Ta Tình Nguyện Để Ngươi Ngược Ta Đến Cùng
Chương 2
Ánh nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa, nhẹ nhàng chiếu xuống sàn nhà. Văn Tường khẽ lay động mi, mở đôi mắt ngái ngủ còn mọng nước ra.
“Ân, A Kiện?" Vẫn còn mơ hồ, Văn Tường vô ý thức gọi tên Văn Kiện, phát hiện không có ai đáp lời, hắn nhẹ nhàn cử động từ trên giường ngồi dậy. Tiếng xích sắt leng keng vang lên bên tai khiến hắn trong nháy mắt tỉnh táo lại.
“A, đây là…" Nhìn quần áo trên người mình, Văn Tường không khỏi hoảng hốt kêu lên, đấy là nếu như, cái thứ trên người hắn thực sự có thể gọi là “quần áo".
Trên cổ hắn là một vòng da mềm, phía trước có một vòng bạc, một sợi dây xích nhỏ móc qua vòng cổ, nối với hai nhũ giáp cũng màu bạc gắn chặt trên đôi nụ hoa hồng nhạt, một mảnh đồ da bó sát trên vai nối xuống với dây thắt lưng nho nhỏ, khít chặt lấy người hắn, cổ tay cổ chân đều mang một vòng da đồng màu, trên vòng cổ tay có một sợi xích sắt dài. Mà thứ khiến người ta không thể chịu đựng được là trên phân thân cũng phủ ba vòng da nho nhỏ, chỗ tiếp giáp còn có một sợi xích. Hai bên đùi cũng bị buộc dây nịt cỡ bằng bàn tay, trông như đồ trang sức, nối liền với một dây nịt kéo xuống hạ thân… Ân, trong mật huyệt hình như có gì đó, trướng trướng lên hơi khó chịu…
A Kiện! Ngươi đang ở đâu? Tại sao ta lại mang trang phục như vậy, muốn nhanh chóng cởi bỏ bộ y phục khó chịu này, Văn Tương đứng dậy định bước xuống giường.
“A nha… Ân… Ngô…." Thân thể khẽ cử động, chỗ sâu nhất trong mật huyệt liền truyền đến ma sát kịch liệt, dường như có rất nhiều thứ bị nhồi vào sâu bên trong. Chuyện gì vậy? Lo lắng cẩn trọng đưa tay xuống hạ thân, thì phát hiện nơi cửa mật huyệt có bị một cái nút lớn bịt lại.
OO~~~~~~ A Kiện rốt cuộc là đi đâu rồi. Văn Tường đỏ mặt oán giận trách cứ.
Lúc này, một tờ giấy đặt tại đầu giường hiến hắn chú ý. “Ân… A…." Chịu đựng thứ ma sát không hay ho gì đang tác quái trong cơ thể, Văn Tường gian khổ đi tới đầu giường, cầm lấy tờ gấp trên đó, thì ra là lời nhắn Văn Kiện để lại.
“Ca, đồ ăn trong tủ lạnh đã hết rồi, ta qua siêu thị mua xong sẽ về, ngươi ngồi nhà chờ ta, ân, để ngươi ở nhà dễ dàng tự do hoạt động, ta đã cho ngươi mặc “y phục" rồi, thế nào, thích không? A chết, tý nữa thì quên nói cho ca ca biết, để cho ca ca không buồn chán, ta đặt ở tiểu huyệt ca ca một cây gậy rung rồi. Ta đã đặt thời gian cho gậy rung, cứ nửa tiếng sẽ chạy một lần, sẽ làm ngươi rất thoải mái đó. Còn nữa để phòng ngừa nó rơi ra ngoài, ta đã mặc cho ca đồ khóa lại rồi, nên ngươi không cần lo lắng đâu. Mà nữa, để ngươi trong lúc chờ ta ở nhà không phải tùy tiện bắn, ta có động chạm phân thân của ngươi. Như vậy nhé, mời ngươi vui vẻ ở nhà đợi ta trở lại, ca ca!"
Cố gắng kiềm nén thôi thúc muốn xé nát mảnh giấy nhắn trước khi đọc xong, Văn Tường đột nhiên nổi gân xanh đầy đầu, nổi giận vo tờ giấy thành một cục ném qua đầu giường.
“Ghê tởm! Vui vẻ cái gì chứ? Thoải mái cái gì hả? Tên hỗn láo A Kiện!" Nói xong, hắn bỗng run rẩy với tới bình thủy tinh trên thành giường, bên trong có rất nhiều quả cầu to cỡ trái bóng bàn, trông như thứ đồ để đâm vào, dài mà nhỏ. Ô ~~~~~ hắn lại đem cái thứ vớ vẩn này nhét vào “nơi đó" rồi, Văn Tương chẳng biết làm sao muốn khóc lên. Nhưng ngay khi hắn vô lực nằm xuống giường, thì dưới thân cây gậy rung bắt đầu kịch liệt di động, hợp với hai trái cầu kích thích nội bích mềm mại.
“Ô… A… Ân… Không…. A…….." Văn Tương thốt ra tiếng rên rỉ khó cản được. Phân thân cũng dần dần có phản ứng, nhưng bị thứ bọc ngoài siết chặt, trướng lên khó chịu.
“Ring ring ring ~~~~~~~~~~~~" Di động kêu liên tục, Văn Tương không thể làm gì khác, đành lê thân đến, mở máy nghe.
“Uy? Là ca ca phải không?" Điện thoại truyền tới tiếng cười nhẹ nhàng khoan khoái khiến người khác muốn phát hỏa.
“A… Kiện… Ngươi…." Văn Tường rất muốn hùng hổ chửi rủa thằng em chết tiệt, nhưng kích thích dưới hạ thân lại khiến hắn chỉ có thể nói ra những tiếng ngắt quãng, chẳng ra câu chẳng ra cú.
“Hì hì, ca, có vẻ người đang rất vui vẻ đúng không. Được rồi, có vừa ý bộ y phục ta tặng không? Đó là đồ hoàn toàn mới đó, ta nghĩ ca ca ngươi mặc nhất định sẽ rất xinh đẹp, hơn đồng phục cũ kỹ ngươi vẫn mặc suốt ngày nhiều!"
“Ngươi… Hài lòng… cái đầu ngươi…."
“Ai nha nha! Ca ngươi học cái loại nói chuyện này từ khi nào vậy, không được làm thế! Ca ngươi là học sinh gương mẫu mà. Được rồi, ta đang định về nhà, nhưng mà nếu ca ca ngươi thoải mái như thế, ta thấy cứ để ngươi hưởng thụ thêm một chút nữa mới đúng, ta đi mua sắm tối nay sẽ trở về."
