhiễm khẽ cong khóe miệng, đưa trà vào miệng. Nhưng đã có hai bàn người nhìn nàng vài lần.
Trong một góc, tại một bàn cạnh cửa sổ có ba nam một nữ đang dùng cơm, không ai nói gì. Trông bọn họ cũng không có gì đặc biệt, chỉ là có một nam tử trong số họ đang ngồi đối diện với tầm mắt của Liễu Y Nhiễm, khiến nàng nhìn thấy rất rõ ràng.
Gương mặt kia cực kỳ hoàn mỹ, làm nàng không khỏi nhớ đến từng một gương mặt anh tuấn lại xấu xa mà nàng không thể quên được. Không những bởi vì hắn ta là hung thủ giết hại cả nhà nàng, mà còn vì gương mặt kia quá mê hoặc lòng người. Nhưng không ngờ nam tử trước mắt này còn xuất sắc hơn.
Mọi người thường nói nam nhân có mày kiếm thẳng đến thái dương thường trông rất khí phách, chân mày của hắn ta lại dày nhưng gọn, hơi nhếch lên theo xương lông mày một cách tự nhiên, trông không quá cứng rắn nhưng cũng không mất đi khí khái hào hùng.
Hắn buông mí mắt xuống, không nhìn thấy được thần thái trong mắt hắn. Thế nhưng hàng mi đen dày kia đang giọng khách át giọng chủ mà cong thành hai cái quạt cong dày. Dưới ánh nắng chiếu vào, hai hàng mi tạo thành đường viền rất đẹp ở hốc mắt.
Môi mỏng được rượu tưới ướt, càng tăng thêm một sự quyến rũ cho gương mặt bạch ngọc không tì vết này. Thậm chí có thể dùng từ “yêu nghiệt" để miêu tả về gương mặt này, nhưng sự yêu nghiệt ấy lại chẳng có chút nữ tính nào. Mỗi khi hắn giơ tay nhấc chân đều để lộ ra sự ưu nhã nhưng cũng chẳng mang chút độ ấm nào, ngược lại, toàn thân đều tỏa ra khí lạnh.
Đây chắc chắn không phải người bình thường, Liễu Y Nhiễm đang suy nghĩ thì bắt gặp hắn ngẩng đầu lên. Ánh mắt này... sâu thẳm như giếng cổ, lạnh như băng không chút gợn sóng, mang theo hơi lạnh rõ ràng.
Liễu Y Nhiễm thầm kinh hãi, vốn định cúi đầu luôn, nhưng làm vậy lại như đang có tật giật mình. Huống hồ nàng còn đánh giá hắn một cách quang minh chính đại, vậy nên kết quả là nàng chớp mắt hai cái. Đây là một chiêu nàng rất hay dùng, sau đó chuyển tầm mắt đi nơi khác một cách cực kỳ tự nhiên.
Tuy nhiên nàng đánh mắt xéo qua, rất không cẩn thận nhìn thấy lúc tên kia đối mặt với chính mình thì mặt rất vô cảm, nhưng hiện giờ lại hơi nhếch mép lên. Nàng chắc chắn là hắn đang cười, chỉ là cái điệu cười này rất quen thuộc. Đây chính là điệu cười nghiền ngẫm, thường được sử dụng khi gặp được một chuyện thú vị hay gặp được một thứ khiến mình hứng thú, bởi vì nàng cũng thường cười như vậy!
Nhận biết được thông tin này nên Liễu Y Nhiễm vội uống trà cho trái tim đang nhảy loạn thình thịch của mình được nghỉ ngơi. Vậy nên chính trong giây phút đó nàng không nhìn thấy sóng mắt lưu chuyển trong mắt hắn, sáng rọi khiếp người.
Một bàn khác thì ở trước đỉnh đầu Liễu Y Nhiễm, cũng chính là lầu hai. Có hai nam tử trẻ tuổi đang uống rượu trò chuyện vui vẻ, chén ly người đến thì ta đi, vẻ mặt bình tĩnh như không thèm để ý gợn sóng bên dưới, không thèm để ý tất cả mọi người, giống như cả thế giới hôm nay chỉ có hai người bọn họ. Mà giờ phút này, bọn họ lại thích thú hưởng thụ như đang ở giữa mây trắng và nước biếc.
Tất nhiên bọn họ cũng có một loại khí phách tự nhiên mà thành, hoàn toàn khác biệt với sự lạnh lùng của người nọ, nhưng cũng khí thế khiến người thường không thể đến gần. Còn về hình dáng, chỉ nhìn góc nghiêng cũng đủ làm người ta suy nghĩ bậy bạ.
