Tà Phượng Nghịch Thiên

Quyển 3 - Chương 42: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.

"Các ngươi đều đã đến đây sao?" Hạ Như Phong lạnh nhạt quét mắt nhìn chúng thú, khóe miệng cong lên một chút cười lạnh: "Tốt, tốt lắm, hôm nay ta muốn Thánh cung gà chó không yên."

Mọi người nghe được lời nói của Hạ Như Phong đối với đám thú hóa hình kia thì đều kinh ngạc há hốc miệng, những con thú hóa hình này hóa ra là thuộc về nàng ấy?

Những con thú đột nhiên phát ra tiếng rống to và đánh về phía đệ tử Thánh cung, vốn những thế lực này là vì nịnh bợ cung chủ Thánh cung mà đến, lại không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy nên đều run rẩy trốn tránh, sợ trận chiến sẽ lan đến mình.

"Các ngươi cũng đều xuất hiện đi!"

Hạ Như Phong hét lớn một tiếng, tất cả người của chiến đội Nghịch Thiên luôn luôn tu luyện trong Phong Tà đại lục đều được nàng thả ra ngoài.

Bọn họ cũng cần thời gian để chiến đấu liều mạng, trong Phong Tà đại lục, thật lâu không có trải qua chém giết sẽ làm mất đi cổ sát khí kia ở trên người bọn họ.

Mà chiến đội Nghịch Thiên lúc này, đều đã đến Linh quân, Tần Lạc là xuất sắc nhất, trải qua Hạ Như Phong bồi dưỡng nên đã trở thành một Linh quân lục cấp.

Mọi người nhìn một trăm người chiến đội Nghịch Thiên bỗng dưng xuất hiện, đều há hốc mồm, còn không đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại thì Hạ Như Phong cũng đã thả nhóm triệu hồi thú ra ngoài, thế là bọn họ lại ngây dại.

Nàng lại có nhiều triệu hồi thú như vậy, trong đó có sáu con lại là thú hóa hình...

"Ha ha, vị Chân linh nhị cấp kia cứ giao cho Hồ lão đại ta." Hồ lão đại sảng khoái cười lớn hai tiếng, giơ nắm đấm thô cuồng lên, trên nắm đấm hiện ra một tầng hào quang màu vàng đất và dùng sức đấm về phía Lý Minh Tuyết.

"Ầm ầm!"

Lý Minh Tuyết vội vàng nhảy dựng lên, lui lại sau mấy bước mới tránh được công kích của hắn, vẻ mặt kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Trên mặt đất, bị đục ra một cái lỗ thủng, bụi đất dày đặc che lại tầm mắt của Lý Minh Tuyết.

"Sức mạnh của hắn không yếu hơn ta chút nào..." Cắn môi hồng, sắc mặt Lý Minh Tuyết thay đổi mấy lần.

Cho dù Hồ lão đại chỉ là thú Bát giai nhất cấp, nhưng bởi vì nguyên nhân là thú đã hóa hình nên thực lực của hắn tương đương với Chân linh nhị cấp trong nhân loại, thậm chí còn hơn một bậc.

"Ai, đại ca, tất cả chuyện tốt đều bị ngươi chiếm lấy, ta cũng chỉ có thể tìm đám kiến hôi phiền toái kia." Hồ lão ba có chút không vui liếc nhìn Hồ lão đại, bất đắc dĩ thở dài, con ngươi hung ác đảo qua đám nữ tử của Thánh cung kia và nói: "Đám người quái dị, các ngươi tới bồi tam gia chơi đùa đi!"

Có Hồ lão tam gia nhập, hoàn toàn là biến thành đơn phương chà đạp.

"Hừ!" Thánh Nhược Lan quát lạnh một tiếng, rút kiếm bên hông ra và muốn tiến lên tương trợ.

Mà giờ khắc này, hai bóng dáng chợt xuất hiện, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà một trước một sau chặn đường đi của nàng.

Những người đó giao cho bọn họ thì có thể, còn Thánh Nhược Lan thì nàng sẽ tự mình đối phó nàng.

"Tránh ra!" Sắc mặt Thánh Nhược Lan lạnh như băng, con ngươi đen lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt sắc của Hạ Như Phong: "Hai người các ngươi không phải là đối thủ của ta."

Hạ Như Phong không thèm để ý cười, nhàn nhạt cong khóe môi: "Ta thực sự không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi đã quên một chuyện sao? Ta là một Luyện dược sư."

Gương mặt lạnh lùng của Thánh Nhược Lan biến đổi, làm sao nàng lại quên nàng ta là một Luyện dược sư bát phẩm, Luyện dược sư thường thường có thể sửa lại rất nhiều kết cục...

"Vậy thì thế nào? Cho dù ngươi là Luyện dược sư bát phẩm thì cũng sẽ không phải là đối thủ của ta!" Thánh Nhược Lan thu hồi suy nghĩ, cười lạnh một tiếng, tuy nàng ta là Luyện dược sư bát phẩm, nhưng mình dù sao cũng là một Chân linh tứ cấp, chẳng lẽ còn sợ nàng hay sao?

Người trẻ tuổi đúng là quá mức cuồng vọng, thật sự cho rằng một Luyện dược sư bát phẩm thì đã có thể nghiêng trời lệch đất rồi sao?

"Tà, ăn viên đan dược này vào." Hạ Như Phong cười nhạt, duỗi ngón tay và bắn ra, một viên đan dược bay về phía Dạ Thiên Tà, mà chính nàng cũng đồng thời xuất ra một viên đan dược nuốt vào trong miệng.

Dạ Thiên Tà đưa tay tiếp được đan dược đang bay tới và nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng, đan dược lăn xuống theo yết hầu.

Đan dược này chính là Hạ Như Phong luyện trong cuộc Đại bỉ của tam đại gia tộc, là phiên bản tiến hóa của viên đan dược mà nàng đã đưa cho Hoa Vô Tuyệt, có thể làm người ta phòng ngự trong khoảng thời gian ngắn, lực công kích và tốc độ đều tăng lên tới cực điểm, so sánh với điều này thì thời gian duy trì liên tục ước chừng có ba giờ.

"Bát Trọng Hỏa Viêm côn, tầng thứ sáu."

Giơ trường côn lên, Hạ Như Phong nhún người nhảy lên, trường côn tiên diễm đón đầu bổ về phía đầu của Thánh Nhược Lan.

"Không biết tự lượng sức mình!" Thánh Nhược Lan khinh thường hừ lạnh một tiếng, trường kiếm nhẹ giơ lên và chặn lại trường côn đỏ rực đang đón đầu bổ tới kia.

"Keng!"

Côn kiếm chạm vào nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía và phát ra một tiếng vang thanh thúy.

Bước chân Hạ Như Phong đột nhiên lui về phía sau, chân của nàng ngừng một chút, sau đó chân lui về phía sau vài bước rồi mới ngừng lại, ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Thánh Nhược Lan.

Mặc dù dùng loại đan dược cực hạn kia, lại còn sử dụng Bát Trọng Hỏa Viêm côn tầng thứ sáu nhưng vẫn không thể tổn thương nàng.

"Mễ lạp chi châu, dã cảm đại phóng quang hoa (đom đóm mà cũng dám so với ánh trăng), thật sự là nực cười!" Khóe miệng Thánh Nhược Lan nở nụ cười khinh thường, ngay lúc này, nàng cảm nhận được có khí tức từ phía sau đánh tới, ngay lập tức xoay người lại và vung kiếm ngang ngực, trong con ngươi màu đen chợt hiện một liêm đao màu đen.

"Keng!"

Hắc sắc liêm đao chém vào trên trường kiếm chắn ở trước ngực của Thánh Nhược Lan, làm phát ra từng trận tia lửa, Dạ Thiên Tà nhướng mày, nhìn vẻ mặt Thánh Nhược Lan và khóe miệng giơ lên một chút cười lạnh.

"Ám Hỏa Phi Hàng!" (lửa địa ngục bay xuống)

Theo lời nói của Dạ Thiên Tà, hỏa diễm nổi lơ lửng trên hắc sắc liêm đao, giống như là có được sinh mệnh và đánh về phía Thánh Nhược Lan.

Thánh Nhược Lan bất ngờ không kịp phòng ngự nên bị ngọn lửa màu đen đốt lên trên áo bào trắng, nàng vội vàng lui lại sau mấy bước, bàn 

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại