Tà Phượng Nghịch Thiên
Quyển 1 - Chương 113-2: Nam tử bạch y thần bí 2
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải bỏ qua cho bọn họ sao?" Huyết Thanh sốt ruột, ông không nghĩ tha cho những người đó một con đường sống, nhất là, đoạn thời gian trước Hạ Như Phong lại bị trục xuất.
Nếu không phải lúc này có Hoa gia, lúc ấy ông sẽ ra tay đánh chết nàng.
"Giết, đương nhiên phải giết." Trong mắt hiện lên hung ác, Huyết Phiến cong khóe môi lên, cười lạnh một tiếng: "Hơn nữa phải không để lại một người nào, bí mật xử quyết, chúng ta thà tin là có chứ không thể tin là không, cho nên không thể để cho bất luận kẻ nào biết chúng ta động tay, tuy chúng ta cũng không sợ Ma Ngạo Thiên, nhưng hắn là một tên điên, nếu chạy đến chỗ nào đó bế quan vài năm, đợi sau khi có thực lực tìm chúng ta báo thù, chẳng phải không ổn sao? Huống chi, hắn đánh không lại chúng ta, nên sẽ tìm thủ hạ môn phái hay đệ tử yếu để xuống tay, dù sao, Ma Ngạo Thiên kia đánh mất nhân tính, có chuyện gì mà không làm được?"
Cho dù thực lực cua Ma Ngạo Thiên cường đại, thiên phú dị bẩm, nhưng trước khi thực lực còn chưa vượt qua bọn họ, thì chỉ là một hậu bối mà thôi. Đáng giá để vào mắt, cũng sẽ không vì vậy mà làm ông chùn bước.
Nếu không phải từ trước đến nay Linh Quân đều đắm chìm trong tu luyện, hoặc là có vật xuất hiện hấp dẫn bọn họ, bọn họ sẽ không thường đi lại ở đại lục, lại càng không tham dự tranh cãi trong đại lục, bằng không dù là Ma Ngạo Thiên cường hãn đi chăng nữa, bây giờ cũng là một cổ thi thể.
Mười hai năm trước, chỉ vì khai quật một bảo vật, Nghiêm Lâm mới rời khỏi Thương Lang quốc đi với Nghiêm Nhân, trên đường đi qua Hỏa Vân thành, gặp dung mạo tuyệt thế, tính tình sáng sủa hoạt bát của Hạ Chi Nhược, vừa gặp đã thương, liều lĩnh dẫn theo trở về.
Sau đó bởi vì Hạ Như Phong không thể triệu hồi, còn vì thời gian lâu bắt đầu chán ghét, Nghiêm Nhân mới dần lãnh nhạt với Hạ Chi Nhược. Nhưng mà lúc đầu gặp nhau, ông cũng quả thật động tâm.
Chiến Đội Nghịch Thiên thu hoạch xong Minh Châu Bảy Màu, trăm viên Minh Châu tỏa ra ánh sáng chói mắt, Hạ Như Phong không chút do dự nhận lấy toàn bộ, sau đó đội ngũ lại xuất phát về phía trước.
Hạ Như Phong như là vì nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, đi tiếp quả nhiên không thấy được bảo vật nữa, đừng nói là bảo vật, ngay cả ruồi bọ đều không thấy.
Nhưng mà cơ quan thật ra lại rất nhiều, những cơ quan đó có thể làm cho mọi người rất chật vật, nhưng không có người bỏ mình.
Hoa gia, Chiến Đội Nghịch Thiên rất nhiều người bị thương, ở dưới đan dược trị liệu của Hạ Như Phong, căn bản không có trở ngại.
Một đường này rất bất bình thường, vì sao bên ngoài có nhiều trân bảo Minh Châu Bảy Màu như vậy, nhưng bên trong lại không có một cái gì, đây là lăng mộ của Linh Tôn sao? Chỉ sợ lăng mộ của Linh Vương, đều không trống trải như thế?
Rất nhiều người nghiến răng nghiến lợi, nhiều người đến bây giờ bận rộn một đợt, ngya cả lông chim cũng không có. Ngược lại Hạ Như Phong lại thu hoạch không tệ.
"Haiz, sớm biết như vậy, vừa rồi bản thiếu cũng đi cướp đoạt." Hoa Vô Tuyệt bất đắc dĩ thở dài, môi mọng hơi cong lên, có lẽ là hơi hối hận vừa rồi sao lại không chém giết Minh Châu Bảy Màu.
Cho dù vật phẩm là cái gì, so với không có còn tốt hơn chứ? Hắn cũng không muốn một chuyến tay không.
Hơn nữa Minh Châu Bảy Màu hắn cũng rất thèm nhỏ dãi, chỉ là vì vật tiếp theo, mới tạm thời buông tha.
"Nếu ngươi cần mà nói, thật ra ta có thể đưa cho ngươi vài cái viên." Hạ Như Phong nghe thấy Hoa Vô Tuyệt nói thầm, lạnh nhạt nói.
Bất kể là lúc trước bảo vệ, hay là vì tình nghĩa tam ca đưa đan, nàng cũng không sẽ coi nhẹ. Huống chi với cách làm người của tam ca, được hắn nhận làm bằng hữu, sẽ kém sao?
Minh Châu Bảy Màu, nàng cũng không phải rất để ý, nếu Mạc Trúc bọn họ cần, nàng cũng sẽ không keo kiệt.
"Tiểu Phong Phong." Vẻ mặt yêu nghiệt kia của Hoa Vô Tuyệt rất cảm động, gật đầu một mạnh: "Tiểu Phong Phong ngươi thật sự là người tốt, vì báo đáp đại ân đại đức của ngươi, bản thiếu quyết định cho ngươi một cái ôm."
Nói xong, mở hai tay ra bổ nhào lên.
Hạ Như Phong đầu đầy hắc tuyến, cơ thể chợt lóe lại tránh được cái ôm của hắn, vừa vặn là, Mộ Dung Thanh Nguyệt ở phía trước bảo vệ Hạ Như Phong, mà bên cạnh nàng, tứ trưởng lão cũng là đồng dạng gánh trách nhiệm bảo vệ Hạ Như Phong.
Tứ trưởng lão toàn tâm nhìn chăm chú động tĩnh phía trước, làm sao sẽ nhìn thấy động tác của Hoa Vô Tuyệt, còn Hoa Vô Tuyệt trông thấy Hạ Như Phong lui ra phía sau, đã không kịp thu tay lại, trực tiếp ôm lấy tứ trưởng lão.
Rốt cuộc tứ trưởng lão phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Hoa Vô Tuyệt ôm mình, hơn nữa ánh mắt yêu nghiệt xinh đẹp mị hoặc kia, nhất thời rét lạnh cả người, tay vừa định đánh bay hắn, ai ngờ hắn lại như đụng vào ôn dịch vội vàng bỏ ra, lui về phía sau vài bước, đưa tay lau lên trên người.
"Phi phi phi, thật ghê tởm, lại ôm một lão nhân, bản thiếu muốn ói mất."
"Ngươi..." Vẻ mặt của tứ trưởng lão xanh mét, lão phu bị ngươi nhào mạnh vào, lão phu còn không ghét bỏ, ngươi con mẹ nó ghét bỏ cái gì? Ngươi có cái tư cách gì mà ghét bỏ.
Vừa nâng tay lên, muốn đánh tiểu tử này một cái, lại nhớ đến mình thân là trưởng bối, không nên so đo với một vãn bối, bằng không lại mất phong độ, rồi mới căm giận thả tay xuống, phất tay áo, hừ lạnh một tiếng.
"Ha ha." Tiếng cười của ngũ trưởng lão đầy vui sướng khi có người gặp họa, trừng mắt nhìn tứ trưởng lão: "Được một nam nhân ôm tư vị thế nào?"
"Cút." Tứ trưởng lão nhìn về phía ngũ trưởng lão, phẫn nộ rít gào một tiếng.
Lúc đó không phải chuyện đùa, nhất thời tất cả mọi người ở phía trước quay đầu lại, dù tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão da mặt dày, vào lúc này cũng phá lệ mặt đỏ.
Mười trưởng lão đi theo đoàn trưởng lão đến mắt đồng tình nhìn ngũ trưởng lão, không thấy được bây giờ tâm tình của tứ trưởng lão không tốt sao? Còn dám trêu chọc ông? Phỏng chừng trở về, hai người phải bàn luận rất lâu.
Có lẽ là tứ trưởng lão hét lên thật sự cường hãn, bỗng nhiên lăng mộ xuất hiện chấn động mãnh liệt, đất rung núi chuyển, mọi người đều không tự chủ được nhìn xung quanh, trong lòng đầy khẩn trương.
Đúng lúc này, ai cũng không có chú ý tới, dưới chân Hạ Như Phong, lặng yên xuất hiện một cái khe, ngay cả chính Hạ Như Phong còn không thể phản ứng lại, đã lọt vào trong.
"Như Phong đại nhân." Đoàn trưởng lão ở phía sau Hạ Như Phong, đầu tiên phát hiện ra một màn này, đều kinh hãi kêu lên.
"Như Phong." Mộ Dung Thanh Nguyệt bi thương rống to một tiếng, không để ý nguy hiểm nhay vào, nhưng mà, một bóng dáng màu bạc nhanh hơn hắn một bước, thả người nhảy vào cái khe.
Mộ Dung Thanh Nguyệt vẫn chậm một bước, sau khi hai người rơi vào cái khe, cái khe kia dần khép lại.
Lăng mộ trở lại bình tĩnh, giống như là cái gì cũng đều không có xảy ra. Nhưng trên mặt đám người Mộ Dung Thanh Nguyệt đều mang theo vẻ bi thương, kinh ngạc nhìn thiếu nữ biến mất ở chỗ kia đến xuất thần.
Trong lòng Mạc Trúc, Hoa Vô Tuyệt cũng không dễ chịu, dù sao hai người bọn họ đều thề son sắt nói phải bảo vệ nàng. Cuối cùng lại chính mắt nhìn nàng biến mất ở trước mặt.
Nhưng mà, ngay cả Mộ Dung Thanh Nguyệt, tứ trưởng não và ngũ trưởng lão cũng không phản ứng lại, huống chi bọn họ chỉ là Linh Tướng?
"Như Phong không có chuyện gì xảy ra." Bỗng nhiên, Mộ Dung Thanh Nguyệt ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười nhàn nhạt, giọng kiên định nói: "Chúng ta tiếp tục đi về phía trước, thì sẽ tìm được Như Phong thôi."
Nàng... Sao có thể gặp chuyện không may? Hắn tin tưởng, nàng sẽ bình yên vô sự trở về...
Ngay cả Mộ Dung Thanh Nguyệt cũng không biết tự tin này đến từ đâu, có lẽ, chỉ là vì, nàng là Hạ Như Phong! Cho nên hắn lựa chọn tin tưởng nàng...
Bạch Ngọc xây thành phòng, Hạ Như Phong chậm rãi mở đôi mắt, xoa đầu đau đớn, trong con ngươi đen chợt lóe nghi hoặc: "Đây là đâu?"
Từ trên mặt đất bò lên, nàng thật sự đánh giá cảnh trí trong phòng.
Đột nhiên, cảm giác được bên cạnh truyền đến hơi thở, nàng vội vàng nhìn qua, khi thấy nam tử bên cạnh, nhíu mày: "Sao ngươi lại ở trong này?"
Nam tử nhìn nàng một cái, đôi mắt trong mặt nạ màu bạc kia hiện lên tia mịt mờ: "Ta theo ngươi xuống đây, trong lăng mộ nhiều chỗ như vậy cũng chưa phát hiện ra di vật của Linh Tôn, ta nghĩ, ở đây đột nhiên xuất hiện một cái khe, hẳn là có điều phát hiện, nếu đi vào lăng mộ, đương nhiên không muốn tay không mà về."
Đôi mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào công tử Ngân Diện, Hạ Như Phong đột nhiên hỏi: "Có phải chúng ta đã gặp ở đâu hay không?"
Công tử Ngân Diện nhìn nàng một cái, ở trong phòng Bạch Ngọc, khuôn mặt che đậy ở dưới mặt nạ màu bạc lóe sáng thánh khiết.
"Không biết." Lắc đầu, giọng nói của công tử Ngân Diện thản nhiên.
Hạ Như Phong không hỏi lại, nàng đi về phía trước, muốn tìm cơ quan rời khỏi nơi này. Chỉ là sau lưng, công tử Ngân Diện nhìn bóng dáng của nàng trầm tư.
"Đây là..." Hạ Như Phong phát hiện trên giường Bạch Ngọc có một cái cái chốt cũng không rõ ràng, đến gần mới nhìn thấy, cái nút kia là một điểm cứng rắn, có lẽ là có một tiếng gọi trong lòng, tay nàng không tự chủ được sờ lên.
Ngay lúc này, ánh sáng trong phòng lớn mạnh, Hạ Như Phong theo bản năng che đôi mắt lại, sau khi ánh sáng biến mất mới buông xuống tay, nhưng lúc nhìn thấy một màn trước mặt, đã bị rung động thật sâu.
Trên đỉnh đầu, bạch y ẩn hiện, khuôn mặt của nam tử vô cùng tuấn mỹ, ánh mắt nhìn thiên hạ đầy khí phách.
Hắn giống như là một thần linh, ở dưới ánh nhìn của hắn, dù cao thủ rất mạnh, thì đều như con kiến, Hạ Như Phong có một cảm giác, cái loại cảm giác này đó là... Đại lục, không có người có thể so sánh với hắn.
Lăng mộ Linh Tôn, đây thật sự là lăng mộ Linh Tôn sao? Khắp nơi lộ ra sự quái dị, làm cho nàng không thể không bắt đầu hoài nghi.
"A? Rốt cuộc ngươi đã đến đây?" Sau khi nam tử bạch y nhìn bốn phía, rồi mới đưa ánh mắt nhìn lên trên người Hạ Như Phong, khẽ cong khóe môi lên.
Một cảm giác thân thiết tự nhiên xuất nhện, ở dưới mắt của hắn, Hạ Như Phong cảm giác chính mình đắm chìm trong ánh sáng mặt trời ôn hòa, từ trong ra ngoài, đều có một loại cảm giác ấm áp hòa thuận vui vẻ.
Hắn là ai... Vì sao, vì sao nàng lại thấy thân thiết phát ra từ linh hồn?
Dường như nam tử không thấy khiếp sợ của Hạ Như Phong, hỏi một câu: "Bây giờ là năm nào?"
"Linh Huyễn Lịch năm trăm năm." Hạ Như Phong sửng sốt, những vẫn là nói chi tiết.
"Linh Huyễn Lịch? Bây giờ là Linh Huyễn Lịch? Như vậy ở phía trước..."
"Đại lục Linh Huyễn, tổng cộng có bốn niên lịch, lúc đầu là Viễn Cổ Lịch..." Nói lời này là công tử Ngân Diện, chỉ thấy đôi tay của hắn đặt sau lưng, bước chân đến, con ngươi bình tĩnh nhìn nam tử bạch y, nói từng giai đoạn trải qua Viễn Cổ Lịch đến Linh Huyễn Lịch với hắn.
Nghe xong, nam tử bạch y ngửa đầu thở dài, trong mắt hắn dường như có điều hoài niệm: "Linh Huyễn Lịch năm trăm năm? Thì ra đã trải qua suốt mười vạn năm!"
Nhưng mà một câu như vậy, giống như sấm chớp đánh ầm ầm, Hạ Như Phong lập tức ngây ngẩn cả người.
Mười vạn năm đó... Đúng là thời đại viễn cổ, nam tử này, hắn cư nhiên sống ở thời đại viễn cổ...
"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải bỏ qua cho bọn họ sao?" Huyết Thanh sốt ruột, ông không nghĩ tha cho những người đó một con đường sống, nhất là, đoạn thời gian trước Hạ Như Phong lại bị trục xuất.
Nếu không phải lúc này có Hoa gia, lúc ấy ông sẽ ra tay đánh chết nàng.
"Giết, đương nhiên phải giết." Trong mắt hiện lên hung ác, Huyết Phiến cong khóe môi lên, cười lạnh một tiếng: "Hơn nữa phải không để lại một người nào, bí mật xử quyết, chúng ta thà tin là có chứ không thể tin là không, cho nên không thể để cho bất luận kẻ nào biết chúng ta động tay, tuy chúng ta cũng không sợ Ma Ngạo Thiên, nhưng hắn là một tên điên, nếu chạy đến chỗ nào đó bế quan vài năm, đợi sau khi có thực lực tìm chúng ta báo thù, chẳng phải không ổn sao? Huống chi, hắn đánh không lại chúng ta, nên sẽ tìm thủ hạ môn phái hay đệ tử yếu để xuống tay, dù sao, Ma Ngạo Thiên kia đánh mất nhân tính, có chuyện gì mà không làm được?"
Cho dù thực lực cua Ma Ngạo Thiên cường đại, thiên phú dị bẩm, nhưng trước khi thực lực còn chưa vượt qua bọn họ, thì chỉ là một hậu bối mà thôi. Đáng giá để vào mắt, cũng sẽ không vì vậy mà làm ông chùn bước.
Nếu không phải từ trước đến nay Linh Quân đều đắm chìm trong tu luyện, hoặc là có vật xuất hiện hấp dẫn bọn họ, bọn họ sẽ không thường đi lại ở đại lục, lại càng không tham dự tranh cãi trong đại lục, bằng không dù là Ma Ngạo Thiên cường hãn đi chăng nữa, bây giờ cũng là một cổ thi thể.
Mười hai năm trước, chỉ vì khai quật một bảo vật, Nghiêm Lâm mới rời khỏi Thương Lang quốc đi với Nghiêm Nhân, trên đường đi qua Hỏa Vân thành, gặp dung mạo tuyệt thế, tính tình sáng sủa hoạt bát của Hạ Chi Nhược, vừa gặp đã thương, liều lĩnh dẫn theo trở về.
Sau đó bởi vì Hạ Như Phong không thể triệu hồi, còn vì thời gian lâu bắt đầu chán ghét, Nghiêm Nhân mới dần lãnh nhạt với Hạ Chi Nhược. Nhưng mà lúc đầu gặp nhau, ông cũng quả thật động tâm.
Chiến Đội Nghịch Thiên thu hoạch xong Minh Châu Bảy Màu, trăm viên Minh Châu tỏa ra ánh sáng chói mắt, Hạ Như Phong không chút do dự nhận lấy toàn bộ, sau đó đội ngũ lại xuất phát về phía trước.
Hạ Như Phong như là vì nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng, đi tiếp quả nhiên không thấy được bảo vật nữa, đừng nói là bảo vật, ngay cả ruồi bọ đều không thấy.
Nhưng mà cơ quan thật ra lại rất nhiều, những cơ quan đó có thể làm cho mọi người rất chật vật, nhưng không có người bỏ mình.
Hoa gia, Chiến Đội Nghịch Thiên rất nhiều người bị thương, ở dưới đan dược trị liệu của Hạ Như Phong, căn bản không có trở ngại.
Một đường này rất bất bình thường, vì sao bên ngoài có nhiều trân bảo Minh Châu Bảy Màu như vậy, nhưng bên trong lại không có một cái gì, đây là lăng mộ của Linh Tôn sao? Chỉ sợ lăng mộ của Linh Vương, đều không trống trải như thế?
Rất nhiều người nghiến răng nghiến lợi, nhiều người đến bây giờ bận rộn một đợt, ngya cả lông chim cũng không có. Ngược lại Hạ Như Phong lại thu hoạch không tệ.
"Haiz, sớm biết như vậy, vừa rồi bản thiếu cũng đi cướp đoạt." Hoa Vô Tuyệt bất đắc dĩ thở dài, môi mọng hơi cong lên, có lẽ là hơi hối hận vừa rồi sao lại không chém giết Minh Châu Bảy Màu.
Cho dù vật phẩm là cái gì, so với không có còn tốt hơn chứ? Hắn cũng không muốn một chuyến tay không.
Hơn nữa Minh Châu Bảy Màu hắn cũng rất thèm nhỏ dãi, chỉ là vì vật tiếp theo, mới tạm thời buông tha.
"Nếu ngươi cần mà nói, thật ra ta có thể đưa cho ngươi vài cái viên." Hạ Như Phong nghe thấy Hoa Vô Tuyệt nói thầm, lạnh nhạt nói.
Bất kể là lúc trước bảo vệ, hay là vì tình nghĩa tam ca đưa đan, nàng cũng không sẽ coi nhẹ. Huống chi với cách làm người của tam ca, được hắn nhận làm bằng hữu, sẽ kém sao?
Minh Châu Bảy Màu, nàng cũng không phải rất để ý, nếu Mạc Trúc bọn họ cần, nàng cũng sẽ không keo kiệt.
"Tiểu Phong Phong." Vẻ mặt yêu nghiệt kia của Hoa Vô Tuyệt rất cảm động, gật đầu một mạnh: "Tiểu Phong Phong ngươi thật sự là người tốt, vì báo đáp đại ân đại đức của ngươi, bản thiếu quyết định cho ngươi một cái ôm."
Nói xong, mở hai tay ra bổ nhào lên.
Hạ Như Phong đầu đầy hắc tuyến, cơ thể chợt lóe lại tránh được cái ôm của hắn, vừa vặn là, Mộ Dung Thanh Nguyệt ở phía trước bảo vệ Hạ Như Phong, mà bên cạnh nàng, tứ trưởng lão cũng là đồng dạng gánh trách nhiệm bảo vệ Hạ Như Phong.
Tứ trưởng lão toàn tâm nhìn chăm chú động tĩnh phía trước, làm sao sẽ nhìn thấy động tác của Hoa Vô Tuyệt, còn Hoa Vô Tuyệt trông thấy Hạ Như Phong lui ra phía sau, đã không kịp thu tay lại, trực tiếp ôm lấy tứ trưởng lão.
Rốt cuộc tứ trưởng lão phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Hoa Vô Tuyệt ôm mình, hơn nữa ánh mắt yêu nghiệt xinh đẹp mị hoặc kia, nhất thời rét lạnh cả người, tay vừa định đánh bay hắn, ai ngờ hắn lại như đụng vào ôn dịch vội vàng bỏ ra, lui về phía sau vài bước, đưa tay lau lên trên người.
"Phi phi phi, thật ghê tởm, lại ôm một lão nhân, bản thiếu muốn ói mất."
"Ngươi..." Vẻ mặt của tứ trưởng lão xanh mét, lão phu bị ngươi nhào mạnh vào, lão phu còn không ghét bỏ, ngươi con mẹ nó ghét bỏ cái gì? Ngươi có cái tư cách gì mà ghét bỏ.
Vừa nâng tay lên, muốn đánh tiểu tử này một cái, lại nhớ đến mình thân là trưởng bối, không nên so đo với một vãn bối, bằng không lại mất phong độ, rồi mới căm giận thả tay xuống, phất tay áo, hừ lạnh một tiếng.
"Ha ha." Tiếng cười của ngũ trưởng lão đầy vui sướng khi có người gặp họa, trừng mắt nhìn tứ trưởng lão: "Được một nam nhân ôm tư vị thế nào?"
"Cút." Tứ trưởng lão nhìn về phía ngũ trưởng lão, phẫn nộ rít gào một tiếng.
