Ta Nguyện Làm Thê Tử Của Chàng
Chương 15: Vẽ đường cho hươu chạy
Mai viện bốn bề trăng thanh gió mát, tướng công và ta ở trước hiên phòng đập muỗi. Dạo này hương liệu hình như đã mất đi tác dụng, lũ muỗi bắt đầu hoành hành ngang ngược, con cháu sinh sôi nhanh chóng, quả thực không xem ai ra gì. Nếu chúng ta còn không ra tay, bọn chúng còn tưởng chúng ta là một miếng mồi ngon mà tha hồ chén cũng nên.
Tướng công hình như rất thích thú, tay đập liên hồi rất nhiệt tình lại vô cùng chuẩn xác, biết bao nhiêu là xác chết nằm nham nhở dưới chân chàng, ta nhìn chỉ biết vỗ tay tán thưởng.
Chuyện lão phu nhân nói lúc chiều ta vẫn chưa quên được, tuy thực buồn lòng nhưng người là trưởng bối ta có thể làm gì? Vả lại, từ lúc về phòng ta luôn thấp thỏm không yên, một dự cảm xấu bắt đầu nhen nhóm trong lòng. Có thể nói ta trở nên đa nghi hơn trước, tâm cũng vì thế mà bắt đầu đen đi một phần.
Tướng công hình như đã thấm mệt, mồ hôi nhể nhãi nếu không lau khô rất dễ sinh bệnh. Ta ra hiệu cho chàng đến ngồi cạnh mình rồi lấy từ tay áo một chiếc khăn lụa lau trán cho chàng. Tướng công cũng rất phối hợp, ngồi yên cho ta lau khô mà không hề quậy phá.
Ta nhìn chàng mà không biết phải mở lời thế nào, lại không biết chàng có hiểu không nhưng không làm gì ta không tài nào yên giấc được.
Tướng công nhìn ta cười hòa ái càng làm ta thêm xác định: cả đời này ta chỉ lưu tâm mỗi mình chàng là đủ.
Đặt khăn lụa đã ươn ướt xuống, tay ta nhẹ nhàng sờ lên gương mặt từ lúc nào đã trở nên thật thân thuộc. Ta hỏi tướng công nhưng cũng chẳng hy vọng gì nhiều:
“Chàng biết ta là ai không?"
“Ngươi là…nương tử." Chàng khó hiểu nhìn ta.
“Vậy chàng có thích nương tử không?" Không thấy chàng phản ứng nên ta giải thích thêm: “Kiểu như thương cha và nương, luôn muốn hai người vui vẻ."
“Có chứ, Khiết nhi rất thích nương." Tướng công hiểu ra rồi nên hồ hởi nói.
“Còn nương tử? Chàng có thích không?"
“Có nha, rất thích."
Ta không ngờ chàng trả lời thế nên thấy thật vui vẻ trong lòng liền hỏi tiếp, cũng như uốn cây phải uốn liền tay mới có hiệu quả:
“Chàng thích có thích cưới thêm nương tử không? Một người khác, không phải ta."
“Thích chứ."
Tướng công thật biết cách làm người khác tuột hết cảm xúc. Ta hét lên:
“Không được, chàng không được đồng ý. Nếu không…nếu không sau này ta không chơi cùng chàng nữa, không cho chàng đến hiệu thuốc, cả hồ Ngư Lục cũng không được đi."
Tướng công vội vã nói: “Không thích…không thích nữa." Như vậy thì đúng thật là rất buồn chán.
“Vậy chàng phải hứa với ta sau này không được cưới thêm nương tử cũng không được bỏ ta?"
“Được."
“Ta nói gì chàng cũng phải đồng ý, không được cãi lại?"
“Được." Người nào đó cuối đầu nói nhỏ, vẻ mặt thập phần ủy khuất.
Ta thấy chàng như thế thì có chút hối hận rồi rất nhanh lại cảm thấy rất vui, chàng nghe lời là được mặc dù phương pháp chẳng quang minh chính đại gì. Chàng là tướng công của ta, ta không muốn chia sẽ cùng người khác. Hơn nữa, ta đã hứa với nương phải sống thật vui vẻ mà ta chỉ vui vẻ khi hai chúng ta sớm tối cùng nhau, chỉ duy có hai người.
Chàng nói ta ích kỷ cũng được, toan tính cũng được, chỉ cần chàng mãi nhìn một người là ta thì cho dù có làm gì ta tuyệt nhiên không hối hận.
Lúc định trở vào phòng nghĩ ngơi thì Tầm Nhi đến thông báo cho ta một tin. Đại tỷ đến phòng lão phu nhân nhưng đến giờ vẫn chưa trở về Mai viện, có lẽ là ngủ lại ở chỗ lão phu nhân cũng nên.
Ta “ừ" một tiếng liền cho nàng cáo lui. Tâm lại đen thêm vài phần.
Sáng sớm ánh nắng chan hòa, chim hót líu lo, xem ra khí trời rất tốt.
Ta nằm cuộn mình trong chăn vẫn chưa muốn dậy, tướng công vẫn đang ngủ say sưa hơi thở đều đều an ổn.
Lúc chúng ta dùng xong bữa sáng và định đến hiệu thuốc phân phó vài việc mà nương căn dặn thì lại đụng phải hai người cũng đang tiến vào Mai viện. Ta sững sờ nhìn họ, vạn lần thầm nhủ trong lòng chỉ là nhìn lầm người vì khoảng cách khá xa nhưng đáng tiếc thay mắt ta rất sáng, họ đích thực là đại tỷ của ta, tỷ ấy đang dìu lão phu nhân từng bước, tường bức đi vào.
Không hiểu sao ta cảm thấy thật bất an trong lòng, hai tay tự động nắm chặt tay của tướng công. Chàng nhìn ta rồi lại nhìn về phía hai người đang tiến đến ngày một gần.
Ta tự an ủi bản thân, có lẽ lão phu nhân chỉ đến phòng của đại tỷ, xem tỷ ấy sống có tốt không nhưng đến lối rẽ qua gian phòng của đại tỷ mà hai người vẫn phía trước “tấn công" thì ta biết họ đến để tìm chúng ta.
Chỉ còn vài bước chân thì đến bậc cửa, đại tỷ lại vờ như vừa nhìn thấy chúng ta, âm thanh nhu hòa gần gũi:
“Nhị muội, biết chúng ta đến nên ra đón rồi sao, muội thật có lòng."
Ta nhìn hai người trước mặt, gắng nở nụ cười thật tươi nhưng chắc cũng có phần méo mó:
“Lão phu nhân, đại tỷ buổi sáng tốt. Hai người bọn muội có việc nên định ra ngoài."
Lão phu nhân chẳng thèm đưa mắt nhìn chúng ta mà tiến thẳng vào phòng, an vị trên ghế. Đại tỷ đi theo phía sau rồi đứng ngay bên cạnh lão phu nhân, tỷ ấy nhìn ta cười vui vẻ xem ra tâm trạng rất tốt.
Dù gì người cũng đã đến, đi không được thì đành ở lại. Ta nói tướng công ngồi xuống ghế rồi tiến đến rót trà mời lão phu nhân dùng. Từ đầu đến cuối người chưa thốt ra một lời nào.
Từ trước đến giờ lão phu nhân vô cùng chán ghét tướng công, đương nhiên sẽ không có chuyện người đến đây để xem nội tôn của mình có hay không bị nương tử ức hiếp? Hôm nay lão phu nhân đến thì khẳng định sẽ không có chuyện gì xuôi tai.
Quả nhiên, lão phu nhân nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới rồi bực dọc nói:
“Ngươi đến đây cũng đã lâu nhưng cái gì cũng chưa làm được, thứ ngươi có thể làm chỉ là bôi nhọ danh dự của Nhậm gia, làm xấu mặt chúng ta. Hôm qua nếu không nhờ Diệu Hương xuất hiện đúng lúc thì chẳng phải Thẫm lão bà kia đã được một phen cười đến lệch miệng hay sao, mặt mũi ta còn biết để đâu?"
Không thấy ta tỏ vẻ phản đối hay biện minh cho bản thân mà chỉ cuối đầu lắng nghe nên vẻ mặt lão phu nhân hòa hoãn hơn, hài lòng nói tiếp:
“Nhà người ta cưới dâu không phải môn đăng hộ đối thì cũng xinh đẹp chu đáo. Ngươi nhìn lại mình xem, ngươi có được thứ gì? Không phải là con chánh thất, dung mạo lại quá tầm thường lại không có gì nổi bật. Khiết nhi nói sao cũng là con cháu Nhậm gia, ta không thể không quản. Nhìn xem, hai đứa các ngươi đứng cùng một chỗ quả thực chướng tai gai mắt. Nếu nói Khiết nhi cùng Diệu Hương là một đôi thì ta còn chấp nhận được. Ta nói vậy ngươi chắc cũng đã hiểu rõ rồi chứ?"
Lão phu nhân từ tốn lấy ly trà lên uống còn không quên cho ta một cái nhìn cảnh cáo. Ta cảm thấy như vừa bị đâm một nhát vào tim, cả người run lên nhưng vẫn phải vờ bình tĩnh ứng phó:
“Cháu dâu ngu muội, xin lão phu nhân nói rõ."
“Ngươi…ngươi thật không biết tốt xấu." Lão phu nhân tức giận đặt mạnh ly trà xuống bàn làm nước văng tung tóe.
Tướng công chạy đến rồi nhìn ta lo lắng, ta cười với chàng ngụ ý không việc gì.
Đại tỷ trấn an lão phu nhân rồi nhìn ta mỉa mai:
“Nhị muội, làm người phải biết tức thời. Ta thực không tin ngươi có thể ngu ngốc đến thế. Nội tổ mẫu cũng đã nói quá rõ ràng, tốt nhất ngươi nên tự mình nhượng bộ."
Một tiếng “nội tổ mẫu" làm ta như mất hết hy vọng. Lão phu nhân quả thực đã xem đại tỷ là con cháu trong nhà, nhưng ta mới đích thực là thê tử được tướng công cưới về thì hà cớ gì phải nhượng bộ?
“Đại tỷ là người hiểu rõ muội nhất, tuy trời sinh dung mạo tầm thường tư chất ngu si nhưng trước biết kính trên nhường dưới sau biết chăm lo chồng con. Xin hỏi đại tỷ, muội đây phải nhượng bộ cái gì?"
Lão phu nhân hừ một tiếng rồi chỉ tay vào mặt ta nói lớn:
“Ngươi nói mà không thấy hổ thẹn? Ngươi cướp mối hôn sự của đại tỷ mình mà gọi là kính trên nhường dưới sao? Diệu Hương đã nói cho ta biết, ban đầu người nhà ta muốn thú là nàng nhưng ngươi lại một mực giành mất. Bây giờ thì cái gì của nàng nên trả lại cho nàng, còn ngươi về thôn gì đó sống tiếp cuộc sống của ngươi là được."
“Cháu dâu không chấp nhận, xin lão phu nhân suy xét lại."
“Không cần nhiều lời, ngươi tự mình thu dọn rồi đi cho nhanh."
“Lão phu nhân đây là muốn tướng công hưu thê?"
“Đúng vậy. Hay ngươi còn có điều kiện? Muốn ngân lượng hay vàng bạc, lụa là? Làm người không nên tham lam quá, tự biết thân biết phận sẽ sống lâu hơn được vài năm."
“Diệp Phù không phải hạng người tham lam trong mắt chỉ có hư vinh mong lão phu nhân nghĩ lại. Cháu dâu thực không cần những thứ đó chỉ cần có tướng công là đủ. Hơn nữa từ trước đến giờ cháu dâu không làm chuyện gì có lỗi với Nhậm gia, rất an phận mà sống. Vậy xin hỏi lão phu nhân lấy lý do gì đuổi ta?"
Tướng công hình như rất thích thú, tay đập liên hồi rất nhiệt tình lại vô cùng chuẩn xác, biết bao nhiêu là xác chết nằm nham nhở dưới chân chàng, ta nhìn chỉ biết vỗ tay tán thưởng.
Chuyện lão phu nhân nói lúc chiều ta vẫn chưa quên được, tuy thực buồn lòng nhưng người là trưởng bối ta có thể làm gì? Vả lại, từ lúc về phòng ta luôn thấp thỏm không yên, một dự cảm xấu bắt đầu nhen nhóm trong lòng. Có thể nói ta trở nên đa nghi hơn trước, tâm cũng vì thế mà bắt đầu đen đi một phần.
Tướng công hình như đã thấm mệt, mồ hôi nhể nhãi nếu không lau khô rất dễ sinh bệnh. Ta ra hiệu cho chàng đến ngồi cạnh mình rồi lấy từ tay áo một chiếc khăn lụa lau trán cho chàng. Tướng công cũng rất phối hợp, ngồi yên cho ta lau khô mà không hề quậy phá.
Ta nhìn chàng mà không biết phải mở lời thế nào, lại không biết chàng có hiểu không nhưng không làm gì ta không tài nào yên giấc được.
Tướng công nhìn ta cười hòa ái càng làm ta thêm xác định: cả đời này ta chỉ lưu tâm mỗi mình chàng là đủ.
Đặt khăn lụa đã ươn ướt xuống, tay ta nhẹ nhàng sờ lên gương mặt từ lúc nào đã trở nên thật thân thuộc. Ta hỏi tướng công nhưng cũng chẳng hy vọng gì nhiều:
“Chàng biết ta là ai không?"
“Ngươi là…nương tử." Chàng khó hiểu nhìn ta.
“Vậy chàng có thích nương tử không?" Không thấy chàng phản ứng nên ta giải thích thêm: “Kiểu như thương cha và nương, luôn muốn hai người vui vẻ."
“Có chứ, Khiết nhi rất thích nương." Tướng công hiểu ra rồi nên hồ hởi nói.
“Còn nương tử? Chàng có thích không?"
“Có nha, rất thích."
Ta không ngờ chàng trả lời thế nên thấy thật vui vẻ trong lòng liền hỏi tiếp, cũng như uốn cây phải uốn liền tay mới có hiệu quả:
“Chàng thích có thích cưới thêm nương tử không? Một người khác, không phải ta."
“Thích chứ."
Tướng công thật biết cách làm người khác tuột hết cảm xúc. Ta hét lên:
“Không được, chàng không được đồng ý. Nếu không…nếu không sau này ta không chơi cùng chàng nữa, không cho chàng đến hiệu thuốc, cả hồ Ngư Lục cũng không được đi."
Tướng công vội vã nói: “Không thích…không thích nữa." Như vậy thì đúng thật là rất buồn chán.
“Vậy chàng phải hứa với ta sau này không được cưới thêm nương tử cũng không được bỏ ta?"
“Được."
“Ta nói gì chàng cũng phải đồng ý, không được cãi lại?"
“Được." Người nào đó cuối đầu nói nhỏ, vẻ mặt thập phần ủy khuất.
Ta thấy chàng như thế thì có chút hối hận rồi rất nhanh lại cảm thấy rất vui, chàng nghe lời là được mặc dù phương pháp chẳng quang minh chính đại gì. Chàng là tướng công của ta, ta không muốn chia sẽ cùng người khác. Hơn nữa, ta đã hứa với nương phải sống thật vui vẻ mà ta chỉ vui vẻ khi hai chúng ta sớm tối cùng nhau, chỉ duy có hai người.
Chàng nói ta ích kỷ cũng được, toan tính cũng được, chỉ cần chàng mãi nhìn một người là ta thì cho dù có làm gì ta tuyệt nhiên không hối hận.
Lúc định trở vào phòng nghĩ ngơi thì Tầm Nhi đến thông báo cho ta một tin. Đại tỷ đến phòng lão phu nhân nhưng đến giờ vẫn chưa trở về Mai viện, có lẽ là ngủ lại ở chỗ lão phu nhân cũng nên.
Ta “ừ" một tiếng liền cho nàng cáo lui. Tâm lại đen thêm vài phần.
Sáng sớm ánh nắng chan hòa, chim hót líu lo, xem ra khí trời rất tốt.
Ta nằm cuộn mình trong chăn vẫn chưa muốn dậy, tướng công vẫn đang ngủ say sưa hơi thở đều đều an ổn.
Lúc chúng ta dùng xong bữa sáng và định đến hiệu thuốc phân phó vài việc mà nương căn dặn thì lại đụng phải hai người cũng đang tiến vào Mai viện. Ta sững sờ nhìn họ, vạn lần thầm nhủ trong lòng chỉ là nhìn lầm người vì khoảng cách khá xa nhưng đáng tiếc thay mắt ta rất sáng, họ đích thực là đại tỷ của ta, tỷ ấy đang dìu lão phu nhân từng bước, tường bức đi vào.
Không hiểu sao ta cảm thấy thật bất an trong lòng, hai tay tự động nắm chặt tay của tướng công. Chàng nhìn ta rồi lại nhìn về phía hai người đang tiến đến ngày một gần.
Ta tự an ủi bản thân, có lẽ lão phu nhân chỉ đến phòng của đại tỷ, xem tỷ ấy sống có tốt không nhưng đến lối rẽ qua gian phòng của đại tỷ mà hai người vẫn phía trước “tấn công" thì ta biết họ đến để tìm chúng ta.
Chỉ còn vài bước chân thì đến bậc cửa, đại tỷ lại vờ như vừa nhìn thấy chúng ta, âm thanh nhu hòa gần gũi:
“Nhị muội, biết chúng ta đến nên ra đón rồi sao, muội thật có lòng."
Ta nhìn hai người trước mặt, gắng nở nụ cười thật tươi nhưng chắc cũng có phần méo mó:
“Lão phu nhân, đại tỷ buổi sáng tốt. Hai người bọn muội có việc nên định ra ngoài."
Lão phu nhân chẳng thèm đưa mắt nhìn chúng ta mà tiến thẳng vào phòng, an vị trên ghế. Đại tỷ đi theo phía sau rồi đứng ngay bên cạnh lão phu nhân, tỷ ấy nhìn ta cười vui vẻ xem ra tâm trạng rất tốt.
Dù gì người cũng đã đến, đi không được thì đành ở lại. Ta nói tướng công ngồi xuống ghế rồi tiến đến rót trà mời lão phu nhân dùng. Từ đầu đến cuối người chưa thốt ra một lời nào.
Từ trước đến giờ lão phu nhân vô cùng chán ghét tướng công, đương nhiên sẽ không có chuyện người đến đây để xem nội tôn của mình có hay không bị nương tử ức hiếp? Hôm nay lão phu nhân đến thì khẳng định sẽ không có chuyện gì xuôi tai.
Quả nhiên, lão phu nhân nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới rồi bực dọc nói:
“Ngươi đến đây cũng đã lâu nhưng cái gì cũng chưa làm được, thứ ngươi có thể làm chỉ là bôi nhọ danh dự của Nhậm gia, làm xấu mặt chúng ta. Hôm qua nếu không nhờ Diệu Hương xuất hiện đúng lúc thì chẳng phải Thẫm lão bà kia đã được một phen cười đến lệch miệng hay sao, mặt mũi ta còn biết để đâu?"
Không thấy ta tỏ vẻ phản đối hay biện minh cho bản thân mà chỉ cuối đầu lắng nghe nên vẻ mặt lão phu nhân hòa hoãn hơn, hài lòng nói tiếp:
“Nhà người ta cưới dâu không phải môn đăng hộ đối thì cũng xinh đẹp chu đáo. Ngươi nhìn lại mình xem, ngươi có được thứ gì? Không phải là con chánh thất, dung mạo lại quá tầm thường lại không có gì nổi bật. Khiết nhi nói sao cũng là con cháu Nhậm gia, ta không thể không quản. Nhìn xem, hai đứa các ngươi đứng cùng một chỗ quả thực chướng tai gai mắt. Nếu nói Khiết nhi cùng Diệu Hương là một đôi thì ta còn chấp nhận được. Ta nói vậy ngươi chắc cũng đã hiểu rõ rồi chứ?"
Lão phu nhân từ tốn lấy ly trà lên uống còn không quên cho ta một cái nhìn cảnh cáo. Ta cảm thấy như vừa bị đâm một nhát vào tim, cả người run lên nhưng vẫn phải vờ bình tĩnh ứng phó:
“Cháu dâu ngu muội, xin lão phu nhân nói rõ."
“Ngươi…ngươi thật không biết tốt xấu." Lão phu nhân tức giận đặt mạnh ly trà xuống bàn làm nước văng tung tóe.
Tướng công chạy đến rồi nhìn ta lo lắng, ta cười với chàng ngụ ý không việc gì.
Đại tỷ trấn an lão phu nhân rồi nhìn ta mỉa mai:
“Nhị muội, làm người phải biết tức thời. Ta thực không tin ngươi có thể ngu ngốc đến thế. Nội tổ mẫu cũng đã nói quá rõ ràng, tốt nhất ngươi nên tự mình nhượng bộ."
Một tiếng “nội tổ mẫu" làm ta như mất hết hy vọng. Lão phu nhân quả thực đã xem đại tỷ là con cháu trong nhà, nhưng ta mới đích thực là thê tử được tướng công cưới về thì hà cớ gì phải nhượng bộ?
“Đại tỷ là người hiểu rõ muội nhất, tuy trời sinh dung mạo tầm thường tư chất ngu si nhưng trước biết kính trên nhường dưới sau biết chăm lo chồng con. Xin hỏi đại tỷ, muội đây phải nhượng bộ cái gì?"
Lão phu nhân hừ một tiếng rồi chỉ tay vào mặt ta nói lớn:
“Ngươi nói mà không thấy hổ thẹn? Ngươi cướp mối hôn sự của đại tỷ mình mà gọi là kính trên nhường dưới sao? Diệu Hương đã nói cho ta biết, ban đầu người nhà ta muốn thú là nàng nhưng ngươi lại một mực giành mất. Bây giờ thì cái gì của nàng nên trả lại cho nàng, còn ngươi về thôn gì đó sống tiếp cuộc sống của ngươi là được."
“Cháu dâu không chấp nhận, xin lão phu nhân suy xét lại."
“Không cần nhiều lời, ngươi tự mình thu dọn rồi đi cho nhanh."
“Lão phu nhân đây là muốn tướng công hưu thê?"
“Đúng vậy. Hay ngươi còn có điều kiện? Muốn ngân lượng hay vàng bạc, lụa là? Làm người không nên tham lam quá, tự biết thân biết phận sẽ sống lâu hơn được vài năm."
“Diệp Phù không phải hạng người tham lam trong mắt chỉ có hư vinh mong lão phu nhân nghĩ lại. Cháu dâu thực không cần những thứ đó chỉ cần có tướng công là đủ. Hơn nữa từ trước đến giờ cháu dâu không làm chuyện gì có lỗi với Nhậm gia, rất an phận mà sống. Vậy xin hỏi lão phu nhân lấy lý do gì đuổi ta?"
Tác giả :
Tiểu Tình Tử