Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A
Chương 72: Hai đôi găng tay
Dịch: Gia Cát Nô
"Móa nó, nhân viên quản lý tòa nhà F này, toàn đưa đồ đều, không để ý một cái là ngã ngay. Đúng là phí bao thuốc Trung Hoa."
Trần Hán Thăng vừa mắng vừa đứng dậy, đổ hết nguyên nhân của sự xấu hổ vừa rồi cho nhân viên quản lý.
Một lần nữa, Trần Hán Thăng ngồi xuống. Hắn tốt bụng nhắc nhở Thẩm Ấu Sở: "Về sau, cậu ngồi lên những chiếc bàn ghế ở nơi này cần phải cận thận, nếu không sẽ ngã xuống giống mình khi nay đấy nha."
"Tớ biết rồi."
Âm thanh Thẩm Ấu Sở phát ra vẫn nhu nhu nhược nhược như trước.
Nhịp tim Trần Hán Thăng lúc này đã đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, "bịch bịch bịch" giống như tiếng trống trận, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như thường.
Thẩm Ấu Sở gặp Lương Thái Hậu, điều này hắn cũng không sợ. Điều hắn lo lăng nhất bây giờ, là người đi cùng Lương Thái Hậu là ai?
Có phải người đi cùng, là người đang ở Đông Đại kia không?
Nhưng Trần Hán Thăng lại không trực tiếp hỏi. Nếu hắn hỏi như vậy thì sẽ lộ ra hết mọi chuyện, dù cho Thẩm Ấu Sở chưa chắc đã nhận ra.
"Khụ."
Trần Hán Thăng tằng hằng, sau đó từ tốn nói chuyện như không có chuyện gì phải lo lắng cả: "Mẹ cũng thật lạ. Đêm hôm, một thân một mình đến trường học làm gì? Đêm đã lạnh, lại còn tối, đi đường một mình thật không tốt chút nào."
"Dì Lương cùng Chú Trần, hai người cùng đi đến đây."
Thẩm Ấu Sở chăm chú giải thích.
"Phù..."
Thì ra là đi cùng lão Trần. Trần Hán Thăng cuối cùng cũng yên lòng, mượn việc nhả khói, thở hắt ra một hơi.
"Thế nào? Mọi người trò chuyện vui vẻ chứ?"
Giờ phút này, Trần Hán Thăng mới nở được nụ cười. Thật ra, hắn cũng chẳng quan tâm lắm tới nội dung câu chuyện là gì.
Hắn là người hiểu mẹ mình nhất. Đơn giản, mẹ chỉ nghe ngóng mối quan hệ của mình với cô bé là gì, sau đó hỏi han thêm hoản cảnh gia đình một chút nữa mà thôi.
"Ừ, cũng vui."
Thật ra, Thẩm Ấu Sở cũng không biết "trò chuyện vui vẻ" nghĩa là gì. Nhưng cô thấy Dì Lương đối sử với mình rất hiền từ, cô có thể cảm giác được điều đó.
"Được rồi. Bây giờ mình đến chỗ cha mẹ, cậu có đi cùng không?"
Dù Trần Hán Thăng biết với tính cách của Thẩm Ấu Sở, 9 phần là sẽ từ chối. Nhưng hắn vẫn phải hỏi.
Thẩm Ấu Sở lắc đầu liên tục: "Mình, mình không qua đâu. Mình ở lại sửa sang lại 2 gian phòng thêm chút nữa."
Thời điểm, Trần Hán Thăng định đi ra ngoài, thì Thẩm Ấu Sở lấy ra một bao tay, được đan bằng len đưa qua.
"Thế nào? Cho mình sao?"
Trần Hán Thăng thử đeo vào, thấy có vẻ hơi nhỏ.
"Cho dì, tối qua dì nói, dì lạnh tay."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.
Lúc này, Trần Hán Thăng mới nhìn ra, khóe mắt Thẩm Ấu Sở có chút nặng.
"Tối qua, cậu thức đêm để đan à?"
"Ừ."
Trần Hán Thăng thở dài, không nói thêm gì nữa, bỏ găng tay vào trong túi, rồi đi thẳng tới khách sạn.
...
Không nghĩ tới Tiêu Dung Ngư cũng đang ở khách sạn. Cô nàng đang ngồi trên giường nói chuyện cùng hai vợ chồng Trần Triệu Quân.
"Ai ui, ba người trong nhà đều ở đây, ngược lại mình giống như người ngoài xen vào vậy."
Trần Hán Thăng cười cười, chào hỏi.
Tiêu Dung Ngư quay đầu lại, nở nụ cười ấm áp, lộ ra làn da trắng như tuyết, cùng má lúm đồng tiền, được đặt trên gương mặt trái xoan, trông thật tươi sáng.
"Tên nhóc nhà cậu còn không phải là người ngoài sao?"
Lương Mỹ Quyên trợn mắt nhìn về phía Trần Hán Thăng: "Mẹ cậu đến Kiến Nghiệp mấy ngày, cai tay đều muốn đông cứng lại. Tiêu Ngư Nhi sáng sớm phải xin nghỉ, đến tiệm tạp hóa mua bao tay, qua đây tặng tôi. Còn cậu thì sao?"
Trần Hán Thăng hơi ngẩn người ra. Quả nhiên, Lương Mỹ Quyên cầm chiếc bao tay bằng da cá sấu giơ giờ lên trước mặt, nhìn qua đã thấy đẹp, chắc giá cả cũng không phải rẻ.
Sắc mặt hắn không chút biến đổi, vẫn không lấy đôi găng tay được đan bằng len từ trong túi ra, chỉ khinh thường nói: "Tại sao phải đi bách hóa Đông Sơn, chỉ cần ra chợ Nghĩa Ô là có thể mua được rồi."
"Cháu nhìn, cháu nhìn, đây là đứa con trai dì nuôi 18 năm trời đấy."
Lương Mỹ Quyên nói với Tiêu Dung Ngư: "Tiểu Ngư Nhi, về sau cháu tìm bạn trai, tuyệt đối không nên tìm người như thằng nhóc này. Mua đồ cho mẹ ruột cũng đi tính toán, mua đồ tốt còn không nỡ."
Tiêu Dung Ngư rướn con mắt đang cười, đang định nói gì, thì điện thoại đột nhiên vang lên "đinh, đinh, đinh".
Tiêu Dung Ngư nghe điện thoại xong, thì le lưỡi: "Chú Trần, dì Lương, cháu phải về trước đây. Sang nay cháu ra ngoài mà chưa nói qua với phụ đạo viên. Cô ấy vừa gọi điện đến hỏi xem có việc gì không? Tiểu Trần ở lại nhớ ăn cơm cùng dì Lương đấy."
"Được rồi, cháu nhanh về nói rõ tình huống của mình đi, chú ý an toàn."
Lương Mỹ Quyên quan tâm căn dặn.
Tiêu Dung Ngư vừa rời đi, vẻ mặt vừa mới tỏ ra thât thiết của Lương Mỹ Quyên đột ngột thay đổi 180 độ.
Trần Hán Thăng làm bộ không nhìn thấy gì, vẫn bình tĩnh nói chuyện: "Cái bao tay này tốt thật sự. Tiểu Ngư Nhi đã bỏ vào đó rất nhiều tâm tư nha."
Lương Mỹ Quyên hừ một tiếng, giật lại đôi găng tay từ tay Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng không thèm để ý, cười hì hì, sau đó móc từ trong túi ra chiếc găng tay được đan bằng len, nói: "Đây là chiếc găng tay Thẩm Ấu Sở đã thức cả đêm để đan cho người đấy."
Lương Mỹ Quyên ngạc nhiên cầm lấy, bao tay được đan bởi những đường len cực kỳ rõ ràng. Lương Mỹ Quyên im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên chuyển hướng muốn cầm lấy bình nước đang để trên bàn để nện cho Trần Hán Thăng một trận.
"Thằng nhóc vương bát đản, mày xem mày đã làm ra chuyện gì?"
Trần Triệu Quân vội vàng ngăn lại, trong chiếc bình này còn có nước nóng, không cẩn thận sẽ bị bỏng chứ chẳng đùa.