Wow! Liễu Y Nhiễm im lặng nhấp một ngụm trà, hoàng triều Thiên Sóc này nhiều mỹ nam quá đi!
Hơn nữa người nào cũng cực phẩm, tai họa, đúng là tai họa!
Nàng cũng nghe được không ít tin tức, còn tin nóng nhất hiện nay là lời hẹn mỗi năm của trang chủ hai trang.
Nghe nói Long Tường sơn trang ở phía Bắc và Phi Ưng sơn trang ở phía Nam là hai sơn trang lớn nhất ở hoàng triều Thiên Sóc. Nhắc đến trang chủ của hai trang này, không ai là không biết bọn họ có địa vị cực kỳ quan trọng ở hoàng triều Thiên Sóc. Tại sao lại nói như vậy? Bởi vì tuy bọn họ không để ý tới triều chính, nhưng bọn họ lại nắm giữ toàn bộ mạch máu kinh tế của hoàng triều. Dùng cụm từ phú khả địch quốc để hình dung tài lực của hai trang này cũng không phải là phóng đại.
Mọi người thường có câu cửa miệng là cây to đón gió. Tuy triều đình có chút kiêng kị, nhưng lại không thể không nhún nhường với bọn họ ba phần. Mà hiện nay hải tặc đang hoành hành ngang ngược, ngay cả triều đình cũng phải bất đắc dĩ với bọn chúng. Vì thế trang chủ hai trang đã lập giao ước mỗi năm sẽ tiêu trừ tai hoạ hải tặc. Do Long Tường sơn trang ở gần biển, có rất nhiều cuộc giao thương phải vận chuyển bằng đường biển, vì vậy hải tặc chính là một mối tai hoạ ngầm.
Nghe đồn hai vị trang chủ đều là thanh niên tài tuấn, khí vũ hiên ngang, đều có thủ đoạn đối nhân xử thế mang nét độc đáo riêng của họ.
Nghe đồn hai vị trang chủ chưa kết hôn, là phu quân trong lòng tất cả nữ tử khuê các ở hoàng triều Thiên Sóc.
Nghe đồn cha mẹ của hai vị trang chủ đều đang vân du tứ hải, thật ra là đang đích thân ra ngoài đi tìm kiếm con dâu.
Nghe đồn…
Cuối cùng tất cả lời đồn đều trở thành chủ đề cho mọi người buôn dưa, vậy nên Liễu Y Nhiễm cũng cười cho qua, chỉ nghe có chọn lọc tin tức mình cần.
Có sát khí!
Liễu Y Nhiễm vừa bước một chân vào ngạch cửa của quán rượu đã nhạy bén ngửi được một dòng khí không tầm thường. Tuy thân thể hiện giờ của nàng không bằng kiếp trước, nhưng nàng vẫn nhạy bén bắt được mạch nước ngầm bị ẩn sâu này.
Nếu đã bước chân vào cửa, đương nhiên sẽ không có chuyện lùi lại, huống chi thân phận hiện giờ của Liễu Y Nhiễm là “Thanh Liên". Nàng mang vẻ mặt tự nhiên, tìm một cái bàn trống rồi ngồi xuống. Hai người phía sau cũng không nói gì, chỉ là tay cầm kiếm lại nắm thật chặt, cảnh giác đi vào và ngồi xuống theo nàng.
Liễu Y Nhiễm bình tĩnh uống trà trong chén, trông như vô tình đánh giá sự bài trí của quán rượu, thật ra là có ý định xem xét tình hình trong quán rượu này.
Mấy bàn của người trong giang hồ thì đang nhỏ giọng nói chuyện, ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc qua liếc lại lẫn nhau, có lẽ là gặp phải kẻ thù gặp nên gây ra sóng gió mãnh liệt nhưng lại âm thầm giằng co, chỉ chờ xem ai thiếu kiên nhẫn trước.
Liễu Y Nhiễm khẽ cong khóe miệng, đưa trà vào miệng. Nhưng đã có hai bàn người nhìn nàng vài lần.
Trong một góc, tại một bàn cạnh cửa sổ có ba nam một nữ đang dùng cơm, không ai nói gì. Trông bọn họ cũng không có gì đặc biệt, chỉ là có một nam tử trong số họ đang ngồi đối diện với tầm mắt của Liễu Y Nhiễm, khiến nàng nhìn thấy rất rõ ràng.
Gương mặt kia cực kỳ hoàn mỹ, làm nàng không khỏi nhớ đến từng một gương mặt anh tuấn lại xấu xa mà nàng không thể quên được. Không những bởi vì hắn ta là hung thủ giết hại cả nhà nàng, mà còn vì gương mặt kia quá mê hoặc lòng người. Nhưng không ngờ nam tử trước mắt này còn xuất sắc hơn.
Mọi người thường nói nam nhân có mày kiếm thẳng đến thái dương thường trông rất khí phách, chân mày của hắn ta lại dày nhưng gọn, hơi nhếch lên theo xương lông mày một cách tự nhiên, trông không quá cứng rắn nhưng cũng không mất đi khí khái hào hùng.
Hắn buông mí mắt xuống, không nhìn thấy được thần thái trong mắt hắn. Thế nhưng hàng mi đen dày kia đang giọng khách át giọng chủ mà cong thành hai cái quạt cong dày. Dưới ánh nắng chiếu vào, hai hàng mi tạo thành đường viền rất đẹp ở hốc mắt.
Môi mỏng được rượu tưới ướt, càng tăng thêm một sự quyến rũ cho gương mặt bạch ngọc không tì vết này. Thậm chí có thể dùng từ “yêu nghiệt" để miêu tả về gương mặt này, nhưng sự yêu nghiệt ấy lại chẳng có chút nữ tính nào. Mỗi khi hắn giơ tay nhấc chân đều để lộ ra sự ưu nhã nhưng cũng chẳng mang chút độ ấm nào, ngược lại, toàn thân đều tỏa ra khí lạnh.
Đây chắc chắn không phải người bình thường, Liễu Y Nhiễm đang suy nghĩ thì bắt gặp hắn ngẩng đầu lên. Ánh mắt này... sâu thẳm như giếng cổ, lạnh như băng không chút gợn sóng, mang theo hơi lạnh rõ ràng.
Liễu Y Nhiễm thầm kinh hãi, vốn định cúi đầu luôn, nhưng làm vậy lại như đang có tật giật mình. Huống hồ nàng còn đánh giá hắn một cách quang minh chính đại, vậy nên kết quả là nàng chớp mắt hai cái. Đây là một chiêu nàng rất hay dùng, sau đó chuyển tầm mắt đi nơi khác một cách cực kỳ tự nhiên.
Tuy nhiên nàng đánh mắt xéo qua, rất không cẩn thận nhìn thấy lúc tên kia đối mặt với chính mình thì mặt rất vô cảm, nhưng hiện giờ lại hơi nhếch mép lên. Nàng chắc chắn là hắn đang cười, chỉ là cái điệu cười này rất quen thuộc. Đây chính là điệu cười nghiền ngẫm, thường được sử dụng khi gặp được một chuyện thú vị hay gặp được một thứ khiến mình hứng thú, bởi vì nàng cũng thường cười như vậy!
Nhận biết được thông tin này nên Liễu Y Nhiễm vội uống trà cho trái tim đang nhảy loạn thình thịch của mình được nghỉ ngơi. Vậy nên chính trong giây phút đó nàng không nhìn thấy sóng mắt lưu chuyển trong mắt hắn, sáng rọi khiếp người.
Một bàn khác thì ở trước đỉnh đầu Liễu Y Nhiễm, cũng chính là lầu hai. Có hai nam tử trẻ tuổi đang uống rượu trò chuyện vui vẻ, chén ly người đến thì ta đi, vẻ mặt bình tĩnh như không thèm để ý gợn sóng bên dưới, không thèm để ý tất cả mọi người, giống như cả thế giới hôm nay chỉ có hai người bọn họ. Mà giờ phút này, bọn họ lại thích thú hưởng thụ như đang ở giữa mây trắng và nước biếc.
Tất nhiên bọn họ cũng có một loại khí phách tự nhiên mà thành, hoàn toàn khác biệt với sự lạnh lùng của người nọ, nhưng cũng khí thế khiến người thường không thể đến gần. Còn về hình dáng, chỉ nhìn góc nghiêng cũng đủ làm người ta suy nghĩ bậy bạ.
Wow! Liễu Y Nhiễm im lặng nhấp một ngụm trà, hoàng triều Thiên Sóc này nhiều mỹ nam quá đi!
Hơn nữa người nào cũng cực phẩm, tai họa, đúng là tai họa!
Tác giả :
Khâm Cách Cách