Tà Noãn Sàng Nam Nô
Chương 3: Đau
Cận Lăng sơ tẩy xong chưa tới một khắc, cửa phòng đã bị Bi đại tiểu thư Bi Liên, đùng đùng nổi giận một cước sủy khai.
Cận Lăng vò tóc tới đau đầu, hai huynh muội này không thể để hắn nghĩ ngơi một chút được sao?
“Tiểu tử đáng chết, ngươi nghĩ mình đến đây sung sướng làm khách nhân hả? Tỉnh dậy rời giường còn trễ hơn đại tiểu thư ta đây, cái tính cao ngạo của ngươi thật là lớn a"
Bi Liên mắng người không chỉnh lí.
“Xem ra Bi đại tiểu thư ngươi….."
Cận Lăng mỉm cười.
“Ta thế nào? Nói ngay, bằng không ta lột da ngươi!"
"Còn thiếu chút giáo dưỡng!"
Cận Lăng vẫn mỉm cười.
" Ngươi!" Bi Liên giận đến phát run" Ngươi tiện phôi!"
Nói xong, một tay Bi Liên liền hướng mặt Cận Lăng đánh.
Cận Lăng cũng không trốn tránh ương ngạnh tiếp một chưởng. Khóe miệng tràn ra vài giọt máu tươi.
“ Ngươi, tiện nam nhânnày, xem ta trừng phạt ngươi thế nào!"
" Người đâu đến đây!" Bi Liên hạ lệnh" Đem hắn ra mỏ đá!"
"Dạ, tiểu thư" Binh lính nhận lệnh.
Cận Lăng cố nén đau đớn từ tối qua lưu lại, tận lực mới nghiêng nghiêng đảo đảo đến được mỏ đá.
Cận Lăng lần nữa cười khổ, phải đi lại thế này, chỉ sợ miệng vết thương…
" Ngươi thật đúng là vô dụng! Vài bước cũng không đi nổi! Lát nữa chẳng phải càng không làm được?"
" Ngươi muốn thế nào? Đừng ngại, cứ nói thẳng đi" Cận Lăng lạnh lùng.
“Ta cũng không bắt ngươi làm gì nhiều, chỉ cần đem mấy " hòn đá nhỏ" này từ đây tới đó là được"
Quả thật độc nhất vẫn là lòng dạ nữ nhân, thạch khối kia mà cũng có thể gọi là “nhỏ"sao? Đống đá này cao cũng cỡ một ngọn tiểu sơn, mỗi khối ít nhất khoảng bảy, tám mươi cân.
"Như vậy là được sao?" Cận Lăng cười lạnh.
" Ngươi trước tiên dọn xong hãy nói"
Bi Liên hét lớn Cận Lăng cúi thắt lưng ê buốt triền miên, thử xê dịch một tảng đá, ai ngờ, vừa dùng chút sức, nơi riêng tư liền truyền đến đau đớn như bị xé rách, làm hắn chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
“Nhanh một chút, rề rà thế làm gì?"
Chẳng ngờ được Bi Liên vừa mở lời, roi liền rơi trên người Cận Lăng.
" Ngươi!" Cận Lăng trừng mắt nhìn Bi Liên.
" Ngươi cái gì chứ, chuyển ngay cho ta!" Bi Liên mồm miệng không ngớt.
Cận Lăng không muốn chấp nhặt tiểu cô nương điêu ngoa, liền bắt đầu chuyển mấy tảng đá cực đại.
Thân thể đau đớn, mặt trời chói chang, mang vác nặng nhọc, tệ hơn nữa, Bi Liên luôn tay quất roi, Cận Lăng cảm thấy chính mình như sa vào địa ngục.
Mấy canh giờ dọn đá, cơ thể hắn cơ hồ không cầm cự nổi. Bỗng nhiên nghe được tiếng Bi Liên kêu thảm thiết, hắn nhìn lại, một kịch độc xà đầu đỏ lưỡi hồng đang chuẩn bị tấn công Bi Liên.
