Tà Ngọc Thần Y
Chương 7
“Man cô nương." Thanh âm tao nhã từ sau lưng truyền đến.
Quay đầu lại, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng chau lại, nàng hiện tại đang muốn đi tìm Băng Nhược Húc, qua một khúc quanh có ở hành lang, đến con đường nhỏ ở vườn hoa nàng thấy một nam tử nhã nhặn đang đứng mà hôm trước đã gặp qua.
“Có việc sao?" Man Tiểu Tri nhìn đối phương thong thả hướng nàng đi tới, không tự chủ lui hai bước. Nam tử trước mắt này, đúng là trước vài ngày nàng lên núi, gặp được hắn ở bên cạnh quận chúa.
Nam tử ánh mắt hơi chút kích động, có lễ về phía nàng hạ thấp người,“Man cô nương, thân mình của cô nương có khỏe không?" Âm thầm đánh giá sắc mặt của của nàng, khí sắc hai gò má hồng nhuận không sai, tuyệt không giống bệnh nhân.
Nàng cảm giác có chút không thể hiểu nổi,“Rất tốt." Tại sao lại đột nhiên quan tâm đến thân thể nàng có tốt hay không?Cái loại ngữ khí này, giống như hai người đã quen biết thật lâu.
Vui mừng vuốt cằm, nam tử cười nói:“Vậy là tốt rồi, nghe nói Man cô nương có bệnh tim trong người, có chút lo lắng lắm miệng, hy vọng cô nương đừng để ý."
Hắn nói như vậy, làm cho Man Tiểu Tri càng buồn bực. Bệnh của nàng chỉ có Băng Nhược Húc biết mà thôi, vì sao thời điểm này hắn cũng biết được nàng có bệnh tim?
“Sẽ không. Thật xin lỗi, Nhược Húc còn chờ ta, đi trước một bước." Quên đi, nàng vẫn là nhanh chút cầm quần áo đưa cho Hoa Đào tinh đi, mất mấy ngày làm, rốt cục cũng làm xong một bộ quần áo.
Hơn nữa, người này là người quận chúa yêu, không có việc gì vẫn là không cần bắt chuyện có vẻ tốt hơn, nghĩ đến nữ nhân kiều mị ngày đó, nàng cũng không quên đáy mắt âm ngoan kia, vẫn là chuyện ai nấy lo thì tốt hơn.
“Nàng đã khỏe lại......" Nam tử nhã nhặn nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, thì thào nói nhỏ.
Man Tiểu Tri một chút cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, trong lòng thầm nghĩ phải đưa bộ quần áo cho Băng Nhược Húc.
“Tiểu thư, chủ nhân thức dậy, liền muốn tìm ngài." Nha hoàn ngày thường hay hầu hạ bên cạnh nàng, vừa thấy nàng tiến vào Phi Vân Các nơi ở của Băng Nhược Húc, vội vã chạy đến tiếp đón, sắc mặt có chút khó coi.
“Không có việc gì." Trấn an vỗ vỗ tay nha hoàn, nàng biết Hoa Đào tinh nhất định lại phát giận.
Từ lần trước hắn tự nhận nàng thích hắn, càng ngày càng quản nàng, nếu nàng rời khỏi tầm nhìn của hắn hơn một canh giờ, là bắt đầu đối với hạ nhân nha hoàn náo loạn hẳn lên.
“Tiểu thư đâu?" Lúc này, Hệ Vân Các lại vang lên tiếng Băng Nhược Húc rít gào.
Nhẹ chớp mắt thở dài một tiếng, Man Tiểu Tri nhấc váy đi vào.“Ta đi lấy quần áo, huynh đừng không có việc gì liền dọa nha hoàn nô bộc, người người đều bị huynh làm cho sợ hãi." Cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được nhắc đi nhắc lại vài câu.
Băng Nhược Húc bước một bước dài đi đến bên cạnh nàng, sắc mặt không tốt, lấy tay bắt mạch cho nàng, xác định mạch tượng của nàng rất tốt, bất an trong lòng mới lui đi.
“Nàng làm sao lại thế này? Tại sao không uống dược?" Nếu hôm nay hắn không nhất thời cao hứng, sáng sớm chạy đến lầu các của tiểu ngốc nghếch tìm nàng, hắn cũng không biết nàng đã ngừng uống thuốc nhiều ngày.
Chột dạ một chút, nàng xác thực mấy ngày chưa dùng dược.“Ta......"
Mới định nói qua loa tắc trách mà thôi, một chén thuốc đen như mực đã xuất hiện trong đáy mắt nàng,“Uống thuốc nhanh."
Hắn thúc giục. Nàng hiện tại nhìn như cùng thường nhân giống nhau, nhưng này cũng chỉ là nhìn như mà thôi.
Nhìn nha hoàn bưng chén thuốc, Man Tiểu Tri nhíu mặt, ngoảnh sang một bên,“Ta hiện tại không phải tốt lắm sao? Vì sao lúc này lại muốn uống dược?" Có lẽ là thân thể một ngày một khỏe, dẫn đến tư vị cũng rất tốt, đối với số dược lớn ăn từ nhỏ, nàng bắt đầu bài xích.
“Đó chỉ là thoạt nhìn mà thôi, thân mình của ngươi hoàn toàn không có biện pháp khỏi hẳn." Hắn biết cảm giác của nàng, nhưng thật vất vả mới dưỡng khỏe thân thể, không thể cẩu thả như vậy được.
“......" Cắn cắn môi dưới, Man Tiểu Tri có chút khổ sở. Hắn rốt cục vẫn là nói ra miệng, mấy ngày trước tới nay, nàng cái gì cũng không hỏi mặc hắn trị liệu, xem khí sắc mình càng ngày càng tốt, thân mình cũng càng ngày càng nhẹ nhàng, ngực không hề ẩn ẩn co rút đau đớn, nàng hiểu được bệnh mình tiến triển tốt, nhưng là, bất luận khí sắc mình tốt như thế nào, hắn đều không có ngưng dùng thuốc, khi đó nàng liền mơ hồ đoán được.
Không khí nhất thời ngưng trọng, Băng Nhược Húc vẫy tay cho nha hoàn trong phòng lui ra, mới ôm nàng vào lòng.
“Thuốc của nàng không thể ngừng." Hắn biết nàng phiền, chán ghét mỗi ngày đều phải uống thuốc, muốn ngừng thuốc, có thể, nhưng cũng không phải hiện tại.
“Ta chỉ là muốn giống người bình thường......" Ngữ khí có chút nghẹn ngào. Nàng chỉ là muốn giống mọi người mà thôi, vì sao khó như vậy? Khó như vậy?
“Lúc nương của nàng mang thai, không chăm sóc tốt thân mình, nàng lại chưa đủ tháng liền chui ra, tâm mạch trời sinh so với người khác yếu ớt, lại hơn nữa nhiều năm không có điều dưỡng thân thể, cho nên tim của nàng so với người bình thường yếu hơn, đừng nói chạy nhảy, chỉ là đi nhanh một chút, nàng cũng đi không được.
Mấy ngày nay, thoạt nhìn tuy rằng giống như ta chữa khỏi cho nàng, nhưng cũng không có, ta chỉ khống chế được bệnh của nàng mà thôi, ngoan ngoãn uống thuốc, ít nhất......vài năm không thể ngừng thuốc." Đây cũng là bất ngờ của hắn, lúc trước nhận bệnh này, hắn nghĩ nhiều lắm một năm có thể làm cho nàng có cuộc sống giống người thường, không nghĩ tới thân thể của nàng bệnh quá mức nghiêm trọng, không tốn thời gian vài năm là không có khả năng.
Hiện nay nàng có thể như người thường đi lại thậm chí chạy chậm, đều là bởi vì hắn dùng dược ổn định bệnh tình, hơn nữa hắn thỉnh thoảng lấy chút linh đan diệu dược, thuốc bổ tẩm bổ thân thể nàng, mới làm cho bệnh của nàng chuyển tốt, nhưng vẫn là cần nhiều năm điều dưỡng mới có khả năng ngưng thuốc.
“Đừng đau lòng." Mắt nàng lộ ra mất mát cùng thương tâm, nhanh chóng làm nhói cả lòng của Băng Nhược Húc, dịu dàng hôn tóc nàng, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
Ngực hắn rộng lớn như vậy, nàng nhỏ nhắn vừa vặn hoàn mỹ nằm gọn trong vòng ôm ấp của hắn, hấp thu nhiệt độ ấm áp trên cơ thể to lớn của hắn truyền đến, cảm xúc không tốt bởi vì hành động ôn nhu của hắn mà biến mất.
“Ta đã biết, về sau ta sẽ ngoan ngoãn uống thuốc." Vài năm thì vài năm, so với lúc trước thì vẫn tốt hơn, ăn dược vài năm có thể đổi lấy khỏe mạnh, thì nàng nguyện ý.
Nghe nàng nói như vậy, Băng Nhược Húc thân mình buộc chặt mới thả lỏng. Vốn tưởng rằng tiểu ngốc nghếch sẽ tranh cãi ầm ĩ không chịu uống thuốc, hắn đã quên, nàng là một nữ nhân ôn nhu.
Xoay người cầm lấy chén thuốc nha hoàn trước khi ra ngoài đặt trên bàn, Man Tiểu Tri ngoan ngoãn uống một ngụm lớn, vị vừa cay vừa đắng kia làm da đầu run lên, vội vàng lấy ấm trà rót chén nước uống.
“Nàng mấy ngày nay bận việc gì? Nha hoàn nói buổi sáng nàng không ở trong phòng." Hắn chính là bởi vì mấy ngày nay buổi sáng cũng chưa nhìn thấy người, mới có thể chạy tới lầu các của nàng, cũng mới phát hiện nàng không có uống thuốc.
Xem bộ dáng nàng mới vừa rồi uống dược, thuốc nước thật là rất đắng, Băng Nhược Húc đáy lòng đã có tính toán. Nếu có thể đem dược nước đổi thành viên thuốc, vậy nàng uống thuốc có vẻ không đau khổ, ừm, ngày mai bắt đầu bắt tay vào thay đổi.
Nói đến này, Man Tiểu Tri mở ra một gói lớn nàng vừa mới mang vào,“Huynh mặc thử xem." Đây là thành quả mấy ngày nàng vùi mình ở khuê phòng.
Tay đang đang cầm một bộ quần áo màu ngà cùng một áo ngắn bằng bông cũng màu ngà, vừa nhìn chính là một bộ, Băng Nhược Húc tiếp nhận,“Mấy ngày nay nàng chính là bận việc này?" Nha đầu ngốc! Đáy lòng không chịu khống chế như mềm nhũn ra.
Khuôn mặt thanh tú hơi hơi đỏ lên, gật gật đầu,“Mau mặc thử, xem có hợp hay không."
Cởi sam y trên người xuống, hắn rất nhanh mặc quần áo nàng tự may vào, mềm mại dễ chịu mặc ở trên người trừ bỏ thoải mái ra, còn có một loại cảm thụ khác, một loại cảm thụ hắn không thể nói thành lời, chỉ có thể nói bằng trái tim, đều bởi vì bộ quần áo này mà ấm áp.
Man Tiểu Tri giúp hắn sửa sang lại quần áo, thuận tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, đáy mắt lộ ra ái mộ, cái miệng nhỏ nhắn vừa lòng nhếch lên, thối lui hai bước đánh giá.
Mặc vào nguyệt sam, khí chất biến đổi, không hề tà mị, ngược lại lộ ra khí chất thanh nhã tự nhiên, làm nàng kinh diễm không thôi.
“Huynh thật sự rất đẹp nha." Đáy lòng cao hứng, ngốc vù vù nói ra, nói xong, nàng mới hốt hoảng che miệng.
Băng Nhược Húc tức giận nhìn nàng liếc mắt một cái,“Nàng nói cái gì?" Còn nói hắn xinh đẹp, da ngứa phải không?
“Không có a." Giả ngu lắc đầu.
“Ta nghe được, ta muốn trừng phạt nàng!" Băng Nhược Húc tà tà cười, thừa dịp nàng còn không kịp phản ứng, một tay ôm lấy nàng vào lòng, bạc môi che lấp cái miệng hồng nộn.
Dùng sức hút vào, cố gắng hôn, hôn nàng ý loạn tình mê, choáng váng, còn thừa dịp nàng bị hôn đầu óc choáng váng, một đôi tay ở trên người nàng dao động, ăn đậu hủ.
Hai cái môi hôn nhau nóng bỏng biểu diễn, đều đã quên cửa phòng còn mở ra rất lớn.
Khiến cho toàn bộ nô bộc mở rộng tầm mắt, trốn ở bụi hoa, phía sau thân cây cũng có, liều mạng rình xem cho được, khó thấy được chủ nhân động tâm, thật sự là rất ngạc nhiên.
Đồng thời, trong lòng mọi người đều không hẹn mà cùng hiện lên một ý tưởng, tiểu thư đáng thương, cư nhiên bị chủ nhân coi trọng, ai......
***************************************
Gần cuối năm, sơn trang luôn luôn im lặng cũng có thể náo nhiệt như vậy, nơi nơi giăng đèn kết hoa bày ra một bầu không khí hớn hở.
Man Tiểu Tri tuy rằng trên danh nghĩa là nha hoàn bên người, nhưng so với việc nàng làm sơn trang phu nhân cũng không khác nhau, Băng Nhược Húc thông thường thì hoàn toàn mặc kệ khi nào thì lễ mừng năm mới, hoàn toàn không có hứng thú, sơn trang cũng bởi vậy mà bao năm nay chưa từng đón lễ này,lần này là nàng lần đầu tiên ở trên núi mừng lễ năm mới, còn phân phó đoàn người chuẩn bị, mọi người đương nhiên đều thật sự cao hứng.
Nhưng mà nàng bận rộn như thế Băng Nhược Húc sẽ không cao hứng, gương mặt sa sầm ngồi đợi ở Phi Vân Các .Đông chờ Tây chờ chính là đợi không được người, cuối cùng đành phải phẫn nộ xuất mã đi bắt người.
Vốn là định măc kệ nhất quyết bắt nàng mang về phòng hầu hắn, nhưng vừa đến thấy khuôn mặt nàng tươi cười vui vẻ, cũng chỉ thật nhẫn nại đầy mình bất mãn, tùy nàng đi.
Trong sơn trang xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, một cô nương nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần đi theo phía sau là một nam tử tuấn mỹ xuất trần, hai người đi đến đâu cũng đều sát cánh kề vai.
Người hơi tinh mắt một chút, giống như tổng quản, nhìn thấy chủ nhân thay đổi thực rõ ràng, khuôn mặt vốn dĩ vĩnh viễn luôn mang vẻ trào phúng lạnh như băng, không tươi cười không thay đổi, nhưng hiện tại trong ánh mắt luôn trở nên ấm áp, thường xuyên tùy tùng bóng dáng tiểu thư .
Mà tiểu thư cũng càng thấy xinh đẹp, có thể là có chủ nhân che chở, dung mạo thanh tú lóe ra hạnh phúc sáng rọi, làm cho người ta xem đến đui mù. Diện mạo bên ngoài mà nói, hai người có lẽ không phải xứng đôi lắm, nhưng đứng chung một chỗ, cùng cảnh đẹp ý vui tựa như một bức họa, làm người ta nhịn không được cong môi lên, hâm mộ nhìn bọn họ.
“Húc, cơm tất niên huynh muốn ăn thức ăn gì?" Man Tiểu Tri ngọt ngào hỏi, ngữ khí mang theo làm nũng, chính mình cũng không phát hiện.
Nàng một tiếng vô cùng thân thiết kêu to làm cho Băng Nhược Húc tuấn mâu lóe lóe,“Tùy tiện mà làm, nàng rỗi hơi cái gì? Trong sơn trang đầu bếp nữ nhiều như vậy cái, còn có tổng quản, không cần nàng phải lo lắng." Hắn hung ác mắng vài câu.
Man Tiểu Tri không thèm để ý, ngược lại còn cười ngọt ngào, nghe thấy được trong ngữ khí hung ác của hắn, là lo lắng sợ thân thể nàng mệt chịu không nổi.
Trong lòng nàng căng phồng lên tình ý nói:“Ta biết, đối với huynh là muốn tự tay làm vài món huynh thích ăn thôi." Vì hầu hạ đại gia miệng xảo quyệt như hắn, nguyên bản mười ngón không dính nước nàng cũng học một tay trù nghệ thật tốt.
Cứ tưởng hắn lắc đầu nói không cần, nhưng đầu óc vừa chuyển, hắn cười,“Vậy giống như lần trước nàng làm bánh bao nhỏ đi."
Hắn nghĩ đến lần trước nàng làm bánh bao nhỏ, hương vị ngọt hương thơm phưng phức mềm mại, miệng có chút thèm.
“Huynh thích ăn a?" Man Tiểu Tri xuất thân trong nhà làm bánh bao, thủ pháp gia truyền, chiếm được yêu thích của mọi người, cũng bởi vì trong nhà làm bánh bao ăn quá ngon, khiến cho tỷ phu chú ý, mới tạo nên mối lương duyên của tỷ tỷ cùng tỷ phu.
Nàng tuy rằng chưa từng làm qua, nhưng mưa dầm thấm đất, nhìn từ nhỏ đến lớn, cho dù chưa làm qua, cũng bởi vì trong nhà làm bánh bao, chỉ tại nàng yếu ớt, không có cách nào làm ra một cái bánh bao lớn toàn diện, đành phải làm bánh bao nho nhỏ, giống như món điểm tâm ngọt mời khách.
“Cũng không tệ lắm, nàng chuẩn bị là tốt rồi, còn lại bảo đầu bếp nữ đi nấu, nàng nấu rất khó ăn ." Nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, Băng Nhược Húc bày ra vẻ mặt khó coi.
Cười duyên biến mất, Man Tiểu Tri biết hắn che dấu đau lòng, cũng chỉ gật đầu,“Đã biết, lễ mừng năm mới ta đã đi xuống bếp ngược đãi khẩu vị của huynh a." Cúi đầu, nàng chuyên tâm nhìn thư từ trong nhà đến .
“Vẫn còn nhiều lời?" Hắn nắm lọn tóc nàng lên đùa giỡn, đưa tay xuyên qua mái tóc lạnh lẽo, hưởng thụ cảm xúc nhung tơ lướt qua trong lòng bàn tay.
Thời gian rời nhà đến nay, trừ bỏ một tháng đi đường, nháy mắt nàng đã ở trên núi mấy tháng, lúc này, thư trong nhà vẫn không có ngưng, đều là ba ngày một phong thư, chọc cho Băng Nhược Húc có khi rất tức giận, cảm thấy con người tỷ tỷ nàng thật không tốt, quấy rầy bọn họ ở chung.
“Đâu có dài dòng, tỷ tỷ muốn ta dưỡng bệnh thật tốt, trong nhà tất cả đều bình an." Nàng đem thư cẩn thận cất vào, trong thư còn một đoạn, vẫn là đừng cho hắn thấy thì tốt hơn.
“Nha, ta xem một chút." Băng Nhược Húc nhàn rỗi nhàm chán, lấy thư trên tay nàng.
“Đây là thư của ta!" Man Tiểu Tri hoảng sợ, tay muốn cướp trở về, như thế nào mấy thư trước không xem, thư này lại cướp muốn xem a!
Xem bộ dáng nàng khẩn trương, mày kiếm nhướng lên, chỉ dùng một cánh tay đã kiềm chế nàng vào trong ngực, không để ý tới giãy dụa của nàng, đem thư mở ra xem.
Rất nhanh xem một chút, phía trước đều là một đống vô nghĩa, thêm một chút, vẫn là một đống vô nghĩa, lại thêm một chút, mặt sau vẫn là một đống vô nghĩa, thêm...... Đợi chút! Băng Nhược Húc vốn dĩ muốn vứt bỏ thư rụt tay về. Hắn mới vừa rồi nhìn thấy chữ viết tốt nhất trong thư hình như là đính thân? Tập trung nhìn vào --
“Tiểu muội, qua năm mới, muội cũng đã mười bảy, cha cùng nương đều tin tưởng muội sẽ khỏe mạnh trở về với chúng ta, nương muốn muội lo chuyện chung thân, quyết định thay muội làm chủ việc hôn nhân.
Đối phương là Tiểu Bác, con nhà nho giáo, hai mươi tư tuổi, cá tính ôn hòa, trong nhà lại có trụ cột, muội nếu gả cho hắn cũng sẽ không chịu khổ, cha mẹ nói đối phương thực vừa ý, muốn ta hỏi ý tứ của muội một chút, muội suy nghĩ đi, nếu nguyện ý, liền sắp xếp việc hôn nhân này, chờ khi muội mười tám tuổi trở về Thành Đô lập gia đình, lúc đó thân thể của muội hẳn là đã tốt lắm.
Nếu không muốn, tỷ tỷ cũng sẽ không miễn cưỡng muội, ta sẽ kêu tỷ phu giúp muội cùng cha mẹ trò chuyện, miễn việc hôn nhân này, muội hãy suy nghĩ cho thật cẩn thận , tỷ tỷ sẽ đợi tin tốt của muội."
Man Tiểu Tri hít ngụm khí, bắt đầu kịch liệt giãy dụa,“Buông! Buông tay, buông tay a!" Trời ạ! Biểu tình thật là khủng khiếp, nàng có dự cảm, bây giờ không trốn sẽ rất thảm!
“Một vị hôn phu? Nàng muốn định việc hôn nhân? Phải không?" Giọng nói của Băng Nhược Húc mềm nhẹ đến mức không thể tin nổi.
Thân mình run lên, hết đường chạy trốn, nàng cúi đầu không dám nhìn hắn,“Ta thật sự không biết......" Nàng giọng rất nhỏ nói. Cái này thảm, ngữ khí càng nhẹ, liền đại biểu hắn càng tức giận.
“Cha nương của nàng nói sợ làm hỏng việc ‘Chung thân" của nàng a." Hắn cố ý nhấn mạnh chữ chung thân ngữ khí càng thêm nghiêm trọng.
Hắn nói chuyện khí đều thổi trên mặt nàng! Trốn tránh sự thật nhắm mắt lại, Man Tiểu Tri không dám nhìn hắn,“ Ta thật sự không biết." Lại lặp lại.
Môi bỗng dưng bị người ta cắn một cái thật mạnh, theo bản năng nàng mở mắt ra, dọa! Thấy tuấn nhan phóng đại trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn gắt gao bị che lại, cũng không cho nàng chút không khí để thở, cảm nhận rõ ràng trên người hắn truyền đến tức giận, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn vừa đau vừa rát, nàng chỉ biết, nàng chỉ biết hắn rất tức giận!
“Nàng! Chưa cùng tỷ tỷ của nàng đề cập qua chuyện của chúng ta sao?" Kề sát môi của nàng, Băng Nhược Húc cực kì tức giận nhưng ngược lại nở nụ cười. Tiểu ngốc nghếch xác định chắc chắn chưa nói qua nửa câu, nếu không nữ nhân điên kia làm sao có thể nói muốn giúp nàng đính thân?
Cảm giác được đầu lưỡi hắn đang liếm cánh môi mình, đỏ mặt, nàng thấy có điểm không rõ,“Chuyện của chúng ta?"
Cái gì chuyện của chúng ta? Ưm...... Đầu lưỡi hắn lại duỗi thân tiến vào cuốn lấy lưỡi của nàng trêu đùa, ánh mắt nóng cháy của hắn làm cho nàng mau chóng hòa tan, ngồi phịch ở trong lòng hắn.
Hôn qua, giống như có một ngọn lửa từ đâu bừng cháy dữ dội, hương vị ngọt ngào của nàng làm cho hắn say mê, vốn dĩ muốn ép hỏi chuyện tình nhất thời quên hết, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy, hôn môi và mặt của nàng.
Man Tiểu Tri vô lực thừa nhận nhiệt tình của hắn, toàn thân tê dại, nơi nào bị hắn đụng chạm đều giống như có lửa đốt nóng cháy, có nguồn nhiệt từ nhỏ dần lan rộng toàn thân.
Không biết từ khi nào, hai người đã nằm trên giường nghỉ ngơi ở thư phòng, trên người nàng quần áo đã bị thoát chỉ còn cái yếm, dây yếm cũng bị hắn cắn đứt, tay to lớn vuốt ve nơi mềm mại của nàng, không ngừng châm lên dục hỏa.
Loại lửa nóng này làm cho nàng không biết làm sao, nhịn không được yêu kiều ra tiếng, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ thì thầm tên hắn, da thịt chạm nhau làm cho nàng không ngừng run run.
“Tiểu Tri, nàng là của ta, của ta." Thanh âm bá đạo lại cường hãn ở bên tai không ngừng vang lên, ngay lúc nàng mê loạn nhất, đột nhiên một cỗ đau nhức xuyên qua nàng.
“A!" Đau hô một tiếng, thần trí mê loạn toàn bộ trở về, hốc mắt lập tức rơi xuống hai dòng nước, nàng rõ ràng cảm nhận được nóng cháy giữa hai chân.
Băng Nhược Húc lơ lửng ở trên người nàng, cố gắng đè nén khoái cảm, chờ nàng thích ứng sự xâm nhập của hắn, cúi đầu ôn nhu hôn nước mắt của nàng,“Nàng là của ta, Tiểu Tri." Cảm nhận sự thư thái ở trong cơ thể nàng nhịn không được co rúm một chút.
Mọi nguồn nhiệt cùng khoái cảm tê dại truyền khắp toàn thân, hai chân ôm lấy thắt lưng hắn, thích khoái cảm tê dại kia, lại sợ hãi đau đớn.
Cảm nhận được dưới thân nàng không còn cứng ngắc, Băng Nhược Húc bắt đầu ở trong cơ thể nàng rất nhanh co rúm, tận tình hưởng thụ thân mình non mềm.
“Húc, ta thích ngươi." Khoái cảm cứ liên tục truyền đến, nàng bám chặt lấy thân hình to lớn vạm vỡ của hắn đang di chuyển kịch liệt, không ngừng lẩm bẩm lời nói từ đáy lòng.
Hắn càng không ngừng ở bên tai nàng gọi tên của nàng .
Thở gấp ngâm nga, tay Man Tiểu Tri đặt trên vai hắn, nhịn không được đón ý hùa theo hắn, lúc lâu sau, khoái cảm mãnh liệt trong cơ thể làn cho nàng nhịn không được rốt cục thét ra tiếng chói tai, sau đó cảm thấy một trận nóng cháy vọt vào trong cơ thể, nàng vô lực xụi lơ nằm xuống.
Băng Nhược Húc ôm chặt nàng cảm thụ một trận lại trận run rẩy, đem chính mình hết thảy đều cho nàng, cũng đem hết thảy của nàng nhét vào trong lòng.
Sau cơn cao trào, Man Tiểu Tri hỗn loạn mệt muốn chết rồi, cảm giác được một đôi tay ôn nhu cầm khăn ướt ấm áp, lau thân mình mệt mỏi của nàng. Lại một lần nữa, nàng liền nằm trong một vòng ôm ấm áp, nghe hương vị quen thuộc, an tâm nặng nề ngủ.
Hắn ôm chặt thân mình mềm mại ngát hương của nàng, cẩn thận đắp chăn thật tốt cho hai người, quyến luyến nhìn kiều nhan của nàng, ở môi nàng nhẹ nhàng hôn,“Đứa nhỏ ngốc." Khi hoan ái, nàng không ngừng vừa khóc vừa kể lể chính mình có bao nhiêu thích hắn, khiến hắn không thể khống chế hưng phấn vui sướng, hoàn toàn dùng sức yêu nàng.
Trong lúc ngủ mơ Man Tiểu Tri giật giật, cả người vùi vào trong lòng hắn, dung nhan say ngủ hương vị ngọt ngào mê người, Băng Nhược Húc cười, ôm chặt nàng, cũng chìm vào giấc ngủ mơ.
“Huynh xác định......" Tiếng nói non mềm trong phòng yên tĩnh vang lên.
“Viết." Một giọng nam khác trầm thấp ngắn gọn hữu lực nói.
“Như thế hình như không tốt lắm?" Tiếng nói non mềm mang theo chần chờ.
“Mau, viết." Tăng thêm ngữ khí, ẩn chứa uy hiếp cùng bất mãn.
“Nhưng là......"
“Nàng không viết, ta viết!" Băng Nhược Húc mất hứng đoạt lấy bút lông trong tay Man Tiểu Tri, trên giấy Tuyên Thành viết xuống vài chữ, kết thúc công việc.“Xong, kí đi!"
Quăng bút lông, hắn nhìn chữ trên giấy vừa lòng gật đầu.
Man Tiểu Tri ngồi một góc bị kêu đến ló đầu ra tìm hiểu vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa hôn mê. Hoa Đào tinh bốc đồng này, cư nhiên lại viết -- Man Tiểu Tri là nữ nhân của ta, đính cái rắm thân!
“Huynh muốn hại chết ta a!" Chạy nhanh đoạt lấy giấy trên bàn. Thư này nếu lọt ra ngoài, tỷ tỷ nhất định sẽ từ Thành Đô chạy đến đây.
Không khí nguy hiểm từ bên người toát ra, nàng ngậm miệng lại, nghiêng đầu vừa thấy, quả nhiên nhìn đến gương mặt tuấn tú kia đang sa sầm tối đen, ngay cả răng nanh đều lộ ra đến dọa người.
“Nàng nói thế là có ý gì?" Băng Nhược Húc truy vấn, mắt nhíu lại, chẳng lẽ nàng còn muốn cùng người khác đính thân sao?
“Huynh không cần hiểu lầm, thư này lộ ra ngoài, tỷ tỷ sẽ tức chết." Man Tiểu Tri vội vàng xua tay, cho tới bây giờ cũng không biết hắn là bình dấm chua, liền vì vài ngày trước tỷ tỷ gửi thư này đến, mấy ngày tính tình bất thường náo loạn nàng, bây giờ còn cứng rắn muốn nàng viết thư gửi tỷ tỷ giải thích quan hệ của bọn họ .
“Nàng không phải là coi trọng tên người rừng kia đi? A?" Thật là tức chết hắn! Đời này chỉ có nữ nhân quấn lấy hắn, nào có ai giống như nàng vậy, sợ người trong nhà biết quan hệ bọn họn đến chết?
Man Tiểu Tri nhìn xem thường,“Ta hoàn toàn là không biết hắn, làm sao thấy hắn thế nào? Huynh không cần ăn bậy dấm chua!" Không phải nàng không đem quan hệ hai người quan hệ giải thích, nàng đương nhiên biết tình cảm của mình đối với hắn, nhưng là, nam nhân trước mắt này, cũng chưa từng nói rõ ràng, nàng làm sao mà biết viết thư như thế nào? Chẳng lẽ nói hắn đem nàng ăn sạch sẽ sao?
“Ý của nàng là, gặp qua là có thể sao?" Đáng giận! Ngực Băng Nhược Húc giống như có cái gì đánh, làm cho hắn vừa đau vừa giận, cả người tựa như đầu gấu nổi trận lôi đình.
“Huynh đừng có không phân rõ phải trái, ta cũng không phải có ý đó!" Bị hắn làm phiền nhiều ngày, tính tình nàng cũng nổi nóng.
“Vậy ý của nàng là gì? Chúng ta quan hệ có gì ám muội sao?" Đều đã là người của hắn, còn dám chần chừ? Hắn muốn đi chém tên người rừng kia!
“Cái gì ám muội, vậy huynh nói đi, chúng ta là quan hệ gì a?" Trở mặt liền trở mặt, nàng là lười cùng hắn tranh cãi, nghĩ nàng sợ hắn sao?
“Nàng đương nhiên là thê tử tương lai của ta! Bằng không còn có quan hệ gì?" Nàng lớn giọng, Băng Nhược Húc đã muốn biến thành rống, lộ ra mặt dữ tợn chỉ kém không phun lửa.
Man Tiểu Tri sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy,“Thê...... Thê tử?" Nàng biết hắn để ý nàng, nhưng không nghĩ tới hắn lại đem chính mình coi là thê tử tương lai, tuy rằng sâu trong đáy lòng hy vọng như vậy, nhưng không dám nói ra miệng, cho dù hai người đã chung giường chung gối, nàng cũng không dám cùng hắn đòi hỏi danh phận, bởi vì, nàng không xác định nam nhân này có phải thật tình yêu nàng hay không a!
Hắn tất nhiên là đem biểu tình phức tạp trên mặt nàng đều thu vào mắt, thở dài, giang tay ôm chặt nàng.
“Bằng không nàng nghĩ rằng ta và nàng sẽ tùy tiện đối với một nữ nhân ra tay sao? Nàng đi theo ta đã được một thời gian, có nhìn thấy qua ta cùng nữ nhân khác ngủ sao?" Hắn vốn là không thực thích nữ nhân, nam nhân cần đương nhiên là có, chẳng qua hắn thật sự chán ghét thanh lâu nữ tử, đi qua vài lần rồi cũng không đi.
Là bởi vì thân mình tiểu ngốc nghếch mềm mại hương vị ngọt ngào dụ hắn mất đi lý trí, bằng không, hắn vốn muốn điều dưỡng bệnh của nàng cho tốt, rồi mang nàng trở về cầu hôn.
Hắn thừa nhận, hắn thực sự rất thích tiểu ngốc nghếch, thích đến không thể khống chế, chỉ cần nàng rời khỏi người liền nhịn không được bắt đầu tìm người, nhìn không thấy nàng sẽ nóng vội, sợ nàng lại phát bệnh, nhanh nhìn chằm chằm nàng uống xong mỗi một chén thuốc, bởi vì hắn không muốn nàng rời khỏi hắn, đem nàng mang đến đáy lòng, tiểu ngốc nghếch này làm cho hắn ý loạn tình mê, đáng giận!
Hắn không có nói rõ, Man Tiểu Tri lại biết ý tứ kia trong lời nói, đôi mắt đẹp nổi lên hơi nước.
“Không có." Hắn là nói hắn chỉ cưới nàng là vợ hắn đi? Nam nhân...... này. Ngay cả một chút tình yêu cũng không chịu nói ra miệng, lại khinh địch như vậy đã nói ra muốn kết hôn nàng làm vợ.
“Vậy nàng còn không biết quan hệ chúng ta?" Nắm chặt bả vai của nàng, mắt phượng thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, một tay mềm nhẹ lau nước mắt của nàng.
Man Tiểu Tri vừa khóc vừa cười,“Gian phu dâm phụ?" Nàng cố ý nói như vậy.
Băng Nhược Húc vừa nghe, tức giận đến gân xanh đều nổi lên.“Cái gì gian phu? Nàng là lâu lắm không bị ta khi dễ phải không?" Yêu nàng nên nàng bắt đầu làm càn a? Tiểu ngốc nghếch ngu ngốc này!
“Được rồi, huynh đừng tức giận, ta nói đùa thôi." Tiếng nói ngọt ngào nhẹ giọng trấn an, thấy hắn mau tức giận như vậy, vẫn là đừng đùa thì tốt hơn.
“Nói chuyện chính, nàng mau viết nhanh chút." Nàng làm nũng tiến vào lòng hắn, làm cho hắn lửa đốt đầy mình, nhưng cũng không quên chính sự.
Ngắm thấy đáy mắt hắn lo lắng, Man Tiểu Tri tâm mềm nhũn,“Được rồi."
Chỉ là bức thư này, rốt cuộc viết nên như thế nào mới tốt? Ai, đều do hắn đối với tỷ tỷ rất không lễ phép, ấn tượng của tỷ tỷ đối với hắn không phải tốt lắm, nếu đem tình huống thực tế hai người cùng một chỗ viết, người trong nhà không biết có thể phản đối hay không? “Tỷ tỷ, tỷ ấy...... Đối với huynh ấn tượng có một chút không tốt lắm, viết thật sự không sao cả sao?" Nàng nhắc nhở thực uyển chuyển.
“Quên đi, nàng không cần viết, chờ ngày giao thừa chúng ta trực tiếp bái đường thành thân." Băng Nhược Húc trực tiếp ra độc chiêu.
Chỉ cần hai người có danh có phận, còn sợ người nhà nàng đến chia rẽ sao?
“Cái gì, cái gì?" Không dự đoán được hắn sẽ nói chuyện này, tốc độ có phải quá nhanh hay không? Một khắc trước còn nói nàng là thê tử tương lai mà thôi, hiện nay đã nói muốn bái đường thành thân?
“Nàng đã nghe rõ rồi." Hắn lạnh lùng nói, một đôi mắt phượng nguy hiểm nhìn chằm chằm nàng, giống như nếu nàng nói cự tuyệt, là lập tức bắt nàng bái đường.
Ác bá tái hiện, Man Tiểu Tri nháy mắt mấy cái, thực hiểu được hiện tại không phải thời điểm vuốt râu hùm, trong đầu tính, chờ thêm hai ngày hắn hết giận, lại thảo luận chuyện bái đường thành thân mới thích hợp.
Băng Nhược Húc nhìn chằm chằm nàng, đáy lòng hừ lạnh một tiếng. Tiểu ngốc nghếch, lần này nàng sẽ trốn không thoát lòng bàn tay của ta!
Man Tiểu Tri vẫn nghĩ đến Băng Nhược Húc là giận mới nói vậy mà thôi, cho nên không sao, mấy ngày sau sẽ hết.
Ngày giao thừa, nàng rốt cục biết hắn không phải giận mà nói, hắn, là thật sự!
Lúc trời chưa sáng, nàng bị người ta đánh thức, đầu óc còn chưa thanh tỉnh hoàn, nha hoàn Đông xả Tây kéo, đầu óc nàng lại choáng váng, mặc vào quần áo rất nặng sau đó bị kéo đến trước gương đồng ngồi xuống, khăn ướt sạch sẽ lau mặt, cả người nàng mới thanh tỉnh một ít.
Vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chính mình trong gương đồng, trên khuôn mặt luôn luôn sạch sẽ đang bị bọn nha hoàn tô son trát phấn nước, trên người còn mặc giá y đỏ thẫm,“Đây là làm chi?" Nàng hỏi.
Nha hoàn đứng hai bên sửng sốt một chút,“Tiểu thư, hôm nay là ngày ngài cùng chủ nhân bái đường thành thân, ngài quên sao?" Chủ nhân nửa tháng trước phân phó xuống dưới chuẩn bị.
Man Tiểu Tri ngạc nhiên trừng lớn mắt,“A? Bái đường thành thân?" Phút chốc đứng lên, nàng xoay người nhìn bố trí trong phòng, chung quanh đều dán chữ song hỉ. Không thể nào?
Nha hoàn không rảnh chờ nàng kinh ngạc xong, ba chân bốn cẳng rất nhanh giúp nàng trang điểm thật tốt, cầm lấy mũ phượng bên cạnh đội lên đầu nàng,“Tiểu thư, đi nhanh đi, chủ nhân ở đại sảnh chờ ngài bái đường!"
“Chờ một chút, đợi chút chờ......" Nàng hoảng, vội vàng vẫy tay muốn ngăn mọi người lại, một đám nha hoàn căn bản là không để ý tới phản kháng của nàng, mang nàng đi đến đại sảnh.
Gần đến đại sảnh, Man Tiểu Tri liếc mắt một cái liền nhìn thấy đứng ở đại sảnh là một thân ảnh màu hồng, còn có chữ hỷ thật to, nô bộc trong sơn trang đều hướng nàng chúc mừng.
Băng Nhược Húc đứng ở trong sảnh nhìn nàng. Hôm nay tiểu ngốc nghếch thoạt nhìn đặc biệt quyến rũ động lòng người, nàng mặc giá y màu đỏ càng thêm kiều diễm! Cất bước, đi đến bên người nàng dắt tay nhỏ bé, đồng thời đối tổng quản nháy mắt.
Tổng quản gật đầu, hắn hôm nay được mời làm người chủ trì, thanh thanh yết hầu,“Tân nương tân lang bái đường --"
“Chờ một chút!" Man Tiểu Tri đầu tiên là ổn định cước bộ của mình, mũ phượng trên đầu nặng muốn chết, hại nàng đi đường chân run rẩy thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
“Làm sao vậy?" Băng Nhược Húc khó hiểu nhìn nàng. Tình huống trước mắt nàng thật không biết nên khóc hay nên cười,“Huynh thật sự muốn bái đường?" Không thể nào? Này cũng không phải là trò đùa, hắn thật muốn thành thân như vậy ?
“Đúng vậy." Hắn mới không quản nhiều như vậy, tính tình bốc đồng mười năm không thay đổi, chỉ cần hắn muốn làm, thì làm, huống hồ mấy ngày trước đã nói với nàng.
“Này...... Không có cao đường ở đây, chúng ta muốn bái đường cái gì a?" Man Tiểu Tri cười khổ, cố gắng nghĩ biện pháp chống đỡ tính tình mưa gió thất thường của hắn. Bằng không, hiện tại gả cho hắn, ngày sau trở lại Thành Đô, nàng nhất định sẽ bị tỷ tỷ nhai đi nhai lại đến lỗ tai cũng dài ra.
“Có khác biệt sao?" Hắn không hiểu cao đường có hay không kém chỗ nào, quỳ một cái, cuối đầu bái lạy không phải tốt sao? Hắn xem biểu tỷ cùng biểu ca thành thân đều là như vậy.
“Đương nhiên là có, không có cao đường, việc hôn nhân này không có ý nghĩa." Lắc đầu, may mắn là cha mẹ đều ở Thành Đô, cha mẹ hắn đã ở Trường An, không có cách nào lập tức lên núi.
“Nhất định phải có cao đường? Tổng quản được không a?" Tại sao thành thân lại phiền toái như vậy? Tiểu ngốc nghếch không phải lấy cớ đi?“Cũng là nàng không muốn gả cho ta tìm lý do qua loa tắc trách?"
Ngực nhảy dựng, Man Tiểu Tri lập tức lắc đầu,“Ta đương nhiên muốn gả a! Nhưng không có cao đường hoặc người có danh vọng thay chúng ta làm chứng hôn lễ, cho dù ta với huynh hiện tại đã bái đường, nhưng mà ở nha môn kia mà nói, luật pháp cũng không thừa nhận." May mắn thời điểm tỷ tỷ thành thân, nàng có hỗ trợ một chuyện, mới nhớ rõ luật pháp này.
Đường luật quy định, điều kiện thành thân phải có giấy báo hôn, tư ước, nếu không báo hôn sự muốn tư ước thành hôn cũng có thể làm, nhưng phải có cao đường hoặc người có danh vọng, quan viên ở đây làm chứng, ngày sau mới có thể nói với quan nha hai người có thân phận vợ chồng.
“Hiện tại đi đâu tìm cao đường?" Băng Nhược Húc không hờn giận nhíu mi.
Trong đầu bắt đầu loại bỏ thân nhân có thể lập tức lên núi, không nửa! Lão nhân có danh vọng...... Có!
“Nàng chờ ta, ta đi một lát sẽ trở về." Hắn bỏ lại những lời này, thân ảnh vừa động, người liền mất hút khỏi phòng.
“Huynh đi đâu a?" Man Tiểu Tri đối với không khí hỏi.
Tổng quản nhìn xem nàng, nàng xem tổng quản, hai người trên mặt đều có biểu tình bất đắc dĩ.
“Ngồi chờ hắn trở về đi." Nàng vẫy vẫy tay, làm cho mọi người đứng tự tìm chỗ ngồi.
Nàng được nha hoàn nâng ngồi xuống.
Đợi sau nửa canh giờ, nàng phân phó,“Tổng quản, trước cho mọi người ăn cơm đi, hôm nay đêm cuối của năm cũ."
Trên bàn bên ngoài sớm đã đầy món ngon, mọi người bụng cũng đã sớm đói cô lỗ cô lỗ kêu.
“Phu nhân, hay là chờ chủ nhân trở về đi." Tổng quản cúi đầu trả lời.
Man Tiểu Tri nhịn xuống miệng thở dài,“Được rồi." Ngẫm lại cũng đúng, nếu Hoa Đào tinh trở về, nhìn thấy bọn họ không đợi hắn liền ăn cơm, không biết tính tình sẽ nóng giận đến bao lâu.
Nàng mới nghĩ như vậy mà thôi, trước mắt đột nhiên có hai bóng đen thoảng qua, bên người nàng cũng xuất hiện nhiều thân mình cao to, nhìn kỹ, là Băng Nhược Húc đã trở lại, lại quay đầu nhìn về phía bóng đen, miệng nàng há to hút ngụm khí.
Đang ngồi ở vị trí chủ vị có một đôi nam nữ trung niên , hai người đều mặc quần áo vô cùng tốt, quý khí mười phần, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, hai người đều trừng lớn mắt, vẻ mặt hoảng sợ, nam trên tay còn cầm chiếc đũa, miệng há thật to, trên chiếc đũa còn có hai miếng thức ăn a! Nữ trong tay cầm muỗng và bát canh, vừa thấy là biết bọn họ đang ăn cơm một nửa bị bắt tới.
“Trời a! Húc, huynh làm cái gì vậy? Huynh đi đâu bắt về a?" Man Tiểu Tri một tay chỉ vào đôi nam nữ kia, một tay kia đang muốn chọc vào ngực Băng Nhược Húc mà thôi, nhất thời phát hiện không có một bóng người. Di?
Nàng nhìn trước nhìn sau, trái trái phải phải đều nhìn khắp, chính là không thấy được kẻ đem người bắt tới.
“Người đâu?" Nàng quay đầu nhìn tổng quản.
Tổng quản chỉa chỉa phía sau nàng.
Man Tiểu Tri vừa chuyển đầu, quả thực cũng sắp thở không nổi. Băng Nhược Húc cư nhiên đem quận chúa ở nhờ sơn trang vác lại đây, đúng vậy! Chính là vác!!!
Hơn nữa, tuyệt không ôn nhu đem người hướng ghế cao nhất quăng lên, sau đó đi đến bên cạnh nàng đứng lại, nhe răng cười,“Lần này có thể bái đường chứ."
Tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài tiến vào, một đoàn hộ vệ trong chớp mắt liền vọt vào đại sảnh, bao vây quanh bọn họ, nàng xem trợn mắt há hốc mồm, Băng Nhược Húc lại vẫn cười thật cao hứng.
Hắn còn đối nàng nháy mắt mấy cái, hỏi:“Người quá nhiều phải không?"
“Huynh......" Man Tiểu Tri chỉ ngây ngốc, không biết còn có thể nói cái gì.
“Băng Nhược Húc, còn không mau thả quận chúa!" Trong đám hộ vệ có người trầm giọng gầm lên.
Hắn nhìn liếc mắt một cái, ngón giữa bắn ra, ba một tiếng làm hắn im miệng.“Lại ầm ỹ ta liền hạ độc ngươi." Uy hiếp nhìn quét vây quanh bọn họ hộ vệ.
Nhóm hộ vệ bị ánh mắt tà khí lạnh như băng của hắn làm kinh sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Hai vị là thành chủ Thái Thành cùng thành chủ phu nhân, đủ nổi danh đi?" Băng Nhược Húc tay chỉ vào vợ chồng trung niên đang ngồi trên ghế cao.
“Huynh đi ra ngoài lâu như vậy...... Vì chạy tới Thái Thành đem thành chủ cùng thành chủ phu nhân bắt đến?" Man Tiểu Tri tâm tình thật là vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào muốn cùng nàng bái đường thành thân như vậy, nàng còn có thể làm sao bây giờ?
Tầm mắt dời về phía quận chúa ngồi ở một bên, khuôn mặt kiều diễm đã muốn bị lửa giận làm cho vặn vẹo biến hình, ánh mắt âm lãnh tản ra như rắn, nàng nhịn không được run lên, không dám nhìn tiếp.
“Huynh tại sao cũng đem quận chúa bắt lại đây?" Nàng tựa vào bên tai Băng Nhược Húc nhẹ giọng hỏi.
“Ta thấy nàng ta thực nhàm chán ở sơn trang tìm hạ nhân gây phiền toái, liền thuận tay đem nàng ta vác lại đây." Hắn nói một cách thản nhiên.
Coi như là quận chúa này vận khí không tốt đi, trong sơn trang rất náo nhiệt, mà nàng mang thai cũng không tiện xuống núi đi dạo, bị không khí náo nhiệt hấp dẫn, chủ động đi đến chỗ bọn họ nhìn một cái, có nha đầu không cẩn thận đụng phải nàng một chút, nàng đã nổi trận lôi đình đánh nha đầu, vừa vặn cho hắn gặp được, liền đem nàng chộp tới nghĩ đợi chút muốn giáo huấn một phen.
“Huynh không phải muốn nàng ta hỗ trợ chứng hôn?" Man Tiểu Tri kinh ngạc nhìn hắn.
Băng Nhược Húc vẻ mặt chán ghét,“Ai muốn loại nữ nhân này giúp ta chứng hôn? Giúp ta pha nước rửa chân ta còn không thèm." Hắn mới không cần như vậy.
Nàng không nói gì, cúi đầu, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn. Nàng thực sự không có biện pháp với hắn, đợi chút bái đường xong sẽ phân phó đem người mang đi.
“Tổng quản, còn không mau làm!" Băng Nhược Húc kích động cầm vải đồng tâm trong tay nàng.
Man Tiểu Tri thề, nàng thật sự có nhìn thấy trong đáy mắt của tổng quản tản mát ra lệ quang, dùng vẻ mặt tất cả bất đắc dĩ mở miệng --
“Tân nương tân lang bái đường! Nhất bái thiên địa --" Thanh âm rõ ràng run run.
Nha hoàn giúp nàng quỳ xuống, cùng Băng Nhược Húc cùng nhau hướng về ngoài đại sảnh dập đầu.
“Nhị bái...... Cao đường --" Tổng quản trong lời nói tạm dừng một chút, Băng Nhược Húc lập tức bắn ra một ánh mắt lạnh như băng cho hắn, sợ tới mức hai chữ cao đường liền thốt ra.
Man Tiểu Tri ngước mắt nhìn hai vị cao đường kia, hai người đều là vẻ mặt khóc không ra nước mắt, hơn nữa thành chủ da mặt sáng bóng không ngừng co rúm, lại thở dài, nàng xoay người hành lễ, dùng ánh mắt trấn an nhìn hai vị.
“Phu thê giao bái --"
Tổng quản đổi hai người mặt đối mặt hành lễ, nàng hiện tại đã hiểu cái gì là mây đen trên đầu, nam nhân này! Còn cười đến rạng rỡ, một chút cũng chưa nghĩ đến đợi lát nữa kết thúc sẽ như thế nào?
“Đưa vào động phòng --" Một câu cuối cùng, viên mãn đạt thành nhiệm vụ, kết thúc công việc!
Nàng thực không nói gì nhìn nô bộc nha hoàn trong sơn trang, từng người đều nghe đến câu cuối cùng đưa vào động phòng, không hẹn mà cùng vội vàng rời khỏi đại sảnh.
“Bái xong rồi, còn không mau giải huyệt đạo cho người ta." Đem mũ phượng trên đầu quăng xuống, Man Tiểu Tri đầu tiên phải bảo đảm mình có thể hoạt động tự do, bởi vì nàng dám dùng mạng đánh cược, đợi chút xem quận chúa kia nhất định rất tức giận.
“Không thành vấn đề." Mục đích đạt thành, Băng Nhược Húc đương nhiên thật cao hứng nghe theo lời của nàng, ngón giữa điểm điểm vài cái, mọi người bị hắn khống chế được giải thoát rồi.
“Băng Nhược Húc! Ngươi dám như vậy vô lễ với ta! Bắt hắn lại!" Quả nhiên, tự do hoạt động lại, mặt thối quận chúa hé ra lập tức rống to.
Thái Thành thành chủ cùng thành chủ phu nhân hai người thở dài một hơi, tay thành chủ cầm vẫn còn cầm chiếc đũa, bát trong tay thành chủ phu nhân cũng đã sớm ngã nát.
Nhóm hộ vệ vừa nghe đến lệnh quận chúa phân phó, người người cầm lấy đao kiếm nhằm phía Băng Nhược Húc.
Man Tiểu Tri tay trái lôi kéo thành chủ, tay phải dắt thành chủ phu nhân.“Đi mau!"
Một hàng ba người vội vàng rời khỏi chiến trường, trốn được ra ngoài nhìn lại loạn thành một đống đổ nát.
“Cái kia...... Thành chủ, phu nhân, thật sự là thật có lỗi, phu quân của ta hắn...... Tùy hứng một chút, thỉnh hai vị đại nhân đại lượng, đừng trách tội hắn." Man Tiểu Tri nhìn Băng Nhược Húc vừa mới đánh một người bay tới bên chân nàng.
Thành chủ nhìn thấy trợn mắt, nhìn nam tử tuấn mỹ trong sảnh lại là một chưởng đem người đánh bay; Thành chủ phu nhân ngây ngốc nhìn đại hán bên chân bà đang hộc máu, hắn là bị nam tử tuấn mĩ trong sảnh kia một cước đá ra.
Vợ chồng hai người nhìn một cái, đồng thời nhìn lẫn nhau trong mắt nhất thời quang mang, cùng nhau quay đầu nhìn nữ tử mặc giá y đỏ thẫm xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, trăm miệng một lời nói:“Không có vấn đề gì, thực vinh hạnh tới tham gia hôn lễ của các ngươi, hai vị thật sự là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp."
Man Tiểu Tri xấu hổ cười cười,“Thật sự thất lễ, ta lập tức bảo tổng quản phái người đưa các ngài xuống núi." Bàn tay trắng nõn vẫy vẫy, hướng đến tổng quản đã sớm chạy trốn ra bên ngoài tị nạn gật gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, tổng quản liền dẫn vợ chồng thành chủ ngồi trên kiệu đi trước một bước.
Tiễn bước bọn họ xong, Man Tiểu Tri mới quay đầu nhìn cuộc chiến trong đại sảnh, cái bàn đã bị phá huỷ hơn phân nửa, ngoài sân cũng nằm một đống hộ vệ quận chúa mang đến, thở dài.
“Húc, đừng đánh!" Nhấc váy đi vào cửa, nàng nếu không ngăn lại, chỉ sợ Băng Nhược Húc ngay cả quận chúa cũng đánh.
Trên mặt vài giọt máu bắn tung tóe, hắn nghe vậy buông lỏng tay đang bóp cổ hộ vệ, cảm thấy có chút mất hứng,“Ta còn không chơi đã." Khó có được nhiều tên không sợ chết như vậy, hắn đã lâu mới có thể đại khai sát giới một lần như vậy.
Man Tiểu Tri liếc trắng mắt, hỏi:“Chơi cái gì? Hôm nay là ngày tốt chúng ta thành thân, huynh muốn biến máu chảy thành sông sao?" Chỉ biết hắn là cố ý khiêu khích, sống yên ổn quá lâu, xương cố ngứa ngáy, không có việc gì đem quận chúa bắt tới, thật là.
“Được rồi, ta tạm tha bọn họ một mạng." Băng Nhược Húc nói xong, ôm eo nhỏ của nàng định bước đi.
Quận chúa cao quý cho tới bây giờ chưa từng chịu nỗi ô nhục lớn như vậy, một tay đỡ thắt lưng, hổn hển kêu to,“Băng Nhược Húc! Ngươi đây là có ý gì?"
Hắn quay đầu, ngả ngớn dùng ngón út ngoéo một cái lỗ tai,“Không có ý gì."
“Ngươi!" Quận chúa tức giận đến cả người đều phát run.
“Húc!" Man Tiểu Tri đánh cánh tay hắn một cái,“Chàng đừng tiếp tục náo loạn." Tựa vào bên tai hắn nói, hắn không sợ gây chuyện, cũng phải vì những người khác trong sơn trang mà suy nghĩ, đắc tội người quyền thế là không nên.
Bĩu môi, Băng Nhược Húc tính tình trẻ con quay đầu,“Chúng ta đi."
Không để ý tới nàng còn muốn cùng quận chúa nói cái gì đó, hắn nắm chặt lưng áo của nàng, dám đem nàng tha đi.
Trước khi đi ra khỏi cửa, hắn còn quay đầu nói:“Ta cảnh cáo ngươi, đừng ở trong sơn trang của ta ra oai quận chúa này nọ, ta mà còn bắt gặp ngươi vô duyên vô cớ khi dễ người trong trang của ta, ta liền đem ngươi đóng gói đá trở về Trường An!" Nói xong, mới cam tâm theo Man Tiểu Tri rời đi.
Trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, quận chúa một bụng tức giận không có chỗ giải tỏa, đành phải điên cuồng đem đồ sứ còn lại trong đại sảnh đập phá, đến khi cái chén cuối cùng cũng bị nàng đập nát, mới thở phì phò ngồi xuống ghế,“Băng Nhược Húc, một ngày nào đó ta muốn ngươi phải hối hận vì đắc tội ta!" Môi đỏ mọng khẽ nhếch, trong lời nói tựa như nguyền rủa.
Quay đầu lại, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng chau lại, nàng hiện tại đang muốn đi tìm Băng Nhược Húc, qua một khúc quanh có ở hành lang, đến con đường nhỏ ở vườn hoa nàng thấy một nam tử nhã nhặn đang đứng mà hôm trước đã gặp qua.
“Có việc sao?" Man Tiểu Tri nhìn đối phương thong thả hướng nàng đi tới, không tự chủ lui hai bước. Nam tử trước mắt này, đúng là trước vài ngày nàng lên núi, gặp được hắn ở bên cạnh quận chúa.
Nam tử ánh mắt hơi chút kích động, có lễ về phía nàng hạ thấp người,“Man cô nương, thân mình của cô nương có khỏe không?" Âm thầm đánh giá sắc mặt của của nàng, khí sắc hai gò má hồng nhuận không sai, tuyệt không giống bệnh nhân.
Nàng cảm giác có chút không thể hiểu nổi,“Rất tốt." Tại sao lại đột nhiên quan tâm đến thân thể nàng có tốt hay không?Cái loại ngữ khí này, giống như hai người đã quen biết thật lâu.
Vui mừng vuốt cằm, nam tử cười nói:“Vậy là tốt rồi, nghe nói Man cô nương có bệnh tim trong người, có chút lo lắng lắm miệng, hy vọng cô nương đừng để ý."
Hắn nói như vậy, làm cho Man Tiểu Tri càng buồn bực. Bệnh của nàng chỉ có Băng Nhược Húc biết mà thôi, vì sao thời điểm này hắn cũng biết được nàng có bệnh tim?
“Sẽ không. Thật xin lỗi, Nhược Húc còn chờ ta, đi trước một bước." Quên đi, nàng vẫn là nhanh chút cầm quần áo đưa cho Hoa Đào tinh đi, mất mấy ngày làm, rốt cục cũng làm xong một bộ quần áo.
Hơn nữa, người này là người quận chúa yêu, không có việc gì vẫn là không cần bắt chuyện có vẻ tốt hơn, nghĩ đến nữ nhân kiều mị ngày đó, nàng cũng không quên đáy mắt âm ngoan kia, vẫn là chuyện ai nấy lo thì tốt hơn.
“Nàng đã khỏe lại......" Nam tử nhã nhặn nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, thì thào nói nhỏ.
Man Tiểu Tri một chút cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, trong lòng thầm nghĩ phải đưa bộ quần áo cho Băng Nhược Húc.
“Tiểu thư, chủ nhân thức dậy, liền muốn tìm ngài." Nha hoàn ngày thường hay hầu hạ bên cạnh nàng, vừa thấy nàng tiến vào Phi Vân Các nơi ở của Băng Nhược Húc, vội vã chạy đến tiếp đón, sắc mặt có chút khó coi.
“Không có việc gì." Trấn an vỗ vỗ tay nha hoàn, nàng biết Hoa Đào tinh nhất định lại phát giận.
Từ lần trước hắn tự nhận nàng thích hắn, càng ngày càng quản nàng, nếu nàng rời khỏi tầm nhìn của hắn hơn một canh giờ, là bắt đầu đối với hạ nhân nha hoàn náo loạn hẳn lên.
“Tiểu thư đâu?" Lúc này, Hệ Vân Các lại vang lên tiếng Băng Nhược Húc rít gào.
Nhẹ chớp mắt thở dài một tiếng, Man Tiểu Tri nhấc váy đi vào.“Ta đi lấy quần áo, huynh đừng không có việc gì liền dọa nha hoàn nô bộc, người người đều bị huynh làm cho sợ hãi." Cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được nhắc đi nhắc lại vài câu.
Băng Nhược Húc bước một bước dài đi đến bên cạnh nàng, sắc mặt không tốt, lấy tay bắt mạch cho nàng, xác định mạch tượng của nàng rất tốt, bất an trong lòng mới lui đi.
“Nàng làm sao lại thế này? Tại sao không uống dược?" Nếu hôm nay hắn không nhất thời cao hứng, sáng sớm chạy đến lầu các của tiểu ngốc nghếch tìm nàng, hắn cũng không biết nàng đã ngừng uống thuốc nhiều ngày.
Chột dạ một chút, nàng xác thực mấy ngày chưa dùng dược.“Ta......"
Mới định nói qua loa tắc trách mà thôi, một chén thuốc đen như mực đã xuất hiện trong đáy mắt nàng,“Uống thuốc nhanh."
Hắn thúc giục. Nàng hiện tại nhìn như cùng thường nhân giống nhau, nhưng này cũng chỉ là nhìn như mà thôi.
Nhìn nha hoàn bưng chén thuốc, Man Tiểu Tri nhíu mặt, ngoảnh sang một bên,“Ta hiện tại không phải tốt lắm sao? Vì sao lúc này lại muốn uống dược?" Có lẽ là thân thể một ngày một khỏe, dẫn đến tư vị cũng rất tốt, đối với số dược lớn ăn từ nhỏ, nàng bắt đầu bài xích.
“Đó chỉ là thoạt nhìn mà thôi, thân mình của ngươi hoàn toàn không có biện pháp khỏi hẳn." Hắn biết cảm giác của nàng, nhưng thật vất vả mới dưỡng khỏe thân thể, không thể cẩu thả như vậy được.
“......" Cắn cắn môi dưới, Man Tiểu Tri có chút khổ sở. Hắn rốt cục vẫn là nói ra miệng, mấy ngày trước tới nay, nàng cái gì cũng không hỏi mặc hắn trị liệu, xem khí sắc mình càng ngày càng tốt, thân mình cũng càng ngày càng nhẹ nhàng, ngực không hề ẩn ẩn co rút đau đớn, nàng hiểu được bệnh mình tiến triển tốt, nhưng là, bất luận khí sắc mình tốt như thế nào, hắn đều không có ngưng dùng thuốc, khi đó nàng liền mơ hồ đoán được.
Không khí nhất thời ngưng trọng, Băng Nhược Húc vẫy tay cho nha hoàn trong phòng lui ra, mới ôm nàng vào lòng.
“Thuốc của nàng không thể ngừng." Hắn biết nàng phiền, chán ghét mỗi ngày đều phải uống thuốc, muốn ngừng thuốc, có thể, nhưng cũng không phải hiện tại.
“Ta chỉ là muốn giống người bình thường......" Ngữ khí có chút nghẹn ngào. Nàng chỉ là muốn giống mọi người mà thôi, vì sao khó như vậy? Khó như vậy?
“Lúc nương của nàng mang thai, không chăm sóc tốt thân mình, nàng lại chưa đủ tháng liền chui ra, tâm mạch trời sinh so với người khác yếu ớt, lại hơn nữa nhiều năm không có điều dưỡng thân thể, cho nên tim của nàng so với người bình thường yếu hơn, đừng nói chạy nhảy, chỉ là đi nhanh một chút, nàng cũng đi không được.
Mấy ngày nay, thoạt nhìn tuy rằng giống như ta chữa khỏi cho nàng, nhưng cũng không có, ta chỉ khống chế được bệnh của nàng mà thôi, ngoan ngoãn uống thuốc, ít nhất......vài năm không thể ngừng thuốc." Đây cũng là bất ngờ của hắn, lúc trước nhận bệnh này, hắn nghĩ nhiều lắm một năm có thể làm cho nàng có cuộc sống giống người thường, không nghĩ tới thân thể của nàng bệnh quá mức nghiêm trọng, không tốn thời gian vài năm là không có khả năng.
Hiện nay nàng có thể như người thường đi lại thậm chí chạy chậm, đều là bởi vì hắn dùng dược ổn định bệnh tình, hơn nữa hắn thỉnh thoảng lấy chút linh đan diệu dược, thuốc bổ tẩm bổ thân thể nàng, mới làm cho bệnh của nàng chuyển tốt, nhưng vẫn là cần nhiều năm điều dưỡng mới có khả năng ngưng thuốc.
“Đừng đau lòng." Mắt nàng lộ ra mất mát cùng thương tâm, nhanh chóng làm nhói cả lòng của Băng Nhược Húc, dịu dàng hôn tóc nàng, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.
Ngực hắn rộng lớn như vậy, nàng nhỏ nhắn vừa vặn hoàn mỹ nằm gọn trong vòng ôm ấp của hắn, hấp thu nhiệt độ ấm áp trên cơ thể to lớn của hắn truyền đến, cảm xúc không tốt bởi vì hành động ôn nhu của hắn mà biến mất.
“Ta đã biết, về sau ta sẽ ngoan ngoãn uống thuốc." Vài năm thì vài năm, so với lúc trước thì vẫn tốt hơn, ăn dược vài năm có thể đổi lấy khỏe mạnh, thì nàng nguyện ý.
Nghe nàng nói như vậy, Băng Nhược Húc thân mình buộc chặt mới thả lỏng. Vốn tưởng rằng tiểu ngốc nghếch sẽ tranh cãi ầm ĩ không chịu uống thuốc, hắn đã quên, nàng là một nữ nhân ôn nhu.
Xoay người cầm lấy chén thuốc nha hoàn trước khi ra ngoài đặt trên bàn, Man Tiểu Tri ngoan ngoãn uống một ngụm lớn, vị vừa cay vừa đắng kia làm da đầu run lên, vội vàng lấy ấm trà rót chén nước uống.
“Nàng mấy ngày nay bận việc gì? Nha hoàn nói buổi sáng nàng không ở trong phòng." Hắn chính là bởi vì mấy ngày nay buổi sáng cũng chưa nhìn thấy người, mới có thể chạy tới lầu các của nàng, cũng mới phát hiện nàng không có uống thuốc.
Xem bộ dáng nàng mới vừa rồi uống dược, thuốc nước thật là rất đắng, Băng Nhược Húc đáy lòng đã có tính toán. Nếu có thể đem dược nước đổi thành viên thuốc, vậy nàng uống thuốc có vẻ không đau khổ, ừm, ngày mai bắt đầu bắt tay vào thay đổi.
Nói đến này, Man Tiểu Tri mở ra một gói lớn nàng vừa mới mang vào,“Huynh mặc thử xem." Đây là thành quả mấy ngày nàng vùi mình ở khuê phòng.
Tay đang đang cầm một bộ quần áo màu ngà cùng một áo ngắn bằng bông cũng màu ngà, vừa nhìn chính là một bộ, Băng Nhược Húc tiếp nhận,“Mấy ngày nay nàng chính là bận việc này?" Nha đầu ngốc! Đáy lòng không chịu khống chế như mềm nhũn ra.
Khuôn mặt thanh tú hơi hơi đỏ lên, gật gật đầu,“Mau mặc thử, xem có hợp hay không."
Cởi sam y trên người xuống, hắn rất nhanh mặc quần áo nàng tự may vào, mềm mại dễ chịu mặc ở trên người trừ bỏ thoải mái ra, còn có một loại cảm thụ khác, một loại cảm thụ hắn không thể nói thành lời, chỉ có thể nói bằng trái tim, đều bởi vì bộ quần áo này mà ấm áp.
Man Tiểu Tri giúp hắn sửa sang lại quần áo, thuận tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, đáy mắt lộ ra ái mộ, cái miệng nhỏ nhắn vừa lòng nhếch lên, thối lui hai bước đánh giá.
Mặc vào nguyệt sam, khí chất biến đổi, không hề tà mị, ngược lại lộ ra khí chất thanh nhã tự nhiên, làm nàng kinh diễm không thôi.
“Huynh thật sự rất đẹp nha." Đáy lòng cao hứng, ngốc vù vù nói ra, nói xong, nàng mới hốt hoảng che miệng.
Băng Nhược Húc tức giận nhìn nàng liếc mắt một cái,“Nàng nói cái gì?" Còn nói hắn xinh đẹp, da ngứa phải không?
“Không có a." Giả ngu lắc đầu.
“Ta nghe được, ta muốn trừng phạt nàng!" Băng Nhược Húc tà tà cười, thừa dịp nàng còn không kịp phản ứng, một tay ôm lấy nàng vào lòng, bạc môi che lấp cái miệng hồng nộn.
Dùng sức hút vào, cố gắng hôn, hôn nàng ý loạn tình mê, choáng váng, còn thừa dịp nàng bị hôn đầu óc choáng váng, một đôi tay ở trên người nàng dao động, ăn đậu hủ.
Hai cái môi hôn nhau nóng bỏng biểu diễn, đều đã quên cửa phòng còn mở ra rất lớn.
Khiến cho toàn bộ nô bộc mở rộng tầm mắt, trốn ở bụi hoa, phía sau thân cây cũng có, liều mạng rình xem cho được, khó thấy được chủ nhân động tâm, thật sự là rất ngạc nhiên.
Đồng thời, trong lòng mọi người đều không hẹn mà cùng hiện lên một ý tưởng, tiểu thư đáng thương, cư nhiên bị chủ nhân coi trọng, ai......
***************************************
Gần cuối năm, sơn trang luôn luôn im lặng cũng có thể náo nhiệt như vậy, nơi nơi giăng đèn kết hoa bày ra một bầu không khí hớn hở.
Man Tiểu Tri tuy rằng trên danh nghĩa là nha hoàn bên người, nhưng so với việc nàng làm sơn trang phu nhân cũng không khác nhau, Băng Nhược Húc thông thường thì hoàn toàn mặc kệ khi nào thì lễ mừng năm mới, hoàn toàn không có hứng thú, sơn trang cũng bởi vậy mà bao năm nay chưa từng đón lễ này,lần này là nàng lần đầu tiên ở trên núi mừng lễ năm mới, còn phân phó đoàn người chuẩn bị, mọi người đương nhiên đều thật sự cao hứng.
Nhưng mà nàng bận rộn như thế Băng Nhược Húc sẽ không cao hứng, gương mặt sa sầm ngồi đợi ở Phi Vân Các .Đông chờ Tây chờ chính là đợi không được người, cuối cùng đành phải phẫn nộ xuất mã đi bắt người.
Vốn là định măc kệ nhất quyết bắt nàng mang về phòng hầu hắn, nhưng vừa đến thấy khuôn mặt nàng tươi cười vui vẻ, cũng chỉ thật nhẫn nại đầy mình bất mãn, tùy nàng đi.
Trong sơn trang xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, một cô nương nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần đi theo phía sau là một nam tử tuấn mỹ xuất trần, hai người đi đến đâu cũng đều sát cánh kề vai.
Người hơi tinh mắt một chút, giống như tổng quản, nhìn thấy chủ nhân thay đổi thực rõ ràng, khuôn mặt vốn dĩ vĩnh viễn luôn mang vẻ trào phúng lạnh như băng, không tươi cười không thay đổi, nhưng hiện tại trong ánh mắt luôn trở nên ấm áp, thường xuyên tùy tùng bóng dáng tiểu thư .
Mà tiểu thư cũng càng thấy xinh đẹp, có thể là có chủ nhân che chở, dung mạo thanh tú lóe ra hạnh phúc sáng rọi, làm cho người ta xem đến đui mù. Diện mạo bên ngoài mà nói, hai người có lẽ không phải xứng đôi lắm, nhưng đứng chung một chỗ, cùng cảnh đẹp ý vui tựa như một bức họa, làm người ta nhịn không được cong môi lên, hâm mộ nhìn bọn họ.
“Húc, cơm tất niên huynh muốn ăn thức ăn gì?" Man Tiểu Tri ngọt ngào hỏi, ngữ khí mang theo làm nũng, chính mình cũng không phát hiện.
Nàng một tiếng vô cùng thân thiết kêu to làm cho Băng Nhược Húc tuấn mâu lóe lóe,“Tùy tiện mà làm, nàng rỗi hơi cái gì? Trong sơn trang đầu bếp nữ nhiều như vậy cái, còn có tổng quản, không cần nàng phải lo lắng." Hắn hung ác mắng vài câu.
Man Tiểu Tri không thèm để ý, ngược lại còn cười ngọt ngào, nghe thấy được trong ngữ khí hung ác của hắn, là lo lắng sợ thân thể nàng mệt chịu không nổi.
Trong lòng nàng căng phồng lên tình ý nói:“Ta biết, đối với huynh là muốn tự tay làm vài món huynh thích ăn thôi." Vì hầu hạ đại gia miệng xảo quyệt như hắn, nguyên bản mười ngón không dính nước nàng cũng học một tay trù nghệ thật tốt.
Cứ tưởng hắn lắc đầu nói không cần, nhưng đầu óc vừa chuyển, hắn cười,“Vậy giống như lần trước nàng làm bánh bao nhỏ đi."
Hắn nghĩ đến lần trước nàng làm bánh bao nhỏ, hương vị ngọt hương thơm phưng phức mềm mại, miệng có chút thèm.
“Huynh thích ăn a?" Man Tiểu Tri xuất thân trong nhà làm bánh bao, thủ pháp gia truyền, chiếm được yêu thích của mọi người, cũng bởi vì trong nhà làm bánh bao ăn quá ngon, khiến cho tỷ phu chú ý, mới tạo nên mối lương duyên của tỷ tỷ cùng tỷ phu.
Nàng tuy rằng chưa từng làm qua, nhưng mưa dầm thấm đất, nhìn từ nhỏ đến lớn, cho dù chưa làm qua, cũng bởi vì trong nhà làm bánh bao, chỉ tại nàng yếu ớt, không có cách nào làm ra một cái bánh bao lớn toàn diện, đành phải làm bánh bao nho nhỏ, giống như món điểm tâm ngọt mời khách.
“Cũng không tệ lắm, nàng chuẩn bị là tốt rồi, còn lại bảo đầu bếp nữ đi nấu, nàng nấu rất khó ăn ." Nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, Băng Nhược Húc bày ra vẻ mặt khó coi.
Cười duyên biến mất, Man Tiểu Tri biết hắn che dấu đau lòng, cũng chỉ gật đầu,“Đã biết, lễ mừng năm mới ta đã đi xuống bếp ngược đãi khẩu vị của huynh a." Cúi đầu, nàng chuyên tâm nhìn thư từ trong nhà đến .
“Vẫn còn nhiều lời?" Hắn nắm lọn tóc nàng lên đùa giỡn, đưa tay xuyên qua mái tóc lạnh lẽo, hưởng thụ cảm xúc nhung tơ lướt qua trong lòng bàn tay.
Thời gian rời nhà đến nay, trừ bỏ một tháng đi đường, nháy mắt nàng đã ở trên núi mấy tháng, lúc này, thư trong nhà vẫn không có ngưng, đều là ba ngày một phong thư, chọc cho Băng Nhược Húc có khi rất tức giận, cảm thấy con người tỷ tỷ nàng thật không tốt, quấy rầy bọn họ ở chung.
“Đâu có dài dòng, tỷ tỷ muốn ta dưỡng bệnh thật tốt, trong nhà tất cả đều bình an." Nàng đem thư cẩn thận cất vào, trong thư còn một đoạn, vẫn là đừng cho hắn thấy thì tốt hơn.
“Nha, ta xem một chút." Băng Nhược Húc nhàn rỗi nhàm chán, lấy thư trên tay nàng.
“Đây là thư của ta!" Man Tiểu Tri hoảng sợ, tay muốn cướp trở về, như thế nào mấy thư trước không xem, thư này lại cướp muốn xem a!
Xem bộ dáng nàng khẩn trương, mày kiếm nhướng lên, chỉ dùng một cánh tay đã kiềm chế nàng vào trong ngực, không để ý tới giãy dụa của nàng, đem thư mở ra xem.
Rất nhanh xem một chút, phía trước đều là một đống vô nghĩa, thêm một chút, vẫn là một đống vô nghĩa, lại thêm một chút, mặt sau vẫn là một đống vô nghĩa, thêm...... Đợi chút! Băng Nhược Húc vốn dĩ muốn vứt bỏ thư rụt tay về. Hắn mới vừa rồi nhìn thấy chữ viết tốt nhất trong thư hình như là đính thân? Tập trung nhìn vào --
“Tiểu muội, qua năm mới, muội cũng đã mười bảy, cha cùng nương đều tin tưởng muội sẽ khỏe mạnh trở về với chúng ta, nương muốn muội lo chuyện chung thân, quyết định thay muội làm chủ việc hôn nhân.
Đối phương là Tiểu Bác, con nhà nho giáo, hai mươi tư tuổi, cá tính ôn hòa, trong nhà lại có trụ cột, muội nếu gả cho hắn cũng sẽ không chịu khổ, cha mẹ nói đối phương thực vừa ý, muốn ta hỏi ý tứ của muội một chút, muội suy nghĩ đi, nếu nguyện ý, liền sắp xếp việc hôn nhân này, chờ khi muội mười tám tuổi trở về Thành Đô lập gia đình, lúc đó thân thể của muội hẳn là đã tốt lắm.
Nếu không muốn, tỷ tỷ cũng sẽ không miễn cưỡng muội, ta sẽ kêu tỷ phu giúp muội cùng cha mẹ trò chuyện, miễn việc hôn nhân này, muội hãy suy nghĩ cho thật cẩn thận , tỷ tỷ sẽ đợi tin tốt của muội."
Man Tiểu Tri hít ngụm khí, bắt đầu kịch liệt giãy dụa,“Buông! Buông tay, buông tay a!" Trời ạ! Biểu tình thật là khủng khiếp, nàng có dự cảm, bây giờ không trốn sẽ rất thảm!
“Một vị hôn phu? Nàng muốn định việc hôn nhân? Phải không?" Giọng nói của Băng Nhược Húc mềm nhẹ đến mức không thể tin nổi.
Thân mình run lên, hết đường chạy trốn, nàng cúi đầu không dám nhìn hắn,“Ta thật sự không biết......" Nàng giọng rất nhỏ nói. Cái này thảm, ngữ khí càng nhẹ, liền đại biểu hắn càng tức giận.
“Cha nương của nàng nói sợ làm hỏng việc ‘Chung thân" của nàng a." Hắn cố ý nhấn mạnh chữ chung thân ngữ khí càng thêm nghiêm trọng.
Hắn nói chuyện khí đều thổi trên mặt nàng! Trốn tránh sự thật nhắm mắt lại, Man Tiểu Tri không dám nhìn hắn,“ Ta thật sự không biết." Lại lặp lại.
Môi bỗng dưng bị người ta cắn một cái thật mạnh, theo bản năng nàng mở mắt ra, dọa! Thấy tuấn nhan phóng đại trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn gắt gao bị che lại, cũng không cho nàng chút không khí để thở, cảm nhận rõ ràng trên người hắn truyền đến tức giận, cái miệng nhỏ nhắn bị hôn vừa đau vừa rát, nàng chỉ biết, nàng chỉ biết hắn rất tức giận!
“Nàng! Chưa cùng tỷ tỷ của nàng đề cập qua chuyện của chúng ta sao?" Kề sát môi của nàng, Băng Nhược Húc cực kì tức giận nhưng ngược lại nở nụ cười. Tiểu ngốc nghếch xác định chắc chắn chưa nói qua nửa câu, nếu không nữ nhân điên kia làm sao có thể nói muốn giúp nàng đính thân?
Cảm giác được đầu lưỡi hắn đang liếm cánh môi mình, đỏ mặt, nàng thấy có điểm không rõ,“Chuyện của chúng ta?"
Cái gì chuyện của chúng ta? Ưm...... Đầu lưỡi hắn lại duỗi thân tiến vào cuốn lấy lưỡi của nàng trêu đùa, ánh mắt nóng cháy của hắn làm cho nàng mau chóng hòa tan, ngồi phịch ở trong lòng hắn.
Hôn qua, giống như có một ngọn lửa từ đâu bừng cháy dữ dội, hương vị ngọt ngào của nàng làm cho hắn say mê, vốn dĩ muốn ép hỏi chuyện tình nhất thời quên hết, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy, hôn môi và mặt của nàng.
Man Tiểu Tri vô lực thừa nhận nhiệt tình của hắn, toàn thân tê dại, nơi nào bị hắn đụng chạm đều giống như có lửa đốt nóng cháy, có nguồn nhiệt từ nhỏ dần lan rộng toàn thân.
Không biết từ khi nào, hai người đã nằm trên giường nghỉ ngơi ở thư phòng, trên người nàng quần áo đã bị thoát chỉ còn cái yếm, dây yếm cũng bị hắn cắn đứt, tay to lớn vuốt ve nơi mềm mại của nàng, không ngừng châm lên dục hỏa.
Loại lửa nóng này làm cho nàng không biết làm sao, nhịn không được yêu kiều ra tiếng, cái miệng nhỏ nhắn nhẹ thì thầm tên hắn, da thịt chạm nhau làm cho nàng không ngừng run run.
“Tiểu Tri, nàng là của ta, của ta." Thanh âm bá đạo lại cường hãn ở bên tai không ngừng vang lên, ngay lúc nàng mê loạn nhất, đột nhiên một cỗ đau nhức xuyên qua nàng.
“A!" Đau hô một tiếng, thần trí mê loạn toàn bộ trở về, hốc mắt lập tức rơi xuống hai dòng nước, nàng rõ ràng cảm nhận được nóng cháy giữa hai chân.
Băng Nhược Húc lơ lửng ở trên người nàng, cố gắng đè nén khoái cảm, chờ nàng thích ứng sự xâm nhập của hắn, cúi đầu ôn nhu hôn nước mắt của nàng,“Nàng là của ta, Tiểu Tri." Cảm nhận sự thư thái ở trong cơ thể nàng nhịn không được co rúm một chút.
Mọi nguồn nhiệt cùng khoái cảm tê dại truyền khắp toàn thân, hai chân ôm lấy thắt lưng hắn, thích khoái cảm tê dại kia, lại sợ hãi đau đớn.
Cảm nhận được dưới thân nàng không còn cứng ngắc, Băng Nhược Húc bắt đầu ở trong cơ thể nàng rất nhanh co rúm, tận tình hưởng thụ thân mình non mềm.
“Húc, ta thích ngươi." Khoái cảm cứ liên tục truyền đến, nàng bám chặt lấy thân hình to lớn vạm vỡ của hắn đang di chuyển kịch liệt, không ngừng lẩm bẩm lời nói từ đáy lòng.
Hắn càng không ngừng ở bên tai nàng gọi tên của nàng .
Thở gấp ngâm nga, tay Man Tiểu Tri đặt trên vai hắn, nhịn không được đón ý hùa theo hắn, lúc lâu sau, khoái cảm mãnh liệt trong cơ thể làn cho nàng nhịn không được rốt cục thét ra tiếng chói tai, sau đó cảm thấy một trận nóng cháy vọt vào trong cơ thể, nàng vô lực xụi lơ nằm xuống.
Băng Nhược Húc ôm chặt nàng cảm thụ một trận lại trận run rẩy, đem chính mình hết thảy đều cho nàng, cũng đem hết thảy của nàng nhét vào trong lòng.
Sau cơn cao trào, Man Tiểu Tri hỗn loạn mệt muốn chết rồi, cảm giác được một đôi tay ôn nhu cầm khăn ướt ấm áp, lau thân mình mệt mỏi của nàng. Lại một lần nữa, nàng liền nằm trong một vòng ôm ấm áp, nghe hương vị quen thuộc, an tâm nặng nề ngủ.
Hắn ôm chặt thân mình mềm mại ngát hương của nàng, cẩn thận đắp chăn thật tốt cho hai người, quyến luyến nhìn kiều nhan của nàng, ở môi nàng nhẹ nhàng hôn,“Đứa nhỏ ngốc." Khi hoan ái, nàng không ngừng vừa khóc vừa kể lể chính mình có bao nhiêu thích hắn, khiến hắn không thể khống chế hưng phấn vui sướng, hoàn toàn dùng sức yêu nàng.
Trong lúc ngủ mơ Man Tiểu Tri giật giật, cả người vùi vào trong lòng hắn, dung nhan say ngủ hương vị ngọt ngào mê người, Băng Nhược Húc cười, ôm chặt nàng, cũng chìm vào giấc ngủ mơ.
“Huynh xác định......" Tiếng nói non mềm trong phòng yên tĩnh vang lên.
“Viết." Một giọng nam khác trầm thấp ngắn gọn hữu lực nói.
“Như thế hình như không tốt lắm?" Tiếng nói non mềm mang theo chần chờ.
“Mau, viết." Tăng thêm ngữ khí, ẩn chứa uy hiếp cùng bất mãn.
“Nhưng là......"
“Nàng không viết, ta viết!" Băng Nhược Húc mất hứng đoạt lấy bút lông trong tay Man Tiểu Tri, trên giấy Tuyên Thành viết xuống vài chữ, kết thúc công việc.“Xong, kí đi!"
Quăng bút lông, hắn nhìn chữ trên giấy vừa lòng gật đầu.
Man Tiểu Tri ngồi một góc bị kêu đến ló đầu ra tìm hiểu vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa hôn mê. Hoa Đào tinh bốc đồng này, cư nhiên lại viết -- Man Tiểu Tri là nữ nhân của ta, đính cái rắm thân!
“Huynh muốn hại chết ta a!" Chạy nhanh đoạt lấy giấy trên bàn. Thư này nếu lọt ra ngoài, tỷ tỷ nhất định sẽ từ Thành Đô chạy đến đây.
Không khí nguy hiểm từ bên người toát ra, nàng ngậm miệng lại, nghiêng đầu vừa thấy, quả nhiên nhìn đến gương mặt tuấn tú kia đang sa sầm tối đen, ngay cả răng nanh đều lộ ra đến dọa người.
“Nàng nói thế là có ý gì?" Băng Nhược Húc truy vấn, mắt nhíu lại, chẳng lẽ nàng còn muốn cùng người khác đính thân sao?
“Huynh không cần hiểu lầm, thư này lộ ra ngoài, tỷ tỷ sẽ tức chết." Man Tiểu Tri vội vàng xua tay, cho tới bây giờ cũng không biết hắn là bình dấm chua, liền vì vài ngày trước tỷ tỷ gửi thư này đến, mấy ngày tính tình bất thường náo loạn nàng, bây giờ còn cứng rắn muốn nàng viết thư gửi tỷ tỷ giải thích quan hệ của bọn họ .
“Nàng không phải là coi trọng tên người rừng kia đi? A?" Thật là tức chết hắn! Đời này chỉ có nữ nhân quấn lấy hắn, nào có ai giống như nàng vậy, sợ người trong nhà biết quan hệ bọn họn đến chết?
Man Tiểu Tri nhìn xem thường,“Ta hoàn toàn là không biết hắn, làm sao thấy hắn thế nào? Huynh không cần ăn bậy dấm chua!" Không phải nàng không đem quan hệ hai người quan hệ giải thích, nàng đương nhiên biết tình cảm của mình đối với hắn, nhưng là, nam nhân trước mắt này, cũng chưa từng nói rõ ràng, nàng làm sao mà biết viết thư như thế nào? Chẳng lẽ nói hắn đem nàng ăn sạch sẽ sao?
“Ý của nàng là, gặp qua là có thể sao?" Đáng giận! Ngực Băng Nhược Húc giống như có cái gì đánh, làm cho hắn vừa đau vừa giận, cả người tựa như đầu gấu nổi trận lôi đình.
“Huynh đừng có không phân rõ phải trái, ta cũng không phải có ý đó!" Bị hắn làm phiền nhiều ngày, tính tình nàng cũng nổi nóng.
“Vậy ý của nàng là gì? Chúng ta quan hệ có gì ám muội sao?" Đều đã là người của hắn, còn dám chần chừ? Hắn muốn đi chém tên người rừng kia!
“Cái gì ám muội, vậy huynh nói đi, chúng ta là quan hệ gì a?" Trở mặt liền trở mặt, nàng là lười cùng hắn tranh cãi, nghĩ nàng sợ hắn sao?
“Nàng đương nhiên là thê tử tương lai của ta! Bằng không còn có quan hệ gì?" Nàng lớn giọng, Băng Nhược Húc đã muốn biến thành rống, lộ ra mặt dữ tợn chỉ kém không phun lửa.
Man Tiểu Tri sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy,“Thê...... Thê tử?" Nàng biết hắn để ý nàng, nhưng không nghĩ tới hắn lại đem chính mình coi là thê tử tương lai, tuy rằng sâu trong đáy lòng hy vọng như vậy, nhưng không dám nói ra miệng, cho dù hai người đã chung giường chung gối, nàng cũng không dám cùng hắn đòi hỏi danh phận, bởi vì, nàng không xác định nam nhân này có phải thật tình yêu nàng hay không a!
Hắn tất nhiên là đem biểu tình phức tạp trên mặt nàng đều thu vào mắt, thở dài, giang tay ôm chặt nàng.
“Bằng không nàng nghĩ rằng ta và nàng sẽ tùy tiện đối với một nữ nhân ra tay sao? Nàng đi theo ta đã được một thời gian, có nhìn thấy qua ta cùng nữ nhân khác ngủ sao?" Hắn vốn là không thực thích nữ nhân, nam nhân cần đương nhiên là có, chẳng qua hắn thật sự chán ghét thanh lâu nữ tử, đi qua vài lần rồi cũng không đi.
Là bởi vì thân mình tiểu ngốc nghếch mềm mại hương vị ngọt ngào dụ hắn mất đi lý trí, bằng không, hắn vốn muốn điều dưỡng bệnh của nàng cho tốt, rồi mang nàng trở về cầu hôn.
Hắn thừa nhận, hắn thực sự rất thích tiểu ngốc nghếch, thích đến không thể khống chế, chỉ cần nàng rời khỏi người liền nhịn không được bắt đầu tìm người, nhìn không thấy nàng sẽ nóng vội, sợ nàng lại phát bệnh, nhanh nhìn chằm chằm nàng uống xong mỗi một chén thuốc, bởi vì hắn không muốn nàng rời khỏi hắn, đem nàng mang đến đáy lòng, tiểu ngốc nghếch này làm cho hắn ý loạn tình mê, đáng giận!
Hắn không có nói rõ, Man Tiểu Tri lại biết ý tứ kia trong lời nói, đôi mắt đẹp nổi lên hơi nước.
“Không có." Hắn là nói hắn chỉ cưới nàng là vợ hắn đi? Nam nhân...... này. Ngay cả một chút tình yêu cũng không chịu nói ra miệng, lại khinh địch như vậy đã nói ra muốn kết hôn nàng làm vợ.
“Vậy nàng còn không biết quan hệ chúng ta?" Nắm chặt bả vai của nàng, mắt phượng thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, một tay mềm nhẹ lau nước mắt của nàng.
Man Tiểu Tri vừa khóc vừa cười,“Gian phu dâm phụ?" Nàng cố ý nói như vậy.
Băng Nhược Húc vừa nghe, tức giận đến gân xanh đều nổi lên.“Cái gì gian phu? Nàng là lâu lắm không bị ta khi dễ phải không?" Yêu nàng nên nàng bắt đầu làm càn a? Tiểu ngốc nghếch ngu ngốc này!
“Được rồi, huynh đừng tức giận, ta nói đùa thôi." Tiếng nói ngọt ngào nhẹ giọng trấn an, thấy hắn mau tức giận như vậy, vẫn là đừng đùa thì tốt hơn.
“Nói chuyện chính, nàng mau viết nhanh chút." Nàng làm nũng tiến vào lòng hắn, làm cho hắn lửa đốt đầy mình, nhưng cũng không quên chính sự.
Ngắm thấy đáy mắt hắn lo lắng, Man Tiểu Tri tâm mềm nhũn,“Được rồi."
Chỉ là bức thư này, rốt cuộc viết nên như thế nào mới tốt? Ai, đều do hắn đối với tỷ tỷ rất không lễ phép, ấn tượng của tỷ tỷ đối với hắn không phải tốt lắm, nếu đem tình huống thực tế hai người cùng một chỗ viết, người trong nhà không biết có thể phản đối hay không? “Tỷ tỷ, tỷ ấy...... Đối với huynh ấn tượng có một chút không tốt lắm, viết thật sự không sao cả sao?" Nàng nhắc nhở thực uyển chuyển.
“Quên đi, nàng không cần viết, chờ ngày giao thừa chúng ta trực tiếp bái đường thành thân." Băng Nhược Húc trực tiếp ra độc chiêu.
Chỉ cần hai người có danh có phận, còn sợ người nhà nàng đến chia rẽ sao?
“Cái gì, cái gì?" Không dự đoán được hắn sẽ nói chuyện này, tốc độ có phải quá nhanh hay không? Một khắc trước còn nói nàng là thê tử tương lai mà thôi, hiện nay đã nói muốn bái đường thành thân?
“Nàng đã nghe rõ rồi." Hắn lạnh lùng nói, một đôi mắt phượng nguy hiểm nhìn chằm chằm nàng, giống như nếu nàng nói cự tuyệt, là lập tức bắt nàng bái đường.
Ác bá tái hiện, Man Tiểu Tri nháy mắt mấy cái, thực hiểu được hiện tại không phải thời điểm vuốt râu hùm, trong đầu tính, chờ thêm hai ngày hắn hết giận, lại thảo luận chuyện bái đường thành thân mới thích hợp.
Băng Nhược Húc nhìn chằm chằm nàng, đáy lòng hừ lạnh một tiếng. Tiểu ngốc nghếch, lần này nàng sẽ trốn không thoát lòng bàn tay của ta!
Man Tiểu Tri vẫn nghĩ đến Băng Nhược Húc là giận mới nói vậy mà thôi, cho nên không sao, mấy ngày sau sẽ hết.
Ngày giao thừa, nàng rốt cục biết hắn không phải giận mà nói, hắn, là thật sự!
Lúc trời chưa sáng, nàng bị người ta đánh thức, đầu óc còn chưa thanh tỉnh hoàn, nha hoàn Đông xả Tây kéo, đầu óc nàng lại choáng váng, mặc vào quần áo rất nặng sau đó bị kéo đến trước gương đồng ngồi xuống, khăn ướt sạch sẽ lau mặt, cả người nàng mới thanh tỉnh một ít.
Vẻ mặt không thể tin nổi nhìn chính mình trong gương đồng, trên khuôn mặt luôn luôn sạch sẽ đang bị bọn nha hoàn tô son trát phấn nước, trên người còn mặc giá y đỏ thẫm,“Đây là làm chi?" Nàng hỏi.
Nha hoàn đứng hai bên sửng sốt một chút,“Tiểu thư, hôm nay là ngày ngài cùng chủ nhân bái đường thành thân, ngài quên sao?" Chủ nhân nửa tháng trước phân phó xuống dưới chuẩn bị.
Man Tiểu Tri ngạc nhiên trừng lớn mắt,“A? Bái đường thành thân?" Phút chốc đứng lên, nàng xoay người nhìn bố trí trong phòng, chung quanh đều dán chữ song hỉ. Không thể nào?
Nha hoàn không rảnh chờ nàng kinh ngạc xong, ba chân bốn cẳng rất nhanh giúp nàng trang điểm thật tốt, cầm lấy mũ phượng bên cạnh đội lên đầu nàng,“Tiểu thư, đi nhanh đi, chủ nhân ở đại sảnh chờ ngài bái đường!"
“Chờ một chút, đợi chút chờ......" Nàng hoảng, vội vàng vẫy tay muốn ngăn mọi người lại, một đám nha hoàn căn bản là không để ý tới phản kháng của nàng, mang nàng đi đến đại sảnh.
Gần đến đại sảnh, Man Tiểu Tri liếc mắt một cái liền nhìn thấy đứng ở đại sảnh là một thân ảnh màu hồng, còn có chữ hỷ thật to, nô bộc trong sơn trang đều hướng nàng chúc mừng.
Băng Nhược Húc đứng ở trong sảnh nhìn nàng. Hôm nay tiểu ngốc nghếch thoạt nhìn đặc biệt quyến rũ động lòng người, nàng mặc giá y màu đỏ càng thêm kiều diễm! Cất bước, đi đến bên người nàng dắt tay nhỏ bé, đồng thời đối tổng quản nháy mắt.
Tổng quản gật đầu, hắn hôm nay được mời làm người chủ trì, thanh thanh yết hầu,“Tân nương tân lang bái đường --"
“Chờ một chút!" Man Tiểu Tri đầu tiên là ổn định cước bộ của mình, mũ phượng trên đầu nặng muốn chết, hại nàng đi đường chân run rẩy thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
“Làm sao vậy?" Băng Nhược Húc khó hiểu nhìn nàng. Tình huống trước mắt nàng thật không biết nên khóc hay nên cười,“Huynh thật sự muốn bái đường?" Không thể nào? Này cũng không phải là trò đùa, hắn thật muốn thành thân như vậy ?
“Đúng vậy." Hắn mới không quản nhiều như vậy, tính tình bốc đồng mười năm không thay đổi, chỉ cần hắn muốn làm, thì làm, huống hồ mấy ngày trước đã nói với nàng.
“Này...... Không có cao đường ở đây, chúng ta muốn bái đường cái gì a?" Man Tiểu Tri cười khổ, cố gắng nghĩ biện pháp chống đỡ tính tình mưa gió thất thường của hắn. Bằng không, hiện tại gả cho hắn, ngày sau trở lại Thành Đô, nàng nhất định sẽ bị tỷ tỷ nhai đi nhai lại đến lỗ tai cũng dài ra.
“Có khác biệt sao?" Hắn không hiểu cao đường có hay không kém chỗ nào, quỳ một cái, cuối đầu bái lạy không phải tốt sao? Hắn xem biểu tỷ cùng biểu ca thành thân đều là như vậy.
“Đương nhiên là có, không có cao đường, việc hôn nhân này không có ý nghĩa." Lắc đầu, may mắn là cha mẹ đều ở Thành Đô, cha mẹ hắn đã ở Trường An, không có cách nào lập tức lên núi.
“Nhất định phải có cao đường? Tổng quản được không a?" Tại sao thành thân lại phiền toái như vậy? Tiểu ngốc nghếch không phải lấy cớ đi?“Cũng là nàng không muốn gả cho ta tìm lý do qua loa tắc trách?"
Ngực nhảy dựng, Man Tiểu Tri lập tức lắc đầu,“Ta đương nhiên muốn gả a! Nhưng không có cao đường hoặc người có danh vọng thay chúng ta làm chứng hôn lễ, cho dù ta với huynh hiện tại đã bái đường, nhưng mà ở nha môn kia mà nói, luật pháp cũng không thừa nhận." May mắn thời điểm tỷ tỷ thành thân, nàng có hỗ trợ một chuyện, mới nhớ rõ luật pháp này.
Đường luật quy định, điều kiện thành thân phải có giấy báo hôn, tư ước, nếu không báo hôn sự muốn tư ước thành hôn cũng có thể làm, nhưng phải có cao đường hoặc người có danh vọng, quan viên ở đây làm chứng, ngày sau mới có thể nói với quan nha hai người có thân phận vợ chồng.
“Hiện tại đi đâu tìm cao đường?" Băng Nhược Húc không hờn giận nhíu mi.
Trong đầu bắt đầu loại bỏ thân nhân có thể lập tức lên núi, không nửa! Lão nhân có danh vọng...... Có!
“Nàng chờ ta, ta đi một lát sẽ trở về." Hắn bỏ lại những lời này, thân ảnh vừa động, người liền mất hút khỏi phòng.
“Huynh đi đâu a?" Man Tiểu Tri đối với không khí hỏi.
Tổng quản nhìn xem nàng, nàng xem tổng quản, hai người trên mặt đều có biểu tình bất đắc dĩ.
“Ngồi chờ hắn trở về đi." Nàng vẫy vẫy tay, làm cho mọi người đứng tự tìm chỗ ngồi.
Nàng được nha hoàn nâng ngồi xuống.
Đợi sau nửa canh giờ, nàng phân phó,“Tổng quản, trước cho mọi người ăn cơm đi, hôm nay đêm cuối của năm cũ."
Trên bàn bên ngoài sớm đã đầy món ngon, mọi người bụng cũng đã sớm đói cô lỗ cô lỗ kêu.
“Phu nhân, hay là chờ chủ nhân trở về đi." Tổng quản cúi đầu trả lời.
Man Tiểu Tri nhịn xuống miệng thở dài,“Được rồi." Ngẫm lại cũng đúng, nếu Hoa Đào tinh trở về, nhìn thấy bọn họ không đợi hắn liền ăn cơm, không biết tính tình sẽ nóng giận đến bao lâu.
Nàng mới nghĩ như vậy mà thôi, trước mắt đột nhiên có hai bóng đen thoảng qua, bên người nàng cũng xuất hiện nhiều thân mình cao to, nhìn kỹ, là Băng Nhược Húc đã trở lại, lại quay đầu nhìn về phía bóng đen, miệng nàng há to hút ngụm khí.
Đang ngồi ở vị trí chủ vị có một đôi nam nữ trung niên , hai người đều mặc quần áo vô cùng tốt, quý khí mười phần, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, hai người đều trừng lớn mắt, vẻ mặt hoảng sợ, nam trên tay còn cầm chiếc đũa, miệng há thật to, trên chiếc đũa còn có hai miếng thức ăn a! Nữ trong tay cầm muỗng và bát canh, vừa thấy là biết bọn họ đang ăn cơm một nửa bị bắt tới.
“Trời a! Húc, huynh làm cái gì vậy? Huynh đi đâu bắt về a?" Man Tiểu Tri một tay chỉ vào đôi nam nữ kia, một tay kia đang muốn chọc vào ngực Băng Nhược Húc mà thôi, nhất thời phát hiện không có một bóng người. Di?
Nàng nhìn trước nhìn sau, trái trái phải phải đều nhìn khắp, chính là không thấy được kẻ đem người bắt tới.
“Người đâu?" Nàng quay đầu nhìn tổng quản.
Tổng quản chỉa chỉa phía sau nàng.
Man Tiểu Tri vừa chuyển đầu, quả thực cũng sắp thở không nổi. Băng Nhược Húc cư nhiên đem quận chúa ở nhờ sơn trang vác lại đây, đúng vậy! Chính là vác!!!
Hơn nữa, tuyệt không ôn nhu đem người hướng ghế cao nhất quăng lên, sau đó đi đến bên cạnh nàng đứng lại, nhe răng cười,“Lần này có thể bái đường chứ."
Tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài tiến vào, một đoàn hộ vệ trong chớp mắt liền vọt vào đại sảnh, bao vây quanh bọn họ, nàng xem trợn mắt há hốc mồm, Băng Nhược Húc lại vẫn cười thật cao hứng.
Hắn còn đối nàng nháy mắt mấy cái, hỏi:“Người quá nhiều phải không?"
“Huynh......" Man Tiểu Tri chỉ ngây ngốc, không biết còn có thể nói cái gì.
“Băng Nhược Húc, còn không mau thả quận chúa!" Trong đám hộ vệ có người trầm giọng gầm lên.
Hắn nhìn liếc mắt một cái, ngón giữa bắn ra, ba một tiếng làm hắn im miệng.“Lại ầm ỹ ta liền hạ độc ngươi." Uy hiếp nhìn quét vây quanh bọn họ hộ vệ.
Nhóm hộ vệ bị ánh mắt tà khí lạnh như băng của hắn làm kinh sợ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Hai vị là thành chủ Thái Thành cùng thành chủ phu nhân, đủ nổi danh đi?" Băng Nhược Húc tay chỉ vào vợ chồng trung niên đang ngồi trên ghế cao.
“Huynh đi ra ngoài lâu như vậy...... Vì chạy tới Thái Thành đem thành chủ cùng thành chủ phu nhân bắt đến?" Man Tiểu Tri tâm tình thật là vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào muốn cùng nàng bái đường thành thân như vậy, nàng còn có thể làm sao bây giờ?
Tầm mắt dời về phía quận chúa ngồi ở một bên, khuôn mặt kiều diễm đã muốn bị lửa giận làm cho vặn vẹo biến hình, ánh mắt âm lãnh tản ra như rắn, nàng nhịn không được run lên, không dám nhìn tiếp.
“Huynh tại sao cũng đem quận chúa bắt lại đây?" Nàng tựa vào bên tai Băng Nhược Húc nhẹ giọng hỏi.
“Ta thấy nàng ta thực nhàm chán ở sơn trang tìm hạ nhân gây phiền toái, liền thuận tay đem nàng ta vác lại đây." Hắn nói một cách thản nhiên.
Coi như là quận chúa này vận khí không tốt đi, trong sơn trang rất náo nhiệt, mà nàng mang thai cũng không tiện xuống núi đi dạo, bị không khí náo nhiệt hấp dẫn, chủ động đi đến chỗ bọn họ nhìn một cái, có nha đầu không cẩn thận đụng phải nàng một chút, nàng đã nổi trận lôi đình đánh nha đầu, vừa vặn cho hắn gặp được, liền đem nàng chộp tới nghĩ đợi chút muốn giáo huấn một phen.
“Huynh không phải muốn nàng ta hỗ trợ chứng hôn?" Man Tiểu Tri kinh ngạc nhìn hắn.
Băng Nhược Húc vẻ mặt chán ghét,“Ai muốn loại nữ nhân này giúp ta chứng hôn? Giúp ta pha nước rửa chân ta còn không thèm." Hắn mới không cần như vậy.
Nàng không nói gì, cúi đầu, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh hắn. Nàng thực sự không có biện pháp với hắn, đợi chút bái đường xong sẽ phân phó đem người mang đi.
“Tổng quản, còn không mau làm!" Băng Nhược Húc kích động cầm vải đồng tâm trong tay nàng.
Man Tiểu Tri thề, nàng thật sự có nhìn thấy trong đáy mắt của tổng quản tản mát ra lệ quang, dùng vẻ mặt tất cả bất đắc dĩ mở miệng --
“Tân nương tân lang bái đường! Nhất bái thiên địa --" Thanh âm rõ ràng run run.
Nha hoàn giúp nàng quỳ xuống, cùng Băng Nhược Húc cùng nhau hướng về ngoài đại sảnh dập đầu.
“Nhị bái...... Cao đường --" Tổng quản trong lời nói tạm dừng một chút, Băng Nhược Húc lập tức bắn ra một ánh mắt lạnh như băng cho hắn, sợ tới mức hai chữ cao đường liền thốt ra.
Man Tiểu Tri ngước mắt nhìn hai vị cao đường kia, hai người đều là vẻ mặt khóc không ra nước mắt, hơn nữa thành chủ da mặt sáng bóng không ngừng co rúm, lại thở dài, nàng xoay người hành lễ, dùng ánh mắt trấn an nhìn hai vị.
“Phu thê giao bái --"
Tổng quản đổi hai người mặt đối mặt hành lễ, nàng hiện tại đã hiểu cái gì là mây đen trên đầu, nam nhân này! Còn cười đến rạng rỡ, một chút cũng chưa nghĩ đến đợi lát nữa kết thúc sẽ như thế nào?
“Đưa vào động phòng --" Một câu cuối cùng, viên mãn đạt thành nhiệm vụ, kết thúc công việc!
Nàng thực không nói gì nhìn nô bộc nha hoàn trong sơn trang, từng người đều nghe đến câu cuối cùng đưa vào động phòng, không hẹn mà cùng vội vàng rời khỏi đại sảnh.
“Bái xong rồi, còn không mau giải huyệt đạo cho người ta." Đem mũ phượng trên đầu quăng xuống, Man Tiểu Tri đầu tiên phải bảo đảm mình có thể hoạt động tự do, bởi vì nàng dám dùng mạng đánh cược, đợi chút xem quận chúa kia nhất định rất tức giận.
“Không thành vấn đề." Mục đích đạt thành, Băng Nhược Húc đương nhiên thật cao hứng nghe theo lời của nàng, ngón giữa điểm điểm vài cái, mọi người bị hắn khống chế được giải thoát rồi.
“Băng Nhược Húc! Ngươi dám như vậy vô lễ với ta! Bắt hắn lại!" Quả nhiên, tự do hoạt động lại, mặt thối quận chúa hé ra lập tức rống to.
Thái Thành thành chủ cùng thành chủ phu nhân hai người thở dài một hơi, tay thành chủ cầm vẫn còn cầm chiếc đũa, bát trong tay thành chủ phu nhân cũng đã sớm ngã nát.
Nhóm hộ vệ vừa nghe đến lệnh quận chúa phân phó, người người cầm lấy đao kiếm nhằm phía Băng Nhược Húc.
Man Tiểu Tri tay trái lôi kéo thành chủ, tay phải dắt thành chủ phu nhân.“Đi mau!"
Một hàng ba người vội vàng rời khỏi chiến trường, trốn được ra ngoài nhìn lại loạn thành một đống đổ nát.
“Cái kia...... Thành chủ, phu nhân, thật sự là thật có lỗi, phu quân của ta hắn...... Tùy hứng một chút, thỉnh hai vị đại nhân đại lượng, đừng trách tội hắn." Man Tiểu Tri nhìn Băng Nhược Húc vừa mới đánh một người bay tới bên chân nàng.
Thành chủ nhìn thấy trợn mắt, nhìn nam tử tuấn mỹ trong sảnh lại là một chưởng đem người đánh bay; Thành chủ phu nhân ngây ngốc nhìn đại hán bên chân bà đang hộc máu, hắn là bị nam tử tuấn mĩ trong sảnh kia một cước đá ra.
Vợ chồng hai người nhìn một cái, đồng thời nhìn lẫn nhau trong mắt nhất thời quang mang, cùng nhau quay đầu nhìn nữ tử mặc giá y đỏ thẫm xinh đẹp tuyệt trần trước mắt, trăm miệng một lời nói:“Không có vấn đề gì, thực vinh hạnh tới tham gia hôn lễ của các ngươi, hai vị thật sự là trai tài gái sắc, ông trời tác hợp."
Man Tiểu Tri xấu hổ cười cười,“Thật sự thất lễ, ta lập tức bảo tổng quản phái người đưa các ngài xuống núi." Bàn tay trắng nõn vẫy vẫy, hướng đến tổng quản đã sớm chạy trốn ra bên ngoài tị nạn gật gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, tổng quản liền dẫn vợ chồng thành chủ ngồi trên kiệu đi trước một bước.
Tiễn bước bọn họ xong, Man Tiểu Tri mới quay đầu nhìn cuộc chiến trong đại sảnh, cái bàn đã bị phá huỷ hơn phân nửa, ngoài sân cũng nằm một đống hộ vệ quận chúa mang đến, thở dài.
“Húc, đừng đánh!" Nhấc váy đi vào cửa, nàng nếu không ngăn lại, chỉ sợ Băng Nhược Húc ngay cả quận chúa cũng đánh.
Trên mặt vài giọt máu bắn tung tóe, hắn nghe vậy buông lỏng tay đang bóp cổ hộ vệ, cảm thấy có chút mất hứng,“Ta còn không chơi đã." Khó có được nhiều tên không sợ chết như vậy, hắn đã lâu mới có thể đại khai sát giới một lần như vậy.
Man Tiểu Tri liếc trắng mắt, hỏi:“Chơi cái gì? Hôm nay là ngày tốt chúng ta thành thân, huynh muốn biến máu chảy thành sông sao?" Chỉ biết hắn là cố ý khiêu khích, sống yên ổn quá lâu, xương cố ngứa ngáy, không có việc gì đem quận chúa bắt tới, thật là.
“Được rồi, ta tạm tha bọn họ một mạng." Băng Nhược Húc nói xong, ôm eo nhỏ của nàng định bước đi.
Quận chúa cao quý cho tới bây giờ chưa từng chịu nỗi ô nhục lớn như vậy, một tay đỡ thắt lưng, hổn hển kêu to,“Băng Nhược Húc! Ngươi đây là có ý gì?"
Hắn quay đầu, ngả ngớn dùng ngón út ngoéo một cái lỗ tai,“Không có ý gì."
“Ngươi!" Quận chúa tức giận đến cả người đều phát run.
“Húc!" Man Tiểu Tri đánh cánh tay hắn một cái,“Chàng đừng tiếp tục náo loạn." Tựa vào bên tai hắn nói, hắn không sợ gây chuyện, cũng phải vì những người khác trong sơn trang mà suy nghĩ, đắc tội người quyền thế là không nên.
Bĩu môi, Băng Nhược Húc tính tình trẻ con quay đầu,“Chúng ta đi."
Không để ý tới nàng còn muốn cùng quận chúa nói cái gì đó, hắn nắm chặt lưng áo của nàng, dám đem nàng tha đi.
Trước khi đi ra khỏi cửa, hắn còn quay đầu nói:“Ta cảnh cáo ngươi, đừng ở trong sơn trang của ta ra oai quận chúa này nọ, ta mà còn bắt gặp ngươi vô duyên vô cớ khi dễ người trong trang của ta, ta liền đem ngươi đóng gói đá trở về Trường An!" Nói xong, mới cam tâm theo Man Tiểu Tri rời đi.
Trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, quận chúa một bụng tức giận không có chỗ giải tỏa, đành phải điên cuồng đem đồ sứ còn lại trong đại sảnh đập phá, đến khi cái chén cuối cùng cũng bị nàng đập nát, mới thở phì phò ngồi xuống ghế,“Băng Nhược Húc, một ngày nào đó ta muốn ngươi phải hối hận vì đắc tội ta!" Môi đỏ mọng khẽ nhếch, trong lời nói tựa như nguyền rủa.
Tác giả :
Nguyên Nhu