Tà Phượng Nghịch Thiên
Quyển 3 - Chương 83: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Yêu Quái?" Hạ Như Phong kinh ngạc đứng lên, nhớ đến một màn bị Yêu Quái thấy được vừa rồi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ xẹt qua một tia ửng đỏ, nhưng rất nhanh nhạt đi: "Yêu Quái, không phải ngươi ở An gia sao? Sao lại chạy đến Thiên Linh thành?"
Đôi mắt âm lãnh của Yêu Quái nhìn về phía Dạ Thiên Tà, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, giơ trường thương trong tay lên, ánh mắt khát máu mà tàn nhẫn: "Nữ thần, ngươi không cần phải sợ, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho bất kì kẻ nào ăn hiếp ngươi."
Hạ Như Phong không nói gì nhìn về phía yêu quái, muốn mở miệng giải thích, lại không biết nên nói việc vừa rồi với hắn thế nào, thật lâu sau, nàng phát ra một tiếng than nhẹ: "Yêu Quái, ngươi hiểu lầm, hắn cũng không có ăn hiếp ta."
Nghe vậy, Yêu Quái mới thu ánh mắt của mình lại, lúc mắt xanh dừng ở trên người Hạ Như Phong, ngoài ý muốn nhu hòa dần: "Nữ thần, ngươi không cần phải giải vây cho hắn, vừa rồi ta đều đã nhìn thấy, hắn ép ở trên người của ngươi là muốn đánh ngươi, hừ, bất kì ai ăn hiếp người của ta, ta đều sẽ khiến cho hắn chết không có chỗ chôn!"
Nữ thần của hắn, từ trước đến nay hắn đều nguyện ý bảo vệ thật tốt, sao có thể cho phép có người ăn hiếp nàng? Cho nên người dám ăn hiếp nữ thần, phải nhận lửa giận của hắn.
Khóe miệng hơi run rẩy một chút, Hạ Như Phong nhìn về phía Dạ Thiên Tà, bất đắc dĩ nhún vai, mà lúc này, vẻ mặt của Dạ Thiên Tà cũng không có thiện cảm, bị người khác chặn ngang chuyện tốt, sao hắn có thể không tức giận ngập trời chứ? Dù là Yêu Quái không so đo với hắn, nhưng hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Ngươi muốn đánh nhau sao? Bổn tọa sẽ phụng bồi." Dạ Thiên Tà bước về phía Hạ Như Phong, khẽ cầm tay của nàng, nhíu mày nhìn về phía yêu quái: "Tuy rất cảm ơn ngươi luôn bảo vệ cho nàng, chỉ là về sau, nàng có ta bảo vệ như vậy là đủ rồi."
Cho dù Yêu Quái không thông đạo lí đối nhân xử thế, nhưng cũng từ trên vẻ mặt của hai người mà phát hiện ra chút gì đó, đôi mắt híp lại, tầm mắt lạnh lẽo bắn về phía Dạ Thiên Tà: "Muốn bảo vệ nữ thần, vậy ngươi phải có thực lực đánh bại ta, nếu không, ta vĩnh viễn cũng sẽ không cho ngươi xuất hiện ở bên cạnh nữ thần."
Dạ Thiên Tà nở nụ cười, cười rất là tà mị, trong đôi mắt tím kia tỏa ra tia tự tin: "Đánh bại ngươi? Có thể, bổn tọa cũng muốn biết thực lực của ngươi mạnh như thế nào."
"Đối phó với ngươi vẫn đủ." Khuôn mặt tuyệt thế yêu mị trầm xuống, quanh người Yêu Quái tỏa ra âm khí lạnh lẽo, mắt xanh cũng lộ ra tia âm lãnh, y phục đỏ lay động theo gió đêm ở trong phòng, khiến cho cả người hắn tăng thêm một tia mị hoặc quỷ dị.
"Chúng ta đây mỏi mắt mong chờ." Dạ Thiên Tà tự tin cười, khuôn mặt tuấn mỹ hiện vẻ tà mị, tóc đen tung bay, khí chất cả người kia không bại bởi Yêu Quái chút nào, có lẽ ở phương diện khuôn mặt còn hơi thắng Yêu Quái một bậc.
Mà hai nam tử này, một là tà mị, một là lẳng lơ, đều là xuất sắc hấp dẫn chú ý của người khác, giờ phút này vì một nữ tử mà giằng co với nhau.
"Tông chủ." Ngay lúc này, một nam tử áo bào đen vội vã chạy đến, khi nhìn thấy Yêu Quái, trong mắt hiện lên hàn ý, chỉ vào hắn, nói: "Tông chủ, vừa rồi hắn mạnh mẽ xông vào, ta làm thế nào cũng không ngăn được hắn."
Nhất thời, ánh mắt mọi người trong phòng đều tập trung ở trên người nam tử áo bào đen, cảm nhận được cổ áp bách từ trong phòng truyền đến, vẻ mặt của nam tử áo bào đen kinh ngạc, cơ thể không khỏi run rẩy.
"Người Tông Môn đều tập trung đến đây?" Dạ Thiên Tà nhướng mày, ánh mắt nhìn nam tử áo bào đen, thản nhiên lên tiếng hỏi.
"Bẩm báo tông chủ, mọi người đều ở trong viện chờ tông chủ." Nam tử áo bào đen bị ánh mắt của Dạ Thiên Tà nhìn, không khỏi bị hù dọa đổ mồ hôi lạnh, không biết vì sao, hắn đối mặt với tông chủ, như là đang đối mặt với sát thần, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.
Có lẽ là thủ đoạn trước kia tông chủ đối xử với nữ tử vọng tưởng tiếp cận hắn đó và người phản bội, thật sự là quá mức máu lạnh tàn nhẫn, khiến cho bọn họ không tự chủ được sinh ra một loại tâm lý kính sợ với hắn.
"Ngươi chọn một ngày chúng ta đại chiến." Dạ Thiên Tà nhìn lướt qua Yêu Quái, rồi chuyển mắt tím nhìn về phía Hạ Như Phong, trong đôi mắt kia đầy nhu hòa, cả người khiến cho người ta cảm giác như tẩm gió xuân: "Như Phong, chúng ta đi thôi, nàng là tông chủ phu nhân, cũng nên gặp mọi người, tuy chúng ta cũng không định dừng ở Minh Giới, chỉ là ta vẫn muốn cho mọi người biết, Dạ Thiên Tà ta là nam nhân của nàng, nam nhân chỉ một mình nàng."
Nam tử áo bào đen kinh ngạc nhìn về phía Dạ Thiên Tà, khi nhìn thấy Hạ Như Phong, trong mắt dần hiện ra một tia sáng kỳ dị.
Vừa rồi tên thủ vệ kia nói qua tông chủ dẫn về một nữ tử, còn đối xử với nữ tử kia vô cùng ôn nhu, hắn còn không tin, bây giờ xem ra quả thật là như thế, rốt cuộc nữ tử này là ai? Minh Giới nhiều nữ tử như vậy đều không vào mắt của tông chủ, vì sao nàng lại có thể nhận được vài phần kính trọng đến từ tông chủ?
Cho dù khuôn mặt của nàng tuyệt thế, nhưng tông chủ cũng không phải là người háo sắc, bằng không cũng sẽ không
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Yêu Quái?" Hạ Như Phong kinh ngạc đứng lên, nhớ đến một màn bị Yêu Quái thấy được vừa rồi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ xẹt qua một tia ửng đỏ, nhưng rất nhanh nhạt đi: "Yêu Quái, không phải ngươi ở An gia sao? Sao lại chạy đến Thiên Linh thành?"
Đôi mắt âm lãnh của Yêu Quái nhìn về phía Dạ Thiên Tà, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, đi đến bên cạnh Hạ Như Phong, giơ trường thương trong tay lên, ánh mắt khát máu mà tàn nhẫn: "Nữ thần, ngươi không cần phải sợ, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho bất kì kẻ nào ăn hiếp ngươi."
Hạ Như Phong không nói gì nhìn về phía yêu quái, muốn mở miệng giải thích, lại không biết nên nói việc vừa rồi với hắn thế nào, thật lâu sau, nàng phát ra một tiếng than nhẹ: "Yêu Quái, ngươi hiểu lầm, hắn cũng không có ăn hiếp ta."
Nghe vậy, Yêu Quái mới thu ánh mắt của mình lại, lúc mắt xanh dừng ở trên người Hạ Như Phong, ngoài ý muốn nhu hòa dần: "Nữ thần, ngươi không cần phải giải vây cho hắn, vừa rồi ta đều đã nhìn thấy, hắn ép ở trên người của ngươi là muốn đánh ngươi, hừ, bất kì ai ăn hiếp người của ta, ta đều sẽ khiến cho hắn chết không có chỗ chôn!"
Nữ thần của hắn, từ trước đến nay hắn đều nguyện ý bảo vệ thật tốt, sao có thể cho phép có người ăn hiếp nàng? Cho nên người dám ăn hiếp nữ thần, phải nhận lửa giận của hắn.
Khóe miệng hơi run rẩy một chút, Hạ Như Phong nhìn về phía Dạ Thiên Tà, bất đắc dĩ nhún vai, mà lúc này, vẻ mặt của Dạ Thiên Tà cũng không có thiện cảm, bị người khác chặn ngang chuyện tốt, sao hắn có thể không tức giận ngập trời chứ? Dù là Yêu Quái không so đo với hắn, nhưng hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
"Ngươi muốn đánh nhau sao? Bổn tọa sẽ phụng bồi." Dạ Thiên Tà bước về phía Hạ Như Phong, khẽ cầm tay của nàng, nhíu mày nhìn về phía yêu quái: "Tuy rất cảm ơn ngươi luôn bảo vệ cho nàng, chỉ là về sau, nàng có ta bảo vệ như vậy là đủ rồi."
Cho dù Yêu Quái không thông đạo lí đối nhân xử thế, nhưng cũng từ trên vẻ mặt của hai người mà phát hiện ra chút gì đó, đôi mắt híp lại, tầm mắt lạnh lẽo bắn về phía Dạ Thiên Tà: "Muốn bảo vệ nữ thần, vậy ngươi phải có thực lực đánh bại ta, nếu không, ta vĩnh viễn cũng sẽ không cho ngươi xuất hiện ở bên cạnh nữ thần."
Dạ Thiên Tà nở nụ cười, cười rất là tà mị, trong đôi mắt tím kia tỏa ra tia tự tin: "Đánh bại ngươi? Có thể, bổn tọa cũng muốn biết thực lực của ngươi mạnh như thế nào."
"Đối phó với ngươi vẫn đủ." Khuôn mặt tuyệt thế yêu mị trầm xuống, quanh người Yêu Quái tỏa ra âm khí lạnh lẽo, mắt xanh cũng lộ ra tia âm lãnh, y phục đỏ lay động theo gió đêm ở trong phòng, khiến cho cả người hắn tăng thêm một tia mị hoặc quỷ dị.
"Chúng ta đây mỏi mắt mong chờ." Dạ Thiên Tà tự tin cười, khuôn mặt tuấn mỹ hiện vẻ tà mị, tóc đen tung bay, khí chất cả người kia không bại bởi Yêu Quái chút nào, có lẽ ở phương diện khuôn mặt còn hơi thắng Yêu Quái một bậc.
Mà hai nam tử này, một là tà mị, một là lẳng lơ, đều là xuất sắc hấp dẫn chú ý của người khác, giờ phút này vì một nữ tử mà giằng co với nhau.
"Tông chủ." Ngay lúc này, một nam tử áo bào đen vội vã chạy đến, khi nhìn thấy Yêu Quái, trong mắt hiện lên hàn ý, chỉ vào hắn, nói: "Tông chủ, vừa rồi hắn mạnh mẽ xông vào, ta làm thế nào cũng không ngăn được hắn."
Nhất thời, ánh mắt mọi người trong phòng đều tập trung ở trên người nam tử áo bào đen, cảm nhận được cổ áp bách từ trong phòng truyền đến, vẻ mặt của nam tử áo bào đen kinh ngạc, cơ thể không khỏi run rẩy.
"Người Tông Môn đều tập trung đến đây?" Dạ Thiên Tà nhướng mày, ánh mắt nhìn nam tử áo bào đen, thản nhiên lên tiếng hỏi.
"Bẩm báo tông chủ, mọi người đều ở trong viện chờ tông chủ." Nam tử áo bào đen bị ánh mắt của Dạ Thiên Tà nhìn, không khỏi bị hù dọa đổ mồ hôi lạnh, không biết vì sao, hắn đối mặt với tông chủ, như là đang đối mặt với sát thần, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.
Có lẽ là thủ đoạn trước kia tông chủ đối xử với nữ tử vọng tưởng tiếp cận hắn đó và người phản bội, thật sự là quá mức máu lạnh tàn nhẫn, khiến cho bọn họ không tự chủ được sinh ra một loại tâm lý kính sợ với hắn.
"Ngươi chọn một ngày chúng ta đại chiến." Dạ Thiên Tà nhìn lướt qua Yêu Quái, rồi chuyển mắt tím nhìn về phía Hạ Như Phong, trong đôi mắt kia đầy nhu hòa, cả người khiến cho người ta cảm giác như tẩm gió xuân: "Như Phong, chúng ta đi thôi, nàng là tông chủ phu nhân, cũng nên gặp mọi người, tuy chúng ta cũng không định dừng ở Minh Giới, chỉ là ta vẫn muốn cho mọi người biết, Dạ Thiên Tà ta là nam nhân của nàng, nam nhân chỉ một mình nàng."
Nam tử áo bào đen kinh ngạc nhìn về phía Dạ Thiên Tà, khi nhìn thấy Hạ Như Phong, trong mắt dần hiện ra một tia sáng kỳ dị.
Vừa rồi tên thủ vệ kia nói qua tông chủ dẫn về một nữ tử, còn đối xử với nữ tử kia vô cùng ôn nhu, hắn còn không tin, bây giờ xem ra quả thật là như thế, rốt cuộc nữ tử này là ai? Minh Giới nhiều nữ tử như vậy đều không vào mắt của tông chủ, vì sao nàng lại có thể nhận được vài phần kính trọng đến từ tông chủ?
Cho dù khuôn mặt của nàng tuyệt thế, nhưng tông chủ cũng không phải là người háo sắc, bằng không cũng sẽ không
Tác giả :
Băng Y Khả Khả