Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền
Chương 56: Chữa Bệnh
Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Nàng còn như thế, so với nhi tử bệnh nặng, đã là tốt hơn.
Hiện tại mặc kệ có hiệu quả hay không, chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa.
Lâm Diệp Nhi nhìn ra được Vương phu nhân hiện tại ra tới rất là miễn cưỡng, nàng híp lại con mắt, nhìn chằm chằm ấn đường của nàng, kinh ngạc phát hiện, hắc khí đang dần rút đi tinh khí của nàng.
Lâm Diệp Nhi quay đầu nhìn về phía những người khác, quả nhiên kia hắc khí ở hấp thu người tinh khí. Những người khác không có Vương phu nhân rõ ràng, nếu không có nhìn đến Vương phu nhân, chỉ sợ nàng cũng sẽ không chú ý tới.
Lâm Diệp Nhi mở miệng, nói với Vương phu nhân, "Phu nhân, phu nhân là người hiện tại cần uống chén nước bùa này nhất đấy."
Lúc này Lâm Diệp Nhi lần đầu tiên mở miệng, thanh âm thanh lãnh, không mang theo một tia khiếp nhược cùng lấy lòng, điều này làm cho Vương phu nhân không khỏi nhìn thêm một lần.
Vương phu nhân tiếp nhận chén nước bùa trong tay Lâm Diệp Nhi kia, cúi đầu nhìn thoáng qua, mặt trên trôi nổi hoàng phù, cau mày uống một ngụm, nước chạy qua yết hầu,đầu lưỡi trước đây như chết lặng bắt đầu có phản ứng. Một hương vị ngọt thanh, tràn ra cả khoang miệng.
Uống ngụm thứ hai, lông mày giãn ra, khóe miệng thậm chí mang theo một tia sung sướng.
Một chén nước bùa, Vương phu nhân uống hết mà vẫn còn chưa thỏa mãn.
Lâm Diệp Nhi chú ý biến hóa nơi ấn đường của Vương phu nhân, trong lòng có chút lo lắng. Sau non nửa khắc chung, sợi hắc khí luẩn quẩn nơi ấn đường của nàng chậm rãi lui tán, Lâm Diệp Nhi cũng buông lỏng tinh thần.
Vương phu nhân cảm giác được trong thân thể có một dòng nước ấm chảy xuôi, cả người trở nên nhẹ nhàng, thoải mái, có một ảo giác như được sống lại.
Không, không phải ảo giác, mà là cảm giác thật sự sống lại.
Vương phu nhân đứng lên, đẩy ra nha hoàn nâng mình, kinh hỉ đi tới đi lui ở trong sảnh.
Vương Phú Quý nhìn đến sắc mặt phu nhân trở nên hồng nhuận, có thể đi lại, trong lòng cả kinh không ngớt. Mọi người trong sảnh, đều ngạc nhiên không thôi, ánh mắt nhìn về phía Lâm Diệp Nhi trở nên khác thường.
Ở trong mắt các nàng, vị trước mắt này chính là thần y ẩn danh lâu năm mới xuất sơn.
"Tốt, thật sự rất tốt. Con ta được cứu rồi." Vương phu nhân kích động, trong mắt dâng lên một tầng sương.
Đoàn người đi đến sân Vương Thiếu Khanh, liếc mắt một cái liền chú ý tới mọi nơi đều dán hoàng phù, đẩy cửa ra, một cỗ hương vị khó ngửi tràn ra, toàn bộ hoàng phù bị gió thổi bay.
Phòng ngủ nam nhân, nữ tử chưa lập gia đình lý ra nên không thể bước vào, Lâm Diệp Nhi làm đại phu xem như ngoại lệ. Đoàn người đẩy cửa phòng ngủ chính, một cỗ mùi vị khó nghe tanh hôi đập vào mặt nàng.
Lâm Diệp Nhi lập tức bưng kín cái mũi, chau mày.
Vương Uyển Nhi chú ý tới nàng khác thường, "Diệp Nhi cô nương, làm sao vậy?"
Lâm Diệp Nhi kinh ngạc nhìn mấy người vẻ mặt đạm nhiên, "Các ngươi không cảm thấy trong phòng có mùi tanh hôi sao?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mộng bức nhìn nàng.
Vãi đạn, xem ra chỉ có nàng có thể ngửi được cỗ hương vị kia.
"Chúng ta vẫn nên xem bệnh nhân trước." Lâm Diệp Nhi quyết đoán nói sang chuyện khác.
Hoa Lê trên giường Vương Thiếu Khanh sắc mặt vàng như nến, hốc mắt sâu hoắm, da xanh tím, hơi thở mỏng manh, phảng phất tùy lúc có thể tắt thở. Lúc này đó là trong mắt người ngoài vương Thiếu Khanh, mà ở trong mắt Lâm Diệp Nhi, chỉ thấy vương Thiếu Khanh toàn thân bị hắc khí quấn quanh, bao vây lấy là kén nhộng màu đen, chỉ lộ ra cái phần đầu.
Hắc khí còn không ngừng mà ăn mòn, đang hướng dần đến đầu hắn, nếu là phần đầu cũng bị cắn nuốt, Vương Thiếu Khanh đúng là có trời cũng không cứu được.
"Nhanh nhanh cho hắn uống đi." Lâm Diệp Nhi kinh hãi, sợ muộn một chút, Vương Thiếu Khanh khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Bọn họ nghe được sự vội vàng trong thanh âm của Lâm Diệp Nhi, nha hoàn lập tức đem nước bùa về phía giường lớn, người còn chưa tới gần, trong phòng cuốn lên một trận gió tà, nha hoàn không giữ được thăng bằng, chén trong tay theo đà mà ra rơi xuống đất vỡ tan.