Tà Phượng Nghịch Thiên
Quyển 1 - Chương 103-2: Háo hức về nhà 2
"Các ngươi có mười người phải không?" Ánh mắt của Hạ Như Phong từ trên những người đó thu hồi lại, lạnh lùng quay đầu nhìn về phía mười người Linh vương đang đứng.
Bị ánh mắt của nàng nhìn tới, mười người Linh vương này, tự nhiên lại xuất hiện một loại sợ hãi, bọn họ không chút nghi ngờ, nếu họ nói một chữ không, thiếu nữ này tuyệt đối sẽ ra lệnh cho Hỏa Long kia nuốt bọn họ.
"Các ngươi thật không biết tốt xấu, chủ nhân để cho các ngươi thần phục thì chính là phúc khí của các ngươi, nhưng nếu các ngươi thà rằng không cần loại phúc khí này thì không bằng các ngươi đi gặp Diêm Vương đi."
Lại một âm thanh khác vang lên, nhưng âm thanh này lại không giống Hạ Như Phong lạnh nhạt như mây như gió, cũng không phải mười phần trẻ con của Vật Nhỏ, vậy là nói âm thanh kia không phải đến từ miệng của một người một thú này.
Sau đó, khi thấy một màn tiếp theo, mọi người không tự chủ được phải ngây dại.
Hiếm khi trăng sáng, ánh trăng màu ngà phủ xuống, đúng lúc giữa hai sừng rồng của Hỏa Long, một con có bộ lông như tuyết, con ngươi của hồ ly xinh đẹp như nước nằm ở phía trên đó.
Ai cũng không có chú ý tới nó xuất hiện như thế nào, chẳng qua chỉ thấy trên tay của thiếu nữ kia là một quyển triệu hồi thư màu bạc, chúng ta có thể đoán ra, con thú này, tất nhiên là triệu hồi thú của thiếu nữ kia.
Lại là một triệu hồi thú có thể nói sao?
Vốn là một con Hỏa Long đã đủ làm cho bọn họ tràn ngập nguy cơ, giờ lại tới thêm một con Tuyết hồ, chuyện này....Còn để cho bọn họ sống nữa không chứ?
"Ít ở đây giả thần giả quỷ, lão tử nhất định không đầu hàng, cũng chính là không phục ngươi." Vẫn như cũ là vị lão giả mũi tẹt kia nói chuyện, hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng nói, "Là một nữ tử, nên trở về giúp phu quân dạy con, chiến đấu này nọ là việc của nam tử, không phải hạng nữ lưu như các ngươi có thể nhúng tay, muốn ta nguyện trung thành với một nữ tử, tuyệt đối không có khả năng."
"Tuyệt không đầu hàng?" Khóe miệng Hạ Như Phong nở nụ cười lạnh, hồng bào bay trong gió, giống như đối diện với Mạn Châu Sa Hoa ở miền cực lạc, xinh đẹp diêm dúa lẳng lơ, "Tính cách của ngươi, ta rất tán thưởng, đáng tiếc, ngươi lại phải chết."
Đối với địch nhân, tất nhiên nàng sẽ không bao giờ mềm lòng.
Muốn thu phục những người này chính là để làm vật hy sinh thôi, nhưng cũng không nhất định phải có. Dù sao chăng nữa những người này cũng là thế lực của quân địch, nàng sẽ không tùy ý tin tưởng bọn họ.
Mà Hạ Như Phong vừa nói xong, bóng dáng màu trắng trên sừng rồng đột nhiên biến mất.
Những Linh vương đó đều sửng sốt, còn chưa có phục hồi tinh thần lại, chợt nghe lão giả mũi tẹt bên cạnh truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu kia vang bên tai, vô cùng thê thảm, làm cho người nghe đều có một loại cảm giác sởn gai ốc.
Trong nháy mắt nhóm Linh vương quay đầu, nhìn thấy lão giả mũi tẹt hai mắt mở to hoảng sợ chậm rãi ngã xuống đất.
Phía trước lão giả mũi tẹt, đập vào mắt là một cái móng vuốt đầm đìa máu tươi, bên trong móng vuốt kia là một trái tim màu đỏ máu. Chỉ thấy trái tim còn đang nhỏ máu từng giọt, âm thanh "Tí tách" vang lên thanh thúy dễ nghe.