Trần Hán Thăng tranh thủ tránh đi chỗ khác, miệng không ngừng nói ra: "Mẹ à. Ông cha ta từng nói "gậy nhỏ thì chịu, gậy lớn thì tránh đi". Tâm tình của ngài không tốt có thể đánh con, có thể mắng con, con đều chịu được. Nhưng ngài dùng nước sôi để làm con bỏng, vậy thì con đi đây."
"Nói chính xác là con có bị bỏng, thì người khổ cũng là mẹ mà thôi."
Lương Mỹ Quyên nghe được những lời nói đường đường chính chính của Trần Hán Thăng thì càng tức giận. Nhưng cuối cùng bà cũng buông bình nước xuống, cầm đôi dép lê của nhà nghỉ lên, hướng Trần Hán Thăng đập tới.
Trần Hán Thăng nhìn thấy đó là dép lê thì không né tránh, mà nhanh chóng lao lên giường, dùng chăn mền đắp lên, che kín đầu, còn toàn thân mặc kệ Lương Mỹ Quyên đánh sao thì đánh.
"Bốp bốp"
Lương Thái Hậu thật sự đánh hết sức, chỉ là chiếc dép lê của khách sạn nên lực tác động không được mạnh cho lắm. Tiết trời lại vào mua thu, quần áo mặc trên người có mấy lớp, làm cho thiếu chút nữa Trần Hán Thăng không nhịn được đã ngủ gật.
Lương Mỹ Quyên biết rõ con trai mình là một tên không có phẩm hạnh. Mình thì mồ hôi đầm đìa, còn Trần Hán Thăng lại chẳng có phản ứng gì.
"Ông đến đánh."
Lương Mỹ Quyên thở hồng hộc, đưa dép qua cho Trần Triệu Quân.
Trần Triệu Quân là một người tính cách hòa nhã, chủ trương trong gia đình là không dùng bạo lực nói chuyện. Nhưng lão thấy vợ mình còn rất tức giận, nên cũng cầm lấy cái dép, nhằm thẳng vào mông Trần Hán Thăng "Bép" một tiếng vang lên.
Trần Hán Thăng đột nhiên vén chăn, sau đó nhảy dựng lên.
"Ba, sao người đánh thật vậy?"
Trần Triệu Quân lườm vợ của mình, tự nhủ trong lòng, không phải là làm cho mẹ cậu hết giận sao?
Trần Hán Thăng xoa xoa cái mông, sau đó quay sang nhìn thấy Lương Mỹ Quyên đang ngồi đầu giường vẫn còn tức giận. Hắn cười đùa tí từng, đến ôm bả vai mẹ nói: "Mẹ, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi. Giờ chúng ta đi ăn trưa đi?"
"Haizz, tôi và cha cậu đều là người thành thật, sao lại sinh ra đứa con như cậu chứ."
Lương Mỹ Quyên cảm thấy cứng rắn là không thể được, nên đổi chiến thuật sang mềm mỏng. Bà cầm lấy hai đôi găng tay, xúc động nói: "Trong lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Nhưng con không thể cái nào cũng muốn được."
Trần Hán Thăng giả bộ nghe không hiểu nói: "Trưa này mẹ muốn ăn cánh ngỗng sao." ( cánh tiếng trung đọc giống tay. Nên cu THT này chơi chữ.)
Lương Mỹ Quyên trừng mắt nhìn hắn, dứt khoát chơi bài ngửa: "Nói thẳng đi, con muốn mẹ dùng cái găng nào?"
"Mẹ thích dùng cái nào thì dùng cái ấy thôi, đâu liên quan gì đến con!"
Trần Hán Thăng lộ ra vẻ mặt vô tội nói.
Nhưng hắn bổ sung thêm một câu: "Nếu con là mẹ, thì con sẽ dùng cả 2 đôi, đôi này bẩn thì thay đôi kia, đó là hành động sáng suốt nhất."
Lương Mỹ Quyên dần dần bình tĩnh lại, vuốt vuốt ngực, sau đó quay sang nói với Trần Triệu Quân: "Giúp tôi, đem cái dép lê lại đây."
"Bốp, bốp."
Món thịt heo xào măng lại tiếp tục vang lên.
"Móa nó, nhân viên quản lý tòa nhà F này, toàn đưa đồ đều, không để ý một cái là ngã ngay. Đúng là phí bao thuốc Trung Hoa."
Trần Hán Thăng vừa mắng vừa đứng dậy, đổ hết nguyên nhân của sự xấu hổ vừa rồi cho nhân viên quản lý.
Một lần nữa, Trần Hán Thăng ngồi xuống. Hắn tốt bụng nhắc nhở Thẩm Ấu Sở: "Về sau, cậu ngồi lên những chiếc bàn ghế ở nơi này cần phải cận thận, nếu không sẽ ngã xuống giống mình khi nay đấy nha."
"Tớ biết rồi."
Âm thanh Thẩm Ấu Sở phát ra vẫn nhu nhu nhược nhược như trước.
Nhịp tim Trần Hán Thăng lúc này đã đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, "bịch bịch bịch" giống như tiếng trống trận, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như thường.
Thẩm Ấu Sở gặp Lương Thái Hậu, điều này hắn cũng không sợ. Điều hắn lo lăng nhất bây giờ, là người đi cùng Lương Thái Hậu là ai?
Có phải người đi cùng, là người đang ở Đông Đại kia không?
Nhưng Trần Hán Thăng lại không trực tiếp hỏi. Nếu hắn hỏi như vậy thì sẽ lộ ra hết mọi chuyện, dù cho Thẩm Ấu Sở chưa chắc đã nhận ra.
"Khụ."
Trần Hán Thăng tằng hằng, sau đó từ tốn nói chuyện như không có chuyện gì phải lo lắng cả: "Mẹ cũng thật lạ. Đêm hôm, một thân một mình đến trường học làm gì? Đêm đã lạnh, lại còn tối, đi đường một mình thật không tốt chút nào."
"Dì Lương cùng Chú Trần, hai người cùng đi đến đây."
Thẩm Ấu Sở chăm chú giải thích.
"Phù..."
Thì ra là đi cùng lão Trần. Trần Hán Thăng cuối cùng cũng yên lòng, mượn việc nhả khói, thở hắt ra một hơi.
"Thế nào? Mọi người trò chuyện vui vẻ chứ?"
Giờ phút này, Trần Hán Thăng mới nở được nụ cười. Thật ra, hắn cũng chẳng quan tâm lắm tới nội dung câu chuyện là gì.
Hắn là người hiểu mẹ mình nhất. Đơn giản, mẹ chỉ nghe ngóng mối quan hệ của mình với cô bé là gì, sau đó hỏi han thêm hoản cảnh gia đình một chút nữa mà thôi.
"Ừ, cũng vui."
Thật ra, Thẩm Ấu Sở cũng không biết "trò chuyện vui vẻ" nghĩa là gì. Nhưng cô thấy Dì Lương đối sử với mình rất hiền từ, cô có thể cảm giác được điều đó.
"Được rồi. Bây giờ mình đến chỗ cha mẹ, cậu có đi cùng không?"
Dù Trần Hán Thăng biết với tính cách của Thẩm Ấu Sở, 9 phần là sẽ từ chối. Nhưng hắn vẫn phải hỏi.
Thẩm Ấu Sở lắc đầu liên tục: "Mình, mình không qua đâu. Mình ở lại sửa sang lại 2 gian phòng thêm chút nữa."
Thời điểm, Trần Hán Thăng định đi ra ngoài, thì Thẩm Ấu Sở lấy ra một bao tay, được đan bằng len đưa qua.
"Thế nào? Cho mình sao?"
Trần Hán Thăng thử đeo vào, thấy có vẻ hơi nhỏ.
"Cho dì, tối qua dì nói, dì lạnh tay."
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.
Lúc này, Trần Hán Thăng mới nhìn ra, khóe mắt Thẩm Ấu Sở có chút nặng.
"Tối qua, cậu thức đêm để đan à?"
"Ừ."
Trần Hán Thăng thở dài, không nói thêm gì nữa, bỏ găng tay vào trong túi, rồi đi thẳng tới khách sạn.
...
Không nghĩ tới Tiêu Dung Ngư cũng đang ở khách sạn. Cô nàng đang ngồi trên giường nói chuyện cùng hai vợ chồng Trần Triệu Quân.
"Ai ui, ba người trong nhà đều ở đây, ngược lại mình giống như người ngoài xen vào vậy."
Trần Hán Thăng cười cười, chào hỏi.
Tiêu Dung Ngư quay đầu lại, nở nụ cười ấm áp, lộ ra làn da trắng như tuyết, cùng má lúm đồng tiền, được đặt trên gương mặt trái xoan, trông thật tươi sáng.
"Tên nhóc nhà cậu còn không phải là người ngoài sao?"
Lương Mỹ Quyên trợn mắt nhìn về phía Trần Hán Thăng: "Mẹ cậu đến Kiến Nghiệp mấy ngày, cai tay đều muốn đông cứng lại. Tiêu Ngư Nhi sáng sớm phải xin nghỉ, đến tiệm tạp hóa mua bao tay, qua đây tặng tôi. Còn cậu thì sao?"
Trần Hán Thăng hơi ngẩn người ra. Quả nhiên, Lương Mỹ Quyên cầm chiếc bao tay bằng da cá sấu giơ giờ lên trước mặt, nhìn qua đã thấy đẹp, chắc giá cả cũng không phải rẻ.
Sắc mặt hắn không chút biến đổi, vẫn không lấy đôi găng tay được đan bằng len từ trong túi ra, chỉ khinh thường nói: "Tại sao phải đi bách hóa Đông Sơn, chỉ cần ra chợ Nghĩa Ô là có thể mua được rồi."
"Cháu nhìn, cháu nhìn, đây là đứa con trai dì nuôi 18 năm trời đấy."
Lương Mỹ Quyên nói với Tiêu Dung Ngư: "Tiểu Ngư Nhi, về sau cháu tìm bạn trai, tuyệt đối không nên tìm người như thằng nhóc này. Mua đồ cho mẹ ruột cũng đi tính toán, mua đồ tốt còn không nỡ."
Tiêu Dung Ngư rướn con mắt đang cười, đang định nói gì, thì điện thoại đột nhiên vang lên "đinh, đinh, đinh".
Tiêu Dung Ngư nghe điện thoại xong, thì le lưỡi: "Chú Trần, dì Lương, cháu phải về trước đây. Sang nay cháu ra ngoài mà chưa nói qua với phụ đạo viên. Cô ấy vừa gọi điện đến hỏi xem có việc gì không? Tiểu Trần ở lại nhớ ăn cơm cùng dì Lương đấy."
"Được rồi, cháu nhanh về nói rõ tình huống của mình đi, chú ý an toàn."
Lương Mỹ Quyên quan tâm căn dặn.
Tiêu Dung Ngư vừa rời đi, vẻ mặt vừa mới tỏ ra thât thiết của Lương Mỹ Quyên đột ngột thay đổi 180 độ.
Trần Hán Thăng làm bộ không nhìn thấy gì, vẫn bình tĩnh nói chuyện: "Cái bao tay này tốt thật sự. Tiểu Ngư Nhi đã bỏ vào đó rất nhiều tâm tư nha."
Lương Mỹ Quyên hừ một tiếng, giật lại đôi găng tay từ tay Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng không thèm để ý, cười hì hì, sau đó móc từ trong túi ra chiếc găng tay được đan bằng len, nói: "Đây là chiếc găng tay Thẩm Ấu Sở đã thức cả đêm để đan cho người đấy."
Lương Mỹ Quyên ngạc nhiên cầm lấy, bao tay được đan bởi những đường len cực kỳ rõ ràng. Lương Mỹ Quyên im lặng hồi lâu, sau đó đột nhiên chuyển hướng muốn cầm lấy bình nước đang để trên bàn để nện cho Trần Hán Thăng một trận.
"Thằng nhóc vương bát đản, mày xem mày đã làm ra chuyện gì?"
Trần Triệu Quân vội vàng ngăn lại, trong chiếc bình này còn có nước nóng, không cẩn thận sẽ bị bỏng chứ chẳng đùa.
Trần Hán Thăng tranh thủ tránh đi chỗ khác, miệng không ngừng nói ra: "Mẹ à. Ông cha ta từng nói "gậy nhỏ thì chịu, gậy lớn thì tránh đi". Tâm tình của ngài không tốt có thể đánh con, có thể mắng con, con đều chịu được. Nhưng ngài dùng nước sôi để làm con bỏng, vậy thì con đi đây."
"Nói chính xác là con có bị bỏng, thì người khổ cũng là mẹ mà thôi."
Lương Mỹ Quyên nghe được những lời nói đường đường chính chính của Trần Hán Thăng thì càng tức giận. Nhưng cuối cùng bà cũng buông bình nước xuống, cầm đôi dép lê của nhà nghỉ lên, hướng Trần Hán Thăng đập tới.
Trần Hán Thăng nhìn thấy đó là dép lê thì không né tránh, mà nhanh chóng lao lên giường, dùng chăn mền đắp lên, che kín đầu, còn toàn thân mặc kệ Lương Mỹ Quyên đánh sao thì đánh.
"Bốp bốp"
Lương Thái Hậu thật sự đánh hết sức, chỉ là chiếc dép lê của khách sạn nên lực tác động không được mạnh cho lắm. Tiết trời lại vào mua thu, quần áo mặc trên người có mấy lớp, làm cho thiếu chút nữa Trần Hán Thăng không nhịn được đã ngủ gật.
Lương Mỹ Quyên biết rõ con trai mình là một tên không có phẩm hạnh. Mình thì mồ hôi đầm đìa, còn Trần Hán Thăng lại chẳng có phản ứng gì.
"Ông đến đánh."
Lương Mỹ Quyên thở hồng hộc, đưa dép qua cho Trần Triệu Quân.
Trần Triệu Quân là một người tính cách hòa nhã, chủ trương trong gia đình là không dùng bạo lực nói chuyện. Nhưng lão thấy vợ mình còn rất tức giận, nên cũng cầm lấy cái dép, nhằm thẳng vào mông Trần Hán Thăng "Bép" một tiếng vang lên.
Trần Hán Thăng đột nhiên vén chăn, sau đó nhảy dựng lên.
"Ba, sao người đánh thật vậy?"
Trần Triệu Quân lườm vợ của mình, tự nhủ trong lòng, không phải là làm cho mẹ cậu hết giận sao?
Trần Hán Thăng xoa xoa cái mông, sau đó quay sang nhìn thấy Lương Mỹ Quyên đang ngồi đầu giường vẫn còn tức giận. Hắn cười đùa tí từng, đến ôm bả vai mẹ nói: "Mẹ, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi. Giờ chúng ta đi ăn trưa đi?"
"Haizz, tôi và cha cậu đều là người thành thật, sao lại sinh ra đứa con như cậu chứ."
Lương Mỹ Quyên cảm thấy cứng rắn là không thể được, nên đổi chiến thuật sang mềm mỏng. Bà cầm lấy hai đôi găng tay, xúc động nói: "Trong lòng bàn tay cũng là thịt, mu bàn tay cũng là thịt. Nhưng con không thể cái nào cũng muốn được."
Trần Hán Thăng giả bộ nghe không hiểu nói: "Trưa này mẹ muốn ăn cánh ngỗng sao." ( cánh tiếng trung đọc giống tay. Nên cu THT này chơi chữ.)
Lương Mỹ Quyên trừng mắt nhìn hắn, dứt khoát chơi bài ngửa: "Nói thẳng đi, con muốn mẹ dùng cái găng nào?"
"Mẹ thích dùng cái nào thì dùng cái ấy thôi, đâu liên quan gì đến con!"
Trần Hán Thăng lộ ra vẻ mặt vô tội nói.
Nhưng hắn bổ sung thêm một câu: "Nếu con là mẹ, thì con sẽ dùng cả 2 đôi, đôi này bẩn thì thay đôi kia, đó là hành động sáng suốt nhất."
Lương Mỹ Quyên dần dần bình tĩnh lại, vuốt vuốt ngực, sau đó quay sang nói với Trần Triệu Quân: "Giúp tôi, đem cái dép lê lại đây."
"Bốp, bốp."
Món thịt heo xào măng lại tiếp tục vang lên.
Tác giả :
Liễu Ngạn Hoa Hựu Minh