Lúc đó không phải chuyện đùa, nhất thời tất cả mọi người ở phía trước quay đầu lại, dù tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão da mặt dày, vào lúc này cũng phá lệ mặt đỏ.
Mười trưởng lão đi theo đoàn trưởng lão đến mắt đồng tình nhìn ngũ trưởng lão, không thấy được bây giờ tâm tình của tứ trưởng lão không tốt sao? Còn dám trêu chọc ông? Phỏng chừng trở về, hai người phải bàn luận rất lâu.
Có lẽ là tứ trưởng lão hét lên thật sự cường hãn, bỗng nhiên lăng mộ xuất hiện chấn động mãnh liệt, đất rung núi chuyển, mọi người đều không tự chủ được nhìn xung quanh, trong lòng đầy khẩn trương.
Đúng lúc này, ai cũng không có chú ý tới, dưới chân Hạ Như Phong, lặng yên xuất hiện một cái khe, ngay cả chính Hạ Như Phong còn không thể phản ứng lại, đã lọt vào trong.
"Như Phong đại nhân." Đoàn trưởng lão ở phía sau Hạ Như Phong, đầu tiên phát hiện ra một màn này, đều kinh hãi kêu lên.
"Như Phong." Mộ Dung Thanh Nguyệt bi thương rống to một tiếng, không để ý nguy hiểm nhay vào, nhưng mà, một bóng dáng màu bạc nhanh hơn hắn một bước, thả người nhảy vào cái khe.
Mộ Dung Thanh Nguyệt vẫn chậm một bước, sau khi hai người rơi vào cái khe, cái khe kia dần khép lại.
Lăng mộ trở lại bình tĩnh, giống như là cái gì cũng đều không có xảy ra. Nhưng trên mặt đám người Mộ Dung Thanh Nguyệt đều mang theo vẻ bi thương, kinh ngạc nhìn thiếu nữ biến mất ở chỗ kia đến xuất thần.
Trong lòng Mạc Trúc, Hoa Vô Tuyệt cũng không dễ chịu, dù sao hai người bọn họ đều thề son sắt nói phải bảo vệ nàng. Cuối cùng lại chính mắt nhìn nàng biến mất ở trước mặt.
Nhưng mà, ngay cả Mộ Dung Thanh Nguyệt, tứ trưởng não và ngũ trưởng lão cũng không phản ứng lại, huống chi bọn họ chỉ là Linh Tướng?
"Như Phong không có chuyện gì xảy ra." Bỗng nhiên, Mộ Dung Thanh Nguyệt ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười nhàn nhạt, giọng kiên định nói: "Chúng ta tiếp tục đi về phía trước, thì sẽ tìm được Như Phong thôi."
Nàng... Sao có thể gặp chuyện không may? Hắn tin tưởng, nàng sẽ bình yên vô sự trở về...
Ngay cả Mộ Dung Thanh Nguyệt cũng không biết tự tin này đến từ đâu, có lẽ, chỉ là vì, nàng là Hạ Như Phong! Cho nên hắn lựa chọn tin tưởng nàng...
Bạch Ngọc xây thành phòng, Hạ Như Phong chậm rãi mở đôi mắt, xoa đầu đau đớn, trong con ngươi đen chợt lóe nghi hoặc: "Đây là đâu?"
Từ trên mặt đất bò lên, nàng thật sự đánh giá cảnh trí trong phòng.
Đột nhiên, cảm giác được bên cạnh truyền đến hơi thở, nàng vội vàng nhìn qua, khi thấy nam tử bên cạnh, nhíu mày: "Sao ngươi lại ở trong này?"
Nam tử nhìn nàng một cái, đôi mắt trong mặt nạ màu bạc kia hiện lên tia mịt mờ: "Ta theo ngươi xuống đây, trong lăng mộ nhiều chỗ như vậy cũng chưa phát hiện ra di vật của Linh Tôn, ta nghĩ, ở đây đột nhiên xuất hiện một cái khe, hẳn là có điều phát hiện, nếu đi vào lăng mộ, đương nhiên không muốn tay không mà về."
Đôi mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào công tử Ngân Diện, Hạ Như Phong đột nhiên hỏi: "Có phải chúng ta đã gặp ở đâu hay không?"
Công tử Ngân Diện nhìn nàng một cái, ở trong phòng Bạch Ngọc, khuôn mặt che đậy ở dưới mặt nạ màu bạc lóe sáng thánh khiết.
"Không biết." Lắc đầu, giọng nói của công tử Ngân Diện thản nhiên.
Hạ Như Phong không hỏi lại, nàng đi về phía trước, muốn tìm cơ quan rời khỏi nơi này. Chỉ là sau lưng, công tử Ngân Diện nhìn bóng dáng của nàng trầm tư.
"Đây là..." Hạ Như Phong phát hiện trên giường Bạch Ngọc có một cái cái chốt cũng không rõ ràng, đến gần mới nhìn thấy, cái nút kia là một điểm cứng rắn, có lẽ là có một tiếng gọi trong lòng, tay nàng không tự chủ được sờ lên.
Ngay lúc này, ánh sáng trong phòng lớn mạnh, Hạ Như Phong theo bản năng che đôi mắt lại, sau khi ánh sáng biến mất mới buông xuống tay, nhưng lúc nhìn thấy một màn trước mặt, đã bị rung động thật sâu.
Trên đỉnh đầu, bạch y ẩn hiện, khuôn mặt của nam tử vô cùng tuấn mỹ, ánh mắt nhìn thiên hạ đầy khí phách.
Hắn giống như là một thần linh, ở dưới ánh nhìn của hắn, dù cao thủ rất mạnh, thì đều như con kiến, Hạ Như Phong có một cảm giác, cái loại cảm giác này đó là... Đại lục, không có người có thể so sánh với hắn.
Lăng mộ Linh Tôn, đây thật sự là lăng mộ Linh Tôn sao? Khắp nơi lộ ra sự quái dị, làm cho nàng không thể không bắt đầu hoài nghi.
"A? Rốt cuộc ngươi đã đến đây?" Sau khi nam tử bạch y nhìn bốn phía, rồi mới đưa ánh mắt nhìn lên trên người Hạ Như Phong, khẽ cong khóe môi lên.
Một cảm giác thân thiết tự nhiên xuất nhện, ở dưới mắt của hắn, Hạ Như Phong cảm giác chính mình đắm chìm trong ánh sáng mặt trời ôn hòa, từ trong ra ngoài, đều có một loại cảm giác ấm áp hòa thuận vui vẻ.
Hắn là ai... Vì sao, vì sao nàng lại thấy thân thiết phát ra từ linh hồn?
Dường như nam tử không thấy khiếp sợ của Hạ Như Phong, hỏi một câu: "Bây giờ là năm nào?"
"Linh Huyễn Lịch năm trăm năm." Hạ Như Phong sửng sốt, những vẫn là nói chi tiết.
"Linh Huyễn Lịch? Bây giờ là Linh Huyễn Lịch? Như vậy ở phía trước..."
"Đại lục Linh Huyễn, tổng cộng có bốn niên lịch, lúc đầu là Viễn Cổ Lịch..." Nói lời này là công tử Ngân Diện, chỉ thấy đôi tay của hắn đặt sau lưng, bước chân đến, con ngươi bình tĩnh nhìn nam tử bạch y, nói từng giai đoạn trải qua Viễn Cổ Lịch đến Linh Huyễn Lịch với hắn.
Nghe xong, nam tử bạch y ngửa đầu thở dài, trong mắt hắn dường như có điều hoài niệm: "Linh Huyễn Lịch năm trăm năm? Thì ra đã trải qua suốt mười vạn năm!"
Nhưng mà một câu như vậy, giống như sấm chớp đánh ầm ầm, Hạ Như Phong lập tức ngây ngẩn cả người.
Mười vạn năm đó... Đúng là thời đại viễn cổ, nam tử này, hắn cư nhiên sống ở thời đại viễn cổ...
Tác giả :
Băng Y Khả Khả