Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

Chương 37

Hiệu trưởng xưa nay chưa từng thấy á giống cái thất thố như vậy, nhất thời sửng sốt một chút, lấy tay xoa xoa thái dương của mình, lạnh lùng nói: “Vẻn vẹn chỉ là tạm thời nghỉ học một quãng thời gian, không phải khai trừ, Dịch đồng học không cần phải phản ứng lớn như vậy."

“Em không muốn! Dựa vào cái gì bắt em tạm nghỉ học?!"

“Dịch đồng học, " hiệu trưởng lãnh mặt, “Sự tình ngày hôm qua em đã quên sao? Trường học chỉ là tạm ngừng việc học của em đã là rất nhân từ rồi, em còn muốn ra tòa án quân sự sao?"

Dịch Khanh Văn sững sờ, nếu ra tòa án quân sự, thanh danh của hắn liền bị phá hủy! Hắn tại sao có thể để xảy ra chuyện như vậy?!

Sự tình ngày hôm qua? Sự tình ngày hôm qua! Con mắt Dịch Khanh Văn lóe lên, lửa giận cuồn cuộn, may là lúc này còn có một chút thần trí, cứng đờ cùng hiệu trưởng nói một tiếng tạm biệt, đột nhiên chạy ra ngoài.

Hắn liền biết! Hắn biết Đoạn Ngọc Giác là một tên đáng ghét! Rõ ràng bản thân hắn không muốn, vẫn muốn tranh giành với mình! Người đáng ghét! Tên cặn bã! Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu thua Đoạn Ngọc Giác như vậy! Tuyệt đối sẽ không!

Lửa trong lòng Dịch Khanh Văn bốc lên ngùn ngụt, cái gì đều không để ý tới chạy trong hành lang, nhanh chân sải bước chạy, lồng ngực kịch liệt chập trùng, thế nhưng không cảm thấy mệt mỏi một chút nào, trong lòng bị thống hận chán ghét tràn ngập, chính tâm tính tiêu cực đó đã tiếp thêm động lực cho hắn, á giống cái bình thường đi cầu thang còn mệt mệt mỏi mỏi, lúc này lại chạy như vậy làm những người khác sợ đến ngây người.

“Ngọa tào! Chuyện này quả thật không dám tin tưởng! Đây thật sự là á giống cái sao?!"

“Tớ nói hắn giả nhu nhược cậu còn không tin!"

“Tớ cảm thấy tam quan của tớ đều bị phá hủy một nửa…"

“Không phải đi một bước thở ba lần sao? Tốc độ chạy này, chà chà, tớ chưa thấy một giống cái nào có thể so được với hắn."

“Ngày hôm qua hắn không phải vẫn cùng Diệp Vụ Hoa làm cái kia sao, làm sao một chút cũng không thấy mệt a?" Một giống cái hỏi người bên cạnh.

“Này còn hỏi a, thú nhân kia chính là không được thôi ~" Người kia khinh thường bĩu môi, thong thả nói.

“Thì ra là như vậy a ~" giống cái kia bỗng nhiên tỉnh ngộ gật gật đầu.

Dịch Khanh Văn bị chuyện mấy ngày này ép vỡ, vốn thông minh liền không ra sao, lúc này đại não lại nóng lên, đầu óc càng bị oán hận làm choáng váng, căn bản cũng không có chú ý tới phản ứng của những người xung quanh, càng quên mất bảo hộ hình tượng hàng ngày của mình, dưới tình huống hắn không biết, hắn đã ngồi vững vào ghế tâm cơ biểu (cách nói một người lòng dạ ác độc, lúc nào cũng tính kế hãm hại người khác).

Dịch Khanh Văn thấy được phòng học thì thở hổn hển, thế nhưng trong phòng học không ai, vừa nhìn chương trình học mới biết lúc này là thời gian thực hành, phỏng chừng đều ở trên phòng thực hành chơi đây. Dịch Khanh Văn cũng không quản mình có thể tìm đến hay không, trực tiếp chạy xuống dưới lầu tìm người, dọc theo đường đi không biết làm bao nhiêu người ngã vì kinh sợ.

“Lúc này hắn ta cũng không biết hổ thẹn sao?" Dịch Thanh cười nhạo hỏi người ở bên cạnh, người kia sắc mặt trắng bệch môi mím lại gắt gao, “Tiểu Niệm nói không sai, hắn chính là tâm cơ biểu, nhìn cái bộ dáng chạy bộ này, ở trên lớp thực tiễn còn một bước đi ba bước nghỉ đâu, ha ha."

Người kia sắc mặt vẫn là không hề tốt đẹp gì, Dịch Thanh càng thêm nóng nảy, “Cậu tự trách cái gì a? Dịch Khanh Văn chính là thứ này, có quan hệ gì với cậu?!"

