Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

Chương 57

“Tiểu Giác, " Đầu của Mông Kình Nhận đầu vốn là khoát lên vai của Đoạn Ngọc Giác, lúc này nhẹ nhàng nhấc đầu lên thì đầu lưỡi có thể liếm đến vành tai của Đoạn Ngọc Giác, nhiệt khí do hô hấp mang tới đều phả vào trên cổ của Đoạn Ngọc Giác, mang đến cảm giác run rẩy nhè nhẹ, “Ta rất bất an."

“A?" đôi mắt của Đoạn Ngọc Giác đầy mê man, cậu thực sự không biết vì sao Mông Kình Nhận lại biểu hiện một bộ dáng yếu ớt như vậy, mà trong lòng cậu cũng rất không thoải mái, cậu không thích nhìn thấy một Mông Kình Nhận như vậy.

Cậu không thích nhìn thấy bộ dáng yếu ớt như vậy của Mông Kình Nhận, rất không thích. Đoạn Ngọc Giác nhíu nhíu mày. Mông Kình Nhận hẳn là mang một bộ dáng hăng hái chính trực cây ngay không sợ chết đứng, kiêu ngạo giống như là lúc hắn hỏi đường vậy.

“Ta rất không thích có người thân mật với em như vậy, Tiểu Giác." Thanh âm của Mông Kình Nhận chầm chậm, tựa hồ mang theo sự thống khổ khắc cốt ghi tâm, cho nên thanh tuyến của hắn cho dù vẫn vững vàng nhưng vẫn có thể nghe thấy sự run rẩy “Ta chỉ là vị hôn phu của em, chúng ta vẻn vẹn chỉ là đính hôn, ta thực sự là rất sợ, nhỡ đâu Tiểu Giác sẽ thích những người khác đâu."

Đoạn Ngọc Giác: “…" Thật giống nghe không hiểu ni qaq

Mông Kình Nhận dừng một lúc, âm thanh rất trầm thấp, bởi vì vùi đầu ở trên bả vai của Đoạn Ngọc Giác, lúc mở miệng còn có thể chạm vào da dẻ của Đoạn Ngọc Giác, xúc cảm mềm mại làm con mắt của Mông Kình Nhận càng thêm tối tăm “Đính hôn còn có thể giải trừ hôn ước a. Bên người Tiểu Giác có rất nhiều người yêu thích Tiểu Giác, vừa nãy còn có người thông báo với Tiểu Giác đây." Đầu lưỡi của Mông Kình Nhận nặng nề liếm cổ của Đoạn Ngọc Giác, cậu không nhịn được kêu lên một tiếng, lúc này mới nghe được giọng nói buồn buồn của Mông Kình Nhận “Nếu như Tiểu Giác bị những người khác bắt cóc thì làm sao bây giờ?"

Đoạn Ngọc Giác: “…" Thật giống như có chút minh bạch đây.

“Tiểu Giác, chúng ta kết hôn có được hay không, như vậy ta liền sẽ không bất an, " Âm thanh của Mông Kình Nhận rất nhỏ, nhưng bởi vì nói rất chậm lại còn ở gần Đoạn Ngọc Giác nên cậu có thể nghe rõ, tự nhiên cũng rất rõ sự thấp thỏm bất an trong giọng nói của Mông Kình Nhận “Thú nhân thông báo với em cũng không thể cướp em đi, ta cũng sẽ không lo lắng mỗi ngày đều lo lắng em bị ai bắt cóc…"

Thân là một hoa yêu biết chịu trách nhiệm, một đan dược sư được toàn tộc kính ngưỡng, dĩ nhiên để cho bạn lữ của mình chịu oan ức như vậy, thật sự là không nên!

Đoạn Ngọc Giác tự mình kiểm điểm, lâm vào tự mình phỉ nhổ sâu sắc, trong khoảng thời gian ngắn dĩ nhiên quên trả lời Mông Kình Nhận. thanh âm sâu kín của Mông Kình Nhận vang lên: “Tiểu Giác không muốn sao?"

Trong thanh âm, dĩ nhiên có mổ sự thất lạc không nói ra được. Đoạn Ngọc Giác cả kinh, mình dĩ nhiên để cho bạn lữ của mình thất lạc, oan ức như vậy.

Thật sự hơi quá đáng!

“Được!" Đoạn Ngọc Giác đáp. Con ngươi của Mông Kình Nhận sáng ngời, được voi đòi tiên nói: “Vậy chúng ta liền xác định là ngày mùng 1 tháng 1 thì thế nào? Đồ vật cần phải chuẩn bị cũng không có thiếu, phải đặt mua từ từ. Ngày mùng 1 tháng 1 là một ngày tốt, ngày tân niên a, chính là phép ẩn dụ cho ngày thứ nhất của chúng ta…"

“Được!" Đoạn Ngọc Giác không chút do dự đáp.

Mông Kình Nhận ngẩng đầu lên, cười đến ôn hòa với Đoạn Ngọc Giác, tay chải vuốt sợi tóc của cậu, ngữ khí càng thêm nhu hòa: “Vậy em có người nào muốn mời sao? Vẫn là những người trong lễ đính hôn kia? Đương nhiên, người của Diệp gia chúng ta không mời…"

Thú thần biết, cái lễ cưới này hắn đã mong đợi lâu đến mức nào a!

Sáng sớm hôm nay cùng Ty Tu nói lâu như vậy, Mông Kình Nhận cũng bất quá chiếm được một câu nói như thế này: “Nghe Tiểu Giác". Bất đắc dĩ Mông Kình Nhận đành phải trực tiếp dụ hoặc lừa gạt Đoạn Ngọc Giác kết hôn.

May là, Tiểu Giác nhẹ dạ, không nỡ lòng từ chối mình. Mông Kình Nhận thở ra một hơi nhỏ đến mức không thể nghe thấy, từ đáy lòng sinh ra một luồng vui sướng.

Người này, rốt cuộc là của hắn rồi, không phải là phu phu chưa cưới, mà là chân chính phu phu.

Thật tốt.

Mông Kình Nhận cũng không nhịn được cười, con mắt màu bạc lóe lên một tia ấm áp, nhớ lúc đầu chọn môn ‘Tâm lý học’ quả thực không chọn sai, hiện tại không phải đã dùng hay sao? Tuy rằng thủ pháp có chút ti bỉ, trên thực tế, trước lúc này, Mông Kình Nhận cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày mình dùng khổ nhục kế để đạt được mục đích của mình. Bất quá…

Mông Kình Nhận khẽ mỉm cười, giữa hai lông mày càng thêm ôn nhu. Chỉ cần hắn có thể đạt được mục đích, cái khác có quan trọng sao?

Thoạt nhìn để cho Tiểu Giác ra ngoài tìm nhân khí thuận tiện tìm một chút tình địch cho mình cũng vẫn có chỗ tốt, ít nhất mình có một cơ hội chơi khổ nhục kế. Mông Kình Nhận hít một hơi thật dài, cảm thấy buổi tối mình vẫn có thể tìm được một chút phúc lợi cho mình.

Vào lúc này, Mông Kình Nhận bỗng cảm thấy mấy thành viên tiểu tổ kia của Đoạn Ngọc Giác vẫn là rất vừa mắt.

“Ân, được." Đoạn Ngọc Giác yên tĩnh nghe Mông Kình Nhận nói chuyện. Bên trong phi hành khí tràn đầy ấm áp, có một cảm giác ngọt ngào không nói ra được.

“Đúng rồi." Đoạn Ngọc Giác đột nhiên quay đầu đối diện với Mông Kình Nhận “tôi cần đi hỏi Liên Phương một chút, lúc trước chúng tôi có nói sẽ đồng thời cử hành nghi thức bạn lữ."

