Ta Ở Đại Lý Tự Làm Sủng Vật
Chương 287: Muốn lưu lại Cổ vương hay không? Xây xong phủ quận chúa
Trên đường trở về kinh thành, Trường Hận đem chuyện phát sinh trong cung nói ra.
Như Tiểu Lam ngồi một bên nghe, trong lòng có chút hụt hẫng.
Nguyên lai là Tứ hoàng tử hồi cung.
Hơn nữa lúc này đây không đơn thuần chỉ là hắn trở lại, mà còn dẫn theo sứ giả Bắc Phiên—— Nhị hoàng tử Hạ Mộc Huyền Nguyệt cùng nhau tiến cung.
Như Tiểu Lam nhìn trộm Thanh Mặc Nhan: "Tứ hoàng tử có phải hay không sẽ nhắc đến chuyện con của hắn?"
Vu Tĩnh Kỳ bởi vì sử dụng bùa chú đen, muốn giết Hoàng đế, cho nên bị lưu đày tới Ứng Châu.
Làm phụ thân, Tứ hoàng tử nhất định sẽ dùng đủ mọi cách giải vây hành vi phạm tội cho nhi tử của mình.
"Đến nay Hoàng thượng vẫn không ban ý chỉ xuống." Trường Hận nói.
Không ban ý chỉ xuống, nói cách khác vụ án Vu Tĩnh Kỳ vẫn chưa được phán quyết, muốn Vu Tĩnh Kỳ tiếp tục ở lại Ứng Châu.
"Sợ là không đơn giản như vậy." Thanh Mặc Nhan nhíu mày: "Sứ giả Bắc Phiên có động tĩnh gì không?"
Trường Hận lắc đầu: "Tin tức của ta không thể so với Thiếu khanh đại nhân ngươi được."
Trở lại kinh thành. Thanh Mặc Nhan dẫn theo Như Tiểu Lam hồi phủ trước, cùng ngày đó trong cung cử người tới, triệu Thanh Mặc Nhan tiến cung.
Trước khi đi Thanh Mặc Nhan dùng vải bố trắng quấn quanh Cổ vương trên cánh tay trái của mình.
"Như vậy liệu có ổn không?" Như Tiểu Lam lo lắng hỏi.
Trước kia bọn họ không nhìn thấy được Cổ vương. Cho nên cũng không cảm thấy nó có gì đáng sợ, chỉ là cứ mười ngày sẽ bị nó ép buộc một lần, nhưng mà hiện tại khi nó ở nơi mọi người có thể thấy được, có thể sờ được, lại cảm thấy có chút kinh người.
"Không sao, nếu không cẩn thận bị người khác nhìn thấy, ta sẽ nói nó là vết thương do phá án gây nên." Thanh Mặc Nhan thong dong quấn cánh tay lại, sau đó mặc y phục vào che đi.
"Chàng không có ý định ép nó ra ngoài sao?" Như Tiểu Lam thăm dò nói.
Trước kia vì muốn giải được cổ độc, hắn đã phải trải qua trăm cay ngàn đắng, hiện tại Cổ vương ở nơi vươn tay ra là có thể với được, ngược lại thái độ của hắn lại vô cùng bình tĩnh.
"Việc này để nói sau, ta phải tiến cung trước đã." Thanh Mặc Nhan dặn dò nàng vài câu, lúc này mới mang theo Huyền Ngọc rời khỏi Thanh Hầu phủ.
Như Tiểu Lam ở một mình trong phòng, càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
Từ ngày nàng dạy Thanh Mặc Nhan thuật âm dương, hắn liền bắt đầu cảm thấy có hứng thú với loại lực lượng này.
Hắn giữ Cổ vương lại... Chẳng lẽ thật sự là muốn học được cách khống chế nó?
Đối với khống chế cổ trùng gì đó, nàng không biết cái gì cả, bất quá có một số việc nàng rất thành thạo.
Chạy tới thư phòng, nàng lấy chu sa ra. Lại bảo Sử Đại Thiên mang đến một ít vải bố trắng.
Nàng quỳ gối trên ghế dựa cẩn thận vẽ lau chú lên trên vải bố trắng.
