Ta Và Hoàng Thượng… Cùng Phe
Chương 65: Xảy ra chuyện
Chuyển ngữ: Bắp
***
Rất lâu trước kia Dịch Dương từng chế nhạo Thương Lâm rằng chưa từng thấy người nào có khả năng thăng bằng kém như cô. Lúc ấy Thương Lâm còn không phục, mãi cho đến lúc này rốt cuộc mới hiểu ra.
Anh hùng, người nói rất đúng, ta nên rèn luyện tiểu não của mình một chút. Tình huống hiện tại phải làm sao bây giờ, sao lại bị Tô Kị ôm vào lòng thế này.
Bàn tay giữ cánh tay mềm mại của thiếu nữ, mắt vừa nhìn xuống là đã thấy mái tóc đen nhánh được búi cao theo kiểu nam nhi của cô. Bởi vì do dịch dung nên khuôn mặt cô trở nên ngăm đen, cực kì giống binh lính nhiều kinh nghiệm sương gió, chỉ có nơi tóc mai ẩn một nửa cho thấy nước da trắng tự nhiên của cô.
Tay Tô Kị bất giác tăng thêm sức, ánh mắt yên lặng nhìn chăm chú vào cô, quên mất phải dời đi.
“Tô đại hiệp….." Thương Lâm dùng sức tránh ra một chút, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn. Cô nhìn hắn, lộ ra một cử chỉ khách khí tươi cười. “Đa tạ Tô đại hiệp ra tay tương trợ, bản cung vô cùng cảm kích."
Tô Kị nhìn tay mình trống trơn, chậm rãi nắm chặt, ngẩng đầu lên thì vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại. “ Tình huống cơ thể người đặc biệt, phải cẩn thận."
“Tình huống đặc biệt?" Thương Lâm sửng sốt lúc sau phản ứng lại, hắn đang nói cô mang thai sao?
“Tô đại hiệp có lòng, bản cung hiểu được, sẽ chú ý bản thân." Cô gật gật đầu, xoay người liền đi về phía phòng bên tay phải. Nhịp chân không phải là nhanh, nhưng không một chút lưu luyến.
Cô không biết hắn có ở phía sau nhìn chăm chú vào cô hay không, nhưng cô biết chính mình không thể quay đầu lại.
Tuyệt đối không thể.
***
Bởi vì nghênh đón đại giá, thái thú Hạ Đinh dùng nơi tốt nhất trong phủ thái thú để nghênh giá, lại bài trí nó theo đúng quy cách trong cung để Dịch Dương ngụ lại. Thương Lâm cùng vài tên thân vệ còn lại bởi vì phải “bảo vệ bệ hạ sát sao" nên đương nhiên cũng được phân vào trong mấy gian phòng nhỏ trong sân này. Tuy rằng hoàn cảnh bình thường, Thương Lâm lại cảm thấy bố trí như vậy cũng tốt, ít nhất mỗi đêm gặp mặt Dịch Dương sẽ không làm người khác chú ý. Sân phía ngoài đều là những người thân tín của anh canh giữ, cũng không sợ sẽ có người phát hiện ra sự khác thường.
Nhưng vào lúc ban đêm Thương Lâm lại có chút trong lòng không yên, vài lần thất thần, tầm mắt cũng không biết đặt vào đâu. Dịch Dương vốn cầm một bản tấu chương muốn cho cô xem, thấy cô như vậy dứt khoát đem nó gác qua một bên, mỉm cười hỏi: “Em làm sao vậy? Trông có vẻ hơi khác thường." Anh suy nghĩ một chút. “Chẳng lẽ là bởi vì Cao Trầm đến đây, em không thể nhìn thấy hắn cho nên tiếc nuối?"
“Hả?" Thương Lâm ngạc nhiên, liên tục xua tay. “Không, không phải thế. Chỉ là do gần đây em ngủ không ngon nên hơi mệt."
“À… Như vậy hả." Anh nhíu mi. Thương Lâm cảm thấy giọng điệu của anh có chút kì lạ, vội vàng lảng sang chuyện khác. “Anh còn không nói cho em biết tại sao Cao Trầm lại đến nơi này? Còn nữa, hồi chiều các anh đã hàn huyên những chuyện gì?"
Dịch Dương ngập ngừng một chút. “Hai nước có chiến tranh sẽ phái sứ thần trao đổi ý kiến lẫn nhau trước khi chính thức giao chiến, làm bộ làm tịch ấy mà. Cao Trầm đúng lúc bị Hạ Lan Duệ lựa chón phái tới, chỉ thế thôi. Về phần bọn anh nói cái gì…." Dịch Dương mỉm cười. “Những gì em có thể nghĩ tới thì bọn anh đã nói qua."
