Tà Ngọc Thần Y
Chương 4
Cho dù tỷ tỷ gả cho tỷ phu có nhiều tiền, nàng cũng chưa bao giờ được hưởng thụ cảm giác hầu hạ như thế. Vẫn còn ở trên giường, thì trà đã dâng đến tay, cơm đến tận miệng, trên người mặc toàn tơ lụa thượng hạng, so với khi còn ở Thành Đô hưởng thụ tốt hơn rất nhiều
Mà nói là nàng đang chữa bệnh, nhưng là chỉ có mỗi ngày ba bữa uống thuốc mà thôi, chẳng qua thuốc mỗi một lần uống càng ngày càng khó nuốt hơn, hương vị cũng ngày càng khó chịu hơn, ngoài chuyện đó ra, còn lại sinh hoạt của nàng quả thực chính là đại tiểu thư.
Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng khi tới nơi này chịu khổ, chịu đau! Không nghĩ tới Băng Nhược Húc thật ra vô cùng tốt với nàng, giống như từ lần trước khi nàng đến nhà hắn do quá sợ hãi, thái độ hắn đối với nàng còn có chút thay đổi, lúc trước vẫn luôn nói sẽ cho nàng biết tay, kết quả cũng không có gì.
Nhưng mà từ sau khi đi vào nơi này, nàng đều không gặp qua Băng Nhược Húc, trong lòng cảm giác có điểm...... Nói chung là cảm giác rất lạ, cư nhiên cảm thấy thực không quen, có thể là lúc trước trên đường đi hai người mỗi ngày đều ở cùng một chỗ.
Nhàn rỗi không có việc gì, nàng đến tìm tổng quản xin ít vải, định làm vài bộ quần áo để giết thời gian, lúc trước sinh bệnh nàng cơ hồ không thể làm chuyện gì, chuyện duy nhất nàng có thể làm được chính là cầm lấy kim may vá thêu thùa mà thôi, cũng vì như thế, nên nàng mới có tay nghề thêu thùa khéo léo.
Nhiều năm bị ốm đau tra tấn, Man Tiểu Tri đã biết cách che dấu hỉ nộ ái ố chính mình, nhưng hiện tại có lẽ là bị Băng Nhược Húc bốc đồng ảnh hưởng, hơn nữa ngày quá thoải mái tự do, không cần lúc nào cũng lo lắng người thân thấy nàng nước mắt rơi như mưa, nhờ thế mà áp lực trong lòng nàng cũng giảm bớt thật nhiều.
Nàng vốn là một cô nương thích cười và hoạt bát, chỉ là đều dấu đi, nay thoát khỏi tảng đá đè nặng trong lòng ngực bấy lâu nay, cá tính nguyên bản của nàng dần dần được bộc lộ ra.
Còn không biết nên may quần áo cho ai, cho nên nàng đành phải chia nhỏ sấp vải, định thêu thành khăn tay, trên mặt vải trắng nõn, nàng thêu cũng không phải là hoa cùng với bướm, mà là dùng chỉ tím thêu ra cây trúc, cảm giác thập phần thanh nhã, nhưng thêu đến một nửa nàng ngừng tay.
Khăn tay này nếu làm tặng cho cô nương gia, dường như không được hợp lắm, mình sao lại thêu những thứ như thế này? Nàng trong đầu buồn bực, chẳng lẽ thêu để dành tặng tổng quản? Ông ấy dám lấy sao?
Cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên bị người ta đẩy ra, mới vừa rồi trong đầu nàng chỉ là một hình bóng mơ hồ thoáng qua, hiện tại xuất hiện ở trước mắt, còn dẫn theo một đám người tiến vào.
Băng Nhược Húc ngồi vào đối diện nàng, nhìn nàng,“Tiểu ngốc nghếch, lâu như vậy không gặp được ta, có phải đang nhớ ta hay không?"
Bận việc mấy ngày, hắn cuối cùng cũng rảnh rỗi đến thu phục tiểu ngốc nghếch bị bệnh.
Man Tiểu Tri liếc trắng mắt,“Không có." Không để ý tới đáy lòng kia khi nhìn đến hắn cảm thấy vui sướng là ý tứ gì.
Nhún nhún vai, Băng Nhược Húc không phải thực để ý câu trả lời của nàng, nhìn gia nhân đem nước đổ vào bồn gỗ xong, sau đó lại đem một lọ lại một lọ thuốc màu xanh đổ vào bồn tắm.
Theo hắn ánh mắt nhìn qua, mũi nàng ngửi được hương vị quái dị của thùng nước màu xanh này, mày nàng chậm rãi nhăn lại.
“Cái kia...... Không phải là để cho ta tắm chứ?" Tục ngữ nói bệnh lâu thành lương y, những lời này khi áp dụng trên người nàng cũng có thể nói là thật chính xác. Tắm nước thuốc, nàng đã tắm qua rất nhiều lần, nhưng nước thuốc hôi đến như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
“Đúng." Chờ thuốc thật sự hào tan vào trong nước, nô bộc nhìn hai người thi lễ lui ra phía sau, Băng Nhược Húc mới đi đến bên cạnh thùng gỗ.
“Tiểu ngốc nghếch, cởi quần áo ra."
“Cái gì?" Theo bản năng nắm chặt áo chính mình, nàng có điểm há hốc mồm.
“Cởi quần áo." Hắn cười lặp lại.
Nàng đứng lên thối lui vài bước, “Không được, cho dù muốn ta tắm nước thuốc, huynh cũng nên đi ra ngoài chứ?"
“Cởi quần áo ra --" Mắt phượng hẹp dài nhíu lại, âm cuối kéo dài nguy hiểm.
Man Tiểu Tri dùng sức lắc đầu,“Huynh đi ra ngoài." Người này không lẽ thật sự muốn nhìn nàng tắm sao? Nhìn biểu tình của hắn, cùng với tính cách của hắn, phi thường có thể!
“Ta đi ra ngoài làm sao thấy được bệnh của ngươi, cởi quần áo nhanh chút!" Băng Nhược Húc tới gần nàng vài bước, hắn xác thực ý định bất lương, chính là muốn trêu cợt nàng.
“Huynh gạt người, tắm nước thuốc có thể nhìn cái gì? Huynh đi ra ngoài!" Nàng lui vài bước, cảnh giác đi vòng quanh cái bàn.
Hắn thiếu chút nữa cười đi ra, ung dung nhìn nàng, giống như con mèo đang vờn đuổi chuột, đi theo nàng quanh bàn vài vòng, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng liền cảm thấy thú vị, có ý xấu muốn tận mắt muốn nhìn một chút bộ dáng nàng thét chói tai.
Suy nghĩ liền làm, Băng Nhược Húc giơ tay bắt được người còn muốn chạy, đem nàng giơ lên giữa không trung, một tay không khách khí tháo đai lưng của nàng.
Man Tiểu Tri sợ hãi,“A -- Buông! Buông --"
Nhẹ nhàng hai chân đá tới đá lui, hai cánh tay mảnh khảnh liều mạng vung lên, thở dốc không thôi, ngực nàng lại lan tràn đau đớn quen thuộc, làm cho giãy dụa của nàng càng thấy vô lực.
“Buông......" Chứng khí hư vô lực, thể lực không bằng người khác kết cục là giơ hai tay lên đầu hàng, chỉ có thể mở to hai mắt, tức giận trừng nhìn mắt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra hơi hơi trắng bệch.
“Vào đó đi." Băng Nhược Húc nhẹ buông tay.
Phanh! Bọt nước màu xanh văng lên, bắn tung tóe đầy đất ướt đẫm.
“Khụ khụ!" Không hề báo động trước bị bỏ lại, nước thuốc tràn vào trong mũi và miệng của Man Tiểu Tri, chu cái miệng nhỏ, phun ra nước chua xót đầy miệng.
Hắn cười không thể ngừng được. Đùa rất vui, tiểu ngốc nghếch này thật thú vị!“Ha ha ha......" Nhịn không được giơ tay nắm bắt hai gò má của nàng.
Man Tiểu Tri tự nhận đánh không lại hắn, đành phải há mồm cắn ngón tay của hắn đang đặt trên cạnh bồn gỗ, dùng sức cắn, cố gắng cắn, miệng cắn có chút mùi máu tươi toát ra, một đôi mắt vẫn là tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Băng Nhược Húc để mặc nàng cắn, một đôi mắt phượng mang theo ý cười như cũ, cũng không để ý đến ngón tay của mình đang rướm máu ,“Tiểu ngốc nghếch, ngươi thật rất thú vị." Mấy năm nay đi du ngoạn giang hồ, rất khó có thể nhìn thấy được một người như vậy, thật muốn mỗi ngày nhìn đến nàng a......
Mặt nàng đen một nửa, nhả miệng ra. Hắn rốt cuộc có phải có bệnh hay không ? Bị cắn còn cười đến vui vẻ như vậy? Không để ý tới hắn, ngoan ngoãn ở trong bồn gỗ chuyên tâm ngâm nước thuốc. Dù sao đã bị bỏ vào đây, cũng không giãy dụa hay phản kháng được, nhưng mà….
Cúi đầu nhìn y phục màu trắng trên người chính mình, đã dần dần chuyển sang màu xanh, xem ra bộ quần áo này bị hủy rồi.
“......" Cũng không biết tại sao, thân mình mềm nhũn không có sức lực.
Chậm rãi đưa ngón tay vào miệng mút sạch sẽ, đầu lưỡi lướt qua môi, Băng Nhược Húc mỉm cười. Đem biểu tình bất đắc dĩ của nàng thu vào đáy mắt, trong đầu có chút nhớ nhung dần dần thành hình, ha ha!
Hắn tươi cười tà mị, làm cho Man Tiểu Tri nhìn nhịn không được lạnh run, rùng mình một cái,“Huynh không cần cười." Thực không hiểu cá tính quái dị của hắn từ đâu mà có? Rõ ràng người một nhà của tỷ phu đều thật sự bình thường, tại sao lại có một quái thai như hắn?
“Tiểu ngốc nghếch, ngươi có biết muốn ta chữa bệnh bình thường đều phải có rất nhiều điều kiện đi?" Nếu đem nàng cột vào bên người, mỗi ngày sẽ làm chính mình thật vui vẻ, vui thật sự nha.
Man Tiểu Tri không đồng ý, Ta nhớ không lầm thì, huynh từ lúc hơn một tháng trước, đã đáp ứng tỷ của ta sẽ chữa khỏi ta, hơn nữa huynh đã thua." Cảnh giác nhìn về phía hắn, không có việc gì lại tự dưng đề cập đến việc này. Nhất định không có chuyện gì tốt đâu.
Nhắc tới tỷ tỷ nàng, nụ cười trên mặt Băng Nhược Húc bỗng chốc đóng thành băng sương lạnh lẽo,“Ngươi thực cho ta không biết nàng ta động tay chân vào đó sao?"
Hừ, lần trước hắn bị qua mặt như thế, nếu không phải không muốn làm cho Ngũ ca trở mặt, hắn cũng không ôm nỗi ấm ức như thế này.
Vốn dĩ hắn cùng tỷ tỷ của Man Tiểu Tri -- Man Tiểu Nhu chơi một ván bài rất đơn giản, chỉ cần nàng trong một đêm có thể lấy ra ba vạn lượng. Nhưng dựa vào gia cảnh Man gia vốn khó khăn. Hắn chắc chắn nàng không thể kiếm đâu ra số tiền này.
Kết quả Man Tiểu Nhu chơi xấu sau lưng hắn, chính là nàng cùng trượng phu chơi xúc xắc một ván, tiền đặt cược không nhiều không ít đúng là ba vạn lượng, hắn cũng không phải ngu ngốc, ban đầu nghĩ đến nàng sẽ động thủ ở trong xúc xắc, không nghĩ tới hắn đem xúc xắc đánh vỡ thành hai nửa cũng không có gì lạ, hắn nghĩ nàng sẽ dựa vào sự may rủi để kiếm vận may.
Xúc xắc kia bị đánh vỡ, hạ nhân bên ngoài lại cầm một viên tiến vào, hắn nhất thời không chú ý, khiến cho Man Tiểu Nhu qua mặt hắn!
Băng Nhược Húc dưới đáy lòng hừ lạnh. Nếu không sợ cùng Ngũ ca và toàn gia nháo động một phen, hắn cũng sẽ không im lặng chịu thiệt thòi như thế, từ lúc đánh cuộc xong, bước ra khỏi không được vài bước, hắn đã biết bị lừa, món nợ này, hắn ghi tạc trong lòng, nếu có cơ hội gặp lại phụ nữ Man Tiểu Nhu kia, hắn sẽ không buông tha cho nàng ta đâu.
Chỉ biết, Man Tiểu Tri bĩu môi, đem thân mình vùi vào mặt nước, nước thuốc màu xanh này, tuy rằng hương vị có chút quái dị, nhưng là không biết có phải dược tính phát huy hay không, cảm thấy toàn bộ thân mình đều nhẹ nhàng đứng lên, ngực ban nãy có chút cảm giác đau nhói, cũng đã biến mất. Hoàn toàn không có một chút sức lực nào.
“Huynh nói chuyện này làm gì?"
Nhìn nàng một cái, Băng Nhược Húc tựa người vào bên thùng gỗ, cánh tay chống lên thành thùng chồm người tới. “ Nếu đã đáp ứng Ngũ ca, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, nhưng Y Lư không thu người rảnh rỗi." Hắn nghĩ ra được một ý kiến hay.
“Huynh nói đi." Đã biết là không có chuyện tốt.
Thực vừa lòng phản ứng của nàng, hắn giơ tay khoát khoát nước thuốc màu xanh trong thùng, vẻ mặt lười biếng nói:“Như vậy đi, vì thấy ngươi dù sao cũng là thân thích, nên sẽ để ngươi làm tỳ nữ bên cạnh ta."
Ngũ quan thanh tú của Man Tiểu Tri nhất thời mặt nhăn thành một khối,
“Có thể đổi sang làm chuyện khác không?" Muốn nàng hầu hạ hắn? Chỉ sợ mình không phải bệnh chết, mà là rõ ràng bị hắn chọc tức chết.
Băng Nhược Húc biến sắc, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, “Không thể!" Hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy từ trong lòng lấy ra một viên viên thuốc,“Há mồm." Tiểu ngốc nghếch chết tiệt này, bao nhiêu người muốn cũng chưa cơ hội, để cho nàng theo bên người hầu hạ là phúc mấy kiếp của nàng, còn làm bộ làm tịch!
Hoàn toàn không thể hiểu nổi nhìn hắn,“Tại sao?" Thái độ tuyệt không cung kính hỏi.
Tiểu ngốc nghếch này thật sự không đem hắn đặt đáy vào mắt! Hắn nắm mặt của nàng, đem viên thuốc nhét vào miệng nàng.
“Nuốt vào! Không cho phép nhổ ra." Thật sự là ngốc nghếch vô cùng mà, hắn từ nhỏ đã ăn qua rất nhiều loại dược liệu kì lạ, máu chảy trên người hắn có thể nói là kì dược nhưng cũng là kì độc, không cho nàng uống viên thuốc kia vào, không đến một khắc nàng chắc chắn sẽ thất khổng* đổ máu mà chết.
(Thất khổng: Hai mắt, hai tai, hai mũi và miệng.)
Hai mắt hàm chứa nước mắt, Man Tiểu Tri bị bóp miệng, đành phải phẫn hận nuốt vào, quả nhiên, lại là một viên thuốc đắng đến mức nàng muốn ói ra, Đây là thuốc gì?" Chẳng những vừa đắng vừa khó uống, còn có một cỗ mùi, ân......
“Nhớ rõ ngày mai bắt đầu hầu hạ ta." Băng Nhược Húc không trả lời vấn đề của nàng, nói xong điều hắn muốn nói, xoay người rời đi.
Trước khi đi nhìn thấy khăn tay Man Tiểu Tri đặt lên bàn,“Rất khác biệt đây." Phía trên thêu nhành trúc màu tím cũng không tệ lắm.
“Đưa ta! Cái kia là ta muốn tặng cho......" Lời nói nghẹn ở trong cổ họng, muốn đưa ai nàng cũng không biết.
“Cho ta, ta nhận." Băng Nhược Húc giúp nàng đem lời cuối cùng hoàn thành nốt, cười tủm tỉm đưa khăn tay của nàng nhét vào trong lòng.
Gã dã man! Cũng không biết là lời nói của hắn nói làm cho người ta tức giận, hay là bởi vì nhìn thấy hắn nhận lấy khăn tay mà đáy lòng vui vẻ, hai gò má nàng đỏ lên.
“Ta lại chưa nói đưa cho huynh nha." Nàng nho nhỏ giọng nói xong, không dám ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn.
Băng Nhược Húc mới không để ý tới nàng nói cái gì, thấy thích mắt thì lấy thôi, “Ta tự lấy, ngày mai nhớ rõ đến Phi Vân Các đến hầu hạ ta ăn sáng." Khoát tay, hắn đẩy ra cánh cửa tự đi ra ngoài.
Trừng mắt nhìn bóng dáng hắn rời đi, Man Tiểu Tri tức giận đến răng lại ngứa. Sớm biết như thế mới vừa rồi nên cắn hắn thêm mấy cái nữa, hừ!
Nàng cố ý xem nhẹ tia vui sướng trong ngực mình vì hắn nhận lấy khăn tay, tức giận nhìn cánh cửa đã đóng chặt, chỉ là khóe miệng...... Không tự chủ được ẩn ẩn một chút ý cười thẹn thùng.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Man Tiểu Tri trở thành nô tỳ bên người Băng Nhược Húc, chuyên hầu hạ một mình hắn.
Nói là nô tỳ, kỳ thật cũng không phải làm chuyện gì, thức ăn sáng không cần phải nấu, nàng chỉ cần phụ trách đem thức ăn nữ đầu bếp nấu mang đến phòng cho hắn, sau đó đứng ở một bên nhìn hắn ăn là tốt rồi.
Man Tiểu Tri nhìn hắn ăn cái gì, càng xem mặt mày nhăn càng chặt. Sáng sớm đã có mười món thức ăn và một món cháo thanh đạm, thanh cháo này hắn còn được hai hớp, mà thức ăn trên bàn, mỗi một món hắn chỉ gắp một miếng lại hạ chiếc đũa, sau đó đại gia hắn kéo lấy cái khăn trắng miệng,“Tất cả lui xuống đi."
“Đợi chút, những thức ăn này, tất cả huynh đều không thích ăn?" Tại sao lại có người kén ăn đến như vậy? Như vậy lãng phí đồ ăn, cũng không sợ trời trách phạt sao?
Băng Nhược Húc liếc mắt nhìn nàng, biểu tình trên mặt hắn quá mức rõ ràng, đối hắn hành động thực không cho là đúng,“Không phải không thích." Hắn nhún nhún vai.
“Thế tại sao mỗi món huynh đều chỉ ăn một miếng? Đây chính là người ta nấu nướng cực khổ lắm!" Nàng thực vì đầu bếp nữ cảm thấy không đáng giá.
“Ngươi đói bụng thì ngươi cứ ăn?" Mặc kệ tâm tính nàng đang lảm nhảm nhàm chán, bỏ lại khăn lau miệng, hắn đứng dậy đi đến phía sau bình phong đi thay quần áo.
Cái gì đói bụng nàng ăn? Cái này không phải trọng điểm? Man Tiểu Tri đi theo phía sau hắn, nhìn thấy áo khoác treo trên bức bình phong, theo bản năng mang đến mà tay run run, mở ra chờ Băng Nhược Húc đến mặc.
“Huynh chỉ ăn một chút như vậy đủ sao?" Cho dù nàng bệnh nghiêm trọng như thế nào, cũng không giống như hắn vậy, thân thể chịu được sao?
Băng Nhược Húc thực tự nhiên mặc vào áo khoác nàng đã mở ra sẳn."Ừm." Động tác này của nàng làm thực thành thục, là vì người nam nhân nào làm qua như vậy?
Mắt phượng xinh đẹp nhíu lại, bởi vì ý tưởng trong đầu mà cảm thấy tức giận, hắn bắt lấy tay nàng.
“Ngươi thực có thói quen giúp nam nhân mặc quần áo?" Ngữ khí mềm nhẹ mà nguy hiểm.
“Um...... Đúng vậy." Man Tiểu Tri cúi đầu nói, mới trước đây trong nhà hoàn cảnh rất kém cỏi, cha cùng nương thường xuyên vội vàng lo việc buôn bán kiếm tiền, tỷ tỷ cũng ra bên ngoài giúp đỡ, mà nàng sinh bệnh đành phải hỗ trợ chăm sóc Tiểu Bác, khi đó Tiểu Bác mặc quần áo đều là nàng giúp hắn.
“Là ai?" Trong đôi mắt đen có một ngọn cuồng phong dần dần dâng lên, một tay kia nắm chặt thành quyền, giờ khắc này, hắn có dục vọng muốn giết người.
Man Tiểu Tri hoàn toàn không phát hiện sự biến hóa lạ lùng của hắn, đôi tay còn giúp hắn sửa sửa cổ áo, chờ hết thảy đều làm tốt mới ngước mắt lên nhìn về phía hắn, đối với sắc mặt âm trầm của hắn cảm thấy nghi hoặc,“Huynh làm sao vậy?" Nàng không đắc tội hắn chứ?
“Ta hỏi ngươi là ai?" Băng Nhược Húc sắc mặt càng nhìn càng đáng sợ.
“Cái gì là ai?" Người này thói quen thực kém! Nàng nhìn trên sàn nhà bên kia, đem áo khoác hắn quăng bừa bãi, bước đến nhặt lên.
“Ta hỏi ngươi giúp ai mặc qua quần áo?" Hắn quả thực hét to để hỏi
“Đệ đệ a! Huynh không phải cũng gặp qua hắn?" Man Tiểu Tri ôm lỗ tai, trừng mắt hắn liếc mắt một cái, thực không thể hiểu nổi lại phát điên cái gì a?
Đáp án này làm cho Băng Nhược Húc đang giận dữ chợt sửng sốt, đôi mắt chớp chớp, nhìn tiểu nữ nhân ở trước mắt bận rộn đi tới đi lui, vốn dĩ nổi lên cuồng bạo, nháy mắt bị lời của nàng làm tan biến không thấy bóng dáng, hiện tại hắn không biết nên tức giận hay nên cười.
Man Tiểu Tri ở trong phòng hắn đánh giá chung quanh, càng nhìn đôi mi thanh tú cau lại càng chặt, tại sao Băng Nhược Húc bề ngoài thoạt nhìn sạch sẽ, trong phòng lại loạn xạ như thế?
Mới vừa rồi khi nàng đem đồ ăn sáng tiến vào, liền đứng ở một bên nhìn hắn làm đại gia đùa giỡn, hiện tại mới cẩn thận nhìn tình hình trong phòng, trên phòng, mỗi một bước đi đều thấy áo khoác vung vãi, một vài bức tranh nằm rải rác trên mặt đất, còn có một ít dược thảo, cũng là đông nằm một mảng, tây nằm một mớ.
“Ta hỏi ngươi là nam nhân, ngươi theo ta nói là đệ ngươi?" Băng Nhược Húc có điểm buồn bực. Nếu không phải tại nàng nói không rõ ràng, hắn làm sao có thể hiểu lầm!
Quay đầu liếc trắng mắt,“Huynh vừa không phải hỏi ta có thói quen giúp nam nhân mặc quần áo sao? Tiểu Bác đã mười lăm tuổi, đương nhiên được cho nam nhân a!"
Nàng nói thì thấy đương nhiên, nhưng là......
Băng Nhược Húc sắc mặt lại nghiêm trọng, bày ra sắc mặt u ám lạnh lẽo, trong lòng chính là thật sự bực mình. “Hắn đã lớn như vậy, ngươi còn giúp hắn mặc quần áo?" Nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu ngốc nghếch ngu ngốc này là bệnh lâu không biết sao?
Đông thu Tây nhặt, Man Tiểu Tri không kiên nhẫn dừng lại cước bộ, bình tĩnh nhìn hắn,“Huynh là ngu ngốc sao? Tiểu Bác lớn như vậy, ta làm sao có thể giúp hắn mặc quần áo?" Khắp phòng bừa bộn như vậy dọn dẹp mãi không xong, hắn vẫn đứng đó nói đùa mãi.
“Nhưng là ngươi --" Băng Nhược Húc còn muốn nói cái gì đó, nàng giành trước một bước cắt ngang lời nói của hắn.
“Nhưng cái gì? Trước đây Tiểu Bác đều là ta chăm sóc, ta đương nhiên thường giúp hắn mặc quần áo a!"
Thì ra là ý tứ này. Hắn gật gật đầu, bất mãn ở đáy lòng cuối cùng tản ra một chút,“Ngươi đang làm gì?" Vậy là tốt rồi, hắn còn tưởng rằng nàng đến bây giờ còn giúp Man Tiểu Bác mặc quần áo.
“Giúp huynh thu dọn phòng, không có người giúp huynh sao?" Man Tiểu Tri cảm thấy thật sự kỳ quái. Sơn trang này có nhiều gia nhân đến thế, tại sao không có người giúp chủ nhân sửa sang lại phòng?
Bĩu môi,“Ta không thích." Phòng hắn luôn luôn chỉ có một mình hắn ra vào.
Quái nhân...... Không để ý tới hắn, Man Tiểu Tri nhịn không được bắt đầu động thủ dọn dẹp rác trong phòng hắn, chỉ cần nàng cảm thấy thứ không cần thiết gì đó, toàn bộ thu dọn sang một bên chuẩn bị vứt bỏ.
“Đừng dọn nữa, đi thôi." Băng Nhược Húc nhìn xem sắc trời, vẻ mặt phiền chán.
“Đi đâu?" Nàng dừng tay, thở hổn hển, tuy rằng bệnh của nàng giống như khống chế được, hơn nữa qua vài ngày sống thoải mái, thân thể so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn là không thể quá mức mệt nhọc.
“Cho ngươi nhìn xem thế gian này có bao nhiêu tốt đẹp." Băng Nhược Húc cười, kéo tay nàng liền đi ra ngoài.
Man Tiểu Tri lăng lăng để cho hắn kéo đi, trong lòng buồn bực. Thế gian có bao nhiêu tốt đẹp? Nghi hoặc theo dõi phía sau lưng hắn, không phải nàng muốn nói gì, mà là người này bản tính vừa quái dị lại vừa hung ác, những lời hắn vừa mới nói, mười phần có chín cũng là nói mát đi.
Cửa lớn của sơn trang, sáng sớm đã có rất nhiều người đến xếp hàng, người đầu tiên là một tiểu cô nương giúp đỡ một ông lão, trên mặt tiểu cô nương hé ra vui mừng tươi cười.
“Ngoại công, ông nhẫn nại một chút nữa, chờ cửa mở, chúng ta có thể cầu thần y chữa khỏi bệnh của ông." Tiểu cô nương đối với ông lão bên cạnh nhẹ giọng nói.
Lão nhân gật gật đầu
Đứng ở phía sau tiểu cô nương là vài người dáng vẻ khổ sở như nàng hôm trước, đoàn người đều giống nhau, trắng đêm xếp hàng ở trước cửa sơn trang, vì cầu thần y chữa bệnh.
Cách đó không xa trên cây đại thụ, Man Tiểu Tri bị người ta ôm lấy bay lên đó, không quen lắm cứ nhích tới nhích lui.
“Ngươi không sợ ngã xuống sao, cứ tiếp tục động đậy mãi thì cũng không sao, có cần ta giúp ngươi một phen không?" Người đang ôm trong lòng cứ xoay tới xoay lui, xoay đến mức khuôn mặt anh tuấn của Băng Nhược Húc nhăn nhó lại, lạnh buốt ở nàng bên tai nói nhỏ.
“......" Man Tiểu Tri thực thức thời lập tức đình chỉ động tác, bên dưới thắt lưng của nàng, xuyên thấu qua lớp quần áo, truyền đến nhiệt độ cơ thể cứng nóng của hắn, nóng đến mức hai gò má của nàng cũng nhiễm đỏ ửng.
“Đây là có chuyện gì?" Nàng chỉa chỉa vào những người đang ở cửa, cẩn thận quên đi chuyện vừa rồi, có một đám nhân mã, nhìn qua như là tìm đến hắn chữa bệnh.
Băng Nhược Húc lơ đãng thoáng nhìn nét đỏ ửng trên mặt nàng, không tự giác cười, rồi sau đó nhướng mi, vỗ về vai nàng ,“Lão nhân không có việc gì, đi tìm chuyện phiền toái cho ta bận rộn." Tại sao nhìn gần tiểu ngốc nghếch, cư nhiên cảm thấy mặt nàng hồng bộ dáng rất đáng yêu?
“Lão nhân?"
“Lúc trước lão nhân đem ta bắt tới nơi này." Hắn giải thích cho nàng.
Man Tiểu Tri bừng tỉnh đại ngộ nhẹ gật đầu,“Nha, sư phụ ngươi a!" Sư phụ thì gọi sư phụ, kêu lão nhân, thật sự là không lễ phép.
Băng Nhược Húc ánh mắt từ trên mặt nàng dời đi, phóng tới đám người cách đó không xa,“Ta xem bệnh thực tùy vào hứng thú, lão nhân sợ ta nhàm chán, tháng trước hạ một quy định, chỉ cần người nào cầm lệnh bài của lão đến đây xin chữa bệnh, ta cũng không có thể cự tuyệt." Hừ, lão nhân ngay cả già cũng không an phận, dám tìm phiền toái đến cho hắn.
Còn cố ý phao tin khắp giang hồ, khắp nơi nói cho mọi người biết hắn đang ở đâu, ý định muốn ồn ào dư luận xôn xao, chuyện này là sau khi hắn trở lại Y Lư, nghe tổng quản nói mới biết được, chỉ có thể nói lão nhân sống được rất nhàn.
Cầm lệnh bài đến cửa đã bận rộn, còn nghe lời đồn thổi nơi ở của hắn, người tìm đến cửa thật sự náo nhiệt không thiếu a.
Kinh ngạc nhìn hắn, Man Tiểu Tri vẻ mặt rất kinh ngạc.
Mày kiếm giương lên,“Như thế nào?" Tiểu ngốc nghếch biểu tình thật đúng là hay thay đổi.“Không nghĩ tới huynh lại tôn sư trọng đạo như vậy a, Vốn dĩ ta còn nghĩ đến huynh gọi ngươi sư phụ lão nhân, là thực chán ghét ông ấy, không nghĩ tới lời ông ấy nói huynh lại nghe." Nhìn không ra được hắn là người như thế.
Trên thực tế, nàng không nhìn ra được là bình thường, bởi vì Băng Nhược Húc hoàn toàn không phải như là nàng suy nghĩ như vậy, hắn vâng lới sư phụ đơn giản là vì năm đó có cùng sư phụ ba lần vỗ tay hoan nghênh thề, mỗi lần ông ấy dạy một tuyệt chiêu y thuật bí truyền, thì sẽ đáp ứng ông ấy ba chuyện, bất luận là chuyện gì đều có thể.
Bĩu môi, nhìn thấy trong đôi mắt trong trẻo của nàng có ý kính nể, cảm giác này cũng thật dễ chịu a! Băng Nhược Húc không muốn giải thích. Khiến cho tiểu ngốc nghếch nghĩ như vậy cũng tốt, để tránh nàng luôn hé ra bộ mặt khinh thường hắn.
Nhìn mặt hắn gần như vậy, Man Tiểu Tri phát hiện, bộ dạng hắn thật sự thực...... Hoa đào, bất luận là cười hoặc không cười, mắt phượng đều lộ ra tà khí nhè nhẹ, làm cho người ta có loại sợ hãi nhưng lại nhịn không được dục vọng muốn nhìn, hơn nữa làn da bóng loáng, nhìn qua giống như sờ thật thoải mái a--
Bàn tay nhỏ bé mềm mại mang theo cảm giác mát lạnh không tự giác xoa mặt hắn, Băng Nhược Húc hơi hơi chấn động, cúi đầu nhìn nàng; Hai người nhìn thẳng vào nhau bất động, trong nháy mắt này, tâm lý Man Tiểu Tri cảm thấy co gì đó dâng lên, cảm giác bâng khuâng khó tả.
Đôi mắt đẹp của hắn càng lúc càng đến gần nàng cảm giác gần gũi nàng có thể thấy hình bóng phản chiếu của nàng trong đôi mắt phượng xinh đẹp của hắn, đôi lông mi cong vút và dài lướt nhẹ qua mặt của nàng, trên môi nàng cũng có cảm giác ấm áp.
“A -- Các ngươi đang làm gì?" Tiếng thét chói tai cắt ngang khoảng không gian ái muội của hai người.
Man Tiểu Tri chấn động, vội vàng quay mặt đi, hai tay ôm môi, hai má nóng phừng phừng, mới vừa rồi là đã xảy ra chuyện gì?
Hắn...... Có phải có hôn nàng hay không? Có sao? Có sao?
Bị nhiễu loạn Băng Nhược Húc không giống nàng vẻ mặt kinh hoảng, ngược lại có chút bực tức nhìn những người đang la hét, phá đi chuyện tốt của hắn, liếm liếm môi, trên môi của hắn còn vương lại hương vị thuốc của nàng thường hay uống.
Tiếng kêu kia càng ngày càng thê lương, ngay cả Man Tiểu Tri vẫn còn đang cảm xúc ngượng ngùng đều bị dọa đến, bất chấp mặt đỏ tim đập, tầm mắt dời về phía cửa lớn.
Trên đỉnh đầu cỗ kiệu trang sức kim quang lòe loẹt , xung quanh có vài tên to con vạm vỡ, đang đem những người đang xếp hàng ở đầu hàng đe dọa đuổi đi.
Phát ra tiếng kêu đúng là tiểu cô nương vừa rồi đứng ở đầu, nàng khóc kêu không muốn bị lôi đi,“Các người làm sao có thể như vậy? Chúng ta đến trước! Chúng ta đến trước!" Vội vã túm chặt lấy một góc cỗ kiệu không buông tay.
“Làm càn! Dám đối với quận chúa chúng ta vô lễ, muốn chết sao?" Nam tử đứng bên cạnh kiệu rút ra đại đao bên hông, đi từng bước tiến lên.
Tiểu cô nương hoảng sợ buông tay ra, lập tức hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khóc tìm,“Quận chúa? Van cầu lòng từ bi của ngài, chúng tôi đến trước......" Ngoại công bệnh nếu nếu không trị, ngoại công sẽ...... Không được! Không thể như vậy!
“Đuổi đi." Thanh âm nũng nịu từ trong kiệu truyền ra đến.
“Dạ!" Bốn phía đại hán giữ kiệu vuốt cằm, động tác thô bạo đánh đuổi toàn bộ mọi người, ngay cả tiểu cô nương không muốn rời đi, cũng bị ngoại công của nàng kéo đi.
Nhìn một màn này, Man Tiểu Tri khẽ thở dài,“Người có quyền thế tựa hồ đều là như thế." Tuy rằng không lệnh bài người này nhất định không trị bệnh, chuyện bọn họ bị đuổi đi cũng chỉ là sớm muộn thôi, nhưng một màn trước mắt này, coi như làm cho nàng đáy lòng không thoải mái.
Băng Nhược Húc hí mắt nhìn nàng. Ngữ khí của nàng có bất đắc dĩ, nhưng không nghĩ vì đa số người đáng thương này tranh thủ cảm giác, hắn còn tưởng rằng nhìn đến tình cảnh trước mắt này nàng sẽ thở phì phì muốn hắn hỗ trợ cứu người, không nghĩ tới chỉ là thở dài mà thôi, tâm chợt động, bật thốt lên hỏi --
“Ngươi cũng từng như thế sao?"
“Vâng." Man Tiểu Tri gật gật đầu,“Trước kia vì bệnh của ta, tỷ tỷ mang theo ta tìm khắp các đại giang nam bắc, cũng quỳ xuống trước đại phu cầu bọn họ cứu ta, đại phu này lại nói chúng tôi không có tiền trở về nhà chờ chết đi, quay người lại liền vì người khác chữa bệnh.
Vì bệnh của ta, tất cả những tiền bạc tích tụ trong nhà toàn tiêu hết, thậm chí vị hôn phu của tỷ tỷ cũng hiểu được ta sẽ liên lụy bọn họ, nên bảo tỷ tỷ cùng người trong nhà thoát ly quan hệ, tỷ tỷ không chịu, hắn liền cùng tỷ tỷ từ hôn, khi đó thiếu tiền, tất cả những bạn bè thân thích đều sợ hãi chúng tôi như rắn rết, tránh còn không kịp.
Có một vài hàng xóm miệng nói chúng tôi đáng thương, nhưng là đều là dùng ánh mắt xem kịch vui để nhìn chúng tôi, cũng không hề ra tay giúp đỡ. Khi đó, nhà đối diện của nhà chúng tôi hoàn cảnh khá giống nhau, người trong nhà cũng bởi vì hắn bệnh tiêu hết gia sản, nhà chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng cơm ăn là không thành vấn đề, nhà bọn họ là ngay cả cơm ăn cũng không có, cha cùng nương cứu tế bọn họ, nhưng là......
Có một ngày, tỷ tỷ cầm tiền từ hôn về nhà, đem một ít bạc giấu ở trong nhà, số còn lại tỷ ấy cầm xử lý sự tình, người nhà bên kia thấy được, thừa dịp lúc mọi người trong nhà không chú ý, đã trộm đi, cha cùng nương đều giận đến phát khóc, bởi vì đó là tiền cứu mạng của ta, sau lại là dựa vào tỷ tỷ thông minh, miễn cưỡng lại buôn bán lời chút ít tiền về nhà, nếu không, ta khả năng đã sớm rời đi nhân thế. Cho nên mặc dù nàng thấy không đành lòng, nhưng cũng sẽ không đi can thiệp, bởi vì nhân sinh chính là như vậy không phải sao?
“Tiểu ngốc nghếch." Nàng bất đắc dĩ như vậy bộ dáng thật khổ sở, làm cho đáy lòng Băng Nhược Húc căng thẳng, giơ tay lên vuốt vuốt tóc của nàng, động tác có chút thô lỗ, lại mang theo cảm xúc lạ chính hắn cũng không hiểu.
Cuối cùng biết tiểu ngốc nghếch này vì sao thái độ đối với hắn kém như vậy, không nghĩ tới Ngũ tẩu kiên nhẫn như vậy, vì tiểu ngốc nghếch dùng hết mọi sức lực, khó trách chính mình có thái độ khinh miệt đối với Ngũ tẩu, lại chọc tiểu ngốc nghếch ghi hận như vậy, nếu không có Ngũ tẩu, chỉ sợ nàng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.
Sờ sờ mái tóc bị hắn vuốt thành rối tung, tâm của Man Tiểu Tri đang tràn ngập phiền muộn, tựa hồ bị xoa dịu tan một ít, “Ngươi thật muốn trị người kia?" Ánh mắt liếc về nơi xa, có vài người bị đuổi đi, còn một người đang đứng ở một góc.
“Ngươi nói thử xem?" Hắn hỏi lại nàng. Thấy quận chúa uy nghi kia, dám không kiêng nể gì hắn như vậy, ở trước cửa nhà đuổi người, hơn phân nửa là cầm lệnh bài lão nhân trên tay.
“Trị a, sư phụ ngươi không phải nói muốn trị, bất luận nàng chỉ dùng cái phương pháp gì được đến cơ hội này, đều cho là số mệnh đi, nhưng mà, quận chúa nha, không biết bộ dạng có xinh đẹp hay không?" Nghe mọi người nói, phàm là người của hoàng thân quốc thích, mọi người ai cũng xinh đẹp như thiên tiên, không biết có phải hay không.
“Xinh đẹp thì như thế nào? Người dù có đẹp cũng chỉ là đẹp ngoài da, còn tâm xấu xí lại đẹp bề ngoài đều là Dạ Xoa."
Man Tiểu Tri hừ nhẹ liếc hắn. “Ngươi bộ dạng xinh đẹp đương nhiên là nói như vậy." Hừ, người xinh đẹp hoàn toàn không hiểu ý tưởng của người có diện mạo bình thường như các nàng.
Cánh tay đặt ở thắt lưng đột nhiên căng thẳng, ôm nàng thiếu chút nữa thở không nổi, dùng sức đẩy tay hắn ra.
“Làm gì vậy?" Muốn giết nàng không phải chờ đến bây giờ chứ.
“Về sau không cho phép nói ta xinh đẹp." Băng Nhược Húc âm u nói.
“Vì sao?" Man Tiểu Tri không sợ chết khiêu chiến hắn. Ở chung một thời gian, ít nhiều đã biết cá tính hắn, miệng thì xấu xa nói như thế, hắn cũng là che chở người trong nhà, mà tỷ tỷ nàng không khéo lại gả cho Ngũ biểu ca của hắn, coi như nàng cũng nằm trong danh sách người trong nhà, cho nên hắn dù thế nào cũng không thể bỏ mặc nàng, ngoài một lần để nàng ở trong xe ngựa.
Giữa trán gân xanh toát ra, vẻ mặt hắn dữ tợn,“Không, cho, phép, lại, hỏi!" Một chữ một chữ gầm nhẹ ở bên tai nàng.
“Nha." Ôm đôi tai cúi đầu. Quên đi, con hổ tức giận, lần sau hỏi lại.
Băng Nhược Húc nhìn thấy nàng ôm chặt hai tai, cảm thấy có điểm quen thuộc. Tại sao thái độ của tiểu ngốc nghếch đối với hắn, cùng nương càng ngày càng giống? Giống đến đáng đánh đòn!
“Huynh không cứu người sao?" Tuy nói là vận mệnh, nhưng nàng vẫn đồng tình nhìn lão ông cùng cô gái bị ép buộc rời đi.
“Nàng ta không có lệnh bài." Ý tứ là, dựa vào cái gì muốn ta cứu.
Hồng nộn môi hơi hơi trễ xuống, khẽ thở dài, ánh mắt lộ ra sương mù ngập hơi nước, Man Tiểu Tri còn ngóng nhìn hai ông cháu đang lủi thủi kia,“Thật đáng thương, theo ta khi đó giống nhau như đúc......"
Băng Nhược Húc nhìn thấy nàng như vậy, đáy lòng lại nhói đau, ngũ quan xụ xuống, đáng giận!
“Không cho phép khóc!" Thấp giọng ở nàng bên tai rống, thở phì phì vào sau gáy của nàng, dưới chân nhẹ chút, thân ảnh hướng đến bóng dáng của hai ông cháu đã đi thật xa.
Đuổi theo bọn họ sau, hắn bực mình lấy ra trong lòng bình thuốc đưa cho bọn họ, không lấy một xu, bày ra sắc mặt sa sầm khiến người ta chán ghét, bỏ hai ông cháu lại rời đi.
Man Tiểu Tri đứng ở phía sau hắn, nhìn thấy dáng vẻ hắn như thế, trên môi nở nụ cười tươi như hoa, nhìn ra hắn không muốn. Là vì mới vừa rồi nàng sắp khóc, hắn mới đến giúp họ? Hắn lại sợ nàng thương tâm?
Băng Nhược Húc tính trẻ con đá vào mấy viên đá vụn, quay lại nói,“Đi thôi, trở về sơn trang." Nữ nhân chính là thích khóc sướt mướt! Quên đi, nhìn thấy nàng hiện tại cười đến thực đáng yêu, hừ hừ!
Cúi mặt nhìn hắn vươn bàn tay, trong lòng nàng ấm áp, không chút nghĩ ngợi, đem tay nhỏ bé bỏ vào bàn tay to của hắn.
“Vâng." Người này, thật sự là tính trẻ con...... Thực đáng yêu a.
Trong lòng vui vẻ mang theo cảm giác ngọt ngào rung động, luôn luôn tại trong lồng ngực của nàng lưu luyến mãi không chịu rời đi, giờ khắc này nàng phát hiện, thì ra Băng Nhược Húc cũng không đáng ghét đến như thế, thậm chí có điểm làm cho người ta thích đi?
Mà nói là nàng đang chữa bệnh, nhưng là chỉ có mỗi ngày ba bữa uống thuốc mà thôi, chẳng qua thuốc mỗi một lần uống càng ngày càng khó nuốt hơn, hương vị cũng ngày càng khó chịu hơn, ngoài chuyện đó ra, còn lại sinh hoạt của nàng quả thực chính là đại tiểu thư.
Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng khi tới nơi này chịu khổ, chịu đau! Không nghĩ tới Băng Nhược Húc thật ra vô cùng tốt với nàng, giống như từ lần trước khi nàng đến nhà hắn do quá sợ hãi, thái độ hắn đối với nàng còn có chút thay đổi, lúc trước vẫn luôn nói sẽ cho nàng biết tay, kết quả cũng không có gì.
Nhưng mà từ sau khi đi vào nơi này, nàng đều không gặp qua Băng Nhược Húc, trong lòng cảm giác có điểm...... Nói chung là cảm giác rất lạ, cư nhiên cảm thấy thực không quen, có thể là lúc trước trên đường đi hai người mỗi ngày đều ở cùng một chỗ.
Nhàn rỗi không có việc gì, nàng đến tìm tổng quản xin ít vải, định làm vài bộ quần áo để giết thời gian, lúc trước sinh bệnh nàng cơ hồ không thể làm chuyện gì, chuyện duy nhất nàng có thể làm được chính là cầm lấy kim may vá thêu thùa mà thôi, cũng vì như thế, nên nàng mới có tay nghề thêu thùa khéo léo.
Nhiều năm bị ốm đau tra tấn, Man Tiểu Tri đã biết cách che dấu hỉ nộ ái ố chính mình, nhưng hiện tại có lẽ là bị Băng Nhược Húc bốc đồng ảnh hưởng, hơn nữa ngày quá thoải mái tự do, không cần lúc nào cũng lo lắng người thân thấy nàng nước mắt rơi như mưa, nhờ thế mà áp lực trong lòng nàng cũng giảm bớt thật nhiều.
Nàng vốn là một cô nương thích cười và hoạt bát, chỉ là đều dấu đi, nay thoát khỏi tảng đá đè nặng trong lòng ngực bấy lâu nay, cá tính nguyên bản của nàng dần dần được bộc lộ ra.
Còn không biết nên may quần áo cho ai, cho nên nàng đành phải chia nhỏ sấp vải, định thêu thành khăn tay, trên mặt vải trắng nõn, nàng thêu cũng không phải là hoa cùng với bướm, mà là dùng chỉ tím thêu ra cây trúc, cảm giác thập phần thanh nhã, nhưng thêu đến một nửa nàng ngừng tay.
Khăn tay này nếu làm tặng cho cô nương gia, dường như không được hợp lắm, mình sao lại thêu những thứ như thế này? Nàng trong đầu buồn bực, chẳng lẽ thêu để dành tặng tổng quản? Ông ấy dám lấy sao?
Cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên bị người ta đẩy ra, mới vừa rồi trong đầu nàng chỉ là một hình bóng mơ hồ thoáng qua, hiện tại xuất hiện ở trước mắt, còn dẫn theo một đám người tiến vào.
Băng Nhược Húc ngồi vào đối diện nàng, nhìn nàng,“Tiểu ngốc nghếch, lâu như vậy không gặp được ta, có phải đang nhớ ta hay không?"
Bận việc mấy ngày, hắn cuối cùng cũng rảnh rỗi đến thu phục tiểu ngốc nghếch bị bệnh.
Man Tiểu Tri liếc trắng mắt,“Không có." Không để ý tới đáy lòng kia khi nhìn đến hắn cảm thấy vui sướng là ý tứ gì.
Nhún nhún vai, Băng Nhược Húc không phải thực để ý câu trả lời của nàng, nhìn gia nhân đem nước đổ vào bồn gỗ xong, sau đó lại đem một lọ lại một lọ thuốc màu xanh đổ vào bồn tắm.
Theo hắn ánh mắt nhìn qua, mũi nàng ngửi được hương vị quái dị của thùng nước màu xanh này, mày nàng chậm rãi nhăn lại.
“Cái kia...... Không phải là để cho ta tắm chứ?" Tục ngữ nói bệnh lâu thành lương y, những lời này khi áp dụng trên người nàng cũng có thể nói là thật chính xác. Tắm nước thuốc, nàng đã tắm qua rất nhiều lần, nhưng nước thuốc hôi đến như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp phải.
“Đúng." Chờ thuốc thật sự hào tan vào trong nước, nô bộc nhìn hai người thi lễ lui ra phía sau, Băng Nhược Húc mới đi đến bên cạnh thùng gỗ.
“Tiểu ngốc nghếch, cởi quần áo ra."
“Cái gì?" Theo bản năng nắm chặt áo chính mình, nàng có điểm há hốc mồm.
“Cởi quần áo." Hắn cười lặp lại.
Nàng đứng lên thối lui vài bước, “Không được, cho dù muốn ta tắm nước thuốc, huynh cũng nên đi ra ngoài chứ?"
“Cởi quần áo ra --" Mắt phượng hẹp dài nhíu lại, âm cuối kéo dài nguy hiểm.
Man Tiểu Tri dùng sức lắc đầu,“Huynh đi ra ngoài." Người này không lẽ thật sự muốn nhìn nàng tắm sao? Nhìn biểu tình của hắn, cùng với tính cách của hắn, phi thường có thể!
“Ta đi ra ngoài làm sao thấy được bệnh của ngươi, cởi quần áo nhanh chút!" Băng Nhược Húc tới gần nàng vài bước, hắn xác thực ý định bất lương, chính là muốn trêu cợt nàng.
“Huynh gạt người, tắm nước thuốc có thể nhìn cái gì? Huynh đi ra ngoài!" Nàng lui vài bước, cảnh giác đi vòng quanh cái bàn.
Hắn thiếu chút nữa cười đi ra, ung dung nhìn nàng, giống như con mèo đang vờn đuổi chuột, đi theo nàng quanh bàn vài vòng, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng liền cảm thấy thú vị, có ý xấu muốn tận mắt muốn nhìn một chút bộ dáng nàng thét chói tai.
Suy nghĩ liền làm, Băng Nhược Húc giơ tay bắt được người còn muốn chạy, đem nàng giơ lên giữa không trung, một tay không khách khí tháo đai lưng của nàng.
Man Tiểu Tri sợ hãi,“A -- Buông! Buông --"
Nhẹ nhàng hai chân đá tới đá lui, hai cánh tay mảnh khảnh liều mạng vung lên, thở dốc không thôi, ngực nàng lại lan tràn đau đớn quen thuộc, làm cho giãy dụa của nàng càng thấy vô lực.
“Buông......" Chứng khí hư vô lực, thể lực không bằng người khác kết cục là giơ hai tay lên đầu hàng, chỉ có thể mở to hai mắt, tức giận trừng nhìn mắt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn hé ra hơi hơi trắng bệch.
“Vào đó đi." Băng Nhược Húc nhẹ buông tay.
Phanh! Bọt nước màu xanh văng lên, bắn tung tóe đầy đất ướt đẫm.
“Khụ khụ!" Không hề báo động trước bị bỏ lại, nước thuốc tràn vào trong mũi và miệng của Man Tiểu Tri, chu cái miệng nhỏ, phun ra nước chua xót đầy miệng.
Hắn cười không thể ngừng được. Đùa rất vui, tiểu ngốc nghếch này thật thú vị!“Ha ha ha......" Nhịn không được giơ tay nắm bắt hai gò má của nàng.
Man Tiểu Tri tự nhận đánh không lại hắn, đành phải há mồm cắn ngón tay của hắn đang đặt trên cạnh bồn gỗ, dùng sức cắn, cố gắng cắn, miệng cắn có chút mùi máu tươi toát ra, một đôi mắt vẫn là tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Băng Nhược Húc để mặc nàng cắn, một đôi mắt phượng mang theo ý cười như cũ, cũng không để ý đến ngón tay của mình đang rướm máu ,“Tiểu ngốc nghếch, ngươi thật rất thú vị." Mấy năm nay đi du ngoạn giang hồ, rất khó có thể nhìn thấy được một người như vậy, thật muốn mỗi ngày nhìn đến nàng a......
Mặt nàng đen một nửa, nhả miệng ra. Hắn rốt cuộc có phải có bệnh hay không ? Bị cắn còn cười đến vui vẻ như vậy? Không để ý tới hắn, ngoan ngoãn ở trong bồn gỗ chuyên tâm ngâm nước thuốc. Dù sao đã bị bỏ vào đây, cũng không giãy dụa hay phản kháng được, nhưng mà….
Cúi đầu nhìn y phục màu trắng trên người chính mình, đã dần dần chuyển sang màu xanh, xem ra bộ quần áo này bị hủy rồi.
“......" Cũng không biết tại sao, thân mình mềm nhũn không có sức lực.
Chậm rãi đưa ngón tay vào miệng mút sạch sẽ, đầu lưỡi lướt qua môi, Băng Nhược Húc mỉm cười. Đem biểu tình bất đắc dĩ của nàng thu vào đáy mắt, trong đầu có chút nhớ nhung dần dần thành hình, ha ha!
Hắn tươi cười tà mị, làm cho Man Tiểu Tri nhìn nhịn không được lạnh run, rùng mình một cái,“Huynh không cần cười." Thực không hiểu cá tính quái dị của hắn từ đâu mà có? Rõ ràng người một nhà của tỷ phu đều thật sự bình thường, tại sao lại có một quái thai như hắn?
“Tiểu ngốc nghếch, ngươi có biết muốn ta chữa bệnh bình thường đều phải có rất nhiều điều kiện đi?" Nếu đem nàng cột vào bên người, mỗi ngày sẽ làm chính mình thật vui vẻ, vui thật sự nha.
Man Tiểu Tri không đồng ý, Ta nhớ không lầm thì, huynh từ lúc hơn một tháng trước, đã đáp ứng tỷ của ta sẽ chữa khỏi ta, hơn nữa huynh đã thua." Cảnh giác nhìn về phía hắn, không có việc gì lại tự dưng đề cập đến việc này. Nhất định không có chuyện gì tốt đâu.
Nhắc tới tỷ tỷ nàng, nụ cười trên mặt Băng Nhược Húc bỗng chốc đóng thành băng sương lạnh lẽo,“Ngươi thực cho ta không biết nàng ta động tay chân vào đó sao?"
Hừ, lần trước hắn bị qua mặt như thế, nếu không phải không muốn làm cho Ngũ ca trở mặt, hắn cũng không ôm nỗi ấm ức như thế này.
Vốn dĩ hắn cùng tỷ tỷ của Man Tiểu Tri -- Man Tiểu Nhu chơi một ván bài rất đơn giản, chỉ cần nàng trong một đêm có thể lấy ra ba vạn lượng. Nhưng dựa vào gia cảnh Man gia vốn khó khăn. Hắn chắc chắn nàng không thể kiếm đâu ra số tiền này.
Kết quả Man Tiểu Nhu chơi xấu sau lưng hắn, chính là nàng cùng trượng phu chơi xúc xắc một ván, tiền đặt cược không nhiều không ít đúng là ba vạn lượng, hắn cũng không phải ngu ngốc, ban đầu nghĩ đến nàng sẽ động thủ ở trong xúc xắc, không nghĩ tới hắn đem xúc xắc đánh vỡ thành hai nửa cũng không có gì lạ, hắn nghĩ nàng sẽ dựa vào sự may rủi để kiếm vận may.
Xúc xắc kia bị đánh vỡ, hạ nhân bên ngoài lại cầm một viên tiến vào, hắn nhất thời không chú ý, khiến cho Man Tiểu Nhu qua mặt hắn!
Băng Nhược Húc dưới đáy lòng hừ lạnh. Nếu không sợ cùng Ngũ ca và toàn gia nháo động một phen, hắn cũng sẽ không im lặng chịu thiệt thòi như thế, từ lúc đánh cuộc xong, bước ra khỏi không được vài bước, hắn đã biết bị lừa, món nợ này, hắn ghi tạc trong lòng, nếu có cơ hội gặp lại phụ nữ Man Tiểu Nhu kia, hắn sẽ không buông tha cho nàng ta đâu.
Chỉ biết, Man Tiểu Tri bĩu môi, đem thân mình vùi vào mặt nước, nước thuốc màu xanh này, tuy rằng hương vị có chút quái dị, nhưng là không biết có phải dược tính phát huy hay không, cảm thấy toàn bộ thân mình đều nhẹ nhàng đứng lên, ngực ban nãy có chút cảm giác đau nhói, cũng đã biến mất. Hoàn toàn không có một chút sức lực nào.
“Huynh nói chuyện này làm gì?"
Nhìn nàng một cái, Băng Nhược Húc tựa người vào bên thùng gỗ, cánh tay chống lên thành thùng chồm người tới. “ Nếu đã đáp ứng Ngũ ca, ta sẽ chữa khỏi cho ngươi, nhưng Y Lư không thu người rảnh rỗi." Hắn nghĩ ra được một ý kiến hay.
“Huynh nói đi." Đã biết là không có chuyện tốt.
Thực vừa lòng phản ứng của nàng, hắn giơ tay khoát khoát nước thuốc màu xanh trong thùng, vẻ mặt lười biếng nói:“Như vậy đi, vì thấy ngươi dù sao cũng là thân thích, nên sẽ để ngươi làm tỳ nữ bên cạnh ta."
Ngũ quan thanh tú của Man Tiểu Tri nhất thời mặt nhăn thành một khối,
“Có thể đổi sang làm chuyện khác không?" Muốn nàng hầu hạ hắn? Chỉ sợ mình không phải bệnh chết, mà là rõ ràng bị hắn chọc tức chết.
Băng Nhược Húc biến sắc, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, “Không thể!" Hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy từ trong lòng lấy ra một viên viên thuốc,“Há mồm." Tiểu ngốc nghếch chết tiệt này, bao nhiêu người muốn cũng chưa cơ hội, để cho nàng theo bên người hầu hạ là phúc mấy kiếp của nàng, còn làm bộ làm tịch!
Hoàn toàn không thể hiểu nổi nhìn hắn,“Tại sao?" Thái độ tuyệt không cung kính hỏi.
Tiểu ngốc nghếch này thật sự không đem hắn đặt đáy vào mắt! Hắn nắm mặt của nàng, đem viên thuốc nhét vào miệng nàng.
“Nuốt vào! Không cho phép nhổ ra." Thật sự là ngốc nghếch vô cùng mà, hắn từ nhỏ đã ăn qua rất nhiều loại dược liệu kì lạ, máu chảy trên người hắn có thể nói là kì dược nhưng cũng là kì độc, không cho nàng uống viên thuốc kia vào, không đến một khắc nàng chắc chắn sẽ thất khổng* đổ máu mà chết.
(Thất khổng: Hai mắt, hai tai, hai mũi và miệng.)
Hai mắt hàm chứa nước mắt, Man Tiểu Tri bị bóp miệng, đành phải phẫn hận nuốt vào, quả nhiên, lại là một viên thuốc đắng đến mức nàng muốn ói ra, Đây là thuốc gì?" Chẳng những vừa đắng vừa khó uống, còn có một cỗ mùi, ân......
“Nhớ rõ ngày mai bắt đầu hầu hạ ta." Băng Nhược Húc không trả lời vấn đề của nàng, nói xong điều hắn muốn nói, xoay người rời đi.
Trước khi đi nhìn thấy khăn tay Man Tiểu Tri đặt lên bàn,“Rất khác biệt đây." Phía trên thêu nhành trúc màu tím cũng không tệ lắm.
“Đưa ta! Cái kia là ta muốn tặng cho......" Lời nói nghẹn ở trong cổ họng, muốn đưa ai nàng cũng không biết.
“Cho ta, ta nhận." Băng Nhược Húc giúp nàng đem lời cuối cùng hoàn thành nốt, cười tủm tỉm đưa khăn tay của nàng nhét vào trong lòng.
Gã dã man! Cũng không biết là lời nói của hắn nói làm cho người ta tức giận, hay là bởi vì nhìn thấy hắn nhận lấy khăn tay mà đáy lòng vui vẻ, hai gò má nàng đỏ lên.
“Ta lại chưa nói đưa cho huynh nha." Nàng nho nhỏ giọng nói xong, không dám ngước mắt lên nhìn thẳng vào hắn.
Băng Nhược Húc mới không để ý tới nàng nói cái gì, thấy thích mắt thì lấy thôi, “Ta tự lấy, ngày mai nhớ rõ đến Phi Vân Các đến hầu hạ ta ăn sáng." Khoát tay, hắn đẩy ra cánh cửa tự đi ra ngoài.
Trừng mắt nhìn bóng dáng hắn rời đi, Man Tiểu Tri tức giận đến răng lại ngứa. Sớm biết như thế mới vừa rồi nên cắn hắn thêm mấy cái nữa, hừ!
Nàng cố ý xem nhẹ tia vui sướng trong ngực mình vì hắn nhận lấy khăn tay, tức giận nhìn cánh cửa đã đóng chặt, chỉ là khóe miệng...... Không tự chủ được ẩn ẩn một chút ý cười thẹn thùng.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Man Tiểu Tri trở thành nô tỳ bên người Băng Nhược Húc, chuyên hầu hạ một mình hắn.
Nói là nô tỳ, kỳ thật cũng không phải làm chuyện gì, thức ăn sáng không cần phải nấu, nàng chỉ cần phụ trách đem thức ăn nữ đầu bếp nấu mang đến phòng cho hắn, sau đó đứng ở một bên nhìn hắn ăn là tốt rồi.
Man Tiểu Tri nhìn hắn ăn cái gì, càng xem mặt mày nhăn càng chặt. Sáng sớm đã có mười món thức ăn và một món cháo thanh đạm, thanh cháo này hắn còn được hai hớp, mà thức ăn trên bàn, mỗi một món hắn chỉ gắp một miếng lại hạ chiếc đũa, sau đó đại gia hắn kéo lấy cái khăn trắng miệng,“Tất cả lui xuống đi."
“Đợi chút, những thức ăn này, tất cả huynh đều không thích ăn?" Tại sao lại có người kén ăn đến như vậy? Như vậy lãng phí đồ ăn, cũng không sợ trời trách phạt sao?
Băng Nhược Húc liếc mắt nhìn nàng, biểu tình trên mặt hắn quá mức rõ ràng, đối hắn hành động thực không cho là đúng,“Không phải không thích." Hắn nhún nhún vai.
“Thế tại sao mỗi món huynh đều chỉ ăn một miếng? Đây chính là người ta nấu nướng cực khổ lắm!" Nàng thực vì đầu bếp nữ cảm thấy không đáng giá.
“Ngươi đói bụng thì ngươi cứ ăn?" Mặc kệ tâm tính nàng đang lảm nhảm nhàm chán, bỏ lại khăn lau miệng, hắn đứng dậy đi đến phía sau bình phong đi thay quần áo.
Cái gì đói bụng nàng ăn? Cái này không phải trọng điểm? Man Tiểu Tri đi theo phía sau hắn, nhìn thấy áo khoác treo trên bức bình phong, theo bản năng mang đến mà tay run run, mở ra chờ Băng Nhược Húc đến mặc.
“Huynh chỉ ăn một chút như vậy đủ sao?" Cho dù nàng bệnh nghiêm trọng như thế nào, cũng không giống như hắn vậy, thân thể chịu được sao?
Băng Nhược Húc thực tự nhiên mặc vào áo khoác nàng đã mở ra sẳn."Ừm." Động tác này của nàng làm thực thành thục, là vì người nam nhân nào làm qua như vậy?
Mắt phượng xinh đẹp nhíu lại, bởi vì ý tưởng trong đầu mà cảm thấy tức giận, hắn bắt lấy tay nàng.
“Ngươi thực có thói quen giúp nam nhân mặc quần áo?" Ngữ khí mềm nhẹ mà nguy hiểm.
“Um...... Đúng vậy." Man Tiểu Tri cúi đầu nói, mới trước đây trong nhà hoàn cảnh rất kém cỏi, cha cùng nương thường xuyên vội vàng lo việc buôn bán kiếm tiền, tỷ tỷ cũng ra bên ngoài giúp đỡ, mà nàng sinh bệnh đành phải hỗ trợ chăm sóc Tiểu Bác, khi đó Tiểu Bác mặc quần áo đều là nàng giúp hắn.
“Là ai?" Trong đôi mắt đen có một ngọn cuồng phong dần dần dâng lên, một tay kia nắm chặt thành quyền, giờ khắc này, hắn có dục vọng muốn giết người.
Man Tiểu Tri hoàn toàn không phát hiện sự biến hóa lạ lùng của hắn, đôi tay còn giúp hắn sửa sửa cổ áo, chờ hết thảy đều làm tốt mới ngước mắt lên nhìn về phía hắn, đối với sắc mặt âm trầm của hắn cảm thấy nghi hoặc,“Huynh làm sao vậy?" Nàng không đắc tội hắn chứ?
“Ta hỏi ngươi là ai?" Băng Nhược Húc sắc mặt càng nhìn càng đáng sợ.
“Cái gì là ai?" Người này thói quen thực kém! Nàng nhìn trên sàn nhà bên kia, đem áo khoác hắn quăng bừa bãi, bước đến nhặt lên.
“Ta hỏi ngươi giúp ai mặc qua quần áo?" Hắn quả thực hét to để hỏi
“Đệ đệ a! Huynh không phải cũng gặp qua hắn?" Man Tiểu Tri ôm lỗ tai, trừng mắt hắn liếc mắt một cái, thực không thể hiểu nổi lại phát điên cái gì a?
Đáp án này làm cho Băng Nhược Húc đang giận dữ chợt sửng sốt, đôi mắt chớp chớp, nhìn tiểu nữ nhân ở trước mắt bận rộn đi tới đi lui, vốn dĩ nổi lên cuồng bạo, nháy mắt bị lời của nàng làm tan biến không thấy bóng dáng, hiện tại hắn không biết nên tức giận hay nên cười.
Man Tiểu Tri ở trong phòng hắn đánh giá chung quanh, càng nhìn đôi mi thanh tú cau lại càng chặt, tại sao Băng Nhược Húc bề ngoài thoạt nhìn sạch sẽ, trong phòng lại loạn xạ như thế?
Mới vừa rồi khi nàng đem đồ ăn sáng tiến vào, liền đứng ở một bên nhìn hắn làm đại gia đùa giỡn, hiện tại mới cẩn thận nhìn tình hình trong phòng, trên phòng, mỗi một bước đi đều thấy áo khoác vung vãi, một vài bức tranh nằm rải rác trên mặt đất, còn có một ít dược thảo, cũng là đông nằm một mảng, tây nằm một mớ.
“Ta hỏi ngươi là nam nhân, ngươi theo ta nói là đệ ngươi?" Băng Nhược Húc có điểm buồn bực. Nếu không phải tại nàng nói không rõ ràng, hắn làm sao có thể hiểu lầm!
Quay đầu liếc trắng mắt,“Huynh vừa không phải hỏi ta có thói quen giúp nam nhân mặc quần áo sao? Tiểu Bác đã mười lăm tuổi, đương nhiên được cho nam nhân a!"
Nàng nói thì thấy đương nhiên, nhưng là......
Băng Nhược Húc sắc mặt lại nghiêm trọng, bày ra sắc mặt u ám lạnh lẽo, trong lòng chính là thật sự bực mình. “Hắn đã lớn như vậy, ngươi còn giúp hắn mặc quần áo?" Nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu ngốc nghếch ngu ngốc này là bệnh lâu không biết sao?
Đông thu Tây nhặt, Man Tiểu Tri không kiên nhẫn dừng lại cước bộ, bình tĩnh nhìn hắn,“Huynh là ngu ngốc sao? Tiểu Bác lớn như vậy, ta làm sao có thể giúp hắn mặc quần áo?" Khắp phòng bừa bộn như vậy dọn dẹp mãi không xong, hắn vẫn đứng đó nói đùa mãi.
“Nhưng là ngươi --" Băng Nhược Húc còn muốn nói cái gì đó, nàng giành trước một bước cắt ngang lời nói của hắn.
“Nhưng cái gì? Trước đây Tiểu Bác đều là ta chăm sóc, ta đương nhiên thường giúp hắn mặc quần áo a!"
Thì ra là ý tứ này. Hắn gật gật đầu, bất mãn ở đáy lòng cuối cùng tản ra một chút,“Ngươi đang làm gì?" Vậy là tốt rồi, hắn còn tưởng rằng nàng đến bây giờ còn giúp Man Tiểu Bác mặc quần áo.
“Giúp huynh thu dọn phòng, không có người giúp huynh sao?" Man Tiểu Tri cảm thấy thật sự kỳ quái. Sơn trang này có nhiều gia nhân đến thế, tại sao không có người giúp chủ nhân sửa sang lại phòng?
Bĩu môi,“Ta không thích." Phòng hắn luôn luôn chỉ có một mình hắn ra vào.
Quái nhân...... Không để ý tới hắn, Man Tiểu Tri nhịn không được bắt đầu động thủ dọn dẹp rác trong phòng hắn, chỉ cần nàng cảm thấy thứ không cần thiết gì đó, toàn bộ thu dọn sang một bên chuẩn bị vứt bỏ.
“Đừng dọn nữa, đi thôi." Băng Nhược Húc nhìn xem sắc trời, vẻ mặt phiền chán.
“Đi đâu?" Nàng dừng tay, thở hổn hển, tuy rằng bệnh của nàng giống như khống chế được, hơn nữa qua vài ngày sống thoải mái, thân thể so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn là không thể quá mức mệt nhọc.
“Cho ngươi nhìn xem thế gian này có bao nhiêu tốt đẹp." Băng Nhược Húc cười, kéo tay nàng liền đi ra ngoài.
Man Tiểu Tri lăng lăng để cho hắn kéo đi, trong lòng buồn bực. Thế gian có bao nhiêu tốt đẹp? Nghi hoặc theo dõi phía sau lưng hắn, không phải nàng muốn nói gì, mà là người này bản tính vừa quái dị lại vừa hung ác, những lời hắn vừa mới nói, mười phần có chín cũng là nói mát đi.
Cửa lớn của sơn trang, sáng sớm đã có rất nhiều người đến xếp hàng, người đầu tiên là một tiểu cô nương giúp đỡ một ông lão, trên mặt tiểu cô nương hé ra vui mừng tươi cười.
“Ngoại công, ông nhẫn nại một chút nữa, chờ cửa mở, chúng ta có thể cầu thần y chữa khỏi bệnh của ông." Tiểu cô nương đối với ông lão bên cạnh nhẹ giọng nói.
Lão nhân gật gật đầu
Đứng ở phía sau tiểu cô nương là vài người dáng vẻ khổ sở như nàng hôm trước, đoàn người đều giống nhau, trắng đêm xếp hàng ở trước cửa sơn trang, vì cầu thần y chữa bệnh.
Cách đó không xa trên cây đại thụ, Man Tiểu Tri bị người ta ôm lấy bay lên đó, không quen lắm cứ nhích tới nhích lui.
“Ngươi không sợ ngã xuống sao, cứ tiếp tục động đậy mãi thì cũng không sao, có cần ta giúp ngươi một phen không?" Người đang ôm trong lòng cứ xoay tới xoay lui, xoay đến mức khuôn mặt anh tuấn của Băng Nhược Húc nhăn nhó lại, lạnh buốt ở nàng bên tai nói nhỏ.
“......" Man Tiểu Tri thực thức thời lập tức đình chỉ động tác, bên dưới thắt lưng của nàng, xuyên thấu qua lớp quần áo, truyền đến nhiệt độ cơ thể cứng nóng của hắn, nóng đến mức hai gò má của nàng cũng nhiễm đỏ ửng.
“Đây là có chuyện gì?" Nàng chỉa chỉa vào những người đang ở cửa, cẩn thận quên đi chuyện vừa rồi, có một đám nhân mã, nhìn qua như là tìm đến hắn chữa bệnh.
Băng Nhược Húc lơ đãng thoáng nhìn nét đỏ ửng trên mặt nàng, không tự giác cười, rồi sau đó nhướng mi, vỗ về vai nàng ,“Lão nhân không có việc gì, đi tìm chuyện phiền toái cho ta bận rộn." Tại sao nhìn gần tiểu ngốc nghếch, cư nhiên cảm thấy mặt nàng hồng bộ dáng rất đáng yêu?
“Lão nhân?"
“Lúc trước lão nhân đem ta bắt tới nơi này." Hắn giải thích cho nàng.
Man Tiểu Tri bừng tỉnh đại ngộ nhẹ gật đầu,“Nha, sư phụ ngươi a!" Sư phụ thì gọi sư phụ, kêu lão nhân, thật sự là không lễ phép.
Băng Nhược Húc ánh mắt từ trên mặt nàng dời đi, phóng tới đám người cách đó không xa,“Ta xem bệnh thực tùy vào hứng thú, lão nhân sợ ta nhàm chán, tháng trước hạ một quy định, chỉ cần người nào cầm lệnh bài của lão đến đây xin chữa bệnh, ta cũng không có thể cự tuyệt." Hừ, lão nhân ngay cả già cũng không an phận, dám tìm phiền toái đến cho hắn.
Còn cố ý phao tin khắp giang hồ, khắp nơi nói cho mọi người biết hắn đang ở đâu, ý định muốn ồn ào dư luận xôn xao, chuyện này là sau khi hắn trở lại Y Lư, nghe tổng quản nói mới biết được, chỉ có thể nói lão nhân sống được rất nhàn.
Cầm lệnh bài đến cửa đã bận rộn, còn nghe lời đồn thổi nơi ở của hắn, người tìm đến cửa thật sự náo nhiệt không thiếu a.
Kinh ngạc nhìn hắn, Man Tiểu Tri vẻ mặt rất kinh ngạc.
Mày kiếm giương lên,“Như thế nào?" Tiểu ngốc nghếch biểu tình thật đúng là hay thay đổi.“Không nghĩ tới huynh lại tôn sư trọng đạo như vậy a, Vốn dĩ ta còn nghĩ đến huynh gọi ngươi sư phụ lão nhân, là thực chán ghét ông ấy, không nghĩ tới lời ông ấy nói huynh lại nghe." Nhìn không ra được hắn là người như thế.
Trên thực tế, nàng không nhìn ra được là bình thường, bởi vì Băng Nhược Húc hoàn toàn không phải như là nàng suy nghĩ như vậy, hắn vâng lới sư phụ đơn giản là vì năm đó có cùng sư phụ ba lần vỗ tay hoan nghênh thề, mỗi lần ông ấy dạy một tuyệt chiêu y thuật bí truyền, thì sẽ đáp ứng ông ấy ba chuyện, bất luận là chuyện gì đều có thể.
Bĩu môi, nhìn thấy trong đôi mắt trong trẻo của nàng có ý kính nể, cảm giác này cũng thật dễ chịu a! Băng Nhược Húc không muốn giải thích. Khiến cho tiểu ngốc nghếch nghĩ như vậy cũng tốt, để tránh nàng luôn hé ra bộ mặt khinh thường hắn.
Nhìn mặt hắn gần như vậy, Man Tiểu Tri phát hiện, bộ dạng hắn thật sự thực...... Hoa đào, bất luận là cười hoặc không cười, mắt phượng đều lộ ra tà khí nhè nhẹ, làm cho người ta có loại sợ hãi nhưng lại nhịn không được dục vọng muốn nhìn, hơn nữa làn da bóng loáng, nhìn qua giống như sờ thật thoải mái a--
Bàn tay nhỏ bé mềm mại mang theo cảm giác mát lạnh không tự giác xoa mặt hắn, Băng Nhược Húc hơi hơi chấn động, cúi đầu nhìn nàng; Hai người nhìn thẳng vào nhau bất động, trong nháy mắt này, tâm lý Man Tiểu Tri cảm thấy co gì đó dâng lên, cảm giác bâng khuâng khó tả.
Đôi mắt đẹp của hắn càng lúc càng đến gần nàng cảm giác gần gũi nàng có thể thấy hình bóng phản chiếu của nàng trong đôi mắt phượng xinh đẹp của hắn, đôi lông mi cong vút và dài lướt nhẹ qua mặt của nàng, trên môi nàng cũng có cảm giác ấm áp.
“A -- Các ngươi đang làm gì?" Tiếng thét chói tai cắt ngang khoảng không gian ái muội của hai người.
Man Tiểu Tri chấn động, vội vàng quay mặt đi, hai tay ôm môi, hai má nóng phừng phừng, mới vừa rồi là đã xảy ra chuyện gì?
Hắn...... Có phải có hôn nàng hay không? Có sao? Có sao?
Bị nhiễu loạn Băng Nhược Húc không giống nàng vẻ mặt kinh hoảng, ngược lại có chút bực tức nhìn những người đang la hét, phá đi chuyện tốt của hắn, liếm liếm môi, trên môi của hắn còn vương lại hương vị thuốc của nàng thường hay uống.
Tiếng kêu kia càng ngày càng thê lương, ngay cả Man Tiểu Tri vẫn còn đang cảm xúc ngượng ngùng đều bị dọa đến, bất chấp mặt đỏ tim đập, tầm mắt dời về phía cửa lớn.
Trên đỉnh đầu cỗ kiệu trang sức kim quang lòe loẹt , xung quanh có vài tên to con vạm vỡ, đang đem những người đang xếp hàng ở đầu hàng đe dọa đuổi đi.
Phát ra tiếng kêu đúng là tiểu cô nương vừa rồi đứng ở đầu, nàng khóc kêu không muốn bị lôi đi,“Các người làm sao có thể như vậy? Chúng ta đến trước! Chúng ta đến trước!" Vội vã túm chặt lấy một góc cỗ kiệu không buông tay.
“Làm càn! Dám đối với quận chúa chúng ta vô lễ, muốn chết sao?" Nam tử đứng bên cạnh kiệu rút ra đại đao bên hông, đi từng bước tiến lên.
Tiểu cô nương hoảng sợ buông tay ra, lập tức hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn vừa khóc tìm,“Quận chúa? Van cầu lòng từ bi của ngài, chúng tôi đến trước......" Ngoại công bệnh nếu nếu không trị, ngoại công sẽ...... Không được! Không thể như vậy!
“Đuổi đi." Thanh âm nũng nịu từ trong kiệu truyền ra đến.
“Dạ!" Bốn phía đại hán giữ kiệu vuốt cằm, động tác thô bạo đánh đuổi toàn bộ mọi người, ngay cả tiểu cô nương không muốn rời đi, cũng bị ngoại công của nàng kéo đi.
Nhìn một màn này, Man Tiểu Tri khẽ thở dài,“Người có quyền thế tựa hồ đều là như thế." Tuy rằng không lệnh bài người này nhất định không trị bệnh, chuyện bọn họ bị đuổi đi cũng chỉ là sớm muộn thôi, nhưng một màn trước mắt này, coi như làm cho nàng đáy lòng không thoải mái.
Băng Nhược Húc hí mắt nhìn nàng. Ngữ khí của nàng có bất đắc dĩ, nhưng không nghĩ vì đa số người đáng thương này tranh thủ cảm giác, hắn còn tưởng rằng nhìn đến tình cảnh trước mắt này nàng sẽ thở phì phì muốn hắn hỗ trợ cứu người, không nghĩ tới chỉ là thở dài mà thôi, tâm chợt động, bật thốt lên hỏi --
“Ngươi cũng từng như thế sao?"
“Vâng." Man Tiểu Tri gật gật đầu,“Trước kia vì bệnh của ta, tỷ tỷ mang theo ta tìm khắp các đại giang nam bắc, cũng quỳ xuống trước đại phu cầu bọn họ cứu ta, đại phu này lại nói chúng tôi không có tiền trở về nhà chờ chết đi, quay người lại liền vì người khác chữa bệnh.
Vì bệnh của ta, tất cả những tiền bạc tích tụ trong nhà toàn tiêu hết, thậm chí vị hôn phu của tỷ tỷ cũng hiểu được ta sẽ liên lụy bọn họ, nên bảo tỷ tỷ cùng người trong nhà thoát ly quan hệ, tỷ tỷ không chịu, hắn liền cùng tỷ tỷ từ hôn, khi đó thiếu tiền, tất cả những bạn bè thân thích đều sợ hãi chúng tôi như rắn rết, tránh còn không kịp.
Có một vài hàng xóm miệng nói chúng tôi đáng thương, nhưng là đều là dùng ánh mắt xem kịch vui để nhìn chúng tôi, cũng không hề ra tay giúp đỡ. Khi đó, nhà đối diện của nhà chúng tôi hoàn cảnh khá giống nhau, người trong nhà cũng bởi vì hắn bệnh tiêu hết gia sản, nhà chúng ta tuy rằng nghèo, nhưng cơm ăn là không thành vấn đề, nhà bọn họ là ngay cả cơm ăn cũng không có, cha cùng nương cứu tế bọn họ, nhưng là......
Có một ngày, tỷ tỷ cầm tiền từ hôn về nhà, đem một ít bạc giấu ở trong nhà, số còn lại tỷ ấy cầm xử lý sự tình, người nhà bên kia thấy được, thừa dịp lúc mọi người trong nhà không chú ý, đã trộm đi, cha cùng nương đều giận đến phát khóc, bởi vì đó là tiền cứu mạng của ta, sau lại là dựa vào tỷ tỷ thông minh, miễn cưỡng lại buôn bán lời chút ít tiền về nhà, nếu không, ta khả năng đã sớm rời đi nhân thế. Cho nên mặc dù nàng thấy không đành lòng, nhưng cũng sẽ không đi can thiệp, bởi vì nhân sinh chính là như vậy không phải sao?
“Tiểu ngốc nghếch." Nàng bất đắc dĩ như vậy bộ dáng thật khổ sở, làm cho đáy lòng Băng Nhược Húc căng thẳng, giơ tay lên vuốt vuốt tóc của nàng, động tác có chút thô lỗ, lại mang theo cảm xúc lạ chính hắn cũng không hiểu.
Cuối cùng biết tiểu ngốc nghếch này vì sao thái độ đối với hắn kém như vậy, không nghĩ tới Ngũ tẩu kiên nhẫn như vậy, vì tiểu ngốc nghếch dùng hết mọi sức lực, khó trách chính mình có thái độ khinh miệt đối với Ngũ tẩu, lại chọc tiểu ngốc nghếch ghi hận như vậy, nếu không có Ngũ tẩu, chỉ sợ nàng đã sớm hương tiêu ngọc vẫn.
Sờ sờ mái tóc bị hắn vuốt thành rối tung, tâm của Man Tiểu Tri đang tràn ngập phiền muộn, tựa hồ bị xoa dịu tan một ít, “Ngươi thật muốn trị người kia?" Ánh mắt liếc về nơi xa, có vài người bị đuổi đi, còn một người đang đứng ở một góc.
“Ngươi nói thử xem?" Hắn hỏi lại nàng. Thấy quận chúa uy nghi kia, dám không kiêng nể gì hắn như vậy, ở trước cửa nhà đuổi người, hơn phân nửa là cầm lệnh bài lão nhân trên tay.
“Trị a, sư phụ ngươi không phải nói muốn trị, bất luận nàng chỉ dùng cái phương pháp gì được đến cơ hội này, đều cho là số mệnh đi, nhưng mà, quận chúa nha, không biết bộ dạng có xinh đẹp hay không?" Nghe mọi người nói, phàm là người của hoàng thân quốc thích, mọi người ai cũng xinh đẹp như thiên tiên, không biết có phải hay không.
“Xinh đẹp thì như thế nào? Người dù có đẹp cũng chỉ là đẹp ngoài da, còn tâm xấu xí lại đẹp bề ngoài đều là Dạ Xoa."
Man Tiểu Tri hừ nhẹ liếc hắn. “Ngươi bộ dạng xinh đẹp đương nhiên là nói như vậy." Hừ, người xinh đẹp hoàn toàn không hiểu ý tưởng của người có diện mạo bình thường như các nàng.
Cánh tay đặt ở thắt lưng đột nhiên căng thẳng, ôm nàng thiếu chút nữa thở không nổi, dùng sức đẩy tay hắn ra.
“Làm gì vậy?" Muốn giết nàng không phải chờ đến bây giờ chứ.
“Về sau không cho phép nói ta xinh đẹp." Băng Nhược Húc âm u nói.
“Vì sao?" Man Tiểu Tri không sợ chết khiêu chiến hắn. Ở chung một thời gian, ít nhiều đã biết cá tính hắn, miệng thì xấu xa nói như thế, hắn cũng là che chở người trong nhà, mà tỷ tỷ nàng không khéo lại gả cho Ngũ biểu ca của hắn, coi như nàng cũng nằm trong danh sách người trong nhà, cho nên hắn dù thế nào cũng không thể bỏ mặc nàng, ngoài một lần để nàng ở trong xe ngựa.
Giữa trán gân xanh toát ra, vẻ mặt hắn dữ tợn,“Không, cho, phép, lại, hỏi!" Một chữ một chữ gầm nhẹ ở bên tai nàng.
“Nha." Ôm đôi tai cúi đầu. Quên đi, con hổ tức giận, lần sau hỏi lại.
Băng Nhược Húc nhìn thấy nàng ôm chặt hai tai, cảm thấy có điểm quen thuộc. Tại sao thái độ của tiểu ngốc nghếch đối với hắn, cùng nương càng ngày càng giống? Giống đến đáng đánh đòn!
“Huynh không cứu người sao?" Tuy nói là vận mệnh, nhưng nàng vẫn đồng tình nhìn lão ông cùng cô gái bị ép buộc rời đi.
“Nàng ta không có lệnh bài." Ý tứ là, dựa vào cái gì muốn ta cứu.
Hồng nộn môi hơi hơi trễ xuống, khẽ thở dài, ánh mắt lộ ra sương mù ngập hơi nước, Man Tiểu Tri còn ngóng nhìn hai ông cháu đang lủi thủi kia,“Thật đáng thương, theo ta khi đó giống nhau như đúc......"
Băng Nhược Húc nhìn thấy nàng như vậy, đáy lòng lại nhói đau, ngũ quan xụ xuống, đáng giận!
“Không cho phép khóc!" Thấp giọng ở nàng bên tai rống, thở phì phì vào sau gáy của nàng, dưới chân nhẹ chút, thân ảnh hướng đến bóng dáng của hai ông cháu đã đi thật xa.
Đuổi theo bọn họ sau, hắn bực mình lấy ra trong lòng bình thuốc đưa cho bọn họ, không lấy một xu, bày ra sắc mặt sa sầm khiến người ta chán ghét, bỏ hai ông cháu lại rời đi.
Man Tiểu Tri đứng ở phía sau hắn, nhìn thấy dáng vẻ hắn như thế, trên môi nở nụ cười tươi như hoa, nhìn ra hắn không muốn. Là vì mới vừa rồi nàng sắp khóc, hắn mới đến giúp họ? Hắn lại sợ nàng thương tâm?
Băng Nhược Húc tính trẻ con đá vào mấy viên đá vụn, quay lại nói,“Đi thôi, trở về sơn trang." Nữ nhân chính là thích khóc sướt mướt! Quên đi, nhìn thấy nàng hiện tại cười đến thực đáng yêu, hừ hừ!
Cúi mặt nhìn hắn vươn bàn tay, trong lòng nàng ấm áp, không chút nghĩ ngợi, đem tay nhỏ bé bỏ vào bàn tay to của hắn.
“Vâng." Người này, thật sự là tính trẻ con...... Thực đáng yêu a.
Trong lòng vui vẻ mang theo cảm giác ngọt ngào rung động, luôn luôn tại trong lồng ngực của nàng lưu luyến mãi không chịu rời đi, giờ khắc này nàng phát hiện, thì ra Băng Nhược Húc cũng không đáng ghét đến như thế, thậm chí có điểm làm cho người ta thích đi?
Tác giả :
Nguyên Nhu