Làm theo cách của Thanh Mặc Nhan trực tiếp dùng vải bố trắng quấn quanh cánh tay như vậy, thật sự khiến cho người ta cảm thấy bất an.
Phải biết rằng kia chính là Cổ vương a, nếu nó đột nhiên tỉnh lại, Thanh Mặc Nhan nhất thời không khống chế được nó, mà nàng lại không ở bên cạnh hắn...
Những chuyện như vậy, đến nghĩ nàng cũng không dám nghĩ.
"Như cô nương, người trong cung tới, Hầu gia mời người đi qua đó." Sử Đại Thiên từ ngoài cửa tiến vào nói: "Công bộ phái người đến, nói phủ quận chúa ở Thạch Phường trấn bên kia đã xây dựng xong."
"Nhanh như thế đã xây dựng xong?" Như Tiểu Lam kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, Khâm thiên giám (*) đã xem qua, nói tháng sau đều là ngày tốt, nếu người thích có thể tùy thời chuyển vào đó, Hầu gia đang ở tiền viện nói chuyện cùng với người của Công bộ đâu."
(*) Khâm thiên giám: là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
Như Tiểu Lam suy tư một lát.
Bình thường nàng không thích phải chạm mặt lão Hầu gia. Nhưng mà hiện giờ người Công bộ đã tới đây, nàng cũng không thể đóng cửa không lộ diện, truyền ra ngoài không tránh khỏi sẽ rước về phiền toái cho Thanh Mặc Nhan.
"Như cô nương muốn đi đến tiền viện sao?" Sử Đại Thiên hỏi: "Tiểu nhân liền đi tìm người tới bồi người cùng đi đến đó, trước lúc rời phủ Thế tử đã phân phó qua, nhất định phải bảo vệ người thật chặt chẽ, dù cho là thiên binh thiên tướng tới cũng không làm gì được."
Như Tiểu Lam bị câu nói của hắn chọc cười, thay y phục xong mới dẫn theo người đi đến tiền viện.
Lão Hầu gia đang bồi nói chuyện với người của Công bộ, nghe nói nàng tới, vội vàng thân thiện sai người mời Như Tiểu Lam vào.
"Minh Duyệt quận chúa." Trên mặt lão Hầu gia toàn là ý cười.
Như Tiểu Lam nhìn thấy nụ cười của hắn lông tóc trên người đều dựng đứng cả lên.
Ngày thường nhìn quen sắc mặt nghiêm túc của hắn, bỗng nhiên thấy hắn cười xán lạn với mình như vậy, thật đúng là chấn kinh không nhẹ a.
Người Công bộ phái tới quả nhiên là một người biết nhìn nhận vấn đề. Mặc kệ vị quận chúa Như Tiểu Lam này có hữu danh vô thực như thế nào, dù sao Hoàng thượng cũng rất thích nàng, quan sai như bọn họ không nên đắc tội vẫn hơn.
Nói mấy lời khách sáo, người Công bộ cáo từ rời đi.
Sử Đại Thiên lập tức tươi cười đưa hồng bao, nói vất vả, một loạt động tác thuần thục khiến Như Tiểu Lam nghẹn họng nhìn trân trối.
Này thật không hổ danh là người sinh ra đã giỏi giao tiếp.
Như Tiểu Lam thấy người của Công bộ đi rồi, cũng nghĩ rời khỏi đây.
Hầu gia lại gọi nàng lại.
Trong lòng Như Tiểu Lam trăm lần không tình nguyện, đến ngay cả miệng nhỏ cũng chu cả lên.
Mặc cho ai nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều có thể đoán được trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, khóe mắt lão Hầu gia co rút mấy cái liền.
Trước kia nha đầu này ở trước mặt hắn còn biết thu liễm một chút. Nhưng mà hiện tại đến ngay cả giả bộ nàng cũng lười làm, trực tiếp ném sắc mặt không vui cho hắn.
Lão Hầu gia thanh thanh yết hầu: "Chuyện lúc trước Mặc Nhan ở trong cung Thái hậu nói là muốn cưới ngươi. Ngươi đừng để ở trong lòng."
Như Tiểu Lam âm thầm bĩu môi: Ta không để ở trong lòng, ai để ở trong lòng.
"Hôn nhân đại sự há phải trò đùa." Lão Hầu gia nghiêm túc nói: "Nếu ngươi đã không có phụ mẫu ở bên cạnh. Ta làm trưởng bối của ngươi chắc chắn sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt, ngươi đừng bị Mặc Nhan lừa, lời đó của hắn chỉ là thuận miệng nói ra... Hắn là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng. Hoàng thượng vì muốn mượn sức hắn tất nhiên sẽ không từ chối ở trước mặt hắn, hơn nữa ngày đó ngươi cũng thấy Lục hoàng tử, độ tuổi như hắn mới là xứng đôi với ngươi..."
Lão Hầu gia thao thao bất tuyệt, Sử Đại Thiên ở bên người Như Tiểu Lam nghe đến mòn lỗ tai, Như Tiểu Lam cũng là ngáp ngắn ngáp dài liên tục.
Lão Hầu gia nhịn rồi lại nhịn mới không nói ra mấy câu răn dạy nàng.
"Khi không có việc gì ngươi đến trò chuyện với Liễu Dương quận chúa nhiều thêm một chút đi, hiện tại chi tiêu trong phủ là do nàng quản lý. Ngươi thiếu cái gì cứ việc mở miệng nói với nàng."
Như Tiểu Lam hàm hồ đáp lời, ngáp một cái.
Nàng thiếu cái gì sẽ nói với Thanh Mặc Nhan, nàng mới không muốn có bất cứ liên quan gì đến Liễu Dương quận chúa đâu.
Thật vất vả mới rời được tiền viện, ra khỏi cửa chưa được vài bước đã thấy Liễu Dương quận chúa đang đi từ phía đối diện lại đây.
Thời điểm nhìn thấy Như Tiểu Lam, Liễu Dương quận chúa liền dừng bước chân.
Như Tiểu Lam không thèm nhìn nàng lấy một cái, mang theo đám người Sử Đại Thiên, không coi ai ra gì đi qua bên người nàng.
Liễu Dương quận chúa hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Từ trong kẽ răng bài trừ ra một câu: "Nếu không phải Hầu gia phân phó, ta mới mặc kệ ngươi!"
Như Tiểu Lam trợn trừng mắt: "Ai cần ngươi lo, nói cứ như ta cần ngươi lắm vậy!"
"Ngươi..." Liễu Dương quận chúa tức đến mặt trắng bệch: "Đừng tưởng rằng ngươi được phong làm quận chúa là ghê gớm lắm!"
"Đúng vậy, không có gì ghê gớm. Ngươi cũng là quận chúa, lúc trước còn không phải là cùng ngã xuống vũng bùn với ta sao? Còn giả mạo danh nghĩa Hoàng hậu muốn đánh mông ta, cuối cùng ngươi xem ai mới là người phải chịu đau?" Như Tiểu Lam thè lưỡi với nàng. Nghênh ngang rời đi.
Liễu Dương quận chúa nguyên bản đã không thích Như Tiểu Lam, nếu không phải lão Hầu gia hạ lệnh, nàng mới lười chủ động quan tâm đối phương đâu.
Chỉ là khiến nàng không nghĩ tới chính là. Tiểu yêu tinh này không hề sợ lão Hầu gia, lại còn làm lơ nàng ở khắp nơi.
Nếu không phải bởi vì thân phận quận chúa của Như Tiểu Lam cao hơn nàng, nàng sao có thể rơi vào bước đường này.
Lúc trước nàng nghĩ sau khi vào phủ, ngày nào cũng sẽ có người hành đại lễ với nàng.
Nhưng mà hiện tại, đến ngay cả nhị thiếu gia cũng không coi nàng ra gì.
Nàng đứng ở nơi đó giận dỗi nhìn theo bóng lưng rời đi của Như Tiểu Lam, bỗng có một nha hoàn vội vàng chạy tới: "Quận chúa, nhị gia lại nháo loạn, Ngũ thị ầm ĩ muốn về nhà, nhị thiếu gia phát giận đánh hai nha hoàn thông phòng, kết quả sau khi các nàng trở về liền tự vẫn... Người mau trở về nhìn xem đi."