“Nhưng tại sao Hạ Lan Duệ có nhiều thân tín như vậy lại không chọn, cố tình chọn hắn?"
“Anh nghĩ, hắn là bởi vì em…"
“Bởi vì em?" Thương Lâm chỉ vào chính mình. “Liên quan gì tới em chứ?"
Dịch Dương nghiêng đầu nhìn cô cười không nói lời nào.
Thương Lâm chớp mắt, hiểu rõ. Ý của Dịch Dương là bởi vì cô là tình nhân cũ nay là hoàng hậu đương nhiệm của Ngụy Quốc, quan hệ của Cao Trầm cùng Ngụy quốc cũng trở nên nhạy cảm hơn. Nói không chừng lần này là do Cao Trầm tự xin đi sứ, chính là tìm cơ hội trà trộn vào Ngụy Quốc, tìm kiếm thời cơ.
Cô le lưỡi một cái. Đừng nói tên kia vẫn tính toán nghìn dặm đến Nam Sơn, lại bắt cô bỏ trốn chứ!
“Gần đây số đào hoa đến dữ quá, đến nỗi không kịp đỡ." Cô ngoài cười nhưng trong không vui, có chút khổ não xoa bóp trán.
Dịch Dương nghe được ba chữ “số đào hoa" thì khẽ biến sắc, chậm rãi ghé sát vào. “Anh nghe nói buổi chiều lúc Tô Kị qua đây, hai người nói chuyện cả ngày?"
“Bọn em…." Ngón tay Thương Lâm vẫn như cũ đặt ở trên trán, bàn tay che nửa khuôn mặt phía trên của mình. Con mắt dưới mí mắt đảo qua đảo lại, rõ ràng là bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu “Bàn luận một chút về võ nghệ."
“Bàn luận võ nghệ?" Dịch Dương không nói gì. Tìm lấy một lý do có chút trình độ đi chứ? Anh muốn giả bộ hồ đồ cho qua cũng không được.
“Chính xác ra là em lãnh giáo võ nghệ của hắn. Đúng, lãnh giáo võ nghệ." Thương Lâm nghiêm trang. “Anh cũng biết mà, em tay trói gà cũng không chặt, sức chiến đấu hết sức mong manh. Ngộ nhỡ ngày nào đó bị bắt đi rồi, ngay cả tự bảo vệ mình đều không được, tật sự nguy hiểm. Cho nên em bắt hắn dạy em một ít chiêu thức cấp tốc."
Thật sự là sợ muốn chết. Lúc nãy uống lộn thuốc sao chứ, nói thật ra không phải được rồi sao, làm sao trong chốc lát não nảy ra ý định nói dối chứ? Giờ thì hay rồi, muốn sửa miệng cũng không được, chỉ có thể kiên trì mà tiếp tục. Tên kia ghen tuông đến đáng sợ như vậy, tuyệt đối không nên chọc tới!
Dịch Dương nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của cô thì nhẹ nhàng cười. “ Loại chuyện này tốt nhất tìm anh là được mà, hà tất đi làm phiền Công Tôn chứ?" Anh cầm cổ tay cô, giống như là suy nghĩ điều gì. “Võ công hắn luyện là căn bản từ nhỏ, tu luyện nội công, chắc chắn sẽ không có cái gì gọi là chiêu thức cấp tốc."
“Đúng nha! Hắn cũng trả lời em như vậy!" Thương Lâm lập tức tiếp lời. “Sau đó lại miễn cưỡng dạy em một lúc, thân thể em không phối hợp được, làm sao cũng không học được, thật sự là buồn chết đi!"
Dịch Dương cười như không cười, nhìn cô. “Vậy để anh dạy em nha?"
“Được… Được". Đâm lao phải theo lao, Thương Lâm đành phải phối hợp.
Anh kéo cô đứng lên, tay phải vẫn vẫn duy trì tư thế cầm cổ tay cô như cũ. “Anh vừa mới sờ, cảm thấy bắp thịt của em còn có chỗ cho sự phát triển, dạy em cái đơn giản mà lại hữu dụng."
“Cái gì?"
“Em nghĩ đi, nếu bị người ta bắt cóc thì tư thế thường thấy nhất là gì?"
Trong đầu Thương Lâm hiện lên vô số cảnh phim xã hội đen và cảnh chính mình bị Tô Kị bắt cóc vào lần đó. “Đối phương đứng ở phía sau em, đặt vũ khí đao kiếm gì đó lên cổ em?"
“Đúng rồi, giống như vậy." Anh nói xong chuyển qua vị trí phía sau cô, tay trái tìm được chỗ vai phải cô, sờ theo lên cổ cô.
Bàn tay anh hơi lạnh, bởi vì một năm nay luyện tập bắn cung nên ngón tay cùng lòng bàn tay có một lớp bị chai, mang đến sự kích thích càng thêm rõ rệt. Theo tay anh mơn trớn làn da mỏng manh của cô, Thương Lâm không kiềm được, cuối cùng run rẩy một cái.
“Hơi ngứa…." Cô yếu ớt giải thích.
Bởi vì lưng đưa về phía anh cho nên cô không nhìn thấy sau khi noi lời này, người đàn ông phía sau mình chậm rãi nhếch khóe môi lên, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
“Thông thường bọn họ sẽ dùng tay phải để câm đao, đến lúc đó em cứ như vậy. Khuỷu tay giật ngược ra sau, cổ tay xoay vào phía trong, trong nháy mắt đoạt lấy đao của hắn. Đúng, chính là như vậy, tới đây, em cùng anh thử một lần."
Anh hướng dẫn từng bước, có bộ dáng của người hướng dẫn mẫu mực, nhưng trong quá trình hướng dẫn lại thường đụng tới thân thể của cô, không phải vuốt ve cánh tay thì cũng vuốt ve da thịt bên ngoài xương quai xanh của cô. Dù Thương Lâm có trì độn thì cũng phát hiện ra điều này không bình thường.
Đây mà đang dạy võ thuật sao chứ? Trong cả quá trình thầy dạy đùa bỡn phạm tội với học trò! Thật không dám nhìn!
Tuy rằng trong lòng phỉ nhổ nhưng Thương Lâm vẫn ngoan ngoãn làm theo yêu cầu động tác của Dịch Dương. Lần thứ ba khi cô lấy khuỷu tay đánh về phía mạn sườn của anh mà không thất bại, sau đó dễ dàng cầm tay phải của anh thì ánh mắt hai người rốt cuộc chạm vào nhau.
Nửa người trên của cô cũng bị ép qua đây đối mặt với anh. Một bàn tay anh bị cô nắm ở trong tay, tay kia thì đỡ vòng eo đang vặn vẹo của cô, cô có thể cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, rất nóng.
Anh nhìn vào đôi mắt đen trong veo của cô, thấy được bóng mình phản chiếu trong đó. “Đúng rồi, lần này em làm tốt lắm. Nếu vừa rồi là chiến đấu thực tế, em đã lấy được vũ khí của kẻ địch."
Thương Lâm sớm bị sự khéo léo cao siêu của anh làm mơ hồ, nghe vậy kinh ngạc hỏi tiếp một câu. “Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ em đã lấy được… cái gì?"
Anh híp mắt cười, cúi đầu liền hôn lên môi cô. “Bây giờ ư? Đương nhiên là em đã thu phục được anh."
Trong đầu cô ầm ầm nổ vang, hai má nổi lên màu hồng. Anh lập tức ôm chầm, nhấc bổng cô lên, đi về phía giường.
Cô đã tẩy trang vào nửa canh giờ trước nhưng trên người vẫn mặc quần áo của binh lính. Anh cởi đai lưng của cô ra, vừa cởi quần áo vừa cảm khái. “Quả thật có sự kích thích như đang quan hệ đồng tính vậy."
Tuy rằng Thương Lâm bị thủ đoạn không bình thường của anh khiến cô vô cùng xấu hổ nhưng nghe nói như thế thì vẫn không cam chịu yếu thế mà phản bác. “Anh từng thấy gã gay nào điện nước ngon lành như em chưa? Bớt sỉ nhục người đi!"
“Điện nước ngon lành?" Anh lặp lại mấy chữ này, giọng điệu vô cùng mập mờ.“Ù, lúc này em đánh giá chính mình vô cùng chuẩn xác. Anh thích."
Thích thì thích, nhưng nói xong liền hôn lên đôi gò bồng đảo của cô là sao chứ? Còn nữa, tay anh đang sờ chỗ nào vậy hả.
Thời điểm hành quân đánh giặc là mặc sức phóng túng sắc dục là sao? Làm thế nào mà cô cảm thấy hai người bọn họ nhìn giống như hôn quân và yêu phi vậy ta?
***
Cao Trầm ở Hạ Đinh hai ngày, buổi chiều ngày thứ ba là thời điểm cuối cùng lên đường quay về bờ bên kia sông Tuy.