“Không… không…. Không được…. A Kiện…. Trở về….. nhanh….. lên….." Văn Tường nghĩ đến việc phải chịu đựng loại cực hình này, hoảng đến phải kêu lên.
“Nga, hóa ra ca người nhớ ta như vậy a, ta làm sao rời đi được giờ. Được rồi, muốn ta trở lại cũng được, nhưng ta muốn có quà!" Văn Kiện cười vô lại.
“Qu…. quà….?" Văn Tương mặt nghệt ra, quà gì?
“Uầy, máy trong tay ca không phải có chức năng chụp ảnh sao, ta muốn ngươi đem hình dạng hiện tại chụp rồi gửi cho ta làm quà!"
“Hả….Gì? Không….không được!…." Thực là đồ cầm thú mà! Văn Tương thầm mắng to.
“Không được? Vậy ta không qua về được không?"
“Ô…. Ta…. Ta chụp…." Cầm thú! Cầm thú! Cầm thú! Ô….
“Hi, ta biết chỉ có ca ca là hiểu rõ ta nhất mà." Văn Kiện cười sung sướng.
“Ân, vậy ca đầu tiên đem hai chân mở rộng, nhớ là “phía dưới" cũng phải chụp thật rõ ràng nha!"
“Ngươi… hỗn đản…." mặt Văn Tường đỏ bừng không thua táo chín, hắn cắn răng, nghe lời đem chân mở rộng, thực hiện một loạt động tác.
“Hảo…. A…. được rồi…. Ngươi…."
“Tiếp tục mở ra, ca ngươi quỳ rạp xuống, nâng eo lên, nhớ là phải chụp cả tiểu huyệt và phân thân của ngươi nha!"
“Ngươi…. không… được…. chỉ rộng được…. như vậy…."
“Được, cũng được, cố mở ra thế đi! Chỉ cần tách ra hết mức là được mà." Có lẽ Văn Kiện hôm nay tâm tình đặc biệt tốt, bộ mặt lúc nào cũng hằm hằm thế mà lại làm nũng với hắn.
Kinh ngạc thấy Văn Kiện đột ngột thay đổi thái độ, Văn Tường nhíu mày. Quên đi, mở ra hết cỡ cũng là chụp mà tách hai chân cũng là chụp, chỉ cần nhanh kết thúc cái cực hình này là tốt rồi.
Hắn không thể làm gì khác ngoài vừa thở dốc vừa thực hiện động tác bị yêu cầu, thật khó khăn gửi bức ảnh chụp xong cho cầm thú, Văn Tường không có cả cơ hội thở dốc nữa, bởi vì kích thích dưới hạ thân không có đình chỉ, mà phân thân hắn cũng đã đau đến muốn chảy nước mắt rồi.
Lúc này, Văn Kiện lại gọi điện đến, “Oa ui! Ca, ảnh chụp rất đẹp nha, ngươi thật tài hoa đó, ta muốn dùng ảnh ngươi làm hình nền di động!"
“Hỗn đản…. Ngươi…. nếu như ngươi làm vậy…. nếu dám nói…. ta… nhấn định… đánh ngươi…."
“Hì hì…." chỉ thấy truyền đến tiếng cười khẽ rất ngứa tai, sau đó không có tiếng trả lời.
“Ghê tởm!…." Văn Tường phát giận quăng điện thoại lên giường.
“Ca, ta đã trở về!" Ngoài cửa vang lên thanh âm quen thuộc, cơn giận dỗi của Văn Tường lần thứ hai trối dậy, cậu chàng rúc đầu vào chăn hệt như đà điểu dúi đầu vào cát.
Thấy hành động trẻ con đó, Văn Kiện buồn cười không nhịn được. “Ân, xem ra ngươi không muốn để ta lấy từ “nơi đó" ra a!"
Văn Tường lập tức phản ứng, xốc chăn dậy trừng mắt nhìn Văn Kiện “Không phải! Mau lấy nó ra cho ta!"
“Ân, xem ra nó dừng mất rồi! Cũng vừa lúc, ca, ngươi chờ chút, ta sẽ giúp ngươi cởi ra." Văn Kiện xoay người rời đi, khi trở lại cầm theo máy quay bắt đầu mở, điều chỉnh được góc độ tốt nhất rồi mới đi tới chỗ Văn Tường.
“Ngươi! Ngươi thế này…" Văn Tường tức đến nỗi không nói nên lời.
“Được rồi, được rồi, đừng cử động nhiều như vậy. Mau bắt đầu thôi. Đúng rồi, để phòng ngừa ca ngươi nghịch ngợm vướng víu cản trở việc làm của ra, phải thay đổi trang bị một chút mới được." Văn Kiện nói xong, liền đưa tay tháo xích sắt nối cổ tay Văn Tường, đem một đầu cài vào vòng bạc trên cổ, sau đó lại đem đầu còn lại buộc vào vòng tay, như vậy Văn Tường hai tay đều bị kéo gập trước ngực không nhúc nhích được. “Được rồi, giờ thì có thể bắt đầu rồi." Văn Kiện cưỡi lên hai bắp đùi bị tách xa nhau của Văn Tường, bắt đầu thực hiện động tác. Hắn cởi dây nịt chỗ đùi nối với thứ bịt chỗ đó, nhanh chóng kéo cái nút đó ra ngoài.
“A a… A Kiện… Ngươi…. Ngươi chậm một chút…"
“Được rồi, ca ca, “cái đó" phía trước của ngươi có muốn cởi ra không?" Văn Kiện cười xấu xa chỉ vào phân thân đang rỉ ra mật nước đã phát tím của Văn Tường.
“Ngươi! Đương nhiên là muốn! Mau giúp ta cởi ra!" Văn Tương vừa thẹn vừa nóng ruột hô lên với Văn Kiện.
“Di? Nhưng mà ta lại đột nhiên muốn nhìn ca ca biểu diễn cơ ~~~~" Văn Kiện cười tà.
“Biểu diễn cái gì?" Văn Tường chợt có dự cảm không tốt.
“Ân, tiểu huyệt của ca ca không phải vẫn còn mắc cái ấy sao, ta muốn xem ca ca biểu diễn kỹ năng đặc biệt của ngươi tự phun thứ đó ra."
“Ngươi… nói… nói…. sao?" Thanh âm Văn Tường run rẩy.
“Không muốn sao? Vậy ngươi không muốn bắn rồi ~~~~~"
“Ngươi…." Văn Tường thực rất muốn đứng lên dạy bảo thằng em trai ghê tởm của mình một trận, nhưng mà phân thân đã trướng phát đau, rất cần giải phóng, hắn không thể làm gì khác đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không cam tâm gật đầu đáp ứng.
