Ta Mới Là Nữ Chính
Chương 11: Công lược giáo thảo lưu manh (10)
Edit:To_Month
Beta:Tề Tuyết Đồng
1.
..........
A, Liễu Bạch Từ kinh ngạc, thì ra là hắn đang tức giận chuyện này.
Đáy mắt màu lam của hắn, có một vệt đau xót lóe lên rõ ràng.
Liễu Bạch Từ nghiêm túc đối diện với hắn, vẻ mặt rất thành khẩn, rất chân thành tha thiết nói: “Em không phải không tin anh, mà đây là chuyện giữa nữ sinh, em tin bản thân có thể tự giải quyết được, cho nên mới không có nói cho anh. Em cũng không muốn tăng thêm phiền phức cho anh."
Nghe được lời này, trong lòng Tỉnh Lăng Vân mới dễ chịu hơn một chút, hắn dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Liễu Bạch Từ, cảm nhận sợi tóc mềm mại của cô, lời nói bỗng buột miệng thốt ra: “Đối với tôi mà nói, cô không phải phiền toái!"
Biểu tình của Liễu Bạch Từ có chút giật mình, đây là…… Đây là đang thổ lộ sao?
Cô bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn lướt nước kia, khuôn mặt vốn hồng nhuận càng thêm đỏ hồng một mảnh, hồng xuống tới tận sau tai.
Cô có chút ngượng ngùng mà hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Tỉnh Lăng Vân.
Có điều tuy rằng thẹn thùng, nhưng cô vẫn muốn xác nhận chuyện vừa rồi, rốt cuộc, cô vẫn còn nhiệm vụ trong người, mà Tỉnh Lăng Vân lại là đối tượng công lược của cô.
“A…… Anh vừa mới…… Hôn em, còn nói…… Nói em là người của anh, có phải hay không…… Thật sự?" Liễu Bạch Từ ấp a ấp úng, thật vất vả mới nói xong một câu, không còn cách nào, ai bảo cô rất dễ ngượng ngùng a.
Lúc này đến phiên Tỉnh Lăng Vân thẹn thùng.
Khuôn mặt tuấn dật của hắn bỗng dưng hiện lên vài mảnh đỏ ửng, khẩn trương đến đầu lưỡi cũng đang run rẩy. Vừa nãy trong lúc xúc động liền hôn cô, sau đó nói ra, hiện tại nhớ lại, thật là có một chút thẹn thùng.
Có điều hắn cũng không hối hận, bởi vì đó là lời nói trong lòng của hắn, với lại hắn vẫn luôn muốn làm chuyện kia.
“Khụ khụ…… Cái kia…… Cái kia……" Hắn hơi khó khăn ho khan hai tiếng, nói chuyện so với Liễu Bạch Từ còn ấp a ấp úng hơn, “Tôi muốn nói, tôi, tôi……Thích …… Thích…… Thích……"
Thời điểm nói lời này, ánh mắt của Tỉnh Lăng Vân rất nhẹ, bất luận như thế nào cũng không dám nhìn mặt Liễu Bạch Từ, không phải nhìn trên đầu tóc cô, thì chính là cúi đầu nhìn chân mình.
Sau một chữ cuối cùng đó, qua một phút đồng hồ đều không nói ra được.
Ở bên là Liễu Bạch Từ đang cúi đầu xuống đã biết Tỉnh Lăng Vân muốn nói cái gì, trên mặt lại càng ngượng ngùng hơn. Cô ngẩng đầu, vừa khẩn trương lại chờ mong mà nhìn hắn, hai con mắt to lóe sáng lên, so với bầu trời đầy sao còn lộng lẫy hơn.
Đối diện với cô là ánh mắt lửa nóng, Tỉnh Lăng Vân cảm thấy nội tâm mình rất căng thẳng, hô hấp cứng lại, lới nói sắp buột miệng thốt ra nháy mắt lại biến thành: “Tôi thích giúp cô học bổ túc."
Sau hai giây im lặng, Liễu Bạch Từ nhịn không được mà cất tiếng cười to, tiếng cười vui vẻ sảng khoái vang vọng toàn bộ trường học, ở trong hành lang yên tĩnh nghe có vẻ dị thường rõ ràng.
Thì ra Tỉnh Lăng Vân cũng sẽ thẹn thùng, hơn nữa bộ dáng hắn thẹn thùng, nói như thế nào đây, thật là rất đáng yêu a, ha ha ha ~
Tỉnh Lăng Vân có chút ảo não, lông mày nhíu lại, bị tiếng cười của Liễu Bạch Từ 囧 làm cho rối tinh rối mù. Hắn rõ ràng nghĩ không phải nói những lời này, nhưng không hiểu tại sao lúc ra khỏi miệng, lại biến thành những lời này.
Hắn thật sự rất buồn bực a.
Liễu Bạch Từ vẫn cười, cười đến trang điểm lộng lẫy, thở hổn hển. Hơn nửa ngày, cô mới dừng cười lại, hỏi: “Khụ khụ, em lại cho anh một cơ hội, anh muốn nói cái gì?"
“Tôi……" Tỉnh Lăng Vân như cũ muốn nói lại thôi.
Hắn biết, hắn có tình cảm với Liễu Bạch Từ, không phải là tình cảm của anh trai đối với em gái, mà là cảm tình của nam sinh đối với nữ sinh. Thậm chí có thể nói, trong khoảng thời gian ở chung tới tận bây giờ, hắn rất thích Liễu Bạch Từ hoạt bát đáng yêu.
Nhưng mà, nếu muốn nói ra câu nói trong lòng, so với trong tưởng tượng của hắn còn khó hơn nhiều.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Liễu Bạch Từ, chỉ thấy hai mắt của cô cực kỳ sáng, cái mũi khéo léo hơi hơi nhăn lại, đôi môi đỏ hồng phấn nộn hơi chu lên, ướt át tươi đẹp, rất khiến người khác yêu thích.
A, nếu không nói ra được, vậy một lần nữa lại dùng hành động chứng minh đi, hắn nghĩ.
Nghĩ như vậy, hắn liền cúi đầu, không có chuẩn bị mà cướp lấy môi đỏ của Liễu Bạch Từ, đồng thời âm thanh trầm thấp mê hoặc, như là quả táo độc mê người vang lên: “Nhắm mắt lại, từ từ mà cảm nhận."
Ở phương diện này, nam sinh luôn luôn là không cần thầy dạy cũng hiểu, cho nên cứ việc Tỉnh Lăng Vân lúc trước không có kinh nghiệm "hôn", nhưng vẫn thuần thục tự nhiên mà dùng đầu lưỡi cạy hàm răng Liễu Bạch Từ ra, đầu lưỡi đánh thẳng một mạch, thâm nhập vào miệng của cô, cùng múa với lưỡi của cô, làm một cái hôn môi kiểu Pháp thâm tình.
Nụ hôn này, cùng với nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước lúc trước không giống nhau, có loại cảm giác tê tê dại dại, làm người ta chìm đắm trong đó.
Thân hình Liễu Bạch Từ hơi có chút mềm, đầu đã trống rỗng, hiện đang ở trong trạng thái chết máy.
Bất kể là nguyên chủ Liễu Bạch Từ, hay là cô, "hôn" thâm tình như vậy, đều là lần đầu tiên, đầu cô đã ứ máu, không biết ứng đối như thế nào cho phải.
Cô tự giác nghe lời mà nhắm mắt lại, tùy ý để cho đầu lưỡi của Tỉnh Lăng Vân làm càn ở trong khoang miệng bản thân.
Nếu không phải âm thanh lạnh băng kia bỗng đột ngột vang lên trong đầu, cô nghĩ, hai người có thể sẽ cứ như vậy mà trầm luân.
Hệ Thống quân: “Cẩn thận, có sát khí."
Liễu Bạch Từ bỗng nhiên mở mắt ra, xoay mình lại thì thấy Lương lộ đang đứng ở phía sau Tỉnh Lăng Vân, hai người chỉ cách có một mét. Sắc mặt cô ta rất không thích hợp, tựa hồ có loại điên cuồng không màng tất cả.
Nhìn thấy Liễu Bạch Từ trợn mắt, Lương Lộ bỗng chốc cười rộ lên, cái nụ cười này, rất làm cho người ta sợ hãi, như là nữ quỷ khủng bố.
Giây tiếp theo, Liễu Bạch Từ nhìn thấy Lương Lộ bỗng nhiên giơ một con dao gọt hoa quả thật dài lên, cùng với lời nói điên cuồng, cô ta vừa đâm vào người Tỉnh Lăng Vân: “Đi tìm chết đi! Tôi không có được thì ai cũng đừng hòng lấy, tôi tình nguyện huỷ hoại!"
Đôi mắt của Liễu Bạch Từ bỗng dưng phóng to, dùng hết sức lực toàn thân mà đẩy Tỉnh Lăng Vân ở trước mặt mình qua bên phải.
Con dao gọt hoa quả thật dài, nháy mắt đâm vào thân thể của Liễu Bạch Từ, hầu như hoàn toàn đâm vào.
Đau, Liễu Bạch Từ chỉ cảm thấy đau xé rách tim gan, đau đến thấu xương.
Máu đỏ tươi, theo chuôi dao gọt hoa quả chảy ra, nhiễm đỏ một mảnh, làm đồng phục học sinh màu trắng trên người cô đều nhuộm đỏ.
Sự việc ngoài ý muốn trong phút chốc phát sinh, ai cũng không dự đoán được kết cục lại như thế này. Lương Lộ rất bối rối, người cô muốn giết, là Tỉnh Lăng Vân, nếu cô không chiếm được, thì ai cũng đừng nghĩ sẽ có được Tỉnh Lăng Vân!
Chỉ là không nghĩ tới hiện tại lại bị Liễu Bạch Từ ngăn cản.
Phản ứng lại, Tỉnh Lăng Vân rất nhanh đá một cước đạp bay Lương Lộ ra xa mấy mét, hai mắt màu đỏ tươi nhìn cô, hận không thể đi lên giết chết cô.
Có điều hiện tại quan trọng nhất chính là thương thế của Liễu Bạch Từ.
Tỉnh Lăng Vân nhìn thấy Liễu Bạch Từ ngã trên mặt đất, sắc mặt của cô mất máu quá nhiều nên mới tái nhợt như vậy, dưới đồng phục học sinh là váy bị nhiễm máu đến đỏ chót, trên mặt đất là một vũng máu.
“Thật nhiều máu, thật nhiều máu, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đúng rồi, gọi điện thoại…… Gọi điện thoại, kêu xe cứu thương, kêu xe cứu thương." Tỉnh Lăng Vân lấy di động ra, nhưng mà tay chân luống cuống giống như một đứa nhỏ không biết gánh vác, cơ bản nhất là gọi điện thoại đều đánh mất.
Hai tay của hắn vẫn luôn run rẩy, nước mắt không tự chủ được mà ào ào chảy xuống.
Beta:Tề Tuyết Đồng
1.
..........
A, Liễu Bạch Từ kinh ngạc, thì ra là hắn đang tức giận chuyện này.
Đáy mắt màu lam của hắn, có một vệt đau xót lóe lên rõ ràng.
Liễu Bạch Từ nghiêm túc đối diện với hắn, vẻ mặt rất thành khẩn, rất chân thành tha thiết nói: “Em không phải không tin anh, mà đây là chuyện giữa nữ sinh, em tin bản thân có thể tự giải quyết được, cho nên mới không có nói cho anh. Em cũng không muốn tăng thêm phiền phức cho anh."
Nghe được lời này, trong lòng Tỉnh Lăng Vân mới dễ chịu hơn một chút, hắn dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Liễu Bạch Từ, cảm nhận sợi tóc mềm mại của cô, lời nói bỗng buột miệng thốt ra: “Đối với tôi mà nói, cô không phải phiền toái!"
Biểu tình của Liễu Bạch Từ có chút giật mình, đây là…… Đây là đang thổ lộ sao?
Cô bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn lướt nước kia, khuôn mặt vốn hồng nhuận càng thêm đỏ hồng một mảnh, hồng xuống tới tận sau tai.
Cô có chút ngượng ngùng mà hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt Tỉnh Lăng Vân.
Có điều tuy rằng thẹn thùng, nhưng cô vẫn muốn xác nhận chuyện vừa rồi, rốt cuộc, cô vẫn còn nhiệm vụ trong người, mà Tỉnh Lăng Vân lại là đối tượng công lược của cô.
“A…… Anh vừa mới…… Hôn em, còn nói…… Nói em là người của anh, có phải hay không…… Thật sự?" Liễu Bạch Từ ấp a ấp úng, thật vất vả mới nói xong một câu, không còn cách nào, ai bảo cô rất dễ ngượng ngùng a.
Lúc này đến phiên Tỉnh Lăng Vân thẹn thùng.
Khuôn mặt tuấn dật của hắn bỗng dưng hiện lên vài mảnh đỏ ửng, khẩn trương đến đầu lưỡi cũng đang run rẩy. Vừa nãy trong lúc xúc động liền hôn cô, sau đó nói ra, hiện tại nhớ lại, thật là có một chút thẹn thùng.
Có điều hắn cũng không hối hận, bởi vì đó là lời nói trong lòng của hắn, với lại hắn vẫn luôn muốn làm chuyện kia.
“Khụ khụ…… Cái kia…… Cái kia……" Hắn hơi khó khăn ho khan hai tiếng, nói chuyện so với Liễu Bạch Từ còn ấp a ấp úng hơn, “Tôi muốn nói, tôi, tôi……Thích …… Thích…… Thích……"
Thời điểm nói lời này, ánh mắt của Tỉnh Lăng Vân rất nhẹ, bất luận như thế nào cũng không dám nhìn mặt Liễu Bạch Từ, không phải nhìn trên đầu tóc cô, thì chính là cúi đầu nhìn chân mình.
Sau một chữ cuối cùng đó, qua một phút đồng hồ đều không nói ra được.
Ở bên là Liễu Bạch Từ đang cúi đầu xuống đã biết Tỉnh Lăng Vân muốn nói cái gì, trên mặt lại càng ngượng ngùng hơn. Cô ngẩng đầu, vừa khẩn trương lại chờ mong mà nhìn hắn, hai con mắt to lóe sáng lên, so với bầu trời đầy sao còn lộng lẫy hơn.
Đối diện với cô là ánh mắt lửa nóng, Tỉnh Lăng Vân cảm thấy nội tâm mình rất căng thẳng, hô hấp cứng lại, lới nói sắp buột miệng thốt ra nháy mắt lại biến thành: “Tôi thích giúp cô học bổ túc."
Sau hai giây im lặng, Liễu Bạch Từ nhịn không được mà cất tiếng cười to, tiếng cười vui vẻ sảng khoái vang vọng toàn bộ trường học, ở trong hành lang yên tĩnh nghe có vẻ dị thường rõ ràng.
Thì ra Tỉnh Lăng Vân cũng sẽ thẹn thùng, hơn nữa bộ dáng hắn thẹn thùng, nói như thế nào đây, thật là rất đáng yêu a, ha ha ha ~
Tỉnh Lăng Vân có chút ảo não, lông mày nhíu lại, bị tiếng cười của Liễu Bạch Từ 囧 làm cho rối tinh rối mù. Hắn rõ ràng nghĩ không phải nói những lời này, nhưng không hiểu tại sao lúc ra khỏi miệng, lại biến thành những lời này.
Hắn thật sự rất buồn bực a.
Liễu Bạch Từ vẫn cười, cười đến trang điểm lộng lẫy, thở hổn hển. Hơn nửa ngày, cô mới dừng cười lại, hỏi: “Khụ khụ, em lại cho anh một cơ hội, anh muốn nói cái gì?"
“Tôi……" Tỉnh Lăng Vân như cũ muốn nói lại thôi.
Hắn biết, hắn có tình cảm với Liễu Bạch Từ, không phải là tình cảm của anh trai đối với em gái, mà là cảm tình của nam sinh đối với nữ sinh. Thậm chí có thể nói, trong khoảng thời gian ở chung tới tận bây giờ, hắn rất thích Liễu Bạch Từ hoạt bát đáng yêu.
Nhưng mà, nếu muốn nói ra câu nói trong lòng, so với trong tưởng tượng của hắn còn khó hơn nhiều.
Hắn đưa mắt nhìn về phía Liễu Bạch Từ, chỉ thấy hai mắt của cô cực kỳ sáng, cái mũi khéo léo hơi hơi nhăn lại, đôi môi đỏ hồng phấn nộn hơi chu lên, ướt át tươi đẹp, rất khiến người khác yêu thích.
A, nếu không nói ra được, vậy một lần nữa lại dùng hành động chứng minh đi, hắn nghĩ.
Nghĩ như vậy, hắn liền cúi đầu, không có chuẩn bị mà cướp lấy môi đỏ của Liễu Bạch Từ, đồng thời âm thanh trầm thấp mê hoặc, như là quả táo độc mê người vang lên: “Nhắm mắt lại, từ từ mà cảm nhận."
Ở phương diện này, nam sinh luôn luôn là không cần thầy dạy cũng hiểu, cho nên cứ việc Tỉnh Lăng Vân lúc trước không có kinh nghiệm "hôn", nhưng vẫn thuần thục tự nhiên mà dùng đầu lưỡi cạy hàm răng Liễu Bạch Từ ra, đầu lưỡi đánh thẳng một mạch, thâm nhập vào miệng của cô, cùng múa với lưỡi của cô, làm một cái hôn môi kiểu Pháp thâm tình.
Nụ hôn này, cùng với nụ hôn khẽ như chuồn chuồn lướt nước lúc trước không giống nhau, có loại cảm giác tê tê dại dại, làm người ta chìm đắm trong đó.
Thân hình Liễu Bạch Từ hơi có chút mềm, đầu đã trống rỗng, hiện đang ở trong trạng thái chết máy.
Bất kể là nguyên chủ Liễu Bạch Từ, hay là cô, "hôn" thâm tình như vậy, đều là lần đầu tiên, đầu cô đã ứ máu, không biết ứng đối như thế nào cho phải.
Cô tự giác nghe lời mà nhắm mắt lại, tùy ý để cho đầu lưỡi của Tỉnh Lăng Vân làm càn ở trong khoang miệng bản thân.
Nếu không phải âm thanh lạnh băng kia bỗng đột ngột vang lên trong đầu, cô nghĩ, hai người có thể sẽ cứ như vậy mà trầm luân.
Hệ Thống quân: “Cẩn thận, có sát khí."
Liễu Bạch Từ bỗng nhiên mở mắt ra, xoay mình lại thì thấy Lương lộ đang đứng ở phía sau Tỉnh Lăng Vân, hai người chỉ cách có một mét. Sắc mặt cô ta rất không thích hợp, tựa hồ có loại điên cuồng không màng tất cả.
Nhìn thấy Liễu Bạch Từ trợn mắt, Lương Lộ bỗng chốc cười rộ lên, cái nụ cười này, rất làm cho người ta sợ hãi, như là nữ quỷ khủng bố.
Giây tiếp theo, Liễu Bạch Từ nhìn thấy Lương Lộ bỗng nhiên giơ một con dao gọt hoa quả thật dài lên, cùng với lời nói điên cuồng, cô ta vừa đâm vào người Tỉnh Lăng Vân: “Đi tìm chết đi! Tôi không có được thì ai cũng đừng hòng lấy, tôi tình nguyện huỷ hoại!"
Đôi mắt của Liễu Bạch Từ bỗng dưng phóng to, dùng hết sức lực toàn thân mà đẩy Tỉnh Lăng Vân ở trước mặt mình qua bên phải.
Con dao gọt hoa quả thật dài, nháy mắt đâm vào thân thể của Liễu Bạch Từ, hầu như hoàn toàn đâm vào.
Đau, Liễu Bạch Từ chỉ cảm thấy đau xé rách tim gan, đau đến thấu xương.
Máu đỏ tươi, theo chuôi dao gọt hoa quả chảy ra, nhiễm đỏ một mảnh, làm đồng phục học sinh màu trắng trên người cô đều nhuộm đỏ.
Sự việc ngoài ý muốn trong phút chốc phát sinh, ai cũng không dự đoán được kết cục lại như thế này. Lương Lộ rất bối rối, người cô muốn giết, là Tỉnh Lăng Vân, nếu cô không chiếm được, thì ai cũng đừng nghĩ sẽ có được Tỉnh Lăng Vân!
Chỉ là không nghĩ tới hiện tại lại bị Liễu Bạch Từ ngăn cản.
Phản ứng lại, Tỉnh Lăng Vân rất nhanh đá một cước đạp bay Lương Lộ ra xa mấy mét, hai mắt màu đỏ tươi nhìn cô, hận không thể đi lên giết chết cô.
Có điều hiện tại quan trọng nhất chính là thương thế của Liễu Bạch Từ.
Tỉnh Lăng Vân nhìn thấy Liễu Bạch Từ ngã trên mặt đất, sắc mặt của cô mất máu quá nhiều nên mới tái nhợt như vậy, dưới đồng phục học sinh là váy bị nhiễm máu đến đỏ chót, trên mặt đất là một vũng máu.
“Thật nhiều máu, thật nhiều máu, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đúng rồi, gọi điện thoại…… Gọi điện thoại, kêu xe cứu thương, kêu xe cứu thương." Tỉnh Lăng Vân lấy di động ra, nhưng mà tay chân luống cuống giống như một đứa nhỏ không biết gánh vác, cơ bản nhất là gọi điện thoại đều đánh mất.
Hai tay của hắn vẫn luôn run rẩy, nước mắt không tự chủ được mà ào ào chảy xuống.
Tác giả :
Truy Phong Tranh Đích Cô Lương