Như Tiểu Lam ngồi một bên nghe, trong lòng có chút hụt hẫng.
Nguyên lai là Tứ hoàng tử hồi cung.
Hơn nữa lúc này đây không đơn thuần chỉ là hắn trở lại, mà còn dẫn theo sứ giả Bắc Phiên—— Nhị hoàng tử Hạ Mộc Huyền Nguyệt cùng nhau tiến cung.
Như Tiểu Lam nhìn trộm Thanh Mặc Nhan: "Tứ hoàng tử có phải hay không sẽ nhắc đến chuyện con của hắn?"
Vu Tĩnh Kỳ bởi vì sử dụng bùa chú đen, muốn giết Hoàng đế, cho nên bị lưu đày tới Ứng Châu.
Làm phụ thân, Tứ hoàng tử nhất định sẽ dùng đủ mọi cách giải vây hành vi phạm tội cho nhi tử của mình.
"Đến nay Hoàng thượng vẫn không ban ý chỉ xuống." Trường Hận nói.
Không ban ý chỉ xuống, nói cách khác vụ án Vu Tĩnh Kỳ vẫn chưa được phán quyết, muốn Vu Tĩnh Kỳ tiếp tục ở lại Ứng Châu.
"Sợ là không đơn giản như vậy." Thanh Mặc Nhan nhíu mày: "Sứ giả Bắc Phiên có động tĩnh gì không?"
Trường Hận lắc đầu: "Tin tức của ta không thể so với Thiếu khanh đại nhân ngươi được."
Trở lại kinh thành. Thanh Mặc Nhan dẫn theo Như Tiểu Lam hồi phủ trước, cùng ngày đó trong cung cử người tới, triệu Thanh Mặc Nhan tiến cung.
Trước khi đi Thanh Mặc Nhan dùng vải bố trắng quấn quanh Cổ vương trên cánh tay trái của mình.
"Như vậy liệu có ổn không?" Như Tiểu Lam lo lắng hỏi.
Trước kia bọn họ không nhìn thấy được Cổ vương. Cho nên cũng không cảm thấy nó có gì đáng sợ, chỉ là cứ mười ngày sẽ bị nó ép buộc một lần, nhưng mà hiện tại khi nó ở nơi mọi người có thể thấy được, có thể sờ được, lại cảm thấy có chút kinh người.
"Không sao, nếu không cẩn thận bị người khác nhìn thấy, ta sẽ nói nó là vết thương do phá án gây nên." Thanh Mặc Nhan thong dong quấn cánh tay lại, sau đó mặc y phục vào che đi.
"Chàng không có ý định ép nó ra ngoài sao?" Như Tiểu Lam thăm dò nói.
Trước kia vì muốn giải được cổ độc, hắn đã phải trải qua trăm cay ngàn đắng, hiện tại Cổ vương ở nơi vươn tay ra là có thể với được, ngược lại thái độ của hắn lại vô cùng bình tĩnh.
"Việc này để nói sau, ta phải tiến cung trước đã." Thanh Mặc Nhan dặn dò nàng vài câu, lúc này mới mang theo Huyền Ngọc rời khỏi Thanh Hầu phủ.
Như Tiểu Lam ở một mình trong phòng, càng nghĩ càng cảm thấy bất an.
Từ ngày nàng dạy Thanh Mặc Nhan thuật âm dương, hắn liền bắt đầu cảm thấy có hứng thú với loại lực lượng này.
Hắn giữ Cổ vương lại... Chẳng lẽ thật sự là muốn học được cách khống chế nó?
Đối với khống chế cổ trùng gì đó, nàng không biết cái gì cả, bất quá có một số việc nàng rất thành thạo.
Chạy tới thư phòng, nàng lấy chu sa ra. Lại bảo Sử Đại Thiên mang đến một ít vải bố trắng.
Nàng quỳ gối trên ghế dựa cẩn thận vẽ lau chú lên trên vải bố trắng.
Làm theo cách của Thanh Mặc Nhan trực tiếp dùng vải bố trắng quấn quanh cánh tay như vậy, thật sự khiến cho người ta cảm thấy bất an.
