Tà Ngọc Thần Y
Chương 8
Đối với Man Tiểu Tri mà nói, trước khi thành thân cùng sau ngày thành thân hoàn toàn không có gì thay đổi, nếu cứng rắn muốn nói có, thì phải là hành vi bá đạo của Băng Nhược Húc càng thêm bừa bãi.
Vào lễ mừng năm mới ,trong sơn trang hơn phân nửa nô bộc đều xin phép trở về cố hương, người ở lại trang nhất thời thiếu ngoài một nửa, cả tòa sơn trang thanh tĩnh rất nhiều.
Man Tiểu Tri đang ôm trong lòng lò sưởi tay ấm áp, sưởi ấm, trên người khoác một bộ áo choàng lông có đường viền xinh xắn, trên đầu đội cái mũ lông, đem toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều che đi một nửa, chỉ còn duy nhất đôi môi hồng đỏ ửng là có thể nhìn thấy được mà thôi, quay người lại, đang muốn ngoặt vào hành lang gấp khúc về Đông sườn trên vai đột nhiên xuất hiện một cánh tay --
“Man cô nương."
“A!" Không hề chuẩn bị tâm lý bị vấp một chút, nàng dọa đến, bối rối đẩy tay trên vai ra, lò sưởi tay bằng đồng trong lòng cũng rơi xuống trên mặt đất.
“Man cô nương, là ta! Thật ngại quá, đã làm cô nương sợ." Một nam tử tuấn tú thối lui vài bước, áy náy nhìn nàng.
Man Tiểu Tri nhận ra người trước mắt là tình nhân của quận chúa, một tay ôm ngực,“Có, có việc sao?" Tim đập bay nhanh, kinh hách mới vừa rồi còn chưa có bình phục lại .
Nam tử cười, từ trong lòng lấy ra một hộp gấm nhỏ đưa cho nàng,“Man cô nương -- Không, hiện tại nên gọi cô nương là Băng phu nhân, chúc mừng người, đây là một chút tâm ý tặng cho cô nương ."
Trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh quang mang , nàng cũng không giơ tay tiếp nhận , “Này...... Dường như không ổn, sự chúc phúc của công tử ta xin nhận lấy, những lễ vật này công tử vẫn nên thu trở về đi."
Trên gương mặt của nam tử vốn dĩ nở nụ cười, ánh mắt trở nên ảm đạm,“Băng phu nhân, đây chính là một chút tâm ý của ta." Hắn mở hộp gấm ra, bên trong hộp có một đôi dương chi vòng ngọc, trong suốt trong sáng, vừa thấy đã biết giá trị xa xỉ.
Nàng khẽ thở dài, “Khuất công tử, chuyện cũ trước kia đừng nhớ đến nữa, huynh không cần muốn bồi thường gì với ta, cứ để cho cho mọi chuyện nằm yên đi." Vốn dĩ nàng cũng không muốn nói ra, nhưng dường như hắn vẫn không thể thoát khỏi tâm ma.
Khuất công tử vẻ mặt chấn động, thân hình cứng ngắc, ngạc nhiên nhìn nàng,“Cô nương......" Nàng nhận ra hắn sao? Nàng thật sự nhận ra hắn sao?
Man Tiểu Tri cúi thắt lưng nhặt lên lò sưởi tay bằng đồng,“Tuy rằng chúng ta gần mười năm không gặp, nhưng bộ dáng của huynh rất giống Khuất thúc thúc , lần đầu tiên khi nhìn thấy,ta cũng không nhận ra, lần thứ hai huynh cố ý tiếp cận ta, ta liền nhận ra được."
Đáy mắt hắn bao hàm rất nhiều áy náy, làm cho nàng không muốn đứng lên cũng không được.
“Năm đó, là gia phụ bị quỷ mê tâm hồn, mới có thể làm ra......" Khuất công tử ngập ngừng một chút, ngữ khí không thông, đầu gục xuống hai bàn tay nắm thành quyền.
Nàng cong môi lên nói:“Khuất công tử, huynh không cần để ở trong lòng, Khuất thúc thúc cũng chỉ là muốn cứu đứa con duy nhất của ông ấy mà thôi, thật cao hứng năm đó tiền này có thể giúp huynh một chút việc, mà ta......"
Mắt đẹp xem xét phía sau hắn cách đó không xa, ánh sáng nhu hòa lóe ra, đôi gò má trở nên đỏ hồng.
“Húc." Nhẹ giọng thấp gọi, tiếng nói non mềm tràn ngập ý tứ không muốn xa rời, thân mình kiều nhỏ tự động đi đến phía trước tự động chui vào cánh tay ấm áp làm nàng quyến luyến không rời kia.
Băng Nhược Húc nhíu mày kiếm lại, đem cái nón lông trùm đầu của nàng mới vừa rồi rơi xuống kéo lên. “Trời lạnh như thế này, nàng sao không trở về phòng, ra ngoài này làm gì?"Mắt nhíu lại, nhìn bóng người cách đó vài bước.“Có việc?"
Lạnh lẽo và ngạo nghễ nhìn đối phương, khí thế hồn nhiên thiên phú tạo cảm giác áp bách không nhỏ cho người khác.
Khuất công tử có chút chật vật cúi đầu,“Không, ta chỉ là muốn chúc mừng Băng phu nhân, dâng lên chút tâm ý."
Ánh mắt đối phương giống như đã nhìn thấu tất cả, làm cho hắn không thể né tránh.
“Không cần thiết, không có việc gì đừng đến Đông sườn này, nhìn thật chướng mắt." Băng Nhược Húc tuyệt không để cho người ta có mặt mũi, vẫy tay giống như đuổi ruồi bọ. Trong lòng áy náy một chút, cúi đầu, Man Tiểu Tri không đồng ý trừng mắt nhìn hắn.
Nhìn hai người liếc mắt nhìn nhau ăn ý mười phần, có thể cảm nhận được cảm tình bọn họ tốt lắm, cảm giác áy náy trong lòng cũng bởi vì nàng đã có nơi gởi thân tốt, mà phai nhạt một chút,“Vậy không quấy rầy." Ngữ khí có chút chua xót, quay đầu rời đi.
Man Tiểu Tri cảm khái nhìn bóng dáng hắn rời đi . Không biết lúc trước hắn rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mới có thể biến thành kết quả như vậy? Mặc dù cùng quận chúa có đứa nhỏ, nhưng cũng là trốn trốn tránh tránh, hơn nữa bóng ma hối hận trong tâm của hắn từ đầu đến cuối vẫn nằm trong tâm hắn, hắn chưa từng thật sự vui vẻ qua.
Cái cằm khéo léo đột nhiên bị người dùng lực nắm, sau đó bắt buộc quay đầu nhìn lại khuôn mặt tuấn tú hé ra gần trong gang tấc, âm trầm lộ ra răng nanh trắng noãn, một giọng nói nhẹ nhàng nồng nặc mùi giấm cất lên. “Nàng nhìn tên người rừng kia làm cái gì?"
Phốc xích một tiếng, Man Tiểu Tri bị bộ dáng này của hắn làm cho tức cười, lại ở trong ngực hắn cười không thể ngưng được.
Băng Nhược Húc cười nhìn nàng, trong ánh mắt đều là sủng nịch, cánh tay hơi hơi sử dụng lực ôm chặt nàng, để tránh tiểu nữ nhân trong lòng cười quá, ngã sấp xuống.
“Hắn chính là người mà nàng nói năm đó đã trộm đi tiền cứu mạng của nàng sao?" Một tay ôm lấy thắt lưng của nàng, làm cho cả người nàng bay lên không tựa vào trên người hắn, đôi chân mạnh mẽ bước về phía trước, đi về phía phòng của bọn họ.
Vòng tay ôm lấy gáy của hắn, Man Tiểu Tri gật gật đầu,“Đúng vậy a, Nhưng mà trộm tiền năm đó là cha của huynh ấy, lúc đó hắn bệnh sắp chết, làm gì có biện pháp trộm." Làm người nên nói chuyện bằng chính lương tâm, huống hồ cũng không phải lỗi củahắn .
“Còn không phải giống nhau." Băng Nhược Húc hừ nhẹ. Tính tính thời gian, qua ba, bốn tháng nữa, vị quận chúa kia sẽ sinh, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận đem những tên chướng mắt này đó đều đá ra khỏi cửa.
“Không giống nhau, người không biết không có tội thôi." Hờn dỗi nhìn hắn. Thật không biết hắn không nên ăn dấm chua như vậy chứ? Giữa hai người, muốn nói ghen tị hẳn là nàng mới đúng, nhưng thường thường đều là hắn kiếm cơ ăn dấm chua,vẻ mặt không vui.
“Mặc kệ như thế nào, nếu hắn lại đến nàng nên tránh xa một chút." Hắn bĩu môi, tiểu nữ nhân nghĩ đến quá mức đơn giản, nàng cũng không ngẫm lại, cái tên không biết xấu hổ kia, hiện tại tốt xấu gì cũng là gian phu của quận chúa, dù sao nên tránh xa hắn là tốt nhất.
“Nha." Nàng miễn cưỡng đáp một tiếng, hoàn toàn không đem lời nói của hắn để vào lòng.
“Vài ngày nữa chờ tuyết ngừng, chúng ta trở về Trường An đi."
Xem cũng biết nàng tuyệt không để ý, Băng Nhược Húc suy nghĩ một lát, phòng ngừa chu đáo nhất vẫn là đem nàng rời khỏi nơi đây là có vẻ thỏa đáng nhất.
“Trở về Trường An." Nguyên bản tựa vào trên người hắn thoải mái sắp ngủ Man Tiểu Tri sửng sốt , ngước mắt lên nhìn hắn. Tại sao lại đột nhiên nói muốn trở về Trường An?
“Đúng vậy, con dâu xấu cũng phải nhìn thấy cha mẹ chồng chứ." Hắn chế nhạo nói.
Nàng mất hứng chu miệng lên, giơ tay nhéo hai má của phu quân,“Ai xấu a? Huynh nói rõ ràng cho ta ." Hoa Đào tinh, cư nhiên dám nói nàng xấu, đáng giận, nhéo! Bóp chết huynh!
Không thèm để ý tùy nàng xoa bóp ngược đãi, hắn bày ra vẻ mặt đứng đắn,“Đương nhiên là nàng, bằng ta diện mạo tuấn dật độc nhất vô nhị này, nhìn thế nào cũng đều là nàng a."
Mặt hắn kiêu ngạo đến thật khó coi, Man Tiểu Tri nhịn không được nở nụ cười, cười đến hé ra mặt đỏ ửng, đáng yêu cực kỳ.
“Đúng! Huynh là anh tuấn nhất, huynh là Hoa Đào tinh chuyển thế a ." Dung mạo không bằng người, nàng thừa nhận.
“Có thể gả cho loại tướng công như ta, là nàng có phước ba đời đó." Hắn càng nói càng tự kỷ.
Cái này Man Tiểu Tri cười đến khống chế không được cười đến ngã về phía sau, Băng Nhược Húc vội vàng đỡ lấy thân thể của nàng, nàng cười đủ mới ngước mắt lên nhìn về phía hắn,“Có thể lấy được ta, là huynh đã thắp hương tám đời nhà huynh a."
“Ha ha ha......" Nghe vậy, hắn cười theo thật thoải mái, ôm chặt thân hình kiều nhỏ , trong lòng tràn đầy đều là nàng.
Hắn thích loại cảm giác này, có thể kéo dài cả đời giống như...... Cũng không sai.
Lại qua mấy ngày, Man Tiểu Tri đang cố gắng thu thập mọi thứ, hai ngày nay tuyết ngừng rơi, Băng Nhược Húc liền tính mang nàng trở về Trường An đi gặp cha mẹ chồng, nàng chuẩn bị gọi hắn thuận tiện mang nàng trở về Thành Đô một chuyến, chuyện nàng thành thân, đến bây giờ đều không dám nói cho người trong nhà biết.
Di? Nhưng người nhà của Húc có biết không? Tay đang thu dọn bỗng rụt trở về, xoay người đi về hướng nam nhân ngồi trước bàn viết gì đó..“Húc."
“Ân?" Băng Nhược Húc cau mày nhìn trên bàn viết được một nửa phương thuốc . Phương thuốc này là dùng để trị bệnh tim cho Tiểu Tri,nhưng nếu ngày sau Tiểu Tri mang thai, thuốc này sẽ không thích hợp.
“Chuyện chúng ta thành thân, huynh có nói qua cùng cha với nương huynh không?"
Hắn ngắm nàng liếc mắt một cái, lại quay lại ánh mắt, cầm lấy bút nhúng vào nghiêng sau đó trên giấy xoá và sửa,“Không có."
Man Tiểu Tri thở dài. Nàng không nên ôm hy vọng gì !“Huynh không cùng người trong nhà nói một tiếng, liền lén theo ta thành thân, cha cùng nương sẽ không tức giận sao?"
“Tức giận cái gì? Là ta muốn lấy lão bà, cũng không phải bọn họ." Hắn không hiểu chuyện này có cái gì đáng tức giận, cha và nương không phải sống cùng nhau sao?
“Hơn nữa, chưa cho nương của ta biết cũng tốt, bà đã sớm ầm ỹ muốn làm hôn lễ một oanh oanh liệt liệt, muốn mời tất cả những phú thương, danh môn đệ tử trong thành Trường An đều tới tham gia, còn nói muốn đãi tiệc ba ngày, phiền toái chết được, ta mới không bồi bà giúp vui." Nương đã sớm chuẩn bị tốt ở hôn lễ của hắn đại triển quyền cước, nếu thật sự để cho bà nhúng tay vào, những phồn văn tục lễ chỉ sợ sẽ ép buộc Tiểu Tri mệt chết mất.
Nghe được cảnh tượng hắn hình dung, Man Tiểu Tri không tự giác run rẩy. May nhờ lúc trước hắn tùy hứng, tránh cho nàng cực khổ, nhưng mà......
“Nếu nương chờ mong như vậy muốn thay trong nhà làm việc vui, việc hôn nhân chúng ta đây không cho nương làm, có làm bà mất hứng hay không?"
“Mặc kê đi." Băng Nhược Húc trả lời.
Đánh lên cánh tay hắn một cái, Man Tiểu Tri giận dỗi,“Huynh là con trai yêu của bà, nên không sợ đương nhiên nói như vậy, ta sợ nương trách ta con dâu không hiểu lễ, làm sao bây giờ?" Nàng mới không muốn vừa bước qua khỏi cửa đã đắc tội với cha mẹ chồng,
“Cho dù trời có sập xuống, đã có ta chống đỡ, nàng phiền não cái gì ?" Vòng tay đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu dùng chóp mũi cọ sát lên gương mặt mềm mại của nàng
Căn cứ vào những gì hắn hiểu, cha mẹ trách tội hắn làm càn, nương nói không chừng còn có thể hô to gọi nhỏ bảo hắn phải đi xin lỗi cha mẹ của nàng, chưa được sự đồng ý đã cấp tốc cưới người ta vào cửa, cũng chưa cho cha mẹ đối phương câu trả lời thỏa đáng, càng nghĩ càng có thể.
“Sau khi trở về Trường An , chúng ta có thể thuận đường trở về Thành Đô không?" Nàng rất nhớ nhà, rời nhà nhiều ngày, trước đó vài ngày tỷ tỷ trong thư đã báo tỷ ấy đã mang thai, nàng rất muốn quay về gặp lại người trong nhà .
“Chờ trở về Trường An nói sau." Băng Nhược Húc không muốn nhìn đến Man Tiểu Nhu, đành phải thuận miệng đáp lại một chút, nhẹ tay ve vuốt đôi gò má ửng đỏ của nương tử yêu quý.
Man Tiểu Tri nhẹ nhàng thở dài, hắn nói có lệ như vậy nàng không phải nghe không hiểu, liếc trắng mắt, tức giận há mồm cắn một ngụm sau gáy hắn
Hơi ấm nóng của miệng và lưỡi nàng ở sau gáy hắn, đôi mắt Băng Nhược Húc tối sầm. Đòi mạng a, này quả thực chính là đang câu dẫn hắn thôi!
Miệng rộng hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn của nàng, mềm nhẹ mật yêu, một đôi đại chưởng không chịu khống chế vói vào bên trong quần áo của nàng, cởi bỏ y phục của nàng, sờ lên đôi gò bồng đảo mềm mại vuốt ve.
“Tiểu Tri." Tà khí cười, dụ hoặc dỗ dành cái miệng nhỏ nhắn của nàng mở ra, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Man Tiểu Tri nóng hừng hực đầu óc hóa thành một đoàn tương hồ, con ngươi đen dục vọng thâm thúy rõ ràng như thế , làm cho thân mình nàng đi theo cùng nhau bốc cháy lên.
Trước mắt, một cảnh xuân quang lồ lộ, da thịt hương diễm trắng nõn nà say đắm hồn người.
“Chủ nhân." Thanh âm của tổng quản vang lên ở ngoài cửa .
Băng Nhược Húc tự động đóng lỗ tai, làm như không có nghe đến thanh âm của hắn , tiếp tục hôn, tiếp tục thoát, tiếp tục cắn cắn cánh tay của nàng non mịn .
Trầm luân trong sự nhiệt tình thiêu đốt của hắn, Man Tiểu Tri nhất thời không nghe đến thanh âm, chỉ cảm thấy vật nóng cháy của hắn đang trêu chọc ở giữa đỉnh hai chân non mềm của nàng, một luồng hơi nóng ấm áp lan tỏa khắp châu thân, hơi thở dồn dập, hưởng thụ sự riêng tư tối mật nhất của hắn đang chạm vào nàng.
“Chủ nhân." Thanh âm của tổng quản lớn hơn một ít, còn thêm hai tiếng đập cửa.
Không nghe thấy! Băng Nhược Húc tiếp tục bỏ qua, dùng sức hôn, hắn mút! Hắn dùng sức mút và liếm lên nàng! Tiểu thê tử hương vị ngọt ngào non mềm làm cho hắn không thể dừng tay, bây giờ hắn chỉ muốn vùi sâu thân thể của hắn vào trong cơ thể ấm áp của nàng , ai cũng đừng nghĩ đến phá hư!
“Chủ nhân à --" Trong thanh âm của tổng quản có thêm một chút cầu xin, càng không ngừng gõ vào ván cửa.
Man Tiểu Tri cuối cùng cũng từ trong niềm đam mê của hắn thanh tỉnh một chút, sờ sờ vào mái tóc của hắn vẫn đang cặm cụi trước ngực nàng. Khuôn mặt đỏ ửng, “Tổng quản đang gọi huynh a." Thanh âm mềm mại bởi vì tình dục mà trở nên khàn khàn.
Đang muốn đẩy thân mình kia ra, nàng đột nhiên hít vào một hơi, thân mình mềm nhũn ngã vào trên người hắn.
“Huynh!" Hắn không hề báo động trước liền vọt vào trong cơ thể của nàng , làm cho nàng thiếu chút nữa hét lên tiếng.
Tà tứ cười, đôi mắt Băng Nhược Húc lóe sáng nhìn chằm chằm nàng, hưng phấn ngay cả dung nhan tuấn tú của hắn cũng trở nên ửng đỏ, tuấn nhan cũng nổi lên điểm hồng phi, chậm rãi ở di chuyển trong cơ thể nàng, nhìn nàng bởi vì hành động của hắn mà trừng lớn mắt, còn vươn tay định đẩy hắn ra, nhưng bởi vì cảm xúc quá ào ạt nhịn không được rên nhẹ.
“Chủ nhân!" Tiếng kêu ai oán của tổng quản vẫn tiếp tục vang lên.
“Chuyện gì?" Hắn một bên cố gắng đâm sâu vào, một bên rút ra đến đỉnh điểm, phân tâm hỏi tên quỷ đang kêu ở ngoài cửa.
Không nghĩ tới hắn lớn mật như vậy, Man Tiểu Tri nắm bàn tay bé nhỏ lại, xấu hổ đánh vào trong ngực hắn , lập tức chấn động, hắn đột nhiên rời khỏi lại mãnh liệt dùng sức tiến vào thật sâu, làm cho nàng thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng, tức giận cắn bả vai hắn, không thể lên tiếng, nên cố gắng hắn để kiềm chế cảm xúc.
“Chủ nhân, ngoài đại sảnh có người cầu kiến." Tổng quản vừa nghe đến chủ nhân đáp lời, vội vàng nói ra ý, chẳng qua thanh âm kia đang run rẩy thật sự.
Băng Nhược Húc không đếm xỉa tới hắn, cố gắng làm việc, cảm nhận khoái cảm từng đợt từng đợt dâng lên trong cơ thể, toàn bộ lý trí đều đặt ở trên người nữ nhân xinh đẹp trước mắt , dùng sức chôn sâu phân thân của chính mình vào trong thân thể nàng , một lần lại một lần, giống như vĩnh viễn cũng đều không đủ , cứ mãi rong ruổitrong cơ thể nàng .
“Chủ nhân!" Thật lâu không nghe được tiếng đáp trả ở phía sau cánh cửa, tổng quản đau khổ hé ra mặt kêu to.
Phía sau cánh cửa động tác kịch liệt cứ di chuyển không ngừng, mãi cho đến khi trong cơ thể hai người nhiệt tình lên tới đỉnh điểm cao nhất của dục vọng, Băng Nhược Húc gầm nhẹ một tiếng, đem sở hữu dục vọng nóng cháy toàn bộ trút vào thân thể của tiểu nữ nhân.
Nàng mềm nhũn tựa vào trên người hắn, yêu kiều thừa nhận hắn cho hết thảy.
“Chủ nhân à, có rảnh không?" Tổng quản còn đang kêu.
Man Tiểu Tri đỏ mặt chôn ở trong lòng hắn. Trời ạ! Nàng này làm sao có thể gặp mặt người khác a? Tổng quản còn đang bên ngoài ! Đều là tại người này, muốn cũng không nhìn xem thời gian!
Băng Nhược Húc cúi đầu hôn hôn lên cánh tay của nàng đang đánh hắn, thân thủ đem quần áo trên người nàng tán loạn sửa sang lại xong xuôi, mới thong thả rút phân thân rời khỏi trong cơ thể nàng , vừa lòng nghe thấy nàng giống như con mèo nhỏ nhẹ rên một tiếng yêu kiều. Để cho nàng ngồi ở trên ghế , hắn đứng dậy đi đến trước chậu rửa mặt bằng đồng, dùng khăn thấm ướt nước tẩy rửa sửa sang lại cho bản thân, sau đó mới cầm khăn ướt đi trở về bên người nàng.
“Ta đi xử lý lão nhân chết tiệt ở bên ngoài kia." Hắn yêu thương hôn nhẹ lên môi tiểu nữ nhân đang xấu hổ hồng đôi má,cười tủm tỉm bổ sung thêm một câu: “Đợi lát nữa lại tiếp tục."
Tiếp nhận khăn ướt trên tay hắn , Man Tiểu Tri tà nghễ nhìn vẻ mặt tà khí của hắn, giả cái mặt quỷ,“Huynh nhanh đi!" Còn lại tiếp tục? Nàng mới không cần.
Đi ra phòng khách, ra bên ngoài đi đến đại sảnh, hắn cửa mở ra, duỗi ra giơ tay lên gõ vào đầu tổng quản một cái.
“Kêu kêu kêu, ngươi gọi hồn có phải hay không?" Tức giận nói.
Tổng quản đau khổ hé mặt ra, chỉa chỉa phía sau,“Chủ nhân, không phải tôi thích gọi hồn, tôi cũng không nguyện ý a."
Ban ngày ban mặt, chủ nhân liền cùng phu nhân nhốt tại trong phòng, bên trong còn đôi khi truyền đến tiếng vang ái muội, hắn đương nhiên biết chủ nhân đang làm gì, nhưng là......
Phía sau hắn có một nữ tử diễm lệ , đang đem chủy thủ sắc bén để ở trên lưng hắn .
Băng Nhược Húc mắt lạnh lùng nhìn nàng đánh giá ,“Có chuyện nói mau, có rắm mau phóng." Hắn ban nãy nghĩ hôm nay tổng quản uống nhầm thuốc, tại sao lại không biết sống chết như vậy, dám đứng ở bên ngoài cửa phòng của hắn gọi hồn, thì ra là sinh mạng đang bị đe dọa a.
Nữ tử diễm lệ kia cũng không nói năng rườm rà, tay kia không cầm chủy thủ chậm rãi mở ra, một cái hoa mai lệnh bài gỗ khắc nằm ở trên,“Băng Nhược Húc, ngươi còn nhận được hoa mai lệnh bài này chứ?"
Mắt nhíu lại, hắn sét đánh không kịp bưng tai ra tay, đoạt qua nữ tử trong tay lệnh bài,“Lão nhân đưa cho ngươi, ngươi mặc dù bị thương nặng, nhưng không nhất định phải cần ta trị chứ?" Lão nhân lại phát ra lệnh bài, thật là ngại hắn ăn no nhàn rỗi sao?
“Húc, là chuyện gì?" Man Tiểu Tri ở trong phòng đem chính mình sửa sang lại thỏa đáng , đợi một lúc lâu cũng không thấy trượng phu trở về phòng, nhịn không được tò mò đi ra nhìn xem.
Đi đến trước cửa, nàng đương nhiên nhìn thấy tổng quản đang bị đe dọa, còn có nữ tử diễm lệ vẻ mặt tái nhợt, nghi hoặc nhìn trượng phu.
Băng Nhược Húc đưa lệnh bài trên tay quăng cho nàng, Man Tiểu Tri đưa tay bắt lấy hiểu được,“Cô nương, ngươi ở bệnh trong người? Như thế nên vào bên trong đi."
Diễm lệ nữ tử xem cũng không nhìn nàng liếc mắt một cái,“Không phải ta, Băng Nhược Húc, người cần cứu đang ở Thái Thành." Khóe môi tái nhợt lại tuôn xuống dòng máu tươi chói mắt.
Man Tiểu Tri có điểm sợ hãi, hướng người bên cạnh dựa vào,“Húc, nàng làm sao vậy?"
Băng Nhược Húc trấn an vỗ vỗ bả vai của nàng ,“Nàng ta bị nội thương, không hảo hảo nghỉ ngơi, cố ý thi triển nội lực suốt đêm tìm đến nơi này đi."
Chủy thủ trên tay nữ tử diễm lệ buông lỏng, vang lên một tiếng rơi xuống đất, khí huyết ẩn nhẩn dồn nén đã quá sức chịu đựng không khống chế được nữa ,hóa thành máu tươi từ trong miệng bắn ra.
“Phốc!" Nôn ra một búng máu, cả người nàng ta cũng mềm nhũn vô lực trượt chân té xuống, một đôi mị nhãn lộ ra tử khí, “Băng Nhược Húc, mau đi cứu người, hắn...... Hắn ở Thái Thành...... Khách điếm......" Lời nói đứt quãng.
Cười nhạo một tiếng, hắn không phải muốn xen vào,“Ta chỉ cứu người nào mang lệnh bài đến, có bản lĩnh liền đem hắn đến đây đi."
“Ngươi!" Oán hận trừng mắt nhìn Băng Nhược Húc, nữ tử diễm lệ cố găng dùng một chút hơi cuối cùng đứng lên,“Ta cầu ngươi cứu cứu hắn...... Hắn trúng độc lại có nội thương, đi đến chân núi đã không còn sức nữa cầu ngươi......" Hai đầu gối mềm nhũn, vì người đang ở dưới chân núi kia, nàng không cần bất cứ thứ gì, ngay cả tự tôn cũng có thể không cần!
Man Tiểu Tri tiến lên một bước đỡ nàng,“Cô nương, đừng quỳ." Nàng nháy mắt cho tổng quản, đang chạy trốn sang một bên, tổng quản thở dài, vẻ mặt đau khổ trở về hỗ trợ đỡ người.
Băng Nhược Húc giận tái mặt, ngoảnh sang một bên,“Ta không cần, cầm lệnh bài là cô nương, ta chỉ cứu cô nương." Có lầm hay không? Lão nhân muốn hắn cứu người cũng đã đủ làm cho hắn mất hứng, còn muốn hắn tự mình xuống núi? Mới mặc kệ!
“Băng Nhược Húc, nhanh chóng cứu nữ nhân này trước rồi nói sau."Man Tiểu Tri ngữ khí mang theo uy hiếp nói.
“Được, cứu nàng ta thì được." Cổ tay hắn cuốn lên, một viên thuốc xanh biếc trên tay, đưa tay kháp trụ miệng nữ nhân kia đang nửa tỉnh nửa mê, định bỏ viên thuốc vào.
Không ngờ nữ tử diễm lệ kia chính là không há mồm,“Ta, ta không cần...... Cứu hắn...... Van cầu ngươi, cứu cứu trượng phu ta ......" Nàng nức nở nói.
Man Tiểu Tri trấn an vỗ vỗ lưng của nàng ,“Cô nương, nàng hãy nuốt viên thuốc vào trước, ta sẽ làm cho phu quân ta xuống núi đi cứu trượng phu của cô nương."
“Ta không đi!" Băng Nhược Húc lại nhắc lại, sắc mặt khó coi lên. Nữ nhân này, [ăn cây táo, rào cây sung]!
“Huynh không cứu có phải hay không?" Nàng thực sẽ bị hắn làm cho tức chết, nam nhân này đến bây giờ còn nói những lời như thế sao.
“Ta cứu nàng ta thì được rồi a!" Hắn nghiêm mặt sa sầm xuống..
Tức giận đến bộ ngực cũngphập phồng một chút , Man Tiểu Tri bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, Húc là ăn mềm không ăn cứng, cùng hắn ầm ỹ chỉ sợ tính tình của hắn càng ngày càng tệ hơn, ngay cả nữ nhân này cũng bỏ mặc.
Nàng lén lút đưa tay lên đùi mình nhéo mạnh một cái, đau đến nước mắt lưng tròng,,“Húc, huynh coi như là vì ta, cứu đôi vợ chồng này đi."
Băng Nhược Húc hổn hển trừng mắt nhìn nàng, tức đến mức muốn giơ chân,“Nàng dùng khóc đến uy hiếp ta?" Đáng giận! Vừa thấy đến mắt nàng đỏ lên, tâm của hắn cũng nhói đau theo.
.
“Ô ô ô......" Nàng vốn là giả khóc, nhưng nhìn khuôn mặt nàng kia dính máu, nhịn không được thật sự rớt xuống nước mắt đồng tình, “Húc, nếu có một ngày huynh bị thương, ta cũng sẽ làm như vậy vì huynh…." Có thể không để ý đến sinh tử chính mình chỉ vì muốn cứu mạng của trượng phu, như thế không phải chứng tỏ cô nương này rất yêu trượng phu của nàng ta sao?
Vạn nhất có một ngày, tình cảnh này phát sinh ở trên người nàng cùng Húc , nàng cũng sẽ vì cứu hắn, cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy, giống như nữ tử kia vậy.
Nghe nàng vừa nói như vậy, Băng Nhược Húc tâm cũng mềm nhũn.“Ta cứu, nàng đừng khóc." Quên đi! Giơ tay điểm vài huyệt vị trên người của nữ nhân trong lòng thê tử,lại đem viên thuốc nhét vào miệng nàng, đợi nàng nuốt xong sau mới thở dài.
Tổng quản ở một bên che miệng cười trộm. Chủ nhân lần này đã đụng phải khắc tinh, phu nhân a, ngài cần phải trường mệnh trăm tuổi, thiên hạ an nguy đều năm trên người ngài .
Băng Nhược Húc trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, lắc lắc hé ra khuôn mặt tuấn tú,“Hừ." Ai kêu hắn không có cách gì với thê tử chứ .
Diễm lệ nữ tử nghe được hắn nói như vậy, thế này mới chân chính an tâm hôn mê bất tỉnh.
“Tổng quản, mau hỗ trợ đỡ nàng vào nghỉ ngơi." Man Tiểu Tri không rảnh đi để ý tới nam nhân còn đang cáu kỉnh kia , vội vàng hướng một phòng khác đi đến.
“Dạ." Tổng quản đắc ý lên tiếng trả lời, bước nhanh đuổi kịp.
Sau khi mọi người rời khỏi phòng, trên cây ngoài sân của Băng Nhược Húc vài nhánh lá khẽ động, một bóng đen chậm rãi đứng lên, khóe miệng gợi lên một chút cười, xoay ngườii về hướng Tây sườn.
Mang theo cái cái hòm thuốc, Băng Nhược Húc vẻ mặt không cam lòng không muốn đứng cửa ở sơn trang ,“Ta phải xuống núi." Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đem toàn bộ lệnh bài của lão nhân tiêu hủy mới được.
“Nhanh đi." Nàng thật là không biết nên làm sao với hắn bây giờ, mạng người quan trọng, hắn còn mang cái hòm thuốc cùng nàng nói phải xuống núi, cũng không phải sinh ly tử biệt, thật là.
“Nàng một chút cũng không luyến tiếc ta a?" Hắn vẻ mặt uy hiếp nhìn thê tử.
Man Tiểu Tri thở dài, trên mặt càng biến đổi, thống khổ mê ly, hai mắt đẫm lệ mông lung,“Húc, ngươi phải cẩn thận a, ta sẽ ở trên núi ngoan ngoãn chờ ngươi trở về." Nói xong, còn dùng ống tay áo lau khóe mắt không có đến nửa giọt lệ.
Đi theo một bên tổng quản nhịn không được cười ra tiếng, Băng Nhược Húc hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái, tổng quản lập tức cúi đầu, thối lui phía sau ba bước.
Thật sự là tự tìm mất mặt! Hắn bĩu môi.“Ta đã biết, trời lạnh, nhanh chút trở về đi."
“Ta biết, mau một chút đi cứu người đi, đại thiếu gia." Man Tiểu Tri vươn tay đẩy hắn về hướng chân núi, đẩy hắn một phen.
Băng Nhược Húc lại chần chừ giây lát, dưới chân thoáng nhún nhẹ một chút, bóng người liền biến mất.
Nàng lắc đầu,“Thật là." Giải quyết một người, còn có một người thương thế nghiêm trọng đang hôn mê, quay lại giúp nàng xử lý một chút miệng vết thương.
Xoay người hướng trong sơn trang đi đến, đi không được hai bước, nàng đột nhiên cảm thấy là lạ, nhìn chung quanh, lại quay đầu, nàng đang nghĩ tổng quản đã chạy đi đâu, thì ra còn đứng ở ngoài cửa sơn trang ngẩn người.
“Tổng quản, đi trở về, không cần chờ hắn." Vẫy tay, nàng nghĩ rằng tổng quản định đợi Băng Nhược Húc trở về.
Hắn vẻ mặt cứng ngắc, thân mình rúng động , từng bước một chậm rãi đi đến trước người nàng,“Phu nhân."
Buồn bực nhìn hắn, Man Tiểu Tri đối với sắc mặt này của hắn thực nhìn quen mắt, nàng cùng Băng Nhược Húc thành thân ngày đó, lúc hắn làm người chủ trì chính là khuôn mặt này, khổ đến quả thực như trên mặt khắc một cái chữ khổ.
“Tổng quản, ngươi làm sao vậy?" Nàng hỏi, nhưng mà ngay sau đó, nàng đã biết tổng quản vì sao sắc mặt lại khó coi như vậy .
Bởi vì --
Phía sau lưng tổng quản, lại để cho người ta dùng một cây đao để ở đó!
Vào lễ mừng năm mới ,trong sơn trang hơn phân nửa nô bộc đều xin phép trở về cố hương, người ở lại trang nhất thời thiếu ngoài một nửa, cả tòa sơn trang thanh tĩnh rất nhiều.
Man Tiểu Tri đang ôm trong lòng lò sưởi tay ấm áp, sưởi ấm, trên người khoác một bộ áo choàng lông có đường viền xinh xắn, trên đầu đội cái mũ lông, đem toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều che đi một nửa, chỉ còn duy nhất đôi môi hồng đỏ ửng là có thể nhìn thấy được mà thôi, quay người lại, đang muốn ngoặt vào hành lang gấp khúc về Đông sườn trên vai đột nhiên xuất hiện một cánh tay --
“Man cô nương."
“A!" Không hề chuẩn bị tâm lý bị vấp một chút, nàng dọa đến, bối rối đẩy tay trên vai ra, lò sưởi tay bằng đồng trong lòng cũng rơi xuống trên mặt đất.
“Man cô nương, là ta! Thật ngại quá, đã làm cô nương sợ." Một nam tử tuấn tú thối lui vài bước, áy náy nhìn nàng.
Man Tiểu Tri nhận ra người trước mắt là tình nhân của quận chúa, một tay ôm ngực,“Có, có việc sao?" Tim đập bay nhanh, kinh hách mới vừa rồi còn chưa có bình phục lại .
Nam tử cười, từ trong lòng lấy ra một hộp gấm nhỏ đưa cho nàng,“Man cô nương -- Không, hiện tại nên gọi cô nương là Băng phu nhân, chúc mừng người, đây là một chút tâm ý tặng cho cô nương ."
Trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh quang mang , nàng cũng không giơ tay tiếp nhận , “Này...... Dường như không ổn, sự chúc phúc của công tử ta xin nhận lấy, những lễ vật này công tử vẫn nên thu trở về đi."
Trên gương mặt của nam tử vốn dĩ nở nụ cười, ánh mắt trở nên ảm đạm,“Băng phu nhân, đây chính là một chút tâm ý của ta." Hắn mở hộp gấm ra, bên trong hộp có một đôi dương chi vòng ngọc, trong suốt trong sáng, vừa thấy đã biết giá trị xa xỉ.
Nàng khẽ thở dài, “Khuất công tử, chuyện cũ trước kia đừng nhớ đến nữa, huynh không cần muốn bồi thường gì với ta, cứ để cho cho mọi chuyện nằm yên đi." Vốn dĩ nàng cũng không muốn nói ra, nhưng dường như hắn vẫn không thể thoát khỏi tâm ma.
Khuất công tử vẻ mặt chấn động, thân hình cứng ngắc, ngạc nhiên nhìn nàng,“Cô nương......" Nàng nhận ra hắn sao? Nàng thật sự nhận ra hắn sao?
Man Tiểu Tri cúi thắt lưng nhặt lên lò sưởi tay bằng đồng,“Tuy rằng chúng ta gần mười năm không gặp, nhưng bộ dáng của huynh rất giống Khuất thúc thúc , lần đầu tiên khi nhìn thấy,ta cũng không nhận ra, lần thứ hai huynh cố ý tiếp cận ta, ta liền nhận ra được."
Đáy mắt hắn bao hàm rất nhiều áy náy, làm cho nàng không muốn đứng lên cũng không được.
“Năm đó, là gia phụ bị quỷ mê tâm hồn, mới có thể làm ra......" Khuất công tử ngập ngừng một chút, ngữ khí không thông, đầu gục xuống hai bàn tay nắm thành quyền.
Nàng cong môi lên nói:“Khuất công tử, huynh không cần để ở trong lòng, Khuất thúc thúc cũng chỉ là muốn cứu đứa con duy nhất của ông ấy mà thôi, thật cao hứng năm đó tiền này có thể giúp huynh một chút việc, mà ta......"
Mắt đẹp xem xét phía sau hắn cách đó không xa, ánh sáng nhu hòa lóe ra, đôi gò má trở nên đỏ hồng.
“Húc." Nhẹ giọng thấp gọi, tiếng nói non mềm tràn ngập ý tứ không muốn xa rời, thân mình kiều nhỏ tự động đi đến phía trước tự động chui vào cánh tay ấm áp làm nàng quyến luyến không rời kia.
Băng Nhược Húc nhíu mày kiếm lại, đem cái nón lông trùm đầu của nàng mới vừa rồi rơi xuống kéo lên. “Trời lạnh như thế này, nàng sao không trở về phòng, ra ngoài này làm gì?"Mắt nhíu lại, nhìn bóng người cách đó vài bước.“Có việc?"
Lạnh lẽo và ngạo nghễ nhìn đối phương, khí thế hồn nhiên thiên phú tạo cảm giác áp bách không nhỏ cho người khác.
Khuất công tử có chút chật vật cúi đầu,“Không, ta chỉ là muốn chúc mừng Băng phu nhân, dâng lên chút tâm ý."
Ánh mắt đối phương giống như đã nhìn thấu tất cả, làm cho hắn không thể né tránh.
“Không cần thiết, không có việc gì đừng đến Đông sườn này, nhìn thật chướng mắt." Băng Nhược Húc tuyệt không để cho người ta có mặt mũi, vẫy tay giống như đuổi ruồi bọ. Trong lòng áy náy một chút, cúi đầu, Man Tiểu Tri không đồng ý trừng mắt nhìn hắn.
Nhìn hai người liếc mắt nhìn nhau ăn ý mười phần, có thể cảm nhận được cảm tình bọn họ tốt lắm, cảm giác áy náy trong lòng cũng bởi vì nàng đã có nơi gởi thân tốt, mà phai nhạt một chút,“Vậy không quấy rầy." Ngữ khí có chút chua xót, quay đầu rời đi.
Man Tiểu Tri cảm khái nhìn bóng dáng hắn rời đi . Không biết lúc trước hắn rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mới có thể biến thành kết quả như vậy? Mặc dù cùng quận chúa có đứa nhỏ, nhưng cũng là trốn trốn tránh tránh, hơn nữa bóng ma hối hận trong tâm của hắn từ đầu đến cuối vẫn nằm trong tâm hắn, hắn chưa từng thật sự vui vẻ qua.
Cái cằm khéo léo đột nhiên bị người dùng lực nắm, sau đó bắt buộc quay đầu nhìn lại khuôn mặt tuấn tú hé ra gần trong gang tấc, âm trầm lộ ra răng nanh trắng noãn, một giọng nói nhẹ nhàng nồng nặc mùi giấm cất lên. “Nàng nhìn tên người rừng kia làm cái gì?"
Phốc xích một tiếng, Man Tiểu Tri bị bộ dáng này của hắn làm cho tức cười, lại ở trong ngực hắn cười không thể ngưng được.
Băng Nhược Húc cười nhìn nàng, trong ánh mắt đều là sủng nịch, cánh tay hơi hơi sử dụng lực ôm chặt nàng, để tránh tiểu nữ nhân trong lòng cười quá, ngã sấp xuống.
“Hắn chính là người mà nàng nói năm đó đã trộm đi tiền cứu mạng của nàng sao?" Một tay ôm lấy thắt lưng của nàng, làm cho cả người nàng bay lên không tựa vào trên người hắn, đôi chân mạnh mẽ bước về phía trước, đi về phía phòng của bọn họ.
Vòng tay ôm lấy gáy của hắn, Man Tiểu Tri gật gật đầu,“Đúng vậy a, Nhưng mà trộm tiền năm đó là cha của huynh ấy, lúc đó hắn bệnh sắp chết, làm gì có biện pháp trộm." Làm người nên nói chuyện bằng chính lương tâm, huống hồ cũng không phải lỗi củahắn .
“Còn không phải giống nhau." Băng Nhược Húc hừ nhẹ. Tính tính thời gian, qua ba, bốn tháng nữa, vị quận chúa kia sẽ sinh, đến lúc đó có thể danh chính ngôn thuận đem những tên chướng mắt này đó đều đá ra khỏi cửa.
“Không giống nhau, người không biết không có tội thôi." Hờn dỗi nhìn hắn. Thật không biết hắn không nên ăn dấm chua như vậy chứ? Giữa hai người, muốn nói ghen tị hẳn là nàng mới đúng, nhưng thường thường đều là hắn kiếm cơ ăn dấm chua,vẻ mặt không vui.
“Mặc kệ như thế nào, nếu hắn lại đến nàng nên tránh xa một chút." Hắn bĩu môi, tiểu nữ nhân nghĩ đến quá mức đơn giản, nàng cũng không ngẫm lại, cái tên không biết xấu hổ kia, hiện tại tốt xấu gì cũng là gian phu của quận chúa, dù sao nên tránh xa hắn là tốt nhất.
“Nha." Nàng miễn cưỡng đáp một tiếng, hoàn toàn không đem lời nói của hắn để vào lòng.
“Vài ngày nữa chờ tuyết ngừng, chúng ta trở về Trường An đi."
Xem cũng biết nàng tuyệt không để ý, Băng Nhược Húc suy nghĩ một lát, phòng ngừa chu đáo nhất vẫn là đem nàng rời khỏi nơi đây là có vẻ thỏa đáng nhất.
“Trở về Trường An." Nguyên bản tựa vào trên người hắn thoải mái sắp ngủ Man Tiểu Tri sửng sốt , ngước mắt lên nhìn hắn. Tại sao lại đột nhiên nói muốn trở về Trường An?
“Đúng vậy, con dâu xấu cũng phải nhìn thấy cha mẹ chồng chứ." Hắn chế nhạo nói.
Nàng mất hứng chu miệng lên, giơ tay nhéo hai má của phu quân,“Ai xấu a? Huynh nói rõ ràng cho ta ." Hoa Đào tinh, cư nhiên dám nói nàng xấu, đáng giận, nhéo! Bóp chết huynh!
Không thèm để ý tùy nàng xoa bóp ngược đãi, hắn bày ra vẻ mặt đứng đắn,“Đương nhiên là nàng, bằng ta diện mạo tuấn dật độc nhất vô nhị này, nhìn thế nào cũng đều là nàng a."
Mặt hắn kiêu ngạo đến thật khó coi, Man Tiểu Tri nhịn không được nở nụ cười, cười đến hé ra mặt đỏ ửng, đáng yêu cực kỳ.
“Đúng! Huynh là anh tuấn nhất, huynh là Hoa Đào tinh chuyển thế a ." Dung mạo không bằng người, nàng thừa nhận.
“Có thể gả cho loại tướng công như ta, là nàng có phước ba đời đó." Hắn càng nói càng tự kỷ.
Cái này Man Tiểu Tri cười đến khống chế không được cười đến ngã về phía sau, Băng Nhược Húc vội vàng đỡ lấy thân thể của nàng, nàng cười đủ mới ngước mắt lên nhìn về phía hắn,“Có thể lấy được ta, là huynh đã thắp hương tám đời nhà huynh a."
“Ha ha ha......" Nghe vậy, hắn cười theo thật thoải mái, ôm chặt thân hình kiều nhỏ , trong lòng tràn đầy đều là nàng.
Hắn thích loại cảm giác này, có thể kéo dài cả đời giống như...... Cũng không sai.
Lại qua mấy ngày, Man Tiểu Tri đang cố gắng thu thập mọi thứ, hai ngày nay tuyết ngừng rơi, Băng Nhược Húc liền tính mang nàng trở về Trường An đi gặp cha mẹ chồng, nàng chuẩn bị gọi hắn thuận tiện mang nàng trở về Thành Đô một chuyến, chuyện nàng thành thân, đến bây giờ đều không dám nói cho người trong nhà biết.
Di? Nhưng người nhà của Húc có biết không? Tay đang thu dọn bỗng rụt trở về, xoay người đi về hướng nam nhân ngồi trước bàn viết gì đó..“Húc."
“Ân?" Băng Nhược Húc cau mày nhìn trên bàn viết được một nửa phương thuốc . Phương thuốc này là dùng để trị bệnh tim cho Tiểu Tri,nhưng nếu ngày sau Tiểu Tri mang thai, thuốc này sẽ không thích hợp.
“Chuyện chúng ta thành thân, huynh có nói qua cùng cha với nương huynh không?"
Hắn ngắm nàng liếc mắt một cái, lại quay lại ánh mắt, cầm lấy bút nhúng vào nghiêng sau đó trên giấy xoá và sửa,“Không có."
Man Tiểu Tri thở dài. Nàng không nên ôm hy vọng gì !“Huynh không cùng người trong nhà nói một tiếng, liền lén theo ta thành thân, cha cùng nương sẽ không tức giận sao?"
“Tức giận cái gì? Là ta muốn lấy lão bà, cũng không phải bọn họ." Hắn không hiểu chuyện này có cái gì đáng tức giận, cha và nương không phải sống cùng nhau sao?
“Hơn nữa, chưa cho nương của ta biết cũng tốt, bà đã sớm ầm ỹ muốn làm hôn lễ một oanh oanh liệt liệt, muốn mời tất cả những phú thương, danh môn đệ tử trong thành Trường An đều tới tham gia, còn nói muốn đãi tiệc ba ngày, phiền toái chết được, ta mới không bồi bà giúp vui." Nương đã sớm chuẩn bị tốt ở hôn lễ của hắn đại triển quyền cước, nếu thật sự để cho bà nhúng tay vào, những phồn văn tục lễ chỉ sợ sẽ ép buộc Tiểu Tri mệt chết mất.
Nghe được cảnh tượng hắn hình dung, Man Tiểu Tri không tự giác run rẩy. May nhờ lúc trước hắn tùy hứng, tránh cho nàng cực khổ, nhưng mà......
“Nếu nương chờ mong như vậy muốn thay trong nhà làm việc vui, việc hôn nhân chúng ta đây không cho nương làm, có làm bà mất hứng hay không?"
“Mặc kê đi." Băng Nhược Húc trả lời.
Đánh lên cánh tay hắn một cái, Man Tiểu Tri giận dỗi,“Huynh là con trai yêu của bà, nên không sợ đương nhiên nói như vậy, ta sợ nương trách ta con dâu không hiểu lễ, làm sao bây giờ?" Nàng mới không muốn vừa bước qua khỏi cửa đã đắc tội với cha mẹ chồng,
“Cho dù trời có sập xuống, đã có ta chống đỡ, nàng phiền não cái gì ?" Vòng tay đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu dùng chóp mũi cọ sát lên gương mặt mềm mại của nàng
Căn cứ vào những gì hắn hiểu, cha mẹ trách tội hắn làm càn, nương nói không chừng còn có thể hô to gọi nhỏ bảo hắn phải đi xin lỗi cha mẹ của nàng, chưa được sự đồng ý đã cấp tốc cưới người ta vào cửa, cũng chưa cho cha mẹ đối phương câu trả lời thỏa đáng, càng nghĩ càng có thể.
“Sau khi trở về Trường An , chúng ta có thể thuận đường trở về Thành Đô không?" Nàng rất nhớ nhà, rời nhà nhiều ngày, trước đó vài ngày tỷ tỷ trong thư đã báo tỷ ấy đã mang thai, nàng rất muốn quay về gặp lại người trong nhà .
“Chờ trở về Trường An nói sau." Băng Nhược Húc không muốn nhìn đến Man Tiểu Nhu, đành phải thuận miệng đáp lại một chút, nhẹ tay ve vuốt đôi gò má ửng đỏ của nương tử yêu quý.
Man Tiểu Tri nhẹ nhàng thở dài, hắn nói có lệ như vậy nàng không phải nghe không hiểu, liếc trắng mắt, tức giận há mồm cắn một ngụm sau gáy hắn
Hơi ấm nóng của miệng và lưỡi nàng ở sau gáy hắn, đôi mắt Băng Nhược Húc tối sầm. Đòi mạng a, này quả thực chính là đang câu dẫn hắn thôi!
Miệng rộng hôn trụ cái miệng nhỏ nhắn hồng nộn của nàng, mềm nhẹ mật yêu, một đôi đại chưởng không chịu khống chế vói vào bên trong quần áo của nàng, cởi bỏ y phục của nàng, sờ lên đôi gò bồng đảo mềm mại vuốt ve.
“Tiểu Tri." Tà khí cười, dụ hoặc dỗ dành cái miệng nhỏ nhắn của nàng mở ra, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Man Tiểu Tri nóng hừng hực đầu óc hóa thành một đoàn tương hồ, con ngươi đen dục vọng thâm thúy rõ ràng như thế , làm cho thân mình nàng đi theo cùng nhau bốc cháy lên.
Trước mắt, một cảnh xuân quang lồ lộ, da thịt hương diễm trắng nõn nà say đắm hồn người.
“Chủ nhân." Thanh âm của tổng quản vang lên ở ngoài cửa .
Băng Nhược Húc tự động đóng lỗ tai, làm như không có nghe đến thanh âm của hắn , tiếp tục hôn, tiếp tục thoát, tiếp tục cắn cắn cánh tay của nàng non mịn .
Trầm luân trong sự nhiệt tình thiêu đốt của hắn, Man Tiểu Tri nhất thời không nghe đến thanh âm, chỉ cảm thấy vật nóng cháy của hắn đang trêu chọc ở giữa đỉnh hai chân non mềm của nàng, một luồng hơi nóng ấm áp lan tỏa khắp châu thân, hơi thở dồn dập, hưởng thụ sự riêng tư tối mật nhất của hắn đang chạm vào nàng.
“Chủ nhân." Thanh âm của tổng quản lớn hơn một ít, còn thêm hai tiếng đập cửa.
Không nghe thấy! Băng Nhược Húc tiếp tục bỏ qua, dùng sức hôn, hắn mút! Hắn dùng sức mút và liếm lên nàng! Tiểu thê tử hương vị ngọt ngào non mềm làm cho hắn không thể dừng tay, bây giờ hắn chỉ muốn vùi sâu thân thể của hắn vào trong cơ thể ấm áp của nàng , ai cũng đừng nghĩ đến phá hư!
“Chủ nhân à --" Trong thanh âm của tổng quản có thêm một chút cầu xin, càng không ngừng gõ vào ván cửa.
Man Tiểu Tri cuối cùng cũng từ trong niềm đam mê của hắn thanh tỉnh một chút, sờ sờ vào mái tóc của hắn vẫn đang cặm cụi trước ngực nàng. Khuôn mặt đỏ ửng, “Tổng quản đang gọi huynh a." Thanh âm mềm mại bởi vì tình dục mà trở nên khàn khàn.
Đang muốn đẩy thân mình kia ra, nàng đột nhiên hít vào một hơi, thân mình mềm nhũn ngã vào trên người hắn.
“Huynh!" Hắn không hề báo động trước liền vọt vào trong cơ thể của nàng , làm cho nàng thiếu chút nữa hét lên tiếng.
Tà tứ cười, đôi mắt Băng Nhược Húc lóe sáng nhìn chằm chằm nàng, hưng phấn ngay cả dung nhan tuấn tú của hắn cũng trở nên ửng đỏ, tuấn nhan cũng nổi lên điểm hồng phi, chậm rãi ở di chuyển trong cơ thể nàng, nhìn nàng bởi vì hành động của hắn mà trừng lớn mắt, còn vươn tay định đẩy hắn ra, nhưng bởi vì cảm xúc quá ào ạt nhịn không được rên nhẹ.
“Chủ nhân!" Tiếng kêu ai oán của tổng quản vẫn tiếp tục vang lên.
“Chuyện gì?" Hắn một bên cố gắng đâm sâu vào, một bên rút ra đến đỉnh điểm, phân tâm hỏi tên quỷ đang kêu ở ngoài cửa.
Không nghĩ tới hắn lớn mật như vậy, Man Tiểu Tri nắm bàn tay bé nhỏ lại, xấu hổ đánh vào trong ngực hắn , lập tức chấn động, hắn đột nhiên rời khỏi lại mãnh liệt dùng sức tiến vào thật sâu, làm cho nàng thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng, tức giận cắn bả vai hắn, không thể lên tiếng, nên cố gắng hắn để kiềm chế cảm xúc.
“Chủ nhân, ngoài đại sảnh có người cầu kiến." Tổng quản vừa nghe đến chủ nhân đáp lời, vội vàng nói ra ý, chẳng qua thanh âm kia đang run rẩy thật sự.
Băng Nhược Húc không đếm xỉa tới hắn, cố gắng làm việc, cảm nhận khoái cảm từng đợt từng đợt dâng lên trong cơ thể, toàn bộ lý trí đều đặt ở trên người nữ nhân xinh đẹp trước mắt , dùng sức chôn sâu phân thân của chính mình vào trong thân thể nàng , một lần lại một lần, giống như vĩnh viễn cũng đều không đủ , cứ mãi rong ruổitrong cơ thể nàng .
“Chủ nhân!" Thật lâu không nghe được tiếng đáp trả ở phía sau cánh cửa, tổng quản đau khổ hé ra mặt kêu to.
Phía sau cánh cửa động tác kịch liệt cứ di chuyển không ngừng, mãi cho đến khi trong cơ thể hai người nhiệt tình lên tới đỉnh điểm cao nhất của dục vọng, Băng Nhược Húc gầm nhẹ một tiếng, đem sở hữu dục vọng nóng cháy toàn bộ trút vào thân thể của tiểu nữ nhân.
Nàng mềm nhũn tựa vào trên người hắn, yêu kiều thừa nhận hắn cho hết thảy.
“Chủ nhân à, có rảnh không?" Tổng quản còn đang kêu.
Man Tiểu Tri đỏ mặt chôn ở trong lòng hắn. Trời ạ! Nàng này làm sao có thể gặp mặt người khác a? Tổng quản còn đang bên ngoài ! Đều là tại người này, muốn cũng không nhìn xem thời gian!
Băng Nhược Húc cúi đầu hôn hôn lên cánh tay của nàng đang đánh hắn, thân thủ đem quần áo trên người nàng tán loạn sửa sang lại xong xuôi, mới thong thả rút phân thân rời khỏi trong cơ thể nàng , vừa lòng nghe thấy nàng giống như con mèo nhỏ nhẹ rên một tiếng yêu kiều. Để cho nàng ngồi ở trên ghế , hắn đứng dậy đi đến trước chậu rửa mặt bằng đồng, dùng khăn thấm ướt nước tẩy rửa sửa sang lại cho bản thân, sau đó mới cầm khăn ướt đi trở về bên người nàng.
“Ta đi xử lý lão nhân chết tiệt ở bên ngoài kia." Hắn yêu thương hôn nhẹ lên môi tiểu nữ nhân đang xấu hổ hồng đôi má,cười tủm tỉm bổ sung thêm một câu: “Đợi lát nữa lại tiếp tục."
Tiếp nhận khăn ướt trên tay hắn , Man Tiểu Tri tà nghễ nhìn vẻ mặt tà khí của hắn, giả cái mặt quỷ,“Huynh nhanh đi!" Còn lại tiếp tục? Nàng mới không cần.
Đi ra phòng khách, ra bên ngoài đi đến đại sảnh, hắn cửa mở ra, duỗi ra giơ tay lên gõ vào đầu tổng quản một cái.
“Kêu kêu kêu, ngươi gọi hồn có phải hay không?" Tức giận nói.
Tổng quản đau khổ hé mặt ra, chỉa chỉa phía sau,“Chủ nhân, không phải tôi thích gọi hồn, tôi cũng không nguyện ý a."
Ban ngày ban mặt, chủ nhân liền cùng phu nhân nhốt tại trong phòng, bên trong còn đôi khi truyền đến tiếng vang ái muội, hắn đương nhiên biết chủ nhân đang làm gì, nhưng là......
Phía sau hắn có một nữ tử diễm lệ , đang đem chủy thủ sắc bén để ở trên lưng hắn .
Băng Nhược Húc mắt lạnh lùng nhìn nàng đánh giá ,“Có chuyện nói mau, có rắm mau phóng." Hắn ban nãy nghĩ hôm nay tổng quản uống nhầm thuốc, tại sao lại không biết sống chết như vậy, dám đứng ở bên ngoài cửa phòng của hắn gọi hồn, thì ra là sinh mạng đang bị đe dọa a.
Nữ tử diễm lệ kia cũng không nói năng rườm rà, tay kia không cầm chủy thủ chậm rãi mở ra, một cái hoa mai lệnh bài gỗ khắc nằm ở trên,“Băng Nhược Húc, ngươi còn nhận được hoa mai lệnh bài này chứ?"
Mắt nhíu lại, hắn sét đánh không kịp bưng tai ra tay, đoạt qua nữ tử trong tay lệnh bài,“Lão nhân đưa cho ngươi, ngươi mặc dù bị thương nặng, nhưng không nhất định phải cần ta trị chứ?" Lão nhân lại phát ra lệnh bài, thật là ngại hắn ăn no nhàn rỗi sao?
“Húc, là chuyện gì?" Man Tiểu Tri ở trong phòng đem chính mình sửa sang lại thỏa đáng , đợi một lúc lâu cũng không thấy trượng phu trở về phòng, nhịn không được tò mò đi ra nhìn xem.
Đi đến trước cửa, nàng đương nhiên nhìn thấy tổng quản đang bị đe dọa, còn có nữ tử diễm lệ vẻ mặt tái nhợt, nghi hoặc nhìn trượng phu.
Băng Nhược Húc đưa lệnh bài trên tay quăng cho nàng, Man Tiểu Tri đưa tay bắt lấy hiểu được,“Cô nương, ngươi ở bệnh trong người? Như thế nên vào bên trong đi."
Diễm lệ nữ tử xem cũng không nhìn nàng liếc mắt một cái,“Không phải ta, Băng Nhược Húc, người cần cứu đang ở Thái Thành." Khóe môi tái nhợt lại tuôn xuống dòng máu tươi chói mắt.
Man Tiểu Tri có điểm sợ hãi, hướng người bên cạnh dựa vào,“Húc, nàng làm sao vậy?"
Băng Nhược Húc trấn an vỗ vỗ bả vai của nàng ,“Nàng ta bị nội thương, không hảo hảo nghỉ ngơi, cố ý thi triển nội lực suốt đêm tìm đến nơi này đi."
Chủy thủ trên tay nữ tử diễm lệ buông lỏng, vang lên một tiếng rơi xuống đất, khí huyết ẩn nhẩn dồn nén đã quá sức chịu đựng không khống chế được nữa ,hóa thành máu tươi từ trong miệng bắn ra.
“Phốc!" Nôn ra một búng máu, cả người nàng ta cũng mềm nhũn vô lực trượt chân té xuống, một đôi mị nhãn lộ ra tử khí, “Băng Nhược Húc, mau đi cứu người, hắn...... Hắn ở Thái Thành...... Khách điếm......" Lời nói đứt quãng.
Cười nhạo một tiếng, hắn không phải muốn xen vào,“Ta chỉ cứu người nào mang lệnh bài đến, có bản lĩnh liền đem hắn đến đây đi."
“Ngươi!" Oán hận trừng mắt nhìn Băng Nhược Húc, nữ tử diễm lệ cố găng dùng một chút hơi cuối cùng đứng lên,“Ta cầu ngươi cứu cứu hắn...... Hắn trúng độc lại có nội thương, đi đến chân núi đã không còn sức nữa cầu ngươi......" Hai đầu gối mềm nhũn, vì người đang ở dưới chân núi kia, nàng không cần bất cứ thứ gì, ngay cả tự tôn cũng có thể không cần!
Man Tiểu Tri tiến lên một bước đỡ nàng,“Cô nương, đừng quỳ." Nàng nháy mắt cho tổng quản, đang chạy trốn sang một bên, tổng quản thở dài, vẻ mặt đau khổ trở về hỗ trợ đỡ người.
Băng Nhược Húc giận tái mặt, ngoảnh sang một bên,“Ta không cần, cầm lệnh bài là cô nương, ta chỉ cứu cô nương." Có lầm hay không? Lão nhân muốn hắn cứu người cũng đã đủ làm cho hắn mất hứng, còn muốn hắn tự mình xuống núi? Mới mặc kệ!
“Băng Nhược Húc, nhanh chóng cứu nữ nhân này trước rồi nói sau."Man Tiểu Tri ngữ khí mang theo uy hiếp nói.
“Được, cứu nàng ta thì được." Cổ tay hắn cuốn lên, một viên thuốc xanh biếc trên tay, đưa tay kháp trụ miệng nữ nhân kia đang nửa tỉnh nửa mê, định bỏ viên thuốc vào.
Không ngờ nữ tử diễm lệ kia chính là không há mồm,“Ta, ta không cần...... Cứu hắn...... Van cầu ngươi, cứu cứu trượng phu ta ......" Nàng nức nở nói.
Man Tiểu Tri trấn an vỗ vỗ lưng của nàng ,“Cô nương, nàng hãy nuốt viên thuốc vào trước, ta sẽ làm cho phu quân ta xuống núi đi cứu trượng phu của cô nương."
“Ta không đi!" Băng Nhược Húc lại nhắc lại, sắc mặt khó coi lên. Nữ nhân này, [ăn cây táo, rào cây sung]!
“Huynh không cứu có phải hay không?" Nàng thực sẽ bị hắn làm cho tức chết, nam nhân này đến bây giờ còn nói những lời như thế sao.
“Ta cứu nàng ta thì được rồi a!" Hắn nghiêm mặt sa sầm xuống..
Tức giận đến bộ ngực cũngphập phồng một chút , Man Tiểu Tri bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, Húc là ăn mềm không ăn cứng, cùng hắn ầm ỹ chỉ sợ tính tình của hắn càng ngày càng tệ hơn, ngay cả nữ nhân này cũng bỏ mặc.
Nàng lén lút đưa tay lên đùi mình nhéo mạnh một cái, đau đến nước mắt lưng tròng,,“Húc, huynh coi như là vì ta, cứu đôi vợ chồng này đi."
Băng Nhược Húc hổn hển trừng mắt nhìn nàng, tức đến mức muốn giơ chân,“Nàng dùng khóc đến uy hiếp ta?" Đáng giận! Vừa thấy đến mắt nàng đỏ lên, tâm của hắn cũng nhói đau theo.
.
“Ô ô ô......" Nàng vốn là giả khóc, nhưng nhìn khuôn mặt nàng kia dính máu, nhịn không được thật sự rớt xuống nước mắt đồng tình, “Húc, nếu có một ngày huynh bị thương, ta cũng sẽ làm như vậy vì huynh…." Có thể không để ý đến sinh tử chính mình chỉ vì muốn cứu mạng của trượng phu, như thế không phải chứng tỏ cô nương này rất yêu trượng phu của nàng ta sao?
Vạn nhất có một ngày, tình cảnh này phát sinh ở trên người nàng cùng Húc , nàng cũng sẽ vì cứu hắn, cam tâm tình nguyện trả giá hết thảy, giống như nữ tử kia vậy.
Nghe nàng vừa nói như vậy, Băng Nhược Húc tâm cũng mềm nhũn.“Ta cứu, nàng đừng khóc." Quên đi! Giơ tay điểm vài huyệt vị trên người của nữ nhân trong lòng thê tử,lại đem viên thuốc nhét vào miệng nàng, đợi nàng nuốt xong sau mới thở dài.
Tổng quản ở một bên che miệng cười trộm. Chủ nhân lần này đã đụng phải khắc tinh, phu nhân a, ngài cần phải trường mệnh trăm tuổi, thiên hạ an nguy đều năm trên người ngài .
Băng Nhược Húc trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái, lắc lắc hé ra khuôn mặt tuấn tú,“Hừ." Ai kêu hắn không có cách gì với thê tử chứ .
Diễm lệ nữ tử nghe được hắn nói như vậy, thế này mới chân chính an tâm hôn mê bất tỉnh.
“Tổng quản, mau hỗ trợ đỡ nàng vào nghỉ ngơi." Man Tiểu Tri không rảnh đi để ý tới nam nhân còn đang cáu kỉnh kia , vội vàng hướng một phòng khác đi đến.
“Dạ." Tổng quản đắc ý lên tiếng trả lời, bước nhanh đuổi kịp.
Sau khi mọi người rời khỏi phòng, trên cây ngoài sân của Băng Nhược Húc vài nhánh lá khẽ động, một bóng đen chậm rãi đứng lên, khóe miệng gợi lên một chút cười, xoay ngườii về hướng Tây sườn.
Mang theo cái cái hòm thuốc, Băng Nhược Húc vẻ mặt không cam lòng không muốn đứng cửa ở sơn trang ,“Ta phải xuống núi." Hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đem toàn bộ lệnh bài của lão nhân tiêu hủy mới được.
“Nhanh đi." Nàng thật là không biết nên làm sao với hắn bây giờ, mạng người quan trọng, hắn còn mang cái hòm thuốc cùng nàng nói phải xuống núi, cũng không phải sinh ly tử biệt, thật là.
“Nàng một chút cũng không luyến tiếc ta a?" Hắn vẻ mặt uy hiếp nhìn thê tử.
Man Tiểu Tri thở dài, trên mặt càng biến đổi, thống khổ mê ly, hai mắt đẫm lệ mông lung,“Húc, ngươi phải cẩn thận a, ta sẽ ở trên núi ngoan ngoãn chờ ngươi trở về." Nói xong, còn dùng ống tay áo lau khóe mắt không có đến nửa giọt lệ.
Đi theo một bên tổng quản nhịn không được cười ra tiếng, Băng Nhược Húc hung hăng trừng hắn liếc mắt một cái, tổng quản lập tức cúi đầu, thối lui phía sau ba bước.
Thật sự là tự tìm mất mặt! Hắn bĩu môi.“Ta đã biết, trời lạnh, nhanh chút trở về đi."
“Ta biết, mau một chút đi cứu người đi, đại thiếu gia." Man Tiểu Tri vươn tay đẩy hắn về hướng chân núi, đẩy hắn một phen.
Băng Nhược Húc lại chần chừ giây lát, dưới chân thoáng nhún nhẹ một chút, bóng người liền biến mất.
Nàng lắc đầu,“Thật là." Giải quyết một người, còn có một người thương thế nghiêm trọng đang hôn mê, quay lại giúp nàng xử lý một chút miệng vết thương.
Xoay người hướng trong sơn trang đi đến, đi không được hai bước, nàng đột nhiên cảm thấy là lạ, nhìn chung quanh, lại quay đầu, nàng đang nghĩ tổng quản đã chạy đi đâu, thì ra còn đứng ở ngoài cửa sơn trang ngẩn người.
“Tổng quản, đi trở về, không cần chờ hắn." Vẫy tay, nàng nghĩ rằng tổng quản định đợi Băng Nhược Húc trở về.
Hắn vẻ mặt cứng ngắc, thân mình rúng động , từng bước một chậm rãi đi đến trước người nàng,“Phu nhân."
Buồn bực nhìn hắn, Man Tiểu Tri đối với sắc mặt này của hắn thực nhìn quen mắt, nàng cùng Băng Nhược Húc thành thân ngày đó, lúc hắn làm người chủ trì chính là khuôn mặt này, khổ đến quả thực như trên mặt khắc một cái chữ khổ.
“Tổng quản, ngươi làm sao vậy?" Nàng hỏi, nhưng mà ngay sau đó, nàng đã biết tổng quản vì sao sắc mặt lại khó coi như vậy .
Bởi vì --
Phía sau lưng tổng quản, lại để cho người ta dùng một cây đao để ở đó!
Tác giả :
Nguyên Nhu