Ta Nghĩ Một Đằng Nói Một Nẻo
Chương 4
Mở cửa vào nhà, Cù Đông Trần đang một người ở trong phòng ăn cơm.
Trong phòng ngoài phòng đều sáng đèn, trái lại lộ ra một người ăn cơm có chút cô đơn.
Lệ Thâm nhìn hắn còn mặc bộ quần áo sáng sớm kia, bao tài liệu tùy ý thả trên băng ghế, hắn liếc nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc hỏi, “Tại sao giờ này mới ăn cơm?"
Cù Đông Trần ngước mắt nhìn hắn một chút, lạnh nhạt trả lời, “Mới trở về đương nhiên bây giờ mới ăn cơm."
Lệ Thâm đi tới để tay kề sát một bên bát, nhíu lông mày, “Tại sao cậu lại không hâm nóng thức ăn, trời lạnh như thế này."
Cù Đông Trần không trả lời.
Lệ Thâm cảm thấy mình thực sự là không hiểu nổi hắn, đại đa số thời gian Cù Đông Trần chính là không bình thường như vậy, rõ ràng có thể tự mình động thủ hâm lại thức ăn, nhưng hắn lại như là cố ý tự gây khó dễ cho mình, ăn thức ăn lạnh lát nữa khẳng định sẽ đau dạ dày, sau đó nhẫn nhịn không nói, Lệ Thâm hỏi hắn, hắn sẽ hùng hùng hổ hổ, nói hắn đừng động vào.
Thật là có bệnh.
Mắt không thấy tâm không phiền, Lệ Thâm đi tới phòng khách tự mình xem ti vi.
Mới qua nửa phút, hắn liền thấy Cù Đông Trần thả bát đũa xuống cũng cùng tới đây.
Hắn ngồi vào bên cạnh Lệ Thâm, rút một điếu thuốc đánh mấy lần mới quay đầu hỏi, “Hai người hôm nay đến chỗ của Lương Viễn?"
Lệ Thâm đang lột quýt, chia một nửa đưa cho hắn, Cù Đông Trần ghét bỏ quay đầu đi, “Tôi còn đang hút thuốc đây."
Lệ Thâm không trả lời hắn, rút thuốc trong miệng hắn đưa vào miệng mình hút một hơi, lại đem một miếng quýt đút vào trong miệng hắn, Cù Đông Trần cau mày đem quýt nuốt xuống.
Hoa quả đã đổi thành đồ tươi mới, Cù Đông Trần ra ngoài nửa tháng, mấy loại trái cây như táo, cam vẫn để yên chỗ cũ, hắn trước khi ra ngoài đã căn dặn bác gái đổi một mẻ mới, bác gái lúc này mới nói, “Tiên sinh, trước khi cậu đi công tác tôi mua hoa quả cũng không có người ăn, nhiều như vậy ném đi thật là lãng phí."
Cù Đông Trần chỉ là đưa tiền cho bà, ánh mắt nhìn bà hơi có chút ý tứ nhắc nhở, “Bớt nói, làm thêm chuyện."
Lệ Thâm ăn miếng quýt cuối cùng, Cù Đông Trần nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên đến gần hôn hắn, hương vị vừa chua vừa ngọt ngào tràn đầy ở giữa răng môi, hai người hôn thong thả lại kéo dài.
Nụ hôn kết thúc, Cù Đông Trần nhìn hắn, khóe miệng mang theo chút ý câu dẫn, “Muốn cùng tắm rửa không?"
“Hôm nay tôi không muốn mang bao." Lệ Thâm nói.
Cù Đông Trần đứng lên, vừa đi về phía phòng ngủ vừa nói, “Nói tới cứ giống như con mẹ nó cậu trước đây thường hay mang bao lắm vậy."
Lệ Thâm chẳng biết vì sao đột nhiên cảm thấy tâm tình khó giải thích được sung sướng, đuổi tới ôm eo hắn, hai người đều cao 180 cm trở lên, Lệ Thâm dán mặt trên cổ hắn cà cà, tựa như tuyên cáo chủ quyền cắn một cái, “Ngày hôm nay tôi muốn đứng làm."
“Thật con mẹ nó." Cù Đông Trần mắng hắn.
“A…" Cù Đông Trần một tay chống tường, hai má thiêu hồng, “Con mẹ nó cậu đừng bắn bên trong…"
Nước nóng ào ào vẩy vào trên mặt Cù Đông Trần, Lệ Thâm lau sạch nước trên mặt hắn, lôi tóc của hắn áp sát cùng nhau hôn môi, dưới thân nhanh chóng dùng sức, “Lập tức,.. Ừm…"
Cao trào đến trong nháy mắt hai người cũng không nhịn được gầm nhẹ, Lệ Thâm đem đồ vật đều bắn vào bên trong hắn, Cù Đông Trần cũng hưng phấn bắn vào trên tường.
“Đã nói cậu đừng mẹ hắn bắn bên trong… Thao…" Cù Đông Trần cau mày hùng hùng hổ hổ, Lệ Thâm lại đem hắn ấn trên vách tường tiếp tục hôn môi, lè lưỡi cùng hắn lưu luyến quấn quýt, cũng không quản hắn có sắc mặt tốt hay không.
Cù Đông Trần buồn bực đẩy hắn một chút, Lệ Thâm lại như cũ đụng tới đi hôn con mắt của hắn, ngậm lỗ tai hồng hồng của hắn có kỹ xảo mà liếm láp.
Mãi đến tận khi đem Cù Đông Trần hôn đến không còn cách nào khác, Lệ Thâm mới liếm môi một cái, buông hắn ra.
Hắn chưa bao giờ sợ cái tính khí thối của Cù Đông Trần, thậm chí có đôi khi là cố ý chọc giận hắn không vui, chuyện hắn nói không muốn Lệ Thâm lại cố tình muốn, nhìn bộ dáng hắn cau mày ẩn nhẫn, Lệ Thâm liền cảm thấy một trận thỏa mãn, so với Cù Đông Trần chủ động cho hắn thượng còn khiến hắn vui sướng hơn.
Nửa đêm, Lệ Thâm bị Cù Đông Trần đánh thức.
Ban đầu hắn cho là mình nằm mộng, mơ thấy mình lạc lối ở trong rừng rậm không tìm được cửa ra, đang lo lắng đột nhiên nghe thấy bên người có tiếng nói chuyện, rõ ràng chung quanh nửa bóng người cũng không có, nhưng mà thanh âm kia lại càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng quen thuộc, Lệ Thâm ở trong mơ hô một tiếng “Đông Trần", chính mình liền mở mắt ra.
Cù Đông Trần nửa thân thể trần truồng nắm điện thoại đứng ở bên cửa sổ.
Xung quanh một màu đen kịt, Lệ Thâm ngay cả khuôn mặt hắn cũng không thấy rõ, chỉ nghe hắn hạ thấp giọng ngữ khí lại lộ ra hung tàn, “Ngươi dẫn người lập tức tới!"
Lệ Thâm trở mình.
Cù Đông Trần lại quay mặt sang nhìn về phía hắn, “Ồn đến cậu?"
“Không có chuyện gì." Lệ Thâm âm thanh lạnh nhạt.
Cù Đông Trần đi chân đất đi tới kéo cửa phòng ra một mặt ra lệnh, “Khống chế hắn, tôi lập tức tới ngay!"
Tiếp đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Lệ Thâm nằm trên giường dần dần không còn buồn ngủ, mở mắt ngây ngẩn trong chốc lát, mới đi xem thời gian ở trên điện thoại đầu giường, hai giờ mười lăm phút.
Tiếp đó phòng khách truyền đến tiếng đóng cửa, sau đó tất cả tiếp tục quay về yên tĩnh.
Cách nửa phút, Lệ Thâm bấm điện thoại gọi Cù Đông Trần.
“Cậu quang lỏa đi ra ngoài sao?"
“Cái gì?"
Lệ Thâm mở đèn tường, đốt một điếu thuốc, “Tôi hỏi cậu quang lỏa đi ra ngoài là muốn làm gì?"
“Mẹ hắn ai nói cho cậu tôi quang lỏa đi ra ngoài? Tôi lại không phát bệnh." Cù Đông Trần ngữ khí không quá tốt, dừng lại mới nói, “Tôi đến phòng khách đổi quần áo, cậu a cái tên ngu ngốc, nhanh ngủ đi."