Phải biết rằng kia chính là Cổ vương a, nếu nó đột nhiên tỉnh lại, Thanh Mặc Nhan nhất thời không khống chế được nó, mà nàng lại không ở bên cạnh hắn...
Những chuyện như vậy, đến nghĩ nàng cũng không dám nghĩ.
"Như cô nương, người trong cung tới, Hầu gia mời người đi qua đó." Sử Đại Thiên từ ngoài cửa tiến vào nói: "Công bộ phái người đến, nói phủ quận chúa ở Thạch Phường trấn bên kia đã xây dựng xong."
"Nhanh như thế đã xây dựng xong?" Như Tiểu Lam kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, Khâm thiên giám (*) đã xem qua, nói tháng sau đều là ngày tốt, nếu người thích có thể tùy thời chuyển vào đó, Hầu gia đang ở tiền viện nói chuyện cùng với người của Công bộ đâu."
(*) Khâm thiên giám: là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
Như Tiểu Lam suy tư một lát.
Bình thường nàng không thích phải chạm mặt lão Hầu gia. Nhưng mà hiện giờ người Công bộ đã tới đây, nàng cũng không thể đóng cửa không lộ diện, truyền ra ngoài không tránh khỏi sẽ rước về phiền toái cho Thanh Mặc Nhan.
"Như cô nương muốn đi đến tiền viện sao?" Sử Đại Thiên hỏi: "Tiểu nhân liền đi tìm người tới bồi người cùng đi đến đó, trước lúc rời phủ Thế tử đã phân phó qua, nhất định phải bảo vệ người thật chặt chẽ, dù cho là thiên binh thiên tướng tới cũng không làm gì được."
Như Tiểu Lam bị câu nói của hắn chọc cười, thay y phục xong mới dẫn theo người đi đến tiền viện.
Lão Hầu gia đang bồi nói chuyện với người của Công bộ, nghe nói nàng tới, vội vàng thân thiện sai người mời Như Tiểu Lam vào.
"Minh Duyệt quận chúa." Trên mặt lão Hầu gia toàn là ý cười.
Như Tiểu Lam nhìn thấy nụ cười của hắn lông tóc trên người đều dựng đứng cả lên.
Ngày thường nhìn quen sắc mặt nghiêm túc của hắn, bỗng nhiên thấy hắn cười xán lạn với mình như vậy, thật đúng là chấn kinh không nhẹ a.
Người Công bộ phái tới quả nhiên là một người biết nhìn nhận vấn đề. Mặc kệ vị quận chúa Như Tiểu Lam này có hữu danh vô thực như thế nào, dù sao Hoàng thượng cũng rất thích nàng, quan sai như bọn họ không nên đắc tội vẫn hơn.
Nói mấy lời khách sáo, người Công bộ cáo từ rời đi.
Sử Đại Thiên lập tức tươi cười đưa hồng bao, nói vất vả, một loạt động tác thuần thục khiến Như Tiểu Lam nghẹn họng nhìn trân trối.
Này thật không hổ danh là người sinh ra đã giỏi giao tiếp.
Như Tiểu Lam thấy người của Công bộ đi rồi, cũng nghĩ rời khỏi đây.
Hầu gia lại gọi nàng lại.
Trong lòng Như Tiểu Lam trăm lần không tình nguyện, đến ngay cả miệng nhỏ cũng chu cả lên.
Mặc cho ai nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều có thể đoán được trong lòng nàng đang nghĩ cái gì, khóe mắt lão Hầu gia co rút mấy cái liền.
Trước kia nha đầu này ở trước mặt hắn còn biết thu liễm một chút. Nhưng mà hiện tại đến ngay cả giả bộ nàng cũng lười làm, trực tiếp ném sắc mặt không vui cho hắn.
Lão Hầu gia thanh thanh yết hầu: "Chuyện lúc trước Mặc Nhan ở trong cung Thái hậu nói là muốn cưới ngươi. Ngươi đừng để ở trong lòng."
Như Tiểu Lam âm thầm bĩu môi: Ta không để ở trong lòng, ai để ở trong lòng.
"Hôn nhân đại sự há phải trò đùa." Lão Hầu gia nghiêm túc nói: "Nếu ngươi đã không có phụ mẫu ở bên cạnh. Ta làm trưởng bối của ngươi chắc chắn sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt, ngươi đừng bị Mặc Nhan lừa, lời đó của hắn chỉ là thuận miệng nói ra... Hắn là tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng. Hoàng thượng vì muốn mượn sức hắn tất nhiên sẽ không từ chối ở trước mặt hắn, hơn nữa ngày đó ngươi cũng thấy Lục hoàng tử, độ tuổi như hắn mới là xứng đôi với ngươi..."
Lão Hầu gia thao thao bất tuyệt, Sử Đại Thiên ở bên người Như Tiểu Lam nghe đến mòn lỗ tai, Như Tiểu Lam cũng là ngáp ngắn ngáp dài liên tục.
Lão Hầu gia nhịn rồi lại nhịn mới không nói ra mấy câu răn dạy nàng.
"Khi không có việc gì ngươi đến trò chuyện với Liễu Dương quận chúa nhiều thêm một chút đi, hiện tại chi tiêu trong phủ là do nàng quản lý. Ngươi thiếu cái gì cứ việc mở miệng nói với nàng."
Như Tiểu Lam hàm hồ đáp lời, ngáp một cái.
Nàng thiếu cái gì sẽ nói với Thanh Mặc Nhan, nàng mới không muốn có bất cứ liên quan gì đến Liễu Dương quận chúa đâu.
Thật vất vả mới rời được tiền viện, ra khỏi cửa chưa được vài bước đã thấy Liễu Dương quận chúa đang đi từ phía đối diện lại đây.
Thời điểm nhìn thấy Như Tiểu Lam, Liễu Dương quận chúa liền dừng bước chân.
Như Tiểu Lam không thèm nhìn nàng lấy một cái, mang theo đám người Sử Đại Thiên, không coi ai ra gì đi qua bên người nàng.
Liễu Dương quận chúa hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Từ trong kẽ răng bài trừ ra một câu: "Nếu không phải Hầu gia phân phó, ta mới mặc kệ ngươi!"
Như Tiểu Lam trợn trừng mắt: "Ai cần ngươi lo, nói cứ như ta cần ngươi lắm vậy!"
"Ngươi..." Liễu Dương quận chúa tức đến mặt trắng bệch: "Đừng tưởng rằng ngươi được phong làm quận chúa là ghê gớm lắm!"
"Đúng vậy, không có gì ghê gớm. Ngươi cũng là quận chúa, lúc trước còn không phải là cùng ngã xuống vũng bùn với ta sao? Còn giả mạo danh nghĩa Hoàng hậu muốn đánh mông ta, cuối cùng ngươi xem ai mới là người phải chịu đau?" Như Tiểu Lam thè lưỡi với nàng. Nghênh ngang rời đi.
Liễu Dương quận chúa nguyên bản đã không thích Như Tiểu Lam, nếu không phải lão Hầu gia hạ lệnh, nàng mới lười chủ động quan tâm đối phương đâu.
Chỉ là khiến nàng không nghĩ tới chính là. Tiểu yêu tinh này không hề sợ lão Hầu gia, lại còn làm lơ nàng ở khắp nơi.
Nếu không phải bởi vì thân phận quận chúa của Như Tiểu Lam cao hơn nàng, nàng sao có thể rơi vào bước đường này.
Lúc trước nàng nghĩ sau khi vào phủ, ngày nào cũng sẽ có người hành đại lễ với nàng.
Nhưng mà hiện tại, đến ngay cả nhị thiếu gia cũng không coi nàng ra gì.
Nàng đứng ở nơi đó giận dỗi nhìn theo bóng lưng rời đi của Như Tiểu Lam, bỗng có một nha hoàn vội vàng chạy tới: "Quận chúa, nhị gia lại nháo loạn, Ngũ thị ầm ĩ muốn về nhà, nhị thiếu gia phát giận đánh hai nha hoàn thông phòng, kết quả sau khi các nàng trở về liền tự vẫn... Người mau trở về nhìn xem đi."
Tác giả :
Mạch Thượng Nhân Như Ngọc