Những người có mặt đều giống như con mèo hoang bị kinh hãi, lúc này trong nháy mắt tất cả tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng lên, như lâm phải đại địch.
"Nói, các ngươi là nguyện thuần phục hay vẫn muốn chết?" Đúng lúc này giọng nói của thiếu nữ lạnh nhạt khí phách vang lên, làm cho những người này từ trong sợ hãi thật sâu tỉnh lại.
Nguyện trung thành với Tần vương là vì cái gì? Còn không phải là vì tạo dựng sự nghiệp, làm cho gia tộc mình sau này càng phát triển hơn sao?
Nói đúng ra thì hết thảy đều là vì lợi ích.
Như vậy trung thành với chủ nhân khác thì có sao đâu chứ? Huống chi, thủ hạ của thiếu nữ nay có thực lực dường như mạnh hơn so với Tần vương, có lẽ, đi theo nàng sẽ không sai.
"Ta nguyện trung thành với đại nhân." Đồng thời chín người đều quỳ xuống, hai tay ôm quyền, cung kính nói.
"Tốt." Lúc này Hạ Như Phong mới nở nụ cười vừa lòng, hai tay vung lên, chín viên đan dược từ đầu ngón tay của nàng bắn ra, chuẩn xác không sai lệch rơi xuống trong tay của chín vị Linh vương.
"Này...đây là?" Chín người hai mặt nhìn nhau, cầm đan dược trên tay không biết vì sao.
Khóe miệng cong lên một nụ cười tựa tiếu phi tiếu, trong mắt Hạ Như Phong lóe lên tia sáng âm mưu: "Các ngươi ăn vào thì sẽ biết."
Chín người do dự, cũng không biết hiệu quả của đan dược này là gì, ai biết có phải là độc dược hay không?
Nhưng bọn họ có cơ hội để lựa chọn sao? Chín người đưa tay lên ngực tự hỏi, cười khổ lắc lắc đầu, giờ phút này, bọn họ đã không còn cơ hội để lựa chọn nữa!
Ăn vào thì có một đường sống, còn không phục thì sẽ phải chết không còn nghi ngờ.
Cắn chặt răng, nhẫn tâm đem đan dược nuốt vào bụng, trong khoảnh khắc khi đan dược kia vào bụng, vừa rồi những vết thương do chiến đấu với Vật Nhỏ gây ra thì lúc này trong nháy mắt đã phục hồi như cũ.
Đồng thời thân thể của chín người cùng run lên, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Người khác giúp bọn bọ mà họ lại còn nghi đông nghi tây, nếu nàng đã muốn bọn họ phục tùng thì tự nhiên sẽ không âm thầm hạ độc.
Sau đó lại có chút bội phục trí tuệ của Hạ Như Phong, sao nàng lại có thể dễ dàng tin tưởng bọn họ như vậy? Muốn có bao nhiêu khí phách, mới có thể tín nhiệm người bên quân địch như vậy?
* Tín nhiệm: Tin tưởng và giao nhiệm vụ cho.
Hiển nhiên, chín người cũng nhận ra thân phận của Hạ Như Phong, trong lúc đó cũng biết giữa nàng cùng Tần vương có ân oán, vì nguyên nhân như vậy, bọn họ mới bội phục thiếu nữ có trí tuệ rộng lớn này.
Nhưng sự thật có phải thật sự là như vậy không? Hạ Như Phong sẽ dễ dàng tin tưởng những người này như vậy sao?
Vật hy sinh bình thường cùng vật hy sinh trung thành, tuy rằng đều là vật hy sinh, Nhưng người trước lại không bằng người sau.
Cho nên, Hạ Như Phong cũng không có nói cho những người đó biết, ở trong đan dược đều có tinh thần lực của nàng, cũng giống như nói, sau khi bọn họ ăn đan dược kia vào thì nhất định sẽ bị nàng khống chế.
Đối với người một nhà, nàng sẽ dùng trái tim để đối đãi, mà đối với địch nhân, tự nhiên không cần khách khí, thời điểm nên lợi dụng thì sẽ không nương tay.
Bởi vậy cũng không thể trách khi nàng đùa giỡn tâm cơ với những người này.
