Ta Thăng Cấp Từ Từ
Chương 101: Địa ứng long
Cùng lúc mà Hoàng Long phải ngoan ngoãn nghe lời đám Lôi Hầu thì trên Thần Địa lúc này ở một nơi nào đó, có lẽ là một siêu cấp đại gia tộc. Hai con Hỏa Kì Lân bằng loại Thần Thạch đỏ rực ở trước cửa nhe nanh trợn mắt tạo ra một vẻ oai hùng cực độ. Phía trên cổng có đề một chữ Vũ cực kì rắn rỏi và có mị lực
Giữa sân lúc này đang có một tên nam tử lưng hùm vai gấu bị trói gô lại, mặt mày sưng húp lên đang cúi gục đầu. Ở phía trước mặt hắn có bảy tám người đang phẫn nộ. Nhất là một trung niên nam tử tóc như một ngọn đuốc đang cháy phừng phừng trợn mắt hét.
- Xú tiểu tử! Ngươi có biết tội của ngươi chưa?
Tên nam tử lưng hùm vai gấu ngước lên nhìn, mặt dù mặt mày của hắn sưng húp lên nhưng hắn vẫn cười một cách sảng khoái.
- Lão tử sống gần mười ngàn năm đến nay, chưa bao giờ nhận sai khi làm việc này. Ha ha. Có làm có chịu, có giỏi thì ngươi giết lão tử?
- Ha ha ha.Ở đâu ra một tên ranh con chưa đến vạn tuổi đã bày đặt xưng lão tử? Ngươi là con cái nhà ai? Ở đâu ra một con Giun lửa giám lên mặt với ta vậy?
Khí thế của trung niên nam tử bộc phát ra làm tất cả mọi thứ xung quanh với mọi người cứng lại. Đây là khí thế của một Thần Vương đỉnh phong sao, áp đảo toàn bộ phần còn lại đang có mặt ở đây.
Nhưng hắn đang bộc phát khí thế thì đột nhiên bị một bàn tay mảnh khảnh nhéo vào hông làm hắn hạ hỏa xuống một chút.
Một mỹ phụ xuất hiện từ phía sau, theo sau cô ấy là một tiểu cô nương đang rón rén núp ở phía sau. Để ý kĩ một chút mới thấy, bụng của tiểu cô nương này có hơi lớn một chút. Tiểu cô nương này là Quỳnh Chi trước đây đã đi cùng với địa lão, bây giờ đã có mặt ở đây. Không còn vẻ vui vẻ nhanh nhẹn như lúc vừa gặp Địa Lão nữa, mà giờ đây tiểu cô nương lại rón rén và vài phần sợ hãi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng phải bị la mắng nặng như vậy, ngay cả bà ngoại của nàng cũng phải ra mặt thì đã đủ hiểu vấn đề này nghiêm trọng đến mức nào.
- Gia chủ a, nên giữ lại một chút thể diện a, đừng để chuyện bé xé ra to như vậy a. Ngươi đừng quên trước đây ta cùng phụ thân của ngươi cũng phải muối mặt để đi rước con dâu của ta về vì ngươi a.
- Ơ…
Trung niên nam tử sau khi bị mỹ phụ kia nhắc lại chuyện xưa cũ thì cũng cứng họng không biết nói gì tiếp. Ai đời trong lúc đang hùng hổ muốn dọa tên tiểu tử làm con gái mình có bầu. Dù sao thì con gái hắn trong mắt của hắn cũng bé bỏng, vậy mà vừa mới trốn đi du ngoạn một vòng về đã mang theo 1 cái bụng chình ình ra, và thêm cả một tên xú tiểu tử không rõ lai lịch ở đâu ra. Trong người tên tiểu tử này còn có một chút hỏa tức của Hỏa Long Tộc nữa.
Mặc dù cảnh giới có hơi yếu đuối một chút nhưng mà có lẽ là một hạt giống tốt, đây cũng là cơ hội để hắn thị uy giúp con gái mình, dù sao Quỳnh Chi cũng là hòn ngọc trong tay hắn mà. Ai ngờ rằng tên này lại nhanh như vậy, chăm bẵm nâng niu như hoa trong tay cả vạn năm, vừa lọt ra ngoài đã bị tên này ăn rồi.