“Tốt, vậy bắt đầu thôi, ta cũng đã chuẩn bị tốt rồi ~~~~"
Văn Kiện giơ máy ảnh lên trước mặt Văn Tường.
Văn Tường cũng không muốn cùng hắn tính toán thêm nữa. Hanh! Đại trượng phu cong được thẳng được, ngươi cứ chờ xem! Trong lòng tiếp tục thóa mạ Văn Kiện vô số lần, Văn Tường bắt đầu cố sức đấy ra cái thứ trong mật huyệt.
“Ân…. Ngô…. A….. Không……" Thứ bên trong theo cố gắng của hắn từng chút từng chút đi ra ngoài, đồng thời cũng kịch liệt kích thích dũng đạo mêm mại, cửa động cũng run run mở ra khép lại, phân thân phía trước lại bắt đầu đau đớn.
“Ân, tiếng trên giường của ca ca thật đúng là dễ nghe, nghe hoài không chán, lần sau nhất định phải thu lại, như vậy thì lúc nào thích cũng có thể nghe rồi."
Văn Tường đang nỗ lực chiến đấu căn bản không thể nghe được Văn Kiện nói gì, hắn đang thầm nghĩ mau một chút lấy thứ kia ra. Cuối cũng, dưới cố gắng của hắn, thứ trong người kia cũng bị rặn ra đến cửa huyệt, cảm giác trống rỗng trong thoáng chốc khiến tiểu huyệt đã quen bị lấp đầy kịch liệt đóng mở liên tục. Lúc này, Văn Kiện cấp tốc lấy ra từ dưới giường một cái giả phân thân, trực tiếp nhét vào cơ thể Văn Tường.
“A…. Không….." Thoáng chốc bị lấp đầy khiến Văn Tường ngửa cả đầu ra sau.
“Hi, ta biết ca ngươi thích bị xuyên mà. Được rồi, ta sẽ tuân thủ ước định, tháo thứ phía trước của ca ra nha." Văn Kiện lấy ra một cái chìa khóa nho nhỏ, mở ổ khóa ởchỗ phân thân Văn Tường, khiến phân phân đã có thể được xả ra. Tinh dịch trắng lập tức phun tới.
Chờ Văn Tường bắn rồi, Văn Kiện ôm lấy hắn bế vào phòng tắm.
“A…. Kiện…. Ngươi muốn….. làm gì?" Văn Tường vô lực dựa vào lòng Văn Kiện.
“Đương nhiên là giúp ngươi rửa ruột rồi. Thuận tiện giúp ngươi rửa sạch tiểu huyện khả ái này một chút." Văn Kiện nói vẻ mặt thật tự nhiên vui vẻ.
“Cái…gì….?" Không để Văn Tường kịp phản ứng, hắn đã bị đặt ở sát thành bồn tắm, huyệt khẩu quay về phía Văn Kiện.
Dau đó, hắn thấy Văn Kiện lấy một cái ống, rút ra giả phân thân trong mật huyệt của hắn, đem ống đưa vào, đợi đến khi ống đã đi vào sâu bên trong, hắn cảm thấy một dòng nước bắt đầu chảy từng chút một vào cơ thể hắn. Dòng nước trong mật huyệt chuyển động kích thích, cảm giác lạnh lẽo kích thích nội bích, hơn nữa sự di chuyển của dòng nước lòn khiến một cảm giác kỳ quái lan tràn toàn thân hắn.
“Ân… A…. A…." Hắn bắt đầu cảm thấy nước trong mật huyện càng lúc càng nhiều, càng ngày càng trướng, dạ dày thật khó chịu, như là sáp bị ép nổ tung đến nơi.
“Không…. không được…. A…. Kiện….. chết…. chết mất….." hoàn toàn không để ý đến Văn Tường đang phản đối, Văn Kiện mở nhanh vòi nước, đến khi nước bắt đầu tràn ra khỏi cửaa động.
“Không thể nào, mới 200cc mà. Xem ra ta còn khai phá chưa đủ. Quên đi, tốt xấu gì ca ngươi cũng là lần đầu tiên xúc ruột, đạt thành tích như vậy cũng coi như là khá rồi." Văn Kiện đem ống nút bịt lớn hơn nhét vào mật huyệt, cản không chỏ nước chảy ra nữa, sau đó, hắn nâng Văn Tường dậy ngồi trên thành bồn tắm.
“A…. Kiện…. rất…. khó….. chịu…."
“Đừng nóng thế nào! Ca ca, lập tức sẽ để ngươi thoải mái mà." Văn Kiện ôm lấy Văn Tường để hắn ngồi lên đùi minh, đặt một cái chậu xuống bên cạnh.
“Được rồi, ca ngươi cố gắng nha! Chỉ cần rặn ra nút bịt, nước sẽ chảy ra thôi."
“Đau…." Ống bịt thật lớn bị nỗ lực của Văn Tường đẩy ra rớt khỏi mật huyện, nước còn lại nhẹ nhàng chậm chậm chảy ra từ dũng đạo, tạo nên một cảnh trí mê người.
“Ân…. Ngô…." Một trận thư sướng khiến Văn Tường thoải mái đến nỗi rên rỉ.
“Ân, cảnh này thật không tồi! Mà ca ca xem chừng rất thoải mái, nếu là chuyện toàn mỹ nhe vậy, ca ca lại thích nhe thế, chúng ta phải chơi vài lần nữa mới được ~~~~~"
“Cái gì? Không! Không cần!" Văn Tường vội vã lắc đầu.
“Không sao mà, hiếm khi ca ngươi vui thích như thế mà! Đến đây đi." Văn Kiện không để Văn Tường phản bác, lấy cái ống lại rồi tiếp tục hành động.
“A…. A…." Văn Tường lại tiếp tục rơi vào dằn vặt khống khổ mà vui vẻ.
Thêm vài lần nữa, mật huyệt Văn Tường đã được tẩy rửa mười phần sạch sẽ. Văn Kiện ôm lấy Văn Tường đã từ lâu tinh bì tẫn lực xuống đến nhà ăn….
“A… Kiện…." Văn Tường Kiệt sức kêu tên đệ đệ.
“Ca, ta đói bụng, chúng ta cũng nên ăn một chút cho ấm bụng rồi." Văn Kiện đi vào nhà ăn, đặt Văn Tường lên bàn ăn thật lớn, xoáy người chuẩn bị đồ ăn.
Vất vả một hồi, Văn Kiện bê đến một đống đồ ăn to tới cạnh bàn, buông xuống. Hắn đem cơm cà ri đến, dùng đũa cẩn thận trút lên nửa thân trên người Văn Tường.
“A Kiện! Ngươi đang làm gì!" Văn Tường không thể tin được hành động của Văn Kiện.
“Đừng quấy nào! Ca ca! Bằng không lãng phí hết thức ăn mất! Ngươi từ nhỏ không phải vẫn luôn bảo ta phải quý trọng thức ăn sao!" Văn Kiện ngay thẳng trả lời.
“Tuy là như thế…. nhưng mà….." Bị khí thế của Văn Kiện áp đảo, mà đó cũng đúng là lời nói thực, nhất thời Văn Tường không biết phải đáp trả như thế nào.
“Không có nhưng mà! Ca, ngươi cũng không được nghịch nga." Văn Kiện buông lời cảnh cáo rồi cầm lấy một món khác bắt đầu trang trí “đại tiệc" của hắn.
Cảm giác ấm áp lại ươn ướt trên da khiến Văn Tường rất không tự nhiên, nhưng mà, hắn biết dù hắn phản kháng thế nào, đệ đệ Văn Kiện của hắn cũng sẽ có đầy đủ lý do để ép hắn đi vào khuôn khổ, thay vì lãng phí sức lực, chi bằng nghe theo hắn đi. Ai, xem ra chính bản thân đã bị thay đổi rồi, mà lại thay đổi kiểu này, ô ~~~~~ hình tượng hoàn toàn bị hủy hoại rồi! Trong lòng khóc nức nở, Văn Tường thở dài, cuối cùng cũng chán không buồn phản ứng với Văn Kiện.
Chẳng bao lâu sau, “đại tiệc" của Văn Kiện đã bày đặt đủ rồi, hắn hài lòng ngắm nghía kiệt tác của mình, không khỏi tự thán phục “Ân, thực sự là “tú sắc khả san" mà, làm cho ngón trỏ muốn chơi rồi. Như vậy, ta phải nhanh thôi." Văn Kiện như hổ đói vồ mồi vùi đầu xuống người Văn Tường, đầu lưỡi như rắn thành tinh chạy trên da thịt tuyết trắng trơn mịn, khiến Văn Tường vừa ngứa vừa nóng. Đột nhiên,đầu lưỡi hắn chuyển qua hai nụ hoa trước ngực, mới bỏ nhũ giáp ra không lâu vẫn còn hồng thắm.
Văn Kiện đã ăn sạch đồ ăn, bắt đầu liếm láp chơi đùa hai nụ hoa nhỏ.
“Ân…. A…. Không….." Thân thể nhẹ nhàng run rẩy, bởi vì xích trên tay vẫn chưa được tháo ra, nên Văn Tường chỉ có thể lắc đầu kháng nghị.
“Ân, ta rất thích đầu nhũ ca ca nha, mềm mềm non non cắn vào thật thoải mái, mà màu sắc cũng rất thuần khiết mê người ~~~"
Văn Kiện vừa nói vừa tăng lực mút vào.
“A…. A…. " Phân thân vì bị Văn Kiện trêu đùa cũng bắt đầu có phản ứng, Văn Kiện thấy được liền cười khe khẽ “Ca, ngươi đúng là mẫn cảm, chỉ là chơi đùa đầu ngực, thế mà phía dưới cũng có phản ứng rồi, thật là thiên phú a." Nói xong, hắn lấy từ trong túi một cái dây buộc xanh nhũ bạc, tại gốc phân phân thắt thành nơ hình con bướm, Văn Kiện đem dâu buộc thành hai đầu, vòng quanh côn thịt rồi, quấn đến đỉnh lại buộc thêm một con bướm.
“Cáp, ta biết phân thân ca ca đeo bây buộc nhất định rất đẹp!" Hắn dường như với tác phẩm chính mình rất đắc ý, “Ta lúc nãy đi mua đồ, thấy cái này thì nghĩ màu sắc nhất định hợp với ca ca, không nghĩ là ánh mắt ta tốt vậy, thật sự là hợp a."
“Ngô…. A….. Thả…. Thả ra….."
“Nga, được rồi, tí nữa là quên mất, ta sao lại chỉ ta ăn mà quên mất ca ca, thật là!" Văn Kiện nói tới đó, ngón tay liên đem thực vật vẫn còn trên người nhét vào miệng Văn Tường.
Bụng cũng thực đói rồi, không chịu nổi mùi hương quyến rũ, Văn Tường nhanh chóng nuốt những thứ được đưa tới miệng. Bụng đói, đồ ăn lại ngon, quả là thật thích. Văn Tường ăn xong đồ ăn ngón tay Văn Kiện đưa lại, bắt đầu liếm chất lỏng còn dính trên ngón tay hắn.
“Uy, ca ca! Ngươi không thể ăn luôn ngón tay ta nha."
Văn Kiện kêu vẫn cứ kêu, nhưng tay thì vẫn không ngừng đưa thực vật vào cái miệng nhỏ kia, cũng đưa ngón tay đến trước miệng Văn Tường, để hắn liếm sạch sẽ. Đợi đến khi Văn Tường ăn no rồi, Văn Kiện lại bắt đầu cười xấu xa.
“Hắn, ca giờ ăn no rồi, nhưng ta còn chưa no này, hiện trên người ngươi thực vật cũng ăn hết rồi, ta không thể làm gì khác đành nhờ cái miệng nhỏ phía dưới của ngươi uy ta nha ~~~~~"
“Cái, cái gì?" Không đợi Văn Tường phản ứng, Văn Kiện cầm lấy một chai tương, rồi đem ngón tay dính đầy tương đưa vào mật huyệt Văn Tường. Ngón tay không ngừng vẽ loạn trong huyệt nhỏ, Văn Tường không nhịn được cực hình như vậy, miệng đã không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mê hồn.
Đến khi dũng đạo đã đầy tương, Văn Kiện cầm lấy một cây chân giò hun khói cỡ bằng đèn pin. Vừa nhìn thấy thứ đó, Văn Tường đã xanh mét mặt. Hắn không phải muốn đem cây chân giò thô như thế nhét vào “nơi đó" chứ, Văn Tường thống khổ đoán mò. Dường như nhìn thấu ý nghĩ này của Văn Tường, Văn Kiện lắc lắc cây chân giò trong tay, cười khẽ nói “Yên tâm, ca ca, ta sẽ không cứ như vậy nhét cái này vào đâu, như vậy không có thú vị."