Dịch Dương cũng làm bộ làm tịch hệt như những vị hoàng đế trước kia, rõ ràng ngày hôm sau sẽ đón đối phương trên chiến trường nhưng giờ phút này vẫn cười như gió xuân, khách khí chu đáo xã giao, thậm chí đích thân tới bến tàu đưa tiễn. Anh vừa đi thì thì đám quan viên cũng đi theo, phủ Thái Thú nháy mắt trở nên trống không. Thương Lâm không có việc gì, đành phải ngồi ở trong phòng nhìn bình phong ngẩn người, mắt cô cảm giác buồn ngủ lại nghe được bên ngoài vang lên một tiếng nổ.
“Làm sao vậy?" Cô lớn giọng hỏi, bên ngoài lập tức truyền đến một giọng nam trầm thấp. “Hồi bẩm đại nhân, là phủ đệ bên sườn phía đông có động tĩnh."
Đây là một trong hai ảnh vệ Dịch Dương phái tới chỗ cô, vì để thuận tiện cho việc hành động, nhất loạt gọi cô là “đại nhân".
Cô tiến lên mở cửa ra, nhắm về hướng đông mà nhìn. “Hình như là… xảy ra hỏa hoạn?"
Quả thật là hỏa hoạn. Bên trong phủ rất nhanh truyền đến tiếng kêu của người hầu. “Đi lấy nước!" Tất cả mọi người chạy tới chữa cháy, Thương Lâm nghĩ rồi nói: “Trận hỏa hoạn này thật kỳ quặc, coi chừng kế của người khác. Các ngươi đợi ở bên cạnh ta, không được đi đâu cả."
“Vâng."
Đang nói, bỗng nhiên một chiếc lông phóng tới, ảnh vệ kia giơ kiếm chém một nhát liền khiến nó rơi xuống đất. Nhìn lại, bốn gã mặc đồ đen không biết khi nào đã xuất hiện ở trong sân, tay cầm binh khí, không nói một lời liền vọt đến.
Dịch Dương phái bảo vệ cô đều là những người võ công cao cường, nhưng rõ ràng mấy tên áo đen kia cũng không phải hạng vừa. Tục ngử nói hai địch bốn còn khó, huống chi đây là một địch bốn? Ảnh vệ kia rất nhanh rơi vào thế yếu, trên người bị đối phương đâm nhiều vết thương, cả người là máu, hết sức kinh người.
Thương Lâm chứng kiến, rốt cục nhịn không nổi nữa. “Ngươi đi hỗ trợ, đừng đứng ở đây với ta."
“Chúa công đã căn dặn, nhiệm vụ hàng đầu của thuộc hạ là bảo vệ đại nhân."
“Chờ chúng giết hắn xong lại đến giết ngươi, chúng ta đều không thể thoát chết! Rõ ràng hai người có thể liên thủ cùng đánh, vì sao phải để cho bọn chúng thay nhau đánh bại? Ngươi đi trợ giúp, đem bọn họ đánh lạc hướng, ta sẽ tìm cách chạy trốn."
Ảnh vệ chớp mắt một cái, chần chờ, rốt cuộc cảm thấy cô nói có lý. “Vâng."
Hắn nắm chặt trường đao, tham gia vào cuộc chiến. Hai người hợp tác rõ ràng lợi hại hơn, ảnh vệ người đầy máu kia cũng đầy tinh thần chiến đấu, chiêu thức đều lưu loát không ít.
Mấy người vừa đánh nhau đã chặn mất lối ra sân, Thương Lâm giờ này không có biện pháp chạy trốn. Giờ phút này thấy bọn họ đều chuyên chú để đánh nhau, cô thở sâu, xoay người liền đi vào hành lang gấp khúc, chạy tới phía sau sân.
Ngày đầu tiên cô tới nơi này liền điều tra rõ địa hình, nhớ rõ nơi này có cửa hông có thể rời đi. Lúc này cũng không còn biện pháp khác, chạy rồi nói sau.Nhưng mà cô vừa lộ ra nửa thân mình ở cửa hông thì liền cảm thấy đau đớn, té ngã trên đất. Cô biết bản tân bị người khác đánh ngã, những vẫn muốn nhìn một cái cho rõ ràng. Cảnh vật trước mắt ngày càng mơ hồ, chỉ hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người đứng ở bên cạnh mình, chậm rãi cúi xuống gần thân thể, giữ lấy bả vai của cô.
Ảnh vệ rút kiếm, bước tới trước nghênh chiến với bọn chúng, một ảnh vệ khác từ chỗ tối xuất hiện nhưng đứng trước người Thương Lâm bảo vệ.
Cơn đau kéo tới, chút sức lực sau cùng của cô cũng tan biến mất, rốt cuộc đầu gục xuống, hôn mê bất tỉnh.
***
Rất lâu trước kia Dịch Dương từng chế nhạo Thương Lâm rằng chưa từng thấy người nào có khả năng thăng bằng kém như cô. Lúc ấy Thương Lâm còn không phục, mãi cho đến lúc này rốt cuộc mới hiểu ra.
Anh hùng, người nói rất đúng, ta nên rèn luyện tiểu não của mình một chút. Tình huống hiện tại phải làm sao bây giờ, sao lại bị Tô Kị ôm vào lòng thế này.
Bàn tay giữ cánh tay mềm mại của thiếu nữ, mắt vừa nhìn xuống là đã thấy mái tóc đen nhánh được búi cao theo kiểu nam nhi của cô. Bởi vì do dịch dung nên khuôn mặt cô trở nên ngăm đen, cực kì giống binh lính nhiều kinh nghiệm sương gió, chỉ có nơi tóc mai ẩn một nửa cho thấy nước da trắng tự nhiên của cô.
Tay Tô Kị bất giác tăng thêm sức, ánh mắt yên lặng nhìn chăm chú vào cô, quên mất phải dời đi.
“Tô đại hiệp….." Thương Lâm dùng sức tránh ra một chút, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn. Cô nhìn hắn, lộ ra một cử chỉ khách khí tươi cười. “Đa tạ Tô đại hiệp ra tay tương trợ, bản cung vô cùng cảm kích."
Tô Kị nhìn tay mình trống trơn, chậm rãi nắm chặt, ngẩng đầu lên thì vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại. “ Tình huống cơ thể người đặc biệt, phải cẩn thận."
“Tình huống đặc biệt?" Thương Lâm sửng sốt lúc sau phản ứng lại, hắn đang nói cô mang thai sao?
“Tô đại hiệp có lòng, bản cung hiểu được, sẽ chú ý bản thân." Cô gật gật đầu, xoay người liền đi về phía phòng bên tay phải. Nhịp chân không phải là nhanh, nhưng không một chút lưu luyến.
Cô không biết hắn có ở phía sau nhìn chăm chú vào cô hay không, nhưng cô biết chính mình không thể quay đầu lại.
Tuyệt đối không thể.
***
Bởi vì nghênh đón đại giá, thái thú Hạ Đinh dùng nơi tốt nhất trong phủ thái thú để nghênh giá, lại bài trí nó theo đúng quy cách trong cung để Dịch Dương ngụ lại. Thương Lâm cùng vài tên thân vệ còn lại bởi vì phải “bảo vệ bệ hạ sát sao" nên đương nhiên cũng được phân vào trong mấy gian phòng nhỏ trong sân này. Tuy rằng hoàn cảnh bình thường, Thương Lâm lại cảm thấy bố trí như vậy cũng tốt, ít nhất mỗi đêm gặp mặt Dịch Dương sẽ không làm người khác chú ý. Sân phía ngoài đều là những người thân tín của anh canh giữ, cũng không sợ sẽ có người phát hiện ra sự khác thường.
Nhưng vào lúc ban đêm Thương Lâm lại có chút trong lòng không yên, vài lần thất thần, tầm mắt cũng không biết đặt vào đâu. Dịch Dương vốn cầm một bản tấu chương muốn cho cô xem, thấy cô như vậy dứt khoát đem nó gác qua một bên, mỉm cười hỏi: “Em làm sao vậy? Trông có vẻ hơi khác thường." Anh suy nghĩ một chút. “Chẳng lẽ là bởi vì Cao Trầm đến đây, em không thể nhìn thấy hắn cho nên tiếc nuối?"
“Hả?" Thương Lâm ngạc nhiên, liên tục xua tay. “Không, không phải thế. Chỉ là do gần đây em ngủ không ngon nên hơi mệt."
“À… Như vậy hả." Anh nhíu mi. Thương Lâm cảm thấy giọng điệu của anh có chút kì lạ, vội vàng lảng sang chuyện khác. “Anh còn không nói cho em biết tại sao Cao Trầm lại đến nơi này? Còn nữa, hồi chiều các anh đã hàn huyên những chuyện gì?"
Dịch Dương ngập ngừng một chút. “Hai nước có chiến tranh sẽ phái sứ thần trao đổi ý kiến lẫn nhau trước khi chính thức giao chiến, làm bộ làm tịch ấy mà. Cao Trầm đúng lúc bị Hạ Lan Duệ lựa chón phái tới, chỉ thế thôi. Về phần bọn anh nói cái gì…." Dịch Dương mỉm cười. “Những gì em có thể nghĩ tới thì bọn anh đã nói qua."
