Tà Minh Chi Giới
Chương 14
Editor: Cao Hàn Thần (Choy Shinhwa)
"Cao thủ vô danh? Cao đến mức nào?" Huân hương tràn ngập gian phòng, sau rèm che vàng rực thân ảnh đó vẫn lười biếng nằm nghiêng, ngón tay thon dài lẳng lặng xoa xoa sợi tóc trước ngực, đôi mắt tràn đầy tinh quang lại loé ra một cỗ vận ý quái dị.
Ánh nến chập chờn, hai mắt người kia nhắm lại, nhẹ nhàng vung tay, một khí lực nhiếp hồn liền nhanh chóng vọt ra, đánh thẳng vào mặt nữ tử, người kia sợ hãi lại không thể động đậy, thân thể như bị xiềng xích cầm cố, chỉ có thể đón lấy trừng phạt!
Ngay khi khí lực sắp đến trước mắt nàng, lại hóa thành một đoàn khí băng sương, tiêu tan đi.
Sương Hoa thở hổn hển, cú đánh vừa nãy, nàng cảm giác như đỉnh Thái Sơn áp xuống lại giống như xen lẫn thêm lực lượng sương lạnh, băng giá, một trong hai, bất luận tiếp xúc cái nào, cũng chắc chắn phải chết, sức mạnh đang giam cầm thân thể được giải trừ, nàng thấp kém quỳ xuống đất, run giọng nói: "Lâu chủ tu vi cao thâm, thuộc hạ hoảng sợ. Nhưng hôm đó, cao thủ tập kích thuộc hạ, tu vi không dưới Lâu chủ."
"Cái gì?" Màn che màu vàng mơ hồ lay động, người ở trên giường đã ngồi dậy, giọng nói từ tính nhưng có thể nhìn ra giờ phút này hắn không vui: "Lẽ nào là tiện nhân Bích Hải kia? Chỉ có tu vi của nàng, mới có thể cùng bổn lâu đánh đồng với nhau!"
"Không, thuộc hạ cho rằng, không phải là nàng. Các chủ của Bích Hải Linh Âm Các am hiểu âm công, nàng ở đâu, thì nơi đó sẽ tràn ngập âm luật. Nhưng hôm đó thuộc hạ cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng đàn nào, vì lẽ đó người kia không phải Các chủ Bích Hải." Đối với điểm này, Sương Hoa có thể khẳng định, hôm đó hoa đào bay tán loạn, loại khí tức vô hình ẩn hàm uy lực cực lớn, tuyệt đối không phải là sức mạnh nữ nhân Bích Hải kia có thể điều động!
"Hừ! Tốt nhất là không phải con tiện nhân Bích Hải kia! Có điều chuyện này vẫn còn có chút kỳ lạ, trên đại lục cao thủ tiên cấp tổng cộng chỉ có mấy người. Mà hành trình lên núi Tiêu Dao náo động đại lục, Huyết Phật châu vừa xuất hiện cũng tranh phong. Dược Tiên Cốc đã phái người đi, cho nên không phải là Vân Ngũ Châu, như vậy toàn bộ đại lục cũng chỉ có lão gia hoả Thất Tiên Phong có thể ra tay. Hừ! Nếu bị bổn lâu tra ra là ai trong bóng tối đối nghịch với Thanh Vũ Lâu, ta sẽ để hắn nếm thử cái gì gọi là đau hết toàn tâm." Nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc trước ngực, tròng mắt lập loè ánh sáng quỷ dị, bàn tay lẳng lặng đặt lên đỉnh củq lư hương tinh xảo, một đoàn băng sương giống như hỏa diễm phóng ra, lư hương dùng huyền mỏ* để chế tạo, nhưng trong khoảnh khắc, hóa thành tro tàn!
*đất sét nung, còn có tên khác là sành sứ
"Vâng, Lâu chủ tất nhiên có khả năng này. Vậy bước kế tiếp của chúng ta, nên làm gì đây?" Thu toàn bộ quá trình vào mắt, Sương Hoa sợ hãi cúi đầu, càng e ngại, thậm chí hít thở thêm mấy hơi cũng không dám, ngoại trừ Lâu chủ tu vi tôn cấp đỉnh cao, Băng Hồn Luyện Ngục càng thêm lô hỏa thuần thanh*, tuy rằng tu vi không tới tiên cấp, nhưng công pháp này có thể ngang hàng với tiên cấp, mà Lâu chủ cách phi thăng cũng không còn xa, chỉ cần đến tiên cấp, tung hoành đại lục, ngay trong tầm tay!
*lửa trong lò thuần một màu xanh, loại màu tốt nhất để luyện đan dược, ý nói võ công đã luyện được cực kỳ nhuần nhuyễn (nguồn: diendan.gosu.vn)
"Những phái kia vẫn chưa lên đường, tạm thời không vội. Chuyện Huyết Phật châu, ta tự có sắp xếp, ngươi đi xuống trước đi." Huân hương tiêu tan, người sau rèm không còn động tác.
"Vâng, thuộc hạ xin cáo lui." Sương Hoa vẫn không dám thở một cái, lúc dáng người lùi tới lâu giác mới nhảy vọt, biến mất.
Ánh trăng như nước, lãnh sương trên Thiên Sơn vẫn như cũ, nhưng tràn đầy tiếng đàn tuyệt vời, thật lâu không tiêu thất, khẽ vuốt ve thiên địa.
Nữ tử áo vàng nhẹ gảy dây đàn, ngón tay dài nhỏ mềm mại nhấc lên, trên Bích Ngọc Đài to lớn, lãnh sương đột nhiên bao quanh, không trung truyền đến tiếng vang như biển gầm, sao trên trời vì tầng tầng lớp lớp sóng cuồng, cấp tốc thay đổi vị trí, đấu chuyển tinh di*, biến hóa vạn thiên!
*Đấu Chuyển Tinh Di là tuyệt kỹ tổ truyền của Mộ Dung thế gia trong Thiên Long Bát Bộ
Hai cô gái mặc áo trắng im lặng quỳ gối cách đó không xa, mỗi người ngơ ngác nhìn chằm chằm ngôi sao biến hóa, không khỏi run cầm cập, Bích Hải Di Tinh Quyết của Các chủ đã sắp đến tầng thứ chín, nghìn vạn ngôi sao bị tiếng đàn của Các chủ khống chế, Các chủ sẽ nhờ vào đó đột phá thiên cơ, không chừng còn có thể phi thăng, đến lúc đó Bích Hải Linh Âm Các có thể tung hoành đại lục rồi, thậm chí vượt qua Thiên Huyền Môn, ngồi lên bảo toạ chí tôn đệ nhất thiên hạ!
Âm tiết vang vọng dưới trời đêm yên tĩnh, Hoa Như Thương khẽ vuốt Ngọc Bích Cầm, tiếng nói ôn nhu tự nhiên: "Hương Cầm, Ninh Thư, lần này các ngươi trở về tựa hồ nhanh hơn lần trước a, là kế hoạch xảy ra vấn đề sao?"
Hoa Như Thương đặt hai tay lên dây đàn, khẽ nhìn bầu trời đầy sao, lúc nãy, kỳ thật nàng có chú ý hai thuộc hạ đã quay về, chỉ là không muốn bị các nàng quấy rối khi đang luyện công, nên mới không có dừng lại để hỏi, than nhẹ, Di Tinh Quyết, tầng thứ chín không dễ đột phá, điều này cần một thời cơ tốt.
"Các chủ, Nguyên Hải đã trúng mị độc khí của ta. Nhưng không khéo là hắn lại được đám người Yến Hà cứu. Toàn bộ kế hoạch bị ảnh hưởng, thuộc hạ cam nguyện bị phạt." Hương Cầm không muốn trốn tránh, chỉ là đang nghi ngờ, cõi đời này ngoại trừ Thanh Phong Khí của Thanh Phong đạo trưởng có thể phá tan rắn độc của nàng, nhưng cũng sẽ có di chứng về sau, lấy một nửa chân khí đánh đổi, xem cách làm người của Thanh Phong, hành trình đến núi Tiêu Dao sắp tới, hắn sẽ không hy sinh bản thân cứu giúp Nguyên Hải. Sau đó nàng có hỏi thăm tin tức, Thanh Phong xác thực ra tay rồi, còn liên hợp với người của Dược Tiên Cốc ra tay, một nửa Thanh Phong Khí phá không được độc khí của nàng, kết quả lại làm nàng giật nảy cả mình, hai người kia, không những không có chuyện gì mà ngay cả Nguyên Hải cũng tỉnh lại, ma xui quỷ khiến giúp đỡ nữ nhân kia tăng thêm tiếng thơm, nào có cái lý đó!
Ninh Thư cũng đem chuyện đụng phải Mộc Thủy Vân nói thẳng ra, lời của hai người đại tương thành kính.
Hoa Như Thương rơi vào trầm tư, một lát sau, nàng hỏi: "Chuyện về Huyết Phật châu, chúng ta sau này lại bàn luận tiếp, Ninh Thư, ngươi nói, ngày đó ngươi không đi mà là nhìn thấy toàn bộ quá trình giao chiến, cuối cùng, một mảnh hoa đào bay tán loạn kia, ngươi có thể nhìn rõ ràng?"
"Thuộc hạ xin thề, bay tán loạn trên bầu trời kia, xác thực là hoa đào. Chủ nhân phóng thích hoa cũng không dưới tôn cấp, tình cảnh lúc ấy rõ ràng trước mắt, mỗi cánh hoa lấp loé ánh sáng, cực kỳ óng ánh, rồi lại quen thuộc như vậy." Ninh Thư cũng là thánh cấp, che giấu hơi thở, tự nhiên không thành vấn đề, nhưng không biết lai lịch của cao thủ vô danh kia, làm cho nàng khiếp đảm, cũng làm cho nàng hoài niệm.
"Chuyện này ta muốn hảo hảo suy nghĩ một hồi, các ngươi đi xuống trước đi." Hoa Như Thương ánh mắt như nước lặng yên nhìn ngôi sao trên trời, đoạn ký ức khắc khổ kia vẫn luôn ở sâu trong trí nhớ, mãn viện, hoa đào bay loạn, vang vọng tiếng cười vui vẻ của nàng, hẳn là thời khắc nàng vui vẻ nhất, lại vì một đoạn tình cảm không nên tồn tại, hoàn toàn tan biến, Cung chủ, trăm năm, ta tìm khắp thiên Nam địa Bắc, vẫn không tìm được tung tích của ngài, nhưng giờ khắc này ta lại có một loại trực giác, ngài trở về rồi.
Ánh mặt trời sáng sớm bao phủ cả một vùng đất, đây chính là lúc vạn vật thức dậy.
Phi Vân Sơn Trang, chính sảnh, các vị chưởng môn từ lâu dùng hết bữa sáng, cũng chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ Yến Hà trình diện, là có thể xuất phát.
Mộc Thủy Vân nhìn các vị chưởng môn sửa soạn ngăn nắp, không thể không cảm thán một chút, bọn họ căn bản không cần cầm theo quần áo, thế giới này có bảo bối gọi là túi chứa đồ, nó có thể là chiếc nhẫn duyên dáng, cũng có thể là hầu bao tinh xảo, càng có thể là đai lưng uy vũ, chỉ cần có thể chứa được lượng lớn vật phẩm đều là túi chứa đồ, nhưng những túi chứa đồ này lại không thể chứa thức ăn, bởi vì không có chất bảo quản, nếu có thể rinh tủ lạnh đến đây, thì quá ổn thỏa.
Mộc Thủy Vân thầm mơ mộng, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng hờ hững.
Nguyên Hải tâm tư thông suốt, hắn thông qua quan sát ánh mắt nàng cũng đã hiểu, khẽ cười hỏi: "Mộc cô nương không có túi chứa đồ?"
"Ta ra ngoài khá gấp, vì vậy chưa chuẩn bị túi chứa đồ." Mộc Thủy Vân khẽ mỉm cười, là xuyên qua khá gấp, ví tiền đúng là có, chỉ là không có túi chứa đồ a!
Nghe được câu này, tất cả mấy chưởng môn vội vã nhìn nhau, có chút không thể tin tưởng, đi lại trên đại lục, mà không chuẩn bị túi chứa đồ, đây là muốn đem toàn bộ tài sản "phát dương quang đại" sao?
Nguyên Hải như có như không khẽ mỉm cười, nói nhỏ với Mộc Thủy Vân: "Kỳ thật ngươi hoàn toàn có thể tự mình ngưng tụ túi chứa đồ, chỉ cần dựa theo nhu cầu của mình, đem vật đang đeo đả thông một lỗ không gian, liền có thể cất giữ đồ."
"Vật đang đeo..." Mộc Thủy Vân suy tư một chút, liền móc ra một vật tinh xảo, luồng sáng bạc dưới ánh mặt trời toả ra một tầng lưu quang, các chưởng môn xem thấy, đều kinh ngạc, đáy mắt triển lộ kinh diễm.
Mộc Thủy Vân mím môi nở nụ cười, ngoại trừ điện thoại di động và ví tiền, còn sót lại cũng chỉ có chiếc nhẫn bạch kim này, đây là lúc sinh nhật mười tám tuổi mẫu thân đưa cho nàng, tuy rằng không có đeo trên tay, nhưng vẫn cất giữ trên người, nhìn thấy chiếc nhẫn này, liền nghĩ tới mẫu thân, giống như mẫu thân vẫn ở bên nàng, quan tâm nàng.
Nguyên Hải nhìn chiếc nhẫn bạch kim trong tay nàng, nhìn các chưởng môn trợn tròn con ngươi, tiến lên nói nhỏ: "Ta cảm ứng được, vật này không có bất kỳ linh khí nào, lấy tu vi thánh cấp của ngươi, có thể triển khai chân khí bao trùm, cùng nó tiến hành câu thông, mở ra không gian."
"Không vội, ta sẽ tự mình mở ra, đa tạ đại sư chỉ điểm." Mộc Thủy Vân mỉm cười, đeo nhẫn vào ngón giữa, ở trong lòng buồn bực, Nguyên Hải làm thế nào nhìn ra được chuyện nàng đối với túi chứa đồ không biết gì cả, lại không nói toạc, mà chỉ nhắc nhở, thật là một hòa thượng hữu tâm a.
Nhìn Mộc Thủy Vân mỉm cười, Nguyên Hải giật mình, trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng có xúc động, nụ cười tinh khiết lại như ánh mặt trời, trong nháy mắt chiếu vào trái tim hắn, khiến tâm tình của hắn tràn ngập thư thích sung sướng.
Phòng khách truyền đến tiếng bước chân, Yến Hà và Yến Dương Thiên trước sau đi ra, ở cửa vọt ra một bóng người hồng nhạt, Yến Tiểu Điệp không nhìn mọi người, trực tiếp quấn cánh tay Yến Hà, làm nũng: "Phụ thân, mang con theo đi mà."
"Hồ đồ! Con là một cô gái, đến núi Tiêu Dao làm gì? Ngoan ngoãn chờ ở nhà bên cạnh mẫu thân đi, không được phép ra sơn trang một bước!" Yến Hà sầm mặt, rất bất mãn với hành vi của nàng, thân là Đại tiểu thư Phi Vân Sơn Trang, không hảo hảo tu luyện, cả ngày chỉ muốn vui chơi, mỗi một địa phương lớn hay nhỏ trong sơn trang đều bị nàng náo loạn qua, họa tất cả cũng mang đến, hành trình đến núi Tiêu Dao, nếu mang nàng đi, nhất định sẽ làm trời đất đảo lộn, lúc đó còn mệt đến mức nào nữa?
"Phụ thân, dựa vào cái gì, ca ca có thể đi, con lại không thể? Tu vi của huynh ấy chỉ cao hơn con một chút, con không phục. Nếu cha cho rằng nữ nhân không thể đi, sao Mộc cô nương lại có thể, cha không mang con theo, con càng không phục." Yến Tiểu Điệp ôm ngực, nàng quyết định phải đến núi Tiêu Dao còn nói ra tên Mộc Thủy Vân, nhưng người kia vẫn đang chăm chú nghiên cứu chiếc nhẫn của mình, căn bản không có chú ý tình huống bên này.
Mấy chục chương đầu, Phong nhi cứ y như cameo ấy, lâu lâu bay ra góp vui, xong lại bay vô =))