Nga, nghe được từ “không" rồi, thật tốt quá, mặc kệ là tại sao, chỉ cần hắn không làm như vậy là tốt nhất rồi…
Không để Văn Tường nghĩ xong, Văn Kiện đã bồi thêm một câu “Bởi vì ta đã nghĩ ra phương pháp khác chơi vui hơn á ~~~~~~ “
“Ân, A Kiện?" Vẫn còn mơ hồ, Văn Tường vô ý thức gọi tên Văn Kiện, phát hiện không có ai đáp lời, hắn nhẹ nhàn cử động từ trên giường ngồi dậy. Tiếng xích sắt leng keng vang lên bên tai khiến hắn trong nháy mắt tỉnh táo lại.
“A, đây là…" Nhìn quần áo trên người mình, Văn Tường không khỏi hoảng hốt kêu lên, đấy là nếu như, cái thứ trên người hắn thực sự có thể gọi là “quần áo".
Trên cổ hắn là một vòng da mềm, phía trước có một vòng bạc, một sợi dây xích nhỏ móc qua vòng cổ, nối với hai nhũ giáp cũng màu bạc gắn chặt trên đôi nụ hoa hồng nhạt, một mảnh đồ da bó sát trên vai nối xuống với dây thắt lưng nho nhỏ, khít chặt lấy người hắn, cổ tay cổ chân đều mang một vòng da đồng màu, trên vòng cổ tay có một sợi xích sắt dài. Mà thứ khiến người ta không thể chịu đựng được là trên phân thân cũng phủ ba vòng da nho nhỏ, chỗ tiếp giáp còn có một sợi xích. Hai bên đùi cũng bị buộc dây nịt cỡ bằng bàn tay, trông như đồ trang sức, nối liền với một dây nịt kéo xuống hạ thân… Ân, trong mật huyệt hình như có gì đó, trướng trướng lên hơi khó chịu…
A Kiện! Ngươi đang ở đâu? Tại sao ta lại mang trang phục như vậy, muốn nhanh chóng cởi bỏ bộ y phục khó chịu này, Văn Tương đứng dậy định bước xuống giường.
“A nha… Ân… Ngô…." Thân thể khẽ cử động, chỗ sâu nhất trong mật huyệt liền truyền đến ma sát kịch liệt, dường như có rất nhiều thứ bị nhồi vào sâu bên trong. Chuyện gì vậy? Lo lắng cẩn trọng đưa tay xuống hạ thân, thì phát hiện nơi cửa mật huyệt có bị một cái nút lớn bịt lại.
OO~~~~~~ A Kiện rốt cuộc là đi đâu rồi. Văn Tường đỏ mặt oán giận trách cứ.
Lúc này, một tờ giấy đặt tại đầu giường hiến hắn chú ý. “Ân… A…." Chịu đựng thứ ma sát không hay ho gì đang tác quái trong cơ thể, Văn Tường gian khổ đi tới đầu giường, cầm lấy tờ gấp trên đó, thì ra là lời nhắn Văn Kiện để lại.
“Ca, đồ ăn trong tủ lạnh đã hết rồi, ta qua siêu thị mua xong sẽ về, ngươi ngồi nhà chờ ta, ân, để ngươi ở nhà dễ dàng tự do hoạt động, ta đã cho ngươi mặc “y phục" rồi, thế nào, thích không? A chết, tý nữa thì quên nói cho ca ca biết, để cho ca ca không buồn chán, ta đặt ở tiểu huyệt ca ca một cây gậy rung rồi. Ta đã đặt thời gian cho gậy rung, cứ nửa tiếng sẽ chạy một lần, sẽ làm ngươi rất thoải mái đó. Còn nữa để phòng ngừa nó rơi ra ngoài, ta đã mặc cho ca đồ khóa lại rồi, nên ngươi không cần lo lắng đâu. Mà nữa, để ngươi trong lúc chờ ta ở nhà không phải tùy tiện bắn, ta có động chạm phân thân của ngươi. Như vậy nhé, mời ngươi vui vẻ ở nhà đợi ta trở lại, ca ca!"
Cố gắng kiềm nén thôi thúc muốn xé nát mảnh giấy nhắn trước khi đọc xong, Văn Tường đột nhiên nổi gân xanh đầy đầu, nổi giận vo tờ giấy thành một cục ném qua đầu giường.
“Ghê tởm! Vui vẻ cái gì chứ? Thoải mái cái gì hả? Tên hỗn láo A Kiện!" Nói xong, hắn bỗng run rẩy với tới bình thủy tinh trên thành giường, bên trong có rất nhiều quả cầu to cỡ trái bóng bàn, trông như thứ đồ để đâm vào, dài mà nhỏ. Ô ~~~~~ hắn lại đem cái thứ vớ vẩn này nhét vào “nơi đó" rồi, Văn Tương chẳng biết làm sao muốn khóc lên. Nhưng ngay khi hắn vô lực nằm xuống giường, thì dưới thân cây gậy rung bắt đầu kịch liệt di động, hợp với hai trái cầu kích thích nội bích mềm mại.
“Ô… A… Ân… Không…. A…….." Văn Tương thốt ra tiếng rên rỉ khó cản được. Phân thân cũng dần dần có phản ứng, nhưng bị thứ bọc ngoài siết chặt, trướng lên khó chịu.
“Ring ring ring ~~~~~~~~~~~~" Di động kêu liên tục, Văn Tương không thể làm gì khác, đành lê thân đến, mở máy nghe.
“Uy? Là ca ca phải không?" Điện thoại truyền tới tiếng cười nhẹ nhàng khoan khoái khiến người khác muốn phát hỏa.
“A… Kiện… Ngươi…." Văn Tường rất muốn hùng hổ chửi rủa thằng em chết tiệt, nhưng kích thích dưới hạ thân lại khiến hắn chỉ có thể nói ra những tiếng ngắt quãng, chẳng ra câu chẳng ra cú.
“Hì hì, ca, có vẻ người đang rất vui vẻ đúng không. Được rồi, có vừa ý bộ y phục ta tặng không? Đó là đồ hoàn toàn mới đó, ta nghĩ ca ca ngươi mặc nhất định sẽ rất xinh đẹp, hơn đồng phục cũ kỹ ngươi vẫn mặc suốt ngày nhiều!"
“Ngươi… Hài lòng… cái đầu ngươi…."
“Ai nha nha! Ca ngươi học cái loại nói chuyện này từ khi nào vậy, không được làm thế! Ca ngươi là học sinh gương mẫu mà. Được rồi, ta đang định về nhà, nhưng mà nếu ca ca ngươi thoải mái như thế, ta thấy cứ để ngươi hưởng thụ thêm một chút nữa mới đúng, ta đi mua sắm tối nay sẽ trở về."
“Không… không…. Không được…. A Kiện…. Trở về….. nhanh….. lên….." Văn Tường nghĩ đến việc phải chịu đựng loại cực hình này, hoảng đến phải kêu lên.
“Nga, hóa ra ca người nhớ ta như vậy a, ta làm sao rời đi được giờ. Được rồi, muốn ta trở lại cũng được, nhưng ta muốn có quà!" Văn Kiện cười vô lại.
“Qu…. quà….?" Văn Tương mặt nghệt ra, quà gì?
“Uầy, máy trong tay ca không phải có chức năng chụp ảnh sao, ta muốn ngươi đem hình dạng hiện tại chụp rồi gửi cho ta làm quà!"
“Hả….Gì? Không….không được!…." Thực là đồ cầm thú mà! Văn Tương thầm mắng to.
“Không được? Vậy ta không qua về được không?"
“Ô…. Ta…. Ta chụp…." Cầm thú! Cầm thú! Cầm thú! Ô….
“Hi, ta biết chỉ có ca ca là hiểu rõ ta nhất mà." Văn Kiện cười sung sướng.
“Ân, vậy ca đầu tiên đem hai chân mở rộng, nhớ là “phía dưới" cũng phải chụp thật rõ ràng nha!"
“Ngươi… hỗn đản…." mặt Văn Tường đỏ bừng không thua táo chín, hắn cắn răng, nghe lời đem chân mở rộng, thực hiện một loạt động tác.
“Hảo…. A…. được rồi…. Ngươi…."
“Tiếp tục mở ra, ca ngươi quỳ rạp xuống, nâng eo lên, nhớ là phải chụp cả tiểu huyệt và phân thân của ngươi nha!"
“Ngươi…. không… được…. chỉ rộng được…. như vậy…."
“Được, cũng được, cố mở ra thế đi! Chỉ cần tách ra hết mức là được mà." Có lẽ Văn Kiện hôm nay tâm tình đặc biệt tốt, bộ mặt lúc nào cũng hằm hằm thế mà lại làm nũng với hắn.
Kinh ngạc thấy Văn Kiện đột ngột thay đổi thái độ, Văn Tường nhíu mày. Quên đi, mở ra hết cỡ cũng là chụp mà tách hai chân cũng là chụp, chỉ cần nhanh kết thúc cái cực hình này là tốt rồi.
Hắn không thể làm gì khác ngoài vừa thở dốc vừa thực hiện động tác bị yêu cầu, thật khó khăn gửi bức ảnh chụp xong cho cầm thú, Văn Tường không có cả cơ hội thở dốc nữa, bởi vì kích thích dưới hạ thân không có đình chỉ, mà phân thân hắn cũng đã đau đến muốn chảy nước mắt rồi.
Lúc này, Văn Kiện lại gọi điện đến, “Oa ui! Ca, ảnh chụp rất đẹp nha, ngươi thật tài hoa đó, ta muốn dùng ảnh ngươi làm hình nền di động!"
“Hỗn đản…. Ngươi…. nếu như ngươi làm vậy…. nếu dám nói…. ta… nhấn định… đánh ngươi…."
“Hì hì…." chỉ thấy truyền đến tiếng cười khẽ rất ngứa tai, sau đó không có tiếng trả lời.
“Ghê tởm!…." Văn Tường phát giận quăng điện thoại lên giường.
“Ca, ta đã trở về!" Ngoài cửa vang lên thanh âm quen thuộc, cơn giận dỗi của Văn Tường lần thứ hai trối dậy, cậu chàng rúc đầu vào chăn hệt như đà điểu dúi đầu vào cát.
Thấy hành động trẻ con đó, Văn Kiện buồn cười không nhịn được. “Ân, xem ra ngươi không muốn để ta lấy từ “nơi đó" ra a!"
Văn Tường lập tức phản ứng, xốc chăn dậy trừng mắt nhìn Văn Kiện “Không phải! Mau lấy nó ra cho ta!"
“Ân, xem ra nó dừng mất rồi! Cũng vừa lúc, ca, ngươi chờ chút, ta sẽ giúp ngươi cởi ra." Văn Kiện xoay người rời đi, khi trở lại cầm theo máy quay bắt đầu mở, điều chỉnh được góc độ tốt nhất rồi mới đi tới chỗ Văn Tường.
“Ngươi! Ngươi thế này…" Văn Tường tức đến nỗi không nói nên lời.
“Được rồi, được rồi, đừng cử động nhiều như vậy. Mau bắt đầu thôi. Đúng rồi, để phòng ngừa ca ngươi nghịch ngợm vướng víu cản trở việc làm của ra, phải thay đổi trang bị một chút mới được." Văn Kiện nói xong, liền đưa tay tháo xích sắt nối cổ tay Văn Tường, đem một đầu cài vào vòng bạc trên cổ, sau đó lại đem đầu còn lại buộc vào vòng tay, như vậy Văn Tường hai tay đều bị kéo gập trước ngực không nhúc nhích được. “Được rồi, giờ thì có thể bắt đầu rồi." Văn Kiện cưỡi lên hai bắp đùi bị tách xa nhau của Văn Tường, bắt đầu thực hiện động tác. Hắn cởi dây nịt chỗ đùi nối với thứ bịt chỗ đó, nhanh chóng kéo cái nút đó ra ngoài.
“A a… A Kiện… Ngươi…. Ngươi chậm một chút…"
“Được rồi, ca ca, “cái đó" phía trước của ngươi có muốn cởi ra không?" Văn Kiện cười xấu xa chỉ vào phân thân đang rỉ ra mật nước đã phát tím của Văn Tường.
“Ngươi! Đương nhiên là muốn! Mau giúp ta cởi ra!" Văn Tương vừa thẹn vừa nóng ruột hô lên với Văn Kiện.
“Di? Nhưng mà ta lại đột nhiên muốn nhìn ca ca biểu diễn cơ ~~~~" Văn Kiện cười tà.
“Biểu diễn cái gì?" Văn Tường chợt có dự cảm không tốt.
“Ân, tiểu huyệt của ca ca không phải vẫn còn mắc cái ấy sao, ta muốn xem ca ca biểu diễn kỹ năng đặc biệt của ngươi tự phun thứ đó ra."
“Ngươi… nói… nói…. sao?" Thanh âm Văn Tường run rẩy.
“Không muốn sao? Vậy ngươi không muốn bắn rồi ~~~~~"
“Ngươi…." Văn Tường thực rất muốn đứng lên dạy bảo thằng em trai ghê tởm của mình một trận, nhưng mà phân thân đã trướng phát đau, rất cần giải phóng, hắn không thể làm gì khác đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không cam tâm gật đầu đáp ứng.
“Tốt, vậy bắt đầu thôi, ta cũng đã chuẩn bị tốt rồi ~~~~"
Văn Kiện giơ máy ảnh lên trước mặt Văn Tường.
Văn Tường cũng không muốn cùng hắn tính toán thêm nữa. Hanh! Đại trượng phu cong được thẳng được, ngươi cứ chờ xem! Trong lòng tiếp tục thóa mạ Văn Kiện vô số lần, Văn Tường bắt đầu cố sức đấy ra cái thứ trong mật huyệt.
“Ân…. Ngô…. A….. Không……" Thứ bên trong theo cố gắng của hắn từng chút từng chút đi ra ngoài, đồng thời cũng kịch liệt kích thích dũng đạo mêm mại, cửa động cũng run run mở ra khép lại, phân thân phía trước lại bắt đầu đau đớn.
“Ân, tiếng trên giường của ca ca thật đúng là dễ nghe, nghe hoài không chán, lần sau nhất định phải thu lại, như vậy thì lúc nào thích cũng có thể nghe rồi."
Văn Tường đang nỗ lực chiến đấu căn bản không thể nghe được Văn Kiện nói gì, hắn đang thầm nghĩ mau một chút lấy thứ kia ra. Cuối cũng, dưới cố gắng của hắn, thứ trong người kia cũng bị rặn ra đến cửa huyệt, cảm giác trống rỗng trong thoáng chốc khiến tiểu huyệt đã quen bị lấp đầy kịch liệt đóng mở liên tục. Lúc này, Văn Kiện cấp tốc lấy ra từ dưới giường một cái giả phân thân, trực tiếp nhét vào cơ thể Văn Tường.
“A…. Không….." Thoáng chốc bị lấp đầy khiến Văn Tường ngửa cả đầu ra sau.
“Hi, ta biết ca ngươi thích bị xuyên mà. Được rồi, ta sẽ tuân thủ ước định, tháo thứ phía trước của ca ra nha." Văn Kiện lấy ra một cái chìa khóa nho nhỏ, mở ổ khóa ởchỗ phân thân Văn Tường, khiến phân phân đã có thể được xả ra. Tinh dịch trắng lập tức phun tới.
Chờ Văn Tường bắn rồi, Văn Kiện ôm lấy hắn bế vào phòng tắm.
“A…. Kiện…. Ngươi muốn….. làm gì?" Văn Tường vô lực dựa vào lòng Văn Kiện.
“Đương nhiên là giúp ngươi rửa ruột rồi. Thuận tiện giúp ngươi rửa sạch tiểu huyện khả ái này một chút." Văn Kiện nói vẻ mặt thật tự nhiên vui vẻ.
“Cái…gì….?" Không để Văn Tường kịp phản ứng, hắn đã bị đặt ở sát thành bồn tắm, huyệt khẩu quay về phía Văn Kiện.
Dau đó, hắn thấy Văn Kiện lấy một cái ống, rút ra giả phân thân trong mật huyệt của hắn, đem ống đưa vào, đợi đến khi ống đã đi vào sâu bên trong, hắn cảm thấy một dòng nước bắt đầu chảy từng chút một vào cơ thể hắn. Dòng nước trong mật huyệt chuyển động kích thích, cảm giác lạnh lẽo kích thích nội bích, hơn nữa sự di chuyển của dòng nước lòn khiến một cảm giác kỳ quái lan tràn toàn thân hắn.
“Ân… A…. A…." Hắn bắt đầu cảm thấy nước trong mật huyện càng lúc càng nhiều, càng ngày càng trướng, dạ dày thật khó chịu, như là sáp bị ép nổ tung đến nơi.
“Không…. không được…. A…. Kiện….. chết…. chết mất….." hoàn toàn không để ý đến Văn Tường đang phản đối, Văn Kiện mở nhanh vòi nước, đến khi nước bắt đầu tràn ra khỏi cửaa động.
“Không thể nào, mới 200cc mà. Xem ra ta còn khai phá chưa đủ. Quên đi, tốt xấu gì ca ngươi cũng là lần đầu tiên xúc ruột, đạt thành tích như vậy cũng coi như là khá rồi." Văn Kiện đem ống nút bịt lớn hơn nhét vào mật huyệt, cản không chỏ nước chảy ra nữa, sau đó, hắn nâng Văn Tường dậy ngồi trên thành bồn tắm.
“A…. Kiện…. rất…. khó….. chịu…."
“Đừng nóng thế nào! Ca ca, lập tức sẽ để ngươi thoải mái mà." Văn Kiện ôm lấy Văn Tường để hắn ngồi lên đùi minh, đặt một cái chậu xuống bên cạnh.
“Được rồi, ca ngươi cố gắng nha! Chỉ cần rặn ra nút bịt, nước sẽ chảy ra thôi."
“Đau…." Ống bịt thật lớn bị nỗ lực của Văn Tường đẩy ra rớt khỏi mật huyện, nước còn lại nhẹ nhàng chậm chậm chảy ra từ dũng đạo, tạo nên một cảnh trí mê người.
“Ân…. Ngô…." Một trận thư sướng khiến Văn Tường thoải mái đến nỗi rên rỉ.
“Ân, cảnh này thật không tồi! Mà ca ca xem chừng rất thoải mái, nếu là chuyện toàn mỹ nhe vậy, ca ca lại thích nhe thế, chúng ta phải chơi vài lần nữa mới được ~~~~~"
“Cái gì? Không! Không cần!" Văn Tường vội vã lắc đầu.
“Không sao mà, hiếm khi ca ngươi vui thích như thế mà! Đến đây đi." Văn Kiện không để Văn Tường phản bác, lấy cái ống lại rồi tiếp tục hành động.
“A…. A…." Văn Tường lại tiếp tục rơi vào dằn vặt khống khổ mà vui vẻ.
Thêm vài lần nữa, mật huyệt Văn Tường đã được tẩy rửa mười phần sạch sẽ. Văn Kiện ôm lấy Văn Tường đã từ lâu tinh bì tẫn lực xuống đến nhà ăn….
“A… Kiện…." Văn Tường Kiệt sức kêu tên đệ đệ.
“Ca, ta đói bụng, chúng ta cũng nên ăn một chút cho ấm bụng rồi." Văn Kiện đi vào nhà ăn, đặt Văn Tường lên bàn ăn thật lớn, xoáy người chuẩn bị đồ ăn.
Vất vả một hồi, Văn Kiện bê đến một đống đồ ăn to tới cạnh bàn, buông xuống. Hắn đem cơm cà ri đến, dùng đũa cẩn thận trút lên nửa thân trên người Văn Tường.
“A Kiện! Ngươi đang làm gì!" Văn Tường không thể tin được hành động của Văn Kiện.
“Đừng quấy nào! Ca ca! Bằng không lãng phí hết thức ăn mất! Ngươi từ nhỏ không phải vẫn luôn bảo ta phải quý trọng thức ăn sao!" Văn Kiện ngay thẳng trả lời.
“Tuy là như thế…. nhưng mà….." Bị khí thế của Văn Kiện áp đảo, mà đó cũng đúng là lời nói thực, nhất thời Văn Tường không biết phải đáp trả như thế nào.
“Không có nhưng mà! Ca, ngươi cũng không được nghịch nga." Văn Kiện buông lời cảnh cáo rồi cầm lấy một món khác bắt đầu trang trí “đại tiệc" của hắn.
Cảm giác ấm áp lại ươn ướt trên da khiến Văn Tường rất không tự nhiên, nhưng mà, hắn biết dù hắn phản kháng thế nào, đệ đệ Văn Kiện của hắn cũng sẽ có đầy đủ lý do để ép hắn đi vào khuôn khổ, thay vì lãng phí sức lực, chi bằng nghe theo hắn đi. Ai, xem ra chính bản thân đã bị thay đổi rồi, mà lại thay đổi kiểu này, ô ~~~~~ hình tượng hoàn toàn bị hủy hoại rồi! Trong lòng khóc nức nở, Văn Tường thở dài, cuối cùng cũng chán không buồn phản ứng với Văn Kiện.
Chẳng bao lâu sau, “đại tiệc" của Văn Kiện đã bày đặt đủ rồi, hắn hài lòng ngắm nghía kiệt tác của mình, không khỏi tự thán phục “Ân, thực sự là “tú sắc khả san" mà, làm cho ngón trỏ muốn chơi rồi. Như vậy, ta phải nhanh thôi." Văn Kiện như hổ đói vồ mồi vùi đầu xuống người Văn Tường, đầu lưỡi như rắn thành tinh chạy trên da thịt tuyết trắng trơn mịn, khiến Văn Tường vừa ngứa vừa nóng. Đột nhiên,đầu lưỡi hắn chuyển qua hai nụ hoa trước ngực, mới bỏ nhũ giáp ra không lâu vẫn còn hồng thắm.
Văn Kiện đã ăn sạch đồ ăn, bắt đầu liếm láp chơi đùa hai nụ hoa nhỏ.
“Ân…. A…. Không….." Thân thể nhẹ nhàng run rẩy, bởi vì xích trên tay vẫn chưa được tháo ra, nên Văn Tường chỉ có thể lắc đầu kháng nghị.
“Ân, ta rất thích đầu nhũ ca ca nha, mềm mềm non non cắn vào thật thoải mái, mà màu sắc cũng rất thuần khiết mê người ~~~"
Văn Kiện vừa nói vừa tăng lực mút vào.
“A…. A…. " Phân thân vì bị Văn Kiện trêu đùa cũng bắt đầu có phản ứng, Văn Kiện thấy được liền cười khe khẽ “Ca, ngươi đúng là mẫn cảm, chỉ là chơi đùa đầu ngực, thế mà phía dưới cũng có phản ứng rồi, thật là thiên phú a." Nói xong, hắn lấy từ trong túi một cái dây buộc xanh nhũ bạc, tại gốc phân phân thắt thành nơ hình con bướm, Văn Kiện đem dâu buộc thành hai đầu, vòng quanh côn thịt rồi, quấn đến đỉnh lại buộc thêm một con bướm.
“Cáp, ta biết phân thân ca ca đeo bây buộc nhất định rất đẹp!" Hắn dường như với tác phẩm chính mình rất đắc ý, “Ta lúc nãy đi mua đồ, thấy cái này thì nghĩ màu sắc nhất định hợp với ca ca, không nghĩ là ánh mắt ta tốt vậy, thật sự là hợp a."
“Ngô…. A….. Thả…. Thả ra….."
“Nga, được rồi, tí nữa là quên mất, ta sao lại chỉ ta ăn mà quên mất ca ca, thật là!" Văn Kiện nói tới đó, ngón tay liên đem thực vật vẫn còn trên người nhét vào miệng Văn Tường.
Bụng cũng thực đói rồi, không chịu nổi mùi hương quyến rũ, Văn Tường nhanh chóng nuốt những thứ được đưa tới miệng. Bụng đói, đồ ăn lại ngon, quả là thật thích. Văn Tường ăn xong đồ ăn ngón tay Văn Kiện đưa lại, bắt đầu liếm chất lỏng còn dính trên ngón tay hắn.
“Uy, ca ca! Ngươi không thể ăn luôn ngón tay ta nha."
Văn Kiện kêu vẫn cứ kêu, nhưng tay thì vẫn không ngừng đưa thực vật vào cái miệng nhỏ kia, cũng đưa ngón tay đến trước miệng Văn Tường, để hắn liếm sạch sẽ. Đợi đến khi Văn Tường ăn no rồi, Văn Kiện lại bắt đầu cười xấu xa.
“Hắn, ca giờ ăn no rồi, nhưng ta còn chưa no này, hiện trên người ngươi thực vật cũng ăn hết rồi, ta không thể làm gì khác đành nhờ cái miệng nhỏ phía dưới của ngươi uy ta nha ~~~~~"
“Cái, cái gì?" Không đợi Văn Tường phản ứng, Văn Kiện cầm lấy một chai tương, rồi đem ngón tay dính đầy tương đưa vào mật huyệt Văn Tường. Ngón tay không ngừng vẽ loạn trong huyệt nhỏ, Văn Tường không nhịn được cực hình như vậy, miệng đã không ngừng phát ra tiếng rên rỉ mê hồn.
Đến khi dũng đạo đã đầy tương, Văn Kiện cầm lấy một cây chân giò hun khói cỡ bằng đèn pin. Vừa nhìn thấy thứ đó, Văn Tường đã xanh mét mặt. Hắn không phải muốn đem cây chân giò thô như thế nhét vào “nơi đó" chứ, Văn Tường thống khổ đoán mò. Dường như nhìn thấu ý nghĩ này của Văn Tường, Văn Kiện lắc lắc cây chân giò trong tay, cười khẽ nói “Yên tâm, ca ca, ta sẽ không cứ như vậy nhét cái này vào đâu, như vậy không có thú vị."
Nga, nghe được từ “không" rồi, thật tốt quá, mặc kệ là tại sao, chỉ cần hắn không làm như vậy là tốt nhất rồi…
Không để Văn Tường nghĩ xong, Văn Kiện đã bồi thêm một câu “Bởi vì ta đã nghĩ ra phương pháp khác chơi vui hơn á ~~~~~~ “
Tác giả :
Ngân Nguyệt Nhận