Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 162: Tôi chính là bất nam bất nữ
Edit + Beta: Vịt
"A —"
Tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.
Dư Bảo Nguyên chỉ nghe thấy Lộ Dương dùng âm thanh chói tai nhất từ trước tới giờ hét: "** mẹ, cẩu nam nhân này thật sự đồng ý? Anh ấy thật sự đồng ý? Thật hả? Cậu có phải dọa tớ không?"
Dư Bảo Nguyên ném di động cho hắn, nhìn Lộ Dương luống cuống tay chân đón lấy, "Tớ lừa cậu làm gì, tự cậu xem."
Lộ Dương cầm lấy điện thoại giống như đang cầm bảo bối, nhìn giao diện chat.
Từng chữ từng câu, không thiếu một chút so với Dư Bảo Nguyên nói.
"Lần này coi như tiểu tử cậu đào hoa rồi," Mặt mày Dư Bảo Nguyên mang theo cười, "Cậu bây giờ đã chính thức ở bên cẩu nam nhân này rồi."
"Im mồm!" Lộ Dương bỗng nhiên kéo chân mày nhỏ lên gầm nhẹ, "Gì mà cẩu nam nhân, anh ấy là...... chồng tớ đó."
Dư Bảo Nguyên trợn mắt trắng, suýt nữa bật cười.
Tâm tình sau khi căng thẳng tới cực điểm gặp được chuyện vui, loại cảm giác kích động tới mức máu dồn lên não, cả người muốn nổ tung khiến Lộ Dương không cách nào bình tĩnh lại, hắn vọt tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, hướng lên trời cao đã nhuốm ánh bình minh hô to, "Ông đây có chồng rồi yeye!"
"Sáng sớm đã kêu cái quái gì, báo tang à!" Bà thím to béo tầng dưới từ cửa sổ lộ ra cái đầu tròn như quả dưa, giống như con chuột béo thò đầu ra từ trong hang ở trong game Đập Chuột, trợn đôi mắt trâu rống, "Cậu có chồng giỏi lắm hả? Sau cậu không gọi cho đài truyền hình trung ương đăng tin cho cậu? Tiên sư!" "À", Lộ Dương đáp một tiếng, kích động trong lòng biến thành lực chiến đấu, "Thím mập thím cũng chẳng khác gì đâu! Tối nào cũng xem《Tình yêu hương thôn》, mở âm lượng kêu rung trời, thím suốt ngày khóc theo đến khàn cả giọng giống bò già thành tinh vậy, thím nghỉ ngơi chút đi!"
"Cậu còn dám đấu lại với bà đây? Cậu tưởng bà đây không biết cậu làm chuyện tốt gì?" Thím mập mắt trâu giận trợn trừng, từ cửa sổ thò người ra nhiều hơn, "Cậu còn làm ồn tôi cho cậu đến đài phát thanh ngay trước mặt cả khu cho cậu hét!"
Dư Bảo Nguyên đứng trong phòng, chỉ nhìn Lộ Dương và thím mập mỗi người một câu, dao tới dao lui, vằng nhau không ngừng.
Không bao lâu, mấy gia đình khác tỉnh dậy cũng góp vào cuộc chiến, mọi người thò ra ngoài cửa sổ chỉ trích mắng chửi nhau.
"Thím mập, lần trước chính nhà thím trộm nhà chúng tôi 10 Kw điện, còn nhảy mất của tôi hai cây rau thơm, tôi nhịn thím lâu lắm rồi!"
"Nói nhảm cái rắm, đó là hòm điện của bà Lý cạnh nhà thay, bà cụ đó keo kiệt muốn chết, bà ta còn trộm nước nhà tôi đấy!"
"Phòng 2 tầng 5, hôm qua ai bảo bà quẳng một túi trứng gà thối từ trên cao xuống, ngủ cái con mẹ nhà bà, ra ngoài bị đánh!"
Bên ngoài cãi nhau càng ngày càng tưng bừng, kèm theo bầu trời bao la càng ngày càng sáng và thành thị phồn hoa dần dần tỉnh lại, khu nhà không tính là giàu sang này giống như thường ngày, dâng lên mùi khói lửa nồng đậm.
Lộ Dương vào lúc tình hình chiến đấu kịch liệt nhất, đóng mạnh cửa sổ lại, rút khỏi chiến cuộc, thành công lui người.
Trải qua một trận phát tiết như vậy, hắn coi như phóng sạch cảm xúc không cách nào phóng thích trong lòng. Hắn vững vàng đi tới bên giường, dựa vào Dư Bảo Nguyên ngồi xuống.
Dư Bảo Nguyên chỉ chỉ bên ngoài, "Cậu khiến bọn họ làm ồn thành như vậy, cậu lại lẻn đi?"
"Không sao đâu," Lộ Dương bình tĩnh lắc lắc đầu, "Người ở tòa nhà này ngày nào cũng cãi nhau, chuyện nhỏ thôi cũng cãi nhau được. Sáng sớm nào cũng cách ban công cãi nhau, buổi chiều đứng ở cửa cãi nhau, buổi tối ở quảng trường nhảy khiêu vũ sống mái, quen là được."
Dư Bảo Nguyên không nhịn được cười: "Tiểu tử cậu thật đúng là con mẹ nó quỷ tinh."
Lộ Dương cười hì hì, nằm trên giường ôm eo Dư Bảo Nguyên, giống như con cá nổi điên run loạn, "Tớ vui mà, tớ theo đuổi được anh ấy rồi, tớ rốt cục theo đuổi được anh ấy rồi! Máy ép trái cây chuyên chúc của tớ có hàng rồi!"
Dư Bảo Nguyên nhìn bộ dạng điên cuồng của Lộ Dương, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thôi vậy, để cậu ta điên một lát.
Yêu đương khiến con người ta điên cuồng, lời này có đạo lý.
Đợi đến lúc Lộ Dương tự cười hi hi một hồi lâu, Dư Bảo Nguyên mới sờ sờ đầu hắn, "Tớ nói, trước đây không phải còn có người theo đuổi Lục Dương sao? Tên là...... Hùng Mẫu Đan? Hắn thế nào rồi?"
"Người ta tên là Hùng Vũ Đan," Lộ Dương nửa ngồi dậy, dựa đầu vào vai Dư Bảo Nguyên, "Hắn nửa tháng trước đã đơn phương tuyên bố từ bỏ. Khả năng cũng cảm thấy không có hi vọng gì đi, dù sao nhà hắn giờ có tiền, đến lúc đó đàn ông còn không phải ngoắc tay đến liền."
Dư Bảo Nguyên cau mày, không nói chuyện, sờ sờ đầu Lộ Dương.
Quen biết với Lộ Dương từ bắt đầu cấp 3, đến giờ nhiều năm như vậy, thấy hắn rốt cuộc tìm được người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời.
Có loại cảm giác rau chân vịt già nhà mình được một con heo anh tuấn tinh anh bao bọc.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Xe bus vẫn chưa đến trạm, người bên cạnh biển trạm bus không tính là nhiều.
Hùng Vũ Đan đứng bên biển trạm bus, trước ngực đeo dây chuyền vàng trắng sáng lấp lánh, trên mặt lại không chút biểu tình.
Trong tay hắn cầm một cái vali kéo, đeo hai cái túi, nhìn giống như muốn đi xa nhà.
"Tin tin tin"
Phía xa có ánh đèn xe sáng lên trong sương sớm.
Hùng Vũ Đan lạnh tới rụt người lại.
Ngay sáng nay, hắn bị đuổi khỏi nhà.
Từ lúc có ý thức hắn đã biết, mình khác với bé trai khác. Tiểu học, bé trai khác thích lăn trên cát, thích robot thích đánh nhau, hắn không giống, hắn giống như tiên nữ thoát tục, thích nhảy dây. Robot và đánh nhau không cách nào làm hắn vui, chỉ có ở trên dây nhảy lên như hoa hồ điệp, mới có thể khiến hắn thỏa mãn.
Đến thời trung học, nam sinh khác cả ngày nói chuyện nữ sinh, ở ký túc xá chấm điểm nữ sinh, bỉ ổi bàn luôn khuôn mặt và ngực vừa trổ mã không lâu của các cô. Chỉ có Hùng Vũ Đan nằm trên giường, mắt thỉnh thoảng quét qua học sinh thể dục giường bên. Cơ bụng và túi lớn phồng lên tràn đầy sức hấp dẫn kia, khiến hắn dục hỏa đốt người, đầy đầu toàn là tưởng tượng 18+ ở trên giường điên loan đảo phượng đến sùi bọt mép với học sinh thể dục kia.
Lúc hắn ý thức được mình thích con trai, còn đồng thời ý thức được, mình hình như có chướng ngại thừa nhận giới tính.
So với làm đàn ông, trong tiềm thức của hắn muốn làm con gái hơn.
Hắn không cách nào che dấu đặc thù của mình, vì vậy từ tiểu học đến đại học bây giờ, hắn bị vô số ánh mắt khinh thường, khinh bỉ và chán ghét, ngoài sáng trong tối đều có người ụp lên đầu hắn cái bô biến thái, buồn nôn, nam không nam nữ không nữ.
Hắn không cách nào quên được lúc bị giáo viên nói đùa trước mặt cả lớp như vậy, tiếng cười ồ khinh miệt kia của mọi người. Nhưng đó vẫn chưa phải khó chịu nhất, khó chịu nhất chính là bị cha ruột của mình trước mặt tất cả thân thích nói: "Nó chính là đồ biến thái, ông đây đời trước tạo đại nghiệt gì, sinh ra một đống cứt như vậy!"
Hùng Vũ Đan nhìn xe bus lái đến càng ngày càng gần, hắn nhấc vali trong tay lên.
Hắn vốn tưởng cuộc sống của mình sẽ không có thay đổi quá lớn. Nhưng sáng hôm nay, ông bố trúng vé số trước đây không lâu trở thành nhà giàu mới nổi, dẫn về một người phụ nữ và một đứa nhỏ, là bồ nhí và con riêng của ông ta.
Đàn ông sau khi có tiền tính tình đều trở nên lớn, cả người ông ta đều là cao ngạo chỉ vào Hùng Vũ Đan: "Từ nay về sau mày đừng đến quấy rầy gia đình tao nữa, tao không có loại con biến thái như mày. Hiện tại nói mới là đứa con duy nhất của tao! Mày cút xa cho tao."
Bé trai cũng là bộ dạng thẳng nam lớn lối, nhìn qua hẳn sẽ không phải một biến thái bất nam bất nữ.
Hùng Vũ Đan lúc này cười một tiếng, kéo người đàn ông lớn lối kia ra ngoài cửa, trực tiếp đánh gãy mấy xương sườn của ông ta.
Cho dù hắn ẻo lả, cũng vẫn có sức của đàn ông đánh chết ông ta!
Xe bus đến trạm, dừng trước mặt Hùng Vũ Đan, cửa xe đóng két lại một tiếng.
Hắn nhấc vali của mình, sờ sờ ví tiền phồng lên trong túi áo.
Người đàn ông kia cho hắn một khoản tiền cuối cùng, yêu cầu là sau này không được gọi ông ta là bố, bọn họ từ giờ đoạn tuyệt quan hệ. Sau này ai sống của người nấy, bố của hắn cùng với người phụ nữ, và bé trai "bình thường" kia tạo thành gia đình hạnh phúc, Hùng Vũ Đan hắn lập tức dọn đi, đoạn tuyệt quan hệ.
Cắt đứt cũng được, Hùng Vũ Đan cười lạnh nghĩ, dù sao từ lúc sinh ra đến giờ, chưa từng có ai xem trọng hắn.
Loại cảm giác trong lòng bị đâm một dao, bị vứt bỏ như rác rưởi, hắn đã sớm tê dại.
Hắn cầm lấy hành lý nặng trĩu của mình ngồi lên xe bus, xe bus rất nhanh khởi động, chui vào trong sương mù dày đặc sáng sớm.
"A —"
Tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.
Dư Bảo Nguyên chỉ nghe thấy Lộ Dương dùng âm thanh chói tai nhất từ trước tới giờ hét: "** mẹ, cẩu nam nhân này thật sự đồng ý? Anh ấy thật sự đồng ý? Thật hả? Cậu có phải dọa tớ không?"
Dư Bảo Nguyên ném di động cho hắn, nhìn Lộ Dương luống cuống tay chân đón lấy, "Tớ lừa cậu làm gì, tự cậu xem."
Lộ Dương cầm lấy điện thoại giống như đang cầm bảo bối, nhìn giao diện chat.
Từng chữ từng câu, không thiếu một chút so với Dư Bảo Nguyên nói.
"Lần này coi như tiểu tử cậu đào hoa rồi," Mặt mày Dư Bảo Nguyên mang theo cười, "Cậu bây giờ đã chính thức ở bên cẩu nam nhân này rồi."
"Im mồm!" Lộ Dương bỗng nhiên kéo chân mày nhỏ lên gầm nhẹ, "Gì mà cẩu nam nhân, anh ấy là...... chồng tớ đó."
Dư Bảo Nguyên trợn mắt trắng, suýt nữa bật cười.
Tâm tình sau khi căng thẳng tới cực điểm gặp được chuyện vui, loại cảm giác kích động tới mức máu dồn lên não, cả người muốn nổ tung khiến Lộ Dương không cách nào bình tĩnh lại, hắn vọt tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, hướng lên trời cao đã nhuốm ánh bình minh hô to, "Ông đây có chồng rồi yeye!"
"Sáng sớm đã kêu cái quái gì, báo tang à!" Bà thím to béo tầng dưới từ cửa sổ lộ ra cái đầu tròn như quả dưa, giống như con chuột béo thò đầu ra từ trong hang ở trong game Đập Chuột, trợn đôi mắt trâu rống, "Cậu có chồng giỏi lắm hả? Sau cậu không gọi cho đài truyền hình trung ương đăng tin cho cậu? Tiên sư!" "À", Lộ Dương đáp một tiếng, kích động trong lòng biến thành lực chiến đấu, "Thím mập thím cũng chẳng khác gì đâu! Tối nào cũng xem《Tình yêu hương thôn》, mở âm lượng kêu rung trời, thím suốt ngày khóc theo đến khàn cả giọng giống bò già thành tinh vậy, thím nghỉ ngơi chút đi!"
"Cậu còn dám đấu lại với bà đây? Cậu tưởng bà đây không biết cậu làm chuyện tốt gì?" Thím mập mắt trâu giận trợn trừng, từ cửa sổ thò người ra nhiều hơn, "Cậu còn làm ồn tôi cho cậu đến đài phát thanh ngay trước mặt cả khu cho cậu hét!"
Dư Bảo Nguyên đứng trong phòng, chỉ nhìn Lộ Dương và thím mập mỗi người một câu, dao tới dao lui, vằng nhau không ngừng.
Không bao lâu, mấy gia đình khác tỉnh dậy cũng góp vào cuộc chiến, mọi người thò ra ngoài cửa sổ chỉ trích mắng chửi nhau.
"Thím mập, lần trước chính nhà thím trộm nhà chúng tôi 10 Kw điện, còn nhảy mất của tôi hai cây rau thơm, tôi nhịn thím lâu lắm rồi!"
"Nói nhảm cái rắm, đó là hòm điện của bà Lý cạnh nhà thay, bà cụ đó keo kiệt muốn chết, bà ta còn trộm nước nhà tôi đấy!"
"Phòng 2 tầng 5, hôm qua ai bảo bà quẳng một túi trứng gà thối từ trên cao xuống, ngủ cái con mẹ nhà bà, ra ngoài bị đánh!"
Bên ngoài cãi nhau càng ngày càng tưng bừng, kèm theo bầu trời bao la càng ngày càng sáng và thành thị phồn hoa dần dần tỉnh lại, khu nhà không tính là giàu sang này giống như thường ngày, dâng lên mùi khói lửa nồng đậm.
Lộ Dương vào lúc tình hình chiến đấu kịch liệt nhất, đóng mạnh cửa sổ lại, rút khỏi chiến cuộc, thành công lui người.
Trải qua một trận phát tiết như vậy, hắn coi như phóng sạch cảm xúc không cách nào phóng thích trong lòng. Hắn vững vàng đi tới bên giường, dựa vào Dư Bảo Nguyên ngồi xuống.
Dư Bảo Nguyên chỉ chỉ bên ngoài, "Cậu khiến bọn họ làm ồn thành như vậy, cậu lại lẻn đi?"
"Không sao đâu," Lộ Dương bình tĩnh lắc lắc đầu, "Người ở tòa nhà này ngày nào cũng cãi nhau, chuyện nhỏ thôi cũng cãi nhau được. Sáng sớm nào cũng cách ban công cãi nhau, buổi chiều đứng ở cửa cãi nhau, buổi tối ở quảng trường nhảy khiêu vũ sống mái, quen là được."
Dư Bảo Nguyên không nhịn được cười: "Tiểu tử cậu thật đúng là con mẹ nó quỷ tinh."
Lộ Dương cười hì hì, nằm trên giường ôm eo Dư Bảo Nguyên, giống như con cá nổi điên run loạn, "Tớ vui mà, tớ theo đuổi được anh ấy rồi, tớ rốt cục theo đuổi được anh ấy rồi! Máy ép trái cây chuyên chúc của tớ có hàng rồi!"
Dư Bảo Nguyên nhìn bộ dạng điên cuồng của Lộ Dương, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thôi vậy, để cậu ta điên một lát.
Yêu đương khiến con người ta điên cuồng, lời này có đạo lý.
Đợi đến lúc Lộ Dương tự cười hi hi một hồi lâu, Dư Bảo Nguyên mới sờ sờ đầu hắn, "Tớ nói, trước đây không phải còn có người theo đuổi Lục Dương sao? Tên là...... Hùng Mẫu Đan? Hắn thế nào rồi?"
"Người ta tên là Hùng Vũ Đan," Lộ Dương nửa ngồi dậy, dựa đầu vào vai Dư Bảo Nguyên, "Hắn nửa tháng trước đã đơn phương tuyên bố từ bỏ. Khả năng cũng cảm thấy không có hi vọng gì đi, dù sao nhà hắn giờ có tiền, đến lúc đó đàn ông còn không phải ngoắc tay đến liền."
Dư Bảo Nguyên cau mày, không nói chuyện, sờ sờ đầu Lộ Dương.
Quen biết với Lộ Dương từ bắt đầu cấp 3, đến giờ nhiều năm như vậy, thấy hắn rốt cuộc tìm được người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời.
Có loại cảm giác rau chân vịt già nhà mình được một con heo anh tuấn tinh anh bao bọc.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Xe bus vẫn chưa đến trạm, người bên cạnh biển trạm bus không tính là nhiều.
Hùng Vũ Đan đứng bên biển trạm bus, trước ngực đeo dây chuyền vàng trắng sáng lấp lánh, trên mặt lại không chút biểu tình.
Trong tay hắn cầm một cái vali kéo, đeo hai cái túi, nhìn giống như muốn đi xa nhà.
"Tin tin tin"
Phía xa có ánh đèn xe sáng lên trong sương sớm.
Hùng Vũ Đan lạnh tới rụt người lại.
Ngay sáng nay, hắn bị đuổi khỏi nhà.
Từ lúc có ý thức hắn đã biết, mình khác với bé trai khác. Tiểu học, bé trai khác thích lăn trên cát, thích robot thích đánh nhau, hắn không giống, hắn giống như tiên nữ thoát tục, thích nhảy dây. Robot và đánh nhau không cách nào làm hắn vui, chỉ có ở trên dây nhảy lên như hoa hồ điệp, mới có thể khiến hắn thỏa mãn.
Đến thời trung học, nam sinh khác cả ngày nói chuyện nữ sinh, ở ký túc xá chấm điểm nữ sinh, bỉ ổi bàn luôn khuôn mặt và ngực vừa trổ mã không lâu của các cô. Chỉ có Hùng Vũ Đan nằm trên giường, mắt thỉnh thoảng quét qua học sinh thể dục giường bên. Cơ bụng và túi lớn phồng lên tràn đầy sức hấp dẫn kia, khiến hắn dục hỏa đốt người, đầy đầu toàn là tưởng tượng 18+ ở trên giường điên loan đảo phượng đến sùi bọt mép với học sinh thể dục kia.
Lúc hắn ý thức được mình thích con trai, còn đồng thời ý thức được, mình hình như có chướng ngại thừa nhận giới tính.
So với làm đàn ông, trong tiềm thức của hắn muốn làm con gái hơn.
Hắn không cách nào che dấu đặc thù của mình, vì vậy từ tiểu học đến đại học bây giờ, hắn bị vô số ánh mắt khinh thường, khinh bỉ và chán ghét, ngoài sáng trong tối đều có người ụp lên đầu hắn cái bô biến thái, buồn nôn, nam không nam nữ không nữ.
Hắn không cách nào quên được lúc bị giáo viên nói đùa trước mặt cả lớp như vậy, tiếng cười ồ khinh miệt kia của mọi người. Nhưng đó vẫn chưa phải khó chịu nhất, khó chịu nhất chính là bị cha ruột của mình trước mặt tất cả thân thích nói: "Nó chính là đồ biến thái, ông đây đời trước tạo đại nghiệt gì, sinh ra một đống cứt như vậy!"
Hùng Vũ Đan nhìn xe bus lái đến càng ngày càng gần, hắn nhấc vali trong tay lên.
Hắn vốn tưởng cuộc sống của mình sẽ không có thay đổi quá lớn. Nhưng sáng hôm nay, ông bố trúng vé số trước đây không lâu trở thành nhà giàu mới nổi, dẫn về một người phụ nữ và một đứa nhỏ, là bồ nhí và con riêng của ông ta.
Đàn ông sau khi có tiền tính tình đều trở nên lớn, cả người ông ta đều là cao ngạo chỉ vào Hùng Vũ Đan: "Từ nay về sau mày đừng đến quấy rầy gia đình tao nữa, tao không có loại con biến thái như mày. Hiện tại nói mới là đứa con duy nhất của tao! Mày cút xa cho tao."
Bé trai cũng là bộ dạng thẳng nam lớn lối, nhìn qua hẳn sẽ không phải một biến thái bất nam bất nữ.
Hùng Vũ Đan lúc này cười một tiếng, kéo người đàn ông lớn lối kia ra ngoài cửa, trực tiếp đánh gãy mấy xương sườn của ông ta.
Cho dù hắn ẻo lả, cũng vẫn có sức của đàn ông đánh chết ông ta!
Xe bus đến trạm, dừng trước mặt Hùng Vũ Đan, cửa xe đóng két lại một tiếng.
Hắn nhấc vali của mình, sờ sờ ví tiền phồng lên trong túi áo.
Người đàn ông kia cho hắn một khoản tiền cuối cùng, yêu cầu là sau này không được gọi ông ta là bố, bọn họ từ giờ đoạn tuyệt quan hệ. Sau này ai sống của người nấy, bố của hắn cùng với người phụ nữ, và bé trai "bình thường" kia tạo thành gia đình hạnh phúc, Hùng Vũ Đan hắn lập tức dọn đi, đoạn tuyệt quan hệ.
Cắt đứt cũng được, Hùng Vũ Đan cười lạnh nghĩ, dù sao từ lúc sinh ra đến giờ, chưa từng có ai xem trọng hắn.
Loại cảm giác trong lòng bị đâm một dao, bị vứt bỏ như rác rưởi, hắn đã sớm tê dại.
Hắn cầm lấy hành lý nặng trĩu của mình ngồi lên xe bus, xe bus rất nhanh khởi động, chui vào trong sương mù dày đặc sáng sớm.
Tác giả :
Quất Miêu Ca Ca