Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 68: Mơ hồ Mong đợi tiểu khốn
Edit + Beta: Vịt
Cố Phong lại ăn một hồi, rốt cục thỏa mãn mà ngừng đũa lại.
Mùi vị của Dư Bảo Nguyên, hắn rất nhớ.
Nhiều tay nghề đầu bếp như vậy, thế nhưng không 1 ai so được với Dư Bảo Nguyên.
Hắn buông bát xuống, từ một bên rút khăn giấy lau miệng, "Em uống canh. Tôi mang cho em chút dược thiện, em cũng nhớ ăn."
Dư Bảo Nguyên lạnh mặt, một tay duỗi về phía cửa: "Ngài cút bên này."
Cố Phong hít sâu một hơi, đứng dậy, trên cao nhìn xuống Dư Bảo Nguyên, "Sau này tan làm, thứ 2 đến thứ 6 tôi đều sẽ ở cách vách, có việc thì tới tìm tôi, tôi cũng sẽ thường tới chăm sóc em."
Khóe miệng Dư Bảo Nguyên co rút.
Dư quang lướt qua bàn ăn bị cuốn sạch một trận.
Đây con mẹ nó ai chăm sóc ai hả? Đầu óc Cố Phong lại rút gân rồi đi!
Cậu tức giận, "Cách vách của người ta."
"Bọn họ đã không còn."
Dư Bảo Nguyên nhất thời cảnh giác mà thẳng người, "Anh giết người ta?"
Cố Phong một hơi suýt nữa không lên được. Hồi lâu, hắn mới lạnh mặt, ngữ khí uy nghiêm: "...... Tôi cho bọn họ thuê một căn hộ của tôi ở trung tâm thành phố dùng giá tiền thấp hơn, tôi mua lại phòng cách vách của em rồi, hiểu?"
Dư Bảo Nguyên nghiêng đầu, "Lập tức rời đi, tôi không muốn thấy anh."
Cố Phong không nói chuyện, thật sâu nhìn Dư Bảo Nguyên một cái, xoay người ra cửa.
Nghe được tiếng cửa đóng rầm, Dư Bảo Nguyên mới thả lỏng thân thể.
Cố Phong gần đây bị bệnh gì cậu không biết, cậu chỉ biết, cậu bây giờ chỉ muốn cách thật xa Cố Phong, một bước cũng không muốn tới gần.
Cố Phong hiện tại mỗi một bước tới gần cậu, đều khiến cả người cậu tê dại.
Cậu cúi đầu nhìn nhìn trên bàn, giận tới đập bàn một cái, rầu rĩ lại tới tủ lạnh cầm túi ra, bỏ thêm vào nồi ít thịt bò và thịt viên, nhìn chúng ở trong đáy nồi nóng hổi tươi ngon được nấu tới cuồn cuộn.
Cố Phong nói...... Mua phòng cách vách, là giỡn hả?
Dư Bảo Nguyên tâm nghĩ, cho dù hắn mua thật, cũng là vì đầu tư bất động sản.
Nếu nói Cố Phong là vì tiện chăm sóc cậu, là vì gần cậu hơn...... Chuyện cười!
Lời này đặt vào trên người Trần Lập Ninh cậu ngược lại tin. Cậu ngược lại tin Cố Phong sẽ vì Trần Lập Ninh mà hắn đặt ở đầu tim cưng chiều chuyển nhà, sẽ nguyện ý vì Trần Lập Ninh bận rộn ngược xuôi, sẽ thỏa mãn đủ loại tâm nguyện đắt tiền của Trần Lập Ninh.
Còn Dư Bảo Nguyên cậu...... Thôi đi.
Một tên bạn trai cũ hết thời 5 năm cũng không thể khiến người ta nhìn vào mắt mà thôi.
Cũng chỉ là trong bụng cậu có con của hắn, người ta mới nguyện ý cầm dược thiện tới bố thí một phen. Nếu trong bụng không có tiểu khốn chảy huyết mạch Cố gia này, không chừng bị Cố Phong đối xử lạnh nhạt thế nào, quẳng tới trong xó quên lãng tích đầy bụi.
Dư Bảo Nguyên buồn cười mà lắc lắc đầu, yên lặng ăn cơm.
Khoai Sọ ăn no căng, bụng mèo con mềm núc ních căng tròn vo, thỏa mãn mà chẹp chẹp miệng hai cái. Nó nhảy lên, liền nhảy tới trên đùi Dư Bảo Nguyên, tìm tới vị trí và tư thế mình thoải mái nhất, thỏa mãn mà nằm xuống, bắt đầu ngáy. Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ nhìn nhãi con, lắc lắc đầu.
Có đôi khi thật hâm mộ nó.
Mỗi ngày không buồn không lo, mỗi ngày ăn ngon uống ngon, ngủ nướng cuồng ngủ, tỉnh ngủ là chơi, chơi mệt thì ăn, mèo không vui thì phẫn nộ mắng chửi người, tâm tình tốt thì lại bán manh.
Cậu sờ sờ lông trơn của Khoai Sọ, thở dài mấy cái không ngửi nổi.
Bỗng nhiên vẻ mặt lại ngưng lại, đưa tay ở trên bụng càng ngày càng tròn của mình sờ sờ.
Đứa nhỏ......
Cậu dường như có chút cảm nhận được loại tâm tình này.
Ban đầu đối với đứa nhỏ này không ôm bất kỳ mong đợi nào, thậm chí nghĩ chỉ cần phá đi là có thể triệt để chặt đứt liên hệ với Cố Phong. Nhưng hiện tại, theo cuộc sống càng ngày càng dài, tựa hồ...... Càng ngày càng mong chờ tiểu khốn trong bụng.
Mong chờ bé trai hoặc bé gái này ra đời, mong chờ nghe thấy một tiếng "ba ba" mềm nhũn, mong chờ vì cậu bé hoặc cô bé phiền não lại phiền não, vì từng cái giấy khen mà vui, mong chờ nó theo thời gian mà lớn lên......
Vậy sẽ là dáng vẻ thế nào?
Ánh mắt Dư Bảo Nguyên trống rỗng, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, không khỏi tự cười một tiếng.
===========
Úi sắp thực tập tui bỗng nhớ phải đi mua ít đồ công sở hoặc là ít đồ lành lặn =.= Tui không thể mặc đống quần rách tả tơi đến trường:((((((( huhu kể có thùng ngân lượng rơi vào đầu tui:((((((
Cố Phong lại ăn một hồi, rốt cục thỏa mãn mà ngừng đũa lại.
Mùi vị của Dư Bảo Nguyên, hắn rất nhớ.
Nhiều tay nghề đầu bếp như vậy, thế nhưng không 1 ai so được với Dư Bảo Nguyên.
Hắn buông bát xuống, từ một bên rút khăn giấy lau miệng, "Em uống canh. Tôi mang cho em chút dược thiện, em cũng nhớ ăn."
Dư Bảo Nguyên lạnh mặt, một tay duỗi về phía cửa: "Ngài cút bên này."
Cố Phong hít sâu một hơi, đứng dậy, trên cao nhìn xuống Dư Bảo Nguyên, "Sau này tan làm, thứ 2 đến thứ 6 tôi đều sẽ ở cách vách, có việc thì tới tìm tôi, tôi cũng sẽ thường tới chăm sóc em."
Khóe miệng Dư Bảo Nguyên co rút.
Dư quang lướt qua bàn ăn bị cuốn sạch một trận.
Đây con mẹ nó ai chăm sóc ai hả? Đầu óc Cố Phong lại rút gân rồi đi!
Cậu tức giận, "Cách vách của người ta."
"Bọn họ đã không còn."
Dư Bảo Nguyên nhất thời cảnh giác mà thẳng người, "Anh giết người ta?"
Cố Phong một hơi suýt nữa không lên được. Hồi lâu, hắn mới lạnh mặt, ngữ khí uy nghiêm: "...... Tôi cho bọn họ thuê một căn hộ của tôi ở trung tâm thành phố dùng giá tiền thấp hơn, tôi mua lại phòng cách vách của em rồi, hiểu?"
Dư Bảo Nguyên nghiêng đầu, "Lập tức rời đi, tôi không muốn thấy anh."
Cố Phong không nói chuyện, thật sâu nhìn Dư Bảo Nguyên một cái, xoay người ra cửa.
Nghe được tiếng cửa đóng rầm, Dư Bảo Nguyên mới thả lỏng thân thể.
Cố Phong gần đây bị bệnh gì cậu không biết, cậu chỉ biết, cậu bây giờ chỉ muốn cách thật xa Cố Phong, một bước cũng không muốn tới gần.
Cố Phong hiện tại mỗi một bước tới gần cậu, đều khiến cả người cậu tê dại.
Cậu cúi đầu nhìn nhìn trên bàn, giận tới đập bàn một cái, rầu rĩ lại tới tủ lạnh cầm túi ra, bỏ thêm vào nồi ít thịt bò và thịt viên, nhìn chúng ở trong đáy nồi nóng hổi tươi ngon được nấu tới cuồn cuộn.
Cố Phong nói...... Mua phòng cách vách, là giỡn hả?
Dư Bảo Nguyên tâm nghĩ, cho dù hắn mua thật, cũng là vì đầu tư bất động sản.
Nếu nói Cố Phong là vì tiện chăm sóc cậu, là vì gần cậu hơn...... Chuyện cười!
Lời này đặt vào trên người Trần Lập Ninh cậu ngược lại tin. Cậu ngược lại tin Cố Phong sẽ vì Trần Lập Ninh mà hắn đặt ở đầu tim cưng chiều chuyển nhà, sẽ nguyện ý vì Trần Lập Ninh bận rộn ngược xuôi, sẽ thỏa mãn đủ loại tâm nguyện đắt tiền của Trần Lập Ninh.
Còn Dư Bảo Nguyên cậu...... Thôi đi.
Một tên bạn trai cũ hết thời 5 năm cũng không thể khiến người ta nhìn vào mắt mà thôi.
Cũng chỉ là trong bụng cậu có con của hắn, người ta mới nguyện ý cầm dược thiện tới bố thí một phen. Nếu trong bụng không có tiểu khốn chảy huyết mạch Cố gia này, không chừng bị Cố Phong đối xử lạnh nhạt thế nào, quẳng tới trong xó quên lãng tích đầy bụi.
Dư Bảo Nguyên buồn cười mà lắc lắc đầu, yên lặng ăn cơm.
Khoai Sọ ăn no căng, bụng mèo con mềm núc ních căng tròn vo, thỏa mãn mà chẹp chẹp miệng hai cái. Nó nhảy lên, liền nhảy tới trên đùi Dư Bảo Nguyên, tìm tới vị trí và tư thế mình thoải mái nhất, thỏa mãn mà nằm xuống, bắt đầu ngáy. Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ nhìn nhãi con, lắc lắc đầu.
Có đôi khi thật hâm mộ nó.
Mỗi ngày không buồn không lo, mỗi ngày ăn ngon uống ngon, ngủ nướng cuồng ngủ, tỉnh ngủ là chơi, chơi mệt thì ăn, mèo không vui thì phẫn nộ mắng chửi người, tâm tình tốt thì lại bán manh.
Cậu sờ sờ lông trơn của Khoai Sọ, thở dài mấy cái không ngửi nổi.
Bỗng nhiên vẻ mặt lại ngưng lại, đưa tay ở trên bụng càng ngày càng tròn của mình sờ sờ.
Đứa nhỏ......
Cậu dường như có chút cảm nhận được loại tâm tình này.
Ban đầu đối với đứa nhỏ này không ôm bất kỳ mong đợi nào, thậm chí nghĩ chỉ cần phá đi là có thể triệt để chặt đứt liên hệ với Cố Phong. Nhưng hiện tại, theo cuộc sống càng ngày càng dài, tựa hồ...... Càng ngày càng mong chờ tiểu khốn trong bụng.
Mong chờ bé trai hoặc bé gái này ra đời, mong chờ nghe thấy một tiếng "ba ba" mềm nhũn, mong chờ vì cậu bé hoặc cô bé phiền não lại phiền não, vì từng cái giấy khen mà vui, mong chờ nó theo thời gian mà lớn lên......
Vậy sẽ là dáng vẻ thế nào?
Ánh mắt Dư Bảo Nguyên trống rỗng, hồi lâu mới hồi phục tinh thần, không khỏi tự cười một tiếng.
===========
Úi sắp thực tập tui bỗng nhớ phải đi mua ít đồ công sở hoặc là ít đồ lành lặn =.= Tui không thể mặc đống quần rách tả tơi đến trường:((((((( huhu kể có thùng ngân lượng rơi vào đầu tui:((((((
Tác giả :
Quất Miêu Ca Ca