Nói đến Liên Phương, Mông Kình Nhận biến sắc mặt, ngay cả cái từ nghi thức bạn lữ quỷ dị này cũng không chú ý, có vài lời đều đã đến khóe miệng, mà cuối cùng cũng không có nói ra được. Đoạn Ngọc Giác đã mở ra quang não, tự nhiên không có chú ý tới thần sắc của Mông Kình Nhận.

Sau khi tuyên bố thành tích của bọn họ, quang não liền tự động rơi vào kỳ hôn mê, vì kỹ năng lúc trước bị người khóa lại đang vận hành lại, cho nên quang não cần thiết rơi vào một khoảng thời gian hôn mê ngắn. Đoạn Ngọc Giác vẫn luôn quên mở ra nó, lúc này mới nhớ tới, vừa mở quang não vừa nói: “Bọn tôi nếu là tiểu tổ thứ nhất ra như vậy Liên Phương chắc vẫn còn ở trong sâm lâm đi, liên lạc không được mấy ngày nữa chúng ta lại định sau được không?"

“Keng" Mông Kình Nhận vẫn không nói gì, quang não của Đoạn Ngọc Giác lại phát ra âm thanh: “Bạn tốt Liên Phương để lại một tin nhắn cho ngài, có mở ra xem hay không?"

“Được." Đoạn Ngọc Giác đáp. Quang não đưa ra hai cái dây, cuối cùng hóa thành bộ dáng giống ống nghe, đeo ở bên tai của Đoạn Ngọc Giác.

Video bắt đầu truyền phát tin, sợi tóc màu vàng của Liên Phương lay động ở trên màn ảnh.

Hắn đầu tiên lộ ra một nụ cười mang theo sự ghét bỏ, con mắt màu xanh lục giống như bảo thạch mà lập lòe ánh sáng.

“Bảo bối Tiểu Giác, khi cậu nhìn thấy phần video này, tớ cũng đã ở một tinh cầu khác." Nụ cười của Liên Phương từ từ phai nhạt đi, con mắt màu xanh lục vẫn như cũ có một ánh sáng lộng lẫy xinh đẹp “Rất xin lỗi, tớ không có thực hiện lời hứa của chúng ta, tớ không có tham gia bài kiểm tra trình độ đẳng cấp học nghiệp. Tớ kết hôn rồi."

Đoạn Ngọc Giác sững sờ, con mắt màu đen đóng lại, lông mi run run, có một sự đáng thương không nói ra được. Mông Kình Nhận đau lòng không biết nói cái gì để an ủi Đoạn Ngọc Giác, hắn chỉ có thể nhìn thấy Liên Phương trên màn ảnh miệng mở ra đóng lại, lại không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, chỉ có thể ôm Đoạn Ngọc Giác, nắm chặt tay Đoạn Ngọc Giác, nói cho cậu biết hắn ở bên cạnh cậu.

Không nắm không biết, Mông Kình Nhận hoàn toàn không nghĩ tới tay của Đoạn Ngọc Giác lại lạnh như thế, vì vậy đem hai tay của Đoạn Ngọc Giác bọc lại, hi vọng cậu có thể ấm áp một ít. Đoạn Ngọc Giác lại không hề có một phản ứng nào với hành động này.

“Cái ngày mà tớ nhìn thấy cậu, tớ mười tám tuổi, vẫn không có chồng chưa cưới, trải qua gien xứng đôi, tớ thành hôn cùng Cổ Thừa Vọng, khi lựa chọn địa điểm tổ chức lễ cưới, tớ lựa chọn cái tinh cầu mà hắn trú quân—— Sư Tử Tinh, người của Liên gia liền không thể chờ đợi được nữa mà đem ta đi ra ngoài, bởi vì tớ đem bọn họ chơi đùa quá thảm, " nói tới chỗ này, Liên Phương còn lộ ra một cái nụ cười kiêu ngạo, “Tớ cũng thực sự không muốn gặp lại bọn họ, cho nên tớ bỏ qua học nghiệp, rất sớm đi tới Sư Tử Tinh."

