Ta Sinh Con Cho Tổng Tài
Chương 116: Cái gọi là tình yêu tu la tràng
Edit + Beta: Vịt
***** Dạo này tôi đi làm rồi các cô ạ, cho nên lịch up truyện nó hơi bấp bênh tý, cơ mà làm giờ hành chính nên tối vẫn sẽ có ít nhất 1 chương có các cô =))))
Dư Bảo Nguyên sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Không vấn đề gì, ở trên sofa ngồi một lát đi."
Tưởng Hạo vẻ mặt cao hứng, cả người tựa vào sofa, một đôi chân dài tùy ý vắt lên, anh tuấn mê người.
Lộ Dương đang ở một bên ăn dưa, ăn tới nước quả đầy miệng, mắt cười liếc về phía Tưởng Hạo: "Anh đẹp trai anh là ai?"
Tưởng Hạo vô ý cau mày, cười híp mắt vươn tay ra: "Xin chào, tôi tên là Tưởng Hạo."
"Xin chào, Lộ Dương." Lộ Dương hữu hảo bắt tay với anh, "Anh là tới?"
"Tôi đến đón năm mới với Bảo Nguyên." Mắt Tưởng Hạo vẫn mang theo ý cười nhu hòa, nhưng cũng không lộ vẻ không hợp với khuôn mặt sắc cạnh kia.
Lộ Dương tràn ngập thâm ý ồ một tiếng: "Cho nên, anh muốn theo đuổi cậu ấy hả?"
Tưởng Hạo suýt chút nữa ho khan ra tiếng, anh cau mày ghé tới: "Cậu...... cậu nói chuyện đúng là thẳng thắn."
"Tiểu gia nói chuyện chưa từng quanh co lòng vòng," Lộ Dương tự hào khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Mặc dù khí chất anh giống thẳng nam, nhưng ngữ khí anh lúc nãy nói chuyện với Tiểu Nguyên Bảo thì không hợp. Hơn nữa...... thẳng nam nào sẽ cố ý 30 Tết chạy đến nhà người đàn ông khác sống chết ăn vạ cùng hắn đón năm mới chứ!"
"Có đạo lý," Tưởng Hạo như có điều suy nghĩ, "Cậu đã nhìn ra rõ ràng như vậy."
Lộ Dương ném một quả cam lên, lại đỡ trở lại lòng bàn tay, "Đúng vậy, làm sao? Tiểu Nguyên Bảo chưa đáp lại anh?"
Bởi vì Tưởng Hạo và Lộ Dương đồng thời đều có người bạn Dư Bảo Nguyên, hai người bắt chuyện nhau, rất nhanh đã quen thuộc, ở giữa không giải thích được còn sinh ra nhiều hơn một phần tín nhiệm. Tưởng Hạo nói với Lộ Dương: "Tôi cũng từng ám hiệu, nhưng Bảo Nguyên cậu ấy...... cậu ấy......"
"Cậu ấy không phản ứng, hoặc là nói, giống như đà điểu ngốc tránh né vấn đề phải không?"
Con ngươi Tưởng Hạo chợt lóe màu kinh ngạc: "Cậu biết rõ thật."
Lộ Dương khinh thường hừ hừ một tiếng.
Hắn và Dư Bảo Nguyên dù gì cũng là giao tình nhiều năm như vậy, năm đó hai người suýt chút nữa đã lăn lên giường. Quan hệ thân mật như vậy, đương nhiên vô cùng hiểu rõ tính nết đối phương.
"Tôi nói với anh này," Lộ Dương thần thần bí bí làm quân sư quạt mo cho Tưởng Hạo, "Tiểu Nguyên Bảo á, chính là tính nết như vậy. Bình thường là một người nhìn rất cơ trí, tới phiên chuyện tình cảm, liền ngốc cực kỳ, không phải quá cố chấp, chính là nhát gan không dám thử. Đầu óc như tưới thủy ngân vậy, sống chết không thông suốt."
Tưởng Hạo hiểu rõ gật đầu, "Hình như là như vậy."
"Đúng chứ," Lộ Dương giống như chiến hữu vỗ vỗ vai Tưởng Hạo, "Anh xem, cậu ấy điên cuồng theo đuổi Cố Phong 5 năm, đủ 5 năm! 5 năm, chiến tranh thế giới thứ 2 cũng sắp đánh xong rồi, cậu ta vẫn chưa theo đuổi được người, ngược lại bị Cố Phong làm tổn thương trái tim sâu sắc, mới hết hi vọng rút lui. Tim người ta đã vỡ thành vụn thủy tinh, đâu còn dám tiếp tục dễ dàng đụng vào tình cảm?"
Tưởng Hạo nhất thời sáng tỏ, thông não: "Có đạo lý, thụ giáo!"
"Bất quá anh cũng không phải một chút cơ hội cũng không có." Lộ Dương vắt hai chân, giống như bán tiên xem bói nông thôn.
Tưởng Hạo chắp tay: "Dương ca, xin chỉ giáo."
Con gà lẳng lơ Lộ Dương còn chưa mở miệng, đã vang lên tiếng mang theo chút uy hiếp của Dư Bảo Nguyên: "Hai các anh nói gì thế? Thần thần bí bí."
Tưởng Hạo vừa quay đầu lại, mũi đầu tiên đã ngửi thấy mùi thuần hương của cafe quen thuộc. Anh cười thỏa mãn, nhận lấy chén sứ trong tay Dư Bảo Nguyên: "Thơm thật đấy......"
"Uống ít cafe thôi," Dư Bảo Nguyên lấy tạp dề trên người xuống, "Không tốt cho thân thể, buổi tối dễ không ngủ được."
"Không sao đâu," Tưởng Hạo nhấp ngụm cafe, thỏa mãn chép miệng mãi, "Hôm nay là 30 Tết, vừa lúc đón giao thừa với cậu. Đợi đến 12h, tôi còn chuẩn bị tiền mừng tuổi cho cậu."
Dư Bảo Nguyên không nhịn được phì cười: "Tôi lớn thế này rồi, anh còn chuẩn bị cho tôi, ngốc không chứ."
Tưởng Hạo cười híp mắt nhìn Dư Bảo Nguyên, trong lòng ấm áp, không phản bác.
Dư Bảo Nguyên xoay người qua, mắt bay tới bên ngoài ban công.
Dưới bầu trời đêm đen kịt, là mảnh đèn chói mắt của thành phố phồn hoa. Ánh đèn rực rỡ nối thành một mảnh, giống như một con sông lớn, phát sáng lăn tăn.
Lúc này, không biết ở đâu bắt đầu thả pháo hoa. Một đường pháo hoa thẳng tắp xông lên bầu trời đêm, bùm một tiếng nổ tung chính giữa, nổ ra ánh sao sáng lập lòe đầy trời, vô cùng hoa lệ.
Trong lòng Dư Bảo Nguyên hơi ấm, đây mới là mùi vị mà Tết nên có đi.
Cậu nghĩ như vậy, điện thoại trong túi quần vang lên, cậu cầm lên vừa nhìn, là điện thoại của Cố Phong.
Cái này...... hẳn là điện thoại lỡ hẹn đi, Dư Bảo Nguyên nghĩ trong lòng.
Cậu nhận điện: "Alo?"
"Bảo Nguyên, tôi đến rồi."
Dư Bảo Nguyên khơi mi: "Cái gì?"
"Tôi từ Cố gia ra ngoài, hiện tại dến dưới lầu nhà em rồi."
Dư Bảo Nguyên cả kinh, đi tới ban công vừa nhìn. Quả nhiên, dưới lầu đỗ một chiếc Maybach màu đen sáng loáng. Cố Phong đang mặc áo sơ mi màu sẫm, thân hình tuấn dật cao thẳng đứng ở bên cạnh Maybach, ngửa đầu, đôi mắt thâm thúy kia hơi dịu dàng, nhìn thẳng vào Dư Bảo Nguyên ở ban công.
Vừa vặn lại có một đường pháo hoa xông lên trời, bắn ra đầy hoa sao, ánh lên mặt Dư Bảo Nguyên và Cố Phong toàn là ánh sáng rực rỡ.
Dư Bảo Nguyên cầm điện thoại nói: "Sao anh lại đến?"
"Muốn gặp em, muốn đón năm mới với em."
Cố Phong bên này đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy trên ban công lại chui ra một bóng người cao thẳng như cây bạch dương, nhìn kỹ, là Tưởng Hạo.
Mắt hắn chợt đen.
Tưởng Hạo cách ban công nói xuống dưới: "Cố tổng? Anh vậy mà cũng đến?"
Cố Phong nhìn chằm chằm Tưởng Hạo, không nói chuyện.
Khóe môi Tưởng Hạo hơi câu lên một độ cong, giống như khiêu khích liền ôm lấy vai Dư Bảo Nguyên: "Cố tổng, anh có phải phải về Cố gia không? Nếu là vậy, vậy thì thứ cho không tiễn xa được, tôi và Bảo Nguyên phải chuẩn bị cơm tất niên rồi!"
Cố Phong cầm chặt điện thoại, trong lòng gợn sóng cuồn cuộn.
Hắn cười lạnh nói: "Tôi không đi, tôi giờ lên lầu."
***** Dạo này tôi đi làm rồi các cô ạ, cho nên lịch up truyện nó hơi bấp bênh tý, cơ mà làm giờ hành chính nên tối vẫn sẽ có ít nhất 1 chương có các cô =))))
Dư Bảo Nguyên sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Không vấn đề gì, ở trên sofa ngồi một lát đi."
Tưởng Hạo vẻ mặt cao hứng, cả người tựa vào sofa, một đôi chân dài tùy ý vắt lên, anh tuấn mê người.
Lộ Dương đang ở một bên ăn dưa, ăn tới nước quả đầy miệng, mắt cười liếc về phía Tưởng Hạo: "Anh đẹp trai anh là ai?"
Tưởng Hạo vô ý cau mày, cười híp mắt vươn tay ra: "Xin chào, tôi tên là Tưởng Hạo."
"Xin chào, Lộ Dương." Lộ Dương hữu hảo bắt tay với anh, "Anh là tới?"
"Tôi đến đón năm mới với Bảo Nguyên." Mắt Tưởng Hạo vẫn mang theo ý cười nhu hòa, nhưng cũng không lộ vẻ không hợp với khuôn mặt sắc cạnh kia.
Lộ Dương tràn ngập thâm ý ồ một tiếng: "Cho nên, anh muốn theo đuổi cậu ấy hả?"
Tưởng Hạo suýt chút nữa ho khan ra tiếng, anh cau mày ghé tới: "Cậu...... cậu nói chuyện đúng là thẳng thắn."
"Tiểu gia nói chuyện chưa từng quanh co lòng vòng," Lộ Dương tự hào khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Mặc dù khí chất anh giống thẳng nam, nhưng ngữ khí anh lúc nãy nói chuyện với Tiểu Nguyên Bảo thì không hợp. Hơn nữa...... thẳng nam nào sẽ cố ý 30 Tết chạy đến nhà người đàn ông khác sống chết ăn vạ cùng hắn đón năm mới chứ!"
"Có đạo lý," Tưởng Hạo như có điều suy nghĩ, "Cậu đã nhìn ra rõ ràng như vậy."
Lộ Dương ném một quả cam lên, lại đỡ trở lại lòng bàn tay, "Đúng vậy, làm sao? Tiểu Nguyên Bảo chưa đáp lại anh?"
Bởi vì Tưởng Hạo và Lộ Dương đồng thời đều có người bạn Dư Bảo Nguyên, hai người bắt chuyện nhau, rất nhanh đã quen thuộc, ở giữa không giải thích được còn sinh ra nhiều hơn một phần tín nhiệm. Tưởng Hạo nói với Lộ Dương: "Tôi cũng từng ám hiệu, nhưng Bảo Nguyên cậu ấy...... cậu ấy......"
"Cậu ấy không phản ứng, hoặc là nói, giống như đà điểu ngốc tránh né vấn đề phải không?"
Con ngươi Tưởng Hạo chợt lóe màu kinh ngạc: "Cậu biết rõ thật."
Lộ Dương khinh thường hừ hừ một tiếng.
Hắn và Dư Bảo Nguyên dù gì cũng là giao tình nhiều năm như vậy, năm đó hai người suýt chút nữa đã lăn lên giường. Quan hệ thân mật như vậy, đương nhiên vô cùng hiểu rõ tính nết đối phương.
"Tôi nói với anh này," Lộ Dương thần thần bí bí làm quân sư quạt mo cho Tưởng Hạo, "Tiểu Nguyên Bảo á, chính là tính nết như vậy. Bình thường là một người nhìn rất cơ trí, tới phiên chuyện tình cảm, liền ngốc cực kỳ, không phải quá cố chấp, chính là nhát gan không dám thử. Đầu óc như tưới thủy ngân vậy, sống chết không thông suốt."
Tưởng Hạo hiểu rõ gật đầu, "Hình như là như vậy."
"Đúng chứ," Lộ Dương giống như chiến hữu vỗ vỗ vai Tưởng Hạo, "Anh xem, cậu ấy điên cuồng theo đuổi Cố Phong 5 năm, đủ 5 năm! 5 năm, chiến tranh thế giới thứ 2 cũng sắp đánh xong rồi, cậu ta vẫn chưa theo đuổi được người, ngược lại bị Cố Phong làm tổn thương trái tim sâu sắc, mới hết hi vọng rút lui. Tim người ta đã vỡ thành vụn thủy tinh, đâu còn dám tiếp tục dễ dàng đụng vào tình cảm?"
Tưởng Hạo nhất thời sáng tỏ, thông não: "Có đạo lý, thụ giáo!"