“Nhưng tại sao Hạ Lan Duệ có nhiều thân tín như vậy lại không chọn, cố tình chọn hắn?"
“Anh nghĩ, hắn là bởi vì em…"
“Bởi vì em?" Thương Lâm chỉ vào chính mình. “Liên quan gì tới em chứ?"
Dịch Dương nghiêng đầu nhìn cô cười không nói lời nào.
Thương Lâm chớp mắt, hiểu rõ. Ý của Dịch Dương là bởi vì cô là tình nhân cũ nay là hoàng hậu đương nhiệm của Ngụy Quốc, quan hệ của Cao Trầm cùng Ngụy quốc cũng trở nên nhạy cảm hơn. Nói không chừng lần này là do Cao Trầm tự xin đi sứ, chính là tìm cơ hội trà trộn vào Ngụy Quốc, tìm kiếm thời cơ.
Cô le lưỡi một cái. Đừng nói tên kia vẫn tính toán nghìn dặm đến Nam Sơn, lại bắt cô bỏ trốn chứ!
“Gần đây số đào hoa đến dữ quá, đến nỗi không kịp đỡ." Cô ngoài cười nhưng trong không vui, có chút khổ não xoa bóp trán.
Dịch Dương nghe được ba chữ “số đào hoa" thì khẽ biến sắc, chậm rãi ghé sát vào. “Anh nghe nói buổi chiều lúc Tô Kị qua đây, hai người nói chuyện cả ngày?"
“Bọn em…." Ngón tay Thương Lâm vẫn như cũ đặt ở trên trán, bàn tay che nửa khuôn mặt phía trên của mình. Con mắt dưới mí mắt đảo qua đảo lại, rõ ràng là bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu “Bàn luận một chút về võ nghệ."
“Bàn luận võ nghệ?" Dịch Dương không nói gì. Tìm lấy một lý do có chút trình độ đi chứ? Anh muốn giả bộ hồ đồ cho qua cũng không được.
“Chính xác ra là em lãnh giáo võ nghệ của hắn. Đúng, lãnh giáo võ nghệ." Thương Lâm nghiêm trang. “Anh cũng biết mà, em tay trói gà cũng không chặt, sức chiến đấu hết sức mong manh. Ngộ nhỡ ngày nào đó bị bắt đi rồi, ngay cả tự bảo vệ mình đều không được, tật sự nguy hiểm. Cho nên em bắt hắn dạy em một ít chiêu thức cấp tốc."
Thật sự là sợ muốn chết. Lúc nãy uống lộn thuốc sao chứ, nói thật ra không phải được rồi sao, làm sao trong chốc lát não nảy ra ý định nói dối chứ? Giờ thì hay rồi, muốn sửa miệng cũng không được, chỉ có thể kiên trì mà tiếp tục. Tên kia ghen tuông đến đáng sợ như vậy, tuyệt đối không nên chọc tới!
Dịch Dương nhìn thấy vẻ mặt chột dạ của cô thì nhẹ nhàng cười. “ Loại chuyện này tốt nhất tìm anh là được mà, hà tất đi làm phiền Công Tôn chứ?" Anh cầm cổ tay cô, giống như là suy nghĩ điều gì. “Võ công hắn luyện là căn bản từ nhỏ, tu luyện nội công, chắc chắn sẽ không có cái gì gọi là chiêu thức cấp tốc."
“Đúng nha! Hắn cũng trả lời em như vậy!" Thương Lâm lập tức tiếp lời. “Sau đó lại miễn cưỡng dạy em một lúc, thân thể em không phối hợp được, làm sao cũng không học được, thật sự là buồn chết đi!"
Dịch Dương cười như không cười, nhìn cô. “Vậy để anh dạy em nha?"
“Được… Được". Đâm lao phải theo lao, Thương Lâm đành phải phối hợp.
Anh kéo cô đứng lên, tay phải vẫn vẫn duy trì tư thế cầm cổ tay cô như cũ. “Anh vừa mới sờ, cảm thấy bắp thịt của em còn có chỗ cho sự phát triển, dạy em cái đơn giản mà lại hữu dụng."
“Cái gì?"
“Em nghĩ đi, nếu bị người ta bắt cóc thì tư thế thường thấy nhất là gì?"
Trong đầu Thương Lâm hiện lên vô số cảnh phim xã hội đen và cảnh chính mình bị Tô Kị bắt cóc vào lần đó. “Đối phương đứng ở phía sau em, đặt vũ khí đao kiếm gì đó lên cổ em?"
“Đúng rồi, giống như vậy." Anh nói xong chuyển qua vị trí phía sau cô, tay trái tìm được chỗ vai phải cô, sờ theo lên cổ cô.
Bàn tay anh hơi lạnh, bởi vì một năm nay luyện tập bắn cung nên ngón tay cùng lòng bàn tay có một lớp bị chai, mang đến sự kích thích càng thêm rõ rệt. Theo tay anh mơn trớn làn da mỏng manh của cô, Thương Lâm không kiềm được, cuối cùng run rẩy một cái.
“Hơi ngứa…." Cô yếu ớt giải thích.
Bởi vì lưng đưa về phía anh cho nên cô không nhìn thấy sau khi noi lời này, người đàn ông phía sau mình chậm rãi nhếch khóe môi lên, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
“Thông thường bọn họ sẽ dùng tay phải để câm đao, đến lúc đó em cứ như vậy. Khuỷu tay giật ngược ra sau, cổ tay xoay vào phía trong, trong nháy mắt đoạt lấy đao của hắn. Đúng, chính là như vậy, tới đây, em cùng anh thử một lần."
Anh hướng dẫn từng bước, có bộ dáng của người hướng dẫn mẫu mực, nhưng trong quá trình hướng dẫn lại thường đụng tới thân thể của cô, không phải vuốt ve cánh tay thì cũng vuốt ve da thịt bên ngoài xương quai xanh của cô. Dù Thương Lâm có trì độn thì cũng phát hiện ra điều này không bình thường.
Đây mà đang dạy võ thuật sao chứ? Trong cả quá trình thầy dạy đùa bỡn phạm tội với học trò! Thật không dám nhìn!
Tuy rằng trong lòng phỉ nhổ nhưng Thương Lâm vẫn ngoan ngoãn làm theo yêu cầu động tác của Dịch Dương. Lần thứ ba khi cô lấy khuỷu tay đánh về phía mạn sườn của anh mà không thất bại, sau đó dễ dàng cầm tay phải của anh thì ánh mắt hai người rốt cuộc chạm vào nhau.
Nửa người trên của cô cũng bị ép qua đây đối mặt với anh. Một bàn tay anh bị cô nắm ở trong tay, tay kia thì đỡ vòng eo đang vặn vẹo của cô, cô có thể cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, rất nóng.
Anh nhìn vào đôi mắt đen trong veo của cô, thấy được bóng mình phản chiếu trong đó. “Đúng rồi, lần này em làm tốt lắm. Nếu vừa rồi là chiến đấu thực tế, em đã lấy được vũ khí của kẻ địch."
Thương Lâm sớm bị sự khéo léo cao siêu của anh làm mơ hồ, nghe vậy kinh ngạc hỏi tiếp một câu. “Vậy bây giờ thì sao? Bây giờ em đã lấy được… cái gì?"
Anh híp mắt cười, cúi đầu liền hôn lên môi cô. “Bây giờ ư? Đương nhiên là em đã thu phục được anh."
Trong đầu cô ầm ầm nổ vang, hai má nổi lên màu hồng. Anh lập tức ôm chầm, nhấc bổng cô lên, đi về phía giường.
Cô đã tẩy trang vào nửa canh giờ trước nhưng trên người vẫn mặc quần áo của binh lính. Anh cởi đai lưng của cô ra, vừa cởi quần áo vừa cảm khái. “Quả thật có sự kích thích như đang quan hệ đồng tính vậy."
Tuy rằng Thương Lâm bị thủ đoạn không bình thường của anh khiến cô vô cùng xấu hổ nhưng nghe nói như thế thì vẫn không cam chịu yếu thế mà phản bác. “Anh từng thấy gã gay nào điện nước ngon lành như em chưa? Bớt sỉ nhục người đi!"
“Điện nước ngon lành?" Anh lặp lại mấy chữ này, giọng điệu vô cùng mập mờ.“Ù, lúc này em đánh giá chính mình vô cùng chuẩn xác. Anh thích."
Thích thì thích, nhưng nói xong liền hôn lên đôi gò bồng đảo của cô là sao chứ? Còn nữa, tay anh đang sờ chỗ nào vậy hả.
Thời điểm hành quân đánh giặc là mặc sức phóng túng sắc dục là sao? Làm thế nào mà cô cảm thấy hai người bọn họ nhìn giống như hôn quân và yêu phi vậy ta?
***
Cao Trầm ở Hạ Đinh hai ngày, buổi chiều ngày thứ ba là thời điểm cuối cùng lên đường quay về bờ bên kia sông Tuy.
Dịch Dương cũng làm bộ làm tịch hệt như những vị hoàng đế trước kia, rõ ràng ngày hôm sau sẽ đón đối phương trên chiến trường nhưng giờ phút này vẫn cười như gió xuân, khách khí chu đáo xã giao, thậm chí đích thân tới bến tàu đưa tiễn. Anh vừa đi thì thì đám quan viên cũng đi theo, phủ Thái Thú nháy mắt trở nên trống không. Thương Lâm không có việc gì, đành phải ngồi ở trong phòng nhìn bình phong ngẩn người, mắt cô cảm giác buồn ngủ lại nghe được bên ngoài vang lên một tiếng nổ.
“Làm sao vậy?" Cô lớn giọng hỏi, bên ngoài lập tức truyền đến một giọng nam trầm thấp. “Hồi bẩm đại nhân, là phủ đệ bên sườn phía đông có động tĩnh."
Đây là một trong hai ảnh vệ Dịch Dương phái tới chỗ cô, vì để thuận tiện cho việc hành động, nhất loạt gọi cô là “đại nhân".
Cô tiến lên mở cửa ra, nhắm về hướng đông mà nhìn. “Hình như là… xảy ra hỏa hoạn?"
Quả thật là hỏa hoạn. Bên trong phủ rất nhanh truyền đến tiếng kêu của người hầu. “Đi lấy nước!" Tất cả mọi người chạy tới chữa cháy, Thương Lâm nghĩ rồi nói: “Trận hỏa hoạn này thật kỳ quặc, coi chừng kế của người khác. Các ngươi đợi ở bên cạnh ta, không được đi đâu cả."
“Vâng."
Đang nói, bỗng nhiên một chiếc lông phóng tới, ảnh vệ kia giơ kiếm chém một nhát liền khiến nó rơi xuống đất. Nhìn lại, bốn gã mặc đồ đen không biết khi nào đã xuất hiện ở trong sân, tay cầm binh khí, không nói một lời liền vọt đến.
Dịch Dương phái bảo vệ cô đều là những người võ công cao cường, nhưng rõ ràng mấy tên áo đen kia cũng không phải hạng vừa. Tục ngử nói hai địch bốn còn khó, huống chi đây là một địch bốn? Ảnh vệ kia rất nhanh rơi vào thế yếu, trên người bị đối phương đâm nhiều vết thương, cả người là máu, hết sức kinh người.
Thương Lâm chứng kiến, rốt cục nhịn không nổi nữa. “Ngươi đi hỗ trợ, đừng đứng ở đây với ta."
“Chúa công đã căn dặn, nhiệm vụ hàng đầu của thuộc hạ là bảo vệ đại nhân."
“Chờ chúng giết hắn xong lại đến giết ngươi, chúng ta đều không thể thoát chết! Rõ ràng hai người có thể liên thủ cùng đánh, vì sao phải để cho bọn chúng thay nhau đánh bại? Ngươi đi trợ giúp, đem bọn họ đánh lạc hướng, ta sẽ tìm cách chạy trốn."
Ảnh vệ chớp mắt một cái, chần chờ, rốt cuộc cảm thấy cô nói có lý. “Vâng."
Hắn nắm chặt trường đao, tham gia vào cuộc chiến. Hai người hợp tác rõ ràng lợi hại hơn, ảnh vệ người đầy máu kia cũng đầy tinh thần chiến đấu, chiêu thức đều lưu loát không ít.
Mấy người vừa đánh nhau đã chặn mất lối ra sân, Thương Lâm giờ này không có biện pháp chạy trốn. Giờ phút này thấy bọn họ đều chuyên chú để đánh nhau, cô thở sâu, xoay người liền đi vào hành lang gấp khúc, chạy tới phía sau sân.
Ngày đầu tiên cô tới nơi này liền điều tra rõ địa hình, nhớ rõ nơi này có cửa hông có thể rời đi. Lúc này cũng không còn biện pháp khác, chạy rồi nói sau.Nhưng mà cô vừa lộ ra nửa thân mình ở cửa hông thì liền cảm thấy đau đớn, té ngã trên đất. Cô biết bản tân bị người khác đánh ngã, những vẫn muốn nhìn một cái cho rõ ràng. Cảnh vật trước mắt ngày càng mơ hồ, chỉ hoảng hốt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người đứng ở bên cạnh mình, chậm rãi cúi xuống gần thân thể, giữ lấy bả vai của cô.
Ảnh vệ rút kiếm, bước tới trước nghênh chiến với bọn chúng, một ảnh vệ khác từ chỗ tối xuất hiện nhưng đứng trước người Thương Lâm bảo vệ.
Cơn đau kéo tới, chút sức lực sau cùng của cô cũng tan biến mất, rốt cuộc đầu gục xuống, hôn mê bất tỉnh.
Tác giả :
Hồi Sênh