Tà Phượng Nghịch Thiên
Quyển 2 - Chương 62: Khắp nơi đến chúc mừng - Đông Linh đại lục, ta đến đây
Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
"Này… Ở đây sao lại thế này."
Mọi người đều bị biến cố bất ngờ này hù cho sợ, đồng loạt hướng tới nơi truyền đến tiếng nổ mạnh, trong đó thì Nghiêm lão và Hạ Lâm Lạc là nhanh nhất, vội vàng liền xông ra ngoài.
Vốn phòng ốc là ở chỗ này, giờ phút này tất cả còn lại chỉ là một đống hoang tàn, khói bụi tràn ngập, nhuộm cả bầu trời.
"Chẳng lẽ, có người đến đánh lén?" Thân thể Nghiêm lão nhất thời run rẩy một chút, ngay lúc trong lòng ông đầy sốt ruột thì giữa làn khói, một bóng dáng tuyệt sắc nhẹ nhàng xuất hiện.
Thiếu nữ đón gió mà đứng, hồng y nổi bật, dáng người đường cong gợi cảm lộ rõ ở dưới ánh mặt trời, gương mặt hoàn mỹ của nàng thì ngay cả thần cũng phải ghen tị, trên dung nhan kia tản ra ánh sáng nhu hòa.
"Ngoại công, gia gia, các ngươi đây là làm sao vậy?" Nhìn thấy mọi người đứng cách đó không xa, Hạ Như Phong sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng giơ lên một nụ cười yếu ớt: "Chẳng lẽ, các ngươi biết ta hôm nay xuất quan nên cố ý đến đón ta hay sao?"
Giọng nói của thiếu nữ như một cơn gió để cho mọi người phục hồi tinh thần lại, Nghiêm lão giành trước một bước đi lên, túm lấy cánh tay Hạ Như Phong, vẻ mặt lộ vẻ lo lắng: "Tôn nữ bảo bối, ngươi có bị thương hay không? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Cái này, thời điểm ta xuất quan đã quên thu liễm khí khế, kết quả thì như các ngươi đã thấy." Giang tay, Hạ Như Phong vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng thật sự không phải cố ý, là nàng không cẩn thận gây nên.
Nghe được lời nói của nàng, Nghiêm lão nheo hai mắt lại, cao thấp đánh giá nàng một phen, trong giây lát, hắn trừng lớn hai mắt và gào lên như thấy quỷ: "Ngươi… Ngươi con mẹ nó đột phá đến Linh Quân?"
Nhún vai, Hạ Như Phong mỉm cười rồi mới gật đầu.
"Mẹ kiếp, biến thái, ngươi con mẹ nó chính là một cái biến thái." Nghiêm lão bụng đầy ủy khuất liếc nàng một cái, nhớ năm đó, hắn đột phá Linh Quân, phải mất thời gian bao lâu chứ? Nàng sao có thể?
Ngắn ngủn nửa năm liền thăng hai cấp, cái này có còn để cho người khác sống không chứ?
Vì sao lại không hạ một đạo sấm sét đánh chết biến thái này, thật sự là rất đả kích người.
Trừ Nghiêm lão ra, những người còn lại cũng bị chấn kinh, tuy Hạ Lâm Lạc đã sớm biết thiên phú của nàng, nhưng trong vòng nửa năm, nàng từ Linh Vương Bát cấp thăng lên Linh Quân Nhất cấp thì vẫn làm cho bọn họ bị hoảng sợ.
Cũng may, loại biến thái này là người Hạ gia hắn, hắn thật rất mong có thể nhiều thêm mấy người biến thái giống như vậy.
"Không chỉ là ta, mấy ngày nay, những người còn lại cũng đều có đột phá rất lớn." Hạ Như Phong sờ sờ mũi, khóe môi cong lên, ý niệm vừa động, ngay tức khắc, vốn khoàng sân đang trống trải thì bị mọi người lấp đầy.
Nhìn thấy những người này đột nhiên xuất hiện, dù Nghiêm lão và Hạ Lâm Lạc sớm biết bí mật của nàng thì vẫn bị hoảng sợ, chỉ là, sau khi nhìn cấp bậc của những người đó, liền không chỉ là kinh hách mà thôi.
Mọi người trong Chiến đội Nghịch Thiên đều đột phá đến Linh Vương, đội trưởng Tần Lạc đã là Linh Vương Ngũ cấp, dưới sự trợ giúp đan dược Hạ Như Phong và Phong Tà đại lục, bọn họ có thành tựu này thì cũng là đương nhiên.
Nhưng vẫn là làm cho những người đứng xem rung động rất lớn.
Nghiêm Phong Hành đến Linh Vương Bát cấp, Lam Đồng, Mạc Trúc, Cổ Phi đều đến Linh Vương, Cốc Mị Nhi, Hạ Ngân Nguyệt, tiểu công chúa cũng trở thành Linh Tướng cao cấp và chuẩn bị đột phá Linh Vương, để người khác kinh ngạc nhất là, vì trải qua đan dược bồi dưỡng nên cấp bậc Hạ Vân Ly cũng là Linh Vương, bất quá cấp bậc yếu hơn vài người nhóm Lam Đồng.
Kỳ thật, thiên phú của Hạ Vân Ly không thể kém hơn so với Lam Đồng bọn họ, chỉ vì người sau đều có danh sư dạy bảo, lại có gia tộc bồi dưỡng, Hạ Vân Ly lại không trải qua quá trình mài dũa gì nên đi rất nhiều đường vòng, cho nên, tuy ngay từ đầu yếu hơn bọn họ rất nhiều nhưng sau đó vẫn là đuổi kịp.
Do Hạ Như Phong đột phá đến linh Quân nên Phong Tà đại lục lại mở rộng rất nhiều, đem vật cưỡi của mọi người Chiến đội Nghịch Thiên ném vào tu luyện, cũng thõa mãn.
Còn sau khi đột phá Linh Quân, Nghịch Thiên Quyết trao cho nàng năng lực thuấn di, chỉ tiếc, năng lực này quá mức biến thái, trong vòng một tháng chỉ có thể sử dụng ba lượt thuấn di.
Tuy rằng chỉ có ba lượt, nhưng đôi khi có thể mang lại cho nàng trợ giúp cực kỳ lớn.
Bất quá, càng biến thái hơn chính là Hạ Thiên, sau khi chiếm được linh hồn, hắn tiêu hóa linh hồn cường giả kia thì đạt tới Linh Quân còn trước Hạ Như Phong, nhưng linh hồn cường giả kia cũng chỉ là Linh Quân, cho nên tu luyện về sau cần chính hắn cố gắng, vì vậy tốc độ mới chậm lại.
Chỉ là, cũng bởi vì linh hồn cường giả kia nên thiên phú của hắn đã xảy ra thay đổi, cho dù không bằng Hạ Như Phong, Dạ Thiên Tà, Nghiêm Phong Hành, nhưng lại vượt qua nhóm người Mạc Trúc, có lẽ chỉ có Hoa Vô Tuyệt mới có thể so sánh.
"Ai, xem ra, ta thật sự đã già đi." Nghiêm lão lắc đầu thở dài một tiếng, ánh mắt hơi vui mừng nhìn Hạ Như Phong, bên trong tràn đầy yêu thương: "Ha ha, hiện tại thiên hạ này chính là thiên hạ của những người trẻ tuổi các ngươi, hảo hào mà nổ lực lên."
Lại ngay lúc này, một nô bộc Hạ gia vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy Hạ Như Phong thì mới nói: "Tiểu thư, bên ngoài có nam tử tên là Ma Ngạo Thiên tìm ngươi."
Ma Ngạo Thiên?
Hạ Như Phong đột nhiên run lên, lúc này mới nhớ tới, Ma Ngạo Thiên cũng đã rời đi một đoạn thời gian, nàng còn tưởng rằng hắn gặp phải nguy hiểm, xem ra, hắn cũng không có việc gì.
Cũng không kịp nói một tiếng với mọi người, Hạ Như Phong bước nhanh đi về phía cửa lớn.
Rất xa, liền nhìn thấy nam tử yêu mỵ kia, vẻ mặt nàng bất giác hiện lên vui sướng, bước chân càng thêm nhẹ nhàng, dường như là phát hiện nàng đã đến, trong nháy mắt nam tử kia chuyển ánh mắt qua.
Vẻ mặt hắn vẫn âm lãnh như vậy, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Như Phong xuất hiện, đôi hồng mâu yêu dã kia lại biến thành ôn nhu trước nay chưa từng có.
Nháy mắt, trong mắt chỉ có bóng dáng của thiếu nữ.
"Ngạo Thiên." Hạ Như Phong dừng lại cước bộ, tầm mắt đặt ở trên người nam tử yêu dã trước mặt này, không khỏi sửng sốt một phen: "Thực lực của ngươi đã khôi phục rồi sao."
Ma Ngạo Thiên nhợt nhạt cười, tươi cười của hắn mang theo một chút mất tự nhiên.
"Ừ, lần này ta đến là hướng ngươi cáo từ, hơn nữa, đã từng đồng ý sẽ bảo hộ ngươi, nhưng ta nửa đường có việc nên rời khỏi, lại không có làm được như đã hứa, ngươi… Sẽ trách ta sao?"
Hạ Như Phong mỉm cười lắc đầu, cho dù lúc trước Ma Ngạo Thiên đáp ứng ở lại bên cạnh nàng, nhưng hắn vẫn có tự do riêng của mình, nàng lại có cái quyền gì mà đi trách cứ hắn chứ?
Huống chi, bọn họ là bằng hữu không phải sao?
"Ngạo Thiên, lúc trước phát sinh chuyện gì sao?" Nhướng mày, Hạ Như Phong nâng mắt lên và nhàn nhạt hỏi.
Ma Ngạo Thiên hai tay ôm ngực, bên hông cắm một thanh kiếm, sợi dây tơ hồng trên thanh kiếm nhẹ nhàng bay, sau khi trầm mặc thật lâu hắn mới nói: "Lúc trước, là ta gặp được sư phụ của ta."
"Sư phụ của ngươi?"
"Đúng, dưới sự trợ giúp của hắn ta đã trả được thù, sau này, ta muốn đi theo hắn đi Đông Linh đại lục rèn luyện, chỉ có đến nơi đó, ta mới có thể tăng thực lực lên cao hơn nữa."
"Đông Linh đại lục sao?" Hạ Như Phong thản nhiên cười, trên gương mặt của nàng tản ra ánh sáng nhu hòa: "Ngạo thiên, ta tin tưởng, chúng ta sẽ có một ngày gặp nhau ở Đông Linh đại lục."
Đúng vậy, đến lúc đó, nàng nổi tiếng ở Đông Linh đại lục, Ma Ngạo Thiên muốn tìm nàng cũng khá dễ dàng.
Trong lòng Ma Ngạo thiên chợt động, đôi mắt màu đỏ yêu dã kia nhìn thật sâu thiếu nữ trước mặt, gương mặt tuyệt mỹ bất giác giương lên một chút tươi cười động lòng người, đó là nụ cười mà hắn chưa bao giờ có.
"Như Phong, cuộc đời này có thể trở thành bằng hữu của ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không hối hận."
"Ta cũng giống vậy, Ngạo thiên, mặc kệ người khác đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi ở trong mắt người khác kinh khủng ra sao, nhưng ít ra, ngươi vẫn là bằng hữu mà ta thừa nhận, là bạn tri kỉ mà cả đời này cũng sẽ không vứt bỏ, cho nên nếu gặp nguy hiểm thì tới tìm ta, có ta ở đây, tuyệt sẽ không để người khác đả thương ngươi."
Nghe lời nói của thiếu nữ, Ma ngạo Thiên chỉ cảm thấy nội tâm xẹt qua một dòng nước ấm.
Bằng hữu sao? Loại cảm giác này, thật đúng là rất tốt…
"Ta biết bằng hữu của ngươi có rất nhiều, nhưng ta muốn ngươi nhớ kỹ, bằng hữu Ma Ngạo Thiên ta chỉ có ngươi mà thôi, Ma Ngạo Thiên ta cũng giống như ngươi, nguyện ý lấy tính mạng đến để bảo hộ ngươi."
Có lẽ, bởi vì nàng không quan tâm đến thân phận ma đầu của hắn, lúc đầu, nguyện trở thành bằng hữu của hắn cũng chính là thủ hộ lớn nhất cả đời của hắn.
"Ngạo Thiên." Hạ Như Phong đưa nắm đấm ra, mỉm cười: "Bảo trọng."
Khép hờ mắt, Ma Ngạo Thiên nhìn nắm đấm của nàng, con ngươi màu đỏ hiện lên quang mang kỳ lạ, dùng nắm đấm của mình chạm vào nắm đấm của nàng, đôi môi mỏng khẽ mở và thốt ra hai chữ: "Bảo trọng."
Mặt trời hạ xuống ở phía tây, ánh nắng chiều trải rộng khắp bầu trời, sau khi nói xong câu nói kia, Ma Ngạo Thiên xoay người rời đi, hồng y nhẹ bay, dưới ánh nắng chiều phản chiếu ra ánh sáng yêu dã.
Hắn đã từng, luôn sống cô đơn một mình, một mình chiến đầu, một mình hành tẩu, nhưng hắn biết, từ nay về sau, hắn không còn một mình nữa, bởi vì trong sinh mệnh hắn đã có thêm một người tồn tại.
Như Phong, ta tin tưởng, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, ta chờ ngày ngươi danh chấn Đông Linh đại lục…
Mà với năng lực của ngươi, ngày đó hẳn sẽ không lâu lắm…
"Ngoại công, ngày mai chính là sinh thần của ngươi." Sau khi Ma Ngạo Thiên rời đi, Hạ Như Phong quay trở về, dường như là nhớ tới cái gì, nhíu mày, tầm mắt phóng đến trên người Hạ Lâm Lạc: "Thiếp mời đã gửi đi rồi sao?"
"Trừ bỏ một phần riêng dành riêng cho một số gia tộc, thì các thiếp mời còn lại đều đã lấy đi bán đấu gía." Hạ Lâm lạc đắc ý dào dạt vuốt ve chòm râu, đại khái loại phương pháp này cũng chỉ có hắn mới có thể nghĩ đến.
Gần đây, Hạ gia bởi vì có Tà Tông gia nhập, khí thế càng mạnh hơn so với dĩ vãng, cho nên Hạ Lâm Lạc lấy thiếp mời đi phòng đấu giá thì được bán với giá rất cao, bất luận kẻ nào đều vinh hạnh vì có thể mua được thiếp mời của Hạ gia.
Hạ Như Phong khóe miệng vừa kéo, nàng thật có chút bội phục chỉ số thông minh của Hạ Lâm Lạc.
Không chỉ mượn cô hội này thu được một khoản lớn, mà còn có thể cướp đoạt từ trên người của những người đó một món quà sinh thần, không nghĩ tới hắn rất có tài buôn bán.
"Vậy, ngoại công, ta trước hết trở về phòng, ngày mai gặp lại." Hạ Như Phong hướng hắn vẫy tay, không đợi hắn phản ứng lại thì đã vội vã rời đi.
Kế tiếp, liền đợi đại thọ ngày mai, sau đại thọ của ngoại công, nàng cũng phải nhanh chóng rời đi…
Hôm sau, vào lúc giữa trưa, ngoài cửa Hạ gia, ngựa xe như nước, phi thường náo nhiệt, trước khi tiến vào đại môn Hạ gia đều phải xuất ra thiếp mời cho người gác cửa xem qua, để ngừa có người chuồn êm vào cửa.
"Ha ha, Hạ gai chủ, Lâm mỗ cung chúc ngươi phúc như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn." Nói lời này, là một nam tử trung niên coi như anh tuấn, vẻ mặt hắn đầy nụ cười nịnh nọt, ra sức chen đến bên cạnh Hạ Lâm Lạc.
Hạ Lâm Lạc có chút không kiên nhẫn, ngại trường hợp nên vẫn trả lại bằng một cái tươi cười: "Đa tạ, đa tạ."
"Hạ gia chủ, không biết Hạ tiểu thư nàng đã có hôn phối chưa?" Nam nhân Lâm gia không có chú ý tới Hạ Lâm Lạc không kiên nhẫn, tiếp tục nói, chẳng qua nhanh như vậy thì hắn đã lộ ra mục đích ban đầu.
Trong lành hừ lạnh một tiếng, sắc mặt Hạ Lâm Lạc lại không chút thay đổi, tầm mắt đặt ở chỗ Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, vuốt chòm râu nói: "Vợ chồng son nhà người ta không phải có ở đây sao? Hơn nữa, ngươi cho rằng đệ tử nhà ngươi xứng với Phong nhi của ta sao?"
Trong lời nói của Hạ Lâm Lạc có gai, làm cho sắc mặt người Lâm gia nọ không khỏi đỏ lên, ngượng ngùng cười một tiếng: "Hạ gia chủ nói đùa, ta tự nhiên biết, đệ tử trong gia tộc ta không xứng với Hạ tiểu thư, chỉ là, ta có một nhi tử, tính tình hắn cũng không tệ lắm, càng không ngại trở thành… Tình nhân cảu Hạ tiểu thư…"
Câu nói kế tiếp hắn cố ý đè thấp âm thanh, chỉ có Hạ Lâm Lạc mới có thể nghe được.
"Cút." Ai ngờ, lúc Hạ Lâm Lạc nghe xong lời nói của hắn thì rống to một tiếng, hai mắt hung hăng trừng hắn: "Ngươi con mẹ nó cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ."
Nhất thời, tất cả tầm mắt đồng loạt nhìn lại.
"Ngoại công, làm sao vậy?" Hạ Như Phong đi đến bên cạnh Hạ Lâm Lạc liếc người Lâm gia nọ một cái rồi mới lên tiếng hỏi.
Hạ Lâm Lạc thở phì phò trừng mắt người trước mặt, không có trả lời câu hỏi của Hạ Như Phong, hiển nhiên, lời nói của người Lâm gia nọ khiến Hạ Lâm Lạc giận đến cực điểm.
Hắn làm như vậy, không phải là muốn hủy thanh danh ngoại tôn nữ của mình sao? Trời biết, trong lòng hắn lại đánh cái chủ ý gì.
Huống chi, chuyện của nàng, chính mình cũng không làm chủ được, với tính cách của nàng chắc chắn càng không có khả năng đáp ứng. Hơn nữa, cho dù là tình nhân thì đệ tử Lâm gia cũng không xứng.
"Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm, Ngũ hoàng tử giá lâm, lục hoàng tử giá lâm…"
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói bén nhọn thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người đồng thời rời khỏi chỗ ngồi của mình và cung kính quỳ xuống, nghênh đón thánh giá.
Trong đó, chỉ có người Hạ gia, Dạ Thiên Tà, Thu Phong, An Đức Lâm và đám người Mạc Trúc là không có quỳ xuống.
"Ha ha, các vị bình thân, hôm nay là sinh thần của Hạ lão gia nên không cần đa lễ." Lạc Diệu Thiên nhẹ nhàng giơ tay lên, gương mặt trước giờ luôn uy nghiêm cũng nhạt đi, mang theo nụ cười ôn hòa như được tẩm gió xuân.
Tiểu công chúa nhìn thấy Hoàng hậu, nhấc váy và chạy nhanh tới, Hoàng hậu cũng rất lâu không thấy Tiểu công chúa nên vội vàng cầm tay nàng, chính là một trận hỏi han ân cần.
Lạc Khinh Nhiễm ngước mắt lên, trong nháy mắt, khi mắt đối diện với Hạ Ngân Nguyệt thì trong mắt tràn đầy nhu tình.
Thấy trong mắt hắn không chút nào che dấu yêu say đắm, Hạ Ngân Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngùng xấu hổ cuối đầu xuống vò góc áo, dùng khóe mắt vụng trộm nhìn gương mặt tuấn tú của nam tử trẻ tuổi.
Hoàng đế và Hoàng hậu nhìn nhau, song song giơ lên tươi cười, hiển nhiên là cũng vui vẻ khi thấy việc này thành.
"Hoàng đế Thương Lang quốc phái người đưa hạ lễ tới…"
Tân hoàng thương lang quốc? Các tân khách hai mặt nhìn nhau, nghĩ lại khoảng thời gian trước, những tin tức từ Thương Lang quốc truyền đến thì mọi người mới hiểu ra, Âu Dương Doãn đưa hạ lễ tới là rất hợp lý.
"Sứ thần Băng Tuyết quốc phụng lệnh Thái thượng hoàng, tiến đến cầu kiến Hạ gia chủ và Như Phong đại sư…"
Nếu như nói người Thương Lang quốc tới thì về tình có thể hiểu, nhưng Băng Tuyết quốc làm sao cũng phái người đến đây? Còn xưng hô nàng là Như Phong đại sư, chẳng lẽ thuật luyện dược của nàng hơn hẳn Thái thượng hoàng Băng Tuyết quốc sao?
Nếu không với thực lực của Thái thượng hoàng thì làm sao cần phải tôn kính như vậy, còn cố ý phái người đến đây?
"Băng Tuyết quốc?" Hạ Như Phong sửng sốt một chút, vuốt cằm nói: "Ta ngược lại muốn nhìn thử bọn họ tới làm cái gì, ngoại công, để cho bọn họ tiến vào đi."
Hạ Lâm Lạc gật đầu, gọi một người qua và phân phó vài tiếng, người nọ tuân lệnh và chạy ra ngoài, chỉ giây lát, một người theo người nọ tiến đến.
Người đó, chính là người nhận lệnh đi bắt Hạ Chi Nhược Trương Đại Nhân.
"Trương mỗ phụng lệnh từ Thái thượng hoàng tới đưa trân bảo của Băng Tuyết quốc ta cho Hạ gia chủ." Trương đại nhân thật cẩn thận lấy ra một hộp gỗ đào từ trong ống tay áo ra, khi mở nắp hợp ra thì chung quanh phát ra bạch quang mỹ lệ.
Trong nháy mắt, bạch quang kia trải rộng khắp trong phòng, một lát sau mới chậm rãi nhạt đi, trong sảnh lại khôi phục bình thường.
"Còn đây là trân bảo truyền lại cho đời sau của Băng Tuyết quốc chúng ta, Thánh Quang áo giáp, mặc ở trên người thì có thể ngăn cản một kích toàn lực của Linh Tôn Đỉnh phong, hiệu quả này chỉ có một lần, Thái thượng hoàng để cho ta đưa quà tặng này cho Hạ gia chủ."
Hắn nói là cho Hạ Lâm Lạc nhưng ánh mắt lại nhìn Hạ Như Phong, ý tứ hàm xúc trong đó thì mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng/
Hạ Như Phong không rõ ý tứ nhìn Trương đại nhân, thấy ánh mắt của nàng thì Trương đại nhân không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh, khi hắn sắp chống đỡ không nổi thì giọng nói nhàn nhạt của Hạ Như Phong rốt cuộc truyền đến: "Nếu là đưa cho ngoại công, vậy ngoại công, ngươi liền cầm đi đi."
Nghiêm lão hâm mộ nhìn Hạ Lâm Lạc, phải biết rằng, Thánh Quang áo giáp này so với Tơ Vàng nhuyễn giáp kia dung còn muốn tốt hơn, dù sao hai cái cũng không cùng cấp bậc.