Dịch Khanh Văn cũng không biết là số may vẫn là vận may kém, ở luống hoa bên cạnh cửa lớn học viện phát hiện Đoạn Ngọc Giác, hắn phanh gấp lại một cái khiến mình suýt ngã, thế nhưng làm ra động tĩnh quá lớn, mấy người vây quanh luống hoa đều quay đầu lại nhìn hắn. Trong đôi mắt của Dịch Khanh Văn chỉ có Đoạn Ngọc Giác, đôi mắt đều thiêu đỏ, từng giọt mồ hôi lớn đều chảy xuống hai bên thái dương, tóc đều dính ở bên trên, thoạt nhìn vô cùng chật vật, thế nhưng ánh mắt sáng quỷ dị.

“Đoạn Ngọc Giác!" Dịch Khanh Văn thở hồng hộc hô, “Ngươi cái tên đáng ghét này!"

“Ngươi muốn cướp đi tất cả của ta! Ta liền muốn ngươi cái gì cũng không lấy được!"

Đoạn Ngọc Giác còn không có phản ứng lại, Dịch Khanh Văn liền đột nhiên nhào tới, mang theo kiên quyết được ăn cả ngã về không, khóe miệng thậm chí còn có nụ cười quái dị!

Đoạn Ngọc Giác cảnh giác lui về phía sau, nếu bị tên điên này lao tới thì còn toàn thân trở ra không?

Nhưng là bên người đột nhiên nhiều hơn một thân ảnh, Dịch Khanh Văn giống như bị cố định ở giữa không trung, một thanh âm mềm mại âm nhu vang lên, “Vừa vào cửa liền gặp một vở kịch lớn như vậy, cũng thực sự là mở mắt."

Âm thanh nhuyễn nhuyễn nhu nhu, lời nói ra còn thật là khiến người ta sốt ruột, Đoạn Ngọc Giác lại cảm thấy được có một cảm giác quen thuộc quỷ dị, quay người nhìn về phía người kia, vóc người nhỏ nhắn, gương mặt ngây thơ non nớt, ánh mắt màu bích lục tỏa ra ánh sáng lung linh, mái tóc dài màu vàng óng múa may theo gió, hắn vốn là một cái tay nhấc lên Dịch Khanh Văn, nhìn thấy ánh mắt Đoạn Ngọc Giác ánh thì lười nhác nở nụ cười, nói: “Chỉ không gặp có vài ngày mà thôi, Tiểu Giác cậu cũng thật vô dụng mà, " dứt lời, tiện tay đem Dịch Khanh Văn ném ra bên ngoài, mọi người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn động tác của hắn, Dịch Khanh Văn sợ hãi từ dưới đất bò dậy, một giống cái vốn nhu nhu nhược nhược dĩ nhiên có thể nhấc lên một á giống cái rồi ném đi như thế!

Giống cái này thực ra là thú nhân ngụy trang đi qaq

Dịch Khanh Văn sắc mặt trắng bệch muốn đi về, Liên Phương mỉm cười một cái tóm chặt y phục của hắn, ngữ khí mềm nhẹ mà hòa hoãn, “Ngươi là tới tìm Tiểu Giác nhà chúng ta gây phiền toái?"

Dịch Khanh Văn sợ đến không dám nói lời nào, thân là á giống cái mình lẽ ra phải mạnh hơn giống cái, nhưng là bây giờ bị tên giống cái này giam cầm không thể động đậy một chút nào!

Lúc này Liên Phương giật giật ngón tay, hình như là muốn đem hắn ném đi, Dịch Khanh Văn thét to: “Ngươi không thể làm như vậy! Ngươi tổn thương á giống cái sẽ ra tòa án quân sự!"

Liên Phương bật cười một tiếng, “Thực sự là đáng tiếc a, ta sợ mọi thứ, nhưng lại không sợ ra tòa án quân sự, " thấy hắn giống như bị kinh ngạc sững sờ, nụ cười Liên Phương sâu hơn một chút, giống như vứt rác thải mà đem hắn ném ra khỏi cửa học viện, lấy ra khăn mùi soa xoa xoa tay, cười nói: “Nếu không lăn đi thì lúc nữa ngươi muốn lăn cũng không được."

“Thực sự là đơn giản thô bạo…" Đoạn Ngọc Giác nhìn Dịch Khanh Văn bị ném ra khỏi cửa lớn, có chút ghen tỵ nhìn cánh tay Liên Phương, vừa bất đắc dĩ nặn nặn cánh tay của chính mình, đừng nói vứt một tên Dịch Khanh Văn, mình có thể vứt một vật nặng mười mấy cân cũng tốt rồi.

“Tớ thích, " Liên Phương lộ ra một cái nụ cười thật to, ngũ quan xinh đẹp càng thêm tỏa sáng, giống cái mặt trẻ con bên người Đoạn Ngọc Giác kinh ngạc nhìn bọn họ, hắn thật sự không nhớ rõ trường học có một giống cái như thế này a.

Rõ ràng người này là bạn tốt của mình, trị liệu sư của bộ tộc hoa yêu Liên Phương, Đoạn Ngọc Giác chỉ là lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Tớ cũng thích." Chỉ là thân thể không ủng hộ thôi, nghĩ tới đây, Đoạn Ngọc Giác càng đố kị giá trị võ lực tăng mạnh của Liên Phương.

“Phốc, " Liên Phương xì cười một tiếng, “Tớ là tới thi lại, Tiểu Giác đi cùng với tớ không."

Thi lại?! giống cái duy nhất trong học viện thi lại không phải là Liên Phương kia sao?! chính là cái tên Liên Phương đáng ghét trên mặt đông bôi một khối tây bôi một khối trong trí nhớ kia sao?! giống cái mặt trẻ con biểu thị mình rất bị đả kích, quả là sắp sợ quá khóc!

Vừa nãy khi mà giống cái đem Dịch Khanh Văn ném đi mình cũng coi hắn là nam thần có được hay không! Tại sao nội dung vở kịch muốn xoay ngược lớn như vậy a?!

Tại sao người này lại là tên Liên Phương kia a?!

Mới chỉ có bốn tháng a! Liên Phương tại sao có thể có biến hóa lớn như vậy?! Còn có một thân sức mạnh kia của hắn là ở đâu ra a?!

Người như thế tại sao sẽ cùng Tiểu Giác làm bằng hữu? Cũng không biết có phải nghi vấn trong mắt của giống cái mặt con nít quá dễ nhận thấy hay không, Liên Phương nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

“A, " Liên Phương nở một nụ cười, mắt hạnh xinh đẹp híp lại, tiến hai bước về phía giống cái mặt trẻ con, nói nhỏ, “Xem ra cậu biết ta?"

Cũng không biết có phải khí tràng của Liên Phương quá mạnh hay không, hay là khí tràng của giống cái mặt trẻ con quá nhỏ, nói chung giống cái mặt trẻ con cuống quít lắc lắc đầu, tìm cái lý do liền chạy, mấy người khác cũng chạy, chỉ còn dư lại Liên Phương cùng Đoạn Ngọc Giác.

Nụ cười trên mặt Liên Phương chậm rãi nhạt đi, “Hỗn như thế nào thảm như vậy, người điên đều nhào tới trên người cậu!"

Đoạn Ngọc Giác: “…"

Liên Phương nhỏ giọng: “Không biểu hiện cái gì, đừng nói rằng cái tật xấu mặt than của cậu cũng theo đến!"

Đoạn Ngọc Giác mặt cương thi: “…" Cầu đừng nói

Liên Phương hình như là muốn cười to nhưng là vẫn nhẫn xuống, “Đây chính là tật xấu tốt cần giữ vững! Chỉ tiếc yếu hơn nhiều a, trước đây trong tộc nào có người nào dám chạy trước mặt cậu?"

Đoạn Ngọc Giác: “… Cậu thực sự không cần nói nữa."

Phát giác bạn tốt có chút nổi nóng, Liên Phương nháy mắt một cái, thông minh dời đi đề tài, “Lại đây mang tớ đi phòng hiệu trưởng, thuận tiện cùng đi thi với tớ luôn."

“Cậu làm sao sẽ tới đây?" Đoạn Ngọc Giác cau mày, “Sao lại phải thi lại vậy?"

“Bộ thân thể này, " Liên Phương không hề trả lời vấn đề thứ nhất của Đoạn Ngọc Giác, trái lại chỉ chỉ chính mình, nói, “Đồn đại rằng thi học kỳ bị Linh Hoa linh thảo chán ghét, suýt chút nữa bị thôi học, cuối cùng thật vất vả kiếm được một cuộc thi lại." Nụ cười của Liên Phương càng thêm sâu sắc, “Tớ còn suýt nữa sai lầm mà bỏ lỡ trận thi lại này đâu."

Nụ cười của Liên Phương nhạt đi, “Chỉ tiếc tớ chỉ dẫn theo một thân sức mạnh này lại đây, linh lực nửa điểm đều không có, lực chữa trị có thể quên, vẫn là lôi kéo cậu bảo đảm hơn một chút, còn muốn thi đan dược đâu, thứ đồ tồi tệ kia tớ không biết."

“Cậu vẫn là chuyển hệ đi, " Đoạn Ngọc Giác lạnh lùng nói, “Đan dược mới không phải đồ tồi tệ, cậu đi hệ linh thảo đi, sau này làm linh thảo sư, cái này còn tương đối thích hợp cậu."

Nụ cười Liên Phương càng sâu, “Nghe cũng không tệ lắm, kỳ thực tớ tương đối muốn đi hệ đấu võ."

Đoạn Ngọc Giác thống khổ cau mày, mơ hồ cảm thấy được dạ dày có chút đau.

“A, chúng ta còn chưa có đi phòng hiệu trưởng, phiền phức liền tìm đến, cậu nói tớ cũng đem hắn ném đi thế nào?" Liên Phương nhìn giống cái đang chậm rãi tiếp cận bọn họ, ý cười tràn đầy hỏi.

Đoạn Ngọc Giác nhíu mày, cậu luôn cảm thấy trạng thái của Liên Phương không đúng, nhưng là Liên Phương đúng là Liên Phương, khí tức hoa yêu truyền đến từ linh hồn là không thể sai, điểm này Đoạn Ngọc Giác rất xác định.

Nhưng Liên Phương trước đây rõ ràng rất cẩn thận a, tại sao hiện tại lại… Điên cuồng như vậy?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại