Ta Tặng Người Một Nhành Hoa (Tàn Hoa Năm Ấy)
Chương 3: Tấm Cám ver
Họ nói em chỉ là kẻ thứ ba,chỉ là kẻ độc ác chỉ biết phá hoại cuộc sống gia đình người khác.Họ nói em chết đi chỉ là chuyện sớm muộn.Còn nói,kẻ như em vĩnh viễn không được siêu thoát.
Em mỉm cười chết đi trong sự đay nghiến khinh bỉ của thế nhân...
Biết không?Cho dù thiên hạ có khinh bỉ và coi thường em như thế nào,chỉ cần chàng nhìn về phía em,ánh mắt hơi lay động,hay môi hơi mím nhẹ em cũng đủ vui lòng rồi. Vì chàng,em có thể chịu cảnh vạn kiếp bất phục...
Cám-người phụ nữ độc ác,tranh giành chồng với chị gái.
Cám-người phụ nữ mưu mô giết chị cướp chồng
Cám-người đàn bà ngu dốt cho tới khi chết!
Người ta nói về em,kể về em thế đấy.Nhưng họ không hiểu,họ không biết rằng cho đến lúc chết đi,môi em cũng mím nhẹ một nụ cười.Em biết,ở một phút giây vô tình nào đó,thực ra chàng đã rung động vì em.Em vui vì trước khi chết đi,em còn có thể nhìn thấy chàng-ánh mắt xao động rồi chạy tới ôm em.Đôi khi,chỉ thế thôi cũng đủ.
Em biết,em là người xấu.Em ghen ghét với những gì Tấm có.Chị ta lúc cha còn sống đã luôn nhận được sự yêu thương vô bờ của cha.Nhưng em chưa hề vì chuyện đó mà buồn,bởi em còn có mẹ,bà thương em như chính sinh mệnh của mình. Em cũng chưa từng thấy hận chị ta về việc đó,cho đến khi em gặp chàng.Cho đến khi em tìm thấy một chàng trai tuấn tú như ánh mặt trời,khí chất ưu tú thanh nhã khiến em vĩnh viễn không thể quên.Bờ môi mỏng hơi mím,chiếc mũi cao thanh ngạo,đôi mắt nâu trầm buồn...chàng là chàng trai duy nhất mà em vừa gặp liền muốn chiếm lấy giữ cho riêng mình.Yêu chàng,không phải vì cái vương vị cao quý nhất thiên hạ.Yêu chàng là khi nhìn thấy chàng xuất hiện trong đám đông hoa lệ mà kiêu hãnh cao quý bước đi.Y phục màu lam như không vướng chút bụi trần...
Em thừa nhận,vì muốn tiếp cận mà cố tình va vào chàng.Nhan sắc của em tuy không bằng dịu dàng,hiền hậu như Tấm nhưng chưa chắc đã thua gì nàng ta.Thế nhưng sau khi đỡ em đứng dậy,đôi mắt chàng vẫn thanh và lạnh như lúc đầu-đôi mắt an tĩnh lạ thường,chẳng một gợn sóng.Chàng không như những người đàn ông khác,khí chất của chàng cao quý hơn hẳn. Lúc nhìn vào đôi mắt đó,em chỉ ước đời này chỉ cần đôi mắt kia ôn nhu nhìn em mang ý cười,chỉ vậy thôi thì em có thể vĩnh viễn vì chàng mà làm tất cả mọi thứ...
Em từng nghĩ rằng đời này sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại được chàng. Đến khi gặp lại,chàng lại là tỉ phu của em,chàng là đức minh quân của cái đất nước này,chàng là...anh rể của em. Rõ ràng đôi mắt nâu trầm kia khi nhìn thấy em đã khẽ khàng lay động,chàng nhớ em,chàng nhớ ra em là ai?Nhưng thế thì được gì?Chàng đã là chồng của chị gái em,mọi người đều biết...
Em tự hỏi chàng có hạnh phúc không?Hạnh phúc với người con gái lần đầu tiên gặp mặt đã lấy làm vợ.
Giết Tấm,em và mẹ đã sai.
Chàng yêu Tấm,em biết! Em biết từ khi đôi mắt nâu của chàng hoảng hốt bừng tỉnh mỗi đêm và bờ môi khô nẻ gọi tên Tấm trong vô thức,trong hoảng loạn và nhớ nhung da diết. Chỉ những lúc đó,đôi mắt chàng mới thôi an tĩnh đến lạnh lùng.
Chàng lạnh lùng với mọi quan tâm của em.Em biết,chàng coi em như em vợ. Em ước giá như chàng cứ xem em như người thay thế cho Tấm cũng được.Ban phát cho em chút ôn nhu nhỏ bé mà đáng ra là của người con gái khác cũng được. Thế nhưng,chàng ích kỉ lắm!
Chàng soạn công văn mỗi đêm,em tự mình nấu canh hầm thuốc cho chàng uống nhưng thứ nhận lại chỉ là câu nói lạnh lùng "ta biết rồi,lui ra đi!". Em chưa một lần bỏ cuộc,bởi em tin chỉ cần có thời gian thì chàng có thể hiểu cho tấm lòng của em.Em có cả đời người để chờ chàng...
Mặc kệ người đời soi xét em thế nào,em bỏ qua hết.Em biết chàng thích nghe đàn,em cũng đã cố gắng tập luyện cho đến khi đầu ngón tay ứa máu mới thôi.Thế nhưng,nghe em đàn,chàng lại mơ màng nhớ đến Tấm. Em biết chàng thích thưởng trà,em cố tình tìm người pha trà giỏi nhất cung để học tập. Kết quả,đôi mắt chàng hơi có ý cười khen em tiến bộ,thế nhưng câu nói em nhận được lại là "Ngon lắm,nhưng vẫn thua chị gái ngươi"
Từ lúc đó trở đi,em biết,nếu không triệt để loại bỏ tất cả mọi thứ về Tấm thì em sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được chàng...
***
Cuối cùng chị ta cũng trở về để giành lại mọi thứ về mình.Em mỉm cười chua chát cúi đầu bởi vì em biết em không còn cơ hội nào nữa rồi... đôi mắt của chàng như đã được tiếp thêm sự sống,nó vừa dịu dàng vừa vui vẻ hoạt bát ,chỉ là,nó vẫn hờ hững với em...
***
Giây phút sinh mệnh em rời bỏ thế nhân,em đã nhìn thấy chàng trong bộ hoàng bào,bỏ mặc cái uy vũ của bậc đế vương mà hốt hoảng chạy tới ôm chầm lấy em.Đôi mắt nâu hoang mang và sợ hãi. Sợ Hãi,chàng vì em mà sợ hãi,chỉ thế thôi đã có thể khiến em nở nụ cười. Từ giây phút đó em đã biết rằng,Tấm đã đánh mất chàng.Và chàng,đã đánh mất em...
*hồi ức chạy dài một đoạn đối thoại : -"Nhất định phải để cho hoàng thượng thấy cảnh Hoàng Hậu chính miệng sai người dội nước sôi vào ta!"*
Yêu là gì?-Yêu chính là ngu xuẩn làm tất cả mọi chuyện vì người đó,sinh mệnh là cái gì trước trái tim?
Tình yêu không có lỗi,lỗi ở chỗ ngươi mang nó trao nhầm người :)
*-*-* The End*-*-*
Em mỉm cười chết đi trong sự đay nghiến khinh bỉ của thế nhân...
Biết không?Cho dù thiên hạ có khinh bỉ và coi thường em như thế nào,chỉ cần chàng nhìn về phía em,ánh mắt hơi lay động,hay môi hơi mím nhẹ em cũng đủ vui lòng rồi. Vì chàng,em có thể chịu cảnh vạn kiếp bất phục...
Cám-người phụ nữ độc ác,tranh giành chồng với chị gái.
Cám-người phụ nữ mưu mô giết chị cướp chồng
Cám-người đàn bà ngu dốt cho tới khi chết!
Người ta nói về em,kể về em thế đấy.Nhưng họ không hiểu,họ không biết rằng cho đến lúc chết đi,môi em cũng mím nhẹ một nụ cười.Em biết,ở một phút giây vô tình nào đó,thực ra chàng đã rung động vì em.Em vui vì trước khi chết đi,em còn có thể nhìn thấy chàng-ánh mắt xao động rồi chạy tới ôm em.Đôi khi,chỉ thế thôi cũng đủ.
Em biết,em là người xấu.Em ghen ghét với những gì Tấm có.Chị ta lúc cha còn sống đã luôn nhận được sự yêu thương vô bờ của cha.Nhưng em chưa hề vì chuyện đó mà buồn,bởi em còn có mẹ,bà thương em như chính sinh mệnh của mình. Em cũng chưa từng thấy hận chị ta về việc đó,cho đến khi em gặp chàng.Cho đến khi em tìm thấy một chàng trai tuấn tú như ánh mặt trời,khí chất ưu tú thanh nhã khiến em vĩnh viễn không thể quên.Bờ môi mỏng hơi mím,chiếc mũi cao thanh ngạo,đôi mắt nâu trầm buồn...chàng là chàng trai duy nhất mà em vừa gặp liền muốn chiếm lấy giữ cho riêng mình.Yêu chàng,không phải vì cái vương vị cao quý nhất thiên hạ.Yêu chàng là khi nhìn thấy chàng xuất hiện trong đám đông hoa lệ mà kiêu hãnh cao quý bước đi.Y phục màu lam như không vướng chút bụi trần...
Em thừa nhận,vì muốn tiếp cận mà cố tình va vào chàng.Nhan sắc của em tuy không bằng dịu dàng,hiền hậu như Tấm nhưng chưa chắc đã thua gì nàng ta.Thế nhưng sau khi đỡ em đứng dậy,đôi mắt chàng vẫn thanh và lạnh như lúc đầu-đôi mắt an tĩnh lạ thường,chẳng một gợn sóng.Chàng không như những người đàn ông khác,khí chất của chàng cao quý hơn hẳn. Lúc nhìn vào đôi mắt đó,em chỉ ước đời này chỉ cần đôi mắt kia ôn nhu nhìn em mang ý cười,chỉ vậy thôi thì em có thể vĩnh viễn vì chàng mà làm tất cả mọi thứ...
Em từng nghĩ rằng đời này sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại được chàng. Đến khi gặp lại,chàng lại là tỉ phu của em,chàng là đức minh quân của cái đất nước này,chàng là...anh rể của em. Rõ ràng đôi mắt nâu trầm kia khi nhìn thấy em đã khẽ khàng lay động,chàng nhớ em,chàng nhớ ra em là ai?Nhưng thế thì được gì?Chàng đã là chồng của chị gái em,mọi người đều biết...
Em tự hỏi chàng có hạnh phúc không?Hạnh phúc với người con gái lần đầu tiên gặp mặt đã lấy làm vợ.
Giết Tấm,em và mẹ đã sai.
Chàng yêu Tấm,em biết! Em biết từ khi đôi mắt nâu của chàng hoảng hốt bừng tỉnh mỗi đêm và bờ môi khô nẻ gọi tên Tấm trong vô thức,trong hoảng loạn và nhớ nhung da diết. Chỉ những lúc đó,đôi mắt chàng mới thôi an tĩnh đến lạnh lùng.
Chàng lạnh lùng với mọi quan tâm của em.Em biết,chàng coi em như em vợ. Em ước giá như chàng cứ xem em như người thay thế cho Tấm cũng được.Ban phát cho em chút ôn nhu nhỏ bé mà đáng ra là của người con gái khác cũng được. Thế nhưng,chàng ích kỉ lắm!
Chàng soạn công văn mỗi đêm,em tự mình nấu canh hầm thuốc cho chàng uống nhưng thứ nhận lại chỉ là câu nói lạnh lùng "ta biết rồi,lui ra đi!". Em chưa một lần bỏ cuộc,bởi em tin chỉ cần có thời gian thì chàng có thể hiểu cho tấm lòng của em.Em có cả đời người để chờ chàng...
Mặc kệ người đời soi xét em thế nào,em bỏ qua hết.Em biết chàng thích nghe đàn,em cũng đã cố gắng tập luyện cho đến khi đầu ngón tay ứa máu mới thôi.Thế nhưng,nghe em đàn,chàng lại mơ màng nhớ đến Tấm. Em biết chàng thích thưởng trà,em cố tình tìm người pha trà giỏi nhất cung để học tập. Kết quả,đôi mắt chàng hơi có ý cười khen em tiến bộ,thế nhưng câu nói em nhận được lại là "Ngon lắm,nhưng vẫn thua chị gái ngươi"
Từ lúc đó trở đi,em biết,nếu không triệt để loại bỏ tất cả mọi thứ về Tấm thì em sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được chàng...
***
Cuối cùng chị ta cũng trở về để giành lại mọi thứ về mình.Em mỉm cười chua chát cúi đầu bởi vì em biết em không còn cơ hội nào nữa rồi... đôi mắt của chàng như đã được tiếp thêm sự sống,nó vừa dịu dàng vừa vui vẻ hoạt bát ,chỉ là,nó vẫn hờ hững với em...
***
Giây phút sinh mệnh em rời bỏ thế nhân,em đã nhìn thấy chàng trong bộ hoàng bào,bỏ mặc cái uy vũ của bậc đế vương mà hốt hoảng chạy tới ôm chầm lấy em.Đôi mắt nâu hoang mang và sợ hãi. Sợ Hãi,chàng vì em mà sợ hãi,chỉ thế thôi đã có thể khiến em nở nụ cười. Từ giây phút đó em đã biết rằng,Tấm đã đánh mất chàng.Và chàng,đã đánh mất em...
*hồi ức chạy dài một đoạn đối thoại : -"Nhất định phải để cho hoàng thượng thấy cảnh Hoàng Hậu chính miệng sai người dội nước sôi vào ta!"*
Yêu là gì?-Yêu chính là ngu xuẩn làm tất cả mọi chuyện vì người đó,sinh mệnh là cái gì trước trái tim?
Tình yêu không có lỗi,lỗi ở chỗ ngươi mang nó trao nhầm người :)
*-*-* The End*-*-*
Tác giả :
diepmocnhien