Mẹ của Quỳnh Chi lúc sinh nàng ra đã không qua khỏi. Hắn gà trống nuôi con từ nhỏ đến tận bây giờ, với hắn thì có thể cả thế giới hắn đều có thể bỏ được nhưng riêng đứa con gái này thì không thể. Bởi vì lý do đó mà hắn đã ngay lập tức lao vào đấm cho Đại Lão một trận túi bụi, cũng may hắn biết phải trái không quá tay, bằng không thì giờ Địa Lão đã mồ yên mả đẹp cả rồi.
Sau khi mẹ của hắn ra mặt thì hắn cũng dịu lại, dù gì thì hắn cũng đã cảm thấy đủ rồi. Tên tiểu tự này có đủ khí chất để đảm đương việc lớn, dù bị một người mạnh hơn rất nhiều đe dọa nhưng hắn vẫn không hề cúi đầu sợ hãi một chút nào, trong ánh mắt vẫn toát ra một vẻ kiêng định.
- Xú tiểu tử, ngươi làm con gái cưng của ta mang thai rồi, ngươi định làm như thế nào?
- Có làm có chịu. Ta sẽ cưới nàng làm vợ.
- Haha, có chí khí. Dựa vào chút tu vi nhỏ bé của ngươi.. Đừng trách ta nói thẳng, ngươi dùng cái gì để bảo vệ con gái ta? Chỉ bằng ngươi một Hư Thần Sơ kì sao?
- Yếu có thể mạnh lên được, ta vừa mới phi thăng lên Thần Giới này chưa đến trăm năm, đường còn dài, việc gì phải sợ?
- Hahahahaha. Đợi ngươi mạnh lên, liệu kẻ thù có đợi ngươi không? Hơn nữa ngươi nói ngươi phi thăng? Làm sao ta có thể tin được?
- Điều ta nói là thật, tin hay không còn dựa vào ngươi. Ta hôm nay có thể nhỏ yếu nhưng tương lai ta sẽ không yếu nữa.
Trong đôi mắt sắc bén kia toát lên một vẻ kiên định không gì có thể lay chuyển được, một sự tự tin khó có được đến cả những tên được gọi là thiên tài.
- Được, Ta cho ngươi hạn trăm năm nếu ngươi không đột phá được Hư Thần Cảnh thì đừng mơ đến chuyện cưới con gái ta làm vợ. Đến lúc đó đừng trách lão tử không nương tình.
- Cha..
Quỳnh Chi vẫn đang núp sau lưng bà nội của mình, cô nàng vẫn còn sợ sự trách mắng của phụ thân mình.
- Con không cần phải cầu xin cho hắn, Hắn có nghị lực là tốt nhưng nói được phải làm được. Chưa gã đi đã ngã ra ngoài như vậy còn ra thể thống gì?
Nói xong gia chủ của Vũ gia, Vũ Tùy Phong búng một ngón tay nhẹ một cái sợi dây đã đứt. Một cái nhẫn trữ vật vừa vặn cắt sợi dây rồi lọt vào tay Đại Lão.
- Trong đấy có một ít tài nguyên có thể giúp ngươi tu luyện, thành sự hay không đều tự ngươi quyết định.
- Được! Một lời đã định.
Nói rồi Địa Lão đứng dậy, quay lưng rời đi, trước khi rời đi hắn không quên nhắn nhủ lại với Quỳnh Chi.
- Hãy cho ta trăm năm để có thể chứng minh ta có thể bên cạnh nàng.
- Ta tin đại thúc thúc làm được.
Quỳnh Chi đứng sau lưng bà nội của mình cũng đáp lời làm Đại Lão suýt tí nữa là ngã chúi mặt. Tiểu cô nương này vẫn thích gọi hắn là Đại thúc thúc mới chịu. Haizzz
Địa Lão vẫy tay từ biệt một cái rồi rời đi, ở trong Vũ gia lúc này thì không khí đã hòa hoãn hơn rất nhiều, Quỳnh Chi thì lúc này không còn khép nép nữa mà đứng chống nạnh phồng má với phụ thân của nàng.
- Tại sao cha lại không giữ Đại thúc thúc lại? Người cũng nhìn ra tiềm năng của Đại thúc thúc mà đúng chứ? Tại sao cha lại để Đại thúc thúc đi như vậy?
- Đúng là nha đầu lớn không dùng được, chưa gã đi mà đã một tiếng người ta hai tiếng người ta. Con cảm thấy tên xú tiểu tử đó có thể phát triển tốt hơn khi ở bên ngoài hay trong gia tộc?
Quỳnh Chi cũng hiểu đạo lý này, muốn trưởng thành phải ra ngoài lăn lộn nên thôi nàng không cãi với phụ thân nữa.
- Việc của con bây giờ là nghĩ ngơi thật tốt, xong rồi ta sẽ tính chuyện với con sau.
Giả vờ nghiêm khắc là vậy nhưng hắn cũng ngay lập tức hướng về thủ khố tìm thảo dược để bồi bổ cho bảo bối của hắn.
Địa Lão lúc này đã rời khỏi Vũ gia, hắn cũng tò mò xem bên trong nhẫn trữ vật là cái gì thì bất ngờ là bên trong có một núi nhỏ Lam Tiên Linh Thạch cùng với một số thiên tài địa bảo khác mặc dù hắn không biết rõ được mấy món. Nhưng chắc chắn rằng chỉ riêng với lượng tài nguyên này hắn thừa sức đột phá được Hư Thần cảnh.
Chưa kể đến đống thiên tài địa bảo kia thì cái núi nhỏ Lam Tiên Linh Thạch kia cũng là một tài sản khổng lồ rồi. Hắn chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi bế quan hấp thụ hết cái đống Lam Tiên Tinh Thạch kia cũng đã thoải mái rồi. Nhưng làm như vậy thì căn cơ của hắn làm sao vững được, về sau rất dễ xảy ra hậu quả khó lường. Từ lúc sinh ra đến bây giờ hắn cũng chỉ có tự dựa vào bản thân tự lực cánh sinh, sinh tồn rồi đi đến tận bây giờ.
Hắn không lăn tăn nữa, hắn móc ra một cái như râu mực nướng cho vào mồm nhai rồi cất bước ra đi, dù sao 300 năm cũng không phải là ngắn. Hành tẩu giang hồ ở đây sẽ có rất nhiều thứ thú vị để khám phá a, có điều giờ xem ra hắn cũng đã có thêm cả vướng bận mới là 1 cô vợ hờ chưa cưới chờ đợi hắn nữa. Đã rất lâu rồi hắn mới có lại một điều vướng bận như vậy, gần năm nghìn năm a, trái tim nguội lạnh của hắn lại có một chút ấm áp trở lại rồi. Hắn nào biết rằng tên con trai hắn Địa Thiếu Hoàng cũng đã phi thăng lên đây nhưng không cùng chỗ với hắn mà thôi.
Gương mặt hắn vẫn còn sưng húp lên vì trận đòn vừa rồi. Ban đầu hắn cũng không có dự định về cùng Quỳnh Chi đâu, ai ngờ rằng trong suốt thời gian bên cạnh nhau như vậy thì lửa gần rơm lâu ngày cũng húp. Tình cảm nảy nở giữa hai người không biết từ khi nào, và thế là họ đã quất nhau rất nhiều lần. Đến nỗi Quỳnh Chi đã có thai, đến lúc này thì hắn buộc phải quay về Vũ gia để chịu trách nhiệm với cái thai ấy. Nếu như hắn không về hay muốn trốn thì cũng chẳng trốn được, ai lại biết rằng luôn có một Thần Tướng cảnh cường giả đi theo thủ hộ Quỳnh Chi mà lại chẳng đã động gì đến hai người bọn hắn. Giả như hắn mà trốn đi thật thì chắc lúc này hắn đã bị biến thành một con Hỏa Long bị thiến rồi, cũng may là hắn đã chọn cùng Quỳnh Chi trở về.
Lúc hắn rời đi khỏi Vũ gia, mặc dù hắn không hề biết nhưng Vũ Tùy Phong cũng đã phái một Thần Tướng theo sát theo dõi hắn, vừa để cứu nguy nến hắn nguy kịch vừa để giám sát xem hắn có xứng đáng với Tiểu thư quý giá của Vũ gia hay không.
Giữa sân lúc này đang có một tên nam tử lưng hùm vai gấu bị trói gô lại, mặt mày sưng húp lên đang cúi gục đầu. Ở phía trước mặt hắn có bảy tám người đang phẫn nộ. Nhất là một trung niên nam tử tóc như một ngọn đuốc đang cháy phừng phừng trợn mắt hét.
- Xú tiểu tử! Ngươi có biết tội của ngươi chưa?
Tên nam tử lưng hùm vai gấu ngước lên nhìn, mặt dù mặt mày của hắn sưng húp lên nhưng hắn vẫn cười một cách sảng khoái.
- Lão tử sống gần mười ngàn năm đến nay, chưa bao giờ nhận sai khi làm việc này. Ha ha. Có làm có chịu, có giỏi thì ngươi giết lão tử?
- Ha ha ha.Ở đâu ra một tên ranh con chưa đến vạn tuổi đã bày đặt xưng lão tử? Ngươi là con cái nhà ai? Ở đâu ra một con Giun lửa giám lên mặt với ta vậy?
Khí thế của trung niên nam tử bộc phát ra làm tất cả mọi thứ xung quanh với mọi người cứng lại. Đây là khí thế của một Thần Vương đỉnh phong sao, áp đảo toàn bộ phần còn lại đang có mặt ở đây.
Nhưng hắn đang bộc phát khí thế thì đột nhiên bị một bàn tay mảnh khảnh nhéo vào hông làm hắn hạ hỏa xuống một chút.
Một mỹ phụ xuất hiện từ phía sau, theo sau cô ấy là một tiểu cô nương đang rón rén núp ở phía sau. Để ý kĩ một chút mới thấy, bụng của tiểu cô nương này có hơi lớn một chút. Tiểu cô nương này là Quỳnh Chi trước đây đã đi cùng với địa lão, bây giờ đã có mặt ở đây. Không còn vẻ vui vẻ nhanh nhẹn như lúc vừa gặp Địa Lão nữa, mà giờ đây tiểu cô nương lại rón rén và vài phần sợ hãi.
Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng phải bị la mắng nặng như vậy, ngay cả bà ngoại của nàng cũng phải ra mặt thì đã đủ hiểu vấn đề này nghiêm trọng đến mức nào.
- Gia chủ a, nên giữ lại một chút thể diện a, đừng để chuyện bé xé ra to như vậy a. Ngươi đừng quên trước đây ta cùng phụ thân của ngươi cũng phải muối mặt để đi rước con dâu của ta về vì ngươi a.
- Ơ…
Trung niên nam tử sau khi bị mỹ phụ kia nhắc lại chuyện xưa cũ thì cũng cứng họng không biết nói gì tiếp. Ai đời trong lúc đang hùng hổ muốn dọa tên tiểu tử làm con gái mình có bầu. Dù sao thì con gái hắn trong mắt của hắn cũng bé bỏng, vậy mà vừa mới trốn đi du ngoạn một vòng về đã mang theo 1 cái bụng chình ình ra, và thêm cả một tên xú tiểu tử không rõ lai lịch ở đâu ra. Trong người tên tiểu tử này còn có một chút hỏa tức của Hỏa Long Tộc nữa.
Mặc dù cảnh giới có hơi yếu đuối một chút nhưng mà có lẽ là một hạt giống tốt, đây cũng là cơ hội để hắn thị uy giúp con gái mình, dù sao Quỳnh Chi cũng là hòn ngọc trong tay hắn mà. Ai ngờ rằng tên này lại nhanh như vậy, chăm bẵm nâng niu như hoa trong tay cả vạn năm, vừa lọt ra ngoài đã bị tên này ăn rồi.
Mẹ của Quỳnh Chi lúc sinh nàng ra đã không qua khỏi. Hắn gà trống nuôi con từ nhỏ đến tận bây giờ, với hắn thì có thể cả thế giới hắn đều có thể bỏ được nhưng riêng đứa con gái này thì không thể. Bởi vì lý do đó mà hắn đã ngay lập tức lao vào đấm cho Đại Lão một trận túi bụi, cũng may hắn biết phải trái không quá tay, bằng không thì giờ Địa Lão đã mồ yên mả đẹp cả rồi.
Sau khi mẹ của hắn ra mặt thì hắn cũng dịu lại, dù gì thì hắn cũng đã cảm thấy đủ rồi. Tên tiểu tự này có đủ khí chất để đảm đương việc lớn, dù bị một người mạnh hơn rất nhiều đe dọa nhưng hắn vẫn không hề cúi đầu sợ hãi một chút nào, trong ánh mắt vẫn toát ra một vẻ kiêng định.
- Xú tiểu tử, ngươi làm con gái cưng của ta mang thai rồi, ngươi định làm như thế nào?
- Có làm có chịu. Ta sẽ cưới nàng làm vợ.
- Haha, có chí khí. Dựa vào chút tu vi nhỏ bé của ngươi.. Đừng trách ta nói thẳng, ngươi dùng cái gì để bảo vệ con gái ta? Chỉ bằng ngươi một Hư Thần Sơ kì sao?
- Yếu có thể mạnh lên được, ta vừa mới phi thăng lên Thần Giới này chưa đến trăm năm, đường còn dài, việc gì phải sợ?
- Hahahahaha. Đợi ngươi mạnh lên, liệu kẻ thù có đợi ngươi không? Hơn nữa ngươi nói ngươi phi thăng? Làm sao ta có thể tin được?
- Điều ta nói là thật, tin hay không còn dựa vào ngươi. Ta hôm nay có thể nhỏ yếu nhưng tương lai ta sẽ không yếu nữa.
Trong đôi mắt sắc bén kia toát lên một vẻ kiên định không gì có thể lay chuyển được, một sự tự tin khó có được đến cả những tên được gọi là thiên tài.
- Được, Ta cho ngươi hạn trăm năm nếu ngươi không đột phá được Hư Thần Cảnh thì đừng mơ đến chuyện cưới con gái ta làm vợ. Đến lúc đó đừng trách lão tử không nương tình.
- Cha..
Quỳnh Chi vẫn đang núp sau lưng bà nội của mình, cô nàng vẫn còn sợ sự trách mắng của phụ thân mình.
- Con không cần phải cầu xin cho hắn, Hắn có nghị lực là tốt nhưng nói được phải làm được. Chưa gã đi đã ngã ra ngoài như vậy còn ra thể thống gì?
Nói xong gia chủ của Vũ gia, Vũ Tùy Phong búng một ngón tay nhẹ một cái sợi dây đã đứt. Một cái nhẫn trữ vật vừa vặn cắt sợi dây rồi lọt vào tay Đại Lão.
- Trong đấy có một ít tài nguyên có thể giúp ngươi tu luyện, thành sự hay không đều tự ngươi quyết định.
- Được! Một lời đã định.
Nói rồi Địa Lão đứng dậy, quay lưng rời đi, trước khi rời đi hắn không quên nhắn nhủ lại với Quỳnh Chi.
- Hãy cho ta trăm năm để có thể chứng minh ta có thể bên cạnh nàng.
- Ta tin đại thúc thúc làm được.
Quỳnh Chi đứng sau lưng bà nội của mình cũng đáp lời làm Đại Lão suýt tí nữa là ngã chúi mặt. Tiểu cô nương này vẫn thích gọi hắn là Đại thúc thúc mới chịu. Haizzz
Địa Lão vẫy tay từ biệt một cái rồi rời đi, ở trong Vũ gia lúc này thì không khí đã hòa hoãn hơn rất nhiều, Quỳnh Chi thì lúc này không còn khép nép nữa mà đứng chống nạnh phồng má với phụ thân của nàng.
- Tại sao cha lại không giữ Đại thúc thúc lại? Người cũng nhìn ra tiềm năng của Đại thúc thúc mà đúng chứ? Tại sao cha lại để Đại thúc thúc đi như vậy?
- Đúng là nha đầu lớn không dùng được, chưa gã đi mà đã một tiếng người ta hai tiếng người ta. Con cảm thấy tên xú tiểu tử đó có thể phát triển tốt hơn khi ở bên ngoài hay trong gia tộc?
Quỳnh Chi cũng hiểu đạo lý này, muốn trưởng thành phải ra ngoài lăn lộn nên thôi nàng không cãi với phụ thân nữa.
- Việc của con bây giờ là nghĩ ngơi thật tốt, xong rồi ta sẽ tính chuyện với con sau.
Giả vờ nghiêm khắc là vậy nhưng hắn cũng ngay lập tức hướng về thủ khố tìm thảo dược để bồi bổ cho bảo bối của hắn.
Địa Lão lúc này đã rời khỏi Vũ gia, hắn cũng tò mò xem bên trong nhẫn trữ vật là cái gì thì bất ngờ là bên trong có một núi nhỏ Lam Tiên Linh Thạch cùng với một số thiên tài địa bảo khác mặc dù hắn không biết rõ được mấy món. Nhưng chắc chắn rằng chỉ riêng với lượng tài nguyên này hắn thừa sức đột phá được Hư Thần cảnh.
Chưa kể đến đống thiên tài địa bảo kia thì cái núi nhỏ Lam Tiên Linh Thạch kia cũng là một tài sản khổng lồ rồi. Hắn chẳng cần làm gì, chỉ cần ngồi bế quan hấp thụ hết cái đống Lam Tiên Tinh Thạch kia cũng đã thoải mái rồi. Nhưng làm như vậy thì căn cơ của hắn làm sao vững được, về sau rất dễ xảy ra hậu quả khó lường. Từ lúc sinh ra đến bây giờ hắn cũng chỉ có tự dựa vào bản thân tự lực cánh sinh, sinh tồn rồi đi đến tận bây giờ.
Hắn không lăn tăn nữa, hắn móc ra một cái như râu mực nướng cho vào mồm nhai rồi cất bước ra đi, dù sao 300 năm cũng không phải là ngắn. Hành tẩu giang hồ ở đây sẽ có rất nhiều thứ thú vị để khám phá a, có điều giờ xem ra hắn cũng đã có thêm cả vướng bận mới là 1 cô vợ hờ chưa cưới chờ đợi hắn nữa. Đã rất lâu rồi hắn mới có lại một điều vướng bận như vậy, gần năm nghìn năm a, trái tim nguội lạnh của hắn lại có một chút ấm áp trở lại rồi. Hắn nào biết rằng tên con trai hắn Địa Thiếu Hoàng cũng đã phi thăng lên đây nhưng không cùng chỗ với hắn mà thôi.
Gương mặt hắn vẫn còn sưng húp lên vì trận đòn vừa rồi. Ban đầu hắn cũng không có dự định về cùng Quỳnh Chi đâu, ai ngờ rằng trong suốt thời gian bên cạnh nhau như vậy thì lửa gần rơm lâu ngày cũng húp. Tình cảm nảy nở giữa hai người không biết từ khi nào, và thế là họ đã quất nhau rất nhiều lần. Đến nỗi Quỳnh Chi đã có thai, đến lúc này thì hắn buộc phải quay về Vũ gia để chịu trách nhiệm với cái thai ấy. Nếu như hắn không về hay muốn trốn thì cũng chẳng trốn được, ai lại biết rằng luôn có một Thần Tướng cảnh cường giả đi theo thủ hộ Quỳnh Chi mà lại chẳng đã động gì đến hai người bọn hắn. Giả như hắn mà trốn đi thật thì chắc lúc này hắn đã bị biến thành một con Hỏa Long bị thiến rồi, cũng may là hắn đã chọn cùng Quỳnh Chi trở về.
Lúc hắn rời đi khỏi Vũ gia, mặc dù hắn không hề biết nhưng Vũ Tùy Phong cũng đã phái một Thần Tướng theo sát theo dõi hắn, vừa để cứu nguy nến hắn nguy kịch vừa để giám sát xem hắn có xứng đáng với Tiểu thư quý giá của Vũ gia hay không.
Tác giả :
Hành Ngập Mồm