Nói xong cũng không chờ Lệ Thâm liền trực tiếp cúp điện thoại.
Lệ Thâm nghe ra được trong giọng nói hắn nôn nóng, đoán chừng là xảy ra chuyện quan trọng gì, hắn nhớ tới Dung Cẩm Giác đã nói, Cù Đông Trần tiếp nhận sinh ý của cha hắn chỉ mới hai năm, cậu cho rằng hắn thật sự dễ dàng tẩy trắng sạch sẽ như vậy?
Lệ Thâm một khi tỉnh rồi sẽ rất khó ngủ lại, hắn đốt hai điếu thuốc, lại chơi game một lát, mãi đến tận khi trời nhanh sáng mới ngủ.
Ngày thứ hai Lệ Thâm cũng chưa thu được bất kỳ tin tức gì của Cù Đông Trần, đến giờ tan làm hắn nhắn cho Cù Đông Trần một tin nhắn ngắn, hỏi hắn ở đâu, Cù Đông Trần cũng không trả lời.
Lệ Thâm trực tiếp lái xe về nhà mình.
A di (ở đây mình sử dụng A di để tránh nhầm lẫn với bác gái nấu cơm ở nhà Đông Trần) nhìn thấy hắn vào cửa liền cười nói, con xem này, mệt dì nấu nhiều cơm, hai vị thiếu gia đột nhiên về nhà ăn cơm, cũng thật sự là anh em ruột.
A di là người mà mẹ Lệ Thâm đưa tới từ nhà mình, mười năm trước mẹ Lệ Thâm vì bệnh qua đời, bà vẫn lựa chọn lưu lại chăm sóc hai đứa trẻ, đối với Lệ gia mười năm như một.
“Lệ Vanh khi nào thì trở về?" Lệ Thâm xuyên qua vườn đi vào phòng khách, “Hôm qua con còn nhìn thấy hắn đang ở Nga."
“Mới vừa xuống máy bay, nghe nói ngày mai còn phải bay qua Philippines." A di trả lời hắn.
Lúc ăn cơm Lệ Vanh mới từ lầu ba xuống dưới, vừa đi vừa gọi điện an bài công tác, chờ hắn cúp điện thoại ngồi xuống, Lệ Thâm không nhịn được mở miệng hỏi, “Cũng sắp ăn tết rồi các ngươi vẫn bận rộn như thế?"
Trên trán Lệ Vanh đều là uể oải, nghe tiếng mới chú ý tới bên cạnh còn ngồi một người, kinh ngạc nói, “Em sao lại trở về ăn cơm?"
“Em gần đây đều trở về bồi tiếp ba, " Lệ Thâm nói, “Ngược lại là anh, sắp hai tháng không thấy bóng dáng rồi."
Lệ Minh ừm một tiếng, mở miệng nói, “Năm nay nhiều chuyện, các con bận rộn cũng là chuyện bình thường, người trẻ tuổi, còn phải rèn luyện nhiều thêm."
Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau liếc mắt một cái, yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Lệ Minh cảm thấy tuy rằng bởi vì nguyên nhân tuổi tác đã lui khỏi vị trí hạng hai, nhưng uy nghiêm vẫn còn, trước đây bởi vì công tác bận rộn không có thời gian quản hai đứa con trai, sau đó vợ sinh bệnh qua đời hắn mới đột nhiên nhận ra chính mình nợ cái nhà này quá nhiều, sau đó bởi vì hắn chủ động bù đắp, hai đứa con trai mới đối với hắn không còn xa lạ như trước, ba người đều là từ từ quan tâm lẫn nhau, đặc biệt sau này công tác, Lệ Thâm Lệ Vanh bất luận bận rộn bao nhiêu, đều sẽ thường thường trở về dùng cơm, bồi lão nhân trò chuyện.
Lệ Vanh bởi vì ngày thứ hai còn phải đi công tác, cơm nước xong liền đi, Lệ Thâm bồi lão gia tử chơi một ván cờ tướng, hai người lại xem TV một lát, hống đến hắn vui vẻ, mới tự mình lái xe trở về nơi ở.
Trong phòng ngoài phòng đều sáng đèn, trái lại lộ ra một người ăn cơm có chút cô đơn.
Lệ Thâm nhìn hắn còn mặc bộ quần áo sáng sớm kia, bao tài liệu tùy ý thả trên băng ghế, hắn liếc nhìn đồng hồ, có chút kinh ngạc hỏi, “Tại sao giờ này mới ăn cơm?"
Cù Đông Trần ngước mắt nhìn hắn một chút, lạnh nhạt trả lời, “Mới trở về đương nhiên bây giờ mới ăn cơm."
Lệ Thâm đi tới để tay kề sát một bên bát, nhíu lông mày, “Tại sao cậu lại không hâm nóng thức ăn, trời lạnh như thế này."
Cù Đông Trần không trả lời.
Lệ Thâm cảm thấy mình thực sự là không hiểu nổi hắn, đại đa số thời gian Cù Đông Trần chính là không bình thường như vậy, rõ ràng có thể tự mình động thủ hâm lại thức ăn, nhưng hắn lại như là cố ý tự gây khó dễ cho mình, ăn thức ăn lạnh lát nữa khẳng định sẽ đau dạ dày, sau đó nhẫn nhịn không nói, Lệ Thâm hỏi hắn, hắn sẽ hùng hùng hổ hổ, nói hắn đừng động vào.
Thật là có bệnh.
Mắt không thấy tâm không phiền, Lệ Thâm đi tới phòng khách tự mình xem ti vi.
Mới qua nửa phút, hắn liền thấy Cù Đông Trần thả bát đũa xuống cũng cùng tới đây.
Hắn ngồi vào bên cạnh Lệ Thâm, rút một điếu thuốc đánh mấy lần mới quay đầu hỏi, “Hai người hôm nay đến chỗ của Lương Viễn?"
Lệ Thâm đang lột quýt, chia một nửa đưa cho hắn, Cù Đông Trần ghét bỏ quay đầu đi, “Tôi còn đang hút thuốc đây."
Lệ Thâm không trả lời hắn, rút thuốc trong miệng hắn đưa vào miệng mình hút một hơi, lại đem một miếng quýt đút vào trong miệng hắn, Cù Đông Trần cau mày đem quýt nuốt xuống.
Hoa quả đã đổi thành đồ tươi mới, Cù Đông Trần ra ngoài nửa tháng, mấy loại trái cây như táo, cam vẫn để yên chỗ cũ, hắn trước khi ra ngoài đã căn dặn bác gái đổi một mẻ mới, bác gái lúc này mới nói, “Tiên sinh, trước khi cậu đi công tác tôi mua hoa quả cũng không có người ăn, nhiều như vậy ném đi thật là lãng phí."
Cù Đông Trần chỉ là đưa tiền cho bà, ánh mắt nhìn bà hơi có chút ý tứ nhắc nhở, “Bớt nói, làm thêm chuyện."
Lệ Thâm ăn miếng quýt cuối cùng, Cù Đông Trần nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên đến gần hôn hắn, hương vị vừa chua vừa ngọt ngào tràn đầy ở giữa răng môi, hai người hôn thong thả lại kéo dài.
Nụ hôn kết thúc, Cù Đông Trần nhìn hắn, khóe miệng mang theo chút ý câu dẫn, “Muốn cùng tắm rửa không?"
“Hôm nay tôi không muốn mang bao." Lệ Thâm nói.
Cù Đông Trần đứng lên, vừa đi về phía phòng ngủ vừa nói, “Nói tới cứ giống như con mẹ nó cậu trước đây thường hay mang bao lắm vậy."
Lệ Thâm chẳng biết vì sao đột nhiên cảm thấy tâm tình khó giải thích được sung sướng, đuổi tới ôm eo hắn, hai người đều cao 180 cm trở lên, Lệ Thâm dán mặt trên cổ hắn cà cà, tựa như tuyên cáo chủ quyền cắn một cái, “Ngày hôm nay tôi muốn đứng làm."
“Thật con mẹ nó." Cù Đông Trần mắng hắn.
“A…" Cù Đông Trần một tay chống tường, hai má thiêu hồng, “Con mẹ nó cậu đừng bắn bên trong…"
Nước nóng ào ào vẩy vào trên mặt Cù Đông Trần, Lệ Thâm lau sạch nước trên mặt hắn, lôi tóc của hắn áp sát cùng nhau hôn môi, dưới thân nhanh chóng dùng sức, “Lập tức,.. Ừm…"
Cao trào đến trong nháy mắt hai người cũng không nhịn được gầm nhẹ, Lệ Thâm đem đồ vật đều bắn vào bên trong hắn, Cù Đông Trần cũng hưng phấn bắn vào trên tường.
“Đã nói cậu đừng mẹ hắn bắn bên trong… Thao…" Cù Đông Trần cau mày hùng hùng hổ hổ, Lệ Thâm lại đem hắn ấn trên vách tường tiếp tục hôn môi, lè lưỡi cùng hắn lưu luyến quấn quýt, cũng không quản hắn có sắc mặt tốt hay không.
Cù Đông Trần buồn bực đẩy hắn một chút, Lệ Thâm lại như cũ đụng tới đi hôn con mắt của hắn, ngậm lỗ tai hồng hồng của hắn có kỹ xảo mà liếm láp.
Mãi đến tận khi đem Cù Đông Trần hôn đến không còn cách nào khác, Lệ Thâm mới liếm môi một cái, buông hắn ra.
Hắn chưa bao giờ sợ cái tính khí thối của Cù Đông Trần, thậm chí có đôi khi là cố ý chọc giận hắn không vui, chuyện hắn nói không muốn Lệ Thâm lại cố tình muốn, nhìn bộ dáng hắn cau mày ẩn nhẫn, Lệ Thâm liền cảm thấy một trận thỏa mãn, so với Cù Đông Trần chủ động cho hắn thượng còn khiến hắn vui sướng hơn.
Nửa đêm, Lệ Thâm bị Cù Đông Trần đánh thức.
Ban đầu hắn cho là mình nằm mộng, mơ thấy mình lạc lối ở trong rừng rậm không tìm được cửa ra, đang lo lắng đột nhiên nghe thấy bên người có tiếng nói chuyện, rõ ràng chung quanh nửa bóng người cũng không có, nhưng mà thanh âm kia lại càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng quen thuộc, Lệ Thâm ở trong mơ hô một tiếng “Đông Trần", chính mình liền mở mắt ra.
Cù Đông Trần nửa thân thể trần truồng nắm điện thoại đứng ở bên cửa sổ.
Xung quanh một màu đen kịt, Lệ Thâm ngay cả khuôn mặt hắn cũng không thấy rõ, chỉ nghe hắn hạ thấp giọng ngữ khí lại lộ ra hung tàn, “Ngươi dẫn người lập tức tới!"
Lệ Thâm trở mình.
Cù Đông Trần lại quay mặt sang nhìn về phía hắn, “Ồn đến cậu?"
“Không có chuyện gì." Lệ Thâm âm thanh lạnh nhạt.
Cù Đông Trần đi chân đất đi tới kéo cửa phòng ra một mặt ra lệnh, “Khống chế hắn, tôi lập tức tới ngay!"
Tiếp đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng.
Lệ Thâm nằm trên giường dần dần không còn buồn ngủ, mở mắt ngây ngẩn trong chốc lát, mới đi xem thời gian ở trên điện thoại đầu giường, hai giờ mười lăm phút.
Tiếp đó phòng khách truyền đến tiếng đóng cửa, sau đó tất cả tiếp tục quay về yên tĩnh.
Cách nửa phút, Lệ Thâm bấm điện thoại gọi Cù Đông Trần.
“Cậu quang lỏa đi ra ngoài sao?"
“Cái gì?"
Lệ Thâm mở đèn tường, đốt một điếu thuốc, “Tôi hỏi cậu quang lỏa đi ra ngoài là muốn làm gì?"
“Mẹ hắn ai nói cho cậu tôi quang lỏa đi ra ngoài? Tôi lại không phát bệnh." Cù Đông Trần ngữ khí không quá tốt, dừng lại mới nói, “Tôi đến phòng khách đổi quần áo, cậu a cái tên ngu ngốc, nhanh ngủ đi."
Nói xong cũng không chờ Lệ Thâm liền trực tiếp cúp điện thoại.
Lệ Thâm nghe ra được trong giọng nói hắn nôn nóng, đoán chừng là xảy ra chuyện quan trọng gì, hắn nhớ tới Dung Cẩm Giác đã nói, Cù Đông Trần tiếp nhận sinh ý của cha hắn chỉ mới hai năm, cậu cho rằng hắn thật sự dễ dàng tẩy trắng sạch sẽ như vậy?
Lệ Thâm một khi tỉnh rồi sẽ rất khó ngủ lại, hắn đốt hai điếu thuốc, lại chơi game một lát, mãi đến tận khi trời nhanh sáng mới ngủ.
Ngày thứ hai Lệ Thâm cũng chưa thu được bất kỳ tin tức gì của Cù Đông Trần, đến giờ tan làm hắn nhắn cho Cù Đông Trần một tin nhắn ngắn, hỏi hắn ở đâu, Cù Đông Trần cũng không trả lời.
Lệ Thâm trực tiếp lái xe về nhà mình.
A di (ở đây mình sử dụng A di để tránh nhầm lẫn với bác gái nấu cơm ở nhà Đông Trần) nhìn thấy hắn vào cửa liền cười nói, con xem này, mệt dì nấu nhiều cơm, hai vị thiếu gia đột nhiên về nhà ăn cơm, cũng thật sự là anh em ruột.
A di là người mà mẹ Lệ Thâm đưa tới từ nhà mình, mười năm trước mẹ Lệ Thâm vì bệnh qua đời, bà vẫn lựa chọn lưu lại chăm sóc hai đứa trẻ, đối với Lệ gia mười năm như một.
“Lệ Vanh khi nào thì trở về?" Lệ Thâm xuyên qua vườn đi vào phòng khách, “Hôm qua con còn nhìn thấy hắn đang ở Nga."
“Mới vừa xuống máy bay, nghe nói ngày mai còn phải bay qua Philippines." A di trả lời hắn.
Lúc ăn cơm Lệ Vanh mới từ lầu ba xuống dưới, vừa đi vừa gọi điện an bài công tác, chờ hắn cúp điện thoại ngồi xuống, Lệ Thâm không nhịn được mở miệng hỏi, “Cũng sắp ăn tết rồi các ngươi vẫn bận rộn như thế?"
Trên trán Lệ Vanh đều là uể oải, nghe tiếng mới chú ý tới bên cạnh còn ngồi một người, kinh ngạc nói, “Em sao lại trở về ăn cơm?"
“Em gần đây đều trở về bồi tiếp ba, " Lệ Thâm nói, “Ngược lại là anh, sắp hai tháng không thấy bóng dáng rồi."
Lệ Minh ừm một tiếng, mở miệng nói, “Năm nay nhiều chuyện, các con bận rộn cũng là chuyện bình thường, người trẻ tuổi, còn phải rèn luyện nhiều thêm."
Hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau liếc mắt một cái, yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Lệ Minh cảm thấy tuy rằng bởi vì nguyên nhân tuổi tác đã lui khỏi vị trí hạng hai, nhưng uy nghiêm vẫn còn, trước đây bởi vì công tác bận rộn không có thời gian quản hai đứa con trai, sau đó vợ sinh bệnh qua đời hắn mới đột nhiên nhận ra chính mình nợ cái nhà này quá nhiều, sau đó bởi vì hắn chủ động bù đắp, hai đứa con trai mới đối với hắn không còn xa lạ như trước, ba người đều là từ từ quan tâm lẫn nhau, đặc biệt sau này công tác, Lệ Thâm Lệ Vanh bất luận bận rộn bao nhiêu, đều sẽ thường thường trở về dùng cơm, bồi lão nhân trò chuyện.
Lệ Vanh bởi vì ngày thứ hai còn phải đi công tác, cơm nước xong liền đi, Lệ Thâm bồi lão gia tử chơi một ván cờ tướng, hai người lại xem TV một lát, hống đến hắn vui vẻ, mới tự mình lái xe trở về nơi ở.
Tác giả :
Tạp Yến