Vì để sữa chữa quan hệ với Hạ Như Phong, Thái thượng hoàng Băng Tuyết quốc là xuất huyết rất lớn.
"Không, Phong nhi, về sau ngươi có thể lại còn gặp phải nhiều kẻ thù hơn, Thánh Quang áo giáp này ngươi dùng đi."
Thế mà, Hạ Lâm Lạc lại không có suy nghĩ liền lắc đầu, Nghiêm lão ngây người lại có chút vui mừng, xem ra nhiều năm như vậy nàng không ở Nghiêm gia, hẳn là trải qua rất tốt.
Hạ Lâm Lạc đối với nàng yêu thương, hắn cũng có thể cảm nhận được.
Bất quá, nếu là chính mình, cũng sợ sẽ đem Thánh Quang áo giáp tặng cho nàng đi! Chính mình đều đã sống nhiều năm như vậy, chết thì chết, nhưng nàng còn trẻ, vẫn còn một chặng đường dài phải đi, chính mình chết, dù sao so với nàng chết còn tốt hơn.
"Ngoại công, ta cũng không cần mấy vật này." Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, từ chối nói: "Bởi vì ta có con bài chưa lật của ta, nếu như ngay cả con bài chưa lật kia cũng vô dụng, thì Thánh Quang áo giáp có năng lực giúp ta được cái gì?"
Thấy nàng cố ý nói như vậy, Hạ Lâm Lạc cũng không từ chối, nhận Thánh Quang áo giáp Trương đại nhân đưa qua.
Vuốt ve Thánh Quang áo giáp, trong mắt hắn không khỏi tràn ra ánh sáng kích động.
Trương đại nhân thở ra, xoa mồ hôi trên trán rồi mới thật cẩn thận nói: "Cái kia, Như Phong đại sư, Thái thượng hoàng là thật có lòng muốn xây dựng quan hệ hữu hảo với Như Phong đại sư, còn xin Như Phong đại sư đừng để bụng, Thái thượng hoàng còn để cho ta thay nàng chân thành xin lỗi đến Như Phong đại sư, là nàng dạy nữ nhi không tốt nên mới xảy ra loại sự tình này."
Lời nói này, làm cho những người không rõ tình huống đều sinh ra rung động mãnh liệt.
Thái thượng hoàng Băng Tuyết quốc, một vị cường giả Linh Quân Cửu cấp, Đại sư luyện dược Lục phẩm Cấp thấp, vậy mà lại tặng lễ xin lỗi với nàng sao? Làm sao lại ăn nói khép nép như vậy? Này… Điều này sao có thể…
"Ngươi trở về nói với Thái thượng hoàng, thành ý của nàng ta nhận." Hạ Như phong gật đầu, lạnh nhạt nói.
Nghe được cam đoan của nàng, Trương đại nhân hoàn toàn bỏ xuống cảm xúc khẩn trương, ngay lúc hắn muốn mở miệng cảm tạ, bên ngoài truyền đến một giọng nói: "Thiếu tộc trưởng bộ tộc Long Đồ Đằng tiến đến chúc mừng sinh thần gia chủ."
Tất cả khách đến đây, đều chưa có từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại thì đã bị kinh sợ tiếp.
Bộ tộc Long Đồ Đằng chính là tồn tạo thần bí nhất đại lục, có thể nói, bọn họ muốn tiêu diệt tứ quốc đều rất dễ dàng, nhưng mà tồn tại cường đại như vậy, cư nhiên cũng đến chúc mừng cho Hạ gia chủ sao?
Điên rồi, hôn nay những người có mặt khẳng định đều điên rồi…
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, ánh sáng mặt trời chiếu xuống trước cửa, nam tử đón ánh sáng nhàn nhạt khẽ nâng chân từ từ bước vào.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử, một thân trường bào trắng ngà làm nổi lên khí chất như trích tiên hạ trần của hắn, đẹp kinh diễm khiến người phải liếc mắt.
Trong phòng, tất cả người biết nam tử đều khiếp sợ há to miệng, ngay cả Thu Phong cũng không ngoại lệ.
Ngoại trừ An Đức Lâm thì không ai biết thân phận thật sự của hắn, nhưng bởi vì thân phận của hắn tôn quý, lúc trước An Đức Lâm cũng không có nói với bất kì ai, mà luyện dược sư từng được tộc Long Đồ Đằng mời cũng không có tư cách tiến vào Hạ gia, vì vậy trong đó có rất ít người biết...
Hắn chính là thiếu tộc trưởng của bộ tộc Long Đồ Đằng.
"Như Phong, ta trở lại." Ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ kia, giọng nói của nam tử dịu dàng như hoa, từ từ lướt qua bên tai tất cả mọi người.
Trong nháy mắt kia, bọn họ dường như nghe thấy khúc nhạc nhu hòa êm tai nhất thế gian.
Hạ Lâm Lạc há to miệng, hiển nhiên không dự đoán được, nam tử tuấn mỹ như trích tiên này, lại là thiếu tộc trưởng của bộ tộc Long Đồ Đằng, có lầm hay không? Cũng quá khoa trương đi?
"Thanh Nguyệt." Trong lòng Hạ Như Phong bỗng nhiên sửng sốt, khuôn mặt cũng nhu hòa hơn, hơi cười, nói: "Thanh Nguyệt, sao ngươi lại đến đây?"
"Chuyện trong gia tộc tạm thời đã xử lý xong rồi, nên ta đến tìm ngươi, chỉ là lần này ta là lấy thân phận thiếu tộc trưởng của tộc Long Đồ Đằng đến mừng thọ Hạ lão gia."
Nói xong, hắn phất tay, phía sau lập tức có người chuyển cho hắn một cái bình trong suốt, trong bình, chất lỏng màu sữa trắng khẽ bập bềnh.
"Bộ tộc Long Đồ Đằng đưa lên hạ lễ, trăm giọt Đồ Đằng Thánh Thủy."
"Xôn xao!"
Lời nói của Mộ Dung Thanh Nguyệt nhất thời khiến cho không khí trong sân chấn động.
Đây mới là bàn tay lớn chân chính, một giọt Đồ Đằng Thánh Thủy đưa ra bên ngoài đều đã là vạn kim khó cầu, hắn lại một lúc lấy ra trăm giọt? Thật sự là rất làm cho người ta chấn động.
Hạ Như Phong đồng thời sửng sốt, Đồ Đằng Thánh Thủy với nàng còn có Hạ Lâm Lạc mà nói, đã không có tác dụng, nhưng trăm giọt Đồ Đằng Thánh Thủy có thể khiến cho toàn bộ thực lực của Hạ gia tăng cường rất nhiều.
Huống chi với tình huống bây giờ của bộ tộc Long Đồ Đằng, lấy ra trăm giọt thánh thủy, đủ để thấy rõ bọn họ nhìn trúng Hạ gia.
"Như Phong, xem ra phần hạ lễ của ta cũng là không thể thiếu, dù thế nào đi nữa, ta cũng là nam nhân của nàng, lễ vật đưa cho ngoại công, không thể kém so với bất kì kẻ nào."
Trong lúc sững sờ, bên tai không khỏi truyền đến giọng nói tà mị của nam tử.
Nàng phục hồi tinh thần lại, quay đầu, khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử nở nụ cười, trong đôi mắt tím kia hiện lên tia tà khí, hai tay lười biếng ôm cái ót, giẫm chận tại chỗ, trường bào màu tím khẽ lay động.
"Tiểu Bạch." Dạ Thiên Tà ngẩng đầu nhìn phía trời xanh, gọi một tiếng, sau đó một thiếu niên bạch y từ trên không mới hạ xuống.
Khuôn mặt thiếu niên non nớt, bạch y như tuyết, da dẻ trắng nõn non mềm lộ ra sáng bóng nhàn nhạt, đôi mắt như vì sao sáng ngọc, hai má hồng hào đáng yêu không khỏi khiến người muốn nhéo một cái.
Thiếu niên kia chính là Tiểu Bạch, sau khi tiến vào thất cấp lại dưới sự trợ giúp của Hạ Như Phong mà hóa người.
Vốn Dạ Thiên Tà gọi hắn là Lạc Khắc, sau đó có lẽ là do Hạ Như Phong ảnh hưởng, nên đã thay đổi xưng hô, việc này, Tiểu Bạch bất mãn rất lâu.
Mà trong khoảng thời gian Hạ Như Phong bế quan, Tiểu Bạch cũng không ở trong thế giới triệu hồi thư, hành tung quỷ dị không rõ, ngay cả Hạ Như Phong cũng không biết hắn đang làm cái gì, chẳng lẽ, hắn và Dạ Thiên Tà bày mưu làm lễ vật mừng thọ cho ngoại công?
"Tà lão đại, mỹ nhân tỷ tỷ, ta đã trở lại, mỹ nhân tỷ tỷ, ta muốn ôm một cái." Hai mắt Tiểu Bạch tỏa ra tia sáng, mở hai tay ra, xông về phía Hạ Như Phong. Khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Thiên Tà tối sầm, lắc mình một cái chắn trước người Hạ Như Phong, một tay xách Tiểu Bạch lên, trong mắt tím hiện ra tia tà khí, khóe miệng cong lên nở một nụ cười tà mị: "Ngươi muốn vào thế giới Hắc Diễm?"
Cơ thể của Tiểu Bạch run lên, trong mắt lộ ra một chút hoảng sợ, sau khi lấy lại bình tĩnh, không khỏi chu môi lên, oan ức nói: "Tà lão đại thật là, sớm biết thế, lúc trước sẽ không giúp ngươi theo đuổi mỹ nhân tỷ tỷ."
"Tiểu Bạch!"
Bên tai truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi, Tiểu Bạch vội vàng ngậm miệng lại, đôi mắt lướt qua một vòng, cười hì hì mở miệng: "Tà lão đại, ngươi muốn vật ta đã giúp ngươi lấy đến đây, mau buông ta xuống."
Tuy bây giờ cấp bậc của Tiểu Bạch vượt qua Dạ Thiên Tà, nhưng vẫn có chút không dám cãi lời hắn.
Bởi vì hắn biết, Tà lão đại còn chưa sử dụng con bài chưa lật...
"Hạ lão gia, đây là Tà lão đại nhà ta đặc biệt để cho ta đi lấy, ngài cần phải tiếp cho tốt nha." Tiểu Bạch chớp hai mắt, chuyển động giới chỉ ở đầu ngón tay, ngay lập tức nghe thấy "Rầm rầm" một tiếng, dưới bầu trời hiện ra mưa sách.
Rất nhiều cuốn sách rơi xuống đã vùi lấp Hạ Lâm Lạc.
Người Hạ gia đầu tiên là sửng sốt, bước lên phía trước, vừa đến bên cạnh, dưới sách truyền đến một tiếng nổi giận, sau đó Hạ Lâm Lạc vén đống sách ra, từ bên trong nhảy ra.
"Hỗn đản chết tiệt, lão tử muốn giết ngươi."
Tiểu Bạch bĩu môi, trốn đến phía sau Dạ Thiên Tà, lộ ra một cái đầu nhỏ, nói: "Ta đã nói ngài đỡ cho tốt, ngài không tiếp được thì trách ai?"
Tuy mình chỉ cần một đầu ngón tay là có thể đối phó với Hạ Lâm Lạc, nhưng ông là ngoại công của mỹ nhân tỷ tỷ, nên không thể tổn thương, bằng không mỹ nhân tỷ tỷ sẽ không quan tâm đến mình.
Mà nó không thể trêu vào, nên trốn không đúng sao? Mọi việc đã có Tà lão đại chống lưng.
"Ngươi..." Hạ Lâm Lạc lâm vào chán nản, tùy tiện cầm một quyển sách, sau khi nhìn thấy nội dung trong sách, hoàn toàn ngây ngẩn cả người: "Kim giai cấp thấp, linh kỹ phòng ngự?"
"Ở đây còn có kim giai trung cấp?"
"Đây là ngân giai cao cấp?"
"Ta CMN, khi nào thì công pháp ngân giai và kim giai đã biến thành rau cải trắng nhiều như này?"
Trong tay cầm lấy một quyển sách cổ xưa, Hạ Lâm Lạc đã ngây dại rồi, ánh mắt dại ra, mở to miệng, thật lâu không thể hồi thần lại.
Đồ Đằng Thánh Thủy là rất trân quý, nhưng với Hạ Lâm Lạc mà nói, đã không còn tác dụng nữa, ở trong lòng ông địa vị xa xa không bằng công pháp linh kỹ đó.
Tuy mọi người cũng khiếp sợ, nhưng bọn họ vẫn là cảm thấy, trăm giọt Đồ Đằng Thánh Thủy càng thêm trân quý.
"Hạ lão gia, đó là Tà lão đại đưa cho Hạ gia, mà một quyển này mới là đưa cho ngài." Tiểu Bạch nhìn thấy Hạ Lâm Lạc không định tìm mình tính sổ, mới rời khỏi bên cạnh Dạ Thiên Tà, vươn tay ra, lòng bàn tay của hắn có thêm một quyển sách màu vàng cổ xưa.
"Đây là linh kỹ phụ trợ kim giai cao cấp, sau khi học được, có thể làm cho thực lực của Linh Quân nhất cấp tăng nhanh đến Lệnh Tôn nhất cấp, thời gian giới hạn là ba ngày."
Dạ Thiên Tà cong khóe môi lên, trong mắt tà mị chứa đầy ý cười, đây mới là lễ vật hắn đưa cho Hạ Lâm Lạc.
Đừng nói mọi người, ngay cả Hạ Như Phong nghe thấy công hiệu này, cũng ngây người.
Chỉ là có được linh kỹ như thế, vì sao chưa từng thấy Dạ Thiên Tà sử dụng?
"Như Phong, linh kỹ này chỉ ngoại công mới có thể tu luyện, bởi vì chỉ có tác dụng với người về sau không có thành tựu." Biết ý nghĩ trong lòng Hạ Như Phong, Dạ Thiên Tà đi đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng giải thích.
Hạ Như Phong hiểu rõ gật đầu, sờ mũi, rồi cười với hắn một cái.
Hạ Lâm Lạc run rẩy vươn tay ra nhận linh kỹ, thật cẩn thận thu vào trong lòng, nhìn thấy nhiều người không che dấu thèm nhỏ dãi chút nào, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
Sau đó ông như nghĩ đến cái gì đó, chớp mắt, dừng trên người Hạ Như Phong, trên mặt kia chứa đầy tươi cười.
Nụ cười kia đã biểu lộ ý nghĩ trong lòng ra, Hạ Như Phong đảo cặp mắt trắng dã, nói: "Ngoại công, lễ vật con đưa cho người, chính là đan dược thất phẩm mấy ngày trước con đã luyện chế xong."
"Cái gì?"
Hôm nay, các tân khách lần lượt đều ở trong khiếp sợ, còn chưa hoàn hồn lại trong kinh ngạc mà Dạ Thiên Tà gây cho, lại bị Hạ Như Phong làm cho kinh sợ, không tự chủ được há to miệng.
Hạ Như Phong lấy ra đan dược đã chuẩn bị tốt từ đoạn thời gian trước, còn chưa kịp giao cho Hạ Lâm Lạc đã bị ông đoạt lấy một cái, vội vàng thu lại.
Không nói gì nhìn trời, Hạ Như Phong không nhìn ông.
Mọi người bắt đầu trình hạ lễ lên, nhưng hạ lễ của bọn họ, đều xa xa không bằng ba thứ của Mộ Dung Thanh Nguyệt, Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong.
Mà yến hội cũng bắt đầu vào lúc này.
Trải qua chuyện vừa rồi, nhiều thế lực lại có thêm hiểu biết với Hạ Như Phong, chả trách nàng có thể dẫn sứ thần Băng Tuyết quốc và người của bộ tộc Long Đồ Đằng đến, thì ra, nàng lại là một vị luyện dược sư thất phẩm...
Cũng là đệ nhất luyện dược sư mảnh đại lục này.
Tin tức này, thật sự là rung động lòng người, xem ra không được bao lâu nữa, đại lục sẽ sinh ra một trận gió bão.
Gió lốc sẽ xảy ra, đáng tiếc khi đó Hạ Như Phong đã không còn ở đây...
Ngay dưới bầu không khí của yến hội kết thúc, cuối cùng Hạ Như Phong đứng lên, hai mắt lạnh lùng lướt qua nhiều khách, lạnh nhạt nói: "Đoạn thời gian trước, Vân Tiêu phái và Lưu Vân tông trêu chọc ta, nên không cần phải tồn tại nữa rồi."
Tân khách đều trầm mặc, sau khi cáo từ mọi người Hạ Lâm Lạc, ngay lập tức xoay người rời khỏi trong phòng, lúc này mọi người không một ai không tự hỏi, đối phó với hai môn phái kia thế nào.
Nếu Hạ Như Phong đã nói, thì Lưu Vân tông và Vân Tiêu phái không cần phải tồn tại, như vậy, bọn họ sẽ thật sự không cần phải tồn tại...
Ai bảo bọn họ trêu chọc chính là Hạ Như Phong nàng...
"Như Phong, không phải ngươi muốn rời đi sao?" Sau khi mọi người rời khỏi, Mộ Dung Thanh Nguyệt dùng hai mắt đầy tia nhu hòa nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
Hạ Như Phong chợt lóe kinh ngạc, lập tức gật đầu: "Đúng lúc nên đi một mảnh đại lục khác."
"Như Phong, mấy năm nay vì truyền thừa, ta luôn làm công tác chuẩn bị, truyền thừa sẽ lập tức bắt đầu, chờ sau khi ta tiếp nhận truyền thừa, là có thể đạt được thế lực, đến lúc đó, ta sẽ vào trong đó tìm ngươi."
Ôn nhu trong mắt hiện ra một chút không nỡ, ánh mắt của Mộ Dung Thanh Nguyệt dừng ở trên khuôn mặt của Hạ Như Phong, giọng nói dịu dàng như một trận gió sớm, từ từ xẹt qua trái tim.
"Được." Hạ Như Phong hơi cười, với thực lực của Mộ Dung Thanh Nguyệt, đến Đông Linh đại lục, quả thật chính là trợ giúp rất lớn với mình, huống chi, nàng cũng không muốn, liên lụy Mộ Dung Thanh Nguyệt vào trong chuyện của Dạ Thiên Tà và mình.
Dù sao, đường này quá mức gian nan, nàng không muốn liên lụy đến hắn.
Chắc hẳn, người của viện Linh Sư cũng nên đến đây rồi...
Dù sao thời gian chia xa cũng đã đến, mà từ mấy ngày trước Dạ Thiên Tà đã đi Bắc Vực trước, ước hẹn của bọn họ là đến lúc đó sẽ ở gặp lại Bắc Vực...
Mặc dù mọi người cũng luyến tiếc không muốn Hạ Như Phong rời đi, nhưng cũng hiểu rõ, nàng cuối cùng lại bước vào một con đường không giống người khác. Sau đó ở dưới đưa tiễn của nhóm người Hạ Lâm Lạc, Hạ Như Phong đi đến học viện Linh Phong.
Lúc đệ tử của học viện nhìn thấy Hạ Như Phong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt hiện lên kích động, hiển nhiên nhận ra Hạ Như Phong, cũng có đệ tử chạy lên, muốn gần gũi quan sát thần tượng.
Hạ Như Phong bất đắc dĩ khổ cười một tiếng, cũng không để ý đến đệ tử đó, trực tiếp đi tìm thập đại trưởng lão, để cho bọn họ truyền tống nàng đến tầng cao nhất Huyết Linh Giới.
Kỳ hạn ba năm đã sớm qua, hai huynh đệ Hồ gia cũng nên tuân thủ lời hứa khế ước với nàng.
"A, là ngươi, cuối cùng ngươi đã đến đây." Hồ Lão Tam nhìn thấy Hạ Như Phong kêu lớn tiếng lên, sau đó xoay người quát về phía sau: "Đại ca, mau đến đây, nàng đã đến rồi..."
Nhất thời, chỉ thấy Hồ Lão Đại lưng hùm vai gấu kia, y phục đỏ chót bay nahnh ra như gió.
"Vù vù." Đến trước mặt Hạ Như Phong vội vàng phanh lại, lớn tiếng thở hổn hển mấy hơi: "Cuối cùng ngươi cũng đến rồi, chúng ta chờ ngươi đã được một thời gian, nhanh khế ước chúng ta đi!"
Hạ Như Phong thản nhiên gật đầu, không có dấu hiệu gì khế ước hai người.
Khế ước qua đi, thông qua triệu hồi thư, Hạ Như Phong mới biết được, bản thể của hai người này là gấu hổ, cấp bậc ở thất giai cửu cấp, cách bát giai chỉ kém một cấp.
Chờ mình đột phá cấp bậc thất phẩm cao cấp, là có thể luyện chế đan dược giúp bọn họ đột phá bát cấp.
Sau khi thu phục hai thú, Hạ Như Phong rời khỏi tầng đỉnh Huyết Linh Giới, đi đến học viện Linh Phong, ngay lúc nàng vừa mới vào phòng gỗ nhỏ của Thu Phong, Cổ Phi đầu đầy đổ mồ hôi chạy đến.
Hắn cũng không đi quấy rầy nàng, chỉ yên tĩnh nhìn bóng dáng của nàng...
Như Phong, ta biết, chỉ có đủ thực lực mới xứng trở thành bằng hữu của ngươi, vẫn bồi ở bên cạnh ngươi, cho nên, ta sẽ cố gắng tu luyện, sớm muộn gì cũng có một ngày đến Đông Linh đại lục tìm ngươi...
Cắn môi, trong lòng Cổ Phi đã quyết định rồi.
Bởi vậy, ở trong vài năm Hạ Như Phong rời đi, hắn quyết chí tự cường tu luyện, cuối cùng có một ngày có đủ thực lực, bước vào Đông Linh đại lục.
Cho dù, khi đó khoảng cách giữa hắn và nàng vẫn rất xa, nhưng ít nhất bọn họ vẫn đứng trên một lãnh thổ.
Như thế đã cũng đủ rồi.
"Sư phụ." Hạ Như Phong đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng ngoại trừ Thu Phong và Lam Đồng ra, thì còn có mười người xa lạ.
Những người xa lạ đó, nếu đoán không sai, chính là chín đệ tử của học viện và Lam Đồng cũng là mười người có bài danh trong Tinh Anh Đường, trong đó có vài người có hơi thở cường đại, lại càng ngang ngửa với Lam Đồng.
Trong mắt Hạ Như Phong hiện lên kinh ngạc, nàng cho rằng, trong Tinh Anh Đường thực lực đều ở Linh Tướng, không ngờ lại có Linh Vương...
"Đây chính là đệ tử học viện?" Nam tử trung niên khẽ cười, đôi mắt lướt qua nhiều đệ tử, từ trên ghế đứng lên, phất áo bào trắng, nói: "Ta là hộ pháp của viện Linh Sư, các ngươi gọi ta là Hồng hộ pháp là được rồi, bây giờ chuẩn bị một chút, lập tức theo ta xuất phát?"
Nghe vậy, hai mắt Hạ Như Phong nhìn về phía trời xanh, đầy hứng thú với đại lục thần kỳ kia.
Đông Linh đại lục, cuối cùng ta cũng đến rồi sao?
"Này… Ở đây sao lại thế này."
Mọi người đều bị biến cố bất ngờ này hù cho sợ, đồng loạt hướng tới nơi truyền đến tiếng nổ mạnh, trong đó thì Nghiêm lão và Hạ Lâm Lạc là nhanh nhất, vội vàng liền xông ra ngoài.
Vốn phòng ốc là ở chỗ này, giờ phút này tất cả còn lại chỉ là một đống hoang tàn, khói bụi tràn ngập, nhuộm cả bầu trời.
"Chẳng lẽ, có người đến đánh lén?" Thân thể Nghiêm lão nhất thời run rẩy một chút, ngay lúc trong lòng ông đầy sốt ruột thì giữa làn khói, một bóng dáng tuyệt sắc nhẹ nhàng xuất hiện.
Thiếu nữ đón gió mà đứng, hồng y nổi bật, dáng người đường cong gợi cảm lộ rõ ở dưới ánh mặt trời, gương mặt hoàn mỹ của nàng thì ngay cả thần cũng phải ghen tị, trên dung nhan kia tản ra ánh sáng nhu hòa.
"Ngoại công, gia gia, các ngươi đây là làm sao vậy?" Nhìn thấy mọi người đứng cách đó không xa, Hạ Như Phong sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng giơ lên một nụ cười yếu ớt: "Chẳng lẽ, các ngươi biết ta hôm nay xuất quan nên cố ý đến đón ta hay sao?"
Giọng nói của thiếu nữ như một cơn gió để cho mọi người phục hồi tinh thần lại, Nghiêm lão giành trước một bước đi lên, túm lấy cánh tay Hạ Như Phong, vẻ mặt lộ vẻ lo lắng: "Tôn nữ bảo bối, ngươi có bị thương hay không? Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
"Cái này, thời điểm ta xuất quan đã quên thu liễm khí khế, kết quả thì như các ngươi đã thấy." Giang tay, Hạ Như Phong vẻ mặt bất đắc dĩ, nàng thật sự không phải cố ý, là nàng không cẩn thận gây nên.
Nghe được lời nói của nàng, Nghiêm lão nheo hai mắt lại, cao thấp đánh giá nàng một phen, trong giây lát, hắn trừng lớn hai mắt và gào lên như thấy quỷ: "Ngươi… Ngươi con mẹ nó đột phá đến Linh Quân?"
Nhún vai, Hạ Như Phong mỉm cười rồi mới gật đầu.
"Mẹ kiếp, biến thái, ngươi con mẹ nó chính là một cái biến thái." Nghiêm lão bụng đầy ủy khuất liếc nàng một cái, nhớ năm đó, hắn đột phá Linh Quân, phải mất thời gian bao lâu chứ? Nàng sao có thể?
Ngắn ngủn nửa năm liền thăng hai cấp, cái này có còn để cho người khác sống không chứ?
Vì sao lại không hạ một đạo sấm sét đánh chết biến thái này, thật sự là rất đả kích người.
Trừ Nghiêm lão ra, những người còn lại cũng bị chấn kinh, tuy Hạ Lâm Lạc đã sớm biết thiên phú của nàng, nhưng trong vòng nửa năm, nàng từ Linh Vương Bát cấp thăng lên Linh Quân Nhất cấp thì vẫn làm cho bọn họ bị hoảng sợ.
Cũng may, loại biến thái này là người Hạ gia hắn, hắn thật rất mong có thể nhiều thêm mấy người biến thái giống như vậy.
"Không chỉ là ta, mấy ngày nay, những người còn lại cũng đều có đột phá rất lớn." Hạ Như Phong sờ sờ mũi, khóe môi cong lên, ý niệm vừa động, ngay tức khắc, vốn khoàng sân đang trống trải thì bị mọi người lấp đầy.
Nhìn thấy những người này đột nhiên xuất hiện, dù Nghiêm lão và Hạ Lâm Lạc sớm biết bí mật của nàng thì vẫn bị hoảng sợ, chỉ là, sau khi nhìn cấp bậc của những người đó, liền không chỉ là kinh hách mà thôi.
Mọi người trong Chiến đội Nghịch Thiên đều đột phá đến Linh Vương, đội trưởng Tần Lạc đã là Linh Vương Ngũ cấp, dưới sự trợ giúp đan dược Hạ Như Phong và Phong Tà đại lục, bọn họ có thành tựu này thì cũng là đương nhiên.
Nhưng vẫn là làm cho những người đứng xem rung động rất lớn.
Nghiêm Phong Hành đến Linh Vương Bát cấp, Lam Đồng, Mạc Trúc, Cổ Phi đều đến Linh Vương, Cốc Mị Nhi, Hạ Ngân Nguyệt, tiểu công chúa cũng trở thành Linh Tướng cao cấp và chuẩn bị đột phá Linh Vương, để người khác kinh ngạc nhất là, vì trải qua đan dược bồi dưỡng nên cấp bậc Hạ Vân Ly cũng là Linh Vương, bất quá cấp bậc yếu hơn vài người nhóm Lam Đồng.
Kỳ thật, thiên phú của Hạ Vân Ly không thể kém hơn so với Lam Đồng bọn họ, chỉ vì người sau đều có danh sư dạy bảo, lại có gia tộc bồi dưỡng, Hạ Vân Ly lại không trải qua quá trình mài dũa gì nên đi rất nhiều đường vòng, cho nên, tuy ngay từ đầu yếu hơn bọn họ rất nhiều nhưng sau đó vẫn là đuổi kịp.
Do Hạ Như Phong đột phá đến linh Quân nên Phong Tà đại lục lại mở rộng rất nhiều, đem vật cưỡi của mọi người Chiến đội Nghịch Thiên ném vào tu luyện, cũng thõa mãn.
Còn sau khi đột phá Linh Quân, Nghịch Thiên Quyết trao cho nàng năng lực thuấn di, chỉ tiếc, năng lực này quá mức biến thái, trong vòng một tháng chỉ có thể sử dụng ba lượt thuấn di.
Tuy rằng chỉ có ba lượt, nhưng đôi khi có thể mang lại cho nàng trợ giúp cực kỳ lớn.
Bất quá, càng biến thái hơn chính là Hạ Thiên, sau khi chiếm được linh hồn, hắn tiêu hóa linh hồn cường giả kia thì đạt tới Linh Quân còn trước Hạ Như Phong, nhưng linh hồn cường giả kia cũng chỉ là Linh Quân, cho nên tu luyện về sau cần chính hắn cố gắng, vì vậy tốc độ mới chậm lại.
Chỉ là, cũng bởi vì linh hồn cường giả kia nên thiên phú của hắn đã xảy ra thay đổi, cho dù không bằng Hạ Như Phong, Dạ Thiên Tà, Nghiêm Phong Hành, nhưng lại vượt qua nhóm người Mạc Trúc, có lẽ chỉ có Hoa Vô Tuyệt mới có thể so sánh.
"Ai, xem ra, ta thật sự đã già đi." Nghiêm lão lắc đầu thở dài một tiếng, ánh mắt hơi vui mừng nhìn Hạ Như Phong, bên trong tràn đầy yêu thương: "Ha ha, hiện tại thiên hạ này chính là thiên hạ của những người trẻ tuổi các ngươi, hảo hào mà nổ lực lên."
Lại ngay lúc này, một nô bộc Hạ gia vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy Hạ Như Phong thì mới nói: "Tiểu thư, bên ngoài có nam tử tên là Ma Ngạo Thiên tìm ngươi."
Ma Ngạo Thiên?
Hạ Như Phong đột nhiên run lên, lúc này mới nhớ tới, Ma Ngạo Thiên cũng đã rời đi một đoạn thời gian, nàng còn tưởng rằng hắn gặp phải nguy hiểm, xem ra, hắn cũng không có việc gì.
Cũng không kịp nói một tiếng với mọi người, Hạ Như Phong bước nhanh đi về phía cửa lớn.
Rất xa, liền nhìn thấy nam tử yêu mỵ kia, vẻ mặt nàng bất giác hiện lên vui sướng, bước chân càng thêm nhẹ nhàng, dường như là phát hiện nàng đã đến, trong nháy mắt nam tử kia chuyển ánh mắt qua.
Vẻ mặt hắn vẫn âm lãnh như vậy, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Như Phong xuất hiện, đôi hồng mâu yêu dã kia lại biến thành ôn nhu trước nay chưa từng có.
Nháy mắt, trong mắt chỉ có bóng dáng của thiếu nữ.
"Ngạo Thiên." Hạ Như Phong dừng lại cước bộ, tầm mắt đặt ở trên người nam tử yêu dã trước mặt này, không khỏi sửng sốt một phen: "Thực lực của ngươi đã khôi phục rồi sao."
Ma Ngạo Thiên nhợt nhạt cười, tươi cười của hắn mang theo một chút mất tự nhiên.
"Ừ, lần này ta đến là hướng ngươi cáo từ, hơn nữa, đã từng đồng ý sẽ bảo hộ ngươi, nhưng ta nửa đường có việc nên rời khỏi, lại không có làm được như đã hứa, ngươi… Sẽ trách ta sao?"
Hạ Như Phong mỉm cười lắc đầu, cho dù lúc trước Ma Ngạo Thiên đáp ứng ở lại bên cạnh nàng, nhưng hắn vẫn có tự do riêng của mình, nàng lại có cái quyền gì mà đi trách cứ hắn chứ?
Huống chi, bọn họ là bằng hữu không phải sao?
"Ngạo Thiên, lúc trước phát sinh chuyện gì sao?" Nhướng mày, Hạ Như Phong nâng mắt lên và nhàn nhạt hỏi.
Ma Ngạo Thiên hai tay ôm ngực, bên hông cắm một thanh kiếm, sợi dây tơ hồng trên thanh kiếm nhẹ nhàng bay, sau khi trầm mặc thật lâu hắn mới nói: "Lúc trước, là ta gặp được sư phụ của ta."
"Sư phụ của ngươi?"
"Đúng, dưới sự trợ giúp của hắn ta đã trả được thù, sau này, ta muốn đi theo hắn đi Đông Linh đại lục rèn luyện, chỉ có đến nơi đó, ta mới có thể tăng thực lực lên cao hơn nữa."
"Đông Linh đại lục sao?" Hạ Như Phong thản nhiên cười, trên gương mặt của nàng tản ra ánh sáng nhu hòa: "Ngạo thiên, ta tin tưởng, chúng ta sẽ có một ngày gặp nhau ở Đông Linh đại lục."
Đúng vậy, đến lúc đó, nàng nổi tiếng ở Đông Linh đại lục, Ma Ngạo Thiên muốn tìm nàng cũng khá dễ dàng.
Trong lòng Ma Ngạo thiên chợt động, đôi mắt màu đỏ yêu dã kia nhìn thật sâu thiếu nữ trước mặt, gương mặt tuyệt mỹ bất giác giương lên một chút tươi cười động lòng người, đó là nụ cười mà hắn chưa bao giờ có.
"Như Phong, cuộc đời này có thể trở thành bằng hữu của ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không hối hận."
"Ta cũng giống vậy, Ngạo thiên, mặc kệ người khác đối đãi với ngươi như thế nào, ngươi ở trong mắt người khác kinh khủng ra sao, nhưng ít ra, ngươi vẫn là bằng hữu mà ta thừa nhận, là bạn tri kỉ mà cả đời này cũng sẽ không vứt bỏ, cho nên nếu gặp nguy hiểm thì tới tìm ta, có ta ở đây, tuyệt sẽ không để người khác đả thương ngươi."
Nghe lời nói của thiếu nữ, Ma ngạo Thiên chỉ cảm thấy nội tâm xẹt qua một dòng nước ấm.
Bằng hữu sao? Loại cảm giác này, thật đúng là rất tốt…
"Ta biết bằng hữu của ngươi có rất nhiều, nhưng ta muốn ngươi nhớ kỹ, bằng hữu Ma Ngạo Thiên ta chỉ có ngươi mà thôi, Ma Ngạo Thiên ta cũng giống như ngươi, nguyện ý lấy tính mạng đến để bảo hộ ngươi."
Có lẽ, bởi vì nàng không quan tâm đến thân phận ma đầu của hắn, lúc đầu, nguyện trở thành bằng hữu của hắn cũng chính là thủ hộ lớn nhất cả đời của hắn.
"Ngạo Thiên." Hạ Như Phong đưa nắm đấm ra, mỉm cười: "Bảo trọng."
Khép hờ mắt, Ma Ngạo Thiên nhìn nắm đấm của nàng, con ngươi màu đỏ hiện lên quang mang kỳ lạ, dùng nắm đấm của mình chạm vào nắm đấm của nàng, đôi môi mỏng khẽ mở và thốt ra hai chữ: "Bảo trọng."
Mặt trời hạ xuống ở phía tây, ánh nắng chiều trải rộng khắp bầu trời, sau khi nói xong câu nói kia, Ma Ngạo Thiên xoay người rời đi, hồng y nhẹ bay, dưới ánh nắng chiều phản chiếu ra ánh sáng yêu dã.
Hắn đã từng, luôn sống cô đơn một mình, một mình chiến đầu, một mình hành tẩu, nhưng hắn biết, từ nay về sau, hắn không còn một mình nữa, bởi vì trong sinh mệnh hắn đã có thêm một người tồn tại.
Như Phong, ta tin tưởng, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, ta chờ ngày ngươi danh chấn Đông Linh đại lục…
Mà với năng lực của ngươi, ngày đó hẳn sẽ không lâu lắm…
"Ngoại công, ngày mai chính là sinh thần của ngươi." Sau khi Ma Ngạo Thiên rời đi, Hạ Như Phong quay trở về, dường như là nhớ tới cái gì, nhíu mày, tầm mắt phóng đến trên người Hạ Lâm Lạc: "Thiếp mời đã gửi đi rồi sao?"
"Trừ bỏ một phần riêng dành riêng cho một số gia tộc, thì các thiếp mời còn lại đều đã lấy đi bán đấu gía." Hạ Lâm lạc đắc ý dào dạt vuốt ve chòm râu, đại khái loại phương pháp này cũng chỉ có hắn mới có thể nghĩ đến.
Gần đây, Hạ gia bởi vì có Tà Tông gia nhập, khí thế càng mạnh hơn so với dĩ vãng, cho nên Hạ Lâm Lạc lấy thiếp mời đi phòng đấu giá thì được bán với giá rất cao, bất luận kẻ nào đều vinh hạnh vì có thể mua được thiếp mời của Hạ gia.
Hạ Như Phong khóe miệng vừa kéo, nàng thật có chút bội phục chỉ số thông minh của Hạ Lâm Lạc.
Không chỉ mượn cô hội này thu được một khoản lớn, mà còn có thể cướp đoạt từ trên người của những người đó một món quà sinh thần, không nghĩ tới hắn rất có tài buôn bán.
"Vậy, ngoại công, ta trước hết trở về phòng, ngày mai gặp lại." Hạ Như Phong hướng hắn vẫy tay, không đợi hắn phản ứng lại thì đã vội vã rời đi.
Kế tiếp, liền đợi đại thọ ngày mai, sau đại thọ của ngoại công, nàng cũng phải nhanh chóng rời đi…
Hôm sau, vào lúc giữa trưa, ngoài cửa Hạ gia, ngựa xe như nước, phi thường náo nhiệt, trước khi tiến vào đại môn Hạ gia đều phải xuất ra thiếp mời cho người gác cửa xem qua, để ngừa có người chuồn êm vào cửa.
"Ha ha, Hạ gai chủ, Lâm mỗ cung chúc ngươi phúc như Đông Hải thọ sánh Nam Sơn." Nói lời này, là một nam tử trung niên coi như anh tuấn, vẻ mặt hắn đầy nụ cười nịnh nọt, ra sức chen đến bên cạnh Hạ Lâm Lạc.
Hạ Lâm Lạc có chút không kiên nhẫn, ngại trường hợp nên vẫn trả lại bằng một cái tươi cười: "Đa tạ, đa tạ."
"Hạ gia chủ, không biết Hạ tiểu thư nàng đã có hôn phối chưa?" Nam nhân Lâm gia không có chú ý tới Hạ Lâm Lạc không kiên nhẫn, tiếp tục nói, chẳng qua nhanh như vậy thì hắn đã lộ ra mục đích ban đầu.
Trong lành hừ lạnh một tiếng, sắc mặt Hạ Lâm Lạc lại không chút thay đổi, tầm mắt đặt ở chỗ Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, vuốt chòm râu nói: "Vợ chồng son nhà người ta không phải có ở đây sao? Hơn nữa, ngươi cho rằng đệ tử nhà ngươi xứng với Phong nhi của ta sao?"
Trong lời nói của Hạ Lâm Lạc có gai, làm cho sắc mặt người Lâm gia nọ không khỏi đỏ lên, ngượng ngùng cười một tiếng: "Hạ gia chủ nói đùa, ta tự nhiên biết, đệ tử trong gia tộc ta không xứng với Hạ tiểu thư, chỉ là, ta có một nhi tử, tính tình hắn cũng không tệ lắm, càng không ngại trở thành… Tình nhân cảu Hạ tiểu thư…"
Câu nói kế tiếp hắn cố ý đè thấp âm thanh, chỉ có Hạ Lâm Lạc mới có thể nghe được.
"Cút." Ai ngờ, lúc Hạ Lâm Lạc nghe xong lời nói của hắn thì rống to một tiếng, hai mắt hung hăng trừng hắn: "Ngươi con mẹ nó cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nằm mơ."
Nhất thời, tất cả tầm mắt đồng loạt nhìn lại.
"Ngoại công, làm sao vậy?" Hạ Như Phong đi đến bên cạnh Hạ Lâm Lạc liếc người Lâm gia nọ một cái rồi mới lên tiếng hỏi.
Hạ Lâm Lạc thở phì phò trừng mắt người trước mặt, không có trả lời câu hỏi của Hạ Như Phong, hiển nhiên, lời nói của người Lâm gia nọ khiến Hạ Lâm Lạc giận đến cực điểm.
Hắn làm như vậy, không phải là muốn hủy thanh danh ngoại tôn nữ của mình sao? Trời biết, trong lòng hắn lại đánh cái chủ ý gì.
Huống chi, chuyện của nàng, chính mình cũng không làm chủ được, với tính cách của nàng chắc chắn càng không có khả năng đáp ứng. Hơn nữa, cho dù là tình nhân thì đệ tử Lâm gia cũng không xứng.
"Hoàng thượng giá lâm, Hoàng hậu giá lâm, Ngũ hoàng tử giá lâm, lục hoàng tử giá lâm…"
Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói bén nhọn thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người đồng thời rời khỏi chỗ ngồi của mình và cung kính quỳ xuống, nghênh đón thánh giá.
Trong đó, chỉ có người Hạ gia, Dạ Thiên Tà, Thu Phong, An Đức Lâm và đám người Mạc Trúc là không có quỳ xuống.
"Ha ha, các vị bình thân, hôm nay là sinh thần của Hạ lão gia nên không cần đa lễ." Lạc Diệu Thiên nhẹ nhàng giơ tay lên, gương mặt trước giờ luôn uy nghiêm cũng nhạt đi, mang theo nụ cười ôn hòa như được tẩm gió xuân.
Tiểu công chúa nhìn thấy Hoàng hậu, nhấc váy và chạy nhanh tới, Hoàng hậu cũng rất lâu không thấy Tiểu công chúa nên vội vàng cầm tay nàng, chính là một trận hỏi han ân cần.
Lạc Khinh Nhiễm ngước mắt lên, trong nháy mắt, khi mắt đối diện với Hạ Ngân Nguyệt thì trong mắt tràn đầy nhu tình.
Thấy trong mắt hắn không chút nào che dấu yêu say đắm, Hạ Ngân Nguyệt xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngùng xấu hổ cuối đầu xuống vò góc áo, dùng khóe mắt vụng trộm nhìn gương mặt tuấn tú của nam tử trẻ tuổi.
Hoàng đế và Hoàng hậu nhìn nhau, song song giơ lên tươi cười, hiển nhiên là cũng vui vẻ khi thấy việc này thành.
"Hoàng đế Thương Lang quốc phái người đưa hạ lễ tới…"
Tân hoàng thương lang quốc? Các tân khách hai mặt nhìn nhau, nghĩ lại khoảng thời gian trước, những tin tức từ Thương Lang quốc truyền đến thì mọi người mới hiểu ra, Âu Dương Doãn đưa hạ lễ tới là rất hợp lý.
"Sứ thần Băng Tuyết quốc phụng lệnh Thái thượng hoàng, tiến đến cầu kiến Hạ gia chủ và Như Phong đại sư…"
Nếu như nói người Thương Lang quốc tới thì về tình có thể hiểu, nhưng Băng Tuyết quốc làm sao cũng phái người đến đây? Còn xưng hô nàng là Như Phong đại sư, chẳng lẽ thuật luyện dược của nàng hơn hẳn Thái thượng hoàng Băng Tuyết quốc sao?
Nếu không với thực lực của Thái thượng hoàng thì làm sao cần phải tôn kính như vậy, còn cố ý phái người đến đây?
"Băng Tuyết quốc?" Hạ Như Phong sửng sốt một chút, vuốt cằm nói: "Ta ngược lại muốn nhìn thử bọn họ tới làm cái gì, ngoại công, để cho bọn họ tiến vào đi."
Hạ Lâm Lạc gật đầu, gọi một người qua và phân phó vài tiếng, người nọ tuân lệnh và chạy ra ngoài, chỉ giây lát, một người theo người nọ tiến đến.
Người đó, chính là người nhận lệnh đi bắt Hạ Chi Nhược Trương Đại Nhân.
"Trương mỗ phụng lệnh từ Thái thượng hoàng tới đưa trân bảo của Băng Tuyết quốc ta cho Hạ gia chủ." Trương đại nhân thật cẩn thận lấy ra một hộp gỗ đào từ trong ống tay áo ra, khi mở nắp hợp ra thì chung quanh phát ra bạch quang mỹ lệ.
Trong nháy mắt, bạch quang kia trải rộng khắp trong phòng, một lát sau mới chậm rãi nhạt đi, trong sảnh lại khôi phục bình thường.
"Còn đây là trân bảo truyền lại cho đời sau của Băng Tuyết quốc chúng ta, Thánh Quang áo giáp, mặc ở trên người thì có thể ngăn cản một kích toàn lực của Linh Tôn Đỉnh phong, hiệu quả này chỉ có một lần, Thái thượng hoàng để cho ta đưa quà tặng này cho Hạ gia chủ."
Hắn nói là cho Hạ Lâm Lạc nhưng ánh mắt lại nhìn Hạ Như Phong, ý tứ hàm xúc trong đó thì mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng/
Hạ Như Phong không rõ ý tứ nhìn Trương đại nhân, thấy ánh mắt của nàng thì Trương đại nhân không khỏi ứa ra mồ hôi lạnh, khi hắn sắp chống đỡ không nổi thì giọng nói nhàn nhạt của Hạ Như Phong rốt cuộc truyền đến: "Nếu là đưa cho ngoại công, vậy ngoại công, ngươi liền cầm đi đi."
Nghiêm lão hâm mộ nhìn Hạ Lâm Lạc, phải biết rằng, Thánh Quang áo giáp này so với Tơ Vàng nhuyễn giáp kia dung còn muốn tốt hơn, dù sao hai cái cũng không cùng cấp bậc.
Vì để sữa chữa quan hệ với Hạ Như Phong, Thái thượng hoàng Băng Tuyết quốc là xuất huyết rất lớn.
"Không, Phong nhi, về sau ngươi có thể lại còn gặp phải nhiều kẻ thù hơn, Thánh Quang áo giáp này ngươi dùng đi."
Thế mà, Hạ Lâm Lạc lại không có suy nghĩ liền lắc đầu, Nghiêm lão ngây người lại có chút vui mừng, xem ra nhiều năm như vậy nàng không ở Nghiêm gia, hẳn là trải qua rất tốt.
Hạ Lâm Lạc đối với nàng yêu thương, hắn cũng có thể cảm nhận được.
Bất quá, nếu là chính mình, cũng sợ sẽ đem Thánh Quang áo giáp tặng cho nàng đi! Chính mình đều đã sống nhiều năm như vậy, chết thì chết, nhưng nàng còn trẻ, vẫn còn một chặng đường dài phải đi, chính mình chết, dù sao so với nàng chết còn tốt hơn.
"Ngoại công, ta cũng không cần mấy vật này." Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, từ chối nói: "Bởi vì ta có con bài chưa lật của ta, nếu như ngay cả con bài chưa lật kia cũng vô dụng, thì Thánh Quang áo giáp có năng lực giúp ta được cái gì?"
Thấy nàng cố ý nói như vậy, Hạ Lâm Lạc cũng không từ chối, nhận Thánh Quang áo giáp Trương đại nhân đưa qua.
Vuốt ve Thánh Quang áo giáp, trong mắt hắn không khỏi tràn ra ánh sáng kích động.
Trương đại nhân thở ra, xoa mồ hôi trên trán rồi mới thật cẩn thận nói: "Cái kia, Như Phong đại sư, Thái thượng hoàng là thật có lòng muốn xây dựng quan hệ hữu hảo với Như Phong đại sư, còn xin Như Phong đại sư đừng để bụng, Thái thượng hoàng còn để cho ta thay nàng chân thành xin lỗi đến Như Phong đại sư, là nàng dạy nữ nhi không tốt nên mới xảy ra loại sự tình này."
Lời nói này, làm cho những người không rõ tình huống đều sinh ra rung động mãnh liệt.
Thái thượng hoàng Băng Tuyết quốc, một vị cường giả Linh Quân Cửu cấp, Đại sư luyện dược Lục phẩm Cấp thấp, vậy mà lại tặng lễ xin lỗi với nàng sao? Làm sao lại ăn nói khép nép như vậy? Này… Điều này sao có thể…
"Ngươi trở về nói với Thái thượng hoàng, thành ý của nàng ta nhận." Hạ Như phong gật đầu, lạnh nhạt nói.
Nghe được cam đoan của nàng, Trương đại nhân hoàn toàn bỏ xuống cảm xúc khẩn trương, ngay lúc hắn muốn mở miệng cảm tạ, bên ngoài truyền đến một giọng nói: "Thiếu tộc trưởng bộ tộc Long Đồ Đằng tiến đến chúc mừng sinh thần gia chủ."
Tất cả khách đến đây, đều chưa có từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại thì đã bị kinh sợ tiếp.
Bộ tộc Long Đồ Đằng chính là tồn tạo thần bí nhất đại lục, có thể nói, bọn họ muốn tiêu diệt tứ quốc đều rất dễ dàng, nhưng mà tồn tại cường đại như vậy, cư nhiên cũng đến chúc mừng cho Hạ gia chủ sao?
Điên rồi, hôn nay những người có mặt khẳng định đều điên rồi…
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, ánh sáng mặt trời chiếu xuống trước cửa, nam tử đón ánh sáng nhàn nhạt khẽ nâng chân từ từ bước vào.
Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử, một thân trường bào trắng ngà làm nổi lên khí chất như trích tiên hạ trần của hắn, đẹp kinh diễm khiến người phải liếc mắt.
Trong phòng, tất cả người biết nam tử đều khiếp sợ há to miệng, ngay cả Thu Phong cũng không ngoại lệ.
Ngoại trừ An Đức Lâm thì không ai biết thân phận thật sự của hắn, nhưng bởi vì thân phận của hắn tôn quý, lúc trước An Đức Lâm cũng không có nói với bất kì ai, mà luyện dược sư từng được tộc Long Đồ Đằng mời cũng không có tư cách tiến vào Hạ gia, vì vậy trong đó có rất ít người biết...
Hắn chính là thiếu tộc trưởng của bộ tộc Long Đồ Đằng.
"Như Phong, ta trở lại." Ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ tuyệt mỹ kia, giọng nói của nam tử dịu dàng như hoa, từ từ lướt qua bên tai tất cả mọi người.
Trong nháy mắt kia, bọn họ dường như nghe thấy khúc nhạc nhu hòa êm tai nhất thế gian.
Hạ Lâm Lạc há to miệng, hiển nhiên không dự đoán được, nam tử tuấn mỹ như trích tiên này, lại là thiếu tộc trưởng của bộ tộc Long Đồ Đằng, có lầm hay không? Cũng quá khoa trương đi?
"Thanh Nguyệt." Trong lòng Hạ Như Phong bỗng nhiên sửng sốt, khuôn mặt cũng nhu hòa hơn, hơi cười, nói: "Thanh Nguyệt, sao ngươi lại đến đây?"
"Chuyện trong gia tộc tạm thời đã xử lý xong rồi, nên ta đến tìm ngươi, chỉ là lần này ta là lấy thân phận thiếu tộc trưởng của tộc Long Đồ Đằng đến mừng thọ Hạ lão gia."
Nói xong, hắn phất tay, phía sau lập tức có người chuyển cho hắn một cái bình trong suốt, trong bình, chất lỏng màu sữa trắng khẽ bập bềnh.
"Bộ tộc Long Đồ Đằng đưa lên hạ lễ, trăm giọt Đồ Đằng Thánh Thủy."
"Xôn xao!"
Lời nói của Mộ Dung Thanh Nguyệt nhất thời khiến cho không khí trong sân chấn động.
Đây mới là bàn tay lớn chân chính, một giọt Đồ Đằng Thánh Thủy đưa ra bên ngoài đều đã là vạn kim khó cầu, hắn lại một lúc lấy ra trăm giọt? Thật sự là rất làm cho người ta chấn động.
Hạ Như Phong đồng thời sửng sốt, Đồ Đằng Thánh Thủy với nàng còn có Hạ Lâm Lạc mà nói, đã không có tác dụng, nhưng trăm giọt Đồ Đằng Thánh Thủy có thể khiến cho toàn bộ thực lực của Hạ gia tăng cường rất nhiều.
Huống chi với tình huống bây giờ của bộ tộc Long Đồ Đằng, lấy ra trăm giọt thánh thủy, đủ để thấy rõ bọn họ nhìn trúng Hạ gia.
"Như Phong, xem ra phần hạ lễ của ta cũng là không thể thiếu, dù thế nào đi nữa, ta cũng là nam nhân của nàng, lễ vật đưa cho ngoại công, không thể kém so với bất kì kẻ nào."
Trong lúc sững sờ, bên tai không khỏi truyền đến giọng nói tà mị của nam tử.
Nàng phục hồi tinh thần lại, quay đầu, khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử nở nụ cười, trong đôi mắt tím kia hiện lên tia tà khí, hai tay lười biếng ôm cái ót, giẫm chận tại chỗ, trường bào màu tím khẽ lay động.
"Tiểu Bạch." Dạ Thiên Tà ngẩng đầu nhìn phía trời xanh, gọi một tiếng, sau đó một thiếu niên bạch y từ trên không mới hạ xuống.
Khuôn mặt thiếu niên non nớt, bạch y như tuyết, da dẻ trắng nõn non mềm lộ ra sáng bóng nhàn nhạt, đôi mắt như vì sao sáng ngọc, hai má hồng hào đáng yêu không khỏi khiến người muốn nhéo một cái.
Thiếu niên kia chính là Tiểu Bạch, sau khi tiến vào thất cấp lại dưới sự trợ giúp của Hạ Như Phong mà hóa người.
Vốn Dạ Thiên Tà gọi hắn là Lạc Khắc, sau đó có lẽ là do Hạ Như Phong ảnh hưởng, nên đã thay đổi xưng hô, việc này, Tiểu Bạch bất mãn rất lâu.
Mà trong khoảng thời gian Hạ Như Phong bế quan, Tiểu Bạch cũng không ở trong thế giới triệu hồi thư, hành tung quỷ dị không rõ, ngay cả Hạ Như Phong cũng không biết hắn đang làm cái gì, chẳng lẽ, hắn và Dạ Thiên Tà bày mưu làm lễ vật mừng thọ cho ngoại công?
"Tà lão đại, mỹ nhân tỷ tỷ, ta đã trở lại, mỹ nhân tỷ tỷ, ta muốn ôm một cái." Hai mắt Tiểu Bạch tỏa ra tia sáng, mở hai tay ra, xông về phía Hạ Như Phong. Khuôn mặt tuấn mỹ của Dạ Thiên Tà tối sầm, lắc mình một cái chắn trước người Hạ Như Phong, một tay xách Tiểu Bạch lên, trong mắt tím hiện ra tia tà khí, khóe miệng cong lên nở một nụ cười tà mị: "Ngươi muốn vào thế giới Hắc Diễm?"
Cơ thể của Tiểu Bạch run lên, trong mắt lộ ra một chút hoảng sợ, sau khi lấy lại bình tĩnh, không khỏi chu môi lên, oan ức nói: "Tà lão đại thật là, sớm biết thế, lúc trước sẽ không giúp ngươi theo đuổi mỹ nhân tỷ tỷ."
"Tiểu Bạch!"
Bên tai truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi, Tiểu Bạch vội vàng ngậm miệng lại, đôi mắt lướt qua một vòng, cười hì hì mở miệng: "Tà lão đại, ngươi muốn vật ta đã giúp ngươi lấy đến đây, mau buông ta xuống."
Tuy bây giờ cấp bậc của Tiểu Bạch vượt qua Dạ Thiên Tà, nhưng vẫn có chút không dám cãi lời hắn.
Bởi vì hắn biết, Tà lão đại còn chưa sử dụng con bài chưa lật...
"Hạ lão gia, đây là Tà lão đại nhà ta đặc biệt để cho ta đi lấy, ngài cần phải tiếp cho tốt nha." Tiểu Bạch chớp hai mắt, chuyển động giới chỉ ở đầu ngón tay, ngay lập tức nghe thấy "Rầm rầm" một tiếng, dưới bầu trời hiện ra mưa sách.
Rất nhiều cuốn sách rơi xuống đã vùi lấp Hạ Lâm Lạc.
Người Hạ gia đầu tiên là sửng sốt, bước lên phía trước, vừa đến bên cạnh, dưới sách truyền đến một tiếng nổi giận, sau đó Hạ Lâm Lạc vén đống sách ra, từ bên trong nhảy ra.
"Hỗn đản chết tiệt, lão tử muốn giết ngươi."
Tiểu Bạch bĩu môi, trốn đến phía sau Dạ Thiên Tà, lộ ra một cái đầu nhỏ, nói: "Ta đã nói ngài đỡ cho tốt, ngài không tiếp được thì trách ai?"
Tuy mình chỉ cần một đầu ngón tay là có thể đối phó với Hạ Lâm Lạc, nhưng ông là ngoại công của mỹ nhân tỷ tỷ, nên không thể tổn thương, bằng không mỹ nhân tỷ tỷ sẽ không quan tâm đến mình.
Mà nó không thể trêu vào, nên trốn không đúng sao? Mọi việc đã có Tà lão đại chống lưng.
"Ngươi..." Hạ Lâm Lạc lâm vào chán nản, tùy tiện cầm một quyển sách, sau khi nhìn thấy nội dung trong sách, hoàn toàn ngây ngẩn cả người: "Kim giai cấp thấp, linh kỹ phòng ngự?"
"Ở đây còn có kim giai trung cấp?"
"Đây là ngân giai cao cấp?"
"Ta CMN, khi nào thì công pháp ngân giai và kim giai đã biến thành rau cải trắng nhiều như này?"
Trong tay cầm lấy một quyển sách cổ xưa, Hạ Lâm Lạc đã ngây dại rồi, ánh mắt dại ra, mở to miệng, thật lâu không thể hồi thần lại.
Đồ Đằng Thánh Thủy là rất trân quý, nhưng với Hạ Lâm Lạc mà nói, đã không còn tác dụng nữa, ở trong lòng ông địa vị xa xa không bằng công pháp linh kỹ đó.
Tuy mọi người cũng khiếp sợ, nhưng bọn họ vẫn là cảm thấy, trăm giọt Đồ Đằng Thánh Thủy càng thêm trân quý.
"Hạ lão gia, đó là Tà lão đại đưa cho Hạ gia, mà một quyển này mới là đưa cho ngài." Tiểu Bạch nhìn thấy Hạ Lâm Lạc không định tìm mình tính sổ, mới rời khỏi bên cạnh Dạ Thiên Tà, vươn tay ra, lòng bàn tay của hắn có thêm một quyển sách màu vàng cổ xưa.
"Đây là linh kỹ phụ trợ kim giai cao cấp, sau khi học được, có thể làm cho thực lực của Linh Quân nhất cấp tăng nhanh đến Lệnh Tôn nhất cấp, thời gian giới hạn là ba ngày."
Dạ Thiên Tà cong khóe môi lên, trong mắt tà mị chứa đầy ý cười, đây mới là lễ vật hắn đưa cho Hạ Lâm Lạc.
Đừng nói mọi người, ngay cả Hạ Như Phong nghe thấy công hiệu này, cũng ngây người.
Chỉ là có được linh kỹ như thế, vì sao chưa từng thấy Dạ Thiên Tà sử dụng?
"Như Phong, linh kỹ này chỉ ngoại công mới có thể tu luyện, bởi vì chỉ có tác dụng với người về sau không có thành tựu." Biết ý nghĩ trong lòng Hạ Như Phong, Dạ Thiên Tà đi đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng giải thích.
Hạ Như Phong hiểu rõ gật đầu, sờ mũi, rồi cười với hắn một cái.
Hạ Lâm Lạc run rẩy vươn tay ra nhận linh kỹ, thật cẩn thận thu vào trong lòng, nhìn thấy nhiều người không che dấu thèm nhỏ dãi chút nào, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn bọn họ một cái.
Sau đó ông như nghĩ đến cái gì đó, chớp mắt, dừng trên người Hạ Như Phong, trên mặt kia chứa đầy tươi cười.
Nụ cười kia đã biểu lộ ý nghĩ trong lòng ra, Hạ Như Phong đảo cặp mắt trắng dã, nói: "Ngoại công, lễ vật con đưa cho người, chính là đan dược thất phẩm mấy ngày trước con đã luyện chế xong."
"Cái gì?"
Hôm nay, các tân khách lần lượt đều ở trong khiếp sợ, còn chưa hoàn hồn lại trong kinh ngạc mà Dạ Thiên Tà gây cho, lại bị Hạ Như Phong làm cho kinh sợ, không tự chủ được há to miệng.
Hạ Như Phong lấy ra đan dược đã chuẩn bị tốt từ đoạn thời gian trước, còn chưa kịp giao cho Hạ Lâm Lạc đã bị ông đoạt lấy một cái, vội vàng thu lại.
Không nói gì nhìn trời, Hạ Như Phong không nhìn ông.
Mọi người bắt đầu trình hạ lễ lên, nhưng hạ lễ của bọn họ, đều xa xa không bằng ba thứ của Mộ Dung Thanh Nguyệt, Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong.
Mà yến hội cũng bắt đầu vào lúc này.
Trải qua chuyện vừa rồi, nhiều thế lực lại có thêm hiểu biết với Hạ Như Phong, chả trách nàng có thể dẫn sứ thần Băng Tuyết quốc và người của bộ tộc Long Đồ Đằng đến, thì ra, nàng lại là một vị luyện dược sư thất phẩm...
Cũng là đệ nhất luyện dược sư mảnh đại lục này.
Tin tức này, thật sự là rung động lòng người, xem ra không được bao lâu nữa, đại lục sẽ sinh ra một trận gió bão.
Gió lốc sẽ xảy ra, đáng tiếc khi đó Hạ Như Phong đã không còn ở đây...
Ngay dưới bầu không khí của yến hội kết thúc, cuối cùng Hạ Như Phong đứng lên, hai mắt lạnh lùng lướt qua nhiều khách, lạnh nhạt nói: "Đoạn thời gian trước, Vân Tiêu phái và Lưu Vân tông trêu chọc ta, nên không cần phải tồn tại nữa rồi."
Tân khách đều trầm mặc, sau khi cáo từ mọi người Hạ Lâm Lạc, ngay lập tức xoay người rời khỏi trong phòng, lúc này mọi người không một ai không tự hỏi, đối phó với hai môn phái kia thế nào.
Nếu Hạ Như Phong đã nói, thì Lưu Vân tông và Vân Tiêu phái không cần phải tồn tại, như vậy, bọn họ sẽ thật sự không cần phải tồn tại...
Ai bảo bọn họ trêu chọc chính là Hạ Như Phong nàng...
"Như Phong, không phải ngươi muốn rời đi sao?" Sau khi mọi người rời khỏi, Mộ Dung Thanh Nguyệt dùng hai mắt đầy tia nhu hòa nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
Hạ Như Phong chợt lóe kinh ngạc, lập tức gật đầu: "Đúng lúc nên đi một mảnh đại lục khác."
"Như Phong, mấy năm nay vì truyền thừa, ta luôn làm công tác chuẩn bị, truyền thừa sẽ lập tức bắt đầu, chờ sau khi ta tiếp nhận truyền thừa, là có thể đạt được thế lực, đến lúc đó, ta sẽ vào trong đó tìm ngươi."
Ôn nhu trong mắt hiện ra một chút không nỡ, ánh mắt của Mộ Dung Thanh Nguyệt dừng ở trên khuôn mặt của Hạ Như Phong, giọng nói dịu dàng như một trận gió sớm, từ từ xẹt qua trái tim.
"Được." Hạ Như Phong hơi cười, với thực lực của Mộ Dung Thanh Nguyệt, đến Đông Linh đại lục, quả thật chính là trợ giúp rất lớn với mình, huống chi, nàng cũng không muốn, liên lụy Mộ Dung Thanh Nguyệt vào trong chuyện của Dạ Thiên Tà và mình.
Dù sao, đường này quá mức gian nan, nàng không muốn liên lụy đến hắn.
Chắc hẳn, người của viện Linh Sư cũng nên đến đây rồi...
Dù sao thời gian chia xa cũng đã đến, mà từ mấy ngày trước Dạ Thiên Tà đã đi Bắc Vực trước, ước hẹn của bọn họ là đến lúc đó sẽ ở gặp lại Bắc Vực...
Mặc dù mọi người cũng luyến tiếc không muốn Hạ Như Phong rời đi, nhưng cũng hiểu rõ, nàng cuối cùng lại bước vào một con đường không giống người khác. Sau đó ở dưới đưa tiễn của nhóm người Hạ Lâm Lạc, Hạ Như Phong đi đến học viện Linh Phong.
Lúc đệ tử của học viện nhìn thấy Hạ Như Phong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó khuôn mặt hiện lên kích động, hiển nhiên nhận ra Hạ Như Phong, cũng có đệ tử chạy lên, muốn gần gũi quan sát thần tượng.
Hạ Như Phong bất đắc dĩ khổ cười một tiếng, cũng không để ý đến đệ tử đó, trực tiếp đi tìm thập đại trưởng lão, để cho bọn họ truyền tống nàng đến tầng cao nhất Huyết Linh Giới.
Kỳ hạn ba năm đã sớm qua, hai huynh đệ Hồ gia cũng nên tuân thủ lời hứa khế ước với nàng.
"A, là ngươi, cuối cùng ngươi đã đến đây." Hồ Lão Tam nhìn thấy Hạ Như Phong kêu lớn tiếng lên, sau đó xoay người quát về phía sau: "Đại ca, mau đến đây, nàng đã đến rồi..."
Nhất thời, chỉ thấy Hồ Lão Đại lưng hùm vai gấu kia, y phục đỏ chót bay nahnh ra như gió.
"Vù vù." Đến trước mặt Hạ Như Phong vội vàng phanh lại, lớn tiếng thở hổn hển mấy hơi: "Cuối cùng ngươi cũng đến rồi, chúng ta chờ ngươi đã được một thời gian, nhanh khế ước chúng ta đi!"
Hạ Như Phong thản nhiên gật đầu, không có dấu hiệu gì khế ước hai người.
Khế ước qua đi, thông qua triệu hồi thư, Hạ Như Phong mới biết được, bản thể của hai người này là gấu hổ, cấp bậc ở thất giai cửu cấp, cách bát giai chỉ kém một cấp.
Chờ mình đột phá cấp bậc thất phẩm cao cấp, là có thể luyện chế đan dược giúp bọn họ đột phá bát cấp.
Sau khi thu phục hai thú, Hạ Như Phong rời khỏi tầng đỉnh Huyết Linh Giới, đi đến học viện Linh Phong, ngay lúc nàng vừa mới vào phòng gỗ nhỏ của Thu Phong, Cổ Phi đầu đầy đổ mồ hôi chạy đến.
Hắn cũng không đi quấy rầy nàng, chỉ yên tĩnh nhìn bóng dáng của nàng...
Như Phong, ta biết, chỉ có đủ thực lực mới xứng trở thành bằng hữu của ngươi, vẫn bồi ở bên cạnh ngươi, cho nên, ta sẽ cố gắng tu luyện, sớm muộn gì cũng có một ngày đến Đông Linh đại lục tìm ngươi...
Cắn môi, trong lòng Cổ Phi đã quyết định rồi.
Bởi vậy, ở trong vài năm Hạ Như Phong rời đi, hắn quyết chí tự cường tu luyện, cuối cùng có một ngày có đủ thực lực, bước vào Đông Linh đại lục.
Cho dù, khi đó khoảng cách giữa hắn và nàng vẫn rất xa, nhưng ít nhất bọn họ vẫn đứng trên một lãnh thổ.
Như thế đã cũng đủ rồi.
"Sư phụ." Hạ Như Phong đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng ngoại trừ Thu Phong và Lam Đồng ra, thì còn có mười người xa lạ.
Những người xa lạ đó, nếu đoán không sai, chính là chín đệ tử của học viện và Lam Đồng cũng là mười người có bài danh trong Tinh Anh Đường, trong đó có vài người có hơi thở cường đại, lại càng ngang ngửa với Lam Đồng.
Trong mắt Hạ Như Phong hiện lên kinh ngạc, nàng cho rằng, trong Tinh Anh Đường thực lực đều ở Linh Tướng, không ngờ lại có Linh Vương...
"Đây chính là đệ tử học viện?" Nam tử trung niên khẽ cười, đôi mắt lướt qua nhiều đệ tử, từ trên ghế đứng lên, phất áo bào trắng, nói: "Ta là hộ pháp của viện Linh Sư, các ngươi gọi ta là Hồng hộ pháp là được rồi, bây giờ chuẩn bị một chút, lập tức theo ta xuất phát?"
Nghe vậy, hai mắt Hạ Như Phong nhìn về phía trời xanh, đầy hứng thú với đại lục thần kỳ kia.
Đông Linh đại lục, cuối cùng ta cũng đến rồi sao?
Tác giả :
Băng Y Khả Khả