Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc
Chương 33
Mông Kình Nhận ôm Đoạn Ngọc Giác đi về phía trước, trong con ngươi tràn đầy nhu tình, biểu tình luôn lạnh lẽo cứng rắn cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, hơn nữa cánh tay hắn vẫn luôn che chở Đoạn Ngọc Giác, rõ rõ ràng ràng biểu hiện dục vọng chiếm hữu của hắn với Đoạn Ngọc Giác, sĩ quan bên cạnh đều xem sững sờ!
Ngọa tào đây thật sự là Ma vương mặt đen chuẩn tướng tàn bạo có thể so với khối băng di động kia sao?! Có một ít sĩ quan được Mông Kình Nhận tự tay huấn luyện không thể tin được mà dụi dụi con mắt, Mông Kình Nhận xưa nay đều đối với bất kỳ người nào đều không coi ra gì dĩ nhiên cũng có một mặt nhu tình như thế?!
“Ngọa tào, ta đột nhiên biết quả Tuyết Phương lần trước của ta bị tên Ma vương kia lấy cho người nào…" Một vị Thượng úy lẩm bẩm nói, mắt tràn đầy khó mà tin nổi, “Ta cảm thấy được ta cần phải tìm nơi khác nghỉ ngơi, trái tim của ta không chịu nổi…"
“Huynh đệ, mang theo ta với, " một vị Thượng úy khác nắm chặt vai của vị thượng úy kia, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sợ hãi trong mắt của đối phương.
“Các cậu xem này!" Một thiếu tá đột nhiên nói, hai người quay đầu, nhìn sang hướng đó, tên ma vương chơi đùa bọn họ nửa chết nửa sống ở sân huấn luyện kia lúc này kéo lên khóe miệng, ôn nhu không nói ra được, động tác hắn ôm Đoạn Ngọc Giác đặc biệt mềm nhẹ, bước chân tựa như chậm hơn rất nhiều, giống như muốn đem hạnh phúc của hắn lan truyền cho tất cả mọi người trên đế quốc.
“Thực sự là làm mù mắt của ta a…"
“Tại sao ta chỉ cảm thấy sợ hãi?" Thiếu tá xoa xoa cánh tay, trong đầu đột nhiên hiển hiện ra hình thức luyện tập ma quỷ kia, nhìn lại thú nhân trên người tràn đầy cảm giác ôn hòa đang hạnh phúc ngập trời kia, đột nhiên rùng mình một cái.
Đi tới trên đài, Mông Kình Nhận cầm lấy cái tay đang muốn buông ra của tiểu giống cái, cương quyết nắm chặt tay của cậu, mười ngón liên kết từng bước một đi tới bậc thang, bậc thang tổng cộng có chín cái, tượng trưng thật dài thật lâu, coi như là một loại ngụ ý tốt đẹp đi.
Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận đi xong chín bậc thang, hai người đứng ở trên đài mười ngón liên kết, giống cái nhỏ nhắn xinh xắn, thú nhân anh tuấn cao lớn, hai người mười ngón liên kết, sợi tóc ở trong không khí quấn quýt lấy nhau, ái muội không thể nói ra được, ánh mắt thú nhân ôn nhu lưu luyến, hai người thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc.
Khách nhân phía dưới cũng cao hứng thay bọn họ từ tận trong đáy lòng, giống cái cùng á giống cái vây ở phía dưới, trên mặt đều là hưng phấn cùng vui sướng, thoạt nhìn còn vui hơn khi mình đính hôn, có mấy người hưng phấn đến nỗi đưa tay mình lên vẫy, trên mặt mang theo cuồng nhiệt.
Hôn phu của bọn họ nhìn mà cũng không khỏi nổi lên ghen tị, đối với mình đều không có nhiệt tình như vậy! Lại đối một giống cái nhiệt tình như vậy! Thực sự là là có thể nhịn cũng không thể nhẫn!
Mông Kình Nhận mở miệng nói trước, thanh âm trầm thấp có một sự nghiêm túc không nói ra được, “Ta Mông Kình Nhận cùng Đoạn Ngọc Giác cả cuộc đời này, tuyệt đối sẽ không tách ra." Mông Kình Nhận cũng sẽ không nói những lời tâm tình ngọt ngào, coi như hắn sẽ nói cũng là tại trong âm thầm cùng Đoạn Ngọc Giác nói, trước mặt mọi người hắn còn thật không nói ra được.
Nhưng là hắn vẫn là đưa cho Đoạn Ngọc Giác một cam kết rõ ràng, chúng ta tuyệt đối sẽ không tách ra, hắn một đời một kiếp cũng chỉ cam kết với một người như vậy.
Đoạn Ngọc Giác rõ ràng cảm nhận được những lời nói này của Mông Kình Nhận chứa đầy tình cảm, cậu suy nghĩ một chút, vẫn là nói ra lời nói giống ý như lời của Mông Kình Nhận, “Ta Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận cả cuộc đời này, tuyệt đối sẽ không tách ra."
Đoạn Ngọc Giác xưa nay đều là một người tôn trọng công bằng, Mông Kình Nhận cho cậu một lời cam kết, cậu tự nhiên cũng phải đưa lại cho hắn một lời cam kết giống thế, lực ước thúc của lời hứa trong bộ tộc hoa yêu là rất cao, hoa yêu sẽ không dễ dàng đồng ý một chuyện gì, một khi đồng ý liền nhất định sẽ làm được.
Tuyên ngôn của Mông Kình Nhận cùng Đoạn Ngọc Giác quả thực muốn làm mù mắt mọi người! Mông Kình Nhận nói thì cũng thôi đi, thiết huyết ma vương nhiều năm như vậy, đã bao giờ gặp được hắn nói một câu mềm mại nào? Cũng bởi vì Đoạn Ngọc Giác, trước mặt mọi người hắn tuyên cáo với tất cả mọi người, hắn và Đoạn Ngọc Giác mãi mãi cũng sẽ không tách ra, mỗi một chữ đều có thể cảm nhận được thâm tình nồng nặc của Mông Kình Nhận!
Dịch Khanh Văn trốn ở góc phòng sắc mặt tái xanh đồng thời hơi vặn vẹo, hắn viền mắt thiêu hồng mà nhìn Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận, rõ ràng đây là thuộc về hắn, muôn người chú ý ngàn người chúc phúc, tại sao hiện tại hắn lại như Văn Địch Thú bị mọi người chán ghét mà trốn ở góc phòng?!
Đúng! Còn có viên đan dược kia! Trong con ngươi Dịch Khanh Văn lóe lên một tia sáng, đan dược kia hắn luyện hai viên, một viên cho Đoạn Ngọc Giác làm lễ vật, một viên khác còn ở chỗ mình, đúng! Tí nữa bọn họ muốn tới chúc rượu, mình nhất định phải làm cho Đoạn Ngọc Giác thân bại danh liệt! Làm cho tất cả mọi người ủng hộ Đoạn Ngọc Giác phải hối hận!
Dịch Khanh Văn mặt đều vặn vẹo, trong con ngươi lóe lên ánh sáng âm u căm phẫn, tay của hắn nắm chặt một cái bình nhỏ, trong lòng tràn đầy điên cuồng.
Lúc này tiệc tối đã bắt đầu, tất cả mọi người đều ở vị trí đã được an bài của mình, ước chừng là sáu người một bàn, Dịch Khanh Văn nhìn thấy một cái bàn có năm người, liền đi đến cái bàn đó, chờ hắn mới vừa đi tới nơi đó, mấy cái á giống cái đột nhiên đình chỉ trò chuyện, hờ hững nhìn Dịch Khanh Văn, bước chân của Dịch Khanh Văn dừng lại, trong lòng mơ hồ bay lên mấy phần dự cảm bất thường, thế nhưng đều đi tới đây, Dịch Khanh Văn làm sao có thể tự thương hại mặt mũi đổi bàn đâu? Cũng chỉ có thể kiên trì ngồi xuống.
Hắn mới vừa ngồi xuống, một á giống cái bên cạnh hắn liền hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn một cách khinh bỉ như nhìn thấy một sinh vật bẩn thỉu vậy, quyết đoán rời đi vị trí ngồi xuống một cái bàn trống khác, mấy người khác nhìn hắn một cái, cũng đều trước sau ly khai vị trí, ngồi xuống bên người á giống cái kia.
Dịch Khanh Văn sắc mặt trắng bệch, thẳng tắp ngồi ở chỗ đó, sống lưng ưỡn cao, lại làm cho người ta có một loại ảo giác đụng vào liền tan, tóc trước mặt che mất mắt của hắn, đầu thấp xuống, trong lúc nhất thời không có ai chú ý tới vẻ mặt của hắn.
Dịch Khanh Văn chỉ cảm thấy bầu không khí trong phòng này làm hắn nghẹt thở, mỗi tiếng cười đều giống như là đang cười nhạo hắn, đều giống như đang đánh mặt mũi của hắn! Bầu không khí vui sướng trong không khí trái lại làm cho hắn càng khó chịu hơn, hắn chỉ cảm giác mình như là một người ở trên đường bị buộc phải cởi hết quần áo, ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn đều là khinh bỉ và xem thường!
Dịch Khanh Văn đúng là quá mức nhạy cảm, có lẽ là bởi vì sự kiện vừa nãy đã đả kích hắn, cho nên hắn hiện tại cảm giác tất cả mọi người đang cười nhạo hắn, kỳ thực mọi người chỉ đang cười đùa, dù sao Mông Kình Nhận cùng Đoạn Ngọc Giác đến mời rượu, ai cũng sẽ không chú ý tới Dịch Khanh Văn.
Dịch Khanh Văn sắc mặt trắng bệch, một chút huyết sắc đều không có, môi lại cực kỳ đỏ tươi, làm cho người ta một loại cảm giác đặc biệt quái dị, tóc của hắn vẫn là che ở khóe mắt, hắn từ từ từ từ cầm lấy bình rượu, đổ vào trong ly của mình, tay lại đặt lên miệng bình một chút, đem một viên đan dược màu đen ném vào trong bình nhỏ.
Sắc mặt của hắn hiện ra từng tia ý cười, con mắt u ám nhìn xung quanh một lần, cuối cùng chăm chú vào trên người Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận vẫn còn năm ngón nắm chặt, thoạt nhìn hạnh phúc cực kỳ, loại hạnh phúc này đả kích Dịch Khanh Văn vô cùng lớn, làm trong lòng hắn không khỏi bay lên ý nghĩ muốn hủy diệt tất cả!
Mông Kình Nhận cùng Đoạn Ngọc Giác đã chúc rượu đến chỗ của Diệp Vụ Hoa, Diệp Vụ Hoa rất sớm liền bị một bụng tử khí, danh tiếng của Diệp Vụ Hoa cũng không tệ lắm, con người cũng khá là nghĩa khí, chính là bị người lên ánh vì từ bỏ Đoạn Ngọc Giác, thế nhưng thú nhân cũng là một loại chủng tộc hiên ngang lẫm liệt, đãi ngộ của hắn trong đám thú nhân cũng tốt hơn nhiều so với Dịch Khanh Văn ở trong đám á giống cái.
Ít nhất bọn họ còn ngồi ở trên bàn cười cười nói nói, chỉ có điều tán thưởng của mấy người kia với Mông Kình Nhận cùng Đoạn Ngọc Giác đã sớm làm cả người hắn phẫn nộ, Mông Kình Nhận có cái gì tốt?! Vừa nghĩ tới lực nghiền ép của Mông Kình Nhận lúc nãy mới tỏa ra, Diệp Vụ Hoa cả người đều đặc biệt không khỏe!
Hắn không khỏe tự nhiên không thể để cho người khác quá mức vui vẻ, cơn giận này hắn nhất định phải trút ra! Vì vậy khi Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận đến mời rượu, Diệp Vụ Hoa quái gở nói: “Tiểu Giác cũng là có phúc lớn, tìm được người như Mông chuẩn tướng vậy, lễ đính hốn lần thứ hai cũng thật đồ sộ, làm chúng ta thực sự là ước ao."
Đoạn Ngọc Giác hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ của hắn, chỉ là gật đầu nói: “Ân, từ khi ta ra viện may mắn cũng không tệ."
Mặt Diệp Vụ Hoa đều vặn vẹo, mấy người bạn học cùng bàn không khỏi vùi đầu nở nụ cười, ý tứ của câu này không phải là trước khi nằm viện vận may của cậu luôn không tốt, cho nên mới gặp Diệp Vụ Hoa?
Một câu nói làm cho Diệp Vụ Hoa mắc nghẹn, giống cái này thật tài tình!
Mông Kình Nhận không nhịn được cúi đầu cười cười, hôn sợi tóc của Đoạn Ngọc Giác một chút, nói: “Gặp phải Tiểu Giác cũng là chuyện may mắn nhất của ta."
Đoạn Ngọc Giác hồ đồ để cho hắn hôn, bong bóng màu hồng bên người Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận quả thực làm mù mắt người khác, Diệp Vụ Hoa sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói: “Mông chuẩn tướng cùng Tiểu Giác cũng thật là phu thê tình thâm."
Câu nói này quả thực chính là từ trong hàm răng toát ra, Mông Kình Nhận gật gật đầu, không để ý chút nào tiếp tục đi về phía trước, đem Diệp Vụ Hoa triệt để không thấy, Diệp Vụ Hoa đột nhiên đứng lên, trong con ngươi tràn đầy oán hận.
Mông Kình Nhận tự nhiên nghe được động tĩnh kia, trong con mắt màu bạc lóe lên ánh máng, rốt cục không nhịn được sao? Chà chà, lúc nãy chủ động khiêu khích, uy thế vũ lực, vừa nãy còn không thấy hắn, Diệp Vụ Hoa nếu có thể nhịn xuống thì không phải là Diệp Vụ Hoa, Mông Kình Nhận khinh thường cười cười, khi cúi đầu nhìn Đoạn Ngọc Giác con mắt lại đặc biệt ấm áp, “Tiểu Giác, ta sau này nhất định sẽ không để cho em chịu một chút oan ức nào cả."
Ta chịu qua oan ức? Đoạn Ngọc Giác méo xệch cúi đầu nghĩ, sau đó gật gật đầu, mình ngược lại sẽ không chịu ủy khuất, sẽ không cùng Mông Kình Nhận cãi vã ╮(╯_╰)╭
Lúc này Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận một đường chúc rượu đã đến chỗ Dịch Khanh Văn, Dịch Khanh Văn ân cần rót rượu cho bọn họ, tươi cười nói: “Chúc các cậu ân ái một đời, bạc đầu giai lão!" Sau đó một hơi liền uống một chén rượu, Mông Kình Nhận tuy rằng không thích á giống cái này, thế nhưng vẫn rất yêu thích lời chút phúc của hắn, mới vừa dự định uống vào đã bị Đoạn Ngọc Giác lấy tay che miệng lại!
Mặt Đoạn Ngọc Giác trầm xuống, con mắt nhìn chằm chặp Dịch Khanh Văn, con mắt màu đen lãnh lệ có âm u không nói ra được, Dịch Khanh Văn trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy sợ hãi!
“Dịch, Khanh, Văn, ngươi làm cái gì?"
Âm thanh của Đoạn Ngọc Giác rất mềm rất nhẹ, thế nhưng âm lãnh ẩn chứa trong đó xác thực Mông Kình Nhận chưa từng nghe qua!
Ngọa tào đây thật sự là Ma vương mặt đen chuẩn tướng tàn bạo có thể so với khối băng di động kia sao?! Có một ít sĩ quan được Mông Kình Nhận tự tay huấn luyện không thể tin được mà dụi dụi con mắt, Mông Kình Nhận xưa nay đều đối với bất kỳ người nào đều không coi ra gì dĩ nhiên cũng có một mặt nhu tình như thế?!
“Ngọa tào, ta đột nhiên biết quả Tuyết Phương lần trước của ta bị tên Ma vương kia lấy cho người nào…" Một vị Thượng úy lẩm bẩm nói, mắt tràn đầy khó mà tin nổi, “Ta cảm thấy được ta cần phải tìm nơi khác nghỉ ngơi, trái tim của ta không chịu nổi…"
“Huynh đệ, mang theo ta với, " một vị Thượng úy khác nắm chặt vai của vị thượng úy kia, hai người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sợ hãi trong mắt của đối phương.
“Các cậu xem này!" Một thiếu tá đột nhiên nói, hai người quay đầu, nhìn sang hướng đó, tên ma vương chơi đùa bọn họ nửa chết nửa sống ở sân huấn luyện kia lúc này kéo lên khóe miệng, ôn nhu không nói ra được, động tác hắn ôm Đoạn Ngọc Giác đặc biệt mềm nhẹ, bước chân tựa như chậm hơn rất nhiều, giống như muốn đem hạnh phúc của hắn lan truyền cho tất cả mọi người trên đế quốc.
“Thực sự là làm mù mắt của ta a…"
“Tại sao ta chỉ cảm thấy sợ hãi?" Thiếu tá xoa xoa cánh tay, trong đầu đột nhiên hiển hiện ra hình thức luyện tập ma quỷ kia, nhìn lại thú nhân trên người tràn đầy cảm giác ôn hòa đang hạnh phúc ngập trời kia, đột nhiên rùng mình một cái.
Đi tới trên đài, Mông Kình Nhận cầm lấy cái tay đang muốn buông ra của tiểu giống cái, cương quyết nắm chặt tay của cậu, mười ngón liên kết từng bước một đi tới bậc thang, bậc thang tổng cộng có chín cái, tượng trưng thật dài thật lâu, coi như là một loại ngụ ý tốt đẹp đi.
Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận đi xong chín bậc thang, hai người đứng ở trên đài mười ngón liên kết, giống cái nhỏ nhắn xinh xắn, thú nhân anh tuấn cao lớn, hai người mười ngón liên kết, sợi tóc ở trong không khí quấn quýt lấy nhau, ái muội không thể nói ra được, ánh mắt thú nhân ôn nhu lưu luyến, hai người thoạt nhìn vô cùng hạnh phúc.
Khách nhân phía dưới cũng cao hứng thay bọn họ từ tận trong đáy lòng, giống cái cùng á giống cái vây ở phía dưới, trên mặt đều là hưng phấn cùng vui sướng, thoạt nhìn còn vui hơn khi mình đính hôn, có mấy người hưng phấn đến nỗi đưa tay mình lên vẫy, trên mặt mang theo cuồng nhiệt.
Hôn phu của bọn họ nhìn mà cũng không khỏi nổi lên ghen tị, đối với mình đều không có nhiệt tình như vậy! Lại đối một giống cái nhiệt tình như vậy! Thực sự là là có thể nhịn cũng không thể nhẫn!
Mông Kình Nhận mở miệng nói trước, thanh âm trầm thấp có một sự nghiêm túc không nói ra được, “Ta Mông Kình Nhận cùng Đoạn Ngọc Giác cả cuộc đời này, tuyệt đối sẽ không tách ra." Mông Kình Nhận cũng sẽ không nói những lời tâm tình ngọt ngào, coi như hắn sẽ nói cũng là tại trong âm thầm cùng Đoạn Ngọc Giác nói, trước mặt mọi người hắn còn thật không nói ra được.
Nhưng là hắn vẫn là đưa cho Đoạn Ngọc Giác một cam kết rõ ràng, chúng ta tuyệt đối sẽ không tách ra, hắn một đời một kiếp cũng chỉ cam kết với một người như vậy.
Đoạn Ngọc Giác rõ ràng cảm nhận được những lời nói này của Mông Kình Nhận chứa đầy tình cảm, cậu suy nghĩ một chút, vẫn là nói ra lời nói giống ý như lời của Mông Kình Nhận, “Ta Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận cả cuộc đời này, tuyệt đối sẽ không tách ra."
Đoạn Ngọc Giác xưa nay đều là một người tôn trọng công bằng, Mông Kình Nhận cho cậu một lời cam kết, cậu tự nhiên cũng phải đưa lại cho hắn một lời cam kết giống thế, lực ước thúc của lời hứa trong bộ tộc hoa yêu là rất cao, hoa yêu sẽ không dễ dàng đồng ý một chuyện gì, một khi đồng ý liền nhất định sẽ làm được.
Tuyên ngôn của Mông Kình Nhận cùng Đoạn Ngọc Giác quả thực muốn làm mù mắt mọi người! Mông Kình Nhận nói thì cũng thôi đi, thiết huyết ma vương nhiều năm như vậy, đã bao giờ gặp được hắn nói một câu mềm mại nào? Cũng bởi vì Đoạn Ngọc Giác, trước mặt mọi người hắn tuyên cáo với tất cả mọi người, hắn và Đoạn Ngọc Giác mãi mãi cũng sẽ không tách ra, mỗi một chữ đều có thể cảm nhận được thâm tình nồng nặc của Mông Kình Nhận!
Dịch Khanh Văn trốn ở góc phòng sắc mặt tái xanh đồng thời hơi vặn vẹo, hắn viền mắt thiêu hồng mà nhìn Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận, rõ ràng đây là thuộc về hắn, muôn người chú ý ngàn người chúc phúc, tại sao hiện tại hắn lại như Văn Địch Thú bị mọi người chán ghét mà trốn ở góc phòng?!
Đúng! Còn có viên đan dược kia! Trong con ngươi Dịch Khanh Văn lóe lên một tia sáng, đan dược kia hắn luyện hai viên, một viên cho Đoạn Ngọc Giác làm lễ vật, một viên khác còn ở chỗ mình, đúng! Tí nữa bọn họ muốn tới chúc rượu, mình nhất định phải làm cho Đoạn Ngọc Giác thân bại danh liệt! Làm cho tất cả mọi người ủng hộ Đoạn Ngọc Giác phải hối hận!
Dịch Khanh Văn mặt đều vặn vẹo, trong con ngươi lóe lên ánh sáng âm u căm phẫn, tay của hắn nắm chặt một cái bình nhỏ, trong lòng tràn đầy điên cuồng.
Lúc này tiệc tối đã bắt đầu, tất cả mọi người đều ở vị trí đã được an bài của mình, ước chừng là sáu người một bàn, Dịch Khanh Văn nhìn thấy một cái bàn có năm người, liền đi đến cái bàn đó, chờ hắn mới vừa đi tới nơi đó, mấy cái á giống cái đột nhiên đình chỉ trò chuyện, hờ hững nhìn Dịch Khanh Văn, bước chân của Dịch Khanh Văn dừng lại, trong lòng mơ hồ bay lên mấy phần dự cảm bất thường, thế nhưng đều đi tới đây, Dịch Khanh Văn làm sao có thể tự thương hại mặt mũi đổi bàn đâu? Cũng chỉ có thể kiên trì ngồi xuống.
Hắn mới vừa ngồi xuống, một á giống cái bên cạnh hắn liền hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn một cách khinh bỉ như nhìn thấy một sinh vật bẩn thỉu vậy, quyết đoán rời đi vị trí ngồi xuống một cái bàn trống khác, mấy người khác nhìn hắn một cái, cũng đều trước sau ly khai vị trí, ngồi xuống bên người á giống cái kia.
Dịch Khanh Văn sắc mặt trắng bệch, thẳng tắp ngồi ở chỗ đó, sống lưng ưỡn cao, lại làm cho người ta có một loại ảo giác đụng vào liền tan, tóc trước mặt che mất mắt của hắn, đầu thấp xuống, trong lúc nhất thời không có ai chú ý tới vẻ mặt của hắn.
Dịch Khanh Văn chỉ cảm thấy bầu không khí trong phòng này làm hắn nghẹt thở, mỗi tiếng cười đều giống như là đang cười nhạo hắn, đều giống như đang đánh mặt mũi của hắn! Bầu không khí vui sướng trong không khí trái lại làm cho hắn càng khó chịu hơn, hắn chỉ cảm giác mình như là một người ở trên đường bị buộc phải cởi hết quần áo, ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn đều là khinh bỉ và xem thường!
Dịch Khanh Văn đúng là quá mức nhạy cảm, có lẽ là bởi vì sự kiện vừa nãy đã đả kích hắn, cho nên hắn hiện tại cảm giác tất cả mọi người đang cười nhạo hắn, kỳ thực mọi người chỉ đang cười đùa, dù sao Mông Kình Nhận cùng Đoạn Ngọc Giác đến mời rượu, ai cũng sẽ không chú ý tới Dịch Khanh Văn.
Dịch Khanh Văn sắc mặt trắng bệch, một chút huyết sắc đều không có, môi lại cực kỳ đỏ tươi, làm cho người ta một loại cảm giác đặc biệt quái dị, tóc của hắn vẫn là che ở khóe mắt, hắn từ từ từ từ cầm lấy bình rượu, đổ vào trong ly của mình, tay lại đặt lên miệng bình một chút, đem một viên đan dược màu đen ném vào trong bình nhỏ.
Sắc mặt của hắn hiện ra từng tia ý cười, con mắt u ám nhìn xung quanh một lần, cuối cùng chăm chú vào trên người Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận vẫn còn năm ngón nắm chặt, thoạt nhìn hạnh phúc cực kỳ, loại hạnh phúc này đả kích Dịch Khanh Văn vô cùng lớn, làm trong lòng hắn không khỏi bay lên ý nghĩ muốn hủy diệt tất cả!
Mông Kình Nhận cùng Đoạn Ngọc Giác đã chúc rượu đến chỗ của Diệp Vụ Hoa, Diệp Vụ Hoa rất sớm liền bị một bụng tử khí, danh tiếng của Diệp Vụ Hoa cũng không tệ lắm, con người cũng khá là nghĩa khí, chính là bị người lên ánh vì từ bỏ Đoạn Ngọc Giác, thế nhưng thú nhân cũng là một loại chủng tộc hiên ngang lẫm liệt, đãi ngộ của hắn trong đám thú nhân cũng tốt hơn nhiều so với Dịch Khanh Văn ở trong đám á giống cái.
Ít nhất bọn họ còn ngồi ở trên bàn cười cười nói nói, chỉ có điều tán thưởng của mấy người kia với Mông Kình Nhận cùng Đoạn Ngọc Giác đã sớm làm cả người hắn phẫn nộ, Mông Kình Nhận có cái gì tốt?! Vừa nghĩ tới lực nghiền ép của Mông Kình Nhận lúc nãy mới tỏa ra, Diệp Vụ Hoa cả người đều đặc biệt không khỏe!
Hắn không khỏe tự nhiên không thể để cho người khác quá mức vui vẻ, cơn giận này hắn nhất định phải trút ra! Vì vậy khi Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận đến mời rượu, Diệp Vụ Hoa quái gở nói: “Tiểu Giác cũng là có phúc lớn, tìm được người như Mông chuẩn tướng vậy, lễ đính hốn lần thứ hai cũng thật đồ sộ, làm chúng ta thực sự là ước ao."
Đoạn Ngọc Giác hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ của hắn, chỉ là gật đầu nói: “Ân, từ khi ta ra viện may mắn cũng không tệ."
Mặt Diệp Vụ Hoa đều vặn vẹo, mấy người bạn học cùng bàn không khỏi vùi đầu nở nụ cười, ý tứ của câu này không phải là trước khi nằm viện vận may của cậu luôn không tốt, cho nên mới gặp Diệp Vụ Hoa?
Một câu nói làm cho Diệp Vụ Hoa mắc nghẹn, giống cái này thật tài tình!
Mông Kình Nhận không nhịn được cúi đầu cười cười, hôn sợi tóc của Đoạn Ngọc Giác một chút, nói: “Gặp phải Tiểu Giác cũng là chuyện may mắn nhất của ta."
Đoạn Ngọc Giác hồ đồ để cho hắn hôn, bong bóng màu hồng bên người Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận quả thực làm mù mắt người khác, Diệp Vụ Hoa sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói: “Mông chuẩn tướng cùng Tiểu Giác cũng thật là phu thê tình thâm."
Câu nói này quả thực chính là từ trong hàm răng toát ra, Mông Kình Nhận gật gật đầu, không để ý chút nào tiếp tục đi về phía trước, đem Diệp Vụ Hoa triệt để không thấy, Diệp Vụ Hoa đột nhiên đứng lên, trong con ngươi tràn đầy oán hận.
Mông Kình Nhận tự nhiên nghe được động tĩnh kia, trong con mắt màu bạc lóe lên ánh máng, rốt cục không nhịn được sao? Chà chà, lúc nãy chủ động khiêu khích, uy thế vũ lực, vừa nãy còn không thấy hắn, Diệp Vụ Hoa nếu có thể nhịn xuống thì không phải là Diệp Vụ Hoa, Mông Kình Nhận khinh thường cười cười, khi cúi đầu nhìn Đoạn Ngọc Giác con mắt lại đặc biệt ấm áp, “Tiểu Giác, ta sau này nhất định sẽ không để cho em chịu một chút oan ức nào cả."
Ta chịu qua oan ức? Đoạn Ngọc Giác méo xệch cúi đầu nghĩ, sau đó gật gật đầu, mình ngược lại sẽ không chịu ủy khuất, sẽ không cùng Mông Kình Nhận cãi vã ╮(╯_╰)╭
Lúc này Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận một đường chúc rượu đã đến chỗ Dịch Khanh Văn, Dịch Khanh Văn ân cần rót rượu cho bọn họ, tươi cười nói: “Chúc các cậu ân ái một đời, bạc đầu giai lão!" Sau đó một hơi liền uống một chén rượu, Mông Kình Nhận tuy rằng không thích á giống cái này, thế nhưng vẫn rất yêu thích lời chút phúc của hắn, mới vừa dự định uống vào đã bị Đoạn Ngọc Giác lấy tay che miệng lại!
Mặt Đoạn Ngọc Giác trầm xuống, con mắt nhìn chằm chặp Dịch Khanh Văn, con mắt màu đen lãnh lệ có âm u không nói ra được, Dịch Khanh Văn trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy sợ hãi!
“Dịch, Khanh, Văn, ngươi làm cái gì?"
Âm thanh của Đoạn Ngọc Giác rất mềm rất nhẹ, thế nhưng âm lãnh ẩn chứa trong đó xác thực Mông Kình Nhận chưa từng nghe qua!
Tác giả :
Mộng Thiên Hàng