Khiến cho bọn họ hiểu lầm, chuyện này đối với nàng trăm lợi mà không một hại, có nhiều Linh vương làm vật hy sinh như vậy, ít nhất thì ở Lâm Phong quốc, thế lực của nàng sẽ càng ngày càng mạnh.
Mười Linh vương thì một chết chín đầu hàng, chiến đấu tiếp cũng không có ý nghĩa.
Mọi người dừng đánh nhau, bỏ vũ khí, quỳ xuống tuyên bố lời thề thuần phục.
"Coi như các ngươi thức thời." Vật nhỏ quơ quơ móng vuốt rồng, nếu những người này thà chết không theo, nó không ngại làm cho những người này, tất cả đều chết thảm dưới móng vuốt của mình.
"Những người này giao cho chín người các ngươi quản lý, ta không hy vọng bên trong xuất hiện người phản bội nào, nếu có một người phản bội thì sẽ giết toàn bộ." Mắt của Hạ Như Phong lạnh như băng đảo qua ngững người đang quỳ đầu hàng.
Nếu không dùng cách trừng phạt tội liên đới, thì làm sao làm cho đám người kia dò xét lẫn nhau được chứ?
Cũng không thể trách nàng tàn nhẫn, ai bảo đám người kia từng nguyện trung thành với chủ nhân của họ là Tần vương, nàng làm sao mà có thể yên tâm cho được? Cũng không thể để cho những người lãng phí đan dược của nàng được.
Mà sau trận chiến này, trong đội ngũ chỉ còn lại vài người Linh vương, cùng ba vạn binh lính.
Ban đầu là mười vạn người, trải qua quá trình chém giết của chiến đội Nghịch thiên giờ chỉ còn sót lại ba vạn, trong ba vạn này, người bị trọng thương vô số, nhưng trong chiến đội Nghịch thiên từ đầu tới cuối không có ai bị giết.
"Các ngươi làm không tệ, như vậy mới đủ tư cách để trở thành đoàn thân vệ của ta." Hạ Như Phong nhìn vết thương ít ỏi của đội viên, trong mắt không chút nào che dấu tán thưởng, "Làm cho ta vui mừng là trong các ngươi không có một ai chết, cũng không có ai rút lui, các ngươi chân chính là nam tử hán, bởi vì các ngươi đều luôn giữ vững kiên trì."
Nghe Hạ Như Phong khích lệ, vốn con người kiên cường mặt không chút thay đổi, thế nhưng lại kích động lên.
Có thể nhìn thấy, một màn xuất hiện của Hạ Như Phong đứng trên Hỏa Long, ở trong lòng bọn họ nảy sinh ra một sùng bái không thể nào bỏ qua được.
Ngay tại lúc này, ánh mắt của bọn họ nhìn Hạ Như Phong không còn là nhìn một con người, mà là giống như đang nhìn thần linh trong lòng họ....Trong con mắt kia ánh sáng tỏa ra không chút nào che dấu sự thành kính.
"Có lẽ trong các ngươi, cũng sẽ có người nhà, bằng hữu, người yêu, tiếp theo, ta sẽ cho các ngươi vài ngày nghỉ ngơi, trở về cùng đoàn tụ với người thân, cần cái gì, bất kể là cường thân kiện xương, đột phá cực hạn, đan dược chữa thương trí mạng, hoặc tiền tài của cải, đều có thể đi tới chỗ Thanh Nguyệt lấy, cái này xem như phần thưởng ta thưởng cho các ngươi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ."
Nhóm người này đều là thủ hạ cũng là người của nàng, vì vậy khi cùng bọn họ nói chuyện giọng điệu của nàng không còn sự lạnh nhạt lãnh khốc nữa.
Nghe vậy, các thành viên của chiến đội Nghịch thiên đều dùng ánh mắt kích động nhìn Hạ Như Phong.
Những người này có lẽ cũng đã từng nếm trãi sự lạnh nhạt của con người, cho nên trong mắt họ chỉ còn lại thất vọng đối với thế gian, cũng bởi vậy, mới bị Hạ Như Phong lựa chọn, sắp xếp vào chiến đội Nghịch thiên.
Nhưng mặc kệ bọn họ lãnh khốc khát máu như thế nào, bọn họ vẫn rất quan tâm để ý đến người thân.
Lúc đầu khi gia nhập vào một thế lực, chẳng qua là vì để cho người thân có cuộc sống tốt hơn, không cần phải vất vả như vậy, bởi vậy, khi nghe Hạ Như Phong nói như vậy, làm sao bọn họ không kích động được chứ?
Không chỉ có thể nhận rất nhiều tiền, còn có thể cho người thân đan dược để thân thể trở nên khỏe mạnh, thậm chí có thể trị khỏi những bệnh tật đã lâu, phải biết rằng, để có một viên đan dược chữa trị, dù bọn họ có bán mình đi cũng chưa chắc đã mua nổi!
Chẳng qua, những người này trải qua một tháng chém giết, tâm trạng cũng tương đối ổn định, chỉ hơi hơi kích động, sau đó tâm trạng lại bình thường như cũ.
Chín Linh vương nhìn thấy chỉ biết lắc đầu thở dài, nếu như để cho bọn họ bồi dưỡng nhân tài, thì cũng không thể làm được giống như thiếu nữ này, không chỉ bọn họ, chỉ sợ trên thế gian này cũng ít có ai có thể làm được như vậy?
"Yên tâm, chỉ cần các ngươi đi theo ta lâu dài, những thứ cho các ngươi chắc chắn sẽ không ít." Nhận thấy được sự kích động trong lòng của bọn họ, Hạ Như Phong mỉm cười, thản nhiên nói.
Đối mặt với kẻ địch, nàng có thể tàn nhẫn, vui vẻ tính kế, nhưng đối với người một nhà thì nàng sẽ không keo kiệt. Huống chi nàng đối với những thứ đó, nàng cũng không xem trọng.
Tuy rằng nàng đưa bọn họ vào con đường giết chóc, nhưng cũng không muốn diệt sạch nhân tính của bọn họ.
Nếu một người mà ngay cả thất tình lục dục đều không có, như vậy trên con đường tu luyện của cường giả sẽ không đi được quá xa.
"Tiếp theo cũng nên đến lượt của Tần vương..." Hạ Như Phong ngửa đầu nhìn về phía trăng tròn trên bầu trời kia, khóe môi nàng nở nụ cười, mang theo tia sáng lạnh lẽo.
Tần vương, lúc trước thời điểm ngươi phái quân đội đến đối phó ta, có nghĩ tới cũng có một ngày chính mình cũng sẽ bị như vậy không?
Bị ánh mắt của nàng nhìn tới, mười người Linh vương này, tự nhiên lại xuất hiện một loại sợ hãi, bọn họ không chút nghi ngờ, nếu họ nói một chữ không, thiếu nữ này tuyệt đối sẽ ra lệnh cho Hỏa Long kia nuốt bọn họ.
"Các ngươi thật không biết tốt xấu, chủ nhân để cho các ngươi thần phục thì chính là phúc khí của các ngươi, nhưng nếu các ngươi thà rằng không cần loại phúc khí này thì không bằng các ngươi đi gặp Diêm Vương đi."
Lại một âm thanh khác vang lên, nhưng âm thanh này lại không giống Hạ Như Phong lạnh nhạt như mây như gió, cũng không phải mười phần trẻ con của Vật Nhỏ, vậy là nói âm thanh kia không phải đến từ miệng của một người một thú này.
Sau đó, khi thấy một màn tiếp theo, mọi người không tự chủ được phải ngây dại.
Hiếm khi trăng sáng, ánh trăng màu ngà phủ xuống, đúng lúc giữa hai sừng rồng của Hỏa Long, một con có bộ lông như tuyết, con ngươi của hồ ly xinh đẹp như nước nằm ở phía trên đó.
Ai cũng không có chú ý tới nó xuất hiện như thế nào, chẳng qua chỉ thấy trên tay của thiếu nữ kia là một quyển triệu hồi thư màu bạc, chúng ta có thể đoán ra, con thú này, tất nhiên là triệu hồi thú của thiếu nữ kia.
Lại là một triệu hồi thú có thể nói sao?
Vốn là một con Hỏa Long đã đủ làm cho bọn họ tràn ngập nguy cơ, giờ lại tới thêm một con Tuyết hồ, chuyện này....Còn để cho bọn họ sống nữa không chứ?