“Bảo bối Tiểu Giác, không nên kinh ngạc như vậy, chuyện không như ý trên thế giới này có rất nhiều, không cần vì tớ khổ sở."

“Thế gian này không có gì có thể thương tổn được tớ, cho nên cậu không cần lo lắng cho tớ, bảo bối Tiểu Giác, " bên trong con mắt của Liên Phương lóe lên chân thành cùng tình cảm mê người như vậy “Bảo bối, tớ chỉ hy vọng cậu có thể nhớ kỹ cuộc trò chuyện không lâu trước đây của chúng ta, đây là một thế giới, không nên cầm cố chính mình, cuối cùng, " Liên Phương lộ ra một nụ cười trêu chọc, “Mông Kình Nhận người kia thật không tệ, không nên bỏ qua nha ~ "

Theo một chữ cuối cùng, màn hình quay về hắc ám, hai ống nghe mà bị quang não thu về, Mông Kình Nhận có chút khẩn trương nhìn Đoạn Ngọc Giác, “Tiểu Giác? Tiểu Giác! Em có khỏe không Tiểu Giác!"

Lo lắng trong con ngươi của Mông Kình Nhận như trào ra ngoài, “Tiểu Giác, ta vĩnh viễn ở bên cạnh em, vĩnh viễn."

“Cho dù tất cả mọi người trên thế giới rời đi em, em còn có ta, em đuổi ta, ta đều sẽ không rời đi, " thú nhân đem người ôm vào lồng ngực của mình, âm thanh trầm thấp chầm chậm, như là đang nói ra một lời hứa trang trọng nhất trên thế giới này, mang theo toàn bộ thành kính.

Đoạn Ngọc Giác ngẩng đầu lên nhìn Mông Kình Nhận, kiên định cùng yêu thương trong con mắt của Mông Kình Nhận làm cho không ai có thể quên được, Đoạn Ngọc Giác nheo mắt lại, cảm giác được trong đáy lòng phảng phất có thứ gì đang hòa tan.

Đoạn Ngọc Giác nói: “Ân."

Hai tay của Đoạn Ngọc Giác còn ở trong tay của Mông Kình Nhận, Đoạn Ngọc Giác thuận thế cùng Mông Kình Nhận mười ngón liên kết, kỳ thực cậu cũng không hiểu chính xác hàm nghĩa của cái tư thế này, thế nhưng cậu từng ở trong tộc nhìn thấy rất nhiều bạn lữ dùng tư thế này.

Đoạn Ngọc Giác ngẩng đầu lên, con mắt màu đen rõ ràng phản chiếu ra thân ảnh của Mông Kình Nhận, “Em cũng sẽ luôn ở bên cạnh anh, vẫn luôn."

Khóe môi của Đoạn Ngọc Giác hơi câu một chút, “Liên Phương chỉ là kết hôn rồi mà thôi, tuy rằng tiếc nuối ước định ban đầu chưa hoàn thành, nhưng anh cũng không cần phản ứng lớn như vậy a."

Khóe môi của Đoạn Ngọc Giác hơi phác hoạ, tựa hồ là trêu chọc tựa hồ là vui sướng, tình cảnh đó thật sâu khắc ở trong lòng của Mông Kình Nhận.

Đó là nụ cười đầu tiên của Đoạn Ngọc Giác với hắn, qua nhiều năm như vậy, hắn lại một lần nhìn thấy nụ cười của Đoạn Ngọc Giác.

Mặc dù nhạt như thế, cứ việc đó là một nụ cười cơ hồ không thể nhìn thấy được; thế nhưng Mông Kình Nhận biết, kia là một nụ cười;

Nụ cười của Đoạn Ngọc Giác.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại