Tà Minh Chi Giới
Chương 35
Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Xin lỗi, ngôn ngữ của ta có chút thất lễ, ngươi đừng để ý." Mộc Thủy Vân nhẹ giọng nói, đưa tay nắm tay nàng, cả kinh, tay nàng ấy làm bằng băng sao? Sao lại lạnh như thế, phảng phất như không cảm giác được nhiệt độ của huyết dịch, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
"Ta không phải người mưu mô." Tuyết Phong cảm giác trên tay ấm áp, tâm tư thay đổi, khóe môi hơi mím: "Nói chính sự, ta biết trên tay ngươi có hai viên Linh hồn nguyên châu, năm viên Linh châu khác địa phương phân bố rất rộng, mà ngươi giờ khắc này tu vi cũng nhất định phải tăng cao. Bằng không địa vực kế tiếp, ngươi rất khó xông qua."
"Là nơi nào?" Mộc Thủy Vân theo bản năng hỏi.
"Ẩn Tinh Vực." Tuyết Phong xoay mắt một cái, lẳng lặng nhìn về phương xa.
Mộc Thủy Vân dõi theo tầm mắt của nàng nhìn lại, hướng Đông Nam trên bầu trời đêm bồng bềnh mấy đám mây, mây đen kia cố định hình thái, giống như vĩnh viễn sẽ không tiêu tan.
"Chỗ đó chính là Ẩn Tinh Vực sao?" Mộc Thủy Vân hơi cả kinh, trong lòng có chút không thể tin tưởng, trên đại lục còn có một nơi như vậy, quái lạ đến cực điểm.
"Nơi đó không có người đặt chân, truyền thuyết trăm năm trước nói nơi đó là một nghĩa trang với diện tích khổng lồ, khắp nơi đều là cô hồn dã quỷ." Tuyết Phong nói đến đây, đột nhiên dừng lại, con ngươi thoáng cân nhắc, lẳng lặng nhìn vẻ mặt Mộc Thủy Vân, nhưng nàng thất vọng rồi, Mộc Thủy Vân căn bản không có ý nghĩ sợ sệt, cô gái này xác thực rất đặc biệt.
"Ngươi muốn từ trên mặt ta nhìn ra cái gì?" Mộc Thủy Vân cười nhạt, loại ánh mắt cân nhắc kia của Tuyết Phong, nàng cũng có thể đoán ra một hai, không phải muốn nhìn nàng thất thố sao, haha, nào có dễ dàng như vậy.
Tuyết Phong mỉm cười nói: "Ta cảm thấy ngươi lớn lên rất tốt, lần đầu tiên nhìn cho người ta cảm giác rất sạch sẽ, lần thứ hai là trong mỹ lệ lộ ra bình thản, lần thứ ba..."
"Ngươi hãy nói thẳng, ngươi tổng cộng nhìn ta bao nhiêu lần?" Mộc Thủy Vân cười nhạt đánh gãy Tuyết Phong, thời khắc này trong lòng nàng có một cảm giác, là nhàn nhạt sung sướng.
"Tính công khai, hay lén lút cũng tính luôn?" Tuyết Phong nhất thời làm Mộc Thủy Vân phá công.
"Ngươi lén lút nhìn trộm ta?" Mộc Thủy Vân trừng mắt không thể tin tưởng, trong lòng thầm than, mình đúng là không có bí mật, nữ nhân này vừa hiện ra liền nhìn nàng lõa thể, lần thứ hai trời tối người yên thì câu dẫn nàng đi ra ngoài. Nếu như là nam nhân cực phẩm còn khá hơn một chút, hẹn hò dưới trăng cũng không sai, có điều, đây là một nữ tử, vẫn là một mỹ nữ xuất trần tuyệt sắc gần ngay trước mắt, điều này làm cho nàng có chút không hiểu ra sao.