"Ít ở đây giả thần giả quỷ, lão tử nhất định không đầu hàng, cũng chính là không phục ngươi." Vẫn như cũ là vị lão giả mũi tẹt kia nói chuyện, hắn khinh thường hừ lạnh một tiếng nói, "Là một nữ tử, nên trở về giúp phu quân dạy con, chiến đấu này nọ là việc của nam tử, không phải hạng nữ lưu như các ngươi có thể nhúng tay, muốn ta nguyện trung thành với một nữ tử, tuyệt đối không có khả năng."
"Tuyệt không đầu hàng?" Khóe miệng Hạ Như Phong nở nụ cười lạnh, hồng bào bay trong gió, giống như đối diện với Mạn Châu Sa Hoa ở miền cực lạc, xinh đẹp diêm dúa lẳng lơ, "Tính cách của ngươi, ta rất tán thưởng, đáng tiếc, ngươi lại phải chết."
Đối với địch nhân, tất nhiên nàng sẽ không bao giờ mềm lòng.
Muốn thu phục những người này chính là để làm vật hy sinh thôi, nhưng cũng không nhất định phải có. Dù sao chăng nữa những người này cũng là thế lực của quân địch, nàng sẽ không tùy ý tin tưởng bọn họ.
Mà Hạ Như Phong vừa nói xong, bóng dáng màu trắng trên sừng rồng đột nhiên biến mất.
Những Linh vương đó đều sửng sốt, còn chưa có phục hồi tinh thần lại, chợt nghe lão giả mũi tẹt bên cạnh truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu kia vang bên tai, vô cùng thê thảm, làm cho người nghe đều có một loại cảm giác sởn gai ốc.
Trong nháy mắt nhóm Linh vương quay đầu, nhìn thấy lão giả mũi tẹt hai mắt mở to hoảng sợ chậm rãi ngã xuống đất.
Phía trước lão giả mũi tẹt, đập vào mắt là một cái móng vuốt đầm đìa máu tươi, bên trong móng vuốt kia là một trái tim màu đỏ máu. Chỉ thấy trái tim còn đang nhỏ máu từng giọt, âm thanh "Tí tách" vang lên thanh thúy dễ nghe.
Những người có mặt đều giống như con mèo hoang bị kinh hãi, lúc này trong nháy mắt tất cả tóc gáy toàn thân đều dựng thẳng lên, như lâm phải đại địch.
"Nói, các ngươi là nguyện thuần phục hay vẫn muốn chết?" Đúng lúc này giọng nói của thiếu nữ lạnh nhạt khí phách vang lên, làm cho những người này từ trong sợ hãi thật sâu tỉnh lại.
Nguyện trung thành với Tần vương là vì cái gì? Còn không phải là vì tạo dựng sự nghiệp, làm cho gia tộc mình sau này càng phát triển hơn sao?
Nói đúng ra thì hết thảy đều là vì lợi ích.
Như vậy trung thành với chủ nhân khác thì có sao đâu chứ? Huống chi, thủ hạ của thiếu nữ nay có thực lực dường như mạnh hơn so với Tần vương, có lẽ, đi theo nàng sẽ không sai.
"Ta nguyện trung thành với đại nhân." Đồng thời chín người đều quỳ xuống, hai tay ôm quyền, cung kính nói.
"Tốt." Lúc này Hạ Như Phong mới nở nụ cười vừa lòng, hai tay vung lên, chín viên đan dược từ đầu ngón tay của nàng bắn ra, chuẩn xác không sai lệch rơi xuống trong tay của chín vị Linh vương.
"Này...đây là?" Chín người hai mặt nhìn nhau, cầm đan dược trên tay không biết vì sao.
Khóe miệng cong lên một nụ cười tựa tiếu phi tiếu, trong mắt Hạ Như Phong lóe lên tia sáng âm mưu: "Các ngươi ăn vào thì sẽ biết."
Chín người do dự, cũng không biết hiệu quả của đan dược này là gì, ai biết có phải là độc dược hay không?
Nhưng bọn họ có cơ hội để lựa chọn sao? Chín người đưa tay lên ngực tự hỏi, cười khổ lắc lắc đầu, giờ phút này, bọn họ đã không còn cơ hội để lựa chọn nữa!
Ăn vào thì có một đường sống, còn không phục thì sẽ phải chết không còn nghi ngờ.
Cắn chặt răng, nhẫn tâm đem đan dược nuốt vào bụng, trong khoảnh khắc khi đan dược kia vào bụng, vừa rồi những vết thương do chiến đấu với Vật Nhỏ gây ra thì lúc này trong nháy mắt đã phục hồi như cũ.
Đồng thời thân thể của chín người cùng run lên, không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Người khác giúp bọn bọ mà họ lại còn nghi đông nghi tây, nếu nàng đã muốn bọn họ phục tùng thì tự nhiên sẽ không âm thầm hạ độc.
Sau đó lại có chút bội phục trí tuệ của Hạ Như Phong, sao nàng lại có thể dễ dàng tin tưởng bọn họ như vậy? Muốn có bao nhiêu khí phách, mới có thể tín nhiệm người bên quân địch như vậy?
* Tín nhiệm: Tin tưởng và giao nhiệm vụ cho.
Hiển nhiên, chín người cũng nhận ra thân phận của Hạ Như Phong, trong lúc đó cũng biết giữa nàng cùng Tần vương có ân oán, vì nguyên nhân như vậy, bọn họ mới bội phục thiếu nữ có trí tuệ rộng lớn này.
Nhưng sự thật có phải thật sự là như vậy không? Hạ Như Phong sẽ dễ dàng tin tưởng những người này như vậy sao?
Vật hy sinh bình thường cùng vật hy sinh trung thành, tuy rằng đều là vật hy sinh, Nhưng người trước lại không bằng người sau.
Cho nên, Hạ Như Phong cũng không có nói cho những người đó biết, ở trong đan dược đều có tinh thần lực của nàng, cũng giống như nói, sau khi bọn họ ăn đan dược kia vào thì nhất định sẽ bị nàng khống chế.
Đối với người một nhà, nàng sẽ dùng trái tim để đối đãi, mà đối với địch nhân, tự nhiên không cần khách khí, thời điểm nên lợi dụng thì sẽ không nương tay.
Bởi vậy cũng không thể trách khi nàng đùa giỡn tâm cơ với những người này.
Khiến cho bọn họ hiểu lầm, chuyện này đối với nàng trăm lợi mà không một hại, có nhiều Linh vương làm vật hy sinh như vậy, ít nhất thì ở Lâm Phong quốc, thế lực của nàng sẽ càng ngày càng mạnh.
Mười Linh vương thì một chết chín đầu hàng, chiến đấu tiếp cũng không có ý nghĩa.
Mọi người dừng đánh nhau, bỏ vũ khí, quỳ xuống tuyên bố lời thề thuần phục.
"Coi như các ngươi thức thời." Vật nhỏ quơ quơ móng vuốt rồng, nếu những người này thà chết không theo, nó không ngại làm cho những người này, tất cả đều chết thảm dưới móng vuốt của mình.
"Những người này giao cho chín người các ngươi quản lý, ta không hy vọng bên trong xuất hiện người phản bội nào, nếu có một người phản bội thì sẽ giết toàn bộ." Mắt của Hạ Như Phong lạnh như băng đảo qua ngững người đang quỳ đầu hàng.
Nếu không dùng cách trừng phạt tội liên đới, thì làm sao làm cho đám người kia dò xét lẫn nhau được chứ?
Cũng không thể trách nàng tàn nhẫn, ai bảo đám người kia từng nguyện trung thành với chủ nhân của họ là Tần vương, nàng làm sao mà có thể yên tâm cho được? Cũng không thể để cho những người lãng phí đan dược của nàng được.
Mà sau trận chiến này, trong đội ngũ chỉ còn lại vài người Linh vương, cùng ba vạn binh lính.
Ban đầu là mười vạn người, trải qua quá trình chém giết của chiến đội Nghịch thiên giờ chỉ còn sót lại ba vạn, trong ba vạn này, người bị trọng thương vô số, nhưng trong chiến đội Nghịch thiên từ đầu tới cuối không có ai bị giết.
"Các ngươi làm không tệ, như vậy mới đủ tư cách để trở thành đoàn thân vệ của ta." Hạ Như Phong nhìn vết thương ít ỏi của đội viên, trong mắt không chút nào che dấu tán thưởng, "Làm cho ta vui mừng là trong các ngươi không có một ai chết, cũng không có ai rút lui, các ngươi chân chính là nam tử hán, bởi vì các ngươi đều luôn giữ vững kiên trì."
Nghe Hạ Như Phong khích lệ, vốn con người kiên cường mặt không chút thay đổi, thế nhưng lại kích động lên.
Có thể nhìn thấy, một màn xuất hiện của Hạ Như Phong đứng trên Hỏa Long, ở trong lòng bọn họ nảy sinh ra một sùng bái không thể nào bỏ qua được.
Ngay tại lúc này, ánh mắt của bọn họ nhìn Hạ Như Phong không còn là nhìn một con người, mà là giống như đang nhìn thần linh trong lòng họ....Trong con mắt kia ánh sáng tỏa ra không chút nào che dấu sự thành kính.
"Có lẽ trong các ngươi, cũng sẽ có người nhà, bằng hữu, người yêu, tiếp theo, ta sẽ cho các ngươi vài ngày nghỉ ngơi, trở về cùng đoàn tụ với người thân, cần cái gì, bất kể là cường thân kiện xương, đột phá cực hạn, đan dược chữa thương trí mạng, hoặc tiền tài của cải, đều có thể đi tới chỗ Thanh Nguyệt lấy, cái này xem như phần thưởng ta thưởng cho các ngươi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ."
Nhóm người này đều là thủ hạ cũng là người của nàng, vì vậy khi cùng bọn họ nói chuyện giọng điệu của nàng không còn sự lạnh nhạt lãnh khốc nữa.
Nghe vậy, các thành viên của chiến đội Nghịch thiên đều dùng ánh mắt kích động nhìn Hạ Như Phong.
Những người này có lẽ cũng đã từng nếm trãi sự lạnh nhạt của con người, cho nên trong mắt họ chỉ còn lại thất vọng đối với thế gian, cũng bởi vậy, mới bị Hạ Như Phong lựa chọn, sắp xếp vào chiến đội Nghịch thiên.
Nhưng mặc kệ bọn họ lãnh khốc khát máu như thế nào, bọn họ vẫn rất quan tâm để ý đến người thân.
Lúc đầu khi gia nhập vào một thế lực, chẳng qua là vì để cho người thân có cuộc sống tốt hơn, không cần phải vất vả như vậy, bởi vậy, khi nghe Hạ Như Phong nói như vậy, làm sao bọn họ không kích động được chứ?
Không chỉ có thể nhận rất nhiều tiền, còn có thể cho người thân đan dược để thân thể trở nên khỏe mạnh, thậm chí có thể trị khỏi những bệnh tật đã lâu, phải biết rằng, để có một viên đan dược chữa trị, dù bọn họ có bán mình đi cũng chưa chắc đã mua nổi!
Chẳng qua, những người này trải qua một tháng chém giết, tâm trạng cũng tương đối ổn định, chỉ hơi hơi kích động, sau đó tâm trạng lại bình thường như cũ.
Chín Linh vương nhìn thấy chỉ biết lắc đầu thở dài, nếu như để cho bọn họ bồi dưỡng nhân tài, thì cũng không thể làm được giống như thiếu nữ này, không chỉ bọn họ, chỉ sợ trên thế gian này cũng ít có ai có thể làm được như vậy?
"Yên tâm, chỉ cần các ngươi đi theo ta lâu dài, những thứ cho các ngươi chắc chắn sẽ không ít." Nhận thấy được sự kích động trong lòng của bọn họ, Hạ Như Phong mỉm cười, thản nhiên nói.
Đối mặt với kẻ địch, nàng có thể tàn nhẫn, vui vẻ tính kế, nhưng đối với người một nhà thì nàng sẽ không keo kiệt. Huống chi nàng đối với những thứ đó, nàng cũng không xem trọng.
Tuy rằng nàng đưa bọn họ vào con đường giết chóc, nhưng cũng không muốn diệt sạch nhân tính của bọn họ.
Nếu một người mà ngay cả thất tình lục dục đều không có, như vậy trên con đường tu luyện của cường giả sẽ không đi được quá xa.
"Tiếp theo cũng nên đến lượt của Tần vương..." Hạ Như Phong ngửa đầu nhìn về phía trăng tròn trên bầu trời kia, khóe môi nàng nở nụ cười, mang theo tia sáng lạnh lẽo.
Tần vương, lúc trước thời điểm ngươi phái quân đội đến đối phó ta, có nghĩ tới cũng có một ngày chính mình cũng sẽ bị như vậy không?
Tác giả :
Băng Y Khả Khả