"Bất quá anh cũng không phải một chút cơ hội cũng không có." Lộ Dương vắt hai chân, giống như bán tiên xem bói nông thôn.
Tưởng Hạo chắp tay: "Dương ca, xin chỉ giáo."
Con gà lẳng lơ Lộ Dương còn chưa mở miệng, đã vang lên tiếng mang theo chút uy hiếp của Dư Bảo Nguyên: "Hai các anh nói gì thế? Thần thần bí bí."
Tưởng Hạo vừa quay đầu lại, mũi đầu tiên đã ngửi thấy mùi thuần hương của cafe quen thuộc. Anh cười thỏa mãn, nhận lấy chén sứ trong tay Dư Bảo Nguyên: "Thơm thật đấy......"
"Uống ít cafe thôi," Dư Bảo Nguyên lấy tạp dề trên người xuống, "Không tốt cho thân thể, buổi tối dễ không ngủ được."
"Không sao đâu," Tưởng Hạo nhấp ngụm cafe, thỏa mãn chép miệng mãi, "Hôm nay là 30 Tết, vừa lúc đón giao thừa với cậu. Đợi đến 12h, tôi còn chuẩn bị tiền mừng tuổi cho cậu."
Dư Bảo Nguyên không nhịn được phì cười: "Tôi lớn thế này rồi, anh còn chuẩn bị cho tôi, ngốc không chứ."
Tưởng Hạo cười híp mắt nhìn Dư Bảo Nguyên, trong lòng ấm áp, không phản bác.
Dư Bảo Nguyên xoay người qua, mắt bay tới bên ngoài ban công.
Dưới bầu trời đêm đen kịt, là mảnh đèn chói mắt của thành phố phồn hoa. Ánh đèn rực rỡ nối thành một mảnh, giống như một con sông lớn, phát sáng lăn tăn.
Lúc này, không biết ở đâu bắt đầu thả pháo hoa. Một đường pháo hoa thẳng tắp xông lên bầu trời đêm, bùm một tiếng nổ tung chính giữa, nổ ra ánh sao sáng lập lòe đầy trời, vô cùng hoa lệ.
Trong lòng Dư Bảo Nguyên hơi ấm, đây mới là mùi vị mà Tết nên có đi.
Cậu nghĩ như vậy, điện thoại trong túi quần vang lên, cậu cầm lên vừa nhìn, là điện thoại của Cố Phong.
Cái này...... hẳn là điện thoại lỡ hẹn đi, Dư Bảo Nguyên nghĩ trong lòng.
Cậu nhận điện: "Alo?"
"Bảo Nguyên, tôi đến rồi."
Dư Bảo Nguyên khơi mi: "Cái gì?"
"Tôi từ Cố gia ra ngoài, hiện tại dến dưới lầu nhà em rồi."
Dư Bảo Nguyên cả kinh, đi tới ban công vừa nhìn. Quả nhiên, dưới lầu đỗ một chiếc Maybach màu đen sáng loáng. Cố Phong đang mặc áo sơ mi màu sẫm, thân hình tuấn dật cao thẳng đứng ở bên cạnh Maybach, ngửa đầu, đôi mắt thâm thúy kia hơi dịu dàng, nhìn thẳng vào Dư Bảo Nguyên ở ban công.
Vừa vặn lại có một đường pháo hoa xông lên trời, bắn ra đầy hoa sao, ánh lên mặt Dư Bảo Nguyên và Cố Phong toàn là ánh sáng rực rỡ.
Dư Bảo Nguyên cầm điện thoại nói: "Sao anh lại đến?"
"Muốn gặp em, muốn đón năm mới với em."
Cố Phong bên này đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy trên ban công lại chui ra một bóng người cao thẳng như cây bạch dương, nhìn kỹ, là Tưởng Hạo.
Mắt hắn chợt đen.
Tưởng Hạo cách ban công nói xuống dưới: "Cố tổng? Anh vậy mà cũng đến?"
Cố Phong nhìn chằm chằm Tưởng Hạo, không nói chuyện.
Khóe môi Tưởng Hạo hơi câu lên một độ cong, giống như khiêu khích liền ôm lấy vai Dư Bảo Nguyên: "Cố tổng, anh có phải phải về Cố gia không? Nếu là vậy, vậy thì thứ cho không tiễn xa được, tôi và Bảo Nguyên phải chuẩn bị cơm tất niên rồi!"
Cố Phong cầm chặt điện thoại, trong lòng gợn sóng cuồn cuộn.
Hắn cười lạnh nói: "Tôi không đi, tôi giờ lên lầu."
Tác giả :
Quất Miêu Ca Ca