"Nói quá sự thật, dung mạo của ngươi tuy rằng đẹp, nhưng cũng không đến mức thiên tiên, ta cũng không có nhàm chán nhìn trộm ngươi." Tuyết Phong lạnh lùng, đáng giá nàng đi nhìn trộm, chỉ có một nữ nhân, huống hồ, coi như tương tư khó khăn, nàng cũng sẽ không làm loại sự tình mất thân phận kia.
"Ta chỉ đùa một chút thôi, vì sao ngươi lại trở lại dáng dấp này?" Mộc Thủy Vân hiếm khi nổi lên tâm tư đùa giỡn, lại hoàn toàn bị nàng bóp tắt, không khỏi nhẹ giọng nỉ non: "Nếu lạnh lùng như vậy, rất khó tìm đối tượng..."
"Ngươi nói cái gì?" Tuyết Phong nhìn chằm chằm mắt nàng, muốn tìm hiểu tâm ý ẩn trong lời nói của nàng.
Mộc Thủy Vân hơi run, than thở: "Ngươi không cảm thấy ngươi rất cô độc sao, kẻ cô độc, sẽ trở nên lạnh lùng. Đối với người và sự vật chung quanh, đều thờ ơ."
"Vì sao ta phải quan tâm, những người khác thì liên quan gì tới ta, ngươi nên nói ít mà làm nhiều. Nếu không, ta sẽ cho ngươi biết cái gì là lạnh lùng chân chính." Trong đồng tử Tuyết Phong ý lạnh thoáng chậm lại, lãnh sương bốn phía cũng từ từ hạ thấp, thấy Mộc Thủy Vân bình thản, nhân tiện nói: "Người của Thanh Vũ Lâu phỏng chừng đã đi, một hồi ngươi trở lại Vạn Lý Sơn Trang, cần phải bắt được Phục Ma Phổ. Kiếm quyết bên trong nó, đối với ngươi có trợ giúp rất lớn, chờ kiếm quyết và kiếm thể hợp thành một, chính là thời gian ngươi đột phá tới tôn cảnh. Đến thời điểm đó, ngươi sẽ có tư bản đến Ẩn Tinh Vực nắm lấy Linh châu, có điều, ngươi phải cẩn thận người của Thanh Vũ Lâu, ta đi đây."
"Ngươi muốn đi đâu?" Mộc Thủy Vân đột nhiên hỏi.
"Ta tự có nơi đi." Tuyết Phong nhẹ nhàng vung tay lên, cánh hoa đào dưới thân hai người thoáng chốc khuếch tán ra, từ từ tiêu tan trong gió.
Thấy sắc mặt Mộc Thủy Vân dị dạng, Tuyết Phong không khỏi cười nói: "Làm sao, không nỡ để ta đi sao?"
"Tự nhiên không phải. Chỉ là không biết lúc nào lúc nào mới có thể gặp lại..." Mộc Thủy Vân hờ hững, không biết vì sao, trên thế giới này, chỉ có Tuyết Phong biết xuất thân của nàng mới làm cho nàng kích động muốn thân cận, đúng, hẳn là nguyên nhân này, chính là nguyên nhân này.
"Ta cũng không biết, ngươi làm chuyện của ngươi, ta đương nhiên phải làm chuyện của ta." Tuyết Phong phiền muộn, lẳng lặng nhìn đỉnh cao phía xa xa. Ba chữ "Thiên Huyền Môn" đối với nàng mà nói, xác thực rất lâu đời, trăm năm, e là hết thảy lúc trước, từ lâu cũng đã định.
Đột nhiên cảm thấy trái tim thật đau, kinh mạch toàn thân bắt đầu bành trướng, mày Tuyết Phong đông cứng, dung nhan dưới mặt nạ mơ hồ trắng xám, làm Mộc Thủy Vân một trận kinh tâm, mau mau đỡ lấy nàng, lại bị đẩy ra.
"Linh châu cấp bách, không nên để cho ta chờ quá lâu." Tuyết Phong nói xong câu này, hình bóng liền biến mất.
Mộc Thủy Vân trôi nổi trong trời đêm, tâm không ngừng lo lắng, xem sắc mặt Tuyết Phong, dáng vẻ giống như rất thống khổ, chẳng lẽ nàng ấy bị thương? Sao lại thế được, lúc nãy còn khỏe mạnh chuyện trò vui vẻ mà, sao lại đột nhiên sắc mặt trắng bệch đây?
Trong lòng nhảy dựng, chỉ có một khả năng, nàng bị trọng thương!
Mộc Thủy Vân lóe lên, rơi xuống trên một gò núi hơi thấp, nơi này nằm ngoài Vạn Lý Sơn Trang, dọc theo đường đi tâm tư bất định, luôn cảm thấy Tuyết Phong lúc gần đi, ánh mắt tràn ngập thống khổ, nàng ấy tột cùng là làm sao vậy?
Đêm tối tràn ngập, núi non trùng điệp đầy rẫy khí tức mát mẻ thư nhuận.
Đây là một khe núi cảnh sắc duyên dáng, có thác nước, khí tức mát mẻ nhưng che lấp bí mật không muốn người biết.
Đẩy ra lá cây xanh biếc, một bóng đen lăn lộn trên đất, ngón tay trắng xám mạnh mẽ siết lục thảo trước mắt, nửa gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ không có chút huyết sắc nào. Thân thể run rẩy, quanh thân uốn lượn tử tiên khí như ẩn như hiện, nhưng không thể làm chậm lại nỗi thống khổ của nàng.
Hồi sinh, đánh đổi là cỡ nào đáng sợ. Vì sao mỗi lần cảm nhận rung chuyển đến từ linh hồn, nàng cảm thấy toàn thân đều muốn xé rách? Linh hồn bị mạnh mẽ cầm cố lại bắt đầu bất an rít gào, chỉ có khi trời tối không người, ở nơi này, nàng mới một mình chịu đựng thống khổ nguyên bản không nên có.
Cảm giác đau đớn trong thân thể từ từ chậm lại, linh hồn lại lần nữa ngưng tụ, nguyệt quang vung vãi, soi sáng bóng người cô độc trên cỏ.
Tuyết Phong thở hổn hển ngồi dậy, nhẹ nhàng lấy mặt nạ xuống, dung nhan này mỹ không có cách nào diễn tả bằng ngôn từ, một cỗ lạnh lùng khuynh thành mang đến cảm giác cô độc, cho dù mặt nàng không hề có chút cảm xúc cũng không thể che giấu được xinh đẹp mê hoặc trong đôi mắt đó, khiến người ta nhìn đều sẽ không ngừng được vì nàng mê muội, khó có thể tự kiềm chế.
Vẻ đẹp lạnh lùng như vậy, chung quy cũng không thể thắng được tâm của nàng!
"Ai." Tuyết Phong lẳng lặng nhìn mặt trăng treo trên tinh không, mặt trăng... Nguyệt Lạc... Ngươi hiện tại sống tốt chứ?
Trăm năm trước, Tà Minh Chi Giới bị phá nát, hai vị diện lần lượt trùng điệp, nàng vốn là nguyên thần diệt hết, nhưng nàng không cam lòng, dùng hết một tia sức mạnh cuối cùng đem toàn bộ linh hồn hội tụ, đồng thời, trải qua một phen đắp nặn, rốt cuộc như nguyện giành lấy tân sinh*.
*cuộc sống mới
Thiên Tông Đại Lục tái hiện ánh rạng đông, lực lượng hắc ám không có cách nào cùng tồn tại, tuy rằng nắm giữ tiên linh, nhưng mất đi tiên cốt, tu vi rơi xuống thánh cấp, nhưng nàng sẽ không chịu thua, cuối cùng trong vòng trăm năm, đột phá tiên cấp.
Trời cao sắp xếp như vậy nhất định có ý nghĩa của nó, nguyên bản linh hồn yếu đuối đi ngang qua một phen tàn phá rốt cuộc không đỡ nổi một đòn. Mỗi khi trăng tròn, nàng đều phải chịu đựng linh hồn xuất khiếu, thân thể xé rách đau đớn.
Khe núi này tọa lạc ở trên một tiểu đảo gần biển Đông, cũng thuộc về cuối chân trời, nguyệt quang sẽ làm cảm giác rung chuyển trong cơ thể nàng từ từ vắng lặng. Khi thái dương dâng cao, nơi địa vực này cũng sẽ không có ánh mặt trời mạnh mẽ chiếu sáng, cho nên ban ngày nàng hầu như chưa từng hiện thân, chính là vì tránh né nhật quang tập kích.
"Thật hoài niệm tháng ngày ở Minh Giới, cũng rất nhớ nhung ánh trăng nơi đó. Tuy thê mỹ, nhưng làm người thoải mái." Tuyết Phong hơi thở dài, nàng muốn thức tỉnh Minh Giới, sự vật duy nhất có thể chứa đựng lực lượng hắc ám cũng chỉ có Xá Lợi Tử lúc trước bị phá nát. Chỉ cần tập hợp đủ bảy viên Linh hồn nguyên châu, có thể tập hợp lực lượng hắc ám bên trong, sau khi mở ra Minh Giới, nàng cũng không cần phải chịu đựng loại thống khổ này nữa.
Tuyết Phong khoanh chân tĩnh tọa, tiên khí màu tím không ngừng quấn quanh dáng người ưu mỹ, dung nhan trắng xám nhạt dần, hiển lộ khí tức hồng hào. Chỉ có Túc chủ Huyết Phật châu mới có thể giúp nàng hoàn thành, đây cũng là nguyên nhân mà nàng tuyển chọn Mộc Thủy Vân.
Gió nhè nhẹ thổi, cách đó không xa rừng tùng rung nhẹ, chân mày Tuyết Phong cau lại, năm ngón tay bỗng dưng trảo, lại giống như là bắt được món đồ gì đó, vung ra quăng ra xa.
Rầm một tiếng. "Ai u!" Một tên nam tử mặc áo đen bất ngờ không kịp đề phòng đột nhiên bị phát hiện, thân thể mạnh mẽ đánh vào trên vách đá.
"Một tôn cấp, lại có thể đuổi tới bước chân của ta, thực tại để ta kinh ngạc." Tuyết Phong híp mắt, một tia mê tình lơ đãng tản ra, suýt nữa mê mất hồn phách của nam tử còn đang ngây người kia.
Nữ tử đẹp quá, nam tử kinh diễm, suýt nữa trừng rớt con mắt!
Lúc nãy ẩn núp ở trong bụi cỏ, căn bản không thấy rõ dung nhan của nàng, giờ khắc này giữa hai người chỉ cách một dòng suối nhỏ, lấy hắn tu vi tôn cấp, quả thật đem thần thái mê hoặc này xem rõ rõ ràng ràng, trái tim cấp tốc nhảy lên, toàn thân huyết thống bành trướng, chóp mũi trượt xuống hai dòng nước ấm, càng không tiền đồ chảy máu mũi!
"Hừ!" Tuyết Phong thấy một màn này, xem thường đến cực điểm, cũng không muốn nghiên cứu thân phận và ý đồ của hắn, trực tiếp vung tay áo, nam tử liền cảm giác trước mắt khói tím lượn lờ, ánh sáng cực kỳ rực rỡ mạnh mẽ đánh vào trên đầu hắn, hai mắt nhất hắc, tại chỗ khí tuyệt.
Liếc về một vệt vàng óng ánh bên hông hắn, Tuyết Phong chụp tới, nắm yêu bài hoàng kim trong tay, nhìn trên yêu bài sáng loáng hai chữ "hoàng gia", bên môi nổi lên ý cười: "Kính vương này, rất hữu tâm."
Hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu ~