Tà Phượng Nghịch Thiên
Quyển 2 - Chương 31: Nàng rất nguy hiểm
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Hoàng cung, trong mật thất âm u ẩm ướt, lão giả ngồi khoanh chân, hai tay đặt ở hai giữa hai chân, một luồng linh lực thở ra hít vào năm giác quan, từ từ nạp vào trong cơ thể.
Khuôn mặt lão giả bi thương, vẻ mặt tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, bộ dạng như đại nạn buông xuống.
Bỗng nhiên, lão giả mở hai mắt ra, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, phóng lên trên cửa sắt, lạnh nhạt nói: "Vào đi!"
"Ầm vang."
Cửa sắt dần nâng lên, đập vào mắt là một thân long bào màu vàng, mà thừ cửa sắt nâng lên, nam tử trung niên ngoài cửa cũng dần xuất hiện ở trong mắt lão giả.
"Thương Hải trưởng lão."
Âu Dương Thụy Thân từ ngoài cửa đi vào, bước chân di chuyển, long bào màu vàng khẽ lay động, ông ta đi đến trước mặt lão giả, cung kính ôm quyền, khom lưng nói: "Thương Hải trưởng lão, không biết thương thế đã hồi phục tốt chưa?"
Lão giả phất trường bào nhăn nhúm, từ trên mặt đất lạnh như băng đứng lên, nhăn mày: "Ngân Diện công tử kia quả nhiên không phải là người đơn giản, tuy bị thương không nặng, nhưng một đạo kiếm khí kia của hắn xuyên qua miệng vết thương nhập vào trong cơ thể, mau mắn đã bị ta loại bỏ rồi."
"Vậy thì tốt rồi." Âu Dương Thụy Thân khẽ thở phào, sau đó âm trầm ngẩn ra, trịnh trọng hỏi: "Thương Hải trưởng lão, việc của thiếu nữ kia, không biết trưởng lão... Định xử lý như thế nào?"
Thật cẩn thận ngẩng đầu, mắt nhìn Thương Hải trưởng lão, nhìn thấy hai mắt của ông bình tĩnh không nổi sóng, trong lòng Âu Dương Thụy Thân không khỏi nhấc lên cổ, do dự không thôi.
Trong mật thất yên tĩnh trở lại, Âu Dương Thụy Thân không nói chuyện, yên tĩnh đợi Thương Hải trưởng lão phân phó.
Thật lâu sau, ánh mắt của Thương Hải trưởng lão xuyên qua đại môn mật thất, nhìn về phương xa, từ từ thở ra một ngụm trọc khí, giọng lạnh nhạt nói: "Nàng rất nguy hiểm."
Âu Dương Thụy Thân ngẩn ra, chuyện này ông cũng biết, cho nên mới đến hỏi ý kiến của Thương Hải trưởng lão, nhưng ông nói bốn chữ này, là đại biểu cho cái gì?
"Người như thế chính là không thể đắc tội..." Thu ánh mắt lại, sát ý trong mắt Thương Hải trưởng lão chợt lóe lập tức biến mất: "Nếu đã đắc tội, phải bất chấp diệt trừ tính mạng của nàng, nếu nàng không chết, chúng ta không thể yên lòng."
"Trưởng lão nói rất đúng." Rốt cuộc khuôn mặt của Âu Dương Thụy Thân lộ ra ý cười, đồng thời trong lòng khẽ thở phào: "Như vậy trưởng lão muốn làm như thế nào?"
"Ngân Diện công tử không thể luôn che chở cho nàng, bởi vậy, ta sẽ vụng trộm đi giải quyết nàng, chắc chắn Ngân Diện công tử cũng không thể ra tay cứu giúp." Khóe miệng nở một nụ cười lạnh, ánh mắt của Thương Hải trưởng lão đặt ở trên người Âu Dương Thụy Thân: "Còn có, ngươi phải nhớ kỹ, ngôi vị của hoàng thất chỉ là Âu Dương gia, chỉ cần là người nhà Âu Dương, cho dù là ai kế vị, ta sẽ vì người đó mà bảo vệ hoàng thất này, mà nếu ngươi và đệ đệ kia của ngươi khai chiến, ta sẽ tuyệt đối không giúp ngươi, cho nên ngươi bình thường cũng thu liễm một ít."
Âu Dương Thụy Thân sửng sốt một chút, cúi đầu, che tia không cam lòng ở trong mắt, nhưng vẫn gật đầu: "Ta biết, Thương Hải trưởng lão."
Sau đó, Âu Dương Thụy Thân xoay người rời khỏi mật thất, hai tay đặt ở bên chân không tự chủ được nắm chặt lại, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Nếu không phải Thương Hải trưởng lão không muốn giúp mình, Âu Dương Phong đã sớm chết ở trong tay của mình, nhưng vậy thì thế nào? Nếu Âu Dương Phong còn sống, trong lòng ông rất không thoải mái, chỉ cần giết ông ta, mới có thể cắt đứt tưởng niệm của Lan Nhi.
Lúc này, dưới ánh sáng mặt trời nhàn nhạt, tòa đại viện bên cạnh phủ đệ Nghiêm gia, một thân hình thô to, khuôn mặt lãnh khốc, trên mặt nam tử có hai vết sẹo thô màu da trong tay cầm một tấm biển, ở dưới sự trợ giúp của đồng bạn, rốt cuộc treo tấm biển kia ở trên cửa, sau đó vỗ tay, đứng sang một bên, đánh giá tấm biển kia.
Phía trên tấm biển, hai chữ "Hạ gia" tỏa ra tia sáng màu vàng.
"Ha ha, Vương An, không ngờ ngươi còn có một bộ dạng này, có thể làm ra tấm biển tinh xảo như vậy." Một người đi đến bên cạnh nam tử tên là Vương An, vươn tay vỗ bờ vai của hắn, cười lớn hai tiếng, nói.
"Trước khi đi theo tiểu thư, cuộc sống của ta là làm thủ công, chỉ là một tấm biển mà thôi, sao có thể làm khó được Vương An ta?"
Ngay lúc Vương An nói xong lời này, trong đại môn Nghiêm gia bên cạnh, có hai người từ trong đó đi ra.
Đi ở đằng trước, rõ ràng chính là gia chủ nghiêm gia Nghiêm Nhân, mà theo sát phía sau lại là tứ tiểu thư Nghiêm gia Nghiêm Như Hoa. Bởi vì có người thấy không lâu trước Âu Dương Doãn đi vào Hạ gia, cho nên ông mới mượn cớ dẫn theo Nghiêm Như Hoa đến thăm hỏi.
Mà bởi vì mặt của Nghiêm Như Ngọc bị thương, tuy bảo vệ được tính mạng, nhưng khuôn mặt kia đã bị hủy rồi, bởi vậy Nghiêm Nhân mới dẫn theo Nghiêm Như Hoa đi trước.
Từ lúc hai người xuất hiện, Vương An và Lâm Lăng một thành viên của chiến đội Nghịch Thiên khác cũng không nói chuyện nữa, khuôn mặt lạnh xuống, ánh mắt mang theo địch ý nhìn về phía phụ nữ nghiêm gia (cha và con gái), hừ lạnh một tiếng, cả người chắn ở trước cửa Hạ gia.
"Hai người các ngươi đi vào thông báo một chút, nói Nghiêm Nhân ta đến thăm hỏi."
Nghiêm Nhân nhìn thấy hai người này quá đáng với mình như thế, nhíu mày, lúc này vẻ mặt hiện vẻ bất mãn. Tuy điều kiện còn chưa hoàn thành, nhưng dù sao mình cũng là phụ thân trên danh nghĩa của Hạ Như Phong, những người đó thấy mình không hành lễ cũng thôi, còn dám cho ông vẻ mặt khó coi, nhưng hai Đại Linh Sư, ông chỉ tay một cái là có thể hủy diệt bọn họ.
"Vương An, Nghiêm Nhân là cái quái gì, ngươi biết không?" Lâm Lăng nhíu mày, đầu quay về phía người bên cạnh, nghi ngờ trên mặt cũng không phải là giả vờ, dường như thật sự nghe nói qua tên Nghiêm Nhân.
Khóe miệng của Vương An nở nụ cười lạnh, lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh: "Nghiêm Nhân? Không phải là cái đồ vô sỉ ở lúc nữ nhi là phế vật thì vứt bỏ nàng, sau đó phát hiện nữ nhi bị mình coi là phế vật, lại có thiên phú không ai có thể so sánh, ngay lập tức da mặt dày cầu xin nàng trở về sao?"
Hai người nói cũng là sự thật, lúc này khuôn mặt của Nghiêm Nhân đỏ lên, sau đó cắn chặt răng, phất áo bào, trong mắt hiện lên tia âm lãnh: "Các ngươi thật to gan, dám vũ nhục bổn gia chủ như thế, bổn gia chủ không tốt, lại cho nàng sinh mệnh, nhưng đám nô lệ hèn mọn các ngươi này lại dám nói xấu bổn gia chủ, chẳng lẽ các ngươi muốn chết sao?"
Nghe thấy lời nói của Nghiêm Nhân, vẻ mặt của hai người càng thêm âm trầm.
Tuy thực lực của hai người không cao, nhưng bọn họ lại là thành viên của chiến đội Nghịch Thiên, là thế lực lệ thuộc trực tiếp Hạ Như Phong, ở Lâm Phong quốc, cho dù là hoàng đế một quốc gia, hoặc là cường giả Linh Vương, đều cho bọn họ một chút thể diện, càng đừng nói là những người làm quan hoặc là thế lực không thuộc hoàng thất khác.
Nhưng Nghiêm Nhân này, dám nói bọn họ là nô lệ?
"Vương An." Lâm Lăng trừng mắt nhìn Vương An, hai người bước chân sang bên cạnh, đồng thời lập tức hét lớn: "Các huynh đệ, mở cửa thả chó!"
Trong cửa viện, một tiếng sói rống hổ gầm truyền ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, ước chừng gần trăm nam tử cưỡi linh thú chạy ra, những vật cưỡi đó đều là chủng loại linh thú khác nhau, lúc này lại ngoan ngoãn tùy ý cho nhân loại ngồi ở trên người chúng nó.
Cho dù trong chiến đội Nghịch Thiên không có triệu hồi sư, nhưng Tiểu Bạch và Vật Nhỏ đều là thú lục giai, ở dưới sự cưỡng bức quyến rũ của chúng nó, lại bắt đến làm thành đoàn linh thú cưỡi cho thành viên của chiến đội Nghịch Thiên, mà cấp bậc của những linh thú đó, lại đều ở trên ngũ giai và dưới lục giai.
Vừa nhìn thấy nhiều mặt lạnh sát thần như vậy, linh thú hung tàn xuất hiện, Nghiêm Nhân và Nghiêm Như Hoa đều trợn tròn mắt, không rõ nhóm người này là từ chỗ nào đi ra.
"Các huynh đệ, tiểu thư vẫn đối xử không tệ với chúng ta, không có tiểu thư, vốn không có chúng ta hôm nay, bây giờ tiểu thư bị người khác ăn hiếp, chúng ta muốn thay nàng đòi lại công đạo, giết cầm thú cũng không bằng súc sinh này."
Lâm Lăng giơ rảnh tay lên, giọng nói cao vót vang vọng ở khắp nơi.
"Đúng, giết súc sinh Nghiêm Nhân, diệt trừ Nghiêm gia, thay tiểu thư báo thù rửa hận."
Lời nói của hắn nổi lên phản ứng mãnh liệt, làm cho hai mắt những nam nhân của chiến đội Nghịch Thiên đều sáng lên, bọn họ vẫn không biết nên thế nào để trả lại ân tình cho tiểu thư, giờ phút này có cơ hội này, đương nhiên muốn hành hạ Nghiêm gia thật tốt.
"Phụ... Phụ thân, chúng ta làm sao bây giờ?"
Nghiêm Như Hoa sợ đến mức chân đều nhũn ra, từ nhỏ đến lớn nàng đều được nuông chiều từ bé, đã khi nào gặp qua trường hợp như thế? Hai chân dính ở trên mặt đất, không ngừng run rẩy, không dám di chuyển một bước.
"Chúng ta đi!" Ôm lấy Nghiêm Như Hoa, ở lúc các mãnh thú đánh úp lại, bước chân ra chạy về Nghiêm gia, vội vàng đóng cửa lại, ra lệnh không cho phép trên dưới Nghiêm gia ra ngoài.
Nhìn bộ dạng phụ nữ (cha và con gái) nghiêm gia chật vật chạy trốn, tất cả thành viên của chiến đội Nghịch Thiên đều lên tiếng cười lớn. Nhưng không có đuổi bắt bọn họ, dù sao, bọn họ cũng chỉ là hù dọa phụ nữ (cha và con gái) nghiêm gia mà thôi.
Trừ phi Hạ Như Phong ra lệnh muốn diệt trừ Nghiêm gia, bằng không bọn họ sẽ không tự tiện động thủ.
Mà ở lúc người của chiến đội Nghịch Thiên thu dọn phụ nữ (cha và con gái) nghiêm gia, Hạ Như Phong lại ngồi ở trong phòng họp, mấy người đối diện chính là mấy gia tộc có ý lui đến với Nghiêm gia do Hoa gia liên hệ giúp nàng.
"Hoa gia chủ, không biết ngươi gọi chúng ta đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Ở chỗ Tần gia ngồi là một vị lão đạo lỗ mũi trâu, hai mắt của ông sắc bén, hơi nheo lại, phóng ánh mắt lên trên người Hoa Tùng Duyên ngồi ở bên cạnh Hạ Như Phong, mà Hạ Như Phong lại trực tiếp bị ông ta coi thường.
Đại bỉ của ba đại gia tộc, trong thời gian ngắn còn chưa truyền vào nơi xa xôi, cho nên những người đó còn không biết tình huống gì.
"Ha ha, Tần Xuyên trưởng lão, lần này là Như Phong nha đầu này muốn nói chuyện với các ngươi."Hoa Tùng Duyên xấu hổ sờ mũi, chỉ về phía Hạ Như Phong, nhưng không có giới thiệu nhiều.
Lần này, Tần Xuyên và người của hai gia tộc khác mới đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong.
Thiếu nữ trước mặt, mặt lạnh như ngọc, hai lông mày tinh tế không mất anh khí, một sợi tóc rơi xuống khẽ lay động ở trên trán, đôi mắt tối đen u ám, ở dưới đôi mắt, mũi cao thẳng, môi khẽ cong, tóc đen dày phân tán ở sau người, vẻ mặt lộ ra vẻ lạnh lùng hờ hững.
Một thân áo trắng như tuyết, càng làm nền cho da thịt sáng mỹ của nàng, cho dù thiếu nữ mỹ mạo tuyệt thế, khí chất động lòng người, nhưng trên khuôn mặt kia còn chưa mất đi vẻ trẻ con, lộ ra tuổi của nàng.
Thiếu nữ trẻ tuổi như thế, có bao nhiêu năng lực để làm chuyện lớn? Trong mắt mấy người không khỏi lộ ra khinh thường.
"Hôm nay đến đây, ta có một chuyện muốn tìm các ngươi thương lượng." Hạ Như Phong tự nhiên nhìn ra khinh thường trong lòng bọn họ, nhưng nàng cũng không để ý, khóe miệng cong lên nụ cười yếu ớt: "Ta muốn các ngươi từ nay về sau, đoạn tuyệt đi lại với Nghiêm gia."
"Cái gì?" Nhảy ra đầu tiên là trưởng lão Bạch gia Bạch Huân, ông hừ lạnh một tiếng, trong mắt chứa một tia trào phúng: "Tiểu cô nương, ta không quan tâm ngươi và Nghiêm gia có ân oán gì, nhưng ngươi dựa vào cái gì muốn chúng ta đoạn tuyệt đi lại với Nghiêm gia? Sao có thể xác định, chúng ta sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi?"
Sau đó, hai mắt của Bạch Huân lại nhìn về phía Hoa Tùng Duyên: "Chẳng lẽ Hoa gia chủ cũng không biết lí do sao?"
Sắc mặt của Hoa Tùng Duyên âm trầm, nhưng ông vẫn không nói gì, một đôi mắt hoa đào nhìn về phía Hạ Như Phong, khẽ cười, như đang chờ đợi nàng mở miệng trước.
"Bạch trưởng lão, giao dịch giữa ngươi và Nghiêm gia, chẳng qua cũng là vì ích lợi mà thôi, nếu như ta có thể cho ngươi lợi ích lớn hơn nữa thì sao? Chắc chắn với sự khôn khéo của Bạch gia chủ, hẳn sẽ không từ chối."
Khẽ nâng mắt lên, khuôn mặt của Hạ Như Phong vẫn thản nhiên cười như trước, con ngươi đen bình tĩnh nhìn về phía Bạch Huân, trong giọng nói tỏa ra tự tin dày đặc.
"Ta đây thật sự muốn biết, ngươi có điều kiện gì có thể đả động đế bọn ta." Ngoéo môi một cái, lão đạo lỗ mũi trâu Tần Xuyên khinh thường nói.
"Nghe nói, Tần gia là thế gia về vũ khí, không ít thợ rèn nổi danh Thương Lang quốc đều ở Tần gia, mà ta cũng đang thiếu nơi sản xuất binh khí, như vậy được rồi, một chiếc vũ khí, ta dùng một viên Hóa Linh Đan tam phẩm để trao đổi, không biết Tần Xuyên trưởng lão có vừa lòng với giao dịch này không?"
"Cái gì? Đan dược tam phẩm? Chỉ đổi một chiếc vũ khí?" Lần này Tần Xuyên ngồi không yên, lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, nhưng trong lòng vẫn duy trì một phần nghi ngờ: "Ngươi nói có đan dược tam phẩm, ngươi có sao? Có chứng cớ gì? Hơn nữa, đan dược tam phẩm cũng không trân quý, nhưng chỉ đổi được một chiếc vũ khí, rõ ràng là làm ăn lỗ vốn, vì sao ngươi muốn làm như vậy?"
Hạ Như Phong cũng không tức giận, khẽ cười: "Tần Xuyên trưởng lão, việc buôn bán, tất nhiên là một tay giao tiền một tay giao hàng, ta còn có thể lừa ngươi sao? Nhưng mà, Hóa Linh Đan tam phẩm, có thể ở cấp bậc Đại Linh Sư đột phá thêm một cấp, quả thật là trân quý hơn vũ khí, mà ta làm loại làm ăn lỗ vốn này, đương nhiên cũng có điều kiện của ta, ta muốn ngươi từ chối bán vũ khí cho Nghiêm gia."
Tần Xuyên trầm mặc, thật lâu sau, ông ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Như Phong, nói: "Điều kiện của ngươi, thành công hấp dẫn ta, nếu ngươi thật sự có Hóa Linh Đan tam phẩm, như vậy, ta đáp ứng điều kiện của ngươi."
Thế gia như bọn họ, còn thừa nhiều nhất là cái gì? Không phải là Linh Quân, cũng không phải là Linh Vương hoặc là Linh Tướng gì, thừa nhiều nhất, đó chính là Đại Linh Sư bị vây ở tầng thấp nhất.
Tuy gia tộc có thể từ luyện dược sư đổi lấy đan dược, nhưng số lượng có hạn, nếu như dùng vũ khí để trao đổi, như vậy Hóa Linh Đan sẽ cuồn cuộn không ngừng chảy vào gia tộc, cũng đại biểu cho thế lực gia tộc ở tầng thấp nhất sẽ có biến hóa long trời lỡ đất.
Những thế lực ở tầng thấp đó, trăm ngàn lần không thể xem thường, có một số lúc, bọn họ cũng có thể phát huy tác dụng tuyệt đối.
"Bạch gia, gia tộc các ngươi thừa nhiều tinh quặng, mười viên tinh thạch hoặc khoáng thạch, đổi lấy một viên Hóa Linh Đan, thế nào?"
Ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Bạch Xuyên, lạnh nhạt nói.
"Được, ta đồng ý yêu cầu của ngươi." Bạch Huân không hỏi, sảng khoái đồng ý, dù sao trên đời này không có bằng hữu vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, ai mang nhiều lợi ích đến, như vậy ông sẽ hợp tác với người đó.
Người của Đông Phương gia tộc đến là một vị mỹ phụ trung niên, ở trong chuyện này, bà vẫn duy bo trì trầm mặc, không nói lời nào. Bây giờ, nhìn thấy ánh mắt của Hạ Như Phong, mới ngẩng đầu lên, tay ngọc che môi, cười duyên một tiếng, nói: "Tiểu nha đầu, Đông Phương gia chúng ta, có một luyện dược sư, đan dược tam phẩm của ngươi, với chúng ta mà nói, cũng không có lực hấp dẫn." "Tuy đan dược tam phẩm không có lực hấp dẫn với ngươi, nhưng luôn hấp dẫn đối thủ của ngươi, không phải sao?"
Đông Phương Nhị trừng mắt nhìn, mím môi cười, có lẽ là đang chờ lời nói tiếp theo của Hạ Như Phong, bà muốn biết, trừ bỏ đan dược ra, nàng còn có cái gì có thể giao dịch với mình.
"Nghe nói luyện dược sư của gia tộc các ngươi, cấp bậc ở tam phẩm cao cấp, ta có thể cho hắn tiến vào công hội luyện dược học tập nửa tháng, ở trong nửa tháng, hắn có nghi vấn về luyện dược nào, bất kì kẻ nào đều giải đáp cho hắn, không biết điều kiện này được không?"
Với quan hệ của nàng và Nghiêm lão Văn lão, một chút việc nhỏ như vậy, căn bản không nói chơi, cho nên dễ dàng ưng thuận trách nhiệm này, nàng tin tưởng, với Đông Phương gia tộc mà nói, là lực hấp dẫn trí mạng.
"Ngươi nói là thật?"
Quả nhiên như nàng đoán, lúc nghe xong lời này, Đông Phương Nhị kích động đứng lên.
Luyện dược sư trong Đông Phương gia tộc, cấp bậc đúng là tam phẩm, lúc trước bởi vì địa vị của luyện dược sư tam phẩm ở công hội luyện dược rất không cao, luyện dược sư kia mới lựa chọn gia nhập Đông Phương gia tộc.
Nhưng mà, không ngờ rằng, nàng lại có thể để cho luyện dược sư nhà mình tiến vào công hội luyện dược học tập, hơn nữa bất kì kẻ nào đều giải đáp nghi vấn cho hắn, đây không thể nghi ngờ là miếng bánh thịt trên trời rơi xuống, ngay cả luyện dược sư tứ phẩm của công hội luyện dược, cũng chưa có quyền lợi này.
Ba người đều không khỏi nghi ngờ thân phận của Hạ Như Phong, rốt cuộc nàng có bản lĩnh gì, có thể nói dối phóng đại thế này?
Hít sâu vào một hơi, khuôn mặt cười duyên của Đông Phương Nhị biến mất, mà trở thành một mảnh âm trầm, mắt phượng bình tĩnh nhìn Hạ Như Phong, nói: "Điều kiện của ngươi, ta đáp ứng."
"Tốt." Rốt cuộc khuôn mặt của Hạ Như Phong cũng nở nụ cười vừa lòng, từ chỗ ngồi đứng lên, lạnh nhạt nhìn mọi người: "Một khi đã như vậy, từ giờ trở đi ước định của chúng ta sẽ có hiệu quả, mặt khác, Tần Xuyên trưởng lão, Bạch Huân trưởng lão, nếu gia tộc các ngươi làm ra vũ khí cực phẩm, hay tinh quặng cực phẩm gì, cũng có thể đến giao dịch với ta, về phần có thể đổi lấy đan dược phẩm giai gì, ta nhìn mà định giá, nhưng mà ta có thể cam đoan, cho dù là loại hình vũ khí hay tinh quặng gì, ta đều có đủ đan dược để lấy ra trao đổi."
Ngáp một cái, sau đó bỏ lại mấy người hai mặt nhìn nhau, đi ra ngoài cửa... Không khí lạnh lẽo phả vào mặt, Hạ Như Phong nhấc chân đang muốn trở về phòng tiếp tục tu luyện, bỗng nhiên Nghiêm Phong Hành vội vàng chạy đến, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, không khỏi nhíu mày: "Tam ca, xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu muội, không thấy mẫu thân đâu."
"Cái gì?" Trong lòng Hạ Như Phong cả kinh, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nghiêm Phong Hành ngẩn ra, khẽ thở dài: "Sau khi mẫu thân gả vào Nghiêm gia, thì chưa từng rời khỏi cửa Nghiêm gia một bước, sau khi thoát khỏi nhà giam, bà muốn đi chợ xem, người của chiến đội Nghịch Thiên lo lắng cho an toàn của bà, cho nên có hai người xung phong nhận việc đi theo, ai ngờ nửa đường gặp phải cướp giật, đả thương hai người kia, mẫu thân cũng mất tích."
"Chuyện này là người nào làm?" Hạ Như Phong nắm chặt tay, bây giờ lời tuyên bố của mình đã truyền bá khắp Thương Lang quốc, như vậy là ai bắt cóc mẫu thân?
"Tam ca, muội muốn ra ngoài một lát." Trong mắt hiện lên sát ý, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, trong giọng nói của nàng, lộ ra thấy lạnh cả người, hiển nhiên đã tức giận đến cực điểm.
Chuyện này không phải là Nghiêm gia làm, bây giờ Nghiêm Nhân chỉ biết đánh quan hệ tốt với mình, còn không có can đảm làm ra loại chuyện này, về phần trong Thương Hải trưởng lão trong hoàng cung, với thân phận cường giả Linh Quân của ông ta, hẳn là sẽ không cưỡng ép một nữ tử nhu nhược. Nhưng mà, đây cũng không nhất định, dù sao nàng cũng không biết nhiều về lão nhân kia, ai biết ông ta sẽ làm ra việc vô sỉ gì.
"Được, tiểu muội, chúng ta sẽ phân công nhau tìm kiếm."
Hạ Như Phong gật đầu, sau đó hai người nhìn nhau, đồng thời biến mất ở tại chỗ
Hoàng cung, trong mật thất âm u ẩm ướt, lão giả ngồi khoanh chân, hai tay đặt ở hai giữa hai chân, một luồng linh lực thở ra hít vào năm giác quan, từ từ nạp vào trong cơ thể.
Khuôn mặt lão giả bi thương, vẻ mặt tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, bộ dạng như đại nạn buông xuống.
Bỗng nhiên, lão giả mở hai mắt ra, tinh quang trong mắt bắn ra bốn phía, phóng lên trên cửa sắt, lạnh nhạt nói: "Vào đi!"
"Ầm vang."
Cửa sắt dần nâng lên, đập vào mắt là một thân long bào màu vàng, mà thừ cửa sắt nâng lên, nam tử trung niên ngoài cửa cũng dần xuất hiện ở trong mắt lão giả.
"Thương Hải trưởng lão."
Âu Dương Thụy Thân từ ngoài cửa đi vào, bước chân di chuyển, long bào màu vàng khẽ lay động, ông ta đi đến trước mặt lão giả, cung kính ôm quyền, khom lưng nói: "Thương Hải trưởng lão, không biết thương thế đã hồi phục tốt chưa?"
Lão giả phất trường bào nhăn nhúm, từ trên mặt đất lạnh như băng đứng lên, nhăn mày: "Ngân Diện công tử kia quả nhiên không phải là người đơn giản, tuy bị thương không nặng, nhưng một đạo kiếm khí kia của hắn xuyên qua miệng vết thương nhập vào trong cơ thể, mau mắn đã bị ta loại bỏ rồi."
"Vậy thì tốt rồi." Âu Dương Thụy Thân khẽ thở phào, sau đó âm trầm ngẩn ra, trịnh trọng hỏi: "Thương Hải trưởng lão, việc của thiếu nữ kia, không biết trưởng lão... Định xử lý như thế nào?"
Thật cẩn thận ngẩng đầu, mắt nhìn Thương Hải trưởng lão, nhìn thấy hai mắt của ông bình tĩnh không nổi sóng, trong lòng Âu Dương Thụy Thân không khỏi nhấc lên cổ, do dự không thôi.
Trong mật thất yên tĩnh trở lại, Âu Dương Thụy Thân không nói chuyện, yên tĩnh đợi Thương Hải trưởng lão phân phó.
Thật lâu sau, ánh mắt của Thương Hải trưởng lão xuyên qua đại môn mật thất, nhìn về phương xa, từ từ thở ra một ngụm trọc khí, giọng lạnh nhạt nói: "Nàng rất nguy hiểm."
Âu Dương Thụy Thân ngẩn ra, chuyện này ông cũng biết, cho nên mới đến hỏi ý kiến của Thương Hải trưởng lão, nhưng ông nói bốn chữ này, là đại biểu cho cái gì?
"Người như thế chính là không thể đắc tội..." Thu ánh mắt lại, sát ý trong mắt Thương Hải trưởng lão chợt lóe lập tức biến mất: "Nếu đã đắc tội, phải bất chấp diệt trừ tính mạng của nàng, nếu nàng không chết, chúng ta không thể yên lòng."
"Trưởng lão nói rất đúng." Rốt cuộc khuôn mặt của Âu Dương Thụy Thân lộ ra ý cười, đồng thời trong lòng khẽ thở phào: "Như vậy trưởng lão muốn làm như thế nào?"
"Ngân Diện công tử không thể luôn che chở cho nàng, bởi vậy, ta sẽ vụng trộm đi giải quyết nàng, chắc chắn Ngân Diện công tử cũng không thể ra tay cứu giúp." Khóe miệng nở một nụ cười lạnh, ánh mắt của Thương Hải trưởng lão đặt ở trên người Âu Dương Thụy Thân: "Còn có, ngươi phải nhớ kỹ, ngôi vị của hoàng thất chỉ là Âu Dương gia, chỉ cần là người nhà Âu Dương, cho dù là ai kế vị, ta sẽ vì người đó mà bảo vệ hoàng thất này, mà nếu ngươi và đệ đệ kia của ngươi khai chiến, ta sẽ tuyệt đối không giúp ngươi, cho nên ngươi bình thường cũng thu liễm một ít."
Âu Dương Thụy Thân sửng sốt một chút, cúi đầu, che tia không cam lòng ở trong mắt, nhưng vẫn gật đầu: "Ta biết, Thương Hải trưởng lão."
Sau đó, Âu Dương Thụy Thân xoay người rời khỏi mật thất, hai tay đặt ở bên chân không tự chủ được nắm chặt lại, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo.
Nếu không phải Thương Hải trưởng lão không muốn giúp mình, Âu Dương Phong đã sớm chết ở trong tay của mình, nhưng vậy thì thế nào? Nếu Âu Dương Phong còn sống, trong lòng ông rất không thoải mái, chỉ cần giết ông ta, mới có thể cắt đứt tưởng niệm của Lan Nhi.
Lúc này, dưới ánh sáng mặt trời nhàn nhạt, tòa đại viện bên cạnh phủ đệ Nghiêm gia, một thân hình thô to, khuôn mặt lãnh khốc, trên mặt nam tử có hai vết sẹo thô màu da trong tay cầm một tấm biển, ở dưới sự trợ giúp của đồng bạn, rốt cuộc treo tấm biển kia ở trên cửa, sau đó vỗ tay, đứng sang một bên, đánh giá tấm biển kia.
Phía trên tấm biển, hai chữ "Hạ gia" tỏa ra tia sáng màu vàng.
"Ha ha, Vương An, không ngờ ngươi còn có một bộ dạng này, có thể làm ra tấm biển tinh xảo như vậy." Một người đi đến bên cạnh nam tử tên là Vương An, vươn tay vỗ bờ vai của hắn, cười lớn hai tiếng, nói.
"Trước khi đi theo tiểu thư, cuộc sống của ta là làm thủ công, chỉ là một tấm biển mà thôi, sao có thể làm khó được Vương An ta?"
Ngay lúc Vương An nói xong lời này, trong đại môn Nghiêm gia bên cạnh, có hai người từ trong đó đi ra.
Đi ở đằng trước, rõ ràng chính là gia chủ nghiêm gia Nghiêm Nhân, mà theo sát phía sau lại là tứ tiểu thư Nghiêm gia Nghiêm Như Hoa. Bởi vì có người thấy không lâu trước Âu Dương Doãn đi vào Hạ gia, cho nên ông mới mượn cớ dẫn theo Nghiêm Như Hoa đến thăm hỏi.
Mà bởi vì mặt của Nghiêm Như Ngọc bị thương, tuy bảo vệ được tính mạng, nhưng khuôn mặt kia đã bị hủy rồi, bởi vậy Nghiêm Nhân mới dẫn theo Nghiêm Như Hoa đi trước.
Từ lúc hai người xuất hiện, Vương An và Lâm Lăng một thành viên của chiến đội Nghịch Thiên khác cũng không nói chuyện nữa, khuôn mặt lạnh xuống, ánh mắt mang theo địch ý nhìn về phía phụ nữ nghiêm gia (cha và con gái), hừ lạnh một tiếng, cả người chắn ở trước cửa Hạ gia.
"Hai người các ngươi đi vào thông báo một chút, nói Nghiêm Nhân ta đến thăm hỏi."
Nghiêm Nhân nhìn thấy hai người này quá đáng với mình như thế, nhíu mày, lúc này vẻ mặt hiện vẻ bất mãn. Tuy điều kiện còn chưa hoàn thành, nhưng dù sao mình cũng là phụ thân trên danh nghĩa của Hạ Như Phong, những người đó thấy mình không hành lễ cũng thôi, còn dám cho ông vẻ mặt khó coi, nhưng hai Đại Linh Sư, ông chỉ tay một cái là có thể hủy diệt bọn họ.
"Vương An, Nghiêm Nhân là cái quái gì, ngươi biết không?" Lâm Lăng nhíu mày, đầu quay về phía người bên cạnh, nghi ngờ trên mặt cũng không phải là giả vờ, dường như thật sự nghe nói qua tên Nghiêm Nhân.
Khóe miệng của Vương An nở nụ cười lạnh, lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh: "Nghiêm Nhân? Không phải là cái đồ vô sỉ ở lúc nữ nhi là phế vật thì vứt bỏ nàng, sau đó phát hiện nữ nhi bị mình coi là phế vật, lại có thiên phú không ai có thể so sánh, ngay lập tức da mặt dày cầu xin nàng trở về sao?"
Hai người nói cũng là sự thật, lúc này khuôn mặt của Nghiêm Nhân đỏ lên, sau đó cắn chặt răng, phất áo bào, trong mắt hiện lên tia âm lãnh: "Các ngươi thật to gan, dám vũ nhục bổn gia chủ như thế, bổn gia chủ không tốt, lại cho nàng sinh mệnh, nhưng đám nô lệ hèn mọn các ngươi này lại dám nói xấu bổn gia chủ, chẳng lẽ các ngươi muốn chết sao?"
Nghe thấy lời nói của Nghiêm Nhân, vẻ mặt của hai người càng thêm âm trầm.
Tuy thực lực của hai người không cao, nhưng bọn họ lại là thành viên của chiến đội Nghịch Thiên, là thế lực lệ thuộc trực tiếp Hạ Như Phong, ở Lâm Phong quốc, cho dù là hoàng đế một quốc gia, hoặc là cường giả Linh Vương, đều cho bọn họ một chút thể diện, càng đừng nói là những người làm quan hoặc là thế lực không thuộc hoàng thất khác.
Nhưng Nghiêm Nhân này, dám nói bọn họ là nô lệ?
"Vương An." Lâm Lăng trừng mắt nhìn Vương An, hai người bước chân sang bên cạnh, đồng thời lập tức hét lớn: "Các huynh đệ, mở cửa thả chó!"
Trong cửa viện, một tiếng sói rống hổ gầm truyền ra ngoài.
Chỉ trong nháy mắt, ước chừng gần trăm nam tử cưỡi linh thú chạy ra, những vật cưỡi đó đều là chủng loại linh thú khác nhau, lúc này lại ngoan ngoãn tùy ý cho nhân loại ngồi ở trên người chúng nó.
Cho dù trong chiến đội Nghịch Thiên không có triệu hồi sư, nhưng Tiểu Bạch và Vật Nhỏ đều là thú lục giai, ở dưới sự cưỡng bức quyến rũ của chúng nó, lại bắt đến làm thành đoàn linh thú cưỡi cho thành viên của chiến đội Nghịch Thiên, mà cấp bậc của những linh thú đó, lại đều ở trên ngũ giai và dưới lục giai.
Vừa nhìn thấy nhiều mặt lạnh sát thần như vậy, linh thú hung tàn xuất hiện, Nghiêm Nhân và Nghiêm Như Hoa đều trợn tròn mắt, không rõ nhóm người này là từ chỗ nào đi ra.
"Các huynh đệ, tiểu thư vẫn đối xử không tệ với chúng ta, không có tiểu thư, vốn không có chúng ta hôm nay, bây giờ tiểu thư bị người khác ăn hiếp, chúng ta muốn thay nàng đòi lại công đạo, giết cầm thú cũng không bằng súc sinh này."
Lâm Lăng giơ rảnh tay lên, giọng nói cao vót vang vọng ở khắp nơi.
"Đúng, giết súc sinh Nghiêm Nhân, diệt trừ Nghiêm gia, thay tiểu thư báo thù rửa hận."
Lời nói của hắn nổi lên phản ứng mãnh liệt, làm cho hai mắt những nam nhân của chiến đội Nghịch Thiên đều sáng lên, bọn họ vẫn không biết nên thế nào để trả lại ân tình cho tiểu thư, giờ phút này có cơ hội này, đương nhiên muốn hành hạ Nghiêm gia thật tốt.
"Phụ... Phụ thân, chúng ta làm sao bây giờ?"
Nghiêm Như Hoa sợ đến mức chân đều nhũn ra, từ nhỏ đến lớn nàng đều được nuông chiều từ bé, đã khi nào gặp qua trường hợp như thế? Hai chân dính ở trên mặt đất, không ngừng run rẩy, không dám di chuyển một bước.
"Chúng ta đi!" Ôm lấy Nghiêm Như Hoa, ở lúc các mãnh thú đánh úp lại, bước chân ra chạy về Nghiêm gia, vội vàng đóng cửa lại, ra lệnh không cho phép trên dưới Nghiêm gia ra ngoài.
Nhìn bộ dạng phụ nữ (cha và con gái) nghiêm gia chật vật chạy trốn, tất cả thành viên của chiến đội Nghịch Thiên đều lên tiếng cười lớn. Nhưng không có đuổi bắt bọn họ, dù sao, bọn họ cũng chỉ là hù dọa phụ nữ (cha và con gái) nghiêm gia mà thôi.
Trừ phi Hạ Như Phong ra lệnh muốn diệt trừ Nghiêm gia, bằng không bọn họ sẽ không tự tiện động thủ.
Mà ở lúc người của chiến đội Nghịch Thiên thu dọn phụ nữ (cha và con gái) nghiêm gia, Hạ Như Phong lại ngồi ở trong phòng họp, mấy người đối diện chính là mấy gia tộc có ý lui đến với Nghiêm gia do Hoa gia liên hệ giúp nàng.
"Hoa gia chủ, không biết ngươi gọi chúng ta đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Ở chỗ Tần gia ngồi là một vị lão đạo lỗ mũi trâu, hai mắt của ông sắc bén, hơi nheo lại, phóng ánh mắt lên trên người Hoa Tùng Duyên ngồi ở bên cạnh Hạ Như Phong, mà Hạ Như Phong lại trực tiếp bị ông ta coi thường.
Đại bỉ của ba đại gia tộc, trong thời gian ngắn còn chưa truyền vào nơi xa xôi, cho nên những người đó còn không biết tình huống gì.
"Ha ha, Tần Xuyên trưởng lão, lần này là Như Phong nha đầu này muốn nói chuyện với các ngươi."Hoa Tùng Duyên xấu hổ sờ mũi, chỉ về phía Hạ Như Phong, nhưng không có giới thiệu nhiều.
Lần này, Tần Xuyên và người của hai gia tộc khác mới đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong.
Thiếu nữ trước mặt, mặt lạnh như ngọc, hai lông mày tinh tế không mất anh khí, một sợi tóc rơi xuống khẽ lay động ở trên trán, đôi mắt tối đen u ám, ở dưới đôi mắt, mũi cao thẳng, môi khẽ cong, tóc đen dày phân tán ở sau người, vẻ mặt lộ ra vẻ lạnh lùng hờ hững.
Một thân áo trắng như tuyết, càng làm nền cho da thịt sáng mỹ của nàng, cho dù thiếu nữ mỹ mạo tuyệt thế, khí chất động lòng người, nhưng trên khuôn mặt kia còn chưa mất đi vẻ trẻ con, lộ ra tuổi của nàng.
Thiếu nữ trẻ tuổi như thế, có bao nhiêu năng lực để làm chuyện lớn? Trong mắt mấy người không khỏi lộ ra khinh thường.
"Hôm nay đến đây, ta có một chuyện muốn tìm các ngươi thương lượng." Hạ Như Phong tự nhiên nhìn ra khinh thường trong lòng bọn họ, nhưng nàng cũng không để ý, khóe miệng cong lên nụ cười yếu ớt: "Ta muốn các ngươi từ nay về sau, đoạn tuyệt đi lại với Nghiêm gia."
"Cái gì?" Nhảy ra đầu tiên là trưởng lão Bạch gia Bạch Huân, ông hừ lạnh một tiếng, trong mắt chứa một tia trào phúng: "Tiểu cô nương, ta không quan tâm ngươi và Nghiêm gia có ân oán gì, nhưng ngươi dựa vào cái gì muốn chúng ta đoạn tuyệt đi lại với Nghiêm gia? Sao có thể xác định, chúng ta sẽ đáp ứng điều kiện của ngươi?"
Sau đó, hai mắt của Bạch Huân lại nhìn về phía Hoa Tùng Duyên: "Chẳng lẽ Hoa gia chủ cũng không biết lí do sao?"
Sắc mặt của Hoa Tùng Duyên âm trầm, nhưng ông vẫn không nói gì, một đôi mắt hoa đào nhìn về phía Hạ Như Phong, khẽ cười, như đang chờ đợi nàng mở miệng trước.
"Bạch trưởng lão, giao dịch giữa ngươi và Nghiêm gia, chẳng qua cũng là vì ích lợi mà thôi, nếu như ta có thể cho ngươi lợi ích lớn hơn nữa thì sao? Chắc chắn với sự khôn khéo của Bạch gia chủ, hẳn sẽ không từ chối."
Khẽ nâng mắt lên, khuôn mặt của Hạ Như Phong vẫn thản nhiên cười như trước, con ngươi đen bình tĩnh nhìn về phía Bạch Huân, trong giọng nói tỏa ra tự tin dày đặc.
"Ta đây thật sự muốn biết, ngươi có điều kiện gì có thể đả động đế bọn ta." Ngoéo môi một cái, lão đạo lỗ mũi trâu Tần Xuyên khinh thường nói.
"Nghe nói, Tần gia là thế gia về vũ khí, không ít thợ rèn nổi danh Thương Lang quốc đều ở Tần gia, mà ta cũng đang thiếu nơi sản xuất binh khí, như vậy được rồi, một chiếc vũ khí, ta dùng một viên Hóa Linh Đan tam phẩm để trao đổi, không biết Tần Xuyên trưởng lão có vừa lòng với giao dịch này không?"
"Cái gì? Đan dược tam phẩm? Chỉ đổi một chiếc vũ khí?" Lần này Tần Xuyên ngồi không yên, lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, nhưng trong lòng vẫn duy trì một phần nghi ngờ: "Ngươi nói có đan dược tam phẩm, ngươi có sao? Có chứng cớ gì? Hơn nữa, đan dược tam phẩm cũng không trân quý, nhưng chỉ đổi được một chiếc vũ khí, rõ ràng là làm ăn lỗ vốn, vì sao ngươi muốn làm như vậy?"
Hạ Như Phong cũng không tức giận, khẽ cười: "Tần Xuyên trưởng lão, việc buôn bán, tất nhiên là một tay giao tiền một tay giao hàng, ta còn có thể lừa ngươi sao? Nhưng mà, Hóa Linh Đan tam phẩm, có thể ở cấp bậc Đại Linh Sư đột phá thêm một cấp, quả thật là trân quý hơn vũ khí, mà ta làm loại làm ăn lỗ vốn này, đương nhiên cũng có điều kiện của ta, ta muốn ngươi từ chối bán vũ khí cho Nghiêm gia."
Tần Xuyên trầm mặc, thật lâu sau, ông ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Như Phong, nói: "Điều kiện của ngươi, thành công hấp dẫn ta, nếu ngươi thật sự có Hóa Linh Đan tam phẩm, như vậy, ta đáp ứng điều kiện của ngươi."
Thế gia như bọn họ, còn thừa nhiều nhất là cái gì? Không phải là Linh Quân, cũng không phải là Linh Vương hoặc là Linh Tướng gì, thừa nhiều nhất, đó chính là Đại Linh Sư bị vây ở tầng thấp nhất.
Tuy gia tộc có thể từ luyện dược sư đổi lấy đan dược, nhưng số lượng có hạn, nếu như dùng vũ khí để trao đổi, như vậy Hóa Linh Đan sẽ cuồn cuộn không ngừng chảy vào gia tộc, cũng đại biểu cho thế lực gia tộc ở tầng thấp nhất sẽ có biến hóa long trời lỡ đất.
Những thế lực ở tầng thấp đó, trăm ngàn lần không thể xem thường, có một số lúc, bọn họ cũng có thể phát huy tác dụng tuyệt đối.
"Bạch gia, gia tộc các ngươi thừa nhiều tinh quặng, mười viên tinh thạch hoặc khoáng thạch, đổi lấy một viên Hóa Linh Đan, thế nào?"
Ánh mắt của Hạ Như Phong nhìn về phía Bạch Xuyên, lạnh nhạt nói.
"Được, ta đồng ý yêu cầu của ngươi." Bạch Huân không hỏi, sảng khoái đồng ý, dù sao trên đời này không có bằng hữu vĩnh cửu, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, ai mang nhiều lợi ích đến, như vậy ông sẽ hợp tác với người đó.
Người của Đông Phương gia tộc đến là một vị mỹ phụ trung niên, ở trong chuyện này, bà vẫn duy bo trì trầm mặc, không nói lời nào. Bây giờ, nhìn thấy ánh mắt của Hạ Như Phong, mới ngẩng đầu lên, tay ngọc che môi, cười duyên một tiếng, nói: "Tiểu nha đầu, Đông Phương gia chúng ta, có một luyện dược sư, đan dược tam phẩm của ngươi, với chúng ta mà nói, cũng không có lực hấp dẫn." "Tuy đan dược tam phẩm không có lực hấp dẫn với ngươi, nhưng luôn hấp dẫn đối thủ của ngươi, không phải sao?"
Đông Phương Nhị trừng mắt nhìn, mím môi cười, có lẽ là đang chờ lời nói tiếp theo của Hạ Như Phong, bà muốn biết, trừ bỏ đan dược ra, nàng còn có cái gì có thể giao dịch với mình.
"Nghe nói luyện dược sư của gia tộc các ngươi, cấp bậc ở tam phẩm cao cấp, ta có thể cho hắn tiến vào công hội luyện dược học tập nửa tháng, ở trong nửa tháng, hắn có nghi vấn về luyện dược nào, bất kì kẻ nào đều giải đáp cho hắn, không biết điều kiện này được không?"
Với quan hệ của nàng và Nghiêm lão Văn lão, một chút việc nhỏ như vậy, căn bản không nói chơi, cho nên dễ dàng ưng thuận trách nhiệm này, nàng tin tưởng, với Đông Phương gia tộc mà nói, là lực hấp dẫn trí mạng.
"Ngươi nói là thật?"
Quả nhiên như nàng đoán, lúc nghe xong lời này, Đông Phương Nhị kích động đứng lên.
Luyện dược sư trong Đông Phương gia tộc, cấp bậc đúng là tam phẩm, lúc trước bởi vì địa vị của luyện dược sư tam phẩm ở công hội luyện dược rất không cao, luyện dược sư kia mới lựa chọn gia nhập Đông Phương gia tộc.
Nhưng mà, không ngờ rằng, nàng lại có thể để cho luyện dược sư nhà mình tiến vào công hội luyện dược học tập, hơn nữa bất kì kẻ nào đều giải đáp nghi vấn cho hắn, đây không thể nghi ngờ là miếng bánh thịt trên trời rơi xuống, ngay cả luyện dược sư tứ phẩm của công hội luyện dược, cũng chưa có quyền lợi này.
Ba người đều không khỏi nghi ngờ thân phận của Hạ Như Phong, rốt cuộc nàng có bản lĩnh gì, có thể nói dối phóng đại thế này?
Hít sâu vào một hơi, khuôn mặt cười duyên của Đông Phương Nhị biến mất, mà trở thành một mảnh âm trầm, mắt phượng bình tĩnh nhìn Hạ Như Phong, nói: "Điều kiện của ngươi, ta đáp ứng."
"Tốt." Rốt cuộc khuôn mặt của Hạ Như Phong cũng nở nụ cười vừa lòng, từ chỗ ngồi đứng lên, lạnh nhạt nhìn mọi người: "Một khi đã như vậy, từ giờ trở đi ước định của chúng ta sẽ có hiệu quả, mặt khác, Tần Xuyên trưởng lão, Bạch Huân trưởng lão, nếu gia tộc các ngươi làm ra vũ khí cực phẩm, hay tinh quặng cực phẩm gì, cũng có thể đến giao dịch với ta, về phần có thể đổi lấy đan dược phẩm giai gì, ta nhìn mà định giá, nhưng mà ta có thể cam đoan, cho dù là loại hình vũ khí hay tinh quặng gì, ta đều có đủ đan dược để lấy ra trao đổi."
Ngáp một cái, sau đó bỏ lại mấy người hai mặt nhìn nhau, đi ra ngoài cửa... Không khí lạnh lẽo phả vào mặt, Hạ Như Phong nhấc chân đang muốn trở về phòng tiếp tục tu luyện, bỗng nhiên Nghiêm Phong Hành vội vàng chạy đến, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, không khỏi nhíu mày: "Tam ca, xảy ra chuyện gì?"
"Tiểu muội, không thấy mẫu thân đâu."
"Cái gì?" Trong lòng Hạ Như Phong cả kinh, vội vàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Nghiêm Phong Hành ngẩn ra, khẽ thở dài: "Sau khi mẫu thân gả vào Nghiêm gia, thì chưa từng rời khỏi cửa Nghiêm gia một bước, sau khi thoát khỏi nhà giam, bà muốn đi chợ xem, người của chiến đội Nghịch Thiên lo lắng cho an toàn của bà, cho nên có hai người xung phong nhận việc đi theo, ai ngờ nửa đường gặp phải cướp giật, đả thương hai người kia, mẫu thân cũng mất tích."
"Chuyện này là người nào làm?" Hạ Như Phong nắm chặt tay, bây giờ lời tuyên bố của mình đã truyền bá khắp Thương Lang quốc, như vậy là ai bắt cóc mẫu thân?
"Tam ca, muội muốn ra ngoài một lát." Trong mắt hiện lên sát ý, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, trong giọng nói của nàng, lộ ra thấy lạnh cả người, hiển nhiên đã tức giận đến cực điểm.
Chuyện này không phải là Nghiêm gia làm, bây giờ Nghiêm Nhân chỉ biết đánh quan hệ tốt với mình, còn không có can đảm làm ra loại chuyện này, về phần trong Thương Hải trưởng lão trong hoàng cung, với thân phận cường giả Linh Quân của ông ta, hẳn là sẽ không cưỡng ép một nữ tử nhu nhược. Nhưng mà, đây cũng không nhất định, dù sao nàng cũng không biết nhiều về lão nhân kia, ai biết ông ta sẽ làm ra việc vô sỉ gì.
"Được, tiểu muội, chúng ta sẽ phân công nhau tìm kiếm."
Hạ Như Phong gật đầu, sau đó hai người nhìn nhau, đồng thời biến mất ở tại chỗ
Tác giả :
Băng Y Khả Khả