Cận Lăng thiện lương, nhất thời quên Bi Liên đã đối hắn làm đủ loại chuyện quá đáng, dùng hết khí lực toàn thân đem Bi Liên đẩy ra ngoài.
Vì lực đạo hắn quá lớn, Bi Liên va phải khối đá bên cạnh, ngất đi.
Binh lính nghe được tiếng Bi Liên kêu thảm thiết lập tức xông tới, vừa lúc lại thấy một màn Cận Lăng đẩy ngã Bi Liên….
Cận Lăng tức khắc bị bọn lính kéo tới trước mặt Bi Mạt.
“Cái gì? Liên nhi bị hắn đả thương?"
Bi Mạt tóm lấy binh sĩ đang báo cáo.
“Liên nhi hiện tại thế nào?"
Tên lính đáng thương bị tiếng gào của Bi Mạt dọa cho xanh mặt.
“Đại phu………. ách…. Đại phu đang chẩn bệnh!"
Bi Mạt đột ngột quay đầu, song mâu ngập sát khí, y xuất thủ, một chưởng đánh lên ngực Cận Lăng, Cận Lăng bị cường lực ném ra xa ba thước.
“Nếu Liên nhi xảy ra bất trắc gì, ta sẽ khiến Cận gia các ngươi phải chôn cùng!"
Bi Mạt dứt lời, hung hăng rời đi, để lại Cận Lăng ngã dưới chân tường, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
…………………………
"Đại phu, Liên nhi thương tích thế nào?"
Bi Mạt vẻ mặt lo lắng hỏi, không cần nói nhiều, chỉ nhìn thôi cũng biết một kẻ lạnh lùng vô tình như Bi Mạt đối với người thân duy nhất quan tâm đến thế nào.
"Hà hà… Thiếu chủ ngài cứ an tâm!"
Đại phu nói.
“Liên nhi tiểu thư chỉ bất cẩn va phải đầu, tạm thời hôn mê thôi, mấy canh giờ sau tất sẽ tỉnh!"
Sau khi nghe đại phu nói xong, Bi Mạt rốt cuộc tỉnh táo lại, nhớ đến Cận Lăng bị trúng một chưởng của mình, y điềm tĩnh hướng Cận Lăng, đem hắn mang về Ma Cư.
Cận Lăng lại bị quẳng lên giường. Hắn không khỏi cười khổ, mấy ngày gần đây hắn thế nào mà cứ luôn bị người khác quăng ném.
Bàn tay thô to của Bi Mạt đặt lên cổ Cận Lăng.
“Nói, tại sao muốn đả thương Liên nhi?"
“Hừ!"
Cận Lăng vẫn cười khổ, hắn không định nói sự thật cho Bi Mạt.
" Ngươi không phải muốn trả thù việc ta xâm phạm ngươi tối qua chứ?"
Sát khí khiến người ta phải run mình sợ hãi khuếch trương bốn phía.
Cận Lăng đột ngột cảm thấy thật bức xúc, thật khó chịu, tại sao Bi Mạt lại nghĩ hắn ghê tởm đến vậy, chẳng lẽ hắn thực sự đáng hận như thế?
"Đúng, ta chính là hận ngươi, thì sao nào?!"
Cận Lăng đau đớn la hét.
"Ta hận ngươi, hận hai huynh muội ngươi, ta muốn giết các ngươi"
“BA.." Một cái tát đánh vào mặt Cận Lăng.
“Thật sao? Ngươi hận ta sao? Vậy cứ việc hận đi".
Bi Mạt vừa nói vừa cởi y phục của mình.
" Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Cận Lăng run rẩy sợ hãi hỏi, hắn minh bạch hiểu mình nhất thời xúc động chọc giận Bi Mạt.
Lấy tình trạng cơ thể hắn hiện tại chắc chắn không chịu nổi sự tàn phá của Bi Mạt.
“Không, ngươi đừng tới gần ta!"
Cận Lăng đem tất cả mọi thứ có thể lấy từ trên giường hướng Bi Mạt ném mạnh, nhưng Bi Mạt vẫn như tử thần từ từ tiến gần hắn.
“Ta muốn cho ngươi biết gây thương tổn cho người nhà của ta sẽ có kết cục gì!"
Nói xong, Bi Mạt liền xé rách trường khố Cận Lăng.
Thân thể tích tụ nhiều vết thương bại lộ, Bi Mạt kéo hai đùi hắn bung ra, dùng cự vật kiên đĩnh đáng sợ xỏ xuyên Cận Lăng.
“Không ………."
Cận Lăng lắc đầu kịch liệt, lệ tràn khóe mắt nhưng trước sau gì cũng không rơi xuống một giọt.
Không biết qua bao lâu, Bi Mạt rốt cuộc phóng ra nhiệt dịch nóng bỏng trong cơ thể Cận Lăng.
Bi Mạt đứng dậy mặc quần áo, hắn quay đầu lại nhìn Cận Lăng thê thảm, một cảm xúc thương tiếc dâng lên tự đáy lòng.
“Không được, ta không thể mềm lòng đối với cừu nhân của mình’
Bi Mạt không ngừng nhắc nhở bản thân, hắn xoay người đi, bỏ lại Cận Lăng đầy mình thương tích.
Đêm nay Bi Mạt không về phòng nghỉ ngơi mà lẳng lặng trông nom bên giường Bi Liên, triền miên tự tranh đấu nội tâm.
Vì sao y lại sinh ra thứ cảm xúc kì quái ấy đối với Cận Lăng? Y thống khổ ôm đầu.
“Ca?"
Thanh âm nho nhỏ của Bi Liên kéo y khỏi những suy nghĩ bề bộn.
"Liên nhi, ngươi tỉnh rồi sao? Có chỗ nào khó chịu không? Có cần kêu đại phu đến?"
Bi Mạt một bên hỏi, một bên đỡ Bi Liên ngồi dậy.
“Ta…….Ta bị gì vậy?" Bi Liên hỏi.
" Ngươi bị Cận Lăng đánh ngất." Bi Mạt nhắc nhở muội muội " Ca ca đã đem hắn đi giáo huấn một chút, ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi, đừng có lộn xộn biết chưa?"
"Ca, ngươi đang nói cái gì? Sao phải giáo huấn hắn?"
Bi Liên ngơ ngơ ngác ngác hỏi.
“Ta còn phải cảm ơn hắn nữa chứ, hắn đã cứu ta….."
“Cái gì? Ngươi nói hắn cứu ngươi? Hắn không phải muốn đả thương ngươi sao?"
Bi Mạt kích động nắm lấy vai Bi Liên.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Bi Mạt cấp thiết muốn biết sự tình.
“Là thế này….."
Bi Liên đem sự việc đầu đuôi ngọn ngành nói hết một lần.
"Ca ca, không ngờ hắn ta thật sự là người tốt, lúc trước chúng ta đối hắn như vậy, hắn không kể tới lại còn cứu ta."
Bi Liên bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó, sốt ruột hỏi Bi Mạt.
“Ca, ngươi bảo giáo huấn hắn một chút, hiện tại hắn thế nào rồi? Này ca, ta đang hỏi ngươi đấy!"
Bi Liên ngỡ ngàng nhìn ca ca lao ra, vẻ mặt không biết thế nào cho phải.
………………………………………………
Bi Mạt đi đến trước cửa phòng Cận Lăng, lưỡng lự không biết có nên vào hay không.
" Cận Lăng?" Bi Mạt đẩy cửa bước vào" Ngươi có khỏe không?"
Bi Mạt lo lắng nhìn thấy Cận Lăng hai mắt trống rỗng vô thần.
"Liên nhi vừa rồi tỉnh lại nói cho ta biết ngươi cứu nó……"
Nhân thân trên giường không hề phản ứng.
" Cận Lăng, thật xin lỗi!"
Thanh âm nhận lỗi vừa nhỏ vừa bất thường khiến thân người trên giường chấn động, lệ trên đôi mắt mơ hồ của Cận Lăng bắt đầu vô thanh rơi xuống.
“Lăng! Đừng khóc!" Bi Mạt đau lòng ôm Cận Lăng.
“Không….. Ngươi đừng chạm vào ta!"
Âm thanh sợ hãi của Cận Lăng đâm vào tâm can Bi Mạt.
"Được, ta không chạm vào ngươi, nhưng ít ra cũng để giúp ngươi một chút"
Bi Mạt ôm lấy Cận Lăng, giúp hắn trút y phục, nhẹ nhàng bế hắn tiến vào dục thất, đặt hắn ngâm mình trong nước.
“Ngô, đau quá!"
Toàn thân Cận Lăng đều là thương tích, đụng tới nước khó tránh động phải thương khẩu hiển nhiên sẽ rất đau.
"Đau lắm sao? Thật xin lỗi bảo bối" Bi Mạt xót xa nói"Ngoan, tẩy xong ta liền giúp ngươi chữa thương"
Nhìn thấy hành động ôn nhu của Bi Mạt, Cận Lăng thương tâm nghĩ ‘ vì cái gì lúc thì đối ta tàn nhẫn, lúc lại đối ta dịu dàng đến như vậy?’
‘’Khá hơn chút nào chưa bảo bối?" Câu hỏi của Bi Mạt chỉ đổi lấy một mảnh tĩnh mịt.
Y liền tay thay Cận Lăng tẩy trừ thân thể, vỗ về thương ngân trên da thịt, dục vọng của Bi Mạt lại bất tuân dấy lên.
‘Không được, đây không phải lúc suy nghĩ lung tung như thế’
Bi Mạt lắc đầu muốn đem dục niệm loại bỏ, nhưng tay vẫn không tự giác chạm phải cấm địa của Cận Lăng.
Cận Lăng vốn không nhúc nhích bỗng nhiên có phản ứng, sợ hãi giãy dụa.
“Đừng chạm vào ta………"
" Ngoan, để ta giúp ngươi lấy thứ trong đó ra, như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút."
Dứt lời, không để ý Cận Lăng phản đối, ngón tay Bi Mạt luồn vào trong cấm địa Cận Lăng giảo động.
“Ngô………………….Không ……………" Cận Lăng vô lực rên rỉ.
‘’Bảo bối, nhanh thôi" Bi Mạt đầu lấm tấm mồ hôi cố nén trụ dục hỏa. “Đừng lộn xộn, không ngươi tự gánh lấy hậu quả"
Thanh âm khàn khàn của Bi Mạt nói lên tất cả, cái loại âm thanh này làm Cận Lăng không dám tái loạn động.
Tựa hồ trôi qua một thế kỉ, loại khổ hình này cuối cùng kết thúc, Bi Mạt ôm Cận Lăng từ trong dục dũng đi ra, ôn nhu giúp hắn lau khô những giọt nước trên người rồi mặc y phục.
Sau khi đem Cận Lăng đặt lên giường thay hắn thượng dược đắp chăn, Bi Mạt liền ly khai.
Cận Lăng vì quá mệt mỏi, không suy nghĩ gì nhiều chốc lát sau thì chìm vào giấc ngủ.
Bi Mạt về tới phòng, vọt ngay vào trong nước lạnh, nhưng chỉ cần nhớ đến vẻ mặt Cận Lăng, lập tức dục hỏa đốt người.
“Không được!"
Bi Mạt xối một chậu nước lạnh từ trên xuống dưới, muốn mượn việc này diệt đi cảm xúc kì dị……
Cận Lăng vò tóc tới đau đầu, hai huynh muội này không thể để hắn nghĩ ngơi một chút được sao?
“Tiểu tử đáng chết, ngươi nghĩ mình đến đây sung sướng làm khách nhân hả? Tỉnh dậy rời giường còn trễ hơn đại tiểu thư ta đây, cái tính cao ngạo của ngươi thật là lớn a"
Bi Liên mắng người không chỉnh lí.
“Xem ra Bi đại tiểu thư ngươi….."
Cận Lăng mỉm cười.
“Ta thế nào? Nói ngay, bằng không ta lột da ngươi!"
"Còn thiếu chút giáo dưỡng!"
Cận Lăng vẫn mỉm cười.
" Ngươi!" Bi Liên giận đến phát run" Ngươi tiện phôi!"
Nói xong, một tay Bi Liên liền hướng mặt Cận Lăng đánh.
Cận Lăng cũng không trốn tránh ương ngạnh tiếp một chưởng. Khóe miệng tràn ra vài giọt máu tươi.
“ Ngươi, tiện nam nhânnày, xem ta trừng phạt ngươi thế nào!"
" Người đâu đến đây!" Bi Liên hạ lệnh" Đem hắn ra mỏ đá!"
"Dạ, tiểu thư" Binh lính nhận lệnh.
Cận Lăng cố nén đau đớn từ tối qua lưu lại, tận lực mới nghiêng nghiêng đảo đảo đến được mỏ đá.
Cận Lăng lần nữa cười khổ, phải đi lại thế này, chỉ sợ miệng vết thương…
" Ngươi thật đúng là vô dụng! Vài bước cũng không đi nổi! Lát nữa chẳng phải càng không làm được?"
" Ngươi muốn thế nào? Đừng ngại, cứ nói thẳng đi" Cận Lăng lạnh lùng.
“Ta cũng không bắt ngươi làm gì nhiều, chỉ cần đem mấy " hòn đá nhỏ" này từ đây tới đó là được"
Quả thật độc nhất vẫn là lòng dạ nữ nhân, thạch khối kia mà cũng có thể gọi là “nhỏ"sao? Đống đá này cao cũng cỡ một ngọn tiểu sơn, mỗi khối ít nhất khoảng bảy, tám mươi cân.
"Như vậy là được sao?" Cận Lăng cười lạnh.
" Ngươi trước tiên dọn xong hãy nói"
Bi Liên hét lớn Cận Lăng cúi thắt lưng ê buốt triền miên, thử xê dịch một tảng đá, ai ngờ, vừa dùng chút sức, nơi riêng tư liền truyền đến đau đớn như bị xé rách, làm hắn chảy ròng ròng mồ hôi lạnh.
“Nhanh một chút, rề rà thế làm gì?"
Chẳng ngờ được Bi Liên vừa mở lời, roi liền rơi trên người Cận Lăng.
" Ngươi!" Cận Lăng trừng mắt nhìn Bi Liên.
" Ngươi cái gì chứ, chuyển ngay cho ta!" Bi Liên mồm miệng không ngớt.
Cận Lăng không muốn chấp nhặt tiểu cô nương điêu ngoa, liền bắt đầu chuyển mấy tảng đá cực đại.
Thân thể đau đớn, mặt trời chói chang, mang vác nặng nhọc, tệ hơn nữa, Bi Liên luôn tay quất roi, Cận Lăng cảm thấy chính mình như sa vào địa ngục.
Mấy canh giờ dọn đá, cơ thể hắn cơ hồ không cầm cự nổi. Bỗng nhiên nghe được tiếng Bi Liên kêu thảm thiết, hắn nhìn lại, một kịch độc xà đầu đỏ lưỡi hồng đang chuẩn bị tấn công Bi Liên.
Cận Lăng thiện lương, nhất thời quên Bi Liên đã đối hắn làm đủ loại chuyện quá đáng, dùng hết khí lực toàn thân đem Bi Liên đẩy ra ngoài.
Vì lực đạo hắn quá lớn, Bi Liên va phải khối đá bên cạnh, ngất đi.
Binh lính nghe được tiếng Bi Liên kêu thảm thiết lập tức xông tới, vừa lúc lại thấy một màn Cận Lăng đẩy ngã Bi Liên….
Cận Lăng tức khắc bị bọn lính kéo tới trước mặt Bi Mạt.
“Cái gì? Liên nhi bị hắn đả thương?"
Bi Mạt tóm lấy binh sĩ đang báo cáo.
“Liên nhi hiện tại thế nào?"
Tên lính đáng thương bị tiếng gào của Bi Mạt dọa cho xanh mặt.
“Đại phu………. ách…. Đại phu đang chẩn bệnh!"
Bi Mạt đột ngột quay đầu, song mâu ngập sát khí, y xuất thủ, một chưởng đánh lên ngực Cận Lăng, Cận Lăng bị cường lực ném ra xa ba thước.
“Nếu Liên nhi xảy ra bất trắc gì, ta sẽ khiến Cận gia các ngươi phải chôn cùng!"
Bi Mạt dứt lời, hung hăng rời đi, để lại Cận Lăng ngã dưới chân tường, miệng phun máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
…………………………
"Đại phu, Liên nhi thương tích thế nào?"
Bi Mạt vẻ mặt lo lắng hỏi, không cần nói nhiều, chỉ nhìn thôi cũng biết một kẻ lạnh lùng vô tình như Bi Mạt đối với người thân duy nhất quan tâm đến thế nào.
"Hà hà… Thiếu chủ ngài cứ an tâm!"
Đại phu nói.
“Liên nhi tiểu thư chỉ bất cẩn va phải đầu, tạm thời hôn mê thôi, mấy canh giờ sau tất sẽ tỉnh!"
Sau khi nghe đại phu nói xong, Bi Mạt rốt cuộc tỉnh táo lại, nhớ đến Cận Lăng bị trúng một chưởng của mình, y điềm tĩnh hướng Cận Lăng, đem hắn mang về Ma Cư.
Cận Lăng lại bị quẳng lên giường. Hắn không khỏi cười khổ, mấy ngày gần đây hắn thế nào mà cứ luôn bị người khác quăng ném.
Bàn tay thô to của Bi Mạt đặt lên cổ Cận Lăng.
“Nói, tại sao muốn đả thương Liên nhi?"
“Hừ!"
Cận Lăng vẫn cười khổ, hắn không định nói sự thật cho Bi Mạt.
" Ngươi không phải muốn trả thù việc ta xâm phạm ngươi tối qua chứ?"
Sát khí khiến người ta phải run mình sợ hãi khuếch trương bốn phía.
Cận Lăng đột ngột cảm thấy thật bức xúc, thật khó chịu, tại sao Bi Mạt lại nghĩ hắn ghê tởm đến vậy, chẳng lẽ hắn thực sự đáng hận như thế?
"Đúng, ta chính là hận ngươi, thì sao nào?!"
Cận Lăng đau đớn la hét.
"Ta hận ngươi, hận hai huynh muội ngươi, ta muốn giết các ngươi"
“BA.." Một cái tát đánh vào mặt Cận Lăng.
“Thật sao? Ngươi hận ta sao? Vậy cứ việc hận đi".
Bi Mạt vừa nói vừa cởi y phục của mình.
" Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Cận Lăng run rẩy sợ hãi hỏi, hắn minh bạch hiểu mình nhất thời xúc động chọc giận Bi Mạt.
Lấy tình trạng cơ thể hắn hiện tại chắc chắn không chịu nổi sự tàn phá của Bi Mạt.
“Không, ngươi đừng tới gần ta!"
Cận Lăng đem tất cả mọi thứ có thể lấy từ trên giường hướng Bi Mạt ném mạnh, nhưng Bi Mạt vẫn như tử thần từ từ tiến gần hắn.
“Ta muốn cho ngươi biết gây thương tổn cho người nhà của ta sẽ có kết cục gì!"
Nói xong, Bi Mạt liền xé rách trường khố Cận Lăng.
Thân thể tích tụ nhiều vết thương bại lộ, Bi Mạt kéo hai đùi hắn bung ra, dùng cự vật kiên đĩnh đáng sợ xỏ xuyên Cận Lăng.
“Không ………."
Cận Lăng lắc đầu kịch liệt, lệ tràn khóe mắt nhưng trước sau gì cũng không rơi xuống một giọt.
Không biết qua bao lâu, Bi Mạt rốt cuộc phóng ra nhiệt dịch nóng bỏng trong cơ thể Cận Lăng.
Bi Mạt đứng dậy mặc quần áo, hắn quay đầu lại nhìn Cận Lăng thê thảm, một cảm xúc thương tiếc dâng lên tự đáy lòng.
“Không được, ta không thể mềm lòng đối với cừu nhân của mình’
Bi Mạt không ngừng nhắc nhở bản thân, hắn xoay người đi, bỏ lại Cận Lăng đầy mình thương tích.
Đêm nay Bi Mạt không về phòng nghỉ ngơi mà lẳng lặng trông nom bên giường Bi Liên, triền miên tự tranh đấu nội tâm.
Vì sao y lại sinh ra thứ cảm xúc kì quái ấy đối với Cận Lăng? Y thống khổ ôm đầu.
“Ca?"
Thanh âm nho nhỏ của Bi Liên kéo y khỏi những suy nghĩ bề bộn.
"Liên nhi, ngươi tỉnh rồi sao? Có chỗ nào khó chịu không? Có cần kêu đại phu đến?"
Bi Mạt một bên hỏi, một bên đỡ Bi Liên ngồi dậy.
“Ta…….Ta bị gì vậy?" Bi Liên hỏi.
" Ngươi bị Cận Lăng đánh ngất." Bi Mạt nhắc nhở muội muội " Ca ca đã đem hắn đi giáo huấn một chút, ngươi phải hảo hảo nghỉ ngơi, đừng có lộn xộn biết chưa?"
"Ca, ngươi đang nói cái gì? Sao phải giáo huấn hắn?"
Bi Liên ngơ ngơ ngác ngác hỏi.
“Ta còn phải cảm ơn hắn nữa chứ, hắn đã cứu ta….."
“Cái gì? Ngươi nói hắn cứu ngươi? Hắn không phải muốn đả thương ngươi sao?"
Bi Mạt kích động nắm lấy vai Bi Liên.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Bi Mạt cấp thiết muốn biết sự tình.
“Là thế này….."
Bi Liên đem sự việc đầu đuôi ngọn ngành nói hết một lần.
"Ca ca, không ngờ hắn ta thật sự là người tốt, lúc trước chúng ta đối hắn như vậy, hắn không kể tới lại còn cứu ta."
Bi Liên bỗng dưng nhớ tới chuyện gì đó, sốt ruột hỏi Bi Mạt.
“Ca, ngươi bảo giáo huấn hắn một chút, hiện tại hắn thế nào rồi? Này ca, ta đang hỏi ngươi đấy!"
Bi Liên ngỡ ngàng nhìn ca ca lao ra, vẻ mặt không biết thế nào cho phải.
………………………………………………
Bi Mạt đi đến trước cửa phòng Cận Lăng, lưỡng lự không biết có nên vào hay không.
" Cận Lăng?" Bi Mạt đẩy cửa bước vào" Ngươi có khỏe không?"
Bi Mạt lo lắng nhìn thấy Cận Lăng hai mắt trống rỗng vô thần.
"Liên nhi vừa rồi tỉnh lại nói cho ta biết ngươi cứu nó……"
Nhân thân trên giường không hề phản ứng.
" Cận Lăng, thật xin lỗi!"
Thanh âm nhận lỗi vừa nhỏ vừa bất thường khiến thân người trên giường chấn động, lệ trên đôi mắt mơ hồ của Cận Lăng bắt đầu vô thanh rơi xuống.
“Lăng! Đừng khóc!" Bi Mạt đau lòng ôm Cận Lăng.
“Không….. Ngươi đừng chạm vào ta!"
Âm thanh sợ hãi của Cận Lăng đâm vào tâm can Bi Mạt.
"Được, ta không chạm vào ngươi, nhưng ít ra cũng để giúp ngươi một chút"
Bi Mạt ôm lấy Cận Lăng, giúp hắn trút y phục, nhẹ nhàng bế hắn tiến vào dục thất, đặt hắn ngâm mình trong nước.
“Ngô, đau quá!"
Toàn thân Cận Lăng đều là thương tích, đụng tới nước khó tránh động phải thương khẩu hiển nhiên sẽ rất đau.
"Đau lắm sao? Thật xin lỗi bảo bối" Bi Mạt xót xa nói"Ngoan, tẩy xong ta liền giúp ngươi chữa thương"
Nhìn thấy hành động ôn nhu của Bi Mạt, Cận Lăng thương tâm nghĩ ‘ vì cái gì lúc thì đối ta tàn nhẫn, lúc lại đối ta dịu dàng đến như vậy?’
‘’Khá hơn chút nào chưa bảo bối?" Câu hỏi của Bi Mạt chỉ đổi lấy một mảnh tĩnh mịt.
Y liền tay thay Cận Lăng tẩy trừ thân thể, vỗ về thương ngân trên da thịt, dục vọng của Bi Mạt lại bất tuân dấy lên.
‘Không được, đây không phải lúc suy nghĩ lung tung như thế’
Bi Mạt lắc đầu muốn đem dục niệm loại bỏ, nhưng tay vẫn không tự giác chạm phải cấm địa của Cận Lăng.
Cận Lăng vốn không nhúc nhích bỗng nhiên có phản ứng, sợ hãi giãy dụa.
“Đừng chạm vào ta………"
" Ngoan, để ta giúp ngươi lấy thứ trong đó ra, như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút."
Dứt lời, không để ý Cận Lăng phản đối, ngón tay Bi Mạt luồn vào trong cấm địa Cận Lăng giảo động.
“Ngô………………….Không ……………" Cận Lăng vô lực rên rỉ.
‘’Bảo bối, nhanh thôi" Bi Mạt đầu lấm tấm mồ hôi cố nén trụ dục hỏa. “Đừng lộn xộn, không ngươi tự gánh lấy hậu quả"
Thanh âm khàn khàn của Bi Mạt nói lên tất cả, cái loại âm thanh này làm Cận Lăng không dám tái loạn động.
Tựa hồ trôi qua một thế kỉ, loại khổ hình này cuối cùng kết thúc, Bi Mạt ôm Cận Lăng từ trong dục dũng đi ra, ôn nhu giúp hắn lau khô những giọt nước trên người rồi mặc y phục.
Sau khi đem Cận Lăng đặt lên giường thay hắn thượng dược đắp chăn, Bi Mạt liền ly khai.
Cận Lăng vì quá mệt mỏi, không suy nghĩ gì nhiều chốc lát sau thì chìm vào giấc ngủ.
Bi Mạt về tới phòng, vọt ngay vào trong nước lạnh, nhưng chỉ cần nhớ đến vẻ mặt Cận Lăng, lập tức dục hỏa đốt người.
“Không được!"
Bi Mạt xối một chậu nước lạnh từ trên xuống dưới, muốn mượn việc này diệt đi cảm xúc kì dị……
Tác giả :
Thảo Thảo